1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 143: Người phụ nữ tôi dùng qua mà cũng muốn?

      [​IMG]
      "Sở Thiên Ngạo. . . . . . cần làm loạn a. . . . . . Em vẫn còn đau!" Người đàn ông này cũng quá đói khát ? Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình chống đỡ nổi nữa rồi!

      "Mặc kệ. Em nhóm lửa, em phải phụ trách dội tắt." Đôi môi Sở Thiên Ngạo gặm cắn khắp nơi cổ Mạc Tiểu Hàn.

      ". . . . . ." Mạc Tiểu Hàn im lặng.

      Người nào đốt lửa hả? cái gì cũng chưa , cũng chưa từng động tay động chân? Người đàn ông này, đúng là cả vú lấp miệng em!

      Mặc kệ, chỉ tạm thời thôi. Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn chuyển cái, làm nũng : "Thiên Ngạo, đợi lát nữa làm tiếp nha, người ta đói bụng!"

      Nghe Mạc Tiểu Hàn đói bụng, Sở Thiên Ngạo mới lưu luyến buông ra, ở trong miệng hung hăng hôn mút cái: ", chúng ta ra ngoài ăn cơm."

      Hai người đứng ở cửa mang giày. vai Mạc Tiểu Hàn còn đeo túi xách, khẽ cong eo, túi xách liền trượt xuống. Mạc Tiểu Hàn đứng lên, để túi xách tủ giày.

      tính khom lưng mang giày lần nữa, bàn chân được người nào đó dịu dàng nâng lên, trong lòng Mạc Tiểu Hàn chấn động, liếc mắt mắt nhìn sang, Sở Thiên Ngạo ngồi chồm hổm đất, đặt chân Mạc Tiểu Hàn đầu gối của mình, cái tay khác cầm đôi giày trệt màu bạc, chuẩn bị đeo cho Mạc Tiểu Hàn.

      Sở Thiên Ngạo. . . . . .Từ lúc nào dịu dàng như thế. . . . . . Ánh mắt của trong sáng mà dịu dàng, chuyên tâm mang giày cho Mạc Tiểu Hàn.

      Loại ánh mắt này, rất quen thuộc, Mạc Tiểu Hàn chỉ thấy qua mặt Thân Hạo Khiêm. . . . . .

      Trái tim Mạc Tiểu Hàn rung động mạnh mẽ. Ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như tượng gỗ mặc cho Sở Thiên Ngạo mang giày cho , đứng dậy, hôn mặt vẻ rất cưng chiều: " thôi."

      Mạc Tiểu Hàn vẫn có chút thích ứng. Đây là Sở Thiên Ngạo bá đạo ngang ngược ai bì nổi sao?

      , thay đổi. . . . . .

      cỗ vui sướng từ trong đáy lòng dâng lên, Mạc Tiểu Hàn kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo, mặt tràn ra nụ cười, nụ cười này càng ngày càng sâu, tràn đầy thỏa mãn.

      Nụ cười của Mạc Tiểu Hàn lây sang Sở Thiên Ngạo, người phụ nữ của , thế giới này chỉ có hai.

      Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo đều cảm thấy thế giới này cũng trở nên ấm áp và sáng ngời.

      Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông cao lớn tuấn, người phụ nữ nhắn thanh lệ, đường nhìn như bức tranh đầy xuân sắc.

      Nhà hàng Roger quả nhiên danh bất hư truyền, người ngồi chờ đầy đến cửa.

      "Thiên Ngạo, chúng ta đổi nhà hàng khác ! Người ở đây quá nhiều, xếp hàng tới lúc nào mới đến chúng ta?" Mạc Tiểu Hàn kéo kéo tay áo Sở Thiên Ngạo.

      " cần. Tại đây." Sở Thiên Ngạo giơ thẻ vàng trong tay. Hướng người phục vụ bàn kêu tiếng. Người phục vụ bàn mặc đồng phục lập tức tới, nhìn thẻ vàng trong tay Sở Thiên Ngạo chút, sau đó rất cung kính cúi người chào dẫn đường: "Tiên sinh, tiểu thư, xin bên này."

      Được đưa đến gian phòng rất trang nhã. Bên trong chỉ có hai bàn ăn. Giữa hai bàn ăn ngăn dùng bình phong phong cảnh nhã nhặn tách ra. Bàn bên cạnh dường như cũng có đôi tình lữ.

      Vừa bước vào phòng, ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn đột ngột đối diện với ánh mắt của bàn ăn bênkia, hai người đều sửng sốt.

      Mạc Tiểu Hàn vạn vạn lần cũng nghĩ tới, lại là Lương Noãn Noãn! Như vậy, người đàn ông đưa lưng về phía , là Thân Hạo Khiêm sao?

      Khi Lương Noãn Noãn thấy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn, thái độ lập tức trở nênlạnh lùng tàn nhẫn.

      Lần trước sau khi gặp Mạc Tiểu Hàn ở rạp chiếu bóng, thời gian rất dài Thân Hạo Khiêm cũng chạm qua . Mặc dù nể tình đứa con nên chưa chia tay với , thế nhưng lại rất lãnh đạm, khiến ai cũng có thể cảm thấy.

      Lương Noãn Noãn rốt cuộc hiểu , Thân Hạo Khiêm đối với Mạc Tiểu Hàn, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên! , cho tới bây giờ vẫn chỉ là Mạc Tiểu Hàn.

      Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, huống chi hôm nay còn có Sở Thiên Ngạo ở đây. Nhìn bộ dáng kia của Sở Thiên Ngạo, dường như chìm đắm trong tình cuồng nhiệt với Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn khiến chiếm được lòng của Thân Hạo Khiêm phải , cũng để cho Mạc Tiểu Hàn tốt hơn!

      Sở Thiên Ngạo cũng nhìn thấy Lương Noãn Noãn, chân mày cau lại, coi như là lên tiếng chào. Dù sao đều là người có máu mặt ở Thành phố C.

      Lương Noãn Noãn lại chịu từ bỏ ý đồ, đứng lên, trong giọng nồng đậm châm chọc: "Sở tổng, Mạc Tiểu Hàn, lâu gặp."

      Nghe đến tên Mạc Tiểu Hàn, Thân Hạo Khiêm chấn động, lưng trở nên cứng ngắc, khó khăn quay đầu lại. Là Mạc Tiểu Hàn, quả nhiên là Mạc Tiểu Hàn. Nhìn có vẻ ốm , nhưng tinh thần rất tốt. Cánh tay khoác chặt bên cạnh Sở Thiên Ngạo, nhìn qua, rất hạnh phúc.

      Mạc Tiểu Hàn, cuối cùng vẫn lựa chọn Sở Thiên Ngạo. . . . . . Trong lòng Thân Hạo Khiêm cảm giác đau, ánh mắt thoáng qua đau đớn. Ánh mắt này tất nhiên thể lừa gạt được Lương Noãn Noãn, trong lòng vừa dâng lên ghen tức ngập trời.

      Thấy Thân Hạo Khiêm xoay đầu lại, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng Mạc Tiểu Hàn cũng rất dễ chịu, miễn cưỡng giọng : "Học trưởng Hạo, lâu gặp."

      Học trưởng Hạo? Mày rậm của Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu lại. xưng hô này, sao nghe vào lại quen thuộc như vậy.

      Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Lương Noãn Noãn mở miệng châm chọc: "Mạc Tiểu Hàn, sao chỉ nhớ kỹ mỗi học trưởng Hạo của , đối với tôi thèm quan tâm đến lý lẽ, có phải có có lễ phép rồi hay ?" Châm chọc Mạc Tiểu Hàn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo, "Nhưng cũng thế mà thôi, thiên kim tiểu thư gia cảnh khốn khó, sao có thể có nuôi dạy tốt được đây?"

      Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo trở nên lãnh khốc khát máu, giang hai cánh tay, ôm Mạc Tiểu Hàn vào lòng mình chặt hơn, trực tiếp quát lớn: "Lương Noãn Noãn, người phụ nữ của tôi tới phiên dạy dỗ!"

      Thấy Sở Thiên Ngạo đem Mạc Tiểu Hàn bảo hộ trong lòng, bộ dáng rất cưng chiều , Thân Hạo Khiêm ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, ánh mắt chỉ nhìn Mạc Tiểu Hàn, Lương Noãn Noãn tức giận toàn thân phát run, thèm cân nhắc chuyện gì nữa!

      "Người phụ nữ của ? Ha ha, cứ như vậy xác định Mạc Tiểu Hàn là người phụ nữ của ? Nếu như Mạc Tiểu Hàn là người phụ nữ của , nên giáo dục ta phải biết giữ chuẩn mực của người phụ nữ, đừng dụ dỗ vị hôn phu của người khác!"

      Mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại chặt, lời này của Lương Noãn Noãn là có ý gì?

      Thấy biểu tình của Sở Thiên Ngạo, Lương Noãn Noãn hiểu hoàn toàn biết gì về quan hệ của Mạc Tiểu Hàn và Thân Hạo Khiêm. Càng thêm thêm mắm thêm muối châm chọc : "Sở tổng vẫn biết sao? Người phụ nữ của Mạc Tiểu Hàn và Thân Hạo Khiêm, trước kia là người thanh mai trúc mã!"

      "Thân Hạo Khiêm còn đặc biệt vì ta mua ngôi biệt thự bên bờ biển, bên trong có gian phòng, tất cả vách tường đều là hình của Mạc Tiểu Hàn!" Lương Noãn Noãn càng càng tức, ánh mắt tức giận hung ác nhìn Thân Hạo Khiêm.

      Tại sao, tâm ý của mình đối với hoàn toàn thấy, suốt ngàychỉ biết tâm tâm niệm niệm Mạc Tiểu Hàn đó?

      Bàn về gia thế, so về dung mạo, vóc người, trình độ học vấn, Lương Noãn Noãn có chỗ nào sánh bằng Mạc Tiểu Hàn? Tại sao Thân Hạo Khiêm chỉ biết mỗi Mạc Tiểu Hàn buông?

      Uất ức khiếnlời của càng thêm trở nên ác độc: "Sở Thiên Ngạo còn biết sao? Có lần Mạc Tiểu Hàn biến mất ngày, ngày đó, ta chính là ở ngôi biệt thự đó! Cùng chồng sắp cưới, của tôi, ngày đêm!"

      Sở Thiên Ngạo nắm tay Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng chặt, càng ngày càng mạnh, cả người tản mát ra tức giận khiếp người. Ánh mắt đột nhiên co lại, nhìn Lương Noãn Noãn.

      Thấy Lương Noãn Noãn càng càng kỳ cục, Thân Hạo Khiêm đứng lên, nụ cười dịu dàng mặt hoàn toàn biến mất, sắc mặt tái xanh nhìn Lương Noãn Noãn quát: "Noãn Noãn, em bậy bạ gì đó!"

      " bậy? Tôi bậy sao? dám qua đêm với ta? biết xấu hổ! Khi đó Mạc Tiểu Hàn được Sở Thiên Ngạo bao nuôi , ngay trước mặt tình nhân, còn chạy tới câu dẫn vị hôn phu của tôi! Tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào hạ tiện như vậy!"

      Thân Hạo Khiêm cư nhiên bảo vệ chính mình, ngược lại còn giúp người phụ nữ kia, lòng của Lương Noãn Noãn hoàn toàn nguội lạnh! Đây chính là người đàn ông ba năm! Cho tới bây giờ trong lòng hề có !

      Rống to đến kiệt sức khản giọng: "Sở Thiên Ngạo, chính hỏi Mạc Tiểu Hàn ! Hỏi xem Thân Hạo Khiêm có phải là học trưởng củ ta từ thời cấp ba. ta cùng Thân Hạo Khiêm, có phải bắt đầu nhau từ thời cấp ba? hỏi ta xem, ngày ta biến mất đó, có phải ở cùng Thân Hạo Khiêm hay ?"

      Ánh mắt u ám lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo giống như đầm nước đóng băng, ánh mắt tàn nhẫn, so với ma quỷ địa ngục còn đáng sợ hơn. Lạnh lùng hiểm nhìn Mạc Tiểu Hàn, lãnh khốc mở miệng: "Mạc Tiểu Hàn, em cho biết, Lương Noãn Noãn có đúng ?"

      Sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn tái nhợt còn chút huyết sắc. Nhìn gương mặt tràn đầy phẫn hận của Lương Noãn Noãn, lại nhìn ánh mắt lo lắng gấp gáp của Thân Hạo Khiêm, trong lòng chợt lạnh như băng.

      "Là ." Bình tĩnh mở miệng. Mạc Tiểu Hàn bội phục mình, dưới tình huống này, còn có thể thản nhiên thừa nhận như vậy, còn có thể bình tĩnh với Sở Thiên Ngạo như vậy, Lương Noãn Noãn , đều là .

      Đúng vậy, Lương Noãn Noãn , và học trưởng Hạo, từ thời cấp ba bắt đầu ái mộ nhau rồi. Lương Noãn Noãn sai, ngày đó mất tích, chính là cùng học trưởng Hạo ở chung chỗ.

      Những lời Lương Noãn Noãn , tất cả đều là .

      Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn chằm chằm, nghe giọng lành lạnh, ra câu kia "Là ."

      Tim như bị dao găm hung hăng đâm vào, đau đến tay cũng có chút run rẩy.

      Vừa rồi nghe ấy gọi học trưởng Hạo, nghe quen thuộc như vậy. vô số lần nghe Mạc Tiểu Hàn kêu tên "Học trưởng Hạo" trong mộng, ra, học trưởng Hạo này, lại là Thân Hạo Khiêm! Người đến giờ vẫn cho là người đàn ông vợ!

      Thấy ánh mắt giết người của Sở Thiên Ngạo, Thân Hạo Khiêm lo lắng đối xử tốt với Mạc Tiểu Hàn, vội vàng nhào tới, muốn đoạt lấy Mạc Tiểu Hàn từ trong ngực Sở Thiên Ngạo.

      "Hạo Khiêm! làm gì đấy!" Lương Noãn Noãn kéo Thân Hạo Khiêm lại. Trái tim như chìm xuống đáy biển sâu lạnh lẽo. Thân Hạo Khiêm, quả nhiên trong mắt chỉ có Mạc Tiểu Hàn, đến giờ phút này, người duy nhất muốn bảo vệ, vẫn là Mạc Tiểu Hàn.

      cam lòng, rất cam lòng! Lương Noãn Noãn hung hăng cắn chặt đôi môi đến tóe máu.

      Thấy Thân Hạo Khiêm muốn nhào tới bảo vệ Mạc Tiểu Hàn, lại bị Lương Noãn Noãn mạnh mẽ kéo lại. Khóe miệng Sở Thiên Ngạo kéo ra nụ cười châm chọc: " là vinh hạnh." Khóe môi treo nụ cười lạnh, trong đôi mắt là những tia sáng khiếp người, giọng Sở Thiên Ngạo nghe vào cay nghiệt mà lạnh lùng như vậy: " Người phụ nữ bị tôi dùng qua nhiều lần như vậy, cư nhiên thân tổng vẫn còn nhớ thương đến thế sao?"

      Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Ngạo. Trong mắt lên ánh sáng khó có thể tin.

      Thân Hạo Khiêm khiếp sợ bởi vì Sở Thiên Ngạo lại trước mặt mọi người vũ nhục Mạc Tiểu Hàn, còn Lương Noãn Noãn lại là ngờ tới, câu chuyện của mình, thế nhưng lại khiến Sở Thiên Ngạo tức giận đến như vậy.

      Khóe môi cong lên nụ cười đắc ý, xem Tiểu Hàn có chịu được ?

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 144: Người mà lúc giường hay gọi chính là

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn Sở Thiên Ngạo. Mới vừa rồi còn săn sóc giúp mang giày, nhiệt tình hôn , dính giống như keo, chợt trở nên chanh chua như vậy.

      ra, trong lòng của , cho tới bây giờ chưa hề có tôn trọng chân chính đối với .

      cho rằng thay đổi, ra , chẳng qua là muốn ngụy trang trước mặt để có được .

      , chưa từng tôn trọng , trong mắt , cho tới bây giờ cũng chỉ là đồ chơi. công cụ ấm giường mà thôi!

      Thấy sắc mặt tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn, ngơ ngác nhìn Sở Thiên Ngạo, dáng như bị đả kích, trái tim Thân Hạo Khiêm như muốn vỡ nát!

      Hung hăng kéo tay Lương Noãn Noãn ra, vọt tới trước mặt Sở Thiên Ngạo cao giọng chất vấn: "Sở Thiên Ngạo, làm sao có thể ở trước mặt người phụ nữ những lời như thế! Rốt cuộc có được nuôi dạy tử tế hay ?"

      "Ha ha ha. . . . . . Nuôi dạy? Tôi có được nuôi dạy hay , tới phiên lo. Thân Hạo Khiêm, nhớ thương người phụ nữ của tôi, còn chưa đủ tư cách!" Sở Thiên Ngạo phách lối ngông cuồng.

      Tròng mắt đen lãnh khốc nhìn chằm chằm Thân Hạo Khiêm.

      Nghe câu của Sở Thiên Ngạo, gương mặt Mạc Tiểu Hàn thoáng cái càng thêm trắng bệch giống như tờ giấy.

      Thân Hạo Khiêm lo lắng nhìn Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt lại đụng phải ánh mắt buồn bã của Mạc Tiểu Hàn.

      Tuyệt vọng như vậy, bất lực như vậy. Cứ buồn bã nhìnThân Hạo Khiêm, trái tim Thân Hạo Khiêm như bị bàn tay gắt gao bóp chặt.

      Sở Thiên Ngạo thờ ơ lạnh nhạt, thấy Mạc Tiểu Hàn nhìn Thân Hạo Khiêm, ánh mắt giằng co. Trong lòng càng thêm lửa giận ngập trời!

      "Thân Hạo Khiêm, biết rốt cuộc nhớ thương cái gì, là điểm mẫn cảm người ta, hay là lúc ta rên rỉ? Hay là, gương mặt làm bộ ngây thơ này?"

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo dùng sức, hung hăng kéo cằm Mạc Tiểu Hàn, kéo mặt quay lại phía mình, ép nhìn thẳng vào mắt mình.

      Sắc mặt Mạc Tiểu Hàn trắng bệch, nhưng hề giãy giụa, vẫn để bàn tay cứng như sắt của Sở Thiên Ngạo muốn bóp vỡ mặt mình.

      "Sở Thiên Ngạo, buông tay! thể đối với ấy như vậy!" Thân Hạo Khiêm vọt tới, nắm tay hướng Sở Thiên Ngạo đánh tới.

      Sở Thiên Ngạo nhàng né tránh, tránh được quả đấm của Thân Hạo Khiêm, trong mắt là khát máu, tàn nhẫn khiến Mạc Tiểu Hàn rùng mình cái.

      Sở Thiên Ngạo và Thân Hạo Khiêm đánh nhau, trong tai là tiếng thét chói tai của Lương Noãn Noãn.

      Mạc Tiểu Hàn như chết rồi. muốn xem, cũng muốn nghe. Giống như thế giới này hoàn toàn có bất cứ quan hệ gì với .

      Mạc Tiểu Hàn quên mình bị Lương Noãn Noãn vừa khóc vừa la hung hăng tát cái ngã xuống mặt đất như thế nào rồi. Sở Thiên Ngạo như hung thần ác sát trở tay cho Lương Noãn Noãn cái tát. . . . . .

      Trong suy nghĩ chỉ có máu chảy ra mảnh đỏ tươi. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo kéo tới bãi đậu xe, mạnh bạo nhét vào xe hơi. . . . . .

      Sở Thiên Ngạo như đua xe đường, liên tục vượt vô số đèn đỏ, xe chạy đường tránh né kịp, mấy chiếc xe đụng vào nhau, cả con đường mảnh gào khóc thảm thiết. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn tựa vào ghế phụ, hai tay ôm ở trước ngực chặt, lời nào, cũng cầu xin tha thứ.

      Còn chuyện tệ hại gì xảy ra nữa. vốn định cho mình cùng Sở Thiên Ngạo cơ hội, có lẽ Sở Thiên Ngạo thay đổi, tháng sau, Sở Thiên Ngạo.

      Nhưng sai lầm rồi. Sở Thiên Ngạo vĩnh viễn thể nào thay đổi. Lãnh khốc, khát máu, bá đạo, từ trong xương cốt, vĩnh viễn thể nào thay đổi.

      Sở Thiên Ngạo mím chặt môi, lời, Mạc Tiểu Hàn thấy vẻ mặt của , nhưng từ hai bàn tay nắm chặt tay lái của , biết trong lòng giận dữ ngút trời.

      quá ngây thơ! lại muốn cùng Sở Thiên Ngạo thử lui tới.

      Cắn chặt đôi môi, Mạc Tiểu Hàn mệt mỏi : "Sở Thiên Ngạo, đưa tôi trở về nơi ở Cẩm Tâm . Chúng tôi kết thúc."

      Giọng mệt mỏi thê lương, giống như bà lão trải qua biến đổi tang thương rất lớn.

      "Câm miệng! tới phiên kết thúc!" Sở Thiên Ngạoliếc qua, ánh mắt lạnh lùng giống như trời đông giá rét: "Mạc Tiểu Hàn, người phụ nữ láo thành tính! Vậy mà tôi lại tin tưởng Thân Hạo Khiêm chỉ là hàng xóm! Tôi con mẹ nó là đủ ngu!"

      Lúc Sở Thiên Ngạo chuyện, xe liên tiếp đụng đổ vài lan can, sườn xe lắc lư kịch liệt, đầu Mạc Tiểu Hàn đụng vào kính chắn gió phía trước khiến đau đớn.

      Nhắm mắt lại, Mạc Tiểu Hàn hy vọng xảy ra tai nạn xe kịch liệt hơn, khiến chết coi như xong chuyện! rất mệt mỏi, muốn cùng tiếp tục dây dưa Sở Thiên Ngạo nữa!

      "Két. . . . . ." Qua cua quẹo, Sở Thiên Ngạo đột nhiên dừng xe, quay đầu lãnh nhìn , từng chữ từng chữ từ kẽ răng lọt ra ngoài: "Lúc ở giường gọi học trưởng Hạo, chính là Thân Hạo Khiêm?"

      ". . . . . ." Mạc Tiểu Hàn nhắm hai mắt, nhìn Sở Thiên Ngạo, cũng trả lời.

      " chuyện!" Bàn tay Sở Thiên Ngạo đưa qua bóp cổ Mạc Tiểu Hàn: "Mạc Tiểu Hàn, chuyện với tôi!"

      Cổ bị bóp chặt, khí càng ngày càng trở nên mỏng manh. Mạc Tiểu Hàn bắt đầu cảm thấy hai mắt tối đen. Nhưng vẫn quật cường chịu mở miệng. Sở Thiên Ngạo tức giận vô cùng, đẩy mạnh ra, đầu Mạc Tiểu Hàn đụng mạnh vào cửa kiếng xe!

      Nhưng Sở Thiên Ngạo thèm quan tâm Mạc Tiểu Hàn, đạp thắng xe, tốc độ xe càng trở nên điên cuồng, Mạc Tiểu Hàn phải nắm chặt tay vịn bên cạnh xe, mới có thể khiến mình bị văng ra ngoài.

      Bên trong xe yên lặng. Mạc Tiểu Hàn lại đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp lành lạnh: "Đúng vậy."

      Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm tựa như muốn ăn thịt ! Thân Hạo Khiêm, học trưởng Hạo, sớm nên nghĩ tới!

      Buồn cười, khi hết sức lấy lòng người phụ nữ này, lại nhớ thương người đàn ông khác. hạ mình dùng miệng hôn nơi đó của , thoải mái như bay lên trời, nhưng lại kêu tên người đàn ông khác!

      Buồn cười, Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ cảm thấy, chuyện của mình giống như chuyện cười như thế.

      Mạc Tiểu Hàn, đem hoàn toàn biến thành con trâu, truyện cười. đội nón xanh lâu như vậy, thế nhưng lại chút cũng phát !

      Người phụ nữ đáng chết!

      Xe vừa mới dừng hẳn, Sở Thiên Ngạo liền kéo tóc Mạc Tiểu Hàn lên lầu.

      Da đầu giống như bị xé rách, Mạc Tiểu Hàn đau thấu tim, nhưng lại quật cường chịu câu.

      và Thân Hạo Khiêm, là trong sạch. có làm gì sai, tuyệt đối cầu xin tha thứ. Tuyệt !

      "Reng. . . . . ." Điện thoại Mạc Tiểu Hàn chợt vang lên. Sở Thiên Ngạo đoạt lấy điện thoại của Mạc Tiểu Hàn, nhìn vào màn hình, thấy tin nhắn.

      "Tiểu Hàn, cùng Lương Noãn Noãn chia tay. Bọn ở chung nhà thôi. biết em . cũng em. muốn cưới , làm dâu của !" Người gửi tin nhắn: Thân Hạo Khiêm.

      Sắc mặt của Sở Thiên Ngạo trở nên dữ tợn đáng sợ, "Bụp!" Sở Thiên Ngạo mạnh mẽ đem điện thoại di động đập xuống đất, linh kiện điện thoại bắn ra bốn phía .

      Mạc Tiểu Hàn thẫn thờ nhìn Sở Thiên Ngạo. Bất luận như thế nào hối hận cũng kịp. Sở Thiên Ngạo bỏ qua cho . Thấy sắc mặt kinh khủng của Sở Thiên Ngạo, rốt cuộc thừa nhận điểm này.

      Sở Thiên Ngạo hốc mắt đầy máu nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      biết em . . . . . . biết em . . . . . . ra Thân Hạo Khiêm cũng biết Mạc Tiểu Hàn căn bản Sở Thiên Ngạo. Chỉ có chính biết mà thôi!

      "Tôi thương , cũng cần tôi. . . . . ."

      "Tôi , thương thương thương! vạn lần cũng thương!"

      "Sở Thiên Ngạo, loại người cặn bã như , đời này tôi tuyệt đối !"

      Những lời của Mạc Tiểu Hàn, chợt vang vọng trong đầu. Khi đó, Sở Thiên Ngạo cho rằng vì tức giận lẫy, bây giờ nhìn lại, ra đều là . Trừ Thân Hạo Khiêm, Mạc Tiểu Hàn quả chưa từng có để trong lòng!

      Lửa giận hừng hực bốc cháy ngập trời! Sở Thiên Ngạo dữ tợn nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, cắn răng nghiến lợi : "Mạc Tiểu Hàn, tôi muốn và Thân Hạo Khiêm phải trả giá lớn!"

      Sở Thiên Ngạo lãnh khốc xong, giơ chân lên, cước đạp vào đùi Mạc Tiểu Hàn!

      "A!" Mạc Tiểu Hàn kêu lên thảm thiết. Mới vừa rồi bị Sở Thiên Ngạo đường kéo , hai chân vốn bị thương rồi. Lại bị đạp như vậy, chân quả giống như bị đứt, đau tới thấu tim.

      chịu được nữa, trước mặt Mạc Tiểu Hàn bỗng tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh!

      Khi Mạc Tiểu Hàn tỉnh lại, là buổi sáng hôm sau.

      bị ném trong căn phòng trống rỗng, cái gì cũng có, nhưng nhìn qua hề có hơi thở con người.

      Mạc Tiểu Hàn miễn cưỡng bò dậy, tới cửa, muốn mở cửa ra, phải , lúc này phải rời thôi!

      Nhưng tay cầm cửa lại nhúc nhích! Cửa bị người bên ngoài khóa lại!

      Sở Thiên Ngạo nhốt ở chỗ này!

      tia tuyệt vọng từ trong lòng lan tràn ra. Mạc Tiểu Hàn tới bên cửa sổ, dưới tàng cây ngoài cửa sổ có hai ngời giúp việc đứng. Mạc Tiểu Hàn nhìn thấy giống như thấy quỷ.

      Sở Thiên Ngạo, khóa hết các đường ra.

      Suy nghĩ , nghiêm mật, chu đáo. . . . . .

      Trong phòng có đồng hồ báo thức, điện thoại Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo đập vỡ rồi. chỉ có thể nhìn bóng nắng để phán đoán thời gian.

      Đến trưa, có tiếng mở cửa phòng.

      Vú Trương cùng người người giúp việc khác bưng hai cái khay vào.

      " Mạc, ăn cơm." Vú Trương thận trọng nhìn sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn.

      Hai người này, ngày hôm qua trước khi ăn Mạc Tiểu Hàn còn cao cao hứng hứng. Kết quả sau ăn bữa cơm trở lại, là cãi nhau.

      Cậu chủ ngày hôm qua nổi giận, sau khi Mạc Tiểu Hàn ngất giận đùng đùng lái xe ra ngoài. Rạng sáng mới trở về, trán đọng lại vết máu. biết là bị làm sao.

      là làm cho người ta lo lắng.

      Mạc Tiểu Hàn co rúc ở góc giường, cả người co lại xíu, đầu tóc rũ rượi xõa xuống dài, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn trắng nõn.

      " Mạc, ăn cơm." Vú Trương lại kêu lần.

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Vú Trương cười cười, giọng đến độ nghe được: "Tôi đói bụng. Vú bưng thôi."

      " Mạc, cậu chủ. . . . . . ra rất ." Vú Trương do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải ra câu này .

      Cậu chủ bình sinh hận nhất người khác dối. Trước kia gặp tình huống như thế, người phụ nữ kia sớm phơi thây đầu đường. làm gì còn có thể hành động tùy ý vùi mình ở trong phòng, còn có người cơm bưng nước rót!

      " tôi? Ha ha" Mạc Tiểu Hàn giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.

      Nhưng tiếng cười kia chút cảm giác vui thích cũng có, chỉ có giễu cợt cùng nản lòng thoái chí.

      "Nếu như tôi, đánh tôi thành như vậy? Nếu như tôi, ở trước mặt nhiều người vũ nhục tôi như vậy? Nếu như tôi, nên thả tôi !" Mạc Tiểu Hàn đem máu ứ đọng mảnh người cho Vú Trương nhìn.

      Vú Trương lắc đầu thở dài. Cậu chủ xuống tay quả quá nặng, Mạc dù sao cũng là con a.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 145: Tôi khiến đủ thoải mái sao?

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn bất động, cũng chuyện. Đối với khay thức ăn phong phú, cũng thèm ngó cái.

      Vú Trương gấp đến độ trán toát ra mồ hôi: " Mạc, ăn chút ! xem gầy thành ra như vậy rồi. Dù là muốn ăn, cũng phải ăn nha!"

      " ăn. Bưng thôi. Vú Trương, vất vả cho bà rồi." Giọng của Mạc Tiểu Hàn vô cùng kiên định.

      "Phanh!" Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra!

      Thân hình cao lớn của Sở Thiên Ngạo mang theo khí thế kinh người vào. Mái tóc đen xốc xếch chịu nổi, hung ác nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn. trán còn dán miếng băng gạc màu trắng.

      Mạc Tiểu Hàn bị tiếng đá ở cửa phòng khiến sợ hết hồn. Ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Ngạo.

      Sao trán lại dán băng? giở trò quỷ gì vậy? Ngày hôm qua đánh nhau với Thân Hạo Khiêm sao?

      Mạc Tiểu Hàn thầm trong lòng, kềm chế tò mò mở miệng hỏi Sở Thiên Ngạo.

      Vú Trương vừa nhìn thấy Sở Thiên Ngạo, tựa như thấy cứu tinh: "Cậu chủ, Mạc chịu ăn cơm, ngài giúp tôi khuyên nhủ ấy !"

      Sở Thiên Ngạo tới đột ngột kéo cằm Mạc Tiểu Hàn lên, tay múc muỗng canh đổ vào trong miệng Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cắn chặt hàm răng, chết cũng chịu nuốt vào.

      Nước canh theo cằm xuống trước ngực, làm ướt vạt áo trước mảng lớn. Quần áo ngày hôm qua bị xé nát, nước canh thấm vào, nhất thời lộ ra đường cong mê người trước ngực.

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo tối sầm lại, bàn tay trực tiếp đưa vào váy Mạc Tiểu Hàn, hung hăng dùng sức vuốt ve!

      Mạc Tiểu Hàn đau hét rầm lên: "Sở Thiên Ngạo, tên cầm thú này!" Đôi tay kéo tay Sở Thiên Ngạo, liều mạng muốn gạt tay ra khỏi người mình!

      Vú Trương vẫn còn đứng bên cạnh! Vậy mà tên lợn giống này lại vũ nhục như vậy!

      "Mạc Tiểu Hàn giả bộ thanh cao cái gì!" Ánh mắt tàn nhẫn của Sở Thiên Ngạo hung hăng nguýt : " phải bị ngủ qua rất nhiều lần rồi sao? cho tôi biết, Thân Hạo Khiêm ngủ với mấy lần? Có khiến cho thoải mái ?"

      Vú Trương nghe nổi nữa. Vội ra ngoài cửa, giúp bọn đóng kỹ cửa phòng lại.

      Vú Trương vừa , Sở Thiên Ngạo càng thêm sợ hãi, bàn tay hung hăng vặn cằm Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt trở nên điên cuồng: " Lúc cùng tôi làm, tất cả đều ảo tưởng chính là Thân Hạo Khiêm, phải ?"

      Tên điên này! Mạc Tiểu Hàn khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Ngạo, chính mình thể tin được. Người đàn ông này, vì cái gì mà ác tâm nghĩ người khác như vậy?

      Trong suy nghĩ của , đàn ông và i phụ nữ, chỉ có chuyện lên giường này thôi sao?

      Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn mất hứng thú cùng gây gổ. Đôi mắt rũ xuống, trực tiếp đem Sở Thiên Ngạo trở thành khí.

      " chuyện!" Sở Thiên Ngạo hung hăng nắm tóc Mạc Tiểu Hàn kéo lên, ánh sáng trong mắt vô cùng kinh người.

      Mạc Tiểu Hàn bị kéo tóc đau, nhưng lại cầu xin. Lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo, châm chọc cười tiếng: " gì? tôi cùng Thân Hạo Khiêm trải qua mấy lần lên giường sao? xác định muốn nghe?"

      Giọng giễu cợt khiến Sở Thiên Ngạo tức giận càng sâu, ánh mắt thâm thúy cơ hồ muốn bốc cháy, ghen ghét đánh úp tới mỗi dây thần kinh nhạy cảm, điên cuồng xâm thực hết tất cả suy nghĩ của !

      "Mạc Tiểu Hàn! cùng Thân Hạo Khiêm trải qua mấy lần lên giường! !" Giọng gần như điên cuồng!

      "Sở Thiên Ngạo! khiến tôi ghê tởm!" Sắc mặt Mạc Tiểu Hàn trắng bệch, quát lên! Cả người ngừng run rẩy.

      Đây chính là người đàn ông gần như muốn nghiêm túc sao? ! thể nào người đàn ông tệ hại như vậy!

      Là mắt bị mù, cho rằng !

      "Ghê tởm? Tôi muốn cho xem cái gì gọi là ghê tởm!" Sở Thiên Ngạo hung hăng kéo tóc Mạc Tiểu Hàn, quăng lên giường.

      Nhấn chuông gọi bên cạnh bàn "Vú Trương, kêu chú Vương ra đường gọi cho tôi tên côn đồ."

      lát sau, tên côn đồ người xăm đầy những hình kỳ quái vào.

      Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức lùi vào góc tường. Cặp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo: "Sở Thiên Ngạo! muốn làm gì!"

      "Làm gì? phải trời sinh dâm đãng sao! mình tôi thỏa mãn được ! Tôi giúp tìm thêm mấy tên gian phu!" Ghen ghét khiến đầu óc Sở Thiên Ngạo mê muội, lựa lời, chỉ hy vọng lời càng đả thương người càng tốt.

      "Sở Thiên Ngạo! là cầm thú! là khốn kiếp!" Mạc Tiểu Hàn chợt hiểu ra dụng ý của Sở Thiên Ngạo, sợ tới mức liều mạng quát to lên!

      Sở Thiên Ngạo, lại muốn đưa người đàn ông khác tới cưỡng gian !

      Sở Thiên Ngạo nhìn tên côn đồ kia tàn nhẫn : "Hôm nay nếu chơi nát người phụ nữ này, tôi bảo đảm ngày mai các người thấy được mặt trời!"

      Thấy Mạc Tiểu Hàn trốn trong góc lệ rơi đầy mặt, tên côn đồ hồi hộp trong lòng, mặc dù này có vẻ gầy, nhưng vừa nhìn chính là mỹ nhân.

      Hôm nay là có diễm phúc nha!

      Có chút lo lắng nhìn Sở Thiên Ngạo bên cạnh, lại nhìn co rút thành cục ở góc tường, tên côn đồ nuốt nước miếng: "Tôi, tôi có thể bắt đầu sao?"

      "Tùy tiện!" Sở Thiên Ngạo xong, ra ngoài cửa, hung hăng đóng mạnh cửa, “Ầm!" tiếng vang lớn.

      Thấy Sở Thiên Ngạo ra, tên côn đồ càng thêm thoải mái.

      Đắm đuối nhìn Mạc Tiểu Hàn, ánh mắ tkhông ngừng quét qua bộ vị nhạy cảm của Mạc Tiểu Hàn, trong miệng còn cảm thán: "Hôm nay là vận khí tốt a! nghĩ tới có thanh thuần như để cho tôi cưỡi!"

      Mạc Tiểu Hàn ra sức rúc vào góc tường, dùng cánh tay bảo vệ thân thể của mình, hoảng sợ trợn to hai mắt: " muốn làm gì! Đừng tới đây!"

      "Lm g? Đơng nhin l lm chuyện Sở tổng mun ti lm! Tnh yu nam nữ, em thích khng sao!" Tn cn đồ ni năng ngọt xt, mt chuột gian xảo đảo loạn xạ.

      Mạc Tiu Hn thuận tay cầm ln ci bnh hoa bn cạnh gi sch, giơ trc ngời của mnh: " đừng ti đy! m ti đy, ti đập chết !"

      Tn cn đồ lm sao c th bị bnh hoa uy hiếp được?

      Cười dâm đãng, từng bước ép tới Mạc Tiểu Hàn.

      "Bốp!" Mạc Tiểu Hàn giơ bình hoa hung hăng đập tới! Tên côn đồ nhanh nhẹn né, bình hoa rớt xuống thảm trải sàn nhưng bể. lăn tròn ra bên cạnh bàn.

      "Xem , tiểu nương, bình hoa cũng giúp được em! Em cam chịu số phận !" tên côn đồ chạy tới bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, vươn tay ra.

      Mạc Tiểu Hàn thét lên nhảy ra chỗ khác, trợn to hai mắt cắn răng nghiến lợi : " dám đụng tới tôi, Sở Thiên Ngạo tha cho !"

      Sở Thiên Ngạo luôn luôn bao che, chính đánh có thể mắng, có thể đánh Mạc Tiểu Hàn, nhưng lại được phép những người khác đối với Mạc Tiểu Hàn có nửa điểm tốt.

      "Ha ha. . . . . . Tiểu nương, có phải đầu em bị hồ đồ ? chính là do Sở tổng đặc biệt tìm đến phục vụ em! Nếu nhanh phục vụ em, Sở tổng những phạt , còn có thể thưởng cho !"

      Tên côn đồ sắp nhịn được. Người phụ nữ này, nhìn qua nhu nhược, ngờ lại rất mạnh mẽ!

      Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn tối sầm lại. Sao ngây thơ thế! Còn tưởng rằng Sở Thiên Ngạo có thể bảo vệ , sao lại quên mất, tên côn đồ này vốn chính là Sở Thiên Ngạo gọi tới!

      Tên côn đồ đắm đuối nhìn khắp nơi người Mạc Tiểu Hàn, từng bước tiến tới gần Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức liên tiếp thét chói tai, ở trong phòng chạy tới chạy lui, muốn trốn tránh ma trảo của tên côn đồ .

      Trò chơi truy đuổi và chinh phục này lại làm cho tên côn đồ càng thêm kích động, mặt nở nụ cười dâm đãng, nhanh chóng tiến tới Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn liều mạng chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, có thể nhặt được thứ gì đều toàn bộ nện vào đầu tên côn đồ!

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt, khẩn trương còn chút huyết sắc.

      Đôi môi là màu xám trắng tuyệt vọng.

      Sở Thiên Ngạo đứng đưa lưng về phía cửa phòng. Nghe tiếng kêu gào cùng tiếng thét chói tai của Mạc Tiểu Hàn trong phòng, mặt là mảnh lạnh lùng.

      Tên côn đồ rốt cuộc chộp được Mạc Tiểu Hàn. Hai cánh tay đen đủi xăm đầy ác thú, giam Mạc Tiểu Hàn chặt ghế salon!

      Mạc Tiểu Hàn biết thể cứu vãn, lúc này, trừ Sở Thiên Ngạo, ai có thể giúp !

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nghe tiếng động trong phòng, gương mặt tuấn có bất kỳ cảm xúc gì.

      Đây là Mạc Tiểu Hàn thiếu , cho đội nón xanh, phải trả giá lớn! Sở Thiên Ngạo , sao có thể bị người trêu chọc trong lòng bàn tay!

      Nếu chưa thỏa mãn dục vọng, dưới người còn nghĩ đến người đàn ông khác, vậy thành toàn cho !

      Người phụ nữ bẩn thỉu như vậy, cũng muốn . . . . . .

      Tiếng thét chói tai của Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng thảm thiết, Sở Thiên Ngạo ở bên ngoài nghe, quả đấm dần dần nắm chặt.

      biết, bên trong rốt cuộc tiến hành tới đâu rồi. . . . . . tại phải vui vẻ mới đúng chứ? Người phụ nữ phản bội của , trước mắt bị người đàn ông hạ đẳng vũ nhục và hành hạ. nên cao hứng mới đúng.

      Nhưng, tại sao trong lòng có khoái cảm báo thù như dự đoán? Tim của , tại sao lại co bóp mạnh mẽ như thế?

      "Sở Thiên Ngạo! Tên cầm thú này! Khốn kiếp! Tôi hận ! Tôi hận cả đời! là tên khốn kiếp!" Trong phòng truyền đến tiếng gào thét đến khản cả giọng của Mạc Tiểu Hàn. Giọng tràn đầy bi phẫn, đau thấu tâm can.

      Chân của Sở Thiên Ngạo tự chủ được tới cửa bước, rồi lại cứng rắn dừng lại!

      Người phụ nữ này, cho là kêu gào mấy tiếng có thể khiến hồi tâm chuyển ý sao? là nằm mơ!

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng đứng ở trước cửa phòng, lưng thẳng tắp, nhưng chút cứng ngắc. Nghe tiếng Mạc Tiểu Hàn keo gào trong phòng, tay gắt gao nắm chặt lan can cầu thang, càng nắm càng chặt, khiến lan can cơ hồ sắp bị bóp nát! "Được rồi, đừng khóc, Sở tổng xót em đâu, em! Tiểu mỹ nhân, mau tới đây !" Tư thế tên côn dang ra như chim ưng chuẩn bị bắt con gà con, ôm Mạc Tiểu Hàn chặt trong ngực mình.

      người bốc ra mùi thúi, khiến Mạc Tiểu Hàn nhảy mũi.

      Tên côn đồ lại hoàn toàn nhận thấy, ngừng lấy tay xoa bóp cơ thể Mạc Tiểu Hàn. Đổi lấy từng tiếng thét chói tai của Mạc Tiểu Hàn!

      Mạc Tiểu Hàn giơ tay, hung hăng cào vào mặt tên côn đồ! gương mặt đen đúa của tên côn đồ, lập tức lên năm vết máu!

      Đưa tay sờ, trong lòng bàn tay có máu, tên côn đồ hiểu ra mặt của mình bị người phụ nữ cào nát rồi!

      Trong lòng tức giận bộc phát, đột ngột vặn tóc Mạc Tiểu Hàn nâng lên, đập lên tường: " Con tiện nhân này! đúng là coi trọng chính mình !"

      Tên côn đồ nắm tóc Mạc Tiểu Hàn, ngừng đập đầu vào tường!

      "Rầm rầm rầm" Tiếng đập gặp trở ngại nào nghe vào rang như vậy, Sở Thiên Ngạo siết tay thành quả đấm, đốt ngón tay bởi vì nắm quá chặt trở nên trắng bệch.

      Tiếng la khóc của Mạc Tiểu Hàn, nghe ràng như vậy. . .

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 146: Tai ấy thế nào?

      [​IMG]

      trán đầm đìa máu tươi, tay của tên côn đồ, duỗi đến trước ngực Mạc Tiểu Hàn tùy ý vuốt ve!

      Mạc Tiểu Hàn liều mạng kêu gào, nỗi hận ngập trời khiến hai mắt gần như muốn đầy máu. Đột nhiên, phát mình sao vô dụng như thế!

      Tự đưa mình vào tay ma quỷ, đó là Sở Thiên Ngạo —— người đàn ông từng luôn miệng " "!.

      "Sở Thiên Ngạo! chết được tử tế! phải là người! Tôi hận ! Tôi hận !" Mạc Tiểu Hàn bị tên côn đồ ép chặt lên vách tường lạnh như băng, máu tươi đầu lẫn vào nước mắt cùng nhau chảy xuống, làm mờ tầm mắt của .

      Giọng giống như con thú tuyệt vọng, nghe vào tê tâm liệt phế!

      Sở Thiên Ngạo đứng ở ngoài cửa, cắn chặt hàm răng. Tay vịn lan can cầu thang bằng kim loại, thân thể khẽ run.

      Chợt, giơ quả đấm hung hăng nện lan can kim loại! sắt thép cứng rắn gặp gỡ quả đấm, khớp xương ở tay rỉ máu!

      lăng nhục bên trong vẫn còn tiến hành. Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn mất hơi sức để kháng cự. bị tên côn đồ hung hăng đẩy ngã mặt đất, áo bị xé nát bấy, thân thể tuyết trắng bại lộ trong khí. . . . . .

      Thấy Mạc Tiểu Hàn phản kháng nữa, tên côn đồ cho rằng chấp nhận.

      Đắc ý cười gằn: "Cùng lão tử đấu sao, em còn non lắm!" xong miệng thúi ghé sát vào mặt Mạc Tiểu Hàn, cố gắng hôn lên cánh môi tái nhợt có chút huyết sắc nào.

      Mạc Tiểu Hàn chán ghét nghiêng đầu , đôi môi tên côn đồ rơi vào cổ của , Mạc Tiểu Hàn hé miệng, hung hăng cắn vào tai tên côn đồ!

      Dùng hết hơi sức , buông lỏng chút nào, cắn chặt lỗ tai tên côn đồ! phần ba lỗ tai nhất thời bị cắn rớt! Máu tươi chảy xối xả!

      Tên côn đồ bị đau phát ra tiếng kêu thảm thiết, trở tay cái hung hăng quất vào mặt Mạc Tiểu Hàn!

      "Con mẹ nó người phụ nữ xấu xa này! Tiện nhân! Lão tử hôm nay khiến mày chết phải họ Vương!" Tên côn đồ kéo tóc Mạc Tiểu Hàn, tát liên tiếp vào mặt của . Đầu Mạc Tiểu Hànkêu lên ong ong, mới đầu còn có thể nghe tiếng chửi rủa của tên côn đồ. Sau đó, còn biết gì nữa.

      "Ba ba" tiếng tát tai vang dội truyền tới tai Sở Thiên Ngạo. Trong ánh mắt của hằn những tia máu đỏ! Dùng sức vểnh tai, lại nghe thấy bất kỳ tiếng thét nào của Mạc Tiểu Hàn!

      "Phanh!" Cửa phòng bị Sở Thiên Ngạo cước đá văng!

      "Tổng giám đốc Sở. . . . . ." Tên côn đồ cắc ké vừa định chuyện, liền bị Sở Thiên Ngạo cước đạp bay! Hung hăng quả đấm nện vào mặt tên côn đồ, đập bò dậy nổi khỏi mặt đất!

      Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn, cặp mắt lại trừng lớn, Mạc Tiểu Hàn vô hồn nhìn trần nhà , trái tim lập tức co rút chặt!

      "Lão Lý! Đến phòng tôi!" Sở Thiên Ngạo hét lớn tiếng, dội vào vách tường kêu ong ong.

      Lão Lý vừa xông tới nhìn, hít hơi khí lạnh, trong phòng khắp nơi đều là máu! Sợ tới mức giọng cũng run lên: "Cậu chủ, ngài tìm tôi?"

      "Giết chết ! Thi thể xé nát ném cho chó ăn!" Sở Thiên Ngạo chỉ vào góc tường gào lên, giọng tàn nhẫn giống như ma quỷ tới từ địa ngục .

      Sở Thiên Ngạo đảo mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Hàn, trong thoáng chốc đau đớn cách nào thở được!

      trán, người, khắp nơi đều là máu, người lõa lồ phơi bày bên ngoài, chút nào che giấu, giống như con búp bê rách nát có bất kỳ tức giận, bất luận là sống, hay là chết, bây giờ đối với đều như nhau.

      Mặt sưng đỏ mảng lớn, hoàn toàn nhìn ra gương mặt thanh tú của . Cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, mất tất cả sắc màu!

      Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cay cay đau đớn, giọt lệ, rơi vào mặt Mạc Tiểu Hàn mặt.

      Vội vàng ôm cơ thể lạnh như băng của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo rốt cuộc nhịn được khóc ra thành tiếng: "Tiểu Hàn, xin lỗi, xin lỗi! Là tốt, là cầm thú! phải là người! Em đánh ! Mắng ! Tiểu Hàn, xin lỗi. . . . . . Do quá ghen tỵ! ghen tỵ với Thân Hạo Khiêm! ghen tỵ với ! ghen tỵ em nhiều năm như vậy! ghen tỵ đến sắp điên rồi! thể tiếp nhận chuyện em cùng người đàn ông khác lên giường! Tiểu Hàn. . . . . . Là tốt! Em đánh !"

      Sở Thiên Ngạo giơ tay còn chảy máu hung hăng đập lên đầu mình, dùng hết toàn lực đập!

      Vú Trương nghe gọi chạy tới ngơ ngác đứng ở cửa phòng, nhìn hai người trong phòng, há to mồm ra lời.

      Qua nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai bà thấy cậu chủ khóc. Lần đầu tiên là lúc bảy tuổi, thời điểm phu nhân qua đời.

      "Tiểu Hàn! chuyện với ! chuyện với a! Em đừng làm sợ!" Tiếng khóc đè nén của Sở Thiên Ngạo nghe vào thống khổ như vậy, người có tâm địa sắt đá nghe cũng rơi lệ.

      Nhưng Mạc Tiểu Hàn lại vẫn có bất kỳ phản ứng gì. Mặc cho Sở Thiên Ngạo ôm vào lòng, mặc cho Sở Thiên Ngạo hôn như mưa rơi rơi vào gương mặt sưng đỏ, bị máu dính vào be bét.

      vẫn trợn to hai mắt, nhìn trần nhà. Giống như xác chết.

      "Cậu chủ, trước tiên cho Mạc tắm cái, băng bó vết thương !" Vú Trương lau nước mắt, đành lòng bỏ .

      Cậu chủ do tay bà nuôi lớn, coi cậu như con trai ruột của mình, thấy cậu chủ và Mạc Tiểu Hàn biến thành bộ dáng này, trong lòng bà cũng chịu nổi.

      Giống như giấc mộng rất dài rất dài, đường cực xa, khi Mạc Tiểu Hàn tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy chính mình như già mười tuổi.

      Đầu giường là chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng vàng. Sở Thiên Ngạo nằm bên cạnh , cũng ngủ thiếp .

      tay quấn băng dày đặc. Chân mày nhíu lại rất chặt, dường như trong giấc mộng xảy ra chuyện gì khiến thống khổ.

      Trán Mạc Tiểu Hàn cũng quấn băng dày đặc, ngủ rất thoải mái. lật người, muốn quay mặt về phía cửa sổ, muốn nhìn thấy mặt Sở Thiên Ngạo.

      Mạc Tiểu Hàn nghiêng người, Sở Thiên Ngạo lập tức tỉnh.

      "Tiểu Hàn, em tỉnh? Rốt cuộc em tỉnh rồi sao?" Sở Thiên Ngạo kích động kéo tay Mạc Tiểu Hàn tay: "Em ngủ ngày đêm rồi."

      Mạc Tiểu Hàn muốn tránh thoát cánh tay Sở Thiên Ngạo, lại phát có gì đúng!

      nhìn thấy miệng Sở Thiên Ngạo mở ra khép vào, hình như chuyện với . Nhưng! lại hoàn toàn nghe được rốt cuộc cái gì!

      Cảm giác sợ hãi lớn bao phủ Mạc Tiểu Hàn. cuộn người lại, liều mạng lui vào góc giường, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo cho rằng Mạc Tiểu Hàn vẫn còn sợ , động tác hơn, kéo tay Mạc Tiểu Hàn đưa sát vào mặt mình, trong ánh mắt đầy tia máu tràn đầy đau lòng cùng hối hận: "Tiểu Hàn, xin lỗi! phải là người! Em đánh !" Giơ tay Mạc Tiểu Hàn lên, hung hăng tát vào mặt mình!

      Mạc Tiểu Hàn lại hét lên tiếng rút tay của mình về! phát —— mình điếc! nghe được bất kỳ tiếng gì!

      Cho rằng Mạc Tiểu Hàn sợ , Sở Thiên Ngạo đem Mạc Tiểu Hàn ôm vào trong lòng ngực mình, mạnh mẽ ôm: "Tiểu Hàn, là tốt. . . . . . sao. . . . . . Về sau vĩnh viễn đối xử với em như vậy nữa. . . . . . cần phải sợ."

      Mạc Tiểu Hàn biết Sở Thiên Ngạo chuyện với , hơi thở của phun vào cổ của . Sở Thiên Ngạo ôm quá chặt, có thể cảm thấy thanh vang động trong cổ họng của , nhưng lại nghe được bất kỳ tiếng nào!

      Như vậy. . . . . . Cũng tốt. Chỉ cần nhắm mắt lại, có thể mất liên lạc với thế giới này. Chỉ cần nhắm mắt lại, Sở Thiên Ngạo liền biến mất. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn cuộn tại chặt hơn trong chăn. Nhắm hai mắt, lời nào, cũng cử động. Giống như cọc gỗ.

      . . . . . .

      Phòng khách, chất đầy tàn thuốc.

      Trong đôi mắt của Sở Thiên Ngạo đầy tia máu, ngồi ở ghế sa lon hung hăng hút thuốc. lát, hai cái gạt tàn thuốc cũng tràn đầy.

      Vú Trương bưng khay tới. khay, thức ăn vẫn tràn đầy, chút cũng vẫn nhúc nhích.

      Thấy sắc mặt trầm của Sở Thiên Ngạo, Vú Trương run rẩy: "Cậu chủ, Mạc chịu ăn cái gì."

      Sở Thiên Ngạo gắt gao nhìn Vú Trương, ánh mắt như muốn trừng mặc bà: " ấy ăn bà cũng nghĩ ra cách nào sao!"

      "Cậu chủ, biện pháp nào tôi cũng dùng rồi, tôi mực khuyên Mạc, nhưng là, đều hữu dụng. . . . . . Mạc hai ngày nay chưa ăn cái gì. . . . . ." Vú Trương sợ hãi . Chỉ sợ Sở Thiên Ngạo lại phát giận.

      Buổi sáng Mạc chưa ăn, Sở Thiên Ngạo cơ hồ đập nát tất cả các đồ cổ trong phòng khách. . . . . .

      "Nếu như bữa tối Mạc Tiểu Hàn còn chưa ăn, mọi người trong phòng bếp toàn bộ cút cho tôi!" Sở Thiên Ngạo hung hăng dập tắt tàn thuốc, hướng phòng của Mạc Tiểu Hàn tới.

      "Cậu chủ!" Vú Trương thấy Sở Thiên Ngạo tới phòng của Mạc Tiểu Hàn, vội vàng gọi lại. Người tại Mạc Tiểu Hàn muốn nhìn thấy nhất, phải là Sở Thiên Ngạo chứ?

      "Hả?" Sở Thiên Ngạo xoay người nhìn Vú Trương.

      Vú Trương cũng thể Mạc chán ghét cậu, cậu đừng vào kích thích ấy? Nhưng khi Sở Thiên Ngạo xoay người, thể làm gì khác hơn là mở miệng lắp bắp: "Cậu chủ, lỗ tai Mạc. . . . . . Giống như. . . . . ."

      "Lỗ tai Mạc Tiểu Hàn thế nào?" Sở Thiên Ngạo trợn to hai mắt, sợ hãi và lo lắng chợt lan tràn trong lòng.

      Vú Trương hít hơi, thận trọng : "Lỗ tai Mạc, giống như nghe được. Vừa rồi khi tôi đến cạnh ấy, sợ hết hồn. Trước đó tôi đóng cửa rất mạnh, ấy vốn phải biết tôi vào phòng chứ."

      "Bà cái gì? Bà lặp lại lần nữa?" Sở Thiên Ngạo vọt tới bên cạnh Vú Trương, níu áo bà. Vú Trương là bà vú của Sở Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo đối với bà vẫn luôn tương đối khách khí. Hôm nay cư nhiên lại có động tác như thế, Vú Trương biết Sở Thiên Ngạo luống cuống!

      Tất cả bác sĩ chuyên khoa Tai – Mũi – Họng của Thành phố C đều bị Sở Thiên Ngạo gọi tới.

      Tất cả chuyên gia, sau khi chẩn đoán bệnh, cũng lắc đầu với Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn đúng là điếc.

      Khi Sở Thiên Ngạo hỏi có thể chữa khỏi hay tất cả chuyên gia cúi đầu lời nào.

      Chỉ có bác sĩ trẻ tuổi chậm rãi mở miệng: "Tai của ấy điếc, tất nhiên là do có ngoại lực tác động, khiến thần kinh bắt chéo bị tổn thương, nhưng nguyên nhân chủ yếu hơn, là suy nghĩ trong lòng. ấy nghĩ tai điếc để trốn tránh số chuyện. Tai điếc, là phản ứng tự bảo vệ của ấy."

      Sở Thiên Ngạo có kiên nhẫn nghe những chuyện liên quan đến y học gì đó, trực tiếp cắt đứt lời của : "Vậy có thể chữa khỏi ?"

      Bác sĩ trẻ tuổi có chút do dự: "Thần kinh bị tổn thương có thể trị hết, nhưng vấn đề tâm lý trước được. Muốn chữa phải biết nguyên nhân sâu xa khiến ấy tự phong bế tai mình, lúc đó may ra có thể chữa trị được.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 147: Mang ấy

      [​IMG]
      Chuyện của công ty Sở Thiên Ngạo giao toàn bộ cho Phó tổng. Toàn tâm toàn ýchăm sóc bên cạnh giường của Mạc Tiểu Hàn.

      " Mạc, ăn chút !" Vú Trương bưng khay thức ăn đứng ở bên giường Mạc Tiểu Hàn, biết Mạc Tiểu Hàn nghe được, nhưng vẫn muốn mở miệng khuyên .

      Đôi mắt trong sáng linh động của Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn mất sáng rỡ, ngơ ngác nhìn Vú Trương, có bất kỳ phản ứng nào.

      Mạc Tiểu Hàn gầy, cả người giống như cái bóng.

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, tuy nhiên biết phải làm gì để chuộc lại tội lỗi của mình.

      Nếu như chết mà Mạc Tiểu Hàn có thể vui vẻ trở lại, nguyện ý tìm chết.

      "Tiểu Hàn, ăn chút đồ ! Chờ em khỏe lại chút, để em rời . Được ? thề đời này bao giờ quấy rầy em nữa. Được ?" Sở Thiên Ngạo ăn khép nép. Chỉ tiếc Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn nghe được.

      Mạc Tiểu Hàn vẫn từ chối ăn cơm, đôi môi khô tróc cả da, nhưng ngay cả ngụm nước cũng uống. Nếu như phải bác sĩ truyền dịch tiếp dinh dưỡng, bị đói chết cũng bị khát mà chết rồi!

      Sở Thiên Ngạo gấp đến độ gần như dập đầu lạy . Bưng chén nước lên, tự mình uống hớp lớn, rồi áp môi vào môi Mạc Tiểu.

      Theo bản năng Mạc Tiểu Hàn muốn quay đầu chỗ khác, nhưng lại Sở Thiên Ngạo cố trụ chỗ, thể động đậy.

      Đầu lưỡi Sở Thiên Ngạo cạy đôi môi khép chặt của Mạc Tiểu Hàn ra, đem nước mát rót vào trong miệng của . Mạc Tiểu Hàn muốn nhổ ra, lại bị miệng Sở Thiên Ngạo chận lại .

      Nhìn thấy phương pháp này có thể khiến Mạc Tiểu Hàn uống nước, Sở Thiên Ngạo khỏi mừng rỡ!

      Từ đó, thức ăn của Mạc Tiểu Hàn toàn bộ biến thành chất lỏng. Sữa đậu nành, sữa tươi, nước rau, cháo ngũ cốc dinh dưỡng cũng bị xay thành chất lỏng.

      Sở Thiên Ngạo ngậm chất lỏng trong miệng tự mình đút cho Mạc Tiểu Hàn. Lúc mới bắt đầu Mạc Tiểu Hàn còn cố gắng phản kháng, chịu uống đồ Sở Thiên Ngạo dùng miệng đút. Sau lại phát phản kháng được, liền định giả bộ làm cọc gỗ, giả bộ làm xác chết, tùy tiện Sở Thiên Ngạo giày vò.

      Trái tim hoàn toàn rét lạnh. Sở Thiên Ngạo này, khiến trái tim tổn thương sâu tới đáy rồi. còn có bất kỳ cơ hội nào quay đầu lại.

      Khí trời dần dần ấm áp. Mùa xuân sắp tới.

      Ông cụ Sở gọi điện thoại từ Mĩ qua, thúc giục Sở Thiên Ngạo phải lập tức lập tức làm. Nếu làm, đừng mong gặp con trai.

      Sở Thiên Ngạo thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ làm, giao Mạc Tiểu Hàn cho Vú Trương: "Vú Trương, bà nhất định phải chăm sóc Tiểu Hàn cho tốt. Nếu Tiểu Hàn xảy ra điều gì may, tôi hỏi tội bà."

      Điện thoại của Sở Thiên Ngạo vang lên. dãy số điện thoại lạ lẫm. Số điện thoại di động này chỉ có bạn bè thân mới biết, Sở Thiên Ngạo nhận điện thoại.

      "Sở Thiên Ngạo! rốt cuộc giấu Tiểu Hàn đâu! Tại sao gọi điện thoại di động cho ấy gọi được? Tại sao chịu nhận điện thoại của tôi? Nếu phải tôi dùng điện thoại di động người khác gọi cho , có phải cả đời này nhận điện thoại của tôi phải ?"

      Lời của Cố Cẩm Tâm ậptới, nghe giọng cũng biết tức giận .

      Sở Thiên Ngạo muốn chút gì đó, lại biết mở miệng thế nào. Trận bệnh này của Mạc Tiểu Hàn, hoàn toàn đục khoét ngạo khí cùng khí phách của .

      "Sở Thiên Ngạo! giả bộ chết sao! Tôi biết là ! rốt cuộc đem Tiểu Hàn đâu!" Sở Thiên Ngạo lời nào, Cố Cẩm Tâm càng cảm thấy có cái gì đúng.

      ra vẫn cảm thấy Sở Thiên Ngạo thích hợp với Tiểu Hàn, nhưng nếu Tiểu Hàn muốn thử, vẫn ủng hộ quyết định của Mạc Tiểu Hàn.

      Kết quả, chân trước mới vừa cùng Sở Thiên Ngạo , chân sau Mạc Tiểu Hàn liền mất tích! Gọi điện thoại căn bản gọi được, khiến người ta hoàn toàn biết tình trạng của .

      Yên lặng hồi lâu, rồi trầm thấp mở miệng, giọng bi ai khiến Cố Cẩm Tâm cũng lấy làm kinh hãi: "Cẩm Tâm, tới gặp Tiểu Hàn chút. Tiểu Hàn ấy, ấy điếc rồi."

      Khó khăn ra những lời này, Sở Thiên Ngạo lập tức cúp điện thoại.

      hoàn toàn muốn thừa nhận, hạt tiêu quật cường, bướng bỉnh năm đó, bây giờ biến thành người điếc tái nhợt gầy gò, mỗi ngày nằm thoi thóp giường, hoàn toàn mất sống.

      muốn thừa nhận, đây đều là do mình tạo nghiệt.

      ————————————

      Thấy bạn tốt Cố Cẩm Tâm, ánh mắt thẫn thờ của Mạc Tiểu Hàn mới có chút sáng rỡ.

      "Tiểu Hàn! Sao cậu lại thành bộ dáng này!" Cố Cẩm Tâm vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn, nước mắt lập tức rớt xuống.

      Nước mắt Mạc Tiểu Hàn khô cạn từ lâu, cũng lập tức trào ra. Hai người ôm nhau khóc rống.

      "Tiểu Hàn, , tớ dẫn cậu về!" Cố Cẩm Tâm vén chăn Mạc Tiểu Hàn ra, muốn ôm Mạc Tiểu Hàn lên.

      " Cố, thể như vậy! cứ như vậy đem Mạc , cậu chủ trở lại tôi có biện pháp giao phó!" Vú Trương sợ tới mức vội vàng ngăn trở. Cậu chủ muốn bà chăm sóc Mạc Tiểu Hàn tốt, nếu Cố Cẩm Tâm mang Mạc Tiểu Hàn , biết phải lm sao!

      "Ti gọi điện thoại cho Sở Thin Ngạo!" C Cẩm Tm cầm điện thoại gọi Sở Thin Ngạo: "Sở Thin Ngạo, ti mun mang Mạc Tiu Hn v nh. Ni vi tiếng, trnh cho lm kh ngời giúp việc." C Cẩm Tm ni chuyện khng chút khch khí. Sở Thin Ngạo hại Mạc Tiu Hn thnh ra nh vậy, c còn c th giết chết hn.

      Yn lặng, bên đầu kia điện thoại yên lặng.

      Trong lúc Cố Cẩm Tâm hết kiên nhẫn chuẩn bị cúp điện thoại, Sở Thiên Ngạo rốt cuộc mở miệng, giọng ra: "Được. Cẩm Tâm, thay tôi chăm sóc Tiểu Hàn tốt. Là tôi tốt, tôi xin lỗi . . . . . ."

      " biết có lỗi với ấy là tốt rồi! Sở Thiên Ngạo, đúng là người điên!"

      "Cẩm Tâm, tôi có tấm thẻ vàng cho Tiểu Hàn. Trong ngăn kéo cạnh cửa sổ. giúp tôi giữ cho ấy. Số tiền kia, đủ cho ấy đời cần lo cơm áo gạo tiền. Tiểu Hàn, phải cầu xin rồi!" Giọng Sở Thiên Ngạo có vẻ nghẹn ngào. Dường như cố nén run rẩy.

      "Đừng cho là tôi nhận! thiếu Tiểu Hàn quá nhiều! đừng cái thẻ vàng, chứ mười cái thẻ vàng cũng đủ!" Cố Cẩm Tâm mở ngăn kéo cầm cái thẻ vàng bỏ vào trong túi xách. Ra lệnh cho Vú Trương giúp gọi xe, rồi cùng đỡ Mạc Tiểu Hàn dậy .

      Cơ thể Mạc Tiểu Hàn vô cùng suy nhược, Cố Cẩm Tâm giúp tắm rửa, lại đút cho chút thức ăn dễ dàng tiêu hóa, mình vừa mới chuẩn bị tắm rồi ngủ. Điện thoại vang lên.

      Tim Cố Cẩm Tâm đập lộp bộp. Là điện thoại của Bùi Tuấn.

      "Cẩm Tâm, ở dưới nhà em. Có đồng ý xuống găp mặt ?"

      Sau lần suối nước nóng, Bùi Tuấn lại công tác liên miên, mỗi ngày đầu óc đều bận đến choáng váng, căn bản có thời gian suy đến chuyện của và Cố Cẩm Tâm.

      Khi ngồi máy bay trở về Thành phố C, mới chợt ý thức được, mình nhớ Cố Cẩm Tâm như thế nào. Máy bay vừa hạ cánh liền kêu tài xế đưa đến nhà Cố Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm do dự lát. Sau đó đổi dưới quần áo xuống.

      "Cẩm Tâm. . . . . ." Bùi Tuấn chợt biết gì, gương mặt lnah4 như băng của Cố Cẩm Tâm khiến biết phải làm sao.

      "Bùi Tổng, ngài lại tới chọc ghẹo tôi hả? Sao, bên ngoài nhiều nàng như vậy cũng đủ cho chơi đùa? Còn cần phải tìm tôi tình đêm lần nữa sao?" Cố Cẩm Tâm chuyện từ trước tới giờ hề khoan dung cho ai, vừa lên tiếng chính là sặc mùi tổn thương người.

      "Cẩm Tâm, em tức giận." Bùi Tuấn biết Cố Cẩm Tâm tức giận cái gì. Lâu như vậy liên lạc với , nhất định cho rằng mình chỉ vui đùa chút mà thôi, căn bản là nghiêm túc.

      " có, tôi cần thiết phải giận . Chúng ta vốn cũng có giao tình gì. Chỉ là giao tình đêm mà thôi, trời sáng lại ai đường nấy, đây là chuyện rất bình thường. suy nghĩ nhiều quá."

      "Tình đêm?" Bùi Tuấn nhíu mày, sao, này xác định quan hệ giữa bọn họ như thế sao?

      "Chẳng lẽ đúng là tình đêm? Chẳng lẽ còn muốn phát triển tình nhiều đêm? ngại a, tôi rảnh." Cố Cẩm Tâm xong xoay người chuẩn bị lên lầu. Cuối cùng cũng đem hết tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài, thoải mái hơn nhiều.

      Cánh tay bị Bùi Tuấn kéo từ phía sau.

      "Cố Cẩm Tâm, em cho ràng." Sắc mặt của Bùi Tuấn thấy , nhưng từ ngữ điệu chuyện cũng biết tâm trạng của tốt lắm.

      " ràng cái gì? Tôi mới vừa rất ràng. đêm kia, chính là tình đêm. chỉ là vui đùa chút, tôi cũng chỉ vui đùa chút mà thôi. Chúng ta nên quên chuyện đêm hôm đó ! Coi như uống nhiều quá, say rượu làm càn, đừng coi là !"

      "Vui đùa chút? Cố Cẩm Tâm, em chỉ là vui đùa chút mà thôi?" Sắc mặt của Bùi Tuấn trầm đáng sợ.

      "Đúng. Vui đùa chút mà thôi. Sao, còn muốn tôi trả tiền cho sao? ngại, tôi mang theo ví tiền, trừ vào tiền lương của tôi cũng được." Tính khí của Cố Cẩm Tâm lúc nóng lên có gì hay.

      "Cố Cẩm Tâm, nếu như cho em biết là nghiêm túc, chưa hề đem đêm đó làm thành tình đêm?"

      " có tình đêm? Vậy sáng hôm sau mặt lạnh muốn quan tâm tới tôi là có ý gì? Sau đó nhặt được dây chuyền của tôi giường, đích thân giao cho tôi, còn sai phục vụ viên giao là có ý gì? Đừng với tôi, là vờ tha để bắt đấy!"

      "Cẩm Tâm, em hiểu lầm rồi. Sáng hôm đó có công việc gấp. Thời điểm em vào tổng giám Tạ báo cáocông việc, em cũng thấy đấy. Nhặt được dây chuyền của em, kêu phục vụ viên trả lại cho em, vì tôi cho rằng tâm trạng em tốt, quan tâm đến . Vì thế muốn tình của mình biến thành trò đùa." Bùi Tuấn thành khẩn.

      Nhưng Cố Cẩm Tâm căn bản tin: "Bùi Tuấn, nữa. Coi như giải thích của đều là , cũng chậm rồi. Tôi đối với có cảm giác rồi !"

      " có cảm giác rồi sao?" Bùi Tuấn lặp lại lời của Cố Cẩm Tâm lần nữa.

      Cố Cẩm Tâm vừa tính gật đầu. Cơ thể bị hai cánh tay cường tráng ôm vào lòng. Lồng ngực nóng bỏng, khiến Cố Cẩm Tâm run lên cái.

      Vừa định đẩy Bùi Tuấn ra, môi của hôn tới. Giọng trầm thấp ở bên tai tố cáo: "Cẩm Tâm, đừng làm rộn, biết là em . Là tốt, thời gian trước quá bận rộn mà lạnh nhạt em. Đừng nóng giận được ?"

      Hơi thở nóng hổi phả vào cổ Cố Cẩm Tâm, người Bùi Tuấn nhàn nhạt mùi nước hoa nam tính bao phủ Cố Cẩm Tâm. muốn đẩy ra nhưng quả đấm biến thành vô lực: "Tôi phải tức giận, phải tức giận! Có người như vậy sao? Đem người ta dụ dỗ lên giường, tới ngày hôm sau liền mặt lạnh! Tôi hận ! Hận !"

      Cố Cẩm Tâm càng càng uất ức, nước mắt ngừng rơi xuống. Giọng cũng nghẹn ngào lắm.

      Ôm chặt Cố Cẩm Tâm, đau lòng thay lau nước mắt mặt: "Cẩm Tâm, đừng khóc, khóc khiến lòng đau. Là tốt. Về sau bao giờ như thế nữa."

      Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi Cố Cẩm Tâm, đầu lưỡi đẩy đôi môi cố tình mím chặt của Cố Cẩm Tâm ra, chui vào trong cái miệng nhắn đầy hương thơm của , đầu lưỡi Cố Cẩm Tâm né tránh vài lần, rốt cuộc tiến lên đầu lưỡi Bùi Tuấn, cuốn sâu, ngọt ngào quấn lấy. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :