1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      50: Là Hoàng thượng hả?

      Hỷ công công về đến tẩm cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn còn ngủ. Hết cách, mấy ngày gần đây, buổi tối đau bụng dữ dội, vừa tảo triều xong là Hoàng thượng bắt đầu ngủ, ngủ đến trời tối, lại tiếp tục bị đau bụng.

      Nhìn mấy tên thái y kia bận bận rộn rộn, Hỷ công công khó khăn nghĩ, có nên thỉnh giáo tác dụng của cái thứ gọi là nước tiểu đồng tử kia ?

      Thỉnh giáo, thái y tự nhiên hoài nghi mình lấy tin tức đó từ đâu, chừng còn hoài nghi mình là người hạ độc, ai bảo mình là thiếp thân thái giám làm gì, là thiếp thân đó nha, dễ dàng hạ độc nhất.

      thỉnh giáo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng chịu khổ, ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy long thể của Hoàng thượng sao chịu nổi? Ba ngày nay, Hoàng thượn ngay đến tấu chương cũng phê nổi, chỉ có thể gọi Sóc vương vào cung, đem phần lớn công việc đều ném hết lên người Sóc vương. Ai bảo Lân vương có ở đây chứ? Nếu như Lân vương ở đây, có thêm người giúp đỡ rồi.

      Trời dần tối, bọn thái y gấp gáp cuống cuồng cả lên, mấy loại thuốc mới vừa nghiên cứu kêu người đem đến, hi vọng là có tác dụng. Nếu như có tác dụng, Hoàng thượng giết người. Nghĩ đến Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn này, có bao giờ chịu khổ như vậy đâu?

      “Hỷ công công, còn mau qua đó hầu hạ? Hoàng thượng chắc cũng sắp tỉnh rồi?” vị thái y đến, liếc nhìn Hỷ công công vẫn còn đứng ngây ra đó cái, thúc giục .

      “Ồ, là Tiền thái y à. Ta vào liền đây, cái kia…..” nhìn thấy thuốc cung nữ bưng tay, Hỷ công công đem những lời muốn đều nhịn lại hết, trong lòng cầu may, có thể, Hoàng thượng uống xong thuốc này khỏe lại.

      Trong bụng bắt đầu đánh trống, Hoàng thượng bất an mở mắt, đương nhiên, điều đầu tiên sau khi mở mắt chính là……

      Ngồi xổm gần nửa canh giờ, dáng vẻ kiệt sức đến giường, nhìn thấy thuốc cung nữa bưng đến, Hoàng thượng nhăn mày, tức giận :

      “Bảo thái y lăn vào đây cho ta!”

      là lăn, nhưng thái y lăn, bọn họ chỉ bò vào thôi. Nếu như lăn vào mà Hoàng thượng có thể khỏe lại, bọn họ cũng nguyện ý lăn mấy vòng.

      “Vô dụng! Chén thuốc này, có tác dụng sao!” tuy thanh lớn, nhưng nộ khí trong lời lại làm cho người ta run rẩy.

      “Hồi Hoàng thượng, lát sau…….……có tác dụng” Mấy vị thái y dám ngẩng đầu lên nữa, hết cách, Từ thái y – tổng quản của thái y viện run rẩy trả lời.

      “Cái gì gọi là lát, có tác dụng là có tác dụng, được được!” tuy thân thể rất hư nhược, nhưng lúc Hoàng thượng mắng người vẫn cực kì bạo lực, ngay đến việc đá ra cước cũng khiến cho vị thái y bị trúng chiêu kia mặt trắng bệch.

      “Hoàng thượng, hay là Người uống thử trước . Xin đừng tức giận, long thể quan trọng hơn!” Hỷ công công sợ hãi khuyên, có tác dụng hay chưa biết, nhưng chí ít thuốc này cũng là thành quả cố gắng cả ngày của mấy vị thái y.

      cam nguyện tiếp nhận bát thuốc, Hoàng thượng nhăn mày, vẫn là ngụm uống hết, Hỷ công công nhanh chóng đưa lên bát nước, để Hoàng thượng súc miệng.

      Hoàng thượng nằm giường, vẫn chưa để mấy vị thái y đứng dậy, bọn họ vẫn quỳ nền đất lạnh, chờ đợi tác dụng của thuốc. Nếu như, canh giờ vẫn chưa có tác dụng, chứng tỏ thuốc vô tác dụng….

      Thời gian từ từ trôi qua, tuy thuốc chỉ có bát, nhưng lại liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người trong phòng.

      ——————-

      Tay nghề của Lưu ma ma tồi, cho dù chỉ là mấy nguyên liệu đơn giản, bà ta cũng có thể làm ra những món có đủ sắc hương vị.

      Hai ngày nay Ngự thiện phòng bởi vì bệnh tình của Hoàng thượng, sớm quên trong lãnh cung vẫn còn đám phi tử đáng thương cần phải ăn cơm, may mà có Tiểu Tiểu, nếu , bọn họ sớm bị bỏ đói rồi.

      Món ăn dọn lên, Tiểu Tiểu ngồi ở vị trí chủ vị, hài lòng nhìn mấy món ăn trước mặt, cười : “Nhập tiệc!”

      Đợi nàng cầm đũa lên, gắp món thứ nhất, mấy người khác mới bắt đầu ăn, đây là tôn kính của họ đối với Tiểu Tiểu, cũng là quy củ mà Tiểu Tiểu định ra cho bọn họ.

      “Lưu ma ma nấu ăn tồi, mấy người các ngươi nếu rảnh rỗi cũng nên theo Lưu ma ma học hỏi chút, biết chưa?”

      Ăn xong cơm, Tiểu Tiểu chỉ mấy nha đầu, căn dặn .

      “Lão đại, bọn muội biết rồi!” nha đầu bị chỉ cao hứng bật cười, ngờ, Lão đại lại quan tâm bọn họ đến vậy.

      tại bữa ăn bên này của chúng ta cũng ổn định, bình thường cũng chẳng có việc gì làm. Ta muốn hỏi chút, các ngươi là muốn đợi sau này ra khỏi lãnh cung, tiếp tục cuộc sống chốn hậu cung, hay là muốn xuất cung hả?” uống ngụm trà bọn họ pha, phía sau còn có tiểu cung nữ ôn nhu giúp Tiểu Tiểu bóp vai, Tiểu Tiểu thoái mái hưởng thụ.

      “Lão đại, bọn muội đương nhiên là muốn xuất cung rồi…..”

      đó, Lão đại, muốn ở hậu cung thêm lần nào nữa đâu, lạnh lẽo lắm…..”

      “Lão đại, tỷ có thể giúp bọn muội xuất cung sao?”

      ……………….

      Bọn họ nhao nhao , nhưng ý tứ cơ bản là muốn , đều muốn lưu lại nơi này. Tiểu Tiểu gật đầu: hậu cung vốn phải nơi dành cho kẻ ngốc, trẻ con có thể dạy nha.

      “Hoa Nguyên, nơi này ngoại trừ ta ra, là người lớn nhất, nghĩ như thế nào?”

      “Lão đại, muội cũng muốn ở lại chốn hậu cung này nữa, chỉ là mấy người chúng ta, sau này ra ngoài có thể làm được gì? Hơn nữa, Hoàng thượng tất nhiên để chúng ta xuất cung, trừ phi là xuất gia. Lão đại, muội muốn xuất gia, muội thà ở lãnh cung với Lão đại cũng muốn xuất gia…..”

      Nghĩ đến đó, Hoa Nguyên bật khóc, mấy nữ tử khác cũng nhịn được bật khóc theo, Tiểu Tiểu thở dài :

      “Gặp được ta, là phúc của các . Ta nghĩ cách để các người ra ngoài. Lúc đó, các người có thể sống cuộc sống tốt đẹp của mình. Bất quá, cho dù xuất cung, các người cũng thể dùng tên tại của mình, chỉ có thể mai danh tánh mà sống, biết chưa? Nhưng ra ngoài, có tiền cũng được, cho nên đầu tiên, các phải kiếm tiền. Có sở trường gì, các cứ bày ra hết , ta xem xem có cái nào có thể kiếm ra tiền …..”

      Nữ tử hậu cung xuất cung, vốn là có khả năng, nhưng tình từ miệng Tiểu Tiểu ra, bọn họ tin tưởng chút hoài nghi. Nhìn quen ấm lạnh trong hậu cung, những tưởng cả đời phải sống trong chốn hậu cung này, giờ lại nghe thấy được hi vọng, còn có người giúp bọn họ dự tính cho sau này, sao bọn họ có thể kích động được cơ chứ?

      Vì xuất cung, đừng là bày ra sở trường, cho dù có liều mạng, bọn họ cũng muốn liều lần.

      Thấy Hoa Nguyên thống kê xong số liệu, Tiểu Tiểu cao hứng mỉm cười, quyết định tối mai ra ngoài xem xem, mua số thứ phục vụ cho việc kiếm tiền.

      Nội trong ngày, lại có thể hoàn thành được hai việc lớn, Tiểu Tiểu hưng phấn hồi cung, nghĩ đến việc tối nay Hoàng thượng có khả năng hưởng dụng ‘mỹ vị’ của nước tiểu đồng tử kia, nàng cao hứng bật cười. cười to tiếng, chỉ là bịt miệng lén lút cười……

      “Có chuyện gì đáng để Thấu tiên cao hứng vậy hả?”

      thanh lạnh lùng, từ hậu viện vọng ra, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn nơi phát ra thanh, bực bội :

      “Ngươi là ai? Sao lại ở trong cung của ta?”

      Thanh này hình như rất quen tai, sao lại giống tên Hoàng thượng thối kia đến vậy?

      【Tác giả: Người đó là ai? Ha ha, lần này chắc có người đoán đúng rồi chứ?】

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      51: Ba ngày là khỏi

      thanh lạnh lùng, từ phía hậu viện vọng ra, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn về phía phát ra thanh, bực bội :

      “Ngươi là ai? Sao lại ở trong cung của ta?”

      Thanh này nghe có vẻ rất quen thuộc, sao lại giống tên Hoàng thượng thối kia đến vậy? Nhưng đáng lí ra giờ này Hoàng thượng bị đau bụng nằm ở tẩm cung mới đúng, làm sao có khí lực mà chạy đến đây? phải Hoàng thượng, còn biết gọi mình là Thụy Tiên, vậy chỉ có Sóc vương thôi.

      “Ha ha! Nực cười, Thụy phi, bản vương đến hoàng cung, còn cần phải báo cáo với hay sao? Sóc Vương thân thanh y ra, đem theo nụ cười xấu xa.

      Thấy vẻ cười xấu xa ấy của , trong lòng Tiểu Tiểu liền thấy thoải mái, toàn thân từ xuống dưới càng thoải mái. muốn dạy dỗ trận, nhưng bản thân giờ là Tiên phi chút võ công cũng có, phải Thấu tiên Tiểu Tiểu, giờ chỉ có thể làm người yếu đuối thôi.

      Sao lại đến đây nhỉ? lẽ hoài nghi mình rồi? muốn hỏi xem tư vị ngày hôm đó ra sao, có phải khiến cả đời khó quên hay ?

      A, còn nữa, có bị hậu di chứng gì , ví dụ như…..

      Nhưng mà, giờ thể hỏi, phi tử thân ở lãnh cung, sao có thể biết được mấy chuyện dó chứ? biết, làm kẻ đáng thương .

      “Sóc vương, ngài đến hoàng cung đúng là cần phải thông báo với bản cung, nhưng ngài đến tẩm cung của bản cung cần phải với ta tiếng hay sao? Bản cung nhớ là giữa chúng ta chẳng có giao tình gì, biết Sóc vương đến đây, là có việc gì vậy? chắc phải là tham luyến mỹ sắc của bản cung, muốn đội nón xanh cho hoàng huynh của ngài đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, mong Sóc vương hãy cho, Tiên phi ta tuy rằng thích ngắm mỹ nam, nhưng tuyệt đối tùy tùy tiện tiện dây dưa với mỹ nam, bản cung rất bảo thủ…..” (Shinku: xạo bà cố >.<”)

      ….bớt hoang tưởng ! Tùy tiện chọn thị thiếp trong Sóc vương phủ của ta cũng đẹp hơn gấp trăm ngàn lần. Tham luyến mỹ sắc của ,, sao soi gương lại xem, đủ tư cách hay sao?” Lời của Tiểu Tiểu, hiểu sao lại làm cho Sóc vương tức giận, mở miệng cũng chút khách khí. Đặc biệt là hai câu sau, khiến Tiểu Tiểu ghi lòng tạc dạ: Hừ, dám nãi nãi ta như vậy hả, đừng trách ta sau này chỉnh chết ngươi!

      “Ồ, hóa ra bản cung đủ tư cách à, thế bản cung thấy lạ đấy, ngài cho rằng ra đủ tư cách, biết đêm hôm khuya khoắt đến đây, lại là vì cái gì nhỉ? Đừng là ngài ra ngoài giải sầu, cẩn thận lại lạc vào đây đấy nhé? Lãnh cung, hình như đâu có cảnh sắc gì đẹp đâu nhỉ?” Buồn cười nhìn , Tiểu Tiểu khách khí trả lời.

      “Vậy phải, chỉ là Thụy Tiên rất giống người bạn của bản vương, cho nên bản vương mới qua đây bái phỏng chút!”

      “Vậy bản cung phải đa tạ Sóc vương đại giá quang lâm rồi. chỉ là nửa đêm nửa hôm, nam quả nữ, ngài sợ bị người ta đặt điều, nhưng bản cung sợ nha?” Sóc vương chết bằm, ràng là ngươi nghi ngờ ta nên mới tới đây, lại còn giảo biện gì nữa?

      “Thụy Tiên hiểu lầm rồi, là bản vương đúng! Hoàng thượng bị bệnh, Thụy Tiên biết ?” Hai mắt Sóc vương lăm lăm nhìn nàng, tuy rằng thể khẳng định nàng ta là người tối hôm đó, nhưng lần trúng độc này của Hoàng thượng, chắc chắn là có liên quan đến nàng ta. Dựa vào trực giác, tin rằng Thủy Tiên này, tuyệt đối đơn giản.

      “Vậy à? Bản cung là phi tử được sủng ở lãnh cung, năm gặp mặt Hoàng thượng chẳng được mấy lần, càng biết long thể Hoàng thượng tại ra sao. Sóc vương cho bản cung, chẳng lẽ muốn để bản cung bệnh thay cho Hoàng thượng à?”

      Tiểu Tiểu cười lạnh, đem trách nhiệm phủi sạch . Sóc vương nhìn nàng hồi lâu rồi lặng lẽ rời .

      Buổi trưa ngày thứ hai Tiểu Tiểu thức dậy, Hỷ công công đứng hầu ở đó, Tiểu Tiểu trực tiếp ngồi xuống, ăn thức ăn bọn họ để lại cho nàng, cũng chẳng hỏi Hỷ công công xem có chuyện gì hay .

      “Nương nương……” có chút lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày:

      “Hỷ công công, có chuyện gì, đợi ta ăn xong rồi hãy , được chứ?”

      “Ơ, nương nương, được……được…..” bất an nhìn mặt trời bên ngoài, Hỷ công công ngồi đợi mà cứ như ngồi bàn châm.

      Từ từ, ăn từng miếng từng miếng, lúc ăn xong, là nửa canh giờ sau rồi.

      “Nương nương, lão nô muốn thỉnh giáo nương nương vấn đề.” Hỷ công công khép nép hỏi.

      “Ồ? Ta còn tưởng là hiệu suất làm việc của Hỷ công công cao đến vậy, đến để đưa danh sách cho ta chứ? Hóa ra, phải nha! Chuyện gì, hỏi !” Cầm chiếc khăn lụa được chuẩn bị sẵn ở bàn lên, Tiểu Tiểu lau miệng.

      “Chuyện đó, nương nương, chuyện danh sách còn phải đợi. Lão nô rất nhanh đem qua đây, cái này mong nương nương có thể yên tâm được rồi!”

      “Ngươi nhớ là được rồi! Có chuyện gì , ta thích người dứt khoát, đừng có vòng vo tam quốc nữa.” Tiểu Tiểu mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn lão, tên công công này sao lại trung thành với Hoàng thượng đến thế nhỉ? Nhìn dấu tay đỏ dỏ mặt lão, tám chín phần mười là bị Hoàng thượng đánh. Cũng chỉ có lão mới vậy thôi, nếu là Tiểu Tiểu, sớm bãi công làm rồi!

      “Cái mà lần trước nương nương , nương nương có thể tiết lộ chút, phải dùng như thế nào hay ?” Hỷ công công vẻ mặt mong chờ nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thở dài :

      “Hỷ công công, ‘bệnh’ của Hoàng thượng vẫn chưa khỏi à? Vốn ta đến nước tiểu đồng tử, cũng chỉ là nghe mà thôi, có tác dụng hay chưa biết, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể cho Hoàng thượng dùng chứ? Bỏ , nữa!”

      Tiểu Tiểu quay đầu , nhẫn nhịn tiếng cười muốn phát ra, cuối cùng cũng biết Hỷ công công tại sao bị đánh rồi, phỏng chừng là muốn để Hoàng thượng dùng nước tiểu đồng tử nên mới……

      Hoàng thượng cao ngạo như vậy, sao có thể uống cái thứ đó được? coi vậy mà mấy tên thái y đó cũng được dạy dỗ ít nhỉ? Bất quá cái này liên quan đến mình, mình chỉ là muốn hồi báo chút “thâm tình” cho mà thôi.

      Dám đối xử với ta như thế, đây chỉ là lễ vật thôi. Hi vọng có thể học ngoan chút, mình cũng làm khó .

      “Nương nương, sao Hoàng thượng có thể dùng cái thứ đó được chứ? Nô tài cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, mong nương nương chỉ giáo…”

      Hỷ công công vội vàng di chuyển mục tiêu lên người mình, cho dù Hoàng thượng có dùng nước tiểu đồng tử nữa, cũng thể truyền ra ngoài. Phải chú ý long uy, long uy, long uy ở đâu chứ?

      “Là Hỷ công công hiếu kỳ à, vậy bản cung hảo tâm cho ngươi vậy, cứ uống như thường, ngày khoảng ba lần. Mỗi lần dùng, được quá nhiều, to bằng cái chén này là được….”

      Tay ước lượng ly trà, Tiểu Tiểu thành , ra trong bụng cười muốn chết rồi.

      “Tạ nương nương chỉ điểm, tạ nương nương chỉ điểm, nô tài về trước đây….” Cư như lấy được báu vật, Hỷ công công vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

      “Ha ha…..ha ha……” Tiểu Tiểu cười ha ha, suýt nữa đứt hơi, vừa nghĩ đến cảnh Hoàng thượng nhăn mặt uống “nước tiểu”, hiểu sao lại cảm thấy hả dạ, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái!

      Đại lễ này tồi, uống ba ngày là khỏi, còn có thể bồi bổ thân thể nữa chứ? Miễn cho cả ngày sủng hạnh phi tử quá độ mà chết! xem xem Tiên phi của , hiền lành biết bao, vì mà suy nghĩ nè.

      “Nha đầu thối, là quá nghịch ngợm, có ai mà chỉnh người khác như vậy hả!”

      Tiểu Tiểu ôm đầu, lại ai nữa đây?

      【Tác giả: hu hu, Dương Dương tận tâm tận lực rồi, cho xin comment ! Nhiều nhiều chút, lân trước ít người đoán đúng, lần này xem xem có mấy người đoán đúng nào? Cho xin comment nhiều nhiều chút, chương sau càng đặc sắc hơn!】

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 52: ta muốn xuất cung!!!!!

      “Nha đầu thối, là quá nghịch ngợm, có ai chỉnh người khác như vậy hả!”

      Kết quả của việc quá cao hứng, chính là bị người khác hung hăng cốc lên đầu , mà tiếng nha đầu thối kia, cũng chỉ có bảo bối sư phụ của nàng mới gọi thôi. Ôm đỉnh đầu bị cốc đau, Tiểu Tiểu ai oán : “Sư phụ, sao Người còn gọi con là nha đầu thối, nha đầu ngốc thế. Con có ngốc cũng là từ bị sư phụ gõ đến ngốc. Hu hu, ra tay cũng chút, đau chết được…..”

      Tiểu Tiểu ủy khuất dẩu môi, qua hồi lâu mới nhảy dựng lên:

      “Sư phụ, sao Người lại ở đây? Người đến lúc nào vậy?”

      Lão nhân bóp trán thở dài, đồ đệ ngốc này, đúng là chẳng có chút tiến bộ nào cả! Mình ở đây được canh giờ rồi, nó lại cảm giác được? chuyện với nó lâu vậy rồi, nó mới nhớ ra mà hỏi “sư phụ, Người đến lúc nào vậy?”

      Haizz, chọn người kĩ! Gặp phải đệ tử ngớ ngẩn này đây!

      “Nha đầu ngốc, vi sư đến hơn nửa ngày rồi, nhà ngươi mới nhớ ra hỏi câu này hả? là…..” Lão nhân lắc đầu, đồ đệ này, ngốc!

      “Sư phụ à, đừng giận nữa, người ta cũng chỉ là cao hứng quá thôi mà!” lắc lắc cánh tay của ông, Tiểu Tiểu làm nũng như lúc còn .

      “Làm sao vi sư dám giận chứ? Nếu như ngày nào đó chọc giận nhà ngươi, vạn nhất nhà ngươi cho vi sư uống ‘nước tiểu đồng tử’ sao?”

      “Sư phụ, làm sao đệ tử dám chứ? Nếu như dám làm thế, còn bị sư phụ chưởng đánh văng lên trời hay sao?” Tiểu Tiểu kéo tay sư phụ, vẫn là sư phụ tốt nhất, yên tâm về mình nên mới đến đây thăm.

      “Tiểu Tiểu à, phải con cho tên Hoàng thượng kia uống ‘nước tiểu đồng tử’ đấy chứ?”

      Lão nhân tìm chỗ ngồi ngồi xuống, Tiểu Tiểu vội vàng giúp ông rót trà, bóp vai, ra vẻ hiếu thuận. Kỳ thực Tiểu Tiểu vốn rất hiếu thuận, đặc biệt là đối với sư phụ.

      “Đương nhiên là rồi, còn giả được hay sao? Sư phụ, Người biết đâu, tên Hoàng thượng kia rất đáng ghét, hôm đó…..” ríu rít ngừng, đương nhiên những lời từ trong miệng Tiểu Tiểu ra, cũng thêm mắm thêm muối ít, còn thêm ít giấm nữa, lão nhân ngồi nghe, Tiểu Tiểu xong, lão nhân thở dài :

      như vậy, là đúng người đúng tội rồi. Nhưng mà Tiểu Tiểu, con xuống núi lâu vậy rồi, những chuyện nên làm làm chưa?”

      “Những chuyện nên làm?” Tiểu Tiểu khó xử : “Sư phụ, ra con vẫn làm, chỉ là có chút rắc rối. Ký hiệu lưng Điểm Điểm, huynh đệ của Hoàng thượng hình như đều có…..”

      “Haizz, biết ngay là vậy mà, nếu thấy khó tìm, cứ tùy tiện lôi tên về là được rồi. phải Hoàng thượng là vương gia, bọn họ miễn cưỡng còn có thể nhớ được con.” Lão nhân khó xử nhìn nàng , nếu như lúc đó mình mà có mặt, nhất định bắt gian tại giường, cũng xảy ra chuyện này rồi.

      “Cái này, có thể tùy tiện lôi về à? Hình như có chút thích hợp phải?” Trong đầu Tiểu Tiểu lên hình bóng người, nếu như phải làm vậy, hình như điều kiện của là thích hợp nhất, tính tình tốt, đối xử với mình cũng tốt, lại còn là vương gia, có tiền có quyền. chỉ cần đuổi hết nữ nhân trong phủ của , chính là hoàn mỹ nhất rồi.

      “Hết cách .….”

      “Lão đại…..” bóng người vội vội vàng vàng chạy vào, Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, ra là Hoa Nguyên. Hoa Nguyên chấn kinh nhìn ‘nam nhân’ trong phòng của Tiểu Tiểu, trong phòng Lão đại sao lại có nam nhân, hơn nữa tuổi tác lại lớn như vậy, lẽ Lão đại thích như vậy à?

      “Chuyện gì?” chút hoang mang, Tiểu Tiểu hỏi như bình thường.

      “Lão đại, chuyện hôm qua tỷ khi nào bắt đầu?” kinh ngạc qua , Hoa Nguyên run rẩy nhìn Tiểu Tiểu , sợ nàng hủy thi diệt tích. (*)

      (*) Hủy thi diệt tích: Giết người diệt khẩu

      “Cứ đợi , đây là sư phụ của ta, đừng có với người ngoài đấy, làm việc trước !” cảnh cáo nhìn Hoa Nguyên, Hoa Nguyên vội vàng chạy ra ngoài. Tiểu Tiểu đứng dậy, từ dưới giường lấy ra cái hộp, mở ra bên trong là từng xấp từng xấp ngân phiếu.

      “Sư phụ, đây đều là do con kiếm được, Người giúp con cất !”

      Để lại ngàn lượng làm vốn, còn lại đều giao hết cho lão nhân. Lão nhân chấn kinh nhìn xấp ngân phiếu kia của đồ đệ, nó biết kiếm tiền từ lúc nào vậy? Sao mình lại biết nhỉ? Nếu sớm biết vậy, trực tiếp để nó nuôi là được.

      “Đúng rồi, sư phụ, Người xuống núi rồi, Điểm Điểm của con sao?” đột nhiên nhớ ra gì đó, Tiểu Tiểu vỗ đầu hỏi. Điểm Điểm còn như vậy, mình núi rất nguy hiểm.

      “Con đó, còn biết có Điểm Điểm hay sao? Thằng bé tại ở trong khách sạn, buổi tối ta bế nó qua đây. Sư phụ xuống núi có chút chuyện, chắc phải ba bốn ngày mới xử lý xong, mấy ngày này con chăm sóc cho nó !”

      Lão nhân nhìn nàng, bộ dáng hận sắt thành thép, xem ra, thể hi vọng gì nó được rồi, chỉ còn hi vọng vào Điểm Điểm thôi.

      Lãnh cung, phải là nơi có thể ở lâu được, vội vàng mấy câu xong, lão nhân nhanh chóng rời .

      Nghĩ đến buổi tối Điểm Điểm qua đây, Tiểu Tiểu cao hứng ra ngoài, chạy đến nhà bếp dặn dò:

      “Làm chút điểm tâm vừa ngon vừa đẹp mắt! Buổi tối cần dùng!”

      Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của họ, Tiểu Tiểu ngâm nga hát, vui vẻ ra ngoài.

      “Lão đại hôm nay sao thế nhỉ? Cao hứng đến vậy?”

      “Đúng thế, thấy quái quái sao ấy….”

      đó, chắc phải là…..”

      được rất xa, cũng có thể nghe được tiếng nghị luận phía sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Tiểu Tiểu quay đầu lại, cười sáng lạn:

      “Giúp ta chút, ta muốn xuất cung!”

      “Xuất cung? Lão đại, ra bằng cách nào?” Hoa Nguyên khó hiểu nhìn nàng, cái này hình như rất khó nha.

      “Đón vị bằng hữu qua đây, thuận tiện mua chút đồ chúng ta cần dùng, các người chuẩn bị thức ăn chờ ta về là được!”

      ************

      “Tiền thái ý, còn chưa nghiên cứu ra được thuốc gì hay sao?” Hỷ công công nhìn Hoàng thượng vẫn còn ngủ, hai ngày nay, đúng là tiều tụy ít.

      “Haizz, Hỷ công công, dám giấu, thân thể của Hoàng thượng, căn bản tra ra là bệnh gì….cho nên ……”

      Tiền thái y lắc lắc đầu, mấy nếp nhăn mặt càng lên rệt, tóc cũng bạc nhiều.

      “Tiền thái y, ta nghe nước tiểu đồng tử cũng là loại thuốc, biết…..” thử đề xuất chút, Hỷ công công cũng dám quyết định đến thuốc của Hoàng thượng.

      “Nước tiểu đồng tử? đúng là vị thuốc, mấu chốt là nó cũng phải trị được bách bệnh. Hơn nữa, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể dùng loại thuốc này chứ?” Tiền thái y khó hiểu nhìn Hỷ công công, sao đột nhiên lão lại đề cập đến nước tiểu đồng tử, lẽ là lão ta?

      “Tiền thái y đừng hiểu lầm, là ta cả ngày nghĩ đến bệnh tình của Hoàng thượng, trong lúc vô ý nghe được vị công công từng dùng nước tiểu đồng tử chữa khỏi được bệnh, cho nên mới hỏi chút, các người cứ tiếp tục nghiên cứu , tiếp tục …..”

      Hỷ công công nhanh chóng lui ra, cũng phải là thái y, có rất nhiều chuyện thể biết cặn kẽ ngọn nguồn.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 53: Mang thai?

      Tiền thái y trở về, mấy vị thái y liền vây lại, bảy mồm tám lưỡi hỏi:

      “Tiền thái y, ngài xem tối nay chúng ta phải làm sao?” Người hỏi câu này là vị thái y họ Lưu, chính là vị thái y tối qua bị Hoàng thượng đá cước, đến bây giờ bụng lão vẫn còn đau đây.

      “Haizz, Lưu thái y, ngài cũng biết đấy, cách gì có thể chúng ta dùng hết cả rồi, bây giờ còn có thể làm gì được nữa ? Chỉ có thể đợi thôi !”

      Tiền thái y thở dài tiếng, ông cũng chẳng có cách gì hay, có bệnh có thể chữa bệnh, có bệnh, tra ra điểm dị thường, còn có thể chữa được gì nữa ? Tội nghiệp cho mấy đầu bếp ở Ngự thiện phòng kia, vẫn còn ngồi trong nhà lao.

      “Tiền thái y, ý của ngài là——chúng ta đều bị…….” tay của Lưu thái y sờ sờ lên cổ, mấy vị thái y sợ đến nỗi rụt cổ lại.

      “Biết sao được, ai bảo bệnh của Hoàng thượng chẳng có tí khởi sắc nào chứ ?” Thở dài tiếng, hành y mười mấy năm, ngờ lại bị cái bệnh tiêu chảy hại chết, đúng là dọa người.

      Mấy vị thái y cũng thở dài, phải bọn họ dụng tâm, là biết phải làm sao mới giúp Hoàng thượng trị được bệnh, bọn họ trước giờ chưa từng tiếp xúc qua bệnh chứng này, ngay đến nguyên nhân gây bệnh cũng chẩn đoán ra, làm sao mà trị bệnh được đây ?

      “Tiền thái y, ngài xem có phải Hoàng thượng trúng độc rồi ?” trong số đó có vị thái y trẻ tuổi hơn chút đột nhiên lên tiếng.

      “Trúng độc ? Ta cũng nghĩ qua, nhưng nếu là độc, dưới tình trạng thông thường có thể chẩn đoán được dị trạng, lần này Hoàng thượng có bất cứ dị trạng nào, cho nên…..” ý tại ngôn ngoại, phải trúng độc. ra Tiền thái y cũng có lý, nếu như trúng độc, mấy người bọn họ sớm chẩn đoán ra rồi, còn cần phải đứng đây mặt nhăn mày nhó hay sao? Thức ăn có vấn đề, cũng phải độc, cũng phải bị bệnh, vậy là cái gì ?

      “Đúng rồi, lúc nãy Hỷ công công , ông ta từng nghe vị công công , dùng nước tiểu đồng tử có thể trị được tiêu chảy, các người xem cái này được ?” tựa như vô tình, Tiền thái y hỏi.

      phải ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống hay sao ? bây giờ cũng hết cách rồi, phương pháp đó cũng chẳng có hại gì, chi bằng thử lần . Hình như, xem Hoàng thượng là “ngựa chết” có chút bất kính.

      “Tiền thái y, cái này vạn lần thể. Hoàng thượng thân thể ngàn vàng há có thể dùng thứ đó ? Hơn nữa chúng tôi cũng chưa từng nghe qua nước tiểu đồng tử có thể trị được tiêu chảy.”

      đó, Tiền thái y, thể nghe theo mấy phương pháp hồ đồ này, sao có thể lấy long thể của Hoàng thượng ra làm thí nghiệm được chứ ? được được…..”

      “Tiền thái y, nếu như chúng ta để Hoàng thượng dùng thứ đó, nhất định bị chém đầu……”

      ……

      “Dừng !” Tiền thái y đưa tay ra thủ thế, quần chúng đều dừng lại, nhìn Tiền thái y, Tiền thái y :

      “Ý của các người ta cũng hiểu, vừa nãy ta cũng chỉ là tùy tiện ra mà thôi. Bất quá ta muốn hỏi mọi người câu, nếu như chúng ta để Hoàng thượng dùng, bệnh của Hoàng thượng khỏi, chúng ta bị chém đầu à ?”

      Ánh mắt lợi hại quét về phía bọn họ, thấy bọn họ gì, Tiền thái y : “Mấy lời lúc nãy ta mọi người cứ làm như cái gì cũng chưa nghe thấy là được, mọi người tiếp tục thảo luận , nhanh chóng tìm ra phương thuốc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sắp tỉnh rồi đấy.”

      Mọi người hoảng hốt nhìn giờ giấc, đúng là trời sắp tối. Chết tồi, nếu còn tìm ra phương thuốc gì hữu dụng nữa cả đám phải đem đầu đến nộp.

      ________________________________________

      đến chợ, Tiểu Tiểu mới nhớ ra hình như lúc nãy quên hỏi sư phụ Điểm Điểm ở quán trọ nào, vừa mắng mình ngu ngốc, vừa chậm rãi dạo. May mà bọn cung nữ có y phục cũ, tuy là đồ cũ, nhưng cũng sạch ra phết, mặc ra cửa, phố cũng chẳng có ai cảm thấy kì lạ.

      Nếu biết Điểm Điểm ở đâu, chỉ có thể đợi đến buổi tối sư phụ đem bé qua đây. thể đón Điểm Điểm, những chuyện cần làm vẫn phải làm, trước hết mua chút vật liệu làm nữ công, đem về để bọn họ làm lúc nhàn rỗi, làm xong rồi mình lấy đem ra bán. Tuy lợi nhuận hơi ít, nhưng cũng kiếm được tiền.

      “Tiểu Tiểu ?” Tiểu Tiểu của hàng vải để chọn vải, nghe thấy có người kêu nàng. Quay đầu lại thấy Thủy Thủy, nét mặt che giấu nổi vẻ vui mừng. Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, chẳng qua chỉ là nhìn thấy mình thôi mà, có cần vui đến thế vậy ?

      “Thủy Thủy, sao lại đến đây ?” khó hiểu nhìn nàng ta, lặng lẽ né tránh cánh tay duỗi tới của nàng ta, sau ngày đó, đối với Thủy Thủy, cứ cảm thấy giữa hai người có nhiều thêm cái gì đó, trong đầu cứ nghĩ tới những lời nàng ta ngày đó, đúng là đả thương người.

      “Tiểu Tiểu, sao lại ra đây ? có nguy hiểm đấy chứ ? Ở trong cung sống có tốt ?”

      Thủy Thủy hỏi ngớt, trong lòng Tiểu Tiểu có chút ấm áp, nàng ta vẫn còn có chút quan tâm đến mình. Phỏng chừng việc mình vừa tiến cung bị biếm vào lãnh cung bọn họ đều biết.

      “Vẫn tốt !” có cách nào đáp lại lòng nhiệt tình của nàng ta, vừa nghĩ đến Thủy Thủy bọn họ thiết kế để mình tiến cung, trong lòng sao có thể đối đãi với nàng ta như bình thường được ?

      “Vậy tốt!Nếu , ta an tâm. Tiểu Tiểu, biết ? Hình như ta có thai rồi….”

      Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của nàng ta, hai người bọn họ đều có làm chuyện kia, nàng ta sao có thể mang thai chứ ? Hơn nữa, cho dù là có làm chuyện kia, đến nay vẫn chưa tới mười ngày, mang thai làm quái gì được ? Bất quá là nữ hài tử, đem loại chuyện này ra đùa giỡn, vậy việc nàng ta mang thai chắc là , nhưng đứa bé là của ai vậy nhỉ ?

      “Vậy à? Chúc mừng nha ! “ Tiểu Tiểu bất động thanh sắc trả lời.

      Thủy Thủy cúi thấp đầu, thẹn thùng : “Nhưng mà, Lân vương vẫn còn chưa biết mà ? Tiểu Tiểu, hôm đó cảm ơn …..”

      Tiểu Tiểu trực tiếp ôm đầu thở dài, thế giới này, còn có thiên lí nữa , thấy qua mấy chuyện hoang đường, cũng chưa thấy qua chuyện hoang đường nào như vậy : thấy qua người mang thai, cũng chưa thấy qua người nào mang thai nhanh đến vậy…..

      Cho dù, có người mang thai, vậy người mang thai đáng lẽ phải là Tiểu Tiểu ta mới đúng chứ ? lúc ấy cùng Lân vương làm chuyện kia chính là Tiểu Tiểu ta đấy nhá, phải Thủy Thủy !

      Bỏ , tiến cung rồi, chuyện của nàng ta để nàng ta tự mình làm , Tiểu Tiểu an ủi :

      “Thủy Thủy, ta còn có việc, phải trước đây. cứ từ từ mà dạo nhé !”

      Chạy như chạy nạn. đến chợ, cảm nhận được tự do bên ngoài, nàng lại chẳng có tí cao hứng nào hết. Là vì Thủy Thủy sao?Việc Thủy Thủy mang thai là cũng được, giả cũng được, bọn họ và mình chẳng còn bất kì quan hệ nào nữa. Nhưng sao lúc nghe nàng ta mang thai đứa con của Lân vương, trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy ?

      Lân vương, Lân vương ôn nhu như nước kia, đối xử với mình rất tốt. rất bá đạo, cũng rất ôn nhu : rất nhiệt tình, cũng rất lạnh lùng….. lâu trước, lúc sư phụ tùy tiện tóm người về, người đầu tiên trong đầu mình nghĩ đến lại là , ngờ vừa chớp mắt cái, nữ nhân khác lại với mình rằng nàng ta có con với …..

      Ha ha, cười ngây ngốc, mê mang bước . ra trong trái tim tỉnh tỉnh mê mê của Tiểu Tiểu, có hình bóng người, tuy vẫn chưa , nhưng lại muốn bị nữ nhân khác chiếm lấy, loại tâm lý này là kì lạ, phi thường kì lạ.

      “Dạ !”

      Tiểu Tiểu trầm tư suy nghĩ, đột nhiên bị người ta bắt lấy cánh tay, gương mặt tuấn tú đột nhiên xuất trước mắt, Tiểu Tiểu mê hoặc nhìn :

      Dạ , đó là thần thánh phương nào vậy?

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 54: Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi

      Tiểu Tiểu trầm tư suy nghĩ, đột nhiên bị người ta bắt lấy cánh tay, gương mặt tuấn tú đột ngột xuất trước mắt, Tiểu Tiểu mê hoặc nhìn :

      Dạ , đó là thần thánh phương nào vậy? Mình có quen biết à?

      “Ngươi là ai? Ta quen ngươi à?” Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn , hình như có chút ấn tượng, nhưng mà quên là gặp ở đâu rồi.

      “Dạ , nàng ngoan, Gia ban danh cho nàng, mà nàng lại quên Gia, đừng có chọc tức Gia…”

      siết chặt lấy tay Tiểu Tiểu, kéo nàng vào lòng , cố ý phả khí lên mặt Tiểu Tiểu, mị hoặc nhìn nàng.

      “Ê, người này đúng là có lễ phép!lại còn xưng Gia nữa chứ, ta còn là nãi nãi của ngươi đấy?” Thoát khỏi ôm ấp của , Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt với .

      “Ngay trước công chúng, ngươi lại dám ngang nhiên đùa giỡn con nhà lành, ngươi chán sống rồi hả?”

      Ánh mắt Tiểu Tiểu híp lại đầy nguy hiểm, Hoặc lắc lắc đầu:

      “Dạ , nàng vẫn mạnh mẽ như vậy, đừng quậy nữa, theo Gia về .”

      nãi nãi ta quen biết ngươi, dựa vào cái gì mà bắt ta theo ngươi về?” Phát hỏa nhìn , nếu như còn tiếp tục dây dưa, Tiểu Tiểu ngại thưởng cho ít độc dược.

      “Dạ , nàng còn nhớ ôn tuyền của Lân vương phủ chứ?” Hoặc tức giận, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được nàng, sao nữa cũng để nàng biến mất trước mắt mình nữa.

      “Ôn tuyền?” lướt nhanh trong đầu lượt, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng nhớ ra nam tử bá đạo kia, chả trách thấy rất quen mắt, hóa ra là , cái người bá đạo ban danh cho mình.

      “Ta biết ôn tuyền gì cả, ngươi nhận lầm người rồi !” Nhớ đến lời thề của , Tiểu Tiểu vội vàng phủ nhận, mà biết vẻ mê mang trong ánh mắt của nàng lúc nãy sớm nhìn ra, cũng chắc chắn nàng chính là Dạ .

      Tiểu Tiểu lùi sau hai bước, rất nhanh lẩn vào nơi có nhiều người, Hoặc ngăn nàng, chỉ nhanh chậm theo phía sau nàng. nữ nhân thôi mà, có thể để mất, phải là Hoặc rồi. Bất quá như vậy cũng hay, biết được nhà nàng rồi, sau này tìm nàng tiện hơn.

      Nhưng quên, Tiểu Tiểu phải nữ nhân bình thường, cắt đuôi được người theo mình, nàng phải là Tiểu Tiểu rồi.

      Vòng vo vài lần, Tiểu Tiểu mẫn cảm cảm giác được vẫn còn theo dõi mình, Tiểu Tiểu bực bội : hôm nay đúng là xuất môn thuận, trước là bị Thủy Thủy bắt gặp, tiếp đó lại bị tên nam nhân này tóm được, đừng có là lát nữa đụng phải Sóc vương đấy nhé?

      chứng minh, Tiểu Tiểu đúng là miệng quạ đen——thối cực kỳ. Chỉ nghĩ muốn thoát khỏi theo dõi của tên kia, chưa từng nghĩ chui vào trong lòng người, trùng hợp là người đó, lại là Sóc vương!

      “Xin lỗi! Xin lỗi!” Lùi bước, cổ tay lại bị nắm lấy, trừng mắt với nàng, bực bội : “Ngẩng đầu lên!”

      Tiểu Tiểu ra sức cúi đầu, làm sao mà dám ngẩng đầu lên được chứ, cách ăn mặc tại của nàng, cho dù nhận ra nàng là Tiên phi, cũng nhận ra nàng là nữ nhân đùa giỡn .

      “Nô gia lớn lên xấu xí, dám ngẩng đầu lên làm bẩn mắt Gia…” thanh rất , cứ như tiếng muỗi kêu vậy, nhưng Sóc vương cũng nghe được, lạnh giọng :

      “Đừng để ta nhắc lại lần nữa, ngẩng đầu lên!”

      Nghe thấy vẻ kiên nhẫn của , trong lòng Tiểu Tiểu càng sốt ruột, nhìn dòng người qua lại bên cạnh, lại có ai lưu ý đến chỗ khác thường ở bên này, phải làm sao đây? Làm sao đây?

      Cái khó ló cái khôn, trong chốc lát, nàng nghĩ ra được cách. Cúi đầu cười đắc ý, vừa định mở miệng chuyện, thân ảnh cao lớn lại đến trước mặt nàng, đem nàng kéo vào lòng, sủng nịch :

      “Nương tử, nàng lại nghịch ngợm nữa rồi. Chẳng phải vi phu là đừng gây nữa rồi sao?”

      thanh quen thuộc khiến Tiểu Tiểu thấy đau cả đầu, lại là mỹ nam lúc nãy, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, rơi vào tay cũng chả tốt đẹp gì.

      Hoặc nhìn Sóc vương, lãnh đạm : “Vị công tử này, xin lỗi, nội nhân (*) nghịch ngợm, có nhiều chỗ mạo phạm, mong công tử lượng thứ!”

      (*) Nội nhân: chỉ người vợ

      Ánh mắt của Sóc vương, vẫn nhìn chằm chằm vào nữ nhân rúc trong lòng nam nhân kia, cười : “Mạo phạm có, chỉ là rất giống vị cố nhân. Vị huynh đài này, có thể để nương tử nhà huynh ngẩng đầu lên cho ta xác nhận chút được ?”

      “Việc này…” Hoặc khó xử lắc đầu : “ dám giấu, nương tử nhà ta bình thường cả ngày đều ở trong nhà, rất ít gặp người ngoài. Nàng lại nhát gan, sợ xấu hổ, cho nên…”

      “Tướng công, bóp tay người ta xanh hết cả rồi này…” Tiểu Tiểu lên tiếng, thẹn thùng vươn cổ tay ra, để lộ vết bầm cổ tay.

      “Tại hạ vừa nãy mạo phạm, đắc tội rồi!” ánh mắt Hoặc trầm, Sóc vương biết đồng ý cũng tiếp tục nghiên cứu nữa, sau khi xin lỗi xong cam lòng mà rời . Thấy xa, Tiểu Tiểu muốn giãy ra khỏi lòng , Hoặc cười :

      “Tiểu nữ nhân này, đúng là quá thực dụng. Lợi dụng tướng công xong, liền qua cầu rút ván à?”

      “Hứ, tướng công gì chứ, lúc nãy là ngươi tự mình , ta đâu có cầu xin ngươi!Ngươi phá hoại chuyện tốt của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu đấy?”

      chịu tránh ra hả ? Được, Tiểu Tiểu hung hăng đạp lên chân cái, đau đến nỗi kêu thét lên.

      “Nữ nhân, nàng muốn mưu sát tướng công hả!”

      “Hứ, ngươi mà là tướng công của ta cái nỗi gì? Cứ từ từ mà đau , ta đây!”

      Tiểu Tiểu cao hứng cười, nhanh chóng bỏ chạy, để lại Hoặc ở phía sau cười khổ lắc đầu : Đợi sau khi về nhà, mới từ từ dạy quy củ cho nàng!

      Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng cắt đuôi được tên nam nhân bá đạo kia, lúc về đến cung, trời lờ mờ tối. Nằm thoải mái giường, nàng động đậy, tay ra ngoài, tay trở về, chuyến hôm nay, cái gì cũng chưa làm xong ! Xem ra, hôm nay là ngày xui xẻo của nàng.

      mệt, nằm giường, Tiểu Tiểu chẳng động đậy, nhắm mắt liền ngủ, sớm quên tối nay có việc cần phải làm.

      *********

      Trời tối, hơn mười nữ nhân đều ngồi trước bàn, lo lắng nhìn ra ngoài phòng, đợi Lão đại của bọn họ——Tiểu Tiểu quay về. Nhưng đợi nhanh đợi chậm, mà vẫn chưa đợi được người. Hoa Nguyên sốt ruột nhìn ra ngoài cái, lo lắng ra.

      “Nương nương, người muốn ra ngoài tìm Lão đại à?” ma ma ở phía sau bất an hỏi.

      “Đúng thế, biết Lão đại có xảy ra chuyện gì hay , ta muốn ra ngoài nghênh đón tỷ ấy!” Hoa Nguyên quay đầu lại, lo lắng trả lời.

      “Nhưng mà, Lão đại vốn thoắt đến thoắt , làm sao chúng ta biết tỷ ấy về bằng cách nào?” phi tử khác vội .

      “Cũng đúng, chi bằng, chúng ta đến phòng của tỷ ấy xem xem. Có lẽ tỷ ấy về , trở về phòng mình trước rồi cũng nên?” Hoa Nguyên xong, liền dẫn đám phi tử về phía viện của Tiểu Tiểu

      Mọi người còn chưa ra khỏi cửa viện, thấy bé trai bốn năm tuổi đứng ở cửa, hai mắt long lanh trong suốt, hiếu kỳ hỏi:

      “Các người là ai?”

      “Nhóc là ai? Sao lại ở đây…” Hoa Nguyên vừa mở miệng, lại đột nhiên trợn to mắt…

      “A….” Hoa Nguyên cùng đám người phía sau đều hét lên tiếng, ngất tập thể…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :