1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 133: Nụ hôn đột nhiên xuất

      [​IMG]
      Đôi mắt trang điểm rất tinh tế của Vi Vi mở to, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tiểu Hàn, bằng trực giác của người phụ nữ, cảm thấy Sở Thiên Ngạo đối với người phụ nữ này tầm thường.

      "Thiên Ngạo, ấy là ai?" Vi Vi thử thăm dò.

      "Em hỏi cái này để làm gì?" Sở Thiên Ngạo quay đầu, gắt gao nhìn vẻ mặt của Vi Vi.

      "Em cảm thấy ấy có điểm quái lạ, sắc mặt tái nhợt giống ma quỷ, biết tốt xấu thế nào." Vi Vi đúng là tuổi vẫn còn , có kinh nghiệm đối nhân xử thế, che giấu ác cảm của mình đối với Mạc Tiểu Hàn. mặt Sở Thiên Ngạo vốn thoáng nụ cười chợt trở nên lạnh lùng giống như khối băng. Đột ngột bóp cổ Vi Vi: "Người phụ nữ này, có biết ăn lung tung hậu quả như thế nào ?"

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo dùng tới 10 phần sức mạnh, khuôn mặt hồng hào của Vi Vi nhất thời trở nên tím bầm, cơ hồ sắp hít thở thông.

      Sở Thiên Ngạo thấy ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, mới thả lỏng tay.

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo vừa thả ra, Vi Vi lập tức lớn tiếng ho khan. Cả khuôn mặt đỏ bừng, nhìn qua rất nhếch nhác.

      "Thiên Ngạo, em dám nữa, đừng tức giận, được ?" Ngoài miệng cầu xin tha thứ rất đáng thương, nhưng trong lòng lại càng thêm khẳng định, vị trí của người phụ nữ kia trong lòng Sở Thiên Ngạo, rất bình thường.

      khó khăn mới từ trong đám phụ nữ gắng sức tranh giành, mới trở thành hạnh phúc mới của Sở Thiên Ngạo.

      Chiếc nhẫn kim cương tay, dây chuyền cổ , quần áo người, nếu như Sở Thiên Ngạo cưng chiều nữa, toàn bộ những thứ này cũng còn! thể mất những thứ này!

      Vi Vi nhớ tới lọ thuốc trong túi kia. may là sớm có chuẩn bị. Hôm nay là thời gian thụ thai tốt nhất của . phải nghĩ biện pháp để Sở Thiên Ngạo gieo mầm móng ở trong cơ thể .

      làm vậy. . . . . . Chờ ngày nào đó Sở Thiên Ngạo ngán , mất hết tất cả.

      Mạc Tiểu Hàn vào phòng của Cố Cẩm Tâm thay quần áo.

      "Tiểu Hàn, sao cậu còn mặc cái này?" Cố Cẩm Tâm thấy trong áo choàng tắm của Mạc Tiểu Hàn lộ ra cổ áo thun, giật mình hỏi.

      Trong hội quán Suối nước nóng đặc biệt có phát áo choàng tắm để dùng, kiểu của Nhật, rất rộng rãi, bên hông chỉ cột sợi dây. Bên trong mặc gì cả.

      "A, tớ có thói quen. Đến suối nước nóng vẫn còn cách đoạn. Đợi đến đó tớ cởi." Mạc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng.

      "Cái này có quan hệ gì? Mọi người phải đều như vậy sao?" Cố Cẩm Tâm xem thường, nhưng thêm câu nào nữa. Hai người từ từ tới bãi tắm.

      Bên ngoài có tuyết rơi, tích tầng dầy đất. Thường thường hành lang gỗ vẫn thông đến bể tắm. sàn gỗ ấm áp, thưởng thức bông tuyết rơi xuống bên ngoài hành lang, khí mát mẻ và ẩm ướt, là vô cùng thoải mái.

      Mạc Tiểu Hàn hít hơi sâu. Bắt đầu hưởng thụ cuộc hành trình tắm suối nước nóng lần này.

      "Ah, đó phải là Bùi Tổng sao? Kỳ quái, sao lại tới đây? Bùi Tổng thường tham gia các hoạt động của công ty a!" Cố Cẩm Tâm chỉ vào mấy bóng dáng ở khúc quanh của hành lang cho Mạc Tiểu Hàn thấy.

      Lòng của Mạc Tiểu Hàn chợt căng thẳng, loại cảm giách khó hiểu xông lên đầu. Dường như có chút sợ, nhưng cũng có chút mong đợi. . . . . . Mong đợi cái gì, chính cũng ràng lắm. . . . . .

      "A, hình như cũng có Sở Thiên Ngạo!" Bóng dáng những người bên kia càng ngày càng gần, Cố Cẩm Tâm nhận ra bóng dáng cao lớn nhất, "Kỳ quái, hình như còn có người phụ nữ."

      Vừa xong, Sở Thiên Ngạo, Vi Vi, Bùi Tuấn ba người tới.

      Mạc Tiểu Hàn dừng bước núp trong cây cột nhìn ba người. Ánh mắt cuối cùng rơi người Sở Thiên Ngạo.

      gầy.

      "Cẩm Tâm, hai cũng tắm nước nóng sao? nha, cùng thôi." Bùi Tuấn nhìn thấy Cố Cẩm Tâm cao hứng.

      Sở Thiên Ngạo gì, ánh mắt chớp nhìn Mạc Tiểu Hàn núp trong bóng tối của cây cột. Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, khiến chân mày Sở Thiên Ngạo cau lại.

      Lúc rời khỏi bệnh viện, để bên gối Mạc Tiểu Hàn thẻ vàng giới hạn. Nhưng bao lâu bị chuyển phát trả lại công ty của .

      Người phụ nữ này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chăm só mình trở nên tái nhợt và tiều tụy như vậy?

      Sở Thiên Ngạo rất muốn qua rống cho trận. Rất muốn kéo mặt của qua, cho biết bây giờ nhìn khó coi đến cỡ nào!

      " thôi! Tiểu Hàn, chúng ta cùng !" Cố Cẩm Tâm kéo tay Mạc Tiểu Hàn về phía Bùi Tuấn.

      Vi Vi vẫn quan sát vẻ mặt của Sở Thiên Ngạo, ánh mắt của Sở Thiên Ngạo vẫn nhìn người nào đó, càng ràng hơn. Trong lòng lo lắng hồi. Chỉ sợ qua tối nay, bị Sở Thiên Ngạo từ bỏ.

      "Thiên Ngạo, chúng ta cần theo bọn họ nha? Người ta muốn ở mình với ." Vi Vi bắt đầu làm nũng.

      Nghe thấy câu của Vi Vi, Mạc Tiểu Hàn khỏi cắn khóe môi, hi vọng Sở Thiên Ngạo và Vi Vi tránh ra, vừa hy vọng Sở Thiên Ngạo và Vi Vi cần . Rốt cuộc muốn thế nào, trong lòng cũng ràng.

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo từ người Mạc Tiểu Hàn dời chỗ khác, sắc bén nhìn Vi Vi, chữ nhưng lại làm Vi Vi sợ run lên. Vội vàng khoác tay Sở Thiên Ngạo, ngoan ngoãn theo phía sau Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm.

      biết vì sao, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên thở phào nhõm.

      nhàng thở ra hơi, trong khí yên tĩnh lại ràng như vậy.

      Sở Thiên Ngạo cho là Mạc Tiểu Hàn thở dài, đôi mày nồng đậm nhíu lại chặt hơn!

      Bởi vì mình muốn suối nước nóng với , nên cảm thấy phiền não? rất vui? Cho nên thở dài? Ba tháng gặp, khi gặp lại, ra người vui vẻ chỉ có mình .

      vẫn còn trầm mê ảo tưởng trong chuyện cũ, người khác sớm đem đoạn thời gian kia quên mất từ lúc nào.

      Hung hăng nắm chặt tay thành quả đấm! Tức giận tràn ngập nơi phát tiết! Cả người Sở Thiên Ngạo căng thẳng, giống như con báo sắp nổi giận, tràn đầy khí thế khiếp người!

      Vi Vi cũng cảm thấy sát khí của Sở Thiên Ngạo, còn tưởng rằng đề nghị vừa rồi của mình chọc giận Sở Thiên Ngạo. Vì vậy càng thêm cố ý lấy lòng.

      "Thiên Ngạo, màn đêm hôm nay là đẹp!" Vi Vi còn chuyện gì nên nhảm.

      Mạc Tiểu Hàn chỉ yên lặng phía sau, yên lặng nhìn bông tuyết rơi. Cố gắng để cho ánh mắt mình rơi vào bóng dáng thân mật của Vi Vi và Sở Thiên Ngạo.

      "Thiên Ngạo. . . . . ." Vi Vi còn muốn tiếp gì đó, bị tiếng thở dài của Mạc Tiểu Hàn làm hỏng. Sở Thiên Ngạo đột ngột cúi người hôn lên miệng Vi Vi!

      "A. . . . . ." Hạnh phúc đột nhiên tới khiến Vi Vi sợ ngây người! và Sở Thiên Ngạo trải qua rất nhiều lần lên giường, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Thiên Ngạo hôn miệng !

      Chuyện này phải tỏ kỳ hạn của vẫn còn sao? Suy nghĩ chút, mình mới 17 tuổi, dung mạo cùng dáng người đều là vô cùng quyến rũ, làm sao người phụ nữ lớn tuổi tái nhợt đó có thể thắng được!

      Ánh mắt Vi Vi mở ra, từ Sở bờ vai của Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn vẻ thị uy.

      Bùi Tuấn, Cố Cẩm Tâm và Mạc Tiểu Hàn bị hành động ngựa đực của Sở Thiên Ngạo khiến sợ ngây người.

      "Ghê tởm!" Mạc Tiểu Hàn xoay mặt. Trong lòng rất thoải mái. muốn quay đầu trở về phòng. Trước mặt mọi người ân ân ái ái sao? Sở Thiên Ngạo đúng là sợ làm người khác buồn nôn!

      "Sở tổng, hai người cũng quá cởi mở ? Nhi đồng nên xem nha!" Cố Cẩm Tâm say sưa nhìn Sở Thiên Ngạo mãnh liệt hôn Vi Vi, trong miệng vẫn quên châm chọc.

      Đầu lưỡi Sở Thiên Ngạo mới vừa đưa vào miệng Vi Vi, lập tức rút ra liền! Đáng chết! Đây là cái gì mùi vị! phải miệng Vi Vi hôi, nhưng mùi vị này khiến tiếp thụ nổi!

      Trước kia từng có người phụ nữ, trong miệng mãi mãi là thanh khiết, khiến muốn nếm lần lại lần, muốn ngừng mà được!

      Sở Thiên Ngạo rút đầu lưỡi từ trong miệng Vi Vi ra, cắn nuốt môi giống như trả thù. Vi Vi bị cắn đau muốn chết, nhưng lại dám kêu đau. Chỉ có thể phát ra tiếng "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." trong lỗ mũi.

      Giọng này nghe vào trong tai người khác, có vẻ vô cùng hưởng thụ, tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

      "Thiên Ngạo, cậu nhịn được, nhanh chóng về phòng ! Đừng ở chỗ này hành hạ chúng tôi." Bùi Tuấn cũng cười trêu ghẹo. Mắt có ý tốt quét mặt Cố Cẩm Tâm.

      Chọc cho người tùy tùy tiện tiện như Cố Cẩm Tâm cũng có chút ngượng ngùng.

      Sở Thiên Ngạo chợt đẩy Vi Vi ra, Vi Vi đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống. Cố Cẩm Tâmvội vàng giữ .

      Ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo lại nhìn thẳng về phía Mạc Tiểu Hàn. Chứng kiến vẻ mặt khinh thường của Mạc Tiểu Hàn sắc mặt càng thêm trầm.

      Hừ lạnh tiếng, xoay người hướng ngã ba khác tới.

      "Thiên Ngạo, cậu muốn về phòng sao? Cậu phải muốn tắm suối nước nóng sao?" Bùi Tuấn có chút ngoài ý muốn, Thiên Ngạo phải người biết chơi đùa a, sao mới cười đôi câu, liền giận?

      Vi Vi vội vàng đuổi theo, còn ước gì Sở Thiên Ngạo cách Mạc Tiểu Hàn càng xa càng tốt!

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy rất khó chịu. Thôi, cần gì phải dán mặt nóng vào cái mông lạnh của người ta!

      Bên này còn có suối nước nóng thu , chỉ có năm hồ tắm, mỗi hồ tắm đều là nơi mà những người lắm tiền giàu có chuyên hưởng thụ, vốn là Bùi Tuấn để lại cho mình và Sở Thiên Ngạo. tại Bùi Tuấn vội vàng muốn cua Cố Cẩm Tâm, hồ tắm công cộng. Sở Thiên Ngạo vừa đúng mang Vi Vi qua nơi này.

      Hồ tắm to như vậy chỉ có Sở Thiên Ngạo và Vi Vi hai người. Vi Vi đắc ý vô cùng! Xem ra tối nay hành động của mình có hi vọng rồi !

      Vừa vào hồ tắm, Vi Vi liền kịp chờ đợi cởi áo choàng tắm phía ngoài. Bên trong mặc gì, lộ ra thân thể trắng nõn bóng loáng.

      Sở Thiên Ngạo cởi áo choàng tắm, trực tiếp vào hồ tắm lớn nhất. Ngồi ở trong bồn tắm, ánh mắt của có chút mơ hồ. Sắc mặt như cũ trầm đáng sợ.

      Vi Vi uốn éo đến trước mặt Sở Thiên Ngạo, ngồi xuống dán mình vào người Sở Thiên Ngạo.

      Cố ý dùng bộ ngực mềm mại chà xát bờ vai của : "Thiên Ngạo, sao thế? Giống như có vẻ vui?"

      Cả người Sở Thiên Ngạo căng thẳng, dáng vẻ tức giận chưa tiêu. Đối với lời của Vi Vi rất hờ hững, nhưng bàn tay lại trực tiếp vê nơi đỉnh nhọn màu hồng kia!

      "Thiên Ngạo là hư a!" Vi Vi làm nũng.

      Phát Sở Thiên Ngạo hoàn toàn có ý trêu đùa , chỉ là máy móc xoa xoa đỉnh nhọn kia, mà suy nghĩ biết sớm bay tới đâu.

      Vi Vi cười rất mềm mại đáng , đôi tay dò vào áo choàng tắm của Sở Thiên Ngạo, vuốt ve vùng ngực cường tráng của .

      Sở Thiên Ngạo lại hoàn toàn có cảm giác. Trong đầu toàn là ánh mắt khinh thường của Mạc Tiểu Hàn. Cảm thấy rất buồn bực.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 134: Đơn độc chung đụng

      [​IMG]
      Thấy bộ dáng Sở Thiên Ngạo hề có chút ham muốn, Vi Vi cảm thấy sốt ruột.

      Chớp mắt cái rồi với Sở Thiên Ngạo: "Thiên Ngạo, em phòng vệ sinh." Sau khi Sở Thiên Ngạo đồng ý, ta quay về khách sạn lấy thuốc tới.

      Tính là tắm suối nước nóng xong mới dùng, nhưng tình huống quá khẩn cấp rồi, nếu động thủ trễ.

      Sở Thiên Ngạo vừa nhìn thấy cái người tên Tiểu Hàn kia liền mất hồn mất vía. nhất định phải ra tay sớm chút mới được.

      Mạc Tiểu Hàn thấy Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm chuyện rất hăng say, khóe miệng mím lại vẻ mỉm cười. Xem ra Bùi Tuấn và Cẩm Tâm có thể phát triển. . . . . . muốn làm kỳ đà cản mũi.

      Cố ý chậm chút, khi thấy Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm vượt qua khúc quanh, biến mất trong tầm mắt của , Mạc Tiểu Hàn quẹo qua bên phải, vào con đường ít người qua lại.

      Bông tuyết từ màn đêm đen nhánh nhàng bay xuống, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cảnh tượng đẹp như giấc mộng.

      Mạc Tiểu Hàn bước từ từ trong tuyết lạnh, muốn sắp xếp những suy nghĩ rối loạn trong đầu lại cho ràng.

      Ba tháng nghỉ ngơi, vốn cho rằng mình quên lãng những chuyện xưa, chuyện gì cũng làm khổ sở nữa, cho rằng mình chết lần rồi, trong lòng trở nên đủ cứng rắn.

      Nhưng , tại sao khi thấy Sở Thiên Ngạo lại làm khó chịu như vậy?

      Là bởi vì người phụ nữ bên cạnh , hay bởi vì ánh mắt u ám của ? và Sở Thiên Ngạo chỉ với nhau câu rất ngắn ngủn.

      "Quen bạn trai mới rồi hả ?"

      " có, vừa rồi là đồng nghiệp của Cẩm Tâm."

      Nhưng tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của , lại thấy sợ. Tại sao cảm giác khí mập mờ giữa vẫn còn? Chẳng lẽ, Sở Thiên Ngạo rồi sao?

      Mạc Tiểu Hàn, mày rốt cuộc suy nghĩ gì? Ban đầu tiếc cả tính mạng muốn thoát khỏi , bây giờ sao lại còn rối rắm như vậy? Mạc Tiểu Hàn khổ não lấy tay vuốt vuốt tóc, quyết định suy nghĩ nhiều nữa.

      Dù sao Sở Thiên Ngạo mang theo tình nhân bé của mình hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương rồi, cần gì phải khổ não.

      Nghĩ đến người mẫu 17 tuổi đó, lòng của Mạc Tiểu Hàn lại thấy ê ẩm, dạo này, khẩu vị của đàn ông là càng ngày càng nặng, bắt đầu đầu độc thiếu nữ vị thành niên rồi!

      Thấy bên kia có ngôi đình , kiến trúc đặc biệt thanh nhã. Mạc Tiểu Hàn nhấc chân về bên đó.

      Bùi Tuấn cũng , tất cả mọi hồ tắm ở đây đều thông thoáng với bên ngoài. Cho nên Mạc Tiểu Hàn yên tâm vào.

      Đây là hồ tắm , diện tích lớn, sương mù mờ mịt, bên trong yên tĩnh, người nào. Ánh sáng nhu hòa chiếu vào cái hồ bốc hơi nóng, khiến người ta rất muốn xuống nước ngâm cái.

      Kỳ quái, sao có ai. Mạc Tiểu Hàn có chút ngạc nhiên thầm câu.

      Vì muốn chắc chắn, nên cao giọng hỏi câu: "Này, có ai ?" Ở tận cùng bên trong hồ tắm, nơi tối tăm nhất, chỉ lộ ra cái đầu Sở Thiên Ngạo, ngẩn người mất hồn, chợt giọng quen thuộc vang lên bên tai khiến ngây người!

      Này, đây phải giọng của Mạc Tiểu Hàn sao?

      Bên cạnh hồ tắm của Sở Thiên Ngạo vừa đúng có cây cột, Sở Thiên Ngạo bị che khuất sau cây cột đó nên Mạc Tiểu Hàn nhìn thấy .

      Ngừng thở, dám lên tiếng, sợ Mạc Tiểu Hàn phát chạy .

      Ánh mắt nháy cũng dám nháy nhìn đứng cách đó xa. Nhịp tim như sắp nhảy ra lồng ngực.

      Ba tháng, đây là lần đầu tiên đơn độc ở chung với Mạc Tiểu Hàn! Sở Thiên Ngạo tham lam ngắm nhìn .

      Gương mặt trắng nõn, song mũi cao thẳng, cánh môi đỏ mọng, vóc người mảnh mai mà mất vẻ đầy đặn, tất cả mọi thứ người Mạc Tiểu Hàn, trong mắt Sở Thiên Ngạo đều là đẹp nhất.

      Thấy ai trả lời, Mạc Tiểu Hàn xác định hồ tắm này có ai. Yên tâm cởi áo choàng tắm. Tới hội quán suối nước nóng mà tắm là đáng tiếc.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn cởi áo choàng tắm, hô hấp của Sở Thiên Ngạo bắt đầu thay đổi trở nên gấp rút. Nơi nào đó cơ thể bắt đầu từ từ ngẩng đầu.

      Mạc Tiểu Hàn luôn có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của .

      Áo choàng tắm chậm rãi trượt xuống, trái tim của Sở Thiên Ngạo cũng thót lên tới cổ họng.

      Nhưng khi nhìn thấy cơ thể sau áo choàng tắm, lại thất vọng sâu.

      Bên trong Mạc Tiểu Hàn mặc áo thun! Dáng người hoàn toàn bị che khuất!

      Mạc Tiểu Hàn giơ cánh tay lên, tính cởi áo thun ra, ánh mắt của Sở Thiên Ngạo híp lại, dục vọng trong mắt bắt đầu mờ mịt.

      "Thiên Ngạo! Có cảm thấy khát nước hay ? Em mang đồ uống tới cho đây!" giọng thanh thúy vang lên ở cửa ra vào, Vi Vi cầm trong tay hai cái ly cùng bình rượu vào.

      Nhìn thấy đối phương, Mạc Tiểu Hàn và Vi Vi cùng giật mình.

      Vi Vi tức giận đùng đùng, chất vấn: "Đây là nơi riêng tư, sao lại vào!" Trong đôi mắt to lửa giận như thiêu đốt. tên Mạc Tiểu Hàn này, đúng là cáo già, thừa dịp có ở đây muốn tới câu dẫn Thiên Ngạo!

      Mạc Tiểu Hàn sợ ngây người, nghe câu hỏi của Vi Vi, chắc Sở Thiên Ngạo cũng ở đây! Nhưng sao vừa rồi nhìn thấy?

      thể trả lời câu hỏi của Vi Vi, kinh hoảng xoay người, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Sở Thiên Ngạo ở xung quanh.

      Sở Thiên Ngạo nhìn thấy Vi Vi tiến vào, trong lòng tức muốn chết, vốn có cơ hội thưởng thức cơ thể tuyệt vời của Mạc Tiểu Hàn, kết quả lại bị người phụ nữ ngu xuẩn này phá hỏng! là đáng chết!

      Từ trong hồ đứng lên, áo choàng tắm người Sở Thiên Ngạo ướt nhẹp dính vào người, ôm trọn cơ thể cường tráng của .

      Trực tiếp tới trước mặt Vi Vi, cầm lấy cái ly cùng chai rượu trong tay ta. Giọng trầm thấp nhưng tàn nhẫn: " ra ngoài!"

      Trong đôi mắt của Vi Vi lập tức đầy lệ.

      Tại sao! mới là bạn Sở Thiên Ngạo mang tới, người phụ nữ tên Mạc Tiểu Hàn này biết từ nơi nào chạy đến, bây giờ Thiên Ngạo lại vì người phụ nữ này mà đuổi !

      "Thiên Ngạo, em . . . . ." Vi Vi còn cố gắng vãn hồi.

      "Cút!" Sở Thiên Ngạo chậm trễ chút nào quát lớn.

      Thấy bộ dạng Sở Thiên Ngạo, Vi Vi lại dám thêm câu gì, ảo não ra.

      Mạc Tiểu Hàn che ngực đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo khiển trách Vi Vi. Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng.

      Đây chính là Sở Thiên Ngạo, chút cũng thay đổi. Đối với phụ nữ, tâm tình tốt liền cưng chiều phen, tâm tình tốt, lập tức trở mặt.

      Đây chính là Sở Thiên Ngạo, lãnh khốc, bá đạo, biết tôn trọng phụ nữ!

      Vừa rồi Mạc Tiểu Hàn vì nhớ tới Sở Thiên Ngạo mà cảm thấy thể tưởng tượng nổi. thể nào người đàn ông như vậy!

      Vi Vi , Mạc Tiểu Hàn cũng xem xong cảnh vui, nhặt áo choàng tắm từ sàn nhà mặc xong, cũng định rời .

      Sở Thiên Ngạo ngăn lại đường của .

      "Tiểu Hàn." Giọng trầm thấp nhưng từ tính.

      " ngại, vừa rồi tôi thấy ở đây, quấy rầy. Tôi trước." Mạc Tiểu Hàn vòng qua người Sở Thiên Ngạo, muốn rời nhanh chút.

      Thời cơ tốt như vậy, Sở Thiên Ngạo rất muốn ở cùng Mạc Tiểu Hàn. Dù làm, cái gì chỉ là tâm , cũng rất thỏa mãn.

      "Tiểu Hàn, lâu gặp. Em có khỏe ?" Sở Thiên Ngạo chặn ở cửa, giọng hỏi.

      "Khỏe vô cùng. Cám ơn quan tâm." Mạc Tiểu Hàn khẽ cau mày. Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì? Đêm khuya trong hồ tắm, nam quả nữ, chỗ này nên ở lâu!

      Thấy bộ dạng Mạc Tiểu Hàn rất muốn lập tức rời , tức giận trong lòng Sở Thiên Ngạo lại trào dâng. Người phụ nữ này cứ ghét như vậy?

      hôm nay làm gì , chỉ là thăm hỏi, cũng làm cho phiền như vậy?

      Chân mày xiết chặt, lên tiếng chất vấn: "Mạc Tiểu Hàn, em cứ chán ghét tôi như vậy? Chẳng lẽ, em có can đảm ở cùng tôi, sợ khi nhìn tới gương mặt đẹp trai của tôi động lòng?"

      Ha ha, vốn là rất ít khi Mạc Tiểu Hàn nghe được những lời như vậy từ Sở Thiên Ngạo, cơ hồ cười ra tiếng. Đây là quá kiêu ngạo rồi. Gương mặt đẹp trai! là da mặt dày!

      "Đúng nha, mặt của quá đẹp trai, tôi sợ cầm giữ được, vô lễ với nha! Cho nên tôi vẫn rời nhanh chút."

      "Mạc Tiểu Hàn, cái người nhát gan này! Căn bản em dám đối mặt với tôi!" Sở Thiên Ngạo bắt đầu sử dụng phép khích tướng. hiểu rất Mạc Tiểu Hàn, biết tính tình quật cường của Mạc Tiểu Hàn, chỉ có dùng phép khích tướng mới có thể đối phó với .

      Quả nhiên, Mạc Tiểu Hàn rút lui.

      Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo, lạnh giọng , "Ai tôi dám đối mặt với ?"

      Ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn giống như hai hồ nước, Sở Thiên Ngạo lập tức liền bị lạc bên trong. Giống như bị mê hoặc, từng bước hướng tới Mạc Tiểu Hàn, giọng càng ngày càng thấp, hơi thở phái nam cách Mạc Tiểu Hàn càng ngày càng gần.

      Lòng của Mạc Tiểu Hàn rất khẩn trương . Nhưng lời ra khỏi miệng, bây giờ muốn chạy có vẻ quá kém cỏi rồi !

      Thấy chai rượu trong tay Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn bắt đầu sang chuyện khác: "Trong tay cầm là rượu sao?"

      Sở Thiên Ngạo mỉm cười, phối hợp ngồi vào chiếc bàn thấp bên cạnh, rót hai ly rượu, đưa cho Mạc Tiểu Hàn ly: "Là rượu đỏ tốt nhất, nếm thử chút ."

      Mạc Tiểu Hàn cắn môi có chút khó xử, chỉ muốn chuyển đề tài sau đó rời , nghĩ tới Sở Thiên Ngạo lại kêu uống rượu với .

      Thấy Mạc Tiểu Hàn do dự, ánh mắt Sở Thiên Ngạo sáng lên, dường như muốn nhìn tới đáy lòng : "Thế nào, dám? Sợ tôi ăn em?"

      Cắt! Mạc Tiểu Hàn khẽ cắn răng ngồi xuống. Ai sợ ai! ly rượu đỏ mà thôi, có thể khiến ngã hay sao!

      Nhận ly rượu Sở Thiên Ngạo đưa tới, Mạc Tiểu Hàn nhàng uống ngụm.

      Sao có cảm giác đắng đắng? Chẳng lẽ loại rượu đỏ tốt nhất phải như vậy?

      Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy đúng lắm, hôm nay vị rượu có điểm lạ. Nhưng người đẹp ở trước mặt, căn bản có ý định tìm sâu vào chi tiết này. Trong đầu giờ chỉ có suy nghĩ duy nhất là làm thế nào mới có thể lôi kéo Mạc Tiểu Hàn ngồi lâu thêm lát.

      muốn dùng sức mạnh, lần tự sát trước của Mạc Tiểu Hàn hù dọa . sợ cái tư vị đó. Dù bây giờ Mạc Tiểu Hàn thuộc về , chịu gặp lại , nhưng vẫn luôn hi vọng Mạc Tiểu Hàn sống tốt. thương cũng được.

      ly rượu xuống bụng, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. kỳ quái, bình thường uống chén hoàn toàn thành vấn đề nha!

      Mạc Tiểu Hàn đứng lên, muốn rời sớm chút. Theo bản năng cảm thấy có gì đó đúng, cơ thể của phát ra tần số cảnh báo nguy hiểm.

      Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, nơi nào đó vừa trở lại bình thường, bây giờ lại bắt đầu bành trướng, càng ngày càng trở nên cứng rắn!

      đúng, hôm nay rượu đúng! Rượu này là Vi Vi vừa mang vào, chẳng lẽ ta bỏ thuốc vào trong rượu sao?

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo chợt trở nên tối đen.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 135: động tình

      [​IMG]
      Bên này Mạc Tiểu Hàn cũng bắt đầu cảm thấy được bình thường, thân thể càng ngày càng nóng, đầu bắt đầu có chút choáng váng , chỗ trong cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác khát vọng tràn đầy.

      đúng đúng, Mạc Tiểu Hàn cố gắng lắc đầu.

      Vốn khỏe, uống ly rượu Sở Thiên Ngạo đưa liền thay đổi thành ra như vậy rồi. Có phải Sở Thiên Ngạo động tay động chân vào trong rượu hay ?

      quá ngây thơ! nên dễ dàng tin tưởng Sở Thiên Ngạo! là người thế nào, phải rất ràng mới đúng!

      Đôi mắt trong veo của Mạc Tiểu Hàn trở nên mơ hồ, khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, cả người kiều mỵ vô cùng.

      Giọng rất mờ ám, muốn uống chén nước đá để làm giảm nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể. Mạc Tiểu Hàn run giọng mở miệng: "Sở Thiên Ngạo, đến cùng là làm cái trò quỷ gì? bỏ gì trong rượu?"

      Hết sức áp chế nội tâm xao động, giọng Mạc Tiểu Hàn vô cùng bình tĩnh, mang theo điểm thở dốc, nghe vào càng thêm mê người.

      Bộ vị nào đấy của Sở Thiên Ngạo kịch liệt bành trướng. Nghe thấy giọng mang theo vẻ thở dốc mờ ám của Mạc Tiểu Hàn, nhịn được nữa, đẩy cái ghế ra, hướng Mạc Tiểu Hàn tới.

      Mạc Tiểu Hàn rất muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại mềm nhũn, chút hơi sức cũng có!

      Hơi thở nồng đậm của phái nam phả vào chop mũi Mạc Tiểu Hàn. Tròng mắt đen sâu như nước của Sở Thiên Ngạo mang theo dục vọng say mê, khiến tim Mạc Tiểu Hàn chợt đập nhanh!

      " nên tới. . . . . ." Hơi thở gấp rút, thay vì cự tuyệt, bằng là muốn mời!

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo sắp bốc cháy rồi. Giọng ám ách từ tính: "Tiểu Hàn, em cảm thấy tôi bây giờ còn có thể nhịn được sao?"

      Sở Thiên Ngạo quả như tên lắp vào cung, phía trước áo choàng tắm giương cao như cái lều. cần phải , Mạc Tiểu Hàn cũng biết khát vọng nhiều như thế nào rồi!

      ngọn lửa lan ra bốc cháy toàn thân, cuối cùng ở góc bí tĩnh mịch nhất sôi trào, Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng gấp rút, cảm giác trống rỗng trong thân thể càng ngày càng tăng.

      "Tiểu Hàn, cho . . . . . ." Sở Thiên Ngạo xong, nhàng đem Mạc Tiểu Hàn toàn thân nhức mỏi kéo vào trong ngực.

      Cái ôm của chặt như vậy, tựa như sợ Mạc Tiểu Hàn chạy thoát.

      Nơi cứng như sắt kia chỉa vào Mạc Tiểu Hàn, khiến gương mặt vốn hồng của Mạc Tiểu Hàn càng thêm hồng nhuận, trở nên kiều diễm ướt át!

      Mặc dù hiệu lực của thuốc từ từ phát tác, Sở Thiên Ngạo sắp đến nổi điên, nhưng vẫn dùng sức khống chế phản ứng của mình, bởi vì có rất nhiều rất nhiều lời muốn với Mạc Tiểu Hàn.

      "Nhớ tôi ?" Bờ môi cọ xát bên tai Mạc Tiểu Hàn.

      Hơi thở quen thuộc nóng rực phả vào tai Mạc Tiểu Hàn, khó chịu phát ra tiếng rên .

      Tiếng rên này lại giống như liều thuốc kích thích, Sở Thiên Ngạo thể nhịn được nữa!

      Đột ngột cúi người, ngậm chính xác vào cánh môi mềm mại của Mạc Tiểu Hàn, ra sức trằn trọc bú mút.

      lần lại lần hôn kịch liệt, vừa giọng nỉ non: "Tiểu Hàn, rất nhớ em. . . . . . Em biết ? rất nhớ em, nhớ em sắp phát điên rồi. . . . . ."

      Bàn tay vân vê nơi mềm mại tròn trịa kia, xoa nắn lúc mạnh lúc , lời tâm tình vòng vào tai Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, sao em ác tâm như vậy. . . . . . gặp liền gặp. . . . . . tiểu tinh này. . . . . . Nhất định muốn thả . . . . . . Chẳng lẽ phút cũng nhớ sao?"

      Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo hôn mãnh liệt mềm nhũn như cái đầm nước, ý thức dần dần mơ hồ, căn bản nghe ra Sở Thiên Ngạo gì.

      Chỉ biết là giọng của bao hàm thống khổ cùng vui mừng, còn có nhớ nhung, chui vào trong đáy lòng sâu.

      Nơi nào đó người, giống như kiến cắn vừa nhột vừa đau, rất khát vọng. . . . . .

      Miệng của Sở Thiên Ngạo di chuyển mặt, môi, cổ Mạc Tiểu Hàn, theo động tác của , Mạc Tiểu Hàn phát ra từng tiếng thở dài đè nén.

      Sở Thiên Ngạo cũng kềm nén được nữa, bàn tay chút do dự thăm dò vào quần lót của Mạc Tiểu Hàn. Ngón tay thon dài, giống như ngón tay của nhà nhạc vĩ đại nhất, khảy lên những thanh mê người.

      Tác dụng của thuốc hoàn toàn phát huy, nơi nào đó của Mạc Tiểu Hàn xuân thủy tràn trề. Mạc Tiểu Hàn ưỡn người, đem chính mình nghênh hướng Sở Thiên Ngạo.

      Muốn nhiều hơn, muốn nhiều hơn. . . . . . Giờ phút này, chỉ có người đàn ông trước mắt này có thể thỏa mãn !

      Ngón tay Sở Thiên Ngạo lập tức cảm thấy Mạc Tiểu Hàn chuẩn bị tốt.

      "Tiểu Hàn, muốn tiến vào. . . . . ." Giọng của Sở Thiên Ngạo tràn đầy mùi vị dục vọng. Vật nóng bỏng khiến người ta run rẩy.

      "A. . . . . . . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn phát ra tiếng chống cự yếu đuối, nhưng thân thể thành thực hơn, bao chặt ngón tay Sở Thiên Ngạo. Khiến gần như có cách nào rút ngón tay ra được.

      Chóp mũi rỉ ra tầng mồ hôi mịn, cả người đều run rẩy, Mạc Tiểu Hàn biết bộ dạng này của quá mê người!

      "Tiểu Hàn. . . . . . em!" Cúi người mãnh liệt hôn lên cái miệng nhắn đầy hương thơm tinh khiết của , Sở Thiên Ngạo đem lấy chính mình cắm sâu vào chỗ sâu thẳm nhất của Mạc Tiểu Hàn!

      Đột nhiên được lấp đầy khiến Mạc Tiểu Hàn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      "Ngoan, kêu . thích em gọi tên . . . . . ." Sở Thiên Ngạo vừa vận động kích tình, vừa giọng dụ dỗ Mạc Tiểu Hàn.

      Người phụ nữ này, đúng là Tinh. vào liền cảm thấy mình chịu được!

      Cùng người phụ nữ khác ở chung chỗ, có thể kiên trì trong thời gian rất lâu. Nhưng với Mạc Tiểu Hàn lại kềm chế được

      Hít thở hơi sâu, Sở Thiên Ngạo kiềm lại ý muốn phun trào, Mạc Tiểu Hàn quá ngọt ngào, sao chịu cứ như vậy mà đầu hàng đây?

      _______________________________________________________________

      Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn trò chuyện ở phía trước, chợt quay đầu lại phát thấy Mạc Tiểu Hàn.

      Cố Cẩm Tâm có chút sốt ruột: "Ở đây khắp nơi tối thui, Tiểu Hàn chắc lạc a, chúng ta tìm ấy !"

      Bùi Tuấn vất vả mới bắt được cơ hội ở cùng Cố Cẩm Tâm, dĩ nhiên muốn tìm Mạc Tiểu Hàn.

      " có việc gì, nơi này công ty chúng tôi đặt bao hết, an ninh rất tốt. Tiểu Hàn có việc gì. Em nhìn ra sao, ấy muốn làm kỳ đà cản mũi." Khóe miệng Bùi Tuấn nâng lên nụ cười xấu xa.

      "Cái gì kỳ đà cản mũi, nên chuyện lung tung!" Cố Cẩm Tâm hiểu hàm ý của Bùi Tuấn, mặt có chút đỏ. may là bóng đêm rất đậm, Bùi Tuấn nhìn thấy nét mặt của .

      Bông tuyết nhàng bay xuống dưới ánh đèn dường, đẹp như bức họa.

      Cố Cẩm Tâm vốn bản tính lém lỉnh nghịch ngợm giống con trai, lần này cũng động lòng, vô cùng muốn đạp tuyết chơi.

      Bùi Tuấn cưng chiều nhìn Cố Cẩm Tâm, sau đó nhảy xuống tuyết trước, rồi vươn tay đỡ Cố Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm Bùi Tuấn: "Làm gì đó? Muốn ăn đậu hũ bản nương hả?"

      Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Cố Cẩm Tâm: "Đúng nha, Hoa nương, mau nhảy xuống để cậu chủ nếm thử chút."

      Đây quả thực là liếc mắt đưa tình trắng trợn a! Cố Cẩm Tâm vội đẩy tay Bùi Tuấn ra, thèm nhìn tới , tự mình nhảy xuống mặt tuyết!

      Người tới tắm suối nước nóng đều guốc gỗ, căn bản guốc gỗ có co dãn, Cố Cẩm Tâm lại nhảy quá nhanh, cơ thể liền nghiêng cái.

      Bùi Tuấn vừa đúng lúc vươn cánh tay ra, vững vàng ôm Cố Cẩm Tâm vào trong lòng.

      "A! Làm gì á..., mau buông tay!" Cố Cẩm Tâm cảm kích ý tốt của Bùi Tuấn! Sớm biết người đàn ông này rắp tâm tốt!

      " thả! Tôi lạnh quá a, người em ấm áp." Đôi mắt hoa đào của Bùi Tuấn cười híp lại nhìn Cố Cẩm Tâm.

      "Cái gì? Người so với tôi còn ấm hơn chứ?" Cố Cẩm Tâm ngây ngốc vươn tay sờ vào ngực Bùi Tuấn.

      Nhìn nha, nóng hừng hực đấy! ràng thân nhiệt so với mình cao hơn!

      Trong lòng Bùi Tuấn rất muốn cười, tiểu nha đầu này sao đơn thuần như vậy? Cứ ở người sờ loạn!

      "Tiểu nha đầu, em có biết mình làm gì ?" Bùi Tuấn có ý tốt nhắc nhở.

      "A! . . . . . ." Cố Cẩm Tâm đột nhiên ngẩng đầu, thấy ánh sáng ranh mãnh trong mắt Bùi Tuấn, mới ý thức được việc mình làm!

      "Cái tên lưu manh này! Mau buông tôi ra!" Cố Cẩm Tâm cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực từ Bùi Tuấn.

      "Ai lưu manh? Mới vừa rồi ăn đậu hũ của người khác hình như là em!" Bùi Tuấn cảm thấy đùa giỡn với Cố Cẩm Tâm rất thú vị, cãi vã cũng loại hưởng thụ, "Đáng thương cho tôi giữ 27 năm trong sạch! Cứ như vậy bị em hủy rồi ! Em phải có trách nhiệm với tôi!"

      Bùi Tuấn làm ra vẻ uất ức, đôi mắt đào hoa lại hàm chứa ý cười ranh mãnh.

      ". . . . . . !" Cố Cẩm Tâm im lặng.

      ------------------------------------------------------------------------

      Cơ thể Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn dán chặt vào nhau, Sở Thiên Ngạo hít sâu mùi thơm người Mạc Tiểu Hàn. Mùi thơm này, ba tháng nay chưa được ngửi. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lại nóng như lửa, rất mong được lấp đầy. . . . . .

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo nhàng vuốt ve làn da trơn mềm của Mạc Tiểu Hàn.

      quả có chút gấp gáp nhẫn nại được, cũng nhịn nổi nữa.

      Bàn tay tùy tiện di động, bắt được tay Mạc Tiểu Hàn, hướng dẫn cảm nhận bộ vị nóng bỏng và cứng như sắt của mình. tay cởi áo choàng tắm xuống.

      Vùng bụng Sở Thiên Ngạo dính sát vào bụng Mạc Tiểu Hàn. Trời, của vừa nóng vừa mềm, khiến vật cứng rắn của như muốn tan ra. Cảm giác kềm chế có chút khó chịu, phía dưới trướng căng khiến cảm thấy đau đớn và nóng lòng.

      "Ưmh. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn hung hăng cắn chặt môi mình, muốn cho thần trí mơ hồ tỉnh táo lại chút.

      Hai tay vô lực chống vào ngực Sở Thiên Ngạo, muốn đẩy ra.

      "Muốn chạy trốn sao?" Sở Thiên Ngạo lè lưỡi liếm vành tai gây kích thích,.

      Bàn tay nắm giữ bộ vị của đàn ông khiến nhịn được run rẩy .

      Phía dưới xao động khiến cho người ta khắc cũng thể bỏ ra, trong lòng khát vọng lại càng ngày càng kịch liệt, kêu gào muốn thỏa mãn.

      Sở Thiên Ngạo cũng hoàn toàn chịu nổi, sớm muốn nổ tung.

      Nâng chân Mạc Tiểu Hàn lên, thân thể nặng nề đè xuống dưới, cuối cùng đem mình hoàn toàn chôn vào! Hai người đồng thời tràn ra tiếng thở dài.

      "Ngoan, thích . . . . . . thích như vầy phải ?" Giọng Sở Thiên Ngạo mang theo dụ dỗ, muốn nghe câu trả lời hài lòng của Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn để ý tới , chỉ cắn chặt đôi môi.

      Sở Thiên Ngạo cố ý muốn bức bách Mạc Tiểu Hàn mở miệng, đổi lại góc độ, hung hăng đụng chạm, giọng càng thêm mờ ám: "Kiểu này? Thích ?"

      Bị giọng khiêu gợi dục vọng của hỏi, trong lòng Mạc Tiểu Hàn thấy thẹn thùng, phía dưới cũng trở nên căng thẳng, khiến Sở Thiên Ngạo rên lên tiếng.

      Thấy lời nào, Sở Thiên Ngạo lại làm chuyện xấu, dùng sức ấn mạnh, vào sâu hơn, Mạc Tiểu Hàn la to tiếng, nhưng dư còn lại toàn bộ biến thành tiếng rên mềm mại.

      tay Sở Thiên Ngạo nắm eo thon của , để cho nằm xuống, tay giữ bờ vai mỏng của , đầu tiên là nhấc lên, sau đó lại nằng nặng kéo xuống, nơi rất to lớn của hung hăng ra vào.

      Tư thế như vậy vốn vào rất sâu, cộng thêm tối nay Mạc Tiểu Hàn lại rất trơn ướt mềm mại, hai người xa cách gặp lại, Sở Thiên Ngạo càng đánh càng hăng, buông ra, thấy Mạc Tiểu Hàn cuối cùng mệt mỏi cũng nhịn được nữa, cũng rút ra ngoài, cứ như vậy ôm nghiêng người, đem đảo lại, hướng mặt về mình.

      "Ô ô ô. . . . . ." biết là thoải mái hay khổ sở, Mạc Tiểu Hàn giọng hừ hừ, cảm thấy có chút khác lạ, nhưng chút khác lạ đó, lại giải thích được.

      Cho rằng Mạc Tiểu Hàn muốn thúc giục, Sở Thiên Ngạo chỉnh lại vị trí, đem đầu gối tạo thành hình chữ M to, gác ở hai bên khuỷu tay .

      "Thiên Ngạo. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc chịu đựng nổi, run rẩy khẽ kêu thành tiếng.

      Đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn gọi tên , Sở Thiên Ngạo vô cùng mừng rỡ.

      "Tiểu Hàn, gọi , gọi tên . . . . . ." Dùng sức chỉa vào, Sở Thiên Ngạo rất muốn nghe Mạc Tiểu Hàn gọi tên . rất thích cảm giác khi Mạc Tiểu Hàn gọi tên của mình.

      "A. . . . . . Thiên Ngạo. . . . . . Thiên Ngạo. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn thể kiềm được, rốt cuộc cũng thể nhiệt tình của mình.

      Sở Thiên Ngạo vô cùng hưng phấn, chỉ cảm thấy phía dưới trướng đến độ muốn nổ tung, càng thêm vội vàng, lời gì đè hông dùng sức đẩy.

      Vốn là vẫn còn phần ba ở bên ngoài, lần này hung hăng toàn bộ vùi sâu vào, lập tức chống đỡ ở nơi sâu nhất của , Sở Thiên Ngạo nhạy bén nhận thấy cơ thể Mạc Tiểu Hàn kìm được nâng lên hạ xuống, trong lòng đắc ý, vật này, so với tưởng tượng của mình cần thầy dạy cũng biết chút.

      Cúi đầu ngậm cái miệng của Mạc Tiểu Hàn, để cho ra bất kỳ lời nào cự tuyệt , tiếng la của bị phong bế, cảm giác thỏa mãn dâng trào trong đầu, tầng mồ hôi mịn trán càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành từng viên từng viên, rơi vào da thịt nóng bỏng của hai người.

      Sở Thiên Ngạo cũng nhận ra, càng như được khích lệ, càng thêm dũng mãnh chọc mài nặng.

      cái lại cái, chỉ cảm thấy cả người đều muốn đâm vào sâu trong cơ thể Mạc Tiểu Hàn, hận thể chết chìm trong ngực của .

      Sở Thiên Ngạo quan sát biểu tình của Mạc Tiểu Hàn, dựa vào phản ứng của điều chỉnh góc độ, dùng sức loay hoay, đong đưa, đột nhiên đụng vào vị trí, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn run rẩy, hai chân siết chặt, cong người lên đỉnh.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 136: Kích động trong đình

      [​IMG]
      Cố Cẩm Tâm vẫn cùng Bùi Tuấn dạo tuyết, dần dần hai người đều trở nên im lặng.

      Bông tuyết đẹp, chuyện quấy rầy đến cảnh đẹp này. Bùi Tuấn chợt phát mình lâu được ở cùng hưởng khí yên tĩnh như vậy. Quay đầu quan sát Cẩm Tâm, Cố Cẩm Tâm tínhnết vẫn như trẻ con vươn tay, muốn đón bông tuyết bay xuống.

      "Cố Cẩm Tâm."

      "Hả?"

      "Em có biết động tác này của em rất hồn nhiên ?" Bộ mặt Bùi Tuấn phớt tỉnh .

      "!" Cố Cẩm Tâm ngồi chồm hổm xuống, nắm lên nắm tuyết vo lại thành quả cầu Tuyết, ném vào người Bùi Tuấn.

      Bùi Tuấn tránh né kịp, Cầu Tuyết chui vào cổ, lạnh đến nỗi khẽ run rẩy.

      "Được, em dám đánh lén! Xem tôi đối phó em như thế nào!" Bùi Tuấn cũng nắm lên nắm tuyết, hướng Cố Cẩm Tâm ném tới.

      Cố Cẩm Tâm cười ha ha, chạy về phía trước, lại bị Bùi Tuấn đột ngột ôm từ phía sau.

      Thân thể mềm mại nhất thời trở nên cứng ngắc.

      Bùi Tuấn cho thời gian để phản ứng, cánh tay nhốt chặt thân thể của , đem nhàng xoay lại, hai người mặt đối mặt, cự ly chỉ cách 1 cm.

      Cố Cẩm Tâm chợt phản ứng, muốn đẩy ra Bùi Tuấn.

      Đôi môi Bùi Tuấn áp xuống rồi. Bờ môi ấm áp mềm mại, nhàng ngậm vào cái miệng nhắn của Cố Cẩm Tâm.

      Như chạm vào bàn ủi nóng, Cố Cẩm Tâm chợt run lên. Muốn tránh thoát.

      Bùi Tuấn ôm chặt vào hông Cố Cẩm Tâm, bóng đêm quá đẹp, nhịn được hấp dẫn như vậy. Trong khoảng thời gian này vì quá bận rộn, thường xuyên công tác, lâu có chạm qua người phụ nữ nào.

      Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt như con rắn chui vào trong miệng Cố Cẩm Tâm. Cố Cẩm Tâm đối với Bùi Tuấn cũng có chút hảo cảm, giữa khung cảnh yên tĩnh của đêm cũng có mơ mộng với Bùi Tuấn.

      Nhưng Bùi Tuấn chợt hôn , khiến cảm thấy rất đột ngột.

      Miệng chi chi ngô ngô muốn chuyện, lại bị Bùi Tuấn chận lại. Bàn tay từ phía sau lưng lách vào áo choàng tắm của , ở lưng của di chuyển, vuốt ve.

      Toàn thân Cố Cẩm Tâm trở nên càng lúc càng bỏng. Bùi Tuấn hôn dịu dàng vô cùng, đầu lưỡi linh hoạt thể tưởng tượng, Cố Cẩm Tâm cảm giác mình sắp hít thở thông.

      Bùi Tuấn thỏa mãn với những vuốt ve, tới chỗ ngoặt, ôm Cố Cẩm Tâm lên, vào ngôi đình bên cạnh.

      Thời tiết rất lạnh, nhưng trong đình lại ấm, sàn gỗ sạch ấm áp, so với đứng ở trong tuyết thoải mái hơn.

      ——————————————-

      Bùi Tuấn sờ sờ sàn nhà, cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp, trực tiếp đặt Cố Cẩm Tâm lên áo choàng tắm.

      Cố Cẩm Tâm có cảm giác có gì đó đúng, giùng giằng muốn đứng dậy: " muốn làm gì?" "Hôn em." Bùi Tuấn vẫn phong lưu kềm chế được cười cười, thân thể cường tráng trực tiếp bao trùm lên cơ thể Cố Cẩm Tâm.

      Nụ hôn nóng bỏng lại bắt đầu, Cố Cẩm Tâm cảm thấy trời đất quay cuồng. Thân thể cũng càng ngày càng mềm, càng ngày càng nóng.

      Bởi vì tắm suối nước nóng, Cố Cẩm Tâm mặc gì ngoài áo choàng tắm. Tay Bùi Tuấn tìm tòi liền phát ra điểm này, bộ vị nào đó nhất thời trở nên hưng phấn ngóc đầu lên!

      Vật to lớn của từ từ ngẩng đầu, hơn nữa càng ngày càng cứng hơn, càng lúc càng lớn. Cách hai tầng vải vóc, nơi cứng rắn đâm vào giữa hai chân Cố Cẩm Tâm.

      Tính tình Cố Cẩm Tâm giống con trai, nhưng cho tới bây giờ chưa cùng bạn trai làm loại chuyện như vậy, nhất thời đỏ bừng cả mặt, muốn đẩy Bùi Tuấn ra.

      "Cẩm Tâm, tôi biết em thích tôi. cần cự tuyệt tôi. Tôi muốn em. . . . . ." Lời của Bùi Tuấn mang theo dụ dỗ, giống như liều thuốc mê, phản kháng của Cố Cẩm Tâm trở nên yếu ớt rất nhiều.

      quả có cảm tình với Bùi Tuấn. Lần đầu tiên gặp mặt có cảm tình rồi.

      Bùi Tuấn hôn càng ngày càng nhanh, bàn tay cũng càng ngày càng tham lam, từ xuống dưới đều bị sờ soạng lần, bao gồm dãy núi cùng sân cỏ, bàn tay to của đều nhất nhất du lịch, buông tha Cố Cẩm Tâm bất luận chỗ nhạy cảm nào.

      Tiếng thở dốc của Cố Cẩm Tâm càng ngày càng lớn. vừa ướt vừa trơn rồi. cũng khát vọng Bùi Tuấn.

      Thế nhưng ở bên ngoài! Mặc dù bây giờ mọi người hồ tắm bên kia, nhưng khó khẳng định có người qua đây!

      Cố Cẩm Tâm ngăn cản Bùi Tuấn tiến công: " cần. . . . . . Ở bên ngoài làm cái này, là nguy hiểm. . . . . ."

      Nghe thấy lời của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn lại cảm thấy kích thích hơn. Trong màn đêm huyền bí như thế, bên ngoài đình có tuyết rơi, trong đình hai người ôm nhau chặt, từng đường cong của cơ thể cũng dính sát vào nhau, nếu làm, vậy rất xin lỗi chính mình.

      Tay trực tiếp vén vạt áo choàng tắm lên, vật to lớn kia của Bùi Tuấn chút do dự nhắm ngay giữa hai chân Cố Cẩm Tâm đâm vào.

      Mới vừa rồi còn cách hai tầng vải vóc, bây giờ là hoàn toàn là dán sát rồi. Vật nóng rực và to lớn kinh người áp vào, nóng đến độ Cố Cẩm Tâm kêu lên tiếng!

      Vừa sợ lại vừa muốn, hai bắp đùi trắng như tuyết lại tự chủ được từ từ mở ra, dường như nghênh tiếp Bùi Tuấn .

      Nhận thấy chủ động của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn càng thêm hưng phấn đến nổi điên. sắp nhịn được!

      Nhưng vẫn tận lực đè nén khát vọng vọt vào, chỉ dùng nó cọ cọ êm ái ở nơi mềm mại ướt át kia của Cố Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm ướt đẫm rồi, nước chảy theo hai chân giọt sàn nhà, ở sàn nhà đọng lại thành cái đầm xuân thủy.

      Bùi Tuấn tà ác cười tiếng, duỗi ngón tay chạm vào cái đầm xuân thủy đó, rồi đưa vào trong miệng mình liếm láp. giọng trêu chọc: "Rất ngọt!"

      Lại đưa ngón tay khác chạm vào đầm xuân thủy, rồi đưa đến khóe miệng Cố Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, nếm thử chút mùi vị của chính em. . . . . ."

      "Ưmh. . . . . . cần! buồn nôn!" Cố Cẩm Tâm thẹn thùng mặt đỏ bừng, quay đầu ra, né ngón tay đầy nước trong suốt của Bùi Tuấn.

      "Sao lại buồn nôn? Em nếm thử chút a, rất ngọt!" Bùi Tuấn dối, cảm thấy rất ngọt. rất thích mùi vị của Cố Cẩm Tâm.

      nhàng đẩy áo choàng tắm lên , Bùi Tuấn chợt cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp trực tiếp bao trùm lên cánh rừng ướt át kia.

      Đầu lưỡi linh hoạt vạch ra hai cánh hoa tươi đẹp, tìm được viên trân châu cứng cáp, dùng đầu lưỡi đè ép, liếm láp trêu chọc.

      Cố Cẩm Tâm bị Bùi Tuấn làm cho chết sống lại, sắp khống chế được mình, muốn kêu lên thành tiếng rồi !

      Tay của nắm chặt tóc Bùi Tuấn, uốn éo phải trái, thân thể còn thuần khiết sao có thể chịu đựng được kiểu đùa giỡn này.

      lúc lâu, cảm nhận được vách tường co rút lại từng hồi, biết Cố Cẩm Tâm đạt tới đỉnh điểm của thỏa mãn, Bùi Tuấn mới lưu luyến từ mảnh rừng xinh đẹp kia ngẩng đầu lên.

      Khẽ mỉm cười, giọng trầm thấp nhưng từ tính: "Tiểu nha đầu, cái này mà cũng chịu nổi?"

      Cố Cẩm Tâm cảm nhận sung sướng trí mạng này, hết sức đè nén tiếng kêu của mình, căn bản cách nào ra được chữ !

      " còn thoải mái hơn . . . . . ." Đầu lưỡi Bùi Tuấn lần nữa trượt vào trong miệng Cố Cẩm Tâm. Miêu tả hình dáng khoang miệng của .

      Bàn tay mang theo sức lực nhàng, khắp nơi quạt gió thổi lửa.

      Cả người Cố Cẩm Tâm run rẩy giống như chiếc lá non phất phơ trong gió.

      Bùi Tuấn rốt cuộc nhịn được nơi dục vọng sắp nổ tung. Hung hăng đâm vào!

      "A. . . . . ." Cố Cẩm Tâm giọng la. kỳ quái, tại sao đau đớn như trong truyền thuyết? chút xíu cũng đau! Hoàn toàn đau!

      Trong chỉ cảm nhận được vừa mỏi vừa sưng, cảm giác tê tê ngứa chút khiến chịu được giọng rên thành tiếng!

      Muốn nhiều hơn, còn muốn nhiều hơn. hai chân Cố Cẩm Tâm nhếch lên, vuông góc 90° so với sàn nhà, chừa lại cho Bùi Tuấn đầy đủ gian rong ruổi tung hoành.

      Cổ họng Bùi Tuấn bật ra tiếng cười khẽ, tiểu nha đầu này, đúng là tính tình siêu cường. Còn có thể dùng cái tư thế này!

      Êm ái dây dưa, gương mặt đẹp trai của Bùi Tuấn vì dục vọng mà rịn ra mồ hôi hột!

      Theo cổ, xuống đến vùng ngực trắng nõn của Cố Cẩm Tâm!

      đến thời khắc tình nồng, từ xa bỗng nhiên có giọng truyền đến! Cố Cẩm Tâm sợ tới mức đột ngột đẩy Bùi Tuấn. Muốn đứng dậy.

      Bùi Tuấn cũng bị dọa, nhưng chút nào hốt hoảng, trực tiếp ôm Cố Cẩm Tâm lên, hướng cái ghế khuất ở cây cột góc đình tới.

      Cơ thể hai người vẫn kết nối cùng chỗ, giữa những nhịp châm lại, cảm giác ma sát đó càng thêm mãnh liệt. Cố Cẩm Tâm cắn chặt môi của mình, chỉ sợ nhịn được la to lên.

      Tiếng người càng ngày càng gần, Bùi Tuấn ôm Cố Cẩm Tâm ngồi ghế gỗ. May mắn hai người vẫn còn mặc áo choàng tắm.

      Người ở bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ đây là đôi tình nhân nhau như keo sơn, sợ lạnh mà ngồi ở trong đình ôm nhau mà thôi.

      Cố Cẩm Tâm vừa sợ vừa cảm thấy kích thích, nơi mềm mại kia cũng bởi vì lo âu và kích thích mà hút chặt từng trận, kích thích Bùi Tuấn ngừng hít hà.

      muốn chết, loại cảm giác này, là thỏa mãn cực hạn và đau khổ cực hạn kết hợp lại!

      Thỏa mãn là cảm giác sảng khoái vô cùng, đau khổ là bởi vì thể đâm vào và rút ra!

      Mấy người kia làm như cố tình lại rất chậm, Bùi Tuấn cảm thấy đời này chưa từng trải qua sung sướng như vậy, cũng chưa từng đau khổ như vậy!

      Nơi kia của Cố Cẩm Tâm cắn chặt. Hai người cứ như vậy ôm chặt nhau ngồi ở ghế, nhúc nhích chờ mấy người kia tới.

      "Ai, bên kia có cái đình! Chúng ta qua bên đó ngồi lát ! Chân của tôi quen guốc gỗ, bị trầy da rồi!" bé xinh đẹp .

      Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm cùng lúc trợn to hai mắt, liếc nhìn nhau.

      Trời ạ! Họ muốn qua! Vậy làm sao bây giờ! Hai người bọn họ phía dưới còn kẹp chặt! Coi như bọn họ có thể nhanh chóng nhân dịp họ chưa đến đây tách ra, nhưng tiếng rút ra này cũng làm cho các hoài nghi!

      Nơi đó của Cố Cẩm Tâm vô cùng chặt, mỗi lần Bùi Tuấn đem vật to lớn của mình rút ra cũng phát ra "Cạch" tiếng.

      Bùi Tuấn cũng dám làm động tác nguy hiểm đó. Cố Cẩm Tâm gấp đến độ sắp khóc lên.

      Nhưng càng căng thẳng, chỗ đó bao phủ Bùi Tuấn càng chặt, Bùi Tuấn cảm giác mình sắp chịu nổi, sắp bộc phát ra!

      "A, bên kia hình như có hai người. . . . . ." khác chần chờ .

      "A, ! nhìn kỹ đúng là thấy!"

      "Lạnh như thế, bọn họ ngồi ở chỗ đó làm cái gì a!"

      "Người ta là tình nhân nha, đương nhiên là muốn làm chuyện tình nhân nên làm á! Chúng ta nên chỗ khác chớ quấy rầy họ!"

      Mấy rốt cuộc xa, Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm cuối cùng cũng thở phào.

      Bùi Tuấn thể tiếp tục nhẫn nại chịu đựng cảm giác cắm vào nhưng thể động này, đôi tay đè chặt hông của Cố Cẩm Tâm, dùng sức đè xuống dưới, Cố Cẩm Tâm nhất thời bị vật nóng bỏng của Bùi Tuấn đâm vào sâu hơn.

      Hai người từ từ cùng nhau luật động, dần dần, động tác càng nhanh. Chờ , chờ có tiếng. . . . . .

      Tuyết vẫn còn rơi, ngoài trời rét lạnh nhưng làm cho khí nóng bỏng trong đình dịu lại.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 137: Cầu xin dừng lại

      [​IMG]
      Khi Mạc Tiểu Hàn mở mắt ra, còn tưởng rằng mình nằm mơ.

      Bên ngoài tuyết vẫn rơi, trong phòng rất u ám, gian phòng bố trí rất xa lạ, giống như phòng mình ở.

      Khi Mạc Tiểu Hàn đưa mắt chuyển tới người đàn ông nằm bên cạnh khỏi thét lên tiếng chói tai!

      Sở Thiên Ngạo vậy mà lại nghêng ngang nằm bên cạnh ! ngủ rất ngon, khóe miệng còn mang theo nụ cười!

      "A! . . . . . ." Tiếng thét của Mạc Tiểu Hàn lập tức khiến Sở Thiên Ngạo thức dậy.

      Vội vàng lật người ôm vào trong ngực: "Tiểu Hàn, sao thế? Mơ thấy ác mộng sao? Đừng sợ đừng sợ, ngoan, có ở đây. sợ. . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn cảm thấy bất ngờ!

      "Cái đó. . . . . . Làm phiền buông tôi ra trước. . . . . ."

      Giọng quẫn bách và khách sáo, khiến Sở Thiên Ngạo đột nhiên sửng sốt. Từ từ buông người ôm trong ngực ra, ánh mắt thâm thúy nhìn vào đáy mắt Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn kéo mền che kín thân thể trần truồng của mình, trong đầu bắt đầu nhớ lại .

      Tối hôm qua đụng phải Sở Thiên Ngạo, sau đó uống với Sở Thiên Ngạo ly rượu, sau đó. . . . . .

      Mặt của Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ bừng, những tiếng rên và kích tình đêm qua vẫn còn ngay trước mắt, thẹn thùng đến cả cổ cũng hồng nhuận.

      Thấy dáng vẻ xấu hổ của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo biết rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

      "Tiểu Hàn, tối hôm qua em nhiệt tình. . . . . ." Lời mập mờ chui vào lỗ tai, Mạc Tiểu Hàn che lỗ tai lại: " cho nữa!"

      "Được được, ." Đói khát nhiều ngày nay tối hôm qua rốt cuộc được thỏa mãn, Mạc Tiểu Hàn lại bên cạnh , Sở Thiên Ngạo cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp, tâm trạng rất vui vẻ!

      "Có phải bỏ thuốc trong rượu phải ?" Mạc Tiểu Hàn lạnh lùng hỏi, mặt sưng lên.

      muốn còn dính lứu gì đến Sở Thiên Ngạo nữa, hai người đường ai nấy , Sở Thiên Ngạo cũng phải là chồng của .

      Thấy dáng vẻ lạnh lùng của Mạc Tiểu Hàn, tâm trạng vui vẻ của Sở Thiên Ngạo dần dần trở nên u ám.

      Vốn tưởng rằng tối hôm qua nước sữa hòa nhau, có thể khiến Mạc Tiểu Hàn hồi tâm chuyển ý, tối hôm qua làm đến kêu lên được, trèo lên người của chịu buông tay, tại sao sáng nay sau khi rời giường lại trở nên lạnh lùng vô tình như thế?

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy rất uất ức, cảm giác mình như món đồ chơi, bị người chơi đùa chán rồi vô tình từ bỏ, trong lòng vừa bi phẫn vừa buồn bực.

      Ánh mắt u ám dần dần có chút tức giận.

      Nhìn chòng chọc Mạc Tiểu Hàn, giọng so với Mạc Tiểu Hàn càng lạnh lùng hơn: "Em cảm thấy Sở Thiên Ngạo tôi muốn leo lên người của phụ nữ, còn cần dùng đến phương pháp hạ lưu này sao?"

      Ngạo nghễ ngẩng đầu, ánh mắt Sở Thiên Ngạo sắc bén dị thường.

      Chung sống lâu như vậy, Mạc Tiểu Hàn hiểu rất Sở Thiên Ngạo, thấy như vậy, cũng biết thuốc trong rượu quả phải do bỏ.

      Căm tức trong lòng dần dần giảm bớt chút. Che kín mền chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.

      Mũi chân vừa chạm vào sàn nhà liền ngây người, sàn nhà rất gọn gàng sạch , hoàn toàn có quần áo của !

      Nhẫn nại quay đầu, giọng hỏi: " đem quần áo của tôi để đâu rồi ? Mau trả lại cho tôi."

      Thấy Mạc Tiểu Hàn có tra hỏi thêm vấn đề bỏ thuốc, Sở Thiên Ngạo biết Mạc Tiểu Hàn tin mình, tâm trạng lại trở nên thoải mái hơn.

      Nghe Mạc Tiểu Hàn như vậy, mắt nhướng lên, khóe miệng kéo ra nụ cười xấu xa: "Mạc Tiểu Hàn, em cảm thấy tôi để em sao?"

      "Cái gì?"

      "Em cứ như vậy lồ lộ thân thể đứng trước mặt tôi, tôi cũng phải là Liễu Hạ Huệ, tôi làm sao có thể nhịn được?"

      Sở Thiên Ngạo hề dối, vừa nhìn thấy thân thể lõa lồ của Mạc Tiểu Hàn nơi nào đó cơ thể kêu gào đứng lên.

      ". . . . . . Lưu manh. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn ngượng ngùng : "Tối hôm qua chúng bị người ta bỏ ám hại, coi như xong. Bây giờ tôi muốn về. mau đưa quần áo trả lại cho tôi."

      "Quần áo của em đè ở dưới thân thể tôi. Em tự tới lấy." Sở Thiên Ngạo lười biếng nằm, hai cánh tay gác đỉnh đầu.

      Bộ dáng ra vẻ như lười biếng, ra khẩn trương lo lắng. Ngọn lửa thiêu đốt, tối hôm qua ràng được thỏa mãn, sao bây giờ vẫn còn muốn như thế này.

      Mạc Tiểu Hàn, tiểu hồ ly tinh này! Sở Thiên Ngạo thầm trong lòng. mong đợi phản ứng của Mạc Tiểu Hàn.

      Nghe Sở Thiên Ngạo quần áo nằm dưới người , Mạc Tiểu Hàn nhíu nhíu mày. Nếu như đến lấy, nhất định đụng vào người Sở Thiên Ngạo. Nếu như muốn đụng vào Sở Thiên Ngạo, cũng có quần áo mặc mà rời .

      Ai! là khó lựa chọn!

      Hàm trăng trắng bóng của Mạc Tiểu Hàn cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung dữ, cơ thể vẫn bọc mền tới bên cạnh Sở Thiên Ngạo, kéo tay Sở Thiên Ngạo, muốn nâng người của lên.

      Sở Thiên Ngạo quả biết xấu hổ, cả người chỉ có bộ vị đó đắp mền, còn những nơi khác lộ trọn vẹn ra ngoài.

      Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh trơn bóng, bắp thịt rắn chắc, Sở Thiên Ngạo có dáng người như vận động viên.

      "Sao? Nhìn tới ngây người thế?" Thấy tầm mắt Mạc Tiểu Hàn lướt qua thân thể của , Sở Thiên Ngạo kiêu ngạo duỗi người thẳng hơn. Đối với dáng người của mình, luôn luôn tự tin!

      "Phi! Tự kiêu!" Mạc Tiểu Hàn để ý tới , dời tầm mắt chỗ khác, hai tay bé liều mạng muốn nâng thân thể của lên.

      Người đẹp ở bên cạnh, mùi hương quyến rũ người bay thoang thoảng, làn da cổ trắng nõn còn lưu lại vết hôn do tạo đêm qua, nhìn mị hoặc vô cùng.

      Sở Thiên Ngạo kiềm chế được, vươn cánh tay đột ngột kéo Mạc Tiểu Hàn vào ngực mình, bàn tay cách cái mền xoa vùng mông vểnh lên của , tay kia nâng đầu của , đôi môi nóng bỏng hôn rất sâu.

      Mùi vị quá ngọt, em trai của Sở Thiên Ngạo vừa như thiên sứ biến thành quỷ dữ, cách cái mền vểnh lên cao.

      Tay Mạc Tiểu Hàn đấm loạn lên người Sở Thiên Ngạo, muốn buông tay.

      cẩn thận, đấm lên em trai của Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo đau đến đến hít hơi khí lạnh. Tay kiềm chắc bàn tay bé của : "Tiểu Hàn, cần đánh loạn a! Cẩn thận về sau em còn được “tính phúc” nữa a!"

      Mạc Tiểu Hàn hiểu hàm ý của , càng thêm thẹn thùng. Liều mạng muốn tránh thoát .

      Kỳ quái, tối hôm qua ràng làm nhiều lần, nhưng bị Sở Thiên Ngạo vừa hôn vừa sờ như vậy, cơ thể Mạc Tiểu Hàn lại bắt đầu nóng lên, cảm giác muốn quen thuộc như tối hôm qua lại quay lại!

      Thấy cơ thể mình bắt đầu có phản ứng! Trong lòng Mạc Tiểu Hàn sợ hãi, sợ lát nữa chịu nổi, xấu hổ trước mặt Thiên Ngạo.

      Nhớ lại những cuồng loạn tối hôm qua, gương mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ đến sắp nổ tung!

      "Tiểu Hàn, ngoan, nên lộn xộn. . . . . ." Bàn tay cứng nh7 sắt nhưng êm ái của Sở Thiên Ngạo kiên quyết ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, cho có nửa phần phản kháng.

      Đầu lưỡi rời khỏi môi của , ở người liếm liếm láp láp, buông tha bất kỳ chỗ nào.

      Đầu lưỡi Sở Thiên Ngạo vừa mềm lại nóng, lại rất linh hoạt, chạy loạn khắp nơi người Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn rất muốn tránh ra, nhưng bây giờ chút hơi sức cũng còn! Tối hôm qua kịch chiến, bây giờ chân vẫn còn như nhũn ra! Sao có thể chống cự được tấn công của Sở Thiên Ngạo!

      "Tiểu Hàn, em biết ? Nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng chỉ có em mới hợp tâm ý của . . . . . .".

      Sở Thiên Ngạo chúi đầu vài giữa khe núi của , hàm hàm hồ hồ .

      "Tiểu Hàn, em có biết em chặt như thế nào ? Em sắp đem của tôi bẻ gãy rồi. . . . . . em xem, tiểu tinh này sao lại chặt như vậy? Hả?" Sở Thiên Ngạo vừa , vừa nhàng cắn nuốt đỉnh hồng kia.

      "Ưmh. . . . . ." Lời trần trụi, khiến Mạc Tiểu Hàn thẹn thùng ra lời. Chỉ liều mạng giãy giụa.

      " bé ngoan, đừng giãy giụa rồi, em cứ như vậy chỉ làm chỗ này của trướng hơn cứng hơn mà thôi!" Sở Thiên Ngạo kéo tay Mạc Tiểu Hàn sờ vào em trai của mình.

      Mạc Tiểu Hàn tránh kịp, bàn tay bé lập tức đụng phải bộ vị nóng bỏng to lớn đó!

      Muốn rút tay, lại bị bàn tay Sở Thiên Ngạo ở phía xoa lấy: "Đừng . . . . . . Buông tay nữa” Kháng cự của Mạc Tiểu Hàn giống như con muỗi bay vo ve, Sở Thiên Ngạo hoàn toàn để ở trong lòng.

      Bàn tay bé mềm mại chà xát khiến vô cùng thoải mái, nghĩ đến chuyện đây là tay Mạc Tiểu Hàn, càng thêm kích động bành trướng hơn!

      "Tiểu Hàn, tối hôm qua em chảy rất nhiều nước, khiến quần áo chúng ta cũng ướt. . . . . . chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào chảy nhiều nước như vậy. . . . . ." Sở Thiên Ngạo phát Mạc Tiểu Hàn đối với những lời này đặc biệt nhạy cảm. Vì vậy càng thêm cố ý .

      Đôi môi ghé vào tai Mạc Tiểu Hàn, vừa những lời mắc cỡ này, vừa dùng đầu lưỡi phác hoạ vành tai của .

      Mạc Tiểu Hàn chưa bao giờ trải qua kích thích như vậy, vốn bị tác dụng của thuốc hôm qua khiến đầu còn chưa hết choáng váng, bây giờ lại càng thêm mơ hồ.

      Sở Thiên Ngạo nhìn thấy sắc mặt Mạc Tiểu Hàn rất hồng, nghe thấy càng ngày càng thở dốc, biết động tình rồi.

      Bàn tay buông hai đỉnh hồng nộn ra, tới nơi u cốc rậm rạp cỏ xanh.

      Phát nơi đó bùn lầy chịu nổi: "Tiểu Hàn, người phụ nữ này. . . . . . Em xem thân thể của em còn thành thực hơn. . . . . . Thân thể của em ướt đẫm rồi. . . . . .Cho tới bây giờ em vẫn cự tuyệt , nhưng thân thể của em lại rất thích . . . . . ." Sở Thiên Ngạo lẩm bẩm .

      Chóp mũi hít hít. Có chút ê ẩm, tựa hồ cũng có chút ngọt ngào. “Rất hạnh phúc khi ăn em! Mỗi ngày ăn em trăm lần cũng chán ghét!" Sở Thiên Ngạo càng càng cứng hơn, quả bị bức muốn điên rồi.

      Nhưng muốn nhanh như vậy đầu hàng, rất hưởng thụ quá trình đùa giỡn Mạc Tiểu Hàn. thích xem bộ dạng đỏ mặt của , thấy Mạc Tiểu Hàn vì kích thích của mà động tình, theo , đây là cảm giác thành công nhất của từ trước tới giờ!

      "Tiểu Hàn, để nếm thử xem của em có ngon ?" Dục vọng mờ mịt trong mắt khiến cho nhịp tim người khác đập mạnh.

      "Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp phản ứng.

      Sở Thiên Ngạo dùng ngón tay nhàng đẩy đẩy nơi mềm mại, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên phản ứng.

      ". . . . . ." rất muốn , nhưng thân thể của lại kêu gào muốn.

      " khiến em rất thoải mái! Ngoan, dang chân ra. . . . . ."Sở Thiên Ngạo từng bước dụ dỗ Mạc Tiểu Hàn, từ từ mở đôi chân mềm mại trắng như củ sen.

      Đôi tay đặt tại hông của , Sở Thiên Ngạo giống như thưởng thức món điểm tâm ngon nhất, dùng đầu lưỡi cảm thụ mềm mại và ngọt ngào của Mạc Tiểu Hàn: " A. . . . . . A. . . . . . là nhột, cầu xin , dừng lại a, ngứa quá a. . . . . . Thiên Ngạo. . . . . . Đừng liếm . . . . . . rất nhột. . . . . ." Giọng Mạc Tiểu Hàn vỡ vụn thành câu.

      Vốn là khuyên can, lại khiến cho Sở Thiên Ngạo như bị uống thuốc kích thích càng thêm cuồng dã đứng lên!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :