1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 148: Ba năm sau

      [​IMG]
      Ba năm sau. Thành phố C. Nhà trẻ tư nhân cao cấp.

      Người bạn Sở Tư hàn ngày đầu tiên nhà trẻ, thân đồng phục học sinh màu xanh dương đậm, mang theo nón an toàn màu vàng của trẻ em, đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Sauk hi thấy người tới đón mình là Sở Thiên Ngạo, gương mặt trắng nõn lộ ra nụ cười hưng phấn, lao vào trong ngực Sở Thiên Ngạo .

      "Cha! giáo của con xinh đẹp a! Con rất thích ! hát nghe rất hay a! Cha, ngày mai con vẫn muốn nhà trẻ!".

      mặt Sở Thiên Ngạo lộ ra nụ cười cưng chiều : "Ha ha, được. Ngày mai cha đưa con nhà trẻ." Lấy tay khều khều cái mũi của Tư Hàn, "Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan ? giáo có phê bình con hay ?"

      "Tư Hàn rất ngoan! giáo Mạc vẫn khen con đáng ! Con rất thích giáo của chúng con!" mặt Tư Hàn lộ ra nụ cười ngây thơ.

      giáo Mạc . . . . . . trái tim Sở Thiên Ngạo lòng chợt đập rất nhanh. từng, từng biết họ Mạc . . . . . .

      biết, tại sống có khỏe .

      Có lẽ kết hôn rồi. Nghe Bùi Tuấn hỏi rất nhiều lần rồi, nhưng Cố Cẩm Tâm chút thông tin cũng đều tiết lộ.

      Hôm sau rời giường sớm, sau khi đưa Tư Hàn đến nhà trẻ, Sở Thiên Ngạo trở về công ty tiếp tục công việc.

      Sở Thiên Ngạo tại điềm tĩnh ít, công ty Sở thị được quan tâm rất ngăn nắp, tài sản gấp trước kia mấy lần. hổ là người đứng đầu thương giới.

      Điện thoại bàn vang lên.

      "Tổng giám đốc, nhà trẻ gọi điện thoại tới đây, . . . . . . Mời ngài tới nhà trẻ ." Giọng Thư ký thận trọng.

      Nhà trẻ thông báo phụ huynh tới, khẳng định có chuyện tốt. Cậu chủ nhất định ở nhà trẻ đánh nhau.

      Xe chạy nhanh như chớp đến nhà trẻ. Sở Thiên Ngạo hướng phòng làm việc của hiệu trưởng tới.

      Vừa tới góc tường, xa xa liền nhìn thấy Tư Hàn đứng ở bên ngoài phòng học khóc nhè. Mặt trời tháng Chín vẫn còn rất nóng, bộ mặt cậu bé đầy mồ hôi, bóng dáng nhoi có vẻ gầy yếu như vậy.

      Sở Thiên Ngạo giận dữ, đè nén giận dữ trong lòng về bên đó. Mắt chăm chú nhìn bóng dáng nho Tư Hàn.

      Chợt, từ trong phòng học ra hai giáo viên, đưa lưng về phía Sở Thiên Ngạo, thấy mặt của các . người dường như tuổi trung niên, người là trẻ tuổi.

      Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tư Hàn lớn tiếng trách cứ cái gì đó, trẻ tuổi lại cúi người ngồi xuống, ôm lấy Tư Hàn, nhàng vuốt đầu của , giống như an ủi .

      Sở Thiên Ngạo càng tới gần, giọng của người phụ nữ trung niên nghe vào càng vô cùng chói tai: "Đừng tưởng rằng ba cậu có tiền ngon! Cậu có biết người cậu làm bị thương là ai ! Là cháu ngoại của Thị trưởng Lương đó! giáo Mạc, mặc kệ nó! Để nó chịu phạt ở chỗ này! Nếu biết đúng sai!"

      Giọng nữ nhàng nghe có mấy phần quen thuộc: "Chủ nhiệm Vương, dùng cách xử phạt về thể xác như vậy tốt đâu? Lucas còn như vậy, thời tiết lại nóng như vậy, say nắng rồi làm thế nào? Cho dù Lucas có lỗi, cũng thể dùng cách xử phạt về thể xác như vậy với cậu bé nha!"

      Dùng cách xử phạt về thể xác! Sở Thiên Ngạo vừa nghe đến những chữ này, ánh mắt thâm thúy lập tức híp lại nguy hiểm.

      Sải dài bước chân tới, gương mặt lạnh lùng tràn đầy tức giận như muốn giết người.

      Tư Hàn thấy Sở Thiên Ngạo, uất ức hô to tiếng: "Cha!" Liền từ trong lòng trẻ tuổi chạy ra, hướng Sở Thiên Ngạo bên cạnh xông tới.

      Sở Thiên Ngạo giang hai cánh tay ôm Tư Hàn, nhanh chóng bế cậu bé lên.

      "Nghe các người dùng cách xử phạt về thể xác với con trai của tôi?" Bình tĩnh mở miệng, giọng lạnh lẽo lại khiến người ta khỏi run rẩy.

      Hai vị giáo viên đồng thời xoay người lại.

      Ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo quét qua hai người, khi chạm tới gương mặt của nữ giáo viên trẻ tuổi nhất thời hoàn toàn hóa đá.

      Mạc Tiểu Hàn. Là Mạc Tiểu Hàn mà ba năm nay ngày thương đêm nhớ. Vốn cho rằng đem hình ảnh của vùi sâu vào đáy lòng rồi. Nhưng khi gặp lại được , mới biết, mình vẫn rất !

      Mạc Tiểu Hàn cũng kinh ngạc đến ngây người tại chỗ. Ba Lucas, lại là Sở Thiên Ngạo!

      Ở trường học Quý tộc này, học sinh lấy tên tiếng tương xứng, biết, ra Lu¬cas là Tiểu Tư Hàn mà ba năm trước đây bú sữa của !

      " chính là ba của Lucas sao? giáo dục con trai như thế nào vậy? Lucas đánh bạn khác bị thương đầy mặt, vừa đưa đến bệnh viện! may là chỉ ở mặt, nếu là ở mắt làm thế nào!" Chủ nhiệm Vương mập mạp thấy Sở Thiên Ngạo, lập tức mở miệng dạy dỗ.

      Mặc dù bà chỉ là chủ nhiệm nho ở trường học tư nhân này thôi, nhưng sau lưng bà có Thị trưởng Lương làm chỗ dựa. Lần này hay rồi, con trai của tổng giám đốc gì đó, mà dám đánh bị thương cháu ngoại của Thị trưởng Lương! Sinh chuyện rồi!

      Sở Thiên Ngạo căn bản hề chú ý bà những gì, chỉ ngơ ngác nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Ba năm gặp, xinh đẹp hơn. Bộ dáng ngây ngô ngày xưa còn. Mái tóc đen nhánh thẳng dài, uốn lên rất quyến rũ, vẫn thả xuống hai vai, so với trước kia mập hơn, vóc người cng thm c lồi c lõm rồi.

      C, vẫn đẹp nh thế. Khng, đẹp hơn so vi trc kia!

      Sau vi giy kinh ngạc, Mạc Tiu Hn nhanh chng phản ứng. C chút xu hổ vut vut mi tc của mnh.

      Tiu nhn nhiLu¬cas, ở trong ngực cha dừng khc, nh mt liếc qua Sở Thin Ngạo chút, rồi lại liếc qua Mạc Tiu Hn chút, đc ý ni: "Cha, cha nhn xem, giáo Mạc của chúng con có phải là rất đẹp ? So với giáo Vương xinh đẹp hơn! Con rất thích giáo Mạc, con ghét gáo Vương!"

      xong, vẫn quên nhìn giáo Vương ngừng liến thoắng khiển trách Sở Thiên Ngạo làm mặt quỷ.

      Sở Thiên Ngạo lúc này mới phản ứng được. Dời ánh mắt từ người Mạc Tiểu Hàn chuyển qua chủ nhiệm Vương: "Câm miệng! Tiền thuốc cho đứa bé bị thương hết bao nhiêu? Tôi trả gấp 1000 lần cho họ."

      Nghe câu của Sở Thiên Ngạo, chủ nhiệm Vương kinh ngạc ngậm miệng lại được, phải ba Lu¬cas chỉ làm ăn thôi sao? Sao lại trở thành giàu có như thế này? là thất sách, nếu sớm biết vừa rồi chỉ cần giảng hòa thôi, vốn cho rằng nhà đứa bé này có tiền cũng có thế lực, ngờ tới lại là nhân vật càng khó chọc hơn!

      Nhanh chóng biến đổi khuôn mặt, lên nụ cười chuyên nghiệp: " ra tiền phải là vấn đề, chủ yếu là. . . . . ."

      Sở Thiên Ngạo đợi bà xong, trực tiếp cắt ngang: "Tiền thuốc thang tôi bỏ ra. Chỉ có điều chuyện bà dùng cách xử phạt về thể xác với Lu¬cas, bà cũng cần phải cho tôi cái công đạo!"

      Chủ nhiệm Vương mặt xám như tro tàn, muốn biện bạch người đàn ông trung niên tới: "Sở tổng, đến rồi!" Nhiệt tình bắt tay Sở Thiên Ngạo.

      Người tới là hiệu trưởng nhà trẻ. Chủ nhiệm Vương sắc mặt càng trắng hơn.

      "Chủ nhiệm Vương, đây chính là Đại Cổ Đông của nhà trẻ chúng ta, tổng giám đốc công ty Sở thị . . . . . !" Hiệu trưởng nghe được tin tức chạy tới. Trong lòng hận thể đem chủ nhiệm Vương chém 100 đao để giải hận.

      Bà chọc ai chọc, lại chọc phải Sở Thiên Ngạo! Ai! Hôm nay chuyện này nếu xử lý tốt, ngày mai nhà trẻ chỉ có thể đóng cửa! Cũng trách chính mình, trước đó với ban giáo viên, Lu¬cas chính là con độc nhất của Tổng giám đốc Sở thị .

      Mạc Tiểu Hàn khoanh tay, đứng bên cạnh nhìn. Sở Thiên Ngạo khí thế cường đại, khiến biết cho dù che chở, Sở Tư Hàn cũng phải chịu uất ức gì nữa.

      Từ từ chuyển bước, muốn biến mất trước mặt mọi người.

      " giáo Mạc , đây là cha con. Cha con cũng họ Sở." Gi5ng trẻ con lanh lảnh gọi lại. Tư Hàn giới thiệu với Sở Thiên Ngạo đấy.

      Tư Hàn hồn nhiên khiến Mạc Tiểu Hàn nở nụ cười, để thỏa mãn Tư Hàn, hào phóng vươn tay hướng Sở Thiên Ngạo: "Chào . Tôi là giáo viên của Lu¬cas, Mạc Tiểu Hàn."

      Sở Thiên Ngạo tay ôm Tư Hàn, tay đưa ra, nắm tay Mạc Tiểu Hàn.

      cầm chặt như vậy, giống như có ngàn vạn ngôn ngữ cần . giây đồng hồ qua, hai giây qua, tay Sở Thiên Ngạo vẫn buông ra. Mặt của Mạc Tiểu Hàn nhất thời đỏ, ánh mắt liếc qua hiệu trưởng và chủ nhiệm, rồi dùng sức rút tay ra.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn luống cuống, Sở Thiên Ngạo mới buông tay ra. Nếu như phải sợ tức giận, muốn cả đời cầm buông.

      Hiệu trưởng giọng khiển trách chủ nhiệm Vương. Chủ nhiệm Vương giải thích: "Dùng cách xử phạt về thể xác tất nhiên là đúng, nhưng cũng vì Lu¬cas quào trầy bạn khác a!"

      "Tư Hàn, tại sao con lại cào bị thương bạn khác?" Sở Thiên Ngạo uy nghiêm hỏi, đối với chuyện dạy dỗ con trẻ, luôn rất coi trọng .

      "Thân Á Viêm con có mẹ. . . . . . Cậu ấy. . . . . . Cậu ấy mẹ con chết rồi. . . . . ."

      Giọng của Tư Hàn càng ngày càng , trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt uất ức.

      Lòng của Sở Thiên Ngạo hung hăng đau. Ôm chặt Tư Hàn, giọng tràn đầy thương : "Ai Tư Hàn chúng ta có mẹ? Mẹ của Tư Hàn chúng ta vừa dịu dàng vừa đẹp. Chỉ có điều mẹ bây giờ ở nước ngoài, chờ Tư Hàn lớn lên mới có thể trở lại."

      "! Con muốn mẹ ở nước ngoài! Con muốn giáo Mạc làm mẹ con!" Tư Hàn đột nhiên níu chặt áo Mạc Tiểu Hàn đứng ở bên cạnh. Nhìn Sở Thiên Ngạo Cầu khẩn.

      Ba con so với con càng hy vọng giáo Mạc có thể làm mẹ con —— Sở Thiên Ngạo rất muốn câu này, nhưng chỉ có thể thầm trong lòng.

      Hiệu trưởng, chủ nhiệm, còn có Mạc Tiểu Hàn, cũng bị những lời này của Tiểu Tư Hàn làm cho ngây ngẩn cả người.

      Hai mắt hiệu trưởng hai mắt tỏa sáng. Vừa rồi nhìn Sở tổng và giáo Mạc bắt tay, vẻ mặt rất tự nhiên, hơn nữa thời gian cầm tay dường như cũng có vẻ quá dài. Chẳng lẽ? Sở tổng vừa thấy giáo Mạc rồi sao?

      Quả thực là trời cũng giúp mình! Chỉ cần Mạc Tiểu Hàn xử lý chuyện này, Sở Thiên Ngạo chừng truy cứu chuyện dùng cách xử phạt về thể xác với Lucas nữa, nguy cơ này phải hoàn toàn được hóa giải sao

      mặt tươi cười, cười híp mắt nhìn Sở Thiên Ngạo: "Sở tổng, nếu Lu-cas thích giáo Mạc như vậy, vậy chuyện hôm nay để giáo Mạc xử lý ! Tôi và chủ nhiệm Vương vào bệnh viện xem đứa bé bị thương kia chút."

      Có thể được mình ở cùng Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo đương nhiên cầu còn được. Lập tức gật đầu đồng ý.

      Trong sân chỉ còn lại Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo cùng Tiểu Tư Hàn.

      "Tiểu Hàn, em khỏe ? Quay về Thành phố C lúc nào? Nghe Cẩm Tâm mấy năm trước em ra nước ngoài."

      "Ừ. Tôi ra nước ngoài học tập, lấy học vị giao1 viên mầm non." Mạc Tiểu Hàn lạnh nhạt .

      lần nữa đối mặt với người đàn ông này, trong lòng vẫn có những rung động nhàng.

      "Em . . . . . Kết hôn chưa?" Sở Thiên Ngạo do dự lát, rồi vẫn thận trọng hỏi những lời này.

      xong, lo lắng đến ngừng thở, cặp mắt chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn, sợ Mạc Tiểu Hàn ra đáp án muốn nghe.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 149: Làm mẹ con

      [​IMG]
      "Cái này có quan hệ gì đến chứ?" Mạc Tiểu Hàn lạnh nhạt , cố tình tránh ánh mắt của Sở Thiên Ngạo.

      "Cha! giáo Mạc chưa có kết hôn! Chú của Vi Vi lớp con muốn theo đuổi giáo Mạc! Vi Vi cho con biết!" Tiểu Tư Hàn rất nghịch ngợm, bộ dáng ra vẻ rất hiểu nội tình.

      "Đứa bé nghịch ngợm!" Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn chọc cho nở nụ cười, đưa tay siết chặt khuôn mặt nhắn của bé.

      Sau khi biết Lu¬cas chính là Tư Hàn, ánh mắt Mạc Tiểu Hàn nhìn cậu bé giống trước nữa, dù sao năm đó bú sữa , bất luận như thế nào cũng có chút mến. Khó trách ban đầu vừa vào lớp liền thích cậu bé nghịch ngợm này rồi.

      "Tiểu Hàn, tôi có thể mời em ăn cơm ?" Sở Thiên Ngạo giơ cổ tay nhìn đồng hồ chút, vừa đúng đến giờ ăn bữa trưa.

      " xin lỗi, tôi có thời gian." Mạc Tiểu Hàn lễ phép khước từ.

      Sở Tư Hàn từ người Sở Thiên Ngạo trượt xuống, giống như kẹo kéo ôm lấy chân Mạc Tiểu Hàn, ngửa cái đầu lên, nhìn Mạc Tiểu Hàn ra sức làm nũng: " giáo Mạc, , ! Ba con có rất nhiều tiền! Chúng ta có thể ăn Tôm hùm rất lớn!" Cậu bé giang hai cánh tay, ra sức khoa tay múa chân tả con tôm hùm dài hơn 20cm .

      Biểu của con trẻ khiến Mạc Tiểu Hàn khỏi cười ra tiếng: "Được rồi, để cha mang Tư Hàn ăn có được hay ? Hôm nay có rảnh!"

      Thấy biểu của Sở Tư hàn, trong lòng Sở Thiên Ngạo quả muốn giơ ngón cái khen thưởng con trai: quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, đứa con trai này, quá thông minh! Còn tuổi như thế mà cũng biết giúp cha lo lắng rồi!

      "Tiểu Hàn, . Hôm nay là sinh nhật Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn mong đợi.

      Mạc Tiểu Hàn trừng lớn mắt, a, đúng là như vậy, trước kia Sở Thiên Ngạo có qua với , Tư Hàn ra đời vào tháng chín.

      "Phải ha! giáo Mạc, hôm nay là sinh nhật con, ăn sinh nhật cùng con có được hay ? Trước kia đều là cha và Ông nội với con. Con chỉ muốn mẹ cùng a, nhưng mẹ con luôn có ở đây. . . . . ." Giọng càng ngày càng , sau khi xong, hàng mi dài ứa nước mắt.

      Lỗ mũi Mạc Tiểu Hàn đau xót, lòng lập tức mềm nhũn.

      biết vì sao, đối với đứa bé này, đặc biệt rất mềm lòng, cứ nhìn đến cậu bé, là trong lòng lại thương .

      "Được rồi. Tói nay giáo Mạc xin nghỉ việc để cùng Tư Hàn và cha ăn cơm có được hay ? Ăn mừng sinh nhật của Tiểu Tư Hàn của chúng ta. Được ?" Mạc Tiểu Hàn sờ sờ đầu Tư Hàn, nụ cười mặt dịu dàng giống như thiên sứ.

      Sở Thiên Ngạo nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động.

      Bên cạnh tới tới lui lui nhiều người phụ nữ như vậy, chỉ có Mạc Tiểu Hàn, là người duy nhất lòng thương Tư Hàn. cảm nhận rất ràng c.

      "Buổi chiều nay tan giờ học tôi tới đón em và Tư Hàn." Sở Thiên Ngạo sâu sắc nhìn Mạc Tiểu Hàn. Giọng có chút khẩn trương.

      "Nha. . . . . . Được rồi. Buổi tối gặp." Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo khẽ mỉm cười. Sảng khoái đáp ứng.

      Lúc này Sở Thiên Ngạo mới phát , trong lòng bàn tay của mình, tất cả đều là mồ hôi.

      " vui quá, vui quá! Con và giáo Mạc, còn có cha cùng ăn sinh nhật rồi !" Tiểu Tư Hàn vui vẻ nhảytới nhảy lui. Lại khiến cho hai người đứng nhìn ánh mắt càng sâu hơn.

      Đứa bé đáng thương, có mẹ bên người, bất luận như thế nào cũng có chút thiếu sót. . . . . .

      Buổi chiều Tư Hàn tan học tương đối sớm, Sở Thiên Ngạo sớm tới đây đón cậu bé và Mạc Tiểu Hàn.

      Xe chạy cách trung tâm càng ngày càng xa, Mạc Tiểu Hàn có chút kỳ quái nâng mi: " phải ăn cơm sao? Đường này là ra vùng ngoại ô mà."

      Từ trong kính chiếu hậu Sở Thiên Ngạo liếc nhìn cái: "Bây giờ ăn cơm tối còn quá sớm, tôi muốn mang Tư Hàn khu vui chơi chút."

      Thời gian vẫn còn sớm ý là, Sở Thiên Ngạo muốn ở bên cạnh Mạc Tiểu Hàn thời gian dài hơn.

      Nghe được khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn ngồi phía sau đọc truyện tranh với Mạc Tiểu Hàn lập tức cao hứng vô cùng: " tốt quá tốt quá! Con muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn! Con còn muốn lái xe hơi !"

      Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cùng ở trong kính chiếu hậu trao đổi ánh mắt mỉm cười. Trẻ con, luôn dễ dàng như vậy thỏa mãn.

      Chơi vòng ở khu vui chơi, Tiểu Tư Hàn rốt cuộc mệt mỏi. Mới vừa lên xe Sở Thiên Ngạo, liền dựa vào người Mạc Tiểu Hàn ngủ thiếp .

      Mạc Tiểu Hàn ôm cơ thể bé của cậu vào trong lòng mình, dùng cánh tay nâng đầu của cậu, cố gắng để cho cậu ngủ thoải mái chút.

      Từ trong kính chiếu hậu, Sở Thiên Ngạo yên lặng nhìn động tác Mạc Tiểu Hàn, trong lòng xông lên tình cảm dịu dàng.

      Đến quán ăn, có phục vụ tới dẫn vào chỗ ngồi, Sở Thiên Ngạo bao phòng ăn yên tĩnh.

      Hai người vào. Phục vụ thấy trong ngực Mạc Tiểu Hàn còn ôm đứa bé, liền đẩy tới cho bọn họ cái nôi.

      Sở Thiên Ngạo vừa định đánh thức Tư Hàn, bị Mạc Tiểu Hàn khoát khoát tay ngăn lại: "Còn phải chờ mang thức ăn lên, để cho cậu bé ngủ thêm lát. Vừa rồi chơi quá mệt mỏi ."

      Sở Thiên Ngạo chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn. Ngàn vạn dịu dàng.

      Mạc Tiểu Hàn bị ánh mắt nóng bỏng của Sở Thiên Ngạo nhìn có chút được tự nhiên. Tư Hàn ngủ thiếp , có ai chuyện ríu rít giữa và Sở Thiên Ngạo, chỉ còn và Sở Thiên Ngạo đối diện nhau, đúng là cảm thấy có chút lúng túng.

      Chợt nhớ tới gì đó, Mạc Tiểu Hàn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Điện thoại di động thông, Mạc Tiểu Hàn rất ngắn gọn báo địa chỉ nhà hàng, sau đó liền cúp điện thoại.

      "Em có bạn trai rồi sao?" Sở Thiên Ngạo che giấu lo lắng và đố kỵ trong lòng.

      "Tôi còn độc thân." Mạc Tiểu Hàn đơn giản . Vừa rồi Tư Hàn chưa kết hôn, cần gì giấu giếm nữa.

      và Sở Thiên Ngạo, trải qua rất nhiều chuyện, bây giờ muốn quay đầu lại, quá muộn.

      Nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say sưa của Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn đều nhẫn tâm đánh thức cậu bé. Nên để cậu tiếp tục ngủ thêm láti. Sáng nay đánh nhau với người ta, lại bị dùng cách xử phạt về thể xác, buổi chiều lại khu vui chơi, chơi điên cuồng mấy giờ đồng hồ, nhất định Tư Hàn mệt muốn chết rồi.

      lát sau, cửa phòng bị gõ. Người hầu bàn dùng xe đẩy chiếc bánh sinh nhật lớn vào.

      Sở Thiên Ngạo chợt quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong mắt lên vẻ kinh ngạc: "Tiểu Hàn, em đặt?"

      "Ừ. Có thể thấy Tư Hàn rất tò mò đợi sinh nhật này."

      "Tiểu Hàn, cám ơn em!" Sở Thiên Ngạo giọng , trong giọng áy náy kềm nén: "Cám ơn em hận tôi, cám ơn em chăm sóc tốt cho Tư Hàn, cám ơn em thương Tư Hàn."

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu mỉm cười: "Mọi chuyện đều qua rồi. Tương lai nhất định tốt đẹp hơn so với quá khứ."

      Sở Thiên Ngạo cảm động nhìn , phát bướng bỉnh, quật năm đó rốt cuộc trưởng thành, Mạc Tiểu Hàn bây giờ, thành thục, hiểu biết, càng có thêm nhiều nét quyến rũ hơn.

      Hai người yên lặng đốt ba cây nến con phía bánh sinh nhật.

      Vừa đốt tới cây cuối cùng, Tiểu Tư Hàn ngủ say sưa rốt cuộc cũng tỉnh!

      Vừa mở mắt thấy bánh sinh nhật lớn như vậy, nhất thời mừng rỡ.

      Mạc Tiểu Hàn ôm cậu từ nôi xuống, ngồi bên cạnh bàn. Tiểu Tư Hàn kéo tay áo Mạc Tiểu Hàn: " giáo Mạc, là mua cho con có đúng ?"

      Mạc Tiểu Hàn có chút kinh ngạc: "Làm sao con biết là mua? Lỡ ban con mua sao!"

      Tư Hàn cong miệng lên bất mãn nhìn Sở Thiên Ngạo cái: "Cha con mới mua bánh sinh nhật! Cha sinh nhật con mới ăn bánh sinh nhật! Con là người đàn ông, thể giống con được!"

      Tim Mạc Tiểu Hàn cứng lại, đây là lời giải thích sao, Tiểu Tư Hàn chưa bao giờ ăn bánh sinh nhật! Sở Thiên Ngạo này rốt cuộc làm cha như thế nào? quá mất mặt!

      Nhìn Sở Thiên Ngạo vẻ trách cứ, rồi giọng hỏi:" thậm chí ngay cả bánh sinh nhật cũng mua cho Tư Hàn? Sở thị có nghèo tới mức này !"

      Sở Thiên mỉm cười, con nhím măn đó quay về rồi!

      Nhàn nhạt : "Còn ăn quá nhiều đồ ngọt tốt. Cho nên bình thường đều mua."

      Mạc Tiểu Hàn lườm cái, cái gì mà còn ăn đồ ngọt tốt, đứa bé chưa từng ăn kẹo, chưa từng ăn bánh ngọt, tuổi thơ hạnh phúc tới cỡ nào, hạnh phúc a!

      Hung hăng xúc muỗng bơ lớn, đút vào miệng Tư Hàn: "Tư Hàn, sinh nhật vui vẻ!" Tư Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo cái, phát Sở Thiên Ngạo có lộ ra biểu tình vui, nên há miệng rất cao hứng, ô a miệng lớn ăn hết bánh ngọt!

      Ăn đến chóp mũi, khóe miệng đều là bơ, dáng vẻ vô cùng tức cười, giống như chú gấu mèo bé đáng .

      Mạc Tiểu Hàn cười híp mắt cầm khăn ăn lau miệng cho Tiểu Tư Hàn: "Ăn có ngon ?"

      "Ăn ngon! giáo Mạc, con thích ! dẫn con về nhà ! Buổi tối con ngủ cùng với . kể cho con nghe chuyện con Hồ Ly và con ếch, được ?"

      Nghe Tư Hàn , Sở Thiên Ngạo vừa bực mình vừa buồn cười. Đây chính là con trai tốt mà nuôi sao, miếng bánh ngọt lừa gạt được cậu!

      Mạc Tiểu Hàn bị Tư Hàn trêu chọc nên cười to, nhanh kéo cậu vào trong ngực, hôn mạnh lên trán cậu cái: " Mạc dám dẫn con a, nếu cha con rất nhớ con, buổi tối khóc!"

      Tư Hàn ngẩng đầu, mắt to đảo nhanh nhìn Sở Thiên Ngạo: "Cha, phải cha trẻ con hay khóc là là tốt sao? Sao cha cũng thích khóc?"

      "Sao cha lại thích khóc chứ, cha chưa bao giờ khóc!" Sở Thiên Ngạo lời lẽ đanh thép .

      Mạc Tiểu Hàn cười cười nhìn cái, Sở Thiên Ngạo nhất thời chột dạ.

      Lần kêu tên côn đồ giày xéo Mạc Tiểu Hàn, khi chứng kiến Mạc Tiểu Hàn thương tích khắp người, từng nhiều lần gào khóc.

      Nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt hai người có chút ảm đạm.

      Tư Hàn lại hoàn toàn nhận thức được những thay đổi này, hưng phấn dùng dao cắt bánh sinh nhật, muốn cho Mạc Tiểu Hàn miếng lớn nhất.

      Người phục vụ bàn đẩy xe thức ăn bằng bạc tới, bắt đầu dọn thức ăn lên.

      Tiểu Tư Hàn chia xong bánh ngọt, trèo lên đầu gối Mạc Tiểu Hàn: " Mạc, con muốn ngồi với ."

      Mạc Tiểu Hàn gật đầu cái, ôm ngồi lên đầu gối mình xong. Thân hình bé , mềm mại non nớt dựa vào trong ngực , lại khiến cho lòng khỏi cảm thấy yên ổn, hạnh phúc như thế.

      " Mạc, làm mẹ con có được hay ?" Tiểu Tư Hàn dán miệng vào lỗ tai Mạc Tiểu Hàn giọng .

      "Ách. . . . . ." Nhìn ánh mắt cậu bé mong đợi, Mạc Tiểu Hàn biết nên cái gì cho đúng.

      Sở Thiên Ngạo cũng nghe thấy lời của Tiểu Tư Hàn, những ngăn trở, ngược lại còn dùng ánh mắt nhìn Tư Hàn khích lệ.

      tại chỉ có thể trông cậy vào con trai giúp đoạt Tiểu Hàn về thôi. Tiểu Hàn lòng thương Tư Hàn, nên Tư Hàn chính là xương sườn mềm của . Để Tư Hàn cầu xin , là chính xác.

      " giáo Mạc, van cầu ! Làm mẹ con có được hay ?" Tiểu Tư Hàn tiếp tục làm nũng, nhìn Mạc Tiểu Hàn rồi lại nhìn Sở Thiên Ngạo cái, sau đó giải thích với Mạc Tiểu Hàn: "Cha con nhìn rất hung dữ, nhưng ra cha con rất tốt! Cha con quyên tiền cho cho viện dưỡng lão! Ông nội cũng rất cha! Cha con là người tốt, cha khi dễ . giáo Mạc, làm mẹ con !"

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 150: nhà ba người ước hẹn

      [​IMG]
      Giọng trẻ con mềm mại non nớt, khiến trong lòng Mạc Tiểu Hàn xông lên tình cảm dịu dàng, nhưng thỉnh cầu của Tư Hàn quả có chút thái quá, Mạc Tiểu Hàn liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, cặp mắt lấp lánh có hồn của nhìn , bên môi hàm chứa nụ cười, tựa hồ rất hài lòng với những lời thỉnh cầu của Tư Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn khỏi đỏ mặt lên. Đưa tay siết chặt khuôn mặt bé của Tư Hàn: "Ngoan, chúng ta ăn bánh sinh nhật tiếp có được hay ?"

      Thấy Mạc Tiểu Hàn đáp ứng mình, Tư Hàn có phần buồn bã, hai hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt nhắn trắng nõn nụ cười cũng có.

      Dùng ngón tay trắng như tuyết xẹt qua xẹt lại khăn trải bàn, dáng người mỏng manh, nhìn qua có vẻ sầu muộn.

      Trong lòng Mạc Tiểu Hàn đau nhói, ôm Tiểu Tư Hàn hôn cái: "Tư Hàn, miếng này lớn nhất cho con ăn."

      Mạc Tiểu Hàn cắt cho Tư Hàn miếng bánh lớn nhất đưa tới trước mặt cậu.

      Nhưng Tư Hàn thèm nhìn tới, ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt như hai viên thủy tinh nhìn Mạc Tiểu Hàn, trong mắt tràn đầy uất ức: " Mạc, là Tiểu Hàn ngoan, cho nên Mạc chịu làm mẹ con sao?"

      Thấy dáng vẻ uất ức của Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn đau lòng, biết vì sao, đứa bé này đặc biệt khiến động lòng.

      Vươn tay nhàng vuốt đầu Tư Hàn: "Tư Hàn ngoan, Mạc rất thích Tư Hàn. Mạc thể làm mẹ con, nhưng về sau Mạc có thể thường xuyên mang Tư Hàn chơi."

      tới chỗ này, Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Ngạo ra vẻ khẩn cầu, muốn mang Tư Hàn ra ngoài, cũng phải xem Sở Thiên Ngạo có đồng ý hay nha.

      Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn mỉm cười gật đầu cái.

      Nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tiểu Hàn và Tư Hàn chung với nhau, cảm giác giống như hai mẹ con. Tất cả đều tự nhiên như vậy, ấm áp như vậy. Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy rất lâu được hưởng thụ khí gia đình yên tĩnh và ấm áp rồi.

      Khóe mắt, chợt có chút ươn ướt.

      Tư Hàn ở bên cạnh, Tiểu Hàn cũng ở bên cạnh, hai người, quý nhất kiếp này đều ở bên cạnh, Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy trời xanh rất ưu ái .

      Cho những ngày tốt đẹp như vậy .

      Nghe Mạc Tiểu Hàn , Tư Hàn cao hứng dang tay, nhào đầu vào trong ngực Mạc Tiểu Hàn: "Chủ nhật này dẫn con chơi có được ? Con muốn xem triển lãm cảnh biển!"

      Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo nhìn thẳng vào mắt nhau rồi cười tiếng, cậu bé này, đúng là gặp khe hở liền đâm kim vào ngay.

      "Được. Chủ nhật tới đón con."

      Trong phòng khách nhà họ Thân, diễn ra cuộc hỗn loạn.

      "Thân Hạo Khiêm! Con trai của bị người ta đánh thành thương tíchnhư vậy! có ý kiến gì sao?" Lương Noãn Noãn mặc dù hai tay chống nạnh giống những người đàn bà chanh chua khác, nhưng giọng lại hung dữ vô cùng.

      Con trai của Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn — Thân Á Viêm, ngồi khóc thút tha thút thít ghế sa lon, Thân Hạo Khiêm vỗ vỗ lưng của cậu bé: "Á Viêm, phải kiên cường chút. Con trai thể mềm yếu như vậy a!"

      Quay đầu lại nhìn Lương Noãn Noãn nhàn nhạt : "Trẻ con đùa giỡn với nhau, xây xát chút da là bình thường. Cũng tại Á Viêm cười nhạo người ta có mẹ trước. Nó cũng phải gánh chịu phần trách nhiệm. Chuyện lần này chính là bài học."

      Thân Hạo Khiêm chưa dứt lời, Lương Noãn Noãn càng tức giận hơn, kéo tay Thân Á Viêm lên, lớn tiếng : " Á Viêm, để cho cha con nhìn mặt con xem, cái này gọi là chỉ xây xát chút da thôi sao?"

      Thân Á Viêm rất mềm yếu nhu nhược, nghe Lương Noãn Noãn , trong lòng đồng ý cũng dám cãi lời, ngẩng mặt lên cho Thân Hạo Khiêm nhìn.

      khuôn mặt nhắn trắng nõn có hai vết móng tay sưng đỏ, có chỗ trầy chút da, rướm máu khô, tạo thành lớp vảy.

      " Á Viêm mặt mày hốc hác có biết hay ! Anhlàm cha như thế sao! Những người cha khác luôn bảo vệ con của mình, chỉ có là khác người!"

      Thân Hạo Khiêm bất đắc dĩ thở dài.

      Á Viêm mềm yếu nhu nhược như vậy, đều do Lương Noãn Noãn, từ thường xuyên cho Á Viêm váy, đánh phấn bôi son, ăn mặc giống bé .

      Kết quả bây giờ nhà trẻ rồi, đánh nhau với bạn cũng dám đánh lại, mặt mới bị thương." Noãn Noãn, giáo dục con trẻ phải có phương pháp, thể lúc nào cũng cưng chiều! Rốt cuộc em có hiểu hay !"

      Lương Noãn Noãn tức giận toàn thân phát run, dậm mạnh chân cái: "Được! quan tâm tôi quan tâm! Tôi cũng tin mình làm gì được cái thằng bé Lu¬cas đó!"

      Thân Hạo Khiêm nhẫn nại được được ngẩng đầu nhìn Lương Noãn Noãn: "Thằng bé Lu¬cas đó chỉ là đứa bé ba tuổi hồn nhiên mà thôi, em trừng phạt thế nào? Chẳng lẽ giết người ta à?"

      Lương Noãn Noãn vốn cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào, Thân Hạo Khiêm vừa như thế, hai mắt nhất thời sáng lên, lóe ra những tia sáng lạnh lẽo và tàn nhẫn.

      Đáng tiếc Thân Hạo Khiêm cúi đầu lau nước mắt cho Á Viêm, nếu , nhất định thấy những tia sáng ác độc trong mắt Lương Noãn Noãn.

      Cuối cùng chủ nhật cũng tới.

      Sáng sớm, Tư Hàn tới gõ cửa phòng Sở Thiên Ngạo: "Cha, mau rời giường a! Hôm nay chúng ta xem triển lãm cảnh biển cùng giáo Mạc! Mau dậy a!"

      Sở Thiên Ngạo dậy từ rất sớm, sáng nay cùng Mạc Tiểu Hàn biển, nên từ tối hôm qua hưng phấn gần như cả đêm ngủ.

      Cũng may, buổi sáng, tinh thần vẫn phấn chấn. Quả nhiên người gặp chuyện tốt tinh thần bao giờ cũng thoải mái!

      đứng ở trong phòng tắm soi gương cạo râu, nghe tiếng kêu của Tư Hàn, đáp tiếng: "Cha dậy rồi! Tư Hàn vào !"

      Sở Tư Hàn mặc đồ ngủ sôi nổi vào. Thấy Sở Thiên Ngạo soi gương bôi keo định hình tóc, ngoẹo đầu tò mò hỏi: "Cha, cha bôi cái gì đầu thế?"

      "Gel bôi tóc." Sở Thiên Ngạo vừa trả lời vừa nhìn vào gương. Áh, sao má trái lại có cái mụn? Chẳng lẽ do tối hôm qua hưng phấn quá ngủ ngon?

      "Gel bôi tóc là cái gì? Tư Hàn cũng bôi!"

      "Gel bôi tóc để giúp đàn ông đẹp trai hơn, trẻ con thể dùng!" Sở Thiên Ngạo khom lưng nhéo nhéo mặt của Tư Hàn, "Con trai, cha hôm nay có đẹp trai ?"

      Tư Hàn bộ mặt phớt tỉnh nhìn Sở Thiên Ngạo, nghiêm túc : "Dĩ nhiên rất tuấn tú! Nhưng mà vẫn là đẹp trai bằng con!"

      "Ha ha, tiểu bại hoại!" Cha con hai người chơi đùa thành đoàn.

      Mạc Tiểu Hàn ở mình trong ký túc xá. Điện thoại di động vang lên.

      "Tiểu Hàn, cậu nhất định phải xem triển lãm cảnh biển với Sở Thiên Ngạo và con trai sao?" Trong điện thoại di động truyền đến giọng của Cố Cẩm Tâm, "Nếu cậu cứ tiếp tục lui tới với Sở Thiên Ngạo, lỡ xảy ra chuyện gì sao?"

      "Cẩm Tâm, ra tớ cũng muốn lui tới với Sở Thiên Ngạo, nhưng tớ rất thích con trai . Nhìn thấy cậu bé rất vui, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc."

      "Tiểu Hàn, cậu nên tìm người để kết hôn thôi! Chứ bây giờ tình mẫu tử của cậu tràn lan rồi!"

      "Có lẽ...! , Tớ chưa đến nỗi có cảm giác đó, mặc dù cũng thích, nhưng phải loại nhìn thấy nhớ. Chỉ là cảm thấy đáng , chỉ là gặn nhau vậy thôi, có ý nghĩ ngày ngày kích động với ."

      "Ai! Tiểu Hàn, cậu nhanh tìm người gả , sinh cho mình bảo bảo đáng ! Đúng rồi, tớ và Bùi Tuấn cuối tuần kết hôn, cậu đồng ý làm dâu phụ rồi đấy, lễ phục cậu chuẩn bị xong chưa?"

      Mạc Tiểu Hàn mỉm cười, cảm thấy cao hứng: "Dĩ nhiên chuẩn bị xong rồi! Đến lúc đó nhất định làm mất mặt cậu, cũng nổi trội hơn cậu!"

      Cúp điện thoại, Mạc Tiểu Hàn cột mái tóc dài đơn giản thành cái đuôi ngựa, thay cái áo sọc đơn giản và cái quần màu tím rồi ra cửa.

      Khi vào thang máy, trong thang máy có hai ngừng liếc mắt nhìn .

      Mạc Tiểu Hàn nhìn vào gương trong thang máy quan sát mình, kinh ngạc, sao mình lại khởi sắc thế này. Mặt của hồng nhuận, phủ chút phấn trang điểm nào nhưng lại mịn màng kiều diễm.

      Nghĩ đến chuyện sắp được ôm Tư Hàn, có thể trêu chọc đùa giỡn với cậu bé, Mạc Tiểu Hàn nhoẻn miệng cười, nét mặt lên ánh niềm hạnh phúc..

      Trước cửa khu triển lãm cảnh biển rất đông người, đều là cha mẹ đưa con mình tới đây vui chơi.

      Tiểu Tư Hàn nhón chân lên chạy khắp nơi nhìn quanh, vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn, lập tức rút tay ra khỏi tay Sở Thiên Ngạo chạy tới.

      Mạc Tiểu Hàn vừa cúi người xuống giang hai cánh tay, Tư Hàn lao vào lòng , ôm cổ chặt, giọng trẻ con mềm mại mang theo điểm uất ức: " Mạc, sao tới trễ thế, Tư Hàn rất nhớ ."

      Mạc Tiểu Hàn có chút áy náy hôn lên khuôn mặt bé mềm mại của cậu: " đường bị kẹt xe nên trễ. xin lỗi, lát Mạc mua kem cho Tư Hàn ăn, đền cho Tư Hàn. Có được hay ?"

      Sở Thiên Ngạo cũng tới, nghe câu của Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt rơi vào đôi giày dưới chân , giầy còn in dấu giày của người khác, xem ra ở tàu điện ngầm bị người ta giẫm vào.

      vốn muốn đón Tiểu Hàn, nhưng bị cự tuyệt. Trong lòng Sở Thiên Ngạo có chút chua xót, có lẽ Tiểu Hàn muốn biết địa chỉ nhà ? Nên mới đề phòng như vậy.

      " Mạc, xem cha con có đẹp trai ?" Tư Hàn kéo Sở Thiên Ngạo, chỉ cho Mạc Tiểu Hàn nhìn.

      Câu hỏi ngây thơ, lại khiến Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo lúng túng.

      " Mạc, con bật mí cho biết nha, sáng nay cha con ở phòng tắm trang điểm! đầu còn bôi bánh xốp!"

      Tiểu nhân nhi tố cáo.

      Sở Thiên Ngạo quá luống cuống, đưa tay vỗ cái vào mông của cậu: "Cái gì bánh xốp! Là Gel xịt tóc á!"

      "A a, gel xịt tóc, cha con bôi gel xịt tóc, trang điểm rất lâu!" Nội gian vẫn còn tố cáo.

      Mạc Tiểu Hàn ôm bụng cười lăn lộn, Sở Thiên Ngạo vẻ mặt quẫn bách.

      Này con trai, được rồi! Bí mật của cha đều bị con bật mí hết rồi!

      Nhìn trộm xem phản ứng của Mạc Tiểu Hàn, cười vô cùng vui vẻ, vô cùng rạng rỡ, ôm Tư Hàn ngừng hôn.

      Sở Thiên Ngạo yên lòng. Mình hy sinh chút hình tượng, có thể khiến Tiểu Hàn vui vẻ như vậy. Cũng đáng!

      Ai! Tư Hàn tiểu tử thúi này! Cha dùng gel xịt tóc, lại bị tiểu tử thúi này là trang điểm!

      Sở Thiên Ngạo sâu sắc cảm thấy con lớn hơn cha.

      Sở Thiên Ngạo ôm Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn theo bên cạnh, cùng vào cửa kiểm soát vé.

      đường đều là cha mẹ mang theo con của mình, mặt mỗi người đều nở nụ cười, khiến cho lòng người ấm áp. Ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống quảng trường trước khu triển lãm, lá cây bạch quả bắt đầu nhuốm màu màu vàng kim, trong khí có hương thơm của bánh kem ngọt ngào.

      Tư Hàn ở trong ngực Sở Thiên Ngạo, tự mình làm mặt quỷ, cười tiếng liền lộ ra hai cái răng cửa xíu như răng mèo, đáng như thiên sứ bé .

      Ba năm gặp, Sở Thiên Ngạo vẫn tuấn như cũ, nhưng cũng trở nên trầm ổn hơn. bá đạo năm đó biến thành uy nghiêm kín kẽ, khiến người khác cảm thấy kính nể, dám khinh thường.

      Tất cả đều tốt đẹp như vậy. Mạc Tiểu Hàn chợt hi vọng cuộc sống như thế có thể kéo dài thêm chút nữa, lâu hơn chút nữa. . . . . .

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 151: Con muốn ngủ cùng cha mẹ!

      [​IMG]
      Trước khu triển lãm, tiểu nhân nhi hạnh phúc tay trái lôi kéo Sở Thiên Ngạo, tay phải lôi kéo Mạc Tiểu Hàn, xem cá cảnh nhiệt đới, xem chim cánh cụt, vô cùng cao hứng.

      Trong phòng trưng bày mô hình của hội quán Biển, nhân viên chào hàng nhìn Tư Hàn mỉm cười: "Người bạn , cùng ba mẹ chụp pô ảnh có được hay đây?"

      Tư Hàn sửng sốt, vừa định cho nhân viên biết, đó là giáo viên của cậu chứ phải mẹ cậu, suy nghĩ chút, đôi mắt tròn xoe như quả bồ đào lại thoáng qua tia sáng nghịch ngợm.

      Vẫy tay về phía Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn ở phía sau mình: "Cha, mẹ, mau tới đây chụp hình với con!"

      Nghe Tư Hàn kêu như vậy, nụ cười nở gương mặt Sở Thiên Ngạo kềm chế được, Mạc Tiểu Hàn nhìn trách cứ, nhìn người đàn ông này, bộ dáng đắc ý giống con mèo vừa ăn vụng được cá.

      "Tư Hàn ngoan, Mạc phải mẹ con! cần kêu loạn như vậy” Mạc Tiểu Hàn cúi đầu vuốt đầu của Tư Hàn.

      nhân viên đứng bên cạnh chờ chụp hình cho họ giật mình hỏi: "Thưa , đứa bé này phải con của hả?"

      Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng cười cười: "Ừ. Tôi là giáo viên của bé."

      nhân viên chắc lưỡi hít hà: "Nhưng cậu bé lại rất giống ! Mẹ con chưa chắc giống như thế!"

      Vậy sao? Bên cạnh vừa lúc có tủ kính thủy tinh, cũng đúng lúc phản chiếu hình ảnh của ba người. Mạc Tiểu Hàn, Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo, nhân viên cũng chỉ vào tủ kính.

      Mạc Tiểu Hàn lấy làm kinh hãi, trong tủ kính phản chiếu gương mặt của và Tư Hàn, ngũ quan đúng rất giống!

      Nhân viên công tác chỉ vào hình ảnh trong tủ kính, ngạc nhiên : " xem xem! Lỗ mũi này, giống ba cậu, miệng giống , lông mi giống ba, mắt giống . . . . . . quan sát kỹ , đúng là người nhà mà!"

      Sở Thiên Ngạo rất vui. Khom lưng ôm Tư Hàn lên, tay kia tự chủ được ôm eo Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn chỉ lo nhìn trong kiếng tìm nét giống nhau giữa và Tư Hàn, căn bản để ý mình bị Sở Thiên Ngạo ăn đậu hũ.

      Nhân viên công tác nhìn thấy bộ dáng nhà ba người thân mật, vội cầm máy chụp hình lên.

      Cha cao lớn tuấn, mẹ nhắn xinh đẹp, còn cậu con trai hoạt bát xinh đẹp giống như thiên sứ. là gia đình hạnh phúc hoàn mỹ.

      Nhân viên công tác nhanh chóng ấn phím chụp, tiếng máy cách cách cách vang lên vài lần.

      Tiếng máy chụp hình rốt cuộc lại khiến Mạc Tiểu Hàn phản ứng kịp, đẩy tay Sở Thiên Ngạo ra, quay đầu trừng mắt nhìn . Đáng tiếc cái nhìn này, điểm tức giận cũng có.

      " Mạc, con gọi là mẹ có được ?" Tư Hàn từ trong ngực Sở Thiên Ngạo ló đầu qua, kề sát tai Mạc Tiểu Hàn hỏi.

      ". . . . . ." Nhìn ánh mắt mong đợi của Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn đành lòng cự tuyệt, nhưng lại muốn đáp ứng cầu có chút thái quá của cậu. thể làm gì khác hơn là lảng sang chuyện khác.

      "Tư Hàn, con nhìn xem bên kia kìa, có con cá lớn màu đỏ! Chúng ta qua đó xem chút được ?"

      Mạc Tiểu Hàn nhận Tư Hàn từ tay Sở Thiên Ngạo, ôm Tiểu nhân nhiđến chỗ có cá lớn.

      Sở Thiên Ngạo móc bóp ra, chỉ cần 200 đồng, mà có tới vài tấm hình, bèn lấy mấy ngàn còn trong bóp đưa hết cho nhân viên kia.

      Tiểu Hàn ôm tiểu nhân nhixem cá. Sở Thiên Ngạo lẳng lặng nhìn những tấm hình vừa mới ra lò cầm trong tay.

      Từ nghiêng, vẻ mặt Tư Hàn giống Tiểu Hàn như đúc! nhà ba người rất hạnh phúc, mặt mỗi người đều mang nụ cười hạnh phúc. Sở Thiên Ngạo lâu nhìn thấy ụ cười ngọt ngào như vậy của Tiểu Hàn. Ở chung với Tư Hàn, cười rất nhiều.

      Sở Thiên Ngạo nhàng hôn lên tấm ảnh cái, đặt tấm hình vào túi áo của mình, nơi sát với trái tim nhất.

      "Mẹ, con cũng muốn nuôi con cá như vậy, có thể ?" Tư Hàn thân thiết ôm cổ Mạc Tiểu Hàn, lên cầu.

      "Tiểu bại hoại, được kêu bằng mẹ a!"

      "Mẹ, con muốn nuôi con cá như vậy, mẹ giúp con với cha, được ?"

      "Tiểu bại hoại, nhắc lại lần nữa, được kêu bằng mẹ a!"

      "Mẹ, cha tới rồi, cha cười rất vui vẻ! Có phải ăn vụng kem sau lưng con rồi ?"

      câu nhắc nhở liên tục " cho kêu bằng mẹ" mất hiệu lực, Mạc Tiểu Hàn cũng định nhắc lại nữa. Cái từ mẹ này, khi Tư Hàn gọi ra, đúng là dễ nghe, dễ chịu đến độ mỗi lỗ chân lông người cũng rất thoải mái, cảm giác là ấm áp, hạnh phúc.

      "Cha! Sao cha cười vui vẻ như vậy! Có phải ăn vụng kem rồi ?" Tiểu nhân nhi hoài nghi nhìn Sở Thiên Ngạo tới, mắt chăm chú nhìn miệng của .

      Mạc Tiểu Hàn buồn cười, khều vào mũi Tiểu nhân nhi cái: "Đồ tham ăn, vẫn nhớ đến kem sao?"

      Tư Hàn nghiêng đầu, cái đầu cổ cọ xát lung tung: "Mẹ, Tư Hàn muốn ăn kem!"

      ", cha dẫn con và mẹ mua." Sở Thiên Ngạo đón Tư Hàn từ trong ngực Mạc Tiểu Hàn, cho ngồi vai mình. Hướng khu thực phẩm tới.

      Mạc Tiểu Hàn cũng theo phía sau.

      "Cha dẫn con và mẹ mua." Những lời này của Sở Thiên Ngạo, nghe thấy rất ràng, trong lòng rung động.

      Phiêu bạt ở nước ngoài ba năm, gần như mỗi đêm đều mơ giấc mộng giống nhau.

      Trong mộng, kêu gào muốn đuổi theo người đàn ông áo đen trước mặt, nhưng người đàn ông kia cố tình rất nhanh, chạy hết sức, rốt cuộc vượt qua , người đàn ông kia quay đầu lại, chính là Sở Thiên Ngạo!

      Mỗi khi tới lúc này, đều tỉnh lại.

      Đây là cơn ác mộng! tự nhủ như vậy. Nhưng sau khi tỉnh mộng lại rất khổ sở, lại hi vọng cơn ác mộng này lâu hơn chút. Kéo dài hơn chút.

      Với , Sở Thiên Ngạo biến thành cái gai, giống như vết sẹo cổ tay kia. nhớ, nhưng cũng khó quên. . . . . .

      Cơ thể của , bị khắc lên dấu ấn sâu.

      ở nước ngoài ba năm, trưởng thành hơn, cũng độc lập hơn. Kiểm nghiệm lại mình, trước kia cũng quả có rất nhiều điều chưa làm tốt, chứ chỉ có mình Sở Thiên Ngạo sai lầm.

      Cho nên, bây giờ mới có thể ổn định tâm trạng đồng ý tiếp tục lui tới với Sở Thiên Ngạo, thậm chí còn cho phép đưa mình và Tư Hàn xem triển lãm sinh vật biển.

      Chỉ có điều, Mạc Tiểu Hàn biết bình tĩnh này còn có thể duy trì được bao lâu.

      Sở Thiên Ngạo bây giờ, trưởng thành hơn so với trước kia, nhưng cũng lãnh đạm hơn, còn sức hấp dẫn hào hoáng như trước nữa, mà biến thành ly rượu đỏ đậm đà, đến gần, mới có thể cảm nhận được lực hút trí mạng của .

      Sở Thiên Ngạo như vậy, chính là mẫu người đàn ông mà Mạc Tiểu Hàn thích.

      "Mẹ, mau tới đây!" Tư Hàn hướng Mạc Tiểu Hàn ngoắc ngoắc. Tiểu gia hỏa kia, bây giờ kêu mẹ rất thuận miệng.

      Mạc Tiểu Hàn lắc đầu vẻ cưng chiều, về phía Sở Thiên Ngạo và Tư Hàn.

      cặp mắt Sở Thiên Ngạo nhìn dính vào người Mạc Tiểu Hàn, đoạn đường chỉ ngắn ngủn có mười mấy mét, mà Mạc Tiểu Hàn cảm thấy rất dài. Bị Sở Thiên Ngạo nhìn như vậy , cảm thấy hai chân trở nên cứng ngắc. Động tác bộ được tự nhiên!

      " nhìn cái gì?" Trừng Sở Thiên Ngạo cái, uống hớp nước chanh đá Tư Hàn đút cho , là thoải mái!

      “ Nhìn em rất đẹp." Giọng của Sở Thiên Ngạo vô cùng trầm thấp mà từ tính, cũng rất chân thành.

      "Sở Thiên Ngạo. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vừa muốn chuyện. Tư Hàn cướp lời: "Cha, tối nay con muốn ngủ chung với mẹ."

      "Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn kêu thầm ổn, để Tư Hàn ngủ ở nhà cũng vấn đề gì, nhưng muốn Sở Thiên Ngạo qua đềm ở nhà mình. Quá nguy hiểm!

      "Mẹ, tối nay con muốn ngủ với mẹ và cha, có được vậy?" Tư Hàn tay trái lôi kéo Mạc Tiểu Hàn, tay phải lôi kéo Sở Thiên Ngạo, làm nũng: "Mẹ, mẹ ngủ bên trái con. Cha, cah ngủ bên phải con. Có được ?"

      Thái quá quá rồi. . . . . . Mạc Tiểu Hàn có thương Tư Hàn như thế nào nữa cũng thể đáp ứng cầu thái quá như vậy.

      "Tư Hàn, Mạc và cha con. . . . . . Là người lớn, hơn nữa có kết hôn, thể ngủ cùng giường được!" Mạc Tiểu Hàn vừa xong, nghe Sở Thiên Ngạo thầm câu: trước kia cũng phải là chưa từng ngủ qua. Sắc mặt Mạc Tiểu Hàn trở nên lúc trắng lúc xanh. Mặc dù chân giày đế bằng, cũng ở dưới gầm bàn hung hăng đạp Sở Thiên Ngạo cái!

      Sở Thiên Ngạo bị đau chỉ cau mày. Nhưng thái độ lại rất hạnh phúc.

      "Vậy kết hôn với cha con ! Được vậy! Mẹ, con muốn được hưởng cảm giác ngủ cùng với cha mẹ." Tư Hàn cầu khẩn .

      "Ách. . . . . . được.... Chuyện này, Mạc thể đáp ứng được con." Mạc Tiểu Hàn là người rất có nguyên tắc.

      "Nếu như có mẹ và cha ngủ chung, Tư Hàn sợ. gặp ác mộng. . . . . . Tư Hàn ngủ mình rất sợ, các bạn ở nhà trẻ đều buổi tối có quỷ, móng tay dài dài, đặc biệt chuyên móc mắt của trẻ con để ăn. Tư Hàn rất sợ. . . . . ."

      Giọng càng càng , càng càng tủi thân, đến cuối cùng, hàng mi dài ngập đầy nước mắt!

      Buổi tối ngủ Tư Hàn rất sợ? Mạc Tiểu Hàn nhìn Sở Thiên Ngạo cái, trong lòng đối với người cha này vô cùng bất mãn. Buổi tối cậu bé ngủ mình rất sợ, bề dỗ dành sao? là quá có trách nhiệm mà!

      Thừa dịp Mạc Tiểu Hàn ôm Tư Hàn vừa hôn vừa an ủi, Sở Thiên Ngạo và Tư Hàn cùng trao đổi ánh mắt rah mãnh.

      Sở Thiên Ngạo ở sau lưng Mạc Tiểu Hàn rất nhanh giơ ngón tay cái lên đối với Tư Hàn! Con trai quá tuyệt vời! Lại có thể biết giúp cha lừa gạt con qua đêm trong nhà. Đúng là đứa bé lanh lợi nha!

      Thấy hành động của mình lấy được cha ủng hộ, Tư Hàn càng giả bộ đáng thương.

      Thấy nước mắt và bộ dáng tủi thân của Tiểu Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn rất đau lòng!

      "Được rồi, Tư Hàn, Mạc đồng ý với con. Nhưng Mạc chỉ ngủ với mình con. Cha con thể ngủ cùng giường với chúng ta!"

      "Được. Đồng ý!" mặt Tư Hàn lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ!

      Từ triển lãm biển trở về, trời tối. Mạc Tiểu Hàn tắm cho Tư Hàn xong, cầm truyện tranh đến giường chuẩn bị dỗ cậu ngủ.

      " bé quàng khăn đỏ trong rừng rậm. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn giọng kể chuyện bé quàng khăn đỏ cho Tư Hàn nghe. Nhưng dáng vẻ Tư Hàn có chút yên.

      "Tư Hàn, sao thế? thích chuyện này sao?"

      "Mẹ, cha con sao còn chưa vào?"

      "Tối nay hai chúng ta ngủ, cha ngủ phòng của mình." Mạc Tiểu Hàn có chút bất đắc dĩ siết chặt cái mũi của Tư Hàn.

      chuẩn bị tiếp tục kể chuyện, lại nghe tiếng gõ vào cửa phòng nhàng.

      Mạc Tiểu Hàn đoán nhất định là Sở Thiên Ngạo. Ngồi ở giường kêu: "Chúng tôi ngủ rồi. Có chuyện gì ngày mai hãy !"

      Vừa mới dứt lời, Tư Hàn nhảy xuống giường, quẹt quẹt quẹt chạy mở cửa: "Cha! Con còn chưa ngủ"

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 152: Gả cho được

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu gia hỏa này, đúng biết che chở cho cha mình nha!

      Sở Thiên Ngạo dùng ánh mắt thăm dò nhìn Mạc Tiểu Hàn cái: "Tôi có thể vào ?"

      Thấy Sở Thiên Ngạo được Tư Hàn mở cửa cho vào. Mạc Tiểu Hàn thể làm gì khác hơn là gật đầu. Cũng may còn có Tư Hàn ở đây, cũng thể làm được chuyện gì .

      Nhưng Sở Thiên Ngạo biết hỏi ý kiến , còn bá đạo vào liền vào như trước nữa. Khiến Mạc Tiểu Hàn có chút giật mình nhưng cũng có chút vui mừng.

      Sở Thiên Ngạo, chính chắn hơn.

      "Có chuyện gì ?" Mạc Tiểu Hàn vẫn còn có chút phòng bị.

      "A, có gì, buổi tối trước khi ngủ Tư Hàn đều uống sữa tươi . Tôi sợ em biết nó có thói quen này."

      Lúc này, Mạc Tiểu Hàn mới chú ý thấy trong tay Sở Thiên Ngạo bưng ly sữa tươi.

      "Tư Hàn ngoan, cha đút sữa tươi cho Tư Hàn uống." Sở Thiên Ngạo ngồi ghế sa lon cạnh giường, ôm Tư Hàn ngồi đầu gối, dịu dàng đút sữa tươi cho Tư Hàn uống.

      Cảm ơn trời đất. Tư Hàn cũng rất ngoan, uống được nửa liền cầm ly, tự mình uống.

      Ngọn đèn bàn chiếu ánh sáng vào người cha con họ, hình ảnh vô cùng ấm áp. Trái tim của Mạc Tiểu Hàn như được luồng hơi ấm áp bao vây.

      Cảm giác thân tình trong gia đình như thế này chính là khát vọng lâu của . Hốc mắt có chút ẩm ướt. Sở Thiên Ngạo, thay đổi. Khoảng thời gian ba năm, có thể đem người đàn ông bá đạo biết tôn trọng người khác, biến thành người đàn ông thành thục chững chạc, biết quan tâm và có trách nhiệm với người khác.

      mặt là mỉm cười, nhưng trong mắt lại trào lên giọt nước mắt trong suốt. Tư Hàn vừa quay đầu lại nhìn thấy. Chui ra khỏi ngực Sở Thiên Ngạo, ôm lấy chân Mạc Tiểu Hàn, ngửa đầu nhìn : "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"

      "Mẹ thấy con và cha bên nhau hạnh phúc, nên mẹ cảm thấy rất cảm động." Lời Mạc Tiểu Hàn vừa ra khỏi miệng, mới phát mình rất tự nhiên theo Tư Hàn, tự xưng mẹ!

      Mặt nhanh chóng đỏ bừng, lúng túng giương mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, lại lần nữa chạm vào ánh mắt thâm tình như nước của . Ánh mắt thâm thúy, nóng bỏng, so với trước kia càng thêm dịu dàng và thương tiếc. còn là ánh mắt bá đạo mãnh liệt muốn đoạt lấy, mà là dịu dàng săn sóc cùng bao dung.

      "Tiểu Hàn, làm mẹ Tư Hàn được ?" Sở Thiên Ngạo giống như làm ảo thuật từ trong người lấy ra cái hộp bằng nhung. tới bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, quỳ chân xuống, mở hộp ra, giơ lên trước mắt Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, hãy gả cho . dùng cả đời mình để che chở em."

      Giọng của trầm thấp nhưng kiên định, biểu của người đàn ông có ý thức trách nhiệm.

      Trong hộp, lại là viên Hải Dương Chi Tâm kia! Mạc Tiểu Hàn có chút kinh ngạc, tìm được chiếc nhẫn này về hay sao?

      "Mẹ! Mau trả lời đồng ý với cha !" Tư Hàn vội vàng cướp cái hộp trong tay Sở Thiên Ngạo, nhét vào tay Mạc Tiểu Hàn.

      "Cha, con thay mẹ đồng ý với cha!" Tiểu Nhân Nhân tràn đầy khí phách. Dáng vẻ vô cùng buồn cười.

      Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo bị hành động đáng của Tiểu Tư Hàn chọc cười, liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy trong mắt đối phương cưng chiều cùng thương đối với Tiểu Tư Hàn .

      " xin lỗi, chuyện này quá đột ngột. Xin lỗi, tôi thể đồng ý với ." Mạc Tiểu Hàn lạnh nhạt . Cố ý coi thường thất vọng sâu trong mắt Sở Thiên Ngạo.

      dám nhìn vào mắt Sở Thiên Ngạo nữa, Ánh mắt kia quá mức hấp dẫn, nhìn lâu, sợ mình bị chìm đắm trong đó.

      Sở Thiên Ngạo thấy thái độ kiên quyết của Mạc Tiểu Hàn, cũng miễn cưỡng nữa. Đứng lên cười cười: "Tiểu Hàn, chờ tới ngày em chấp nhận."

      "Mẹ, mẹ chấp nhận lời cầu hôn của cha, vậy tối nay mẹ nhất định để cha ngủ với chúng ta nha! Nếu cha khóc cả đêm đấy!" Tiểu Tư Hàn như . Khiến Mạc Tiểu Hàn cười đau cả bụng.

      "Tiểu gia hỏa này! Biết suy nghĩ của cha cậu sao!" Mạc Tiểu Hàn cười siết chặt mặt của Tư Hàn. Đứa này, quả nhiên là con trai của Sở Thiên Ngạo, còn tuổi nhưng cực kỳ thông minh.

      "Vậy mẹ có đồng ý ?" Tiểu Tư Hàn lại bắt đầu nhõng nhẽo, cậu biết Mạc Tiểu Hàn nhất định thua bộ dáng này của cậu.

      "Được. Đồng ý." Khó có được cơ hội ở chung với Tiểu Tư Hàn, đối với chút cầu của cậu nếu có thể đồng ý được nên đồng ý.

      lát nữa dỗ cậu ngủ xong, đuổi Sở Thiên Ngạo ! Mạc Tiểu Hàn tôi phải kẻ ngốc! Mạc Tiểu Hàn thầm trong lòng mình cái, cảm giác mình rất thông minh, mà biết trong chốc lát nữa đây bị người ta ăn đến cặn bã cũng còn sót lại!

      "Sau đó sao, bé quàng khăn đỏ liền bắt đầu hái hoa, hái…hái . . . . . ." Vì muốn tạo cảm giác buồn ngủ, nên giọng của Mạc Tiểu Hàn vô cùng , rất dịu dàng, rất thôi miên.

      hồi, mí mắt của mình cũng càng ngày càng nặng. Nhìn lông mi Tư Hàn hình như vẫn vẫn còn rung rung, Tư Hàn lo lắng cậu ngủ chưa sâu, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ tiếp tục kể chuyện.

      Liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo nằm bên cạnh Tư Hàn, lẳng lặng trợn tròn mắt chơi điện thoại di động. Mạc Tiểu Hàn yên lòng. lát nữa đợi Tư Hàn ngủ, đuổi Sở Thiên Ngạo . Lạnh quá, sao lại lạnh như thế. . . . . . Mơ mơ hồ hồ, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy bên cạnh dường như có vật gì đó rất ấm áp, theo bản năng rúc vào đó. Quả nhiên vô cùng ấm áp, có cảm giác rất an toàn, ấm áp, thoải mái.

      Đầu của Mạc Tiểu Hàn gối lên vật ấm áp đó, hai chân cũng quắp chặt vào vật ấm áp này, tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ.

      Vật này sờ vào lại trơn nhẵn, rất ấm áp, cũng rất thoải mái. . . . . .

      A! ! Mạc Tiểu Hàn đột nhiên từ trong giấc ngủ mở lớn mắt ra! Thứ gì trơn nhẵn, lại ấm áp, lại thích sờ?

      ra vật này, chính là Sở Thiên Ngạo!

      Sở Thiên Ngạo cởi trần, nằm giường vô tội nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Tiểu Tư Hàn bị chuyển vào phía trong. Ngực của nhốt Mạc Tiểu Hàn chặt.

      "Này, buông tay! Vừa rồi đồng ý với tôi, Tư Hàn ngủ ra! Mau ra!" Mạc Tiểu Hàn vươn tay đẩy , lại đụng tới lồng ngực tinh tráng bóng loáng , mặt đỏ lên, vội rút tay về.

      "Tiểu Hàn, biết em có cảm giác với . Đáp ứng , gả cho được ? Làm mẹ Tư Hàn, cùng nhau chăm sóc Tư Hàn. Được ?"

      Hơi thở ấm áp phun vào cổ Mạc Tiểu Hàn, khiến cả người có chút run rẩy. Có thể quá lâu ôm ấp người đàn ông nào, nhạy cảm tìm được lý do hợp lý.

      Cảm nhận được run rẩy của Tiểu Hàn, khóe miệng Sở Thiên Ngạo khơi lên nụ cười xấu xa, giọng càng thêm trầm thấp mập mờ: "Tiểu Hàn, trước kia quả làm sai rất nhiều chuyện. Em cho cơ hội sửa đổi, có được ?"

      "Sở Thiên Ngạo, bây giờ phải là lúc mấy chuyện này, về ngủ trước . Ngày mai tiếp." Mạc Tiểu Hàn muốn sử dụng kế hoãn binh.

      Bị người đàn ông trần trụi ôm vào lòng như vậy, người đàn ông kia còn dùng giọng dịu dàng như vậy với , còn hướng vào tai thổi hơi, người phụ nữ nào cũng chịu được trêu đùa như vậy a!

      "Vật , có phải muốn kéo dài thời gian hay ?" Sở Thiên Ngạo nhìn thấu dụng ý của Mạc Tiểu Hàn .

      nụ hôn nóng bỏng, ùn ùn kéo tới.

      Mạc Tiểu Hàn sợ làm Tư Hàn thức giấc, chỉ có thể giãy giụa nhàng.

      "Sở Thiên Ngạo, đừng như vậy, con trai còn ngủ ở bên cạnh! Nếu bị nó nhìn thấy sao! Này, mau dừng lại ngay! A. . . . . ." Sau cùng, giọng biến thành khàn khàn rên rỉ.

      Ba năm trước đây, Mạc Tiểu Hàn có sức chống cự với nụ hôn của Sở Thiên Ngạo, sau ba năm, phát chút mình cũng cũng tiến bộ. Đối với nụ hôn của Sở Thiên Ngạo, vẫn có bất kỳ lực kháng cự nào!

      Đầu bắt đầu choáng váng, hai hạt đậu nho màu đỏ dưới bàn tay xoa bóp nhếch lên. Biến thành cứng rắn.

      "Tiểu Hàn, em xem, thân thể của em có phản ứng với ." Sở Thiên Ngạo phát ra bí mật của Mạc Tiểu Hàn, những thấp thỏm lo lắng trong nháy mắt trở nên thỏa mãn.

      "Này. . . . . . Ưmh. . . . . . Đây chỉ là phản ứng sinh lý. . . . . . A. . . . . . Phản ứng sinh lý mà thôi. . . . . . Mau buông tay!" Mạc Tiểu Hàn ra sức ngăn cản bàn tay và đôi môi Sở Thiên Ngạo dưới tiến công, nhưng giọng lại như tiếng mèo nỉ non, căn bản có bất kỳ lực sát thương nào. Càng làm tăng thêm niềm vui thú cho Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo dẫn dắt tay nắm lấy vật của mình, đôi môi nóng bỏng dán lên gương mặt của , giọng trầm thấp khàn khàn mà từ tính: "Tiểu Hàn, em vuốt thử chút. Nó nhịn được, muốn vào rồi."

      "Ah! Sở Thiên Ngạo!" khi Mạc Tiểu Hàn chạm vào vật kia mới kịp phản ứng. mặt nóng bừng như sắp nổ tung! Vật kia dường như to hơn mấy phần, Mạc Tiểu Hàn muốn đụng phải nó, nhưng Sở Thiên Ngạo lại có ý xấu cố ý dùng nó mài tới cọ lui khắp nơi người .

      Khiến cho nhiệt độ người Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng lên cao!

      Sở Thiên Ngạo hôn từ trán Mạc Tiểu Hàn, đến sóng mũi, rồi đến đôi môi đỏ thắm, sau đó là cổ, trước ngực, hai hạt đậu màu đỏ bé này, bị tận tình vuốt ve. Khiến cổ họng Mạc Tiểu Hàn phát ra tiếng rên rỉ ngừng.

      Sau đó là cái bụng phẳng của , cuối cùng tới vùng đất u xinh đẹp kia.

      Sở Thiên Ngạo đặc biệt thích làm chuyện đó với Mạc Tiểu Hàn, luôn nơi đó của Mạc Tiểu Hàn luôn tươi mới nhiều nước. rất thích màu sắc và mùi vị nơi đó.

      Khi hơi thở nóng hổi của Sở Thiên Ngạo phun lên chỗ đó, Mạc Tiểu Hàn nhất thời hít hơi lãnh khí, biết, cảm giác thoải mái như thăng thiên quen thuộc này lại tới.

      Đầu lưỡi linh hoạt của Sở Thiên Ngạo đẩy nơi kia còn khép chặt lại, giống như con rắn nhàng linh hoạt đâm vào. Kích thích người nằm phía dưới từng trận từng trận phát ra tiếng rên rỉ đè nén!

      "Ưmh. . . . . ." Trong giấc mộng, Tư Hàn chợt phát ra tiếng mê sảng.

      Hai người Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo sợ tới mức ngưng hẳn động tác, cùng nhau quay đầu nhìn Tiểu Tư Hàn.

      Cũng may, ánh mắt bé con vẫn nhắm chặt, xem ra chỉ là mơ mà thôi.

      "Đừng. . . . . . mau về phòng !" Mạc Tiểu Hàn lại bắt đầu đẩy Sở Thiên Ngạo.

      Điều này sao có thể? Thức ăn ngon đến miệng, Sở Thiên Ngạo làm sao có thể chịu buông tha?

      Đột ngột bế Mạc Tiểu Hàn từ giường lên, tới phòng tắm. Mạc Tiểu Hàn còn chút hơi sức, thể làm gì khác hơn là bị động quấn ở bên hông của . Ma sát giữa lại càng khiến cho hai người khó nhịn!

      Cửa vừa mới đóng, những nụ hôn của Sở Thiên Ngạo ập tới như cơn giông. Ở trong phòng tắm, thoải mái hơn bên ngoài. Nhưng cũng sợ Tư Hàn chợt tỉnh lại.

      Phòng tắm ba mặt đền dán gương, mặt gương sáng loáng, phản chiếu rang cơ thể của hai người.

      Kích thích càng thêm mãnh liệt! Mạc Tiểu Hàn rất thẹn thùng, thể làm gì khác hơn là vùi đầu vào Sở Thiên Ngạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :