1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      15: Có vẻ như động tâm

      Dọc theo con đường rộng lớn trong vương phủ, Lân vương vừa dẫn bọn ta vừa giới thiệu phong cảnh của vương phủ, chỉ vừa vào cửa liền nhìn thấy đại điện đầy khí thế, đấy là chủ sảnh của vương phủ. Hai bên chủ sảnh, xa xa có thể nhìn thấy hai cái lầu các cách nhau xa, khí thế của hai cái tương xứng nhau, đấy là ngọa thất của vương gia và vương phi. Chậm bước đến chỗ lầu các vừa nhìn thấy, trong đó có lầu, dùng cuồng thảo viết ba chữ rồng bay phượng múa, Tiểu Tiểu nhìn cả nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra: Lâm Uyên các. Trong lòng Tiểu Tiểu oán giận , cái chữ “Uyên” kia khó viết như vậy, vương gia này viết nguệnh ngoạc như thế làm cái gì? Suýt nữa là nhận ra, mất mặt! Nghĩ đến đây, lặng lẽ lè lưỡi, cái lưỡi linh hoạt màu hồng phấn đưa qua đưa lại, trùng hợp khiến Lân vương bên nhìn thấy, ánh mắt y tối sầm lại, cả người giống như có dòng điện chạy qua vậy, trong chớp mắt cư nhiên lại có dục vọng muốn hôn nàng! muốn chình miệng nhấm nháp dư vị cái lưỡi màu hồng phấn kia, bắt gặp ánh mắt của nàng, y hốt hoảng quay đầu . (shinku: chậc chậc! đúng là sắc lang 0_O)

      Hai nha hoàn nhìn đoan đoan chính chính cung kính đứng tại cửa, nhìn thấy Lân vương đến, vội vàng lên trước nghênh đón. Lân vương : “Để nha hoàn dẫn hai người đến Túy Nguyệt đình dạo chơi trước, ta thay y phục xong, lát qua đó!” xong, có chút chật vật vào trong tẩm thất.

      Bọn ta gật đầu, theo hai nha hoàn từ bên Lâm Uyên các qua, cuối con đường khúc khúc khuỷu khuỷu, cư nhiên là hoa viên cực lớn. Mà cửa sau của Lâm Uyên các, cư nhiên lại đối diện với hoa viên này. Xem ra Lân vương này là biết hưởng thụ à nha, nơi ở của chính mình, vô luận trước sau đều có hoa có cỏ, có sơn có thủy.

      Túy Nguyệt đình, cách Lâm Uyên các xa, cũng chỉ có vài trăm bước bộ, từ cửa phía sau các bảy tám mươi bước, rẽ trái là tới, đình được xây ở bên thủy trì lớn lắm, ở trong đình, có thể nhìn thấy hồ nước được trong lắm ở phía dưới, thần kỳ nhất là, mặt hồ yên tĩnh, cư nhiên lại nổi bọt nước. Lẽ nào đây là ôn tuyền (suối nước nóng) sao? Tiểu Tiểu nghi hoặc nghĩ, thuận miệng liền hỏi.

      tiểu nha hoàn : “Hồi tiểu thư, đúng vậy.”

      Nghe xong, Tiểu Tiểu hưng phấn muốn xuống đó thử xem, biết có giống như ôn tuyền trong tưởng tượng nhỉ? Nhưng còn chưa tới gần bị nha hoàn ngăn cản. Nha hoàn khó xử :

      “Tiểu thư, được đâu, vương gia để bất cứ ai tiếp xúc trì thủy! Nếu như tiểu thư động đến, vương gia trách tội nô tỳ!”

      Nhìn vẻ khó xử kia, Tiểu Tiểu liền thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại. Nhưng mà, nàng chỉ mới nghe sư phụ về ôn tuyền thôi, chứ trước nay vẫn chưa từng tắm qua ôn tuyền à nha? Bây giờ biết được Lân vương phủ có ôn tuyền, nàng làm sao có thể bỏ qua được chứ. Ban ngày cho động đến, buổi tối lén đến ôn tuyền ngâm mình. còn được sao?

      chuyện, mười mấy nữ tử mặc trang phục giống nhau lượn lờ đến, bọn họ Hoàn phì Yến gầy (*), người nào người nấy mỹ mạo như hoa. Lân vương này đúng là có phúc khí, cho dù là đám nha hoàn tống thiện (dâng thức ăn) cũng xinh đẹp như vậy, ắt hẳn là nữ nhân của y có ai xấu rồi.

      (*) Hoàn mập Yến gầy: đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn (tức Dương quý phi), mảnh mai như Triệu Phi Yến. Ở đây ý muốn người đẹp dáng người từ đầy đặn cho đến thon thả mảnh mai đều có cả.

      Tiểu Tiểu lén nhìn Thủy Thủy đứng bên nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng, nhìn thấy Thủy Thủy thất thần nhìn đám nữ tử kia, có phải xinh đẹp của họ, đả kích đến lòng tự tôn của nàng ta rồi ?

      Bàn tay nhắn của Tiểu Tiểu khẽ nắm lấy nàng ta, lén an ủi nàng ta chút. Nữ nhân á hả, đẹp thôi đủ, phải có đầu óc mới lấy được lòng nam nhân! Ánh mắt của mười mấy nữ tử đó lén đánh giá hai bọn ta, nhưng cũng chỉ là lén đánh giá, sau khi đặt thức ăn xuống, bọn họ liền nối đuôi nhau rời khỏi.

      lâu sau, Lân vương từ cửa sau tẩm cung đến, nhìn thấy bên đình hai người vẫn còn đứng như trước, bực mình :

      “Ngũ Nhi, sao để khách ngồi? Lĩnh mười gậy!”

      Hai nha hoàn dẫn bọn ta đến đều quỳ mặt đất, run rẩy dập đầu tạ ơn.

      phải chứ, Lân vương này cũng quá vô tình, phải chỉ là để bọn ta ngồi thôi sao? cần gì phải đánh bọn họ chứ? Tiểu Tiểu vội vàng :

      “Lân vương hiểu lầm rồi, là ta và Thủy Thủy muốn thưởng thức phong cảnh của vương phủ nên mới chưa ngồi xuống. Bọn họ qua với ta, là lỗi của Tiểu Tiểu!”

      Y thân trường sam màu trắng, thiếu uy nghiêm lúc mặc quan phục, nhưng lại tăng thêm phần xinh đẹp nhàn nhã, Lân vương lười biếng cười:

      “Nếu Tiểu Tiểu nương giúp cho ngươi, lần này coi như bỏ qua! Ở đây cần hầu hạ, các người lui xuống !”

      Tiểu Tiểu yên lòng, lôi kéo Thủy Thủy vẫn còn bị giật mình ngồi xuống, Thủy Thủy của giờ phút này, cư nhiên lại đem vẻ mặt cảm kích. phải chứ? Lúc nãy Lân vương phạt hai nha hoàn kia, chắc chắn là Thủy Thủy hiểu lầm rồi, hiểu lầm ý của Lân vương. Tiểu Tiểu cẩn thận đánh giá Lân vương, nam nhân như vậy, có đúng là ứng cử viên tốt nhất để làm phu quân trong lòng nữ tử vậy?

      “Lúc nãy có làm hai vị nương kinh sợ ? Quy củ trong phủ có chút nghiêm ngặt, nhưng vương phủ lớn như vậy, quy củ nghiêm làm sao quản được bọn họ? Hơn nữa nương là khách quý, tiếp đãi khách quý chậm trễ, càng phải xử trí nghiêm khắc hơn!” Lân vương cười cười, tự nhiên gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu.

      “Lân vương đùa rồi, là Tiểu Tiểu vừa nãy vượt quá. Có điều lúc nãy quả phải lỗi của hai vị nương kia, bọn họ vì Tiểu Tiểu mà chịu phạt, Tiểu Tiểu đương nhiên cảm thấy bất an!” Tiểu Tiểu cẩn thận , thầm kéo tay Thủy Thủy xuống, ra hiệu cho nàng ta đừng ngẩn ngơ nữa.

      “Ha ha, lúc nãy ta còn tưởng là bọn họ tiếp đãi nương chu đáo. Tiểu Tiểu, cảm thấy phong cảnh ở Túy Nguyệt đình như thế nào?” Ưu nhã uống ly rượu, Lân vương hỏi.

      “Phong cảnh như tranh, Lân vương đích thực là biết hưởng thụ. Nhưng cái mà Tiểu Tiểu thích nhất, vẫn là ôn tuyền này.” Tiểu Tiểu dám uống rượu, chỉ uống chút nước trà, tự nhiên .

      “Ôn tuyền của kinh thành, theo như ta biết, chỉ có hai nơi có. nơi là hoàng cung, bên trong có hai ôn tuyền. Còn nơi chính là ở đây, mặc dù là lộ thiên (ngoài trời), nhưng cũng có phen phong vị khác biệt. Tiểu Tiểu nương hình như rất có hứng thú với ôn tuyền nhỉ?”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 16: Tiền trảm hậu tấu

      “Tò mò thôi, hứng thú có!” Tiểu Tiểu vội vàng trả lời, nhưng nàng biết là, lúc Lân vương đến ôn tuyền, hai mắt nàng phát lóe sáng, cứ như nhìn thấy mỹ vị vậy,….Lúc đó bản thân Tiểu Tiểu cũng phát ra, nhưng Lân vương bên phát được, cho nên mới hỏi như vậy.

      Nghe thấy nàng nghĩ đằng trả lời nẻo, trong lòng Lân vương cười thầm, nữ nhân này thú vị, nhìn quen nhiều loại nữ nhân, nhưng bộ dạng ngây thơ ngay thẳng như vậy vẫn là làn đầu tiên thấy. Có lẽ là bởi vì khác biệt của nàng, cứ muốn chuyện với nàng nhiều thêm vài câu, thậm chí an bài nàng đến Túy Nguyệt đình trước nay vẫn chưa có nữ nhân nào đến này để dùng thiện. Chẳng lẽ bản thân động lòng với nàng rồi sao? Làm sao có thể, bản thân mới chỉ gặp nàng có hai lần thôi mà.

      bên Tiểu Tiểu nhìn thấy Lân vương trầm tư, lại nhìn bên kia Thủy Thủy đứng ngây ngốc. Mặc dù quen thân lắm với Thủy Thủy, nhưng tính tình của Thủy Thủy lại rất hợp với mình, nàng ta thích Lân vương, chính mình cũng từng qua là giúp đỡ. Nhìn biểu của Lân vương đối với nàng ta, có vẻ như đối với mình còn thấy hứng thú hơn, nếu dựa vào những thủ đoạn bình thường để có được Lân vương, là tuyệt đối có khả năng. Vậy hôm nay có phải nên làm chuyện mà mình hứa với Thủy Thủy hay ?

      Tiền trảm hậu tấu, quả biện pháp tồi, trước mắt cũng là cách duy nhất Thủy Thủy có được Lân vương. Võ công của Lân vương phải là thấp, nhưng nếu xảy ra chuyện, đem Thủy Thủy chạy cũng có gì là khó.

      Hơn nữa gần chỗ này có người, đều bị Lân vương sai hết, chỉ có ba người bọn họ, chính mình canh chừng, để Lân vương “xơi” Thủy Thủy. Nếu như Thủy Thủy có thể may mắn mang thai, vậy có thể danh chính ngôn thuận trở thành Vương phi. Cho dù được, phá hủy trong sạch của nương nhà người ta, cũng có thể dung áp lực của Thừa tướng để thủy Thủy gả qua đây.

      Suy tính xong, Tiểu Tiểu lén bỏ ít thuốc vào trong rượu của Lân vương, nhiều lắm, vô sắc vô vị, nhưng hòa vào trong rượu, trộn lẫn với rượu lúc, tác dụng tuyệt đối , cho dù là ‘trinh khiết liệt nam’ cũng khó có thể cưỡng lại được lợi hại của “thuốc” đặc chế của Tiểu Tiểu, bản thân chỉ cần nhìn thấy lúc ánh mắt của Lân vương ổn, tìm nơi trốn quan sát chút, đảm bảo có thể đạt được mục đích.

      Thần biết quỷ hay làm xong hết thảy mọi việc, trong lòng Tiểu Tiểu tự khen mình chút, rồi tiếp tục chuyện phiếm với Lân vương, nhìn thấy y uống rượu….

      Có thể tự do tự tại cùng nàng chuyện phiếm như vậy, trong lòng Lân vương đặc biệt cảm thấy khoan khoái dễ chịu, Thủy Thủy ở bên mặc dù ngẫu nhiên chen vào hai câu, nhưng chút cũng ảnh hưởng đến tâm tình tốt của mình. Tính cách của hai nữ nhân rất giống nhau, nhưng so sánh với Thủy Thủy, Tiểu Tiểu tự nhiên hơn, chuyện thẳng thắn hơn, đặc biệt là hai con ngươi linh động kia, cứ hữu ý vô tình làm xao động tiếng lòng chưa bao giờ động tâm kia của mình, mà mùi hương nữ tính tự nhiên người nàng, lơ đãng bay đến mũi mình, trêu chọc thần kinh mẫn cảm của mình…

      Có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi ? Chỉ cần nhìn nàng, liền khiến cho trái tim đập loạn xạ. Giống như hồ điệp mê luyến trong bụi hoa vậy, y say mê nàng rồi, bât tri bất giác, chỉ muốn nhìn thấy nàng, cùng nàng chuyện, tán gẫu. Giống như bây giờ vậy, dẫn nàng vào trong phủ, còn ở Túy Nguyệt đình trước nay chưa từng chiêu đãi người khác này chiêu đãi nàng.

      “Vương gia, ta muốn giải quyết chút (chắc là WC), hai người cứ chuyện trước !” Tiểu Tiểu nhìn thấy khẩn khiết trong ánh mắt của Lân vương, cố làm ra vẻ trấn định : “Ta đến phía trước, hỏi bọn họ chút là được! quay lại nhanh thôi.”

      Trước lúc Tiểu Tiểu sắp , len lén kéo tay Thủy Thủy, viết bốn chữ “nắm bắt cơ hội” xong, đợi Lân vưong lời nào liền rời khỏi…

      Thủy Thủy cảm kích nhìn Tiểu Tiểu cái, lần đầu tiên mình ở chung với Lân vương, nàng ta cúi đầu thẹn thùng, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ ửng…

      Lân vương đưa mắt nhìn Tiểu Tiểu biến mất ở ngã rẽ, mà ánh mắt vẫn cứ theo đuổi hình bóng của nàng, ánh mắt chăm chú, vẫn cứ theo đuổi cho đến khi nhìn thấy hình bóng của nàng nữa. Nghĩ đến bên cạnh vẫn còn người, mặt của y tự nhiên liền đỏ ửng. Mà lúc này Thủy Thủy bởi vì Lân vương lời nào, len lén ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Lân vương, quan tâm hỏi:

      “Vương gia, người sao chứ?”

      có gì!” Lân vương lại rót ly rượu, cả khuôn mặt lại càng đỏ thêm.

      “Vương gia, mặt người đỏ hết cả lên rồi kìa, sao chứ?” Thủy Thủy yên tâm đứng dậy, bàn tay quan tâm sờ lên trán Lân vương, nhiệt độ cao của cái trán làm cho nàng ta hoảng sợ : “Vương gia, trán người nóng quá! Ta gọi người tới!”

      Lân vương vừa nghe thấy nàng ta muốn gọi người, liền vội vàng kéo Thủy Thủy lại, miệng : “ cần!”

      Nhìn bộ dạng nay của mình, lúc này gọi người tới, nếu như để người ngoài nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa? Cả đời minh của mình phải bị phá hủy như vậy đấy chứ? Bởi vì cái kéo tay của y, Thủy Thủy đứng vững, liền té ngã vào trong lòng Lân vương, hại Thủy Thủy sợ đến nỗi dám động đậy. Mà Lân vương vốn trúng xuân dược của Tiểu Tiểu, ôn hương nhuyễn ngọc chính là giải dược duy nhất của y, bởi vì thương nhung nhớ của Thủy Thủy, y hài lòng ‘ưm” tiếng….

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      17: Là người sao?

      Sau khi Tiểu Tiểu rời khỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Lân vương hình như lầm đối tượng rồi phải, người mà hứng thú đáng lẽ phải là Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng của đối với mình chắc?

      nương, người muốn đâu? Nô tỳ có thể giúp người ?” trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấy Tiểu Tiểu hồn vía lên mây tới, liền ân cần hỏi han.

      Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, liếc nhìn nha hoàn kia cái, vội vàng khách sáo :

      “Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta muốn giải quyết chút, xin hỏi phải như thế nào?”

      “Để nô tỳ dẫn nương qua đó, xa lắm, chính là bên kia! Vừa nãy cảm tạ ơn cứu giúp của nương!” Nha hoàn cung cung kính kính , Tiểu Tiểu khiêm tốn đáp:

      “Vừa nãy là lỗi của Tiểu Tiểu, khiến cho tỷ tỷ sợ hãi rồi!”

      ——-

      Lúc trở về, Tiểu Tiểu đặc biệt dặn dò nha hoàn kia, Vương gia truyền lời, thể tùy tiện tới gần. Nha hoàn hiểu gật đầu, ánh mắt ám muội quét lên người Tiểu Tiểu, dọa cho Tiểu Tiểu bất an rời , mãi đến khi rời khỏi tầm mắt của nàng ta, nàng mới len lén khom người, nấp vào bụi hoa gần Túy Nguyệt đình, nhìn lén “tác phẩm” của bản thân…

      Chu choa, thuốc kia là lợi hại! Ngươi xem Lân vương kia , mặt đỏ hồng, hai mắt mê mẩn, làn môi diễm hồng, động tác thô lỗ… Ngay đến tai cũng đỏ ít. Đầu tóc vốn chỉnh tề kia, có hai sợi nghịch ngợm rũ xuống, buông lơi trước ngực, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm….

      Lân vương làm gì vậy? Tiểu Tiểu trợn to mắt lên nhìn, miệng của cư nhiên….Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Tiểu Tiểu mặc niệm hai lần, dùng tay che mắt lại, nhưng vẫn là nhịn được nhìn lén qua khe hở. Nếu phải lý trí với bản thân nữ tử kia là Thủy Thủy, là chính mình sắp đặt nàng ta làm như vậy, nàng còn muốn qua đó giúp mỹ nam kia giải độc cơ, sợ gì thuận tay dắt thêm con dê về, đúng, phải là dắt thêm đứa về, nàng đều nguyện ý à nha…xơi , tính như thế nào vẫn thấy lời! Nhưng nếu như xơi , nàng cũng ngốc nghếch mà chỉ như vậy liền trở về thôi đâu, nàng uống chút thuốc, vậy phải diệt được hậu hoạn rồi sao?

      “Vương gia, Thủy Thủy…”

      tiếng Thủy Thủy, làm cho Lân vương mê mẩn liền sực tỉnh. nhìn quanh, nhìn nữ tử trong lòng, nữ tử kia giải quyết sao đến giờ vẫn chưa về? lẽ….?

      Từ trước đến nay bản thân mình phải là người tùy tiện như thế, vậy chắc chắn là hai nữ tử này hạ dược mình rồi, là Thủy Thủy hay Tiểu Tiểu? Lẽ nào mục đích của bọn họ là muốn mình phải cưới Thủy Thủy? Bây giờ Tiểu Tiểu đâu? Là trốn ở bên canh chừng hay núp ở góc để rình coi? Lẽ nào đây chính là “tiền trảm hậu tấu” mà hôm trước nàng sao? Chính là trước tiên khiến cho mình muốn Thủy Thủy sau đó cưới nàng ta, hay là muốn ép thành hôn? Bọn họ nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy? Cho dù ta có động đến Thủy Thủy, muốn ngồi lên vị trí Lân vương phi, còn phải xem nàng ta có năng lực này ….Ức chế khó chịu trong người, Lân vương thầm: Cư nhiên dám tính kế với ta, đúng là gan bằng trời, hãy xem ta giải quyết nàng ra sao!

      Bât động thanh sắc nhìn người trong lòng, lỗ tai nhạy cảm cảm nhận động tĩnh chung quanh. Tại sao chung quanh lại cảm nhận được tiếng hô hấp của nàng, lẽ nào nàng có ở gần đây?

      Tiểu Tiểu ở bên rình coi tự nhiên hiểu Lân vương này muốn làm gì, nàng cũng sốt ruột thôi, trong lòng thầm mắng: Lân vương này, rốt cuộc có phải nam nhân vậy hả, trực tiếp tìm bãi cỏ nào đó xử Thủy Thủy, còn dây dưa ở đó làm gì vậy trời, chút cũng dứt khoát, sau này chắc chắn phải hạ thêm tí dựoc nữa….

      Trong lòng còn chưa mắng xong, thân ảnh bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      18: Ai?

      Trong lòng còn chưa mắng xong, thân ảnh bay qua đây, đem nàng ôm vào trong lòng, chuẩn xác che lấp môi nàng…

      Nhiệt độ ấm nóng môi, khiến cho Tiểu Tiểu mê mẩn trong giây lát, mà hương rượu nồng đậm trong miệng , khiến cho người dám uống rượu như Tiểu Tiểu say lâng lâng, cả người choáng váng.

      Thân thể nữ tử trong lòng lành lạnh, mùi hương nhàn nhạt cơ thể, càng thêm thúc dục xuân dược trong người Lân vương, bá đạo hôn lên làn môi đỏ mọng mê người kia, kiên định tách hai hàm răng Tiểu Tiểu ra…

      Gió thổi qua, Tiểu Tiểu mở to đôi mắt mê mẩn, dưới thân là bãi cỏ mềm mại, bốn bề là từng khóm, từng bụi hoa cỏ cao lớn, bên tai có thể lắng nghe được tiếng kêu của côn trùng, còn ngẫu nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng hót của chim chóc, còn ngửi được mùi hương hoa nồng đậm….

      Chung quanh hết thảy đều là cảnh vật xa lạ, sớm nhìn thấy dấu vết của Túy Nguyệt đình! Đây là đâu, nàng mê mẩn nhìn…

      “Nhắm mắt lại, chuyên tâm chút! Tiểu Tiểu!” Bên miệng đau nhức, hung hăng cắn nàng cái.

      Tiểu Tiểu sợ hãi lắc đầu, ấm ức : “Vương gia, người nên đối với ta như vậy, đáng lẽ người nên muốn Thủy Thủy mới đúng chứ…”

      “Nàng cái gì?” phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.

      Đè nén khó chịu trong người, Tiểu Tiểu gian nan : “Vương gia, người nên tìm Thủy Thủy…”

      “Nàng còn dám ? Đồ xấu xa, lá gan của nàng lớn, cư nhiên hạ dược ta, vậy ta tận tình mà hầu hạ nàng…” giọng Lân vương khàn khàn , ánh mắt nhìn như thiêu đốt giai nhân, hai tay ngừng thân thể nàng điểm thêm chút lửa thuộc về

      Tiểu Tiểu rên rỉ từng tiếng, nghe như tiếng nhạc mỹ miều vậy, vô thanh khích lệ Lân vương. Nhưng lý trí lại nhắc nhở , phải đối tốt với nàng, nàng trong sáng như trân châu vậy, cần dùng trái tim để che chở.

      Bởi vì miệt mài của , mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi lên người Tiểu Tiểu, lúc rơi xuống giống như lửa bỏng, nhưng qua lại trở nên mát lạnh, xúc cảm mát lạnh, làm cho Tiểu Tiểu nhớ đến Thủy Thủy, nhớ đến lời hứa của mình với Thủy Thủy…

      Chồng của bằng hữu, thể giỡn! Cho dù là người mà bằng hữu để ý, có phải nên tránh xa chút ? Bám vào tia lý trí cuối cùng, Tiểu Tiểu :

      “Lân vương….Bỏ tay ta ra….Ta giúp người giải độc!”

      “Đúng là nàng hạ độc ta? Nàng có thể giải độc sao? Nhưng mà Tiểu Tiểu à , ta muốn để nàng giải độc cho ta, ta muốn nàng dùng chính bản thân mình giúp ta giải độc là được rồi….Suỵt, đừng chuyện, để cho ta thương nàng nào…”

      Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, trong đầu Tiểu Tiểu trống rỗng! Mặc xác hữu tình của , mặc xác những lời hứa hẹn của , ta tận lực rồi, phải ta dụ dỗ , là mạnh mẽ muốn ta…

      Cảm nhận được nữ tử dưới thân vì mình chuẩn bị tốt, Lân vương hôn lên làn môi đỏ mọng của nàng, hôn cách tinh tế, làm cho nàng đem lực chú ý tập trung hết lên người mình, nàng cuối cùng cũng trở thành của ….

      Gió nhè thổi, ôn nhu quẹt những giọt mồ hôi người bọn họ, ngay đến những con bướm nghịch ngợm, cũng an tĩnh đậu đóa hoa, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn màn mỹ lệ kia…

      Vì tác dụng của thuốc, ngủ. Mà nàng vẫn thất thần lâu, biết là bởi vì , hay là vì hưong rượu nồng nàn trong miệng….

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      19: Vậy cũng được sao?

      Sau hồi, hồi phục lại tinh thần Tiểu Tiểu nhìn Lân Vương, ngũ quan tuấn mỹ kia của giờ phút này cũng trầm tĩnh lại, chỉ giống như đứa trẻ vô hại bình thường. Trộm hôn lên mặt cái, nhàng đem dịch xuống, đặt nằm đống y phục rải đất, tay chân đau nhức, trong lúc vô tình phát vết máu người mình. Lè lưỡi với , cầm y phục sang quý của lên, chút thương tiếc mà lau khô….

      Nhìn mỹ nam trần như nhộng trước mắt, khóe miệng Tiểu Tiểu khẽ nhếch: tuyệt sắc như vậy, ăn sạch , mình tuyệt đối thua thiệt!

      Sau khi mặc xong y phục, nàng nhấc thân lên, bay đến Túy Nguyệt đình, nhìn thấy Thủy Thủy kia y phục chỉnh tề. Suy nghĩ phen, trực tiếp ôm lấy Thủy Thủy, bay đến bên cạnh Lân Vương, cởi sạch y phục của nàng ta, đặt nàng ta vào trong lòng Lân Vương….

      Làm xong hết thảy, Tiểu Tiểu nhìn người Thủy Thủy, mặc dù có chút vết bầm tím, nhưng nhiều lắm. Nàng lè lưỡi, nhẫn tâm, tại thân Thủy Thủy nhéo vài cái xong, mới phủi phủi tay, cười : thế mới giống chứ!

      Sau đó đến bên cạnh Lân Vương, tỉ mỉ xem xét thân thể , sao chật vật giống mình nhỉ? được, công bằng! Nàng chút do dự cắn xuống cái, mãi đến khi cảm nhân được có chút huyết vị, mới hài lòng nhả ra, phi thân rời khỏi….

      Nhưng mà, Tiểu Tiểu nhìn thấy rằng, cái người vốn ngủ kia sớm mở mắt, đẩy khối thân thể mềm mại trong lòng ra, vẻ mặt hứng thú nhìn thân ảnh vừa phi thân rời khỏi kia…

      Về đến Túy Nguyệt đình, Tiểu Tiểu ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn ôn tuyền trước mặt. Bây giờ cả người đau nhức, muốn vào đó tắm quá hà. Nhưng nghĩ đến Lân Vương kia, biết khi nào tỉnh lại, hơn nữa từng mệnh lệnh bất kì người nào cũng được động đến ôn tuyền đó, nếu như bị người ta bắt được, biết ra sao đây?

      Haizz, vẫn là buổi tối lén lút đến kiểm tra hiệu quả của ôn tuyền này hơn! Cả người đau nhức lại lần nữa chứng minh rằng con người thể đủ lòng tốt để làm chuyện tốt. Được lắm, khi sao lại giúp Thủy Thủy làm gì? Còn ngu ngốc để bị người ta bắt được nữa chứ?

      Bị bắt rồi thôi, sao lại còn trầm mê mỹ sắc nữa chứ…

      Lân Vương kia tốt rồi, thoải mái, cao hứng, bản thân mình đau nhức vạn phần, ngay cả việc muốn tại ôn tuyền của tắm táp cái cũng dám? mọn chết được, sau này rảnh rỗi Tiểu Tiểu ta ngày ngày đến đây tắm, để cho ngươi ngày ngày dùng nước tắm hết, tắm bẩn của ta để tắm….

      “Tiểu Tiểu, dậy , trời sắp tối rồi, chúng ta phải về sớm chút…” thanh phiền phức vang lên bên tai, Tiểu Tiểu kiên nhẫn phất tay: “Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ thêm tí chưa, mệt chết ta rồi…”

      Thủy Thủy biết làm sao đành liếc nhìn Lân Vương ở phía sau, đỏ mặt cúi đầu xuống : “Ngại quá, Lân Vương. Tiểu Tiểu mắc chứng bực tức thức giấc…”

      “Bực tức thức giấc? Là ý gì?” Lân Vương hiểu hỏi, hình như là lần đầu tiên mới nghe đấy.

      “Bực tức thức giấc, chính là ngủ đủ giấc liền phát giận! Là Tiểu Tiểu với ta như vậy!”

      “Vậy sao?” Lân Vương cao hứng nhướng mày, vừa nãy chắc mệt chết nàng rồi, bản thân bình thường cũng khá dũng mãnh, huống chi lúc nãy nàng còn cho thêm xuân dược. quay đầu , : “Nếu như vậy, nưong đừng làm phiền nàng ấy ngủ nữa. Ta phái người đưa Thủy Thủy nương về phủ trước, đợi sau khi Tiểu Tiểu nương tỉnh dậy, đưa nàng ấy về là được!”

      đợi Thủy Thủy cự tuyệt, vỗ vỗ tay, nha hoàn chạy đến, Lân Vương : “Kêu quản gia an bài chút, đưa Thủy Thủy nương hồi Tướng phủ!”

      có đường thương lượng, Thủy Thủy lưu luyến rời Lân Vương phủ. Mà Lân Vương sau khi thấy Thủy Thủy rời , ôn nhu ôm lấy cái người vẫn còn trong mộng với Chu công kia, về hướng tẩm thất phía trước…

      cẩn thận đem nàng đặt lên giường, nàng nhắm mắt say sưa ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên, hồng quang khuôn mặt nhắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cổ tay áo lộ ra đoạn ngẫu cánh tay, có thể nhìn thấy ràng kiệt tác lúc nãy của mình….

      Nghĩ đến vết cắn vai mình, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau nhức. Nàng đúng là nhẫn tâm, lúc đó bản thân đau đến nỗi suýt nữa kêu lên. Nhưng mà so với nàng, vết thương người mình hơn nhiều…

      Nhớ đến dáng người tuyệt mỹ lúc nàng phi thân bay , ngờ nàng cư nhiên còn biết võ công? Nàng che giấu quá tốt, nếu phải bản thân tận mắt nhìn thấy, dám tin à nha? Điểm huyệt ngủ của nàng, lấy ra lọ dược cao giá trị liên thành, Lân Vương ôn nhu xoa lên thân thể nàng, trận mùi hương thoáng chốc tràn ngập cả phòng….

      “Ta cũng rất mệt!” Giúp nàng mặc xong y phục, Lân Vương bất nhã ngáp cái, ôm giai nhân ngủ…

      “Vương gia! Vương gia!” Tiếng kêu la sợ chết, đem theo tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Lân Vương ngủ say bực mình hỏi:

      “Có chuyện gì?” Cửa bị đẩy ra, thân ảnh xông vào trong, thiếu chút nữa đụng vào người Lân Vương về phía cửa…. Thân ảnh xông đến bên giường, nhìn thấy giai nhân say ngủ kia cùng với y phục nguyên vẹn người nàng, mới thở ra hơi, xấu hổ nhìn Lân Vương vẻ mặt tức giận: “Xin lỗi, Lân Vương, mạo phạm rồi!”

      Tác giả: Người đến là ai? Tại sao lại thở phào nhõm? Còn Tiểu Tiểu, Lân Vương có để nàng ? Các tình lưu ngôn nhiều nhiều chút, Dương Dương mới có động lực để viết. Đương nhiên, cất giữ++phiếu phiếu cũng muốn rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :