1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 138: Thở di thỏa mãn

      [​IMG]
      Cố Cẩm Tâm giống như kẻ trộm len lén chạy về phòng của , vội vàng chạy vào phòng tắm.

      Tối hôm qua Bùi Tuấn quá điên cuồng, bây giờ giữa hai chân còn đặc sánh, khó chịu, phải tắm rửa sạch chút.

      Buổi sáng thừa dịp Bùi Tuấn còn ngủ len lén chạy về, lo lắng sợ lát Tiểu Hàn tới kêu cùng ăn điểm tâm.

      Nhìn vào gương trong phòng tắm, Cố Cẩm Tâm hít sâu hơi.

      cổ, trước ngực, rậm rạp chằng chịt, tất cả đều là vết hôn đỏ tươi. Như vậy sao lát nữa có thể gặp người khác?

      May mắn là mùa đông, mặc nhiều quần áo, nếu là mùa Hạ chắc rất thảm.

      Tắm xong, mặc quần áo tử tế. quấn khăn quàng cổ, Cố Cẩm Tâm gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Hàn, định gọi cùng ăn điểm tâm, tối hôm qua gần như giằng co cả đêm, bây giờ đói gần chết.

      "Reeeeeeeeeeng. . . . . ." Tiếng chuông reo lâu, cũng có người nhận.

      Cố Cẩm Tâm kỳ lạ cau mày, Tiểu Hàn đâu, sao có trong phòng? Nếu ấy ăn sáng, lẽ ra phải gọi mình cùng nha.

      Chẳng lẽ tắm nghe thấy? Cố Cẩm Tâm nằm ở giường, đợi lát nữa gọi lại.

      Gối đầu mềm mại kê dưới mái tóc rối bù của , khiến cảm thấy rất thoải mái. Nhắm mắt lại, chuyện tối hôm qua trong đầu..

      Mặt Cố Cẩm Tâm chợt đỏ. Vùi mặt sâu hơn vào gối đầu, làm thế nào cũng xua được những hình ảnh tươi đẹp trong đầu . . . . . .

      Nụ hôn nóng bỏng của Bùi Tuấn, Bùi Tuấn vuốt ve, vật kia rất to lớn và cứng rắn, thể lực kinh người, khiến Cố Cẩm Tâm vừa ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.

      Mới tách nhau ra lát, phát mình bắt đầu nhớ nhung Bùi Tuấn rồi.

      Ngón tay trắng nõn cầm điện thoại, do dự, biết nên nên gọi điện thoại cho Bùi Tuấn hay . . . . . .

      Bây giờ còn ngủ chứ? Tối hôm qua nhất định mệt muốn chết rồi? Cố Cẩm Tâmmỉm cười, rút ngón tay trở về.

      Đợi nửa ngày, lại gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Hàn, vẫn có ai. Gọi điện thoại di động, cũng có người nghe, Cố Cẩm Tâm bắt đầu có chút lo lắng .

      Tối hôm qua sau khi tách Mạc Tiểu Hàn ra, vẫn chưa gặp lại , phải ấy xảy ra chuyện gì chứ?

      Mang theo nghi ngờ, bụng cũng rất đói, Cố Cẩm Tâm quyết định cầm điện thoại di động đến nhà hàng ăn cơm trước.

      Mới vừa ra khỏi phòng, liền gặp Vi Vi.

      Đây phải là người mẫu theo Sở Thiên Ngạo ngày hôm qua sao? Cố Cẩm Tâm nhìn Vi Vi lễ phép cười, phát đáy mắt Vi Vi đỏ hoe, bộ dạng có vẻ bị mất ngủ.

      Cố Cẩm Tâm thầm buồn cười, xem ra tối hôm qua cùng Sở Thiên Ngạo chém giết rất kịch liệt a!

      Tối hôm qua sau khi Vi Vi bị Sở Thiên Ngạo đuổi , mình đến quầy bar của hội sở suối nước nóng mượn rượu giải sầu, uống đến hai ba giờ sáng mới trở về phòng, nhưng trong phòng vẫn trống rỗng, cần suy nghĩ, cũng biết Sở Thiên Ngạo cùng người phụ nữ tên Mạc Tiểu Hàn đó ở chung chỗ rồi!

      Chạm mặt Cố Cẩm Tâm, trong mắt nhất thời đầy sát khí, bạn bè của kẻ địch chính là kẻ địch của ! Cố Cẩm Tâm là bạn bè tốt của Mạc Tiểu Hàn, dĩ nhiên cũng phải người tốt rồi!

      Thấy Cố Cẩm Tâm nhìn mình mỉm cười, tức giận mặt càng thêm ràng, lạnh lùng từ trong miệng khạc ra bốn chữ: " biết xấu hổ!"

      Nghe thấy Vi Vi như vậy, Cố Cẩm Tâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn xung quanh, bốn phía có ai, những lời này của Vi Vi chính là với chính mình đúng ?

      Kỳ quái! có trêu chọc gì ta, sao người phụ nữ này vừa mở miệng liền mắng ?

      Cố Cẩm Tâm cũng phải là người dễ chọc, lập tức dừng bước chân, giọng so với Vi Vi còn lạnh hơn: " ai biết xấu hổ?"

      Vi Vi cao ngạo ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm Tâm cao hơn tới 10cm: "Dĩ nhiên là cái người biết xấu hổ đó rồi! Mau tránh ra, chó khôn cản đường!" xong, định lướt qua người Cố Cẩm Tâm bỏ .

      " đứng lại đó cho tôi!" Cố Cẩm Tâm tức muốn chết, kéo cánh tay Vi Vi lại: " rang cho tôi, rốt cuộc vừa rồi chửi người nào!"

      "Là ! Còn nữa, là bạn bè của con tiện nhân Mạc Tiểu Hàn kia, quả đúng là điếm biết xấu hổ!" Tuổi Vi Vi tuy , nhưng khi những lời thô tục cũng thẹn thùng chút nào.

      "!" Cố Cẩm Tâm tức giận ra lời, mặc dù vạm vỡ dữ dội, nhưng gặp phải Vi Vi vừa mở miệng ra là bẩn như vậy, vẫn có chút cảm giác như người có học gặp phải hàng tôm hàng cá ngoài chợ.

      thề, chỉ cần Vi Vi chửi Mạc Tiểu Hàn lần nữa, nhất định cho ta bạt tai!

      Vi Vi thấy Cố Cẩm Tâm lời nào, nghĩ rằng đuối lý, càng thêm lớn tiếng : "Chẳng lẽ tôi đúng? Tôi theo người đàn ông của tôi tắm suối nước nóng, ta thừa dịp tôi ra ngoài lấy đồ, trơ trẽn chui vào! Đây phải là điếm là cái gì! biết xấu hổ!"

      "Hả?" Cố Cẩm Tâm nhất thời hóa đá. biết Mạc Tiểu Hàn phải là người giống như Vi Vi , cố ý câu dẫn Sở Thiên Ngạo, nhưng chuyện Tiểu Hàn bây giờ có ở trong phòng của ấy cũng là .

      Chẳng lẽ tối hôm qua Tiểu Hàn qua đêm cùng Sở Thiên Ngạo sao?

      phải ấy hoàn toàn thích Sở Thiên Ngạo, muốn có bất kỳ quan hệ nào với sao? Tại sao có thể như vậy được?

      Cố Cẩm Tâm đầu óc hỗn loạn, biết nên gì cho phải.

      Vi Vi đắc ý gõ giày cao gót xa, trước khi còn thêm câu: "Có phải người phụ nữ già nào cũng đói khát thế này ? Nhìn thấy đàn ông đều muốn nhào đến tự nguyện hiến thân?"

      Cố Cẩm Tâm còn tâm trạng để ý tới những lời cay nghiệt của ta, lập tức quẹo về hướng phòng làm việc của Bùi Tuấn tới, biết Sở Thiên Ngạo ở đâu, chỉ có Bùi Tuấn biết.

      Cố Cẩm Tâm tới cửa phòng Bùi Tuấn, phát cửa phòng mở rộng.

      Đứng trước mặt Bùi Tuấn là Tạ tổng giám, ngoài ra còn có hai quản lý cao cấp mà biết.

      Bốn người thấy Cố Cẩm Tâm đứng ngoài cửa, đồng loạt quay đầu lại.

      Cố Cẩm Tâm cũng nghĩ rằng sớm thế này có đồng nghiệp công ty tới đây báo cáo công việc, nhất thời sững sờ.

      Sáng sớm Cố Cẩm Tâm chạy đến phòng Bùi Tuấn tìm , sau đó khi nhìn thấy bọn họ đều ở đây, vẻ mặt trở nên lúng túng, có cảm giác khó chịu như người bị bắt gian, cảm giác này rất quỷ dị!

      Hai quản lý cao cấp cúi đầu, len lén trao nhau ánh mắt mập mờ.

      Cố Cẩm Tâm này, quan hệ với Bùi Tổng nhất định là có chút bình thường! Nhất định có gian tình!

      Ánh mắt lén lút của Hai người bị Cố Cẩm Tâm nhìn thấy, trong lòng càng thêm lúng túng, mặt trong nháy mắt mắc cỡ đỏ bừng. Giống như mặc quần áo bị người ta nhìn thấy, hận tìm được cái lỗ để chui vào!

      Cố Cẩm Tâm nhìn Bùi Tuấn với dáng vẻ nhờ giúp đỡ, hi vọng có thể giúp mình giải vây, chỉ cần câu, là tôi mời Cố tới đây bàn công việc để khỏi khó chịu a!

      Nhưng Bùi Tuấn lại chỉ lạnh nhạt quay đầu nhìn cái, khi Cố Cẩm Tâm tới, thậm chí còn khẽ nhăn mi lại, hiển nhiên rất hoan nghênh đến.

      " Cố có chuyện gì?" Giọng lạnh lùng kéo dài khoảng cách giữa Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm, xa lạ giống như tối hôm qua bọn họ chưa từng cùng nhau làm chuyện thân mật vậy!

      Trái tim lập tức trở nên lạnh, Cố Cẩm Tâm chỉ cảm thấy như có thùng nước đá dội lên người mình.

      Lúng túng nặn ra nụ cười khó coi, Cố Cẩm Tâm lắp bắp : "A, có việc gì, tôi, tôi chính là muốn hỏi Bùi Tổng có thấy Mạc Tiểu Hàn hay . . . . . .?"

      Mạc Tiểu Hàn? Hai quản lý cao cấp lại trao đổi ánh mắt với nhau, chẳng lẽ ý của Cố Cẩm Tâm là Mạc Tiểu Hàn và Bùi Tuấn léng phéng với nhau? Nếu tại sao sáng sớm tới đây hỏi Bùi Tuấn?

      Nghe Cố Cẩm Tâm nhắc tới Mạc Tiểu Hàn, Tạ Thiếu Hàng cầm tài liệu tới đây báo cáo công việc với Bùi Tuấn cũng xoay đầu lại, quan tâm hỏi: " Cẩm Tâm, Tiểu Hàn thế nào?"

      Cố Cẩm Tâm chỉ thuận miệng lấy đại lý do thế nhưng lại khiến nhiều người chú ý như vậy, trong lòng càng thêm luống cuống, mặt đỏ giống như bị thiêu, chuyện cũng trôi chảy: "A, Tiểu Hàn có gì, chỉ là tôi, tôi tìm khắp nơi . . . . . ."

      Lời nóilộn xộn, Cố Cẩm Tâm cũng biết mình vừa gì.

      "Các xuống trước !" Bùi Tuấn phất tay cái, khiến ba người đàn ông rời trước.

      "Tiểu Hàn thế nào?" Đôi chân mày của Bùi Tuấn vẫn nhíu lại vẻ nghiêm túc, nhìn Cố Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm ngơ ngác nhìn Bùi Tuấn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này xa lạ.

      Tối hôm qua hai người mới ân ái triền miên, làm nhiều chuyện mắc cỡ như vậy, nhưng bây giờ ánh mắt của nhìn , chút tình cảm cũng có!

      tại mọi người ra ngoài, nếu là người , phải nhào tới ôm chứ, chừng còn hôn nồng nhiệt, còn có vuốt ve gì đó nữa. Nhưng bây giờ vẻ mặt của lại lạnh đến như thế!

      Cố Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy mình như bị lừa gạt! Chẳng lẽ mọi đàn ông đều như thế này, sau khi ăn rồi trở nên lạnh lùng sao?

      Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, Cố Cẩm Tâm cảm giác mình bị lừa!

      Bùi Tuấn vừa mới hỏi câu, thấy Cố Cẩm Tâm bắt đầu khóc.

      Căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Mạc Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì?

      Vịn vai Cố Cẩm Tâm, có chút nóng nảy hỏi: "Đừng chỉ biết khóc a, Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc thế nào?"

      Nghe câu hỏi của , Cố Cẩm Tâm càng tức giận hơn, quan tâm Mạc Tiểu Hàn đương nhiên là sai , nhưng tại sao chút an ủi mình cũng có?

      Chẳng lẽ Game Over rồi ném sao? Đúng là nhìn ra, Bùi Tuấn lại là người đàn ông như vậy !

      Ngẩng đầu tức giận, đôi mắt to tròn tràn đầy thất vọng, hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Tuấn: " tên lường gạt! Tôi hận !"

      xong, đùng đùng bỏ chạy!

      Bùi Tuấn đứng trong phòng, hiểu có chuyện gì xảy ra!

      Vừa rồi nghe Tạ Thiếu Hàng báo cáo công việc, chi nhánh của công ty gặp vấn đề rất lớn, lo lắng như ngồi lửa. Thấy Cố Cẩm Tâm vào thấy Mạc Tiểu Hàn, sắc mặt đỏ bừng, dáng vẻ khẩn trương, khiến trong lòng cũng khẩn trương theo.

      Bất kể công ty có chuyện hết sức khẩn cấp, giải tán nhân viên, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà khiến khẩn trương như vậy, lại ném ramột câu" tên lường gạt!"

      Bùi Tuấn cảm giác mình rất oan uổng! Cố Cẩm Tâm này, đúng là biết phải trái gì cả!

      Quá tùyhứng! phải tìm cách kềm chế lại tính tình của !

      Tính khí này, sao làm việc ở công ty được đây? Còn bị những đồng nghiệp khác chèn ép đến chết sao?

      Trong căn phòng tổng thống rộng rãi, nhưng nhiệt độ ràng cao hơn bên ngoài vài độ.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 139: ấy là bạn của tôi

      [​IMG]
      Mây tan mưa tạnh, Mạc Tiểu Hàn mệt mỏi đến độ cả người rã rời.

      Giữa hai chân cũng sưng đau gay gắt. tác dụng của thuốc rốt cuộc cũng hoàn toàn biến mất, cảm giác choáng váng đầu óc, cả người nóng lên, nơi nào đó của cơ cảm thấy trống rỗng cuối cùng cũng biến mất.

      Mạc Tiểu Hàn giãy dụa muốn đứng dậy rời .

      Cơ thể lại bị Sở Thiên Ngạo lôi kéo, lần nữa nằm dưới thân thể của .

      "Tiểu Hàn. . . . . ." Ánh mắt sâu đen mang theo dịu dàng khiến lòng người sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt .

      "Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn vẫn chưa quen cái cách Sở Thiên Ngạo đối xử với dịu dàng, ngọt ngào như vậy, khẽ quay mặt.

      Sở Thiên Ngạo vươn tay áp vào mặt , ép nhìn mình.

      "Tiểu Hàn, làm bạn của . em!" Sở Thiên Ngạo , rồi quan sát phản ứng của Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cắn môi biết nên gì.

      Trải qua lần này, khẳng định là mình thích Sở Thiên Ngạo, nếu , vì sao khi chứng kiến Sở Thiên Ngạo và Vi Vi thân thiết, lòng của lại đau đớn như vậy?

      Nhưng khi nghĩ đến bá đạo và lãnh khốc của Sở Thiên Ngạo, lại do dự. . . . . .

      Đàn ông, lúc lấy lòng phụ nữ luôn ngọt ngào, nhưng đến khi chán, hoặc thay đổi, lập tức bị vứt bỏ cách vô tình. Nhìn thái độ của Sở Thiên Ngạo đối với Vi Vi cũng biết. . . . . .

      Thấy dáng vẻ Mạc Tiểu Hàn do dự quyết, Sở Thiên Ngạo cảm thấy chưa phải lúc ép .

      Ôm Mạc Tiểu Hàn chặt, lật người, để cho nằm trong lòng mình, Sở Thiên Ngạo thương lượng, "Tiểu Hàn, hy vọng xa vời em lập tức có thể tiếp nhận , nhưng em hãy cho cơ hội được ? Cho cơ hội, để em, để theo đuổi em. Được ?"

      Mạc Tiểu Hàn quay đầu nhìn vào mắt Sở Thiên Ngạo, trong đôi mắt sâu như nước kia, thấy chân thành, còn có lo lắng sợ đồng ý.

      "Tiểu Hàn, em làm bạn của tháng , chúng ta thử nhau có được hay ? Nếu như em cảm thấy hài lòng, em có thể ngưng hẳn loại quan hệ này bất cứ lúc nào." Sở Thiên Ngạo vùi đầu trong cổ , giọng cầu khẩn.

      thể thừa nhận, lúc Sở Thiên Ngạo bá đạo, máu lạnh rất mê người, vẻ mặt tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, khiến người ta đành lòng cự tuyệt bất kỳ cầu khẩn nào của .

      nhàng gật đầu, Mạc Tiểu Hàn quyết định.

      Khi quyết định, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy người rất dễ chịu. Ba tháng tách ra khỏi Sở Thiên Ngạo, cũng rất nhớ .

      Hơn nữa, rất kỳ lạ, cũng rất nhớ Tiểu Tư Hàn mặc dù ở chung mấy ngày.

      Trở thành bạn Sở Thiên Ngạo, có thể danh chánh ngôn thuận qua Mĩ thăm Tư Hàn rồi.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn gật đầu, Sở Thiên Ngạo kích động ôm rất chặt.

      ôm chặt như vậy, cơ hồ muốn đem Mạc Tiểu Hàn khảm vào cơ thể .

      biết làm sao mới có thể biểu đạt nội tâm vui sướng, Sở Thiên Ngạochỉ biết ôm Mạc Tiểu Hàn, hôn mãnh liệt.

      "Tiểu Hàn, để tắm rửa cho em, tắm xong, chúng ta ăn điểm tâm có được ? Bảo bối của nhất định đói bụng lắm?" Sở Thiên Ngạo những lời âu yếm, nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt.

      "Ừ, cần, tự em tắm thôi. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vẫn có chút ngượng ngùng, đẩy Sở Thiên Ngạo ra xuống giường.

      Kết quả hai chân chạm đất, nhưng lại mềm nhũn ngã lên giường.

      Giữa hai chân sưng đau khiến Mạc Tiểu Hàn ngừng cau mày.

      "Sao thế, sao dậy ?" Sở Thiên Ngạo cười xấu xa, rồi bế Mạc Tiểu Hàn, tới phòng tắm.

      Bồn tắm thiết kế rất rộng rãi và thoải mái, có chức năng xoa bóp, làn nước chảy nhàng dội người, khiến mệt mỏi từ tối hôm qua và sáng sớm hôm nay, dần dần biến mất.

      Mạc Tiểu Hàn bây giờ chút hơi sức miễn cưỡng nằm ở trong bồn tắm.

      Bàn tay có lực của Sở Thiên Ngạo dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt của , tỉ mỉ rửa sạch .

      là rửa sạch, bằng là sỗ sàng. Bởi vì bộ vị nào đó bị tắm rửa càng nghiêm túc hơn, biết bao nhiêu lần.

      "Uy. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn ngăn bàn tay Sở Thiên Ngạo lại, để cho chạm vào những nơi đó.

      "Vật , xấu hổ à nha?" Giọng trầm thấp của Sở Thiên Ngạo tràn đầy đùa giỡn, nhàng kéo tay Mạc Tiểu Hàn ra, ép cơ thể mình lên người , dịu dàng hôn cái vào trán .

      Mạc Tiểu Hàn tắm xong, gọi điện thoại kêu phục vụ phòng mang quần áo đến, muốn tìm Cố Cẩm Tâm.

      Điên thoại di động của mang, Cẩm Tâm tìm được , nhất định sốt ruột.

      Sở Thiên Ngạo giống như kẹo kéo dính vào người : "Tiểu Hàn, cùng với em tìm Cẩm Tâm. Tuyên bố chuyện chúng ta bắt đầu qua lại."

      " cần. Hay là để em với ấy trước. đột nhiên cùng em, Cẩm Tâm sợ." Mạc Tiểu Hàn từ chối cầu của Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo cũng dám cưỡng cầu, chỉ có tháng thử việc, nếu Tiểu Hàn mất hứng, mộng đẹp của kết thúc!

      Thử từ từ, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy giữa hai chân vẫn còn đau nhói, tối hôm qua cùng sáng sớm hôm nay, số lần quá nhiều! Người sắt cũng gánh được a!

      Khập khễnh từ từ tới phòng Cẩm Tâm.

      Trước cửa hội quán, biết người nào đắp người tuyết rất đẹp và có hồn, hai hột đào đen nhánh làm mắt, mảnh vải màu đỏ làm miệng, nhìn rất khôi hài.

      nhóm người vây quanh người tuyết đó. Mạc Tiểu Hàn liếc mắt nhìn.

      Nhưng ánh mắt lại làm hư chuyện. ra Vi Vi cũng ở trong đám người nhìn người Tuyết, liếc mắt cái là nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn, hung ác trong lòng dâng lên: "Mạc Tiểu Hàn, đứng lại đó cho tôi!" Thấy Vi Vi, Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ mặt. Thuốc bỏ vào rượu ngày hôm qua nhất định là có bàn tay Vi Vi, và Sở Thiên Ngạo xảy ra chuyện gì, ta khẳng định biết.

      Bước , muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.

      Lại bị Vi Vi chặn đường lại. chỉ có như thế, Vi Vi còn quay đầu lại nhìn đám người xem người Tuyết kêu to: "Mọi người mau đến xem nhìn a! Đây chính là con tiện nhân tối hôm qua dụ dỗ bạn trai tôi!"

      Ắc? Chủ đề nóng bỏng như vậy? Mọi người xôn xao nhìn về phía Mạc Tiểu Hàn, trong mắt lóe ra ánh sáng bát quái, hai người phụ nữ tranh giành tình nhân, xem ra có trò hay để nhìn!

      Thấy Mạc Tiểu Hàn khập khễnh, bộ dạng muốn nhanh nhưng được, Vi Vi lập tức biết nguyên nhân, khi và Sở Thiên Ngạo làm chuyện XX, làm đến khi nơi đó cũng bị sưng lên.

      Trong mắt là ghen ghét đến khắc cốt ghi xương, dù nữa, Vi Vi cũng bị Sở Thiên Ngạo vứt bỏ, cam lòng!

      Đôi tay chống nạnh, chỉ vào Mạc Tiểu Hàn, với mọi người: "Mọi người nhìn người phụ nữ này, bộ cũng được! Mọi người biết tại sao ? Bởi vì suốt đêm hôm qua ta nằm giường với người đàn ông của tôi! Bộ dạng này của ta, chính là làm nhiều quá! Làm đến độ bộ cũng bất thường!"

      Vi Vi quá đê tiện, trong số những người vây xung quanh có số bé mặt đỏ rần. Nhưng lại rất tò mò, cho nên những bỏ , ngược lại còn vây đông hơn, nhót chặt Mạc Tiểu Hàn và Vi Vi bên trong.

      Vi Vi thấy mọi người đều ở đây xem náo nhiệt càng hăng say hơn!

      Lớn tiếng : "Mọi người phân xử giùm, tối hôm qua tôi vốn cùng bạn trai tắm ở suối nước nóng, kết quả người phụ nữ này tới cởi hết đồ ra, thừa dịp tôi ra ngoài lấy đồ, chui vào lòng người đàn ông của tôi!"

      Đám người cũng bắt đầu ríu rít, hướng về Mạc Tiểu Hàn chỉ chỉ chỏ chỏ, người phụ nữ này sao biết xấu hổ, hôm qua đúng là Sở Thiên Ngạo cùng Vi Vi, rất nhiều người nhìn thấy. Cho nên càng thêm xác nhận Vi Vi .

      Nhìn Mạc Tiểu Hàn như thế, nhưng lại cướp bạn trai của người khác, chủ động hiến thân, đúng là người phụ nữ hạ tiện!

      Mạc Tiểu Hàn tức giận cả người run rẩy: " sai ! Chính bỏ thuố vào trong rượu, làm hại tôi. . . . . ." được nửa, rồi thể được nữa.

      Nếu nữa, chính là công nhận với mọi người, tối hôm qua quả mình cùng Sở Thiên Ngạo làm chuyện kia rồi. Hơn nữa phát bộ dạng của mình bộ được, họ càng thêm xác nhận lời của Vi Vi là đúng.

      Mạc Tiểu Hàn tức giận nước mắt nhanh chóng trào ra, đối mặt với ánh mắt châm biếm và khi dễ của mọi người, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Vi Vi.

      Vi Vi càng thêm đắc ý: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tối hôm qua phải rất thoải mái sao? Mọi người xem hai chân của ta , mềm nhũn nhúc nhích được, ràng sung sướng như lên thiên đàng ấy chứ, vậy mà vẫn còn ở đây giả vờ trong sạch! Đê tiện!"

      "Nhìn bộ dạng đơn thuần, ngờ lại làm ra những chuyện như vậy!"

      "Đúng a! Thực ngờ tới, bây giờ những đồ hạ lưu biết xấu hổ càng ngày càng nhiều, thậm chí có công khai ôm ấp thương bạn trai cướp của người ta đấy!".

      Đám người vây xem xung quanh châu đầu ghé tai, bàn tán ầm ĩ. Cười nhạo, khinh bỉ, phỉ nhổ, khinh thường, châm chọc ập tới như dời non lấp biển, sác mặt Mạc Tiểu Hàn trở nên trắng bệch! làm sao giải thích đây? Sợ rằng câu cũng ai nghe?

      Muốn tránh , nhưng đường bị Vi Vi chặn, hoàn toàn có biện pháp chạy trốn!

      Đám người chợt bị tách ra, Sở Thiên Ngạo thân hình cao lớn, hung mãnh đẩy đám người vây xem, bước nhanh tới bên cạnh Mạc Tiểu Hàn. Hai tay ôm vào trong ngực mình, tư thái bảo vệ và cưng chiều như vậy. Tròng mắt đen lạnh lùng quét về ngững người vây xem chung quanh, giọng trầm thấp, lại tràn đầy phách lối ai bì nổi.

      " ấy là bạn của tôi, người nào còn dám câu tiện nhân, chính là kẻ thù của Sở Thiên Ngạo tôi! Là kẻ thù của Sở thị!"

      . . . . . .

      Toàn trường yên lặng.

      Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn Sở Thiên Ngạo, thể dời tầm mắt khỏi khuôn mặt , cả người kinh ngạc đến ngây dại!

      "Thiên Ngạo. . . . . . em. . . . . ." Thấy Sở Thiên Ngạo đột nhiên xuất , Vi Vi sợ tới mức cũng thành câu, ương ngạnh vừa rồi hoàn toàn biến mất. Bờ môi run rẩy muốn giải thích gì đó.

      "Bụp!" bạt tai hung hăng rơi vào mặt Vi Vi, ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo nhìn chăm chú vào mặt của Vi Vi giọng lãnh khốc giống như ma quỷ tới từ địa ngục: "Cút! Về sau đừng để tôi thấy ở Thành phố C! Nếu đợi chết !"

      Mạc Tiểu Hàn nằm mơ cũng ngờ Sở Thiên Ngạo lại đột nhiên xuất , cao giọng tuyên bố mình là bạn của .

      Nước mắt chợt từ khóe mắt chảy xuống. Nhưng trong tim lại nở hoa .

      Hai mắt đẫm lệ nhìn Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo giơ tay lên lau nước mắt cho , rồi lại cúi người, bá đạo hôn môi của .

      Lần đầu tiên, Mạc Tiểu Hàn phát bá đạo nhưng lại rất ngọt ngào như thế này.

      rất thích.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 140: Giúp em bôi thuốc.

      [​IMG]
      nụ hôn mãnh liệt kéo dài lâu, mang theo tình dịu dàng, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn mềm nhũn. Người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu vỗ tay.

      Nam tuấn, nữ mỹ Lệ, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Vừa rồi thiếu chút nữa nghĩ oan cho người tốt.

      Tiếng vỗ tay của Mọi người khiến Mạc Tiểu Hàn tỉnh táo lại. Có chút ngượng ngùng đẩy Sở Thiên Ngạo. Hé miệng nhìn mọi người xung quanh cười cười.

      Sở Thiên Ngạo lại hề để ý đến ánh mắt hoặc là hâm mộ hoặc là đố kỵ của người xung quanh, trực tiếp lôi kéo Mạc Tiểu Hàn hướng thang máy tới.

      Nơi đó của Mạc Tiểu Hàn vừa sưng vừa đau, bộ khập khễnh.

      "Sao thế?" Sở Thiên Ngạo cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, quan tâm hỏi.

      "Ách. . . . . . có việc gì. . . . . ." Mặt của Mạc Tiểu Hàn vừa đỏ vừa xấu hổ. làm sao có thể ngày hôm qua làm quá nhiều nên nơi đó sưng đỏ đây?

      "Hắc hắc, ngượng ngùng sao?" Thấy Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt, Sở Thiên Ngạo rất hưng phấn. Cúi đầu đến gần Mạc Tiểu Hàn giọng trêu đùa bên tai : "Tối hôm qua phải là rất thoải mái sao?"

      "Thoải mái cái gì? thấy em bộ cũng được sao?" Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, hướng Sở Thiên Ngạo trợn mắt .

      "Ha ha. . . . . . Người phụ nữ ăn ở hai lòng!" Sở Thiên Ngạo đột ngột ôm Mạc Tiểu Hàn, sải bước về phía trước.

      "Này, mau thả xuống..., nhiều người nhìn như vậy." Mạc Tiểu Hàn có điểm biết xấu hổ rồi.

      "Sợ cái gì? phải vừa rồi làm cho mọi người thấy hết rồi sao?" Sở Thiên Ngạo thèm để ý, ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, giọng lại giảm thấp xuống, mập mờ vô cùng: " lát sau khi gặp Cẩm Tâm xong về phòng , bôi thuốc cho."

      "Ừ. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng cả mặt, vùi đầu ở trong lòng , trả lời rất .

      Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng Sở Thiên Ngạo lại bắt đầu ngứa ngáy: "Rất đáng tiếc, tối nay thể làm gì em. . . . . . Chờ em dưỡng thương cho tốt, nhất định phải khiến thoải mái. . . . . ."

      nghiêm chỉnh! Suốt ngày trong đầu chỉ nhớ những thứ này!

      Mạc Tiểu Hàn trừng Sở Thiên Ngạo: " còn phải là lợn giống, cả ngày đều nhớ những thứ này. . . . . . Công ty của còn chưa có đóng cửa, kỳ tích!"

      Sở Thiên Ngạo hôn lên miệng của Mạc Tiểu Hàn cái, hài hước : "Tại em quá thơm ngon! Ăn lần liền dừng được. Tiểu tinh, cho biết, chỗ đó của em sao lại ngọt như vậy? Nhiều nước như vậy?"

      "Sở Thiên Ngạo!" Mạc Tiểu Hàn giận la to tiếng! Người đàn ông này đúng là biết xấu hổ! Trước mặt mọi người những lời này mà đỏ mặt!

      Thấy Mạc Tiểu Hàn giận , Sở Thiên Ngạo thêm nữa. Chỉ ôm Mạc Tiểu Hàn chặt hơn. Đôi mắt đầy ắp dục vọng, đối mặt nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo có lực sát thương, Mạc Tiểu Hàn cảm giác người mình bắt đầu nóng lên, biết là do ôm quá chặt, hay là do ánh mắt trêu đùa.

      Thang máy tới. Bên trong người. Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn vào thang máy.

      "Được rồi, thả em xuống. Bây giờ cần bộ." Mạc Tiểu Hàn mặc dù gầy, nhưng cũng khoảng 45kg, sợ Sở Thiên Ngạo ôm lâu mỏi tay.

      " thả." Sở Thiên Ngạo còn lâu mới để ý tới lời của Mạc Tiểu Hàn. Tự nhiên ôm Mạc Tiểu Hàn, đầu cúi thấp xuống, chon trong tóc , ngửi, hôn.

      "Tiểu Hàn. . . . . ." Giọng của lại trở nên mờ ám, tràn đầy mùi vị dục vọng: " lại muốn rồi. em sờ sờ. . . . . ."

      Bàn tay dẫn dắt đôi tay bé của hướng nơi kia ngẩng đầu lên.

      "Uy. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn cảnh cáo trừng , rút nhanh tay của mình về.

      "Em nhanh lên chút , nhẫn nhịn khổ cực. . . . . ." Sở Thiên Ngạo giương mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn rất tội nghiệp.

      ". . . . . . !" Mạc Tiểu Hàn im lặng. Tối hôm qua làm nhiều lần, sáng sớm hôm nay lại mới vừa làm, dám nhịn vất vả?

      Người này, chắc là người máy! Mạc Tiểu Hàn nhất thời cảm thấy tiền đồ của mình đen tối.

      "Đinh. . . . . ." Thang máy đến. Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn hướng phòng của Cố Cẩm Tâm tới.

      "Thiên Ngạo, thả em xuống! Tí nữa Cẩm Tâm mà thấy, em còn mặt mũi. ấy còn chưa biết chúng ta ở cùng chỗ, cứ vào như vậy dọa đến ấy." Mạc Tiểu Hàn cầu khẩn.

      "Ngoan, vậy em cẩn thận chút a! Lát nữa trở về bôi thuốc cho em." Sở Thiên Ngạo nhàng để Mạc Tiểu Hàn xuống, rồi hôn lên môi nụ hôn nhớ thương.

      Mạc Tiểu Hàn phát , chỉ cần làm nũng hay cầu khẩn với Sở Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo đều đáp ứng . Xem ra Sở Thiên Ngạo cũng khó đối phó. Trước kia là quá ngu ngốc, chỉ biết chống đối .

      Cuối dãy phòng Cố Cẩm Tâm ở có phòng tập thể dục, Mạc Tiểu Hàn đẩy Sở Thiên Ngạo về hướng đó: " qua đó chờ em! Em muốn mình chuyện với Cẩm Tâm."

      Từ lần tự sát chưa thành, Cố Cẩm Tâm hận Sở Thiên Ngạo thấu xương, rất sợ Cố Cẩm Tâm những lời quá đáng ngay trước mặt Sở Thiên Ngạo, khiến tất cả mọi người có đường lui.

      "Sao? Dẫn gặp bạn bè rất mất mặt sao?" Thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn đuổi , sắc mặt Sở Thiên Ngạo lại trầm.

      Nếu là trước kia, Mạc Tiểu Hàn cãi nhau với . Nhưng bây giờ có kinh nghiệm. nhàng kéo tay Sở Thiên Ngạo, giọng làm nũng: "Thiên Ngạo, người ta phải ý đó, chỉ là quá đột ngột, sợ hù Cẩm Tâm mà thôi. muốn dữ dội như vậy sao!"

      Đôi mắt to ngập nước nhấp nha nhấp nháy, dáng vẻ uất ức.

      Sở Thiên Ngạo quả nhiên vào tròng. Khom lưng siết chặt mặt của : "Được rồi, mau vào thôi. ở bên kia chờ em."

      Gõ cửa. Cố Cẩm Tâm mở cửa phòng thấy là Mạc Tiểu Hàn, lo lắng biến mắt: "Tiểu Hàn, tối hôm qua cậu chạy đâu? Tớ tìm cậu khắp nơi!"

      Ánh mắt Cố Cẩm Tâm hồng hồng, vừa nhìn biết vừa khóc xong.

      Mạc Tiểu Hàn nhất thời đau lòng, ôm cánh tay Cố Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, xin lỗi a! Tối hôm qua tớ . . . . . . Ừ, tớ. . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn biết nên thế nào với Cố Cẩm Tâm.

      "Tối hôm qua có phải cậu ở cùng Sở Thiên Ngạo ?" Cố Cẩm Tâm thay ra.

      "Ừ." Mạc Tiểu Hàn lo lắng sợ Cố Cẩm Tâm mất hứng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của , chi chi ngô ngô mà , "Cẩm Tâm, cái đó, tớ và Thiên Ngạo ở cùng chỗ."

      ngờ, Cố Cẩm Tâm cũng có tức giận. Chỉ chăm chú nhìn : "Tiểu Hàn, cậu xác định muốn qua lại với Sở Thiên Ngạo? Tớ cảm thấy thích hợp với cậu."

      "Ừ, tớ đồng ý với ấy thử lui tới tháng. Cẩm Tâm, cậu cần lo lắng cho tớ, tớ đảm bảo xử lý tốt." Mạc Tiểu Hàn muốn ở đây với Cố Cẩm Tâm những vấn đề có nhiều rối rắm này, nhanh chóng sang chuyện khác: "Mắt cậu sao thế? Vừa rồi khóc sao?"

      Trước khi Mạc Tiểu Hàn đến, Cố Cẩm Tâm quả ở trong phòng khóc.

      cảm thấy mình bị gạt. Bùi Tuấn đối với , điểm cũng nghiêm túc, chỉ là vui đùa chút mà thôi, buồn cười là mình lại tưởng !

      Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất mất mặt, do dự có nên cho Mạc Tiểu Hàn biết chuyện của và Bùi Tuấn ?

      Thấy Cố Cẩm Tâm yên lặng, Mạc Tiểu Hàn cho rằng khóc vì lo lắng cho mình, rất cảm động : "Cẩm Tâm, nhất định là do cậu tìm được tớ, lo lắng gần chết chứ gì? xin lỗi. . . . . . Về sau tớ nhất định cho cậu biết tôi ở đâu. Cẩm Tâm, xin lỗi. . . . . ."

      Thấy Mạc Tiểu Hàn như vậy, Cố Cẩm Tâm cảm thấy tiện chuyện Bùi Tuấn.

      Thôi, coi như là cuộc mộng xuân , trôi qua rồi. Dù sao cũng 22 tuổi, cũng nên phá thân xử nữ rồi!

      Cố Cẩm Tâm cố nặn ra vẻ tươi cười: "Tiểu Hàn, cậu có việc gì là tốt."

      , điện thoại của Cố Cẩm Tâm chợt vang lên. Trong lòng giật mình, chẳng lẽ là Bùi Tuấn gọi? Nhào tới nhận: "Alo?"

      "Tôi là phục vụ phòng, có vị tiên sinh muốn tôi đưa trả sợi dây chuyền ngọc bích." Giọng nữ lễ phép.

      "À?" Cố Cẩm Tâm sờ sờ cổ, quả nhiên, sợi dây chuyền cổ thấy. Chắc tối hôm qua rớt ở phòng Bùi Tuấn.

      Nhưng tại sao tự đưa tới, mà phải nhờ phục vụ phòng đưa cho ?

      , cứ như vậy muốn gặp mình nữa? Giống như có con dao từ từ cứa vào tim của , Cố Cẩm Tâm đau đến sắc mặt trắng bệch.

      "Cẩm Tâm, cậu làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Cố Cẩm Tâm tốt, Mạc Tiểu Hàn quan tâm hỏi.

      "A, tớ có chút thoải mái, có chuyện gì, nằm lúc lập tức khỏe." Giờ phút này Cố Cẩm Tâm quả có tâm trạng chuyện với Mạc Tiểu Hàn.

      Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩm Tâm, nhớ ra Sở Thiên Ngạo vẫn còn đợi , Mạc Tiểu Hàn biết điều : "Cẩm Tâm, cậu tốt nhất nghỉ ngơi , tớ trước. Đợi lát nữa tới đây gọi cậu cùng ăn cơm."

      "Ừ." Cố Cẩm Tâm nặng nề gật đầu. Trong mắt lại bắt đầu dâng lên tầng hơi nước. hung hăng cắn môi, kềm chế khóc trước mặt Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn chú ý tới bất thường của Cố Cẩm Tâm, khó khăn bước , cố gắng khiến tư thế của mình nhìn tự nhiên, khi làm như vậy sưng đau giữa hai chân lại càng tăng lên, nhưng cho phép nhíu chặt chân mi.

      Trong phòng thể dục Sở Thiên Ngạo chạy bộ lát, vừa cảm thấy thân thể nóng lên, từ xa nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn bước chân khó khăn tới.

      Từ máy chạy bộ lao xuống, chạy đến bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, vội vàng ôm lên, " chuyện với Cẩm Tâm rồi sao?"

      "Ừ." Mạc Tiểu Hàn giãy giụa trong lòng , nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nhìn thấy bọn họ dính chặt như vậy.

      ", về phong giúp em bôi thuốc." Thấy Mạc Tiểu Hàn dáng vẻ bộ rất khó khăn, Sở Thiên Ngạo đau lòng. Tối hôm qua nên xúc động như vậy, chỉ biết đổ thừa tại Mạc Tiểu Hàn quá mê người, khiến muốn ngừng mà được, biết muốn bao nhiêu lần .

      Đến phòng Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nhịn đau hướng Sở Thiên Ngạo vươn tay: "Thuốc đâu? Em vào phòng tắm bôi."

      Sở Thiên Ngạo xấu xa cười tiếng: "Còn vào phòng tắm làm cái gì? Em nằm giường bôi phải dễ dàng hơn sao?"

      Mạc Tiểu Hàn vẫn hiểu ý trong lời của , ngây thơ : "Vậy vào phòng tắm . Em thoa xong kêu , mới được ra ngoài."

      Sở Thiên Ngạo thấy ánh mắt ngây thơ của Mạc Tiểu Hàn, tram trạng rất tốt, thích bộ dạng ngây ngốc của Mạc Tiểu Hàn, đột ngột hôn lên cái miệng nhắn của , đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng của khuấy động, mút vào. Dịu dàng hút hết hương thơm cùng ngọt ngào của .

      Mạc Tiểu Hàn cảm thấy phía dưới lại bắt đầu bị vật gì đó chỉa vào, sợ tới mức đẩy Sở Thiên Ngạo ra: "Ah! Nơi đó của em còn đau ! nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      Sở Thiên Ngạo cười xấu xa, nhưng hề ảnh hưởng đến vẻ mặt tuấn của : "Vốn muốn làm cái đó, chỉ muốn giúp em bôi thuốc mà thôi!"

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 141: Thuốc phải phối hợp xoa bóp mới hữu hiệu
      [​IMG]
      Mặt của Mạc Tiểu Hàn nhất thời hồng thấu, Sở Thiên Ngạo giúp bôi thuốc?

      Giúp bôi thuốc vào nơi đó? Này. . . . . . Quá mắc cỡ! Mặc dù cùng làm rất nhiều lần, nơi đó cũng bị hôn qua, liếm qua vô số lần, nhưng là ban ngày, muốn dang chân của mình, để nhìn tận mắt nơi đó, giúp bôi thuốc, thế nào cũng tiếp nhận được!

      cần! Em tự mình bôi cũng được!" Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng cả mặt, dám nhìn Sở Thiên Ngạo.

      "Em nhìn thấy nơi đó, bôi thế nào? Thuốc này mặc dù có tác dụng tiêu sưng, nhưng cũng phải bôi cẩn thận mới có thể phát huy tác dụng a! Để giúp em!"

      Sở Thiên Ngạo hoàn toàn là dối, thuốc này hiệu quả tốt vô cùng, nhưng nếu bôi đúng vị trí, còn tác dụng nữa.

      Mạc Tiểu Hàn tự bôi, quả dễ dàng bôi đều được.

      Mạc Tiểu Hàn lắc đầu như lắc trống: " cần! Em thà chậm chút, nhưng cần giúp ! Mắc cỡ chết được!"

      Khuôn mặt nhắn phấn hồng mảnh ngượng ngùng, đôi mắt càng thêm phong tình động lòng người.

      Sở Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy giọng có chút khó khăn, cả người bắt đầu nóng lên, cảm giác hung hăng muốn chiếm cứ toàn bộ lại bắt đầu bắt đầu khởi động.

      khẽ cắn răng, cố gắng kềm chế vọng động của mình. tại thân thể Tiểu Hàn vẫn thể trải qua cuộc chạy nước rút của . nhất định phải nhịn được.

      "Chậm chút? Nhưng như thế chúng ta kịp. . . . . . muốn em mau khỏi, tối nay là tốt nhất. . . . . ." Sở Thiên Ngạo từ phía sau lưng ôm lấy Mạc Tiểu Hàn, vật to lớn của cứng hơn đá đỉnh đỉnh vào mông .

      Đôi tay thuần thục bao trùm nơi cao vút phía trước, vừa vừa mạnh, mang theo kỹ xảo vỗ về chơi đùa .

      Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhanh chóng ngăn đôi tay lộn xộn của Sở Thiên Ngạo: " phải là thần dược, làm sao tối nay khỏi được? Đều tại . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn nuốt lại nửa câu sau "Như mèo thèm ăn."

      ra nhất định bị Sở Thiên Ngạo cười. mới cần !

      Sở Thiên Ngạo thấy thái độ kiên quyết của Mạc Tiểu Hàn, cũng dám ép cữa, thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác dụ dỗ : "Ngoan á..., để giúp em bôi có được hay ? Thuốc này phải phối hợp với mát xa mới có tác dụng! Nếu có hiệu quả."

      " ?" Mạc Tiểu Hàn nửa tin nửa ngờ nhìn Sở Thiên Ngạo. Thuốc gì mà thần kỳ như vậy?

      Sở Thiên Ngạo chợt nhớ tới, bình thuốc thượng hạng quả viết "Nếu như phối hợp xoa bóp, hiệu quả tốt hơn" Ánh mắt đảo lòng vòng, buông Mạc Tiểu Hàn, vào bên trong: " tin lấy bình thuốc cho em xem, trong sách hướng dẫn có. Em xem chút là biết."

      vào phòng trong, lấy bình thuốc ra, xé bỏ mấy chỗ, tới đưa bình thuốc cho Mạc Tiểu Hàn, " Em xem ."

      Mạc Tiểu Hàn cầm bình thuốc, phía có nhiều chỗ bị mài mòn, thấy được chữ. Chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ "Xoa bóp" . . . . . ."Hiệu quả" "Tốt" .

      Sở Thiên Ngạo chỉ vào bình thuốc : "Em xem, phía phải viết phải kết hợp xoa bóp hiệu quả mới có thể tốt sao?" Mặc dù những chữ khác thấy , nhưng mấy chữ này em có thể thấy chứ?

      Mạc Tiểu Hàn lần này lần hoàn toàn tin Sở Thiên Ngạo.

      Ánh mắt trong veo khổ sở nhìn Sở Thiên Ngạo, khuôn mặt nhắn trắng nõn đỏ bừng mảnh. Làm thế nào đây? Chẳng lẽ để Sở Thiên Ngạo giúp bôi thuốc sao? Nhưng nếu để Sở Thiên Ngạo giúp bôi, giúp xoa bóp, hôm nay khẳng định tốt lên được, cũng muốn cứ khập khễnh như vậy xuất trước mặt người khác a, sáng sớm hôm nay bị Vi Vi náo loạn như vậy, tất cả mọi người đều biết tư thế bộ của được tự nhiên là vì cùng người đàn ông làm cái đó nhiều. . . . . .

      Điều này khiến làm sao ngẩng đầu lên được!

      Thấy dáng vẻ do dự khổ sở của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo biết cá mắc câu, rèn sắt khi còn nóng: "Nếu như bôi thuốc, nơi đó khỏi. Vậy em thể bộ. Nếu rất khó nhìn! Người nào có kinh nghiệm nhìn cái cũng biết người kia làm chuyện đó nhiều mới có thể như vậy. Quá mất mặt đấy!"

      Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo trúng tâm tư, bắt đầu dao động: "Ừ. . . . . . Được rồi, vậy giúp em bôi , nhất định phải xoa bóp a, để em nhanh khỏi."

      Sở Thiên Ngạo mừng rỡ! Rốt cuộc có thể nhìn kỹ nơi thâm u tuyệt vời đó của Mạc Tiểu Hàn, Tiểu Hàn quá xấu hổ, trước kia thường cầu xin để nhìn chút, đều đáp ứng. Hôm nay là cơ hội tốt nha! nhất định phải thưởng thức phen!

      Mạc Tiểu Hàn phải người dông dài, khi quyết định, cũng rất sảng khoái.

      Chỉ chỉ rèm cửa sổ: " kéo rèm che."

      Sở Thiên Ngạo phụng mệnh kéo rèm cửa sổ, nhưng để lại khe hở lớn . Nếu kéo hết, phòng quá tối, cách nào thưởng thức nơi đó của Tiểu Hàn được.

      "Toàn bộ kéo lên! được có ánh sáng." Nghĩ đến chuyện bị Sở Thiên Ngạo mở to hai mắt nhìn, hơn nữa ngón tay còn bôi thuốc vẽ loạn, Mạc Tiểu Hàn liền cảm thất thẹn thùng.

      " Kéo lên toàn bộ có ánh sáng, sao giúp em bôi thuốc đây?" Sở Thiên Ngạo làm ra bộ dáng vẻ uất ức.

      "Vậy. . . . . . Mở đèn đầu giường , nhưng phải điều chỉnh ánh sáng đến nhất, có thể bôi thuốc là được rồi. cho sáng quá." Giọng Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng run rẩy.

      Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, cũng dám ép nữa, chỉ sợ tính bướng bỉnh của nổi lên, liếc cũng có cơ hội.

      Rèm cửa sổ toàn bộ kéo lên, trong nhà tối sầm, chỉ ánh đèn đầu giường tản mát ra bóng vàng nhu hòa.

      Mạc Tiểu Hàn dưới ánh đèn có vẻ đẹp hơn. Sắc mặt mềm mại trắng nõn, đôi môi hồng thuận, giống như trái cây tươi mới nhất, khiến người ta muốn nhào tới ăn miếng.

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy cả người bắt đầu căng thẳng. Hỏng bét, nên trêu đùa Mạc Tiểu Hàn như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó khó chịu nhất vẫn là mình!

      Cố nén xao động trong lòng, Sở Thiên Ngạo mở nắp bình, bảo Mạc Tiểu Hàn nằm dài giường.

      Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng. Kì kèo mè nheo cởi quần áo xuống, cơ thể vừa bại lộ trong khí, lập tức kéo ga giường che mình.

      Sở Thiên Ngạo bị cử động của làm cho có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Hàn, em như vậy có biện pháp bôi thuốc a!"

      "Ưmh. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn từ dưới mền phát ra tiếng trả lời trầm muộn. Thân thể nhúc nhích.

      Sở Thiên Ngạo tay cầm bình thuốc, tay nhàng nhấc góc mền lên.

      "Tiểu Hàn, mở chân ra chút." Dịu dàng kiên nhẫn dụ dỗ.

      Mạc Tiểu Hàn níu cái mền rất chặt, ánh mắt lại khẩn trương nhìn Sở Thiên Ngạo. Chân run rẩy theo lời Sở Thiên Ngạo, chậm rãi mở ra.

      là mắc cỡ chết được! Thấy Sở Thiên Ngạo cầm bình thuốc, ngơ ngác nhìn giữa hai chân , Mạc Tiểu Hàn thúc giục: " nhanh lên chút á!"

      Bị nhìn như vậy, là mắc cỡ chết được!

      "Được, thuốc này mới thoa lên có thể có chút kích thích, em kiên nhẫn chút a!" Trong miệng mặc dù đáp trả, nhưng Sở Thiên Ngạo hoàn toàn có hành động. Hai mắt tham lam ngắm nhìn nơi tuyệt mỹ kia.

      Hai cánh hoa đỏ tươi, thấp thoáng trong khu rừng rậm rạp. Bên trong còn có hai mảnh mềm hơn hơn, dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Sở Thiên Ngạo, khẽ cử động. tia nước ở phía run rẩy ánh ra sắc màu mê người.

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy cả người nóng bỏng, cổ họng khô khan.

      Hầu kết ngọ nguậy, nuốt xuống ngụm nước miếng. ra là muốn giúp Mạc Tiểu Hàn bôi thuốc, cũng muốn làm những chuyện khác. Tiểu Hàn bây giờ, cũng thể làm cái gì.

      "Này, rốt cuộc nhìn cái gì! Nhanh lên chút!" Thấy Sở Thiên Ngạo chậm chạp cử động, Mạc Tiểu Hàn vừa xấu hổ vừa vội, thúc giục Sở Thiên Ngạo.

      Giọng phát run, bị Sở Thiên Ngạo nhìn như vậy, thân thể cũng bắt đầu có ít phản ứng khác thường!

      Mặt càng ngày càng hồng, thân thể càng lúc càng nóng. chỗ nào đó, dường như cũng bắt đầu ướt . . . . . .

      Sợ bị Sở Thiên Ngạo nhìn ra khác thường của , Mạc Tiểu Hàn ngừng thúc giục Sở Thiên Ngạo, hi vọng nhanh thoa thuốc, cần cố ý hành hạ như vậy.

      Sở Thiên Ngạo cố gắng áp chế ngọn lửa thiêu đốt trái tim, ngón tay thon dài đưa vào trong lọ thuốc, nhàng khuấy động, ngón tay lập tức có thuốc bốc mùi thơm ngát.

      "Tiểu Hàn, bắt đầu a!" Giọng có chút khàn khàn, lại càng thêm từ tính rồi.

      "Ừ. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn khẽ hừ tiếng. tiếng này, lại đáng vừa mềm mại, khiến lòng của Sở Thiên Ngạo càng thêm ngứa ngáy.

      Ngón tay thon dài có lực chậm rãi đưa đến vùng đất tuyệt mỹ kia, khi chạm lên vùng da thịt nóng bỏng này cả Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn đều run lên!

      Thuốc có chút lạnh, nhưng khi thoa lên rất thoải mái. Chỉ có điều, Mạc Tiểu Hàn phát run cũng liên quan đến thuốc.

      Ngón tay dính thuốc, êm ái ở nơi sưng đỏ đảo quanh, từng chút từng chút vẽ loạn, buông tha bất kỳ góc nào dù bé nhất .

      "A. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn phát ra tiếng rên .

      Phương pháp vẽ loạn như vậy, quá mệt nhọc rồi. Căn bản giống như bôi thuốc, cái này hoàn toàn là vô lễ với có được hay !

      "Sở Thiên Ngạo! . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn muốn khiển trách Sở Thiên Ngạo, nhưng tay Sở Thiên Ngạo lại vừa đến nơi nho nhô ra kia.

      Nơi nhô ra kia, trở nên cứng hơn đá rồi! Giống như hòn đá .

      Nhấn cái, Sở Thiên Ngạo cũng biết cơ thể Mạc Tiểu Hàn khát vọng cái gì.

      gương mặt tuấn lên nụ cười tà khí, trong miệng lẩm bẩm "Vật nhạy cảm. . . . . ."

      " cho !" Mạc Tiểu Hàn vươn tay che lỗ tai của mình. cũng biết những lời trong miệng Sở Thiên Ngạo tốt đẹp gì, nhất định làm cho mặt đỏ tới mang tai mới vừa lòng.

      "Chẳng lẽ sai?" Sở Thiên Ngạo lấy thêm thuốc, bôi nơi nhô lên cái.

      "Ưmh. . . . . . cần. . . . . ." Giọng Mạc Tiểu Hàn vỡ vụn, chỉ có thể phát ra cầu khẩn.

      "Em xem. . . . . . Em ướt như thế. . . . . ." Sở Thiên Ngạo tư tưởng xấu xa đưa tay đến động Thủy Liêm kia, nhàng vén lên.

      " cho ! Nếu em với tuyệt giao!" Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng đến nỗi toàn thân đều đỏ, thể làm gì khác hơn là lấy ra đòn sát thủ uy hiếp Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo cười càng thêm tà khí, nhưng mà vẫn là dám những lời như vậy nữa.

      Ngón tay lấy thuốc, bôi trét lên nơi đó biết bao nhiêu lần. . . . . . nhàng đánh chuyển, cảm thụ xúc cảm từng chỗ . . . . .

      ra , thuốc sớm bôi xong! Nhưng Sở Thiên Ngạo lòng tham đáy, muốn buông tay, chỉ muốn lưu lại lát, dừng lại thêm lát, tốt nhất đời này cũng muốn lấy tay ra.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 142: Em muốn làm gì?

      [​IMG]
      "Này! vẫn chưa xong sao?" Mạc Tiểu Hàn giọng hỏi, nhưng biết rằng, lời của mình nghe vào tựa như tiếng nỉ non của mèo , giống như là tức giận, mà giống làm nũng hơn.

      Sở Thiên Ngạo nhanh chóng cứng hơn đá, muốn hung hăng đem người phụ nữ bé này đặt giường, mạnh mẽ đâm vào phen.

      "Sở Thiên Ngạo!" Mạc Tiểu Hàn cong cái miệng nhắn hồng nhuận thúc giục.

      "Được rồi được rồi, xong rồi." Sở Thiên Ngạo cũng dám chơi đùa nữa, cứ chơi như vậy, người khó chịu nhất chỉ sợ là .

      Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Lành lạnh, khiến cảm giác sưng đỏ đau nhói này từ từ biến mất.

      "Thuốc này quả rất hay, em cảm thấy còn khó chịu nữa rồi." Mạc Tiểu Hàn nũng nịu .

      Nghe thấy giọng quyến rũ Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo nhịn được nữa, lật người ép lên người Mạc Tiểu Hàn, hôn lên ấy cái miệng nhắn ngọt ngào của .

      Sở Thiên Ngạo ngậm đôi môi Mạc Tiểu Hàn, trằn trọc mút vào, muốn đem dục niệm vừa mới bộc phát toàn bộ phát tiết ra ngoài.

      Mạc Tiểu Hàn bị hôn tới thở được. Đẩy ngực của : "Thiên Ngạo, sao lại kích động như thế. . . . . . Ưmh. . . . . . cần. . . . . ."

      Sở Thiên Ngạo hoàn toàn mặc kệ Mạc Tiểu Hàn, bờ môi nóng bỏng ở môi của ngừng lượn vòng, đầu lưỡi cũng đưa vào, liếm từng góc trong khoang miệng.

      hôn thôi, càng hôn lửa càng thiêu đốt. Loại lửa này cháy muốn ngập trời, nhưng được thỏa mãn, khiến Sở Thiên Ngạo cảm giác mình muốn phát điên!

      Đột nhiên lật người xuống giường, vọt vào phòng tắm, Sở Thiên Ngạo mở vòi sen, làn nước lạnh như băng lập tức từ đầu tới chân tưới xuống!

      Lạnh thấu xương, khiến ngọn lửa thiêu đốt người từ từ dịu lại. Sở Thiên Ngạo dội nửa giờ, cảm giác mình dễ chịu hơn. Mới ra phòng ngủ.

      Mái tóc đen ướt nhẹp, gương mặt tuấn tú vẫn còn lưu lại dục vọng, bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm lớn, bộ dạng Sở Thiên Ngạo, tuấn mà tà mị.

      "Sao đột nhiên lại chạy tắm?" Mạc Tiểu Hàn vẫn biết lý do Sở Thiên Ngạo tắm nước lạnh, ngây ngốc hỏi.

      "Tiểu tinh! Còn phải là bởi vì em sao!" Sở Thiên Ngạo tới nhéo cái vào mặt của Mạc Tiểu Hàn, cắn răng nghiến lợi .

      Mạc Tiểu Hàn muốn chuyện, "Óc ách. . . . . ." Trong bụng phát ra tiếng kêu rất , ra là bụng bắt đầu hát lên thành nhà trống.

      Từ tối hôm qua tới bây giờ, căn bản là chưa ăn gì, còn cùng Sở Thiên Ngạo đại chiến nhiều lần, Mạc Tiểu Hàn đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi !

      Sở Thiên Ngạo cũng nghe thấy, nhìn Mạc Tiểu Hàn cười xấu xa. Nặt của Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ lên. Thiệt là! Đói bụng kêu phải chuyện rất bình thường sao? Cười cái gì mà cười?

      Hung hăng trừng Sở Thiên Ngạo cái.

      "Vật ? Đói bụng? Để gọi đồ ăn vào." Sở Thiên Ngạo cưng chiều vuốt tóc Mạc Tiểu Hàn, đôi môi lại áp vào cổ chậm rãi hôn.

      Đây là người phụ nữ của , làm sao cũng đủ, hôn đủ.

      " cần, em hẹn Cẩm Tâm buổi trưa ăn cơm chung." Mạc Tiểu Hàn từ chối chút nghĩ ngợi.

      "Nghe lời, em bôi thuốc đỡ đâu, nhà hàng lại xa, làm sao em được?" Sở Thiên Ngạo cho Mạc Tiểu Hàn ra ngoài.

      " sao, em chậm chút." Mạc Tiểu Hàn có rất nhiều lời muốn với Cẩm Tâm. còn muốn hỏi Cẩm Tâm và Bùi Tuấn phát triển tới mức nào rồi, tối hôm qua giữa hai người mập mờ vô cùng.

      Thấy Sở Thiên Ngạo cau mày vui. Mạc Tiểu Hàn vội chủ động hôn lên mặt cái, "Thiên Ngạo, có được hay vậy! em cẩn thận."

      Mạc Tiểu Hàn rất ít khi chủ động, giờ chủ động hôn như vậy, còn giọng nũng nịu , Sở Thiên Ngạo lập tức mềm lòng.

      "Vậy cũng được, cũng kêu Bùi Tuấn. Bốn người cùng nhau ăn." Sở Thiên Ngạo bắt đầu gọi điện thoại cho Bùi Tuấn.

      Cố Cẩm Tâm ngồi ở nhà hàng chờ Mạc Tiểu Hàn lúc rồi. Thấy Mạc Tiểu Hàn cùng Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn vào. Khẽ đổi sắc mặt.

      mặt Bùi Tuấn vẫn là nụ cười phong lưu đa tình, nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Nhưng Cố Cẩm Tâm lại cảm thấy rất được tự nhiên, còn chưa biết phải đối mặt Bùi Tuấn như thế nào.

      "Cẩm Tâm!" Sở Thiên Ngạo và Cố Cẩm Tâm cùng lên tiếng chào, ở trước mặt là bạn bè tốt của Tiểu Hàn, đương nhiên cũng muốn thể . dù sao cũng chỉ là bạn trai thử nghiệm, còn tháng nữa mới tới kỳ khảo sát.

      Nhìn Sở Thiên Ngạo mỉm cười. ánh mắt Cố Cẩm Tâm vẫn kìm chế được liếc qua Bùi Tuấn.

      Nhưng Bùi Tuấn chỉ là nhàn nhạt nhìn Cố Cẩm Tâm gật đầu, cười cười vào chỗ ngồi.

      Nụ cười kia, hoàn toàn giống như đối với người bạn bình thường, ai nhìn cũng biết, tối hôm qua vẫn còn ở người Cố Cẩm Tâm dong ruổi, nhiều những lời nóng bỏng kích tình như vậy!

      Tức giận và uất ức xông lên trong đầu của Cố Cẩm Tâm, tay của ở dưới khăn trải bàn siết chặt, muốn đứng dậy bỏ , nhưng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn và SỞ THiên Ngạo, chỉ có thể nhịn!

      Bữa trưa rất phong phú, đều là theo tiêu chuẩn cao nhất của hội quán suối nước nóng .

      "Ăn cá." Sở Thiên Ngạo gắp cho Mạc Tiểu Hàn miếng cá, trước tiên tỉ mỉ lựa xương cá bỏ , rồi mới đưa tới khóe miệng Mạc Tiểu Hàn .

      Mạc Tiểu Hàn có chút lúng túng, làm cái gì vậy? Diễn màn ân ái sao? Bên cạnh còn có Cẩm Tâmvà Bùi Tuấn, vậy mà Sở Thiên Ngạo cũng biết ngượng!

      "Bỏ vào chén của em là dược rồi. Em tự mình ăn." Mạc Tiểu Hàn cố tình ngiêng đầu, tránh miếng cá Sở Thiên Ngạo đưa đến khóe miệng.

      Nhìn hai người thân mật với nhau, Cố Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm. Sở Thiên Ngạo bá đạo có bá đạo, nhưng đối với Mạc Tiểu Hàn là tâm thương , cưng chiều, khiến người ta hâm mộ. . . . . .

      Chương 142.2: Em muốn làm gì? [2]

      Ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Bùi Tuấn cái, lại thấy Bùi Tuấn hoàn toàn hề chú ý tới Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn. cúi đầu chơi điện thoại di động.

      Nhìn ngón tay lướt nhanh, chắc là gởi nhắn tin. mặt còn lên nụ cười, kiểu cười đó Cố Cẩm Tâm rất quen thuộc, đó là nụ cười thân mật chỉ có giữa tình nhân với nhau..

      Trái tim đau nhói, Bùi Tuấn gởi nhắn tin cho ai đây? Đối phương, là mỹ nữ xinh đẹp như thế nào đây?

      dùng cơm, Bùi Tuấn chợt nhận được tin nhắn của em : ", làm gì? Hôm nay em bay về nước. Em và Thiên Hi về. Đến lúc đó cùng Thiên Ngạo đến đón chúng em nha!"

      Tiểu nha đầu, rốt cuộc cũng chịu về. Bùi Tuấn mang mặt nụ cười cưng chiều, gửi tin trả lời cho em : "Được. nhất định đón em. đường chú ý an toàn."

      Nhắn tin xong, Bùi Tuấn ngẩng đầu chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, ánh mắt lại đụng phải ánh mắt Cố Cẩm Tâm.

      Nhịp tim Cố Cẩm Tâm đột nhiên chậm nhịp, có chút bối rối rũ xuống.

      Cố Cẩm Tâm hốt hoảng né tránh, lại bị Bùi Tuấn lý giải là lạnh lùng. Đôi mày rậm nhíu lại, đối với Cố Cẩm Tâm như thế nào, sao lại lạnh lùng như vậy? Giống như tối hôm qua căn bản chưa từng ở dưới thân người uyển chuyển mê người?

      Buổi sáng từ phòng khóc rồi điên cuồng chạy , khiến Bùi Tuấn hiểu tại sao. Bùi Tuấn là tâm cao khí ngạo, cho tới bây giờ đều là phụ nữ dỗ ngọt , chứ bao giờ có chuyện dỗ ngọt phụ nữ!

      Bùi Tuấn nhún nhún vai, nếu Cố Cẩm Tâm lãnh đạm như vậy, vậy cũng cần thiết phải mặt nóng dán vào mông lạnh của . Quyết định xong chủ ý, Bùi Tuấn cũng yên lặng ăn cơm , mắt cũng nhìn tới Cố Cẩm Tâm bên kia.

      Cố Cẩm Tâm càng ăn trái tim càng băng giá. Thấy biểu tình lãnh đạm ccua3 Bùi Tuấn, trong lòng càng thêm tức giận thôi!

      bữa cơm mà bốn người đều có những suy nghĩ khác nhau. Ăn xong lên xe về, cuối cùng trở lại thành phố C.

      Đưa Cố Cẩm Tâm và Mạc Tiểu Hàn về đến nhà, Sở Thiên Ngạo lại đứng ỳ tại chỗ chịu .

      Cố Cẩm Tâm thấy hai người dính nhau như keo, cũng biết ý tránh vào phòng ngủ của mình.

      Sở Thiên Ngạo kéo Mạc Tiểu Hàn đến phòng của , trở tay đóng cửa lại, Sở Thiên Ngạo lập tức gấp gáp đem Mạc Tiểu Hàn đè vào cửa, bờ môi nóng bỏng cứ như vậy dính vào.

      Kỹ thuật hôn của Sở Thiên Ngạo vô cùng tuyệt vời, liếm láp, cắn, chỉ lát sau khiến sắc mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ tươi, thở hồng hộc.

      "Đừng, Cẩm Tâm ở bên cạnh! Hôm nay phải còn họp sao? Mau trở lại công ty ." Mạc Tiểu Hàn sợ nhiệt tình của Sở Thiên Ngạo, lo lắng lau súng lại cướp cò, rồi làm ra chuyện gì.

      Mặc dù sưng đau giữa hai chân tiêu mất, nhưng Cẩm Tâm ở cách vách, có khả năng cùng Sở Thiên Ngạo làm cái đó .

      "Em đuổi ?" Sở Thiên Ngạo có chút đau lòng. mong ngóng được về nhà, nhìn xem nơi đó của Mạc Tiểu Hàn đỡ chưa. kìm nén muốn chết rồi. Người phụ nữ quyến rũ này cứ lý lắc bên cạnh , nhưng ăn được, cảm giác này khiến người ta phát điên!

      " phải, về sau thời gian còn nhiều mà. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn xong, ngay cả mình cũng đỏ mặt.

      "Tiểu Hàn, dời qua nhà ở có được hay ?" Sở Thiên Ngạo thích nhất bộ dáng thẹn thùng của Mạc Tiểu Hàn, nghe Mạc Tiểu Hàn mềm giọng giải thích, điểm khó chịu trong lòng sớm ném ra sau ót.

      "Ách, em, em ở cùng Cẩm Tâm!" Mạc Tiểu Hàn cũng có chút do dự, mình phiền toái Cẩm Tâm lâu rồi, ở đây lâu mà Cẩm Tâm vẫn chịu thu tiền phòng, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng muốn dọn tới nhà Sở Thiên Ngạo ở sao? Bóng ma trước kia về.

      Nhìn thấu những lo lắng của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo dán miệng lên lỗ tai của , nhàng liếm vành tai nhạy cảm của , giọng thấp, thay vì chuyện, thà rằng nên là thổi hơi vào tai đúng hơn: "Em ở đây Cẩm Tâm, ấy cũng thuận tiện a! Nhà rộng rãi. Lại ở trung tâm chợ, em tìm công việc cũng dễ dàng. Tiểu Hàn, bảo đảm đối xử tốt với em, trước kia là tốt. Đừng lo lắng, được ?"

      "Ừ, được rồi." Mạc Tiểu Hàn do dự chút, cuối cùng đáp ứng Sở Thiên Ngạo. chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm chính thức, chờ kiếm được ít tiền, ra ngoài thuê phòng ở mình.

      Sở Thiên Ngạo mừng rỡ, cao hứng ôm sát Mạc Tiểu Hàn, nụ hôn nóng bỏng theo cổ chạy xuống. Kích thích khiến Mạc Tiểu Hàn hồi run rẩy.

      Mạc Tiểu Hàn với Cố Cẩm Tâm chuyện muốn dọn , Cố Cẩm Tâm mặc dù có điểm d9ah2 lòng, nhưng hiểu ý. Dù sao giờ Tiểu Hàn hòa hảo với Sở Thiên Ngạo rồi, là người chính thức của nhau, ở cùng chỗ là rất bình thường .

      Đồ của Mạc Tiểu Hàn nhiều lắm, sắp xếp vừa túi du lịch là xong.

      Thu dọn đồ xong. Sở Thiên Ngạo kéo rèm cửa màu trắng xanh lên, từ từ hướng Mạc Tiểu Hàn tới.

      ", làm gì đấy?" Mạc Tiểu Hàn cảnh giác che ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo.

      "Vật , em muốn làm gì?" Sở Thiên Ngạo đem Mạc Tiểu Hàn bức đến góc tường, hai tay chống tường, giam cầm Mạc Tiểu Hàn trong ngực.

      Giọng thấp, mang theo sắc thái ham muốn vô cùng ràng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :