1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 55: Sắc lang ++ tao dược(*)

      (*) Tao dược: thuốc có mùi khai

      “A…” Hoa Nguyên cùng đám người phía sau hét lên tiếng, ngất tập thể…

      “Các người sao thế?” Điểm Điểm sờ sờ đầu, lại sờ khuôn mặt đẹp trai của mình, khó hiểu : “Mẫu thân có qua là mình rất đẹp trai, nhưng cho dù có đẹp trai có xinh đẹp thế nào nữa cũng đâu cần phải té xỉu tập thể vậy chứ? Các người đều xỉu hết, ta đâu tìm mẫu thân của ta đây?”

      Khổ não quay đầu lại, bé sờ mặt của Hắc Tử ở phía sau: “Hắc Tử, ngươi gọi người dậy, ta phải hỏi nàng ta mẫu thân ta ở đâu. Đều tại gia gia hết, sao ném ta đến chỗ của mẫu thân luôn , tùy tiện vứt ta ở đây sợ ta bị mất tích à….”

      Hắc Tử ôn thuận vẫy vẫy đuôi【Tác giả: đừng đánh ta, sói bị thuần hóa rồi cũng biết vẫy đuôi thôi, tin thử thuần hóa con về xem】,cao ngạo đến trước mặt nữ nhân bị ngất xỉu, cái đuôi to quật qua quật lại, nhưng lại dùng lưỡi liếm bọn họ….

      “Hắc Tử, bọn họ là mỹ nữ đó nha, có ai đối đãi với mỹ nữ giống ngươi hả? Sắc lang, thấy mẫu thân ta nhào vào hôn, vừa hôn vừa liếm, sao lúc ngươi nhìn thấy ta giống như vậy?”

      Hắc Tử ủy khuất nức nở tiếng, mẫu thân cậu là chủ nhân của ta, đãi ngộ đương nhiên phải khác rồi, hu hu, nếu cứ ngốc ngốc chắc chắn bị ngược đãi mất thôi.

      Mấy tiếng nức nở của sắc lang này, cũng xem như là có uy lực, mấy mỹ nhân vốn hôn mê, nghe thấy tiếng sói tru, trong tiềm thức liền bị dọa sợ đến nỗi sởn gai ốc, mở mắt ra lại nhìn thấy động vật nguy hiểm kia, “A” tiếng thét chói tai vọng đến tận trời cao.

      Cũng may đây là lãnh cung, quanh đây cũng có ai qua lại, nếu , tiếng thét lớn như vậy phỏng chừng cả hoàng cung đều nghe thấy hết.

      “Các người làm cái…” Tiểu Tiểu mơ hồ nghe thấy tiếng thét chói tai ở bên ngoài, lết giày ra ngoài, câu còn chưa hỏi xong. Hai thân ảnh liền nhào thẳng qua đây—— là sắc lang cao to uy mãnh, nhào đến trước mặt Tiểu Tiểu vừa cọ vừa liếm; là Điểm Điểm, trực tiếp ôm lấy người Tiểu Tiểu mà trèo lên, mãi đến khi hai tay ôm lấy cổ nàng, hai chân vịn thắt lưng nàng mới thôi.

      Mấy mỹ nữ vốn khiếp sợ trong bóng tối nhìn cho lắm, bọn họ chỉ biết con sắc lang cùng với đứa trẻ kia nhào đến bên người Lão đại của bọn họ, mặt nhìn nhau lát, liền xô nhau chạy về phía viện. Trong nháy mắt, trong tay cầm theo đủ loại dụng cụ——dao, gậy gộc, chổi, xẻng… chẳng chẳng rằng mà đánh về phía Tiểu Tiểu…

      *******

      Trời tối, Hoàng thượng lại bị thanh ầm ĩ kêu dậy, trước tiên là vẫn như cũ nhà xí nửa canh giờ. Mấy thái y hầu ở bên ngoài, lo lắng nhìn thuốc mà tiểu thái giám bưng tới, tiếng nghị luận xem có nên để Hoàng thượng dùng hay .

      Khác với thuốc lúc trước, lần này chỉ có nửa bát lớn lắm, thuốc cũng đắng nghét, đen thui như ban đầu. Bát này chỉ hơi đen mà thôi, vì để làm giảm hiệu quả của thuốc mà còn có thể trừ cái mùi khai của nước tiểu, chúng thái y đúng là chịu đủ đau khổ——nghĩ ngợi đến nỗi bạc mấy cọng tóc.

      Tiền thái y đến ngửi thuốc cái, vẫn còn ít nhiều có mùi khai, nhưng cũng nghiêm trọng lắm, chỉ có nửa bát thế này, nhấp môi cũng có thể uống hết. Nhưng mấu chốt đối phương là Hoàng thượng, nếu để Hoàng thượng dùng, long uy ở đâu?

      “Có cần tên thuốc cho Hoàng thượng hay ?” vị thái y lo lắng hỏi.

      “Trước tiên cần, đợi bệnh của Hoàng thượng khỏi rồi hãy !” Tiền thái y .

      “Thế ai đến thử thuốc đây?” biết ai lại hỏi câu, mấy vị thái y tranh nhau lắc đầu, nghĩ đến đây là “thứ đó”, sao bọn họ có thể uống được chứ.

      “Thuốc xong chưa? Hoàng thượng tuyên các ông vào kìa?” Tiếng của Hỷ công công truyền đến, nhìn thấy bộ dáng rỉ tai thầm của bọn họ, trong lòng Hỷ công công hiểu , tám chín phần là bọn họ nghe theo lời của mình.

      Vậy cũng tốt, chỉ là biết khi Hoàng thượng biết được, ngài ấy phẫn nộ như thế nào. Bất quá phẫn nộ phẫn nộ, còn tốt hơn so với việc cả ngày cứ phải ngồi nhà xí. Chỉ cần khỏi bệnh là được, quản chi ngài ấy dùng thuốc gì?

      “Tiền thái y, thuốc lần này có tác dụng hay ?”

      Nhìn chằm chằm nửa bát thuốc Hỷ công công bưng tới, Hoàng thượng lạnh giọng hỏi: “lượng thuốc lần này có ít , bất quá, trẫm cảnh cáo các ngươi, nếu như hôm nay còn có tác dụng, trẫm khách khí với các ngươi nữa, các ngươi cứ để lại mấy thứ ——tay, chân, tai, mũi tùy các ngươi lựa chọn!”

      Hung hăng xong, ngoại lệ, mấy vị thái đều quỳ dưới đất bắt đầu phát run, Hoàng thượng hài lòng nhìn bọn họ, muốn mình chịu khổ mà bọn họ lại khỏe mạnh, mình vui vẻ bằng mọi người cùng vui vẻ, mình chịu khổ bằng mọi người cùng chịu khổ, có khổ cũng phải kéo theo bọn họ cùng chịu.

      Tiếp lấy bát thuốc Hỷ công công đưa tới, bực mình nhăn mày, ảo não : “Đây là thuốc gì? Sao lại có vị lạ thế này?”

      Hỷ công công chột dạ cúi đầu, mắt liếc về phía thái y quỳ, mấy thái y cũng cúi đầu, dám nhìn Hoàng thượng.

      !”

      Hoàng thượng tức giân hỏi, cho dù bị bệnh, cũng thể để bọn họ tùy tiện đem mấy thứ đến qua mắt mình được!

      “Hoàng thượng, lão nô cảm thấy…” Hỷ công công vừa mở miệng, bụng của Hoàng thượng lại bắt đầu kêu ục ục, Hỷ công công vội im miệng, dìu Hoàng thượng tiếp tục nhà xí.

      Nhìn dáng vẻ thống khổ của Hoàng thượng, Hỷ công công đau lòng, thuốc kia đúng là có vị lạ, nhưng Tiên phi là có tác dụng , nhất định là có tác dụng. ở bên ngoài ngửi thấy mùi lạ, nếu ở đây uống sao nhỉ?

      Vì linh cảm nhất thời của mình, trong lòng Hỷ công công cao hứng lên chút, lão thấp giọng :

      “Hoàng thượng, lão nô cảm thấy, nếu Tiền thái y cảm thấy thuốc này có tác dụng, chi bằng Hoàng thượng cứ uống trước thử xem. Về phần vị lạ kia, phẩm loại thuốc khác nhau, vị cũng khác nhau…Hoàng thượng, long thể của ngài quan trọng hơn…”

      Hoàng thượng ngồi xổm ở đó, cũng thấy chịu đủ rồi. Nghĩ mình đường đường là cửu ngũ chí tôn, có bao giờ chịu uất ức như vậy đâu? Thôi vậy, bọn họ đều là thần tử, tha cho họ cũng chẳng hại gì, chấp nhận uống .

      Tiếp lấy thuốc Hỷ công công đưa tới, nhăn mày uống vào, trực tiếp uống hết, vẫn cảm thấy vị trong miệng quái quái. Đương nhiên, Hỷ công công sớm mang theo bát nước đường để Hoàng thượng súc miệng!

      Nghe , đêm đó, sau khi Hoàng thượng dùng thuốc xong tiếp tục nhà xí nữa, mãi đến lúc tảo triều, thái y bưng lên cho nửa bát thuốc giống vậy cho .

      “Trẫm sao rồi, còn phải uống nữa à?”

      Bực mình nhìn bọn họ, thuốc này đúng là rất khó ngửi, có loại——mùi khai!

      “Hồi Hoàng thượng, phải ngăn ngừa. Nếu như trừ tận gốc, thần sợ là sau này còn tái phát!” mấy vị thái y đều quỳ xuống, đồng thanh khuyên bảo.

      “Ngăn ngừa? Phải uống bao lâu?” Hoàng thượng tức giận nhìn bọn họ, cảnh cáo : “Tốt nhất đây là lần cuối cùng!”

      “Hồi Hoàng thượng, thần sợ là lần đủ! Phải uống ba ngày, mỗi ngày ba lần!”

      “Cái gì?” tay cầm bát thuốc ngưng lại, tiếp đó bị quẳng ra ngoài, Hoàng thượng tức giận : “Cút!”

      “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận!” Người trong phòng đều sợ hãi quỳ xuống, chỉ thái y, ngay đến cung nữ thái giám cũng đều quỳ xuống. Bọn họ sợ cơn giận của Hoàng thượng, sợ bị lien lụy…

      “Hừ!” đen mặt, Hoàng thượng mặc áo xong liền tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm kêu xong rồi, quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu ngưng uống thuốc giữa chừng ra sao.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 56: trận nôn “ọe”

      “Hừ!” câu này phải Tiểu Tiểu. phải đám phi tử kia, chỉ thấy con sắc lang kia đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng đám nữ nhân biết tự lượng sức ở phía sau, bọn họ bị dọa sợ đến nỗi đứng im tại chỗ, vài người nhát gan, mấy thứ cầm trong tay đều vất xuống đất, trong tiếng lộp cộp, có người bắt đầu đứng dậy…

      Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, đến trước mặt bọn họ, nhìn mấy thứ mặt đất, khó hiểu hỏi: “Các người đây là làm cái gì vậy? phải tạo phản đấy chứ?”

      Cho dù là muốn tạo phản, cũng thể dùng mấy thứ này nha, chí ít cũng phải tìm mấy thứ cao minh chút may ra!

      “Lão đại…bọn muội thấy có sói, chỉ là muốn bảo vệ tỷ mà thôi….” Hoa Nguyên run rẩy đứng đó, sợ hãi liếc nhìn con sói bám bên người Lão đại.

      “Ồ, các người Hắc Tử à, nó rất đáng , hại người đâu!” Tiểu Tiểu rút bàn tay ra, xoa xoa đầu Hắc Tử, Hắc Tử ngẩng đầu lên, lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay Tiểu Tiểu, chọc cho Tiểu Tiểu cười khanh khách.

      “Sắc lang, mi chỉ giỏi chiếm tiện nghi của mẫu thân ta thôi!” Điểm Điểm phẫn nộ nhìn Hắc Tử ôn thuận kia, Hắc Tử ủy khuất vẫy vẫy đuôi, cái này đâu gọi là chiếm tiện nghi, chỉ là lễ tiết gặp mặt thôi mà? Cậu trèo lên người nàng, mới là chiếm tiện nghi đó?

      “Lão đại, tỷ quen biết bọn chúng?” Hoa Nguyên nhìn tiểu hài tử bám người, lại nhìn con sói uy mãnh kia, Lão đại này, trâu quá ?

      “Đúng thế, kẻ lười biếng bám người ta đây, chính là con trai ta. Về phần kẻ kia, nó là hảo bằng hữu của ta, gọi là Hắc Tử!” tự hào vuốt Hắc Tử cái, phải biết rằng, thuần phục được con sói là chuyện tài giỏi cỡ nào. Đáng tiếc là Hổ Tử đến, nếu nó đến, biết bọn họ còn sợ đến cái dạng gì?

      “Con trai? Lão đại tỷ có con rồi à?” Hoa Nguyên lần nữa chấn kinh nhìn Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn Điểm Điểm, giờ mới thấy, Điểm Điểm có chút giống với Hoàng thượng, bất quá mình trước giờ vẫn chưa nghe qua?

      “Ha ha, ta đói rồi, chúng ta ăn cơm trước . Điểm Điểm là con nuôi của ta!” Cảnh cáo nhìn Điểm Điểm dẩu môi, ý bảo bé đừng lung tung.

      “Ừm, được!” phi tử vừa mới bị đồ vật đụng trúng, khập khiễng khập khà về phía trước, bọn họ sát theo phía sau Tiểu Tiểu, cách xa con Hắc Tử kia ra.

      Ngồi trước bàn, có người sớm dọn thức ăn lên, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, dịu dáng giúp bé gắp mấy món bé thích, Điểm Điểm cũng vui vẻ ăn, tận hưởng mùi vị tình thương của mẹ.

      “Mẫu thân, mấy ngày gặp, trù nghệ của người cũng tốt lên ít, thức ăn người nấu rất ngon!” Sau khi ăn no được nửa, Điểm Điểm chép chép miệng, cảm khái .

      “Chứ còn gì nữa, trước giờ ta học cái gì đều học rất mau…” con người vẫn luôn cần được ca ngợi, Tiểu Tiểu mấy món này là do ai làm, đem hết thảy công lao ôm vào người mình.

      “Đúng, mẫu thân học cái gì cũng rất nhanh, chỉ là ngốc muốn chết! Cũng may người chỉ là mẹ nuôi của con, phải mẹ ruột, nếu , con rất xấu hổ khi gọi mẹ đó!

      Điểm Điểm gật gật đầu, bằng khẩu khí của người lớn.

      “Tại sao?” phi tử sờ sợ hỏi. Lão đại lợi hại như vậy, sao lại thấy xấu hổ khi thừa nhận vậy.

      “Aizz, mất mặt lắm! Người mẹ này của con ấy à, đúng là ngốc muốn chết. Nếu như có được nửa thông minh của con, sớm giúp con tìm được cha ruột rồi!” Điểm Điểm thở dài, gia gia , điều mà ông hối hận nhất chính là nhặt người như mẫu thân về làm đồ đệ, bất quá hối hận về đứa con mà mẫu thân sinh ra này. Mà Điểm Điểm ấy à, điều mà bé hối hận nhất chính là có người mẹ ngốc nghếch như thế này.

      “Điểm Điểm, cháu chưa tìm được cha ruột của mình à? Vậy còn mẹ ruột sao?” Hoa Nguyên hiếu kỳ hỏi, Điểm Điểm này là rất đáng nha.

      “Đúng thế, mẹ ruột của cháu ấy à, ngốc tới nỗi biết…”

      Hu hu, Điểm Điểm ủy khuất nhìn ma trảo đột nhiên đánh tới kia, sao lại để người ta hết chứ, những điều người ta vốn là mà.

      “Điểm Điểm, phải mẹ với con rồi sao? Ăn cơm được chuyện, đại tiện được chuyện rồi à!” Tiểu Tiểu cảnh cáo nhìn bé. Nghe thấy “đại tiện”, mấy người ngồi xung quanh đều nhịn được chạy ra ngoài, “ọe ọe” nôn ra.

      “Bọn họ sao vậy?” thả lỏng tay, Tiểu Tiểu vô tội hỏi.

      “Lão đại, chúng ta ăn cơm, tỷ lại …” nhịn xuống kích động muốn nôn ra, Hoa Nguyên hảo tâm nhắc nhở, hình như Lão đại quên vừa nãy mình cái gì rồi.

      “Ta gì? Ta là với Điểm Điểm mà. Vốn nên ăn cơm chuyện, ỉa chuyện, vì để chuyện có văn minh chút, ta tốt bụng đem ỉa sửa thành đại tiện, rất văn nhã rồi…”

      Phụt….Tiểu Tiểu vừa giải thích, càng nhiều người chạy ra ngoài hơn, ngoài cửa đều là tiếng nôn “ọe”.

      Tiểu Tiểu vô tội lắc lắc đầu, tán thán : “Vẫn là Điểm Điểm và Hắc Tử giỏi, mấy cái đó vốn là lời , sao phản ứng của họ lại kịch liệt đến thế nhỉ?”

      “Mẫu thân, hai bọn con là do quen rồi, sớm miễn dịch, dĩ nhiên cùng đẳng cấp với bọn họ. Nhớ khi còn ở núi, những lời mẹ lúc ăn cơm, còn khó nghe hơn bây giờ nữa, ví dụ như xác chết, dã thú đẫm máu, gà rừng chưa bị vạch lông ở bàn cơm…chẳng phải tụi con đều lĩnh giáo qua hết rồi sao?” Điểm Điểm tốt bụng an ủi .

      Mấy người nôn gần hết trở lại, đúng lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng này, lập tức chạy ra ngoài, tiếp tục nôn…

      Lúc bọn họ nôn đến nỗi chân nhũn cả ra, trở về nhìn bàn cơm kia, chẳng còn khẩu vị nữa.

      Kết quả, bữa cơm ngon lành như vậy, chỉ có Điểm Điểm và Tiểu Tiểu là nuốt trôi. Sau khi hai người ăn xong, mấy cung nữ đến thu dọn, Tiểu Tiểu liếc nhìn mấy khuôn mặt trắng bệch kia cái, lạnh giọng :

      “Xin lỗi, ta biết các người ăn cơm mà còn kiêng kị cái này. Bất quá sau này ta cẩn thận hơn, cũng quản giáo Điểm Điểm, ra mấy lời này nữa. Mọi người cũng mệt rồi, ta mang bọn họ nghỉ ngơi trước, chuyện hôm nay, chữ cũng được ra ngoài, biết chưa?”

      Chào hỏi xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm trở về viện của mình, mà Hắc Tử nằm rạp xuống đất ở trước giường, nhìn hai người giường chơi đùa.

      “Mẫu thân, sao lại thể người là mẹ ruột của con?”

      Nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm ngây thơ hỏi.

      Tiểu Tiểu xuỵt tiếng, nhìn xung quanh, mới giọng :

      “Điểm Điểm phải nghe lời, chẳng phải mẹ ra ngoài giúp con tìm cha hay sao? Lúc đó mẹ ở trong cung mà mang thai con, cho nên mới lén trở về hoàng cung tìm cha cho con. Bất quá tình hình lúc đó có chút rối loạn, có rất nhiều người có khả năng là cha của con, vì thế ta chỉ có thể từ từ mà tìm….bây giờ, thân phận của mẹ là Tiên phi của Hoàng thượng, Tiên phi tiến cung mới vài tháng, tất nhiên thể có bảo bảo lớn từng này được, cho nên, Điểm Điểm chỉ có thể là con nuôi của ta, hiểu chưa?”

      “Ưm, con biết rồi! Có phải Điểm Điểm thể gặp người ngoài hay ?” Lời của mẫu thân có chút sâu xa, nhưng may mà Điểm Điểm thông minh tuyệt đỉnh, cũng hiểu được ý của mẫu thân.

      “Đúng thế, mấy dì lúc nãy có thể gặp, còn những người khác thể gặp!” Tiểu Tiểu gật gật đầu.

      “Ồ, vậy có phải ngày mai con có thể chơi với họ hay ?” cao hứng vỗ tay, ở núi chỉ có động vật, chẳng vui tí nào. Khó khăn lắm mới nhìn thấy con người, đương nhiên phải chơi cho rồi.

      “Có thể, nhưng phải cẩn thận chút, đừng chơi quá đà nha?” Tiểu Tiểu cảnh cáo . Giỡn chơi được, nhưng đừng để xảy ra chuyện.

      “Được ạ!” vui vẻ nhắm mắt, có được cho phép rồi, ba ngày sắp tới, tuyệt đối buồn chán.

      “Điểm Điểm!” Lúc sắp ngủ, đột nhiên Tiểu Tiểu nhớ đến vấn đề nghiêm trọng.

      “Ưm…” người trong lòng sớm ngủ, vô ý thức đáp lại tiếng.

      “Điểm Điểm, đừng có nghịch phòng bếp nha, chúng ta cũng phải ăn cơm đó…”

      có ai trả lời, bởi vì hai người sớm ngủ…

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 57: Mẹ cháu , thể…

       ****

      “Hừ!” Đen mặt, Hoàng thượng mặc xong y phục liền tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm kêu xong rồi, quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu như ngưng uống thuốc giữa chừng ra sao.

      Hỷ công công trong lòng thấp thỏm yên theo phía sau Hoàng thượng tảo triều, mong là xảy ra chuyện gì ha? Chỉ cần tảo triều xong là được, sau khi hạ triều, ông lén tìm tiểu tổ tông kia để hỏi xem, có đơn thuốc nào có thể thay thế hay .

      Để Hoàng thượng uống “nước tiểu” ngày ba lần, là bất nhã nha, may mà tại ngài ấy chưa biết, nếu như biết rồi, vậy phiền phức lắm nha.

      Tảo triều như cũ, các đại thần thấy Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, biết là bệnh của Hoàng thượng khỏi hẳn, trong lòng cũng yên tâm được chút, chỉ có Sóc vương mặt lạnh tanh kia, bất an liếc nhìn Hoàng thượng cái. phải là hi vọng Hoàng thượng phục hồi, chỉ là lần này đột nhiên lại khỏi hẳn làm cho cảm thấy bất an.

      Các đại thần có mấy tấu sớ muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng tình xử lý, cú như vậy mà từ từ trôi qua canh giờ, Hỷ công công lau lau mồ hôi, xem ra lo lắng của mình là dư thừa, chừng đúng là bệnh của Hoàng thượng khỏi hẳn. Lời của tiểu tổ tông kia cũng chỉ là chơi thôi. Bất quá hiển nhiên là ông ta yên tâm quá sớm, canh giờ vừa trôi qua, bụng của Hoàng thượng hơi kêu ục ục.

      Hoàng thượng thầm : phải là lại….ngàn vạn lần đừng như vậy nha, mất mặt như vậy? Đây là tảo triều, nếu như đột nhiên lui xuống, đặc biệt là bị người ta dìu xuống, quá mất mặt.

      Bất quá, lo lắng của Hoàng thượng chẳng có ích lợi gì, còn chưa cầu khấn xong, trong đại điện lại truyền đến thanh kì lạ——

      “Bủm…”

      thanh phải rất vang, nhưng lại truyền khắp cả đại điện, lại còn mùi hôi thối biết từ đâu xộc tới, nhiều đại thần đều nhịn được cúi hết cả đầu.

      Nghĩ muốn bịt mũi lại, nhưng lại dám, nơi này là tảo triều nha, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy được?

      Là ai? Là ai to gan như vậy, dám xả rắm ngay đại điện? Hơn nữa, xả xả , thanh lại còn to như vậy để làm gì hả? thanh to miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng tại sao lại còn thối như thế cơ chứ?

      Nghĩ đến chữ thối, cả tảo đường thối chịu được, thối kinh khủng. Các đại thần đều lặng lẽ nhìn tứ phía, chỉ thấy đại thần khác cũng nhìn xung quanh, đều là vẻ mặt mơ màng. Bất quá người tội nghiệp nhất vẫn là Hỷ công công, ai bảo ông đứng gần Hoàng thượng như vậy chứ? Ông biết tạp này từ đâu mà tới, cũng lãnh giáo được hậu quả của việc uống thuốc, bất quá, cho dù có khó ngửi đến đâu, ông cũng thể cách xa hoặc bày ra tí biểu bất thường nào, nếu như để các đại thần biết ai là người xả rắm phiền lắm đây.

      Hoàng thượng này cũng chẳng dễ chịu gì, tại trong bụng của phiên giang đảo hải(*) cứ như hát tuồng, nghĩ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại sợ mất mặt trước mặt các đại thần: nếu còn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ còn những biểu càng lợi hại hơn. May mà Hỷ công công có kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần ánh mắt của Hoàng thượng là hiểu liền, thấy các đại thần đều ngậm chặt miệng chuyện, ông vội vã kêu lên:

      “Vô thoái triều!”

      nghe câu thoái triều này nhiều rồi, các vị đại thần đều cảm thấy câu thoái triều hôm nay sao dễ nghe đến thế, sau khi nín thở quỳ an, chuẩn bị nhanh chóng chạy khỏi trường. Nhưng cũng chỉ là chuẩn bị mà thôi, còn chưa kịp đứng dậy, tiếng “bủm…” lớn hơn lại vang lên, nương theo tiếng đó là mùi còn thối hơn trước nữa, mặt của Hoàng thượng bất giác đỏ lên, Hỷ công công thầm kêu ổn.

      (*) Phiên giang đảo hải: Sông cuộn biển gầm, ý chí mạnh mẽ.

      Khoát khoát tay, các vị đại thần đều rời khỏi, Hoàng thượng gian nan được Hỷ công công dìu đứng dậy, dưới ghế ẩm ướt, về phần đó là thứ gì ai dám .

      Mất mặt ra ngoài, nơi Minh Chánh Điện để lâm triều này dự trữ cái bô để phòng ngừa rủi ro, căn bản là có nhà vệ sinh. Hỷ công công kêu người đem đến cái bô, tạm thời giúp Hoàng thượng làm “noãn phòng”, để ngài ấy tiện giải quyết.

      Nửa căn giờ trôi qua, cuối cùng Hoàng thượng cũng giải quyết xong, thoải mái tắm, thay bộ y phục sạch , mới kéo lê cái thân mềm nhũn về phía tẩm cung. Dọc đường , rốt cuộc cũng biết “lợi hại” của việc ngưng thuốc, cũng hạ quyết tâm tiếp tục uống thuốc.

      “Tiền thái y, lập tức chuẩn bị thuốc !” Yếu ớt phân phó tiếng, Hoàng thượng ngả xuống long tháp, đợi cái thứ thuốc vị lạ thần kỳ kia được bưng tới.

      “Hỷ công công, ông muốn đâu?” thấy Hoàng thượng nhắm mắt, hồi lâu thấy động đậy, Hỷ công công chân tay vừa muốn rời , bị Hoàng thượng gọi lại.

      “Hồi Hoàng thượng, lão nô xem thuốc sắc xong chưa!” Hỷ công công chột dạ trả lời, ra ông là tìm tiểu hoàng tử, để tiểu hoàng tử sản xuất ít thuốc cho Hoàng thượng dùng. Thái y thể tùy ý vào hậu cung, bọn họ biết đơn thuốc, nhưng lại có chỗ lấy “dược liệu”.

      “Chẳng phải có thái y rồi sao? Ngươi đứng đây hầu hạ là được!” Hoàng thượng giọng phân phó, tại, cảm giác bên cạnh có người đáng tin cậy bảo hiểm hơn, ai biết lúc nào đó, bản thân lại muốn “nhất tả thiên lý” sao?

      “Dạ, lão nô tuân chỉ!” trong lòng Hỷ công công thấy sốt ruột, lúc này thế cứ thế mà rời khỏi được, ông sợ Hoàng thượng hoài nghi, càng lo lắng có thuốc.

      Qua thời gian nén nhang, Hoàng thượng đợi được nữa:

      “Tiền thái y làm ăn kiểu gì vậy? Sao còn chưa bưng thuốc lên?”

      “Hồi Hoàng thượng, chi bằng lão nô qua đó thúc giục!” Hỷ công công vội vàng góp lời.

      cần, !” Hoàng thượng chỉ vào tiểu thái giám đứng bên, tiểu thái giám cúi thấp đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Lại qua nén nhang, Hoàng thượng bắt đầu khó chịu, thể làm gì khác hơn là nhà xí…

      Mấy vị thái y nghe thấy Hoàng thượng muốn dùng thuốc, trong lòng kích động vạn phần, phải biết là thái y thể tùy tiện vào hậu cung, trong cung tại người có tiểu chủ tử cũng chỉ có hai người là Thục phi và Linh phi, còn lại đều là tiểu công chúa, dược hiệu của bé đương nhiên là bằng bé trai. Lúc có Hỷ công công, ông ta có thể dẫn tiểu hoàng tử lại đây, nay Hỷ công công ra, bọn họ chỉ có thể sốt ruột, có thể có cách gì chứ?

      Mấy vị thái y trong dược phòng lo lắng lòng vòng, lúc đầu não, trùng hợp nhìn thấy bé trai khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Tiền thái y vừa thấy tuổi đứa bé này lớn, nhưng lại rất lanh lợi, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, sao bé lại giống giống Hoàng thượng thế nhỉ?

      Hình như chưa nghe qua Hoàng thượng có đứa con lớn từng này, vậy đứa bé này là ai? Con của vương gia, cũng có nha. Bất quá mặc kệ, trước tiên lừa chút “nước tiểu” rồi sau.

      Tiền thái y lên phía trước, dịu dàng nhìn đứa trẻ, giọng hỏi: “Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

      Đứa trẻ nhìn vẻ cười có hảo ý của ông ta, đề phòng : “Mẹ cháu , thể tên cho người lạ nghe, cháu đâu!”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 58: Điểm Điểm vs Hoàng thượng~~ Hoàng thượng chưa cai sữa

      “Ắc… ta phải người lạ, cháu nhìn y phục của ta xem, ta là thái y trong cung, chuyên môn hầu hạ Hoàng thượng, cháu cho ta, cháu tên gì được ?”

      ngờ tiểu quỷ này cũng thông minh ra phết, trong lòng cảnh giác, nhưng giờ mình cần là đứa trẻ ngu ngôc, thông minh có ích gì?

      “Ông tên là gì?” Đứa trẻ nhìn ông, hai mắt long lanh hỏi.

      “Ta họ Tiền, mọi người gọi là Tiền thái y!” Tiền thái y vẻ mặt ôn hòa , phía sau có người ho khan, ông đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ tại, vội vàng :

      “Vào trong phòng chơi , bên trong có thứ rất hay!”

      “Cháu thèm đâu, mẫu thân cháu , người lạ càng đối tốt với mình, càng có ý tốt!”

      Đứa trẻ ném cho ông ta ánh mắt nhà ngươi ngốc, xoay người muốn chạy ra ngoài.

      Tiền thái y vội vàng kéo bé lại, Lưu thái y cầm ra cái bình, Tiền thái y nhận lấy, hỏi: “Cháu rất thông minh, cháu xem cái bình này có đẹp hay ?”

      Đứa trẻ nhìn nhìn, bình sứ trắng men xanh, đích thực là rất đẹp, bé gật gật đầu. Tiền thái y cười :

      “Cháu có biết cái này dùng để làm gì ?”

      Đứa trẻ lắc lắc đầu, bé nghĩ nghĩ, cười đáp: “Cháu biết, mẫu thân cháu , cháu là đứa trẻ thông minh nhất thế giới. Cái này nhất định là bày ra để ngắm thôi, nếu còn có thể làm được gì nữa? Chẳng lẽ lại dùng để tiểu chắc?”

      Tiền thái y gật gật đầu, khẩn trương tán thưởng: “Cháu quả nhiên rất thông minh, cái này chính là dùng để tiểu, cháu tin ?”

      Đứa trẻ lắc lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Cháu thông minh, nhưng cái bình đẹp như vậy lại dùng để tiểu, thế chẳng phải quá lãng phí hay sao? May mà mẫu thân cháu ở đây, nếu , khẳng định đánh vào mông của ông…”

      Mấy vị thái y đứng đợi trong phòng đều nhịn được bật cười, Tiền thái y nghĩ đến việc bị nữ nhân đánh vào mông, mặt liền đỏ cả lên, nhưng đây cũng là nhiệm vụ hôm nay của mình, nhiệm vụ thể hoàn thành. Nếu như bưng thuốc lên, tuyệt đối chỉ là bị đánh vào mông, mà là rơi đầu.

      “Ta mà, nếu tin cháu thử ? Bảo đảm ai gì cháu đâu?” Tiền thái y dụ dỗ .

      Đứa trẻ liếc nhìn cái bình lần nữa, có thể sao? Từ đến lớn, bé chưa bao giờ tiểu bằng cái bình xinh đẹp như thế này, biết tiểu vào nó có cảm giác ra sao nhỉ?

      “Ông cách xa cháu chút, cháu thử xem!” nhịn được hiếu kỳ, đứa trẻ với Tiền thái y.

      Tiền thái y gật gật đầu, vội lui vào trong phòng, mấy vị thái y đều nhìn đứa trẻ rời mắt, đứa trẻ xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ rồi bắt đầu rầm rì tiểu. Sau khi xong việc, bé cầm chiếc bình lên chuẩn bị đổ ra ngoài, bé muốn xem xem đổ ra ngoài là cái thứ gì. Tiền thái y vội chạy ra, cướp lấy cái bình:

      “Cám ơn cháu nha, cái này cần đổ, bọn ta còn cần dùng đến nó!” xong, ông hết sức cao hứng cầm lấy cái bình vào phòng, đứa trẻ hiếu kỳ nhìn bọn họ, phải chỉ là nước tiểu thôi sao? Bọn họ giữ lại có tác dụng gì chứ, đừng có là muốn uống đấy nhé?

      Nghĩ đến bọn họ muốn uống “nước tiểu” của mình, bé liền bật cười ha ha, cũng lập tức rời , mà trốn ở bên, nhìn động tác của mấy người trong phòng.

      Chỉ thấy bọn họ đem nước tiểu của mình đổ vào trong cái bát, sau đó bỏ thêm vào chút gì đó, dùng đũa khuấy mấy cái, rồi cùng nhau bưng ra ngoài. Nhịn ý cười, đứa trẻ từ từ theo phía sau bọn họ, mãi đến khi đến căn phòng lớn.

      ra đứa trẻ này phải ai khác, chính là Điểm Điểm của chúng ta. Nhìn thấy rất nhiều thị vệ đứng ở cửa, Điểm Điểm lục tìm trong đầu, đây là nơi nào, phải làm sao để vào nhỉ? Thấy mấy vị thái y sắp sửa quay , bé chạy lên phía trước, thanh lớn lắm kêu lên: “Thái y…đợi cháu với!”

      Thị vệ ngoài cửa trước tiên là kinh ngạc chút, sau khi nhìn dung mạo của Điểm Điểm trong lòng liền cả kinh, cũng làm khó bé, chỉ cúi đầu rồi cho bé vào. Điểm Điểm cao hứng tự tâng bốc bản thân, đúng là càng ngày càng thông minh, điểm này mà mình cũng nghĩ ra.

      Bên ngoài viện này canh phòng rất nghiêm, nhưng người bên trong lại nhiều, chỉ lác đác vài cung nhân, nhìn thấy đứa trẻ cũng chẳng có chủ ý gì. Chẳng phải có người trông cửa rồi hay sao? Những người phận muốn vào cũng vào được. lơ là của bọn họ, khiến cho hành động của Điểm Điểm càng thêm dễ dàng, nhân lúc thái y chú ý, bé liền lẻn vào trong phòng. Thấy bọn họ cung cung kính kính quỳ dưới đất.

      Hỷ công công sốt ruột, ngờ thái y đến, xem ra thái giám ra ngoài lâu kia cũng đủ cơ trí, chỉ là chuyện này đừng để mấy chủ tử trong cung biết là được.

      “Cuối cùng cũng sắc xong thuốc rồi à?” Hỷ công công lên phía trước, tiếp lấy nửa bát thuốc tay thái y, đưa đến trước mặt Hoàng thượng.

      Hoàng thượng nhăn mày, mùi vị của thuốc này kì quái, thế nhưng hiệu quả rất tốt, mà liều lượng cũng nhiều, cắn răng cũng có thể chịu được. mặt nhăn mày nhó hai hớp uống hết, tiếp lấy nước đường súc miệng mà Hỷ công công đưa tới, nước vừa uống, còn chưa súc miệng xong, nghe thấy trận tiếng cười ha ha…

      Tiếng cười đột nhiên truyền tới, dọa cho Hỷ công công nhảy dựng lên, mấy vị thái y cũng nương theo tiếng cười mà nhìn, vừa thấy là đứa trẻ kia, mặt họ liền trắng bệch, vội hô: “Thích khách, có thích khách!”

      “Thích khách, nó sao?” Hoàng thượng phun nước trong miệng ra, nhìn đứa trẻ cười ngặt nghẽo kia, đùa cợt :

      “Vậy ái khanh là mắt mờ rồi, có thích khách nào như vậy ? Có lẽ, nó vẫn còn chưa cai sữa đâu!”

      Mấy vị thái y sợ hãi quỳ xuống, Điểm Điểm nghe thấy Hoàng thượng bé vẫn chưa cai sữa, tức giận trừng mắt nhìn :

      “Ngươi chưa cai sữa có? Mẫu thân ta , trẻ con uống nhiều sữa tốt, tuần tuổi liền cho ta cai sữa rồi!”

      Hoàng thượng bật cười, đây là con cái nhà ai, rất đáng . Từ trước tới nay, người Hoàng thượng chưa cai sữa e là chỉ có mình bé mà thôi? Đối với bất kính của bé, mảy may tức giận, ngược lại cảm thấy rất đáng , cười :

      “Trẫm chưa cai sữa? Sao có thể như thế được, là nhóc chưa cai sữa có? Lời mẫu thân nhóc mà cũng tin, trẻ con phải uống nhiều sữa mới tốt. Con của trẫm, đều uống đến độ tuổi này của nhóc đấy!”

      Điểm Điểm lắc lắc đầu: “Vậy con ngươi cũng có tiền đồ. Mẫu thân ta , lúc nên tự mình ăn phải tự mình ăn, uống nhiều sữa trở nên ngu si. Ngươi cho rằng tại sao ta lại thông minh như vậy? Chính là vì từ mẫu thân ta bắt đầu rèn luyện cho ta rồi!”

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười sang sảng, hiếu kỳ hỏi:

      “Nhóc là con cái nhà ai? Đến hoàng cung làm gì?”

      Điểm Điểm thở dài tiếng: “Haizz, chuyện này, hơn. Nếu như biết ta là con cái nhà ai, ta còn cần phải bận rộn như vậy hay sao? Đều tại người mẹ thiếu đầu óc kia của ta, con lớn từng này rồi, lại quên cha ta hình dáng ra sao? Cho nên ta phải ra ngoài giúp tìm cha ta!”

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòng cũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 59: lũ ăn hại!!

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười đến gập cả bụng, Hỷ công công thấy Hoàng thượng vui vẻ, trong lòng cũng mừng, nhưng sao cứ cảm thấy mặt mũi tên nhóc này nhìn rất quen nhỉ? Hình như…

      “Mẫu thân của nhóc cũng thú vị, mẫu thân nhóc ở đâu? phải ở trong cung đấy chứ? Nhóc tên là gì?” Hoàng thượng càng nhìn đứa trẻ này, trong lòng cảm thấy càng cao hứng, hay là lưu bé lại trong cung . Nhưng mà, lưu lại trong cung cũng đáng tiếc, nam tử trong cung, ngoại trừ Hoàng thượng ra, cũng chỉ có thể là thái giám mà thôi.

      “Mẫu thân ta rồi, thể tên cho người lạ biết. Ngươi là người lạ, tuy ngươi rất dễ chuyện, nhưng hôm nay ta tên cho ngươi biết đâu. Đợi lần sau gặp mặt ta tên cho, được ?” Điểm Điểm rất thích người lạ này, bé đề nghị.

      “Được! Thế vừa nãy nhóc cười gì vậy? Có thể ta biết tại sao nhóc lại cười hay ?” Hoàng thượng hỏi tiếp nữa, nhưng lúc nãy bé cười vui vẻ như thế, có lẽ là có chuyện càng buồn cười hơn? Bệnh nhiều ngày như vậy, lâu được vui vẻ như vậy rồi.

      “Ha ha…” Điểm Điểm nghe thấy hỏi lúc nãy tại sao mình cười, bé liền cười bò lăn ra đất, vung tay cái, cẩn thận làm đổ bình hoa bên cạnh, choang tiếng vỡ tan.

      “Thúc thúc, phải cháu cố ý đâu!” đình chỉ ý cười, bé vộ vàng .

      sao, chỉ là bình hoa thôi mà! Nhóc , lúc nãy sao lại cười thành cái dạng này, chẳng phải ‘vui mình bằng mọi người cùng vui’ hay sao?”

      Điểm Điểm hiểu đấy là ý gì, nhưng tại sao lại cười bé biết:

      “Thúc thúc, là vì lúc nãy người uống nước tiểu của cháu đấy…nước tiểu khó ngửi như vậy, sao thúc lại uống nước tiểu thế?

      Điểm Điểm hiểu hỏi, những người trong phòng đều sợ đến mặt trắng bệch cả ra. Hỷ công công cũng sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, cùng với mấy vị thái y dập đầu xin tha mạng. Tiểu tổ tông này, đúng là phanh phui chuyện này ra rồi.

      Lúc Hoàng thượng nghe đươc mình uống thứ đó, nhớ đến cái mùi khai mình ngửi được lúc ban đầu, loại cảm giác bị đùa giỡn xộc thẳng vào tim, liền bắt đầu nôn ra, nôn đến thể nôn được nữa, mới nâng khuôn mặt nhợt nhạt lên, lạnh giọng :

      “Đùa giỡn trẫm như vậy, vui lắm hả? Nếu như phải nó…nó đâu rồi?”

      Hoàng thượng chỉ chỗ lúc nãy Điểm Điểm đứng, bên đó làm gì có bóng dáng đứa trẻ nào, cứ như giấc mơ, bé cứ thần kỳ mà biến mất như vậy. Chỉ có bình hoa bị vỡ, nhắc nhở , từng có người đứng đây, người khiến cho vui vẻ.

      Hỷ công công ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ đó trống trơn, ông cũng buồn bực lắm. Sao đột nhiên lại thấy người đâu hết? Chắc phải nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy rồi đấy chứ?

      “Hoàng thượng, lão nô phái người đuổi theo, chắc còn chưa chạy được xa đâu!” lĩnh hội được ý tứ của Hoàng thượng, Hỷ công công tự động thỉnh (*) .

      “Ừm, đừng làm nó bị thương, biết chưa?” Hoàng thượng gật gật đầu, tiếp tục trừng đám thái y cúi đầu, tức giận :

      , chuyện như thế nào?”

      Tuy nôn ra kha khá, nhưng dù có súc miệng cỡ nào, vẫn cứ cảm thấy vị khai của nước tiểu, cũng bởi vậy, Hoàng thượng lại càng tức giận.

      “Hồi Hoàng thượng…lão thần tìm được thuốc chữa bệnh… thử rất nhiều phương thuốc nhưng có tác dụng, sau đó nghe vị công công nó, thứ đó có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, cho nên…”

      Tiền thái y run rẩy đáp, sớm biết là Hoàng thượng tức giận mà, ngờ Hoàng thượng lại biết nhanh đến vậy.

      “Cho nên, ngươi cho trẫm uống thứ này?” Tức giận trừng bọn họ, Hoàng thượng lạnh giọng :

      “Tốt, đúng là thái y tốt của trẫm. Tận trách như vậy, các ngươi đến thiên lao tự suy xét vài ngày !”

      đội thị vệ nhận lệnh xông vào, kéo đám thái y cúi đầu ủ rũ kia ra ngoài. Lúc Hỷ công công trở về, nhìn tẩm thất trống trơn, ngây ra nhìn Hoàng thượng.

      “Tìm thấy chưa?”

      “Hồi Hoàng thượng, để lạc mất rồi…” phải bọn công công ngốc, mà là tên tiểu quỷ kia quá tinh ranh.

      lũ ăn hại!”

      Hỷ công công chẳng dám câu nào, quỳ dưới đất chờ Hoàng thượng trách phạt, chuyện của thái y ông cũng nghe rồi. Hoàng thượng biết, đương nhiên tiếp tục dùng loại thuốc kia nữa, nhưng thái y đều vào thiên lao cả rồi, ai giúp Hoàng thượng chữa bệnh đây?

      ************

      Điểm Điểm vừa hỏi xong, thấy bản mặt kia của biến sắc, lại thấy đám người kia quỳ xuống xin tha mạng, bé liền biết đại ổn, có lẽ Hoàng thượng này biết thứ mình vừa uống là cái gì? Bé sợ hãi lui về phía sau, nhân lúc Hoàng thượng nôn đến rối tinh rối mù, nhanh chóng bỏ chạy!

      Đứa trẻ thông minh luôn biết xem sắc mặt người khác, thấy chuyện ổn, khẳng định là ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách! Điểm Điểm chạy ra ngoài, thị vệ ngoài cửa ngăn bé lại, bé cười :

      “Hoàng thượng bảo ta giúp ngài lấy ít đồ, tránh ra!”

      Mặt mang theo ý cười, nhưng ngữ khí rất kiên định, thị vệ ngây ra lúc, sợ lời của bé là , làm chậm trễ việc của Hoàng thượng phiền phức lắm. Lúc nãy người chọc cho Hoàng thượng vui vẻ đích thực là nó, cho nên để cho nó .

      Ra khỏi cung điện của Hoàng thượng, bé thầm nguy hiểm . Tuy tên nam tử kia tỏ thân phận của mình, nhưng khẩu khí chuyện của , còn ngữ khí của mấy người kia nữa, đều cho thấy là Hoàng thượng. Bản thân sở dĩ vạch trần , phải là bé ngốc, mà là muốn chịu thiệt. Nếu như thừa nhận là Hoàng thượng, há chẳng phải vai vế của mình thấp hơn rất nhiều hay sao? Lúc gặp mặt có phải cũng cần khom lưng cúi đầu giống bọn họ hay , như thế tự nhiên!

      Trong lòng nghĩ ngợi, Điểm Điểm chú ý có đám người xông đến đây, đợi đến lúc bọn họ tới, muốn trốn cũng trốn được nữa, chỉ đành phải cúi đầu đứng bên, muốn đợi bọn họ rồi mình mới . Nhưng thế giới này có người lại thích kiếm chuyện, đám người đến trùng hợp lại có người nhàn rỗi thích kiếm chuyện chơi vậy đó.

      “Ngươi là tiểu thái giám ở cung nào? Gặp bổn cung tại sao còn chưa chịu quỳ?” giọng dễ nghe, nhưng lại ra nhưng lời dễ nghe truyền đên tai Điểm Điểm, Điểm Điểm bực bội sờ sờ thứ đồ cổ tay, cười đáp:

      “Cháu phải tiểu thái giám, Hoàng thượng mời cháu vào cung!”

      “Hoàng thượng mời ngươi vào cung?” Nữ tử tin nhìn bé, nghi hoặc hỏi:

      “Ngươi biết giờ Hoàng thượn ở đâu?”

      Nữ tử trong hậu cung đều biết Hoàng thượng bị bệnh, các nàng đều tưởng Hoàng thượng bận công vụ, mà nữ tử hỏi chính là vị phi tử được Hoàng thượng sủng ái – Liên phi. Tướng mạo của Liên phi ở trong cung thuộc hàng số số hai, quan trọng hơn là, nàng sinh hạ được tiểu hoàng tử, tuy rằng đứa con của nàng , nhưng nàng lại được sủng ái hơn mẫu thân của đại hoàng tử, cho nên trong cung đồn rằng, sau này thái tử là con của nàng.

      bốn năm ngày Hoàng thượng đến hậu cung, nữ tử trong hậu cung đều nghị luận lung tung, có người Hoàng thượng từ ngoài cung bắt về nữ tử, hàng đêm xuân tiêu; có người Hoàng thượng bị bệnh, đột nhiên “ được”…

      Đủ mọi loại đồn đãi, khiến cho người có danh vọng cao nhất trong hậu cung – Liên phi – cảm thấy bất an, cho nên hôm nay mới mang theo vài vị phi tử đến tìm Hoàng thượng, muốn dò xét xem xảy ra chuyện gì. Hôm nay lại thấy đứa trẻ bốn năm tuổi bảo là Hoàng thượng tìm nó, nàng khỏi bắt đầu hoài nghi.

      Mấy nữ tử đằng sau cũng bắt đầu xầm xì bàn tán, các nàng cũng tin Hoàng thượng tìm đứa trẻ như vậy vào cung, trừ phi là muốn cho nó làm thái giám!

      “Này, nhóc con, ngươi phải là tiểu thái giám bỏ trốn ra đây đấy chứ?” phi tử hỏi.

      “Tỷ tỷ, muội nghe gần đây có chiêu nhóm tiểu thái giám tới đây, biết đứa bé đáng này có bị hoạn hay chưa?” phi tử khác cười .

      “Vậy phải đơn giản hay sao? Tiểu Từ tử, ngươi qua đó kiểm tra chút!” nữ tử mặc y phục hồng nhạt cười .

      ______________________

      Chú thích:

      (*) Thỉnh : Hán Chung Quân ( ) tâu xin vua Hán mang dây tơ dài sang trói vua Nam Việt đem về trị tội, vì thế sau này gọi tòng quân là thỉnh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :