1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 5: Đùa giỡn với ta? ngươi còn kém lắm

      Ngẩng đầu lên, ta nhìn thẳng vào mắt , lớn lên rất xinh đẹp, thân thanh sam nho nhã làm tôn thêm thể hình cân xứng của , bên hông có gắn cây tiêu màu đỏ sậm, thân tiêu sáng trong veo, biểu thị thích của chủ nhân đối với nó. Cánh tay sau lưng giờ phút này đưa ra trước mặt, tay cư nhiên cầm cây quạt bạch ngọc giá trị xa xỉ. Hô hấp của mà vững vàng, hiển nhiên là biết võ công, nhưng nội công cũng bình thường, đương nhiên là dưới ta. Thân thủ như vậy, cũng muốn làm hùng cứu mỹ nhân, trong lòng ta khinh thường cười tiếng.

      Quay đầu về giữa, thấy vị nương kia nhìn dời mắt, nét mặt ửng đỏ thẹn thùng, hiển nhiên nương bị dáng vẻ phong độ của vị công tử kia mê hoặc rồi. Xem ra khẩu vị của nương này cũng quá tầm thường, mà cũng trong lúc vô tình, ta nhìn thấy tên tiểu khất cái quỳ dưới đất kia lộ ra vẻ mặt hả hê khi thấy người gặp nạn. Vốn dĩ ta nghĩ vỗ vỗ mông cứ như vậy mà rời , cùng bọn người này chấp nhặt. Bây giờ xem ra, phải lý luận cho ra ngô ra khoai mới được. (shinku: đoạn này ta chém gió ^^!)

      Quay đầu lại, ta hướng cái vị mỹ nam tử tự cho là bất phàm kia, cười hỏi:

      ” Công tử, vạn vạn vật, cũng phải có chứng cứ. Công tử có tận mắt thấy ta trộm hà bao của vị nương này sao? ”

      ” Cái này có! nhưng nương xúi dục đệ đệ của mình trộm đồ, sau khi việc bại lộ liền phủ nhận quan hệ là chuyện tất cả mọi người ở đây đều chứng thực ” định thần nhàn nhạt .

      ” Ô, vậy sao? công tử làm sao chứng minh được là đệ đệ của ta? thấy công tử khẳng định như vậy, bằng cùng tiểu nữ đánh cược phen. Chỉ cược trăm lượng được rồi. Nêu như ta có thể chứng minh bản thân trộm đồ, ta cùng với tên tiểu khất cái kia có bất kì quan hê gì, công tử phải bồi thường cho ta trăm lượng bạc phí tổn thất danh dự, nếu như ta thể chứng minh, tiểu nữ tử nguyện cùng mọi người gặp quan. biết công tử có dám cược hay ? ”

      Hai mắt ta khiêu khích nhìn , ngươi phải muốn làm hùng cứu mỹ nhân sao? ta bắt ngươi trả giá cho việc cứu mỹ nhân của ngươi, thuận tiện moi thêm được chút lộ phí, cái mà Tiểu Tiểu ta giờ thiếu nhất chính là cái này.

      ” Công tử, cứ việc đem bọn chúng lên gặp quan là được rồi, cần phải đánh cược với nàng ta…” người vây quanh xem ríu ra ríu rít .

      Vị nương mất đồ kia vội vàng :

      ” Vị công tử này, cần đâu! nếu chính ta trả là được! ”

      chút tiền nhặt này, bản công tử để trong mắt! ” xong, từ trong người móc ra mười mấy tờ ngân phiếu, tùy tiện lấy ra tờ trong số đó, nhìn thoáng qua cái rồi đem những tờ khác cất vào trong lòng: lo tìm được đối tượng để xuống tay, lần này, là tự ngươi trêu chọc ta….

      ” Đây là trăm lượng, nương có thể được rồi chứ! ” để ý tới tờ ngân phiếu trăm lượng, .

      Ta xoay người đến trước mặt tiểu khất cái, :

      ” Ngươi ta là tỷ tỷ của ngươi, tiểu khất cái, ngươi biết ta bao nhiêu tuổi ? thành thân chưa? Ta họ gì tên gì? ”

      Vừa , tay vừa vỗ vỗ bả vai cái, trong tay đương nhiên là thầm dở trò. Thân là đồ đệ của thần trộm, tuy rằng võ công cao, nhưng có hai thứ rất lợi hại: là khinh công, thần trộm mà, đương nhiên chạy rất nhanh rồi; thứ còn lại chính là y thuật và độc thuật, mấy cái này đều là vì để ứng phó với tình huống đặc biệt trong công việc, cũng giống như bây giờ vậy, cho dù ta dùng khinh công, dùng độc ta cũng có thể thoát khỏi bọn chúng. Nhưng mà, ta vốn lương thiện, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, ta vẫn chưa muốn dùng độc nha.

      ” Ta đương nhiên biết, tỷ tỷ, tỷ….”

      Câu kế tiếp còn chưa xong, bất an di chuyển chút, thể tin được nhìn ta, tiếp theo đó lắp ba lắp bắp:

      ” Tỷ…. hai mươi tám tuổi…… thành thân…” câu kế tiếp vẫn chưa ra, chỉ đứng đó run rẩy.

      ” Cứ cho như là ngươi dối, cũng đừng dọa người đến thế chứ? Ta tin, chỉ cần là người có mắt cũng có thể nhìn ra, ta thể nào hai mươi tám tuổi được. Hơn nữa, những người vừa nãy đuổi đến đây, ở trước mặt còn có ai? Đứng ra đây chút? ”

      Mười người, từ trong đội ngũ lục đục đứng ra, ta cười :

      ” vậy ở phía trước, tự nhiên nhìn được truy đuổi như thế nào rồi chứ. các ngươi vốn dĩ còn cách đoạn, chạy chậm chút nào, lúc đó, chính ta kéo lại, sau đó các ngươi mới đuổi đên, đúng ? ”

      Mấy người đó ngẫm nghĩ lúc, :

      ” Hình như là vậy….”

      ” Vậy xin hỏi các vị bằng hữu, nếu ta đúng là tỷ tỷ của , ta kéo lại, đợi các ngươi đến bắt sao? ” đúng là lũ ngốc, lời dối trắng trợn như thế mà cũng tin được.

      đến trước mặt tiểu khất cái, ta cười nhạo :

      ” Tiểu khất cái, lần sau lúc mà dối, phải bịa chuyện cao minh chút! ”

      Phủi phủi y phục, ta ngẩng đầu tiêu sái bước đến trước mặt mỹ nam tử kia, hai ngón kẹp lấy tờ ngân phiếu kia, khinh thường nhìn cái, dương dưong tự đắc mà .

      Sau khi được khá lâu, ta nhìn thấy vị kiều tiểu thư kia đỏ mặt cảm tạ hùng, tay ta cầm cây tiêu màu đỏ sậm, sau khi cầm trong tay chơi vài lần, liền cất vào trong tay áo, dương dương tự đắc mà ! Tiểu tử, đây là quà gặp mặt mà nãi nãi ta thu của ngươi! sau này gặp lại, tất nhiên là gặp ngân phiếu trong lòng của ngươi rồi, ha ha ha……

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      6: Đùa giỡn ta? cho ngươi chịu đủ!

      Có tiền đúng là khác ! Ngồi trong đại sảnh Túy Hương Lâu, nhìn tiểu nhị bưng lên bốn món ăn, ta ăn khách khí, suy nghĩ đến việc bây giờ Túy Hương Lâu ít nhất là còn chỗ ngồi, người ở đây rất nhiều, ta vẫn là chú ý hình tượng chút, ngăn lại kích động muốn ăn nuốt ngấu nghiến, rất khắc chế mà ăn mỹ vị trước mặt. ngờ, lúc Tiểu Tiểu dịu dàng, nhìn cực kỳ thanh nhã mê người.

      Ở bàn bên cạnh, có bốn vị công tử phù dung phong nhã ngồi, bọn họ thầm chuyện gì đó, ánh mắt ngừng nhìn sang hướng bàn bên ăn cơm là ta, ta đương nhiên cảm nhận được rồi, nhưng cũng thèm để ý, tự mình ăn đồ của mình, đâu rảnh rỗi mà quản nhiều chuyện làm gì.

      nương, ăn cơm mình sao? chi bằng chúng ta cùng nhau ăn , được ? ” vị công tử bạch y đầu to óc heo đến, quanh cái lưng mập mạp có buộc sợi thắt lưng nạm vàng, biểu thị gia cảnh giàu có của , nhưng cũng làm cho thắt lưng của nhìn y như cái thùng nước, rất là buồn cười, mấy sợi tóc trước trán kia, làm bộ hất ra phía sau chút, để lộ ra khuôn mặt mập mạp, dùng cái biểu tình tự cho là đẹp trai nhất để với ta.

      ta hả? ” ta xoay đầu nhìn cái, xung quanh có ai. gật đầu :

      ” Đương nhiên là nương rồi! ”

      Ta cúi đầu xuống, tiếp tục ăn, miệng cười : ” Đa tạ hảo ý của công tử! Có điều, bổn nương rảnh! ”

      Vốn mặt mang nụ cười trong nháy mắt biến mất, mọi người trong đại sảnh nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của cũng lớn tiếng cười ha ha ha, tức giận :

      nương, có biết ta là ai ? Ở trong kinh thành này, chưa có ai dám nể mặt Lưu Phong ta, đừng có mà rượu mời uống lại muốn uống rược phạt! ”

      ” Ngưu Phong (trâu điên) (*)hả? Ta thấy ngươi cũng khác trâu điên bị bệnh là mấy. Nếu , sao mà ăn cơm của ngươi, qua đây phát điên cái gì thế! về rượu hả? bổn nương thích uống rượu, rượu mời rượu phạt đều thích uống! ”

      Ngẩng đầu lên, khiêu khích nhìn cái, ta chút lưu tình . Người ngồi xung quanh thời khắc này cười càng lớn tiếng hơn, bọn họ đều ăn cơm, ngay đến mấy người lúc nãy ngồi cùng bàn với cũng qua đây, vây quanh , :

      ” Lưu ca, hôm nay huynh đúng là đụng trúng người thích châm chọc rồi. Ha ha, thôi bỏ , chúng ta uống rượu nào, đừng ở đây trêu chọc vị nương xinh đẹp này nữa. ”

      Nghe thấy mấy lời châm chọc, ta biết mấy người này bình thường khi dễ ít nữ nhân, nhưng khi nghe đến từ ” xinh đẹp “, trong lòng ta hả dạ ít. Nữ nhân, suy cho cùng vẫn là cái đẹp, có người ca ngợi mình, muốn cao hứng cũng rất khó. Huống chi, đây lại là lần đầu tiên có người khen mình.

      được, hôm nay ta thu phục được vị vô nương cứng đầu này, sau này Lưu Phong ta làm sao dám vác mặt ra ngoài nữa! ” vị nam tử đó hất tay, đến trước bàn của ta, phẫn nộ hỏi: ” nương chẳng lẽ muốn Lưu mỗ đích thân ôm nương lên sao? ”

      Nhìn cái ánh mắt mê đắm của , cúi đầu nhìn thấy đặt cái bàn tay béo búp míp của lên bàn, ta cười tươi :

      ” Bổn nương có cái phúc khí lớn lao đó, công tử….” vừa , ánh mắt ta lại ôn nhu nhìn , làm cho điên đảo choáng váng, tay từ từ sờ lên cái móng lợn của , ôn nhu vuốt ve, cây ngân châm nho thần biết quỷ hay theo lỗ chân lông đưa vào trong người , trước khi ma trảo của cầm được tay ta, ta nhanh chóng rút tay mình ra, hô lớn: ” Tiểu nhị, qua đây tính tiền! ” có lẽ đột nhiên bị ôn nhu của ta dọa, thời khắc này vẫn ngây ngốc tại chỗ, tiểu nhị nơm nớp lo sợ đến:

      ” Tiểu thư, tổng cộng là lượng bạc ” ta vừa muốn lấy tiền ra, vội vàng :

      ” Tiểu nhị, những gì vị nương này gọi cứ tính hết lên bàn kia . nương, mời bên này! ” ta cười cười, ăn cơm có người trả tiền, sao mà nhận chứ? Đứng dậy, trực tiếp về phía trước, cao hứng nhướng mày với mấy vị bằng hữu, mấy người đó vươn ngón tay cái ra, đắc ý cười.

      Ta tới bàn bên cạnh của bọn , vung tay áo cái, trách hỏi:

      ” Chỉ có chút thức ăn như thế? vậy mà cũng mời bổn nương qua? ” xong xoay người dương dương tự đắc mà

      nương, đợi , bọn ta gọi thêm…” vội vã ở phía sau kêu la, ta coi như nghe thấy tiếp tục ra ngoài. Quay đầu lại nhìn cái, bọn họ có đuổi theo, nhưng có hai người giống như gia đinh đuổi theo ở phía sau, ta nhanh chậm mà . Ta cố ý chơi đông dạo tây, hai tên gia đinh phía sau mệt thở hồng hộc, thấy bọn họ cũng sắp mệt chết rồi, ta rất nhanh chui vào trong đám người kia, rất dễ dàng bỏ rơi mấy tên gia đinh đó.

      Nằm trong phòng ở khách sạn, nhớ lại mấy tên công tử giàu có ấy, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ rất nhiều, biết ngày mai bọn họ có thể xuống giường được đây? Chắc là khó lắm, ha ha….

      Đến nay cuối cùng cũng xuống núi, đến được kinh thành, nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn của mình, e rằng còn phải ở đây thời gian, nhiệm vụ cần thiết bây giờ là tìm chỗ đặt chân trước . Ở khách sạn tốn kém rất nhiều, hơn nữa có số chuyện tiện cho lắm, chi bằng ngày mai tìm cái viện nào đó ở lại, như thế cũng tiện cho hành động sau này. Còn nữa, xuất môn ra ngoài mà có tiền ổn, vẫn là nghĩ cách tiếp nhận ít vụ làm ăn tốt hơn.

      Nên bắt đầu từ đâu trước nhỉ? Vị công tử cầm quạt ngọc kia sao? hình như cũng chẳng phải người xấu gì, thôi vậy, nuốt của trăm lượng bạc rồi tha cho , còn có cây tiêu xinh đẹp này, cũng phải tranh thủ xử lý nó. Cái tên công tử mập muốn đùa giỡn ta kia sao? là ứng viên rất khá đấy, thôi tìm vậy, nội trong ba ngày, bị độc phát, phải chịu tội đủ bảy ngày mới khỏi được, ha ha ha…. ta muốn xem thử, sau khi trải qua giáo huấn lần này, còn dám kiêu ngạo ra ngoài tán nữa ?

      (*) Lưu Phong (刘锋: Líu Fèng) đọc lên nghe giống như Ngưu Phong (牛疯: níu fèng), có nghĩa là trâu điên.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 7: Giáo huấn Ngưu Phong

      Vừa tỉnh giấc, ta liền nghênh ngang đường hỏi thăm phòng ở, cũng coi như có duyên, vừa dạo chốc lát, đụng phải nữ tử hôm trước ta giúp nàng lấy lại hà bao. ta còn chưa nhìn thấy nàng ta, nàng ta chú ý đến ta rồi, chào hỏi ta từ xa, nếu phải ngày đó nàng ta nhìn soái ca với ánh mắt nóng bỏng quá gây chú ý, ta nhớ ra nàng ta rồi.

      ” Vị nương này, hôm đó đa tạ nương giúp đỡ ” nàng ta thân thiết chạy đến trước mặt ta, ôn nhu .

      Ta lắc đầu: ” Ta còn phải đa tạ nương đấy? giao nộp ta cho quan phủ ta biết ơn lắm rồi ” ta đây là kẻ tiểu nhân, người khác đối với ta tốt ta nhớ ở trong lòng.

      nương cười chê rồi, chỉ là hiểu lầm thôi….còn mong nương đừng để bụng! ” nàng ta cười làm lành , ta gật gật đầu:

      ” Ta đại nhân đại lượng, biết hôm nay nương kêu ta lại, còn có chuyện gì khác ? hôm nay ta rất bận….”

      kiên nhẫn nhìn lên đỉnh đầu mặt trời, hôm nay dậy trễ chút, mới vừa ra ngoài lát đến trưa ròi. Nếu như còn chưa tìm được phòng trọ, tối nay phải ngủ khách sạn rồi.

      biết xưng hô với nương như thế nào? Thủy Thủy hôm nay gặp được nương, tự nhiên muốn lời cảm tạ với nương. Nếu nương chê, Thủy Thủy mời nương dùng bữa cơm, được ? ”

      Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của nàng ta, tục ngữ thân thủ đánh người có khuôn mặt tươi cười, hơn nữa, bữa cơm trưa miễn phí, ăn uổng, ta có từ chối chút ít, rồi cũng theo Thủy Thủy đến tửu lâu gần đó – Túy Nguyệt Lâu.

      Ngồi ở căn phòng trang nhã ở lầu ba, ta lần nữa ngắm cái vị chỉ đem theo nha hoàn duy nhất kia, hình như nương này cả ngày chỉ dạo phố, sao lại cảm thấy có chút kỳ quặc nhỉ?

      nưong, xin hỏi xưng hô như thế nào? ” nhìn thấy ta nhìn chăm chú, nàng ta lơ đãng hỏi.

      ” Tiểu Tiểu ”

      ” Tiểu Tiểu? ” nàng ta kinh ngạc mở miệng, vẻ mặt nhất thời có chút đáng .

      ” Tên của nưong là Tiểu Tiểu sao? Họ sao? ” kinh ngạc xong, nàng ta tò mò hỏi.

      biết, ta là nhi! ” nhìn thấy tiểu nhị bưng thức ăn đến, bụng ta đói đến nỗi kêu ùng ục, ta xấu hổ cười cái.

      ” Ha ha, Tiểu Tiểu, là ta sơ sót. Chúng ta ăn cơm trước ! Có thể gọi nương là Tiểu Tiểu ? ” nghe nàng ta chuyện, cũng chỉ là đại tiểu thư đơn thuần có tí tâm kế gì cả.

      ” Được thôi! ” vừa tế cái miếu ngũ tạng, ta vừa rút ra chút thời gian . (Tức là vừa ăn vừa )

      ” Tiểu Tiểu, nương giờ ở đâu vậy? ” Thủy Thủy dịu dàng ăn thức ăn, vừa hỏi.

      ” Khách sạn! chúng ta mau ăn nhanh , ăn xong, ta còn phải tìm phòng nữa….”

      ” Tìm phòng? nương là muốn ở mình sao? ” Thủy Thủy nhìn thấy ta ăn, nàng ta cũng bắt đầu ăn nhanh.

      ” Đúng thế, ta vừa đến kinh thành, muốn cả ngày cứ ở khách sạn! Quá bất tiện! ”

      ” Tiểu Tiểu, phòng ta tìm người giúp nương tìm. Nếu nương trước tiên cứ đến nhà ta ở được ? mình ta ở nhà rất buồn chán! ” Thủy Thủy tỏ vẻ đáng thương .

      ” Ở nhà minh? Ở nhà còn ai khác sao? ” hiểu nhìn nàng, cách ăn mặc của nàng ta nhìn thế nào cũng giống như đại tiểu thư a.

      ” Có, nhưng nữ tử trong nhà chỉ có duy nhất mình ta. Tỷ tỷ ta lâu trước gả cho người ta rồi, mình ở nhà buồ chán a…” nàng ta oán giận , đúng là đứng chuyện thắt lưng đau. ngày ba bữa như ta, lao tâm lao lực đều buồn chán, nàng ta chơi cả ngày buồn chán sao được? [Hãn! Tiểu Tiểu, ngươi lúc nào vì ba bữa mà lao tâm lao lực vậy?]

      ” Chỉ cần ở nhà nương hạn chế tự do của ta, ta có thể tạm thời qua đó chơi cùng nương vài ngày! ” có tiện nghi phải lợi dụng, lợi dụng uổng, ta thận trọng đáp ứng, nàng ta cao hứng tươi cười.

      Ăn xong bữa cơm, ta cũng thích tính cách thẳng thắn của nàng ta, hai người bọn ta tuổi xấp xỉ nhau, liền nhận làm bằng hữu.

      thế gian này, nên đắc tội người ta, người ta ‘ oan gia ngõ hẹp ‘ có lẽ chính là đến tình huống này. Cùng Thủy Thủy ăn cơm xong, vốn định dạo phố lát sau đó về khách sạn thu thập đồ đạc rồi trực tiếp đến nhà Thủy Thủy ở. ngờ vừa bước xuống lầu đụng phải bốn tên hoa hoa công tử hôm qua.

      Còn chưa nhìn thấy , nghe thấy tiếng la hét:

      ” Đứng lại, nương! ”

      Trong thanh ràng là mang theo tức giận, làm cho ta bực mình liếc cái. Bốn người cả mặt đều vàng vọt, phảng phất giống như người bệnh vậy, xem ra, hôm qua bọn họ ăn ít. Hai tên gia đinh vây trước mặt bọn ta.

      ” Có chuyện gì? ” ta bực mình hỏi. Có số chuyện, cho dù đúng là mình làm, cũng thể lập tức thừa nhận được.

      ” Cái con ả thối tha nhà ngươi, hôm qua trong canh của bọn ta bỏ cái gì? ” cái tên trâu điên kia có giáo dưỡng mà đến trước mặt ta, thô lỗ hỏi. Thấy tất cả mọi người ăn cơm trong đại sảnh, đều chăm chú nhìn ta, tay ta ‘ ba ba ‘ hai tiếng, tát lên cái mặt trư béo của .

      ” Con ả thối tha, cư nhiên dám đánh ta? ” trợn tròn mắt nhìn ta, cái móng heo mập mạp giơ lên, mắt thấy sắp rơi lên mặt ta, ta dửng dưng nhìn .

      ” Dừng tay! ” tiếng kêu khẽ bên cạnh từ trong miệng Thủy Thủy thoát ra, tay của tên Ngưu Phong nhất thời dừng lại, miệng :

      ” Vu tiểu thư, đây là chuyện giữa ta và con ả thối này, nương tốt nhất đừng tham gia vào! ”

      Di? Thủy Thủy rất có tiếng sao? Nhưng cái từ ‘ con ả thối ‘ kia của tên Ngưu Phong làm cho nãi nãi ta thấy chướng tai, theo quán tính, tay ta lại ‘ ba ba ‘ tát thêm mấy cái, ta cười hung dữ :

      ” Ngưu Phong, lần sau chuyện chú ý chút! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta? ”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 8: Mông đít của khỉ mẹ

      “Ngươi….ngươi vốn chính là con ả thối, hôm qua ngươi bỏ thêm cái gì vào canh của bọn ta?” tức đến nỗi mặt đỏ như gan heo, chỗ vừa nãy ta đánh , giờ phút này cũng hơi sưng lên, đỏ lên, nhìn rất buồn cười!

      “Ngươi nhìn thấy ta bỏ thêm cái gì vào canh sao? Ai có thể làm chứng?” Ta khinh thường hỏi, nếu Tiểu Tiểu ta hạ dược, mà có thể để các ngươi nhìn thấy, vậy ta phải là đồ đệ của thần trộm nữa rồi.

      “Sau khi nương qua nhìn cái, bọn ta ăn xong liền bị tiêu chảy….” tên nam nhân gầy hơn Ngưu Phong chút đến, chen vào.

      “Tiêu chảy, đấy phải chuyện bình thường sao? Ở bên ngoài ăn hại bụng, các ngươi tìm tửu lâu, đến tìm ta làm gì?”

      Thủy Thủy kéo kéo tay ta, hỏi khẽ:

      “Tiểu Tiểu, sao ngươi lại gặp phải mấy người này?”

      Ta cúi đầu, giọng : “Hôm qua muốn đùa giỡn ta, bị ta đùa lại…”

      Nàng ta cười: “ sao, bọn họ dám làm gì ngươi đâu…” ánh mắt trấn định, khiến cho ta thể nhìn thêm nàng ta nhiều chút, nàng ta rốt cuộc có thân phận gì?

      “Nhưng tiểu nhị ở tửu lâu cũng bị tiêu chảy mà!” tên nam nhân khác nữa .

      “Đấy là vấn đề của thức ăn, liên quan gì đến ta….Í, Ngưu Phong, mặt của ngươi sao vậy? Cái mặt vốn béo ục ịch như heo, bây giờ vừa phì vừa thũng, đỏ đỏ càng ngày càng giống… cái mông đít của khỉ, hơn nữa, nên là giống cái mông đít của khỉ mẹ, mông đít của mấy con khỉ khác đâu có to như vậy đâu…”

      Ta cố ý làm ra vẻ kinh ngạc , lời còn chưa xong, mấy người chung quanh liền quay lại lớn tiếng cười ha ha. Ngưu phong tức giận mặt càng đỏ hơn, nhưng mặt cũng nhăn nhó khó chịu, được tiếng nào. Tuy nên lời, nhưng ánh mắt thay lời muốn , hai tên gia đinh sau khi nhận được chỉ thị, liền vây lấy ta, muốn bắt ta…

      “Này, Ngưu phong à, ngươi đừng làm xằng làm bậy, bây giờ là ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người như thế này, muốn đánh sao? tiểu nữ nhân yếu đuối như ta, ta rất sợ đó!”(Shinku: tỷ xạo quá, tỷ mà yếu đuối sao?)

      Lùi về phía sau hai bước, làm ra cái dáng vẻ sợ sệt, ta cười kiên nhẫn :

      “cho dù ngươi muốn đánh cũng sao, tiểu nữ nhân yếu đuối như ta ngã cũng sao, cùng lắm đứng chịu đòn thôi. Chỉ là ngươi ấy à….”

      Cố ý dừng lát, ta chặc lưỡi, thành công nhìn thấy hai tên gia đinh dừng bước, khó khăn hỏi:

      “Ta…làm sao?”

      Ta lắc lắc đầu, thở dài : “Kì thực, cũng chẳng có chuyện gì lớn lắm. Cũng chỉ là cái bản mặt trắng trẻo mập mạp đẹp hơn hoa, trắng hơn bánh bao này của ngươi, bởi vì thũng mà tiếp tục bự hơn, bự hơn nữa….cho đến khi cả da mặt cũng sáng loáng, cuối cùng là bùng nổ nứt ra, có chuyện gì nữa. Nhà ngươi có tiền hả? Nhiều tiền ? Phải chuẩn bị trước ít tiền, sau này tìm danh y chỉnh lại dung nhan….” còn chưa xong, nhìn thấy cái mặt đỏ đỏ kia có chút xám xịt, ta cười đắc ý, người xung quanh có khinh bỉ nhìn ta, đều dùng ánh mắt hả hê khi thấy người gặp họa để nhìn Ngưu phong.

      nữ nhà ngươi…” đúng là miệng chó mọc ra được ngà voi, ta về phía trước bước, theo quán tính mà ôm lấy đầu, ta nhếch miệng cười cái:

      “Ngưu Phong, ta cảnh cáo ngươi, nếu sau này còn dám những lời bất kính với nữ nhân, ta tuyệt đối hung hăng mà đánh vào cái mông đít khỉ nhà ngươi!”

      “Ngươi hạ….độc gì…với ta vậy?” vừa nghe xong những lời ta , cuối cùng cũng hiểu được, lắp ba lắp bắp hỏi.

      có hạ độc nha, chỉ là thay phụ thân ngươi giáo huấn ngươi chút thôi!”

      Vừa xong, ta kéo tay Thủy Thủy, xoay người rời .

      “Thủy Thủy, muội lại gây họa nữa sao?” chưa ra tới cửa, liền đụng phải vào bộ ngưc rắn chắc, ta tức giận nhìn cái tên nam nhân từ đâu chui ra kia. Nhưng mà cái tên nam nhân này lớn lên rất khá, mặt như quan ngọc, mắt tựa bảo thạch, vóc người thon dài, thân trường sam màu xanh nhạt, đứng gần ngửi, người có mùi hương thoang thoảng, giống như mấy tên nam nhân kia, người toàn là mùi thối.

      nương, sao chứ?” nhìn thấy ta ở trong lòng rất lâu chịu ra, đỏ mặt hỏi.

      Nghe xong, ta lập tức nhảy ra, mặt có cảm giác nóng nóng đỏ đỏ, vừa nãy chỉ lo ngắm trai đẹp, quên mất bây giờ đứng trước bàn dân thiên hạ, còn rất nhiều người ở bên đứng xem, lần này, đúng là quá mất mặt rồi.

      “Tiểu Tiểu, sao rồi?” Thủy Thủy ở bên bất an hỏi ta, ta cảm kích cười cười:

      “Ngực rắn chắc, ta đụng phải mà cảm thấy choáng váng đầu óc!”

      “Tiểu Tiểu? Tên của nương là Tiểu Tiểu?” hứng thú hỏi, Thủy Thủy vội vàng tiếp lời:

      “Đúng thế, ca. Nàng ấy chính là vị nương hôm qua giúp muội bắt tên khất cái kia. Muội quyết định mời nương ấy đến nhà chúng ta ở hai ngày, huynh có được ? Huynh phải giúp muội với cha mẹ đấy nhá?”

      Thủy Thủy kéo tay , hưng phấn . vậy chứ cái vị ca ca này rất thương nàng, mặt của chàng đẹp trai kia lộ ra cưng chiều, : “Đều theo ý muội hết!”

      Ánh mắt liếc nhìn về phía tửu lầu, thấy Ngưu Phong kia đứng ở trước cửa nhìn bọn ta, cười :

      “Nếu Thủy Thủy gây họa gì, vậy chúng ta về thôi!”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 9: Chỉnh chết ngươi?

      Quay về khách sạn vội vã thu thập đồ đạc, theo bọn họ đến trước cửa phủ gia to lớn, bên ba chữ vàng chói lên ràng trước mắt Tiểu Tiểu: Thừa tướng phủ! phải chứ, tìm nơi miễn phí, cư nhiên lại tìm đến phủ Thừa tướng.

      Quay đầu nhìn hai huynh muội bọn họ cái, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn cỗ xe màu xanh đậm trước phủ, nhưng lại là cỗ xe ngựa rất tinh xảo, chẳng lẽ đấy phải xe nhà bọn họ sao?

      “Thủy Thủy, đây là nhà sao?” Chỉ lên cửa lớn kia, Tiểu Tiểu xác định hỏi

      “Đúng thế, Tiểu Tiểu, Ngưu Phong mà đến rồi kìa!” Thủy Thủy bất an nhìn ta cái.

      là tiểu thư Tướng phủ sao? Cha là Thừa tướng?” Rất nhanh liền động não, Thừa tướng nha, phải tạo mối quan hệ tốt với người đó, sau này tìm cha của Điểm Điểm phải dễ dàng hơn sao?

      “Tiểu Tiểu, cha ta ở nhà, Ngưu Phong kia ở bên trong, chúng ta có nên tránh trước ?” Thủy Thủy hướng bên soái ca nháy mắt cái, hai người kéo Tiểu Tiểu vào trong bụi cây.

      “Sao phải tránh chứ?” hiểu nhìn hai huynh muội bọn họ, Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi.

      “Bọn họ đến tìm nương, chắc chắn là vì chuyện của nhi tử họ rồi. nương dám vào ? Cha ta rất nghiêm khắc nha!”

      Soái ca vốn là “ ai cả đường ”, nhìn thấy muội muội của thích Tiểu Tiểu, cũng rất quan tâm hỏi han.

      “Này, cái này hả, sao dám chứ? cho ta cách giải độc là được rồi, ra phương pháp giải độc rất đơn giản, lát cứ chờ xem ta nhé.

      Vỗ vỗ tay, Tiểu Tiểu tự tin . Cùng với hai huynh muội bọn họ bước vào cửa lớn, người hơn năm mươi tuổi đến mời bọn ta đến đại sảnh, là Thừa tướng đợi bọn ta.

      Chậm rãi vào dại sảnh, nhìn thấy đầu tiên đương nhiên là Ngưu Phong có cái mặt giống như mông đít khỉ mẹ kia rồi. Ngồi giữa là lão đầu cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, để râu mép, nhưng râu mép vẫn chưa trắng hoàn toàn. Mà ngồi bên cạnh người nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, phu nhân bảo dưỡng được tốt lắm, mặt tuy rằng mang nét cười, nhưng nét ưu sắc giữa mày biểu thị tâm tình gần đây của bà ta được tốt cho lắm, có lẽ bởi vì lo nghĩ nhiều, thân thể bà ta có chút hư nhược. Ngồi đầu ở dưới nữa chính là người nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu của nam nhân bạc gần hết. Mặt của lão béo ục ịch, cùng với tên Ngưu Phong kia có chút giống nhau, chỉ là có chuyện khiến cho người khác hiểu nổi, tại sao tuổi tác của lão đâ lớn như vậy rồi, nhi tử lại như thế?

      Nhin thấy bọn ta tiến vào, lão mập kia liền đứng dậy, lúc đầu là bực mình nhìn Tiểu Tiểu cái, tiếp đó liền thay đổi bộ mặt tươi cười giống như Phật Di Lặc: “Vị này chính là Tiểu Tiểu nương sao? Nhi tử có chỗ mạo phạm, mong nương hãy thứ lỗi!”

      Tiểu Tiểu liếc cái, bên tay huých Thủy Thủy, Thủy Thủy vội vàng :

      “Cha, mẹ, để con giới thiệu với mọi người. Đây là vị nương hôm qua giúp con bắt trộm phố, nương ấy tên là Tiểu Tiểu.”

      Hai vị lão nhân ngồi kia vội gật gật đầu, mặt mỉm cười hiền lành, nghĩ đến mấy ngày sau còn phải làm phiền đến bọn họ, Tiểu Tiểu vội cúi ngưới :

      “Chào bá phụ, bá mẫu!”

      “Tiểu Tiểu nương, độc của nhi tử có thể làm phiền nương giơ cao đánh khẽ ?” Lão mập nhìn thấy bọn ta chào hỏi khách sáo, gấp gáp hỏi. Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, có lễ phép. Mới vừa bắt đầu như vậy, bây giờ vẫn như vậy, đúng là cha nào con nấy, chút cũng sai!

      Tiểu Tiểu thèm để ý đến lão, lão quay đầu nhìn phu phụ Thừa tướng, nóng lòng hỏi:

      “Vu Thừa tướng, Vu phu nhân, có thể giúp lão phu khuyên Tiểu Tiểu nương được , mong nương ấy đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ?”

      Thừa tướng nhìn về phía tên Ngưu Phong vô cùng thê thảm kia, tức giận hỏi:

      “Tiểu Tiểu nương, cái này….”

      “Cha, cha biết đâu, tên Ngưu Phong này thât là quá đáng. Vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu, liền ngăn chúng con lại, luôn miệng mắng “con ả thối”, Tiểu Tiểu chẳng qua là giáo huấn chút mà thôi.”

      đợi Thừa tướng xong, Thủy Thủy chạy đến trước mặt Thừa tướng, làm nũng .

      “Vu Thừa tướng có điều biết, ra cũng sợ ngài chê cười. Tối qua tiểu nhi trở về, liền bị tiêu chảy suốt năm canh giờ, từ lúc ăn tối xong liền bắt đầu bị tiêu chảy. Mãi đến gần sáng mới hết, suốt cả buổi tối, đều là ngồi chồm hổm ở đó, dậy cũng dậy được. Lão phu từng mời đại phu đến xem, nhưng uống thuốc mấy cũng có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể kêu gã sai vặt dìu tiểu nhi, mới đến nỗi té xỉu trong mao xí (nhà vệ sinh). Lão phu hỏi nhi tử có phải là ăn cái gì bậy bạ , tiểu nhi mới chính là có cùng vài câu với vị nương này, vị nương này có qua nhìn thức ăn của bọn họ chút. Sau này mới biết, những người cùng với nhi tử cũng trải qua đêm như thế, thậm chí đến cả tiểu nhị ở tửu lầu cũng….”

      Ha ha….ai cười hả, Tiểu Tiểu chính là liều mạng chịu đựng, ngờ ta vừa nghiên cứu chế ra chút thuốc tiêu chả liền có tác dụng như vậy? Tác dụng cũng quá ràng rồi, suốt năm canh giờ hả? Chậc chậc…

      Tự kỷ phen, nhìn thấy bên Thủy Thủy và soái ca cười phá lên, mà Thừa tướng và phu nhân kìm nén đến đỏ cả mặt, cuối cùng Thừa tướng ho khan tiếng, tự nhiên :

      “Việc bị tiêu chảy hết năm canh giờ kia, Lưu chưởng quỹ có phải quá khoa trương rồi ?”

      khoa trương, Vu Thừa tướng, ta chỉ là thấy nàng ta ăn cơm mình, hảo tâm muốn mời nàng ta ăn bữa cơm mà thôi, ai mà biết nàng ta cư nhiên….”

      Nhìn thấy Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn cái, Ngưu Phong sợ hãi cúi đầu.

      Tiểu Tiểu cười : “Kì thực, chuyện đó liên quan đến ta. Ta mình ăn cơm, Ngưu Phong thấy ta là nữ tử yếu đuối, muốn đùa giỡn ta, đương nhiên ta phục tùng. Liền nhân tiện rời . về việc bị đau bụng hả? Có lẽ ngay đến lão thiên cũng nhìn thuận mắt, đem cái này áp đặt lên đầu ta, vậy Tiểu Tiểu ta dám dám tiếp nhận.”

      “Tiểu Tiểu nương, cứ cho là việc này liên quan đến nương, độc mặt nhi tử hôm nay nương có lẽ biết giải chứ? Mong nương đại nhân đại lượng, nên chấp nhặt nhi tử,” Lão mập vẫn là khuôn mặt tươi cươi nhìn Tiểu Tiểu, nhưng trong lòng chắc chắn là hận Tiểu Tiểu muốn chết.

      “Ta có hạ độc, mặt của cũng phải là trúng độc. Ta đánh , chỉ là muốn giáo huấn chút, cũng là thay lão nhân ngài giáo huấn chút, nên tùy tiện đùa giỡn nữ nhân, cũng đừng tùy tiện mằng nữ nhân!” thèm để ý đến cái khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của lão, ta kéo bên Thủy Thủy : “Thủy Thủy, hôm nay bị cái tên Ngưu Phong này giày vò mệt rồi, dẫn ta ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi chút !”

      Thủy Thủy kéo tay ta, lúc bọn ta chuẩn bị rời khỏi, cái tên Ngưu Phong kia cư nhiên nắm lấy y phục của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu trừng mắt với cái, sợ hãi nhanh chóng thả ra.

      “Tiểu Tiểu nương, nếu Lưu chưởng quỹ tìm đến đây, có thể nể mặt lão phu được , bỏ qua cho Lưu Phong lần này ?”

      Lão mập nháy mắt với Vu Thừa tướng cái, Vu Thừa tướng tình nguyện hỏi.

      Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn lão mập và bên Ngưu Phong kia, cười :

      “Néu bá phụ như vậy, Tiểu Tiểu chỉ đành tuân mệnh. Kì thực cái này căn bản phải là độc, dùng thứ đồ rất bình thường, nội phục gia tăng ngoại dụng (uống thuốc cộng thêm bôi ngoài da), rất nhanh khỏi!”

      “Thứ gì?” Ngưu Phong nghe Tiểu Tiểu rất nhanh khỏi, vội vàng hỏi.

      Nhìn cái bản mặt tràn đầy tính tò mò của , Tiểu Tiểu cười :

      “Thứ này, ở đâu cũng thiếu, chính là nước rửa chân. Càng nồng càng tốt, càng thối càng tốt, uống hai chén, lại dùng nước rửa chân rửa mặt hai mươi lần, mặt rất nhanh còn thũng nữa, hơn nữa càng trở nên láng mịn hơn….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :