1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 60: phải nam tử hán, ta đây là tiểu bảo bảo

      “Vậy phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra chút!” nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười .

      “Dạ!” tiểu thái giám khoảng hai mươi tuổi lên phía trước, chuẩn bị nghiệm thân Điểm Điểm.

      Nghe thấy lời của họ, Điểm Điểm nhịn được nữa ngẩng đầu lên, tức giận :

      “Mấy nữ nhân thối các người, đừng có mà ức hiếp người quá đáng! Ta phải tiểu thái giám!”

      Vừa , bàn tay dương lên, thứ bột phấn hình dạng bay lên trong trung, làm mờ mắt của mọi người, các phi tử hoảng sợ :

      “To gan! Mau bắt tên tiểu thái giám này lại đây!”

      Nhưng, đây cũng chỉ là vậy thôi, đợi bọn họ mở mắt ra, cái tên mà bọn họ cho rằng là tiểu thái giám kia sớm mất tung tích, chỉ là mắt của các nàng trở nên bỏng rát.

      “Đỡ ta trở về, mau truyền thái y!”

      bắt được người, các nàng chỉ có thể về tìm thái y xem bệnh trước , chẳng biết đây là thứ thuốc phấn gì nữa, biết có để lại hậu di chứng gì ?

      Sau khi tung bột phấn, Điểm Điểm liền chạy ngay, tìm nơi hẻo lánh chút mà chuồn, hôm nay lại đắc tội với đám người, nếu như hai đám người này đều tìm mình, mẫu thân bên kia biết có an toàn đây?

      biết là do vận khí của Điểm Điểm tốt, hay là do vận khí của mấy phi tử kia xấu, trùng hợp thế nào, Điểm Điểm lại chạy tới nơi chuyên giặt phơi y phục cho phi tử.

      Nhìn mấy y phục xanh xanh đỏ đỏ, chất liệu đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh xảo kia, Điểm Điểm biết đây là mấy thứ mà mấy nữ nhân vừa nãy chuyên dùng. Mấy ả đó dám mắng mình là thái giám, còn muốn qua đây sờ mình, vậy đừng trách mình khách khí. Điểm Điểm thấy mấy tiểu cung nữ sau khi qua đây phơi y phục xong, liền nơi khác, vừa cười vừa giặt quần áo. Điểm Điểm người, trốn ở chính giữa y phục căn bản là ai chú ý, bé lén lút phẩy chút gì đó lên vài bộ y phục, cao hứng trở về lãnh cung.

      *********

      “Mẫu thân!” Run rẩy kêu lên tiếng, sắc mặt của mẫu thân tốt nha, phải mẫu thân biết gì đó rồi đấy chứ?

      “Con đâu vậy hả, thấy bây giờ sắp trưa rồi hay sao?” Tiểu Tiểu giận dữ hét.

      “Thế chẳng phải mẫu thân mới thức dậy lâu hay sao?” Điểm Điểm giọng lầm bầm, đừng tưởng con biết mẫu thân mấy giờ thức dậy, cũng chỉ mới dậy thôi ấy mà.

      “Ta…Điểm Điểm, mẫu thân ngủ nướng với việc con ra ngoài có quan hệ gì? , lúc nãy con đâu làm gì?” Tiểu Tiểu nhéo tai bé, hung hăng trừng bé.

      “Mẫu thân, chút !” Hai cái tay bé của Điểm Điểm túm lấy ma trảo của Tiểu Tiểu, nhưng bé như vậy, làm sao đẩy được Tiểu Tiểu chứ.

      Hu hu, mệnh của Điểm Điểm khổ, mẫu thân người ta thấy con mình ai mà hôn thương, chỉ có mẫu thân này của ta, luôn đối xử dã man với ta vậy đó…

      “Mẫu thân, đau lắm đó, người thả tay ra trước , thả tay ra rồi con cho người, con đâu làm gì…” ra vẻ bi thảm , hai giọt kim đậu tử (*) cũng thuận thế mà rơi xuống, phải giả bộ, là rất đau.

      Tiểu Tiểu thấy Điểm Điểm khóc, cũng liền thả tay ra, cúi người xuống ôm Điểm Điểm rồi trở về phòng, trong lòng sớm tức giận nữa, nhưng ngoài miệng vẫn hung dữ:

      “Chẳng phải mẫu thân rồi sao? Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ đổ lệ!”

      “Hu hu, mẫu thân, Điểm Điểm phải nam tử hán, Điểm Điểm chỉ là tiểu bảo bảo…hu hu…” Điểm Điểm ủy khuất nhào vào trong lòng Tiểu Tiểu, có nam tử hán nào lớn chừng này ?

      “Đừng khóc nữa! Nam nhân đổ máu chứ đổ lệ, con có phải nam nhân hả?” Tiểu Tiểu ngây ra lúc, Điểm Điểm hôm nay lạ, sao mới có vậy mà khóc rồi?

      “Hu hu, mẫu thân, con là tiểu nam hài, sao có thể tính là nam nhân được chứ? Con phải tìm gia gia, trước giờ gia gia chưa bao giờ hung dữ với con, còn mẫu thân lúc nào cũng hung dữ…”

      Điểm Điểm thấy mẫu thân vẫn hung dữ với bé, dứt khoát dùng sức bật khóc. thể trách bé được, hôm nay vốn chịu bụng ủy khuất rồi, trước là bị tên Hoàng thượng【đáng 】kia dọa cho trận, tiếp đó suýt chút nữa là bị mấy mỹ nữ【kiêu ngạo】kia nghiệm thân, mẫu thân những an ủi bé, còn hung dữ với bé như vậy, còn có thiên lý hay ?

      Haizz, Tiểu Tiểu thở dài cái: đều từ mẫu làm hư con, kỳ đâu chỉ là từ mẫu, từ【gia】cũng làm hư cháu đấy thôi.

      “Điểm Điểm ngoan, mẫu thân hung dữ với con nữa…mẫu thân chỉ là lo lắng cho Điểm Điểm thôi mà…” Tiểu Tiểu thấy bé khóc lợi hại như vậy, cũng đoán chắc chắn hôm nay bé mắc họa gì đó rồi. Nhưng cũng sao cả, dù sao lãnh cung này cũng làm khó được hai mẹ con nàng, cùng lắm là được chứ gì.

      “Nương nương, nương nương có ở đây ?” Có kinh nghiệm lần trước, lần này Hỷ công công rất có lễ phép đứng đợi ngoài cửa, trước hỏi Tiểu Tiểu, chuẩn bị đợi nàng trả lời xong rồi mới vào.

      “Chết rồi! Điểm Điểm, con trốn trước , ta ra ngoài chút rồi về! Ngàn vạn lần đừng lên tiếng nha!”

      Kéo chăn ra, nhét Điểm Điểm vào đó, sau đó kéo màn giường lại, Tiểu Tiểu duỗi người, làm bộ mới thức dậy. Nàng đến trong viện, để Hỷ công công vào phòng, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Hỷ công công cười nịnh nọt: “Nương nương, là như vậy, phương thuốc lần trước người có tác dụng, nương nương quả là có kiến thức sâu rộng, học thức uyên bác!”

      Trước tiên là tâng bốc Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đắc ý bật cười, là vì tâng bốc của Hỷ công công, còn nữa là vì những lời của Hỷ công công. Có tác dụng, chứng tỏ Hoàng thượng dùng thuốc, nghĩ đến tình hình Hoàng thượng uống “nước tiểu”, nàng liền vui vẻ muốn cười, nhưng biết có uống đúng giờ hay khong, mùi vị thế nào nhỉ?

      “Chỉ là đúng dịp mà thôi. Hỷ công công, nếu có tác dụng, ngươi còn qua đây làm gì?” Tiểu Tiểu dơ tay lên, nghĩ muốn chỉnh lại đầu tóc, Hỷ công công sợ đến nỗi mau chóng lùi về sau bước, tâm tình Tiểu Tiểu vốn tốt lập tức tối sầm lại, tức giận :

      “Ngươi sợ cái gì? Cứ như ta có thể giết ngươi bằng?”

      giết ta, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho ta khốn đốn. Hỷ công công vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm mấy câu. Ngoài miệng cười :

      “Nương nương hiểu lầm rồi, nô tài là sợ cản trở nương nương chỉnh trang…”

      Lời có chút chột dạ, nhưng Tiểu Tiểu cũng để ý, kệ ông ta , Điểm Điểm còn ở bên trong, khó đảm bảo lúc nào đó nhịn được chạy xộc ra ngoài, vẫn là đuổi ông ta trước rồi sau.

      “Hỷ công công, ngươi đến tìm bổn cung, phải là vì chút chuyện này đấy chứ?”

      Tiểu Tiểu kiên nhẫn lườm ông ta cái, Hỷ công công vội lắc đầu:

      “Nương nương nhất định phải cứu tiểu nhân, nương nương!”

      Ông ta quỳ xuống, đáng thương nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu hiếu kỳ hỏi: “ sao?”

      Cứu người, được đó, chỉ cần các người chịu chơi! Ta thích nhất là cứu người.

      “Hoàng thượng chỉ uống lần, bệnh trạng còn, sau đó uống nữa….bây giờ ngài ấy biết đó là gì rồi, càng uống, thái y đều bị ném vào thiên lao cả, nương nương hãy cứu Hoàng thượng, cứu bọn nô tài !”

      Hỷ công công đáng thương hỏi, Tiểu Tiểu nhíu mày, Hoàng thượng này phải xấu xa bình thường? Bệnh chữa khỏi có rất nhiều, chẳng lẽ đều đem người ta ném vào thiên lao cả hay sao? Nhưng mà, nếu Hỷ công công cầu xin mình rồi, có phải nên moi chút tiền hay ?

      “Hỷ công công, cái này, ta cũng biết phải cứu như thế nào. Nhưng mà, ta có thể nghĩ giúp các ngươi, các ngươi cho ta bao nhiêu lợi ích?”

      vòng vo, Tiểu Tiểu trực tiếp cướp tiền.

      “Nương nương, trăm lượng, được ?” trăm lượng, mình tự xì ra là được rồi, Hỷ công công đau lòng .

      “Ồ, mạng của Hoàng thượng đáng tiền đến thế à. ngàn lượng vàng, đem đến đây rồi ta giúp ngươi nghĩ cách. Nếu , cái gì ta cũng chẳng nghĩ ra. Nhưng mà, Hoàng thượng kéo dài rất lâu rồi, biết còn kiên trì được mấy ngày nữa đây?”

      Tiểu Tiểu tốt bụng nhắc nhở ông ta, Hỷ công công vội cáo từ rời khỏi. ngàn lượng, phải là con số đâu nha, hay là ông đến thiên lao thượng lượng với mấy thái y kia , bình thượng bọn họ ở hậu cung cũng kiếm chác được ít lợi.

      “Ha ha…” cái đầu chui ra, nước mắt mặt sớm thấy nữa, bé cười sáng lạn : “ Con là ai thiếu đạo đức như vậy, hóa ra là chủ ý của mẫu thân…”

      ________________

      Chú thích;

      (*) Kim đậu tử (金豆子): Nước mắt

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 61: Ai thiếu đạo đức?

      “Tiểu tử thối, con ai thiếu đạo dức hả?” Tiểu Tiểu tóm lấy cánh tay bé, hung hăng hỏi.

      “Mẫu thân, vừa nãy người nghe nhầm rồi, con chưa gì hết…” Điểm Điểm đỏ mắt nhìn Tiểu Tiểu, ta cũng đâu có sai, người vốn là thiếu đạo đức mà, cho Hoàng thượng uống…

      “Ta nghe nhầm? Ý con là mắng ta lãng tai đó hả?” Tiểu Tiểu nguy hiểm nheo mắt, thằng nhãi này, đúng là bị gia gia nó chiều hư rồi.

      có, tuyệt đối có. Mẫu thân, con là bản thân con, người buông con ra, con người nghe…” Cười lấy lòng, nếu như phải mẫu thân túm lấy tay làm đau bé, bé mới thèm xin tha đâu? Hết cách, ai bảo mình còn , lại yếu đuối nữa chứ?

      !” Buông cánh tay bé ra, trở về phòng ngồi yên vị, Tiểu Tiểu trưng ra bộ dạng chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân.

      “Mẫu thân, sáng sớm con thức dậy, thấy mẫu thân vẫn còn ngủ nướng, con liền ra ngoài vận động chút, cẩn thận bị lạc đường…” Rụt cổ lại, thấy Tiểu Tiểu bĩu môi khinh thường, Điểm Điểm tiếp tục :

      “Sau đó con tìm đường trở về, kết quả là bị mấy lão đầu kia kéo lại, bọn họ đem cái bình xinh đẹp ra, là dùng để tiểu, con tin, bọn họ liền bảo con thử…con tò mò, thấy bọn họ bưng nước tiểu , lén lút theo sau bọn họ muốn xem xem thứ đó dùng để làm gì…mẫu thân, người đoán xem bọn họ muốn làm gì?”

      Điểm Điểm càng càng hưng phấn, sớm còn dáng vẻ sợ sệt lúc nãy nữa.

      “Chắc chắn là đem cho Hoàng thượng uống rồi!” Lườm bé cái, trẻ con đúng là trẻ con, câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng hỏi cho được.

      “Mẫu thân, người thông minh quá . Sao người biết thứ đó mang cho Hoàng thượng uống?” Điểm Điểm sùng bái nhìn Tiểu Tiểu, ngu ngơ hỏi.

      “Ngốc, là chủ ý của ta đó được hả?” Gõ lên đầu bé cái, trẻ con, đúng là ngốc.

      “Ồ, thế lúc nãy con người thiếu đạo đức người còn mắng con…” Tiểu Tiểu tức giận trừng Điểm Điểm, Điểm Điểm rụt đầu lại: “Tiếp tục, mẫu thân, đùng giận nữa nha. Con thấy Hoàng thượng uống thuốc, nhịn được nữa bật cười. Hoàng thượng trách tội, còn rất thích con nữa đó? hỏi con sao lại cười vui đến vậy, con liền thành trả lời…kết quả, liền nôn mửa trận.”

      “Điểm Điểm, con với thứ uống là nước tiểu của con rồi à?” Tiểu Tiểu bịt miệng, có chút hối hận cùng, nếu cùng , có thể nhìn thấy biểu đặc sắc của rồi.

      “Đúng thế, mẫu thân, người nhìn thấy quả là quá đáng tiếc, tiếp đó mặt liền trắng bệch, sau đó ọe tiếng mửa hết cả ra…”

      “Ha ha…” Hai người ôm đầu cười sặc sụa, cười đủ rồi, Tiểu Tiểu mới hỏi:

      “Thế con làm sao mà ra? Bọn họ thả con à? Khinh công của con hình như đâu có tốt thế đâu?”

      “Mẫu thân, người cũng thử nghĩ xem con là ai, con là đứa trẻ thông minh nhất thế giới, còn cần khinh công hay sao? Con phao mị nhãn với thị vệ đại ca, bọn họ liền bị con làm cho mù mờ, thế là con thoát được. Đúng rồi mẫu thân, cái thuốc phấn màu trắng trong tay áo kia của người, chính là dùng cái bình màu đen mà đựng đó, là thuốc gì vậy, có tác dụng ra sao?”

      “Cái nào? Cái này hả?” Tiểu Tiểu từ trong tay áo móc ra cái, mở nắp ra xem, còn nhiều nữa, chắc là bị thằng nhãi này lén lút chôm rồi.

      Ngọc thủ của nàng vươn ra, cười: “Đưa đây!”

      Điểm Điểm lắc lắc đầu: “Mẫu thân, thứ kia làm chết người đấy chứ, vừa nãy con dùng hết rồi…”

      “Cái gì, con dùng hết rồi?” Tiểu Tiểu hoảng hốt nhìn bé, khẩn trương hỏi: “Dùng như thế nào?”

      Thứ đó là tình dược mà nàng mới nghiên cứu ra, sau khi trúng độc mười hai canh giờ sau phát tác, điên cuồng người mà mình nhìn thấy đầu tiên, tuy còn chưa thử nghiệm qua, nhưng nguyên lý sai, thuốc giải còn chưa chế ra. Điểm Điểm dùng hết rồi, hậu cung có xảy ra đại loạn nhỉ?

      “Mẫu thân!” Điểm Điểm chớp chớp mắt, cố nặn ra vài giọt nước mắt, bé khóc : “Mẫu thân, con biết, con vừa từ chỗ Hoàng thượng chạy được xa, đụng phải đám phi tử, bọn họ muốn sờ thử xem con có phải thái giám hay , còn muốn kéo con làm thái giám nữa đó? Thái giám là gì? Chơi vui đâu đúng …”

      “Điểm Điểm ngoan, mấy ả dám đâu. Sau đó sao, sao con lại dùng thuốc đó?” Giúp bé lau nước mắt, đó là đáng đời mấy ả, dám có chủ ý xấu với Điểm Điểm, dùng thứ thuốc đó để đối phó mấy ả là quá dễ dãi rồi.

      “Con cũng chẳng đánh lại họ, quýnh quá liền đem thuốc phẩy ra, bọn họ đều bịt mắt kêu lên, con liền nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy…” Điểm Điểm có chút sợ hãi rúc trong lòng Tiểu Tiểu, như thế, chắc mẫu thân trách bé nữa đâu.

      “Được rồi, Điểm Điểm, mẫu thân trách con đâu. Đừng khóc nữa, buổi tối mẫu thân dẫn con xem thành quả. Mấy thứ thuốc đó mẫu thân còn chưa thử nghiệm, để mấy ả thực nghiệm chút cũng tốt…Điểm Điểm chắc đói rồi chứ? Chúng ta ăn cơm trước nha!” Ôm Điểm Điểm, hai người đến chỗ của Hoa Nguyên, còn có Hắc Tử nãy giờ bị quên lãng theo phía sau.

      Trẻ con chính là trẻ con, ăn xong cơm, Tiểu Tiểu chuẩn bị về ngủ bù, căn dặn Điểm Điểm mấy câu để bé lại chỗ Hoa Nguyên, nàng liền trở về ngủ. May mà Điểm Điểm rất đáng , miệng ngọt như đường, luôn miệng gọi dì này dì nọ, nữ nhân trong lãnh cung đều rất thích bé, có Tiểu Tiểu bên cạnh, bé cũng rất hoạt bát.

      “Ma ma, bà muốn đâu làm gì thế?” Điểm Điểm thấy ma ma ra ngoài, liền kéo tay bà ta lại hỏi.

      “Điểm Điểm, ma ma phải nấu cơm, cháu chơi với mấy dì kia lát, nấu xong ma ma gọi cháu, được ?” Ma ma cúi người xuống nhìn bé, cười .

      “Cơm là do bà nấu à? Ma ma, thức ăn mà nấu rất ngon, Điểm Điểm rất thích ăn, cháu muốn xem bà nấu, được ?” Điểm Điểm khẩn cầu nhìn bà ta, ma ma khó xử gật đầu, nỡ cự tuyệt bé. Mấy người vừa , mấy người phía sau đều bật cười. Ma ma quay đầu lại, khó hiểu hỏi:

      “Các người cười gì vậy?”

      “Ha ha…” Mấy người phía sau cười càng thich thú, ma ma nhìn bọn họ, cái dáng vẻ nhăn mày kia lại càng buồn cười hơn.

      “Ma ma, mặt của bà…” phi tử chỉ mặt bà ta, cười đến gập cả bụng.

      “Xin lỗi nha, ma ma, lúc nãy tay của Điểm Điểm bẩn quá, cần thận làm bẩn tay bà, bà lại dùng tay chà mặt…” Thấy ma ma mù quáng lau mặt, Điểm Điểm vội giải thích.

      “Cái gì?” Ma ma kêu lên tiếng, vội chạy vào trong phòng, nhìn khuôn mặt kia cái, hai mắt nhắm lại: Mẹ của ta ơi, mất mặt chết người!

      Đen thui thủi, khủng bố khó coi.

      *********

      “Thái y, thái y đâu?” Tay của Liên phi có chút hoảng loạn sờ lung tung, cung nữ cùng nàng ta ra ngoài vội vã chạy tới, đỡ lấy Liên phi cử động lung tung, khẩn trương đáp: “Nương nương, bọn họ mời rồi, người ráng đợi chút, lát nữa về, lát nữa về ngay!”

      “Mắt của ta đau quá, nhìn thấy gì cả….ngươi cũng thúc giục , mau giục thái y , ta muốn làm người mù, muốn…”

      Tay vẫn còn sờ soạng lung tung, sao có thể để mình trở thành người mù chứ, nàng muốn, kinh khủng, nàng muốn làm hoàng hậu, muốn làm hoàng hậu.

      “Nương nương, đâu, như thế đâu. Người đợi chút, nô tỳ gọi thái y ngay, thúc giục thái y ngay!” Sau khi đỡ nàng ta ngồi an vị xong, cung nữ vội chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải tiểu thái giám chạy về, bịch tiếng cả hai đều lui vài bước, Liên phi nghe được.

      “Chuyện gì vậy? Là ai?” Có chút vô lực đỡ lấy thành giường, nàng ta bất an hỏi.

      “Nương nương, là Tiểu Thạch tử trở về ! Tiểu Thạch tử, thái y đâu?” Cung nữ ổn định cước bộ, vội với Liên phi. Bình thường, người mà Liên phi tín nhiệm, thích chính là cung nữ Tiểu Mục, nay Tiểu Mục cũng bị thương, đây là cơ hội tốt cho mình biểu .

      “Hồi bẩm nương nương, thái y đều bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao cả rồi…” Tiểu Thạch tử quỳ xuống, run rẩy trả lời.

      “Cái gì? Vậy bổn cung phải làm sao? Ta muốn gặp Hoàng thượng, bây giờ ngay…” Nghe được tin tức của Tiểu Thạch tử, Liên phi ngã khuỵu xuống đất, Tiểu U vội lên phía trước đỡ nàng ta dậy, nàng ta để ý hình tượng mà chạy ra ngoài.

      “Nương nương, nô tài nghe , hình như Hoàng thượng muốn gặp ai hết!” Tiểu Thạch tử thấy nương nương loạng choạng đột nhiên đứng im tại đó…

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 62: giấu tiền

      “Ngươi gì cơ?” Liên phi lùi về sau vài bước, cung nữ vội đỡ nàng ta ngồi, nàng ta hoang mang hỏi.

      “Nô tài nghe , Hoàng thượng gặp ai hết…” Tiểu Thạch tử cúi đầu, giọng .

      “Cái gì? Hoàng thượng gặp ai hết, thái y ở thiên lao, thế…bổn cung…ta phải làm sao đây?” Liên phi bất lực vung tay loạn xạ.

      “Đỡ bổn cung, bổn cung phải gặp Hoàng thượng! Ta nhất định phải gặp Hoàng thượng…”

      “Nương nương, hay là người cứ đợi ở đây, để nô tài xem động tĩnh ở mấy cung khác, rồi mới dò xét tình hình bên chỗ Hoàng thượng được ?” Tiểu Thạch tử nhanh nhẹn đề nghị. Bởi vì nếu như Hoàng thượng muốn gặp ai, cho dù nương nương có qua đó cũng chẳng ích gì, hơn nữa gần đây Hoàng thượng đích thực là có chút kì lạ.

      “Ngươi, mau qua đó, lập tức qua đó…” Liên phi khẩn trương căn dặn, cứ sợ chậm chút mình trở thành người mù bằng. Hoàng thượng này cũng là, sao yên lành đột nhiên lại tống hết thái y vào thiên lao chứ? Còn chịu gặp ai hết, nhiều người trúng độc như vậy, cứu mà được à? Nhưng mấy ả kia cũng chẳng bị hơn mình là bao. Ừm, đúng vậy, cũng chẳng khá hơn mà mấy.

      Đều tại tên tiểu thái giám chết tiệt kia, đợi sau khi khỏe lại, cho dù có phải đào ba thước đất cũng quyết lôi cổ tên tiểu thái giám kia ra, đáng ghét, dám hạ độc như vậy!

      *************

      Hỷ công công ra khỏi lãnh cung, trực tiếp đến thiên lao. Chuyện của tiểu tổ tông kia, ông có gan với Hoàng thượng, nếu như để nàng ta biết mình bán đứng nàng ta, chẳng phải ông chỉ còn nước lết mà hay sao? Lết còn đỡ, được mới là đáng sợ nhất.

      Trong thiên lao, vì góp mặt của mấy vị thái y mà trở nên náo nhiệt ít, giống như con người thể ăn cơm, trong cung cũng thể có thái y. Hơn nữa lần này bọn họ cùng vào lượt, Hoàng thượng dặn phải dụng hình với họ, việc này cho thấy Hoàng thượng chỉ là muốn bọn họ suy xét chút mà thôi, chứ định xử lý bọn họ. Giống như những gì lao đầu , sớm muộn gì bọn họ cũng được thả ra.

      Có loại tư tưởng này, đãi ngộ dành cho mấy vị thái y cũng khá tốt, mọi người chuyện với họ luôn cung cung kính kính, ngay đến nhà giam của họ cũng là nhà giam sạch nhất trong thiên lao, tuyệt đối là đãi ngộ thượng đẳng nhất. Lúc Hỷ công công đến, nhìn thấy thái y cùng mấy ngục tốt ngồi dưới đất tán dóc, ông bực bội lườm họ cái: Thế mà mình còn suy nghĩ biện pháp giúp họ ra ngoài cơ đấy, còn họ vẫn mạnh khỏe, chả lo lắng tẹo nào.

      tên ngục tốt thấy Hỷ công công đến, vội chào hỏi ông ta, mấy người chuyện cũng đều dừng lại, Tiền thái y cười :

      “Ta mà? Hoàng thượng sao có thể bắt nhốt chúng ta lại hết được cơ chứ? Mới chốc lát thôi, phái Hỷ công công đến đón người rồi nè?”

      Mấy vị thái y khác cười cười, ngay đến lao đầu cũng bật cười, nịnh hót : “Tiểu nhân cũng biết các vị đại nhân chỉ là ngẫu nhiên tới đây ngồi chơi thôi, sau đó nhất định ra ngoài…”

      Lời của lao đầu còn chưa xong, Hỷ công công liền hừ lạnh tiếng, làm tên đó sợ đến nỗi câm miệng lại, ngoan ngoãn xéo sang bên, Hỷ công công lạnh giọng : “Các ngươi đều lui ra hết , cách xa chỗ này chút, nô gia có chuyện muốn với thái y!”

      Lao đầu thấy Hỷ công công tức giận, sợ hãi phất tay, cả lao phòng đều trống trải ít. Tiền thái y bất an hỏi:

      “Hỷ công công, lần này ông đến đây, chẳng lẽ phải Hoàng thượng muốn ông đến thả bọn ta ra à?”

      “Hừ, lần này Hoàng thượng thực tức giận, ông nghĩ dễ dàng thả ông ra hay sao? Ta cũng chạy chọt tìm phương thuốc chữa bệnh cho Hoàng thượng, đương nhiên vị thuốc kia Hoàng thượng chẳng thèm dùng nữa. Nếu như bệnh của Hoàng thượng khỏi, đừng là các ông, ngay đến đầu của nô gia cũng phải dọn nhà luôn đây nè. Nô gia ở bên ngoài bận đến tối mắt tối mũi, mấy ông tốt nhỉ, những suy nghĩ ra phương thuốc, lại còn cười cười với lao đầu…bỏ , bỏ , nô gia thèm chấp nhặt với các ông nữa, cũng chả thèm lo chuyện nhàn rỗi nữa. Cùng lắm lấy đầu, lấy mạng này, dù sao nô gia cũng đơn lẻ loi thân mình, vướng bận. Nhưng các ông cũng coi như hạnh phúc, cả nhà đông đảo đoàn kết, dù cho có cùng nhau xuống dưới đó cũng coi như việc tốt.

      “Hỷ công công, đừng mà…thằng cháu của ta vừa mới ra đời. Bọn ta đều bị nhốt ở đây, cách gì cũng có, ngài ở bên ngoài, nhất định phải chạy chọt cho bọn ta, bọn ta nhất định trọng tạ Hỷ công công ông…” Vương thái y quỳ xuống trước, Hỷ công công là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, ông ta nhất định có cách cứu họ ra ngoài, bao gồm cả người nhà của họ.

      “Đúng đó, Hỷ công công, tục ngữ có , cứu mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, huống hồ bây giờ Hỷ công công phải cứu là cả trăm mạng người đấy? Hỷ công công, ngài nhất định phải giúp bọn ta…sau khi bọn ta ra ngoài cho dù có phải làm trâu làm ngựa cũng báo đáp đại ân đại đức của Hỷ công công…”

      Mấy vị thái y khác cũng quỳ xuống theo, Hỷ công công thấy biểu của họ chân thành, khó xử :

      “Mấy vị thái y chắc cũng hiểu tính khí của Hoàng thượng rồi đấy, nếu các vị muốn mạng sống, chỉ có cách…”

      “Cách gì?” Thái y đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt hy vọng hỏi.

      “Cách đó chính là Hoàng thượng khỏi bệnh đấy. Nếu như Hoàng thượng vẫn còn tiếp tục thế này, bệnh tình thuyên giảm, các ông nghĩ , Hoàng thượng có thể nuốt được cục tức này hay ?” Hỷ công công buồn cười nhìn họ, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng nghĩ ra à?

      “Haizz…” Mấy tiếng thở dài lúc nhau tuôn ra, cả thiên lao đều trở nên ai oán, tràn ngập khí tuyệt vọng.

      “Các ông đều còn biện pháp nào khác nữa đúng ?” Hỷ công công than tiếng, mấy tên thái y này cũng là kém nhỉ? đúng là cùng đẳng cấp với tiểu tổ tông kia, người kia tuy có được thánh ý, nhưng cũng thể đắc tội, tuyệt đối là cây đại thụ, cái cây lớn.

      “Hỷ công công, dám giấu, nếu như có cách, bọn ta còn cần phải giống như những gì ông à…” Tiền thái y nhìn Hỷ công công, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “ Hỷ công công, cách kia là do ông , vậy nhất định ông còn cách khác tốt hơn đúng ? Ta nhớ ông từng phương thuốc kia là do lão công công cho ông, ông hãy hỏi lại ông ta , phải được rồi hay sao?”

      “Đúng đó, Hỷ công công, ông hãy hỏi ông ta, có lẽ ông ta vẫn còn cách khác…”

      Mấy vị thái y năm mồm bảy miệng tranh nhau , trong lòng Hỷ công công mừng thầm, cuối cùng cũng đến trọng điểm rồi, ông than: “Lão ta cũng có cách, nhưng lão ta có đề cử người với nô gia, rằng người đó có lẽ có biện pháp. Nhưng người đó những khó tìm, mà còn khó mời nữa, riêng việc muốn ta xuất sơn thôi, ít nhất cũng phải con số này!”

      Hỷ công công vươn ngón tay ra, mấy vị thái y hồ nghi nhìn cái: “ trăm lượng?”

      Hỷ công công lắc lắc đầu.

      ngàn lượng?”

      vạn lượng?”

      Hỷ công công than : “Cái cần là ngàn lượng hoàng kim, nô gia vốn chẳng có nhiều tiền như vậy, lại thể với Hoàng thượng, nếu lỡ như tìm được hoặc là mời được , vậy chẳng phải giống như đùa giỡn Hoàng thượng hay sao? Thái y, các ông cảm thấy phải làm sao?”

      “Hỷ công công, ngàn lượng hoàng kim, sáu người bọn ta vẫn có thể gánh được, như vậy , bọn ta mỗi người ra hai trăm lượng hoàng kim, còn hai trăm lượng hoàng kim dư ra kia là do Hỷ công công thuê người tìm , việc này đều nhờ cậy vào Hỷ công công cả đấy, Hỷ công công nhất định phải cứu bọn ta!”

      Mấy vị thái y thương lượng hồi, Tiền thái y tổng kết .

      “Được thôi, nô gia cố hết sức. Hơn nữa nếu như việc này thành công, chừng Hoàng thượng mà cao hứng trả lại ngân lượng cho các ông. Nhưng mà cái này nô gia cũng dám bảo đảm, phải xem tâm tình của Hoàng thượng. Nô gia phái người lấy bút lại đây, sau khi mấy vị thái y viết xong nô gia lấy tiền, rồi phái người tìm , là tốt hay xấu còn phải xem vận khí của chúng ta…”

      Tiếp đó bắt đầu bận rộn, sau khoảng hai canh giờ, cuối cùng Hỷ công công cũng gom góp được ngàn hai trăm lượng hoàng kim. Hai trăm lượng bản thân thu lại, số còn lại ông ta phái người thân tín đến nhìn, muốn mời Tiểu Tiểu phải đưa chúng nó qua đó.

      Vội vội vã vã đến lãnh cung, đứa trẻ đụng thẳng vào người ông, vừa muốn giáo huấn nó vài ba câu, đứa trẻ ngẩng mặt lên, bật cười ha ha:

      “Ông chính là vị công công thú vị bên cạnh Hoàng thượng đấy à?”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 63: Vị đại phu này hơi cuồng

      Hỷ công công có chút kinh ngạc, đúng là tìm kiếm mỏi mòn thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra. Tìm suốt cả nửa ngày trời cũng tìm thấy người, thế mà giờ đây lại để ta tìm ta, ông ta túm lấy áo Điểm Điểm, miệng cười : “Nhóc con, ngươi tên gì? Thúc thúc kia vẫn tìm ngươi đấy? Theo ta về được ?”

      Khó khăn lắm mới bắt được nó, thế nào cũng thể để nó chuồn thoát được. Đem nó về, chắc Hoàng thượng cao hứng lắm đây? Nếu cao hứng, chừng tha tội cho mình.

      Nhưng mà, tên nhóc này dễ bắt vậy sao?

      Chân dùng sức đạp cái, sức lực toàn thân đều dồn ở mũi chân, tuy Điểm Điểm người, nhưng ít nhiều gì cũng có chút võ công, dùng hết sức mà đạp, đau tới nỗi Hỷ công công phải buông cái tay túm lấy bé ra, ôm chân nhảy tung tưng cả lên:

      “Ui da…ui da…”

      Điểm Điểm cười ha ha:

      “Đồ ngu! Muốn bắt ta, đến ….muốn bắt ta, qua đây nè…”

      Hỷ công công hung hăng trừng Điểm Điểm: “Thằng nhóc xấu xa này, nếu để ta bắt được ngươi, thể nào cũng phải đánh vào mông ngươi cho xem…” tên nhóc kia, vừa cười mình vừa vẫy tay, cứ như vẫy chó gọi mèo vậy, là đáng ghét.

      “Ngươi muốn đánh mông ai hả?” thanh tựa ác ma, đột nhiên vang lên phía sau Hỷ công công, ngay sau đó, ông cảm thấy lông tay lông chân đều dựng hết cả lên, bất chấp chân vẫn còn đau, run rẩy quay đầu lại, là…..

      Sói! con sói đen nhánh cường tráng giận dữ trừng mắt nhìn ông!

      “A…” Ánh mắt tiếp tục nâng lên, ông biết thanh kia là của ai, nhưng tiểu tổ tông kia cũng cần phải gọi sói ra dọa ông thế chứ.

      “Sói…sao lại có sói…” rất có cốt khí, Hỷ công công vọt đến núp sau lưng Điểm Điểm, hai tay ôm lấy người Điểm Điểm, run như cầy sấy!

      “Haizz, lá gan thế, vừa nhìn là biết theo ai rồi. Điểm Điểm, chơi với Hắc Tử , ở đây giao cho ta xử lý là được. Nhớ kĩ, được ra khỏi đại môn của lãnh cung, biết chưa?”

      Điểm Điểm đến trước mặt Hắc Tử, nghênh nghênh ngang ngang ra ngoài, Tiểu Tiểu thấy bé về hướng bên ngoài của lãnh cung, vội nhắc nhở.

      “Biết rồi, đồ ngốc!” Quay đầu lại, làm mặt ngáo ộp, Điểm Điểm cười nghịch ngợm.

      Hừ, mẫu thân ngốc, người cho con ra khỏi đại môn của lãnh cung, con trèo tường ra phải được rồi sao, ngốc chết được.

      Thấy chuyển biến của Điểm Điểm, Tiểu Tiểu mới xoay người về viện của mình, vào trong sảnh, nàng cười : “Mấy thứ kia Hỷ công công đều chuẩn bị xong rồi à?”

      Hỷ công công vội gật đầu “Đúng vậy, nương nương, nô tài đều chuẩn bị xong cả rồi. Đặc biệt qua đây hỏi nương nương tiếng, phải để đồ ở đâu?”

      Tiểu Tiểu nghĩ chút, cười đáp: “Đổi thành ngân phiếu . Khách điếm Bình An có vị đại phu rất nổi danh tên là Tiếu Kiếm, có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng. Ngươi trực tiếp đem ngân lượng đến tìm y là được.”

      “Tạ nương nương chỉ điểm.” Hỷ công công vội dập đầu tạ ơn, nhưng lại vội rời , bất an hỏi:

      “Nương nương, đứa trẻ lúc nãy là…”

      “Là ta che giấu đấy, ngươi phải bảo vệ tốt cho nó, nếu dám toan tính với nó, ngươi biết hậu quả rồi đấy!” Tiểu Tiểu lườm ông ta, Hỷ công công vội gật đầu cúi lưng rời . Chả trách tên nhóc kia tinh quái muốn chết, hóa ra là do tiểu tổ tông kia đem đến, Hoàng thượng muốn gặp nó, e rằng khó lắm đây.

      ***********

      Sau khi Hỷ công công rời khỏi, Tiểu Tiểu vội chạy đến chỗ của bọn Hoa Nguyên, kéo lấy tay Hoa Nguyên, thần bí : “Ta có chút chuyện, Hoa Nguyên. Giúp ta chăm sóc tốt cho Điểm Điểm, đừng để nó gây họa, ta về trước trời tối, biết chưa?”

      Hoa Nguyên khó hiểu gật đầu, nhưng nàng ta có thể quản được Điểm Điểm hay sao?

      Tiểu Tiểu trở về phòng, lấy ra cái áo bào lớn lắm, từ bên trong lấy ra cái bình, tùy tiện lắc vài cái, trộn đều hỗn hợp trong bình, lấy ít đổ vào trong miệng, ít đồ lên mặt, chưa đến nửa khắc, trong gương liền xuất mỹ nam tử phiêu dật.

      Soi vào gương, nàng tự tin cười, búi tóc lên cao, tìm bộ bạch sam, nam tử tuấn dật phi phàm hiên ngang xuất thế. Cười tự tin, tựa như chòm mây trắng tự do tự tại, sau vài canh giờ, nàng đến con phố lớn sầm uất.

      phố rất nhộn nhịp, nhưng giờ đấy y còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, bước chân vội vã, thẳng tắp đến khách điếm hẹn với Hỷ công công, đợi hai ngàn lượng hoàng kim kia lọt vào tay.

      Nhưng mà, nhiều thêm chút đỉnh cũng chả sao, chẳng phải đám phi tử kia cũng trúng độc hay sao? Nếu như mấy ả muốn mình giúp giải độc, còn phải tính toán lại .

      Ha ha, Tiểu Tiểu cười trộm, xem ra, vào cung cũng tồi, được lợi rất nhiều.

      Căn phòng mới lấy, Hỷ công công nhanh chóng qua đó. Bởi vì trong lúc vô ý Tiểu Tiểu tiết lộ tên của mình, mà diện mạo xuất chúng lại khắc sâu ấn tượng cho người ta. Cho nên, Hỷ công công vừa , chưởng quỹ liền dẫn ông ta đến trước cửa phòng Tiểu Tiểu.

      Mở cửa ra, Hỷ công công ý đồ đến đây, Tiểu Tiểu cự tuyệt hồi, cuối cùng vẫn là khó xử mà thu lấy ngân lượng của Hỷ công công, theo Hỷ công công vào cung.

      Lần đầu tiên đến tẩm thất phú lệ đường hoàng kia (1), trong lòng Tiểu Tiểu hung hăng mắng chửi ta trăm lần. Người gì vậy nè, cho mình căn phòng chẳng khác gì ổ chó, còn ở căn phòng hoa lệ thế đấy. Hừ, rồi ngày, ta để ngươi ở trong ổ chó! (Toát mồ hôi, Tiểu Tiểu à, căn phòng của gọi là ổ chó, vậy là gì?)

      Đến đúng lúc, Hoàng thượng vẫn còn ở trong đó bận giải quyết, Hỷ công công cười ngượng ngùng, Tiểu Tiểu thèm để ý nhướn mày, ánh mắt xem xét bài trí trong tẩm thất của Hoàng thượng. Nhưng, lần này nàng chỉ thuần khiết là thưởng thức mà thôi, tuyệt đối phải đến đây dò xét này nọ. Đánh cướp chí bảo trong tẩm thất của Hoàng thượng, đó là chuyện sau này, tạm thời nhắc đến.

      Khoảng chừng nửa canh giờ, Hỷ công công lại từ tẩm thất ra lần nữa, thấp giọng :

      “Tiếu đại phu, Hoàng thượng ra rồi, ngài có thể vào!”

      Tiểu Tiểu gật đầu, cải chính: “Đại phu là được rồi, cần mang theo ‘Tiếu’ đâu!” như thế nghe có vẻ, rất kì quặc, cứ như thể đại phu mà còn phân lớn vậy. (2)

      Hỷ công công gật đầu, lòng thầm buồn bực, vị công tử này, mặt quen đấy. Tại sao khí tức của y làm cho mình cảm thấy rất quen thuộc? Tuy y rất hòa nhã, nhưng tuyệt đối dễ chuyện, đó chính là cảm giác mà y ta đem lại cho mình!

      Nhưng, cũng thể đắc tội với y, bởi vì y là người mà tiểu tổ tông kia đề cử.

      “Ngươi chính là vị thế ngoại cao nhân mà Hỷ công công mời đến à?” Hoàng thượng nhìn vị “cao nhân” theo vào kia, ngờ y lại trẻ tuổi như vậy, trẻ như thế, có thể chữa được bệnh mà mấy lão thái y kia chữa được hay sao?

      Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được tín nhiệm trong lời của ta, y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân có thói quen, trước nay chữa bệnh cho người tín nhiệm mình. Xin lỗi, cáo từ!”

      ________________________

      Chú thích:

      (1) Phú lệ đường hoàng: giống với lộng lẫy xa hoa

      (2) Chữ Tiếu (肖) trong họ giả của Tiểu Tiểu phát gần giống chữ tiểu (小) nghĩa là , còn trong từ đại phu có chữ đại (大) nghĩa là lớn. cho nên Tiểu Tiểu mới “đại phu mà còn phân lớn ”.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 64: Hoàng thượng bị trêu đùa

      Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được tín nhiệm trong lời của ta. Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân có thói quen, trước nay chữa bệnh cho người tín nhiệm mình. Xin lỗi, cáo từ!”

      “Hỷ công công, ngươi giúp trẫm mời đại phu về, tuổi tác lớn, nhưng tính khí nhỉ!” Hoàng thượng tức giận, ngược lại có chút hứng thú nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu mặc xác , xoay người ra ngoài. Dù sao ngân phiếu cũng nhận rồi, có xem bệnh hay cũng chả sao hết, khó chịu cũng đâu phải là mình, cứ để Hoàng thượng từ từ khó chịu là được.

      “Tiêu đại phu!” Hỷ công công chạy ra, kéo cánh tay Tiểu Tiểu, lấy lòng : “Đại phu, lúc nãy Hoàng thượng chỉ là đùa với ngài thôi, ngài đừng để bụng, mau giúp Hoàng thượng xem bệnh , Hoàng thượng vẫn còn đợi ngài đấy?”

      Hỷ công công nhướn nhướn mày, Tiểu Tiểu vô vị nhìn ông ta cái: “Ừm…”

      “Hỷ công công, mặt của ngươi sao rồi? thoải mái à?”

      thanh, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng cả lên, ông quay lưng về phía Hoàng thượng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Tiểu cơ mà, sao còn có người nhìn thấy nhỉ? Lúc ngẩng đầu, mới nhìn thấy Sóc vương vốn phải bận rộn trong Ngự thư phòng kia, trùng hợp quá ta, đến xem náo nhiệt gì đây?

      “Sóc vương, ngài đến rồi à!” Hỷ công công lập tức chào hỏi Sóc vương, Sóc vương cười lạnh : “Ừm, vị này là…”

      “Đây là vị cao nhân ta giúp Hoàng thượng mời đến, chuyên môn giúp Hoàng thượng chẩn bệnh.” Hỷ công công giải thích.

      “Ồ, vậy sao?” dùng cái ánh mắt tín nhiệm quét nhìn Tiểu Tiểu, Sóc vương : “Ngươi còn ngây ngốc ở đấy làm gì? Sao còn mau chẩn bệnh cho Hoàng thượng ?”

      nhận ra mình? Từ lúc vừa chuyện, trái tim Tiểu Tiểu muốn bay cao tới tận mắt, Sóc vương này, ta dám bảo đảm mình có thù với , nếu lúc nhìn thấy cũng lo lắng tới vậy. Vừa nãy, Tiểu Tiểu quên tại nàng phải là Tiểu Tiểu, mà là Tiêu Kiếm.

      Mình lúc này, thân nam trang, ngay cả khuôn mặt, giọng cũng thay đổi, Hỷ công công cũng nhận ra mình, cái tên Sóc vương chỉ có duyên gặp mặt vài lần này càng cần lo lắng. Vừa nãy chẳng qua chỉ là mình bị dọa ngây ngốc chút xíu mà thôi.

      “Vâng!”

      Nghiến răng nghiến lợi đáp trả tiếng, ngươi là cái thá gì, dám chuyện với ta như vậy? đúng là muốn bị ăn đòn mà.

      Chẩn mạch lung tung hồi, Tiểu Tiểu cố ý kéo dài thời gian chút, như vậy mới có thể cho thấy kĩ thuật của mình cao minh, đặc biệt là cái tên Sóc vương mắt nhìn chằm chằm kia, dịp thích hợp nào đó phải thu thập mới được.

      “Sao rồi? Đại phu?” Hỷ công công thấy Tiểu Tiểu vẫn luôn nhíu mày năng gì, khẩn trương hỏi.

      “Bệnh đúng là khá nghiêm trọng, nhưng cũng thể làm khó được ta. Ta khai phương thuốc, chỉ cần Hoàng thượng uống ba ngày là có thể diệt trừ tận gốc…” Gật gà gật gù lèo, Hỷ công công vừa nghe cái từ ‘ba ngày’ kia lại thấy choáng cả đầu, đừng lại là cái thuốc kia đấy nhá?

      “Khai phương thuốc gì?” Hoàng thượng mặt hơi biến sắc nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cao hứng tới nỗi trong lòng nở hoa: người ta lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, Hoàng thượng này lần uống nước tiểu đồng tử, vừa nghe thấy liền biến sắc!

      ra cũng có thứ để sợ, sảng khoái, là sảng khoái!

      “Còn có thể là phương thuốc gì nữa? Phương thuôc kia tuy dễ nuốt cho lắm, uống vào khó xuống họng, nhưng tuyệt đối chữa được bệnh. Mà ta đảm bảo, tuyệt đối có công hiệu cường thân khang thể…”

      Tiểu Tiểu mơ hồ , thành công nhìn thấy bản mặt ba người trong tẩm thất đều biến sắc: Hoàng thượng bộ dáng mãnh liệt muốn mửa, Sóc vương dáng vẻ muốn giết người, Hỷ công công mang vẻ bi thống gần chết…

      Ba người, ba khuôn mặt, muốn bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu!

      “Khụ khụ, đại phu, cho dù trẫm bệnh chết cũng tuyệt đối uông vị thuốc kia…”

      Mửa xong xuôi, Hoàng thượng dùng gương mặt nhợt nhạt của mình, lời cảnh cáo với Tiểu Tiểu.

      “Hoàng thượng, ngài vậy là đúng rồi. Ngài chưa nghe qua sao? Chết tử tế bằng sống tốt, càng huống hồ chi ngài là vua nước, thuốc của ta tuy có hơi khó nuốt tẹo, nhưng tuyệt đối phải là cái loại thuốc khiến người ta khó nuốt trôi kia…” Tiểu Tiểu cố chấp khuyên nhủ, Hoàng thượng phất phất tay:

      “Hỷ công công, tiễn vị đại phu này trở về . Nếu bệnh của trẫm cứu được nữa, để Lân vương và Sóc vương, tùy tiện người kế vị . Dù sao chăng nữa trẫm cũng uống loại thuốc kia đâu…”

      Hỷ công công vẻ mặt chực khóc nhìn Hoàng thượng, Sao Hoàng thượng lại bỏ cuộc thế chứ? Hơn nữa tiểu tổ tông kia phải , dùng loại thuốc kia cũng được hay sao? Tại sao người mà nàng ta đề cử này lại khai phương thuốc khác chứ? Chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn mình sao?

      Ai oán đến trước mặt Tiểu Tiểu, Hỷ công công hỏi rất tiếng: “Đại phu, phải cần uống cái kia rồi sao? Tại sao lại còn khai phương thuốc đó nữa?”

      “Cái kia? cái kia là cái gì?” chớp chớp mắt vô tội, Tiểu Tiểu thông minh hỏi.

      “Chính là nước…., Hoàng thượng thân là vua nước, tuyệt đối uống thuốc kia lần nữa, đại phu hảo tâm chút, hãy đưa ra phương thuốc khác !” Mặc kệ ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, Hỷ công công ngại hiềm nghi cầu xin.

      “Hóa ra ‘cái kia’ là chỉ nước tiểu đồng tử à, ha ha, Hoàng thượng dùng qua vị thuốc đó rồi hả? Cái kia đích thực là thích hợp với Hoàng thượng, nhưng mà ai là ta muốn cho Hoàng thượng dùng vị thuốc kia hả?” Buồn cười nhìn dáng vẻ giật mình kinh ngạc của bọn họ, Tiểu Tiểu cực kì vô tội .

      “Cái ngươi vừa nãy phải là thứ thuốc kia à?” Hoàng thượng là người đầu tiên phản ứng, có vẻ như là bị tên đại phu này trêu đùa trận vậy.

      “Đúng thế, ta vẫn còn chưa là vị thuốc nào à?” Nhướn nhướn mày, cái mình muốn chính là hiệu quả này đây.

      Động tác theo thói quen này, rơi vào tầm mắt của Sóc vương. Sóc vương khó hiểu nhìn y, động tác này của y sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Hình như thấy qua ở đấu đó rồi.

      “Nhưng ngươi vừa thuốc này rất khó dùng, rất khó nuốt…” Hoàng thượng ngu ngơ nhìn Tiểu Tiểu.

      “Đúng thế, cái kia sử dụng rất nhiều hoa màu, lại thêm chút dược liệu, đối với người ăn quen cao lương mỹ vị như Hoàng thượng mà , đích thực là rất khó nuốt.”

      “Chỉ là hoa màu thôi à?” Khó hiểu nhìn y, là mình bị y làm cho hiểu lầm.

      “Ừm!” Tiểu Tiểu gật đầu, ít hoa màu, có thể bán với giá hai ngàn lượng hoàng kim, e rằng y là người biết kiếm lợi nhất thế giới này rồi đấy.

      “Hỷ công công, còn mau bồi Tiêu công tử chế thuốc!” Não chuyển hồi, hi vọng trở lại gương mặt của Hoàng thượng, vội căn dặn .

      Mặt mày tràn ngập ý cười, ngờ Hoàng thượng cũng có lúc trẻ con như vậy, ngươi đừng , biểu tình lúc nãy của là rất giống với Điểm Điểm.

      Theo Hỷ công công rời khỏi tẩm cung, nhìn đám người đen nghịt bên ngoài, Tiểu Tiểu cả kinh: nhiều cung nữ thái giám như thế tụ tập ở đây làm gì? Đừng là muốn bức cung đấy nhá? Nếu vậy tốt rồi, há chẳng phải mình có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Nhưng đám người này, bọn họ có lá gan lớn vậy hay sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :