1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thuần phục vợ trong phòng - Lâu Doanh Doanh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9



      Lưu Thanh Tuyền biết chỗ ở của Bạch Thủy Ương đành phải đứng ở cổng bệnh viện ôm cây đợi thỏ, lần trước nhận tiền của Bạch Tín Hùng, đồng ý giả chết để Bạch Thủy Ương từ bỏ, nhưng tấm chi phiếu kia sao đủ cho xài, qua lại sòng bạc vài lần là hết bay.




      ngờ đứa ngốc Bạch Thủy Ương kia lại vì mà lái xe tự tử, còn quên sạch chuyện trước đó, đây chính là cơ hội tốt, Bạch Thủy Ương chính là túi tiền của .




      có thể làm cho Bạch Thủy Ương thích lần, cũng có thể làm lại lần thứ hai.




      Rời khỏi bệnh viện xa, Bạch Thủy Ương lại gặp phải người mình muốn gặp.




      “Thủy Ương, cuối cùng gặp được em, sắc mặt em tệ quá, em mệt sao?” Lưu Thanh Tuyền thân mật vuốt ve trán Bạch Thủy Ương.




      Bạch Thủy Ương đầu óc choáng váng, kịp né tránh, mặc dù khuôn mặt Lưu Thanh Tuyền thanh tú sáng sủa, có vẻ thư sinh, nhưng đụng chạm của lại khiến Bạch Thủy Ương cảm thấy ghê tởm.




      “Đừng đụng vào tôi.” Bạch Thủy Ương né tránh Lưu Thanh Tuyền định đỡ tay , “Lưu tiên sinh, tôi nhớ ra cũng biết .”




      Lưu Thanh Tuyền còn định thêm với Bạch Thủy Ương, nhưng nhanh chóng nhảy lên taxi.




      “Bác lái xe, làm ơn nhanh chút.” Bạch Thủy Ương vừa lên xe cầu lái xe chạy , mặc cho Lưu Thanh Tuyền bên ngoài gào thét tên , cũng muốn dây dưa với ta.




      Nhìn Bạch Thủy Ương ngồi lên taxi nghênh ngang bỏ , Lưu Thanh Tuyền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nảy sinh mưu nhảy lên chiếc xe taxi khác.




      Bạch Thủy Ương vừa về đến nhà, ở ngay cửa thấy đôi giày da nam lâu nhìn thấy.




      “Tương Tường, về rồi.” Quả nhiên vừa ngẩng đầu thấy người đàn ông nhung nhớ đứng trước mặt.




      Bạch Thủy Ương kích động nhào vào ngực người này, có bao nhiêu điều muốn với , muốn cho biết, mấy ngày nay nhớ biết nhường nào, muốn với chuyện của Giang Phán Xuân, thực coi cậu bé như em ruột mình, rất sợ Phán Xuân cứ thế mà .




      Thẩm Tương Tường bị ôm nhưng lại tỏ ra lạnh lùng, đáp lại nhiệt tình ấy.




      Bạch Thủy Ương phát có gì bất thường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tương Tường, chỉ thấy lạnh lùng nhìn phía sau , theo tầm mắt nhìn ra đằng sau, Lưu Thanh TUyền sao lại xuất ở đây? theo .




      lạnh lùng kéo đôi tay Bạch Thủy Ương ôm mình, quay người vào trong phòng, muốn nhìn thêm nữa.




      Tối hôm qua Thẩm Tương Tường trở về, thông báo trước muốn cho Bạch Thủy Ương kinh hỉ (vui mừng kinh ngạc), nhưng quả nhiên tất cả vui mừng đều kinh sợ.




      Sau khi về nhà thấy Bạch Thủy Ương, gọi điện thoại phát di động rơi trong phòng, ngồi sofa đợi , càng về khuya càng thấp thỏm, đợi cả đêm kết cục ngờ như thế này.




      “Thủy Ương…” Bạch Thủy Ương muốn ôm lấy Thẩm Tương Tường lại bị Lưu Thanh Tuyền giữ tay lại.




      “Lưu tiên sinh, tôi biết đừng quấn lấy tôi nữa.” Bạch Thủy Ương biết là Thẩm Tương Tường hiểu lầm, phải nhanh chóng giải thích , vất vả lắm mới thoát khỏi Lưu Thanh Tuyền, đóng cửa lại đẩy ra khỏi cửa.




      “Tương Tường, phải như vậy, nghe em giải thích, em căn bản biết cái tên Lưu tiên sinh đó, tại cứ dây dưa tìm em, trong bệnh viện có em bị bệnh nguy kịch, em vội vã đến xem nó thế nào, cả đêm đợi ở viện, sáng sớm nay vừa ra khỏi viện đụng phải tên Lưu tiên sinh đó, em biết vì sao ta lại theo em về đây, em biết mà.” Bạch Thủy Ương hoảng hồn, chỉ biết ngừng , hi vọng Thẩm Tương Tường có thể tin tưởng .




      Nhưng ánh mắt trách cứ của Thẩm Tương Tường như đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.




      “Bạch Thủy Ương cần lừa mình dối người nữa, định gạt tôi hay muốn tự gạt bản thân mình? Trong lòng vẫn luôn chỉ có tên Lưu Thanh Tuyền đó, tôi cũng chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi.” Thẩm Tương Tường khổ sở cau mày, ngờ lại ngu xuẩn như vậy bị lừa lần thứ hai.




      “Tương Tường… gì em hiểu, cái gì là lợi dụng, lợi dụng, em hề muốn lợi dụng .” Bạch Thủy Ương hiểu ý của Thẩm Tương Tường là gì.




      “Ban đầu đồng ý kết hôn với tôi vì và Lưu Thanh Tuyền gây gổ chia tay, muốn trả thù người đàn ông kia mới kết hôn với tôi, đêm tân hôn người đàn ông kia lại quay lại cầu xin, muốn trở về bên , thèm nhìn tôi – người vừa trở thành chồng lấy cái, lao vào lòng tình nhân, Bạch Thủy Ương, xem đây phải là lợi dụng là cái gì?” Thẩm Tương Tường cười, cười mông muội ngu ngốc của bản thân, cười mình cho rằng Bạch Thủy Ương thay đổi, người dù thé nào, tim cũng thay đổi.




      “Bạch Thủy Ương, người , người thích vẫn luôn là cái tên Lưu Thanh Tuyền đó, tại sao còn muốn trêu đùa tôi?”




      phải vậy, ngời em phải , em biết là ai sao thích được? Tương Tường, người em chứ phải .” Bạch Thủy Ương sợ Thẩm Tương Tường như vâyh, muốn túm lấy tay áo nhưng lại sợ bị hất ra lần nữa.




      biết? Bạch Thủy Ương, có trí nhớ, tại sao thích Lưu Thanh Tuyền, tại sao tôi? Bây giờ thích, nếu sau này nhớ lại mọi chuyện, phát mình vẫn thích tên Lưu Thanh Tuyền đó, vậy định xử lý thế nào với tôi? Biến tôi thành cục đá mà ly hôn sao?”




      “Trước kia, chuyện trước kia quan trọng thế sao?”




      Thẩm Tương Tường dẫn Bạch Thủy Ương tới cánh cửa phòng vẫn luôn khóa kín trước đây.




      “Thủy Ương, biết trong này là cái gì ?” Thẩm Tương Tường lấy chìa khóa, nhàng xoay nắm cửa.




      , em muốn biết, em muốn biết.” túm lấy tay muốn mở cánh cửa kia ra.




      Tiếng khóa cửa rất ràng, cửa mở ra rồi, trong phòng treo chỉnh tề toàn là tranh, tranh lõa của Bạch Thủy Ương.




      Chẳng lẽ đây đều là những bức tranh trước đây Lưu Thanh Tuyền vẽ Bạch Thủy Ương? Bạch Thủy Ương sợ ngây người.




      nhìn những bức tranh này , đây đều là người đàn ông có tình cảm chân thành đó vẽ cho , nếu phải sâu đậm Bạch đại tiểu thư kiêu ngạo sao có thể cho người khác vẽ nhiều tranh lõa thể của ta như thế?” Thẩm Tương Tường ra khỏi căn phòng khiến thể thở nổi đó.




      “Bạch Thủy Ương quá tàn nhẫn, muốn thích ai thích, nhưng hề để ý chút nào đến đau đớn của người khác, như vậy tôi chịu nổi, cần chờ đá văng… tôi tự mình , Bạch Thủy Ương, chúng ta ly hôn , tôi thua rồi, thua thảm hại, lại đến hai lần, tôi buông tay, tùy .”




      Thẩm Tương Tường lặng lẽ rời , lần này Bạch Thủy Ương phản ứng gì, bị trước mắt tác động mạnh.




      Đúng như Thẩm Tương Tường , người có ký ức như có tư cách .




      Căn phòng trống trải, nước mắt Bạch Thủy Ương rơi như mưa.




      nhớ nổi chuyện lúc trước, nhưng biết mình rất thích rất thích người đàn ông tên là Thẩm Tương Tường.




      Thẩm Tương Tường bỏ , Lưu Thanh Tuyền vẫn chưa .




      Lợi dụng Thẩm Tương Tường khóa cửa, vào nhà, nghe được tiếng khóc của Bạch Thủy Ương.




      “Thủy Ương…” Ngón tay vừa chạm vào vai Bạch Thủy Ương, Bạch Thủy Ương né tránh như bị điện giật.




      Lưu Thanh Tuyền cau mày vẫn nhẫn nại khuyên nhủ: “Thủy Ương, mặt đất lạnh lắm, chúng ta đứng lên chuyện.”




      tránh ra, đừng động vào tôi.” Bạch Thủy Ương lùi về phía sau, muốn ở quá gần với Lưu Thanh TUyền, nếu có người đàn ông này, và Thẩm Tương Tường cũng biến thành như vậy.”




      “Thủy Ương, em cũng thấy những bức tranh này rồi, đây đề là lúc trước vẽ em đấy, đều là minh chứng cho tình trước đây của chúng ta.” Lưu Thanh Tuyền kích động, để ý giãy giụa của Bạch Thủy Ương, ôm vào lòng.




      dối (bản convert dùng từ chém gió, nhưng mình thấy hài quá sài nổi =D), tôi , tôi thèm , người tôi là Tương Tường, phải .” Hai tay Bạch Thủy Ương ngừng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi trói buộc của được, hung hăng quăng cho Lưu Thanh Tuyền cái bạt tai.




      buông tôi ra, buông tôi ra, tôi phải giải thích với Tương Tường, tôi hề .”




      Khuông mặt thanh tú của Lưu Thanh Tuyền bắt đầu nhăn nhó, “Tương Tường, Tương Tường, gọi thân mật quá nhỉ, cho rằng người đàn ông đó thích loại giẻ rách như sao? trước đây là người phụ nữ của Lưu Thanh Tuyền tôi, bây giờ cũng thế mà thôi.”




      Lưu Thanh Tuyền bị kích động đột nhiên nổi điên, đẩy Bạch Thủy Ương xuống đất, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo .




      , đừng, cút ra!” Bạch Thủy Ương bị dọa ngừng gào thét.




      “Bạch Thủy Ương, chẳng qua chỉ là cái giày rách tôi xỏ qua, có tư cách gì mà ? Hơn nữa chính là hung thủ giết người, chắc biết lúc mình bị tai nạn đụng chết người, Thẩm Tương Tường tên đàn ông kia xử lý giúp ?” Lưu Thanh Tuyền điên cuồng cười to.




      Bạch Thủy Ương nhân cơ hội vớ được bình hoa đập mạnh vào đầu Lưu Thanh Tuyền, máu đỏ tươi tuôn ra từ trán Lưu Thanh Tuyền, tin nổi trợn mắt, thể tin người phụ nữ vì mình tự tử lại dám làm như vậy.




      Bịch! Lưu Thanh Tuyền ngã lăn ra đất.




      Bạch Thủy Ương vừa run run vừa bò đến phòng khách tìm được điện thoại di động của mình.




      “Cha… cha…” Tay luốn cuống, cầm điện thoại mà biết phải sao.




      “Thủy Ương, con đừng vội, con ở nhà phải ? Ba lập tức tới, con đừng lo lắng, đừng sợ, ba tới ngay đây.” Bạch Tín Hùng nghe được giọng hoảng hốt của con lập tức ý thức được xảy ra chuyện.




      Nghe được giọng Bạch Tín Hùng, Bạch Thủy Ương dần dần bình tĩnh lại, mới vừa cúp điện thoại, di động lại đổ chuông, là y tá ở bệnh viện.




      “Thẩm phu nhân, mau đến đây, Phán Xuân xong rồi, nên tới nhìn cậu bé lần cuối.” Nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.




      Chuyện tốt có thành đôi, chuyện xấu liên tiếp ngừng.




      Bạch Thủy Ương để ý đến sợ hãi của bản thân lập tức chạy tới bệnh viện, vọt tới phòng bệnh của Giang Phán Xuân, nắm bàn tay bé của cậu rời.




      “Phán Xuân, Phán Xuân sao rồi? Phán Xuân, chị tới rồi.” Bạch Thủy Ương liên tục vuốt ve khuôn mặt nhắn của Giang Phán Xuân. “Phán Xuân, có việc gì đâu, Phán Xuân em phải kiên cường, phải sống, nhất định phải sống.”




      Bác sĩ ở bên muốn ngăn lại xúc động của Bạch Thủy Ương, nhưng bị y tá cản, “Kệ ấy , để ấy xả ra những bi thương cũng tốt.”




      Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc của Bạch Thủy Ương và tiếng máy móc kêu tít tít.




      Giang Phán Xuân như từ cơn mơ tỉnh dậy, trong tiếng gọi ngừng của Bạch Thủy Ương, đôi lông mi run run từ từ mở ra, đôi môi dưới ống thở run rẩy, phát ra thanh yếu đuối.




      “Chị…”




      Tưởng tượng sao… Bạch Thủy Ương còn chưa kịp trả lời, máy móc bên cạnh phát ra thanh sắc bén.




      Giang Phán Xuân gọi là chị, vô số mảnh ghép hình ảnh chạy qua đầu Bạch Thủy Ương, Giang Phán Xuân ngã xuống đất khóc oe oe, Giang Phán Xuân đói đòi ăn, Giang Phán Xuân bi bô tập , Giang Phán Xuân lẫm chẫm bước đến gần , Giang Phán Xuân bị bệnh nằm giường, quanh người cắm đầy dây dợ… Trong trí nhớ của tràn đầy hình ảnh Giang Phán Xuân, nhưng có bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Bạch.




      Bởi vì căn bản phải Bạch Thủy Ương, mà là Giang Noãn Đông.




      Bạch Thủy Ương bị kéo ra, bác sĩ lập tức cấp cứu kích tim cho Giang Phán Xuân.




      Giang Phán Xuân tử vong lúc 9 giờ 45’, sinh mệnh bé của cậu thiếu niên kết thúc tại đây.




      Tám năm trước, ở khu chung cư cao cấp của Đài Bắc, sắp hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực nửa tời phía tây, những tia sáng cuối cùng chói lóa, đẹp hút mắt.




      Những tia nắng chiếu lên khu biệt thự nhưng ai bị hấp dẫn để thưởng thức cảnh đẹp.




      “Chị ơi, bọn họ làm gì thế?” Giang Phán Xuân nắm tay chị đứng ở cửa phòng mình, hiếu sao lại có nhiều người lạ ra vào nhà mình thế.




      “Bọn họ chuyển nhà.” Giang Noãn Đông nắm tay em trai, vành mắt ửng hồng nhìn căn nhà mình ở mười sáu năm, bây giờ nó còn là nhà nữa.




      “Chuyển nhà, chuyển nhà là gì?” Năm đó Giang Phán Xuân tám tuổi rồi, nhưng trí não chỉ ngang với đứa bé bốn năm tuổi, cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn người chị thân nhất của mình.




      “Chuyển nhà chính là chúng ta thể ở đây nữa, phải chỗ khác thôi.” Giang Noãn Đông ngồi xổm xuống nhìn thẳng Giang Phán Xuân, vuốt ve khuôn mặt non nớt của cậu bé.




      Năm đó cũng mới mười sáu tuổi.




      “Ba mẹ đâu rồi? Có phải họ cũng chuyển nhà như chúng mình ?” Giang Phán Xuân hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn hết những người tới lui trong nhà mà thấy cha mẹ đâu.




      Lời vô tâm của Giang Phán Xuân lại lần nữa làm đỏ khóe mắt Giang Noãn Đông, người em trai số khổ này của vừa sinh ra bị tim bẩm sinh, suốt từ hơn nửa thời gian ở trong bệnh viện, khi sáu tuổi lại bị lây bệnh viêm màng não, ảnh hưởng phát triển của trí não, nhưng cha mẹ cho tới giờ chưa từng ghét bỏ nó, luôn coi như bảo bối, tìm thầy thuốc khắp nơi chữa bệnh cho Giang Phán Xuân.




      Giang Noãn Đông kéo thân thể bé vào ngực mình, “ phải, ba mẹ đến chỗ khác, chúng ta ở với nhau.”




      “Tại sao? Tại sao ba mẹ ở với chúng ta?” Giang Phán Xuân ngả đầu lên vai hỏi cách nghi ngờ.




      “Bởi vì… Bọn họ muốn đến nơi tốt hơn, nơi đó thể cho trẻ con ở được.” Hai tuần trước, vụ tai nạn vô từng cướp sinh mạng vợ chồng họ Giang, chỉ để lại hai đứa con trai Giang Noãn Đông và Giang Phán Xuân.




      “Còn chị? Chị ở cùng Phán Xuân chứ?” Giang Phán Xuân lo lắng nắm áo , vì kích động mà hơi thở dồn dập.




      Vợ chồng họ Giang trong lúc lặn lội kiếm tiền chữa bệnh cho con trai, Giang Noãn Đông luôn luôn là người chăm sóc bên cạnh Giang Phán Xuân, chị này trong lòng Giang Phán Xuân là người thân nhất, người gần gũi nhất để cậu dựa dẫm.




      “Đừng vội, thở từ từ, chị rời khỏi Phán Xuân, chị cũng là trẻ con, trẻ con phải ở cùng nhau.” Giang Noãn Đông thuần thục vỗ lưng, an ủi tinh thần cậu bé.




      Hai bóng dáng nho dựa vào nhau ở nơi họ sống từ bé tới giờ, tràn đầy cảm thương ly biệt.




      Những thứ xem là đáng giá trong nhà gần như được mang hết, lúc chỉ còn lại căn nhà trống, người đàn ông trung niên chỉ huy nhóm khuân vác mang thứ đồ cuối cùng lướt qua hai chị em.




      “Noãn Đông, chuyện ba con ở công ty tham ô công quỹ chú với con rồi, ông chủ định kiện các người, nếu phải chú ra sức năn nỉ, các ngươi chắc sớm bị vào tù.” Người đàn ông thô lỗ nhổ bãi đờm ra đất, nhìn chằm chằm hai chị em.




      “Cảm ơn chú.” Giang Noãn Đông biết khi ba còn sóng đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc ở công ty nào đấy, gia cảnh cũng tệ lắm, vì bệnh tình của Giang Phán Xuân nên ông rất ít qua lại với họ hàng thân thích, ba mẹ vừa xảy ra chuyện, người tự xưng là chú này lập tức xuất ở nhà , hơn nữa còn mang theo cả bà vợ và đứa con hung dữ, lấy quần áo của mặc, lấy hết đồ trang sức của mẹ , lại còn bắt nạt em trai .




      Tang của cha mẹ vừa xong, ông chú với , cha tham ô công quỹ bị phát , lấy hết tiền gửi ngân hàng của nhà cũng đủ, còn phải bán nhà trả nợ, nếu ba bị kiện ra tòa.




      Giang Noãn Đông bị dọa chết khiếp, ba yên tĩnh dưới lòng đất rồi, muốn ba mình sau khi chết vẫn phải đội cái nón ô danh, xin chú giải quyết giúp, chú vốn có bộ dạng muốn đâu, nhưng vì khẩn cầu nên mới đồng ý đấy.




      Giang Phán Xuân rất sợ cái ông chú này, núp sau lưng Giang Noãn Đông từ lâu, dám nhìn về phía ông chú.




      “Tên đàn ông chết tiệt kia còn mau tới giúp tay? Tôi cầm nổi rồi đây.” Trong phòng truyền ra giọng bà Thím kèm theo những thanh loảng xoảng, ông chú lập tức quay ra lái xe vào trong, sau đó là tiếng hai vợ chồng tranh cãi.




      “Đồ đàn bà chết tiệt, tôi bảo với bà cái thứ này đáng giá, lấy làm gì.” Ông nóng nảy quát.




      “Ông đáng là đáng à, ông có nhiều tiền như thế, cái gì bày trong nhà chắc chắn có thể bán được nhiều tiền, dù sao cũng thuê công ty chuyển nhà rồi, lấy được sao lấy.” Giọng nữ chua chát chửi lại chút yếu thế.




      Sau loạt tiếng lạch xạch, Giang Noãn Đông thấy bức tranh treo ở phòng khách nhà họ được mang ra xe tải.




      Trong phòng chỉ còn lại hai bóng dáng nho , là hai đứa con của chú Giang.




      , xem em mặc cái này có đẹp ?” em họ mới mười hai tuổi, mặc bộ váy liền mẹ Giang Noãn Đông mua cho lúc sinh nhật, bộ váy rất đẹp nhưng dài rộng, làn váy lê mặt đất kéo theo đầy bụi bặm.




      Giang Noãn Đông cuống lên lập tức đến ngăn em họ “Cái này là mẹ chị…”




      Giang Noãn Đông còn chưa hết, bị thằng em họ mười bốn tuổi huých cho cái, lảo đảo ngã lăn ra đất, thằng em họ kém hai tuổi nhưng rất cao lớn, chuyện cũng thô lỗ y như bố nó.




      “Cái gì mà của , mặc trênnó, người em tôi là của em tôi.” Thằng em họ sờ túi nó lấy ra chiếc vòng cổ đá đưa cho em “Em xem cái này đẹp ? mua cho em đấy.”




      bậy, ràng cái này là quà Noel của , Giang Noãn Đông nhìn sợi dây chuyền, dưới ánh mắt trợn trừng của thằng em họ cũng giám giải thích gì.




      “Tránh ra, đồ nhóc con” Thằng em đạp cho Giang Phán Xuân cản đường phát, kéo em về phía nhà xe, “ bảo em, cái xe này là xe nổi tiếng, lớn thế này còn chưa bao giờ ngồi chiếc xe xịn như thế bao giờ, chờ thi bằng lái xong nhất định mang đến trường khoe.”




      Giang Noãn Đông vội vàng đỡ thân thể lung lay của Giang Phán Xuân, nghe cái giọng cuồng ngạo của thằng em họ càng cắn chặt răng, nuốt mọi uất ức vào bụng.




      Lúc em họ qua người, Giang Noãn Đông mới nhìn thấy sau lưng nó còn vắt theo con gấu bông cũ, nhìn cũng biết là chơi lâu rồi.




      “Đừng lấy , đó là của chị” Giang Noãn Đông túm được con gấu bông chịu buông tay.




      “Oa oa…” em họ đột nhiên nghe tiếng hét của bị dọa, dẫm lên váy ngã xuống đất.




      Cách nhà họ Giang hai ngõ, thiếu niên trẻ tuổi đứng trước căn biệt thự, ưu sầu nhìn lại nhà mình.




      “Tương Tường, mọi đồ vật trong nhà đều giữ nguyên, chú bảo nhân viên vệ sinh đến quét dọn thường xuyên, con phải lo lắng.” người đàn ông trung niên trầm ổn đứng cạnh, cậu thanh niên nghiêm túc này vừa mất cha mẹ, ông biết phải an ủi thế nào.




      “Cảm ơn chú Bạch” Cậu thiếu niên đó là Thẩm Tương Tường, 18 tuổi thi kỳ thi quốc gia, tai nạn máy bay cướp cả cha lẫn mẹ, cũng còn ai thân thích.




      Người tên Bạch Tín Hùng này là bạn thân của cha cậu, sau khi cha cậu qua đời xử lý tất cả mọi việc, thậm chí cả chuyện công ty cho ba cậu.




      ra là công ty của cha cậu vì đầu tư sai lầm thiếu vốn, thậm chí thua lỗ cả năm trời, cha cậu cứ miễn cưỡng duy trì, khi ông qua đời, các món nợ cũng ùn ùn kéo đến.




      phải lo lắng, món nợ công ty cha con trả xong rồi, ai bắt bán căn nhà này đâu.” Bạch Tín Hùng nhìn thấy Thẩm Tương Tường quyến luyến căn nhà, quyến luyến nơi ba người gia đình cậu cùng chung sống.




      “Chú Bạch, cháu muốn du học.” Thẩm Tương Tường 18 tuổi, mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.




      “Được, mọi thứ cứ để chú Bạch lo.” Bạch Tín Hùng gật đầu, ông nhìn thấy hình ảnh người bạn thân của mình qua hình dáng cậu thiếu niên này, ngờ ông bạn cường tráng như vậy lại đột ngột ra , ngẫm lại cũng khiến ông cảm thấy chua xót.




      “Công ty chú còn có việc, chú để tài xế ở lại đây với con, con muốn ở lại thêm hoặc loanh quanh chút cũng được, chú về trước nhé.” Bạch Tín Hùng vỗ vỗ vai Thẩm Tương Tường, để lại cho cậu gian yên tĩnh, mấy ngày nay chưa từng thấy cậu giọt nước mắt, đứa bé này quật cường khiến người ta đau lòng.




      Sau khi Bạch Tín Hùng , Thẩm Tương Tường nhìn đám mây phía tây đến mất hồn, cậu cứ chạy theo đám mây về phía tây, ngờ trời chiều lại đến nhanh như vậy, mặt trời hôm nay lặn, cậu phải rời khỏi đây.




      Cậu cứ chạy mãi cho đến khi nghe được tiếng khóc.




      Đây là khu chung cư cao cấp, người ở đều là người có học thức và lịch , hầu như xuất tiếng ồn ào như vậy.




      Phía xa xa cậu nhìn thấy bé bị ngã dưới đất, khom người che cho thứ đồ bên dưới, hai đứa trẻ khác nam nữ ngừng vừa đá vừa mắng đứa bé dưới đất, cách đó xa đứa bé trai ngồi đất ngừng khóc.




      “Chị, các người đừng đánh chị tôi.” Giang Phán Xuân giùng giằng muốn bò về phía Giang Noãn Đông.




      “Đừng, Phán Xuân em đừng tới đây.” Giang Noãn Đông che chở cho con thú bông trong ngực, những thứ khác bọn họ có thể lấy, cái này được, tuyệt đối thể nhường cho bọn họ.




      , nó mỗi ngày ngủ đều ôm con gấu bông này, chắc chắc đây là đồ chơi đắt tiền, nếu vì sao nó chết chịu buông ra như thế.” Thằng con trai nghe lời em cũng cảm thấy có lý, cúi người muốn giật con gấu bông của Giang Noãn Đông.




      Giang Noãn Đông nằm dưới đất được đỡ dậy tránh được bàn tay của thằng em họ.




      “Mày là ai?”




      “Ranh con lo học, chỉ lo bắt nạt người khác.” Thẩm Tương Tường kéo Giang Noãn Đông ra sau lưng che chở, đối mắt với thằng em họ , thằng em họ bị người thanh niên cao hơn mình cái đầu nghiêm mặt nhìn, cảm thấy sợ hãi.




      “Là nó lấy đồ của em trước.” em họ thấy trai bị sững lại lập tức mở miệng.




      láo, đây là gấu bông của tôi, mẹ tôi mua cho tôi lúc em trai tôi ra đời, mẹ nếu sau này mải chăm sóc em trai có thời gian chơi với Noãn Đông, con gấu này chơi đùa và ngủ chung với Noãn Đông.” Giang Noãn Đông núp sau lưng Thẩm Tương Tường, nhờ vào khí thế của lần đầu tiên dám cãi lại người nhà ông chú.




      “Mày…” ngờ Giang Noãn Đông phản kích, em họ tức giận đỏ bừng cả mặt.




      Xa xa truyền đến tiếng gọi của bà thím: “Mấy đứa thối kia, từ hôm qua bảo chúng mày thấy cái gì đáng giá lấy, bây giờ ầm ĩ cái gì? Còn mau lên xe .”




      “Xem như mày tốt số, nếu tao đánh chết rồi.” Thằng em họ lớn tiếng quát, vừa vừa kéo em về phía nhà xe.




      Lúc cả nhà chú Giang lái chiếc xe nổi tiếng của bố Giang Noãn Đông qua, ông chú còn thò mặt ra khỏi cửa , “Ngoan ngoãn đợi ở đây, người của nhi viện đến đón”




      Chiếc xe nghênh ngang rời .




      “Phán Xuân, Phán Xuân em sao chứ?” Giang Noãn Đông để ý vết thương người mình, sửa sang lại quần áo xộc xệch của em trai, kiểm tra thấy cậu bị thương mới thở phào nhõm.




      “Chị, người xấu rồi, chị đừng sợ.” Mặc dù thông minh nhưng Giang Phán Xuân cũng cảm thấy cả nhà người chú này hề có ý tốt.




      “Chị sợ, Phán Xuân cũng đừng sợ.” Giang Noãn Đông để cho em trai nắm lấy bàn tay xước xát của mình, quay lại cảm ơn với Thẩm Tương Tường, “Vừa rồi cảm ơn




      cần cảm ơn, chỉ nhấc tay cái thôi mà.” Vừa rồi ràng Thẩm Tương Tường nghe được từ nhi viện, nghĩa là hai chị em nhà này cũng giống như mình chỉ còn lại trơ trọi.




      Dưới sắc chiều tối dần, Thẩm Tương Tường yên lòng đừng cùng hai đứa trẻ bên đường, cho đến khi xe của nhi viện đến đón họ .




      Giang Noãn Đông len lén thả thứ vào lòng bàn tay Thẩm Tương Tường, khuôn mặt nhắn non nớt nở nụ cười : “Em là Giang Noãn Đông, à cảm ơn, vui vẻ nhé.”




      bé dẫn em trai lên xe, từ từ biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Tương Tường.




      Thẩm Tương Tường mở lòng bàn tay, đó là viên kẹo hình ngôi sao chảy nước.




      Bốn năm trước Thẩm Tương Tường du học trở về vào làm việc trong Bạch Thị, trở thành tay trái tay phải của Bạch Tín Hùng, bắt đầu xuất cái trang tin tức của báo chí, Giang Noãn Đông lập tức nhận ra đây chính là người thiếu niên giúp đỡ mình.




      thầm mến nhen nhóm trong lòng, nhưng có quyên theo đuổi hạnh phúc, còn cậu em trai cần chăm sóc.




      Nhi viện thể nào gánh được chi phí chữa bệnh cho Giang Phán Xuân, hai năm trước bệnh tình của Giang Phán Xuân lại tái phát, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai Giang Noãn Đông.




      Hai năm trước Thẩm Tương Tường kết hôn với con Chủ tịch công ty Bạch Thị - Bạch Tín Hùng, Giang Noãn Đông dù đau lòng vẫn thầm chúc phúc cho .




      Bệnh tình của Giang Phán Xuân ngừng chuyển biến xấu, còn rảnh để chú ý đến mộng tưởng bé của mình nữa.




      Đầu năm nay bệnh viện thông báo, nếu làm phẫu thuật tim, em sống được quá ba ngày…




      nợ bệnh viện số tiền lớn, lấy đâu ra tiền để làm phẫu thuật nữa, nếu em trai phải , vậy cũng cùng em là xong.




      Ôm ý định tự tử, Giang Noãn Đông bị xe của Bạch Thủy Ương đụng vào mới cảm thấy thoải mái như thế.





      Chương 10



      “Thẩm phu nhân, thẩm phu nhân tỉnh rồi.” Giang Noãn Đông vừa mở mắt thấy màu trắng xóa, mùi thuốc khử trùng đậm đặc.




      Bệnh viện… nhớ lại, cuối cùng nhớ lại.




      “Gương, cho tôi mượn cái gương, cho tôi mượn cái gương.” vội vã nhảy xuống khỏi giường, nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể phản chiếu gương mặt mình.




      y tá bị dọa sợ, vội vàng móc từ trong ví ra cái gương.




      Trong gương là gương mặt người đẹp hơn Giang Noãn Đông rất nhiều, vì gương mặt này được Thẩm Tương Tường sủng ái, vì thân thể này mà Bạch Tín Hùng thương.




      căn bản phải Bạch Thủy Ương, là Giang Noãn Đông, tên trộm vô sỉ.




      trộm cha mẹ, chồng, gia đình của Bạch Thủy Ương, còn trộm cả dịu dàng săn sóc của bọn họ nữa.




      Nước mắt khống chế nổi tuôn rơi, khóc như đứa bé.




      “Thẩm phu nhân, đừng quá đau lòng, Giang Phán Xuân mặc dù , nhưng đối với cậu bé đó phải là chuyện xấu, Phán Xuân ngoan như vậy, trời nhất định có nhiều người thích cậu bé.” tình nguyện viên tưởng Giang Noãn Đông vì chuyện của Giang Phán Xuân mà khóc đau lòng như vậy, vội vàng an ủi.




      Giang Noãn Đông liên tục lắc đầu, vẫn khóc như diên dại, kể từ sau khi cha mẹ ra di, vì chăm sóc em trai buộc bản thân phải kiên cường, chưa từng chảy giọt nước mắt, bây giờ để cho khóc , để cho nước mắt tích tụ bao lâu nay chảy ra , như vậy cảm thấy thoải mái hơn.




      Hôm sau Giang Noãn Đông rời khỏi bệnh viện.




      tìm Thẩm Tương Tường, cũng tìm cha mẹ Bạch, dám ăn trộm những cái tốt dành cho Bạch Thủy Ương, phải là Bạch Thủy Ương của họ, có phúc hưởng những thương này.




      tin là những người họ Bạch nhất định xử lý hậu cho Giang Phán Xuân tốt, có thể yên tâm mà , trở lại cuộc sống của Giang Noãn Đông trước kia.




      Giang Noãn Đông thuê gian phòng trọ nho , tìm việc làm ở tiệm ăn nhanh, thời gian đầu thử việc vất vả chịu đựng chút oán hận, cửa hàng trưởng biểu của rất tót, tháng sau có thể thành nhân viên chính thức, tiền lương tăng gấp đôi.




      Mỗi ngày sáu giờ dậy, bảy giờ phải đến mở cửa tiệm ăn nhanh, nếu như có người thay ca, mười giờ tối mới xong việc, tuy công việc khổ cực nhưng Giang Noãn Đông vẫn hài lòng, mặc dù lúc đêm khuya yên tĩnh vẫn nhớ Thẩm Tương Tường và vợ chồng Bạch Tín Hùng, cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhưng nhớ lại rồi, sao có thể tiếp tục chiếm đoạt như vậy.




      Cũng có những lúc nhớ Thẩm Tương Tường quá, Giang Noãn Đông cũng chỉ vùi trong chăn, cắn răng khóc thầm, ngày hôm sau vẫn làm bình thường.




      cố gắng kiếm tiền, hi vọng có thể trả lại số tiền gia đình họ Bạch tiêu cho em trai, mặc dù biết khi nào mới có thể trả hết.




      ra đây cũng chỉ là tạo cho mình mục tiêu để sống mà thôi.




      Sau 10 giờ sáng, tiệm ăn nhanh bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa.




      Hôm nay trong tiệm ăn nhanh lại có đôi vợ chồng trung niên xông vào, người đàn ông nghiêm túc, người phụ nữ quý phái khiến cho mọi người đều phải liếc nhìn, nếu ai thường xuyên đọc báo kinh tế chừng nhìn thấy bọn họ còn phát hoảng.




      Giang Noãn Đông cúi đầu đối chiếu sổ sách lúc sáng, cảm thấy có người tới lập tức ngẩng đầu nở nụ cười chuyên nghiệp “Xin chào quý khách, xin hỏi cần gì?”




      “Thủy Ương, con khỏe ?” bà Bạch nhìn khuôn mặt nhắt bên dưới cái mũ lưỡi trai, viền mắt hồn lên, cằm cũng nhọn thế, đứa bé này biết tự chăm sóc mình à.




      Thủy Ương… Lâu lắm rồi ai gọi bằng cái tên này.




      Giang Noãn Đông ngẩn người lúc mới phục hồi tinh thần, gật đầu với vợ chồng Bạch Tín Hùng, xin phép cửa hàng trưởng tiếng đồng hồ, đưa hai người sang quán café bên cạnh.




      “Thủy Ương, con gầy quá.” Bà Bạch ngừng vuốt ve tay con , ánh mắt trìu mền khiến Giang Noãn Đông ngừng chột dạ.




      “Xin lỗi, xin lỗi, con phải Bạch Thủy Ương, con phải là con của hai người.” cúi đầu ngừng lời xin lỗi với vợ chồng Bạch Thủy Ương, môi dưới run rẩy, muốn giải thích nhưng lại biết thế nào, bọn họ có thể tin tưởng chuyện tráo đổi linh hồn hoang đường này sao?




      “Đứa ngốc, con phải là con chúng ta là ai?” Bà Bạch vuốt ve cái gáy cúi thấp của Giang Noãn Đông, nhìn chồng cái rồi chậm rãi .




      “Chúng ta là cha mẹ có phúc, mặc dù có đứa con Thủy Ương nữa, nhưng lại có con hiếu thuận, cùng mẹ nấu ăn, đen áo len cho ba, ba con rất thích, nhất định chịu cởi ra.” Bà Bạch vừa vừa giễu cợt chồng, khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Tín Hùng phiêm phiếm hồng.




      Giang Noãn Đông hiểu nhìn đôi vợ chồng này như thế bọn họ thứ ngôn ngữ hiểu gì.




      “Đứa bé ngốc, mẹ là người hiểu con mình nhất, chẳng lẽ con cho rằng mẹ cảm giác được thay đổi của con mình sao? Đầu tiên chúng ta cũng muốn tin, cũng tiếp nhận được Thủy Ương xa cách như thế vào nhà, nhưng thân thiết của con khiến chúng ta thể nào thương con, đứa ngốc này, bây giờ có thể cho mẹ biết tên con ?”




      ai hiểu con bằng mẹ, ngay từ khi Giang Noãn Đông chưa nhớ ra mọi thứ bà Bạch nghi ngờ, nhưng phải là ông trời bồi thường cho họ đây sao? Sau khi Bạch Thủy Ương lại cho họ con đáng như vậy.




      “Mẹ…” Giang Noãn Đông ôm vai bà Bạch khóc nấc lên, tâm trạng bất ổn lập tức lắng xuống.




      “Đứa bé ngốc này.” Lần này Bạch Tín Hùng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của con “Về nhà thôi”




      “Cha…” Cuối cùng cũng hiểu cái gì là vui rớt nước mắt.




      Thế là Giang Noãn Đông lại dùng thân phận Bạch Thủy Ương trởi về nhà họ Bạch, nhưng gọi là Giang Noãn Đông.




      Mẹ sợ trong lòng thoải mái, ra lệnh cho tất cả người hầu gọi là tiểu thư Noãn Đông.




      Bà Bạch kể từ lúc , Thẩm Tương Tường vô cùng đau khổ, thèm về nhà, cứ ở lỳ công ty.




      Giang Noãn Đông rất muốn hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Tương Tường, nhưng bà Bạch chịu cho biết, hơn nữa lại tự tin với chính mình, trước kia nghĩ mình là Bạch Thủy Ương, là vợ , có thể giành được thương của , nhưng bây giờ là Giang Noãn Đông, có lý do gì mà đến gần chứ?




      Bà Bạch dường như thấu hiểu lo lắng của , “Thẩm Tương Tường là người thông minh, tuyệt đói ngã hai lần cùng chỗ, lần đầu tiên nó thích Thủy Ương là vì vẻ ngoài xinh đẹp của nó, kết hôn là muốn đền đáp ân tình của chúng ta trước đây, nhưng Thủy Ương khiến nó đau lòng thất vọng, lần thứ hai nó tiếp tục thích Thủy Ương vì bề ngoài của con bé sao? Là vì con đấy đứa ngốc ạ.”




      Lần thứ hai thích là vì những ngày Giang Noãn Đông biến thành Bạch Thủy Ương sao.




      “Thủy Ương với con như nước với lửa, nhiệt tình của Thủy Ương thể ngăn cản, dùng Phương pháp kịch liệt để theo đuổi tình của mình, con lại như dòng nước dịu dàng, Tương Tường sớm mất cha mẹ, luôn mơ ước về gia đình, nó hi vọng có thể tìm được người phụ nữ dịu dàng như mẹ mình để lập gia đình, Thủy Ương thể cho nó những thứ con có thể cho, thế sao nó thích con cho được?”




      Giang Noãn Đông nghe bà Bạch vậy đỏ cả mặt.




      “Con muốn biết nó sống tốt hay , phải đến công ty tìm nó.” Bà Bạch cố tình trêu chọc Giang Noãn Đông, “Biết đâu các con tiểu biệt thắng tân hôn, còn sớm sinh cho chúng ta đứa cháu ngoại cũng nên.”




      Mặc dù muốn thừa nhận ra miệng, nhưng cuối cùng Giang Noãn Đông vẫn bị bà Bạch đoán trúng, muốn găp .




      Giang Noãn Đông núp ở cửa phòng tổng giám đốc, ngó nghiêng dáo dác, hết nhìn đông lại nhìn tây, thư ký nhận được lệnh của chủ tịch được ngăn cản tiểu thư, vốn định xem hành động quái dị của , cuối cùng vẫn nhịn được nhắc nhở: “Thẩm phu nhân, Tổng giám đốc họp, có trong phòng làm việc đâu.”




      “À, thế sao?” Giang Noãn Đông lúng túng cười, đem cái hộp giấu sau lưng đưa cho thư ký, “À…ừm, làm phiền đưa cái này cho ấy.”




      ấy trong miệng ngoài Thẩm Tương Tường ra còn có thể là ai.




      Vừa xong, Giang Noãn Đông chạy biến khỏi trường, lúc để ý bóng dáng cao lớn từ lối rẽ ra.




      “Tổng giám đốc, tôi với Thẩm phu nhân theo lời dặn.” Thư ký nhìn vẻ mặt bí của Thẩm Tương Tường, đôi vợ chồng này hiểu làm cái trò gì? Hại bị kẹt giữa hai bên, vừa muốn nghe Chủ tịch vừa muốn nghe Tổng giám đốc.




      “Cái này là Thẩm phu nhân bảo tôi đưa cho .”




      “Ừ”




      quay về, buổi tối đầu tiên Giang Noãn Đông trở về nhà họ Bạch, Thẩm Tương Tường cũng nhận được tin tức, tin tức này đương nhiên là ngài chủ tịch nghỉ hưu ở nhà có việc gì làm, vừa rồi Thẩm Tương Tường nhìn khuôn mặt , gầy quá, chết tiệt này rốt cuộc có biết chăm sóc bản thân mình hay ?




      biết chưa từng chung đụng với Lưu Thanh Tuyền, biết đốt hết




      đống tranh vẽ, biết vẫn còn là tình nguyện viên ở bệnh viện, nhưng biết .




      Thẩm Tương Tường nhìn chằm chằm cái hộp của Giang Noãn Đông đưa nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định mở nó ra, bên trong là viên kẹo chảy nửa.




      Ngày thứ hai vô vẫn gửi qua thư ký cho con gấu bông cũ rách.




      Thẩm Tương Tường ném nó ghế salon phòng làm việc, ánh mắt khống chế được cứ liếc qua, nhìn đến mất hồn.




      Ngày thứ ba nhận được tấm hình, trong hình là căn nhà đẹp nhưng có phần cũ kỹ, cảnh vật xung quanh khiến thấy quen mắt.




      Ngày thứ tư, bàn hộp tiện lợi, đều là những món thích ăn, đáng chết là mùi vị này thừa khiến biết do ai nấu, chỉ động miếng rồi đưa thư ký trả lại Giang Noãn Đông.




      Sau mấy ngày, những hương vị mới mẻ cứ liên tục bốc lên bàn làm việc của , thậm chí cả bữa trưa lẫn bữa tối, kia rốt cuộc mua được bao nhiêu người đưa hộp cơm cho .




      Phô trương nhất chính là buổi sáng lái xe vào tầng hầm, nhân viên quản lý ở bãi xe cũng cầm ra hộp cơm, “Thẩm tổng, cái này là bữa sáng Thẩm phu nhân nhờ tôi chuyển cho .”




      lúng túng nhận lấy, vừa đến phòng làm việc lập tức nghiến răng nghiến lợi với cái hộp, nhưng khi tỉnh hồn chiếc bánh sandwich vào bụng mất rồi.




      Có lần đầu tiên, lần thứ hai, thứ ba là thuận nước đẩy thuyền.




      Bọn họ cứ như chơi trò mèo vờn chuột, cứ trốn tránh gặp , lại ngừng gửi hộp cơm cho .




      Nhìn cái hộp cơm bị như hổ đói ăn sạch , Thẩm Tương Tường thở dài lần thứ N, ngày mai nhất định phải trả lại hộp còn nguyên cho kia.




      Chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của , là Bạch Tín Hùng gọi.




      “Cha”




      “Tương Tường, tối về nhà ăn cơm, mẹ con nhớ con.”




      Về nhà gặp ấy, mấy ngày nay những việc làm là để nịnh nọt mình sao? Nếu muốn tự mình gặp , nếu về cũng là phản kích với .




      Đàn ông rất là ngây thơ.




      “Vâng, hôm nay con về ăn cơm.”




      Khi Thẩm Tương Tường vào nhà họ Bạch, rồi đến lúc ăn cơm vẫn




      nhìn thấy người muốn gặp.




      bàn ăn chỉ có và vợ chồng Bạch Tín Hùng.




      “Đừng tìm, con bé ở đây.” Bạch Tín Hùng nhìn đứa con mồ côi của ông bạn do tay mình bồi dưỡng thành tay trái phải, ngờ Thẩm Tương Tường lại giống bố mình đến thế, vừa động đến chuyện tình cảm là loạn hết cả lên.




      Thẩm Tương Tường lúng túng cụp mắt, cúi đầu ăn cơm.




      “Thủy Ương có ở đây.” Bà Bạch gắp đầy thức ăn vào bát Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông là con bà, Thẩm Tương Tường càng giống con trai bà, nhìn hai đứa trẻ cứ lạc trong mê cung tình tìm thấy lối, hai người mới nghĩ cách để họ tìm thấy nhau.




      ở đây ư? Thế ấy còn nơi nào để ?




      Sau khi ăn xong, Bạch Tín Hùng gọi đến thư phòng, “Tương Tường, con lúc nào cũng là người thông minh tự tin, con cũng là người ở cùng Thủy Ương lâu nhất, thân cận nhất, đừng để chuyện lúc trước che mắt, Thủy Ương thay đổi suy nghĩ của chúng ta, con bé làm những thứ mình thích, tự tìm việc để làm, chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ tới vì sao nó lại làm như vậy sao?




      Hôm sau Thẩm Tương Tường nhận được hộp cơm nào, chỉ nhận được tấm hình.




      Trong hình, Bạch Thủy Ương đứng ở trong vườn hoa căn biệt thự, cầm bình nước tưới hoa, vui vẻ nhìn ống kính làm dấu tay chữ V, mặt là nụ cười rạng rỡ.




      Sau tấm hình viết hàng chữ, Xin chào, em là Giang Noãn Đông.




      Đây là chỗ bây giờ ấy ở sao? Nhìn như là thấy ở đâu.




      Giang Noãn Đông, cái tên quen quá, hình như nghe thấy ở đâu rồi.




      Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông, Giang Noãn Đông… phải là bị Bạch Thủy Ương đâm chết trong tai nạn sao?




      Con gấu bông rơi từ salon xuống gây chú ý của Thẩm Tương Tường.




      Giang Noãn Đông là bé dẫn theo em trai.




      Đứa trẻ qua đời trong bệnh viện là Giang Phán Xuân.




      Vậy tất cả ràng, phải là Bạch Thủy Ương…




      Hoang đường, hoang đường, nhưng vui vẻ, rất vui vẻ.




      Là thế phải ? có thể hiểu như vậy ?




      Những nghi vẫn đầy bụng khiến Thẩm Tương Tường kích động, lập tức chạy tới địa chỉ trong hình, đó là nhà , nơi từng sống bên bố mẹ, Bạch Tín Hùng giúp giữ lại căn nhà mà dám đối mặt.




      Giống như trong ảnh, vườn hoa hoang phế giờ tràn đầy sức sống.




      Cửa chính hé mở, đẩy vào thấy bóng dáng nhắn mặt đất lau chùi, cột tóc đuổi ngựa, mặc tạp dề, và bộ quần áo ở nhà đơn giản, giống như bao bà chủ bình thường đời này.




      Nhìn thấy mỉm cười.




      về rồi.” Giang Noãn Đông kịp để khăn lau xuống, sức mạnh ập đến.




      cùng ngã lăn ra sàn, Thẩm Tương Tường chôn mặt giữa cổ run rầy.




      ôm lấy bờ vai , mặc cho toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người mình, thầm bên tai Thẩm Tương Tường:




      em nhớ gì hết có tư cách , cho nên em tìm lại quá khứ của mình, tìm về rồi em phát ra em hơn, em phải làm sao bây giờ?




      Em chỉ có thể mặt dày bắt đầu theo đuổi , biết em có sở trường gì, giỏi nhất là giặt giũ nấu cơm, cho nên chỉ biết ngừng gửi ơm cho , nắm bắt dạ dày rồi nắm bắt , Thẩm Tương Tường, lần này còn lý do gì đẩy em ra. Xin chào, em là Giang Noãn Đông, em .”




      Giang Noãn Đông cảm thấy cổ mình hơi ươn ướt, khóe mắt cũng ướt, người đàn ông này nhiều năm trước lúc gia đình náo loạn giúp , người này khiến muốn được ở gần đến già, hôm nay ở bên .




      “Xin chào, là Thẩm Tương Tường, cũng em.”







      Ngoại truyện



      Sáng sớm, ngọn cây còn đọng sương, nắng sớm chiếu những tia sáng đẹp đẽ lên khu vườn , luống hồng dọc theo bờ rào được chủ nhân chăm sóc chu đáo nở rộ, hồng phấn, hồng mận chín, hồng đỏ tươi mặc kệ mùa đông vẫn nở bung, dưới ánh mặt trời đẹp động lòng người.




      Giang Noãn Đông tắt vòi nước, khóe miệng mỉm cười, bốn năm trước, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cuối cùng cũng được sống dưới cái tên Giang Noãn Đông mà còn gánh nặng gì.




      “Mẹ.” viên thịt bước những bước chuệnh choạng tới, cuối cùng cũng ngã xuống ôm lấy bắp chân Giang Noãn Đông.




      Đây là Thẩm Hạo con của và Thẩm Tương Tường, năm nay ba tuổi.




      “Hạo Hạo dậy rồi à?” Giang Noãn Đông cúi người ôm lấy cục thịt , trong vườn hoa hơi lạnh, đứa bé chỉ mặc áo ngủ, ôm con vào trong nhà.




      thấy mẹ đâu.” Thẩm Hạo nằm bả vai Giang Noãn Đông ngáp, ngón tay út mũm mĩm dụi dụi mắt, bộ dạng ngủ chưa .




      “Hạo Hạo muốn về ngủ tiếp ?” Giang Noãn Đông nhìn bộ dạng oán trách của cậu con trai xinh xắn, nhàng đặt cái hôn lên trán.




      Thẩm Hạo lắc đầu, cọ cọ vào cổ Giang Noãn Đông, cứ nằm trong ngực chịu xuống.




      “Mẹ, ba về rồi.” Thẩm Hạo tinh mắt nhìn thấy xe Thẩm Tương Tường, kêu lên.




      “Đúng, ba về rồi.” Giang Noãn Đông mặc áo khoác cho con trai, vẫn còn sớm để đến vườn trẻ, chờ ăn sáng xong rồi mặc đồng phục cho bé.




      Cuối năm công ty bận rộn túi bụi, thân là cấp , Thẩm Tương Tường làm gương ở lại làm thêm giờ, tối qua mấy giờ về cũng biết.




      “Ba đâu? Trong phòng có ba.” Thẩm Hạo lại trong phòng, nhìn đông ngó tây, mấy ngày nay Thẩm Tương Tường ở cùng cũng ngủ cùng cậu và Giang Noãn Đông, sáng ra thấy ba, vừa rồi trong phòng khách cũng thấy.




      Mặc cho con trai xong, Giang Noãn Đông dắt tay bé, “Được rồi, chúng ta tìm ba.”




      “Lên đường”




      Ra khỏi phòng ngủ của hai vợ chồng, Giang Noãn Đông mở cửa căn phòng bên cạnh.




      “Mẹ, đó là phòng của con.” Thẩm Hạo thắc mắc, chẳng lẽ ba ở trong này?




      Phòng Thẩm Hạo là gian phòng màu lam nhạt xen lẫn xanh lá cây, mát mẻ, xinh xắn, đất còn nhiều đồ chơi bừa bãi, giường cũng chỉ là của trẻ con, chiếc giường xíu, người đàn ông vẫn đóng nguyên bộ âu phục nằm.




      “Mẹ, đúng là ba.” Ba thế mà lại ngủ trong phòng mình.




      “Ừ” Giang Noãn Đông trấn an tâm tình kích động của con trai, hai mẹ con nhìn nhau cười, xếp hàng bên cạnh giường nhìn Thẩm Tương Tường ngủ.




      Năm tháng ưu ái người đàn ông này, gần như lưu lại chút dấu vết nào mặt , vẫn đẹp trai phong độ, nhưng mấy ngày làm thâu đêm khiến cằm mọc ra ít râu nhạt màu.




      Giang Noãn Đông vuốt ve cái cằm râu ria của Thẩm Tương Tường, cảm giác lòng bàn tay buồn buồn.




      Thẩm Hạo cũng bắt chước mẹ vuốt cằm ba.




      Cổ Giang Noãn Đông đột nhiên bị cánh tay mạnh mẽ ôm, còn chưa kịp phản ứng, môi bị nóng bỏng cắn nuốt, đầu lưỡi bị quấn chặt.




      Nụ hôn kìm nén dục vọng cuồng nhiệt, thâm tình, giãy giụa, thuận thế hưởng thụ nụ hôn buổi sáng vai Thẩm Tương Tường.




      Đêm qua hai giờ Thẩm Tương Tường mới về, phòng khách vẫn bật đèn sáng, nồi cơm điện vẫn hâm bữa tối cho , hai mẹ con lại ôm nhau ngủ giường lớn, nhìn con trai cướp mất vị trí của mình, véo lên má cậu bé, quấy rầy giấc ngủ hai mẹ con.




      ra ngủ say, lúc hai mẹ con mở cửa vào tỉnh, nghe họ chuyện, kệ họ vuốt ve cằm mình.




      Đây là vợ và con trai , hai người quan trọng nhất đều ở bên cạnh .




      “Mẹ mẹ, buông con ra.” Bị kẹp giữa hai vợ chồng, cậu bé khó chịu bắt đầu giãy giụa, bị mẹ chèn ép, biết người lớn làm chuyện con nít nên xem.




      Hai vợ chồng làm chuyện xấu hồi lâu mới tách ra, nhìn ánh mắt ngập tràn dục vọng của Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông xấu hổ né tránh.




      “Mẹ khỏe à? Mặt đỏ quá”




      Lời ngây ngô của Thẩm Hạo khiến Giang Noãn Đông vốn ngượng ngùng trợn mắt lườm chồng cái.




      “Nhanh rửa mặt nào, đợi chút được ăn bữa sáng ngon lành của mẹ rồi.” Thẩm Tương Tường vỗ vỗ mông con trai, giải cứu vợ bị con nhạo báng.




      “Mẹ con muốn bánh bao và xúc xích” Vừa nghe đến ăn, Thẩm hạo chạy nhanh vào toilet.




      Thẩm Tương Tường ôm vợ vào lòng chặt, hưởng thụ an bình buổi sáng sớm.




      nghịch nghịch cúc áo sơ mi của : “Tương Tường, nếu thai nhi là con , chúng ta gọi con bé là Thủy Ương được ?”




      Thẩm Tương Tường vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn to hai mắt, ôm Giang Noãn Đông chặt, thể tin lại sắp làm cha.




      Lúc này ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói rực rỡ, mùa đông năm nay chắc là mùa đông ấm áp, y như tâm tình của vậy.






      ………………………….HẾT…………………….
      hoadaoanh thích bài này.

    2. phuongtram

      phuongtram New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      truyện hay lắm cố gắng nhiều nữa nha bạn=D

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :