1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẬN TAY DẮT RA MỘT “BẢO BẢO” - Dương Dương

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 45: Tiểu Tiểu vs Hoàng thượng thối (2) ~ Hoàng thượng lăn lộn



      Hừ…….Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, xoay người vào bên trong phòng, mấy tên thái giám cũng vào theo, ngay đến Sóc vương ban đầu có chút mất kiên nhẫn cũng ham vui mà vào theo, Hoàng huynh lạ đấy! là tìm người nào à? phải là tìm vị Tiên phi mới bị biếm vào kia đấy chứ?

      Giống như những gì Hoa Nguyên , trong phòng trống , người cũng có.

      “Tiên phi mới đến hôm nay đâu rồi?” vòng vo tam quốc nữa, Hoàng thượng trực tiếp điểm danh.

      “Hồi Hoàng thượng, tội phi biết! có lẽ là ở trong cung của nàng ta!” Hoa Nguyên thầm thở phào hơi, may mà lúc nãy chưa tố giác Tiên phi, ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng ta lại có thể biến mất thấy. phi thường, sau này, tiểu tổ tông này chỉ có thể nịnh hót, lấy lòng, thể đắc tội được.

      “Hỷ công công, dẫn đường!” thanh lạnh lẽo bạc tình từ trong miệng Hoàng thượng thốt ra, từ đầu đến cuối, đối với những nữ nhân từng là ái phi này của , cũng chả thèm liếc mắt lấy cái.

      Vài cặp mắt mong chờ dõi theo thân ảnh màu vàng kia rời . Lãnh cung, cho dù có gặp được Hoàng thượng – người khó gặp được lần này sao chứ? Thấy cũng như chả phải là thái độ giờ của hay sao?

      Hoàng thượng muốn đến cung của Tiên phi để xem? Sau khi Hỷ công công nghe thấy, lần đầu tiên vì thông minh của mình mà cảm thấy cao hứng, vì Hoàng thượng qua phải chiếu cố tốt cho nàng ta, bản thân liền an bài cho nàng ta cái viện tử rách nát nhất, cái này chắc có thể kể công đấy chứ?

      Hỷ công công ở phía trước dẫn đường, Hoàng thượng đứng ở trước cửa cung đen thui kia, thấy Hỷ công công giúp Tiên phi an bài cái viện tử rách nát này cảm thấy vô cùng hài lòng. tâm tình tốt bảo cung nhân lưu ở bên ngoài viện, chỉ đem theo Hỷ công công và Sóc Vương vào trong…..

      Trong phòng có đèn, cũng nghe thấy thanh gì hết, chẳng lẽ nữ nhân kia có ở đây? Len lén vào, chính là muốn xem bộ dáng nghèo túng bất lực của náng ta.

      đến cửa, Hỷ công công cầm theo cái đèn lồng nghĩ muốn vào trong xem xem, hai người mới vừa bước lên bậc thềm trước cửa, thứ vật thể liền bay ra, chuẩn xác trùm lên Hoàng thượng và Hỷ công công.

      Đáng chết, ném thứ gì ra ngoài thế? khó thấy như vậy? Mà bản thân dĩ nhiên hề phòng bị liền bị trúng chiêu?

      “Ha ha ha……” Sóc vương cười ha ha, hoàng huynh vui , lên phía trước, vừa giúp bọn họ lấy “cái chăn” rách rưới kia vừa :

      “Hoàng huynh, vị Tiên phi này của huynh thú vị…..”

      Lời của Sóc vương còn chưa hết, lại có chiếc hài rách ném ra , may mà Sóc vương vẫn phòng bị tốt, lách người, chiếc hài đập vào người Hoàng thượng, hai tay Hoàng thượng bắt được. Mà vẻ cười của Sóc vương càng thêm vui vẻ, chỉ là, còn chưa cười ra tiếng, lại có chiếc hài bay đến, chuẩn xác đập vào mặt …..

      Hu hu, khuôn mặt đẹp trai của ta! Tay sờ lên mặt, điều may là, lực đạo chiếc hài kia ném ra quá lớn, đường đường là chiếc mũi của Sóc vương lại bị đánh bể rồi……

      “Hửm, đệ……ha ha ha…….” Tiếng cười thay đổi, lần này trở thành Hoàng thượng, vì Sóc vương bị đánh mà cảm thấy cao hứng.

      “Hoàng thượng……” Hỷ công công sợ hãi nhìn Hoàng thượng, chiếc hài kia vừa bẩn vừa thối, sao Hoàng thượng vẫn còn ôm trong lòng nhỉ? Sao còn chưa vứt xuống?

      Hoàng thượng hiểu cười, tưởng là Hỷ công công muốn nhắc nhở mình làm chính trước. tức giận : “Tiên phi, lăn ra đây tiếp giá!”

      Gọi ta hả? Tiểu Tiểu ở trong phòng nghe thấy tiếng rống bên ngoài, liền nhìn xuống đất, sau đó sờ soạng đem bụi chà lên mặt mình, đầu cũng bôi thêm chút mạng nhện, ra như vậy, tên Hoàng thượng thối kia chắc cũng hài lòng rồi chứ? Còn tên Sóc vương đáng chết kia, nửa đem nửa hôm đến đây xem náo nhiệt gì chứ? Hừ , tuyệt đối thể để nhận ra mình, bản thân tránh còn kịp, nếu bị nhận ra rắc rối lắm đây.

      Nhưng nàng cũng rất muốn biết làm sao để qua đêm đó, có phải cả đời khó quên nhỉ? Haizz, bảo toàn tánh mạng là quan trọng nhất, trước tiên ra ngoài đem tên Hoàng thượng thối kia đuổi rồi sau, mệt chết được!

      Lề lề mề mề ra, Tiểu Tiểu vẻ mặt bi lụy nhìn tên Hoàng thượng thối kia vẫn còn thân mật ôm chiếc hài thối. Chậc chậc, ngờ còn có loại sở thích này.

      “Hoàng thượng, xin lỗi, rất xin lỗi. Ta biết lăn, ta giờ rất mệt, chỉ có thể từ từ ra đây tiếp giá. Nếu , ngài đích thân làm mẫu lần, chừng rất nhanh ta học được?”

      Hoàng thượng kinh ngạc nhìn “mỹ nhân” bước ra kia, toàn thân là đất, đầu còn có mạng nhện rậm rạp, màu sắc mặt còn phong phú hơn…..

      Đặc biệt là lúc , khuôn mặt kia buồn cười…..

      “Ha ha……ha ha……” Hoàng thượng khoa trương mà cười, Sóc vương vốn bực mình bịt mũi của mình nhìn thấy bộ dáng giờ của Tiểu Tiểu cũng bắt đầu ha ha mà cười, Tiểu Tiểu nhàm chán nhìn bọn họ, vô tình liếc đến phía sau Hoàng thượng….

      Hửm, kia là cái gì thế? Đỏ đỏ, hình như là lửa phải, hơn nữa cháy đến long bào rồi…….con người quả nhiên thể làm chuyện xấu, ngươi xem Hoàng thượng , chỉ biết cười giễu người ta, long bào của mình bị cháy cũng biết, chẳng lẽ để đến lúc lửa cháy đến mông hán mới phát giác hả? Có cần nhắc nhở nhỉ? Hay là đổ thêm dầu vào lửa?

      “Hoàng thượng, ngờ ngài còn có sở thích này nha? Nhưng mà sao, trong phòng của ta vẫn còn có rất nhiều ‘hài rách’ như vậy, lát nữa ngài cứ đem về hết , lần lượt ôm chơi là được…..”

      “Hửm?” Hoàng thượng nhất thời khó hiểu, sau khi thấy trong tay mình ôm khư khư chiếc ‘hài rách’, vội vàng ném nó , thân thể Tiểu Tiểu chợt lóe, ‘hài rách’ lại quay trở lại trong phòng. Thấy mặt Hoàng thượng có vẻ mất tự nhiên, Tiểu Tiểu tiếp tục :

      ngờ Hoàng thượng ngoài việc có sở thích khác với người thường ra, còn thích kích thích đến vậy, lửa thiêu mông, thoải mái đến vậy à?”

      Yên tĩnh! giây, hai giây, ba giây……

      Lúc Tiểu Tiểu đếm đến ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng kêu lớn của Hỷ công công: “Người đâu, cứu hỏa!”

      Haizz, ngu chết được! lúc nãy Hỷ công công cầm theo đèn lồng mà đến, cái chăn kia bay đến trùm lên bọn họ, Sóc vương là giúp Hoàng thượng ra,Hỷ công công cũng chui ra, nhưng cái đèn lồng cầm theo kia vẫn chưa chui ra nha…..

      Mà Hoàng thượng đáng thương, phía sau của long bào hơi dài, đụng đến cái chăn có chút khí đốt, tất nhiên từ từ cháy lên rồi. Chỉ đáng tiếc mấy người này vốn nhạy bén, lực chú ý đều đặt người Tiểu Tiểu cả rồi, lại phát cái mông của Hoàng thượng nong nóng…..

      Rất nhiều người xông vào, chỉ thấy Hoàng thượng đứng ở bên tường, lưng hướng về phía tường, ngừng động đậy……

      “Hoàng thượng, tốt bụng nhắc nhở ngài chút, như thế này dập lửa được, ở dưới đất lăn lộn hình như dập lửa nhanh hơn….”

      Phẫn nộ quét mắt về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. toán người vừa xông vào cúi đầu đứng đó, Hoàng thượng bất đắc dĩ lăn lộn đất, xám xịt bò dậy……

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 46: Hoàng thượng đáng tội chết

      Phẫn nộ quét mắt về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. toán người vừa xông vào cúi đầu đứng đó, Hoàng thượng bất đắc dĩ lăn lộn đất, xám xịt bò dậy……

      “Cút ra ngoài!” tiếng gầm giận dữ, những người cúi đầu sợ đến nỗi quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy bò ra ngoài…..

      “Hỷ công công, chuyện hôm nay, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?” Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt hung hăng trừng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhún nhún vai, thản nhiên nhìn : liên quan tới ta, ta cái gì cũng chưa làm.

      “Hoàng thượng, nô tài chưa nhìn thấy gì hết, cái gì nô tài cũng chưa thấy…..” Những người bò ngừng lại, quỳ dưới đất thi nhau dập đầu. Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn họ, cái này có gì phải sợ, nhìn thấy sao chứ?

      “Cút!” thèm để ý đến những tiếng cầu xin, Hỷ công công vội vàng đuổi bọn họ ra ngoài, bản thân ông cũng sợ đến phát run, lúc đó người gọi bọn họ vào đây là ông nha.

      Nhìn thấy đám người tuyệt vọng bò ra ngoài, Tiểu Tiểu nhíu mày khó hiểu: “Hoàng thượng đích thân làm mẫu lần phải lăn như thế nào, bọn họ sợ cái gì chứ, khó hiểu!”

      “Thụy phi, đừng tưởng rằng trẫm dám giết ngươi!” Hoàng thượng bước lên trước bước, tay túm lấy cổ áo Tiểu Tiểu, nhấc nàng lên giống như nhấc con gà, Tiểu Tiểu cũng chuẩn xác nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nộ khí của . (Shinku: chậc chậc, nì bạo lực =”:)

      “Ngươi là tên Hoàng thượng thối, đồ dã man, bỏ ta xuống…….” hai tay múa máy lung tung, ngược lại bóp chặt lấy tay Hoàng thượng, mãi đến khi tay chảy máu, Hoàng thượng mới bỏ Tiểu Tiểu xuống, vẻ mặt cao thâm khó lường cười :

      “Hỷ công công, tổn hại đến long thể của Hoàng thượng, đáng tội gì?”

      Tiểu Tiểu nhàm chán nhìn , khà khà, chẳng qua chỉ là véo ngươi vài cái, trở thành tổn hại long thể của ngươi rồi? Lúc nãy ngươi còn khiến ta suýt nữa thở được, vậy ngươi đáng tội gì đây?

      “Ack, Hoàng thượng, đáng tội chết!” Hỷ công ông run rẩy liếc nhìn Tiểu Tiểu cái, tiểu tổ công à, đây là do Hoàng thượng hỏi, phải ta muốn , đừng tính sổ hết lên đầu ta nha.

      “Ha ha, Hỷ công công minh nha, nếu Hoàng thượng đáng tội chết, vậy ta thể phụng bồi, ta còn phải dọn dẹp phòng ngủ nữa…… A, khổ ghê! Có số người nào đó ăn no rửng mỡ có gì làm, đêm hôm khuya khoắt chịu ngủ, chỉ biết làm phiền người khác……”

      Vừa , vừa xoay người về phía trong phòng, Hỷ công công sau khi nghe xong sợ đến nỗi suýt nữa quỳ rạp xuống đất:

      “Hoàng thượng, nô tài phải có ý này, nô tài là tổn hại Hoàng thượng đáng tội chết, phải Hoàng thượng đáng tội chết…… phải, là Hoàng thượng đáng tội chết, phải tổn hại Hoàng thượng đáng tội chết……. đúng…….”

      “Đủ rồi! Thụy phi, những lời ngươi vừa nãy là có ý gì?”

      Hoàng thượng nóng máu nhìn cái cổ trắng nõn của Tiểu Tiểu, suy nghĩ xem có cần đem cái cổ mảnh khảnh kia vặn gãy hay . Bằng , bản thân sớm muộn gì cũng bị nàng ta làm cho tức chết!

      “Hoàng thượng, là ta chưa ràng hay là năng lực lý giải của ngài có vấn đề? Những lời ta ràng đến thế rồi, con nít ba tuổi còn hiểu được…..”

      “Ngươi….” Hoàng thượng cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, to gan , cư nhiên dám hoài nghi năng lực lý giải của mình, lại còn dám ám chỉ mình bằng con nít ba tuổi? Đừng là những gì con nít ba tuổi biết mình cũng biết, cho dù là những gì con nít mười ba tuổi biết mình cũng biết…….

      (Shinku: hớ hớ, này ngốc nhỉ, so sánh mình với con nít, há há)

      “Đợi , nghe ta trước , Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng long thể, nên động môt tí là tức giận. Tức giận tổn hại đến gan, hủy hoại thân thể người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Còn nữa nha, ta phải gọi là ‘Thụy phi’, ta là ‘Tiên phi’, Hoàng thượng phát phải chuẩn chút. Tuy năng lực lý giải của ta rất mạnh, ngài phát chuẩn ta vẫn có thể lý giải ra, nhưng người khác giống vậy đâu, vạn nhất lý giải sai làm chậm trễ chính , há chẳng phải ảnh hưởng đến danh dự của Hoàng thượng hay sao….”

      Bản trường thiên thuyết giáo vừa mới mở đầu, Hoàng thượng cực kì tức giận ngắt lời:

      “Đủ rồi, Thụy phi, ngờ ngươi còn thấu tình đạt lý đến vậy, quan tâm đến thân thể của trẫm, còn muốn vì trẫm phân ưu. Được, được lắm, hôm nay trẫm đên đây vốn là muốn với ngươi tiếng, ngươi ở đây tám ngày mười ngày có thể hồi cung. Bây giờ xem ra, ngươi vẫn rất thích hợp với nơi này, vậy cứ ở đây thêm mấy ngày nữa . Hỷ công công, thông báo với Ngự thiện phòng, Thụy phi muốn giảm béo, mỗi ngày đưa thức ăn qua đêm là được. Mấy thứ khác, ăn mặc đồ dùng cũng cần phiền phức, tin rằng nàng có thể tự lo được……”

      Tiểu Tiểu nghe xong, mặt lộ ra ý cười khinh thường, còn tưởng là có thủ đoạn đặc biệt gì, hóa ra cũng chỉ là muốn mình đói chết mà thôi, thất vọng đấy, trình độ thấp như vậy mà cũng dám đem ra bêu xấu? Ta mà tặng lại cho ngươi đại lễ cũng quá phối hợp .

      Hoàng thượng xong, thấy thần sắc thất vọng hay thống khổ mặt nàng, trong lòng hơi có chút mất mát, nhưng cũng coi như là ác rồi. Ban chết cho nàng, đích thực rất đơn giản, chữ là đủ, nhưng để nàng chết như vậy cũng quá tiện nghi . bằng, đem nàng ta hành hạ đến sống bằng chết, đói chết lạnh chết cũng được!

      Tiểu Tiểu nhìn thân ảnh rời của , nghịch ngợm làm mặt quỷ, nghĩ tới lại đúng lúc bị Sóc vương quay đầu lại bắt được, Tiểu Tiểu bực mình :

      “Nhìn cái gì, chưa thấy qua mỹ nữ hả?”

      Sóc vương cười cười: “mỹ nữ thấy qua rồi, chỉ là chưa thấy qua ai giống nàng. Thụy Tiên, sau này gặp lại!” mang theo tia hứng thú, sao cứ cảm thấy nàng ta có chút quen mắt, gặp qua ở đâu rồi nhỉ?

      đến đại môn, sớm có người mang đến áo khoác mới tinh, Hoàng thượng tiện tay phủ lên, mang theo vẻ mặt tràn đầy tức giận rời khỏi lãnh cung. Mà Sóc vương vẫn cứ cau mày khó hiểu, biết nghĩ cái gì. Đám người phía sau, vẻ mặt khóc tang, chờ đợi Hỷ công công trách phạt, ánh sao bầu trời vẫn lấp lánh, biết bản thân còn có thể thấy nổi mặt trời ngày mai hay .

      Đêm canh ba, ánh trăng nhè xuyên thấu qua cửa sổ, Tiểu Tiểu thoải mái nằm ngủ chiếc giường của Hoa Nguyên. tống khứ tên Hoàng thượng thối kia rồi, nàng uể oải trở lại trong viện của Hoa Nguyên, sớm có người chuẩn bị nước nóng. Thoải thoải mái mái tắm rửa, nằm trong chiếc chăn mềm mại ngủ ngon lành, biết nàng mơ thấy gì, khóe miệng nàng nhếch lên cho thấy tâm tình của nàng rất tốt. Người khác biết, ở góc khác của hoàng cung, có người lại cả đêm khó ngủ.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 47: “Bệnh” đến kiệt sức

      Hung hăng trở về cung, Hỷ công công run rẩy giúp Hoàng thượng thay bộ long bào có chút “bất nhã” người. Sợ hãi đụng vào thiết bản, Hỷ công công đáng thương hai tay ngừng run lẩy bẩy, bất quá còn may, dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú, có run như thế nào cũng giúp Hoàng thượng thay xong.

      “Hỷ công công, ngươi xem Thụy phi này có phải cố ý hay ?” lòng vòng trong phòng mấy vòng, Hoàng thượng hừ .

      “Hồi Hoàng thượng, lão nô biết…….” Hoàng thượng hỏi câu này khó trả lời, giống như hai lần té ngã kia của mình vậy, cảm thấy là trùng hợp, nhưng cũng cảm thấy giống như phải trùng hợp, trong đó có gì đó cố ý. Bất quá cũng chỉ là đụng đến nàng ta mới xui xẻo như vậy. vốn nghĩ chỉ có mình như thế, ngờ ngay đến Hoàng thượng cũng ngoại lệ, vẫn là nên cách xa vị “tiểu tổ tông” kia chút mới được.

      “Chắc chắn là có liên quan đến nàng ta, ngươi xem hôm nay , sau này trong cung trẫm còn có thể gặp ai được nữa. Hỷ công công, tất cả những người nhìn thấy, đều xử lý cả rồi chứ……” Nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có vài trăm người thôi mà? Thứ thiếu nhất trong Hoàng cung chính là người, nhìn thấy hình tượng chật vật thế kia của trẫm, khó đảm bảo sau này bọn họ ra. thế giới này, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, muốn bọn họ hoàn toàn ngậm miệng cũng chỉ có biện pháp đó thôi.

      “Tất cả ư?” Hỷ công công cảm thấy lạnh cả gáy, vậy bản thân có phải cũng nằm trong số ‘tất cả’ đó?

      “Đúng thế, có ý kiến hả?” Hoàng thượng quay đầu, nhìn thấy bộ dáng run lẩy bẩy của Hỷ công công, bực bội : “ngươi khỏi cần, trẫm tin ngươi còn có thể tin ai? Còn mấy kẻ khác, đều…..”

      Hỷ công công lĩnh mệnh lui ra ngoài, Hoàng thượng đến tẩm thất, tùy ý để mấy cung nữ hầu hạ thay quần áo, còn chưa thay xong, Hỷ công công lại chạy đến:

      “Hoàng thượng, lúc nãy lão nô quên hỏi, cái này…..”

      Hoàng thượng quay đầu lại nhìn, thứ mà Hỷ công công bưng tay, cư nhiên là ngọc điệp của hậu cung (1). hung hăng trừng Hỷ công công

      “Giờ nào rồi?”

      “Giờ tý….”

      “Ngươi cảm thấy hôm nay trẫm còn chưa đủ phiền hay sao? Cút!”

      Hỷ công công ủy khuất lui ra, chính là cảm thấy tâm tình ngài phiền muộn mới đem ngọc điệp đến để ngài hạ hỏa, bất quá mấy lời này ông cũng chả có gan ra.

      (1) ngọc thiệp: mấy thẻ bài để chọn phi tử thị tẩm

      Hoàng thượng nhắm mắt lại, nhưng cũng ngủ được, ngẫm lại chuyện tối nay, đều cảm thấy bất khả tư nghị (2). Long bào bị cháy, theo lý thuyết là do bản thân mình sơ ý, nhưng xưa nay chưa từng sơ ý như thế này, hôm nay lại đột nhiên như vậy, cho nên cũng vô can đến Thụy phi rồi.

      (2) Bất khả tư nghị: thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

      Còn Hỷ công công, ông ta cũng phải là người cẩn trọng, nhưng lại có thể cùng va vào cục đá mà té hai lần, mông biết làm sao mà lại rách lỗ to tướng, liên quan đến Thủy Tiên sao? Thụy Tiên này, về nhà chuyến mà thay đổi ít, phải trúng tà rồi đấy chứ?

      Có cần lập tức ban cho nàng ta ba thước vải trắng? Hay là ban cho nàng ta lọ thuốc độc? Nghĩ đến hai lần đều bị nàng ta làm cho tức đến phát nghẹn, chết tiện nghi cho nàng ta quá, từ từ hành hạ nàng ta mới xả hết cục tức này. Đúng, ngày mai phải đến chỗ chúng phi tử châm ngòi, để bọn họ luân phiên nhau ‘chiếu cố’ nàng ta, tốt nhất là sống bằng chết, lưu lại hơi thở cuối cùng là được!

      Tưởng tượng đến dáng vẻ hấp hối của nàng ta, nhìn thấy mình đến, nàng ta quỳ xuống van xin:

      “Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, thần thiếp muốn sống nữa, ngài hãy để thần thiếp chết cách thoải mái …..”

      “Hừ, Thụy phi, ngươi nghĩ hay quá nhỉ, trẫm vẫn còn chưa nuốt trôi cục tức này, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ . Khi nào trẫm hết giận, khi đó ngươi có thể chết cách thoải mái…”

      “Hoàng thượng, thần thiếp muốn đâu, thần thiếp biết sai rồi, để thần thiếp chết ….”

      ……

      Ha ha ha ha……

      Hoàng thượng cao hứng bật cười, hành hạ nàng ta đến mức đó vui quá, sảng khoái. cần đích thân động thủ, mà vẫn có thể hưởng thụ khoái cảm của việc báo thù, như vậy mới là cao thủ.

      Có phải lúc nãy cười to tiếng quá rồi ? Hoàng thượng cười đến nỗi đau cả bụng, cười, cười……nhịn cười, sao bụng vẫn còn đau vậy, được, phải giải quyết!

      kịp mặc quần áo, Hoàng thượng trực tiếp chạy đến cách vách, ngồi chồm hổm cả nửa ngày, cuối cùng uể oải ra, nằm xuống tiếp tục ngủ.

      Chưa đến canh giờ, cũng chỉ vừa mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ, bụng lại bắt đầu kêu ‘ục uc’, lại muốn giải quyết…..

      “Người đâu!”

      Hai tiểu thái giám trực đêm chạy vào, hoảng sợ nhìn bộ mặt tái mét của Hoàng thượng: “mau mời thái y, trẫm thấy khỏe!”

      nửa chừng, người chạy đến noãn phòng (3), tiếp tục ngồi xổm…..

      nén nhang trôi qua, Hoàng thượng như kiệt sức trở về giường, thái y cũng run cầm cập chạy vào, Hỷ công công vốn buồn ngủ cũng chạy vào theo, nhìn thấy Hoàng thượng tái nhợt và tiều tụy liền hoảng hốt: cái này…..Hoàng thượng bị sao vậy?

      (3) Noãn phòng: ở đây ý chỉ nhà xí.

      “sao rồi?” thấy thái y nhíu mày suy tư, qua hồi lâu vẫn chưa thấy ông ta liền bực bội.

      “Hồi Hoàng thượng, Hoàng thượng là……” Thái ý nhíu mày, nhìn ra mắc bệnh gì, nhưng xác thực bụng có vấn đề, cái này có thể ăn ngay ?

      “Lôi hết tất cả thái y đến đây!”

      Ăn hại, đều là kẻ ăn hại, lũ ăn hại!

      “Hỷ công công, đỡ ta qua đó…..” mắng xong, bụng lại bắt đầu kêu ‘ục ục’, nhưng Hoàng thượng ngay đến bước cũng xiêu vẹo.

      Chiến đấu năm sáu lần, tìm hết tất cả ngự y, tất cả mọi người trong phòng đều nghiên cứu bệnh tình của Hoàng thượng. Chưa đề ra được phương án nào, bệnh tình của Hoàng thượng lại tốt hơn rồi, kéo dài hơn nửa canh giờ cũng còn nghe thấy bụng kêu nữa.

      Vì chuyện này, thiện thực (4) của Hoàng thượng cũng bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ. Đáng tiếc chính là, vẫn phát ra cái gì.

      (4) Thiện thực: thức ăn

      Mặc dù cước bộ của Hoàng thượng có chút suy kiệt, nhưng Hoàng thượng vẫn tảo triều, ở số phương diện nào đó mà , vẫn là đế vương tồi.

      Sau khi tảo triều xong, Hoàng thượng cả người vô lực cộng thêm tinh thần uể oải, căn bản quên phải tìm đám phi tử kia rồi. Ngay cả tấu chương cũng chả thèm phê duyệt, khò khò mà ngủ, mãi đến khi màn đêm phủ xuống, bụng bắt đầu xướng tuồng, bọn thái y lại bắt đầu bận rộn, Ngự thiện trù phòng lại bắt đầu oán trời……

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 48: Chỉ cần động khẩu, là cơm no áo ấm như thường

      nằm mộng, Tiểu Tiểu ngửi được trận hương vị, thứ gì vậy? Có vẻ rất ngon. Mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Nguyên ngồi bên cạnh, cảm thấy được ánh mặt trời xuyên vào trong phòng, mới nhớ ra bản thân ở nơi nào. Tiến cung rồi, hơn nữa còn là lãnh cung, tốt! vừa đúng lúc có thể hoạt động gân cốt!

      Nếu như hỏi Tiểu Tiểu rằng trong Hoàng cung này nơi nào là tốt nhất, Tiểu Tiểu nhất định cao hứng mà rằng, lãnh cung tốt nhất? Hỏi vì sao ư? Đương nhiên là vì lãnh cung tự do rồi, vô cầu vô thúc ai quản, lúc rảnh rỗi có gì làm còn có thể ra ngoài dạo chơi, dạo chơi mệt rồi có thể về ‘nhà’ nghỉ ngơi, tốt biết bao.

      “Lão đại, Người dậy rồi, dùng thiện trước nha?” Trải qua hành động vĩ đại hôm qua, Hoa Nguyên triệt để lĩnh giáo được năng lực của Tiểu Tiểu, nàng thông minh dựa vào cây ‘đại thụ’ này——Lão đại của nàng, bản thân vẫn là Lão nhị hơn, nếu như đối nghịch với nàng ta, e rằng cái chức Lão nhị cũng khỏi làm luôn.

      “Ưm!” cần Hoa Nguyên giúp, Tiểu Tiểu tự mình mặc áo, rửa mặt chải đầu xong đến trước bàn thức ăn, nhìn thấy đống thức ăn có chút đẹp mắt kia, hiểu hỏi:

      “Ăn cái này à?”

      Hoa Nguyên gật gật đầu, lấy lòng : “Đúng thế, Lão đại! Đây là bọn ta để lại cho người, là thức ăn ngon nhất, mời người hưởng dụng!”

      “Ngon nhất?” Tiểu Tiểu ngồi xuống, chả hiểu sao lúc nãy ngủ ngửi thấy mùi thơm như vậy? kì thực cũng chỉ là thức ăn bình thường mà thôi.

      Chắc là tại đói! Tối qua nháo trận vẫn chưa ăn gì cả, có chút đói bụng, ăn vài miếng, Tiểu Tiểu thấy Hoa Nguyên chỉ đứng bên, khó hiểu hỏi:

      “Hoa Nguyên, ăn hả?”

      “Lão đại, ta vẫn chưa đói!” cảm dộng nhìn Tiểu Tiểu cái, Lão đại này tồi.

      “Hoa Nguyên, đây là cơm của các ngươi, đúng ? Tối qua Hoàng thượng có , cách hai ngày mới đưa cơm đến cho ta…..” có vẻ như nghĩ ra được gì đó, Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn Hoa Nguyên, lúc mới gặp bọn họ rất xem thường mình, còn thị uy với mình nữa, nhưng hôm nay lại đối với mình tốt! Chuyện quá khứ, cứ để nó tan thành mây khói , sau này, phải đối xử tốt với bọn họ, tranh thủ để bọn họ xuất cung!

      phải….” có chút chột dạ nhìn Tiểu Tiểu, ra mấy thứ đó là do bọn họ cùng để lại cho Tiểu Tiểu, phần vì sợ, nhưng càng hi vọng nàng ta có thể vì họ làm chút chuyện gì đó, hoặc là có thể bảo vệ cho họ.

      “Ta biết rồi, sau này thức ăn ở đây được cải thiện, ta nghĩ biện pháp là được rồi. Hoa Nguyên, mấy người khác đâu? phải là giúp ta quét dọn vệ sinh đấy chứ?” trong phòng chỉ có mình Hoa Nguyên, tám chín phần là làm việc rồi.

      “Lão đại, đúng thế ạ.”

      “Ưm, lát nữa ta qua đó xem. ta phải quy hoạch tốt nhà mới của ta, e là phải ở lại đây thêm đoạn thời gian nữa đấy?” để ý đến kinh nghi của Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu cao hứng nhìn nàng ta.

      đoạn thời gian, phải ở cả đời sao? Hoa Nguyên như nghĩ đến cái gì đó nhìn bộ dáng ăn cơm khủng bố của Tiểu Tiểu, nàng ta khiến người khác khó hiểu!

      ———

      “Tất cả mọi người nghiêm túc làm việc, quét dọn sạch chút!” ăn xong bữa sáng, Tiểu Tiểu trực tiếp đến tiểu viện của mình, nhìn thân ảnh bận rộn của mọi người, cao hứng bật cười.

      “Bên này, lau chùi sạch .”

      “Đem mấy giấy rách cửa sổ gỡ xuống hết , cần nữa!”

      “Lão đại, nếu gỡ xuống hết thể che nắng che mưa nữa…..” Hoa Nguyên nhìn giấy dán cửa sổ rách nát kia, trong cung này cũng tồi tàn.

      “Chả sao cả! Ta nghĩ cách làm mới lại nơi này là được!” Tiểu Tiểu thản nhiên .

      “Lão đại, chuyện này rất khó, cái người cai quản lãnh cung gì đó rất nghiêm khắc!” Hoa Nguyên tưởng rằng Tiểu Tiểu biết, nàng ta hảo tâm cho nàng biết.

      “Ha ha, chuyện , cứ để ta lo hết là được!” Tiểu Tiểu tiếp tục nhìn:

      “Đem mấy cái chăn, quần áo rách nát kia ném hết ra ngoài! Bàn ghế gãy cũng đem quẳng hết …..”

      “Hoa Nguyên, phòng bếp ở đâu, dẫn ta xem xem.”

      Phòng bếp trong tiểu viện này, cũng sớm phủ lớp bụi dày đặc, trong đó ngoại trừ cái nồi sắt bị tàn phá ra, cái gì cũng có. Tiểu Tiểu bực bội nhăn mày, lãnh cung này, đúng là quá đồi bại.

      “Trong lãnh cung, phòng bếp ở đâu là tốt nhất.”

      “Lão đại, đồ dùng trong phòng bếp ở cung của ta là tốt nhất, chi bằng đem đồ ở bên đó dọn hết qua đây?” Hoa Nguyên thấy Tiểu Tiểu nhăn mày, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng Tiểu Tiểu người ta mới phải người như vậy, dọn qua đây, còn nháo cho chính mình nghỉ ngơi được tốt hay sao?

      cần, trong số bọn họ ai nấu cơm ngon nhất?” quay đầu nhìn đám nữ nhân nhiệt tình tận trời kia, Tiểu Tiểu hứng thú hỏi.

      “Lão đại, cái này…..trong lãnh cung thể tự mình nấu cơm, ta cũng biết…..” Hoa Nguyên khó khăn nhìn Tiểu Tiểu, tự mình nhóm lửa? cho dù là sủng phi cũng khó mà như ý nha, thức ăn trong cung đều là do Ngự thiện phòng thống nhất cung ứng.

      “Cái này ngươi khỏi phải lo, thức ăn ở lãnh cung kém như vậy, chúng ta nhất định phải cải thiện. Cơm vẫn phải nấu, lát ngươi hỏi xem, chuyện nhóm lửa, xem xem còn thiếu cái gì, lập danh sách cho ta, ta chuẩn bị!”

      sao?” buổi tối, bọn họ ăn ớn mấy thứ cơm thừa canh cặn kia rồi, tất cả nữ nhân trong phòng đều thể tin được mà nhìn Tiểu Tiểu.

      “Nhất định là rồi, Lão đại của chúng ta nàng có biện pháp.” Hoa Nguyên hưng phấn nhìn Tiểu Tiểu, ngoan ngoãn làm ‘ống truyền thanh’.

      Trải qua ba ngày bận rộn, tiểu viện của Tiểu Tiểu cuối cùng cũng rực rỡ hẳn lên. Giấy cửa sổ, cửa, chăn đệm, tủ áo, bàn trang điểm…..tất cả mọi thứ, đều là do công công bên phủ nội vụ lén lút đưa đến. Đồ đạc đưa đến tất nhiên là có bọn họ lo liệu, Tiểu Tiẻu chỉ cần phụ trách việc hưởng dụng là được.

      Phòng bếp chuẩn bị nhóm lửa, càng được quét dọn sạch sạch , những thứ còn thiếu, đều ‘mượn’ từ Ngự thiện phòng, ngay đến rau dưa, thịt, gà ở Ngự thiện phòng…….Tiểu Tiểu cũng cách buổi tối qua đó hốt về. Bất quá, chuyện này cũng chỉ có mình Tiểu Tiểu biết, mấy nữ nhân ngốc kia chỉ biết Tiểu Tiểu rất lợi hại, thức ăn đến bằng cách nào, bọn họ cũng .

      Đương lúc Tiểu Tiểu ở trong căn phòng mới sạch của mình, ngờ, cư nhiên có vị khách mời mà đến để bái phỏng…….

      【Tác giả: Ha ha, đoán xem là ai? Đoán trúng có thưởng, đoán trúng cho cái comment!(*^__^*)hi hi……】

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 49: Nước tiểu đồng tử

      Ngày thứ tư đến lãnh cung, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng được ở trong căn phòng mới sạch , nhìn tân gia rực rỡ hẳn lên, ai mà nghĩ đến mấy ngày trước nơi này vẫn còn là căn phòng chẳng ai ở được? Nằm chiếc đệm mới, Tiểu Tiểu cười: phải cám ơn Hoàng thượng, nếu như đến đây, mấy nữ nhân kia sao có thể đối với mình tâm phục khẩu phục, sao có thể cam tâm tình nguyện, tận tâm tận lực giúp mình quét dọn vệ sinh được chứ?

      Lãnh cung cũng tồi, có người đến làm phiền, lúc muốn ăn ăn, lúc muốn uống uống, lúc muốn ngủ ngủ…… tự do tự tại! Bọn họ nhận mình là Lão đại, bản thân mình cũng giúp họ cải thiện bữa ăn, công lao lớn như vậy, có phải cũng đáng để họ giúp mình làm chút chuyện vặt ?

      Việc làm của nữ nhân trong hậu cung, đó chính là trang điểm cho xinh đẹp, đợi Hoàng thượng đến sủng hạnh. Nhưng nữ nhân trong lãnh cung lại chẳng có việc gì để làm cả, ngay đến điều tất yếu để họ trang điểm cũng có, nên tìm chút việc gì cho họ làm đây? Phải tận dụng mới được…..

      Nghĩ đến mấy tờ ngân phiếu cứ cuồn cuộn mà đến, Tiểu Tiểu liền nhịn được bật cười. ai chê tiền cả, Tiểu Tiểu cũng vậy, cho nên, thời thời khắc khắc bắt tiền lừa tiền là rất cần thiết. Đủ tiền rồi, ‘Thâu tiên’ Tiểu Tiểu có thể quang vinh thu binh về núi, thậm chí Lân vương, Hoàng thượng, Sóc vương……mấy người này, sau khi tìm cha của Điểm Điểm xong, cùng đem về núi hết là được, ha ha…..

      “Nương nương cát tường!” là nghĩ quá nhập thần hay là do công lực của mình bị thoái hóa? Hỷ công công đến trong phòng rồi, Tiểu Tiểu lại chả hay biết gì hết. Tiểu Tiểu từ giường ngồi dậy, thong thả đến ngoài sảnh, đạm thanh :

      “Hỷ công công, hôm nay ngọn gió nào thổi lão nhân gia ngài đến đây vậy?”

      “Hồi nương nương, nô tài đến là để vấn an nương nương, cuộc sống của nương nương tồi nha…..” Hỷ công công cười lấy lòng, mắt láo liên bốn phía, quả là Tôn đại thần, chỉ có thể cung phụng, thể trêu chọc nàng nha! Hoàng thượng thông tri khắp nơi, nàng ta vẫn có thể đem đồ đến, có thể thấy bản lĩnh tầm thường.

      “Nhờ phúc của Hỷ công công, cũng tạm được!” Tiểu Tiểu nhìn Hỷ công công, lạnh lùng : “Hỷ công công, ngươi biết rằng chưa được cho phép mà vào phòng người ta là lễ phép hay sao?”

      Cái này mà là tạm được? Hỷ công công thầm than tiếng, bất quá sau khi nghe xong mấy câu sau, lão vẫn nhịn được run rẩy:

      “Nô tài là nhất thời nóng vội, chỉ nghĩ muốn qua đây thăm nương nương, cho nên……mong nương nương bỏ qua cho nô tài, nô tài biết sai rồi……”

      Tiểu Tiểu gì, nhìn Hỷ công công quỳ dưới đất thỉnh tội, nàng cười : “Hỷ công công, hình như ngươi lạy sai người rồi phải? Ta chẳng qua chỉ là tội phi bị biếm đến lãnh cung, sao có thể nhận quỳ lạy của Hỷ công công chứ? Nếu Hỷ công công còn chuyện gì khác, rời khỏi trước , ta chẳng có tí nhàn rỗi rảnh rang nào đến hầu hạ ngươi đâu!”

      Vốn nghĩ, bọn họ có thể kiên trì được tám ngày mười ngày, hoặc là thái y trong cung có thể giải được loại độc đó, ngờ Hoàng thượng lại kém đến vậy, mới ba ngày chịu nổi rồi. Hoàng thượng này, bực chết được, chả vui chút nào!

      “Nương nương, lão nô biết khả năng nhẫn nại của nương nương, lão nô nguyện ý tận trung với nương nương!” thấy Tiểu Tiểu chuẩn bị tiến vào phòng, Hỷ công công vội vàng lấy lòng. Kì thực, lão hiểu hơn ai hết, tận trung sao? tận trung sao? Tiểu tổ tông này, nếu như trêu chọc nàng ngươi bị chỉnh đến kêu cha khóc mẹ cũng được!

      “Vậy sao? Hỷ công công, ta là thụ sủng nhược kính. Ngươi muốn tận trung với ta à? Được thôi, giúp ta làm hai chuyện, ta tin lòng trung thành của ngươi!”

      “Nương nương muốn lão nô làm chuyện gì?” Hỷ công công trong lòng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng quá khó, quá khó mình làm được.

      “Chuyện thứ nhất, rất đơn giản. Hỏi ngươi câu, chắc ngươi nhìn qua thân thể Hoàng thượng rồi, lưng , có cái thai ký màu đỏ lớn chừng này ?” Tiểu Tiểu dùng tay ước lượng độ lớn , đạm định hỏi.

      Tiên phi từng thị tẩm, bản thân nàng ta biết hay sao? Trong lòng Hỷ công công phiền muộn, nhưng mặt biểu ra ngoài: “Hồi nương nương, người Hoàng thượng có thai ký này!”

      Tiểu Tiểu thấy nhức đầu, xem ra Sóc vương sai, huynh đệ bọn họ đều có, vậy chỉ có thể tìm bảng danh sách rồi. Còn may, loại chuyện này trong cung có ghi chép lại.

      “Hỷ công công, nhưng người đến dự yến hội trong cung, chắc đều có ghi chép lại chứ? Đem danh sách những người đến dự thọ yến của Hoàng thái hậu năm năm về trước lại đây cho ta, tốt nhất là những người hôm đó tá túc lại hậu cung cũng ghi chép lại …..đây là chuyện thứ hai, có vấn đề gì ?”

      Ánh mắt của Tiểu Tiểu quét qua lão, tốt nhất là đừng trêu đùa tâm nhãn gì đó với ta.

      …. vấn đề!” trong lòng Hỷ công công có chút nghi hoặc, nhưng vẫn sợ hãi đáp lại, Tiểu Tiểu hài lòng gật gật đầu:

      “Khi cầm danh sách về đây, ta tin lòng trung thành của ngươi. Chuyện này, được cho bất kì người nào biết, bao gồm cả Hoàng thượng! Ngươi có thể được rồi đấy!”

      “Nương nương, nô tài nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.” Hỷ công công thề thốt , nhưng vẫn chưa có dấu vết muốn rời .

      “Còn chuyện gì nữa sao?” Nhướn nhướn mày, biết ngay là lão ta dơn giản chỉ là đến biểu thị lòng trung thành với ta.

      “Nương nương, Hoàng thượng…..” lắp ba lắp bắp , Hỷ công công suy nghĩ xem phải ra chuyện kia sao cho uyển chuyển.

      “Hoàng thượng? Hoàng thượng ghét ta, ta biết!” muốn trêu chọc lão, Hỷ công công rất buồn cười.

      “Nương nương, ra Hoàng thượng…..trúng độc rồi, đau bụng, có thể…..” chắc là rất uyển chuyển rồi, ràng biết lần này Hoàng thượng trúng độc là có liên quan đến nàng ta, nhưng có đánh chết lão lão cũng dám ra.

      “Hoàng thượng bị đau bụng? nên tìm thái y mới đúng, Hỷ công công tìm lầm người rồi đấy? chẳng lẽ Hỷ công công nghĩ do ta động tay động chân hay sao? Ta ngay đến cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng cũng có!”

      Tiểu Tiểu vẻ mặt oan uổng nhìn Hỷ công công, tuy rằng nàng chẳng oan uổng gì hết.

      “Độc của Hoàng thượng tất nhiên là liên quan gì đến nương nương rồi, lão nô chỉ là nghe nương nương hiểu biết rộng, biết rất nhiều chuyện, cho nên qua đây thỉnh giáo nương nương…..” có chút bội phục trí tuệ của mình, lời cao minh như vậy mà cũng có thể ra!

      “Đó là đương nhiên! Thấy Hỷ công công có thành ý như vậy, vậy ta nhắc nhở ngươi chút, về việc dùng như thế nào, ngươi có thể hỏi thái y!”

      xong, Tiểu Tiểu đến bên bàn viết, cầm bút hí hoáy viết lên giấy, thổi khô vết mực, đưa cho Hỷ công công, Hỷ công công cảm kích :

      “Đa tạ nương nương chỉ điểm!”

      cần khách khí, ngươi về trước !” Tiểu Tiểu quay đầu lauh, cố gắng nhịn cười, đợi Hỷ công công khỏi rốt cuộc cũng bật cười ha ha…

      Sau khi Hỷ công công ra khỏi tiểu viện, mới cẩn thận mở tờ giấy ra, chỉ thấy ba chữ rồng bay phượng mứa đó:

      Đồng——Tử——Niếu! (*)

      (*) Đồng tử niếu: nước tiểu đồng tử

      【Tác giả: Hu hu, chả ai đoán đúng cả, Dương Dương đau lòng quá. Cho xin mấy cái comment khích lệ ! Đoán xem Hoàng thượng có uống NN ?]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :