1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thuận tay dắt ra một “ bảo bảo ” - Dương Dương (146/152)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Là người sao?

      Sau khi Tiểu Tiểu rời khỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Lân vương hình như lầm đối tượng rồi phải, người mà hứng thú đáng lẽ phải là Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng của đối với mình chắc?

      nương, người muốn đâu? Nô tỳ có thể giúp người ?” trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấy Tiểu Tiểu hồn vía lên mây tới, liền ân cần hỏi han.

      Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, liếc nhìn nha hoàn kia cái, vội vàng khách sáo :

      “Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta muốn giải quyết chút, xin hỏi phải như thế nào?”

      “Để nô tỳ dẫn nương qua đó, xa lắm, chính là bên kia! Vừa nãy cảm tạ ơn cứu giúp của nương!” Nha hoàn cung cung kính kính , Tiểu Tiểu khiêm tốn đáp:

      “Vừa nãy là lỗi của Tiểu Tiểu, khiến cho tỷ tỷ sợ hãi rồi!”

      ——-

      Lúc trở về, Tiểu Tiểu đặc biệt dặn dò nha hoàn kia, Vương gia truyền lời, thể tùy tiện tới gần. Nha hoàn hiểu gật đầu, ánh mắt ám muội quét lên người Tiểu Tiểu, dọa cho Tiểu Tiểu bất an rời , mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của nàng ta, nàng mới len lén khom người, nấp vào bụi hoa gần Túy Nguyệt đình, nhìn lén “tác phẩm” của bản thân…

      Chu choa, thuốc kia là lợi hại! Ngươi xem Lân vương kia , mặt đỏ hồng, hai mắt mê mẩn, làn môi diễm hồng, động tác thô lỗ… Ngay đến tai cũng đỏ ít. Đầu tóc vốn chỉnh tề kia, có hai sợi nghịch ngợm rũ xuống, buông lơi trước ngực, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm….

      Lân vương làm gì vậy? Tiểu Tiểu trợn to mắt lên nhìn, miệng của cư nhiên….Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Tiểu Tiểu mặc niệm hai lần, dùng tay che mắt lại, nhưng vẫn là nhịn được nhìn lén qua khe hở. Nếu phải lý trí với bản thân nữ tử kia là Thủy Thủy, là chính mình sắp đặt nàng ta làm như vậy, nàng còn muốn qua đó giúp mỹ nam kia giải độc cơ, sợ gì thuận tay dắt thêm con dê về, đúng, phải là dắt thêm đứa về, nàng đều nguyện ý à nha…xơi , tính như thế nào vẫn thấy lời! Nhưng nếu như xơi , nàng cũng ngốc nghếch mà chỉ như vậy liền trở về thôi đâu, nàng uống chút thuốc, vậy phải diệt được hậu hoạn rồi sao?

      “Vương gia, Thủy Thủy…”

      tiếng Thủy Thủy, làm cho Lân vương mê mẩn liền sực tỉnh. nhìn quanh, nhìn nữ tử trong lòng, nữ tử kia giải quyết sao đến giờ vẫn chưa về? lẽ….?

      Từ trước đến nay bản thân mình phải là người tùy tiện như thế, vậy chắc chắn là hai nữ tử này hạ dược mình rồi, là Thủy Thủy hay Tiểu Tiểu? Lẽ nào mục đích của bọn họ là muốn mình phải cưới Thủy Thủy? Bây giờ Tiểu Tiểu đâu? Là trốn ở bên canh chừng hay núp ở góc để rình coi? Lẽ nào đây chính là “tiền trảm hậu tấu” mà hôm trước nàng sao? Chính là trước tiên khiến cho mình muốn Thủy Thủy sau đó cưới nàng ta, hay là muốn ép thành hôn? Bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy? Cho dù ta có động đến Thủy Thủy, muốn ngồi lên vị trí Lân vương phi, còn phải xem nàng ta có năng lực này ….Ức chế khó chịu trong người, Lân vương thầm: Cư nhiên dám tính kế với ta, đúng là gan bằng trời, hãy xem ta giải quyết nàng ra sao!

      Bât động thanh sắc nhìn người trong lòng, lỗ tai nhạy cảm cảm nhận động tĩnh chung quanh. Tại sao chung quanh lại cảm nhận được tiếng hô hấp của nàng, lẽ nào nàng có ở gần đây?

      Tiểu Tiểu ở bên rình coi tự nhiên hiểu Lân vương này muốn làm gì, nàng cũng sốt ruột thôi, trong lòng thầm mắng: Lân vương này, rốt cuộc có phải nam nhân vậy hả, trực tiếp tìm bãi cỏ nào đó xử Thủy Thủy, còn dây dưa ở đó làm gì vậy trời, chút cũng dứt khoát, sau này chắc chắn phải hạ thêm tí dựoc nữa….

      Trong lòng còn chưa mắng xong, bóng dáng bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…

      End Chương 17

      _________________



      Chương 18: Ai?

      Trong lòng còn chưa mắng xong, bóng dáng bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…

      Nhiệt độ ấm nóng môi, khiến cho Tiểu Tiểu mê mẩn trong giây lát, mà hương rượu nồng đậm trong miệng , khiến cho người dám uống rượu như Tiểu Tiểu say lâng lâng, cả người choáng váng.

      Thân thể nữ tử trong lòng lành lạnh, mùi hương nhàn nhạt cơ thể, càng thêm thúc dục xuân dược trong người Lân vương, bá đạo hôn lên làn môi đỏ mọng mê người kia, kiên định tách hai hàm răng Tiểu Tiểu ra…

      Gió thổi qua, Tiểu Tiểu mở to đôi mắt mê mẩn, dưới thân là bãi cỏ mềm mại, bốn bề là từng khóm, từng bụi hoa cỏ cao lớn, bên tai có thể lắng nghe được tiếng kêu của côn trùng, còn ngẫu nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng hót của chim chóc, còn ngửi được mùi hương hoa nồng đậm….

      Chung quanh hết thảy đều là cảnh vật xa lạ, sớm nhìn thấy dấu vết của Túy Nguyệt đình! Đây là đâu, nàng mê mẩn nhìn…

      “Nhắm mắt lại, chuyên tâm chút! Tiểu Tiểu!” Bên miệng đau nhức, hung hăng cắn nàng cái.

      Tiểu Tiểu sợ hãi lắc đầu, ấm ức : “Vương gia, người nên đối với ta như vậy, đáng lẽ người nên muốn Thủy Thủy mới đúng chứ…”

      “Nàng cái gì?” phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.

      Đè nén khó chịu trong người, Tiểu Tiểu gian nan : “Vương gia, người nên tìm Thủy Thủy…”

      “Nàng còn dám ? Đồ xấu xa, lá gan của nàng lớn, cư nhiên hạ dược ta, vậy ta tận tình mà hầu hạ nàng…” giọng Lân vương khàn khàn , ánh mắt nhìn như thiêu đốt giai nhân, hai tay ngừng thân thể nàng điểm thêm chút lửa thuộc về

      Tiểu Tiểu rên rỉ từng tiếng, nghe như tiếng nhạc mỹ miều vậy, vô thanh khích lệ Lân vương. Nhưng lý trí lại nhắc nhở , phải đối tốt với nàng, nàng trong sáng như trân châu vậy, cần dùng trái tim để che chở.

      Bởi vì miệt mài của , mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi lên người Tiểu Tiểu, lúc rơi xuống giống như lửa bỏng, nhưng qua lại trở nên mát lạnh, xúc cảm mát lạnh, làm cho Tiểu Tiểu nhớ đến Thủy Thủy, nhớ đến lời hứa của mình với Thủy Thủy…

      Chồng của bằng hữu, thể giỡn! Cho dù là người mà bằng hữu để ý, có phải nên tránh xa chút ? Bám vào tia lý trí cuối cùng, Tiểu Tiểu :

      “Lân vương….Bỏ tay ta ra….Ta giúp người giải độc!”

      “Đúng là nàng hạ độc ta? Nàng có thể giải độc sao? Nhưng mà Tiểu Tiểu à , ta muốn để nàng giải độc cho ta, ta muốn nàng dùng chính bản thân mình giúp ta giải độc là được rồi….Suỵt, đừng chuyện, để cho ta thương nàng nào…”

      Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu Tiểu Tiểu trống rỗng! Mặc xác hữu tình của , mặc xác những lời hứa hẹn của , ta tận lực rồi, phải ta dụ dỗ , là mạnh mẽ muốn ta…

      Cảm nhận được nữ tử dưới thân vì mình chuẩn bị tốt, Lân vương hôn lên làn môi đỏ mọng của nàng, hôn cách tinh tế, làm cho nàng đem lực chú ý tập trung hết lên người mình, nàng cuối cùng cũng trở thành của ….

      Gió nhè thổi, ôn nhu quẹt những giọt mồ hôi người bọn họ, ngay đến những con bướm nghịch ngợm, cũng an tĩnh đậu đóa hoa, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn màn mỹ lệ kia…

      Vì tác dụng của thuốc, ngủ. Mà nàng vẫn thất thần lâu, biết là bởi vì , hay là vì hưong rượu nồng nàn trong miệng….



      End Chương 18

      _________________

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Vậy cũng được sao?

      Sau hồi, hồi phục lại tinh thần Tiểu Tiểu nhìn Lân Vương, ngũ quan tuấn mỹ kia của giờ phút này cũng trầm tĩnh lại, chỉ giống như đứa trẻ vô hại bình thường. Trộm hôn lên mặt cái, nhàng đem dịch xuống, đặt nằm đống y phục rải đất, tay chân đau nhức, trong lúc vô tình phát vết máu người mình. Lè lưỡi với , cầm y phục sang quý của lên, chút thương tiếc mà lau khô….

      Nhìn mỹ nam trần như nhộng trước mắt, khóe miệng Tiểu Tiểu khẽ nhếch: tuyệt sắc như vậy, ăn sạch , mình tuyệt đối thua thiệt!

      Sau khi mặc xong y phục, nàng nhấc thân lên, bay đến Túy Nguyệt đình, nhìn thấy Thủy Thủy kia y phục chỉnh tề. Suy nghĩ phen, trực tiếp ôm lấy Thủy Thủy, bay đến bên cạnh Lân Vương, cởi sạch y phục của nàng ta, đặt nàng ta vào trong lòng Lân Vương….

      Làm xong hết thảy, Tiểu Tiểu nhìn người Thủy Thủy, mặc dù có chút vết bầm tím, nhưng nhiều lắm. Nàng lè lưỡi, nhẫn tâm, tại thân Thủy Thủy nhéo vài cái xong, mới phủi phủi tay, cười : thế mới giống chứ!

      Sau đó đến bên cạnh Lân Vương, tỉ mỉ xem xét thân thể , sao chật vật giống mình nhỉ? được, công bằng! Nàng chút do dự cắn xuống cái, mãi đến khi cảm nhân được có chút huyết vị, mới hài lòng nhả ra, phi thân rời khỏi….

      Nhưng mà, Tiểu Tiểu nhìn thấy rằng, cái người vốn ngủ kia sớm mở mắt, đẩy khối thân thể mềm mại trong lòng ra, vẻ mặt hứng thú nhìn bóng dáng vừa phi thân rời khỏi kia…

      Về đến Túy Nguyệt đình, Tiểu Tiểu ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn ôn tuyền trước mặt. Bây giờ cả người đau nhức, muốn vào đó tắm quá hà. Nhưng nghĩ đến Lân Vương kia, biết khi nào tỉnh lại, hơn nữa từng mệnh lệnh bất kì người nào cũng được động đến ôn tuyền đó, nếu như bị người ta bắt được, biết ra sao đây?

      Haizz, vẫn là buổi tối lén lút đến kiểm tra hiệu quả của ôn tuyền này hơn! Cả người đau nhức lại lần nữa chứng minh rằng con người thể đủ lòng tốt để làm chuyện tốt. Được lắm, khi sao lại giúp Thủy Thủy làm gì? Còn ngu ngốc để bị người ta bắt được nữa chứ?

      Bị bắt rồi thôi, sao lại còn trầm mê mỹ sắc nữa chứ…

      Lân Vương kia tốt rồi, thoải mái, cao hứng, bản thân mình đau nhức vạn phần, ngay cả việc muốn tại ôn tuyền của tắm táp cái cũng dám? mọn chết được, sau này rảnh rỗi Tiểu Tiểu ta ngày ngày đến đây tắm, để cho ngươi ngày ngày dùng nước tắm hết, tắm bẩn của ta để tắm….

      “Tiểu Tiểu, dậy , trời sắp tối rồi, chúng ta phải về sớm chút…” thanh phiền phức vang lên bên tai, Tiểu Tiểu kiên nhẫn phất tay: “Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ thêm tí chưa, mệt chết ta rồi…”

      Thủy Thủy biết làm sao đành liếc nhìn Lân Vương ở phía sau, đỏ mặt cúi đầu xuống : “Ngại quá, Lân Vương. Tiểu Tiểu mắc chứng bực tức thức giấc…”

      “Bực tức thức giấc? Là ý gì?” Lân Vương hiểu hỏi, hình như là lần đầu tiên mới nghe đấy.

      “Bực tức thức giấc, chính là ngủ đủ giấc liền phát giận! Là Tiểu Tiểu với ta như vậy!”

      “Vậy sao?” Lân Vương cao hứng nhướng mày, vừa nãy chắc mệt chết nàng rồi, bản thân bình thường cũng khá dũng mãnh, huống chi lúc nãy nàng còn cho thêm xuân dược. quay đầu , : “Nếu như vậy, nưong đừng làm phiền nàng ấy ngủ nữa. Ta phái người đưa Thủy Thủy nương về phủ trước, đợi sau khi Tiểu Tiểu nương tỉnh dậy, đưa nàng ấy về là được!”

      đợi Thủy Thủy cự tuyệt, vỗ vỗ tay, nha hoàn chạy đến, Lân Vương : “Kêu quản gia an bài chút, đưa Thủy Thủy nương hồi Tướng phủ!”

      có đường thương lượng, Thủy Thủy lưu luyến rời Lân Vương phủ. Mà Lân Vương sau khi thấy Thủy Thủy rời , ôn nhu ôm lấy cái người vẫn còn trong mộng với Chu công kia, về hướng tẩm thất phía trước…

      cẩn thận đem nàng đặt lên giường, nàng nhắm mắt say sưa ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên, hồng quang khuôn mặt nhắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cổ tay áo lộ ra đoạn ngẫu cánh tay, có thể nhìn thấy ràng kiệt tác lúc nãy của mình….

      Nghĩ đến vết cắn vai mình, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau nhức. Nàng đúng là nhẫn tâm, lúc đó bản thân đau đến nỗi suýt nữa kêu lên. Nhưng mà so với nàng, vết thương người mình hơn nhiều…

      Nhớ đến dáng người tuyệt mỹ lúc nàng phi thân bay , ngờ nàng cư nhiên còn biết võ công? Nàng che giấu quá tốt, nếu phải bản thân tận mắt nhìn thấy, dám tin à nha? Điểm huyệt ngủ của nàng, lấy ra lọ dược cao giá trị liên thành, Lân Vương ôn nhu xoa lên thân thể nàng, trận mùi hương thoáng chốc tràn ngập cả phòng….

      “Ta cũng rất mệt!” Giúp nàng mặc xong y phục, Lân Vương bất nhã ngáp cái, ôm giai nhân ngủ…

      “Vương gia! Vương gia!” Tiếng kêu la sợ chết, đem theo tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Lân Vương ngủ say bực mình hỏi:

      “Có chuyện gì?” Cửa bị đẩy ra, bóng dáng xông vào trong, thiếu chút nữa đụng vào người Lân Vương về phía cửa…. Thân ảnh xông đến bên giường, nhìn thấy giai nhân say ngủ kia cùng với y phục nguyên vẹn người nàng, mới thở ra hơi, xấu hổ nhìn Lân Vương vẻ mặt tức giận: “Xin lỗi, Lân Vương, mạo phạm rồi!”

      Tác giả: Người đến là ai? Tại sao lại thở phào nhõm? Còn Tiểu Tiểu, Lân Vương có để nàng ? Các tình lưu ngôn nhiều nhiều chút, Dương Dương mới có động lực để viết. Đương nhiên, cất giữ++phiếu phiếu cũng muốn rồi.

      End Chương 19

      _________________



      Chương 20: Chuyên trị chứng “bực tức thức giấc”

      Ánh mắt sắc bén của Lân vương, bắn về phía quản gia vẫn theo sát ở phía sau, mà quản gia sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nhưng dám hô tha mạng…

      “Ra ngoài! ” Bất an liếc nhìn về phía giai nhân giường sắp tỉnh, Lân Vương giọng .

      Lần đầu tiên Vu Hoa thấy Lân Vương phẫn nộ như vậy, nghĩ tới Lân Vương trước giờ luôn tao nhã lịch , tính tình tốt cư nhiên cũng có mặt này. Y luyến tiếc nhìn giai nhân ngủ say giường, trong lòng thầm : sau khi trở về phải tiếng với nàng, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện ngủ giường nam nhân khác chứ?

      Nhớ đến lúc chiều, nhìn thấy muội muội thất hồn lạc phách trở về, bên cạnh lại có hình bóng quen thuộc kia, y liền sốt ruột hỏi Thủy Thủy. Sau khi biết được nàng ngủ tại Lân Vương phủ, liền lập tức muốn qua đây, đem nàng lôi về. Nếu phải phụ thân đúng lúc nhìn thấy ngăn cản, bản thân sớm qua đây rồi. Nhìn thấy bên ngoài trời dần tối, mà nữ nhân kia vẫn chưa trở về, Vu Hoa mới để ý đến mọi thứ liền xông vào Lân Vương phủ. Mãi đến khi nhìn thấy nàng bình an, mới yên tâm. Lúc xông vào, sớm quên hết hậu quả của việc làm này! Từ lúc nào, nữ nhân này cư nhiên lôi kéo toàn bộ chú ý của mình? Nếu như phải hôm nay, sợ rằng vẫn chưa nhìn trái tim của mình.

      !” Lân Vương quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Vu Hoa, Sắc mặt càng trầm hơn, lời ra cũng càng băng lãnh hơn.

      “Quản gia, ngươi làm bao nhiêu năm rồi?” Sau khi Lân Vương ngồi xuống, hỏi Vu Hoa chuyện gì, ánh mắt lợi hại liếc về phía quản gia.

      “Vương gia tha mạng, nô tài thất trách…”

      Vu Hoa tự nhiên biết Lân vương ra oai phủ đầu với mình, y vội vàng bước lên trước :

      “Vương gia, chuyện hôm nay, liên quan đến quản gia. Là tiểu dân nhìn thấy sắc trời tối, lo lắng Tiểu Tiểu nương mình về nhà gặp nguy hiểm nên mới qua đây đón nàng…”

      Lân Vương cười lạnh tiếng: “Nàng ở trong phủ của ta, có thể gặp nguy hiểm gì? Vu Hoa, ý của ngươi là bổn Vương làm hại đến nàng sao?”

      Trong lòng Vu Hoa nghĩ: cái đó là chắc chắn rồi, ngài làm hại nàng, nhưng xơi nàng. Nhưng miệng dám như thế, tuy rằng mình là con trai Thừa tướng, nhưng bây giờ dù sao cũng chưa có nhất quan bán chức gì cả. Hơn nữa Lân Vương lại là hoàng thân quốc thích, là huynh đệ thân cận nhất của Hoàng thượng, bản thân làm sao dám đắc tội với chứ? Y cười trừ: “Lân Vương nặng lời rồi, tiểu dân dám! ra là tiểu muội lo lắng cho Tiểu Tiểu nương, muốn tiểu dân qua đây đón nàng về!”

      Lân Vương đứng dậy, đứng vững bên cạnh Vu Hoa, hai mắt căm tức nhìn y, cười : “Tiểu Tiểu nương cùng với tiểu muội của ngươi cũng chẳng có quan hệ gì nhiều đúng ? Bây giờ nàng nghỉ ngơi, bổn Vương quyết định lưu nàng lại đêm. Đợi ngày mai nếu nàng nguyện ý trở về, bổn Vương tự nhiên để nàng về…”

      Cái gì? Lưu túc đêm? Vậy ngài còn đem nàng xơi tái hay sao! Vậy được, Tiểu Tiểu là Vu Hoa ta để ý trước, làm sao có thể nhường cho ngài được? Nhưng Lân Vương như vậy rồi, Vu Hoa dĩ nhiên tìm được lý do phản bác nào…

      Lân Vương đương nhiên nhìn thấy mất kiên nhẫn của vu Hoa, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Tiễn khách!”

      xong, hậm hực nhìn quản gia cái, mà quản gia mang tội liền vội vàng lên phía trước, mời Vu Hoa ra ngoài, ánh mắt Vu Hoa lưu luyến liếc về hướng phòng ngủ, chăm chăm nhìn vào Lân Vương đứng bên cạnh, :

      “Lân Vương, nếu như người phải lòng, nên trêu chọc nàng…”

      mặt Lân Vương nở nụ cười càng thêm tươi sáng: “Yên tâm, bổn Vương ép buộc nàng! Nàng chỉ là nghỉ ngơi ở đây đêm mà thôi. Có rời khỏi hay , là tự do của nàng!”

      Nhìn bóng dáng kia biến mất, Lân Vương liền cười như mèo trộm được cá: ép buộc nàng, nhưng nếu như là nàng tự nguyện, bổn Vương cũng cự tuyệt. Vu Hoa, tình cảm ngươi dành cho nàng, bổn vương sao lại ? Trải qua hôm nay, ngươi tưởng rằng bổn Vương còn để nàng trở lại Thừa tướng phủ sao? (Shinku: hơ hơ, quả nhiên là hồ lỹ tu thành tinh ^^!)

      Vài nha hoàn nối đuôi nhau đến, tại bàn bày ra toàn những món ngon, Lân Vương vừa ý liếc nhìn, cao hứng trở về phòng ngủ, chuẩn bị đánh thức giai nhân kia vẫn còn trong mộng với Chu công. Tiểu Tiểu nằm chiếc giường thoải mái đó, ngủ đến say sưa, nếu phải sợ nàng bị đói, Lân Vương muốn để nàng tiếp tục ngủ…

      “Tiểu Tiểu, dậy nào!” nhàng lay nàng, Lân Vương ôn nhu .

      “Ưm, ngủ thêm chút nữa!” Mơ mơ hồ hồ , Tiểu Tiểu trở mình, nghênh mặt hướng lên , đầu hơi chệch, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khóe miệng ở gần gối đầu, cư nhiên chảy ra thứ gì đó trong suốt—— Trời ạ, nàng ngủ có tướng ngủ thôi, cư nhiên lại còn chảy nước miếng!

      Trước giờ đều là thích những nữ tử lúc nào cũng đoan đoan chính chính, nếu là trước đây, thị thiếp của mình mà như thế này, nhất định phất tay áo bỏ , trực tiếp đem nàng nhét vào lãnh cung. Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng Tiểu Tiểu như vậy, ngược lại cảm thấy cực kì đáng . chả trách bản thân luôn chú ý đến nàng cách khó hiểu, ra ngay đến việc ngủ cũng có cá tính như vậy! (Shinku: sặc, này bệnh rồi!)

      “Tiểu Tiểu, ăn cơm !” Tiếp tục kêu nàng, nàng cũng chả thèm để ý, chỉ là bàn tay nhắn kia lay trước mắt, phỏng chừng muốn xua ma bên lỗ tai. Nhìn động tác đáng kia của nàng, Lân Vương cười càng vui vẻ.

      Chứng bực tức thức giấc ư? Bổn Vương liền đại phát từ bi giúp nàng chữa trị, hơn nữa bảo đảm có hiệu quả, sau khi dùng xong, chừng còn có thể phát nghiện….ừm, tuyệt đối bị nghiện.

      Nhìn làn môi kiều diễm ướt át, bỏ qua khóe miệng chảy nước miếng trong suốt, nhớ đến cảm giác phiêu dật lúc chiều hôn nàng, từ từ phủ thân xuống, lần nữa hấp thụ ngọt ngào kia…

      Tác giả: Đừng có cười! Tuy rằng nước miếng kia có chút….nhưng lúc hôn, phải cùng loạii với cái kia sao? ( được rồi, Dương Dương cười đau cả bụng)

      End chương 20

      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Bước thứ hai dụ chồng

      Gần nữa, gần nữa, Lân Vương cao hứng nhắm mắt lại, chuẩn xác nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia….

      Í, sao cảm giác đúng nhỉ? Môi của nàng từ lúc nào trở nên khô ráo như vậy? Lân Vương mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ, hơn nữa cái mà mình hôn được, cư nhiên lại là ống tay áo nàng che ngoài miệng….

      “Ặc….chuyện này…” Lân Vương xấu hổ nhìn mỹ nhân bốc hỏa kia, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp nên lời. trong lòng than vãn: Tiểu Tiểu à, nàng tỉnh rồi cũng cần gấp, nàng để ta hôn nàng cũng chả sao, nếu nàng dùng tay che miệng hay rồi…Như thế, ta xem như cũng hôn được ngọc thủ của nàng, cũng xem như chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà, sao nàng lại dùng tay áo để che miệng chứ? Muốn hôn môi lại hôn phải ống tay áo, nếu như truyền ra ngoài, đời minh của Lân Vương ta đều bị phá hủy mất….

      “Ngài muốn làm gì vậy?” Nhìn tên Lân Vương kia vẫn còn kề vào tay áo của mình, cần nghĩ cũng biết vừa rồi muốn làm chuyện gì. May mà mình đủ cảnh giác, nếu bị hôn trộm rồi. Tiểu Tiểu thầm cảm thấy may mắn, nhưng miệng làm bộ hỏi như biết chuyện gì xảy ra.

      “Ặc, Tiểu Tiểu, vừa nãy bên mép nàng có dính hạt cơm, ta muốn giúp nàng lấy nó ra! Nàng tỉnh rồi à?” Lân Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn đầu óc mình chuyển biến đủ nhanh, phản ứng đủ linh mẫn.

      Hạt cơm? Ta đây còn chưa ăn cơm lấy đâu ra hạt cơm chứ? Nhưng mà những lời này Tiểu Tiểu chỉ nghĩ thầm trong lòng, miệng hề ra. Vương gia á hả? Thông thường rất coi trọng thể diện, nếu như chọc giận , đối với mình cũng chả có ích lợi gì.

      Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, tay vỗ vỗ giường chiếu mềm mại dưới thân, từ lúc nào, chỗ mình ngủ lại đổi rồi? Đây là đâu, nhìn mấy thứ trang sức xa hoa này, phải là phòng ngủ của Lân Vương đấy chứ? Tốt nhất là phải à nha, bằng , chính mình đúng là bị hại chết!

      “Đây là đâu?” Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lân Vương, Tiểu Tiểu hỏi.

      “Tẩm thất của bổn vương…của ta!” Lân Vương kịp thời sửa lại lời , xem ra lúc bình thường ở trong phủ đều là xưng hô như vậy.

      “Ta vào đây bằng cách nào, phải ngài bế ta vào đấy chứ?” Tiểu Tiểu vội vàng giấu cánh tay vào trong tay áo, lỡ như để nhìn thấy mấy cái chứng cứ người mình, thế khó mà ăn lắm đây.

      Lân Vương ở bên cạnh hiển nhiên nhìn thấy động tác của nàng, bất động thanh sắc : “Đúng vậy!”

      “Ngài làm gì ta đấy chứ?” Cúi đầu nhìn y phục người, khác với những gì mình mặc cho lắm, nàng mới yên lòng.

      có!” Lân Vương cam đoan . Ngoại trừ cởi hết y phục của nàng, giúp nàng xoa dược lên toàn thân, lại giúp nàng mặc lại y phục, sau đó ôm nàng ngủ giấc, mấy việc khác cái gì cũng chưa làm. Đương nhiên mấy lời này chỉ nghĩ thầm trong lòng, cũng ra.

      “Ô, vậy cám ơn ngài rồi, Vương gia! Ta phải về đây, bằng , Thủy Thủy rất lo lắng” Tiểu Tiểu từ giường bò dậy, cảm thấy người tự dưng hết đau rồi, xem ra, ngủ giấc là có tác dụng.

      Lân Vương kéo cánh tay nàng, hỏi: “Trời tối rồi, ta chuẩn bị thức ăn, chắc nàng cũng đói, chúng ta ăn cơm trước !”

      cự tuyệt, Tiểu Tiểu để mặc cho lôi kéo mình đến trước bàn thức ăn ở bên ngoài, tận tình hưởng thụ mỹ vị trước mắt. Đây cũng là trong những nguyên tắc của Tiểu Tiểu, có tiện nghi phải chiếm, đặc biệt là tiện nghi tự mình dâng lên, chiếm đúng là ngốc! Lân Vương chuẩn bị xong các loại món ngon mỹ vị, xem giờ giấc tại, ai mà biết phủ Thừa tướng có để lại cơm cho mình hay ? Ăn no, làm sao mà xin lỗi bao tử của mình đây?

      Nhưng mà Tiểu Tiểu vẫn chưa biết Vu Hoa từng tới đây, nếu như biết được màn chuyện lúc nãy, chừng nàng từ bỏ tiện nghi trước mặt này, lập tức chạy về phủ Thừa tướng.

      Lân Vương ôn nhu gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu, ăn lúc sau đem nước trà nóng lạnh đưa đến bên miệng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu khách khí mà uống, uống xong lại tiếp tục ăn những món ngon cuồn cuộn ngừng gia tăng kia…. ăn cũng khá no rồi, nàng mới chợt cảm thấy kinh ngạc, hình như lúc nãy Lân Vuơng chưa có ăn qua cái gì cả?

      Đột nhiên ngẩng đầu lên, Lân Vương vẻ mặt tươi cười hỏi: “Sao thế? Muốn ăn cái gì?”

      Cái khẩu khí ôn nhu, ánh mắt quan tâm kia, làm cho Tiểu Tiểu lầm tưởng mình chính là người của . Nhưng làm sao có khả năng chứ? Mình và cũng chả thân thiết gì, chỉ mới gặp mặt có hai lần thôi nha…

      “Vương gia, sao ngài ăn?” Tiểu Tiểu tò mò nhìn , lại đem những thức ăn chất cao như núi trong chén của mình chuyển qua chén Lân Vương ít, hồn nhiên cảm nhận được làm như vậy mờ ám cỡ nào….

      “Nàng ăn no rồi, ta mới ăn!” Lân Vương nhìn ánh mắt tự nhiên chút giả tạo của nàng, cười càng thêm sáng lạn. Gắp những món ngon trong chén lên, nghĩ đến đây là những thứ nàng vừa gắp qua, ăn vào cũng cảm thấy cực kì ngon miệng…

      Tiểu Tiểu nhìn trộm , ở dưới ánh sáng của nến, lại ôn nhu như vậy, vô hại như vậy, cộng thêm cái vẻ bề ngoài đẹp hơn cả nữ nhân, chả trách lại trở thành mục tiêu đệ nhất của tất cả các thiếu nữ chưa kết hôn trong thành! Đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh lúc chiều, biết lúc tỉnh lại như thế nào với Thủy Thủy, Thủy Thủy lại như thế nào trở về với Thừa tướng….

      Vừa nãy vẫn chưa hỏi mình, như vậy là cũng biết người cũng triền miên là ai? nghĩ là Thủy Thủy chứ? Vậy tốt quá rồi, sớm hoàn thành tâm nguyện của Thủy Thủy chút, cũng coi như là lễ vật mình tặng cho người bằng hữu đầu tiên sau khi hạ sơn.

      Bước thứ nhất xong, tiếp theo là thám thính sở thích của tẹo. Lo liệu tốt mọi việc, mới có thể làm cho Thủy Thủy sau khi gả qua đây hạnh phúc chút…

      “Vương gia, ngài cảm thấy nữ nhân như thế nào tốt?” Nhìn thấy tâm tình tốt, Tiểu Tiểu ra vẻ tùy ý hỏi.

      Lẽ nào Tiểu Tiểu có ý với mình? Nghĩ đến đây, Lân Vương cả mặt hướng tới :

      “Ta thích nữ nhân như thế này….”


      End Chương 21

      _________________



      Chương 22: “Bệnh thầm kín” của Lân Vương

      Lẽ nào Tiểu Tiểu có ý với mình? Nghĩ đến đây, Lân Vương cả mặt hướng tới :

      “Ta thích nữ nhân như thế này….nàng cần quá xinh đẹp, cũng cần quá ôn nhu; cần thi từ ca phú, cầm kì thi họa mọi thứ tinh thông, cũng cần đoan đoan chính chính giống như mấy đại gia khuê tú bình thường kia; cần cười lộ răng, nhìn thấy người liền khép nép thẹn thùng, cũng cần mỗi giờ mỗi khắc đều chú ý đến hình tượng của bản thân….Tóm lại, lúc muốn cười nàng có thể cười lớn, lúc muốn khóc nàng có thể khóc to; lúc ngây thơ, làm cho người ta nhịn được thương nàng; lúc ôn nhu, cho dù là nam nhi thiết cốt tranh tranh cũng đều bị nàng hòa tan; lúc thông tuệ, làm cả người nàng phát sáng; lúc ngốc nghếch, làm cho người ta nhịn được hung hăng muốn gõ vào đầu nàng….Nàng có thể ngồi có tướng ngồi, ngủ có tướng ngủ, thậm chí có lúc chảy nước miếng…”

      “Ngừng!” Tiểu Tiểu nhịn được hô lên.

      “Sao vậy?” Lân Vương hiểu nhìn nàng, vẻ mặt vô tội.

      ngờ, Vương gia trước giờ vẫn chưa cưới Vương phi là vì sở thích của Vương gia khác người à nha!” Tiểu Tiểu thất bại . Mấy cái điều kiện này của , nếu để Thủy Thủy học, hình như có rất nhiều điểm khó khăn lắm đây. Nhưng nàng cũng tin tưởng, dựa vào năng lực của mình, nhất định trị khỏi “Bệnh thầm kín” của Lân Vương!

      “Sao lại khác người? Đâu có, sở thích của ta rất bình thường mà!” Lân Vương phủ nhận , đừng với ta, lúc chiều cùng nàng triền miên phải là ta đấy nhá!

      “Bình thường? Mới lạ đó? Lân Vương, hóa ra ngài thích nữ nhân…” Tiểu Tiểu thành nghiêm túc : “Cái loại tư tưởng này là đúng, ngài nên thích…”

      “Đợi ! Tiểu Tiểu, ta lúc nào qua ta thích nữ nhân chứ?” Nàng bị sốt đấy chứ? Lân Vương muốn sờ thử xem đầu nàng có nóng hay , nhưng lại dám đưa tay ra, sợ lưu lại ấn tượng tốt với Tiểu Tiểu.

      “Ngài vừa , những điều kiện về nữ nhân ngài thích, ta phân tích qua. Lúc mới đầu chắc chắn là dã nha đầu tùy chỗ đều có thể tóm được, tiếp theo chính là đứa trẻ khoảng mười tuổi, còn về đoạn cuối á hả? Đó chính là đứa bé khoảng từ ba đến bảy tám tuổi….đem tất cả những điều đó hợp lại, ta phán đoán ra, người thích nữ nhân, mà là thích các bé dưới mười tuổi hoặc là bé sơ sinh….Vương gia, ngài phải biết, cái loại tư tưởng này của ngài là lành mạnh, ngài là người trưởng thành, là nam nhân thành thục, sao lại đối với tiểu nữ hài có cái loại tư tưởng này chứ? Lúc rảnh rỗi, nên chú ý đến những nữ nhân xung quanh, nếu như dễ sửa đổi, nên đến kĩ viện…”

      Lời của Tiểu Tiểu còn chưa xong, chỉ thấy Lân Vương tay vỗ đầu, cả mặt mang vẻ thống khổ, Tiểu Tiểu vội lên phía trước, tay ấn lên đầu , thủ pháp thuần thục giúp xoa bóp:

      “Ta biết đây là “bệnh thầm kín” của ngài, nhưng cũng cần phải xấu hổ. chỉ cần trị liệu tốt, nghĩ thoáng chút, vẫn có thể hồi phục lại bình thường. Vương gia, ngài cần phải lo lắng, ta với người khác đâu…”

      Lân Vương thoải mái nhắm hai mắt lại, cảm nhận được lực đạo vừa phải của bàn tay nhắn mềm mại xoa bóp trán mình, cảm thấy thoải mái nha? Đối với những lời nàng , hay là trực tiếp quên nó là được. Tiểu chuẩn lúc nãy mình nhưng chiếu theo những gì nàng , chẳng lẽ nàng là bé chưa đến mười tuổi hả? Nhớ lại cảm giác mất hồn lúc chiều, chỗ nên lớn nàng chút cũng hàm hồ…Quên , cứ để nàng hiểu lầm , ngày, nàng hiểu ra, bản thân ta tuyệt đối là nam nhân bình thường!

      “Vương gia!” Thanh của quản gia truyền đến, Tiểu Tiểu ngừng động tác xoa bóp lại, vội vàng ngồi trở về vị trí ban đầu. Lân Vương lưu luyến muốn kéo bàn tay toan rời khỏi kia, nhưng nghĩ đến ngày tháng còn dài, cũng đành từ bỏ.

      “Có chuyện gì?” Bực mình vì bị quấy rầy, thanh ràng truyền đến tai của quản gia, quản gia run rẩy :

      “Vu thiếu gia tìm tiểu thư có việc, đợi ở bên ngoài hơn canh giờ rồi…”

      “Vu Hoa? huynh ấy đến đón ta về hả?” Tiểu Tiểu cao hứng chạy ra ngoài, Lân Vương nhìn bóng dáng vui vẻ rời khỏi kia, hung hăng trừng mắt với quản gia: đợi ta trở về tính sổ với ngươi.

      Trong phòng khách, Vu Hoa lo lắng bất an chờ đợi. May mà, trở về lâu, lúc y túc thủ vô sách, Lưu chưởng quỹ lại chạy đến, Lưu Phong nhà lại trúng tà rồi, tìm Tiểu Tiểu qua đó xem giúp. Tuy rằng ưa gì tên Lưu Phong kia, nhưng nghĩ đến có thể lấy cớ này để kêu Tiểu Tiểu trở về, y cao hứng chạy đến Lân Vương phủ. Nhưng lần này quản gia lại liều chết ngăn cản, để mình tiến vào trong. Nếu phải thấy lúc bình thường quan hệ của mình với Lân vương khá tốt, bản thân lại là con trai Thừa tướng, chừng y sớm đuổi người rồi….

      Nghe thấy bọn họ dùng bữa, trong lòng mới thả lỏng chút. Nhưng bọn họ ăn cái gì, cần phải ăn đến canh giờ sao? Nôn nóng bất an qua lại trong phòng khách, đột nhiên bóng dáng bay ra, dừng ngay trước mặt mình, mặt đầy ý cười :

      “Vu Hoa, huynh đến đón ta về sao? Cảm ơn huynh, huynh đối với ta tốt!”

      Nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiểu Tiểu, hôm nay hai lần đến Lân Vương phủ, những ủy khuất mình phải chịu đựng cũng biến mất vô tung. Nàng để ý đến ta! Trong lòng Vu Hoa cao hứng nghĩ.

      “Đúng…” Ánh mắt nhìn thấy Lân Vương theo sát Tiểu Tiểu ra ngoài, nhớ đến những lời lâu trước của Lân Vương, Vu Hoa sửa miệng :

      “Vương gia, là như vậy, Lưu chưởng quỹ tìm Tiểu Tiểu có việc!”

      Tác giả:….Đoán xem lại có chuyện gì?

      End Chương 22

      _________________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân

      “Lưu chưởng quỹ? Ai thế, quen biết?” Tiểu Tiểu lắc đầu, những người mà mình quen biết ở kinh thành có mấy ai.

      “Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao? Chính là phụ thân của Ngưu Phong. Ngưu Phong trúng tà rồi, muốn mời nàng qua đó xem có cách gì hay …” Vu Hoa vừa giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt bốc hỏa kia của Lân Vương, trong lòng hơi sợ.

      “Ngưu Phong hả? trúng tà liên quan gì đến ta? Ta cũng chẳng phải đại tiên trừ tà, tìm ta có ích gì?” Biết tại sao trúng tà, nhưng Tiểu Tiểu lại làm ra vẻ mặt vô tội.

      “Cái này, lần trước phải nàng giúp chữa mặt sao?” Vu Hoa buồn cười hỏi.

      “Vậy cứ tiếp tục lấy nước rửa chân, nội phục cộng thêm ngoại dụng là được (shinku: hơ hơ, tức là uống nước rửa chân + rửa mặt bằng nước rửa chân đó).….” Tiểu Tiểu cười càng thêm sáng lạn.

      có việc gì hai người họ đứng sát nhau như vậy để làm gì? Lân Vương bực mình đến, chen vào giữa hai người họ, hiểu hỏi: “Hai người chuyện gì vậy?”

      Tiểu Tiểu nhìn Lân Vương cái, : “ có gì, chút chuyện thôi!”

      Vu Hoa kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, mới có mấy tiếng mà thôi, sao cứ cảm thấy quan hệ của hai người họ gần gũi hơn rất nhiều? được, nguy hiểm! Trong đầu Vu Hoa tự cảnh báo, nhưng ngoài mặt vẫn dám biểu ra ngoài, cho dù có hỏi, cũng phải đợi đến khi về phủ Thừa tướng mới hỏi nàng.

      “Tiểu Tiểu, lần này cái đó còn có tác dụng ? Nước rửa chân? Nội phục cộng thêm ngoại dụng?” Vu Hoa nhướng mày hỏi.

      “Ta biết! Thôi về xem trước , nếu như xuất đủ chẩn kim (đòi phí chữa trị đó mà^^!), ta có thể qua đó xem giúp , nhưng giúp được hay chưa chắc đâu…” Tiểu Tiểu làm ra vẻ khó xử , kì thực trong lòng sớm vui đến tận trời rồi, ngờ thùng vàng thứ hai từ khi xuống núi này lại dễ kiếm đến thế. Tên Ngưu Phong này dở quá, mới có ngày chịu nổi, nghiêm trọng khinh bỉ !

      “Được, vậy chúng ta về !” Vu Hoa nghe thấy Tiểu Tiểu trở về, liền vội vàng tán thành, Lân Vưong phủ này, sau này phải dặn dò hai người bọn họ, ít đến! Lân Vương này cư nhiên dám rình cướp Tiểu Tiểu, là quá nguy hiểm!

      “Đợi !” Hai người họ còn chưa bước được nửa bước, Lân vương kêu lên.

      “Có chuyện gì?” Vu Hoa quay đầu lại hỏi.

      “Oh, vừa nãy quên lời từ biệt với Lân Vương, đa tạ khoản đãi hôm nay của Lân Vương, Tiểu Tiẻu còn có chút chuyện, phải về trước rồi!” Nghĩ đến việc ăn chực của người ta hai bữa cơm, dù sao cũng phải cám ơn người ta. Đương nhiên, ngay đến Vương gia cũng “ăn”, chỉ có thể vui trộm ở trong lòng.

      “Tiểu Tiểu, phải có người muốn tìm nàng sao? Ta cùng nàng!” thèm để ý đến biểu tình chấn kinh của hai người họ, Lân Vương xong liền kéo tay Tiểu Tiểu ra ngoài.

      Vu Hoa nhìn thấy hai bàn tay nắm vào nhau chướng mắt, chạy vội hai bước, cũng tiến đến bên cạnh Tiểu Tiểu, :

      “Tiểu Tiểu, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể tùy tiện để nam nhân nắm tay nàng chứ?”

      “Vậy sao? Lúc nãy ta chú ý đến!” , tay của Lân Vương rất lớn, rất ấm áp, Tiểu Tiểu nghĩ muốn rút tay ra. Nhưng Vu Hoa như vậy rồi, nàng cũng thể biết xấu hổ để nắm tay nữa. Vội vàng rút tay ra, may mà Lân Vương cũng làm khó nàng, nàng có chút mất mát buông tay!

      Vẻ mất mát của Tiểu Tiểu chỉ trong nháy măt, nhưng hai nam nhân lúc nào cũng chú ý đến nàng sao lại nhận ra chứ? người hết sức cao hứng, tâm hoa nộ phóng; người khổ não vạn phần, bộ dáng sầu thảm.

      Sau khi xuất môn, Lưu chưởng quỹ [sau này gọi là lão mập] liền đợi trước Lân Vương phủ, phỏng chừng là đau lòng cho con trai chịu tội ở nhà. Lão nhìn thấy Lân Vương, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hành lễ với Lân Vương, xoay đầu nhìn Tiểu Tiểu, sốt ruột :

      “Tiểu Tiểu nương, cuối cùng nương cũng đến rồi, nhât định phải cứu con trai ta!”

      “Cứu con trai ông, vậy phải tìm đại phu chứ, tìm ta có ích gì?” Tiểu Tiểu khách khí trả lời.

      “Tiểu Tiểu nương, tìm qua đại phu rồi, nhưng nhìn ra là bệnh gì a! Ta cũng còn cách nào nữa mới cầu Tiểu Tiểu nương đến đây xem giúp…”

      đến nước miếng bay ngang, nước mũi văng tung tóe, Tiểu Tiểu nghe đến phát buồn ngủ, hai nam nhân ở bên cạnh nhíu mày bực mình, đợi đến khi lão hết, Tiểu Tiểu mới : “, hồi Tướng phủ!”

      Lão mập nhìn thấy Tiểu Tiểu muốn , liền vội vàng lên phía trước ngăn cản, cười :

      “Tiểu Tiểu nương, lão phu cầu xin , hãy xem bệnh giúp con ta !” Đều do cái tên nghiệt tử kia, chọc ai chọc, lại trêu chọc trúng vị tiểu tổ tông này, đầu tiên là suýt chút dãn bụng chết, tiếp đó mặt sưng phù giống như đầu heo, dùng biết bao nhiêu là nước rửa chân hôi thối mới chữa khỏi. Ai mà biết cái đó vừa khỏi, bây giờ lại….haizz!”

      phải ta muốn a, chỉ là có chữa được hay ta chắc. ta cũng chỉ là y thuật thô thiển mà thôi! Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắc thế này, nếu như muốn ta , tiền chữa bệnh phải nhiều thêm chút!” Tiểu Tiểu làm khó .

      Lão mập nghe thấy đáp án của Tiểu Tiểu, cao hứng : “Đó là đương nhiên! Tiểu Tiểu nương, mời!”

      Tiểu Tiểu di chuyển, khinh thường nhìn lão: “Ông xem ta là con nít ba tuổi hả, trả phí chữa bệnh trước !” xong, vươn đầu ngón tay ra.

      lượng?” Tiểu Tiểu lắc đầu: lượng đủ làm cái gì? Ta đây đáng tiền đến thế sao?

      “Mười lượng?” Tiểu Tiểu lại lắc đầu.

      trăm lượng?” Lão mập có chút trợn mắt, dám tin nhìn nàng, trăm lượng bạc, đủ cho người dân bình thường xài mấy năm đó.

      ngàn lượng?” Nhìn thấy đầu ngón tay cuối cùng cũng hạ xuống, lão mập lau mồ hôi, vị tiểu tổ tông này, đúng là đủ tàn nhẫn. ngàn lượng bạc, nàng ta cần để làm gì chứ? Bản thân nàng ta tiêu xài tiết kiệm chút, còn tiêu xài cả đời sao?





      End Chương 23

      _________________



      Chương 24: Giải độc hay là giết heo?

      “Tiểu Tiểu nương, ngàn lượng này cũng hơi mắc phải?” Lão mập uyển chuyển , bình thường lão là người rất keo kiệt bủn xỉn, trong lúc bắt lão phun ra nhiều như vậy, bằng trực tiếp lấy mạng lão luôn ….

      “Tùy ông thôi! Suy nghĩ kĩ rồi hãy , ta mệt rồi, về ngủ trước đây!” xong, liền về hướng xe ngựa.

      “Được!” Tại lúc xe ngựa sắp lăn bánh, lão mập đau lòng, đáp ứng . ngàn lượng sao chứ? Tính mạng của con trai mới là quan trọng, run rẩy từ trong lòng móc ra tờ ngân phiếu, từng tờ từng tờ đưa cho Tiểu Tiểu cách luyến tiếc, vẻ mặt đau lòng kia, làm cho Tiểu Tiểu cười nhếch mép….

      Nhìn thấy khí phái của Lưu phủ, Tiểu Tiểu mới cảm thấy cái giá mình vừa đưa ra là quá ít, lát phải hỏi lấy thêm mới được. Còn chưa vào đến đại sảnh, nghe tiếng kêu rên của Ngưu Phong, Tiểu Tiểu bực mình nhướng mày. Có khó chịu đến thế vậy? Nhưng mà hình như nàng quên, châm (kim) này của nàng trước nay chưa có ai thử nghiệm qua, tưởng tượng và chắc khoảng cách cũng bao nhiêu đâu nhỉ? Về phần khoảng cách là bao nhiêu, hai người hơi khó để biết.

      Lão mập trực tiếp dẫn Tiểu Tiểu bọn họ đến nội thất mà Ngưu Phong nằm, càng vào bên trong, tiếng kêu rống của Ngưu phong nghe càng lớn. Tiếng kêu nghe bi thảm, khiến cho Lân Vương bực mình nhíu mày, mà Vu Hoa lại thấy qua lợi hại của Tiểu Tiểu. Từ lần trước Vu Hoa thấy tên đầu heo kia, càng khẳng định, Tiểu Tiểu mà chỉnh người, tuyệt đối khiến cho ngươi muốn sống được, muốn chết cũng xong!

      người Ngưu Phong ngoại trừ có chút sưng phù, nhìn xa cũng thấy điểm dị thường gì nhiều cho lắm. nằm nghiêng giường, tiếng ‘ui da’ từ miệng truyền ra, hai nô bộc và hai nha hoàn đứng bên cạnh, chờ nghe sai khiến. Sau khi lão mập vào trong, liền vội vàng đến trước mặt , :

      “Phong Nhi, con xem vi phụ mời ai đến này?”

      câu Phong Nhi (疯儿: fèng er: phong nhi = thằng điên), làm cho Tiểu Tiểu suýt chút nữa cười ra tiếng, hóa ra lão mập này cũng biết con trai mình là thằng điên. Quay đầu nhìn hai nam nhân ở phía sau, mặt chỉ có vẻ bực mình, lại có biểu tình gì là muốn cười cả, Tiểu Tiểu vội vàng ngưng cười, lên phía trước, xem xét bệnh tình.

      Ngưu Phong nhìn thấy Tiểu Tiểu, mấp máy môi, chẳng câu nào, ngay đến tiếng kêu rên đau đớn lúc nãy, cũng khiến nhịn xuống. Cái biểu tình muốn mắng mà dám mắng kia, làm cho tâm tình Tiểu Tiểu vô cùng khoái trá. Mà lão mập ở bên sốt ruột hỏi: “Tiểu Tiểu nương, bệnh của tiểu nhi có thể chữa ?”

      Tiểu Tiểu cố tính làm ra vẻ nghiêm túc : “Ta lại phải thần tiên, chỉ nhìn thôi làm sao biết có chữa được hay ? Phải chẩn mạch trước. Huyền ti !” (bắt mạch qua sợi dây tơ)

      “Cái này, Tiểu Tiểu nương, trực tiếp chẩn mạch là được rồi. Huyền ti ngộ nhỡ chẩn mạch sai….” Lão mập yên tâm .

      “Ông biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Ta còn chưa xuất giá, làm sao chẩn mạch cho nam nhân được? Hoặc là nhanh lên chút, hoặc là ta về trước nghỉ ngơi đây….” Tiểu Tiểu cố ý ngáp cái, Lân Vương bên cạnh bộ dáng săn sóc :

      “Tiểu Tiểu, hôm nay trời tối lắm rồi, hay là ngày mai hãy qua đây !”

      được!” Lão mập và Ngưu Phong đồng thanh lời. Ngày mai, vậy chẳng phải còn phải đau cả đêm sao? Bọn họ lúc này, vẫn có chú ý đến, Tiểu Tiểu là ‘chẩn mạch’ phải ‘chữa bệnh’.

      lát sau, lão đầu cao lớn run rẩy cõng cái hòm thuốc tới, sau khi buộc dây tơ xong, Tiểu Tiểu làm dáng làm vẻ bắt đầu chẩn mạch. lúc sau, Tiểu Tiểu nhíu mày, khó xử :

      “Ngưu Phong trúng độc rồi! Loại độc này là thông qua châm độc đưa vào cơ thể, bảy ngày sau mới phát bệnh. Lúc phát bệnh, tâm đau như bị cắn, người từ từ nổi mụn nước. Những mụn nước này, tuyệt đối được nạo, nếu như nạo vỡ, sau này rất khó trị hết! Kỳ hạn phát độc là bảy ngày, thời gian càng dài, tâm đau và mụn nước càng nghiêm trọng….sau bảy ngày, đến dược cũng vô dụng, chỉ có thể chờ chết!”

      Trúng độc? Thân thể của Ngưu Phong bắt đầu run rẩy, thầm nghĩ, chính mình đúng là gặp phải thần xui xẻo rồi, sao lại đùa giỡn nàng ta chứ. Tuy rằng nàng ta trúng độc bảy ngày, nhưng dựa vào trực giác, mười phần tám chín phần, độc này là do nàng ta hạ. Nhưng lúc này cái gì cũng dám , bởi vì giải được độc chỉ có nàng ta. Phải đợi sau khi khỏi, rồi mới tìm nàng ta tính sổ.

      “Tiểu Tiểu nướng, làm phiên nương giúp tiểu nhi giải độc, cầu xin !” Lão mập nghe Tiểu Tiểu đến trúng độc, hỏi cứ như thể bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, đây là đứa con độc nhất của lão nha.

      “Muốn giải độc, khó. Chỉ cần Ngưu Phong có thể chịu được vất vả là được. Về phần thời gian là bao lâu à? Phỏng chừng khoảng canh giờ…”

      “Ta chịu được, ta chịu được!” Ngưu Phong vội vàng : “Thay vì phải chịu tội cả ngày, ta thà chịu tội trong canh giờ!”

      Tiểu Tiểu gật đầu, tán dương : “Dũng khí đáng khen!” xong, nhìn về hướng lão mập, : “Đưa tiền đây!”

      “Lại đưa tiền? Tiểu Tiểu nướng, lúc nãy phải trả tiền cho nương rồi sao?” Lão mập lau lau mồ hôi đầu , vị tiểu tổ tông này, là quá đen tối nha.

      “Lúc nãy là xuất chẩn phí (phí mời Tiểu Tiểu ra khỏi cửa để chữa bênh), lần này là phí chẩn mạch cộng thêm phí trị liệu, mỗi cái ngàn! Có chữa hay ?”

      Bàn tay bè đưa về phía trước, mồ hôi của lão mập chảy càng nhanh, cái này còn đau hơn là xẻo thịt của lão, phải chữa sao?

      “Cha, mau trả tiền . Con trai của cha chịu đau đớn đây nè!” Nhìn thấy do dự của lão mập, Ngưu Phong thúc giục . Cái lão quỷ keo kiệt này, đến lúc này rồi, còn so đo chút hai chút tiền đó…

      Sau khi thu tiền xong, Tiểu Tiểu mở hòm thuốc mà lão đầu cõng đến đây. Lấy ra cây ngân châm dài nhất, cầm trong tay cân nhắc chút, cảm thấy chất lượng tồi, chỉ là biết châm này cắm xuống, Ngưu Phong có chịu nổi hay . Nhìn thấy Ngưu Phong vẻ mặt sợ sệt nhìn ngân châm tay mình, Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười ác ma: “Đem tay chân cột lại, miệng cũng đem bịt lại!”

      “Tiểu Tiểu, nàng xác định đây là muốn giải độc sao?” Nhìn về phía tên Ngưu Phong bị trói giống như con heo mập đợi bị làm thịt, Lân Vương hoài nghi hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy giống như muốn giết heo nha…”



      End Chương 24

      _________________

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 025: Muỗi cắn

      Edit: Bạch Hải Đường

      Beta: Shinku

      “Tiểu Tiểu, nàng xác định muốn giải độc sao?” Nhìn hướng Ngưu Phong đợi được chữa trị , Lân Vương hỏi rất hoài nghi: “Ta như thế nào lại cảm thấy Tiểu Tiểu muốn giết người …”

      Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn xuống, cười : “Vương gia, như người vừa , ta cảm giác cũng có chút ổn rồi. Nhưng ta dùng là châm, phải đao nha, nếu như là đao, chính là giết người rồi… Ngưu Phong, ngươi sợ cái gì? Ta là ta dùng đao rồi… đúng, ta dùng chính là châm, giết chết ngươi!”

      Tiểu Tiểu vừa hết lời, người bốn chân bị trói trụ kia càng run rẩy hơn, mà bên lão mập sau khi chứng kiến, cũng vội vàng lau mồ hôi lạnh: “Tiểu tiểu nương, có gì muốn chuẩn bị sao?”

      Tiểu Tiểu quay đầu, tay buông lỏng châm, rơi xuống tay Ngưu Phong , đau đớn kêu lên ô ô…

      “Hả, xin lỗi, lúc nãy ta chưa cầm chắc a… Lưu chưởng quỹ , ông hỏi có cái gì muốn chuẩn bị, vậy ông trước hết chuẩn bị bàn rượu và thức ăn . Ta cùng công tử còn có Lân Vương đêm nay tại đây, chờ xem người còn việc gì hay , nhân tiện uống rượu ngắm trăng !”

      “Được! Tiểu tiểu nương, nương có thể hay đem kim châm kia lấy ra trước ?” Lão mập chỉ vào kim châm tay con mình, hỏi.

      “Ha hả, vừa rồi ta quên rút, xin lỗi!” Tiểu Tiểu rút cây châm xuống, cầm ở trong tay nghĩ:

      “Còn mau chuẩn bị? Lão đầu, lại đây nhìn, ta là lần đầu tiên hạ châm, đừng hạ sai huyệt vị …”

      “Cái gì? Lần đầu tiên?” Lần này, trừ Ngưu Phong miệng được lời nào, còn lại mọi người kinh ngạc nhìn nàng, Lân Vương hỏi:

      “Lần đầu tiên hạ châm, có thể sai hay ? Hay là để cho lão đầu hạ châm ?”

      “Điểm ấy ngươi yên tâm, Vương gia, ngươi phải tin tưởng ta, mặc dù là lần đầu tiên hạ châm, ta cũng rất có kinh nghiệm. Ta từng cứu chim sẻ, con thỏ, con chó … Khi châm qua, chúng ngay cả đau đớn cũng có lên tiếng…” Tiểu Tiểu vỗ ngực, tự tin .

      “Ồ, vậy y thuật của Tiểu Tiểu đúng rất tốt. Nhưng mà Tiểu Tiểu à, chim sẻ, con thỏ, con chó …, chúng nó đều kêu lên đau sao?” Chứng kiến Ngưu Phong cùng lão mập kia sắc mặt trắng bệch, Lân Vương hảo tâm nhắc nhở .

      “Hình như kêu, nhưng mà bọn chúng cũng kêu được rồi, bởi vì ta châm cái, chúng nó cũng đời nhà ma rồi…”

      Kết quả, Ngưu Phong và lão mập cũng hôn mê bất tỉnh, Lân Vương và Vu Hoa mắt trợn trắng.

      “Này, xem ra, lúc lại phải châm thêm rồi, lần này cứu người cũng thể cứu nha”. Tiểu Tiểu phi nhanh hai cây châm xuống, hai người lập tức mở mắt ra, Tiểu Tiểu : “Ta phải bắt đầu chữa bệnh rồi, Lưu chưởng quỹ, vừa rồi là đùa ngươi chút thôi. Nhanh chuẩn bị rượu và thức ăn .”

      Chỉ thấy nàng xong, liền cầm lấy bảy tám cây ngân châm, lấy thế sét đánh kịp bịt tai, châm vào người Ngưu Phong, Ngưu Phong mặt lộ ra tia thống khổ thất sắc…

      Lão đầu cao lớn run rẩy đến trước giường, nhìn vào huyệt vị châm được châm, đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào cây châm hỏi:

      nương, kim châm này chính là huyệt đau đớn, có phải châm nhầm rồi ?

      “Cái gì? Huyệt đau đớn? Vậy con ta…” lão mập ra, xoay người rất lo lắng.

      “Ta đương nhiên biết là huyệt đau đớn rồi, muốn nhờ vào huyệt vị này mới có thể đem độc bức ra. Nơi này để lại hai người trông coi, chúng ta ra ngoài trước . Ngưu Phong, ngươi phải kiên trì, thể té xỉu, nếu như té xỉu rồi, kéo dài thời gian trị liệu, cho đến lúc toàn bộ độc được bức ra mới thôi, biết ?” Tiểu Tiểu dặn dò.

      lúc lâu sau, cơm no rượu say ba người vào lại phòng ngủ, chỉ thấy Ngưu Phong mồ hôi sớm ướt đẫm mặt người, trong phòng, còn có mùi vị như mùi nước tiểu… Tiểu Tiểu nhéo mũi tới, để cho gã sai vặt giữ đầu Ngưu Phong, dùng đao cắt vào ngõn trỏ của , chỉ thấy máu đen chảy ra. Sau hồi, máu chậm rãi biến thành màu đỏ, Tiểu Tiểu xem máu khôi phục bình thường sau đó mới cho cầm máu, nhổ châm người ra.

      Nàng chọn vài cái châm giữa bồn máu đen, từ trong đó lấy ra cây châm còn hơn cả kim may, để cho lão mập nhìn chút, : “Chính là cái này rồi, bây giờ tốt lắm, trước tiên ở giường nằm bốn năm ngày khôi phục. Hai ngày đầu đừng ăn cơm, có thể uống nước, 2 ngày sau bình thường. Tuy nhiên Ngưu Phong, ta bái phục ngươi rồi, lớn như vậy rồi, dĩ nhiên còn có thể tiểu ra quần… Ha ha ha ha…”

      Tiểu Tiểu cười lớn rời , lão mập nhìn tình trạng kiệt sức của con mình giường giáo huấn: “Phong nhi, sau này cách xa tiểu tổ tông kia chút!” Sờ trong ngực cất rất nhiều ngân phiếu, đau lòng : “Lại làm công hai năm a!”

      Trở lại tướng phủ, Tiểu Tiểu rất mệt chỉ muốn ngủ, lại bị Vu Hoa kéo.

      “Làm sao vậy?” Nhìn cổ tay bị kéo, Tiểu Tiểu bực mình : “Có chuyện mau, ta mệt!”

      Vu Hoa nhìn giai nhân bộ dáng mệt mỏi, vốn định lại nghẹn trong bụng, ngày mai rồi vậy. Nhưng vừa nhìn đến nàng môi có chút sưng, chua xót ngậm ngùi hỏi: “Tiểu Tiểu, miệng của nàng như thế nào lại sưng lên?”

      Kỳ , muốn hỏi chính là, có phải hay Lân Vương hôn vụng trộm? Nhưng đến bên miệng, lại chỉ có thể nghẹn trong lòng, chính mình còn có tư cách hỏi cái kia.

      Miệng? Tiểu Tiểu đưa tay sờ, trách được cảm giác thoải mái, đúng là có điểm sưng lên? Lân Vương khẳng định là cố ý rồi. Nghĩ đến buổi chiều nọ màn tình cảm mãnh liệt, sắc mặt của nàng có chút đỏ lên. Nàng tránh đầu Vu Hoa, mất tự nhiên : “Muỗi cắn!”

      xong, bỏ chạy quay về phòng ngủ của chính mình. Vu Hoa gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, muỗi cắn? Bây giờ có muỗi rồi sao? Còn qua hai tháng mới có thể có muỗi mà…





      Lời tác giả:

      Bản thân muốn viết nhiều hơn, viết rất hăng hái, nhân tiện viết chương sau đến thành tiên rồi, (*^__^*) hì hì…



      Nhắn lại, bản viết cũng nộp lên rồi, nhiều nữa canh hai rồi



      End Chương 25

      _________________



      Chương 26: Rình coi

      Cũng là đêm dài, có người tựa gối liền ngủ, nhưng lại có người ‘ chẩm nan miên’.

      Vu Hoa nằm giường, trước mắt cứ nghĩ đến đôi môi sưng lên của Tiểu Tiểu cùng với bộ dáng nắm tay bên nhau của hai người họ, trong lòng liền buồn bực khó chịu. Nàng vốn là do mình quen biết trước, nhưng sao lại để Lân Vương chiếm trước chứ? Nghĩ đến si mê của Thủy Thủy đối với Lân Vương, có thể để Thủy Thủy mê hoặc Lân Vương ?

      Nghĩ đến muội muội, tim cũng hơi nhói lên, phải để cho muội muội trêu đùa Vương gia sao? Thủy Thủy có thể thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ ? Chính mình chỉ có hai muội muội, người đưa vào hoàng cung, cắt đứt hạnh phúc cả đời; mà người còn lại, cũng muốn đưa đến Vương phủ sao?

      Trong lúc suy tư, tới trong viện, bất tri bất giác, liền đến ngoài phòng nàng. Bên trong im ắng, chắc nàng ngủ say rồi. muốn vào trong nhìn nàng, nhưng lại dám.

      Nhớ đên màn bi thảm ngày đó của mình, oán hận nhìn vào trong phòng Thủy Thủy. Nếu như thể người ta biết, mình trốn dưới giường người khác, bị chiếc giày bay đến đập vỡ mũi, chính mình còn có mặt mũi nào để sống nữa?

      Gió nhàng thổi, Lân Vương về hướng tẩm thất của mình, nhìn thấy quản gia bên cúi đầu, bực mình hỏi:

      “Lại chuyện gì nữa?”

      “Vương gia…đêm nay tuyên người nào đến?” Ngữ khí run rẩy, đầu của cúi thấp càng thêm thấp. Hôm nay hỏa khí của Vương gia , chắc là chuyện dục hỏa được thỏa mãn phải? Hi vọng tìm nương tốt chút, khi tâm tình cao hứng, chừng truy cứu thất trách của mình nữa….

      Lân Vương quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn lượt, cười :

      “Biệt viện của Vương phủ ,hơi , nhưng phong cảnh rất được, là nơi nào?”

      Biệt viện? Vẻ kinh ngạc trong mắt quản gia chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Suy tư lúc, trả lời: “Hồi Vương gia, Liên viên Thành tây. Bên trong chỉ có bốn năm gian phòng, trong viện có ao sen rất to, phong cảnh xung quanh rất đẹp, lại rất u tĩnh!”

      “Liên viên? Ngày mai phái người thu thập chút, sau khi ta hạ triều liền đến, người chực ở bên đó là được…”

      xong, cười tiếng, Lân vương sung sướng đến tẩm thất, quản gia ngơ ngác nắm bản danh sách trong tay, lẩm bẩm:

      “Đơn giản như vậy, liền tha cho ta?”

      Tối qua, giấc ngủ ngon! Tiểu Tiểu mở mắt, kì quái nhìn bốn phía, Thủy Thủy kia, sao lại ồn ào đến đánh thức mình nhỉ? Chắc là thời gian ngủ lâu quá, lúc tỉnh dậy, người có cảm giác đau nhức ê ẩm như lúc đầu, cúi đầu nhìn, mấy vết hôn xanh xanh tím tím cư nhiên cũng phai nhạt rất nhiều. Nhưng nếu như muốn đợi cho nó hoàn toàn biến mất, còn phải qua mấy ngày nữa.

      Bàn tay hướng phía dưới gối, mò được ngân phiếu xong, nàng cao hứng cười. Hóa ra, đấy phải là mơ, vừa trừng phạt được Ngưu Phong, lại lời được ngân phiếu. Đây phải là trộm nha, là ám đoạt đấy chứ?

      “Cười gì vậy?” đạo thanh dễ nghe truyền đến, Tiểu Tiểu liền theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy được cư nhiên lại là ánh mắt hàm ý cười của Lân Vương. Nàng hoảng sợ trừng mắt, đến đây lúc nào?

      “Ta cũng là mới vừa đến, thấy nàng vẫn chưa dậy, liền đợi ở bên ngoài. Vùa mới tiến vào thôi!” Đọc ra được nghi vẫn trong ánh mắt nàng, Lân Vương cười giải thích .

      “Người tại làm như vậy đúng, Vương gia. Sao người có thể tùy tiện vào phòng của ta được chứ?” đầu ốc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thoát ra khỏi tiếu nhãn của , nàng đem thân mình chui tuột vào trong chăn, mãi đến khi xác định bản thân chỉ lộ ra có đúng cái đầu, mới yên tâm nhìn .

      Nhìn thấy cử động của nàng, trong lòng Lân Vương vui đến tận trời. Tiểu Tiểu này, là quá có ý tứ rồi. Hôm qua hai người cũng ‘cái kia’ rồi, nàng còn trốn cái gì? Nhìn môi nàng vẫn còn có chút sưng, Lân Vương cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cái đấy là kiệt tác của mình….

      “Tiểu Tiểu, môi của nàng sao lại sưng thế?” Vô tội hỏi nàng, đơn giản là vì muốn bức nàng ra hết thảy việc hôm qua. Kì thực trong lòng, bản thân truy cứu tội hạ độc của nàng.

      “Ách…” Còn phải bị ngươi làm sao, Tiểu Tiểu thầm , nhưng nghĩ đến hạnh phúc của Thủy Thủy, câu này có như thế nào cũng ra được, nàng bất an : “Bị muỗi cắn!”

      Cái gì? Cư nhiên dám bổn Vương là muỗi? Mặt Lân Vương lúc này xệ xuống, muốn qua đó áp trụ nàng, hung hăng muốn nàng, hỏi xem chính mình rốt cuộc có phải muỗi hay ….

      Tiểu Tiểu chỉ vô tội nhìn , nghĩ đến là con muỗi, hơn nữa còn là con muỗi lớn, trong lòng sớm buồn cười muốn chết…

      Nhớ đến mục đích đến đây, Lân Vương đè ép tức giận, mới quay mặt qua, ôn nhu :

      “Tiểu Tiểu, phải nàng muốn tìm nơi ở sao? Ta giúp nàng tìm chỗ, nàng qua đó xem có thích hay ? Muốn mua muốn thuê đều tùy nàng!”

      ?” Cả mặt Tiểu Tiểu đều sáng lên, ngờ Lân Vương này khá, cư nhiên giúp mình tìm phòng ở: “Người ra trước , ta mặc y phục, chúng ta liền xem!”

      Nàng hạ độc mình sao? Tại sao chỉ đơn giản nhìn nụ cười của nàng, liền có thể đánh tan những gì bất mãn trong lòng? Ngồi ở ngoại sảnh, nghe thấy tiếng thay y phục sột sột soạt soạt, muốn vào đó xem xem, xem bộ dáng e lệ của nàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể vào được, Tiểu Tiểu phải nữ tử bình thường, phải từ từ chinh phục nàng, để nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình. Bản thân mình còn có ưu thế, lần đầu tiên của nàng, chính là cho mình, phải sao? Nhớ đến mấy vết máu loang lổ y phục kia, trong lòng càng thêm bay bổng…

      “Tại sao phải cửa sau?” Lại chẳng phải trộm, cửa sau hình như rất kì quái.

      “Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao, hôm nay là ngày Tiên phi về thăm người thân, cửa trước rất nhiều người!” Thấy nàng mơ mơ hồ hồ, Lân Vương hảo tâm giải thích.

      “Ồ!” Chả trách Thủy Thủy kia đến làm phiền mình, hóa ra là nghênh tiếp phi tử của Hoàng thượng.

      “Nàng ấy có đep ? Ta cũng muốn nhìn a!” Phi tử của Hoàng thượng, chắc người nào người nấy mạo mỹ như tiên. Hoàng thượng lão đầu kia có phúc khí, cưới nhiều nữ tử xinh đẹp như thế, hằng ngày XXOO, có khi nào phòng quá độ mà chết ?

      Lân Vương bất đắc dĩ nhìn nữ tử suy nghi vớ vẩn kia, lắc lắc đầu, chỉ cái cây cách đó xa, thở dài : “Đừng lên tiếng, chúng ta lên đó!”

      “Được a! Được a!” lúc chuyện, bên hông đột nhiên siết chặt, cả hai người đều thấy bóng. Chỉ lưu lại lão đầu gác cổng, miệng lẩm bẩm:

      đúng là hoa mắt, lúc nãy ràng nhìn thấy hai bóng người mà, sao lại thấy đâu nữa? Lớn tuổi, già rồi…”





      End Chương 26

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :