1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thu mua vợ trước - Đông Mật (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.4:

      Miệng Từ Tử Kình ngậm kẹo que, đột nhiên thấy người như vậy, bị dọa sợ, sau khí vào nhà cậu vẫn chưa mở miệng, lúc này cậu Lê lại chuyện với cậu, cậu hốt hoảng, lập tức níu lấy ống quần của cha, kẹo que trong miệng càng ngậm chặt hơn.

      - “Ông con chuyện với con, đừng sợ.” Lê Thượng Thần giọng an ủi con trai.

      - “Con tên là Từ Tử Kình, Kình trong mạnh mẽ sao?” Cậu Lê lại hỏi, lại đưa tay về phía bé trai.

      Bé trai sợ hãi, ánh mắt trong suốt đáng nhìn vào bàn tay to lớn kia, cậu thường nhìn cha mình bắt tay với người khác, người ông hung dữ này muốn bát tay với cậu sao? Tay trái cậu sợ hãi nắm chặt quần cha mình, đưa tay phải ra, nhưng cậu quên tay vẫn còn cầm kẹo que, tay bé duỗi cái, phốc tiếng, kẹo que trong tay nằm tay ông cậu. Thoáng chốc trong nhà tĩnh lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng tay cậu Lê, mảng ướt át, kẹo que màu sắc dính tay ông cậu. Tay của cậu Lê, cầm qua thước dạy, cầm qua phấn viết, cầm qua roi mấy, đây là lần đầu tiên cầm lấy chiếc kẹo que dính nước miếng trẻ em, chỉ ông sửng sốt, mà tất cả mọi người trong nhà đều ngẩn người.

      may mợ Lê cười ha ha. “Tử Kình rất ngoan, con nghĩ ông muốn xin ăn kẹo phải ?” Bà cười tiếng như vậy, tất cả mọi người trong nhà đều cười, khí nhất thời hòa hoãn. Sau đó nhà ba người Lê Thượng Thần vào nhà bếp cùng mợ Lê, mợ cầm bánh bích quy đưa cho cháu trai, khen dứt miệng.

      - “Thượng Thần, con trai con giống con, lúc còn bé con cũng đáng giống như vậy!”

      - “Đúng vậy, chẳng qua con đem kẹo que ăn rồi đặt lên tay người khác.” Lê Thượng Thần nhớ tới nét mặt của cậu, liền buồn cười.

      - “ nên trách nó, nó lo lắng đó!” Từ Lỵ Hoan ôm lấy con trai, thương chạm khẽ lên khuôn mặt nhắn của nó.

      - “Hai đứa có con trai đáng như vậy, rất nhanh tái hôn, mợ vui mừng thay cho hai đứa.” Mợ Lê cảm khái. “Khi hai đứa ly hôn, mợ khổ sở rất lâu, Thượng Thần thường có nụ cười vui vẻ, vẻ mặt của nó thường là trống rỗng, mợ biết bao giờ nó mới có thể vui vẻ lại, biết phải làm sao cho phải...”

      - “Mợ.” Lê Thượng Thần ho , có thể vạch trần được ?

      - “A Lỵ, mợ nhớ con cũng biết chuyện nó gặp qua, mợ giao nó cho con.” Mợ Lê nắm tay Từ Lỵ Hoan, tha thiết . “Lúc được vui vẻ, thường chuyện, ra nó con muốn chết, thể ra có thể chỉ có nửa, con cũng đừng đối nghịch với nó, đối xử lạnh nhạt!”

      - “Hỏng rồi, con cũng cảm thấy ấy con muốn chết, cho nên ấy con là hai cái mạng sao?” Từ Lỵ Hoan cố làm vẻ kinh ngạc, chọc cười mợ Lê.

      Lê và chồng muốn gặp gỡ bạn bè, kiên trì muốn , bữa ăn bàn Lê gia khách khí chỉ có ba người nhà Lê Thượng Thần. Bữa ăn tối, Từ Lỵ Hoan chút chuyện thú vị về công việc, kiến thức ở các quốc gia, cậu Lê muốn các nước Châu Âu ăn mừng năm mới, biết ít chương trình du lịch, giới thiệu hùng hồn, khiến mọi người nghe say sưa, khí rất hài hòa.

      Thời gian ăn cơm, ông ngoại gần như chuyện. Lúc ần kết thúc bữa ăn tối, ông ngoại nhìn Từ Lỵ Hoan, nghiêm túc mở miệng. “ đối với chuyện trong nhà này, hiểu bao nhiêu?”

      Ông là những chuyện gì, nhưng mọi người đều hiểu . Lê Thượng Thần khẽ cau mày. Từ Lỵ Hoan lạnh nhạt : “Có hiểu chút.”

      - “Tại sao muốn đến nơi này?’

      - “Tôi thể tới sao?” Từ Lỵ Hoan hỏi ngược lại. “Tôi sắp gả cho Thượng Thần rồi, thể về nhà ấy chào hỏi trưởng bối sao?’

      Chân mày của ông lão nhăn sâu. “Dĩ nhiên có thể, nhưng phải biết, tới đây cũng thay đổi được cái gì.”

      - “Tại sao ông lại cho rằng tôi muốn thay đổi cái gì?” lại hỏi ngược lại lần nữa.

      Ở trong gia đình, chưa từng có ai dám chuyện như vậy với người đứng đầu Lê gia, cậu Lê cau mày, mợ Lê có vẻ lo lắng, Lê Thượng Thần nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, muốn đổi đề tài, chỉ mỉm cười trấn an .

      - “Cái người này nhanh mồm nhanh miệng, chắc chắn đầu óc cũng rất thông minh, biết tôi hỏi cái gì.”

      - “Ừ, tôi biết đại khái thôi.” Từ Lỵ Hoan thản nhiên nghênh đón ánh mắt nghiêm khắc của ông lão. “Xin ông yên tâm, tôi cũng muốn thay đổi điều gì. Chỉ là tối nay tôi ngừng nghĩ đến, tình huống khi đó tôi và Lê Thượng Thần ly hôn. Hôn nhân của chúng tôi thất bại, tôi từng rất khó quên được, trong lòng rất oán ấy, sau đó khi gặp lại, tôi phát mình vẫn còn tình cảm với ấy, tôi từng cố gắng kháng cự, muốn tha thứ cho ấy... kết quả đây?”

      cười yếu ớt. “Nêu tôi tha thứ cho ấy, tại ngồi ở đây rồi. Hôn nhân của chúng tôi gặp phải vấn đề, tại chúng tôi tìm ra cách giải quyết, tôi đá nghĩ, nếu năm đó chúng tôi thông cảm lẫn nhau, có phải lãng phí năm năm này? Nhưng muốn những thứ này có lợi ích gì? Tôi thể quay về quá khứ để thay đổi nó, chuyện xảy ra, là thể thay đổi, nhưng lòng người có thể thay đổi, lựa chọn nắm bắt bị thương và tức giận khổ sở tha thứ, đó là lựa chọn của mỗi người, ai ép buộc.”

      Đôi mắt trong suốt tĩnh lặng của mực nhìn thẳng vào ông ngoại, có vẻ sợ hãi chút nào. “Cho nên, tôi mong thay đổi được gì, chuyện xảy ra trong nhà này, liên quan đến tôi, cần thay đổi, cũng phải tôi.”

      Bàn ăn nhất thời yên lặng, chỉ còn lại thanh Từ Tử Kình uống canh. Ông ngoại Lê , hồi lâu, nếp nhăn căng thẳng khuôn mặt ông thoáng giãn ra, đột nhiên ông có vẻ già mấy phần. Ông nhìn về con dâu, lạnh nhạt : “Nên cắt trái cây?”

      Chín giờ tối, cuối cùng Lê Thượng Thần cũng đưa vợ và con trai rời khỏi nhà họ Lê.

      - “Trời tối, giống như sắp mưa.” Từ Lỵ Hoan ngồi xe, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

      - “Em lợi hại, dám chuyện như vậy với ông ngoại.”

      - “Giống như ..., em gặp nhiều người khách khó tính hơn máy bay, người nào em cũng sợ.” giỡn. “Nhưng người nhà dường như rất sợ ông ngoại.”

      - “Đúng vậy, ông ấy là người đứng đầu nhà, rất nghiêm nghị, người trong nhà ai dám cười với ông ấy, em lại dám dạy dỗ ông, em nhất định lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bà ngoại .”

      - “Em vốn cho rằng ông ấy tức giận đuổi em ra ngoài.”

      - “ cũng cho rằng như vậy, cũng chuẩn bị bước lùi với em rồi.” cười .

      - “Như thế có thể hại hay ?”

      biết. Dù sao chúng ta cũng ở cùng bọn họ, nếu dùng hết lễ phép cơ bản, về sau cần giả bộ thân quen, mọi người ai đường nấy, tốt, ứng phó với người nhà là việc phiền phức nhất.” học giọng điệu ban đầu của .

      cười, lại suy sụp cúi đầu. “ ra em vốn muốn biểu dịu dàng khéo léo, nhưng nhìn thái độ của bọn họ với , em vô cùng tức giận, bọn họ thực xem như người ngoài, ghi hận nhiều năm như vậy, lòng dạ quá mọn? Em như vậy cùng phải chuyện với ‘ , bà ấy giống như bị em dọa sợ.” Nhớ tới vẻ mặt xấu hổ của đối phương, hối hận vì hành động của mình.

      - “Vừa rồi là ai , chuyện xảy ra thể thay đổi?”

      giễu cợt : “Chuyện ra thể thu lại, liền quên .”

      - “ tức giận sao?” Dù sao đó cũng là mẹ ruột của , như vậy là quá vô lễ.

      lắc đầu. “Em là vì .” có đạo lý, nhưng quá vội vàng, giấu được tức giận của mình. thể làm điều tốt nhất, nhưng căn bản có thể cần, sao có thể khắt khe với ? làm tất cả đều bởi vì . Bất kể chọc ai tức giận, đều cảm kích, trách chút nào. “Tối nay, cảm ơn em.”

      - “Em rồi, em muốn nghe cảm ơn.” lắc đầu.

      - “Tại sao? cảm thấy kể cả vợ chưa cưới, cũng cần tiếng cảm ơn.” thể bởi vì thân thiết với nhau, liền coi tâm tư của đối phương dành cho mình là điều hiển nhiên.

      chỉ cười lắc đầu, đúng lúc phía sau con trai ngồi phía sau đòi bóc kẹo que, xoay người giúp tay. Nếu muốn nghe cái gì? Trừ tiếng cảm ơn thành khẩn, có thể cái gì?

      thiếu quá nhiều, bao dung nghi ngờ, mở ra trái tim của , chăm sóc con trai của hai người, năm năm tâm huyết là vô giá, lại muốn đưa mình đến gặp người nhà lạnh lùng, dễ dàng tha thứ cho ánh mắt lạnh lẽo mà ngay cả còn cảm thấy khó chịu, đối với , có thể hành xử khéo léo linh hoạt.

      nguyện ý làm nhiều chuyện cho như vậy, lại cầm tiếng cảm ơn của ?

      tình nguyện bỏ ra tất cả là vì cái gì? biết, là bởi vì , thông cảm với , coi trọng cảm giác của , tỉ mỉ suy nghĩ cho , vì tình trạng trong nhà tốt, tình nguyện nhân nhượng , nhẫn nhịn chút vui. nghĩ, lồng ngực ấm áp, có cố nhiệt cực nóng vui vẻ và kích động, cũng nguyện làm những chuyện này vì , phải vì câu cảm ơn, mà là bởi vì...

      - “ em.”

      kinh ngạc quay đầu nhìn , cười, mắt cười cong cong vui sướng. lại gần hôn , nhiệt tình đáp lại, nụ hôn này, môi lưỡi triền miên, tràn ngập quyến luyến nồng đậm và tình . , làm lòng ấm áp, tràn đầy tình cảm ngọt ngào, xóa đơn của , thích cảm giác được , cũng rất . Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người nhìn nhau mỉm cười.

      - “Mẹ...” Bé trai kháng nghị, chỉ gò má của mình. “Con cũng muốn như vậy, con muốn!” Quá công bằng, hôn cha cậu ba lần, đều quên cậu, còn phải để cậu nhắc nhở!

      Từ Lỵ Hoan cười, kéo con trai tới, hôn lên khuôn mặt nhắn của cậu. Lê Thượng Thần cũng hôn con trai, nụ hôn của tinh tế hơn, lại ở lại lâu hơn, hôn sâu lên khuôn mặt mềm mại của con trai. Cậu nhóc hài lòng, nở ra nụ cười tươi, thơm lên má của cha và bên má lúm đồng tiền của mẹ. Chợt, có gì đó rơi cửa kính xe, quay đầu nhìn.

      - “Trời mưa!”

      Từng giọt nước đáp xuông vang tung tóe cửa sổ xe. Lê Thượng Thần khởi động xe, mặt đường đen thui phía trước, nhanh chóng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, ánh sáng đèn chiếu lên mặt đường, giống như nhứng ánh sao trời vui sướng nháy mắt, xa đến tận chân trời, giống như lòng giờ phút này tràn ngập hạnh phúc, có điểm dừng.

      mỉm cười. “ thôi, về nhà.”


      P/s: Chỉ còn 1 ngoại truyện nữa là kết thúc, cảm ơn các bạn luôn ủng hộ mình trong thời gian qua *cúi đầu*, mình đăng ngoại truyện này vào tồi nay hoặc sáng mai http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif

      Ngoại truyện: Ông chồng hay ghen.

      Nhìn lén là loại thói quen vô cùng tồi tệ. Lê Thượng Thần rất ràng, nhưng phòng bị hết.

      ra biết mình cần thiết phải nhìn lén, tình cảm của và vợ càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng tin tưởng , thỉnh thoảng có vài tin tức nhàm chán ám chỉ vụng trộm với nữ minh tinh, ngăn kịp, bị nhìn thấy, cũng hoài nghi , điều này bày tỏ hành vi của minh bạch ràng, đáng giá để tin tưởng, vì thế rất tự hào. Đương nhiên cũng tin tưởng , chỉ là thỉnh thoảng bệnh cũ có càm giác an toàn tái phát, nhịn được xem trộm giấy ghi nhớ của , hoặc kiểm tra điện thoại di động của có tin nhắn gì mới. Xem chút mà thôi, ảnh hưởng đến toàn cục đâu! Chính cũng , có tình cảm ghen, cho nên muốn tự kiểm nghiệm, xem hết tất cả thư của ... mặc dù làm lén lút. vốn tự an ủi chính mình như vậy, cũng chưa từng phát ra chỗ khả nghi nào, mỗi lần nhìn lén xong, lại có chút xấu hổ, nhưng tâm tình vui vẻ, lại hơn chút.
      Cho nên giờ phút này ngồi trong phòng cà phê uống trà, khi ngồi đối diện vợ mình, điện thoại mặt bàn vang lên, điện thoại hiên hai chứ ‘bảo bối’, nội tâm rung mạnh như động đất cấp mười. nhìn vợ thấy tên người gọi tới, mắt đẹp tỏa sáng, cầm điện thoại di động lên nghe. “A lô? Mình dạo phố...” Giọng ngọt như thấm mật, ngọt khiến biển dấm trong nội tâm cuồn cuộn.

      Chậm , trước khoan ăn dấm, chừng người bạn đó là phụ nữ. cầm đồ uống tay có chút yên, kéo lỗ tai dài ra muốn nghe lén.

      - “Áo lót gì? Ai lung tung như vậy? Mặc kệ ta, cậu cũng phải phụ nữ, cần áo lót...”

      Đúng, con trai, là đàn ông! Thoáng chốc sấm sét giữa trời quang, ngũ lôi đánh xuống, sắc mặt xanh mét, vậy là ai? Là ai? Là ai mà vợ lại ghi tên trong danh bạ là ‘bảo bối’?

      quan sát vợ mấy ngày, hành động của khác với ngày thường, đêm này, đưa con trai học lên lén hỏi cậu.

      - “Tiểu Mị, gần đây mẹ có dẫn con gặp chú nào ...?”

      - “ có.” Con trai lắc đầu.

      - “ có sao? Con phải suy nghĩ cẩn thận, có chuyện tình gì , mẹ muốn con giữ bí mật, thể cho ba biết?”

      - “ có!”

      - “Con hoàn toàn nghĩ! Nhanh lên chút, suy nghĩ nghiêm túc, điều này rất quan trọng!”

      Con trai chu mỏ. “Papa ồn ào, con muốn làm bài tập!”

      thể hỏi thêm thông tin từ con trai, nhưng hai chữ ‘bảo bối’ đó giống như cố tình thị uy, luôn gọi vào thời điểm ở cùng vợ, muốn nhín lén điện thoại của vợ, lại có cơ hội, chỉ có thể giương mắt nhìn, cảm thấy lo lắng, nhưng lại thể mở miệng hỏi , vừa hỏi bứt dây động rừng, khong bắt được người đàn ông đó rồi. vẫn tin tưởng , làm chuyện có lỗi với , có lẽ đó là người bạn mới của , nhân duyên của rất tốt, bất kế nam hay nữ đều muốn thân thiết với , tin tưởng , chỉ... muốn biết người đàn ông đó là ai, muốn tìm tên bạn tốt của cha Tịch này rồi đá bay xa!

      Hôm nay, và vợ dạo Cửa hàng bách hóa, cùng còn có em họ Tiểu Tưởng và mấy nhân viên trong tổ kịch bản. phòng rửa tay trang điểm giao ví da lại cho . Cơ hội tới! lập tức mở ví da ra, lấy điện thoại di động, tìm trong danh bạ, số liên lạc với hai chữ ‘bảo bối’ rọi vào đáy mắt khiến hô hấp của thoáng chốc rối loạn, ngực đau nhói. Ngón tay khẽ run, cố tự trấn định.

      nhấn xuống phím goi, đối phương rất nhanh nghe máy, hỏi: “Alo? là ai?’

      “Hả?” Giọng đối phương trẻ tuổi, nghe rất mê hoặc.

      Lòng như dao cắt, đây chính là đối tượng của ? cây cỏ non nghe còn chưa trưởng thành? thích kiểu này? chê già rồi sao? “Xin hỏi cậu là người đó? Tại sao số điện thoại của cậu lại ở trong máy vợ tôi?”

      - “Hả? cái gì?”

      - “Cậu là ai? Sao cậu lại có số điện thoại này?”

      - “ cái gì? Tôi nghe hiểu.”

      - “Tôi muốn hỏi cậu, quan hệ của cậu và vợ tôi là thế nào!” trần ngập lửa giận và phẫn nộ, để ý mọi người xung quanh nhìn lại, sắp mất khống chế.

      - “Papa? Là ba sao?”

      sửng sốt, giọng này nghe rất quen. “...Tiểu Mị?”

      - “Papa? Ba tìm con sao?”

      kinh ngạc, cầm điện thoại của Từ Lỵ Hoan nhìn số liên lạc. Số điện thoại này hoàn toàn biết, lập tức lấy điện thoại của mình ra đối chiếu, số điện thoại của vị ‘bảo bối’ này, khác số điện thoại của con trai !

      Tháng trước, vợ mua điện thoại di động cho con trai, nhớ số liên lạc, sau khi nhập số điện thoại của con trai vào máy mình, liền quên mất còn mống. Thường ngày muốn gọi điện cho con trai, trong danh bạ liền tìm được tên ‘Từ Tiểu Mị’, làm sao nhớ được?Vào thời khắc này, mất hồn, cũng yên tâm, nhưng bây giờ vui buồn lẫn lộn, vui vì vợ mình phản bội mình, buồn vì chính mấy ngày nay lo lắng, mất ngủ, rốt cuộc là vì cái gì?

      - “Papa, sao ba lại dữ vậy?” Con trai vẫn còn nghi ngờ.

      - “ có việc gì, có việc, nhầm lẫn chút.” Chuyện này nếu truyền , mặt mũi lập tức bị ném xuống vực sâu, thượng lượng con trai giữ bí mật. “Ngoan, đừng với mẹ con chuyện này, ba mua bánh rán con thích nhất về cho con ăn...”

      Kết thúc chuyện, thở hơi, tâm tình tốt. may trực tiếp xác nhận, nếu tiếp tục suy nghĩ lung tung, chịu đủ đau khổ, đau lòng nhiều ngày, đáng!

      muốn trả điện thoại lại trong ví da của vợ, lại nghĩ, tên của trong điện thoại của là gì vậy? lấy điện thoại của mình quay số điện thoại, điện thoại của vợ vang lên, người gọi tới chính là... ‘đại bảo bối’.

      Ừ, gống như nghĩ, phải tên mà là biệt danh, nhưng bình thường thường gọi là ‘ông xã’ hay ‘thân ái’, chưa từng gọi là ‘đại bảo bối’, nếu gọi như vậy, đúng là quen, chỉ là ‘đại bảo bối’, giống như có chút bí , bảo bối... bảo bối lớn...

      Tiểu Tưởng ăn khoai tây chiên vừa mua, vừa chuyện phiếm với Tịch Na, vừa rồi họ mới gầm thét với điện thoại, có chút lo lắng, thầm chú ý, chỉ thấy họ cầm điện thoại di động ngẩn ngơ nhìn chốc lát, đột nhiên mỉm cười.
      Nụ cười này sao chứ? Nhưng nụ cười này, giống như chiến thắng lại giống như kẻ thần kinh, là thế nào?

      Từ Lỵ Hoan cảm thấy hôm nay là ngày kì lạ.

      Hôm này, chồng cùng dạo Công ty bách hóa, mặc dù vốn cưng chiều , luôn để thoải mái quẹt thẻ của , nhưng hôm nay phóng khoáng hơn, mặc kệ muốn mua gì, đều tính bằng tiền mặt, còn khuyến khích mua nhiều hơn, có điểm kì lạ.

      Đến đêm khuya càng tốt, khẩu vị của ở phương diện đó vốn , tối nay lại càng lớn hơn, người Pháp làm như vậy ‘chết lần’, vậy biết đêm nay ‘chết’ bao nhiêu lần, còn tha cho , giống như đối phó với hai người, mệt chết được, hu hu... nghĩ mãi ra, rốt cuộc cái gì khiến nhiệt tình như vậy? Là vì gần đây nghiêm túc chăm sóc bản thân, tương đối xinh đẹp mê người sao? Hay là bởi vì khó có được mấy ngày nghỉ ngơi, muốn dành thời gian gần gũi? Hay là muốn có thêm đứa nữa. Hôm sau hỏi ông xã, tối hôm qua cầu vô độ là vì cái gì, đứng đắn nhìn cười cái. “ muốn biểu tốt chút, mới thẹn với biệt danh em đặt cho!”

      Cái gì? nghe hiểu, hỏi lại chịu , đến buổi tối lại... thậm chí buổi tối hôm sau lại... Mỗi ngày đều mệt muốn chết, thậm chí có phòng ngừa!

      Sau đó cảm thấy đáp án có khả năng nhất là ba, bởi vì hơn tháng sau, phát mình mang thai đứa thứ hai. Mấy ngày nay chồng rất quái lạ, luôn là cái mê cung có lời giải của đời .


      ---Hết trọn bộ---

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :