1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 42: Lộ Phi nghỉ học

      [​IMG]
      Ròng rã buổi sáng, Mạc Tiểu Hàn đều trải qua nỗi lo lắng và sợ hãi. Nếu được đưa ra ánh sáng, biết làm thế nào để đối mặt với ánh mắt coi thường và khinh miệt của bạn học!

      Đôi tay chống cằm, Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn những vết mực mặt bàn. Sở Thiên Ngạo, người đàn ông này làm cuộc sống của rối loạn như vậy!

      "Tiểu Hàn, lát chúng ta cùng ăn cơm ? Hai ngày trước cậu cúp cua, căn tin mới có đầu bếp mới, làm món canh cá ăn rất ngon a!" Trong mắt Lương Nhạc Nhạc lên những trái tim hồng. Nhìn Mạc Tiểu Hàn mong đợi.

      "Ừ, cái đó. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn có chút khó khăn. Sở Thiên Ngạo ra lệnh khi học xong phải đến công ty tìm , cùng nhau ăn bữa trưa. ra cũng rất muốn cùng Lương Nhạc Nhạc ăn cơm. Mấy ngày có tới trường học, rất muốn nghe Lương Nhạc Nhạc những chuyện mới xảy ra trong trường chút.

      "Tiểu Hàn, cậu làm sao vậy? Gần đây đều lạ kỳ, có phải bệnh tình của ba cậu nặng thêm hay ?" Lương Nhạc Nhạc lo lắng hỏi.

      Nhìn thần sắc lo lắng của Lương Nhạc Nhạc, Mạc Tiểu Hàn thấy rất cảm động.

      "Được rồi, Nhạc Nhạc, tan lớp tớ cùng cậu ăn canh cá." Mạc Tiểu Hàn lấy lại quyết tâm.

      Có thể thấy được, len lén chạy tới chân cầu thang bấm số điện thoại của Sở Thiên Ngạo.

      "Này, buổi trưa tôi có chuyện, thể ăn cơm trưa với được."

      "Có chuyện gì? Quan trọng hơn chuyện ăn cơm với tôi sao?" Bên đầu điện thoại kia Sở Thiên Ngạo có vẻ vui.

      Mạc Tiểu Hàn để ý nhiều như vậy, Sở Thiên Ngạo này rất nhạy bén, càng nhiều càng dễ dàng bị bắt được khuyết điểm.

      "Giáo sư tìm tôi có việc. , cầu tới lớp." Mạc Tiểu Hàn vội vàng cúp điện thoại, lau mồ hôi lạnh toát ra trán.

      "Tút tút tút. . . . . ." Tiếng điện thoại bị cắt đứt nghe lại trống rỗng như vậy.

      Sở Thiên Ngạo tức giận ném di động lên bàn. Mạc Tiểu Hàn, lại dám cúp điện thoại của tôi! Hơn nữa, đây là lần thứ hai!

      "Dư Phong, chuẩn bị xe." Chiếc xe hơi hiệu BuGatti Veyron hướng đại học T tới.

      "Tiểu Hàn, chuyện của Lộ Phi cậu biết ?" Lương Nhạc Nhạc vừa ăn kem vừa cùng Mạc Tiểu Hàn tám chuyện.

      "Lộ Phi?" Mạc Tiểu Hàn giật mình. Đúng vậy a, hôm nay học, hình như thấy Lộ Phi đâu.

      "Có tối, Lộ Phi gặp tớ hỏi địa chỉ tiệm bán hoa mà cậu làm. Nhưng hôm sau, cậu ấy liền biến mất. Nghe nghỉ học về với ông bà rồi." Lương Nhạc Nhạc có chút nghi ngờ lắc đầu cái, "Thủ tục nghỉ học làm rất gấp. biết có phải nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì hay ?"

      "Nghỉ học?" Đôi mắt Mạc Tiểu Hàn đột nhiên trợn to: "Lộ Phi nghỉ học?"

      "Đúng a! Đúng rồi, đêm hôm đó rốt cuộc cậu ấy tìm cậu chưa? Có phải đêm hôm đó xảy ra chuyện gì hay ?" Lương Nhạc Nhạc tò mò hỏi tới.

      "A. . . . . . có a. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ cũng biết a. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy mình hô hấp đủ.

      Sao lại có thể biết chứ, chính là người gây chuyện!

      Nhất định là Sở Thiên Ngạo, là Sở Thiên Ngạo ép buộc Lộ Phi nghỉ học! Thủ đoạn của Sở Thiên Ngạo luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

      Nghỉ học. . . . . . Lộ Phi nghỉ học. . . . . . Như vậy, giấc mộng của cậu ấy? Giấc mộng của cậu ấy làm thế nào đây?

      Mạc Tiểu Hàn mãi mãi nhớ, mùa tựu trường năm đầu tiên, thầy giáo muốn mỗi người chút về giấc mơ của mình. Người thứ nhất lên bục giảng chính là Lộ Phi, cậu ấy trẻ tuổi, tuấn như vậy, thần thái phấn khởi nhìn mọi người , tôi muốn dành suất học bổng để đến đại học Harvard, tương lai, tôi muốn làm nhà xuất bản báo xuất sắc nhất !

      Sở Thiên Ngạo, tại sao muốn đuổi tận giết tuyệt! Lộ Phi có trêu chọc đến a! Mạc Tiểu Hàn nắm chặt nắm đấm. Hàm răng trắng nõn cắn sâu vào cánh môi.

      Chương 43: Ngụy trang nổi nữa

      [​IMG]
      Con đường rợp bóng cây dẫn đến nhà ăn, đám người nhộn nhịp đột nhiên phát ra những tiếng thét chói tai.

      chiếc xe hiệu Bugatti Veyron màu đen, ngang ngược xuyên qua đám người đó, mang theo khí phách ai bì nổi.

      "Két. . . . . ." Thắng gấp, chiếc xe Bugatti Veyron đột nhiên dừng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc.

      Mạc Tiểu Hàn cả người lạnh như băng, hô hấp đều ngưng lại!

      " phải Sở Thiên Ngạo, phải Sở Thiên Ngạo, xe của Sở Thiên Ngạo là Lamborghini, đây phải là xe Sở Thiên Ngạo." Trong lòng thầm cầu nguyện.

      Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, khuôn mặt tức giận của Sở Thiên Ngạo từ từ trở nên ràng. Con ngươi lạnh lẽo, cũng thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn, giọng bình tĩnh, nghe vào lại làm cho người ta rét mà run: "Lên xe!"

      Người phụ nữ này quá biết điều rồi, thoái thác hai hội nghị quan trọng, muốn cùng ăn bữa trưa, thế nhưng thà ăn trong căn tin của trường, cũng muốn ăn với ! ấy ghét nhìn thấy mình như vậy sao?

      Cặp mắt nguy hiểm nhuộm ít tia máu đỏ tươi.

      Lương Nhạc Nhạc kéo kéo tay áo Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, này, đây phải là học trưởng Sở Thiên Ngạo sao? Sao. . . . . . Hai người. . . . . ."

      Những nữ sinh bên cạnh bị hù dọa phen cũng bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ: "Thấy ? Chính là nữ sinh đó, hình như là tình nhân của Tổng giám đốc Sở. Có lần tớ còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau dạo cửa hàng đồ chơi dành cho người lớn!"

      Giọng lớn, nhưng vừa vặn có thể truyền tới tai Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc. Khiến những người chung quanh cười ầm lên.

      Mạc Tiểu Hàn cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt sáng cũng che lên tầng sương mù.

      Lương Nhạc Nhạc khiếp sợ mở to hai mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, cậu, cậu ở cùng chỗ với học trưởng Sở? Cậu biết căn bản là hoa hoa công tử, coi phụ nữ như đồ chơi nha!"

      "Mạc Tiểu Hàn, tôi lần cuối cùng, lên xe!" Giọng của Sở Thiên Ngạo mang theo tức giận. Mạc Tiểu Hàn hiểu, nếu như lên xe, biết thế nào là nhục nhã.

      Vội vã nhìn Lương Nhạc Nhạc giải thích: "Nhạc Nhạc, chuyện phải như cậu nghĩ. Tôi. . . . . ." Lời còn chưa hết, người bị Sở Thiên Ngạo túm lên xe.

      Mạc Tiểu Hàn còn chưa ngồi vững vàng, Sở Thiên Ngạo đạp chân ga, xe như mũi tên rời cung lao về phía trước.

      giây trước khi rời , Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Lương Nhạc Nhạc là nỗi khiếp sợ, thất vọng, còn có. . . . . . Khinh thường.

      Tức giận, vô cùng tức giận, khiến Mạc Tiểu Hàn muốn giả trang thành Tiểu Bạch Thỏ mềm mại nữa rồi.

      "Sở Thiên Ngạo! Rốt cuộc muốn đem cuộc đời của tôi hủy thành cái dạng gì mới bằng lòng bỏ qua!" Mạc Tiểu Hàn cắn răng nghiến lợi, tay nắm lại dùng sức đánh Sở Thiên Ngạo. Dư Phong lái xe, từ trong kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn cái, liền lập tức dời tầm mắt .

      Đối mặt với những loại chuyện như vậy, ước gì mình là người mù, người điếc. này nhất định là điên rồi! Lại dám động thủ với Tổng giám đốc Sở! nhất định chết rất thảm đấy!

      Nắm đấm của Mạc Tiểu Hàn đánh vào người cũng gây ra thương tích gì, nhưng Sở Thiên Ngạo lại hoàn toàn bị chọc giận. Ở chung chỗ với , khiến cảm thấy rất mất mặt sao? Làm phụ nữ của Sở Thiên Ngạo , lại khiến cảm thấy xấu hổ?

      bàn tay cứng như sắt cần tốn nhiều sức dễ dàng nắm chặt chiếc cổ mảnh mai của , dùng sức xoay vặn, Mạc Tiểu Hàn đau muốn rơi nước mắt.

      "Sở Thiên Ngạo, tên điên này! Ác ma! Tôi chán ghét ! Tôi hận ! Tên khốn kiếp!" Mạc Tiểu Hàn dùng cả tay cả chân, liều mạng đá vào người của Sở Thiên Ngạo.

      chỉ mới có 19 tuổi, con đường tương lai phải còn rất dài. Nhưng bây giờ, phía trước chỉ còn lại ngõ cụt, tình nhân của Sở Thiên Ngạo, dấu ấn nhục nhã này, cả đời dính chặt vào . . . . . .
      longtran2710 thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 44: Thiên Hi trở lại

      [​IMG]
      Xe chạy nhanh trong màn đêm, có người chuyện, bên trong xe trở nên yên tĩnh. khí ngột ngạt khiến người ta thở nổi.

      Dư Phong len lén nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn từ kính chiếu hậu, trong lòng thầm lắc đầu cái, bé nữ sinh này, quá biết tốt xấu rồi. Tổng giám đốc Sở chưa bao giờ mang phụ nữ về biệt thự nhà họ Sở. là người đầu tiên. Hôm nay tổng giám đốc đặc biệt dành thời gian muốn cùng ăn bữa trưa, lại dám cho ngài ấy leo cây. . . . . .

      Sở Thiên Ngạo sắc mặt tái xanh, cả người tản ra loại hơi thở khát máu muốn giết người. Ở bên cạnh , dường như khí trở nên thấp vài độ, khiến người ta run lẩy bẩy.

      Chỗ ngồi phía sau rất rộng, Mạc Tiểu Hàn cố gắng co người lại, cách Sở Thiên Ngạo càng xa càng tốt. Bây giờ có chút hối hận vì vọng động của mình, hậu quả chọc giận Sở Thiên Ngạo, phải là biết.

      Nhưng thế giới có thuốc hối hận để uống.

      Mạc Tiểu Hàn len lén liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, quyết định lát nữa xin lỗi , dù sao, ba còn nằm ở giường bệnh chờ phẫu thuật. Còn , cần Sở Thiên Ngạo trả phí phẫu thuật.

      Xe dừng lại trước cửa nhà để xe, Mạc Tiểu Hàn hé miệng, muốn hướng Sở Thiên Ngạo giải thích chuyện bữa trưa hôm nay, vừa ngẩng đầu, lại phát đôi mắt sâu đen của Sở Thiên Ngạo lãnh khốc quan sát .

      Thấy Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng: "Xuống xe". trán nổi gân xanh, mạnh mẽ kéo cánh tay thon mảnh của Mạc Tiểu Hàn, hướng phòng khách tới.

      Lực nắm của mạnh kinh người, Mạc Tiểu Hàn đau đến khuôn mặt nhắn cũng nhíu lại.

      Cánh tay sắp bị kéo tới trật khớp rồi, thất thểu theo phía sau Sở Thiên Ngạo, đôi giày xăng-̣đan đế bằng bị tuột ra, đôi bàn chân trần dẫm lên những hòn đá lót hành lang khiến đau đớn. Mạc Tiểu Hàn quật cường cắn môi chịu cầu xin tha thứ.

      Sở Thiên Ngạo giận dữ càng lớn. Mạc Tiểu Hàn, tôi bất kể người có bao nhiêu gai, tối nay, tôi toàn bộ lột sạch cho !

      Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười ồn ào. Nghe được tiếng bước chân, má Vương từ phòng khách ra đón, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiên Ngạo, nụ cười mặt nhanh chóng trở nên cứng đờ.

      "Đại thiếu gia. . . . . . Nhị tiểu thư trở lại." má Vương bẩm báo, chỉ sợ cẩn thận chọc giận Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo cau mày, sắc mặt hơi hòa hoãn chút. Nhưng sức lực tay chút cũng giảm. Bàn chân của Mạc Tiểu Hàn bị mài trầy da, rất đau đớn. Chiếc quần dài màu trắng cũng bị kéo lê đất bẩn thỉu. Mái tóc xõa tung, mặt đau đến trắng bệch, cả người cực kỳ nhếch nhác.

      " . . . . ." chiếc ghế sa lon màu trắng, khí chất cao quý đứng lên, cười khanh khách nhìn Sở Thiên Ngạo kêu lên. Nhưng khi nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn sau lưng khẽ nhíu mi.

      "Thiên Hi, về tới nhà lúc nào? Sao báo cho biết trước tiếng?" Sở Thiên Ngạo hung hăng hất Mạc Tiểu Hàn ra, Mạc Tiểu Hàn đứng vững, bụng nặng nề đụng vào góc bàn, hồi đau đớn kịch liệt, khiến phải ôm bụng, đau đến ngồi xổm xuống!

      ", buổi trưa em gọi điện thoại cho rồi, thư ký của cùng Mạc ăn cơm trưa." Sở Thiên Hi cong cái miệng hồng hồng, bộ dạng nũng nịu, nhìn đúng là Thiên Kim Đại tiểu thư được nâng niu chiều chuộng từ .

      Sở Thiên Ngạo nhíu lông mi, nhàn nhạt hỏi: "Lần này chơi ghiền rồi sao? Sau này đòi du lịch khắp thế giới nữa chứ?"

      Sở Thiên Hi làm nũng đấm bóp bả vai Sở Thiên Ngạo. Khóe mắt liếc Mạc Tiểu Hàn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò cùng khinh thường: ", sao lại đem phụ nữ bên ngoài về nhà?"

      Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, lạnh lùng dặn dò má Vương: "Mang ta lên lầu!"

      "Đợi nào...!" Sở Thiên Hi ngăn má Vương lại. tới gần Mạc Tiểu Hàn, từ cao nhìn xuống quan sát .

      Chương 45: làm sao vậy

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, giọng ngạo mạn của Sở Thiên Hi khiến đau nhói.

      Ba năm trước đây, cũng là tiểu thư con nhà giàu, mặc dù thể so với Nhà họ Sở, nhưng cũng là tiểu thư Mạc gia được cha nâng niu trong lòng bàn tay, ngàn cưng vạn chiều. Nhưng bây giờ, cùng lứa, lại có thể dùng giọng cao ngạo như thế khiến tổn thương!

      "Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn chút." Sở Thiên Hi dùng mũi giày nhọn đụng Mạc Tiểu Hàn ngồi co rút mặt đất.

      Mạc Tiểu Hàn cắn môi, khuôn mặt nhắn tái nhợt tia huyết sắc. vẫn cúi đầu, mái tóc dài rũ rượi che kín mặt của mình.

      ", tình nhân mới này của tính tình có chút bướng bỉnh đó! Căn bản gặp may!" Sở Thiên Hi quay đầu sang nhìn Sở Thiên Ngạo , trong mắt lóe lên tia chán ghét. Người phụ nữ này nghĩ mình là ai? Lại dám làm lơ lời của Sở Thiên Hi !

      " chuyện! bị câm hay điếc rồi sao?" Sở Thiên Hi lại đá đá chân Mạc Tiểu Hàn, vừa lúc đá đúng nơi bị thương của . Mạc Tiểu Hàn đau đến co rụt lại. Trong lòng trở nên tức giận.

      Có tiền ngon sao? Mà có thể tùy ý chà đạp tự trọng của người khác như vậy. Mạc Tiểu Hàn cũng phải là chó lang thang, tại sao lại đá vào như thế!

      Ngẩng đầu lên, đôi mắt quật cường lạnh lẽo của Mạc Tiểu Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Sở Thiên Hi.

      Sở Thiên Hi kinh ngạc, ánh mắt của này rất có hồn. Hơn nữa, bên trong có thứ ánh sáng gì đó mà chưa từng gặp qua . . . . . .

      " tên là gì? Sao quen biết với tôi?" Sở Thiên Hi áp chế kinh ngạc của mình.

      "Thiên Hi, đừng làm rộn." Sở Thiên Ngạo tới vỗ vỗ vai Sở Thiên Hi, " máy bay cũng mệt mỏi rồi phải ? Mau trở về phòng ngủ , nghỉ ngơi cho khỏe."

      ", bênh ta sao? Em hỏi ta!" Sở Thiên Hi uất ức chớp mắt. sao lại thế? Trước kia ấy thương nhất, dù có sỉ nhục mấy tình nhân kia như thế nào, ấy cũng ngăn trở. Hôm nay đối với nữ sinh bé còn chưa trổ mã này, sao lại khác thường như vậy! là Sở Thiên Hi, là em của ấy nha!

      Sở Thiên Ngạo trả lời Sở Thiên Hi, xoay người nhìn Mạc Tiểu Hàn, giọng lạnh như băng chút nhiệt độ: "Bảo lên lầu! nghe thấy sao!" Con ngươi vẫn u ám, lạnh lùng như trước.

      Mạc Tiểu Hàn từ từ đứng dậy. Những ngón chân đau như kim châm, nhưng đau nhiều hơn vẫn là phần bụng. Từng cơn đau nhói như dao đâm. Mới vừa đứng lên, chợt cảm thấy đầu choáng váng, dường như hơi sức tất cả đều bị rút sạch rồi. lảo đảo cái, vịn bên cạnh bàn.

      "Mau lên ! Giả bộ đáng thương cái gì!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng quát lớn.

      Mạc Tiểu Hàn cố gắng chống đỡ thân thể của mình, bụng là đau, đau quá, đau giống như bị dao đâm. Đột nhiên, dòng chất lỏng nong nóng chảy xuống dọc theo bắp đùi.

      Cúi đầu nhìn, Mạc Tiểu Hàn nhất thời sợ tới mức che miệng của mình, máu! Là máu! Máu đỏ tươi! chảy dọc theo chân xuống. . . . . .

      "Máu! , ấy chảy máu!" Sở Thiên Hi cũng sợ tới mức hét rầm lên.

      Sắc mặt Sở Thiên Ngạo thoáng chốc trở nên trắng bệch. Lao tới bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, ôm lên, thận trọng đặt ghế sa lon, hoàn toàn để ý đến chiếc ghế trắng tinh đắt tiền bị máu tươi làm dơ. Đôi mày tuấn tú cau lại, giọng có chút run rẩy: "Tiểu Hàn, làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái?"

      Mạc Tiểu Hàn - ý thức có chút hôn mê, đôi môi chút huyết sắc. rất đau, căn bản còn hơi sức trả lời câu hỏi của Sở Thiên Ngạo.

      Trái tim của Sở Thiên Ngạo trở nên căng thẳng, lớn giọng kêu: "má Vương, mau gọi xe cứu thương!"
      longtran2710 thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 46: Đứa bé là của ai

      [​IMG]
      Khi Xe cứu thương lái vào biệt thự Nhà họ Sở Mạc Tiểu Hàn hôn mê rồi. Đầu ngón tay trong suốt nắm chặt trước ngực mình, như thể trái tim đau đớn. Giống như nơi đó cũng rách ra, đau đớn bao phủ lấy .

      Trong bóng tối đen đậm, phảng phất thấy gương mặt của Thân Hạo Khiêm, trẻ tuổi, tuấn, dịu dàng nhìn cười, giống như làthứ quý giá nhất trong lòng bàn tay của mình.

      "Học trưởng. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn lẩm bẩm. là đau, học trưởng, học trưởng Hạo, ở đâu?

      Sở Thiên Ngạo ôm tới xe cứu thuơng, bước chân chợt dừng lại, kêu học trưởng, Mạc Tiểu Hàn, người kêu trong cơn hôn mê, phải !

      Trái tim Sở Thiên Ngạo tựa như bị con thú lớn gắt gao níu lấy, hô hấp cũng có chút khó khăn.

      Con ngươi sâu như đáy biển tối đen lại, tức giận, thất vọng cùng bi thương đan xen vào nhau, chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt của Mạc Tiểu Hàn.

      Lần đầu tiên cùng phụ nữ dạo phố.

      Lần đầu tiên mang phụ nữ về biệt thự nhà họ Sở.

      Lần đầu tiên ngại phụ nữ phải là xử nữ.

      Lần đầu tiên thoái thác cuộc họp hội đồng quản trị vì muốn cùng phụ nữ ăn cơm.

      Lần đầu tiên lập ra quy định muốn đem người phụ nữ nhốt chặt.

      Nhưng, làm nhiều như vậy, đều chỉ đổi lấy chán ghét cùng thù hận của . Làm nhiều như vậy, so ra vẫn kém người học trưởng khiến nhớ mãi quên . . . . . .

      Trái tim của người phụ nữ này, là sắt thép sao? Tại sao có thể cố chấp đến nước này?

      Bên ngoài phòng bệnh VIP, bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blue trắng dài cầm bệnh án tới.

      "Bác sĩ, ấy sao rồi?" Sở Thiên Ngạo nghênh đón, cố gắng đè nén lo âu và khẩn trương của mình.

      "Thiếu chút nữa sảy thai. Cũng may, giữ lại được đứa bé rồi. là chồng ấy sao?" Bác sĩ có chút trách cứ nhìn Sở Thiên Ngạo, "Các người chăm sóc phụ nữ có thai quá chú ý rồi. Nếu như đưa tới trễ chút nữa, đứa bé liền giữ được."

      Sảy thai . . . . . Đứa bé . . . . . Đầu óc luôn luôn tỉnh táo minh mẫn của Sở Thiên Ngạo chợt có chút hỗn loạn. Mạc Tiểu Hàn mang thai? niềm vui sướng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng dâng lên.

      Sở Thiên Ngạo tình nhân đông đảo, nhưng chưa bao giờ cho các ấy lưu lại mầm mống của . Mỗi lần hoan ái xong, cũng bắt đối phương uống thuốc ngừa thai. Mạc Tiểu Hàn thuần phục quá khó khăn, mỗi lần hoan ái tựa như cuộc đọ sức, khiến quên luôn chuyện ngừa thai. nghĩ tới, vậy mà cũng có!

      Trong con ngươi lãnh khốc kiêu căng của Sở Thiên Ngạo chợt nở rộ đóa hoa. Có lẽ, có thể tha thứ Tiểu Hàn đối với người học trưởng nhớ mãi quên. . . . . . có thể thử để cho từ từ tiếp nhận mình.

      " ấy mới vừa mang thai được hai tháng. Đây chính là thời kỳ nguy hiểm nhất, nhất định phải chăm sóc tốt cho ấy." Bác sĩ thấy vui mừng chờ đợi của người cha, nhịn được dặn dò.

      "Hai tháng?" Con ngươi của Sở Thiên Ngạo co rút. Giọng trở nên lạnh lùng.

      "Đúng nha, mang thai 8 tuần, vừa vặn hai tháng." Bác sĩ có chút hiểu, người cha này, cảm xúc cũng thay đổi rất nhanh .

      Hai tháng.

      Từ khi Sở Thiên Ngạo lần đầu tiên gặp gỡ Mạc Tiểu Hàn đến bây giờ, chỉ có 42 ngày.

      , mang thai hai tháng.

      Mạc Tiểu Hàn vẫn còn ngủ say, bóng hàng mi dài chiếu xuống gò má thành hình chiếc quạt. Khuôn mặt nhắn trắng nõn điềm tĩnh mà xinh đẹp.

      Đôi mắt thâm trầm tối đen của Sở Thiên Ngạo chăm chú nhìn mặt của , sắc mặt tái nhợt đến dọa người, tròng mắt vằn lên những tia đỏ, giống như La Sát địa ngục. Bàn tay mang theo cơn giận dữ vung lên, sau chút do dự, nắm chặt tay hung hăng đấm vào vách tường, tiếng kêu vang lên do trật khớp xương, vách tường màu trắng lưu lại dấu tay, máu tươi, theo nắm đấm giọt xuống. . . . . .

      biết làm sao từ bệnh viện đến bãi đậu xe được. Sở Thiên Ngạo ngồi vào trong xe, đạp mạnh chân ga, lái xe điên cuồng quẹo phải, về hướng nội thành. Chiếc xe cọ sát vào lan can bảo vệ tạo ra vết xước dài, giống như trái tim bị thương của vậy. . . . . .
      Chương 47: Quán bar “Dạ”

      [​IMG]
      Tiếng động cơ bén nhọn vang vọng đường phố yên tĩnh, chiếc Lamborghini lao điên cuồng giống như ngựa hoang đứt cương đá bừa bãi dưới ánh đèn đường sáng trưng, người đường rối rít né tránh, tiếng thét chói tai, ở đường phố náo động thành đoàn. . . . . .

      Chiếc Lamborghini điên cuồng đột ngột dừng lại ngay trước của quán ba "Dạ", bánh xe ma sát xuống mặt đất phát ra thanh chói tai. Nam nữ xung quanh sợ tới mức cuống quít.

      mặc váy màu đen bó sát người, cùng bạn trai mới từ quầy rượu bước ra ngoài, thiếu chút nữa là bị chiếc Lamborghini đụng vào, sợ tới mức thét lên né vào trong ngực bạn trai. Người đàn ông kia vừa an ủi bạn bị hoảng sợ, vừa tức miệng mắng to: "TMD mày có phải muốn tìm chết hay ? Cẩn thận bố mày giết mày!" Người đàn ông mặc áo sơ mi có hoa văn, chiếc dây chuyền vàng rất lớn cổ lúc lúc , ngón tay đeo chiếc nhẫn vàng to đùng chỉ vào Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo đẩy cửa xe ra, dáng người cao lớn rắn rỏi mang theo khí thế vương giả ai bì nổi, nét mặt lạnh lùng mang theo vẻ tươi cười, nhưng lại có thể khiến cho người khác cảm thấy cỗ áp lực rất lớn, dường như nhiệt độ chung quanh thấp hơn vài độ so với nơi khác. . . . . .

      Từng bước từng bước , từ từ về hướng người đàn ông áo sơ mi hoa văn. Giọng lớn, nhưng lại có đầy đủ lực uy hiếp: " mới cái gì? Tôi nghe , lặp lại lần nữa." Nhười đàn ông mặc áo sơ mi hoa văn bị khí thế của Sở Thiên Ngạo làm cho kinh hãi. Nhưng bạn ở bên cạnh, vì muốn duy trì thể diện, thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả vờ cường ngạnh: "Tôi hỏi TMD có phải muốn tìm chết hay !"

      Vừa dứt lời, cú đấm mạnh hung hăng nện ở má phải của ta! Máu mũi lập tức chảy ra. Tiếng thét chói tai, còi báo động. . . . . . trường nhất thời rối loạn.

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng đứng khoanh tay, đôi chân dài kiêu căng giang rộng ra, đứng ổn định, thờ ơ lạnh nhạt với khung cảnh huyên náo này.

      Bả vai bị người vỗ cái: "Thiên Ngạo, ra là cậu. Tôi còn nghĩ ai mà dám ở địa bàn của tôi đập phá quán!" người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô mang theo vài phần nghiệt, nhìn Sở Thiên Ngạo mỉm cười, bộ dạng có vẻ rất quen thuộc.

      Sở Thiên Ngạo cau mi: "Bùi Tuấn, khách trong quán bar của cậu, đẳng cấp càng ngày càng thấp."

      Bùi Tuấn lơ đễnh cười cười: ", vào uống vài ly. lâu có tụ tập. Liễu Thần và mấy khác cũng ở đây."

      Vừa thấy Sở Thiên Ngạo tới, nhóm người trang điểm rất đậm ngồi trong phòng VIP lập tức vui mừng! Đây chính là Sở Thiên Ngạo, nếu có thể bám víu vào ông chủ có tiền này, đời sau, , kiếp sau sau nữa đều cần lo lắng!

      đám người lắc mông chen chúc đến bên cạnh Sở Thiên Ngạo, chỉ thiếu điều chưa trực tiếp ngồi lên đùi mà thôi. Sở Thiên Ngạo cởi áo khoác ra, tùy tiện ném lên ghế sofa, lại kéo lỏng cà vạt, gọi nhân viên phục vụ mở chai rượu tây đắt tiền nhất.

      Bùi Tuấn đứng giữa đám phụ nữ nhuyễn ngọc ôn hương, đột nhiên nhíu mi: "Thiên Ngạo, tay sao thế?"

      "A, cẩn thận trầy xước." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt mà . Nhưng đáy mắt lên đau đớn, vẫn thể lừa gạt được ánh mắt của Bùi Tuấn.

      Xem ra, đó là do chính mình gây ra, nhưng thế giới còn có chuyện gì, có thể khiến cho tổng giám đốc Sở ngạo mạn giống như Đế Vương tự hại chính mình đây? Bùi Tuấn cảm thấy nghĩ ra.

      "Tiểu Thần, còn chăm sóc Tổng giám đốc Sở?" Bùi Tuấn nhìn Liễu Thần nháy mắt cái. Liễu Thần là diễn viên điện ảnh mới vừa đoạt được giải thưởng lớn cấp quốc tế, thời điểm nay chính là diễn viên kiếm được nhiều tiền nhất.

      Quán bar “Dạ” chính là nơi những ngôi sao tụ tập, những diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất, đẹp nhất, quyến rũ nhất, cũng có thể tìm đến phòng VIP này. Gia tộc Bùi thị, gần như lũng đoạn ngành giải trí trong nước.
      longtran2710 thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 48: Phải thanh toán toàn bộ

      [​IMG]
      Khi Mạc Tiểu Hàn tỉnh lại, là sáng sớm hôm sau rồi.

      Mở mắt ra, bên cạnh chỉ có điều dưỡng thay dịch truyền cho , " điều dưỡng, xin hỏi tôi ở đâu?" Mạc Tiểu Hàn khách khí hỏi.

      "A, biết phải ? Đây là bệnh viện Thánh An."

      Bệnh viện Thánh An? Bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố C. Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn lập tức lóe sáng. tốt quá! Ba ở bệnh viện này chờ làm phẫu thuật!

      Luôn luôn bị Sở Thiên Ngạo gắt gao cuốn lấy, mấy ngày rồi sang đây thăm ba. Hôm nay vừa đúng dịp thăm chút. là nhớ ba, đây là người thân duy nhất của rồi.

      Chờ điều dưỡng , Mạc Tiểu Hàn len lén rút hết kim truyền dịch tay, về hướng phòng bệnh ICU (Khoa Săn Sóc Đặc Biệt).

      "Tiểu Hàn. . . . . . Con đến rồi. . . . . . Sao. . . . . . Quần áo bệnh nhân?" Mạc Bạch Thạch nằm ở giường, nhìn thấy con mừng rỡ vô cùng. Bây giờ ông có thể những câu ngắn gọn được rồi. Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rất vui. Đau đớn nơi bụng tựa như cũng giảm .

      "Ba, con sao..., chỉ bị cảm chút thôi, tới bệnh viện vô nước biển ." Mạc Tiểu Hàn rất dễ dàng.

      "Tiểu Hàn. . . . . . Ba, khỏi bệnh, trả tiền lại. Con. . . . . . Học tập giỏi. . . . . ." Mạc Bạch Thạch vui mừng nhìn con , ngây thơ cho là, tiền thuốc thang của mình là do con mượn.

      "Được. Ba, ba cần gì hết, phải nghỉ ngơi tốt." Mạc Tiểu Hàn đưa tay cầm tay của ba, hỏi điều dưỡng bên cạnh: "Ba tôi khi nào mới có thể tiến hành phẫu thuật?"

      Điều dưỡng lắc đầu cái: "Chuyện này trước được, phải có quả thận phù hợp mới có thể. Hơn nữa tại cơ thể ba còn quá yếu, cũng chịu đựng được cuộc phẫu thuật lớn như vậy. Còn phải bồi bổ cơ thể ."

      Mạc Tiểu Hàn thầm thở dài, thiếu Sở Thiên Ngạo càng ngày càng nhiều. Nhiều đến nỗi bắt đầu hoài nghi, bản thân mình có thể rời khỏi hay . . . . . .

      Cơ thể Mạc bạch Thạch quá yếu, chuyện với Mạc Tiểu Hàn mới mấy câu việc nhà mệt nên ngủ thiếp .

      " điều dưỡng, xin hỏi thủ tục xuất viện làm thế nào?" Mạc Tiểu Hàn đến đại sảnh lầu hỏi thăm điều dưỡng bàn hướng dẫn. Hôm nay còn có tiết học rất quan trọng, muốn nhanh chóng xuất viện tới trường.

      "Sao chạy tới đây rồi hả? Tôi tìm khắp nơi!" Điều dưỡng phụ trách phòng bệnh của Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc tìm được , tức giận nhìn , " có dấu hiệu sảy thai, phải giữ gìn cái thai cho tốt nha!"

      "Sảy thai? Giữ thai?" Mạc Tiểu Hàn nhất thời ngây dại! thể nào mang thai được! Mỗi lần cùng Sở Thiên Ngạo làm xong, đều len lén uống thuốc tránh thai sau khi xong việc! Làm sao có thể trúng thầu được?

      Chợt, sắc mặt của trở nên trắng bệch, hàm răng cắn chặt đôi môi. Chẳng lẽ là đêm hôm đó? Cái đêm kinh khủng đó, ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó cũng thấy ! Vậy mà lại mang thai con của !

      mới 18 tuổi nha, cuộc đời của vừa mới bắt đầu, còn chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ! Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi mất huyết sắc, mặt trở nên trắng bệch.

      Làm thế nào? Sở Thiên Ngạo biết ? làm như thế nào? Nếu như bỏ dở hợp đồng, phẫu thuật của ba làm thế nào? Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối loạn thành đoàn.

      "Thưa , muốn xuất viện, trước hết phải thanh toán hết viện phí." Điều dưỡng quen nhìn thấy những người giống như Mạc Tiểu Hàn cả người run rẩy.

      Thấy điều dưỡng đưa tờ giấy thanh toán tới, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy choáng váng, chuỗi số "0" dài, có bán cũng trả nổi nha! Nhưng chỉ là cấp cứu, sao lại xài nhiều tiền như vậy?

      Mạc Tiểu Hàn thầm, móc ví tiền của mình ra, đếm ra năm tờ 100 đồng, thương lượng với điều dưỡng: "Có thể giao trước phần hay ?"

      " được! Phải thanh toán toàn bộ!" Điều dưỡng căn bản để ý đến .

      Chương 49: chỉ là người giúp việc

      [​IMG]
      Bàn tay run rẩy cầm điện thoại di động lên, bấm chuỗi con số, điện thoại thông rồi, Mạc Tiểu Hàn lại thốt nên lời.". . . . . ."

      Bên đầu kia điện thoại, Sở Thiên Ngạo cũng trầm mặc. khí ngột ngạt khiến người ta thở nổi. hồi lâu, Mạc Tiểu Hàn muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy bên cạnh điện thoại có giọng nữ nũng nịu: "Thiên Ngạo, mau tới nhanh! Người ta kịp đợi!"

      "Bụp!" Điện thoại bị Sở Thiên Ngạo cúp.

      Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, chỗ nào đó trong ngực, có chút đau nhói.

      " là buồn cười, mi cho rằng mi là cái gì của người ta? Có khó khăn nên tìm cảnh sát, mà người đầu tiên muốn tìm phải là Sở Thiên Ngạo! Mạc Tiểu Hàn, sao mi còn ngây thơ như vậy?" Mạc Tiểu Hàn tự giễu lắc đầu cái.

      Gió đêm lạnh, Mạc Tiểu Hàn biết nên về đâu, ở đâu cũng phải là nhà của . . . . . .

      Ôm hai vai, dựa vào góc tường chầm chậm ngồi xuống, mái tóc dài che kín gương mặt mệt mỏi tái nhợt của . Mệt quá. . . . . . muốn cứ ngủ như vậy mãi mãi tỉnh . . . . . .

      " Mạc, tôi tìm khắp nơi! có thể xuất viện." Giọng của điều dưỡng đánh thức Mạc Tiểu Hàn co rúc ngủ ở góc tường.

      "Dạ?" Mạc Tiểu Hàn nghi ngờ mình nghe lầm.

      " Mạc, tổng giám đốc phái tôi đón về nhà." Người đàn ông phía sau điều dưỡng .

      Là Dư Phong.

      Mạc Tiểu Hàn yên lặng đứng lên. thể cự tuyệt, đúng ? thể trốn thoát khỏi Sở Thiên Ngạo, trừ phi, chơi đùa tới chán rồi chủ động vứt bỏ .

      Chiếc xe Benz bóng lưỡng mở ra. "Tích tích. . . . . ." Điện thoại Mạc Tiểu Hàn chợt vang lên. Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là tin nhắn của Sở Thiên Ngạo? Mở màn ảnh ra nhìn, là tin tức khí tượng. Mạc Tiểu Hàn biết tại sao, chợt có hơi thất vọng.

      Xe chạy băng băng lối bộ yên tĩnh, Mạc Tiểu Hàn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có chút nghi ngờ nhíu mi: " Dư, nhầm hay ?" Dư Phong quay đầu chắc chắn: " sai, Tổng giám đốc tôi đưa tới ngôi nhà núi của ngài ấy."

      Thấy Mạc Tiểu Hàn bộ dạng vẫn chưa hiểu, Dư Phong thể làm gì khác hơn là giải thích: " Mạc, lần này khiến cho Tổng giám đốc rất tức giận, sợ rằng ngài ấy bao giờ để bước vào nhà họ Sở nửa bước nữa rồi !"

      " để cho tôi bước vào nhà họ Sở nửa bước?" Mạc Tiểu Hàn cúi đầu tự giễu cười cười. Đúng vậy a, đây là trừng phạt của Sở Thiên Ngạo đối với người giúp việc như a!

      Nội thất phòng khách bày trí khiêm tốn nhưng vẫn sang trọng, đôi chân thon dài của Sở Thiên Ngạo gác lên chiếc bàn thủy tinh thấp, tròng mắt u ám khẽ híp lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Liễu Thần dính vào người , đem bộ ngực đầy đặn cọ tới cọ lui người , cố tình muốn khơi lên dục vọng của .

      Nghe được tiếng bước chân nhè của Mạc Tiểu Hàn, cơ thể Sở Thiên Ngạo đột nhiên căng thẳng.

      Liễu Thần quay đầu lại, nhìn quét qua Mạc Tiểu Hàn cái, mất hứng nhìn Sở Thiên Ngạo : "Thiên Ngạo, ta là ai? phải tối nay chỉ có hai người chúng ta sao?"

      Sở Thiên Ngạo cũng thèm nhìn tới Mạc Tiểu Hàn cái, giọng lạnh lùng: " ta? Cũng chỉ là nữ giúp việc mà thôi! Tới đây phục vụ chúng ta. Em đừng suy nghĩ nhiều."

      Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, mắt rũ xuống, hàng lông mi nồng đậm che kín tất cả cảm xúc trong mắt.

      "A, ra là nữ giúp việc nha! Em biết ngay mà, ánh mắt của kém như vậy đấy!" Liễu Thần nhất thời yên lòng.
      longtran2710 thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 50: Ánh mắt của

      [​IMG]
      Sở Thiên Ngạo cợt nhả giữ mặt của Liễu Thần, in nụ hôn sâu lên làn môi xinh đẹp đỏ mọng của . Liễu Thần hơi giãy giụa: "Thiên Ngạo, đừng á! Bên cạnh có người!"

      Nghe lời của Liễu Thần, động tác của Sở Thiên Ngạo chẳng những có ngừng lại, ngược lại càng thêm phóng đãng .

      Bàn tay cứng như sắt có chút nhiệt độ, hung hăng nhào nặn trước ngực Liễu Thần. Liễu thần đau đớn rên tiếng.

      thể chịu được nữa, Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy trái tim đau nhức từng cơn, "Tổng giám đốc, nếu ngài có dặn dò gì khác, tôi xuống trước." Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút quật cường cùng khinh bỉ.

      Sở Thiên Ngạo từ trong cổ Liễu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt của Mạc Tiểu Hàn, giọng còn lạnh lùng vô tình hơn : "Quét dọn phòng khách chút."

      "Biến thái! Đại Biến Thái!" Mạc Tiểu Hàn thầm nguyền rủa trong lòng. biết Sở Thiên Ngạo rốt cuộc phát điên gì, nên ép quan sát trực tiếp cảnh xuân cung đồ trước mặt chứ.

      Phòng khách ngôi nhà vô cùng sạch , Mạc Tiểu Hàn căn bản phải quét dọn cái gì. Sở Thiên Ngạo sai quét dọn phòng khách, đơn giản chỉ là viện cớ, muốn hành hạ thôi.

      Cầm khăn lau cũng được mà lau cũng được đồ vật trong nhà căn bản có chút bụi bặm, mỗi động tác, cũng khiến bụng đau đớn.

      Đứa bé, đứa bé của , trong bụng của từ từ lớn lên. Mạc Tiểu Hàn tay chậm rãi xoa bụng, tâm trạng phức tạp khó tả.

      Vốn thấy người đàn ông xa lạ, trong đêm khuya tối tăm, gieo mầm mống nho trong bụng . có nên hận đứa bé này ? Dù sao nó cũng là kết quả của cường bạo.

      Nhưng, biết vì sao, Mạc Tiểu Hàn lại chút căm hận với bào thai nằm trong bụng này. Đây là con của . trong những đứa con của . là mẹ, bảo vệ con mình, để con thuận lợi tới thế giới này.

      Mạc Tiểu Hàn tin chắc đây là , mềm mại trắng nõn, đáng giống như thiên sứ bé . gương mặt của Mạc Tiểu Hàn ánh lên nét cười. đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai con , căn bản rảnh quan tâm đôi nam nữ quấn lấy nhau như rắn ở trong phòng khách.

      Sở Thiên Ngạo đè Liễu Thần ở phía dưới, nhưng ánh mắt lại tự chủ được liếc về hướng Mạc Tiểu Hàn.

      Đáng chết! Vốn tưởng rằng có thể thấy vẻ mặt ganh ghét, căm hận mặt Mạc Tiểu Hàn, nhưng kết quả, Sở Thiên Ngạo lại chứng kiến cảnh tượng là bàn tay Mạc Tiểu Hàn dịu dàng vuốt ve bụng mình, mặt mỉm cười mơ màng, có thể thấy được, ước mơ cái gì, hơn nữa, ước mơ này, khiến cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo như bị dao găm tàn nhẫn đâm vào, đứa bé trong bụng , có phải là của người học trưởng đó? Có thể thấy được, Mạc Tiểu Hàn rất mong chờ đứa bé này ra đời.

      , rất thích người đàn ông kia sao?

      hồi chua xót tràn ngập trong cổ họng Sở Thiên Ngạo, đôi mắt sâu thẳm trong thoáng trở nên khát máu. như nổi điên xé toang bộ váy mỏng manh của Liễu Thần, bàn tay lưu lại những dấu ấn bầm tím người chút thương tiếc.

      điên cuồng của Sở Thiên Ngạo lại khiến cho Liễu Thần càng thêm hưng phấn. rên lên rất to, hai chân vội vàng kẹp chặt vào hông của Sở Thiên Ngạo, còn cảm thấy xấu hổ nữa, thét lên: "Thiên Ngạo, cho em! Mau cho em!"

      Tiếng thét chói tai của Liễu Thần khiến Mạc Tiểu Hàn chìm đắm trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại. có chút chán ghét quay đầu sang chỗ khác, nhưng ánh mắt bất thình lình lại đối diện với ánh mắt khát máu của Sở Thiên Ngạo!

      Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo khiến lưng Mạc Tiểu Hàn lập tức rịn ra mồ hôi lạnh!

      Sở Thiên Ngạo, biết mình mang thai sao? làm như thế nào? Nếu như bỏ dở hợp đồng, chi phí phẫu thuật của ba làm thế nào?

      Trong lòng Mạc Tiểu Hàn phút chốc tràn đầy lo lắng!

      Chương 51: Xoa bóp cho ta

      [​IMG]
      Thấy cuối cùng cũng thu hút được chú ý của Mạc Tiểu Hàn về phía mình, Sở Thiên Ngạo thở phào nhõm. Xem ra, Mạc Tiểu Hàn cũng phải là chút cảm giác nào đối với .

      Nhìn biểu tình kích động của Liễu Thần nằm phía dưới, Sở Thiên Ngạo hung hăng chuyển động cơ thể, Mạc Tiểu Hàn, đây là thiếu nợ tôi!

      Động tác của Sở Thiên Ngạo ngừng, hung mãnh điên cuồng, nhưng đôi mắt u, hề để ý đến người phụ nữ nằm phía đưới, mà chỉ chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cầm khăn lau trong tay, cái miệng nhắn hé mở vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn hai người trước mặt biết xấu hổ, quả kinh hãi! Tại sao có thể có người biết xấu hổ như vậy!

      Sở Thiên Ngạo, người đàn ông này đúng là lợn giống! Ngươi vô sỉ! Ngươi chính là tên lợn giống biết xấu hổ! Mạc Tiểu Hàn cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy tức giận, khuôn mặt nhắn trắng nõn sung huyết đỏ bừng.

      Cơ thể chậm rãi lui về phía sau, Mạc Tiểu Hàn di chuyển hai chân cố gắng để phát ra bất kỳ thanh gì, là ghê tởm! Căn phòng này, giây đồng hồ cũng ở nổi nữa!

      Thấy hành động của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo dừng cơ thể lại, lên tiếng lạnh như băng: "Đứng lại!"

      Vì động tác dừng lại, khiến người phụ nữ phía dưới bất mãn nũng nịu: "Thiên Ngạo, đừng ngừng a! Thiên Ngạo. . . . . ." cuối kéo dài, mang theo mùi vị ái muội.

      Sở Thiên Ngạo tà khí cười tiếng. Gia tăng sức mạnh cơ thể. Thấy đường có thể lui, Mạc Tiểu Hàn quyết định thèm đếm xỉa đến.

      Được, Sở Thiên Ngạo, muốn cho tôi sao? Tôi coi như được xem phim A miễn phí! ném khăn lau xuống, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người ghế sa lon ra sức biểu diễn.

      Tiếng rên của Liễu Thần quá khoa trương, căn bản phải tiếng rên, mà chính là tiếng thét chói tai. Mạc Tiểu Hàn hình dung đến từ "Gào lên như heo bị thọc tiết." khỏi bật cười.

      Nghe thấy tiếng cười của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo bị chọc giận cách triệt để! Người phụ nữ này, cho tới bây giờ trong lòng cũng chưa từng để ý tới ! Dù và người phụ nữ khác ở trước mặt làm chuyện này, cũng hoàn toàn kích động tới ! Sở Thiên Ngạo chậm rãi trợn to con ngươi, đáy mắt mảnh máu đỏ!

      Đẩy Liễu Thần thỏa mãn giống như con mèo ra bên cạnh, Sở Thiên Ngạo mặc lại quần áo, lời, vào phòng tắm.

      Tỉnh táo lại, Liễu Thần lúc này mới ý thức được vừa rồi bên cạnh mình vẫn còn người phụ nữ đứng! rốt cuộc có chút xấu hổ, vội vã mặc quần áo tử tế, nhìn Mạc Tiểu Hàn khiển trách: "Còn mau cút !"

      Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, che giấu khinh bỉ trong ánh mắt. ra ngoài. Nhưng ánh mắt khinh bỉ của vẫn bị Liễu Thần nhìn thấy rất ràng.

      cơn tức giận cuồn cuộn dâng lên, Liễu Thần hung tợn quát: "Đứng lại!" Mạc Tiểu Hàn xoay người lại, còn chưa kịp phản ứng, mặt bị Liễu Thần tát cái đau rát!

      "Đê tiện! Ánh mắt vừa rồi của là ý gì!" Giọng của Liễu Thần tràn đầy thù hận. hận Sở Thiên Ngạo để cho mất thể diện như thế, nhưng lại dám trút giận lên Sở Thiên Ngạo, vì vậy thể làm gì khác hơn là đem lửa giận ngập trời phát tiết người Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn che gò má bị tát đến sưng đỏ, nhìn Liễu Thần với vẻ tin được: "Đê tiện? chửi ai đê tiện?" cảm thấy rất muốn cười. Người cùng Sở Thiên Ngạo biểu diễn màn ghê tởm vừa rồi là ta, chứ có phải là Mạc Tiểu Hàn đâu? Dạo này, những người đê tiện càng ngày càng tự biết mình rồi!

      Liễu Thần tính tát thêm cái, bị Mạc Tiểu Hàn nắm chặt cổ tay giữa chừng. Mạc Tiểu Hàn từng luyện Taekwondo, loại tay chân mềm yếu như Liễu Thần sao có thể là đối thủ của , cổ tay bị nắm đến tím bầm nhưng có bất kỳ phản kháng nào.

      " buông tay! Người phụ nữ đê tiện này! Mau buông tay!" Liễu Thần làm sao chịu thua thiệt, bắt đầu hắng giọng kêu to lên, "Thiên Ngạo! Cứu em! Người phụ nữ đê tiện này đánh em!"

      Sở Thiên Ngạo chỉ quấn quanh người bằng chiếc khăn tắm, từ phòng tắm ra. Liễu Thần giống như nhìn thấy cứu binh lập tức bắt đầu khóc thút thít: "Thiên Ngạo, xem, ta bắt nạt em!"

      Mạc Tiểu Hàn thấy buồn cười, kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này đúng là tầm thường!

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng quét mắt vòng lên gò má sưng đỏ của Mạc Tiểu Hàn, có chút nhíu mi, lãnh khốc mở miệng: "Buông tay!"

      Trong lòng Mạc Tiểu Hàn chợt lạnh, Sở Thiên Ngạo, rốt cuộc vẫn bảo vệ người phụ nữ này. Mạc Tiểu Hàn là cái gì chứ? Cũng chỉ là tình nhân hợp đồng thôi. cho cùng, cũng chỉ là món đồ chơi trong tay . Nếu chán ngán, tiền viện phí của ba vuột khỏi tầm tay rồi.

      nản lòng buông tay, rồi lại nghe Sở Thiên Ngạo lạnh lùng dặn dò: "Giúp Liễu xoa bóp cổ tay !"
      longtran2710 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :