1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thu Nguyệt - Nhân Hải Trung(c20) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16



      Người vừa tới còn khá bé, bộ dạng như mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng sức lực lại rất lớn, cậu ta nhanh nhẹn dùng dây thừng buộc nút chữ thập tay tôi, rồi giật giật đầu dây còn lại.

      thôi.”

      Trong lòng tôi lộp bộp, muốn hỏi “Sư phụ muốn cậu dắt tôi như dắt chó như vậy sao?” nhưng miệng lại thể hỏi thành lời, nhóm lính cấp dưỡng bên cạnh lại tới, lão Trần còn cẩn trọng hỏi tiếng: “Phượng Ca nhi, thế này là thế nào?”

      Phượng Ca nhi vóc dáng con lại ưỡn ngực, hếch cằm: “Làm sao mà cháu biết được chứ? Đây là cháu chấp hành quân vụ mà thôi.”

      Lời này vừa ra khỏi miệng, những người đó cũng dám lại lên tiếng, đám bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn tôi rời , bộ dạng như ‘Gió thổi nước sông Dịch lạnh ghê, tiểu Việt trở về’ vậy.

      Trái lại tôi cũng quá sợ hãi, so với việc được nhìn thấy sư phụ, vô luận là dạng trừng phạt như thế nào tôi cũng chấp nhận được.

      Phượng Ca nhi dẫn tôi qua rừng cây, trong rừng cây rậm rạp binh lính nằm đầy dẫy, nhưng lại gây cảm giác lộn xộn, vòng vài sườn núi, đường dần dần lên cao, trước mặt liền ra chiếc trại, những con ngựa được buộc vào cây cối xung quanh, hơn mười nam nhân trầm mặc, còn có người quỳ gối ngoài trại, hai tay bị trói sau người, thân y phục màu đen như hòa vào đêm tối.

      Tôi hít hà hơi, cũng kiêng dè những kỵ sĩ mà tôi từng gặp mặt qua ở đây, chạy tới gọi tiếng: “Từ Bình!”

      Tôi đột ngột chạy như vậy, lại quên mất tay còn cột dây thừng, Phượng Ca nhi liền nóng nảy, giữ chặt dây thừng lại, khiến tôi lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống đất.

      Từ Bình động cái, như là muốn đỡ lấy tôi, nhưng cuối cùng vẫn do cách nhau khá xa mà thất bại, may mắn bên cạnh có nam nhân nhanh tay, vươn tay túm tôi lại, dưới tình thế cấp bách có hơi dùng quá sức, chộp vào xương bả vai của tôi, đau đến nỗi tôi ‘Á’ lên tiếng.

      “Hàn Vân!” Bên cạnh có người gọi tên . Người tên Hàn Vân đúng là nam nhân ngồi ngựa liếc mắt cái nhận ra tôi, lúc này cũng biết mình hơi quá sức, lập tức thu tay lại, còn tay kia giơ lên rồi giải thích: “Tôi chỉ muốn đỡ lấy ấy, phải cố ý.”

      Phượng Ca nhi sửng sốt: “Cần gì phải cảm thấy có lỗi với chứ Hàn đại ca? hại Từ đại ca bị phạt mà.” xong lại giật dây thừng cái, hung tợn : “Thành chút, chạy loạn đâu?”

      Hàn Vân cười khổ định giải thích, từ trong trại chợt có người ra, áo bào trắng, tay áo buông thõng, để ba chòm râu dài, dưới ánh trăng có phần phiêu dật như thần tiên.

      Người nọ khoanh hai tay, giọng ôn hòa ấm áp: “Từ tướng quân chờ ở bên trong đấy.”

      Mọi người quay đầu lại, Hàn Vân còn bước tới hạ giọng hỏi: “Quý tiên sinh, tướng quân có ?”

      Hàn Vân mặt mũi tuấn, thân hình cao lớn, bình thường tiếng bước đều tràn ngập vị nam nhân, dáng vẻ cúi đầu ăn dè dặt như vậy, nhìn thoáng qua có chút uất ức cho .

      Quý tiên sinh vẫn chưa trả lời, chỉ từ xa nhìn tôi cái, Phượng Ca nhi lập tức kéo tôi qua, còn cung kính gọi tiếng: “Quý tiên sinh.”

      “Trói trói rồi, còn kéo làm cái gì?” xong liền cầm lấy sợi thừng từ trong tay Phượng ca nhi, còn buộc lại vào tay tôi, để nó khỏi tha mặt đất bất tiện cho việc lại.

      Y vừa mở miệng, Phượng Ca nhi liền đỏ mặt, ngoan ngoan giao dây thừng ra.

      Quý tiên sinh vòng dây thừng tay tôi xong, cuối cùng mới : “Vào thôi, tướng quân ở bên trong chờ đấy.”

      Tôi gật đầu, trước khi vào trại liền nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Từ Bình vẻ mặt lo lắng nhìn mình, còn có cả những người khác, đều là biểu tình muốn lại thôi.

      Tôi quay đầu lại, chút do dự vào, trong trại được bày biện đơn giản đến cực điểm, mấy cái rương được xếp chồng lên nhau, đó đặt chồng dày quân báo, sư phụ cởi áo giáp, mặc bộ y phục võ sĩ đơn giản ngồi đằng kia, viết gì đó dưới ánh đèn.

      Tôi bước lại gần chút nữa, liền nhìn thấy người ngồi bộ bàn ghế giản gị, gian khổ như vậy, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như kiếm.

      Tôi nhịn được, rốt cuộc cũng giọng gọi: “Sư phụ.” Vốn tưởng rằng mình khống chế cảm xúc tốt rồi, nhưng rơi vào tai lại vẫn cảm nhận được chút run rẩy, với tình cảm mong chờ thể che lấp được.

      Sư phụ thả bút, cũng đứng lên, chỉ ngồi ở đó nhìn tôi, đôi mắt trầm tĩnh như nước mùa thu.

      Tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt đó của sư phụ, muốn đến gần hơn nữa, lại cảm thấy sợ hãi, mũi chân như dính vào với nhau, suy nghĩ lát, mới tự giác quỳ xuống, cúi đầu : “Thực xin lỗi sư phụ, con chịu nghe lời người dặn mà lại chạy đến đây.”

      Trại quá lớn, tôi quỳ gối dưới bóng sư phụ, vừa dứt câu , chiếc bóng đất liền động, tôi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy sư phụ đứng lên, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi.

      Dưới bóng đêm vẻ mặt sư phụ rất mơ hồ, tôi lại nỡ cúi đầu, chỉ biết nhìn người, thời gian đột nhiên như yên lặng, biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng người.

      “Ta rồi, nơi này là quân doanh.”

      Tôi lắng nghe dám có nửa phần phản bác.

      “Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, trị quân nghiêm khắc ra lệnh mới bị ngăn trở, có thế biên giới mới yên bình, dân chúng mới được bảo vệ, những điều này con có minh bạch?”

      Tôi cúi đầu, dám hé răng.

      Sư phụ trầm mặc lát, lại lên tiếng: “Hàn Vân, dẫn Từ Bình vào đây.”

      Hàn Vân cơ hồ là dẫn Từ Bình tiến vào ngay tức khắc, Từ Bình thấy tôi quỳ, liền mở miệng thanh minh: “Tướng quân, chuyện này là do thuộc hạ…”

      Lời của bị cắt ngang, sư phụ trầm giọng: “Từ Bình, kẻ tự tiện nhập doanh, phải xử như thế nào?”

      Từ Bình ngừng lát, cúi đầu đáp: “Kẻ tự tiện nhập doanh, bất luận vì nguyên do gì, cũng bị xem như dò hỏi quân tình, coi là gián điệp mà xử, chém. Nếu trong doanh có tướng sĩ dẫn đường vào, bất luận vì lý do gì, cũng bị xử như tội thông đồng với địch, chém.”

      Hàn Vân nóng nảy, kêu lên tiếng: “Tướng quân, Từ Bình làm sao có thể thông đồng với địch được?” Lại chỉ vào tôi: “ ấy, ấy là…”

      Tướng quân đảo mắt qua, Hàn Vân như bị dán bùa định thân, há miệng lại thể thốt lên từ.

      Tôi hoàn toàn trở nên ngây ngẩn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn sư phụ.

      Từ Bình quỳ : “Từ Bình chịu chém, nhưng mà tiểu Nguyệt nương lại biết tất cả mọi chuyện này, là do thuộc hạ thấy nàng quá mức nhớ thương tướng quân nên mới tự ý mang nàng đến đây, xin tướng quân lưu tình.”

      Hàn Vân thấy tình diễn tiến xấu , hai gối quỳ phịch xuống đất, cũng mở miệng cầu tình: “Tướng quân, chuyện này hề liên quan đến việc dò hỏi quân tình hay là thông đồng với địch, Hàn Vân nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo điều đó.” Giọng Hàn Vân lớn, truyền cả ngoài dặm, đảo mắt bên ngoài truyền đến tiếng đầu gối hạ xuống đất, cũng biết là ai khởi đầu, câu ‘Thuộc hạ nguyện lấy đầu mình đảm bảo’ vang lên khắp nơi.

      Tôi bị tiếng động lớn như vậy đánh thức, rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, dưới kích động ngay cả quỳ cũng quên, dùng hai tay bị buộc chống người đứng dậy, ngẩng đầu : “Đây là làm sao vậy? Con có tự tiện nhập doanh đâu, con, con đến là để đưa dưa muối đậu rang mà.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17



      đến đây, bên ngoài liền truyền tới trận huyên náo, ánh lửa chợt bừng lên, có người ở bên ngoài trại cấp báo: “Báo tướng quân, trong doanh chợt xuất rắn, có người bị rắn cắn bị thương ạ.”

      Sắc mặt sư phụ biến đổi, : “Hàn Vân, cậu giữ ở chỗ này.”

      Hàn Vân lập tức vâng mệnh, tôi lại nóng nảy, xoay người muốn giữ chặt sư phụ lại, khổ nỗi là hai tay bị trói, đành phải kêu lên: “Dẫn con theo với, rắn cắn người hơn phân nửa là rắn độc, con biết giải độc do rắn cắn.”

      Sắc mặt sư phụ trầm xuống, tức độ ấm trong trại giảm xuống hẳn, ngay cả Hàn Vân cũng khỏi rùng mình, tôi còn định thêm, sư phụ mất rồi, trước khi lại với Hàn Vân chữ: “Giữ.”

      Hàn Vân lại đáp lại, tôi còn chưa bỏ ý định muốn nữa, liền có động tác, dò xét được ý đồ của tôi liền bước tới ngăn ở trước tôi, xem ra còn rất muốn che miệng tôi lại nữa.

      Chỉ trì hoãn lúc như thế, mà ngay cả bóng dáng sư phụ cũng còn.

      Tôi nghe thấy bên ngoài trại chỉ trong chốc lát còn tiếng người, nhịn được mở miệng: “Hàn, Hàn đại ca, huynh hãy cởi trói cho tôi và Từ đại ca , tôi biết giải độc, chỉ cần Từ đại ca giúp tôi lấy cái hòm thuốc đến đây là được, biết nó ở đâu.”

      “Hai người các cậu thể đâu cả, trong doanh có quân y, thấy tướng quân tức giận đến thế sao?” Hàn Vân lau mồ hôi, lại ngồi xuống bên cạnh Từ Bình: “Tôi này Từ Bình, sao cậu lại hồ đồ đến thế? Sao có thể đưa ấy đến đây được cơ chứ?”

      Tôi thấy Từ Bình vẫn quỳ như cũ, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, vẻ mặt mệt mỏi, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, bèn đến bên cạnh ngồi xuống: “Đều do tôi tốt, hại cậu bị phạt.”

      Từ Bình quay đầu, mặt có lấy nửa phần ai oán, vẫn giữ giọng bình tĩnh với tôi, chỉ là còn cười nổi nữa: “Tôi sớm lường được, có việc gì.”

      Hàn Vân tức đến nỗi đánh cậu ta cái: “Lường được? Cậu sớm lường được bị tướng quân chém đầu à?”

      “Huynh biết gì chứ?”

      “Tôi biết gì cả, tôi chỉ biết lúc nãy thiếu chút nữa hai người các cậu đều bị chém đầu mà thôi.”

      Tôi nhớ đến ánh mắt của sư phụ khi nãy, chân đều như mềm nhũn ra, nhưng trong lòng lại tin, kiên định mở miệng: “Sư phụ làm thế.”

      Hàn Vân trừng tôi: “Quân lệnh như núi, cho rằng nơi này là nơi có thể đùa giỡn được sao?”

      “Huynh đừng dọa ấy.” Từ Bình nhíu mày.

      “Tôi hù ấy làm cái gì? Nếu tướng quân hạ lệnh, biết cả mười cái đầu của bọn tôi có giữ được tính mạng cho cậu nữa đấy.” Đến giờ này Hàn Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      Tôi sửng sốt, muốn phản bác ngay lập tức.

      Tuy rằng tám năm ròng sư phụ còn sống chung với tôi nữa, nhưng tôi đây từ sống với người, người làm người như thế nào tôi đây là người hiểu nhất, tôi tin người từng cùng tôi chôn con thỏ trắng chết, từng cõng tôi băng qua khe núi ngắm nhìn hoa lê nở rộ đầy cốc lại có thể xử lý tôi, lại càng tin người lại lấy tội thông đồng với địch để luận xử Từ Bình, người đường đưa tôi đến quân doanh này, sau đó đem hai chúng tôi chém thể như vậy.

      Nếu người có thể nỡ làm thế, cần gì sai Từ Bình ở lại Diêm thành chiếu cố tôi chứ? Nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn lo lắng cho tôi, vẫn muốn tôi được tốt, so với ai khác, tôi là người hiểu biết nhất.

      Tôi mới mở miệng còn chưa kịp chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt nho , Hàn Vân cảnh giác, con ngươi đột nhiên co rút, sau đó đẩy tôi ra, tay kia rút kiếm ra chém nhát, con rắn đen thùi lùi trước mắt tôi lập tức biến thành hai đoạn.

      “Có rắn vào, Từ Bình, cậu che chở ấy.” Hàn Vân lật kiếm chém đứt dây trói tay Từ Bình, lại lấy từ giày ra thanh đoản đao, ném tới.

      Từ Bình nhảy lên tiếp lấy thanh đoản đao, trong chớp mắt Hàn Vân lại chém chết vài con rắn, nhưng đất rắn bò đông nghìn nghịt, làm sao có thể chém cho xuể.

      Từ Bình vọt tới chắn trước người tôi, nhưng có lẽ do quỳ quá lâu, lại đột ngột nhảy lên, khó tránh khỏi máu bị tắc nghẽn, động tác thoáng trệ lại, loại rắn này tuy nhưng hành động lại cực nhanh, trong nháy mắt liền bò tới, còn nhanh hơn cậu ta đến mấy lần.

      Tôi trước đó còn chưa kịp đứng lên bị Hàn Vân dùng sức đẩy ra, nam nhân cường tráng lại có võ nghệ như Hàn Vân, ra tay dưới tình thế cấp bách tôi nào có thể ngăn cản được? Thế là tôi bị đẩy vào góc trại, ngã đến choáng váng , ngay cả đồ đạc trong túi áo cũng bị rơi ra, cam thảo đường, túi thuốc, cả bình thuốc đều lăn lông lốc, tôi quỳ đất gấp gáp nhặt lại, vất vả mới tìm được cái bình thuốc kia, đành phải dùng răng cắn nút bình rơi ra, thuốc bột trong bình bị vung ra, vung lên đầy mặt khiến tôi ho khù khụ.

      Từ Bình thấy tôi bị rắn vây quanh, gấp đến nỗi xanh mặt, cũng để ý đến rắn dưới chân mình, đoản đao rời tay phóng đến, trước tiên là găm con rắn nhăm nhăm muốn bò lên chân tôi xuống đất, đoản đao găm chặt xuống ba tấc đất như chém đậu hủ, cắt đứt đầu con rắn, máu đen văng khắp nơi, tôi bị dọa đến, hai chân lùi về sau, người ngửa ra, nửa người ngã lên vách trại.

      “Tiểu Nguyệt nương!” Từ Bình kêu to, Hàn Vân cũng vọt tới, tôi sợ bọn họ trong lúc cấp bách lại phi đao nữa, liền mặt ngưỡng lên trời còn hai tay lại giơ lên xua xua: “ có việc gì có việc gì, tôi sao.”

      Tôi vừa chuyện vừa đứng dậy cách khó khăn, trong trại thực im lặng, Từ Bình và Hàn Vân cũng còn nhìn tôi, chỉ ngơ ngác nhìn những con rắn đột nhiên trở nên cứng ngắc nằm đầy đất, vẻ mặt như thể tin nổi.

      Tôi lấy khăn ra lau mặt, lại còn giải thích: “Tôi dùng thuốc bột trị rắn, sao nữa rồi, ít nhất trong nén nhang chúng nó động đậy được, Hàn đại ca, huynh tìm thứ gì đó rắn chắc chút rồi bắt chúng nó cho vào .”

      Hàn Vân nhìn tôi, miệng giật giật, lại nhìn những con rắn đất, rốt cuộc với nghẹn ra vài chữ: “Thứ gì…” Lời còn chưa dứt, mặt đỏ như say rượu.

      Từ Bình biểu tình quái dị nhìn , hỏi: “Sao mặt huynh lại đỏ thế?”

      Hàn Vân nữa, khuỵa chân ngồi xuống đất.

      Từ Bình sửng sốt, định vươn tay kéo dậy, tôi vội vã kêu lên: “Đừng chạm vào, huynh ấy bị rắn cắn, mau cởi trói cho tôi .”

      Từ Bình hoàn hồn, lập tức chặt đứt dây thừng tay tôi, tôi đứng dậy qua cẩn thận xem xét, Hàn Vân bị cắn ngay chân, độc tố của con rắn kia khá mạnh, xẻo ống quần , dưới chân bị sưng phù đen thùi lùi. Tôi lấy viên thuốc từ túi ra cho Hàn Vân nuốt vào, lại đem thanh đoản đao hơ ánh lửa của chiếc đèn ở bàn, bảo Từ Bình đè lại, lưu loát cứa chữ thập chỗ sưng, để máu đen chảy ra từ bốn đường thẳng mãi cho đến khi đỏ lại mới thôi, sau đó tôi rắc thuốc bột lên, cuối cùng là dùng mảnh vải băng chặt chỗ bị thương lại, lúc này mới nhàng thở phào ra.

      Trong khi đó Từ Bình lại ra tay giết chết số rắn còn lại, tôi bận trăm việc vẫn lên tiếng ngăn cản: “Đừng giết, gom lại , tôi muốn chế thành thuốc để dùng.”

      Từ Bình gật đầu, ra ngoài tìm cái túi da đem đám rắn ở trạng thái cứng ngắc này bỏ vào, rồi nhanh chóng buộc miệng túi lại.

      Tôi với Hàn Vân: “Được rồi, tạm thời huynh nằm xuống , trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, chờ thuốc có tác dụng .”

      Hàn Vân vẫn thanh tỉnh, lúc này lại giãy dụa : “ được, nơi này là trại của tướng quân…”

      Từ Bình cũng mở miệng: “Để đệ đỡ huynh ra ngoài.” xong vươn tay định dìu dậy.

      Tôi chụp vào tay Từ Bình cái: “Trại tướng quân làm sao? Huynh ấy vừa trúng độc, còn muốn để huynh ấy nằm ngoài trời sao? Ở đây tôi vừa rắc thuốc bột, rắn dám vào, để huynh ấy nằm ở đây .”

      , có người thở hồng hộc lao vào, vừa vào trại liền hét lên: “Hàn đại ca bị sao vậy?” Đó là Phượng Ca, người vừa rồi dắt tôi như dắt chó .

      Tôi nháy mắt mấy cái, đáp lại: “Huynh ấy bị trúng độc rắn, chẳng qua là tôi chữa rồi, còn những người khác đâu? Còn có ai bị cắn nữa sao?”

      Phượng Ca sớm bị choáng váng, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn tôi mà gật đầu, tôi lập tức khẩn trương: “Tướng quân đâu? Tướng có bị cắn ?”

      Phượng Ca lại lắc đầu, tôi kéo Từ Bình: “Để cậu ta ở đây chăm sóc huynh ấy, chúng ta phải nhanh thôi, lũ rắn này nọc độc rất mạnh, nếu để muộn chẳng thể trị được, mạng người quan trọng hơn.”

      Từ Bình quay đầu liếc nhìn tôi cái, giống như lần đầu tiên nhìn thấy tôi như vậy, sau đó gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, mạng người quan trọng hơn, Phượng Ca nhi, phiền cậu ở đây trông chừng Hàn Vân, đừng để huynh ấy cựa quậy, coi chừng rắn vào, tôi dẫn ấy tìm tướng quân .” xong liền kéo tôi .

      Phượng Ca khẩn trương: “Là giám quân bị cắn, tướng quân bảo đệ lại đây mọi người được tự ý rời , Từ đại ca, huynh đừng !”

      Từ Bình bước dài, thấy tôi theo kịp, liền cõng tôi bỏ chạy, lúc này chạy xa, giọng Phượng Ca phiêu tán trong gió, sao có thể nghe cho được.

      Từ Bình cõng tôi chạy như bay, bao lâu liền vào rừng cây, trong rừng đuốc cháy sáng bừng, các binh lính tỉnh dậy, trại của giám quân nằm mảnh đất trống, che kín như bưng, chúng tôi còn chưa tới gần, chợt nghe thấy đỉnh đầu có tiếng ưng kêu, con chim ưng lớn như bóng mây đen, lao thẳng xuống chỗ chúng tôi, sắp đến nơi liền thu móng hạ xuống tảng đá, sau đó cúi đầu mổ mạnh.

      Tôi nhận ra đây là Ưng nhi truyền tin của sư phụ, lại cẩn thận nhìn lại lần nữa, ra dưới móng nó gắp con rắn đen, bị nó mổ vài cái, đầu toác ra, chết cực kỳ thảm.

      Ưng nhi thanh thế kinh người, khiến mọi người khỏi ghé mắt nhìn nó, nó lại quay đầu lại, có chút tự đắc nhìn tôi, vẻ mặt kiêu căng, giống như đợi tôi vỗ tay hoan hô vậy.

      Tôi lau mồ hôi, trừng mắt nhìn lại nó, muốn ‘Lúc này là lúc nào rồi hả? Mày còn kề sát sư phụ để đề phòng, lại dám chạy đến đây bày vẻ hùng nữa.’

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18



      Trại của giám quân rất lớn, vách trắng đỉnh hồng, đúng là thể so với chiếc trại đơn giản đến đơn sơ của tướng quân được, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bóng người lại bên trong đều lên rệt, giống như chiếc đèn kéo quân lớn vậy.

      Phục binh của sư phụ chỉnh tề canh giữ ngoài trại giám quân, mọi người nhìn thấy Từ Bình liền lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy tôi lại càng sửng sốt, chờ có người mở miệng, trong trại đột nhiên có người lau mồ hôi bước ra, từ trong ngực lấy ra tờ giấy, sốt ruột : “Nhanh tìm cây Trọng Lâu có hình dạng như thế này, gần đây hẳn là có rất nhiều, vị thuốc này có thể khắc chế nọc độc của rắn, phải nhanh lên!”

      Tôi nghe thấy ràng, lại để ý những người ngăn quanh mình, ba chân bốn cẳng chạy tới lớn tiếng kêu lên: “ thể dùng Trọng Lâu được!”

      “Ngươi là ai?” Người nọ sửng sốt.

      Bóng người bên trong trại chợt động, lại có người vén mành ra, áo trắng phiêu phiêu, đúng là Quý tiên sinh.

      đến rồi.” Quý tiên sinh hề kinh ngạc, chỉ nhìn tôi, câu như vậy.

      Tôi gật đầu, chỉ trong thời gian hai câu tôi đến trước mặt y, lại lặp lại lần nữa với người nọ: “ thể dùng Trọng Lâu được.”

      Người mặc trang phục như quân y kia cả giận : “Tên nhóc hoang dã từ đâu đến thế này!”

      Quý tiên sinh ra dấu tay bảo tôi ngưng miệng, lại với nam nhân bên cạnh: “Trần Khánh, cậu dẫn theo tiểu đội cùng quân y tìm .” xong mới đưa mặt chuyển hướng sang quân y kia: “Nếu cần dùng gấp, chớ lại trì hoãn, .”

      Trần Khánh cũng là trong mười tám người sư phụ mang theo bên người, cao gầy, hai mắt trong đêm tối sáng ngời hữu thần, lúc này ta đáp lời xong, lập tức gọi người theo quân y kia rời , trước trại còn hơn mười binh sĩ, tất cả đều mặc thân cẩm y, khác với những thân binh đại tướng mặc áo vải thô của sư phụ, thấy màn này liền bước tới, nhìn chằm chằm đánh giá tôi, mở miệng cũng gọi Quý tiên sinh, chỉ chất vấn y.

      “Kẻ này có lai lịch ra sao?”

      lúc xôn xao, bóng dáng cao lớn từ trong trại ra, đứng nghiêm, ánh mắt hạ xuống, hết thảy mọi thanh đều dừng lại, chỉ còn chừa lại tiếng gió đêm và thanh lách tách từ những cây đuốc cháy.

      Là sư phụ, trong mảnh im lặng người lại mở miệng: “Là đồ nhi của ta, để vào.”

      Tôi theo sau sư phụ vào trại giám quân, trong trại trải thảm dày, vài quân y châu đầu ghé tai vây quanh tháp [1], nghe thấy tiếng bước chân, đồng thanh hô: “Tướng quân.”

      [1]: loại giường ngủ.

      Click

      “Tiểu Nguyệt, con lại đây, xem thử thương thế của Vương giám quân .”

      Tôi vẫn theo sau sư phụ, nghe thấy vậy lập tức tới, vài quân y kia tự động tránh ra, tôi nhìn thấy ông lão nằm tháp, bất giác sửng sốt.

      Mặc dù tôi quen với môi trường quân đội, nhưng chỉ trong nửa ngày hôm nay chứng kiến nhiều việc, nhìn thấy toàn là những binh sĩ luôn trong tư thế sẵn sàng ra trận giết địch, ngay cả những người lính cấp dưỡng[2] cũng ngoại lệ, chỉ có người nằm tháp này, thịt mỡ cằm lại như trễ đến tận ngực, bụng tròn như thịt viên, khiến thân tơ lụa ông ta mặc như sắp toác ra, mũ đầu đính viên ngọc thạch lớn, dưới ánh đèn tỏa ra màu xanh biếc, vừa nhìn biết là quý quan xưa nay chỉ sống an nhàn sung sướng, đâu có giống như người nên xuất ở quân doanh?

      [2]: lính cấp dưỡng, hỏa đầu quân: chỉ những người lính làm nhiệm vụ lo việc bếp núc ăn uống cho binh lính.

      Vương giám quân sắc mặt đỏ đậm, hô hấp yếu ớt, phản ứng giống hệt như Hàn Vân trúng độc lúc nãy, tôi sửng sốt xong lập tức liền ý thức được trước mặt là người bệnh, thân mình tự giác nhanh chóng hành động, cúi đầu kiểm tra miệng vết thương của ông ta, bàn tay lần vào túi áo, bắt đầu tìm thuốc.

      Thuốc tôi mang tùy thân cũng nhiều, thứ lúc nãy tôi cho Hàn Vân dùng là Thiên Diệp hoàn mà tôi và thái sư phụ tiêu phí rất nhiều công sức để phối ra, có thể giải trăm thứ độc thông thường, nhưng cách luyện chế lại rất phức tạp rối rắm, nguyên liệu để phối ra nó muôn lần khó tìm, trong mấy năm trời tôi và thái sư phụ chỉ chế được có năm viên, vừa rồi quá cấp bách mà tôi cho Hàn Vân ăn viên, tại ngón tay đụng vào bình thuốc lại có chút luyến tiếc, tôi đè tay vào mạch của bị giám quân đại nhân kia, chỉ cảm thấy dưới làn da núc ních mỡ, dòng máu lưu thông cách chậm chạp, trong phút chốc độc cũng chưa thể đến tim được, trong lòng liền có tính toán, liền quay đầu với quân y.

      “Nhanh chuẩn bị thất diệp ngũ gia bì[3], cỏ tam giác[4], từ trường khanh[5], tảo hưu[6], hạt xuyến chi[7], còn sống tốt, bột mài cũng được.”

      [3] nguyên convert là thất diệp nhất chi liên, thất diệp liên, hay còn gọi là cây ngũ gia bì, cây thuốc quý thuộc họ nhân sâm, có tác dụng tốt trong các bệnh mạn tính, bệnh nội khoa,…

      Click

      [4] loại cỏ sinh trưởng ở vùng thảo nguyên.

      Click

      [5] vị thuốc đông y, cả nó và cây cỏ tam giác mình tìm được tên tiếng Việt để tìm ra tác dụng dược lý http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif

      Click

      [6] nguyên convert là thất diệp nhất chi hoa: cây bảy lá hoa hay cây tảo hưu (Tên khoa học: Paris polyphylla Smith) có thể ức chế huyết áp động mạch cảnh, cơ tim và cử động hô hấp, ngoài ra nó còn nhiều tác dụng dược lý khác.

      Click

      [7] nguyên convert là cỏ quỷ châm, đó là hạt của hoa xuyến chi (ở quê mình gọi là hoa cúc trắng ^^) sau khi hoa khô, cánh tàn hết, hạt chúng có móc gai đỉnh nên trong convert gọi vậy.

      Click

      Click

      Mấy người quân y hai mặt nhìn nhau, ngón tay tôi vẫn còn đặt mạch Vương giám quân, thấy bọn họ bất động, kiềm được mà lớn tiếng: “Mọi người còn chờ gì nữa? Đúng rồi, Từ Bình, cái hòm thuốc, tôi muốn tìm cái hòm thuốc của tôi, trong đó có cỏ lưỡi rắn hoa trắng[8], thể thiếu nó được.”

      [8] nguyên convert: bạch hoa xà thiệt thảo là loại thực vật được sử dụng trong đông y, chuyên điều trị các bệnh liên quan đến hệ miễn dịch, sốt, ung thư.

      Click

      Nhóm quân y kia còn gấp hơn cả tôi, người trong số đó kêu lên: “Cỏ lưỡi rắn bạch hoa? Giám quân mặt đỏ tai hồng, đây là triệu chứng do trúng nhiệt độc, sao có thể dùng thứ thuốc đó được?”

      “Đây mà là trúng nhiệt độc? Độc của đám rắn đen này là loại hàn độc, mọi người nhận ra sao?”

      Quân y kinh hãi, lập tức nổi giận, người nọ lại trợn mắt: “Ngươi cái tên nhóc chưa dứt sữa này từ đâu chui ra! Ta là con của đương triều thái y, ta đây là nhiệt độc đó là nhiệt độc, bệnh trạng ràng như thế, ngươi sao dám đó là hàn độc!”

      Tôi quay đầu nhìn sư phụ, sư phụ vẫn trầm mặc đứng ở bên, tay ấn thân kiếm bên người, dáng người trầm tĩnh như núi, lúc này chạm phải ánh mắt tôi, đột nhên mở miệng .

      “Từ Bình.”

      Từ Bình ở ngay ngoài trại, vừa rồi tôi la lớn tên cậu ta, cậu ta nhất định nghe thấy ràng, lúc này lại nghe thấy tiếng gọi nữa, liền lập tức đáp lại.

      “Từ Bình tuân lệnh.” Sau đó là tiến bước chân dồn dập xa dần, nhất định là chạy để lấy hòm thuốc của tôi.

      Cái vị con của thái y kia xoay mặt về hướng sư phụ, lúc sâu mới ra câu: “Tướng quân, Vương giám quân là huynh trưởng của hoàng hậu nương nương, nếu có sai lầm gì xảy ra, ta tránh được phải bẩm báo với hoàng thượng.”

      Sư phụ vẫn chưa trả lời, ánh mắt vẫn như cũ dừng người tôi, chỉ gật đầu.

      Trong trại an tĩnh lại, tôi bình ổn tâm tình, trước tiên chăm sóc miệng vết thương cho giám quân kia, bài trừ máu đen, lại dùng kim khâu ngăn độc lan tràn, số cỏ thuốc này là đồ phòng bị của những người làm nghề y, rất nhanh nhóm quân y kia đem tới đầy đủ, Từ Bình lại còn rất bình thường bê cao cái hòm thuốc lên đưa đến trước mặt tôi nữa.

      Đủ thuốc, tôi mới đem chúng nó chà nát ra, dùng nửa xát lên miệng vết thương, trong khi làm thỉnh thoảng lại lật mí mắt Vương giám quân lên nhìn lần, thấy màu đỏ trong mắt ông ta dần tán , trong lòng mới thả lỏng xuống, có lẽ sau khi bị rắn cắn ông ta chưa từng di động, cho nên so với Hàn Vân vốn hoạt động kịch liệt nọc độc lại chậm phát tán hơn, tại lại được cứu trị đúng lúc, cho dù cần dùng đến Thiên Diệp hoàn cũng chẳng có vấn đề gì.

      Có người nâng giỏ trúc vào trại báo cáo, rắn bên ngoài trại giám quân được diệt sạch, có cần phải chôn ngay tại chỗ hay , tôi lại ngẩng đầu : “Để cho tôi xem thử .”

      Sư phụ gật đầu, người nọ nâng lại đây, tôi muốn lật nắp lên, mu bàn tay bị đè lại.

      “Để ta.”

      Tôi quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt sư phụ, bởi vì người cúi đầu, làn mi đen nhánh rũ xuống, sống mũi thẳng tắp, môi mím lại, lồng vào với hình ảnh sư phụ thời niên thiếu trong trí nhớ của tôi, như giống như , như mộng như thực.

      Trong khi tôi chợt hốt hoảng, sư phụ lật nắp giỏ trúc, cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới tránh ra, tôi cũng cúi đầu, chỉ liếc mắt nhìn cái sửng sốt, trong giỏ trúc tất cả đều là rắn xanh bình thường, đều bị giết chết, máu thịt lẫn lộn vào nhau, nào có bóng dáng của con rắn đen nào chứ.

      Tôi ngẩng đầu nhìn sư phụ: “ đúng, phải loại rắn này, phải là loại rắn đen có độc mới đúng, vừa rồi trong trại tướng quân…”

      Người nâng giỏ trúc nào : “Có rắn đen, nhiều lắm, nhưng chúng tôi bắt được, toàn bộ đều trốn thoát cả, chỉ có con bị chim ưng của tướng quân bắt , bây giờ…”

      Trước mắt tôi lập tức lên hình ảnh Ưng nhi bày ra dáng vẻ hùng khi nãy, nhịn được nhắm mắt lại, định mở miệng, bên tai vang lên tiếng rên rỉ, Vương giám quân tỉnh, mở mắt phát ra thanh đục ngầu.

      “Từ tướng quân…”

      Sư phụ nâng tay lên đặt tại vai tôi, nhàng đẩy tôi ra đằng sau người, lúc này mới đáp: “Vương giám quân, sao rồi.”

      Bàn tay sư phụ ấm áp mạnh mẽ, tôi mệt mỏi cả đêm, vốn còn sức chống đỡ, lúc này bị người ấn cái như vậy, đột nhiên lại sinh ra cảm giác ỷ lại vô hạn, nhìn bóng lưng người mặc giáp bạc, vô cùng muốn tiến tới ôm lấy, giống như ngày bé, để sư phụ xoay người lại đau lòng mình chút.

      có việc gì? Ta nhớ là mình bị rắn cắn, là người nào cứu ta tỉnh lại? Có thưởng.”

      Trại của giám quân tuy lớn, nhưng người sống sờ sờ như tôi đây, chỉ đứng ở sau lưng sư phụ sao có thể giấu cho được? Giám quân vừa lên tiếng, ánh mắt hướng lại đây, những người khác cũng đưa ánh mắt về phía tôi, có người liền mở miệng.

      “Là vị này, đồ đệ của Từ tướng quân.”

      Trong phút chốc tôi trở thành tiêu điểm của mọi người, bỗng nhiên cảm thấy ổn, ghìm lòng được di chuyển bước chân, nhích lại gần người sư phụ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19



      Sư phụ ở lại chuyện với Vương giám quân vừa mới tỉnh dậy, tôi được Quý tiên sinh dẫn về trại của tướng quân, chân bước mà lòng nén được cứ quay đầu lại nhìn.

      Trời sắp sáng, đêm chưa ngủ, Quý tiên sinh vẫn giữ được dáng vẻ nhàng khoan khoái, gặp tôi vẻ mặt lo lắng, mỉm cười mở miệng: “ đêm chưa ngủ, trước khi tướng quân trở về nên nghỉ ngơi lát .”

      “Tôi còn có chuyện muốn với sư phụ, đám rắn này kỳ lạ, Quý tiên sinh, mọi người rồi, có bầy rắn đen bò vào trong trại tướng quân, Hàn Vân bị cắn phải. Bình thường loại rắn có nọc kịch độc này vốn rất hiếm khi xuất , lần này lại xuất nhiều như vậy, nhất định là có người thả ra, tôi sợ…”

      Quý tiên sinh chậm rãi lắc đầu với tôi, ý bảo tôi dừng lại, lại : “Việc này tướng quân biết, tối hôm qua ta cũng gọi người điều tra, cần quá mức lo lắng.”

      Tôi còn định mở miệng, lại bị Quý tiên sinh ngăn lại, hai mắt nhìn tôi, giọng nhưng ràng: “Đủ rồi, làm rất tốt.”

      Kỳ lạ, chỉ câu như vậy, nhưng tôi lại an tâm, lúc này đến trại tướng quân, có nửa thân binh theo chúng tôi trở về, tôi thấy bên cạnh lại dựng thêm mấy cái trại, Trần Khánh, người trước đó dẫn quân y tìm trọng lâu đứng bên cạnh, nhìn thấy tôi liền tiến lên chuyện.

      “Đa tạ.”

      Tôi sửng sốt, hỏi lại : “Đa tạ tôi vì điều gì?”

      “Đa tạ cứu Hàn Vân.”

      vài thân bình ở bên kia biểu tình thả lỏng rất nhiều, lúc này ai cũng mở miệng, vẻ mặt khi nhìn tôi đều mang ý cười.

      tốt quá.”

      hổ là đồ đệ của tướng quân.”

      ra ngày đó phải đùa.”

      Mọi người bảy miệng tám lời, Quý tiên sinh long long hai tay áo, ho khan tiếng : “Mấy người các cậu, thấy nàng mệt đến đứng cũng vững đó sao?”

      Còn có người vén mành trại cho tôi: “Đến đây , chuẩn bị cho cả rồi.”

      Tôi thụ sủng nhược kinh[1]: “Đây là chuẩn bị cho tôi sao?”

      [1]: được sủng ái đâm ra lo sợ.

      “Tướng quân phải hạ trại ở đây ngày, mọi người đều cần phải ngủ, đây là chuẩn bị cho đấy.” Phượng Ca nhi vừa bưng bồn nước tới, giọng điệu với tôi trở nên khách khí hơn nhiều, tôi lời cảm tạ, lòng nghĩ học y quả nhiên rất tốt, ngay vài canh giờ trước Phượng Ca còn dắt tôi như dắt chó đấy.

      Tôi quả rất mệt mỏi, lê bước vào trại, trong trại trải đệm, tôi để nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cảm thấy xương cốt cả người như muốn rã ra, mí mắt nặng như treo đá, khép lại rồi chẳng thể mở ra được nữa vậy.

      Nhưng lòng vẫn còn treo ở cao, bức tôi ngừng suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện xảy ra đêm ra.

      Vì sao đột nhiên lại có nhiều rắn như vậy? Vì sao trong trại giám quân lại bắt được toàn rắn xanh, mà trong trại tướng quân tất cả đều là loại rắn đen cực độc? Nếu sư phụ rời , nếu tôi ở đây…

      Tôi nhắm mắt nghĩ đến đây, chợt có gió thổi qua, sau đó ngừng lại, ngoài trại có tiếng người truyền đến, là Quý tiên sinh cùng sư phụ.

      “Ngủ rồi sao?”

      “Hẳn là ngủ, tôi bảo Phượng Ca nhi dựng cho nàng cái trại, xem ra nàng cũng mệt đến gần chết rồi.”

      “Tốt lắm.”

      “Bội Thu, tôi kiểm tra hai loại rắn bắt được ở hai trại, bên giám quân chỉ là ngụy trang, xem ra mục tiêu của việc này là hướng về phía cậu rồi.”

      “Người Liêu quấy rầy biên cảnh lâu, lần thay quân này có khả năng bọn chúng sớm có được tin tức, nên việc phái mật thám đến cũng nằm trong dự liệu rồi.”

      “Nhưng cách sử dụng rắn độc đả thương người này cũng quá nham hiểm, bây giờ nơi chúng ta hạ trại cũng bí mật, nếu là phục kích rất khó, cực có khả năng mật thám lẩn vào quân doanh, cậu phải cẩn thận.”

      “Tôi biết rồi, cậu cũng nghỉ chút , Vương giám quân hạ lệnh toàn quân phải dừng trại hai ngày tra việc này.”

      “Ông ta như vậy?”

      Sư phụ nữa.

      Ngoài trại an tĩnh lại, sau đó là tiếng bước chân rời , lòng tôi quýnh lên, định đứng lên đuổi theo sư phụ, nghĩ đến trận gió lạnh phất qua, mành trại bị xốc lên, có người vào.

      Tôi trước đó còn muốn chạy ra, bây giờ ngay cả dũng khí mở mắt cũng có, nghe bên cạnh có tiếng động rất , tim đập như đánh trống.

      Thời gian yên lặng trôi, biết qua bao lâu, bàn tay dừng lại trán tôi, nhàng xoa hai cái, ngón tay ấm áp, còn mang theo vết chai do nhiều năm cầm kiếm, nhưng lại khiến tôi cảm thấy thô ráp, ngược lại lại vô cùng ôn nhu.

      Khóe mắt của tôi nhất thời ẩm ướt, rốt cuộc thể giả vờ được nữa, tôi mở mắt ra ám ách gọi: “Sư phụ.”

      Sư phụ như sớm biết rằng tôi vẫn còn tỉnh, cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ rũ mắt xuống nhìn tôi: “ ngủ được?”

      Tôi ngồi dậy: “ ngủ được, sư phụ, con có lời muốn với người.”

      Sư phụ đáp tôi: “Cũng tốt, ta cũng có lời muốn với con, con theo ta.”

      Sư phụ dẫn tôi lên đỉnh núi, trời sắp sáng rồi, trời đầu thu, phương Bắc se lạnh, mới tháng chín nhưng khắp núi lá đỏ như lửa, dưới chân núi có sông, biết từ đâu lại có con thuyền, giong buồm xuôi dòng xuống, nhìn từ xa hệt như bức họa.

      đẹp.” Giữa làn gió mát rượi tôi nhón chân lên, sư phụ đứng ở bên cạnh tôi, áo choàng phất phới trong gió, thỉnh thoảng chạm vào tay tôi, khiến tôi kìm lòng đặng muốn bắt lấy.

      “Thích nơi này ?”

      “Chỉ cần là nơi có sư phụ, con đều thích.” Tôi chân thành trả lời, đổi lấy là cái cười mỉm của sư phụ.

      “Nơi này gần đến nước Liêu, trước mắt đều là phong cảnh phương Bắc, cùng là ngày thu, nhưng nơi đây ngàn núi đỏ rực, mà Dương Châu vẫn là núi xanh nước biếc, dương liễu phất phơ, nếu là ở Giao Châu lại càng thêm nóng bức, nếu đóng quân các tướng sĩ tránh khỏi phải mặc quần áo cộc, đến nơi hoang dã, cây nào cũng có hoa quả để hái cả.”

      “Hay đấy.” Tôi nghe đến mê mẩn, suy nghĩ lát rồi : “Nếu ở Lương Châu, ban ngày còn nóng đến nỗi có thể nướng chín trứng gà, đến đêm khuya cát lạnh như tuyết, phải khoác áo choàng da thú mới có thể gác trại được.”

      “Con có biết những điều này?”

      Tôi có phần đắc ý: “Những điều này sư phụ đều biết trong thư, người còn Ba Thục núi non trùng điệp, nước sông mênh mông, bờ sông có những viên đá màu phát sáng về đêm, núi có những con chim sẻ lông ngũ sắc, rất thú vị.”

      Những năm gần đây, mỗi phong thư sư phụ viết cho tôi đều bị tôi xem qua trăm ngàn lần, lúc này vừa mở miệng, câu chữ tựa như nước cứ tuôn ra, sư phụ lẳng lặng nghe, mặc dù lời nào, nhưng trong ánh mắt lại có ánh sáng chậm rãi lưu động, đẹp đến nỗi khiến tôi phải đui mù.

      Tiếp qua lúc sau, sư phụ mới mở miệng: “Nguyệt Nhi, năm đó sau khi ta xuống núi, từng cùng phụ thân theo hoàng thượng tuần tra ngũ châu ở Trung Nguyên, đường giang sơn như họa, xe vừa tới Thái Sơn, hoàng thượng đứng ở vách đá chỉ tay, hỏi thiên hạ còn có quân chủ nào có thể ngồi ôm núi hùng vĩ như thế hay , văn võ bá quan tùy giá cùng quỳ xuống hô ba lần vạn tuế. Sau đó phụ thân mang ta đến biên quan, hỏi ta nhìn thấy gì ở Trung Nguyên ngũ châu? Ta đáp là núi sông hùng vĩ, phụ thân lại lắc đầu, con có biết người gì với ta ?”

      Tôi cũng lắc đầu, phụ thân của sư phụ ngay cả gặp mặt tôi cũng chưa từng, sao có thể đoán được ông ấy gì chứ?

      “Phụ thân , núi sông hùng vĩ tự nhiên là cần nhắc đến, nhưng đường những thứ mà người chứng kiến, còn có những đứa trẻ vừa làm ruộng vừa nhẩm thuộc bài học, những câu ca những chiếc thuyền đánh cá khi chiều muộn, mặc dù biên quan trấn , nhưng cũng có nông phu thợ săn, sau ngày vất vả trở về nhà, thê nhi với khuôn mặt tươi cười chào đón họ, người nhà sum vầy cười , nam nhi bảo vệ quốc gia, dân chúng an hưởng thái bình, chiến sĩ trấn thủ biên giới, tướng quân chết vì xã tắc, đây mới là quân nhân.”

      Gương mặt tôi vốn cười, nghe đến đó rốt cuộc cười nổi nữa, chỉ cảm thấy luồng máu nóng bốc lên trong ngực, nóng đến nỗi khiến tôi phải khó chịu.

      Sư phụ quay đầu, nhìn lá đỏ như sáng rực khắp núi đồi, mở miệng: “Nguyệt Nhi, con cảm thấy giữa người và thái bình của nước, cái nào nặng cái nào ?”

      Tôi há miệng, giọng ấm ách: “Tự nhiên là… thái bình của nước.”

      “Đúng vậy.” Sư phụ lại quay : “Trở về , nơi này phải nơi con có thể ở được.”

      Lòng tôi nhảy dựng, kịp nghĩ suy hai tay vươn ra, nắm chặt lấy tay sư phụ mở miệng.

      “Sư phụ, cho dù con biết người vĩnh viễn kém xa dân chúng quốc gia, nhưng mà ở trong lòng con, người vẫn quan trọng hơn hết thảy mọi thứ đời này, còn quan trọng hơn cả núi sông hùng vĩ, quan trọng hơn cả thái bình của thiên hạ, quan trọng hơn cả chính con nữa. Sư phụ, con chỉ muốn người được an bình, con biết có kẻ muốn hại người, con lo lắng cho người, con chỉ muốn ở lại bảo vệ cho người mà thôi.”

      Tôi quá mức kích động, sau khi xong hơi liền, chỉ còn biết đứng chỗ thở dốc, có lẽ sư phụ ngờ rằng tôi những lời này, nhìn tôi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lại thở dài, bàn tay bị tôi nắm rút ra được, đành phải dùng tay kia xoa xoa đầu tôi, giọng chứa đầy bất đắc dĩ.

      “Con đấy… tiểu nha đầu này.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20


      Đại quân ở lại trong rừng hai ngày, sư phụ cũng nhắc lại chuyện muốn tôi trở về, tôi liền ở lại, Phương Ca tìm cho tôi bộ quân phục cỡ , tôi vô cùng vui vẻ mặc vào rồi ra ngoài trại cho mọi người nhìn, Phượng Ca nhíu mày, cậu mặc kiểu gì thế này, mặc vào giống quân nhân gì cả, cứ lụp xà lụp xụp thế nào ấy.

      Tôi cũng thấy khó coi, kéo kéo y phục, lại rước lấy tràng tiếng cười của mọi người, Quý tiên sinh an ủi tôi, có việc gì, mặc vài ngày thành quen.

      Quý tiên sinh vừa mở miệng, những người khác cười nữa, tôi có chút kỳ quái, ràng Quý tiên sinh là người ôn nhu, nhưng sao mọi người lại có vẻ sợ y thế này.

      Từ Bình bị phạt hai mươi quân côn[1], điều này là tôi mới biết được sau đó, nhất thời áy náy đến nỗi muốn cắn đứt ngón tay, tôi cầm loại thuốc mỡ tốt nhất tìm cậu ta, cậu ta lại làm ra vẻ có việc gì, người băng đầy vải, mặt vẫn cười hì hì, vui vẻ an ủi tôi.

      [1]: côn = gậy.

      có việc gì, yên tâm .”

      Tôi khổ sở nhìn cậu ta, giọng: “Sao sư phụ có thể làm vậy được…”

      Từ Bình lập tức lắc đầu, vẻ mặt chân thành nhìn tôi: “ sao, tướng quân phạt như vậy là rồi.”

      Tôi sợ cậu ta lại lôi quân quy điều thứ mấy đó ra niệm, lại thấy cũng vô , liều vội vàng buông thuốc bỏ chạy.

      Mọi người trong quân doanh đều bị ‘tra lần theo như lời Vương giám quân, ngay cả tôi cũng bị điểm danh, ngày hôm sau vào giữa trưa có vệ sĩ mặc cẩm y đến, chỉ vào tôi : “Chính là ngươi, giám quân muốn gặp ngươi.”

      Lúc ấy tôi xử lý đám rắn đen mà Từ Bình thu được trong cái túi da, sau khi dính thuốc chúng còn dáng vẻ hung ác nữa, tôi cẩn thận lấy nọc độc chúng nó vào bình sứ, cho vào túi thuốc, để sau này cần dùng.

      Khi người nọ chuyện tôi cầm con rắn áp đầu nó vào miệng bình sứ, gã vẫn chưa thấy tôi làm cái gì, tôi cũng rảnh để ngẩng đầu lên, chờ mãi thấy tôi trả lời, gã liền giận, bước gần lại vài bước, đột nhiên thét lên tiếng kỳ quái.

      Tôi bị gã ta làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa làm rơi con rắn mặt đất, vội vàng bình tâm cất con rắn vào, sợ nó bò mất, lại cẩn thận buộc túi da thêm lần nữa, để ở bên chân.

      Loại rắn có nọc cực độc như vậy rất hi hữu, khó khăn lắm mới bắt được đám đều còn sống, vừa vặn bắt lấy để làm dược vật nghiên cứu. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì bất ngờ, tôi liền chọn nơi yên tĩnh để lấy nọc độc. Sư phụ dẫn người tuần doanh, sườn núi có người khác, tôi lại ngồi sau cái cây to, thế mà gã ta cũng tìm ra được, đúng là có nghị lực.

      “Vương giám quân tìm tôi có chuyện gì? Là tình trạng vết thương có biến hóa sao?” Tôi đứng lên, lấy khăn tay ra lau tay.

      Gã ta vẫn giữ vẻ mặt kinh hồn chưa trấn định, lấy tay chỉa chỉa vào cái túi da dưới chân tôi: “Ngươi làm gì đó?”

      Tôi kỳ quái: “Huynh nhìn thấy sao? Tôi lấy nọc độc rắn.”

      “Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?” Có tiếng bước chân vang lên, Phượng Ca chạy tới, trong tay còn cầm mảnh giáp ngực chưa lau xong, cũng biết vừa rồi cậu ta ở đâu, hơn phân nửa là bị tiếng thét của vệ sĩ mặc cẩm y kia gọi đến, có lẽ do vội vã chạy, nên thở dốc thôi.

      “Ta phụng mệnh của giám quân…” Người nọ vừa mới ngẩng đầu, lại có người tới, tiếng bước chân có phần nặng nề, đúng là Hàn Vân.

      Độc rắn trong người Hàn Vân vừa mới được giải bao lâu, bước chân còn có chút khập khiễng, nhưng khi đến gần vẫn cao hơn cả gã vệ sĩ mặc cẩm y kia đến nửa cái đầu, ép gã ta tới nỗi khiến gã tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.

      Hàn Vân đứng nghiêm, dường như cố tình ngăn cách tôi với người kia, lúc này mới mở miệng: “Người ở đây đều là thủ hạ thân binh của tướng quân, cho dù là giám quân cũng thể tùy ý điều động, phải là đại nhân biết điều này chứ?”

      Người nọ lui về sau mấy bước, sau khi phục hồi tinh thần lại liền có phần thẹn quá thành giận, hắng giọng : “Vương giám quân của bọn ta là huynh ruột của hoàng hậu, là cữu tử[2] của hoàng thượng, mặc dù là đại tướng quân…”

      [2]: vợ.

      “Tướng ở bên ngoài, quân lệnh là lớn nhất, mặc cho hoàng thượng ở đây cũng thể phá vỡ quy củ được.”

      Hàn Vân nhường dù chỉ là bước, ngay cả Phượng Ca cũng tới, ôm mảnh giáp ngực kia đứng bên cạnh Hàn Vân, người nọ có biện pháp, cuối cùng đành : “Ta với giám quân.” Rồi xoay người rời .

      Hàn Vân vóc người cao lớn, hơn nữa thêm Phượng Ca, họ che kín tôi, dù có nhón chân lên cũng thể nhìn thấy biểu tình của người nọ, chỉ có thể nghe thấy giọng oán hận của gã ta, chắc là giận mà thể làm gì được.

      Tôi suy nghĩ lát, cẩn thận hỏi: “Tướng quân tôi thể đến đó hay sao?”

      Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại, Hàn Vân còn chưa mở miệng, Phượng Ca thầm: “Lão họ Vương kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, ông ta thường thích tìm những đứa bé trai xinh đẹp, cậu như vậy làm sao đến đó được? Như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”

      Tôi hơi kinh ngạc, hiểu được ý tứ trong lời của cậu ta, lại quay đầu nhìn Hàn Vân, nhưng Hàn Vân lại chỉ ngẩng đầu nhìn trời.

      Ban đêm khi sư phụ trở về, Phượng Ca liền nhanh nhảu đem chuyện Vương giám quân tìm tôi báo cho người biết, tôi ngồi ở góc trong trại tướng quân đọc sách thuốc, thấy sư phụ vừa trả lời quân báo vừa nghe Phượng Ca chuyện, nghe đến cuối câu chuyện liền nhíu mày nhìn tôi cái, ánh mắt có phần sửng sốt.

      “Ta biết, các cậu đều ra ngoài , tiểu Nguyệt ở lại.”

      Tôi liền ở lại, còn ôm sách xích lại gần sư phụ chút, trại tướng quân vô cùng đơn sơ, bày trí gì nhiều, chỗ ngồi của sư phụ chẳng qua chỉ là bộ bàn ghế hành quân, tôi liền chọn cái rương, nhưng để bê nó có vẻ khá phiền phức.

      Sư phụ nhìn tôi bận rộn, liền ra tay giúp phen, đợi đến khi người ngồi lại vào chỗ của mình mới mở miệng: “Hôm nay con làm những gì?”

      Tôi ngồi vào bên cạnh sư phụ, cảm thấy lòng đầy mỹ mãn, nghe người hỏi như vậy, lập tức đáp: “Con lấy nọc độc rắn, cất vào để dành chế thuốc dùng, sau lại còn cùng Phượng Ca lau áo giáo, người xem, mũ giáp này đều do con lau, có phải rất sáng hay ?” Vừa vừa lấy tay chỉ chỉ mũ và áo giáp để ở góc của trại.

      Sư phụ nhìn thoáng qua: “Ừ, tốt lắm.”

      Tôi vui vẻ, híp mắt cười cười.

      Sư phụ lại thêm: “Lúc bắt rắn cần phải cẩn thận, đừng để mình bị thương.”

      đâu, thái sư phụ dạy con cách xử lý rắn độc rồi.” Tôi vươn mười ngón tay cho sư phụ xem: “Người xem, chả có việc gì cả.”

      “Thái sư phụ của con…” Sư phụ xoa xoa mày, thêm nữa.

      Đại khái tôi biết sư phụ muốn gì, hơn phân nửa là muốn trách thái sư phụ sao lại dạy tôi mấy thứ linh tinh lộn xộn đó, nhưng mà thái sư phụ vân du, người muốn tìm ông ấy lý luận cũng được, thôi đành luôn vậy.

      Lúc chuyện, sư phụ vẫn còn xử lý quân báo, thường thường hạ bút phê bình chú giải vài câu, dường như người vẫn chưa xong việc, cho nên thi thoảng mới nhìn tôi cái.

      Tôi vui vẻ, cảm thấy khoảng thời gian mà mỗi ngày sư phụ đều bầu bạn với mình quay trở lại. Khi đó người cũng là thế này, tới đêm liền ôm quyển binh thư đọc, mà tôi lại hay quấn quýt người chuyện, chuyện gì cũng đều kể cho người nghe.

      Sư phụ chưa bao giờ tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tôi, người luôn vừa đọc sách vừa chuyện với tôi, lâu lâu lại nhìn tôi cái, có đôi khi tôi mãi chuyện rồi ghé lên đùi người ngủ lúc nào hay, thường khi đó người bế tôi đặt lên giường.

      Chúng tôi ngồi chuyện trong chốc lát, đột nhiên sư phụ hỏi: “Trong doanh thể so với nơi khác, ăn mặc ở có quen ?”

      Tôi gật đầu, suy nghĩ lát rồi thêm: “Làm con trai cũng tốt lắm, quần áo thế này đường dễ hơn, sau này con muốn học cưỡi ngựa nữa.”

      Sư phụ gật đầu, : “Người ta mang Diêm thành đều là thân binh của Từ gia, khác với những tướng sĩ khác trong doanh, Quý tiên sinh, Phượng Ca, còn có Từ Bình đều giống nhau, trừ bọn họ ra, nên giao tiếp nhiều với những người khác, con hiểu chưa?”

      Tôi lập tức nghĩ đến Vương giám quân béo mập cằm trễ đến ngực kia, còn có gã vệ sĩ cẩm y kia nữa, nhịn được hỏi: “Sư phụ, có phải con cứu nhầm người rồi hay ?”

      Sư phụ nở nụ cười: “Lúc thái sư phụ dạy con cách cứu người có phân đúng sai hay ?”

      Tôi lắc đầu: “Kẻ hành y cứu người, là chuyện hiển nhiên, cho dù là con hổ hay con báo bị thương ở trước mặt con, con cũng cứu nó.”

      Sư phụ mỉm cười, vỗ vỗ đầu tôi: “Nguyệt nhi, con là đứa trẻ tốt.”

      Từ khi sáu tuổi tôi nghe sư phụ những lời này, khi đó trong lòng nở hoa, nhưng tại tôi có chút bất mãn, nhịn được đứng lên nghiêm túc : “Sư phụ, đừng bảo con là đứa trẻ nữa, người xem xem, con lớn rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :