1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thuận tay dắt ra một “ bảo bảo ” - Dương Dương (146/152)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong

      Vừa tỉnh giấc, ta liền nghênh ngang đường hỏi thăm phòng ở, cũng coi như có duyên, vừa dạo chốc lát, đụng phải nữ tử hôm trước ta giúp nàng lấy lại hà bao. ta còn chưa nhìn thấy nàng ta, nàng ta chú ý đến ta rồi, chào hỏi ta từ xa, nếu phải ngày đó nàng ta nhìn soái ca với ánh mắt nóng bỏng quá gây chú ý, ta nhớ ra nàng ta rồi.

      ” Vị nương này, hôm đó đa tạ nương giúp đỡ ” nàng ta thân thiết chạy đến trước mặt ta, ôn nhu .

      Ta lắc đầu: ” Ta còn phải đa tạ nương đấy? giao nộp ta cho quan phủ ta biết ơn lắm rồi ” ta đây là kẻ tiểu nhân, người khác đối với ta tốt ta nhớ ở trong lòng.

      nương cười chê rồi, chỉ là hiểu lầm thôi….còn mong nương đừng để bụng! ” nàng ta cười làm lành , ta gật gật đầu:

      ” Ta đại nhân đại lượng, biết hôm nay nương kêu ta lại, còn có chuyện gì khác ? hôm nay ta rất bận….”

      kiên nhẫn nhìn lên đỉnh đầu mặt trời, hôm nay dậy trễ chút, mới vừa ra ngoài lát đến trưa ròi. Nếu như còn chưa tìm được phòng trọ, tối nay phải ngủ khách sạn rồi.

      biết xưng hô với nương như thế nào? Thủy Thủy hôm nay gặp được nương, tự nhiên muốn lời cảm tạ với nương. Nếu nương chê, Thủy Thủy mời nương dùng bữa cơm, được ? “

      Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nàng ta, tục ngữ thân thủ đánh người có khuôn mặt tươi cười, hơn nữa, bữa cơm trưa miễn phí, ăn uổng, ta có từ chối chút ít, rồi cũng theo Thủy Thủy đến tửu lâu gần đó – Túy Nguyệt Lâu.

      Ngồi ở căn phòng trang nhã ở lầu ba, ta lần nữa ngắm cái vị chỉ đem theo nha hoàn duy nhất kia, hình như nương này cả ngày chỉ dạo phố, sao lại cảm thấy có chút kỳ quặc nhỉ?

      nưong, xin hỏi xưng hô như thế nào? ” nhìn thấy ta nhìn chăm chú, nàng ta lơ đãng hỏi.

      ” Tiểu Tiểu “

      ” Tiểu Tiểu? ” nàng ta kinh ngạc mở miệng, vẻ mặt nhất thời có chút đáng .

      ” Tên của nưong là Tiểu Tiểu sao? Họ sao? ” kinh ngạc xong, nàng ta tò mò hỏi.

      biết, ta là nhi! ” nhìn thấy tiểu nhị bưng thức ăn đến, bụng ta đói đến nỗi kêu ùng ục, ta xấu hổ cười cái.

      ” Ha ha, Tiểu Tiểu, là ta sơ sót. Chúng ta ăn cơm trước ! Có thể gọi nương là Tiểu Tiểu ? ” nghe nàng ta chuyện, cũng chỉ là đại tiểu thư đơn thuần có tí tâm kế gì cả.

      ” Được thôi! ” vừa tế cái miếu ngũ tạng, ta vừa rút ra chút thời gian . (Tức là vừa ăn vừa )

      ” Tiểu Tiểu, nương giờ ở đâu vậy? ” Thủy Thủy dịu dàng ăn thức ăn, vừa hỏi.

      ” Khách sạn! chúng ta mau ăn nhanh , ăn xong, ta còn phải tìm phòng nữa….”

      ” Tìm phòng? nương là muốn ở mình sao? ” Thủy Thủy nhìn thấy ta ăn, nàng ta cũng bắt đầu ăn nhanh.

      ” Đúng thế, ta vừa đến kinh thành, muốn cả ngày cứ ở khách sạn! Quá bất tiện! “

      ” Tiểu Tiểu, phòng ta tìm người giúp nương tìm. Nếu nương trước tiên cứ đến nhà ta ở được ? mình ta ở nhà rất buồn chán! ” Thủy Thủy tỏ vẻ đáng thương .

      ” Ở nhà minh? Ở nhà còn ai khác sao? ” hiểu nhìn nàng, cách ăn mặc của nàng ta nhìn thế nào cũng giống như đại tiểu thư a.

      ” Có, nhưng nữ tử trong nhà chỉ có duy nhất mình ta. Tỷ tỷ ta lâu trước gả cho người ta rồi, mình ở nhà buồ chán a…” nàng ta oán giận , đúng là đứng chuyện thắt lưng đau. ngày ba bữa như ta, lao tâm lao lực đều buồn chán, nàng ta chơi cả ngày buồn chán sao được? [Hãn! Tiểu Tiểu, ngươi lúc nào vì ba bữa mà lao tâm lao lực vậy?]

      ” Chỉ cần ở nhà nương hạn chế tự do của ta, ta có thể tạm thời qua đó chơi cùng nương vài ngày! ” có tiện nghi phải lợi dụng, lợi dụng uổng, ta thận trọng đáp ứng, nàng ta cao hứng tươi cười.

      Ăn xong bữa cơm, ta cũng thích tính cách thẳng thắn của nàng ta, hai người bọn ta tuổi xấp xỉ nhau, liền nhận làm bằng hữu.

      thế gian này, nên đắc tội người ta, người ta ‘ oan gia ngõ hẹp ‘ có lẽ chính là đến tình huống này. Cùng Thủy Thủy ăn cơm xong, vốn định dạo phố lát sau đó về khách sạn thu thập đồ đạc rồi trực tiếp đến nhà Thủy Thủy ở. ngờ vừa bước xuống lầu đụng phải bốn tên hoa hoa công tử hôm qua.

      Còn chưa nhìn thấy , nghe thấy tiếng la hét:

      ” Đứng lại, nương! “

      Trong thanh ràng là mang theo tức giận, làm cho ta bực mình liếc cái. Bốn người cả mặt đều vàng vọt, phảng phất giống như người bệnh vậy, xem ra, hôm qua bọn họ ăn ít. Hai tên gia đinh vây trước mặt bọn ta.

      ” Có chuyện gì? ” ta bực mình hỏi. Có số chuyện, cho dù đúng là mình làm, cũng thể lập tức thừa nhận được.

      ” Cái con ả thối tha nhà ngươi, hôm qua trong canh của bọn ta bỏ cái gì? ” cái tên trâu điên kia có giáo dưỡng mà đến trước mặt ta, thô lỗ hỏi. Thấy tất cả mọi người ăn cơm trong đại sảnh, đều chăm chú nhìn ta, tay ta ‘ ba ba ‘ hai tiếng, tát lên cái mặt trư béo của .

      ” Con ả thối tha, cư nhiên dám đánh ta? ” trợn tròn mắt nhìn ta, cái móng heo mập mạp giơ lên, mắt thấy sắp rơi lên mặt ta, ta dửng dưng nhìn .

      ” Dừng tay! ” tiếng kêu khẽ bên cạnh từ trong miệng Thủy Thủy thoát ra, tay của tên Ngưu Phong nhất thời dừng lại, miệng :

      ” Vu tiểu thư, đây là chuyện giữa ta và con ả thối này, nương tốt nhất đừng tham gia vào! “

      Di? Thủy Thủy rất có tiếng sao? Nhưng cái từ ‘ con ả thối ‘ kia của tên Ngưu Phong làm cho nãi nãi ta thấy chướng tai, theo quán tính, tay ta lại ‘ ba ba ‘ tát thêm mấy cái, ta cười hung dữ :

      ” Ngưu Phong, lần sau chuyện chú ý chút! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta? “



      End Chương 7

      _________________



      Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ

      “Ngươi….ngươi vốn chính là con ả thối, hôm qua ngươi bỏ thêm cái gì vào canh của bọn ta?” tức đến nỗi mặt đỏ như gan heo, chỗ vừa nãy ta đánh , giờ phút này cũng hơi sưng lên, đỏ lên, nhìn rất buồn cười!

      “Ngươi nhìn thấy ta bỏ thêm cái gì vào canh sao? Ai có thể làm chứng?” Ta khinh thường hỏi, nếu Tiểu Tiểu ta hạ dược, mà có thể để các ngươi nhìn thấy, vậy ta phải là đồ đệ của thần trộm nữa rồi.

      “Sau khi nương qua nhìn cái, bọn ta ăn xong liền bị tiêu chảy….” tên nam nhân gầy hơn Ngưu Phong chút đến, chen vào.

      “Tiêu chảy, đấy phải chuyện bình thường sao? Ở bên ngoài ăn hại bụng, các ngươi tìm tửu lâu, đến tìm ta làm gì?”

      Thủy Thủy kéo kéo tay ta, hỏi khẽ:

      “Tiểu Tiểu, sao ngươi lại gặp phải mấy người này?”

      Ta cúi đầu, giọng : “Hôm qua muốn đùa giỡn ta, bị ta đùa lại…”

      Nàng ta cười: “ sao, bọn họ dám làm gì ngươi đâu…” ánh mắt trấn định, khiến cho ta thể nhìn thêm nàng ta nhiều chút, nàng ta rốt cuộc có thân phận gì?

      “Nhưng tiểu nhị ở tửu lâu cũng bị tiêu chảy mà!” tên nam nhân khác nữa .

      “Đấy là vấn đề của thức ăn, liên quan gì đến ta….Í, Ngưu Phong, mặt của ngươi sao vậy? Cái mặt vốn béo ục ịch như heo, bây giờ vừa phì vừa thũng, đỏ đỏ càng ngày càng giống… cái mông đít của khỉ, hơn nữa, nên là giống cái mông đít của khỉ mẹ, mông đít của mấy con khỉ khác đâu có to như vậy đâu…”

      Ta cố ý làm ra vẻ kinh ngạc , lời còn chưa xong, mấy người chung quanh liền quay lại lớn tiếng cười ha ha. Ngưu phong tức giận mặt càng đỏ hơn, nhưng mặt cũng nhăn nhó khó chịu, được tiếng nào. Tuy nên lời, nhưng ánh mắt thay lời muốn , hai tên gia đinh sau khi nhận được chỉ thị, liền vây lấy ta, muốn bắt ta…

      “Này, Ngưu phong à, ngươi đừng làm xằng làm bậy, bây giờ là ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người như thế này, muốn đánh sao? tiểu nữ nhân yếu đuối như ta, ta rất sợ đó!” (Shinku: tỷ xạo quá, tỷ mà yếu đuối sao?)

      Lùi về phía sau hai bước, làm ra cái dáng vẻ sợ sệt, ta cười kiên nhẫn :

      “cho dù ngươi muốn đánh cũng sao, tiểu nữ nhân yếu đuối như ta ngã cũng sao, cùng lắm đứng chịu đòn thôi. Chỉ là ngươi ấy à….”

      Cố ý dừng lát, ta chặc lưỡi, thành công nhìn thấy hai tên gia đinh dừng bước, khó khăn hỏi:

      “Ta…làm sao?”

      Ta lắc lắc đầu, thở dài : “Kì thực, cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm. Cũng chỉ là cái bản mặt trắng trẻo mập mạp đẹp hơn hoa, trắng hơn bánh bao này của ngươi, bởi vì thũng mà tiếp tục bự hơn, bự hơn nữa….cho đến khi cả da mặt cũng sáng loáng, cuối cùng là bùng nổ nứt ra, có chuyện gì nữa. Nhà ngươi có tiền hả? Nhiều tiền ? Phải chuẩn bị trước ít tiền, sau này tìm danh y chỉnh lại dung nhan….” còn chưa xong, nhìn thấy cái mặt đỏ đỏ kia có chút xám xịt, ta cười đắc ý, người xung quanh có khinh bỉ nhìn ta, đều dùng ánh mắt hả hê khi thấy người gặp họa để nhìn Ngưu phong.

      nữ nhà ngươi…” đúng là miệng chó mọc ra được ngà voi, ta về phía trước bước, theo quán tính mà ôm lấy đầu, ta nhếch miệng cười cái:

      “Ngưu Phong, ta cảnh cáo ngươi, nếu sau này còn dám những lời bất kính với nữ nhân, ta tuyệt đối hung hăng mà đánh vào cái mông đít khỉ nhà ngươi!”

      “Ngươi hạ….độc gì…với ta vậy?” vừa nghe xong những lời ta , cuối cùng cũng hiểu được, lắp ba lắp bắp hỏi.

      có hạ độc nha, chỉ là thay phụ thân ngươi giáo huấn ngươi chút thôi!”

      Vừa xong, ta kéo tay Thủy Thủy, xoay người rời .

      “Thủy Thủy, muội lại gây họa nữa sao?” chưa ra tới cửa, liền đụng phải vào bộ ngưc rắn chắc, ta tức giận nhìn cái tên nam nhân từ đâu chui ra kia. Nhưng mà cái tên nam nhân này lớn lên rất khá, mặt như quan ngọc, mắt tựa bảo thạch, vóc người thon dài, thân trường sam màu xanh nhạt, đứng gần ngửi, người có mùi hương thoang thoảng, giống như mấy tên nam nhân kia, người toàn là mùi thối.

      nương, sao chứ?” nhìn thấy ta ở trong lòng rất lâu chịu ra, đỏ mặt hỏi.

      Nghe xong, ta lập tức nhảy ra, mặt có cảm giác nóng nóng đỏ đỏ, vừa nãy chỉ lo ngắm trai đẹp, quên mất bây giờ đứng trước bàn dân thiên hạ, còn rất nhiều người ở bên đứng xem, lần này, đúng là quá mất mặt rồi.

      “Tiểu Tiểu, sao rồi?” Thủy Thủy ở bên bất an hỏi ta, ta cảm kích cười cười:

      “Ngực rắn chắc, ta đụng phải mà cảm thấy choáng váng đầu óc!”

      “Tiểu Tiểu? Tên của nương là Tiểu Tiểu?” hứng thú hỏi, Thủy Thủy vội vàng tiếp lời:

      “Đúng thế, ca. Nàng ấy chính là vị nương hôm qua giúp muội bắt tên khất cái kia. Muội quyết định mời nương ấy đến nhà chúng ta ở hai ngày, huynh có được ? Huynh phải giúp muội với cha mẹ đấy nhá?”

      Thủy Thủy kéo tay , hưng phấn . vậy chứ cái vị ca ca này rất thương nàng, mặt của chàng đẹp trai kia lộ ra cưng chiều, : “Đều theo ý muội hết!”

      Ánh mắt liếc nhìn về phía tửu lầu, thấy Ngưu Phong kia đứng ở trước cửa nhìn bọn ta, cười :

      “Nếu Thủy Thủy gây họa gì, vậy chúng ta về thôi!”

      End Chương 8

      _________________

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Chỉnh chết ngươi?

      Quay về khách sạn vội vã thu thập đồ đạc, theo bọn họ đến trước cửa phủ gia to lớn, bên ba chữ vàng chói lên ràng trước mắt Tiểu Tiểu: Thừa tướng phủ! phải chứ, tìm nơi miễn phí, cư nhiên lại tìm đến phủ Thừa tướng.

      Quay đầu nhìn hai huynh muội bọn họ cái, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn cỗ xe màu xanh đậm trước phủ, nhưng lại là cỗ xe ngựa rất tinh xảo, chẳng lẽ đấy phải xe nhà bọn họ sao?

      “Thủy Thủy, đây là nhà sao?” Chỉ lên cửa lớn kia, Tiểu Tiểu xác định hỏi

      “Đúng thế, Tiểu Tiểu, Ngưu Phong mà đến rồi kìa!” Thủy Thủy bất an nhìn ta cái.

      là tiểu thư Tướng phủ sao? Cha là Thừa tướng?” Rất nhanh liền động não, Thừa tướng nha, phải tạo mối quan hệ tốt với người đó, sau này tìm cha của Điểm Điểm phải dễ dàng hơn sao?

      “Tiểu Tiểu, cha ta ở nhà, Ngưu Phong kia ở bên trong, chúng ta có nên tránh trước ?” Thủy Thủy hướng bên soái ca nháy mắt cái, hai người kéo Tiểu Tiểu vào trong bụi cây.

      “Sao phải tránh chứ?” hiểu nhìn hai huynh muội bọn họ, Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi.

      “Bọn họ đến tìm nương, chắc chắn là vì chuyện của nhi tử họ rồi. nương dám vào ? Cha ta rất nghiêm khắc nha!”

      Soái ca vốn là “ ai cả đường ”, nhìn thấy muội muội của thích Tiểu Tiểu, cũng rất quan tâm hỏi han.

      “Này, cái này hả, sao dám chứ? cho ta cách giải độc là được rồi, ra phương pháp giải độc rất đơn giản, lát cứ chờ xem ta nhé.

      Vỗ vỗ tay, Tiểu Tiểu tự tin . Cùng với hai huynh muội bọn họ bước vào cửa lớn, người hơn năm mươi tuổi đến mời bọn ta đến đại sảnh, là Thừa tướng đợi bọn ta.

      Chậm rãi vào dại sảnh, nhìn thấy đầu tiên đương nhiên là Ngưu Phong có cái mặt giống như mông đít khỉ mẹ kia rồi. Ngồi giữa là lão đầu cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, để râu mép, nhưng râu mép vẫn chưa trắng hoàn toàn. Mà ngồi bên cạnh người nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, phu nhân bảo dưỡng được tốt lắm, mặt tuy rằng mang nét cười, nhưng nét ưu sắc giữa mày biểu thị tâm tình gần đây của bà ta được tốt cho lắm, có lẽ bởi vì lo nghĩ nhiều, thân thể bà ta có chút hư nhược. Ngồi đầu ở dưới nữa chính là người nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu của nam nhân bạc gần hết. Mặt của lão béo ục ịch, cùng với tên Ngưu Phong kia có chút giống nhau, chỉ là có chuyện khiến cho người khác hiểu nổi, tại sao tuổi tác của lão đâ lớn như vậy rồi, nhi tử lại như thế?

      Nhin thấy bọn ta tiến vào, lão mập kia liền đứng dậy, lúc đầu là bực mình nhìn Tiểu Tiểu cái, tiếp đó liền thay đổi bộ mặt tươi cười giống như Phật Di Lặc: “Vị này chính là Tiểu Tiểu nương sao? Nhi tử có chỗ mạo phạm, mong nương hãy thứ lỗi!”

      Tiểu Tiểu liếc cái, bên tay huých Thủy Thủy, Thủy Thủy vội vàng :

      “Cha, mẹ, để con giới thiệu với mọi người. Đây là vị nương hôm qua giúp con bắt trộm phố, nương ấy tên là Tiểu Tiểu.”

      Hai vị lão nhân ngồi kia vội gật gật đầu, mặt mỉm cười hiền lành, nghĩ đến mấy ngày sau còn phải làm phiền đến bọn họ, Tiểu Tiểu vội cúi ngưới :

      “Chào bá phụ, bá mẫu!”

      “Tiểu Tiểu nương, độc của nhi tử có thể làm phiền nương giơ cao đánh khẽ ?” Lão mập nhìn thấy bọn ta chào hỏi khách sáo, gấp gáp hỏi. Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, có lễ phép. Mới vừa bắt đầu như vậy, bây giờ vẫn như vậy, đúng là cha nào con nấy, chút cũng sai!

      Tiểu Tiểu thèm để ý đến lão, lão quay đầu nhìn phu phụ Thừa tướng, nóng lòng hỏi:

      “Vu Thừa tướng, Vu phu nhân, có thể giúp lão phu khuyên Tiểu Tiểu nương được , mong nương ấy đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ?”

      Thừa tướng nhìn về phía tên Ngưu Phong vô cùng thê thảm kia, tức giận hỏi:

      “Tiểu Tiểu nương, cái này….”

      “Cha, cha biết đâu, tên Ngưu Phong này thât là quá đáng. Vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu, liền ngăn chúng con lại, luôn miệng mắng “con ả thối”, Tiểu Tiểu chẳng qua là giáo huấn chút mà thôi.”

      đợi Thừa tướng xong, Thủy Thủy chạy đến trước mặt Thừa tướng, làm nũng .

      “Vu Thừa tướng có điều biết, ra cũng sợ ngài chê cười. Tối qua tiểu nhi trở về, liền bị tiêu chảy suốt năm canh giờ, từ lúc ăn tối xong liền bắt đầu bị tiêu chảy. Mãi đến gần sáng mới hết, suốt cả buổi tối, đều là ngồi chồm hổm ở đó, dậy cũng dậy được. Lão phu từng mời đại phu đến xem, nhưng uống thuốc mấy cũng có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể kêu gã sai vặt dìu tiểu nhi, mới đến nỗi té xỉu trong mao xí (nhà vệ sinh). Lão phu hỏi nhi tử có phải là ăn cái gì bậy bạ , tiểu nhi mới chính là có cùng vài câu với vị nương này, vị nương này có qua nhìn thức ăn của bọn họ chút. Sau này mới biết, những người cùng với nhi tử cũng trải qua đêm như thế, thậm chí đến cả tiểu nhị ở tửu lầu cũng….”

      Ha ha….ai cười hả, Tiểu Tiểu chính là liều mạng chịu đựng, ngờ ta vừa nghiên cứu chế ra chút thuốc tiêu chả liền có tác dụng như vậy? Tác dụng cũng quá ràng rồi, suốt năm canh giờ hả? Chậc chậc…

      Tự kỷ phen, nhìn thấy bên Thủy Thủy và soái ca cười phá lên, mà Thừa tướng và phu nhân kìm nén đến đỏ cả mặt, cuối cùng Thừa tướng ho khan tiếng, tự nhiên :

      “Việc bị tiêu chảy hết năm canh giờ kia, Lưu chưởng quỹ có phải quá khoa trương rồi ?”

      khoa trương, Vu Thừa tướng, ta chỉ là thấy nàng ta ăn cơm mình, hảo tâm muốn mời nàng ta ăn bữa cơm mà thôi, ai mà biết nàng ta cư nhiên….”

      Nhìn thấy Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn cái, Ngưu Phong sợ hãi cúi đầu.

      Tiểu Tiểu cười : “Kì thực, chuyện đó liên quan đến ta. Ta mình ăn cơm, Ngưu Phong thấy ta là nữ tử yếu đuối, muốn đùa giỡn ta, đương nhiên ta phục tùng. Liền nhân tiện rời . về việc bị đau bụng hả? Có lẽ ngay đến lão thiên cũng nhìn thuận mắt, đem cái này áp đặt lên đầu ta, vậy Tiểu Tiểu ta dám dám tiếp nhận.”

      “Tiểu Tiểu nương, cứ cho là việc này liên quan đến nương, độc mặt nhi tử hôm nay nương có lẽ biết giải chứ? Mong nương đại nhân đại lượng, nên chấp nhặt nhi tử,” Lão mập vẫn là khuôn mặt tươi cươi nhìn Tiểu Tiểu, nhưng trong lòng chắc chắn là hận Tiểu Tiểu muốn chết.

      “Ta có hạ độc, mặt của cũng phải là trúng độc. Ta đánh , chỉ là muốn giáo huấn chút, cũng là thay lão nhân ngài giáo huấn chút, nên tùy tiện đùa giỡn nữ nhân, cũng đừng tùy tiện mằng nữ nhân!” thèm để ý đến cái khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của lão, ta kéo bên Thủy Thủy : “Thủy Thủy, hôm nay bị cái tên Ngưu Phong này giày vò mệt rồi, dẫn ta ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi chút !”

      Thủy Thủy kéo tay ta, lúc bọn ta chuẩn bị rời khỏi, cái tên Ngưu Phong kia cư nhiên nắm lấy y phục của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu trừng mắt với cái, sợ hãi nhanh chóng thả ra.

      “Tiểu Tiểu nương, nếu Lưu chưởng quỹ tìm đến đây, có thể nể mặt lão phu được , bỏ qua cho Lưu Phong lần này ?”

      Lão mập nháy mắt với Vu Thừa tướng cái, Vu Thừa tướng tình nguyện hỏi.

      Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn lão mập và bên Ngưu Phong kia, cười :

      “Néu bá phụ như vậy, Tiểu Tiểu chỉ đành tuân mệnh. Kì thực cái này căn bản phải là độc, dùng thứ đồ rất bình thường, nội phục gia tăng ngoại dụng (uống thuốc cộng thêm bôi ngoài da), rất nhanh khỏi!”

      “Thứ gì?” Ngưu Phong nghe Tiểu Tiểu rất nhanh khỏi, vội vàng hỏi.

      Nhìn cái bản mặt tràn đầy tính tò mò của , Tiểu Tiểu cười :

      “Thứ này, ở đâu cũng thiếu, chính là nước rửa chân. Càng nồng càng tốt, càng thối càng tốt, uống hai chén, lại dùng nước rửa chân rửa mặt hai mươi lần, mặt rất nhanh còn thũng nữa, hơn nữa càng trở nên láng mịn hơn….”

      End Chương 9


      _________________



      Chương 10: Bóng đen lúc nửa đêm

      Trở lại khuê phòng của Thủy Thủy, soái ca cũng theo tiến vào, vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Tiểu, nhìn đến nỗi làm cho đầu của Tiểu Tiểu có chút choáng váng. Soái ca, đừng có “phóng điện” với ta nữa được ? Tiểu Tiểu nghĩ thầm. (ý, thời đó có điện để phóng rồi hả?)

      “Tiểu Tiểu, phải dùng nước rửa chân….nội phục cộng thêm ngoại dụng hả?” Thủy Thủy vừa nhịn được cười to, vừa hỏi.

      “Đúng thế, đương nhiên là có tác dụng. Nhưng mà….” đình chỉ ý cười, Tiểu Tiểu : “Kì thực, cần làm vậy cũng khỏi. Chỉ là phải chịu tội thêm vài ngày mà thôi!” huynh muội hai người họ cười sặc sụa, Tiểu Tiểu cũng cười theo.

      thêm cho hai người bí mật nhé, kì thực chỉ cần dùng nước rửa chân lau mặt vài lần là được, căn bản cần phải uống…”

      “Tiểu Tiểu, xấu lắm nha….” nghĩ đến bộ dạng uống nước rửa chân của Ngưu Phong, lại nghĩ đến bộ dạng dùng nước rửa chân để lau mặt của , Thủy Thủy cười sặc sụa, bên soái giúp nàng ta vỗ vỗ lưng.

      Xấu? Như thế mà gọi là xấu sao? Vậy qua hai ngày lúc Ngưu Phong độc phát, vậy phải thành “ác” rồi sao? Đợi cho hai người họ cười đủ rồi, soái ca kia mới :

      “Tiểu Tiểu nương, ta tên là Vu Hoa. Ta cũng có thể gọi nương là Tiểu Tiểu chứ?”

      Nhìn bộ dáng bân bân hữu lễ của , Tiểu Tiểu tự nhiên :

      “Đương nhiên là được, vậy ta gọi huynh là Vu Hoa nha! Vu Hoa, ta phát huynh lớn lên rất soái nha?”

      Đối với những soái ca nhìn thuận mắt, Tiểu Tiểu chút keo kiệt nào mà ca ngợi. Nhưng mà, da mặt của Vu Hoa này được dày cho lắm, lời của Tiểu Tiểu vừa xong, mặt của cư nhiên đỏ ửng cả lên.

      “Ca, mặt của huynh đỏ hết cả rồi kìa!” Thủy Thủy hiếu kì mở to mắt, cố ý hỏi vị đại ca hiếm khi đỏ mặt kia.

      “Thủy Thủy, đừng bậy, muội nhìn lầm rồi!” Vu Hoa xấu hổ quay mặt .

      Tiểu Tiểu cười : “Vu đại soái ca, ta đều là , cần phải xấu hổ, chẳng lẽ những người khác khen huynh như thế sao?”

      “Ngạch, Tiểu Tiểu, Thủy Thủy, ta còn có chút việc phải ra ngoài, ta trước đây.” Vu Hoa trả lời Tiểu Tiểu, vội vàng tháo chạy.

      Nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, Tiểu Tiểu và Thủy Thủy nghĩa khí cười phá lên.

      Vu Hoa đến thư phòng, xem đống sổ sách trước mắt, xem suốt canh giờ, nhưng thế nào cũng xem vào đầu. Mà lúc Vu Thừa tướng vào, nhìn thấy được chính là bộ dáng “hồn treo ngược cành cây” của nhi tử.

      Khụ khụ…. ho khan hai tiếng, Vu Hoa mới sực tỉnh, nhìn thấy phụ thân ngồi bên, vội vàng hỏi:

      “Cha, sao cha lại đến đây?”

      Thừa tướng nhìn nhi tử cả nửa ngày, trầm giọng :

      “Hoa, Thủy Thủy quen biết vị nương kia như thế nào? nương ấy có lai lịch gì?”

      Vu Hoa ngẫm nghĩ lúc, :

      “Cha, chuyện này, con cũng biết. Thủy Thủy hôm qua Tiểu Tiểu nương giúp muội ấy bắt trộm, hôm nay vừa lúc gặp lại, liền cùng nhau ăn bữa cơm. Hai người hợp ý, vừa đúng lúc Tiểu Tiểu muốn tìm căn phòng trọ, liền hẹn nương ấy đến phủ của chúng ta!”

      “Phái người điều tra lai lịch của nương ấy. nương ấy có lẽ đơn giản, nhìn vị nương đấy chỉnh tên Lưu Phong kia biết….” Thừa tướng đến đây, nhịn được liền cười, mặt của tên Lưu Phong kia, là…

      Vu Hoa cười : “Cha, Lưu Phong hả, Tiểu Tiểu đặt tên cho là Ngưu Phong, Ngưu Phong rồi, ha ha. Nhưng mà con thấy nàng ấy rất ngây thơ, rất đơn thuần, chỉ giống như Thủy Thủy vậy, đùa giỡn chút mà thôi! Con phái người điều tra!”

      Thừa tướng gật đầu : “Hoa, nên đặt trái tim vào nưong ấy nhiều quá!”

      Vu Hoa cúi đầu : “Cha, con biết rồi!”

      “Vậy tốt, sáu ngày sau, Thủy Tiên về thăm nhà ba ngày, con phụ trách an bài !”

      Vu Hoa kinh hỉ ngẩng đầu lên, hỏi: “Cha, phải Thủy Tiên trong cung được sủng sao? Hình như còn bị cấm túc nữa?”

      vu Thừa tướng bất đắc dĩ : “Cái này, vi phụ cũng ! Thăm nhà, chính là vinh sủng lớn nhất mà hoàng thượng ban cho nó, phải an bài cho có thể diện chút. gần đây, cũng đừng để Thủy Thủy chạy loạn khắp nơi nữa!”

      Đưa mắt nhìn Vu Thừa tướng rời khỏi, Vu Hoa nhấc bút lên, bắt đầu nghĩ đến những việc cần phải an bài. Thủy Tiên về thăm nhà, cái này phiền phức, rất nhiều việc cần phải chuẩn bị.

      Tiểu Tiểu cuối cùng có chung phòng với Thủy Thủy, nàng ngủ tại gian phòng khách bên cạnh khuê phòng của Thủy Thủy. Nằm giường, nhìn trăng sao lấp lánh bên ngoài. Tiểu Tiểu hưng phấn ngủ được. ngờ nhanh như vậy quen biết đại nhân vật, còn quen biết người ‘nhãn cao vu đỉnh’ ( đến Thủy Thủy đó mà), soái ca đến nau vẫn chưa thành thân, nếu như tìm được cha của Điểm Điểm, lỡ như cha của nó lớn lên được đẹp hoặc là có gia thất, bản thân thành tiếp nhận. Tới lúc đó đến nhờ cậy soái ca này, cũng tồi cho lắm…

      Nhưng mà việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ, ngày mai dò xét trước xem phòng vệ của tướng phủ như thế nào, mới quyết định có nên tiếp tục ở lại đây . Còn phải tranh thủ đến hoàng cung dò xét phen nữa, nhanh chóng xác định những “ứng viên” có khả năng là cha của Điểm Điểm. Bây giờ có chút hối hận rồi, bản thân lúc đầu hảo tâm như thế để làm gì? Tên nam nhân ấy ôn nhu chút nào, xong chuyện khó chịu đến mấy ngày a.

      Trong lúc trầm tư, Tiểu Tiểu nhạy cảm cảm giác được có bước chân vào phòng mình, nàng lặng lẽ mở mắt, gắt gao nhìn vào cái cửa sổ xa kia, nhìn thấy người đẩy cửa sổ cách thành thục, từ cửa sổ nhảy vào trong, nghe được tiếng hô hấp nhè kia, tay của Tiểu Tiểu siết chặt lại.

      Người đến tới trước giường của Tiểu Tiểu, người có đem vũ khí, cũng cảm nhận được sát khí, chỉ là mượn ánh trăng, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, đương nhiên cảm nhận được chút hứng thú dao động của !



      End Chương 10

      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Quân tử dưới giường

      Thân là Thần thâu tiên tử, tất cả các phương diện đều phải phi thường nhạy cảm, mà bóng đen vừa mới tiến vào, chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc người, Tiểu Tiểu cũng biết là ai rồi, chỉ là hiểu, tại đến phòng ngủ của mình làm gì? Lẽ nào muốn cường bạo mình sao?

      Nắm tay trong mền thả lỏng, trong lòng Tiểu Tiểu cười tiếng, ầy, xem ra sức quyến rũ của mình nha? Mới ngày đầu quen biết, chàng đẹp trai này nửa đêm đến thăm rồi, nghĩ muốn viếng , phải chuyện sao?

      “Tiểu Tiểu, rốt cuộc là ai?” Chàng đẹp trai thở dài tiếng, cư nhiên trực tiếp ngồi xuống giường của Tiểu Tiểu, tay nhàng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vờ ngủ cảm thấy mặt ngứa ngứa, muốn hất bàn tay kia ra. Nhưng nghĩ đến bản thân giả bộ ngủ, liền nhịn xuống.

      “Là đến dụ hoặc ta sao?” Chàng đẹp trai tiếp tục . Trong lòng Tiểu Tiểu thở dài tiếng, Vu Hoa này sao lại bất lịch như thế, bản thân còn chưa bắt đầu hành động thích mình rồi sao? chút tính khiêu chiến cũng có.

      Tiểu Tiểu cảm nhận được bàn tay mặt mình bắt đầu nóng lên, Vu Hoa vội vàng bỏ tay ra. Cảm nhận được biểu tình được tự nhiên của , Tiểu Tiểu cố ý đạp mền, lộ ra bắp đùi.

      Tuy rằng bên trong có mặc trung y, nhưng cái chân khéo léo và đoạn đùi trắng ngần đều lộ hết cả ra. Trắng bóc, đêm nay tối lắm, tràn ngập dụ hoặc.

      Mắt của Vu Hoa, vừa nhìn thấy cái chân thon của Tiểu Tiểu, mặt nhanh chóng đỏ ửng cả lên. Lòng nghĩ, bản thân phải chưa từng nhìn qua nữ nhân, cũng phải chưa từng nhìn qua đùi của nữ nhân, tại sao bây giờ nhìn thấy cư nhiên lại, cư nhiên lại có cảm giác nhỉ?

      cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ từ bụng dưới dâng lên, Vu Hoa hô hấp khó khăn, nghĩ muốn giúp nàng đưa chân vào trong mền, lại dám, chỉ có thể cẩn thận bên kéo mền, muốn dùng mền để đắp cái đùi tuyết trắng gợi cảm kia lại, tay run rẩy kéo cái mền bị đè chặt, cũng biết là giai nhân cố ý hay là vô tình, cư nhiên cái chân còn lại cũng thò ra, não bộ Vu Hoa như bị thiêu đốt, dám tiếp tục ngây ngốc trong căn phòng này nữa, vội vàng chạy về hướng cửa sổ….

      Còn chưa thò đầu ra, lại nhìn thấy Thủy Thủy lảo đảo từ bên ngoài chạy đến, dám ra ngoài nữa. Nếu như để Thủy Thủy biết, muội ấy nghĩ sao đây? Nhìn lướt căn phòng nhanh, cư nhiên có chỗ nào để thân. Khẽ cắn môi, thể làm gì khác hơn là gập người cái, chui vào dưới giường của Tiểu Tiểu, đợi cho muội muội liều lĩnh kia nhanh chóng rời .

      “Mở cửa, mở cửa …” Thủy Thủy vừa gõ cửa phòng Tiểu Tiểu, vừa hô.

      Duỗi lưng cái, Tiểu Tiểu nãy giờ vẫn chưa ngủ đương nhiên biết có người trốn dưới giường. Nàng bất động thanh sắc làm ra bộ dáng vừa tỉnh ngủ, thấp giọng hỏi:

      “Chuyện gì vậy, Thủy Thủy?”

      “Tiểu Tiểu, mở rồi ta với ! ” Thủy Thủy gõ cửa, sốt ruột .

      Miễn cưỡng lê bước chân, Tiểu Tiểu mở cửa phòng, Thủy Thủy xông vào:

      “Tiểu Tiểu, ta vừa nằm mơ thấy ác mộng, đêm nay ngủ cùng ta được ?” Nhìn thấy mặt Thủy Thủy ngấn lệ, Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, lách vào trong cửa, trở lại giường.

      “Tiểu Tiểu, sao đóng cửa sổ lại?” Nhìn thấy cửa sổ mở toang, Thủy Thủy hỏi.

      biết nữa, chắc là trước khi ngủ quên đóng lại!” Ngáp cái, Tiểu Tiểu trả lời.

      Thủy Thủy đem giày vứt bừa sang bên, đôi giày thêu hoa rơi xuống dưới giường, lè lưỡi :

      “Tiểu Tiểu, giày rớt xuống dưới gầm giường rồi, cùng ta tìm được ?”

      Nghĩ đến người bên dưới giường, Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, :

      “Tùy vậy, ta mệt lắm rồi, ngủ trước đây!” xong, nằm nhích trong giường, Thủy Thủy lắc đầu:

      “Thôi bỏ , sáng mai tìm sau vậy!” Cũng đắp chăn lại, ríu ra ríu rít chuyện cùng Tiểu Tiểu.

      Tội nghiệp cho Vu Hoa ở dưới giường, trốn dưới gầm giường dám nhúc nhích, đề phòng được, chiếc giày của Thủy Thủy lại chui vào trong, vừa vặn đánh trúng mũi , vươn tay xoa xoa cái, cư nhiên lại có chất lỏng màu đỏ chảy xuống:

      “Nha đầu này, sao khí lực lại lớn như vậy?” Vu Hoa vẻ mặt đau khổ thầm nghĩ.

      qua canh giờ, miệng của Thủy Thủy cuối cùng cũng dừng lại, đợi sau khi nghe được tiếng hít thở đều đều, mới len lén bò ra, từ trong cửa sổ đào tẩu!

      “Tiểu Tiểu, nên thức dậy rồi!” Tiểu Tiểu ngủ sau sưa, nhịn được liền trở mình cái, tiếp tục ngủ.

      “Đừng có làm ồn mẹ, Điểm Điểm!” Nhịn được hô lên tiếng, Tiểu Tiểu tiếp tục ngủ.

      “Tiểu Tiểu sét đánh kìa!”

      “Tiểu Tiểu, cháy nhà rồi!”

      ——

      Thủy Thủy nhìn nha hoàn bên cạnh, hỏi: “Ngươi còn có phương pháp nào khiến cho nương ấy thức dậy ?”

      Nha hoàn lắc lắc đầu, Thủy Thủy thể làm gì khác hơn là phục nhìn cái người lười nhác ngủ say kia…

      “Còn thế nữa, ta khách khí đâu nha!” Tiểu Tiểu híp mắt, uy hiếp cái người kêu la mình kia, đột nhiên nghĩ đến, bản thân hình như địa bàn của người ta mà, vội vàng mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Thủy Thủy, vội vàng :



      “Sao thế, Thủy Thủy?”

      hung dữ với ta?” Ai oán , đôi mắt đỏ đỏ nhìn giống như thỏ con vậy.

      Tiểu Tiểu dễ tính : “Xin lỗi nha, Thủy Thủy, ta mắc chứng ‘Bực tức thức giấc’!”

      ” ‘Bực tức thức giấc’, là chứng bệnh gì thế?” Hai mắt mở to to, tò mò hỏi.

      “Chính là ngủ đủ giấc, bị người khác kêu dậy bực, tức giận, hung dữ với người khác…” Tiểu Tiểu kiên nhẫn , lòng nghĩ, phải nhanh chóng rời khỏi, hai huynh muội Vu gia này, được bình thường.

      “Ô, còn có loại bệnh này nữa sao? Lần đầu tiên ta nghe thấy đó!”

      Cái này là ta tự bịa ra, đương nhiên chưa nghe qua rồi. Nhưng mà câu này Tiểu Tiểu ra, cự tuyệt hầu hạ của nha hoàn, nàng vừa mặc y phục, vừa hỏi:

      “Thủy Thủy, mới sáng sớm đến kêu ta, có chuyện gì ?”

      End Chương 11

      _________________



      Chương 12: Muốn săn Lân vương

      “A…. Tiểu Tiểu, nhắc suýt nữa ta quên mất, mau chóng ăn cơm, lát nữa xem mỹ nam!” Thủy Thủy cao hứng .

      “Mỹ nam? Cái gì mỹ nam? còn đẹp hơn ca ca sao?” khó hiểu nhìn nàng ta, tay của Tiểu Tiểu cũng nhàn rỗi, cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc.

      “Để Diệp Tử giúp chải tóc là được, tay nàng ta rất khéo đấy” Thủy Thủy , cầm lấy cây lược trong tay Tiểu Tiểu đưa cho Diệp Tử, vẻ mặt hướng tới :

      “Mỹ nam này ấy à, chính là đương kim Lân vương gia. Y và đương kim vạn tuế gia là hai huynh đệ, vạn tuế gia trước khi đăng cơ chính là Kỳ vương. Hai người họ lớn lên đều rất xinh đẹp, có điều vạn tuế gia rất lạnh lùng, đối với nữ nhân rất vô tình; Lân vương đối với nữ nhân lại rất ôn nhu, rất biết quan tâm săn sóc, y là tâm mục của tất cả các nương chưa lập gia đình trong Đô thành.”

      Cắt đứt vẻ mặt say mê của nàng ta, Tiểu Tiểu thèm để ý đến :

      “Có gì hay ho chứ, đối với ai cũng tốt hết, đó còn phải là lạm tình sao?”

      “Cũng phải, cũng phải!” Nghe thấy đối tượng trong lòng mình bị châm biếm, Thủy Thủy vội vàng giải thích: “Lân vương lạm tình chút nào, y bất kì nữ nhân nào…”

      nữ nhân? nam nhân sao? Vậy mà vẫn là người trong lòng của ?” Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.

      “Cũng phải, y đối với mọi nữ nhân đều tốt, cũng chính vì bất kì nữ nhân nào. Những nữ nhân mà hoàng thượng ban cho y, y đều tiếp nhận, lưu tại vương phủ. Nhưng mà, nếu như nữ nhân nào biết đủ, hoặc là gây rối, thủ đoạn của y tuyệt đối là rất tàn nhẫn. Mặc dù vậy, cái vị trí Lân vương phi mà y để trống kia vẫn là mục tiêu của rất nhiều nữ nhân!”

      Liếc Thủy Thủy cái, Tiểu Tiểu : “Ngu xuẩn! Loại nam nhân như thế có gì hay ho chứ? xem mỹ nam, chính là xem sao?”

      “Đúng thế, hôm nay ca mời y đến hậu hoa viên, chúng ta len lén qua đó xem được ?” Thủy Thủy làm nũng .

      ! Loại nam nhân đó, có tặng cho ta cũng thèm!”

      thèm nhưng ta thèm! Tiểu Tiểu, cùng ta , người ta rất thích y mà?” mặt Thủy Thủy, cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

      Tiểu Tiểu nghi hoặc : “ phải thích cái tên nam nhân hôm trước ngăn cản ta sao?”

      “Người đó hả, trông cũng rất được, bất quá chỉ là bèo nước tương phùng, ai mà biết phải đến lúc nào mới được gặp lại, nhưng mà Lân vương, ta có thể nghĩ biện pháp để tiếp cận y. theo ta mà, Tiểu Tiểu?”

      Í, ngờ Thủy Thủy này lại lăng nhăng cộng thêm to gan như thế. cùng nàng ta cũng được, thuận tiện xem xem có thể là cha của Điểm Điểm hay , hi vọng là phải. Loại nam nhân này, có tư cách.

      Hoa viên của Tướng phủ rất lớn, Thủy Thủy cho nha hoàn theo, chỉ có hai bọn ta. len lén theo lối đường mòn quanh co khúc khuỷu, sau khi qua cây cầu, hoa viên rất lớn, liền nhìn thấy hoa viên ba bên đều là vườn hoa, bên là hồ nước có trồng toàn cây liễu, lén lút nấp ở khóm trúc cách hồ nước xa, từ khe hở của cây trúc, có thể nhìn thấy trong hồ nước lăn tăn gợn sóng, cư nhiên có chiếc thuyền hoa hoa mỹ. Mà thuyền hoa lớn đó, có hai nam tử vẻ mặt phấn khởi ngồi, chỉ cần nhìn phía sau lưng, cũng đủ khiến cho người ta mát mắt.

      “Tiểu Tiểu, nhìn thấy chưa, có phải rất đẹp hay ?” Thủy Thủy cả mặt đầy nước miếng .

      “Chỉ mới nhìn được bên mặt, cảm thấy rất được! Bất quá ca ca cũng biết hưởng thụ, hồ uống xoàng (uống rượu với người khác) như vậy, ngược lại có loại phong vị khác hẳn nhỉ?” Tiểu Tiểu nhìn chiếc thuyền tinh mỹ kia, : “Hôm khác, chúng ta có thể lên đó chơi được ?”

      Thủy Thủy vẻ mặ mê đắm nhìn thuyền hoa: “Có thể chứ, nhưng mà ta muốn qua đó ngay bây giờ cơ? Quay đầu lại…..quay đầu lại…..Ầy, sao y vẫn chưa quay đầu lại nhỉ?”

      Tiểu Tiểu khinh bỉ liếc nhìn cái kẻ mê trai kia: “ mất mặt, nếu như thích , sao đường đường chính chính theo đuổi . tranh thủ, chỉ biết đứng đây nhìn có tác dụng gì? Thủy Thủy, hạnh phúc là do chính mình đoạt lấy…”

      “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng dám! Đừng nhìn y bình thường rất dễ chuyện, nhưng khi nghiêm túc, nghe rất đáng sợ nha. Trả thù người khác, lại càng đáng sợ hơn ấy….” Thủy Thủy khiếp đảm nhún nhún vai, rụt cổ, cúi thấp đầu xuống.

      “Haizz, Thủy Thủy, đúng là có sắc tâm mà có sắc gan mà. Nếu , ta giúp nghĩ biện pháp, tóm lấy ?”

      “Biện pháp gì?” Thủy Thủy vẻ mặt hưng phấn, hai mắt sáng rực lên.

      Tiểu Tiểu nhướng nhướng mày: “Biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất, chính là tiền trảm hậu tấu!”

      “Tiền trảm hậu tấu? là ý gì?” Thủy Thủy hiểu hỏi.

      Tiểu Tiểu gõ cái lên đầu nàng ta, : “Tiền trảm hậu tấu…”

      Lời còn chưa xong, nghe thấy tiếng cây trúc bị bẻ gãy kêu răng rắc, mà Thủy Thủy đặt mông ngồi dưới đất, hai tay còn chống mặt đất, hai chân hướng lên trời, rất bất nhã căm tức nhìn ta…

      “Cái đó, xin lỗi, ta cố ý. Lúc nãy sao chịu ngồi vững thế?” Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nộ khí của Thủy Thủy, rồi đột nhiên đỏ mặt quay đầu chỗ khác…

      Tiểu Tiểu buồn bực bực quay đầu lại phía sau, liền nhìn thấy Vu Hoa vẻ mặt đầy tức giận và chàng đẹp trai vẻ mặt tràn đầy ý cười đứng đó.

      Woa….ông trời ơi, là quá đẹp trai mà, chỉ nhìn thấy làn da trắng mịn giồng như trứng gà mới lột vỏ của [khụ khụ, đương nhiên là cảm nhận rồi, Tiểu Tiểu nhà ta vẫn chưa qua sờ mó, ăn ăn đậu hũ của chàng đẹp trai], mắt tựa mực ngọc, mũi như đao tước, môi đỏ thắm….cả người, giống như bước ra từ trong tranh vậy, ngay đến thân y phục mực sắc cũng theo gió tung bay, làm cho càng thêm phiêu dật như tiên…

      “Thủy Thủy, còn mau đứng dậy? Đây là cái bộ dạng gì vậy!” Vu Hoa tức giận quát lớn, Tiểu Tiểu cũng từ trong si mê liền hồi tỉnh lại, xấu hổ quay lại kéo Thủy Thủy vẫn còn ngồi mặt đất kia đứng dậy, giúp nàng ta phủi đất váy, cúi đầu ha ha cười cười.

      “Thủy Thủy, muội đến đây làm gì? biết bên này có khách sao?” Vừa nãy Vu Hoa chứng kiến ánh mắt si mê của Tiểu Tiểu nhìn Lân vương, hiểu sao có cỗ khí tưc giận ngừng dâng lên, bản thân lớn lên cũng rất được mà, tại sao nàng lại dùng ánh mắt đó nhìn ?

      “Ca, là Tiểu Tiểu muốn dạo ở hậu hoa viên, muội mới cùng với nương ấy đến đây. ngờ lại gặp Lân vương…” Đúng là dối đỏ mặt, thời khắc mấu chốt biết lấy ta ra làm lá chắn, Thủy Thủy này. Bất quá tội nghiệp mảnh chân tình nàng ta dành cho Lân vương, ta vạch trần, chỉ làm ra vẻ then thùng cúi đầu.

      “Thôi quên , Vu Hoa, lệnh muội và vị nương này chỉ là vô tình xông vào đây. Nếu đến đây rồi, chi bằng cùng nhau lên thuyền hoa chuyện, biết ý hai vị nương thế nào?” Lân vương ôn nhu nhìn hai bọn ta, mặt mang theo ý vị thăm dò.

      cần đâu…”

      “Được thôi…” Tiểu Tiểu và Thủy Thủy cùng lúc , nhưng người đồng ý, người từ chối. Thủy Thủy nhéo tay Tiểu Tiểu cái, cao hứng :

      “Được, nếu Lân vương như vậy, bọn muội liền cung kính bằng tuân mệnh!”

      Cứ như vậy, hành trình thầm quan sát lần này cư nhiên khiến cho con đường săn chồng của Thủy Thủy tiến xa thêm bước lớn.

      End Chương 12

      _________________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Nhất khẩu túy (*)

      (*) Nhất khẩu túy: ngụm liền say

      chiếc thuyền hoa tinh mỹ, có cái trần che nắng còn cao hơn cả người, mà ở phía dưới cái trần, bày ra bộ bàn bát tiên (1) được làm thủ công tinh xỏa. Vu Hoa vốn mang vẻ mặt bực bội, bởi vì kiên trì của Lân vương, cũng nở nụ cười. Sau khi lên thuyền hoa ngồi ngay ngắn xong, dùng tay hướng bên bờ hồ đẩy cái, thuyền hoa giống như mũi tên rời cung lướt về phía giữa hồ. May mà Thủy Thủy vững vàng đỡ lấy Tiểu Tiểu, nếu Tiểu Tiểu ngã xuống.

      Từ dưới bàn, lấy ra hai bộ dụng cụ dùng trong bữa ăn, Vu Hoa giống như thân sĩ bày ra trước mặt bọn ta, mà Thủy Thủy cứ hữu ý vô ý liếc nhìn về phía Lân vương. Nhìn cái vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhân kia, khóe miệng Tiểu Tiểu hơi nhếch lên chút.

      Vu Hoa cũng lén lút nhìn chăm chú vào động tác của Tiểu Tiểu, thấy ánh mắt nàng nhìn Thủy Thủy, si mê nhìn Lân vương nữa, vẻ mặt Vu Hoa mới cao hứng nở nụ cười.

      “Vu Hoa, giới thiệu với ta chút sao?” Lân vương cười ôn nhu .

      Tiểu Tiểu ngây ngôc trong giây lát, Lân vương này đúng là bình dị dễ gần, cư nhiên xưng ‘ bổn vương’ , mà lại xưng là ‘ta’?

      “Là ta thất lễ rồi, để ta giới thiệu với mọi người. Vị này là muội muội của ta, Thủy Thủy; Vị này là bằng hữu của Thủy Thủy, Tiểu Tiểu. Thủy Thủy, Tiểu Tiểu, vị này chính là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, Lân vương!” Vu Hoa vẻ mặt tươi cười giới thiệu.

      Sau khi gật đầu thi lễ, bọn họ lại bắt đầu chuyện, Thủy Thủy còn có thể chen vào hai câu, mà Tiểu Tiểu chỉ có thể ở bên hứng thú nghe họ chuyện.

      “Tiểu Tiểu nương, quê ở đâu vậy?” Sau khi trò chuyện quen thuộc, Lân vương làm ra vẻ vô ý hỏi.

      “Ta cũng biết, ta là nhi, được sư phụ thu dưỡng, vẫn luôn sống núi.” Tiểu Tiểu tùy miệng , đây cũng chẳng phải bí mật gì, chừng còn có thể nghe được những tin tức hữu ích từ miệng Lân vương.

      “Ô, vậy sao? Vậy là Tiểu Tiểu nương vừa mới đến kinh thành rồi?” Lân vương cao hứng hỏi.

      “Đừng có gọi nương này nương nọ nữa, Lân vương, trực tiếp gọi ta là Tiểu Tiểu được rồi. Gọi ‘ nương’ làm cho người nghe có cảm giác như là các nương ở kĩ viện vậy…” vốn chỉ là câu đùa, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều cứng lại, Tiểu Tiểu vội vàng :

      “Lúc nãy ta chỉ đùa thôi. Ta cũng chẳng phải đại gia khuê tú, tất nhiên để ý nhiều như vậy làm gì. Lân vương nếu ngại, trực tiếp gọi ta là Tiểu Tiểu là được. Hôm trước ta mới đến kinh thành, lần này đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó…”

      “Tiểu Tiểu, còn có nhiệm vụ à….sao sớm với ta? Nhiệm vụ gì, ta giúp hoàn thành là được!” Thủy Thủy nghe đến nhiệm vụ, hai mắt trở nên long lanh.

      “Nhiệm vụ này là có chút khó khăn, chính là giúp tìm ra phụ mẫu cho đứa trẻ mà sư phụ ta nhặt được” Tiểu Tiểu rất uyển chuyển bịa ra câu chuyện. Hết cách rồi, ai bảo Lân vương trước mắt dễ chuyện như vậy, phải biết tận dụng thời cơ chứ.

      “Tìm người?” ba đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tiểu, Lân vương hỏi:

      “Đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi, phụ mẫu của nó họ gì tên gì? có đặc thù gì?”

      Tiểu Tiểu lắc đầu: “Đứa trẻ năm nay bốn tuổi rồi, biết họ tên phụ mẫu của nó là gì, cũng chẳng biết hình dáng ra sao, càng có tín vật. Nhưng mà nhìn tướng mạo của đứa trẻ, phụ mẫu của nó chắc cũng khá….” đến phụ mẫu, Tiểu Tiểu bắt đầu tự kỷ, Điểm Điểm lớn lên người gặp người thích, người ta tự nhận là cũng có chút xinh đẹp rồi đấy….

      “Haizz….” ba tiếng thở dài, lúc Tiểu Tiểu còn chưa xong, đồng thời vang lên. Bọn họ đều vô lực dời mắt .

      “Mọi người sao vây? Sao lại thở dài?” mang cái vẻ mặt đáng , Tiểu Tiểu hỏi.

      “Tiểu Tiểu, nhiệm vụ này của hoàn thành được rồi…” Thủy Thủy thở dài .

      “Ngay đến tướng mạo, họ tên cũng biết, kinh thành lớn như vậy, sao mà tìm đây….” Vu Hoa .

      “Nếu như có tín vật, còn có thể thử được. Nếu có, chỉ có thể chờ đứa trẻ lớn lên, tìm vài người giống giống hỏi thử…” Lân vương kiến nghị .

      Tiểu Tiểu đảo mắt nhìn biểu tình của ba người họ: “Rồi có cách thôi, ta phải nhanh chóng tìm được người đó, sau đó có thể hồi sơn rồi…”

      “Hồi sơn? núi chơi vui lắm sao?”Thủy Thủy tò mò hỏi.

      Tiểu Tiểu lắc đầu. thở dài : “Chơi vui, nhưng mà đó có sư phụ của ta, đó là người thân duy nhất của ta đấy!”

      “Ô, vậy ngày mai ta và ra ngoài tìm , Tiểu Tiểu, ta nhất định giúp !” Thủy Thủy thề thốt , Tiểu Tiểu ấn tay nàng ta xuống, bên tai nàng ta:

      “Đừng quên mục đích của , chú ý hình tượng!”

      Mặt của Thủy Thủy đỏ ửng, ngược lại Vu Hoa kia rất hiểu chuyện giúp muội muội tìm cơ hội, cười :

      “Thủy Thủy, muội phải là suốt ngày buồn chán sao? Qua mấy ngày nữa kinh thành tổ chức Đoan ngọ thi hội, biểu tốt chút, để Lân vương lưu lại ấn tượng tốt về muội, chừng cho muội cái danh thứ?”

      Thủy Thủy xấu hổ cúi đầu, trình độ của bản thân, cái thi hội đó cầm được thứ danh sao? Ca ca thối tha, hũ nào mở sao lại mở hũ đó chứ (việc nào nhắc lại nhắc đến việc này)?

      “Thi hội gì thế? Là làm cái gì? Sao ta chưa từng nghe đến?” Tiểu Tiểu vừa nghe đến thi hội liền hồi phục tinh thần, tuy rằng bản thân biết làm thơ, nhưng đến đó ngắm tài tử giai nhân cũng tệ, tốt nhất là có thêm mấy chàng đẹp trai đến nữa…

      “Đoan ngọ thi hội, dĩ nhiên là bình thơ luận tài rồi. Thi hội này, chọn ra hai trạng nguyên, nam nữ mỗi bên người. Hội mời Hồng Nho (2) có tiếng trong kinh thành tuyển chọn trước đông đảo mọi người.”

      Nghe Lân vương rủ rỉ , mặt Tiểu Tiểu lộ ra hưng phấn:

      như vậy là, hai ngày đó, tất cả tuấn nam mỹ nữ trong kinh thành đều đến dự hội sao?”

      Vu Hoa gật đầu: “Đúng thế, cơ bản là như vậy! Hơn nữa nhiều vị tuấn nam mỹ nữ vẫn chưa xuất giá thành thân đều tại nới đó sưu tầm….chính là người mình thích….” xong, liền xấu hổ, cái này chỉ có thể nghĩ trong lòng, sao lại dưới ánh mắt hưng phấn của nàng liền hớ thế này?

      “Vậy Vu Hoa, ở thi hội lần trước, huynh vẫn chưa tìm được nương nào khiến huynh động tâm sao?” Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ xấu hổ của , cứ tưởng là tìm được rồi, nhưng dám ngỏ lời với người ta.

      …. có!” Vu Hoa bị nàng nhìn, hiểu sao mặt lại càng thêm đỏ, Lân vương ở bên lần đầu tiên thấy Vu Hoa đỏ mặt, liền cười ha ha.

      “Lân vương, đừng cười nữa, Vu Hoa xấu hổ rồi kìa? Vu Hoa, huynh có người trong lòng chưa? Có cần ta giúp tay ?” Tiểu Tiểu nhiệt tâm .

      “Ặc, cái đó, thôi quên ….” ngập ngừng xong, Vu Hoa quay mặt nhìn về hồ nước bên thuyền: người ta thích, chính là nàng đó, nàng làm sao giúp được ta?

      “Tiểu Tiểu, có kinh nghiệm lắm sao? Vừa nãy ‘tiền trảm hậu tấu’ là ý gì? Lúc nãy còn chưa với ta? Giúp ta trước rồi mới giúp ca ca ta được ?” Nghe thấy muốn giúp ca ca, Thủy Thủy liền vội vàng hỏi.

      Tiểu Tiểu đau đầu nhìn nàng, sư phụ vẫn hay ta ngốc, sao nàng này lai còn ngốc hơn so với ta thế? Loại chuyện này, cũng chỉ là giữa nữ nhân len lén với nhau mà thôi, sao có thể ở trước mặt nam nhân nàng ta thích thảo luận làm cách nào để tính kế chứ?

      “Tiền trảm hậu tấu? Là ý gì vậy?” Lân vương ‘ ngại học hỏi kẻ dưới’ liền hỏi.

      “Chính là….chính là….chúng ta uống rược trước , muốn nghe cụ thể tỉ mỉ ra sao, hôm khác sau” giãi bày xong, Tiểu Tiểu cầm ly rượu mạnh trước mặt lên uống ngụm, chất lỏng cay đắng chui vào giữa họng, nàng gian nan nuốt xuống, mơ mơ hồ hồ :

      “Xin lỗi, quên mất là ta biết uống rượu…”

      ba người đều trợn tròn mắt, biết uống rượu? ngụm mà cũng say sao?

      (1) bàn bát tiên: bàn & 7 ghế ngồi. Mặt gồm ba sân: trung, hạ, thượng, bố cục đẹp mắt. Xung quanh mặt bàn là 8 rễ, đục hình 8 ông tiên với 8 tư thế khác nhau tạo thành thế bát tiên. Được làm thủ công tinh xảo.


      (Đây là bàn bát tiên)

      (2) Hồng Nho: người Nho giáo, ở đây muốn đến người học rộng

      _________________



      Chương 14: Xảo ngộ Lân vương

      Suốt hai ngày, buổi tối Thủy Thủy đều đến tìm Tiểu Tiểu ngủ cùng, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhịn được nữa muốn bạo phát!

      “Thủy Thủy, tìm được phòng cho ta chưa? Ta muốn dọn ra ngoài ở!”

      “Tiểu Tiểu, giận rồi sao? Ta về ngủ là được chứ gì!” Thủy Thủy chu miêng, từng bước ra ngoài. Tiểu Tiểu tức giận nằm giường, bây giờ mới biết cái gì gọi là có tự do. Lúc trước ở núi, buổi sáng Điểm Điểm kêu mình dậy đúng giờ. Bây giờ cứ coi như là thoát được Điểm Điểm, Thủy Thủy này lại còn quá đáng hơn, ban ngày dính cùng chỗ, buổi tối còn cùng ngủ, sáng sớm thức giấc ngừng kêu mình dậy, thể chịu được nữa!

      Ngày thứ hai, thoải mái duỗi lưng cái, mới nhìn thấy mặt trời bên ngoài treo cao lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ngủ đủ giấc. Lúc mặc y phục, mới phát giác ra là có điểm thích hợp, Thủy Thủy đó, phải là giận rồi chứ?

      Buộc thắt lưng rồi đến trước khuê phòng của Thủy Thủy, thoáng nghe thấy cuộc chuyện ở bên trong.

      “Tiểu thư, đừng tức giận nữa, Tiểu Tiểu chắc chắn là cố ý đâu!” Là tiếng của nha đầu Diệp Tử.

      “Nhưng hôm qua nàng ấy còn uy hiếp ta, ta chẳng qua chỉ muốn qua đó cùng ngủ thôi mà? Ngủ mình thấy sợ lắm…” Thủy Thủy , Tiểu Tiểu có thể tưởng tượng được bộ dáng chu miệng của nàng ta.

      “Tiểu thư, có lẽ Tiểu Tiểu ngại hai người ngủ mệt chăng! Sau này tiểu thư vẫn nên qua đó tìm nàng ấy ngủ cùng nữa, người ta hiểu lầm đấy!”

      “Được rồi, mình người ở đây, chán quá . Ngươi lại chơi vui chút nào, ta phải giữ Tiểu Tiểu lại, để nàng ấy chơi cùng ta. Chuyện tìm phòng ở, cần gấp đâu, ta phải giữ nàng ấy ở lại thêm ít lâu nữa!”

      Tay của Tiểu Tiểu siết chặt lại, hóa ra, Thủy Thủy này, căn bản là cho người giúp ta tìm phòng ở, đáng ghét!

      Nguôi giận xong, Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, mặt mang vẻ tươi cười :

      “Thủy Thủy, tối qua là ta sai, nên hung dữ với ! Hôm nay chúng ta ra ngoài dạo phố , mấy ngày ra ngoài rồi đấy nhá?”

      “Tiểu Tiểu, nhưng vẫn chưa ăn cơm mà? Ăn chút cơm rồi mới !” Chỉ vào bàn cơm ở bên cạnh, Thủy Thủy kéo tay Tiểu Tiểu ngồi xuống, trong lòng Tiểu Tiểu cảm thấy ấm áp, hóa ra Thủy Thủy đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn đợi mình.

      phố vẫn nhộn nhịp tấp nập, đem theo nha hoàn, hai người họ từ từ dạo phố. Chỉ cần Tiểu Tiểu nhìn thấy thích cái gì đó, Thủy Thủy đều giúp mua về. dạo chưa đến canh giờ, tay hai người họ đầy ắp đồ đạc.

      “Thủy Thủy, đừng mua nữa, nếu còn mua nữa cầm nổi đâu!” Tiểu Tiểu nhìn đồ đạc tay, cười .

      “Nhưng thích mà, mấy thứ này cứ xem như ta tặng cho là được. Hay là chúng ta về nhà cất rồi quay lại?” Thủy Thủy kiên nghị .

      “Cái này cần! Ở gần đây có cửa hàng của nhà ? Để đồ ở đó rồi nhờ tiểu nhị giúp đưa về là được mà?” Thừa tướng có lẽ là có sản nghiệp của riêng mình, Tiểu Tiểu suy đoán .

      “Chắc là có, ca ca chưa từng qua, ta biết!” Thủy Thủy ngây thơ , Tiểu Tiểu mặt nhăn mày nhó, đúng là đại tiểu thư, hai tay chẳng đụng nước, ngay đến việc nhà mình có sản nghiệp hay cũng biết.

      “phì…” Phía sau có người bật cười, hai người họ cùng lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Lân vương thân kỳ lân quan phục, tay y cầm cây quạt, vẻ mặt đầy ý cười hỏi:

      “Tiểu Tiểu, Thủy Thủy nương, sao lại mua nhiều đồ như vậy, cần tại hạ giúp ?”

      Nhìn thấy cỗ xe ngựa màu lam mạ vàng cách đó xa của y, Tiểu Tiểu :

      “Hóa ra là Lân vương, nếu như ngài có thời gian, giúp bọn ta đem những thứ này đưa đến phủ Thừa tướng là được!”

      Lân vương phớt lờ Thủy Thủy bên ngây ngốc nhìn mình, hỏi:

      “Vậy các sao? Cùng ngồi xe ngựa của ta về ! Bên trong rất rộng rãi, đủ cho chúng ta ngồi!”

      Tiểu Tiểu cười : “ cần đâu, bọn ta còn muốn dạo tiếp, cả ngày ở trong Tướng phủ, nhàm chán chết!”

      Nhìn Thủy Thủy đứng bên si mê, lại nhìn Tiểu Tiểu kia có dán mắt nhìn mình, Lân vương đột nhiên rất muốn làm quen với nàng chút:

      “Hai vị tiểu thư nếu cảm thấy buồn chán, nếu như nể mặt, tại hạ liền bồi hai vị đến Lân vương phủ dạo chơi được ?”

      Tiểu Tiểu hung hăng lấy tay nhéo Thủy Thủy cái, Thủy Thủy liền phục hồi lại tinh thần, được tự nhiên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế? nhéo tay ta đau lắm đó, lại khiến ta luống cuống trước mặt vương gia nữa”

      vừa nãy đủ luống cuống rồi. Thủy Thủy, Lân vương hẹn hai chúng ta đến vương phủ của y tham quan, có muốn thăm dò ?” Tiểu Tiểu thấp giọng với Thủy Thủy, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Lân vương, trong lòng Tiểu Tiểu căng thẳng, Lân vương này, phỏng chừng những lời vừa nãy, y đều nghe hết rồi. Nhưng y lại giả bộ làm ra vẻ như nghe thấy, đúng là nể mặt ta.

      Mà Lân vương như đoán được tâm tư của Tiểu Tiểu, làm ra bộ dáng vô tội: phải cố ý nghe lén đâu nha, là thanh cả hai người quá lớn!

      chứ, chứ! Nếu Lân vương mời hai bọn ta, đương nhiên phải cung kính bằng tuân mệnh rồi!” Tiếng hô lớn của Thủy Thủy, thức tỉnh hai người vừa dùng ánh mắt chuyện, Lân vương hữu lễ làm tư thế xin mời, bọn ta liền lên chiếc xe nhìn phải là lớn lắm kia.

      Đúng là người có tiền! Xe của Lân vương tuy nhìn bề ngoài lớn lắm, nhưng bên trong lại rất rộng rãi. Xe có ba bên, đều có ghế thấp, chính giữa, có cái bàn , dưới bàn, là cái ngăn kéo lớn, có số văn kiện vẫn chưa thu xếp gọn còn lộ góc ra ngoài. Điều này cho thấy, lúc đó y xuống xe rất vội vàng. Tổng thể chiếc xe này cho ta cảm giác rất dễ chịu, bởi vì đối diện với Lân vương, Tiểu Tiểu xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Mà Thủy Thủy thẹn thùng cúi đầu xuống, lén lút ngắm nghía Lân vương.

      Xe ngựa trực tiếp dừng lại trước chính sảnh của vương phủ, sau khi quản gia vén màn xe, Lân vương nhảy xuống trước, sau đó săn sóc dìu Thủy Thủy xuống. Mà Thủy Thủy bởi vì vừa cùng tay của Lân vương tiếp xúc thân mật, mặt liền đỏ ửng. Sau khi Thủy Thủy đứng vững, y lại đưa tay qua, Tiểu Tiểu do dự chút, vẫn là đặt tay lên bàn tay to lớn có chút thô ráp kia. Tay Lân vương nắm lấy tay của Tiểu Tiểu, cỗ nhiệt lưu từ người y truyền đến người nàng, lòng Tiểu Tiểu khẽ động. Bởi vì chút run rẩy nhoi ấy, tâm tình của Lân vương đột nhiên cao hứng lên.

      trưa rồi, hay là ăn chút cơm , rồi ta dẫn mọi người di đạo vương phủ?” Thấy mặt trời treo đến đỉnh đầu, Lân vương săn sóc kiến nghị .

      “Được!” Thủy Thủy thẹn thùng trả lời, Lân Vương phân phó :

      “Đến Túy Nguyệt đình bày thiện !”

      End Chương 14

      _________________

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Có vẻ như động tâm

      Dọc theo con đường rộng lớn trong vương phủ, Lân vương vừa dẫn bọn ta vừa giới thiệu phong cảnh của vương phủ, chỉ vừa vào cửa liền nhìn thấy đại điện đầy khí thế, đấy là chủ sảnh của vương phủ. Hai bên chủ sảnh, xa xa có thể nhìn thấy hai cái lầu các cách nhau xa, khí thế của hai cái tương xứng nhau, đấy là ngọa thất của vương gia và vương phi. Chậm bước đến chỗ lầu các vừa nhìn thấy, trong đó có lầu, dùng cuồng thảo viết ba chữ rồng bay phượng múa, Tiểu Tiểu nhìn cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra: Lâm Uyên các. Trong lòng Tiểu Tiểu oán giận , cái chữ “Uyên” kia khó viết như vậy, vương gia này viết nguệnh ngoạc như thế làm cái gì? Suýt nữa là nhận ra, mất mặt! Nghĩ đến đây, lặng lẽ lè lưỡi, cái lưỡi linh hoạt màu hồng phấn đưa qua đưa lại, trùng hợp khiến Lân vương bên nhìn thấy, ánh mắt y tối sầm lại, cả người giống như có dòng điện chạy qua vậy, trong chớp mắt cư nhiên lại có dục vọng muốn hôn nàng! muốn chình miệng nhấm nháp dư vị cái lưỡi màu hồng phấn kia, bắt gặp ánh mắt của nàng, y hốt hoảng quay đầu . (shinku: chậc chậc! đúng là sắc lang 0_O)

      Hai nha hoàn nhìn đoan đoan chính chính cung kính đứng tại cửa, nhìn thấy Lân vương đến, vội vàng lên trước nghênh đón. Lân vương : “Để nha hoàn dẫn hai người đến Túy Nguyệt đình dạo chơi trước, ta thay y phục xong, lát qua đó!” xong, có chút chật vật vào trong tẩm thất.

      Bọn ta gật đầu, theo hai nha hoàn từ bên Lâm Uyên các qua, cuối con đường khúc khúc khuỷu khuỷu, cư nhiên là hoa viên cực lớn. Mà cửa sau của Lâm Uyên các, cư nhiên lại đối diện với hoa viên này. Xem ra Lân vương này là biết hưởng thụ à nha, nơi ở của chính mình, vô luận trước sau đều có hoa có cỏ, có sơn có thủy.

      Túy Nguyệt đình, cách Lâm Uyên các xa, cũng chỉ có vài trăm bước bộ, từ cửa phía sau các bảy tám mươi bước, rẽ trái là tới, đình được xây ở bên thủy trì lớn lắm, ở trong đình, có thể nhìn thấy hồ nước được trong lắm ở phía dưới, thần kỳ nhất là, mặt hồ yên tĩnh, cư nhiên lại nổi bọt nước. Lẽ nào đây là ôn tuyền (suối nước nóng) sao? Tiểu Tiểu nghi hoặc nghĩ, thuận miệng liền hỏi.

      tiểu nha hoàn : “Hồi tiểu thư, đúng vậy.”

      Nghe xong, Tiểu Tiểu hưng phấn muốn xuống đó thử xem, biết có giống như ôn tuyền trong tưởng tượng nhỉ? Nhưng còn chưa tới gần bị nha hoàn ngăn cản. Nha hoàn khó xử :

      “Tiểu thư, được đâu, vương gia để bất cứ ai tiếp xúc trì thủy! Nếu như tiểu thư động đến, vương gia trách tội nô tỳ!”

      Nhìn vẻ khó xử kia, Tiểu Tiểu liền thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại. Nhưng mà, nàng chỉ mới nghe sư phụ về ôn tuyền thôi, chứ trước nay vẫn chưa từng tắm qua ôn tuyền à nha? Bây giờ biết được Lân vương phủ có ôn tuyền, nàng làm sao có thể bỏ qua được chứ. Ban ngày cho động đến, buổi tối lén đến ôn tuyền ngâm mình. còn được sao?

      chuyện, mười mấy nữ tử mặc trang phục giống nhau lượn lờ đến, bọn họ Hoàn phì Yến gầy (*), người nào người nấy mỹ mạo như hoa. Lân vương này đúng là có phúc khí, cho dù là đám nha hoàn tống thiện (dâng thức ăn) cũng xinh đẹp như vậy, ắt hẳn là nữ nhân của y có ai xấu rồi.

      (*) Hoàn mập Yến gầy: đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn (tức Dương quý phi), mảnh mai như Triệu Phi Yến. Ở đây ý muốn người đẹp dáng người từ đầy đặn cho đến thon thả mảnh mai đều có cả.

      Tiểu Tiểu lén nhìn Thủy Thủy đứng bên nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng, nhìn thấy Thủy Thủy thất thần nhìn đám nữ tử kia, có phải xinh đẹp của họ, đả kích đến lòng tự tôn của nàng ta rồi ?

      Bàn tay nhắn của Tiểu Tiểu khẽ nắm lấy nàng ta, lén an ủi nàng ta chút. Nữ nhân á hả, đẹp thôi đủ, phải có đầu óc mới lấy được lòng nam nhân! Ánh mắt của mười mấy nữ tử đó lén đánh giá hai bọn ta, nhưng cũng chỉ là lén đánh giá, sau khi đặt thức ăn xuống, bọn họ liền nối đuôi nhau rời khỏi.

      lâu sau, Lân vương từ cửa sau tẩm cung đến, nhìn thấy bên đình hai người vẫn còn đứng như trước, bực mình :

      “Ngũ Nhi, sao để khách ngồi? Lĩnh mười gậy!”

      Hai nha hoàn dẫn bọn ta đến đều quỳ mặt đất, run rẩy dập đầu tạ ơn.

      phải chứ, Lân vương này cũng quá vô tình, phải chỉ là để bọn ta ngồi thôi sao? cần gì phải đánh bọn họ chứ? Tiểu Tiểu vội vàng :

      “Lân vương hiểu lầm rồi, là ta và Thủy Thủy muốn thưởng thức phong cảnh của vương phủ nên mới chưa ngồi xuống. Bọn họ qua với ta, là lỗi của Tiểu Tiểu!”

      Y thân trường sam màu trắng, thiếu uy nghiêm lúc mặc quan phục, nhưng lại tăng thêm phần xinh đẹp nhàn nhã, Lân vương lười biếng cười:

      “Nếu Tiểu Tiểu nương giúp cho ngươi, lần này coi như bỏ qua! Ở đây cần hầu hạ, các người lui xuống !”

      Tiểu Tiểu yên lòng, lôi kéo Thủy Thủy vẫn còn bị giật mình ngồi xuống, Thủy Thủy của giờ phút này, cư nhiên lại đem vẻ mặt cảm kích. phải chứ? Lúc nãy Lân vương phạt hai nha hoàn kia, chắc chắn là Thủy Thủy hiểu lầm rồi, hiểu lầm ý của Lân vương. Tiểu Tiểu cẩn thận đánh giá Lân vương, nam nhân như vậy, có đúng là ứng cử viên tốt nhất để làm phu quân trong lòng nữ tử vậy?

      “Lúc nãy có làm hai vị nương kinh sợ ? Quy củ trong phủ có chút nghiêm ngặt, nhưng vương phủ lớn như vậy, quy củ nghiêm làm sao quản được bọn họ? Hơn nữa nương là khách quý, tiếp đãi khách quý chậm trễ, càng phải xử trí nghiêm khắc hơn!” Lân vương cười cười, tự nhiên gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu.

      “Lân vương đùa rồi, là Tiểu Tiểu vừa nãy vượt quá. Có điều lúc nãy quả phải lỗi của hai vị nương kia, bọn họ vì Tiểu Tiểu mà chịu phạt, Tiểu Tiểu đương nhiên cảm thấy bất an!” Tiểu Tiểu cẩn thận , thầm kéo tay Thủy Thủy xuống, ra hiệu cho nàng ta đừng ngẩn ngơ nữa.

      “Ha ha, lúc nãy ta còn tưởng là bọn họ tiếp đãi nương chu đáo. Tiểu Tiểu, cảm thấy phong cảnh ở Túy Nguyệt đình như thế nào?” Ưu nhã uống ly rượu, Lân vương hỏi.

      “Phong cảnh như tranh, Lân vương đích thực là biết hưởng thụ. Nhưng cái mà Tiểu Tiểu thích nhất, vẫn là ôn tuyền này.” Tiểu Tiểu dám uống rượu, chỉ uống chút nước trà, tự nhiên .

      “Ôn tuyền của kinh thành, theo như ta biết, chỉ có hai nơi có. nơi là hoàng cung, bên trong có hai ôn tuyền. Còn nơi chính là ở đây, mặc dù là lộ thiên (ngoài trời), nhưng cũng có phen phong vị khác biệt. Tiểu Tiểu nương hình như rất có hứng thú với ôn tuyền nhỉ?”

      End Chương 15

      _________________



      Chương 16: Tiền trảm hậu tấu

      “Tò mò thôi, hứng thú có!” Tiểu Tiểu vội vàng trả lời, nhưng nàng biết là, lúc Lân vương đến ôn tuyền, hai mắt nàng phát lóe sáng, cứ như nhìn thấy mỹ vị vậy,….Lúc đó bản thân Tiểu Tiểu cũng phát ra, nhưng Lân vương bên phát được, cho nên mới hỏi như vậy.

      Nghe thấy nàng nghĩ đằng trả lời nẻo, trong lòng Lân vương cười thầm, nữ nhân này thú vị, nhìn quen nhiều loại nữ nhân, nhưng bộ dạng ngây thơ ngay thẳng như vậy vẫn là làn đầu tiên thấy. Có lẽ là bởi vì khác biệt của nàng, cứ muốn chuyện với nàng nhiều thêm vài câu, thậm chí an bài nàng đến Túy Nguyệt đình trước nay vẫn chưa có nữ nhân nào đến này để dùng thiện. Chẳng lẽ bản thân động lòng với nàng rồi sao? Làm sao có thể, bản thân mới chỉ gặp nàng có hai lần thôi mà.

      bên Tiểu Tiểu nhìn thấy Lân vương trầm tư, lại nhìn bên kia Thủy Thủy đứng ngây ngốc. Mặc dù quen thân lắm với Thủy Thủy, nhưng tính tình của Thủy Thủy lại rất hợp với mình, nàng ta thích Lân vương, chính mình cũng từng qua là giúp đỡ. Nhìn biểu của Lân vương đối với nàng ta, có vẻ như đối với mình còn thấy hứng thú hơn, nếu dựa vào những thủ đoạn bình thường để có được Lân vương, là tuyệt đối có khả năng. Vậy hôm nay có phải nên làm chuyện mà mình hứa với Thủy Thủy hay ?

      Tiền trảm hậu tấu, quả biện pháp tồi, trước mắt cũng là cách duy nhất Thủy Thủy có được Lân vương. Võ công của Lân vương phải là thấp, nhưng nếu xảy ra chuyện, đem Thủy Thủy chạy cũng có gì là khó.

      Hơn nữa gần chỗ này có người, đều bị Lân vương sai hết, chỉ có ba người bọn họ, chính mình canh chừng, để Lân vương “xơi” Thủy Thủy. Nếu như Thủy Thủy có thể may mắn mang thai, vậy có thể danh chính ngôn thuận trở thành Vương phi. Cho dù được, phá hủy trong sạch của nương nhà người ta, cũng có thể dung áp lực của Thừa tướng để thủy Thủy gả qua đây.

      Suy tính xong, Tiểu Tiểu lén bỏ ít thuốc vào trong rượu của Lân vương, nhiều lắm, vô sắc vô vị, nhưng hòa vào trong rượu, trộn lẫn với rượu lúc, tác dụng tuyệt đối , cho dù là ‘trinh khiết liệt nam’ cũng khó có thể cưỡng lại được lợi hại của “thuốc” đặc chế của Tiểu Tiểu, bản thân chỉ cần nhìn thấy lúc ánh mắt của Lân vương ổn, tìm nơi trốn quan sát chút, đảm bảo có thể đạt được mục đích.

      Thần biết quỷ hay làm xong hết thảy mọi việc, trong lòng Tiểu Tiểu tự khen mình chút, rồi tiếp tục chuyện phiếm với Lân vương, nhìn thấy y uống rượu….

      Có thể tự do tự tại cùng nàng chuyện phiếm như vậy, trong lòng Lân vương đặc biệt cảm thấy khoan khoái dễ chịu, Thủy Thủy ở bên mặc dù ngẫu nhiên chen vào hai câu, nhưng chút cũng ảnh hưởng đến tâm tình tốt của mình. Tính cách của hai nữ nhân rất giống nhau, nhưng so sánh với Thủy Thủy, Tiểu Tiểu tự nhiên hơn, chuyện thẳng thắn hơn, đặc biệt là hai con ngươi linh động kia, cứ hữu ý vô tình làm xao động tiếng lòng chưa bao giờ động tâm kia của mình, mà mùi hương nữ tính tự nhiên người nàng, lơ đãng bay đến mũi mình, trêu chọc thần kinh mẫn cảm của mình…

      Có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi ? Chỉ cần nhìn nàng, liền khiến cho trái tim đập loạn xạ. Giống như hồ điệp mê luyến trong bụi hoa vậy, y say mê nàng rồi, bât tri bất giác, chỉ muốn nhìn thấy nàng, cùng nàng chuyện, tán gẫu. Giống như bây giờ vậy, dẫn nàng vào trong phủ, còn ở Túy Nguyệt đình trước nay chưa từng chiêu đãi người khác này chiêu đãi nàng.

      “Vương gia, ta muốn giải quyết chút (chắc là WC), hai người cứ chuyện trước !” Tiểu Tiểu nhìn thấy khẩn khiết trong ánh mắt của Lân vương, cố làm ra vẻ trấn định : “Ta đến phía trước, hỏi bọn họ chút là được! quay lại nhanh thôi.”

      Trước lúc Tiểu Tiểu sắp , len lén kéo tay Thủy Thủy, viết bốn chữ “nắm bắt cơ hội” xong, đợi Lân vưong lời nào liền rời khỏi…

      Thủy Thủy cảm kích nhìn Tiểu Tiểu cái, lần đầu tiên mình ở chung với Lân vương, nàng ta cúi đầu thẹn thùng, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ ửng…

      Lân vương đưa mắt nhìn Tiểu Tiểu biến mất ở ngã rẽ, mà ánh mắt vẫn cứ theo đuổi hình bóng của nàng, ánh mắt chăm chú, vẫn cứ theo đuổi cho đến khi nhìn thấy hình bóng của nàng nữa. Nghĩ đến bên cạnh vẫn còn người, mặt của y tự nhiên liền đỏ ửng. Mà lúc này Thủy Thủy bởi vì Lân vương lời nào, len lén ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Lân vương, quan tâm hỏi:

      “Vương gia, người sao chứ?”

      có gì!” Lân vương lại rót ly rượu, cả khuôn mặt lại càng đỏ thêm.

      “Vương gia, mặt người đỏ hết cả lên rồi kìa, sao chứ?” Thủy Thủy yên tâm đứng dậy, bàn tay quan tâm sờ lên trán Lân vương, nhiệt độ cao của cái trán làm cho nàng ta hoảng sợ : “Vương gia, trán người nóng quá! Ta gọi người tới!”

      Lân vương vừa nghe thấy nàng ta muốn gọi người, liền vội vàng kéo Thủy Thủy lại, miệng : “ cần!”

      Nhìn bộ dạng nay của mình, lúc này gọi người tới, nếu như để người ngoài nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa? Cả đời minh của mình phải bị phá hủy như vậy đấy chứ? Bởi vì cái kéo tay của y, Thủy Thủy đứng vững, liền té ngã vào trong lòng Lân vương, hại Thủy Thủy sợ đến nỗi dám động đậy. Mà Lân vương vốn trúng xuân dược của Tiểu Tiểu, ôn hương nhuyễn ngọc chính là giải dược duy nhất của y, bởi vì thương nhung nhớ của Thủy Thủy, y hài lòng ‘ưm” tiếng….

      End Chương 16

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :