1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15: Trạm xe buýt
      [​IMG]

      Mạc Tiểu Hàn trải qua giấc mơ, trong mơ, lại trở về cố hương, trong khuôn viên trường trung học, áo sơ mi trắng của học trưởng Hạo dưới ánh mặt trời lại chói mắt như vậy, vóc người cao và thẳng, rất kiêu ngạo. Hàm răng trắng đều đặn, nụ cười rực rỡ, với : "Tiểu Hàn, chạy mau, bị muộn rồi á!"

      Giật mình tỉnh lại, gần 7: 30 rồi, sáng hôm nay còn phải đến lớp, từ nhà chạy tới trường học gần 20 phút, nếu nhanh chóng, trễ học!

      Mạc Tiểu Hàn lấy tốc độ ánh sáng bật dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc váy vải xanh giặt đến bạc trắng, xách cặp chạy tới trường học. Vì để tiết kiệm được tiền thuê nhà, chấp nhận sống trong khu ổ chuột này.

      Người chờ ở trạm xe buýt xếp thành hàng dài. Mạc Tiểu Hàn thở dài, đứng ở sau cùng. Bỗng nhiên lại nhớ tới trong giấc mơ học trưởng Hạo có : "Tiểu Hàn, chạy mau, bị muộn rồi á!"

      Đúng vậy a, kể từ khi cha kinh doanh bị phá sản, cuộc đời của vẫn chạy ngừng. Chạy mau chạy mau! Bất luận làm cái gì, đều phải dùng hết sức lực toàn thân.

      chọn tất cả các môn học tự chọn, sau khi học xong còn phải làm thêm ba công việc nữa, mệt đến sức cùng lực kiệt cũng dám nghỉ ngơi. còn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mạc được mọi người hâm mộ nữa, chỉ có ngừng chạy, mới bị gánh nặng sinh tồn ép vỡ.

      Học trưởng Hạo, nếu như gặp mặt lại, còn có thể nhận ra em ?

      Từ đáy lòng Mạc Tiểu Hàn dâng lên tiếng thầm . Đôi mắt trong vắt bị che phủ tầng hơi nước mỏng. Học trưởng Hạo của còn nhớ tới sao?

      Lắc lắc mái tóc, đem những cảm xúc đau thương chôn chặt vào chỗ sâu nhất của tâm hồn, Mạc Tiểu Hàn tự với mình, thể yếu đuối như thế được. Cha còn ngã bệnh nằm ở giường, cho phép chút yếu đuối nào!

      Xe buýt vẫn chưa tới, Mạc Tiểu Hàn vội đến độ dậm dậm chân. Hai tiết học sáng nay vô cùng quan trọng, nghe giáo viên mời sinh viên mà mình quý nhất tới, hệ thống lại những tin tức cần thiết cho việc thực hành của các , đây là cơ hội hiếm có, sao có thể tới trễ được!

      "Tích. . . . . ." Có tiếng còi xe vang lên. A, có thể cản đường của người ta, Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng xê dịch vị trí chút, mắt vẫn chăm chú nhìn hướng xe buýt tới.

      "Tích. . . . . ." Tiếng còi xe lại vang lên lần nữa. Mạc Tiểu Hàn hơi nhíu mày, nhìn vị trí dưới chân mình, cản trở đường của người khác nha, hơn nữa đây là trạm xe buýt, xe riêng tại sao có thể chạy ở đây? thèm để ý nhón chân lên, trong lòng vội vàng đến độ giống như kiến bò chảo nóng, chỉ ngóng trông bóng dáng xe buýt xuất nhanh chút.

      "Tích. . . . . ."Tiếng còi xe vẫn kiên nhẫn vang lên, "Có xe hay lắm sao?!" thầm trong lòng câu, Mạc Tiểu Hàn thể kiên nhẫn được nữa bèn quay đầu lại: "Tích cái gì mà tích! Tôi vốn ngăn trở đường của người khác nha!"

      Cánh cửa xe Lamborghini chậm rãi trượt xuống, Sở Thiên Ngạo tay cầm tay lái, tay rảnh rang đặt cửa sổ xe. Hai mắt lóe sáng, khóe miệng mỉm cười bỡn cợt.

      Mạc Tiểu Hàn ngây người khoảng ba giây đồng hồ, sau đó phản ứng ngay lập tức. Cư xử với người đáng ghét, biện pháp tốt nhất chính là lờ !

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Mạc Tiểu Hàn trực tiếp xem Sở Thiên Ngạo như khí! Tiếp tục đứng vào hàng người chờ, đợi xe buýt của tớ. Ngay cả ánh mắt dư thừa từ đầu đến cuối cũng liếc qua Sở Thiên Ngạo.

      Hàng lông mày đen rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại vẻ nguy hiểm. Người phụ nữ bé này lại thèm nhìn ! Chưa từng có người nào dám cư xử với như vậy! cần phải được dạy dỗ lại cho tốt!

      Lái xe đến bên cạnh , trực tiếp mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, giọng của Sở Thiên Ngạo lạnh lùng: "Mạc Tiểu Hàn, lên xe!"

      "?" Tại sao biết tên của ? Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc quay đầu lại, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập tò mò.

      Giữa những tia nắng ban mai, đôi mắt đen nhánh khuôn mặt nhắn trắng nõn của sáng long lanh, cái miệng nhắn đỏ hồng và mềm mại của vì kinh ngạc mà khẽ hé mở, giống hệt như bé ngây thơ.
      longtran2710 thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 16: Thả tôi xuống xe
      [​IMG]

      Người phụ nữ bé này, giống như đáy hồ trong suốt, trong lòng nghĩ cái gì đều viết toàn bộ lên mặt rồi!

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo khỏi mang theo ý cười. Chau mày: "Mạc Tiểu Hàn, nếu lên, tới trễ!"

      "Cái gì?" Đôi mắt như có nước của Mạc Tiểu Hàn lập tức trừng lớn! , làm sao biết tới trễ!

      Vẻ mặt Mạc Tiểu Hàn khiến tâm trạng Sở Thiên Ngạo tốt, giọng cười tiếng, cánh tay dài duỗi ta cái, trực tiếp kéo Mạc Tiểu Hàn vào trong xe.

      "Này, làm gì đấy! buông tôi ra!" Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức liều mạng giãy giụa.

      "Xuỵt!" Sở Thiên Ngạo câu nào đeo dây nịt an toàn cho , nhấn ga cái, chiếc xe Lamborghini lao như tên bắn.

      " bị thần kinh à! thả tôi xuống!" Mạc Tiểu Hàn tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giận dữ gào to!

      Sở Thiên Ngạo nhàng nhún nhún vai: " phải muốn nhanh chóng tới trường sao? Vừa đúng lúc tôi tiện đường, đưa đoạn."

      "Ai mà thèm đưa! Mau thả tôi xuống xe, nếu tôi nhảy xuống đó!" Mạc Tiểu Hàn muốn cởi dây nịt an toàn ra, người đàn ông này mưu tính cái gì! Vậy mà lại dùng sức mạnh với ! Mạc Tiểu Hàn từ trước tới giờ rất khinh bỉ những người đàn ông cậy mạnh mà bắt nạt phụ nữ!

      Nhưng cái dây nịt đáng chết này! làm thế nào cũng tìm được cái nút!

      Nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn như phát điên, Sở Thiên Ngạo nhếch khóe môi lên: "Đừng có phí công! Chiếc xe này tôi thay đổi lại, ngoại trừ tôi ra, ai có thể mở được dây nịt an toàn!"

      ". . . . . . Biến thái!" Mạc Tiểu Hàn tuyệt nhiên lười nhảm với nhà ngươi. Dứt khoát dựa người vào chiếc ghế rộng rãi thoải mái. có tài xế miễn phí, nếu như đấu lại, vậy bằng hưởng thụ vẫn hơn!

      "Phía đông đường La Bàn, trước tòa nhà Quang Hoa, đại học T." Mạc Tiểu Hàn nhắm mắt lại sai khiến Sở Thiên Ngạo. Mệt quá, tối hôm qua nằm mơ cả đêm ngủ ngon giấc, mí mắt trở nên nặng trĩu.

      ". . . . . ." Đến phiên Sở Thiên Ngạo hết chỗ . Này. . . . . . Này. . . . . . , người phụ nữ này thay đổi quá nhanh chóng , mới vừa rồi còn chết sống chịu ngồi xe của , cư nhiên bây giờ bắt đầu coi là tài xế mà sai khiến!

      "Sao? phải tốt bụng muốn đưa tôi học sao?" Mạc Tiểu Hàn mở con mắt bên trái ra nhìn Sở Thiên Ngạo — rất buồn ngủ, có thể mở con mắt liền chẳng muốn mở con mắt thứ hai.

      "Ha ha. . . . . ." Từ trong kính chiếu hậu liếc thấy biểu tình của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo rốt cuộc nhịn được cười lớn.

      "Mạc Tiểu Hàn, có biết bây giờ bộ dạng của rất đáng sợ hay ?"

      " quen nhìn sao? Vậy thả tôi xuống xe!" Mạc Tiểu Hàn ngay lập tức lại nhe răng đốp chát.

      "Đường cao tốc, thể dừng xe." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt ném ra câu, thèm quan tâm tới phản ứng của Mạc Tiểu Hàn. Lát nữa tới giờ học ở đại học T, muốn nhớ lại bài giảng ở trong đầu lần nữa.

      Nhất thời trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

      Xe chạy rất êm, gần như cảm thấy bất kỳ chấn động nào. Mạc Tiểu Hàn nhắm mắt lại, mí mắt nặng nề, nhưng làm sao cũng ngủ được. Những hình ảnh lộn xộn trong mơ lại lên trong tâm trí .

      Mùa xuân năm ấy, trong sân bóng của trường, Thân Hạo Khiêm mặc bộ quần áo số 3 chơi bóng, nhìn về phía Mạc Tiểu Hàn vừa ngang qua nhoẻn miệng cười, giữa trời đất đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại nụ cười chói sáng.

      Dưới ánh đèn tự học buổi tối, Thân Hạo Khiêm từ phía sau tới, nhàng vỗ vào vai của : "Tiểu Hàn, được phép để lưng gù a!" Trước kia Mạc Tiểu Hàn hơi gù lưng, sau khi Thân Hạo Khiêm thường xuyên nhắc nhở, lưng của luôn thẳng tắp. Cho dù công ty của cha bị phá sản, mặc quần áo cũ rách bị người ta khinh bỉ, bị người ta sỉ nhục, lưng của cũng mãi mãi thẳng tắp!

      Học trưởng Hạo. . . . . . Khóe mắt Mạc Tiểu Hàn đột nhiên chua xót, cố gắng dùng sức khép chặt mắt lại, cho nước mắt chảy ra ngoài. Mạc Tiểu Hàn cố gắng như thế, cố gắng đến trái tim đau nhói.
      longtran2710 thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 17: Tại sao khóc

      [​IMG]
      Nhận thấy khí có vẻ khác thường, Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh.

      Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhắn tái nhợt lên nỗi đau khổ đến tuyệt vọng. Hàm răng trắng như tuyết gắt gao cắn chặt vào cánh môi hồng, gần như rướm máu.

      Sao thế? Tại sao nét mặt của ấy lại bi thương như vậy? Sở Thiên Ngạo buông tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt nhắn tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn.

      "Làm gì vậy! Rất đau đấy!" Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo nhẫn tâm đâm cái, hét lên thảm thiết. Đôi mắt mở to, hai dòng nước mắt nặng nề trượt xuống gò má.

      Mạc Tiểu Hàn hốt hoảng lau nước mắt. muốn bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy vẻ thảm hại của mình.

      Đôi mi của Sở Thiên Ngạo khẽ nhướng lên nâng: "Tại sao khóc?"

      "Ai cần lo!" Mạc Tiểu Hàn lau qua quýt nước mắt mặt, xoay đầu sang bên phải, làm bộ chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Học trưởng Hạo là bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng , muốn chia sẻ bí mật này với bất cứ ai.

      Vừa đúng lúc đèn đỏ, bàn tay cứng như sắt của Sở Thiên Ngạo đưa qua, cằm của Mạc Tiểu Hàn bị siết chặt, đầu bị Sở Thiên Ngạo kiên quyết kéo xoay sang bên .

      Đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của .

      ", tại sao khóc?"

      "Khóc vì số phận của tôi kém may mắn, lại gặp phải người tới đạo lý như ! Tôi đau đớn, tôi tủi hờn! Vì tôi cảm thấy số phận của mình sao khổ sở quá!" Mạc Tiểu Hàn tức giận cười mỉa mai. Người đàn ông sức mạnh bạo tàn này, nghĩ mình là ai!

      Lời của Mạc Tiểu Hàn chọc giận đến Sở Thiên Ngạo, bàn tay muốn gia tăng sức mạnh, nhưng lại thấy khuôn mặt nhắn của Mạc Tiểu Hàn nhòe nhoẹt nước mắt, đột nhiên lại trở nên mềm lòng.

      Đôi môi lạnh bạc mím lại, rút bàn tay mang theo tức giận bị đè nén về, chợt đạp thắng xe, động tác của Sở Thiên Ngạo khiến Mạc Tiểu Hàn bất ngờ, đầu lập tức đụng vào cửa sổ xe, đau điếng.

      biết nhấn cái nút gì, dây nịt an toàn tự động nới ra, cửa xe vừa mở, Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp có phản ứng gì, bị Sở Thiên Ngạo ném ngoài đường dưới làn xe chạy đông nghịt rồi.

      hề câu, chiếc xe Lamborghini của Sở Thiên Ngạo nghênh ngang rời .

      Xoa xoa chiếc cằm bị Sở Thiên Ngạo bóp đỏ cả lên, "Tên thần kinh!" Mạc Tiểu Hàn thầm trong lòng. Người đàn ông này giống như kiểu bị động kinh, câu gì nhất định đưa đến trường, bây giờ cũng chẳng giải thích câu ném ra giữa đường, trái đất này là nhà do xây sao? Mạc Tiểu Hàn cũng phải là thú cưng của ! là tức chết người được.

      Giơ lên quả đấm hướng về phía chiếc xe Lamborghini xa, Mạc Tiểu Hàn nhìn thời gian trong điện thoại di động. Xong rồi! tới trễ rồi!

      Mạc Tiểu Hàn thở hổn hển, đôi chân chạy nhanh quá trở nên run rẩy, trước khi tiếng chuông vào học vang lên phải chạy kịp tới phòng học.

      Từ rất xa nhìn thấy bạn tốt Lương Nhạc Nhạc ngồi ghế vẫy vẫy tay gọi .

      "Tiểu Hàn, bên này!" Nhạc Nhạc giúp giữ chỗ ngồi, vị trí chính giữa hàng đầu. Mạc Tiểu Hàn và Lương Nhạc Nhạc đều là những sinh viên cần cù chăm chỉ, học luôn luôn nghiêm túc.

      "Nhạc Nhạc, cám ơn cậu!" Mạc Tiểu Hàn cảm kích nhìn Lương Nhạc Nhạc mỉm cười. Nhờ có Lương Nhạc Nhạc, nếu chắc chắn chiếm được vị trí tốt như vậy.

      "Tiểu Hàn, sao cậu chạy đến nỗi thở hổn hển như thế?" Khuôn mặt nhắn của Mạc Tiểu Hàn đỏ ửng lên vì chạy nhanh, mồ hôi rịn ra chóp mũi mịn màng. Lương Nhạc Nhạc quan tâm đưa cho bịch khăn giấy.

      "Đừng hỏi nữa, hôm nay là xui xẻo, gặp phải tên bị bệnh thần kinh!"

      thanh giọng còn chưa tan, bạn học xung quanh rối rít vỗ tay. Giáo sư La và người đàn ông cao lớn vào. Chắc người này là sinh viên quý của giáo sư La, hôm nay đặc biệt mời tới lớp học của .

      Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn mang theo kính phục nhìn sang phía người đàn ông. Vừa nhìn thấy, gần như muốn nhảy dựng lên!
      longtran2710 thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 18: Lại là !

      [​IMG]
      bộ Vest màu đen, áo sơ mi màu xanh đậm, cà vạt cũng màu xanh, mái tóc dày rậm, đôi mắt sâu đen tối tăm. Ách, đây phải là Sở Thiên Ngạo sao!

      Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo, ra lời.

      "Này, Tiểu Hàn! Ngẩn người cái gì? Nhìn thấy trai đẹp rời mắt được hả?" Nhạc Nhạc đùa cợt .

      Vừa lúc giáo sư La giơ tay lên ý bảo các bạn học yên lặng, khí trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy giọng của Lương Nhạc Nhạc vang dội khác thường, tất cả mọi người nhìn sang hướng Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cố gắng co người lại dưới bàn học, cảm giác như muốn giảm thiểu tồn tại của chính mình. Ánh mắt len lén nhìn qua mái tóc cắt ngang trán liếc về phía Sở Thiên Ngạo.

      Shit! Sở Thiên Ngạo thấy đôi mắt lấp lánh có hồn theo dõi , khóe miệng lên nụ cười như có như .

      Thôi, nếu nhận ra cũng cần nữa che giấu nữa.

      Mạc Tiểu Hàn cam chịu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong sáng, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo. Ai sợ ai!

      Nhận thấy ánh mắt Mạc Tiểu Hàn dường như muốn ra uy, nụ cười môi Sở Thiên Ngạo càng sâu hơn. Mạc Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp nhau!

      Sở Thiên Ngạo ở giảng đường rốt cuộc những chuyện gì, sinh viên luôn luôn nghiêm túc học tập như Mạc Tiểu Hàn chữ cũng nghe vào.

      phải vì xung quanh đều là những nữ sinh háo sắc thầm: "Oa, vị học trưởng Sở này rất đẹp trai a!" "Đúng vậy a, ta rất tài hoa a! chuyện hay quá! So với giáo sư La còn hiểu biết nhiều hơn !" .

      Mà bởi vì là, mỗi khi câu, ánh mắt Sở Thiên Ngạo lại liếc về phía Mạc Tiểu Hàn vòng. Ánh mắt kia sắc bén rất đáng sợ, cho dù ngồi ở sau bàn học cách đến mấy mét, Mạc Tiểu Hàn cũng có thể cảm thấy cỗ áp lực cực lớn. Đó chính là ánh mắt của loài dã thú hung mãnh phát thấy con mồi ngon miệng.

      Nhịn! Mình nhẫn nhịn! Mạc Tiểu Hàn khép hờ mắt lại, hề đối diện trực tiếp với ánh mắt nữa.

      Cầm bút lên, vô thức vẽ loạn giấy. Đột nhiên, chủ ý nảy lên trong đầu.

      Khóe miệng mang theo ý cười xấu xa, Mạc Tiểu Hàn vẽ vào trong vở bức tranh châm biếm.

      con sói hung ác mặc bộ quần áo màu đen, áo sơ mi xanh đậm, cà vạt màu xanh, đứng ở bục giảng chậm rãi chuyện ra. Bộ mặt của con sói này chính là mặt của Sở Thiên Ngạo.

      Mạc Tiểu Hàn từng học vẽ tranh, đôi mắt bướng bỉnh lì lợm của Sở Thiên Ngạo bị phác thảo đặc biệt sống động, khiến cho người ta vừa nhìn cái cũng biết bộ mặt con sói này chính là Sở Thiên Ngạo.

      mặt con sói có vẻ rất nghiêm túc, sau đó ghi nội dung trong vòng tròn đầu chính là: Hừ, các ngươi chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải ? Ha ha, các ngươi nằm mơ cũng nghĩ đến, ra khuôn mặt của ta chính là cầm thú!

      Buồn cười nhất chính là, đầu tóc của con sói kia rối bời, còn bị Mạc Tiểu Hàn vẽ chiếc nơ hình con bướm lớn màu hồng. Mạc Tiểu Hàn còn mặc cho con sói bướng bỉnh lì lợm chiếc quần tắm, động tác õng ẹo làm dáng kết hợp với gương mặt nghiêm túc, hung ác nham hiểm, nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười!

      Mạc Tiểu Hàn liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo chậm rãi chuyện bục giảng, lại nhìn vào mảnh giấy vẽ con sói rất hài hước, trong lòng thầm cười đến đau cả ruột. bục giảng, Sở Thiên Ngạo, thấy Mạc Tiểu Hàn liếc nhìn cái rồi lại cười hồi lâu, lại nhìn cái, tiếp tục cười lúc lâu, trong lòng có vẻ yên, thầm, nha đầu này giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ mặt mình có dính gì bẩn sao?

      Sở đại tổng giám đốc luôn luôn tự nhiên thoải mái, chưa bao giờ đem bất cứ ai để vào trong mắt, giờ cũng có chút hoảng hốt rồi.

      Đợi lát nữa tan lớp, nhất định phải tìm tiểu nha đầu này hỏi cho ràng! Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn khổ sở nín cười, đột nhiên có cảm giác bất lực.

      Chương 19: Để ấy phỏng vấn

      [​IMG]
      Tiết học khá dài cuối cùng cũng kết thúc.

      Mạc Tiểu Hàn thở phào nhõm. Khuôn mặt nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười, đôi mắt to dí dỏm trong sáng nhìn về phía Sở Thiên Ngạo. Chào tạm biệt! Sói xám lớn!

      Sở Thiên Ngạo liếc Mạc Tiểu Hàn, đúng lúc nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn bên gì đó với ngồi bên cạnh, bên hướng làm mặt quỷ. Nhất định xấu . Ánh mắt u ám lên dục vọng chinh phục mãnh liệt, , hãy chờ đấy!

      "Học trưởng Sở! Xin chờ chút!" Ngoài cửa đột nhiên lao tới đám bạn học cầm máy ghi .

      Sở Thiên Ngạo nhướng nhướng mí mắt, đôi tay đút vào túi quần, đôi chân dài đứng thẳng tắp, thân hình cao lớn, từ cao nhìn xuống bé nữ sinh dẫn đầu.

      "Học trưởng Sở, chúng em ở trong ban tin tức của đại học T, muốn phỏng vấn . có thể cho chúng em nửa giờ được ?" bé nữ sinh dẫn đầu dáng dấp vô cùng ngọt ngào, mặt lóe lên ánh sáng tự tin, là hoa khôi trong ban tin tức của đại học T, tự tin nghĩ rằng học trưởng Sở trước mắt thể kháng cự được lực hấp dẫn của , nể mặt mà tiếp nhận phỏng vấn.

      "Phỏng vấn?" Đôi mi rậm của Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu lại, lát nữa còn có hội nghị quan trọng, căn bản có thời gian tiếp nhận trò chơi phỏng vấn của đám nữ sinh này.

      "Đúng vậy! Học trưởng Sở, nhân vật làm mưa làm gió thương trường, khó có dịp tới đại học T để chúng em học hỏi, xin tiếp nhận lời mời của chúng em!" Hoa khôi ban tin tức bắt đầu có chút nghi ngờ. Dung mạo xinh đẹp của hình như có chút tác dụng với Sở Thiên Ngạo a.

      Ánh mắt chuyển động vòng, Sở Thiên Ngạo thấy bóng dáng Mạc Tiểu Hàn cầm cặp vở chuẩn bị chạy ra khỏi phòng học. Khóe miệng lên nụ cười hứng thú, ngón tay thon dài chỉ về hướng Mạc Tiểu Hàn: "Có thể phỏng vấn. Nhưng tôi chỉ muốn ấy phỏng vấn thôi."

      "Sao?" Hoa khôi ban tin tức kinh ngạc, quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, này là ai? Cư nhiên bị học trưởng Sở chỉ đích danh.

      Đúng lúc Mạc Tiểu Hàn vội vàng lôi kéo Lương Nhạc Nhạc ra bên ngoài, liền bị bạn học ban tin tức vây quanh.

      "Bạn học, học trưởng Sở chỉ đích danh muốn bạn phỏng vấn, làm phiền bạn giúp giùm chuyện này. . . . . ."

      "Bạn học, chuyện này chúng tôi chuẩn bị rất tốt, bạn dựa theo bản thảo phỏng vấn học trưởng Sở là được. . . . . ."

      chịu nổi nhóm người ném bom cầu khẩn. Mạc Tiểu Hàn chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận nhiệm vụ phỏng vấn Sở Thiên Ngạo.

      Được rồi! Phỏng vấn phỏng vấn! Ban ngày ban mặt, Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ dám làm chuyện bậy bạ với sao? Mạc Tiểu Hàn cẩn trọng ngẩng cao đầu lên, ánh mắt dường như khiêu khích nhìn Sở Thiên Ngạo. phải là con sói xám lớn sao! cũng phải là bé quàng khăn đỏ, sợ a!

      Ánh mắt tối đen của Sở Thiên Ngạo lên ngọn lửa : Quả ớt , lần này lại khiến cho tôi bắt được rồi !

      "Tôi chỉ đồng ý mình ấy phỏng vấn, những người khác có thể nha." Sở Thiên Ngạo thờ ơ . quen bị đám nữ sinh ríu ra ríu rít vây quanh. Khiến cho đau cả đầu.

      Dĩ nhiên, thừa nhận, ra chính là muốn ở mình với Quả ớt .

      Mọi người tản mác rời . Mạc Tiểu Hàn cầm máy ghi các bạn học kín đáo đưa cho , ngơ ngác đứng trước mặt Sở Thiên Ngạo. Chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp phản ứng, trong phòng học chỉ còn lại có và Sở Thiên Ngạo thôi.

      Trong cổ họng Sở Thiên Ngạo phát ra tiếng cười , bàn tay đưa qua, đùa cợt nâng cằm Mạc Tiểu Hàn lên.

      Chiều cao 1m61 của Mạc Tiểu Hàn, đứng trước mặt có vẻ quá thon . Vì vậy khí thế lập tức yếu rất nhiều.

      Nhưng Mạc Tiểu Hàn hiển nhiên ý thức được điều này, "Bụp" phất tay đánh rớt ma trảo của Sở Thiên Ngạo.

      "Sở Thiên Ngạo, mời nghiêm túc chút. Nơi này là trường học!" Giọng của lạnh lùng, đôi mắt trong suốt tức giận nhìn chằm chằm. mặt viết chữ thể xâm phạm.

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy càng ngày càng đùa giỡn càng thích thú. chính là thích xem Quả ớt tức giận.

      Nhún vai cái, ung dung ngồi xuống, đôi chân dài thư thái bắt chéo lên. Ánh mắt đùa giỡn quan sát Mạc Tiểu Hàn.

      " phải muốn phỏng vấn sao? Bây giờ có thể bắt đầu." Mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng Sở Thiên Ngạo cũng ngại cho Mạc Tiểu Hàn thêm vài phút.

      Cằm của Mạc Tiểu Hàn vẫn còn vương lại nhiệt độ ngón tay của . Đôi mắt to thông minh chợt lóe lên. Vụng về mở ra máy ghi đưa tới trước mặt Sở Thiên Ngạo.

      "Học trưởng Sở, ngài có biết lợn giống có nghĩa là gì ?" Mạc Tiểu Hàn nghiêm trang hỏi.

      "Hả?" Ánh mắt Sở Thiên Ngạo chợt lóe, có này lại giở thủ đoạn gì đây?

      "Lợn giống chính là heo đực động dục chạy khắp nơi. Học trưởng Sở học cao hiểu rộng, phụ nữ cũng nhiều như quần áo, vậy mà ngay cả từ này cũng hiểu sao?" Mạc Tiểu Hàn nghiêng đầu, mắt to tò mò nhìn Sở Thiên Ngạo, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
      longtran2710 thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 20: Trừng phạt đúng tội

      [​IMG]

      Tròng mắt Sở Thiên Ngạo chợt co lại. Chưa bao giờ có ai dám dùng loại thái độ này đối với . Những từ ngữ trắng trợn và trần trụi như vậy, lại từ cái miệng nhắn hồng nhuận của thốt ra, Sở Thiên Ngạo khiến chán ghét như vậy sao?

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy khó thở trong ngực, muốn hít thở thoải mái mà thể nào thoải mái được.

      Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng cười tiếng, cơ thể cao lớn rắn chắc tiến tới gần , đưa tay kềm chặt cánh tay của .

      Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Mạc Tiểu Hàn liều mạng giãy giụa: "Buông tôi ra! buông tay tôi kêu người tới đấy!"

      "Kêu người?" cho rằng câu này có thể uy hiếp được ? Tiểu nha đầu này còn chưa biết tình hình mà.

      Đáy mắt Sở Thiên Ngạo che giấu những tia sáng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt .

      Mạc Tiểu Hàn càng dùng sức giãy giụa, há miệng muốn kêu to lên.

      Cái miệng nhắn vừa mới hé mở, Sở Thiên Ngạo liền cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của rất chính xác.

      Bờ môi của nóng bỏng, nóng đến độ toàn thân Mạc Tiểu Hàn chấn động, giống như dòng điện chạy dọc làm tê liệt toàn thân. Dường như hài lòng với phản ứng của , Sở Thiên Ngạo từ bi giảm bớt sức lực của mình. Môi lưỡi vẫn ở môi chậm rãi tìm cách trêu đùa.

      bàn tay ấm áp xoa cơ thể của , nhàng kéo cổ áo ra, bờ vai trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn nhất thời lộ ra.

      khí mát mẻ kích thích làn da để trần, khiến Mạc Tiểu Hàn từ trong mê loạn tỉnh táo lại.

      Mồ hôi lạnh từ trán xuống, theo bàn tay của Sở Thiên Ngạo, cảm giác sợ hãi tích tụ lại.

      Đây là phòng học, nếu như bị người ta nhìn thấy, còn có thể sống sao? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (hiểu thời thế mới là người tài giỏi), nếu đối chọi với nữa, chính là đào hố chôn mình.

      Mạc Tiểu Hàn cất giọng nhàng, nhìn cầu khẩn: "Được rồi, tôi sai rồi, tôi nên mắng , bỏ qua cho tôi !"

      "Bỏ qua cho ? Lợn giống phát động tình dục làm sao có thể dễ dàng dừng lại?" Giọng của Sở Thiên Ngạo tà ác và vô liêm sỉ.

      ". . . . . ." Mạc Tiểu Hàn bị nghẹn đến nỗi thể thốt nên lời. Hai chân thầm dồn sức, rồi bất chợt đá chân phải lên, vừa mới đá giữa chừng bị đôi chân cứng như sắt gắt gao kẹp chặt lấy.

      "Mạc Tiểu Hàn, lại dùng chiêu này nữa sao?" Giọng của Sở Thiên Ngạo hàm chứa đầy tức giận. Chưa bao giờ có ai dám đá Sở Thiên Ngạo , người phụ nữ bé này, thế mà lại nhiều lần đụng chạm đến ranh giới cuối cũng của .

      Bàn tay mang theo trừng phạt trực tiếp thăm dò vào quần áo của . Hung hăng chà xát nhào nặn, hưởng thụ cảm giác làn da mềm mại trắng như tuyết mang tới.

      Mạc Tiểu Hàn luống cuống đến độ muốn khóc. Ai tới cứu với! sai rồi, đánh giá quá cao phẩm hạnh của người đàn ông này, cho rằng ở trong phòng học, người đàn ông này chắc chắn có chút kiêng nể, chạm vào .

      “Cốc cốc. . . . . ." Tiếng gõ cửa phòng học vang lên, tiếng người huyên náo từ bên ngoài truyền đến: "Học trưởng Sở, hai người phỏng vấn xong chưa?"

      Mạc Tiểu Hàn giống như níu được cái cây cứu mạng, vội vàng lớn tiếng kêu: " phỏng vấn xong rồi, các bạn vào !"

      Đúng lúc cửa phòng học bị mở ra, Sở Thiên Ngạo lập tức đẩy Mạc Tiểu Hàn ra xa. Dù sao đây cũng là trường học cũ của , cũng phải nể mặt giáo sư La ba phần. Nếu hôm nay Mạc Tiểu Hàn nhất định phải chết!

      Giành được tự do, Mạc Tiểu Hàn để ý nhặt lên máy ghi cùng sách vở của mình, nhấc chân chạy như điên ra khỏi phòng học.

      Sau khi đuổi hết đám sinh viên của ban tin tức, Sở Thiên Ngạo nhặt tờ giấy còn rơi lại bàn. Chậm rãi mở ra, bức tranh châm biếm của Mạc Tiểu Hàn đập vào mắt .

      "Hừ, các chính là đám nữ sinh ngu ngốc, bị bề ngoài đẹp trai lãng tử của ta làm cho mê mẩn phải ? Ha ha, các nằm mơ cũng nghĩ đến, ra khuôn mặt của ta chính là cầm thú!" bức tranh, chữ viết của Mạc Tiểu Hàn rất có lực, căn bản giống như nét chữ mềm mại của những bé học sinh, rất giống với tính tình quật cường chịu thua của .

      Sở Thiên Ngạo giận quá hóa cười. Cái trò chơi này, hình như càng ngày càng thú vị! Quả ớt cay nồng, rất đúng khẩu vị của !

      Chương 21: Cùng đường

      [​IMG]

      Mạc Tiểu Hàn kéo lê bước chân mệt mỏi về đến nhà. Trong nhà truyền đến tiếng khóc sụt sùi.

      "Tiểu Hàn! Con cứu mạng chúng ta !" Thấy Tiểu Hàn trở lại, mẹ ghẻ Lâm Thiến giống như gặp được cái cây cứu mạng, lập tức nhào tới.

      "Dì Lâm, sao thế? Sao hai người lại khóc?" Lâm Thiến cùng chị Lâm Vũ Yên cũng khóc đến sưng đỏ cả mắt. Mạc Tiểu Hàn hiểu hỏi.

      "Chủ nợ của ba con biết tại sao biết được địa chỉ của chúng ta ở đây, tới đây thúc giục chúng ta trả nợ, trước năm giờ chiều nay, phải thanh toán toàn bộ. Nếu như trả, kiện ba con lên tòa án, mang con và chị con đến quán bar bán rượu tiếp khách!"

      Lâm Thiến ôm Lâm Vũ Yên, đau lòng vuốt ve tóc của ta.

      "Tiểu Hàn, nghề người mẫu của chị vừa mới bắt đầu, chị vừa mới nhận mấy show quảng cáo, mới vừa lên trang bìa tạp chí lần đầu tiên, chị muốn làm vũ nữ, thể tới quán bar tiếp khách được!" Lâm Vũ Yên ra vẻ đáng thương , trong ánh mắt che giấu tính toán ngấm ngầm.

      "Dì Lâm, chị, hai người đừng có nôn nóng, để con nghĩ xem có biện pháp nào ." Trái tim Mạc Tiểu Hàn như thắt lại, tiền thuốc thang của ba còn chưa có đâu vào đâu rồi, giờ lại bị chủ nợ tìm tới cửa. phải tìm thêm mấy việc làm thêm mới được!

      " cần suy nghĩ, có có sẵn phương pháp xử lí!" Lâm Vũ Yên vội vàng , lấy từ trong tay ra tờ giấy, "Tiểu Hàn, chủ nợ , em chỉ cần cầm tờ giấy này tới số nhà 27 đại lộ La Bàn, món nợ của nhà chúng ta được xóa bỏ!"

      Số nhà 27 đại lộ La Bàn.

      Đây là ngôi nhà cổ phủ đầy dây mây xanh, trong nội thành tấc đất tấc vàng, lại có ngôi nhà cổ như vậy, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy kỳ lạ sao trước kia mình lại để ý tới. Cầm tờ giấy con kia tay, gõ gõ vào cánh cửa thần bí cửa. có ai lên tiếng, cửa lại tự động mở ra.

      hiểu tại sao Mạc Tiểu Hàn cảm thấy có chút sợ sệt, Hít sâu, trấn định cảm xúc chút. bước chân lên chiếc cầu thang bằng gỗ tử đàn. Cầu thang được lau thường xuyên nên sáng bóng, cả ngôi nhà sang trọng nhưng cũng rất khiêm tốn, có thể thấy được chủ nhân có cặp mắt thưởng thức hơn người.

      "Có ai ở đây ?" Giọng của Mạc Tiểu Hàn vang lên trong căn phòng trống trải có vẻ vô cùng bé.

      Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bóng dáng cao lớn xuất tại đầu cầu thang, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Theo bản năng, Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên nhìn.

      Ngược sáng, thấy khuôn mặt người đàn ông.

      Mạc Tiểu Hàn giơ giơ tờ giấy trong tay lên: "Xin hỏi, là ngài muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài sao? Ngài với chị tôi, chỉ cần tôi đến tìm ngài, món nợ nhà tôi có thể được xóa bỏ. Là sao?"

      Từ cổ họng người đàn ông thoát ra tiếng cười khẽ. Nghe có vẻ quen tai!

      Mạc Tiểu Hàn nghi ngờ nhíu mi lại.

      Người đàn ông từng bước từng bước bước xuống cầu thang. Bước chân nhàn nhã, nhưng Mạc Tiểu Hàn lại cảm thấy cỗ áp lực cực lớn! Bên ngoài là cái nóng mùa hè, trong phòng này lại râm mát nên có chút rét run. Mạc Tiểu Hàn siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.

      Người đàn ông này cách càng ngày càng gần, toàn thân phát ra khí thế kiêu căng khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức nhớ ra, Sở Thiên Ngạo, là Sở Thiên Ngạo!

      "Ngoài ý muốn sao?" Giọng của Sở Thiên Ngạo mang theo chút đắc ý, đôi tay đút trong túi quần, từ cao nhìn xuống Mạc Tiểu Hàn. Trong mắt lóe ra tia sáng thỏa mãn. Quả ớt , em trốn thoát đâu!

      Hai tay của Mạc Tiểu Hàn bất giác nắm lại chặt, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

      Người đàn ông ti tiện này, lại áp dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy đến bức ép mình!

      Trợn to đôi mắt trong trẻo, Mạc Tiểu Hàn lạnh lùng mở miệng: "Ngài đường đường là Tổng giám đốc của Sở thị, ức hiếp như vậy hứng thú lắm sao? Ngài có tin tôi gặp tạp chí bát quái tố cáo ngài hay ?"

      "Ha ha. . . . . ." Tiếng cười trầm thấp vang lên đỉnh đầu Mạc Tiểu Hàn. Sở Thiên Ngạo vẻ xem thường nhướng mi lên: "Tôi có trách nhiệm cho biết, ở thành phố C, tòa soạn nào dám đăng tin tức của tôi!"
      longtran2710 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :