1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 52: Đứa con hoang là của ai

      [​IMG]
      Sở Thiên Ngạo gắt gao nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn, cho rằng trong mắt bất mãn hoặc là phản kháng.

      Nhưng có, ánh mắt của bình tĩnh như mặt hồ rộng lớn gợn sóng, tựa như lời của Sở Thiên Ngạo gây cho bất cứ cảm xúc nào.

      Nghe Sở Thiên Ngạo như vậy, Liễu Thần dương dương tự đắc ngồi vào ghế sa lon, cố làm ra vẻ lịch vươn tay ra phía Mạc Tiểu Hàn: "Vậy làm phiền !"

      Mạc Tiểu Hàn rũ rèm mắt xuống, đưa tay xoa bóp giúp Liễu Thần. Mặc dù trong lòng dâng lên tức giận, rất muốn dùng sức bẻ gãy cổ tay thon mảnh của Liễu Thần. Nhưng lại thể.

      muốn cầu cạnh Sở Thiên Ngạo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      "Ui da! tay chút có được hay ? Người ta bị bóp đau chết rồi!" ra động tác của Mạc Tiểu Hàn rất nhàng, nhưng Liễu Thần cố tình làm ra vẻ đau đớn.

      " xin lỗi! Tôi nhàng hơn chút." Biểu của Mạc Tiểu Hàn chê vào đâu được, rất xứng với chức nữ giúp việc.

      Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Kéo Liễu Thần thẳng ra ngoài cửa: " quán bar “Dạ”!"

      biết vì sao, khi thấy bộ dạng thờ ơ của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng khó chịu vô cùng. Có lẽ, nên tới lúc tìm chuyện vui rồi. Kể từ khi gặp gỡ Mạc Tiểu Hàn, gần như trải qua cuộc sống tu khổ hạnh, rất lâu rồi chưa có đụng đến phụ nữ.

      Sở Thiên Ngạo và Liễu Thần ôm nhau ra ngoài. Chỉ để lại khí hoàn toàn yên tĩnh.

      Mạc Tiểu Hàn vuốt ve sinh mệnh lớn dần lên trong bụng, trong lòng chợt dâng sợ hãi cùng mất mát.

      Hai tháng trước, còn tưởng rằng mình cùng học trưởng Hạo kết hôn, ấy mà sinh xinh em bé xinh đẹp đáng , là mẹ, ấy là ba. Nhưng cơn ác mộng vào đêm đó, làm tan nát giấc mộng đẹp của .

      bước vào con đường có lối quay trở lại, càng càng xa. . . . . .

      Tất cả kiên cường giả tạo lập tức bị đánh tan, Mạc Tiểu Hàn cuộn mình nằm co quắp chếc ghế salon to lớn, cố gắng nuốt hết nước mắt sắp tuôn trào. làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt như vậy?

      Đứa con đáng thương của , thậm chí ba mình là ai cũng biết, cứ vô tội tới thế giới lạnh như băng này.

      Khi Sở Thiên Ngạo quay về, Mạc Tiểu Hàn co quắp ngủ thiếp ghế salon. Sở Thiên Ngạo đá cửa ầm ầm, khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức giật mình tỉnh lại.

      mặt Sở Thiên Ngạo mây đen giăng đầy, thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn cái, ngồi xuống ghế salon.

      Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, mái tóc xốc xếch phủ xuống che khuất nửa gương mặt, trong lòng rối loạn. biết nên cò kè mặc cả với Sở Thiên Ngạo như thế nào, để có thể an toàn sinh đứa bé này ra.

      Hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, sợ hãi : "Việc ấy…, tôi có thai rồi!"

      Vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo trong phút chốc trở nên xanh mét, thanh tràn đầy tức giận bị đè nén: "Đứa con hoang này là của ai? Là của người học trưởng kia sao?"

      Trái tim Mạc Tiểu Hàn đau nhói, rất hy vọng đứa bé này là của học trưởng. Vì học trưởng mà sinh con dưỡng cái, tình nguyện. Nhưng đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ sợ là có cơ hội.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn trả lời, nỗi tức giận của Sở Thiên Ngạo càng thêm hừng hực như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đột ngột nắm cổ áo của Mạc Tiểu Hàn, cười lạnh : "Có phải bị học trưởng chơi chán rồi bỏ rơi hay ? Học trưởng của , lưu lại đứa con hoang rồi bỏ chạy? Người phụ nữ gặp gỡ tình nhân vô tình, chậc chậc, đúng là đáng thương!"

      Lời sắc bén như dao găm khiến Mạc Tiểu Hàn đau đến thể hít thở được. trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ với Sở Thiên Ngạo rằng, vốn biết gì về ba đứa bé? Ai tin tưởng những chuyện hoang đường như vậy đây? Nghe rất giống lời dối!

      Chương 53: Tôi mới là ông chủ của

      [​IMG]
      Thấy Mạc Tiểu Hàn cúi đầu lời nào. Sở Thiên Ngạo cho rằng suy đoán của mình là đúng. quay đầu lại, hung hăng lắc cằm của Mạc Tiểu Hàn: "Người phụ nữ đê tiện này, quên rằng tôi mới là ông chủ của sao? Tính mạng của ba , nằm ở trong tay tôi! Chỉ cần tôi câu được, có bệnh viện nào dám điều trị cho ba !"

      Mạc Tiểu Hàn kinh sợ, Sở Thiên Ngạo quá biết điểm yếu của là ở đâu. Mở to đôi mắt hoảng sợ lên, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn mở miệng cầu xin : "Cầu xin , xin hãy cứu ba tôi!"

      Giọng vừa dịu dàng vừa mềm mại, có sức mạnh khiến ai có thể kháng cự.

      Sở Thiên Ngạo phát mình thể cự tuyệt được bất kỳ lời cầu xin nào của Mạc Tiểu Hàn, cáu giận vì mềm lòng của mình, hung hăng kéo mái tóc dài của Mạc Tiểu Hàn, khiến mặt gần như muốn áp sát vào mặt , lạnh lùng mở miệng: "Có thể cứu ba , nhưng từ hôm nay trở , chính là người giúp việc ti tiện nhất. Lo học cách lấy lòng tôi như thế nào !"

      "Dạ, Tổng giám đốc." Mạc Tiểu Hàn thanh u ám, giống như bị phủ lớp bụi dày.

      Đôi môi Sở Thiên Ngạo nhếch lên đường cong châm chọc, liếc Mạc Tiểu Hàn cúi đầu xuống, rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn mang theo hơi thở lạnh như băng mùa đông, khiến Mạc Tiểu Hàn khỏi có cảm giác bị áp bức.

      Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn thêm lần nào nữa, sải bước về phía phòng ngủ. Bước chân nặng nề. tới cửa phòng ngủ, xoay người lại thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, lạnh giọng : "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi đói bụng! Nhanh làm chút đồ ăn tối !"

      Cho đến khi Sở Thiên Ngạo đóng cửa lại phịch tiếng, Mạc Tiểu Hàn mới như trút gánh nặng, thở hơi dài nhõm. Toàn thân còn chút sức lực nào, lại mơ hồ có chút buồn nôn, hình như là bắt đầu có tượng nghén.

      tại rất sợ Sở Thiên Ngạo, biết vì sao a, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khát máu của , có cảm giác thiếu tự tin thể giải thích được.

      Rót cho mình ly nước, uống từng ngụm , cố gắng đè nén cơn buồn nôn xuống. Trong dạ dày lại phát ra thanh óc ách, bụng bắt đầu hát bài thành nhà trống rồi. Vừa đói vừa buồn nôn, loại cảm giác này quá tệ!

      tìm trong tủ thấy cái bánh bao , vội vàng ăn vài miếng xong, vẫn cảm thấy rất thoải mái, nhức đầu gay gắt. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Sở Thiên Ngạo, nên cố chống đỡ xuống nhà bếp nấu cơm.

      Gạo tẻ và gạo nếp trộn lẫn, nấu thành nồi cháo sền sệt thơm ngát, lấy vài cây xà lách và rau thơm, cắt khúc, rắc thêm ít muối, cho chút xíu dấm, làm món rau trộn thanh đạm. biết khẩu vị của Sở Thiên Ngạo như thế nào, nên lại nướng thêm miếng sandwich và chiên hai quả trứng ốp lết vàng tươi.

      Làm xong bữa ăn khuya đơn giản, nhưng Mạc Tiểu Hàn cảm thấy thèm ăn, ngửi thấy mùi trứng còn có cảm giác buồn nôn.

      Gõ gõ cửa phòng Sở Thiên Ngạo, đứng ngoài dịu dàng : "Làm cơm xong rồi, mau xuống ăn !"

      ai trả lời . lặp lại thêm lần nữa, mới quay về phòng ngủ khác nằm xuống. Nằm cuộn mình chiếc giường mềm mại, tấm ga giường bằng tơ lụa ấm áp vuốt ve dạ dày của cuồn cuộn buồn nôn, ngọn đèn đầu giường hắt ra màu vàng ấm áp rực rỡ, chiếu lên bức tường dán giấy rất thanh lịch khiến căn phòng yên tĩnh kỳ lạ.

      Sáng hôm sau, dù đầu óc vẫn mơ màng, nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn cố gắng chống đỡ xuống bếp nấu ăn sáng. Đồ ăn khuya bàn tối hôm qua còn. Chỉ có chén bát ném lung tung. dọn dẹp bàn, làm bữa ăn sáng rất phong phú, hâm trong nồi chờ Sở Thiên Ngạo rời giường.

      Bữa ăn sáng rất nóng, nhưng Sở Thiên Ngạo mới từ trong phòng ngủ ra. Nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn gương mặt lạnh lùng giống như tảng băng.

      Mạc Tiểu Hàn nhanh nhẹn dọn bữa ăn sáng lên bàn, đem bát cháo hâm nóng, cố gắng mỉm cười với , nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo: "Hôm nay nấu cháo nấm hương thịt nạc."

      Sở Thiên Ngạo lời, ngồi xuống bàn ăn. Bưng bát cháo bàn lên, dùng muỗng ăn từ từ. Động tác thanh lịch nhàng. Mặc cho Mạc Tiểu Hàn ở bên cạnh tiếp thêm thêm món ăn cho , nhưng vẫn nhìn .
      longtran2710 thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 54: Quét dọn vệ sinh

      [​IMG]
      Hai người vùi đầu mải miết ăn cơm, khí bàn cơm cực kỳ yên tĩnh và có cảm giác rất đè nén, Mạc Tiểu Hàn cố nén khó chịu ăn bát cháo loãng, rồi ăn vô nữa.

      "Tôi no rồi, cứ từ từ ăn. lát tôi tới dọn dẹp bát đũa." Mạc Tiểu Hàn đứng lên chuẩn bị rời bàn ăn. Cả người có chút hơi sức, cảm thấy rất mệt mỏi.

      "Đứng lại!" Sau lưng truyền đến giọng nhàn nhạt của Sở Thiên Ngạo: "Lên quét nhà."

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Ngạo, làm như có gì, tiếp tục uống sữa tươi, chỉ có điều sâu trong đáy mắt có ngọn lửa như bùng cháy. Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Bây giờ Sở Thiên Ngạo lạnh lùng, bạo lực cũng lãnh khốc, khiến trong lòng có chút lo lắng.

      Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong tay nắm mạng sống của ba, tốt nhất mình nên ngoan chút. gật đầu "Ừ" tiếng rồi hỏi thêm: "Còn có việc gì phải làm nữa ?"

      Sở Thiên Ngạo thèm trả lời. chưa ăn sáng xong dứng lên quay về phòng ngủ, hòan toàn xem Mạc Tiểu Hàn là khí.

      Sau lần đó, hàng ngày thái độ của đối với Mạc Tiểu Hàn càng thêm lạnh nhạt, thờ ơ. Trong ánh mắt nguy hiểm dường như chứa đầy tâm , cho dù là ngồi dưới ánh mặt trời, người cũng bao phủ tầng khí lạnh.

      Nhưng ngược lại Mạc Tiểu Hàn lại thở phào nhõm. Như vậy cũng tốt, có quấy rầy . Hai người, ở chung mái nhà nhưng giống như cách xa nhau vạn dặm. Giữ khoảng cách với Sở Thiên Ngạo, rất tốt. Đối với cuộc sống như thế này, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy rất hài lòng.

      Mạc Tiểu Hàn tích cực làm việc nhà, thời gian phẫu thuật của ba sắp đến rồi, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần thể đắc tội với Sở Thiên Ngạo. khom lưng, cầm khăn lau vội vàng lau tủ kính trong phòng. Nếu làm nhanh, lát nữa vùng eo đau nhức chịu được.

      Phụ nữ có thai phải hạn chế khom lưng, cũng thể leo cao. Nhưng hai thứ này đều phải làm.

      Sở Thiên Ngạo hôm nay tới công ty, nằm ghế sa lon, lười biếng nhìn Mạc Tiểu Hàn chạy đông chạy tây. vậy trong miệng còn lạnh lùng câu: " chỉ lau qua loa cho xong sao? Sàn nhà chỉ quét như thế là xong rồi?"

      Đôi mắt nguy hiểm híp lại, đây là điềm báo nổi giận.

      Mạc Tiểu Hàn dừng lại, chịu đựng phần eo đau nhức, giọng : " xin lỗi, để tôi quét lại lần nữa."

      Mạc Tiểu Hàn quỳ gối sàn nhà lạnh như băng, dùng chiếc khăn lau từng tấc từng tấc mặt sàn bằng gỗ Giá Tỵ (gỗ tếch) sang trọng; cho đến khi nó sáng lên như mới, có thể nhìn bóng người phản chiếu trong đó. Do làm tỉ mỉ như vậy nên chỉ mỗi phòng khách cũng mất tròn buổi sáng. Đến khi lau sạch toàn bộ sàn nhà rồi, lúc đứng dậy, mới phát ra lưng mình đau đến nỗi gần như đứng vững.

      Vuốt vuốt vùng eo đau nhức, Mạc Tiểu Hàn an ủi bé con trong bụng: "Bé con, con nhất định phải kiên cường a! Đợi đến khi ông ngoại làm phẫu thuật xong, mẹ dẫn con rời khỏi nơi này. bao giờ để con bị giày vò nữa."

      Chương 55: Học tập nấu ăn

      [​IMG]
      Mặc chiếc tạp dề hoa vào người, Mạc Tiểu Hàn chuẩn bị nấu cơm cho Sở Thiên Ngạo, lại nghe thấy Sở Thiên Ngạo nằm ghế salon với vẻ chán ghét: " nghĩ mình là con nhà danh giá sao? Làm việc chậm chạp như vậy, cố tình lười biếng hả?"

      Trước kia Sở Thiên Ngạo tất nhiên lạnh lùng tàn ác, nhưng lại chưa bao giờ làm khó Mạc Tiểu Hàn dù là việc nhất, nhưng bây giờ chỉ sai Mạc Tiểu Hàn dọn dẹp nhà vệ sinh, thậm chí còn xoi mói công việc làm của Mạc Tiểu Hàn rất kỹ càng.

      Ánh mắt liếc qua lan can cầu thang Mạc Tiểu Hàn mới vừa lau xong, lại nhướng mi: "Chưa sạch, lau lại lần nữa !"

      Chờ Mạc Tiểu Hàn lau xong cầu thang, vừa định nghỉ ngơi lát, lại nhàng câu: "Vén màn che vỉa hè lên, rồi lau dọn lần."

      Kể từ khi Mạc Tiểu Hàn đến ngôi nhà này ở, hầu như cũng đến công ty, mọi việc đều giải quyết và xử lý qua mạng..

      Mạc Tiểu Hàn cảm thấy rất khổ sở, mỗi ngày mọi sinh hoạt của nằm dưới ánh mắt soi mói của Sở Thiên Ngạo, bị bắt bẻ và chỉ trích. Giống như Mạc Tiểu Hàn thiếu khoản nợ rất lớn vậy.

      Mạc Tiểu Hàn bận rộn tối mặt tối mày suốt cả ngày, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, lại nấu cơm, lại quét dọn nhà…..

      Nhưng cũng kỳ lạ, do việc nhà nặng nhọc dồn ép, ngược lại cảm thấy buồn nôn nữa. Bé con trong trong bụng hình như cũng rất hiểu chuyện nên vô cùng ngoan ngoãn sống ở trong bụng mẹ, rốt cuộc phản ứng thai nghén cũng còn hành hạ nữa.

      Vài ngày sau, khi Sở Thiên Ngạo từ công ty trở về mang theo xấp thực đơn dầy, đưa cho Mạc Tiểu Hàn lúc ép nước trái cây: " thực đơn này là món ăn, mỗi ngày phải học xong món, mấy ngày nữa tôi muốn mời bạn bè tới nhà ăn cơm."

      Mạc Tiểu Hàn cầm xấp thực đơn, nhất thời cảm thấy đau đầu nhức óc, xấp thực đơn dầy, từ món ta đến món tây, từ món ăn lạnh đến món tráng miệng, hễ là những món có trong nhà hàng, trong thực đơn này cũng đều có! Nào là sushi, thịt bò bít tết, ốc sên hấp, món tráng miệng có rau trộn, mì sốt tương, lẩu uyên ương…, rất nhiều món chưa từng thấy hoặc nghe bao giờ.

      Mạc Tiểu Hàn nhìn xấp thực đơn, khổ sở cắn môi: "Thực đơn này quá nhiều, chỉ có mấy ngày, làm sao tôi học hết được! Nếu mời bạn bè nhà hàng , tôi sợ đến lúc đó tôi nấu ngon khiến mất mặt."

      " phải có sách dạy nấu ăn sao? Sao lại nấu được?" Ánh mắt Sở Thiên Ngạo lại trở nên nguội lạnh.

      "Nhưng quá nhiều món ăn, phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể học được."

      "Chính nghĩ biện pháp ! Nếu học được, ba cũng cần phải phẫu thuật nữa!"

      ". . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn đứng đó, cúi đầu mặc cho Sở Thiên Ngạo khiển trách. Bờ vai thon gầy mỏng manh đến độ muốn đâm thủng áo ra ngoài.

      Tầm mắt Sở Thiên Ngạo rơi xuống bờ mi cong như vầng trăng khuyết, đưa tay cầm lại xấp thực đơn, rút ra trong đó mấy tờ ném cho Mạc Tiểu Hàn: "Này, mấy món này khó làm chứ? Tối nay tôi muốn ăn bánh bao hấp và bánh nướng áp chảo." xong, cũng thèm nhìn Mạc Tiểu Hàn, thẳng lên lầu.

      Mạc Tiểu Hàn nhìn những tờ thực đơn vừa đưa, hiển nhiên kiểm tra qua, nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn trong bếp, nhưng phần lớn cách làm cũng tương đối phức tạp, phải cứ tùy tiện là có thể học được.

      lo lắng, Mạc Tiểu Hàn làm sao biết làm bánh bao hấp, vì vậy thể nhìn thực đơn bắt đầu thực từng bước: nhào trộn bột mì, kết quả là chưa có kinh nghiệm, nên nếu phải là quá khô chính là quá nhão. Bận rộn cho tới trưa, chỉ mỗi hình dáng cái bánh bao cũng nặn ra.

      Cho tới lúc ăn cơm trưa, Sở Thiên Ngạo cầm quyển tạp chí vừa vặn xuống lầu. thong thả vào bếp, thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn còn đấu tranh vật lộn với thau bột, gương mặt bất mãn: "Sao còn chưa ăn cơm?"

      " làm, chỉ có điều bánh bao hấp buổi trưa chỉ sợ chưa ăn được rồi." Mạc Tiểu Hàn xoa xoa mồ hôi mặt. Đứng cho tới trưa, mệt muốn chết rồi.

      "Vậy buổi tối làm tiếp ! Bưng món khác lên nhanh chút."

      Mạc Tiểu Hàn liên tục nhào bột mì, làm gì còn thời gian nấu món khác để mà bưng cho . Mặt đỏ lên, vội vã rửa tay cho sạch, nhanh chóng làm món ăn đơn giản hai món canh.
      longtran2710 thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 56: Cố ý gây khó khăn

      [​IMG]
      Hai món canh nóng hổi được bưng lên bàn, Sở Thiên Ngạo ngay cả mí mắt cũng buồn nhìn, đôi đũa cũng buồn động, nhíu mi lại: "Đây chính là bữa trưa làm cho tôi ăn? Như vậy làm sao ăn?"

      "Cầm đũa ăn ! Bắt bẻ cái quỷ gì!" Trong lòng Mạc Tiểu Hàn thầm lên tiếng. Nhưng mặt lại vẫn chỉ có thể mực cung kính: "Nếu như hài lòng, vậy tôi làm món khác."

      Ánh mắt sắc bén của Sở Thiên Ngạo gắt gao nhìn chăm chú vào Mạc Tiểu Hàn: "Cơm với canh suông, vì bất mãn với tôi sao?"

      " có, chỉ vì tôi học làm mấy món ăn mới suôn sẻ, nên còn rất ít thời gian." Mạc Tiểu Hàn vâng vâng dạ dạ xin lỗi. Nhẫn nại! Nhẫn nại! nhắc nhở bản thân mình.

      "Tôi có hứng thú. làm món sủi cảo ăn . Học nhào bột mì cho tới trưa, chắc học xong rồi chứ?"

      Trong nhà bếp rộng lớn, Mạc Tiểu Hàn xoa bóp cổ tay đau nhức, hao phí bao nhiêu sức lực mới làm xong món sủi cảo. Kết quả khi mang sủi cảo lên bàn, Sở Thiên Ngạo chỉ miễn cưỡng liếc mắt nhìn, nếm cũng nếm, "Tôi chờ quá lâu, nên còn hứng thú với sủi cảo nữa. Thôi ăn cơm chiên !"

      Mạc Tiểu Hàn vừa uất ức vừa tức giận, nhưng thể làm gì, đành phải bưng sủi cảo xuống bếp, rồi chuẩn bị làm cơm chiên cho .

      Gây khó dễ cho Mạc Tiểu Hàn dường như trở thành niềm vui thú của Sở Thiên Ngạo. Bây giờ thèm sử dụng bạo lực đối với nữa, mà chỉ hứng thú bắt bẻ tài nấu nướng của , bắt bẻ thái độ của , thậm chí ngay cả khi mặc quần áo phù hợp với dáng người, đều vô tình trở thành đề tài cho nhạo báng.

      tại Mạc Tiểu Hàn quả rất sợ vào nhà bếp. Sở Thiên Ngạo đơn giản là cố ý làm khó cho , ví như buổi trưa ràng buổi tối muốn ăn thịt bò, Mạc Tiểu Hàn sợ bị bới móc nên làm đủ món: xào, kho tàu, nấu canh, mỗi loại làm phần, đợi đến buổi tối sau khi làm xong, Sở Thiên Ngạo lại với bộ dạng hứng thú tiếng: "Tối nay ăn thịt bò nữa, đổi thành ăn thịt dê !"

      Mạc Tiểu Hàn thể làm gì khác hơn tiếp tục nấu ăn. Cứ như vậy, đương nhiên là bữa ăn bắt đầu đúng giờ, biết vậy nhưng Sở Thiên vẫn lành lạnh câu: " càng ngày càng ngốc nghếch, tôi suy nghĩ xem có nên trả tiền phí phẫu thuật cho ba hay đây."

      câu gì khác cũng liên quan, nhưng Mạc Tiểu Hàn chỉ sợ câu này. Chỉ cần vừa nghe Sở Thiên Ngạo như thế, gương mặt nhắn quật cường của liền cúi xuống, giọng ngập ngừng khẽ như tiếng ruồi muỗi bay: "Lần sau như vậy nữa."

      Sở Thiên Ngạo cau mày lại, thèm nhìn nữa, nhưng đem tô canh thịt dê làm uống hết sạch.

      Mang thai ba tháng rồi, bụng của Mạc Tiểu Hàn bắt đầu nhô ra chút, nhưng do người gầy guộc, lại mặc áo rộng rãi, nên xem ra giống phụ nữa mang thai.

      Bé con trong bụng phải lúc nào cũng ngoan, mà bây giờ Mạc Tiểu Hàn lại ăn rất nhiều, cũng thường xuyên buồn ngủ, giờ bị Sở Thiên Ngạo hành hạ như thế, sắp chống đỡ nổi nữa rồi.

      Nhưng Sở Thiên Ngạo chơi trò chơi "Làm khó Mạc Tiểu Hàn" dường như bị nghiện nên thường đến công ty, chỉ đặc biệt ở nhà nhìn chằm chằm làm việc nhà, còn thường sắp xếp số việc giải thích được cho làm, ví như lau sàn nhà. Mạc Tiểu Hàn cảm thấy sàn nhà phòng khách nếu cứ lau nữa chắc còn sáng hơn kim cương.

      Sở Thiên Ngạo thỉnh thoảng lại nhàng phán câu, Mạc Tiểu Hàn phải bận việc cả ngày, buổi tối lê tấm thân mệt mỏi lên giường, còn kịp suy nghĩ chuyện gì nữa, liền trực tiếp tiến vào mộng đẹp.

      Hai ngày sau, Sở Thiên Ngạo sai Mạc Tiểu Hàn thay ga, chăn và vỏ gối trong phòng, ràng có máy giặt quần áo rất cao cấp, nhưng cho sử dụng, nhất định bắt Mạc Tiểu Hàn giặt bằng tay.

      Mạc Tiểu Hàn cuộn tay áo lên, hai bàn tay bé có chút thô ráp vò mạnh ga giường vỏ chăn, xả đầy nước trong bồn tắm lớn, đem tất cả bỏ vào bồn xả sạch, dành phần lớn thời gian giặt giũ, đợi đến khi xong xuôi, toàn thân cũng ướt đẫm..

      Chương 57: Dọn dẹp ao nước

      [​IMG]
      Quần áo ướt đẫm dính vào người thấy lành lạnh, Mạc Tiểu Hàn đứng dậy, chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng như mềm ra, bụng có chút căng đau. Trong lòng thầm lo lắng, thù hận đối với Sở Thiên Ngạo xông lên đầu, biết mang thai, lại muốn người phụ nữ có thai làm loại chuyện loại này. Quả là người có chút nhân tính! Trong lòng Mạc Tiểu Hàn mắng nhiếc Sở Thiên Ngạo thậm tệ.

      Về giường nằm nghỉ ngơi lát, cơn đau bụng giảm bớt rất nhiều, lúc này Mạc Tiểu Hàn mới yên lòng lại. Đoán chừng là do mệt nhọc và khom lưng quá lâu.

      "Bé con, mẹ thực xin lỗi con." Mạc Tiểu Hàn thấy lòng chua xót.

      Những phụ nữ có thai khác đều giống như nữ hoàng, người nhà tỉ mỉ chăm sóc, việc chỉ cực nhọc chút cũng cho làm, chỉ sợ bảo bối trong bụng có bất kỳ sơ xuất gì. Nhưng bảo bối của Mạc Tiểu Hàn , ngoại trừ chính thương xót ra, chẳng còn ai.

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo ước gì đứa bé này mất ! Mạc Tiểu Hàn đột nhiên rùng mình cái. Bắt làm những công việc nặng nhọc như vậy bằng tay, đại khái chính là muốn vì mệt mỏi khổ cực mà sinh non đây mà!

      Chạy trốn, chạy trốn! Chờ ba phẫu thuật xong, cùng ba trốn khỏi cái thành phố này. Ngày nào còn ở bên cạnh Sở Thiên Ngạo, ngày đó vẫn gặp nguy hiểm. Mạc Tiểu Hàn thầm nghĩ tới phương án chạy trốn.

      Cũng may là ở phương diện ăn uống Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ làm khó Mạc Tiểu Hàn, Mạc Tiểu Hàn muốn ăn cái gì ăn cái đó, trong thời gian mang thai, chế độ dinh dưỡng cũng tệ.

      Sở Thiên Ngạo có lúc còn châm chọc: " xem bộ dáng này của , dân chạy nạn Châu Phi so với nhìn còn có da có thịt hơn, về sau phải ăn nhiều chút, nếu người khác lại tưởng rằng Sở Thiên Ngạo tôi khấu trừ lương người giúp việc bằng khẩu phần ăn.

      Mấy ngày nay thời tiết cũng rất tốt. buổi chiều hôm đó, Sở Thiên Ngạo nhìn ra hồ bơi ngoài cửa sổ, đột nhiên gọi Mạc Tiểu Hàn lại: " xả nước hồ bơi , rồi chà rửa cho sạch , tối nay tôi muốn bơi."

      "Được." Mạc Tiểu Hàn nhìn hồ bơi cực lớn, chỉ thấy trong đầu có cảm giác đau mơ hồ.

      Xả hết nước trong hồ bơi xong, Mạc Tiểu Hàn cầm bàn chải và dung dịch tẩy rửa, bỏ vào hồ rồi bắt đầu dọn dẹp. khom người chà chà lại vách tường của hồ bơi, chà rửa lúc liền cảm thấy mệt mỏi, tựa vào vách tường nghỉ lát, lúc sau mở khóa vòi nước xịt cho sạch vùng mới chà rửa xong.

      Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, hình thành vầng hào quang rực rỡ bầu trời trong xanh. Ánh hoàng hôn chiếu những ánh sáng dịu dàng ấm áp vườn quýt, nhưng Mạc Tiểu Hàn lại cảm giác toàn thân lạnh như băng. Tới khi chà rửa xong bốn bức vách của hồ bơi, còn kiểm soát được sức lực bàn tay của mình nên khiến nước tràn ra tung tóe ướt hết quần áo.

      đến giờ làm cơm tối, Mạc Tiểu Hàn lại dám trì hoãn, liếc mắt nhìn hồ bơi còn chưa chà rửa xong, thở dài, vào bếp chuẩn bị cơm tối.

      kịp thay quần áo ướt người, Mạc Tiểu Hàn vội vàng rửa tay, bắt đầu rửa rau, thái thức ăn.

      Sở Thiên Ngạo luôn luôn thích ăn những món ăn , cay, nhưng hôm nay hiểu tại sao lại muốn ăn món cay Tứ Xuyên, chỉ có điều món này rất hợp với khẩu vị của Mạc Tiểu Hàn, tại rất thích ăn đồ cay, bởi vì Sở Thiên Ngạo ăn , nên dám nấu, chỉ dám mua bình tương ớt đặt trong bếp, khi thèm ăn múc mấy muỗng.

      Hình như nước hồ bơi quá lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay truyền tới toàn thân, hơn nữa do mặc quần áo nửa ướt nửa khô, nên lúc chế biến thức ăn Mạc Tiểu Hàn nhảy mũi liên tục.

      Đậu hũ Ma Bà, cá hấp, gà tiềm, canh ngao. Trải qua khoảng thời gian tự rèn luyện, tay nghề của Mạc Tiểu Hàn tương đối khá.

      bàn tràn ngập món ăn cay bốc mùi thơm ngát, dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra màu sắc xinh đẹp, màu đỏ rực, bốc hơi nghi ngút, Mạc Tiểu Hàn thể chờ đợi được, chỉ muốn ăn ngấu ăn nghiến ngay lập tức!
      longtran2710 thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 58: Ngày mai làm tiếp món cay Tứ Xuyên

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn dọn xong đồ ăn, đến phòng đọc sách gọi Sở Thiên Ngạo ăn cơm.

      Sở Thiên Ngạo chát web với người nào đó laptop, dường như tâm trạng được tốt lắm, Mạc Tiểu Hàn nhìn lén cái, màn hình laptop là người đàn ông trung niên sang trọng rất tức giận. Thấy Mạc Tiểu Hàn vào, Sở Thiên Ngạo lập tức tắt máy. Sắc mặt trầm nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn: "Ai cho phép tự ý vào?"

      Mạc Tiểu Hàn lắp bắp : "Tôi có gõ cửa rồi. Nhưng thấy trả lời, tôi tưởng đồng ý nên bước vào."

      Ánh mắt nguy hiểm của Sở Thiên Ngạo quét qua mái tóc dài vẫn chưa kịp khô của Mạc Tiểu Hàn, "Dọn dẹp hồ bơi sạch rồi hả ?"

      là vạch áo cho người xem lưng, Mạc Tiểu Hàn coi như mình gặp xui xẻo.

      "Chưa xong, nhưng sau bữa cơm chiều, tôi tiếp tục dọn sạch."

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng hừ tiếng, đứng lên theo Mạc Tiểu Hàn xuống lầu.

      Mạc Tiểu Hàn thở phào nhõm. Cũng may, Sở Thiên Ngạo có giận dữ. Nhìn vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo u có thể vắt ra nước, Mạc Tiểu Hàn quyết định cố gắng bớt chuyện. nhiều sai nhiều.

      Vừa ngồi xuống bàn ăn, trong bụng Mạc Tiểu Hàn liền phát ra tràng tiếng "óc ách", Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn qua, ánh mắt kia là khinh thường hay chế giễu, Mạc Tiểu Hàn ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, "Bé con a, mẹ biết con đói bụng, nhưng con cũng đừng kêu lớn tiếng như vậy a!" Mạc Tiểu Hàn đem trách nhiệm đẩy hết cho bé con trong bụng.

      Nhìn Sở Thiên Ngạo cầm cái muỗng bắt đầu múc canh uống, Mạc Tiểu Hàn vội vàng khởi động, món ăn vừa thơm vừa cay, đây chính là bữa cơm thèm muốn rất lâu rồi nha!

      Đậu hũ Ma Bà, ăn ngon, cá hấp, ăn ngon, gà tiềm, cũng rất ngon! Mạc Tiểu Hàn hết lòng ăn, ăn đến mặt mày hớn hở, hứng trí bừng bừng.

      Đến khi cảm giác thèm, Mạc Tiểu Hàn mới từ từ ăn chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên, cái đĩa trước mặt Sở Thiên Ngạo sạch , hình như trừ canh ngao ra, chưa kịp ăn món nào.

      "Ủa, sao ăn?" Trong miệng Mạc Tiểu Hàn nhai gà tiềm, mơ hồ hỏi Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo nhàn rỗi dựa lưng vào thành ghế: "Xem ăn là đủ rồi. là quỷ chết đói đầu thai sao? Là do Sở Thiên Ngạo tôi chưa bao giờ cho ăn no sao? Tướng ăn khó nhìn!"

      Mạc Tiểu Hàn le lưỡi, hình như ăn có chút quá mạnh bạo. Buổi chiều làm việc dùng sức quá nhiều nên sớm đói bụng, hơn nữa hôm nay đều là món ăn thích, ăn nhiều mới là lạ chứ!

      Sở Thiên Ngạo quăng thêm câu: "Ngày mai làm tiếp món cay Tứ Xuyên!" Rồi tự mãn lên lầu. Chỉ để lại Mạc Tiểu Hàn giương mắt mà nhìn.

      Cái đầu của Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng chuyển động: "Hình như thích ăn cay a, tại sao ngày mai còn muốn mình làm món cay Tứ Xuyên? Chẳng lẽ là phát mình thích ăn, nên cố ý chăm sóc mình sao?"

      Ngay sau đó, lắc đầu xua tan ý nghĩ của mình, loại người như Sở Thiên Ngạo, làm sao có thể để ý đến sống chết của người khác chứ! thể nào chăm sóc mình như thế được!

      Suy nghĩ hồi lâu cũng hiểu lý do, Mạc Tiểu Hàn thèm nghĩ nữa. tại chuyện quan trọng nhất của là trước khi cơn giận của Sở đại thiếu gia bộc phát, phải nhanh chóng dọn dẹp hồ bơi cho sạch .

      Đèn đường phát ra ánh sáng lạnh lẽo, những chụp đèn bằng thủy tinh đem ánh đèn nhốt chặt lại, khiến xung quanh hồ mờ mờ ảo ảo. Bóng cây cối um tùm giống như sương mù, khí cũng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh côn trùng trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu dài ngắn khác nhau, khiến gian càng thêm hiu quạnh.

      Mạc Tiểu Hàn đeo đôi ủng mưa cồng kềnh đứng trong hồ bơi ra sức quét dọn, cánh tay càng ngày càng mỏi, cổ tay càng ngày càng đau, sức lực tích tụ do mới vừa ăn cơm tối xong dường như biến mất còn dấu vết, chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng, chút hơi sức cũng có.

      Mạc Tiểu Hàn sức cùng lực kiệt từ đáy hồ bơi bò lên bờ, mệt mỏi thở hổn hển từng hơi từng hơi . trận gió lạnh thổi qua, lạnh đến run lẩy bẩy.

      Nhìn bóng đêm vắng lạnh xung quanh, tất cả tủi thân hóa thành bi thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      co quắp cơ thể tựa vào cột đèn cạnh bể bơi, bi thương tột cùng, nhưng lại muốn lên tiếng khóc lớn nên lấy tay che miệng lại, phát ra tiếng nức nở lặng lẽ.

      Chương 59: Mạc Tiểu Hàn ngốc nghếch

      [​IMG]

      Bầu trời u ám, đến ánh sao cũng nhìn thấy. Dường như chuẩn bị nổi lên cơn bão lớn. Mạc Tiểu Hàn đơn ngồi dưới ánh đèn đường mờ mịt, nước mắt tràn lan như thác lũ, tùy ý giội rửa mặt, uất ức và bi thương càng ngày càng mãnh liệt.

      Mạc Tiểu Hàn ngồi ở chỗ đó, vách tường hồ bơi màu trắng phản chiếu ánh sáng đèn đường mơ màng, rơi xuống bờ vai mỏng manh của .

      "Đừng khóc." giọng trong bóng đêm hiu quạnh vang lên.

      Mạc Tiểu Hàn vẫn ngồi dưới đất nức nở ngừng, hồi lâu mới có phản ứng. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Sở Thiên Ngạo.

      Chẳng biết từ lúc nào, lặng yên tiếng động tới bên hồ bơi. Đứng ở bên cạnh từ cao nhìn xuống . Trong ánh sáng mờ ảo thấy vẻ mặt của . Giọng của cũng nhàn nhạt, nghe ra buồn hay vui.

      Nỗi uất ức của Mạc Tiểu Hàn lập tức tràn ra như lũ quét: " cút ! Tôi cần quan tâm! Đừng có vờ vịt giả bộ làm người tốt!" Tùy tiện lau lung tung những giọt nước mắt chảy tràn mặt, Mạc Tiểu Hàn lớn tiếng kêu gào.

      Sở Thiên Ngạo nhíu chặt đôi mày rậm, tiến về trước bước, tay kéo Mạc Tiểu Hàn từ mặt đất đứng lên: ", lên cơn điên à!"

      Vừa chạm vào người mới phát cảm giác có gì đó đúng, đặt tay lên trán kiểm tra lần nữa, nhiệt độ nóng bỏng pha trộn với nước mắt, khiến trái tim Sở Thiên Ngạo chợt thấy căng thẳng: "Đáng chết! sốt rồi!"

      Nhanh chóng ẵm Mạc Tiểu Hàn vào nhà, thèm quan tâm tới Mạc Tiểu Hàn vừa kêu gào vừa đấm đá lung tung.

      "Im! Ngoan chút!" Giọng Sở Thiên Ngạo có chút kiên nhẫn. Sức lực trong tay lại giảm rất nhiều. Mạc Tiểu Hàn sốt quá cao nên có chút mê man, căn bản để ý tới những lời vỗ về của Sở Thiên Ngạo, vẫn gào lên: " cút ngay! Đừng đụng vào tôi! Cút !"

      tay Sở Thiên Ngạo ôm cơ thể gầy yếu của , tay gắt gao khống chế đạp loạn hai chân. giọng bên tai : "Nếu cứ lộn xộn, tôi ném vào hồ bơi, để cho đứa con hoang trong bụng của chôn theo luôn!"

      Lời lạnh lẽo tàn khốc khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức tỉnh táo lại. Bé con thể có chuyện, phải bảo vệ tốt đứa con bé trong bụng của mình. Mạc Tiểu Hàn bị dọa sợ tới mức che bụng chặt, ngoan ngoãn để Sở Thiên Ngạo bế vào phòng ngủ.

      Sở Thiên Ngạo thận trọng đem Mạc Tiểu Hàn đặt lên giường, lại kê thêm cái gối đầu mềm mại để giúp tư thế thoải mái nhất, sau đó lấy nhiệt kế kẹp vào nách Mạc Tiểu Hàn. Khuôn mặt nhắn tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn sốt đến đỏ bừng, vầng trán cũng nóng đến dọa người.

      Hàng chân mày của Sở Thiên Ngạo co rút, sắc mặt so ra còn khó nhìn hơn sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn, " là ngu ngốc! Chỉ có dọn dẹp cái hồ bơi mà lại để mình phát sốt! Chưa từng thấy ai ngu ngốc như người phụ nữ này!"

      Mạc Tiểu Hàn sốt đến nỗi cả người vô lực, muốn cãi nhau với , cũng chống đối lại bất kỳ động tác nào của Sở Thiên Ngạo. trong thời gian chờ kiểm tra nhiệt độ của , Sở Thiên Ngạo đột nhiên cúi người ghé sát vào mặt Mạc Tiểu Hàn, chăm chú quan sát . Tựa như chưa bao giờ quen biết vậy.

      Đó là loại ánh mắt nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, giống như đối với Mạc Tiểu Hàn, chưa bao giờ quan sát kỹ.

      "Làm gì thế? Điên à?" Mạc Tiểu Hàn bị ánh mắt của nhìn thấy rợn cả tóc gáy, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

      "Đúng là những lúc lời nào có vẻ đáng hơn." Sở Thiên Ngạo nhàng đẩy Mạc Tiểu Hàn nằm lại gối. Cầm cánh tay của Mạc Tiểu Hàn, chút dịu dàng rút nhiệt kế ra.

      "Á! tay chút! Tôi là bệnh nhân. Ôi! Tôi còn mang thai. Ôi, ôi!" Mạc Tiểu Hàn cũng biết do tức giận hay do bị ngã, chỉ thấy trước mắt như nổ đom đóm.

      "Bệnh nhân? Đó là do quá ngu ngốc! biết chăm sóc chính mình! Mang thai? Đứa con trong bụng , cũng phải là do tôi làm!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng thốt ra câu, nhìn cũng nhìn Mạc Tiểu Hàn, mắt chỉ lo nhìn nhiệt kế.
      longtran2710 thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 60: Kêu bác sĩ nhanh lên cho tôi

      [​IMG]
      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo đột nhiên trừng lớn. nhiệt kế chỉ 39 độ!

      Xoay người qua liếc mắt nhìn gương mặt mơ mơ màng màng của Mạc Tiểu Hàn, vì sốt quá cao mà đỏ ửng, Sở Thiên Ngạo đành đem những lời trách cứ nuốt vào trong bụng. Thở dài, giúp đắp kín mền. Cầm điện thoại gọi số điện thoại: "Dư Phong, giúp tôi tìm chiếc xe cứu thương! Phải nhanh lên!"

      Sở Thiên Ngạo vào phòng chứa đồ, lấy ra hòm thuốc, dùng miếng bông chấm rượu cồn, lau ấm cho Mạc Tiểu Hàn. Trước tiên cởi bộ quần áo ướt nhẹp của , sau đó là chiếc áo lót màu trắng kiểu của các của thiếu nữ. Cơ thể trắng nõn mịn màng dưới lớp quần áo khiến bản năng của Sở Thiên Ngạo trỗi dậy, nơi cổ họng nóng lên. Vốn tưởng rằng cởi quần áo gặp phải phản kháng mãnh liệt của Mạc Tiểu Hàn, vì vậy khi Sở Thiên Ngạo chuẩn bị sẵn tinh thần, đón tiếp tức giận cùng những lời mắng chửi của Mạc Tiểu Hàn, mới phát Mạc Tiểu Hàn ngủ rồi.

      Giọt nước mắt còn đọng lại hàng mi dài, như giọt sương trong suốt đọng cánh hoa. Hai gò má gầy đỏ bừng, lại càng lộ ra những đường nét thanh lệ. Đôi môi tái nhợt mím chặt, tựa như trong mộng cũng có những chuyện vui khiến lo lắng.

      Sở Thiên Ngạo ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt ngủ của Mạc Tiểu Hàn, cử chỉ có chút bình thường đưa ngón trỏ ra, vuốt dọc theo gương mặt của Mạc Tiểu Hàn, cặn kẽ miêu tả hình dáng khuôn mặt .

      Hàng mi dài đen đậm, sống mũi cao thẳng mà mất vẻ xinh xắn, chiếc cằn nhọn . . . . . . Ngón tay Sở Thiên Ngạo cứ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mạc Tiểu Hàn như thế, trong lòng trào dâng cảm xúc khó hiểu, tựa như là đau đớn, cũng tựa như là ngọt ngào.

      Mạc Tiểu Hàn, bé ngu ngốc này! Sở Thiên Ngạo lẩm bẩm . Ngón tay vẫn dính chặt vào khuôn mặt lưu luyến rời.

      Giờ phút này, Sở Thiên Ngạo thậm chí cảm thấy rằng, nếu như Mạc Tiểu Hàn cứ ngủ như vậy tốt hơn. Khi ngủ, nhìn Mạc Tiểu Hàn xinh đẹp như thế, ngoan ngoãn như thế, ghét đụng vào, toàn tâm toàn ý vì mà rộng mở trái tim mình.

      Sở Thiên Ngạo thích Mạc Tiểu Hàn như vậy.

      Điện thoại di động phát ra tiếng chuông dễ nghe. Sở Thiên Ngạo cầm điện thoại di động lên. Giọng Dư Phong vội vàng truyền tới: "Tổng giám đốc, xe cứu thương bây giờ thể tới được! Bên ngoài mưa lớn, có con đường bị nước ngập, xe cứu thương bị kẹt đường!"

      "Mưa lớn?" Sở Thiên Ngạo tới bên cửa sổ kéo màn ra, mới phát ngoài cửa sổ quả nhiên mưa tầm tã. Căn phòng cách tốt quá, nên mặc dù bên ngoài mưa bão dữ dội như vậy mà bên trong lại nghe thấy chút tiếng động nào.

      Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu chặt lại. Bây giờ chỉ còn cách tiếp tục sử dụng phương pháp vật lý rồi chứ còn biện pháp nào khác, Mạc Tiểu Hàn mang thai, cũng nên dùng thuốc hạ sốt.

      Sở Thiên Ngạo lướt mắt qua vùng bụng của Mạc Tiểu Hàn, cỗ ghen tuông mãnh liệt xông thẳng lên đầu. Mỗi lần nhìn tới Mạc Tiểu Hàn, nghĩ đến đứa con trong bụng của , liền rất tức giận, nhưng lại muốn bỏ qua cho Mạc Tiểu Hàn, muốn mỗi ngày nhìn thấy .

      Sở Thiên Ngạo ngừng dùng rượu cồn lau cơ thể Mạc Tiểu Hàn, nhưng nhiệt độ dường như vẫn có dấu hiệu hạ xuống. Gọi điện thoại thúc giục xe cứu thương mấy lần, nhưng xe vẫn bị kẹt đường, mưa vẫn rơi ngớt, ông trời dường như cũng đối nghịch với .

      Sở Thiên Ngạo thể làm gì khác hơn là trút giận lên Dư Phong, gầm thét ra lệnh cưỡng chế nhanh chóng tìm biện pháp, nếu cũng đừng có nghĩ được lăn lộn dưới tay !

      Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ khẩn trương như thế, ôm Mạc Tiểu Hàn dựa vào người mình, cách tấm chăn mỏng ôm chặt , trái tim cảm thấy trống rỗng, càng lúc càng lớn, bên trong đều là hoảng sợ và lo lắng.

      biết nếu sốt cao quá lâu ảnh hưởng đến trí não, phụ nữ có thai bị sốt, đối với mạng sống của thai nhi ảnh hưởng rất lớn.

      việc cho tới bây giờ, đối với bào thai trong bụng Mạc Tiểu Hàn ngược lại có ghét cay ghét đắng như vậy, bất kể như thế nào, đó là đứa con của Mạc Tiểu Hàn. Bất kể cha nó là ai, người nó dù sao cũng chảy nửa dòng máu của Mạc Tiểu Hàn.

      Chương 61: Tôi bệnh viện

      [​IMG]
      Cám ơn trời đất, xe cứu thương rốt cuộc tới!

      Cả người Dư Phong ướt đẫm mang theo bác sĩ cấp cứu chạy đến. ta chưa bao giờ thấy Sở Thiên Ngạo khẩn trương như vậy, làm ta sợ tới mức phải tìm tới sở cảnh sát kêu xe mở đường, cuối cùng mới qua được đoạn đường hỗn loạn.

      Thấy Sở Thiên Ngạo sắc mặt trầm, Dư Phong bị dọa tới mức dám thở mạnh, vội vàng chỉ huy bác sĩ đưa Mạc Tiểu Hàn vào xe cứu thuơng.

      Hai bác sĩ tới bên cửa sổ, lấy ống nghe kiểm tra nhịp tim của Mạc Tiểu Hàn, rồi lại lật mí mắt của xem chút, sau khi thấy có vấn đề gì nghiêm trọng nên nhìn Sở Thiên Ngạo : "Sốt bình thường thôi, chỉ cần truyền dịch là sao nữa."

      chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường nha, lại loạn lên như sắp xảy ra trận chiến lớn, làm hại bọn họ nửa đêm mạo hiểm mưa to gió lớn cũng chạy tới, cả người ướt sũng. Bác sĩ thầm oán giận trong lòng, chuẩn bị đưa tay bế Mạc Tiểu Hàn.

      "Dừng tay!" Sở Thiên Ngạo bước tới trước giường, đưa tay ra ngăn cản động tác của bác sĩ, "Đừng đụng vào ấy, tôi tự đưa ra xe!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng.

      " có việc gì, chỉ là cảm bình thường thôi, cần sợ đến như vậy." Bác sĩ Giáp hiểu lầm ý tứ của Sở Thiên Ngạo, có vẻ xem thường .

      Mày kiếm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại chặt, lập tức túm cổ áo bác sĩ nâng lên, giọng trầm thấp mang theo tức giận khiến lòng người rung động: " có việc gì? Sốt tới 39 độ mà có việc gì? Nếu ấy có chuyện gì xảy ra, tôi khiến chết rất khó coi!"

      Bác sĩ Giáp cũng nghe qua thế lực của tập đoàn Sở thị, nghe thấy lời của Sở Thiên Ngạo, nhất thời cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng vâng vâng dạ dạ gật đầu: "Đúng, đúng, chúng tôi nhất định điều trị tốt cho này. Xin tổng giám đốc yên tâm."

      Vừa trả lời, vừa tự chủ được liếc nhìn Mạc Tiểu Hàn, có vẻ mặt rất phổ thông nha, cùng lắm cũng chỉ là thanh tú mà thôi, làm sao lại khiến tổng giám đốc Sở tiếng tăm lừng lẫy mê mẩn tới như vậy? Khẩu vị của những người có tiền, đúng là kỳ quái.

      Có thể do hai người tranh cãi quá lớn tiếng đánh thức Mạc Tiểu Hàn, mở đôi mắt như sương mù, chóng mặt nhìn đống người vây quanh trước giường. Áo khoác trắng, nhận ra chiếc áo khoác trắng, bác sĩ! Tại sao lại có bác sĩ tới nhà? Có phải Sở Thiên Ngạo muốn lén lút phá bỏ đứa bé trong bụng hay ?

      Mạc Tiểu Hàn bị sốt tới hồ đồ, quên luôn chuyện mình bị sốt, chỉ muốn nhất định phải bảo vệ đứa con trong bụng!

      Sở Thiên Ngạo vươn cánh tay ôm từ giường lên: "Tiểu Hàn, chúng ta tới bệnh viện. Em cố gắng thêm chút nữa."

      ", , tôi bệnh viện, tôi bệnh viện! Đây là con của tôi, ai cũng thể đụng vào!" Mạc Tiểu Hàn bị sốt nên mất tỉnh táo, giờ phút này sức lực lại mạnh vô cùng, liều mạng vùng vẫy trong lòng Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo dám dùng sức, sợ thương tổn đến , thể làm gì khác hơn là cố gắng dụ dỗ : "Em bị bệnh, bệnh viện để bác sĩ khám chút, khỏi bệnh tôi dẫn em ra nước ngoài chơi, có được hay ? Ngoan, nghe lời."

      Nhưng Mạc Tiểu Hàn lại nghe những lời của Sở Thiên Ngạo, chỉ lo giãy giụa, tình mẫu tử bộc phát khiến giống như con sói hoang dã hung bạo, Sở Thiên Ngạo cảm thấy sắp chống đỡ nổi. thể làm gì khác hơn là vội vã chạy nhanh về phía xe cứu thương.

      Mạc Tiểu Hàn thấy chiếc xe cứu thương trong sân, càng thêm khẳng định là Sở Thiên Ngạo muốn đưa đến bệnh viện để phá bỏ đứa bé trong bụng, nên dùng hết sức lực toàn thân, đưa tay ra, hướng về mặt của Sở Thiên Ngạo hung hăng cào cấu!

      "Rẹc. . . . . ." Dường như có thể nghe được tiếng móng tay sắc bén cào rách lớp da, mặt Sở Thiên Ngạo nhất thời có vài vết máu sâu!

      Dư Phong theo bên cạnh bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ đến độ cầm cáng cứu thương rơi xoảng mặt đất! Đôi mắt ta trừng to còn lớn hơn chiếc chuông đồng, nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo cùng Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn lần này chết chắc rồi! Sở Thiên Ngạo là ai, phản kháng cũng được, cư nhiên còn cào rách mặt của ! Sở Thiên Ngạo luôn luôn sĩ diện, điều này khiến sau này ra cửa thế nào? Mạc Tiểu Hàn, nhất định phải chết! xác hai mạng a! Dư Phong có chút đành lòng!
      longtran2710 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :