1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 25: Muỗi cắn

      Edit: Bạch Hải Đường

      Beta: Shinku

      “Tiểu Tiểu, nàng xác định muốn giải độc sao?” Nhìn hướng Ngưu Phong đợi được chữa trị , Lân Vương hỏi rất hoài nghi: “Ta như thế nào lại cảm thấy Tiểu Tiểu muốn giết người …”

      Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn xuống, cười : “Vương gia, như người vừa , ta cảm giác cũng có chút ổn rồi. Nhưng ta dùng là châm, phải đao nha, nếu như là đao, chính là giết người rồi… Ngưu Phong, ngươi sợ cái gì? Ta là ta dùng đao rồi… đúng, ta dùng chính là châm, giết chết ngươi!”

      Tiểu Tiểu vừa hết lời, người bốn chân bị trói trụ kia càng run rẩy hơn, mà bên lão mập sau khi chứng kiến, cũng vội vàng lau mồ hôi lạnh: “Tiểu tiểu nương, có gì muốn chuẩn bị sao?”

      Tiểu Tiểu quay đầu, tay buông lỏng châm, rơi xuống tay Ngưu Phong , đau đớn kêu lên ô ô…

      “Hả, xin lỗi, lúc nãy ta chưa cầm chắc a… Lưu chưởng quỹ , ông hỏi có cái gì muốn chuẩn bị, vậy ông trước hết chuẩn bị bàn rượu và thức ăn . Ta cùng công tử còn có Lân Vương đêm nay tại đây, chờ xem người còn việc gì hay , nhân tiện uống rượu ngắm trăng !”

      “Được! Tiểu tiểu nương, nương có thể hay đem kim châm kia lấy ra trước ?” Lão mập chỉ vào kim châm tay con mình, hỏi.

      “Ha hả, vừa rồi ta quên rút, xin lỗi!” Tiểu Tiểu rút cây châm xuống, cầm ở trong tay nghĩ:

      “Còn mau chuẩn bị? Lão đầu, lại đây nhìn, ta là lần đầu tiên hạ châm, đừng hạ sai huyệt vị …”

      “Cái gì? Lần đầu tiên?” Lần này, trừ Ngưu Phong miệng được lời nào, còn lại mọi người kinh ngạc nhìn nàng, Lân Vương hỏi:

      “Lần đầu tiên hạ châm, có thể sai hay ? Hay là để cho lão đầu hạ châm ?”

      “Điểm ấy ngươi yên tâm, Vương gia, ngươi phải tin tưởng ta, mặc dù là lần đầu tiên hạ châm, ta cũng rất có kinh nghiệm. Ta từng cứu chim sẻ, con thỏ, con chó … Khi châm qua, chúng ngay cả đau đớn cũng có lên tiếng…” Tiểu Tiểu vỗ ngực, tự tin .

      “Ồ, vậy y thuật của Tiểu Tiểu đúng rất tốt. Nhưng mà Tiểu Tiểu à, chim sẻ, con thỏ, con chó …, chúng nó đều kêu lên đau sao?” Chứng kiến Ngưu Phong cùng lão mập kia sắc mặt trắng bệch, Lân Vương hảo tâm nhắc nhở .

      “Hình như kêu, nhưng mà bọn chúng cũng kêu được rồi, bởi vì ta châm cái, chúng nó cũng đời nhà ma rồi…”

      Kết quả, Ngưu Phong và lão mập cũng hôn mê bất tỉnh, Lân Vương và Vu Hoa mắt trợn trắng.

      “Này, xem ra, lúc lại phải châm thêm rồi, lần này cứu người cũng thể cứu nha”. Tiểu Tiểu phi nhanh hai cây châm xuống, hai người lập tức mở mắt ra, Tiểu Tiểu : “Ta phải bắt đầu chữa bệnh rồi, Lưu chưởng quỹ, vừa rồi là đùa ngươi chút thôi. Nhanh chuẩn bị rượu và thức ăn .”

      Chỉ thấy nàng xong, liền cầm lấy bảy tám cây ngân châm, lấy thế sét đánh kịp bịt tai, châm vào người Ngưu Phong, Ngưu Phong mặt lộ ra tia thống khổ thất sắc…

      Lão đầu cao lớn run rẩy đến trước giường, nhìn vào huyệt vị châm được châm, đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào cây châm hỏi:

      nương, kim châm này chính là huyệt đau đớn, có phải châm nhầm rồi ?

      “Cái gì? Huyệt đau đớn? Vậy con ta…” lão mập ra, xoay người rất lo lắng.

      “Ta đương nhiên biết là huyệt đau đớn rồi, muốn nhờ vào huyệt vị này mới có thể đem độc bức ra. Nơi này để lại hai người trông coi, chúng ta ra ngoài trước . Ngưu Phong, ngươi phải kiên trì, thể té xỉu, nếu như té xỉu rồi, kéo dài thời gian trị liệu, cho đến lúc toàn bộ độc được bức ra mới thôi, biết ?” Tiểu Tiểu dặn dò.

      lúc lâu sau, cơm no rượu say ba người vào lại phòng ngủ, chỉ thấy Ngưu Phong mồ hôi sớm ướt đẫm mặt người, trong phòng, còn có mùi vị như mùi nước tiểu… Tiểu Tiểu nhéo mũi tới, để cho gã sai vặt giữ đầu Ngưu Phong, dùng đao cắt vào ngõn trỏ của , chỉ thấy máu đen chảy ra. Sau hồi, máu chậm rãi biến thành màu đỏ, Tiểu Tiểu xem máu khôi phục bình thường sau đó mới cho cầm máu, nhổ châm người ra.

      Nàng chọn vài cái châm giữa bồn máu đen, từ trong đó lấy ra cây châm còn hơn cả kim may, để cho lão mập nhìn chút, : “Chính là cái này rồi, bây giờ tốt lắm, trước tiên ở giường nằm bốn năm ngày khôi phục. Hai ngày đầu đừng ăn cơm, có thể uống nước, 2 ngày sau bình thường. Tuy nhiên Ngưu Phong, ta bái phục ngươi rồi, lớn như vậy rồi, dĩ nhiên còn có thể tiểu ra quần… Ha ha ha ha…”

      Tiểu Tiểu cười lớn rời , lão mập nhìn tình trạng kiệt sức của con mình giường giáo huấn: “Phong nhi, sau này cách xa tiểu tổ tông kia chút!” Sờ trong ngực cất rất nhiều ngân phiếu, đau lòng : “Lại làm công hai năm a!”

      Trở lại tướng phủ, Tiểu Tiểu rất mệt chỉ muốn ngủ, lại bị Vu Hoa kéo.

      “Làm sao vậy?” Nhìn cổ tay bị kéo, Tiểu Tiểu bực mình : “Có chuyện mau, ta mệt!”

      Vu Hoa nhìn giai nhân bộ dáng mệt mỏi, vốn định lại nghẹn trong bụng, ngày mai rồi vậy. Nhưng vừa nhìn đến nàng môi có chút sưng, chua xót ngậm ngùi hỏi: “Tiểu Tiểu, miệng của nàng như thế nào lại sưng lên?”

      Kỳ , muốn hỏi chính là, có phải hay Lân Vương hôn vụng trộm? Nhưng đến bên miệng, lại chỉ có thể nghẹn trong lòng, chính mình còn có tư cách hỏi cái kia.

      Miệng? Tiểu Tiểu đưa tay sờ, trách được cảm giác thoải mái, đúng là có điểm sưng lên? Lân Vương khẳng định là cố ý rồi. Nghĩ đến buổi chiều nọ màn tình cảm mãnh liệt, sắc mặt của nàng có chút đỏ lên. Nàng tránh đầu Vu Hoa, mất tự nhiên : “Muỗi cắn!”

      xong, bỏ chạy quay về phòng ngủ của chính mình. Vu Hoa gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, muỗi cắn? Bây giờ có muỗi rồi sao? Còn qua hai tháng mới có thể có muỗi mà…

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      26: Rình coi

      Cũng là đêm dài, có người tựa gối liền ngủ, nhưng lại có người ‘ chẩm nan miên’.

      Vu Hoa nằm giường, trước mắt cứ nghĩ đến đôi môi sưng lên của Tiểu Tiểu cùng với bộ dáng nắm tay bên nhau của hai người họ, trong lòng liền buồn bực khó chịu. Nàng vốn là do mình quen biết trước, nhưng sao lại để Lân Vương chiếm trước chứ? Nghĩ đến si mê của Thủy Thủy đối với Lân Vương, có thể để Thủy Thủy mê hoặc Lân Vương ?

      Nghĩ đến muội muội, tim cũng hơi nhói lên, phải để cho muội muội trêu đùa Vương gia sao? Thủy Thủy có thể thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ ? Chính mình chỉ có hai muội muội, người đưa vào hoàng cung, cắt đứt hạnh phúc cả đời; mà người còn lại, cũng muốn đưa đến Vương phủ sao?

      Trong lúc suy tư, tới trong viện, bất tri bất giác, liền đến ngoài phòng nàng. Bên trong im ắng, chắc nàng ngủ say rồi. muốn vào trong nhìn nàng, nhưng lại dám.

      Nhớ đên màn bi thảm ngày đó của mình, oán hận nhìn vào trong phòng Thủy Thủy. Nếu như thể người ta biết, mình trốn dưới giường người khác, bị chiếc giày bay đến đập vỡ mũi, chính mình còn có mặt mũi nào để sống nữa?

      Gió nhàng thổi, Lân Vương về hướng tẩm thất của mình, nhìn thấy quản gia bên cúi đầu, bực mình hỏi:

      “Lại chuyện gì nữa?”

      “Vương gia…đêm nay tuyên người nào đến?” Ngữ khí run rẩy, đầu của cúi thấp càng thêm thấp. Hôm nay hỏa khí của Vương gia , chắc là chuyện dục hỏa được thỏa mãn phải? Hi vọng tìm nương tốt chút, khi tâm tình cao hứng, chừng truy cứu thất trách của mình nữa….

      Lân Vương quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn lượt, cười :

      “Biệt viện của Vương phủ ,hơi , nhưng phong cảnh rất được, là nơi nào?”

      Biệt viện? Vẻ kinh ngạc trong mắt quản gia chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Suy tư lúc, trả lời: “Hồi Vương gia, Liên viên Thành tây. Bên trong chỉ có bốn năm gian phòng, trong viện có ao sen rất to, phong cảnh xung quanh rất đẹp, lại rất u tĩnh!”

      “Liên viên? Ngày mai phái người thu thập chút, sau khi ta hạ triều liền đến, người chực ở bên đó là được…”

      xong, cười tiếng, Lân vương sung sướng đến tẩm thất, quản gia ngơ ngác nắm bản danh sách trong tay, lẩm bẩm:

      “Đơn giản như vậy, liền tha cho ta?”

      Tối qua, giấc ngủ ngon! Tiểu Tiểu mở mắt, kì quái nhìn bốn phía, Thủy Thủy kia, sao lại ồn ào đến đánh thức mình nhỉ? Chắc là thời gian ngủ lâu quá, lúc tỉnh dậy, người có cảm giác đau nhức ê ẩm như lúc đầu, cúi đầu nhìn, mấy vết hôn xanh xanh tím tím cư nhiên cũng phai nhạt rất nhiều. Nhưng nếu như muốn đợi cho nó hoàn toàn biến mất, còn phải qua mấy ngày nữa.

      Bàn tay hướng phía dưới gối, mò được ngân phiếu xong, nàng cao hứng cười. Hóa ra, đấy phải là mơ, vừa trừng phạt được Ngưu Phong, lại lời được ngân phiếu. Đây phải là trộm nha, là ám đoạt đấy chứ?

      “Cười gì vậy?” đạo thanh dễ nghe truyền đến, Tiểu Tiểu liền theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy được cư nhiên lại là ánh mắt hàm ý cười của Lân Vương. Nàng hoảng sợ trừng mắt, đến đây lúc nào?

      “Ta cũng là mới vừa đến, thấy nàng vẫn chưa dậy, liền đợi ở bên ngoài. Vùa mới tiến vào thôi!” Đọc ra được nghi vẫn trong ánh mắt nàng, Lân Vương cười giải thích .

      “Người tại làm như vậy đúng, Vương gia. Sao người có thể tùy tiện vào phòng của ta được chứ?” đầu ốc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thoát ra khỏi tiếu nhãn của , nàng đem thân mình chui tuột vào trong chăn, mãi đến khi xác định bản thân chỉ lộ ra có đúng cái đầu, mới yên tâm nhìn .

      Nhìn thấy cử động của nàng, trong lòng Lân Vương vui đến tận trời. Tiểu Tiểu này, là quá có ý tứ rồi. Hôm qua hai người cũng ‘cái kia’ rồi, nàng còn trốn cái gì? Nhìn môi nàng vẫn còn có chút sưng, Lân Vương cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cái đấy là kiệt tác của mình….

      “Tiểu Tiểu, môi của nàng sao lại sưng thế?” Vô tội hỏi nàng, đơn giản là vì muốn bức nàng ra hết thảy việc hôm qua. Kì thực trong lòng, bản thân truy cứu tội hạ độc của nàng.

      “Ách…” Còn phải bị ngươi làm sao, Tiểu Tiểu thầm , nhưng nghĩ đến hạnh phúc của Thủy Thủy, câu này có như thế nào cũng ra được, nàng bất an : “Bị muỗi cắn!”

      Cái gì? Cư nhiên dám bổn Vương là muỗi? Mặt Lân Vương lúc này xệ xuống, muốn qua đó áp trụ nàng, hung hăng muốn nàng, hỏi xem chính mình rốt cuộc có phải muỗi hay ….

      Tiểu Tiểu chỉ vô tội nhìn , nghĩ đến là con muỗi, hơn nữa còn là con muỗi lớn, trong lòng sớm buồn cười muốn chết…

      Nhớ đến mục đích đến đây, Lân Vương đè ép tức giận, mới quay mặt qua, ôn nhu :

      “Tiểu Tiểu, phải nàng muốn tìm nơi ở sao? Ta giúp nàng tìm chỗ, nàng qua đó xem có thích hay ? Muốn mua muốn thuê đều tùy nàng!”

      ?” Cả mặt Tiểu Tiểu đều sáng lên, ngờ Lân Vương này khá, cư nhiên giúp mình tìm phòng ở: “Người ra trước , ta mặc y phục, chúng ta liền xem!”

      Nàng hạ độc mình sao? Tại sao chỉ đơn giản nhìn nụ cười của nàng, liền có thể đánh tan những gì bất mãn trong lòng? Ngồi ở ngoại sảnh, nghe thấy tiếng thay y phục sột sột soạt soạt, muốn vào đó xem xem, xem bộ dáng e lệ của nàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể vào được, Tiểu Tiểu phải nữ tử bình thường, phải từ từ chinh phục nàng, để nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình. Bản thân mình còn có ưu thế, lần đầu tiên của nàng, chính là cho mình, phải sao? Nhớ đến mấy vết máu loang lổ y phục kia, trong lòng càng thêm bay bổng…

      “Tại sao phải cửa sau?” Lại chẳng phải trộm, cửa sau hình như rất kì quái.

      “Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao, hôm nay là ngày Tiên phi về thăm người thân, cửa trước rất nhiều người!” Thấy nàng mơ mơ hồ hồ, Lân Vương hảo tâm giải thích.

      “Ồ!” Chả trách Thủy Thủy kia đến làm phiền mình, hóa ra là nghênh tiếp phi tử của Hoàng thượng.

      “Nàng ấy có đep ? Ta cũng muốn nhìn a!” Phi tử của Hoàng thượng, chắc người nào người nấy mạo mỹ như tiên. Hoàng thượng lão đầu kia có phúc khí, cưới nhiều nữ tử xinh đẹp như thế, hằng ngày XXOO, có khi nào phòng quá độ mà chết ?

      Lân Vương bất đắc dĩ nhìn nữ tử suy nghi vớ vẩn kia, lắc lắc đầu, chỉ cái cây cách đó xa, thở dài : “Đừng lên tiếng, chúng ta lên đó!”

      “Được a! Được a!” lúc chuyện, bên hông đột nhiên siết chặt, cả hai người đều thấy bóng. Chỉ lưu lại lão đầu gác cổng, miệng lẩm bẩm:

      đúng là hoa mắt, lúc nãy ràng nhìn thấy hai bóng người mà, sao lại thấy đâu nữa? Lớn tuổi, già rồi…”

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      27 đắc ý nam nhân

      Edit: Bạch Hải Đường

      Beta: Shinku

      “Này, Vương gia, ngươi làm chi ôm thắt lưng ta chặt như vậy hả?” Tiểu tiểu bực mình nhìn thắt lưng bị nắm, kháng nghị .

      phải sợ nàng té xuống sao? Nàng lại có võ công? Nếu té rồi làm sao bây giờ?” Lân Vương sung sướng .

      Ai có võ công? Tiểu Tiểu hung tợn nhìn . Chính mình vốn che giấu võ công là chuyện thực, cũng thể thừa dịp này, gắt gao ôm chính mình, sợ dục hỏa thiêu đốt sao? Hay là chính mình vóc người tốt, mặc dù gắt gao ôm, cũng có bất cứ phản ứng gì?

      Cúi đầu nhìn về phía bộ ngực của mình, hình như cũng hả; mông nhân tiện càng cần phải rồi, tuyệt đối đủ co dãn, đủ cong. Như vậy vóc người tệ, tin có phản ứng. Trừ phi…

      Ha ha, rốt cục biết rồi, thích chính là nữ đồng rồi, tự nhiên chỉ có hứng thú với nữ oa chưa phát dục, cho nên mới dám đem chính mình gắt gao ôm vào trong ngực. Nghĩ đến trước qua phải giúp , xem ra, đúng là chuẩn bị nhiều xuân dược. Ăn nhiều xuân dược, rất dũng mãnh à, tựa như ngày hôm qua, là cực kỳ hay!

      “Lại suy nghĩ cái gì? Cười như vậy gian trá?” Lân Vương nhàng bám vào bên tai Tiểu Tiểu, ác ý thổi vành tai Tiểu Tiểu.

      có! Vương gia, ngài như vậy chăm sóc, Tiểu Tiểu hảo hảo cám ơn ngươi nha…” Thanh ôn nhu vừa , Tiểu Tiểu quay đầu tình nhìn , cố ý đem khí thổi mặt , mà đầu làm bộ vùi đầu sâu vào áo , vuốt vuốt ngực ( * *hải đường*: chị này gian thấy mồ = =…..Shinku: Ta cũng thấy vậy *vuốt cằm*)…

      Tử Vương gia, có dũng khí khiêu khích ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi! Thế nào cũng phải cho ngươi dục hỏa thiêu đốt.

      Đột nhiên ôn nhu, làm cho Lân Vương hơi kinh ngạc chút. Chợt lộ ra nét tươi cười mê hồn, trong đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Tiểu Tiểu, làm cho Tiểu Tiểu thấy tụ trong mắt ngay lúc đó là dục vọng…

      Bên ngoài tiếng động lớn vang lên làm tất cả dừng lại, Tiểu Tiểu đắm chìm trong đôi mắt thanh tỉnh lại. Đôi mắt của nam nhân này, đúng là thể nhìn, rất quỷ dị rồi, thiếu chút nữa vừa rồi như . Phía sau có vật gì cứng cứng, hướng mông của mình? Mặt hơi đỏ chút, xem ra riêng gì mình, ngay cả phá hư nam nhân đều sinh lòng ái mộ rồi đây, Tiểu Tiểu chút cử động cũng dám đứng. Sợ chính mình hơi chút vừa động, Vương gia nhân tiện ăn chính mình, nếu như vậy, ngày đó Thủy Thủy cố gắng chẳng phải là uổng phí?

      Cửa chính tướng phủ, tất cả đồng loạt quỳ xuống, chỉ thấy cỗ kiệu xa hoa dừng lại. Mà người quỳ ở dưới cũng đồng thanh xin thỉnh an quý phi, xem chính mình , đúng là chiếu cố chính mình, Tiểu Tiểu nghĩ lại chưa từng có quỳ qua bất luận kẻ nào đây?

      Quý phi? phải phi sao? Chẳng lẽ quý phi cùng phi vốn là cấp bậc? Vậy phải tăng chữ ‘quý’ làm cái gì? Phiền toái, đúng là ăn no rồi rỗi việc?

      nữ tử quần áo hoa mỹ từ trong kiệu được dìu ra, đầu rất nhiều vật trang sức, làm cho Tiểu Tiểu bị ép nhìn tới khó chịu, biết nàng như thế nào chịu được. Xem nàng kia dáng vẻ yếu đuối, phỏng chừng cũng là đóa liên hoa trong thiên hạ, đáng tiếc đóa hoa tốt như vậy tiến Hoàng thượng ,vậy chẳng phải là đóa hoa bãi phân trâu sao…

      Bồi nàng trở về người nhiều lắm, sau khi hạ kiệu, những người đó dĩ nhiên nhân tiện rời rồi, còn lại hai người cung nữ cùng nàng vào tướng phủ. Bởi vì chỉ nhìn được từ góc, Tiểu Tiểu vẫn nhìn được mặt của nàng, nhưng ở cùng trong viện, muốn gặp mặt hẳn là khó ? Sau này lại nhìn cũng dễ thôi…

      Lân Vương chứng kiến Tiểu Tiểu nhìn chuyển mắt, ác ý hướng người Tiểu Tiểu nhích lại gần. Tiểu Tiểu bực mình mặt nhăn cau mày, nhìn cách đó xa đám người rộn ràng nhốn nháo, tay nàng tùy ý vung về phía sau, thân thể chấn động lát, tay vừa lúc đánh vào dục vọng mạnh mẽ của Lân Vương , Lân Vương thở dốc vì kinh ngạc…

      “Xin lỗi, Vương gia, ta phải cố ý. Vừa mới đánh ngươi chỗ nào rồi, đau ?” Vẻ mặt biết xấu hổ nhìn nam nhân, Tiểu Tiểu chuẩn bị tâm lí mình bị mắng rồi đây.



      có việc gì!” đành lòng trách phạt vẻ mặt nữ nhân ngây thơ kia, Lân Vương rầu rĩ . Nữ nhân, sau này, chờ ta quang minh chính đại có được nàng, ta thế nào cũng phải cho nàng bảy ngày bảy đêm xuống giường được! Lân Vương trong lòng thề . ( * hải đường: soái ca còn gian hơn, hí hí, bất quá em thích *—-*Shinku: Hơ hơ! mãnh nam^^!)

      Bên ngoài đợi mọi người vào nhà rồi, ôm thắt lưng Tiểu Tiểu, Lân Vương trực tiếp ra ngoài tướng phủ. Xem chút sắc trời, nhanh đến giữa trưa rồi, quan tâm hỏi: ” Tiểu Tiểu, buổi sáng nàng cũng có ăn cơm, đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm trước ?”

      Tiểu Tiểu cảm kích nhìn cái, mặc dẫn tới quán ngay gần đó. Vương gia mặc dù vừa nãy phá hư chuyện chút, nhưng bản chất là tốt, bây giờ lại cố gắng để quan tâm người khác.

      “Làm chi dùng loại này ánh mắt nhìn ta hả, Tiểu Tiểu, nàng đột nhiên phát ta rất tệ ? Ta vốn rất tệ, nàng xem ta lớn lên ngọc thụ lâm phong…” Lân Vương vừa tựa nhạc, Tiểu Tiểu quay đầu chỗ khác, cả giận :

      “Vương gia, muốn cho ta ăn ít ra được rồi , làm chi phải ác tâm như vậy?”

      “Này… Chẳng lẽ ta có sai sao?” Chứng kiến Tiểu Tiểu kiên nhẫn, Lân Vương cười làm lành : “Tiểu Tiểu, nữa , ta nữa, chúng ta nhanh lên chút ăn , ăn xong rồi, xem phòng ở …”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      28: Như thế nào đối phó ?

      Có quyền thế có khác, ngay đến quản gia giúp tìm được căn phòng tốt như vậy! Phòng ở lớn, nhưng rất u tĩnh, cái đầm sen lớn, khiến cho Tiểu Tiểu nơi này chết được! Phòng tuy lớn, nhưng đón sư phụ và Điểm Điểm đến đây ở vẫn còn rộng chán. Đặc biệt là bãi cỏ lớn kia, hoa viên, Điểm Điểm đến đây khẳng định chơi đến phát điên. Cửa lớn của viện cũng đủ rắn chắc, cần phải lo Hắc Tử chạy ra ngoài…

      Ưm, quả thực rất tốt, Tiểu Tiểu nhịn được mỉm cười.

      “Sao rồi? Tiểu Tiểu, thích nơii này ?” Lân Vương ôn nhu hỏi nàng. Lúc trước cũng từng tặng qua kim ngân châu báu cho nữ nhân a, các nàng cũng cao hứng vạn phần nhận lấy, tại sao lúc đó mình có cái loại cảm giác nhìn thấy nụ cười của nàng liền cảm thấy mỹ mãn? Giống như bây giờ, chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng thôi, trái tim liền bay bổng, nguy hiểm nha….

      Thích chứ! Vương gia, người lợi hại, sao lại tìm được nơi tốt như vậy? Giá cả ở đây là bao nhiêu? Người giúp ta hỏi chủ nhà chút, có bán hay , có thể bán cho ta ?”

      Tiểu Tiểu hưng phấn, kéo cánh tay Lân Vương lắc lấy lắc để, mặt tràn đầy hạnh phúc, làm cho Lân Vương bị mê hoặc….

      bán sao? Vậy thôi, trước tiên cứ thuê như vậy cũng tốt!” Thấy vẻ do dự của Lân Vương, Tiểu Tiểu thở dài sụ mặt.

      “Ai bán, chắc chắn là bán. ngàn lượng, ngàn lượng bạc liền bán….” Thấy giai nhân bực mình, Lân Vương vội . ngàn lượng bạc hẳn là nhiều lắm, chút công phu tối qua, nàng lời được ba ngàn lượng bạc nha.

      sao?” Tiểu Tiểu vội vàng từ trong lòng móc ra ngân phiếu, đếm từng tờ đưa cho Lân Vương…

      “Cái đó, Tiểu Tiểu nương, nàng đừng đưa ngân phiếu cho ta, ta mua tặng nàng, được ?” Lân Vương ngượng ngùng , bản thân thiếu chút tiền kia. Vốn là muốn tặng cho nàng, lại sợ nàng nghĩ lung tung, mới đại cái giá. ngờ, nàng đợi được liền….

      cần, ta có tiền! Vẫn là ta tự mình mua hay hơn! Người cũng chẳng phải là người gì của ta, sao có thể biết xấu hổ mà lấy đồ của người chứ? Hơn nữa, đồ mình mua, ở mới yên tâm….” Tuy rằng có tiện nghi phải chiếm, nhưng Lân Vương có quyền có thế, nếu như sau này vì căn nhà này mà đề xuất những cầu hợp lí với mình, như vậy có lời rồi nha.

      tham quan hết trong nhà, Tiểu Tiểu đối với nơi này càng thêm hài lòng, nàng cao hứng vuốt, nhìn bốn phía, ngờ nhà vẫn còn tốt như vậy, đồ vật bên trong đều đầy đủ, trực tiếp dọn vào là có thể ở được rồi. Nhìn chăn đệm giường còn mới nữa, Tiểu Tiểu nghĩ lát phải ra ngoài mua bộ mới về đây, tuy bản thân biết làm, nhưng đồ mình làm khó coi muốn chết, mất thẩm mỹ!

      Nhìn thấy dáng vẻ khổ não của nàng, Lân Vương cười : “Lát nữa ta kêu quản gia giúp nàng đem chăn đệm mới đến đây, nàng mới đến đây, chưa quen thuộc với kinh thành, thân nữ nhi, ra ngoài cũng tiện…”

      Vương gia này, từ khi nào mà đối với ta tốt như vậy? Mắt Tiểu Tiểu rưng rưng, hai mắt ươn ướt. Mà Lân Vương, chỉ thương nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình….

      Nếu như, là cha của Điểm Điểm tốt biết bao! Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ đến, nghĩ đến thai ký (vết bớt mới sinh ra có) thắt lưng , khá giống với cái của Điểm Điểm, có phải là nam nhân mà đêm đó mình giúp giải độc nhỉ?

      Nghĩ muốn mở miệng hỏi về thai ký kia, lại phát những câu này căn bản là nên lời. Nếu như hỏi, mình làm sao biết về thai ký kia, phải sao đây? Chẳng lẽ phải dùng chút sắc dụ, dụ cởi sạch y phục?

      “Vương gia, Hoàng thượng mời người tiến cung chuyến!” Nhìn thấy công công cấp bách chạy tới, quản gia sợ sệt tiến vào báo cáo. Mặt Lân Vương lập tức đen lại, lúc nào đến mời, tại sao cứ phải nhè lúc khí tốt đẹp như vây chứ? hung hăng trừng mắt về phía người báo tin là quản gia và công công, hai người đều cúi thấp đầu.

      “Là quốc cấp tốc!” Công công thấp giọng .

      “Vương gia, người có chuyện trước ! Quốc quan trọng hơn, quốc quan trọng hơn!” Tiểu Tiểu vội vàng khuyên nhủ, phải ứng phó ra sao với Vương gia này đây, chính mình còn phải suy nghĩ suy nghĩ chút.

      “Được rồi, Tiểu Tiểu, dọn qua đây sớm chút!” Lân Vương luyến tiếc nhìn Tiểu Tiểu, quay đầu với quản gia: “Viện tử này, bán cho Tiểu Tiểu với giá ngàn lượng bạc rồi, đem khế ước nhà và làm nốt thủ tục !”

      Quản gia ngây ngốc đứng đó, chú ý đến Lân Vương sớm xa! ngàn lượng? Dù là mười cái ngàn lượng cũng mua được nha? Tại sao lại cứ thế mà đem cho Tiểu Tiểu nương? Chẳng Vương gia bị bệnh rồi sao?

      “Quản gia, phải đến lúc nào mới làm xong? Còn nữa, Vương gia kêu ông phái người đem bộ chăn đệm mới đến đây, cũng phải nhanh lên nha, ta muốn nhanh chóng dọn vào đây, phải mất bao lâu mới làm xong?”

      chắc phải là quá khó đấy chứ? Sao quản gia lại có biểu tình thế kia? Chẳng lẽ căn nhà này còn mắc hơn nữa sao? Đừng có đổi ý nha, Tiểu Tiểu rất nghèo, tiền rất ít.

      “Hôm nay nương liền dọn vào đây , lão nô làm ngay, toàn bộ làm hết trong hôm nay!” Quản gia hồi phục lại tinh thần, lưu loát .

      Về đến Tướng phủ, thu dọn đồ đạc của mình, Tiểu Tiểu đên bên ngoài phòng của Thủy Thủy, mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào ở bên trong. Chắc phải Thủy Thủy đấy chứ? Nàng gõ gõ cửa, đẩy cửa tiến vào, lại nhìn thấy mỹ nhân lê hoa đái vũ(*) khóc, mà Thủy Thủy đứng bên để an ủi. Nàng ta là ai?





      (*) Lê hoa đái vũ: là môt câu thành ngữ. Đại ý: giống như hoa lê thấm nước mưa, vốn để hình dung tư thái lúc khóc của Dương Quý phi, sau này người ta dùng câu này để hình dung dáng vẻ lúc khóc của người co đẹp. Xuất xứ: thời Đường, trong 《Trường hận ca》 của Bạch Cư Dị: “玉容寂寞泪阑干,梨花一枝春带雨。”

      Phiên : “Ngọc dung tịch mịch lệ lan can,lê hoa nhất chi xuân đái vũ。”

      Dịch nghĩa: “Vẻ ngọc thầm vẫn dài hàng lệ, cành hoa lê đẫm hạt mưa xuân”

      Dịch thơ: “Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa

      Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      29: Dò xét Sóc Vương phủ

      Về đến Tướng phủ, thu dọn đồ đạc của mình, Tiểu Tiểu đên bên ngoài phòng của Thủy Thủy, mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào ở bên trong. Chắc phải Thủy Thủy đấy chứ? Nàng gõ gõ cửa, đẩy cửa tiến vào, lại nhìn thấy mỹ nhân lê hoa đái vũ khóc, mà Thủy Thủy đứng bên để an ủi. Nàng ta là ai?

      “Thủy Thủy, chuyện gì vậy?” Mỹ nhân vừa khóc, tuy rằng bản thân phải là nam nhân, nhưng nhìn dáng vẻ thương tâm của nàng ta, vẫn là phải quan tâm chút.

      Mỹ nhân khóc liền ngẩng đầu lên, son phấn mặt sớm lem hết, Thủy Thủy lấy khăn tay cẩn thận lau mặt cho nàng ta, lau lớp phấn son dày đặc, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, cảm thấy có bảy tám phần giống với Tiểu Tiểu.

      “Tiểu Tiểu, về rồi. Đây là tỷ tỷ của ta, Thủy Tiên!” Thủy Thủy thương tâm . Tỷ Tỷ về liền khóc lóc thành cái dạng này, cần nghĩ cũng biết là ở trong cũng chịu ủy khuất, chính mình sao lại lo lắng cho được.

      “Thủy Tiên? Chính là cái người gọi là cái gì Tiên phi hả?” Tiểu Tiểu tò mò hỏi. Nhìn nữ tử có phần giống với mình này, Tiểu Tiểu cảm thấy nàng ta đáng thương, gả cho Hoàng đế lão đầu kia , lão đầu kia lại còn có vô số nữ nhân….

      “Là Tiên Quý phi! Tiểu Tiểu, phi và Quý phi hơn kém nhau bậc, cái này thể lung tung đâu nha….” Thủy Thủy liếc Tiểu Tiểu cái, thở dài : “Tỷ, con người Tiểu Tiểu là như vậy, lòng ngay thẳng miệng nhanh nhẹn, tỷ đừng để bụng nha… nương ấy là hảo bằng hữu của muội, có chuyện gì cứ với ấy, chừng ấy có thể giúp được tỷ?”

      Thủy Tiên ngẩng đầu nhìn ta cái sau đó thở dài : “Tiểu Tiểu nương, đa tạ ! Nhưng chuyện của ta, ai có thể giúp được ta chứ?”

      Cái gì? Ta giúp được hả? Tiểu Tiểu buồn bực nhìn nàng ta, cũng quá xem thường người . Cho dù muốn ta trộm nội tiết (đồ lót) của Hoàng thượng ta cũng có thể giúp làm được, chẳng lẽ so với việc này còn khó hơn sao?

      “Thủy Tiên tỷ tỷ, rốt cuộc có chuyện gì, tỷ ra , ta nhất định cố hết sức giúp tỷ.” Tiểu Tiểu thành . xong trong lòng liền hối hận, từ lúc nào mà mình thích làm việc nghĩa như thế? có thù lao nhiệt tình như thế để làm gì?

      “Kỳ thực, ngày tháng trong cung của tỷ tỷ tốt chút nào…” Thủy Tiên u buồn , đến chuyện ngươi lừa ta gạt ở trong cung, đến bội tình bạc nghĩa của Hoàng thượng, đến lãnh khốc vô tình của , đến thống khổ tan nát cõi lòng của mình…

      Tiểu Tiểu nghiêm túc lắng nghe, tuy rằng bản thân lén đến Hoàng cung mấy lần, nhưng lại ngờ quan hệ người bên trong lại phức tạp như vậy, cũng khó trách Thủy Tiên lại đau lòng. Nhưng mà cái này mình giúp được tỷ ấy rồi, trừ phi là tỷ ấy chết…

      “Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn chưa quên được Lâm ca ca sao?” Thủy Thủy hai mắt ướt đẫm, lo lắng hỏi.

      “Lâm ca ca? Lại chuyện gì nữa thế?” Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn hai người họ, chẳng lẽ Thủy Tiên sớm có người mình thích rồi sao?

      “Lâm ca ca chính là Dư Lâm, huynh ấy và tỷ tỷ là thanh mai trúc mã, ngờ sau này tỷ tỷ cư nhiên lại tiến cung….” Thủy Thủy tự trách : “Nếu phải lúc đó tuổi ta còn , ta nhất định thay tỷ tỷ tiến cung….”

      “Thủy Thủy, đừng lung tung! Muội nghĩ trong cũng tốt vậy sao? Ta chịu khổ đành, muội còn , lại càng nên chui đầu vào….” Thủy Tiên vội vàng chặn .

      Theo lý mà , Hoàng thượng hẳn là thiếu nữ nhân, sao lại để nữ nhân trong lòng có nam nhân khác ở bên người nhỉ? Hơn nữa, lấy thế lực của Thừa tướng mà , là có thể cự tuyệt việc cho tỷ tiến cung…..chẳng lẽ, lúc đó tỷ đồng ý tiến cung? Thủy Tiên, hạnh phúc của mình phải do mình nắm lấy, phải do mình giành lấy. Nhưng mà, nếu tỷ từ bỏ rồi, đừng dây dưa với chuyện trong quá khứ nữa, nếu , người khó chịu vẫn là tỷ! Chuyện của tỷ, ta giúp được rồi….”

      Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, nghĩ đến Thủy Tiên có khả năng là tham đồ vinh hoa phú quý nơi hậu cung nên mới tiến cung, trong lòng bắt đầu khinh bỉ nàng ta, càng muốn giúp nàng ta. Hơn nữa, chuyện của Hoàng thất, mình chỉ là nữ tử bé, có năng lực gì chứ?

      “Tiểu Tiểu, muội hiểu lầm rồi, phải giống như muội nghĩ đâu….” Thủy Tiên ngập ngừng, nhưng ràng có chút lo lắng. Tiểu Tiểu cười :

      “Thủy Tiên tỷ tỷ đừng gấp, ta biết chỗ khó xử của tỷ. Nhưng mà lần này ta đến là để cáo biệt với Thủy Thủy, ta tìm được nhà rồi, bây giờ phải dọn ra ngoài, nếu rảnh các người có thể đến chơi!”

      “Tiểu Tiểu, muốn dọn sao? ở thêm mấy ngày nữa? Lại có ai chơi với ta nữa rồi….” Thủy Thủy buồn bã nhìn Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cười :

      “Đừng buồn nữa, chuyện ta hứa với , vẫn còn nhớ! Chính là ở Thành Tây, nếu rảnh có thể đến tìm ta!”

      Thủy Thủy cáo biệt Tiểu Tiểu trong bộ dáng lưu luyến rời, lúc Tiểu Tiểu về đến Liên viên trời tối. Quản gia ở trong nhà đợi nàng, đem khế ước nhà giao cho Tiểu Tiểu, còn để lại nha hoàn nấu cơm, nhưng Tiểu Tiểu cự tuyệt. Vừa mới thoát khỏi cái lồng giam, nàng muốn bên cạnh lại có thêm bà quản gia.

      Nằm thoải mái trong nhà mới, Tiểu Tiểu nhớ đến vị nương gặp lúc chiều, nàng ta là người “phàn long phụ phượng” (*) sao? Nhìn dáng vẻ thương tâm của nàng ta, hẳn là hối hận rồi? Mình có thể giúp nàng ta ? Nếu như thân thể sau khi chết của nàng ta có thể chuyển ra khỏi cung, chừng, chừng mình có thể giúp được, để nàng ta giả chết….nhưng mà, chuyện này phải miễn phí là có thể làm tốt được, hay là đợi họ đến nhờ mình, tính sau vậy.

      Đều tiền phải vạn năng, nhưng có tiền lại vạn vạn thể. Tiểu Tiểu nghĩ muốn có ngày tháng tốt lành, nghĩ muốn nuôi gia đình, lừa gạt thêm ít tiền sao được?

      Cha của Điểm Điểm, có khả năng là Lân Vương, nhưng cũng có khả năng là huynh đệ của . Nhớ được ngoài Lân Vương ra, Vương gia ở kinh thành hình như vẫn còn người, gọi là Sóc Vương. Nếu như hôm nay mình ra ngoài, buổi tối có thể tự do hoạt động, hay là đến yết kiến Sóc Vương trước ? Xem xem thắt lưng có thai ký hay ? Nếu như có, vậy cha của Điểm Điểm tám phần chính là Lân Vương rồi, chình mình chỉ cần nghĩ biện pháp tóm Lân Vương là được….

      Nếu như cũng có? vậy phải làm sao? Còn phải vào cung xem Hoàng thượng có hay sao? Như vậy phiền phức rồi đây….



      (*) Phàn Long phụ Phượng: vịn rồng dựa phượng, chỉ những người tài năng mấy nhưng xuất thân chốn quyền quý, dựa vào gia thế để tiến thân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :