1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thuận tay dắt ra một “ bảo bảo ” - Dương Dương (146/152)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Mẹ cháu , thể…

       ****

      “Hừ!” Đen mặt, Hoàng thượng mặc xong y phục liền tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm kêu xong rồi, quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu như ngưng uống thuốc giữa chừng ra sao.

      Hỷ công công trong lòng thấp thỏm yên theo phía sau Hoàng thượng tảo triều, mong là xảy ra chuyện gì ha? Chỉ cần tảo triều xong là được, sau khi hạ triều, ông lén tìm tiểu tổ tông kia để hỏi xem, có đơn thuốc nào có thể thay thế hay .

      Để Hoàng thượng uống “nước tiểu” ngày ba lần, là bất nhã nha, may mà tại ngài ấy chưa biết, nếu như biết rồi, vậy phiền phức lắm nha.

      Tảo triều như cũ, các đại thần thấy Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, biết là bệnh của Hoàng thượng khỏi hẳn, trong lòng cũng yên tâm được chút, chỉ có Sóc vương mặt lạnh tanh kia, bất an liếc nhìn Hoàng thượng cái. phải là hi vọng Hoàng thượng phục hồi, chỉ là lần này đột nhiên lại khỏi hẳn làm cho cảm thấy bất an.

      Các đại thần có mấy tấu sớ muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng tình xử lý, cú như vậy mà từ từ trôi qua canh giờ, Hỷ công công lau lau mồ hôi, xem ra lo lắng của mình là dư thừa, chừng đúng là bệnh của Hoàng thượng khỏi hẳn. Lời của tiểu tổ tông kia cũng chỉ là chơi thôi. Bất quá hiển nhiên là ông ta yên tâm quá sớm, canh giờ vừa trôi qua, bụng của Hoàng thượng hơi kêu ục ục.

      Hoàng thượng thầm : phải là lại….ngàn vạn lần đừng như vậy nha, mất mặt như vậy? Đây là tảo triều, nếu như đột nhiên lui xuống, đặc biệt là bị người ta dìu xuống, quá mất mặt.

      Bất quá, lo lắng của Hoàng thượng chẳng có ích lợi gì, còn chưa cầu khấn xong, trong đại điện lại truyền đến thanh kì lạ——

      “Bủm…”

      thanh phải rất vang, nhưng lại truyền khắp cả đại điện, lại còn mùi hôi thối biết từ đâu xộc tới, nhiều đại thần đều nhịn được cúi hết cả đầu.

      Nghĩ muốn bịt mũi lại, nhưng lại dám, nơi này là tảo triều nha, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy được?

      Là ai? Là ai to gan như vậy, dám xả rắm ngay đại điện? Hơn nữa, xả xả , thanh lại còn to như vậy để làm gì hả? thanh to miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng tại sao lại còn thối như thế cơ chứ?

      Nghĩ đến chữ thối, cả tảo đường thối chịu được, thối kinh khủng. Các đại thần đều lặng lẽ nhìn tứ phía, chỉ thấy đại thần khác cũng nhìn xung quanh, đều là vẻ mặt mơ màng. Bất quá người tội nghiệp nhất vẫn là Hỷ công công, ai bảo ông đứng gần Hoàng thượng như vậy chứ? Ông biết tạp này từ đâu mà tới, cũng lãnh giáo được hậu quả của việc uống thuốc, bất quá, cho dù có khó ngửi đến đâu, ông cũng thể cách xa hoặc bày ra tí biểu bất thường nào, nếu như để các đại thần biết ai là người xả rắm phiền lắm đây.

      Hoàng thượng này cũng chẳng dễ chịu gì, tại trong bụng của phiên giang đảo hải (*) cứ như hát tuồng, nghĩ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại sợ mất mặt trước mặt các đại thần: nếu còn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ còn những biểu càng lợi hại hơn. May mà Hỷ công công có kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần ánh mắt của Hoàng thượng là hiểu liền, thấy các đại thần đều ngậm chặt miệng chuyện, ông vội vã kêu lên:

      “Vô thoái triều!”

      nghe câu thoái triều này nhiều rồi, các vị đại thần đều cảm thấy câu thoái triều hôm nay sao dễ nghe đến thế, sau khi nín thở quỳ an, chuẩn bị nhanh chóng chạy khỏi trường. Nhưng cũng chỉ là chuẩn bị mà thôi, còn chưa kịp đứng dậy, tiếng “bủm…” lớn hơn lại vang lên, nương theo tiếng đó là mùi còn thối hơn trước nữa, mặt của Hoàng thượng bất giác đỏ lên, Hỷ công công thầm kêu ổn.

      (*) Phiên giang đảo hải: Sông cuộn biển gầm, ý chí mạnh mẽ.

      Khoát khoát tay, các vị đại thần đều rời khỏi, Hoàng thượng gian nan được Hỷ công công dìu đứng dậy, dưới ghế ẩm ướt, về phần đó là thứ gì ai dám .

      Mất mặt ra ngoài, nơi Minh Chánh Điện để lâm triều này dự trữ cái bô để phòng ngừa rủi ro, căn bản là có nhà vệ sinh. Hỷ công công kêu người đem đến cái bô, tạm thời giúp Hoàng thượng làm “noãn phòng”, để ngài ấy tiện giải quyết.

      Nửa căn giờ trôi qua, cuối cùng Hoàng thượng cũng giải quyết xong, thoải mái tắm, thay bộ y phục sạch , mới kéo lê cái thân mềm nhũn về phía tẩm cung. Dọc đường , rốt cuộc cũng biết “lợi hại” của việc ngưng thuốc, cũng hạ quyết tâm tiếp tục uống thuốc.

      “Tiền thái y, lập tức chuẩn bị thuốc !” Yếu ớt phân phó tiếng, Hoàng thượng ngả xuống long tháp, đợi cái thứ thuốc vị lạ thần kỳ kia được bưng tới.

      “Hỷ công công, ông muốn đâu?” thấy Hoàng thượng nhắm mắt, hồi lâu thấy động đậy, Hỷ công công chân tay vừa muốn rời , bị Hoàng thượng gọi lại.

      “Hồi Hoàng thượng, lão nô xem thuốc sắc xong chưa!” Hỷ công công chột dạ trả lời, ra ông là tìm tiểu hoàng tử, để tiểu hoàng tử sản xuất ít thuốc cho Hoàng thượng dùng. Thái y thể tùy ý vào hậu cung, bọn họ biết đơn thuốc, nhưng lại có chỗ lấy “dược liệu”.

      “Chẳng phải có thái y rồi sao? Ngươi đứng đây hầu hạ là được!” Hoàng thượng giọng phân phó, tại, cảm giác bên cạnh có người đáng tin cậy bảo hiểm hơn, ai biết lúc nào đó, bản thân lại muốn “nhất tả thiên lý” sao?

      “Dạ, lão nô tuân chỉ!” trong lòng Hỷ công công thấy sốt ruột, lúc này thế cứ thế mà rời khỏi được, ông sợ Hoàng thượng hoài nghi, càng lo lắng có thuốc.

      Qua thời gian nén nhang, Hoàng thượng đợi được nữa:

      “Tiền thái y làm ăn kiểu gì vậy? Sao còn chưa bưng thuốc lên?”

      “Hồi Hoàng thượng, chi bằng lão nô qua đó thúc giục!” Hỷ công công vội vàng góp lời.

      cần, !” Hoàng thượng chỉ vào tiểu thái giám đứng bên, tiểu thái giám cúi thấp đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Lại qua nén nhang, Hoàng thượng bắt đầu khó chịu, thể làm gì khác hơn là nhà xí…

      Mấy vị thái y nghe thấy Hoàng thượng muốn dùng thuốc, trong lòng kích động vạn phần, phải biết là thái y thể tùy tiện vào hậu cung, trong cung tại người có tiểu chủ tử cũng chỉ có hai người là Thục phi và Linh phi, còn lại đều là tiểu công chúa, dược hiệu của bé đương nhiên là bằng bé trai. Lúc có Hỷ công công, ông ta có thể dẫn tiểu hoàng tử lại đây, nay Hỷ công công ra, bọn họ chỉ có thể sốt ruột, có thể có cách gì chứ?

      Mấy vị thái y trong dược phòng lo lắng lòng vòng, lúc đầu não, trùng hợp nhìn thấy bé trai khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Tiền thái y vừa thấy tuổi đứa bé này lớn, nhưng lại rất lanh lợi, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, sao bé lại giống giống Hoàng thượng thế nhỉ?

      Hình như chưa nghe qua Hoàng thượng có đứa con lớn từng này, vậy đứa bé này là ai? Con của vương gia, cũng có nha. Bất quá mặc kệ, trước tiên lừa chút “nước tiểu” rồi sau.

      Tiền thái y lên phía trước, dịu dàng nhìn đứa trẻ, giọng hỏi: “Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

      Đứa trẻ nhìn vẻ cười có hảo ý của ông ta, đề phòng : “Mẹ cháu , thể tên cho người lạ nghe, cháu đâu!”

      End Chương 57

      _________________



      Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa

      “Ắc… ta phải người lạ, cháu nhìn y phục của ta xem, ta là thái y trong cung, chuyên môn hầu hạ Hoàng thượng, cháu cho ta, cháu tên gì được ?”

      ngờ tiểu quỷ này cũng thông minh ra phết, trong lòng cảnh giác, nhưng giờ mình cần là đứa trẻ ngu ngôc, thông minh có ích gì?

      “Ông tên là gì?” Đứa trẻ nhìn ông, hai mắt long lanh hỏi.

      “Ta họ Tiền, mọi người gọi là Tiền thái y!” Tiền thái y vẻ mặt ôn hòa , phía sau có người ho khan, ông đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ tại, vội vàng :

      “Vào trong phòng chơi , bên trong có thứ rất hay!”

      “Cháu thèm đâu, mẫu thân cháu , người lạ càng đối tốt với mình, càng có ý tốt!”

      Đứa trẻ ném cho ông ta ánh mắt nhà ngươi ngốc, xoay người muốn chạy ra ngoài.

      Tiền thái y vội vàng kéo bé lại, Lưu thái y cầm ra cái bình, Tiền thái y nhận lấy, hỏi: “Cháu rất thông minh, cháu xem cái bình này có đẹp hay ?”

      Đứa trẻ nhìn nhìn, bình sứ trắng men xanh, đích thực là rất đẹp, bé gật gật đầu. Tiền thái y cười :

      “Cháu có biết cái này dùng để làm gì ?”

      Đứa trẻ lắc lắc đầu, bé nghĩ nghĩ, cười đáp: “Cháu biết, mẫu thân cháu , cháu là đứa trẻ thông minh nhất thế giới. Cái này nhất định là bày ra để ngắm thôi, nếu còn có thể làm được gì nữa? Chẳng lẽ lại dùng để tiểu chắc?”

      Tiền thái y gật gật đầu, khẩn trương tán thưởng: “Cháu quả nhiên rất thông minh, cái này chính là dùng để tiểu, cháu tin ?”

      Đứa trẻ lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Cháu thông minh, nhưng cái bình đẹp như vậy lại dùng để tiểu, thế chẳng phải quá lãng phí hay sao? May mà mẫu thân cháu ở đây, nếu , khẳng định đánh vào mông của ông…”

      Mấy vị thái y đứng đợi trong phòng đều nhịn được bật cười, Tiền thái y nghĩ đến việc bị nữ nhân đánh vào mông, mặt liền đỏ cả lên, nhưng đây cũng là nhiệm vụ hôm nay của mình, nhiệm vụ thể hoàn thành. Nếu như bưng thuốc lên, tuyệt đối chỉ là bị đánh vào mông, mà là rơi đầu.

      “Ta mà, nếu tin cháu thử ? Bảo đảm ai gì cháu đâu?” Tiền thái y dụ dỗ .

      Đứa trẻ liếc nhìn cái bình lần nữa, có thể sao? Từ đến lớn, bé chưa bao giờ tiểu bằng cái bình xinh đẹp như thế này, biết tiểu vào nó có cảm giác ra sao nhỉ?

      “Ông cách xa cháu chút, cháu thử xem!” nhịn được hiếu kỳ, đứa trẻ với Tiền thái y.

      Tiền thái y gật gật đầu, vội lui vào trong phòng, mấy vị thái y đều nhìn đứa trẻ rời mắt, đứa trẻ xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ rồi bắt đầu rầm rì tiểu. Sau khi xong việc, bé cầm chiếc bình lên chuẩn bị đổ ra ngoài, bé muốn xem xem đổ ra ngoài là cái thứ gì. Tiền thái y vội chạy ra, cướp lấy cái bình:

      “Cám ơn cháu nha, cái này cần đổ, bọn ta còn cần dùng đến nó!” xong, ông hết sức cao hứng cầm lấy cái bình vào phòng, đứa trẻ hiếu kỳ nhìn bọn họ, phải chỉ là nước tiểu thôi sao? Bọn họ giữ lại có tác dụng gì chứ, đừng có là muốn uống đấy nhé?

      Nghĩ đến bọn họ muốn uống “nước tiểu” của mình, bé liền bật cười ha ha, cũng lập tức rời , mà trốn ở bên, nhìn động tác của mấy người trong phòng.

      Chỉ thấy bọn họ đem nước tiểu của mình đổ vào trong cái bát, sau đó bỏ thêm vào chút gì đó, dùng đũa khuấy mấy cái, rồi cùng nhau bưng ra ngoài. Nhịn ý cười, đứa trẻ từ từ theo phía sau bọn họ, mãi đến khi đến căn phòng lớn.

      ra đứa trẻ này phải ai khác, chính là Điểm Điểm của chúng ta. Nhìn thấy rất nhiều thị vệ đứng ở cửa, Điểm Điểm lục tìm trong đầu, đây là nơi nào, phải làm sao để vào nhỉ? Thấy mấy vị thái y sắp sửa quay , bé chạy lên phía trước, thanh lớn lắm kêu lên: “Thái y…đợi cháu với!”

      Thị vệ ngoài cửa trước tiên là kinh ngạc chút, sau khi nhìn dung mạo của Điểm Điểm trong lòng liền cả kinh, cũng làm khó bé, chỉ cúi đầu rồi cho bé vào. Điểm Điểm cao hứng tự tâng bốc bản thân, đúng là càng ngày càng thông minh, điểm này mà mình cũng nghĩ ra.

      Bên ngoài viện này canh phòng rất nghiêm, nhưng người bên trong lại nhiều, chỉ lác đác vài cung nhân, nhìn thấy đứa trẻ cũng chẳng có chủ ý gì. Chẳng phải có người trông cửa rồi hay sao? Những người phận muốn vào cũng vào được. lơ là của bọn họ, khiến cho hành động của Điểm Điểm càng thêm dễ dàng, nhân lúc thái y chú ý, bé liền lẻn vào trong phòng. Thấy bọn họ cung cung kính kính quỳ dưới đất.

      Hỷ công công sốt ruột, ngờ thái y đến, xem ra thái giám ra ngoài lâu kia cũng đủ cơ trí, chỉ là chuyện này đừng để mấy chủ tử trong cung biết là được.

      “Cuối cùng cũng sắc xong thuốc rồi à?” Hỷ công công lên phía trước, tiếp lấy nửa bát thuốc tay thái y, đưa đến trước mặt Hoàng thượng.

      Hoàng thượng nhăn mày, mùi vị của thuốc này kì quái, thế nhưng hiệu quả rất tốt, mà liều lượng cũng nhiều, cắn răng cũng có thể chịu được. mặt nhăn mày nhó hai hớp uống hết, tiếp lấy nước đường súc miệng mà Hỷ công công đưa tới, nước vừa uống, còn chưa súc miệng xong, nghe thấy trận tiếng cười ha ha…

      Tiếng cười đột nhiên truyền tới, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng lên, mấy vị thái y cũng nương theo tiếng cười mà nhìn, vừa thấy là đứa trẻ kia, mặt họ liền trắng bệch, vội hô: “Thích khách, có thích khách!”

      “Thích khách, nó sao?” Hoàng thượng phun nước trong miệng ra, nhìn đứa trẻ cười ngặt nghẽo kia, đùa cợt :

      “Vậy ái khanh là mắt mờ rồi, có thích khách nào như vậy ? Có lẽ, nó vẫn còn chưa cai sữa đâu!”

      Mấy vị thái y sợ hãi quỳ xuống, Điểm Điểm nghe thấy Hoàng thượng bé vẫn chưa cai sữa, tức giận trừng mắt nhìn :

      “Ngươi chưa cai sữa có? Mẫu thân ta , trẻ con uống nhiều sữa tốt, tuần tuổi liền cho ta cai sữa rồi!”

      Hoàng thượng bật cười, đây là con cái nhà ai, rất đáng . Từ trước tới nay, người Hoàng thượng chưa cai sữa e là chỉ có mình bé mà thôi? Đối với bất kính của bé, mảy may tức giận, ngược lại cảm thấy rất đáng , cười :

      “Trẫm chưa cai sữa? Sao có thể như thế được, là nhóc chưa cai sữa có? Lời mẫu thân nhóc mà cũng tin, trẻ con phải uống nhiều sữa mới tốt. Con của trẫm, đều uống đến độ tuổi này của nhóc đấy!”

      Điểm Điểm lắc lắc đầu: “Vậy con ngươi cũng có tiền đồ. Mẫu thân ta , lúc nên tự mình ăn phải tự mình ăn, uống nhiều sữa trở nên ngu si. Ngươi cho rằng tại sao ta lại thông minh như vậy? Chính là vì từ mẫu thân ta bắt đầu rèn luyện cho ta rồi!”

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười sang sảng, hiếu kỳ hỏi:

      “Nhóc là con cái nhà ai? Đến hoàng cung làm gì?”

      Điểm Điểm thở dài tiếng: “Haizz, chuyện này, hơn. Nếu như biết ta là con cái nhà ai, ta còn cần phải bận rộn như vậy hay sao? Đều tại người mẹ thiếu đầu óc kia của ta, con lớn từng này rồi, lại quên cha ta hình dáng ra sao? Cho nên ta phải ra ngoài giúp tìm cha ta!”

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòng cũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…

      End Chương 58

      _________________

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :