1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 128: Tôi ở trong xe chờ em

      [​IMG]
      Đến nhà dọn đồ? Nghe thấy câu của Mạc Tiểu Hàn, trái tim Sở Thiên Ngạo như cứng lại.

      kịp chờ đợi muốn cùng phủi sạch quan hệ như vậy? Trong ánh mắt sắc bén của Sở Thiên Ngạo tức giận dâng tràn, gương mặt tuấn cũng lộ ra vẻ lãnh khốc, yên lặng gì.

      Mạc Tiểu Hàn thận trọng nhìn Sở Thiên Ngạo, nhìn thấy thái độ của , trong lòng cảm thấy rất ổn.

      ra cũng muốn trở về nhà của Sở Thiên Ngạo, bây giờ tình huống như thế, hơn nữa cùng Sở Thiên Ngạo đơn độc đối mặt, cảm thấy quá lúng túng. Nhưng đó là di vật của ba, bất luận như thế nào cũng muốn lấy.

      "Cái đó. . . . . . Nếu như . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn còn chưa hết câu, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng: "Tối mai qua lấy." Giọng rất cứng rắn.

      "Ách. Được. Cám ơn." Mạc Tiểu Hàn giọng rồ nhanh đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, dám nhìn Sở Thiên Ngạo nữa.

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo càng tức, là ma quỷ sao? Sao Mạc Tiểu Hàn nhìn đến tựa như nhìn thấy quỷ? Nhưng với Bùi Tuấn lại vừa vừa cười.

      Tức giận trong lòng phát tiết, Sở Thiên Ngạo chợt đạp cần ga! Chiếc xe chạy bình thường đột nhiên tăng tốc, ba người ngồi trong xe kinh hoảng la lên.

      Cố Cẩm Tâm nhìn Bùi Tuấn hỏi thăm đãi ngộ của công ty, Sở Thiên Ngạo đột ngột chạy xe rất nhanh khiến trọng tâm yên, lập tức ngã vào người Bùi Tuấn.

      người có mùi thơm nhàn nhạt tràn đầy lỗ mũi Bùi Tuấn, khỏi hít sâu hơi, Mùi vị người Cố Cẩm Tâm rất đặc biệt, rất ưa thích.

      Cánh tay vững vàng đỡ Cố Cẩm Tâm lên, Bùi Tuấn ân cần hỏi han: "Cẩm Tâm, sao chớ?"

      "A, a, có việc gì. . . . . ." Cố Cẩm Tâm gần như bị Bùi Tuấn ôm vào trong ngực, cơ thể hai người dính sát vào nhau, Cố Cẩm Tâm cũng có thể cảm thấy những bắp thịt rắn chắc sau làn áo sơ mi mỏng của Bùi Tuấn. Mặt đột nhiên đỏ.

      Từ trong kính chiếu hậu, Sở Thiên Ngạo nhìn thấy những động tác mập mờ của Bùi Tuấn cùng Cố Cẩm Tâm ghế sau liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Vừa rồi Mạc Tiểu Hàn cũng bị động tác tăng tốc đột ngột của Sở Thiên Ngạo khiến sợ hết hồn. Thân thể cũng nghiêng về phía Sở Thiên Ngạo, nhưng vịn chặt tay vịn cửa sổ xe, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mà cũng nhất định chịu nghiêng về phía Sở Thiên Ngạo thêm chút nào.

      Giống như chỉ sợ tiếp xúc với Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng khẽ hừ, chợt điều khiển tay lái, xe kịch liệt quẹo trái với tốc độ rất nhanh. Cơ thể Mạc Tiểu Hàn giữ vững được nữa, lập tức ngã vào người Sở Thiên Ngạo.

      muốn đụng chạm vào Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nỗ lực di chuyển về chỗ cũ, kết quả là lỗ mũi hung hăng đụng vào bả vai Sở Thiên Ngạo!

      "A ~ là đau!" Mạc Tiểu Hàn sờ sờ cái mũi của mình, giọng kêu đau.

      "Thiên Ngạo, cậu làm gì thế!" Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo quát, nhưng trong lòng lại thấy vui, thầm cảm tạ Sở Thiên Ngạo, bởi vì toàn bộ cơ thể Cố Cẩm Tâm áp sát vào trong ngực .

      Nghe tiếng Mạc Tiểu Hàn kêu đau, Sở Thiên Ngạo nhíu nhíu mày, trong lòng có chút ảo não. cước đạp thắng dừng xe lại.

      "Tới đây, cho tôi xem!" Thô lỗ kéo mặt Mạc Tiểu Hàn nghiêng qua, mượn ánh đèn trong xe cẩn thận xem xét gương mặt của Mạc Tiểu Hàn.

      " có việc gì, chỉ là bị đụng . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn giọng , muốn đẩy tay Sở Thiên Ngạo ra, nhưng lại sợ Sở Thiên Ngạo có những động tác khác.

      Mạc Tiểu Hàn vểnh cái mũi bị đụng có hơi hồng, có gì đáng ngại. Sở Thiên Ngạo cau mày chặt, nhìn Mạc Tiểu Hàn chằm chằm: "Người phụ nữ ngốc nghếch!"

      Người phụ nữ ngốc nghếch, em chịu để tôi ôm sao? Thà để lỗ mũi mình bị đụng đau, cũng chịu nép vào ngực sao?

      Ánh mắt Sở Thiên Ngạo thâm thúy nhìn vào đáy mắt của Mạc Tiểu Hàn, dường như muốn nhìn thấu tận tâm can của .

      Nhịp tim của Mạc Tiểu Hàn chợt tăng tốc, hô hấp trở nên có chút khó khăn. muốn di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nhưng biết vì sao ánh mắt giống như bị ánh mắt của Sở Thiên Ngạo hút chặt vào, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo như vậy.

      Sóng mắt Mạc Tiểu Hàn lưu chuyển, trong mắt là giãy giụa cùng khốn hoặc ràng như thế. biết bộ dạng bất lực này lại mê người đến thế sao.

      Sở Thiên Ngạo chợt rất muốn hôn Mạc Tiểu Hàn.

      Vươn tay ôm eo Mạc Tiểu Hàn, kéo dán sát vào mình, chóp mũi hai người gần như muốn đụng vào nhau, hơi thở của Sở Thiên Ngạo phả vào mặt Mạc Tiểu Hàn. Nong nóng , ngứa chút.

      Cố Cẩm Tâm ngồi phía sau thấy tình cảnh trước mặt, cảm thấy rất hưng phấn. Oa ~~ Dáng vẻ Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn xem ra rất mập mờ a!

      vẫn ủng hộ Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo chung với nhau!

      "Sở tổng! Hôn Tiểu Hàn! Hôn Tiểu Hàn a! cần do dự!" Cố Cẩm Tâm hưng phấn mở miệng.

      Mạc Tiểu Hàn như rơi vào giấc mộng, bị giọng của Cố Cẩm Tâm làm thức tỉnh. Phục hồi tinh thần lại, mới phát ra mình và Sở Thiên Ngạo dùng tư thế mập mờ nhìn nhau.

      Vội vàng đẩy Sở Thiên Ngạo ra. Mặt đỏ lên như trái cà chua! Trống ngực cũng đánh thình thịch!

      Ý đồ của mình bị Cố Cẩm Tâm nhìn ra, Sở Thiên Ngạo có chút lúng túng, từ trong kính chiếu hậu hung hăng trợn mắt nhìn Cố Cẩm Tâm cái.

      Xe ngừng lại dưới nhà Cố Cẩm Tâm. Sở Thiên Ngạo yên lặng nhớ số nhà và số tầng lầu.

      "Tiểu Hàn, tớ cảm thấy Sở tổng cậu đấy! Cậu đáp ứng !" Cố Cẩm Tâm vừa về tới nhà liền bắt đầu tốt cho Sở Thiên Ngạo.

      Mạc Tiểu Hàn lại có vẻ kinh ngạc, dáng vẻ trầm tư mất hồn.

      Mình hôm nay quả rất khác thường, tại sao thấy ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, trong lòng có chút cảm giác đau đau? bá đạo, lạnh lùng tàn khốc, chẳng còn là Sở Thiên Ngạo tàn nhẫn hiểu chuyện khiến có chút thích ứng. Ánh mắt của , phảng phất như có loại ma lực kỳ lạ, có thể dễ dàng hút mình vào. . . . . .

      Lắc đầu cái, Mạc Tiểu Hàn xua những suy nghĩ tạp nhạp này. Nhàn nhạt mở miệng: "Cẩm Tâm, ngủ , hôm nay tớ muốn thảo luận chuyện này."

      "Tiểu Hàn, tớ hiểu rốt cuộc cậu trốn tránh cái gì, Sở tổng ràng rất thích cậu a! Chẳng lẽ cậu cảm giác được?" Cố Cẩm Tâm có chút tức giận. hiểu nổi sao Mạc Tiểu Hàn lại kiêu ngạo như thế.

      " tôi tôi phải tiếp nhận sao?" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy logic của Cố Cẩm Tâm rất kỳ quái.

      Đến phiên Cố Cẩm Tâm kinh ngạc ra lời: "Chẳng lẽ, cậu sao?" Đàn ông ưu tú như Sở tổng vậy, trừ tính tình hơi bá đạo ra, đúng là còn gì để bắt bẻ, là phụ nữ đều có cảm giác rất có mị lực, vậy mà Mạc Tiểu Hàn chút cảm giác cũng có?

      "Đúng, tớ . Tớ và thích hợp. Tính cách của tớ chịu được." Mạc Tiểu Hàn trả lời có chút mệt mỏi .

      Bữa cơm hôm nay ăn quá mệt mỏi, vẫn là lo lắng đề phòng, chỉ sợ Sở Thiên Ngạo làm chuyện gì đó với .

      Kết quả ngờ Sở Thiên Ngạo trở nên yên lặng như vậy, khiến Mạc Tiểu Hàn có chút lo sợ. Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ là người dễ chuyện như vậy, Mạc Tiểu Hàn tin có thể dứt khoát bỏ qua như vậy.

      Giống như có thanh kiếm treo lơ lửng đầu , biết lúc nào thanh kiếm này rớt xuống, khiến trở thành xác chết.

      Loại cảm giác này, rất mệt mỏi.

      "Tích tích tích tích. . . . . ." Điện thoại của Cố Cẩm Tâm vang lên.

      "Alo, mẹ. . . . . ." Cố Cẩm Tâm cầm điện thoại ra ngoài ban công. Mạc Tiểu Hàn co rúc ở ghế sa lon, vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi. "Đinh" trong điện thoại di động của cũng có tin nhắn.

      Mở ra điện thoại di động, tin nhắn nhảy vào tầm mắt.

      "Xuống. Tôi ở trong xe chờ ." Tin nhắn của Sở Thiên Ngạo. câu ngắn gọn, vẫn bá đạo trước sau như .

      Mạc Tiểu Hàn chút do dự trả lời: "Quá muộn rồi, tôi ngủ. Có chuyện gì ngày mai rồi hãy ."

      " muốn lấy lại thùng giấy sao?"

      Lại uy hiếp! Lúc nào người đàn ông này mới có thể học được cách chuyện? Mạc Tiểu Hàn cau mày.

      Suy nghĩ chút, vẫn quyết định xuống. Dù sao Cẩm Tâm cũng chuyện điện thoại ở sân thượng, khu nhà cũ này chỉ có năm tầng lầu, nếu Sở Thiên Ngạo muốn làm gì, tiếng Cẩm Tâm có thể nghe.

      Cầm điện thoại xuống dưới, xe Sở Thiên Ngạo quả nhiên ở đó. chiếc xe màu đen, ở trong màn đêm cũng dễ thấy như vậy.

      Mạc Tiểu Hàn mới vừa ra đầu hành lang, cửa sau xe liền mở ra. Mạc Tiểu Hàn hít thở hơi sâu, động viên viên chính mình, rồi từ từ tới trước cửa xe.

      Kỳ quái, sao Sở Thiên Ngạo lại ngồi ở ghế sau?

      Mạc Tiểu Hàn mới vừa tới cửa xe phía sau, bàn tay to từ trong xe đưa ra ngoài, đột ngột lôi vào. Cửa xe "phanh" đóng lại!

      "Sở Thiên Ngạo . . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vừa muốn kêu, thân thể bị người đè vào ghế sau, hơi thổ nóng hổi của phái nam phả vào mặt của , bàn tay có lực chiếm lấy cằm của , đầu lưỡi linh hoạt của Sở Thiên Ngạo đột nhiên chui vào cái miệng nhắn khẽ nhếch lên của !

      Mạc Tiểu Hàn ý thức được vừa rồi mình quá ngây thơ rồi! Sở Thiên Ngạo gần như điên cuồng ở trong miệng liều mạng chiếm đoạt, hút hô hấp của , căn bản có cơ hội kêu cứu!

      Sở Thiên Ngạo đau khổ mấy ngày, cuối cùng tối hôm nay đem những đau khổ trút lên những nụ hôn liên tiếp .

      Đầu lưỡi ngừng liếm láp trong miệng Mạc Tiểu Hàn, động tác nhiệt tình mà cuồng dã, đầu lưỡi điên cuồng buông tha bất luận là góc nào trong miệng , giống như ngọn lửa, đem ý thức của Mạc Tiểu Hàn đốt cháy sạch !

      Ngọt, vô cùng ngọt. Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn.

      Đây chính là toàn bộ cảm giác của Sở Thiên Ngạo trong giờ phút này. Giống như người đói khát sắp chết trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy thấy vũng nước trong, cố gắng bò tới, ra sức uống nước, cổ họng khô nứt được dòng nước mát chảy vào dỗ dành, tư vị kia giống y như trong tưởng tượng, là hạnh phúc vô cùng.

      Nụ hôn mang theo khao khát, bị Sở Thiên Ngạo gần như điên cuồng thể , mang theo sức mạnh khiến lòng run sợ!

      Cho dù là người có tâm địa sắt đá, cũng bị cuồng nhiệt của làm cho rung động, huống chi là Mạc Tiểu Hàn!

      Nhịp tim của Sở Thiên Ngạo đập mạnh mẽ như vậy, cơ thể nóng bỏng đè người khiến hít thở thông, mà đầu lưỡi của càng thêm linh hoạt thể tưởng tượng nổi, nóng rực đến nỗi muốn bốc bốc cháy.

      Mạc Tiểu Hàn từ từ bị chinh phục, dần dần chìm đắm trong nụ hôn này.

      Kỹ thuật hôn của Sở Thiên Ngạo vô cùng cao minh, đầu lưỡi giống như mang theo dòng điện , những chỗ qua cũng có thể kích thích Mạc Tiểu Hàn trở nên run rẩy.

      Nhận thấy được Mạc Tiểu Hàn rơi vào luân hãm của mình, Sở Thiên Ngạo như được khích lệ. Dần dần, hề thấy thoả mãn với chỉ cái hôn, muốn nhiều hơn. . . . . .

      Bàn tay chậm rãi xoa vùng đùi trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn, thăm dò vào dưới váy . . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn ý thức được những động tác của Sở Thiên Ngạo , bắt đầu giãy giụa, cố gắng muốn khép lại hai chân.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 129: Có phải em rất cảm động hay ?
      [​IMG]
      Thấy Mạc Tiểu Hàn có vẻ kháng cự, Sở Thiên Ngạo thả chậm tiết tấu.

      Tay cố chấp muốn thăm dò vào nơi sâu kín kia nữa, mà từ từ lên vùng eo thon của Mạc Tiểu Hàn.

      giống những người phụ nữ khác, eo của Mạc Tiểu Hàn là nơi mẫn cảm nhất của . Sở Thiên Ngạo đối với cơ thể của Mạc Tiểu Hàn quen thuộc vô cùng, biết như thế nào mới có thể khơi lên lửa tình nóng bỏng của .

      Mạc Tiểu Hàn bắt đầu giãy dụa vì khó chịu, cổ họng mơ hồ bật ra "Ưmh. . . . . . Nhột. . . . . ."

      Giọng êm ái non mềm, giống như chất xúc tác tốt nhất, khiến Sở Thiên Ngạo cảm thấy nơi nào đó của cơ thể trở nên cứng rắn!

      thể nhẫn nại nhiều hơn được nữa, đôi môi càng thêm điên cuồng ở trong miệng công thành đoạt đất, hút hết hương thơm cùng ngọt ngào của , bàn tay nóng bỏng leo lên nơi đỉnh nhọn trắng nõn của .

      Đến khi chạm vào đỉnh núi, Sở Thiên Ngạo hít vào hơi, cả người quả muốn điên rồi!

      Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn mặc áo lót!

      Sau khi về đến nhà Mạc Tiểu Hàn liền cởi quần áo thay áo ngủ, dĩ nhiên là mặc áo lót. Bị tin nhắn của Sở Thiên Ngạo gọi xuống lầu, vốn chỉ nghĩ đứng ở bên cạnh xe cùng Sở Thiên Ngạo vài lời coi như xong. Nhất thời trở nên lười, chỉ khoác thêm cái áo khoác bên ngoài bộ quần áo ngủ mà thôi.

      thể nghĩ đến trở thành miếng dê béo đưa vào miệng Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy thân thể như sắp nổ tung, nếu tiến vào nơi ngọt ngào mềm mịn kia, nhất định giống như con dã thú xé nát Mạc Tiểu Hàn mà đem ăn hết!

      Tình trạng của Mạc Tiểu Hàn cũng khá hơn chút nào.

      Bị Sở Thiên Ngạo kích thích như vậy, với trêu đùa của , nơi sâu kín của là dòng suối chảy nước róc rách.

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo lại điên cuồng muốn vào nơi đó, Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng cả mặt, liều mạng giãy dụa ngăn cản, sợ bị phát nơi này của mình ướt đẫm.

      Sở Thiên Ngạo quản nhiều được như vậy nữa! Nếu được thỏa mãn, phát điên!

      Đôi tay kềm chặt hai tay kháng cự của Mạc Tiểu Hàn giơ lên đỉnh đầu, phía dưới đầu gối đẩy hai chân ngượng ngùng của dang ra, đầu lưỡi nóng bỏng cứ mút vào nơi sâu kín trực tiếp như thế.

      "A. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn rên lên tiếng như mèo con nũng nĩu. . . . . . Hoàn toàn bị rơi vào trong ngọn lửa tình của Sở Thiên Ngạo. . . . . .

      Chiếc xe hơi màu đen hiệu Bugatti, ở dưới ánh trăng run lên cái , chứng kiến hai người bên trong xe cuồng dã và nhiệt tình.

      Cố Cẩm Tâm nghe điện thoại xong trở lại phòng khách, phát Tiểu Hàn có ở đây. Đến phòng ngủ xem, cũng có.

      kỳ quái, trễ như thế mà Tiểu Hàn còn đâu vậy? Cố Cẩm Tâm kêu hai tiếng, cũng có ai trả lời. Cầm điện thoại gọi Mạc Tiểu Hàn.

      Dưới đống quần áo xốc xếch, điện thoại của Mạc Tiểu Hàn phát ra tiếng chuông yếu ớt.

      Mạc Tiểu Hàn bị thiêu đốt cả người trở nên nóng bỏng, nghe tiếng điện thoại di động, ý thức mơ hồ mới tỉnh táo lại chút.

      Đưa tay dò xét trong đống quần áo, muốn tìm điện thoại di động. Nhất định là Cẩm Tâm tìm được nên mới sốt ruột, trong lòng Mạc Tiểu Hàn có chút ảo não, mới vừa rồi nên tiếng cho Cẩm Tâm biết.

      Sở Thiên Ngạo vẫn chôn sâu ở trong cơ thể , nơi nóng bỏng cứng rắn vẫn cọ sát sâu vào nhụy tâm mềm mại nhất của .

      Tay đè vào bàn tay bé của : " cho nhận!" Giọng ám muội nhưng từ tính, mang theo mùi vị dục vọng đầu độc lòng người.

      "Là điện thoại……….Cẩm Tâm. . . . . . . . . Bị Sở Thiên Ngạo luật động rút ra đâm vào như vậy, giọng của Mạc Tiểu Hàn trở nên run rẩy vỡ vụn.

      Lý trí cho biết, nên đẩy người đàn ông người này ra, rồi quay về nhà ngay lập tức.

      Nhưng có lẽ sâu trong thân thể truyền tới khoái cảm trí mạng, lại khiến cho đắm chìm, khiến rất khoan khoái dễ chịu.

      Là do hơi sức Sở Thiên Ngạo quá mạnh, nên mình hoàn toàn giãy thoát được, Mạc Tiểu Hàn chỉ có thể thầm tự nhủ lừa mình dối người như vậy.

      Gò má trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn vì động tình mà trở nên đỏ ửng, cái mũi xinh cũng rịn ra tầng mồ hôi mịn, Sở Thiên Ngạo nhìn Mạc Tiểu Hàn, dục vọng trong lòng càng sâu, càng gia tăng sức mạnh cùng tốc độ.

      Cố Cẩm Tâm gọi Mạc Tiểu Hàn được, trong lòng có chút sợ hãi.

      trễ thế này, Tiểu Hàn ràng là mang theo điện thoại, tại sao nhận? Có phải là xảy ra chuyện gì hay ?

      Nhớ lại hôm nay lúc ăn cơm Bùi Tuấn dám đoạt lấy điện thoại di động của , lưu số điện thoại của vào, Cố Cẩm Tâm vội vàng bấm điện thoại gọi Bùi Tuấn.

      Bùi Tuấn mới vừa tắm xong ra ngoài. Thấy là điện thoại của Cố Cẩm Tâm, gương mặt tuấn tràn ra nụ cười.

      "Sao, Cẩm Tâm, vừa mới chia tay, bắt đầu nhớ tôi?" Bùi Tuấn bất cần đời .

      "Ai nhớ ! đúng là tự sướng!" Cố Cẩm Tâm vui , "Bùi Tuấn, gọi cho Sở Thiên Ngạo, hỏi xem Tiểu Hàn có phải ở cùng !"

      Bùi Tuấn kinh ngạc: "Tối nay phải chúng tôi đưa và Tiểu Hàn về nhà sao?"

      "Đúng vậy a, Tiểu Hàn về cùng tôi. Nhưng vừa rồi tôi lên ban công gọi điện thoại trở lại, thấy Tiểu Hàn!" Cố Cẩm Tâm lo lắng , "Gọi điện thoại ấy cũng nhận. Tôi lo lắng có phải là xảy ra chuyện gì hay ."

      Nụ cười ở khóe miệng Bùi Tuấn sâu hơn, khó trách Sở Thiên Ngạo đưa về đến nhà sau đó lại đâu mất, lúc ấy còn tưởng rằng Sở Thiên Ngạo có chuyện gì gấp, cũng hỏi nhiều.

      Nhìn dáng vẻ ấy, nhất định là Sở Thiên Ngạo quay trở lại tìm Mạc Tiểu Hàn rồi.

      Haiz, người đàn ông này, tuần lễ cũng nhịn được sao? Mạc Tiểu Hàn có mị lực như vậy sao? Trở thành thuốc phiện của ?

      Bùi Tuấn cười híp mắt mở miệng: "Đừng lo lắng. Mạc Tiểu Hàn xảy ra chuyện . chừng tại còn hưởng thụ!" .

      Trong lời ràng ám chỉ trắng trợn khiến Cố Cẩm Tâm lập tức đỏ mặt.

      " gì thế! Đưa số điện thoại của Sở Thiên Ngạo cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho !" Cố Cẩm Tâm rất sợ Mạc Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì.

      "Được rồi, đừng tức giận. Tôi đưa là được." Bùi Tuấn cúp điện thoại, tự nhủ: "Thiên Ngạo, đừng trách tôi quấy rầy chuyện tốt của a, là Cố Cẩm Tâm ép tôi."

      Nghĩ đến Cố Cẩm Tâm, ý đùa giỡn trong mắt Bùi Tuấn càng sâu hơn. Ngày mai tiểu nha đầu đến công ty làm, rất tò mò đợi.

      khí nóng bỏng bên trong xe đáng sợ, nhiệt độ cơ thể của hai người đều nóng hầm hập, mồ hôi xuống ướt cả ghế ngồi.

      Dưới đống quần áo, điện thoại của Sở Thiên Ngạo cũng phát ra tiếng chuông trầm muộn.

      "Shit!" , Sở Thiên Ngạo trong thời khắc tình nồng, giờ phút này điện thoại của ông trời gọi cũng nhận!

      Đưa tay nhấc điện thoại ấn phím tắt máy. Sở Thiên Ngạo bắt đầu hết sức chuyên chú hưởng thụ bữa tiệc lớn của .

      Mùi vị của Mạc Tiểu Hàn quá thơm, khiến mê muội sâu, muốn ngừng mà được!

      Điện thoại của Mạc Tiểu Hàn ai nhận, điện thoại của Sở Thiên Ngạo cũng chịu nghe. Cố Cẩm Tâm gấp đến độ rối tung, chỉ sợ Mạc Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì.

      Trong xe, Sở Thiên Ngạo gắt gao ôm Mạc Tiểu Hàn, vùi đầu ở cổ của . Hút mùi thơm nhàn nhạt người .

      "Mau thả tôi trở về, Cẩm Tâm nhất định sốt ruột. . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn đẩy đẩy Sở Thiên Ngạo. rất xấu hổ, tại sao mỗi lần đều là như vậy? Từ lúc bắt đầu vội vã đến cuối cùng hưởng thụ, tại sao luôn chạy thoát dục vọng mãnh liệt của Sở Thiên Ngạo?

      Mặc dù giữa và Sở Thiên Ngạo trong lúc đó quả rất hợp, tất cả cảm giác cũng rất thỏa mãn, Sở Thiên Ngạo mang đến cho khoái cảm chét người. Nhưng, trong lòng rất ràng, Sở Thiên Ngạo thích hợp với , phải là người đàn ông có thể sống cả đời với .

      Nếu dã buông tay, tại sao lại muốn làm loại chuyện mà những người nhau mới có thể làm?

      Đầu ó Mạc Tiểu Hàn rối loạn, chỉ muốn trở về nhanh chút.

      " buông. . . . . . Mạc Tiểu Hàn, em tôi. Đừng lừa gạt mình nữa." Giọng của Sở Thiên Ngạo bị chặn ở gáy Mạc Tiểu Hàn, có điểm nghèn nghẹn.

      ". . . . . ."

      "Mạc Tiểu Hàn, em dám vừa rồi em thoải mái sao?" Sở Thiên Ngạo ngẩng đầu lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.

      ". . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn im lặng. Đây chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần có được hay ? Sinh lý phù hợp chê vào đâu được, có nghĩa đó chính là tình .

      Sở Thiên Ngạo vẫn nằm người Mạc Tiểu Hàn. Bàn tay với cái hộp phía trước.

      tay ôm Mạc Tiểu Hàn ngồi ở đầu gối của mình, thân thể dán vào nhau chặt. Sở Thiên Ngạo lấy ra cái hộp rất đẹp.

      "Mở ra xem chút, có thích hay ." Sở Thiên Ngạo bên tai Mạc Tiểu Hàn, đầu lưỡi lại như có như trêu chọc vành tai nhạy cảm của .

      " xin lỗi, tôi thể nhận." Mạc Tiểu Hàn mắt khép hờ.

      nhìn thấy cơ thể trắng nõn mảnh vải của mình, dính sát vào cơ thể màu lúa mạch của Sở Thiên Ngạo. Bộ dáng kia, giống như là đôi tình nhân nhau thắm thiết.

      Đây coi là cái gì? Quan hệ của và Sở Thiên Ngạo, còn là quan hệ của tình nhân và kim chủ, nhưng bọn họ cũng phải là người , dựa vào cái gì mà nhận quà tặng của Thiên Ngạo?

      "Mạc Tiểu Hàn!" Tâm trạng rất tốt của Sở Thiên Ngạo bị câu lãnh đạm " thể nhận" của Mạc Tiểu Hàn đánh bại hoàn toàn!

      Người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ gì? Mới vừa rồi còn như con mèo ở rên rỉ trong ngực rên rỉ, bây giờ lại bắt đầu tỏ ra cao ngạo sao?

      Sở Thiên Ngạo trừng Mạc Tiểu Hàn: "Mở ra! Nếu hôm nay em đừng mơ tưởng về nhà!"

      Mạc Tiểu Hàn từ cửa sổ xe nhìn lên lầu, đèn nhà Cố Cẩm Tâm vẫn sáng, trễ thế này, Cẩm Tâm còn chưa ngủ, nhất định vẫn còn đợi chứ. Cẩm Tâm nhất định rất lo lắng.

      Dùng dằng mở hộp ra, Mạc Tiểu Hàn nhất thời ngây dại!

      Trong hộp, là tượng người bằng kim cương, tay nghề rất tinh tế, khắc kim cương rất đẹp, dưới ánh đèn đường chiếu xuống, phát ra ánh sáng chói mắt .

      Tượng người này nhìn có vẻ quen mắt, Mạc Tiểu Hàn đưa lại gần nhìn kỹ.

      Trời, tượng người này giống như đúc! Hai mắt to, lỗ mũi vểnh lên ngạo nghễ, ánh mắt linh động kia, còn phải là ai?

      Tượng người này. . . . . . Là do Sở Thiên Ngạo đặc biệt làm vì ?

      Kim cương nhiều như vậy, hơn nữa lại làm thủ công, nhất định tốn rất nhiều rất nhiều tiền phải ?

      Nhiều tiền như vậy, chính là vì làm tượng người giống như ? Vì muốn thích phải ?

      cảm động, đột nhiên dâng lên trong đầu của Mạc Tiểu Hàn. . . . . . Lần trước cùng Sở Thiên Ngạo dạo các cửa hàng, thấy tượng người bằng thủy tinh, cảm thấy rất thú vị, liền nhìn chăm chú. ngờ Sở Thiên Ngạo vẫn còn nhớ. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn giương mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, trong mắt có chút ươn ướt.

      Thấy biểu tình của Mạc Tiểu Hàn, tâm trạng Sở Thiên Ngạo tốt hơn rất nhiều. Mạc Tiểu Hàn rất thích cái tượng người kim cương này, quan sát biểu tình của là có thể nhận ra.

      "Sao, có phải em rất cảm động hay ?" Đôi môi Sở Thiên Ngạo liếm láp tỉ mỉ vào giữa gáy Mạc Tiểu Hàn, giọng mang theo hương vị mị hoặc .

      Trong đầu Mạc Tiểu Hàn rất loạn, cục diện này, biết phải kết thúc như thế nào!

      Tiếp nhận Sở Thiên Ngạo? Cá tính bá đạo lãnh khốc kia, có thể chịu được bao lâu? ngày, hai ngày, hay là cả đời?

      chấp nhận? Nhìn ánh mắt cưng chiều của Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn có chút đành lòng.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 130: kiều diễm trong xe

      [​IMG]
      Đột nhiên, ánh đèn pin từ xa chiếu tới.

      Giọng Cố Cẩm Tâm truyền tới: "Tiểu Hàn, cậu ở đâu? Tiểu Hàn. . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn nhanh cầm điện thoại di động lên, điện thoại di động vừa rồi bị Sở Thiên Ngạo cưỡng ép tắt máy, Cẩm Tâm tìm được , nhất định rất lo lắng.

      muốn gọi điện thoại cho Cố Cẩm Tâm, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa có mặc quần áo. Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào người.

      "Tiểu Hàn, cùng tôi về nhà có được hay ?" Sở Thiên Ngạo bắt được tay Mạc Tiểu Hàn, để cho mặc quần áo.

      Vừa rồi mặc dù rất thỏa mãn, nhưng vẫn cảm thấy đủ. Vẫn muốnmột lần thêm lần. gian bên trong xe quá , làm trở ngại hoạt động của . Nơi dưới bụng lại bắt đầu rục rịch chộn rộn. Từ từ nghếch đầu lên.

      ". phải buông tay sao? Sao lại như vậy?" Nghe giọng của Cố Cẩm Tâm kêu càng ngày càng xa, Mạc Tiểu Hàn nôn nóng, trễ thế này, mình Cẩm Tâm tìm khắp nơi, ngộ nhỡ gặp chuyện may làm thế nào!

      "Tôi bỏ được, tôi hối hận." Sở Thiên Ngạo do dự chút, cuối cùng ra những lời này.

      Lời khép nép kiểu này, đặt vào tình huống như trước kia, đánh chết Sở Thiên Ngạo cũng thể ra khỏi miệng. Nhưng hôm nay, cam tình nguyện hạ mình vì Mạc Tiểu Hàn.

      Sở Thiên Ngạo có khi nào qua lời như vậy với phụ nữ, cho tới bây giờ chỉ có phụ nữ cầu xin , làm gì đến phiên năn nỉ phụ nữ?

      Từ biểu và phản ứng vừa rồi của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo nắm chắc trăm phần trăm, Mạc Tiểu Hàn nhất định đồng ý.

      Tính khí của Mạc Tiểu Hàn dần dần cũng hiểu , chỉ thích mềm thích cứng, dịu dàng dỗ dỗ dành dành, những cái gai người cũng dương lên như vậy.

      Mạc Tiểu Hàn kéo tay Thiên Ngạo ra, vội vã mặc quần áo.

      Hai ngày trước, bên cạnh chung cư mới xảy ra án mạng, nghe có tội phạm cưỡng gian phụ nữ khắp nơi, nếu như đối phương phản kháng, trước cưỡng gian sau giết.

      Hoàn toàn để ý tới Sở Thiên Ngạo rốt cuộc cái gì, Mạc Tiểu Hàn vừa mặc quần áo vừa vội vã : "Sở Thiên Ngạo, chúng ta thích hợp. Làm bạn bè bình thường cũng được."

      Cầm điện thoại di động lên, đè xuống nút mở máy, vội vã bấm điện thoại của Cố Cẩm Tâm.

      "Mạc Tiểu Hàn!" Tình cảm vừa thổ lộ của mình hoàn toàn bị Mạc Tiểu Hàn coi thường, Sở Thiên Ngạo cảm giác mình uất ức đủ rồi!

      Người phụ nữ này, quả thực là thể lý! tim phổi!

      Vừa rồi còn ở dưới thân mình rên rỉ, tiếng kêu mê hoặc đến tận xương, bây giờ mặc quần áo vào liền trở mặt!

      Sở Thiên Ngạo từ trong tay Mạc Tiểu Hàn đoạt lấy điện thoại di động, quay kiếng xe xuống, ném điện thoại di động ra ngoài thương tiếc!

      Cố Cẩm Tâm bên này vừa mới bấm nghe điện thoại." Này, Tiểu Hàn! Cậu ở đâu!" thanh vui mừng truyền ra.

      Mạc Tiểu Hàn chỉ nghe Cố Cẩm Tâm câu"Này", còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động bị Sở Thiên Ngạo hung hăng ném ra ngoài!

      "Sở Thiên Ngạo! rốt cuộc có biết mình vừa làm cái gì hay !" Mạc Tiểu Hàn tức giận toàn thân phát run, hung hăng trừng : "Cái người điên này! Tôi cùng trở về! Mãi mãi !"

      Hung hăng đẩy Sở Thiên Ngạo, muốn xuống xe.

      câu" cùng trở về" hoàn toàn khơi dậy lửa giận nhẫn nại lâu của Sở Thiên Ngạo!

      Bàn tay mạnh mẽ đẩy Mạc Tiểu Hàn vào ghế sau, tiếng vải bị xé rách, áo ngủ mỏng manh của Mạc Tiểu Hàn trong phút chốc tan tành thành mảnh vụn!

      "Rất tốt! Mạc Tiểu Hàn, đây là tự tìm!" Sở Thiên Ngạo hung dữ gầm , bàn tay cứng như sắt mạnh mẽ tách chân Mạc Tiểu Hàn ra, vật lửa nóng to dài trong nháy mắt hung hăng đâm thấu mật đạo vẫn còn ẩm ướt.

      "Sở Thiên Ngạo! Cái người điên này! bị thần kinh sao! Tôi hận !" Mạc Tiểu Hàn đưa tay cào vào mặt Sở Thiên Ngạo, vừa rồi mình lại vẫn mềm lòng, là có mắt như mù, người đàn ông này, căn bản là ác ma, là tên điên, là tên thần kinh!

      Mạc Tiểu Hàn sao có thể đánh thắng được Sở Thiên Ngạo, đôi tay bị khống chế chặt, chỉ có thể để di động nhanh.

      Hai mắt Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn chằm chằm lên mui xe, biến thành búp bê vải có bất kỳ tình cảm cùng suy nghĩ gì. . . . . .

      Bùi Tuấn trong côn buồn ngủ lại lần nữa bị chuông điện thoại đánh thức.

      "Chuyện gì?" nhịn được hét lớn tiếng, nhưng sau khi nghe được giọng của đối phương, thái độ lập tức trở nên dịu dàng: "A, Cẩm Tâm, thế nào? Đừng khóc a."

      Cố Cẩm Tâm lo lắng đến độ phát khóc, giọng cũng thút tha thút thít : "Bùi Tuấn, Tiểu Hàn. . . . . . ấy có thể xảy ra chuyện. . . . . . Mới vừa rồi ấy gọi điện thoại cho tôi, vừa. . . . . . Vừa nhận. . . . . . Điện thoại liền cúp. . . . . . Giống như bị ném vào thứ gì rồi. . . . . . Tôi nghi ngờ, nghi ngờ ấy bị bắt cóc rồi. . . . . ."

      Chân mày Bùi Tuấn nhíu lại. Nếu Mạc Tiểu Hàn ở cùng Sở Thiên Ngạo, cũng như vậy a.

      Lúc đầu nhận điện thoại, có thể là hai người ” nhau, nhưng bây giờ qua hai giờ rồi, thể nào vẫn còn làm chuyện đó chứ? Thể lực Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ tốt như vậy?

      Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      "Bùi Tuấn, mau giúp tôi. . . . . . Tìm Tiểu Hàn ! . . . . . . Xem Sở Thiên Ngạo. . . . . . Rốt cuộc có ở nhà , Tiểu Hàn có phải. . . . . . Bị bắt cóc rồi ?" Cố Cẩm Tâm khóc ra hơi.

      rất lo lắng cho Tiểu Hàn.

      "Được rồi dược rồi, ngoan, đừng khóc. Em ở đâu, tôi lập tức tới ngay." Cho tới bây giờ Bùi Tuấn luôn là người đa tình, vừa nghe tiếng khóc của Cố Cẩm Tâm, cảm thấy đau lòng. Vội vàng dịu dàng trấn an.

      Cố Cẩm Tâm ngơ ngác ngồi ở cạnh vườn hoa, vừa nhìn thấy Bùi Tuấn từ trong xe bước xuống, nước mắt nhịn lâu mãnh liệt trào ra, khóc lớn lên.

      "Bùi Tuấn, tôi lạc mất Tiểu Hàn. . . . . .Rồi . . . . . ."

      Thấy Cố Cẩm Tâm khóc đau lòng như vậy, bờ vai thon gầy run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài gương mặt, ánh mắt nhìn Bùi Tuấn, giống như đứa bé lạc đường tìm thấy mẹ, tràn đầy lệ thuộc.

      Lòng Bùi Tuấn đột nhiên mềm nhũn, sải bước tới, nhanh chóng ôm cơ thể nhó bé của . Cố Cẩm Tâm ngồi ở bên ngoài rất lâu, người lạnh buốt .

      Bùi Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Cố Cẩm Tâm, bàn tay dịu dàng lau nước mắt của , "Ngoan, đừng khóc. Tôi giúp em tìm. Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì đâu. Yên tâm !"

      Bùi Tuấn từ trước đến giờ đầu chỉ biết cười híp mắt, mặt khó có vẻ trầm ổn như vậy, nhìn thân hình cao lớn của Bùi Tuấn, Cố Cẩm Tâm nhất thời cảm thấy trong lòng yên tâm rất nhiều.

      Bùi Tuấn bấm điện thoại của Sở Thiên Ngạo, vẫn tắt máy. Bùi Tuấn lại gọi điện thoại trong nhà của Sở Thiên Ngạo. Quản gia cậu chủ vẫn chưa về nhà.

      Kỳ quái, Sở Thiên Ngạo đâu đây?

      Muốn tìm Mạc Tiểu Hàn, bây giờ đầu mối hai người cũng có, chỉ có thể theo Sở Thiên Ngạo. Nhưng điện thoại của Sở Thiên Ngạo cũng gọi được!

      "Cẩm Tâm, em có tìm ở xung quanh chưa ?" Bùi Tuấn đột nhiên hỏi.

      Nếu như Sở Thiên Ngạo quay lại tìm Mạc Tiểu Hàn, vậy bọn họ nhất định là ngồi trong xe của Sở Thiên Ngạo. chừng lại ở xung quanh chung cư.

      "A, tôi chưa tìm xung quanh chung cư. . . . ." Câu hỏi của Bùi Tuấn lập tức nhắc nhở Cố Cẩm Tâm, vừa rồi lúc xuống lầu, hình như là thấy dưới lầu có chiếc xe, chỉ vì trời quá tối, lại bị bóng cây che, nên nhìn kỹ.

      Bây giờ nghĩ lại, chiếc xe này hình như giống xe của Sở Thiên Ngạo .

      Kéo Bùi Tuấn chạy ngược trở về.

      Trong xe, Mạc Tiểu Hàn giống như búp bê có sinh khí, vẫn để cho Sở Thiên Ngạo ra ra vào vào.

      Sở Thiên Ngạo rốt cuộc cũng để ý tới cảm nhận của Mạc Tiểu Hàn. Mật đạo của Mạc Tiểu Hàn, mút chặt, khiến thoải mái sắp nổi điên.

      ánh đèn pin chiếu vào bảng số xe lên, Bùi Tuấn vui mừng liếc nhìn Cố Cẩm Tâm cái, "Là xe của Thiên Ngạo!" Bùi Tuấn kéo tay Cố Cẩm Tâm tay chạy tới cạnh xe.

      Sở Thiên Ngạo trong trầm mê sâu, hai mắt chợt bị ánh đèn chiếu vào lóe lên cái.

      "Shit!" Sở Thiên Ngạo phát ra tiếng nguyền rủa thấp, rốt cuộc là ai, trễ thế này còn cầm đèn pin chiếu khắp nơi! Nếu phải sắp tới thời khắc mấu chốt, muốn xông ra đem người kia đánh trận tơi bời!

      Cố Cẩm Tâm cầm đèn pin cùng Bùi Tuấn chạy đến trước xe Sở Thiên Ngạo."Sở. . . . . ." Mới vừa kêu lên tiếng, ánh mắt lại chứng kiến cảnh tượng trong xe, chợt quay mặt .

      Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn lại trong xe làm loại chuyện đó!

      Mặt của Cố Cẩm Tâm nhất thời thẹn thùng đỏ bừng! Hận thể tát cho mình cái! Muốn chết cho xong, sao còn dùng đèn pin chiếu vào trong xe!

      Bùi Tuấn cũng liếc nhìn tình huống trong xe, lúng túng ra mặt, kéo Cố Cẩm Tâm hướng bên cạnh tới.

      Trong xe Mạc Tiểu Hàn lại sợ tới mức giật mình. Máu cả người trào hết lên mặt!

      Nhất định là Cẩm Tâm! Cẩm Tâm thấy cùng Sở Thiên Ngạo ở trong xe làm chuyện như vậy! Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình muốn chết!

      Đời này còn mặt mũi gặp người ta rồi !

      Sở Thiên Ngạo cũng cảm thấy như vậy, muốn rút ra, nhưng lại bỏ được cảm giác sắp lên đỉnh. Chợt rung động mấy cái, đem nhiệt lưu nóng bỏng toàn bộ tưới vào thân thể Mạc Tiểu Hàn rồi mới lui ra ngoài.

      Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn lúng túng ngồi ở băng đá phía xa, mặt của Cố Cẩm Tâm đỏ lên giống như tấm vải đỏ, may là trời tối đen, nên Bùi Tuấn thấy nét mặt của .

      Người đàn ông quả nhiên là động vật, vừa rồi nhìn thấy chuyện kia, khiến cả người Bùi Tuấn muốn bốc cháy!

      bên cạnh, mùi thơm nhàn nhạt người thoảng đưa trong gió, Bùi Tuấn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Mùi vị Cố Cẩm Tâm, chắc cũng tệ . . . . . .

      "Hai người tới làm gì!" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng quát khiến Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm cùng lúc ngẩng đầu lên.

      Toàn thân Sở Thiên Ngạo là tức giận, đứng trước mặt , ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn đâm thủng mặt bọn họ.

      "Thiên Ngạo. . . . . . ngại. . . . . . Chúng tôi nghĩ tới hai người. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Bùi Tuấn có chút xấu hổ giải thích.

      Thời điểm ai làm chuyện đó mà bị người khác bắt gặp cũng vô cùng khó chịu! Bùi Tuấn vô cùng hiểu Sở Thiên Ngạo.

      Cố Cẩm Tâm lại lúng túng ra lời.

      Sắc mặt của Sở Thiên Ngạo trầm khó coi. Rất muốn đem Bùi Tuấn đánh cho trận.

      "Tiểu Hàn đâu?" Cố Cẩm Tâm lấy hết dũng khí hỏi, vừa rồi tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại thấy mặt Tiểu Hàn là vẻ tuyệt vọng và bất lực, rất lo lắng cho Mạc Tiểu Hàn.

      Sở Thiên Ngạo gì. Lạnh lùng xoay người về phía chiếc xe.

      Vẻ mặt người phụ nữ đó vừa rồi có chút dọa người, trong lòng của khỏi chợt có chút khẩn trương.

      Mở cửa xe, gương mặt tuấn tú của Sở Thiên Ngạo thoáng chốc trở nên trắng bệch: "Tiểu Hàn!" Tiếng gầm khàn khiến cho người ta tim tan mật nát!

      "A! A! !" theo phía sau Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm phát ra tiếng thét thảm thiết.

      Trong xe, khắp nơi đều là máu! Mạc Tiểu Hàn mặc bộ quần áo rách tơi tả, thở thoi thóp nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, trong tay còn cầm con dao rọc giấy.

      Cổ tay trái của vết cắt sâu nhìn rất ghê rợn.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 131: 17 tuổi non nớt

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn nằm giường bệnh, mu bàn tay là kim châm, vô nước biển, sắc mặt trắng bệch đến khiến lòng người kinh hãi.

      Hai mắt Cố Cẩm Tâm khóc đến đỏ quạch, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo: "Tổng giám đốc Sở, tôi van cầu , bỏ qua cho Tiểu Hàn ! cần cưỡng ép ấy nữa!"

      Vốn là rất hi vọng thúc đẩy Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn , nhưng nằm mơ cũng nghĩ đến, Tiểu Hàn thế nhưng lại bài xích Sở Thiên Ngạo như vậy!

      Tối hôm qua Sở Thiên Ngạo đêm ngủ, trong mắt đều là tia máu.

      Nghe lời Cố Cẩm Tâm, đôi mắt máu đỏ híp lại nguy hiểm, tức giận muốn đánh người. Nếu phải tối hôm qua bị Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm bắt gặp, Mạc Tiểu Hàn cũng tìm tới cái chết!

      Bùi Tuấn nhìn thấy tình cảnh hay, vội vàng chạy tới khuyên can: "Được rồi được rồi, cũng may Tiểu Hàn có việc gì. Bác sĩ may nhờ cấp cứu kịp thời."

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo tràn đầy tức giận chỗ phát tiết, Bùi Tuấn vừa đúng làm nơi cho trút giận.

      Hung hăng đấm mang theo tiếng gió nện vào mặt Bùi Tuấn! Bùi Tuấn biết Sở Thiên Ngạo khổ sở trong lòng, cũng đánh trả, chỉ né tránh.

      Cố Cẩm Tâm thấy Sở Thiên Ngạo đánh Bùi Tuấn,tức giận nhào tới, đánh Sở Thiên Ngạo: " làm gì đấy! Đều tại ! Tiểu Hàn như vậy đều là do làm hại! còn giận lây người khác!"

      Hảo cảm trong lòng Cố Cẩm Tâm đối với Bùi Tuấn nhất thời tăng lên gấp bội, có so với Sở Thiên Ngạo, mới thấy Bùi Tuấn tốt .

      điều dưỡng vội vã chạy tới: "Đừng đánh nhau nữa! Bệnh nhân tỉnh rồi!"

      Sở Thiên Ngạo đẩy Bùi Tuấn, chạy về phía phòng bệnh. Nhịp tim đập dồn dập.

      Mạc Tiểu Hàn nằm giường bệnh, cả người tái nhợt giống như giấy trắng. Hai mắt to trống rỗng nhìn trần nhà. Đối với ba người vừa tới hoàn toàn thờ ơ.

      "Tiểu Hàn, cậu tỉnh!" Cố Cẩm Tâm nhào qua, ân cần nhìn Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cố gắng nhìn Cố Cẩm Tâm nặn ra nụ cười yếu ớt. Ánh mắt cũng liếc qua nhìn thấy Sở Thiên Ngạo bên cạnh, yên lặng xoay đầu .

      Hàm râu gương mặt tiều tụy của Sở Thiên Ngạo mọc thành màu xanh, khiến cả người nhìn qua rất sa sút.

      Đứng ở trước giường bệnh, Sở Thiên Ngạo biết nên gì với Mạc Tiểu Hàn.

      gì, tựa hồ cũng quá nông cạn, trước sinh tồn của người ta, còn có thể cái gì? phải hung thủ, nhưng chính là người đẩy Mạc Tiểu Hàn đến đường cùng.

      Nếu như lúc ấy, ấy muốn tìm Cố Cẩm Tâm, ngăn trở. . . . . . Nếu như thời điểm lần thứ hai tiến vào , dịu dàng chút, đừng dã man. . . . . .

      Nhưng, đời này có nếu như. . . . . .

      Sở Thiên Ngạo chán nản cúi đầu, từ trong túi lấy ra tượng người bằng kim cương, đặt nhè bên cạnh gối của Mạc Tiểu Hàn .

      Tượng người nho , hai mắt to, lóe lên ánh sáng quật cường.

      Khiến Sở Thiên Ngạo nhớ tới lần đầu tiên thấy Mạc Tiểu Hàn chính là cái đêm mưa ấy, xe của làm ngã , ánh đèn xe sáng chói chiếu vào mặt của , hai mắt to, cũng lóe lên ánh sáng như vậy.

      Khiến Sở Thiên Ngạo trong nháy mắt nhớ kỹ Mạc Tiểu Hàn.

      " , tôi muốn nhìn thấy nữa." giường, Mạc Tiểu Hàn giọng . Giọng vẫn còn chút khàn khàn.

      Ánh mắt sâu như nước của Sở Thiên Ngạo nhìn chăm chú vào mặt của Mạc Tiểu Hàn.

      Lời lạnh như băng khiến tia hi vọng cuối cùng cuối cùng trong lòng tan vỡ. Có lẽ, đến thời điểm nên buông tay rồi. . . . . .

      Nhìn Mạc Tiểu Hàn lần cuối. Đôi môi mỏng mím chặt. gương mặt tuấn lộ vẻ gì, nhưng cả người tràn ngập hơi thở bi thương.

      "Mạc Tiểu Hàn, tôi để em tự do." Khàn khàn ra tiếng, xong xoay người rời . dừng lại thêm giây nào nữa.

      Ánh mặt trời chiếu xuyên vào đây, Sở Thiên Ngạo đưa lưng về phía ánh mặt trời rời , bóng dáng cao lớn ấy sao đơn như thế.

      ——————————————

      Tiết trời dần dần lạnh. Trong nháy mắt ba tháng trôi qua.

      Hôm nay trời mưa, làn nước lạnh như băng theo gió thổi vào cửa sổ. Mạc Tiểu Hàn chạy nhanh lên sân thượng thu quần áo.

      Mấy tháng này, vẫn ở nhà. Dựa vào mạng viết văn cho tòa soạn sống qua ngày. Cẩm Tâm thu tiền phòng của , là cảm tạ. Mạc Tiểu Hàn đứng ở ban công, ánh mắt nhìn về nơi xa, mới chợt phát , ra mùa đông tới. . . . . .

      Lá cây rụng xơ xác. Xen lẫn nước mưa theo gió lạnh thổi vào người, Mạc Tiểu Hàn khỏi rùng mình cái.

      "Tiểu Hàn. . . . . . Tớ về rồi!" Cố Cẩm Tâm vào giơ lên cái túi, hôm nay ra ngoài gặp khách, cho nên về sớm. Cảm giác có người ở nhà chờ mình rất vui. Thấy Mạc Tiểu Hàn ở nhà bận rộn, Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất ấm áp.

      Mạc Tiểu Hàn trong bếp hầm cháo gà cách thủy, trong phòng khắp nơi đều là mùi thơm nồng nặc của cháo gà."Tiểu Hàn, cậu tốt! Ai mà nào cưới cậu nhất định rất hạnh phúc!" Cố Cẩm Tâm cảm động .

      Mạc Tiểu Hàn khẽ mỉm cười: "Để tớ lấy cho cậu chén canh! Hôm nay lạnh quá, uống chút canh ấm hơn chút."

      Hai người ngồi ở bàn ăn, ánh đèn ấm áp chiếu vào món ăn phong phú trênbàn, khiến người ta cảm thấy đói bụng.

      "Tiểu Hàn, Chủ nhật công ty tớ tổ chức tắm suối nước nóng, có thể mang theo người thân, cậu với tớ chứ?" Trong miệng Cố Cẩm Tâm nhai thịt gà, ràng.

      "Tắm suối nước nóng?" Mạc Tiểu Hàn là có điểm động lòng.

      hơn mấy tháng bước ra khỏi cửa. Cả người muốn mốc meo rồi. trong thời tiết mùa đông lạnh lẽo, ngâm suối nước nóng, đúng là chọn lựa tồi.

      "Tiểu Hàn, ! Đồng nghiệp trong công ty tớ tốt vô cùng, cậu nhất định rất vui vẻ ." Cố Cẩm Tâm cố gắng giựt giây Mạc Tiểu Hàn.

      Mấy tháng nay Mạc Tiểu Hàn đều nhốt mình ở trong phòng, đến nỗi khuôn mặt vốn trắng nõn lại càng thêm trắng đến gần như trong suốt rồi. Tính tình cũng trở nên hướng nội. Nếu như ra ngoài giải sầu, có thêm bạn bè, có lẽ tốt hơn rất nhiều.

      Tổng giám mới tới của công ty nghe vẫn độc thân, dáng dấp cũng tuấn tú, có lẽ có thể tác hợp cho Tiểu Hàn. Cố Cẩm Tâm thầm tính toán.

      "Ừ. Được rồi. Dù sao tớ cũng lâu có ra cửa." Mạc Tiểu Hàn rốt cuộc gật đầu đồng ý.

      Cố Cẩm Tâm cao hứng vô cùng, lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bộ phận hành chính: "Chị Mai, ngày mai công ty tổ chức tắm suối nước nóng, tôi muốn mang thêm người thân."

      "Tên họ người thân và số CMND?"

      "Mạc Tiểu Hàn. Số CMND XXXXXXXXXXX", Cố Cẩm Tâm đọc tên tuổi và số CMND của Mạc Tiểu Hàn.

      Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Bùi Tuấn cùng Sở Thiên Ngạo thương lượng điều khoản hợp tác gần đây.

      Thư ký bộ phận hành chính cầm bảng báo cáo gõ cửa phòng làm việc.

      "Bùi Tổng, đây là danh sách hoạt động tắm suối nước nóng ngày mai, xin ngài xem qua chút." Thư ký mực cung kính .

      Bùi Tuấn cẩu thả liếc hai mắt, lúc nhìn thấy tên tuổi Mạc Tiểu Hàn sửng sốt chút. ra là lấy thân phận là người thân của Cố Cẩm để .

      Cố Cẩm Tâm tới công ty vừa mới hai ngày, Bùi Tuấn phải quốc công tác. rất nhiều tháng, sau khi về nước cũng toàn công tác, căn bản còn chưa gặp mặt Cố Cẩm Tâm.

      Loại hoạt động này do công ty tổ chức cho nhân viên, Bùi Tuấn bình thường tham gia, tránh cho xuất của mình khiến nhân viên cảm thấy gò bó. Chỉ có điều, nếu Cố Cẩm Tâm cũng , tình huống kia cũng giống nhau. . . . . .

      Khóe miệng Bùi Tuấn thoáng nụ cười. tính đem danh sách trả lại cho thư ký. Sở Thiên Ngạo đặt câu hỏi : "A tuấn, danh sách này có cái gì đặc biệt sao? Sao cậu cười giống như con mèo trộm được thịt vậy?"

      Khóe miệng Bùi Tuấn cương cứng chút. Tên Sở Thiên Ngạo này, chuyện đúng là quá thẳng thắn, bên cạnh vẫn còn nhân viên đứng ở đó, cũng cho chút thể diện.

      Bùi Tuấn nhún nhún vai: " có gì, danh sách hoạt động của công ty mà thôi." Đem danh sách đưa cho thư ký.

      Thư ký vừa tính đưa tay lấy, Sở Thiên Ngạo lại chút để ý đem danh sách cầm lấy.

      Vốn là đây là chuyện nội bộ của công ty người khác, Sở Thiên Ngạo luôn luôn tác phong lạnh lùng, căn bản phải người nhiều chuyện, nhưng giống như ma xui quỷ khiến, lại thò tay cầm lấy danh sách này, biết vì sao a, chính là muốn nhìn chút.

      Ánh mắt tùy tiện đảo qua, tên tuổi Mạc Tiểu Hàn lập tức cố định tầm mắt của .

      Nhìn thêm tên nhân viên nữa, Cố Cẩm Tâm. Trong lòng càng thêm xác định, ba chữ "Mạc Tiểu Hàn" phía này quả phải trùng tên trùng họ, mà Mạc Tiểu Hàn này, chính là Mạc Tiểu Hàn.

      Tay Sở Thiên Ngạo như bị bỏng run lên hạ xuống, lập tức đem danh sách trả lại cho thư ký.

      Sau khi thư ký đóng cửa lại. Bùi Tuấn nhàn nhạt hỏi: "Cậu thấy rồi?"

      "Ừ. Cậu gần đây có gặp ấy ?" Sở Thiên Ngạo được cảm giác trong lòng là gì. Khát vọng, còn có sợ. Suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng rất rối rắm.

      " gặp. Thời gian gần đây tôi đều phải công tác." Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo cái. Trong lòng thầm lo lắng, Sở Thiên Ngạo chẳng lẽ lại muốn tro tàn tiếp tục cháy sao?

      Vốn qua ba tháng, ba tháng chịu đựng khó khăn nhất cũng qua. Quan hệ giữa Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn phải hoàn toàn bị cắt đứt chứ?

      "Hoạt động ngày mai, tính tôi người." Sở Thiên Ngạo từ trong hộp thuốc lá bạch kim của Bùi Tuấn lấy ra điếu thuốc hút.

      Kể từ sau khi tách khỏi Mạc Tiểu Hàn, hút thuốc càng lúc càng nhiều, rượu cũng uống rất nhiều. Gương mặt tuấn càng trở nên lạnh lùng và vô tình.

      "Cậu làm gì? Đây là hoạt động nội bộ của công ty chúng tôi." Bùi Tuấn cố gắng muốn ngăn cản Sở Thiên Ngạo. cảm thấy Mạc Tiểu Hàn thích hợp với Sở Thiên Ngạo.

      Loại đàn ông có tư tưởng chiếm hữu mãnh liệt như Sở Thiên Ngạo, nên tìm người nhàng như con chim , chứ phải con nhím như Mạc Tiểu Hàn.

      "Cuộc trao đổi này cậu muốn làm rồi sao?" Sở Thiên Ngạo cầm bản hợp đồng bàn hướng Bùi Tuấn quơ quơ.

      ". . . . . ."

      Bùi Tuấn nhất thời có chút hiểu tại sao Mạc Tiểu Hàn ghét Sở Thiên Ngạo rồi. Cảm giác bị người uy hiếp, quả dễ chịu.

      "Cứ quyết định như vậy. Ngày mai tôi tới công ty gặp cậu." Sở Thiên Ngạo ném bản hợp đồng xuống, cầm áo khoác ghế sa, ra ngoài cửa.

      "Thiên Ngạo! Đợi nào...!" Bùi Tuấn kêu lên.

      "Hả?"

      " phải cậu với Mạc Tiểu Hàn là buông tay sao? Sao bây giờ lại nhất định muốn gặp mặt ấy, rốt cuộc là có ý gì?"

      "Tôi chỉ muốn . . . . . Muốn xem ấy ra sao. Yên tâm , tôi mang Vi Vi theo." Sở Thiên Ngạo chau mày. Vi Vi là bạn mới của , mới chỉ 17 tuổi, còn rất non nới. Nhưng mới ra trường đời lâu, cũng trưởng thành.

      Bùi Tuấn lắc đầu cái, tên Sở Thiên Ngạo này rốt cuộc suy nghĩ gì, nếu muốn gặp Mạc Tiểu Hàn, tại sao lại muốn mang theo hạnh phúc mới của ?

      Mới về nước hôm qua, Bùi Tuấn nghe thấy tin đồn tình cảm của Sở Thiên Ngạo rồi. Nghe đối với tuổi này vô cùng cưng chiều, vì mà vung tiền như rác.

      Ngày mai có trò hay để nhìn rồi. Bùi Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 132: Chuyến suối nước nóng

      [​IMG]
      Rất lâu bước ra khỏi cửa, đối với chuyến suối nước nóng lần này, Mạc Tiểu Hàn thấy rất hưng phấn.

      Mặc cái áo lông màu đen đơn giản, quần màu xám tro, thêm đôi giày màu đen, Mạc Tiểu Hàn chuẩn bị ra cửa.

      "Tiểu Hàn, Cậu mặc như vậy quá đơn giản rồi! Phụ nữ công ty tớ tất cả đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, cậu mặc như vậy bị họ chê cười." Cố Cẩm Tâm thấy Mạc Tiểu Hàn ăn mặc như vậy, nhíu nhíu mày.

      Kéo Mạc Tiểu Hàn vào trong phòng, đội thêm lên đầu cái mũ len màu đỏ và cái khăn quàng cổ bằng lông cừu màu xám nhạt, sau đó đẩy tới trước gương: "Nhìn xem, như vậy có phải sáng sủa hơn ?"

      Quả , đầu là chiếc mũ đỏ rất xinh, khiến cho gương mặt trắng gần như trong suốt của Mạc Tiểu Hàn thêm chút sắc thái.

      đôi mắt linh động, khuôn mặt trắng nõn nhắn, cộng thêm bộ quần áo đơn giản nhưng hề lỗi mốt, Mạc Tiểu Hàn trong gương nhìn vô cùng xinh đẹp.

      Cố Cẩm Tâm đưa Mạc Tiểu Hàn tắm suối nước nóng, nhưng ra là muốn giới thiệu cho Mạc Tiểu Hàn người tổng giám sát mới tới.

      Tạ Thiếu Hàng, tốt nghiệp đại học đứng thứ 10 toàn cầu, cha mẹ đều là quản lý cao cấp của công ty nước ngoài, lịch đẹp trai, cũng vô cùng nho nhã. Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất xứng đôi với Mạc Tiểu Hàn. Tiểu Hàn cũng nên từ trong bóng ma tự sát lần trước mà bước ra.

      Đến cửa công ty, từ xa Cố Cẩm Tâm nhìn thấy Tạ Thiếu Hàng đứng ở bên cạnh xe du lịch gọi điện thoại.

      Tạ Thiếu Hàng thấy Cố Cẩm Tâm mang theo tới, lễ phép cúp điện thoại.

      "Hi, Cẩm Tâm, mang người thân cùng tắm suối nước nóng hả?" Tạ Thiếu Hàng lễ phép chào hỏi.

      "Đúng nha, đây là bạn tốt của tôi, Mạc Tiểu Hàn. Tiểu Hàn, đây là tổng giám của tớ, Tạ Thiếu Hàng."

      Tạ Thiếu Hàng và Mạc Tiểu Hàn đồng thời đưa mắt nhìn đối phương chào hỏi. Hai bên đều trở nên sửng sốt.

      Tạ Thiếu Hàng sững sờ, là bởi vì trước mắt quá đặc biệt rồi. Mặt có chút tái nhợt, có chút u buồn, nhưng đôi mắt đen linh động gương mặt kia, đền bù lại tất cả. Cặp mắt kia, làm cho người ta vừa gặp qua thể quên được. Dùng từ để hình dung cũng đủ.

      này, có khí chất vô cùng đặc biệt, chưa từng gặp bao giờ. Tạ Thiếu Hàng cảm thấy rất ngoài ý muốn, Cố Cẩm Tâm giống như cậu con trai nghịch ngợm, sao có thể có bạn bè như này.

      Mạc Tiểu Hàn sững sờ, là bởi vì —— người đàn ông này, dáng dấp lại có mấy phần tương tự Thân Hạo Khiêm!

      Dáng vẻ lịch , con ngươi màu hổ phách, còn có phong độ nho nhã, đều có chút giống Thân Hạo Khiêm. Nhất thời có cảm giác tốt với Tạ Thiếu Hàng.

      Cố Cẩm Tâm thấy bộ dạng Tạ Thiếu Hàng, cũng biết có ấn tượng tệ với Mạc Tiểu Hàn.

      Mắt to lay chuyển cái, làm bộ ra dáng vẻ khó chịu: "Ai nha, Tiểu Hàn, bụng của tớ đột nhiên rất đau, phải vào nhà vệ sinh. Tạ tổng giám, giúp tôi đưaTiểu Hàn lên xe trước nha. Tiểu Hàn quen mọi người, phải chăm sóc ấy tốt nha. Tôi ngồi chiếc xe phía sau. Bái bai!"

      xong, như làn khói bỏ chạy .

      Mạc Tiểu Hàn có chút kinh ngạc, vừa định : "Cẩm Tâm, tớ với cậu", Cố Cẩm Tâm chạy rất xa.

      " Mạc, tôi dẫn lên." Nếu Cố Cẩm Tâm dặn dò như vậy, Tạ Thiếu Hàng vừa đúng danh chánh ngôn thuận đến gần Mạc Tiểu Hàn.

      "Cám ơn!" Mạc Tiểu Hàn lễ phép mỉm cười. Ánh mắt lại có chút dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Thiếu Hàng. Cặp mắt kia, quá giống Thân Hạo Khiêm !

      Chiếc xe lắc lư đường, Mạc Tiểu Hàn bắt đầu cảm thấy đầu có chút choáng váng muốn nôn. thường say xe, có thể do quá lâu , bây giờ lại bắt đầu say xe.

      " Mạc, có khỏe ?" Tạ Thiếu Hàng quan tâm hỏi.

      Vẻ mặt tái xanh, cộng thêm hàng mi nhắm lại chặt , cánh môi mềm mại cũng mất sắc thái, khiến người ta cảm thấy thương.

      "A, có việc gì, có chút say xe, lập tức khỏe." Mạc Tiểu Hàn giọng .

      may là tới suối nước nóng. Nếu như trễ mười phút nữa, Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình ói.

      "Tiểu Hàn, cẩn thận chút." Tạ Thiếu Hàng đỡ Mạc Tiểu Hàn xuống xe. biết từ lúc nào, từ Mạc biến thành Tiểu Hàn.

      Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn cũng lái xe chạy tới. Hai người đứng ở bên cạnh xe hút thuốc lá, chờ hợp cùng đoàn xe của nhân viên.

      Sở Thiên Ngạo hút thuốc, nhưng ánh mắt lại hướng đến hai chiếc xe du lịch nhìn.

      Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm chắc xe. Nhịp tim Sở Thiên Ngạo chợt đập mạnh.

      Là mong đợi ư, còn có chút sợ. sợ mình khống chế được, lần này cố ý dẫn theo bạn mới tới đây. Muốn để Mạc Tiểu Hàn biết, dây dưa nữa.

      "Thiên Ngạo, nhìn cái gì à?" Co 17 tuổi Khuông Vi Vi nhìn Sở Thiên Ngạo hỏi, tựa như nghe thấy, đôi mắt như mất hồn mất vía, ngừng nhìn về phía hai chiếc xe kia.

      Sở Thiên Ngạo dập tắt tàn thuốc, nhìn Vi Vi cái, câu gì.

      Vi Vi là người mẫu, vóc người rất hấp dẫn, mặc dù tuổi còn , nhưng ở giường cũng rất phóng khoáng. Công phu bám người cũng là hạng nhất .

      Bây giờ Sở Thiên Ngạo lại thích bị phụ nữ bám, Mạc Tiểu Hàn quá bám người rồi, khiến cảm nhận thất bại sâu.

      Vi Vi muốn tiếp tục làm nũng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, kinh ngạc trừng lớn mắt.

      Ánh mắt này là như thế nào?

      Tức giận mãnh liệt và đố kỵ cuồng dã, ánh mắt sâu như nước của đan vào thành đoàn, cơ hồ muốn bốc cháy lên, nếu như đây là ngọn lửa, nhất định có thể đốt cháy sạch toàn thế giới!

      Vi Vi sợ tới mức che miệng, lại dám ra tiếng. Nhìn theo tầm mắt Sở Thiên Ngạo.

      mảnh mai trắng nõn, được người đàn ông đẹp trai đỡ xuống xe. kia mặc áo long màu đen, quần màu xám tro, đầu đội cái mũ đỏ, dưới nền tuyết trắng rất đẹp mắt.

      Trong đám người, Sở Thiên Ngạo chỉ liếc mắt cái nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn.

      Chỉ có điều, ngờ, Mạc Tiểu Hàn nhanh như vậy có hạnh phúc mới. Dáng vẻ người đàn ông kia đỡ rất cẩn thận, chỉ sợ trượt chân.

      Nhưng mà dưới chân chỉ là tuyết thôi mà lại có vẻ giúp đỡ nhiệt tình như vậy sao? Sở Thiên Ngạo tức giận vô cùng, bàn tay nắm chặt kính chiếu hậu, gần như muốn bẻ gáy kính chiếu hậu!

      Bùi Tuấn cũng phát khác thường của Sở Thiên Ngạo. Theo ánh mắt của Sở Thiên Ngạo nhìn sang, cũng có chút kinh ngạc, đó phải là Tổng giám mới tới của công ty sao? Sao lại chung với Mạc Tiểu Hàn?

      Chau mày, đoán chừng là do Cố Cẩm Tâm giới thiệu. Tiểu nha đầu này, chỉ sợ thiên hạ loạn sao.

      Mắt tìm kiếm Cố Cẩm Tâm khắp nơi, rốt cuộc cũng nhìn thấy . Bùi Tuấn thầm mỉm cười, mấy tháng nay công tác khắp nơi, nhẫn nại lâu, lần này tắm suối nước nóng, nhất định phải đem Cố Cẩm Tâm ăn hết.

      Gió lạnh thổi tới, Mạc Tiểu Hàn cảm giác tốt hơn nhiều. Ngẩng đầu nhìn Tạ Thiếu Hàng mỉm cười: "Tạ tổng giám, cám ơn vẫn chăm sóc tôi. biết xấu hổ."

      Tạ Thiếu Hàng nhìn khuôn mặt nhắn thanh lệ của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng nguyện ý trăm lần: "Đừng có khách khí như vậy, cần phải vậy. Về sau kêu tôi Thiếu Hàng thôi."

      "Được. . . . . . Thôi. Thiếu Hàng, cám ơn." Mạc Tiểu Hàn nhìn Tạ Thiếu Hàng cảm ơn lần nữa, chợt giống như có linh cảm, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải.

      Chỉ liếc mắt cái, liền ngẩn người tại chỗ.

      Sở Thiên Ngạo. Là Sở Thiên Ngạo.

      Trong ngực Sở Thiên Ngạo là vô cùng xinh đẹp, chuyện với Bùi Tuấn, nhưng ánh mắt lại lướt qua đám người, gắt gao nhìn chằm chằm.

      Trong lòng Mạc Tiểu Hàn run lên. Ba tháng qua, cho là mình bình tĩnh lại.

      Nhưng khi gặp mặt lại, chợt phát , ra là chưa từng quên !

      Trong lòng ê ẩm, chợt muốn khóc. Mạc Tiểu Hàn biết mình tại sao lại như vậy. Chỉ cảm thấy người phụ nữ ôm trong ngực hết sức chướng mắt.

      Chướng mắt, cũng đau tim.

      Vào những đêm ngủ được, khi nỗ lực muốn quên , nhưng hoàn toàn vì quên được mà đau khổ, trong khi Sở Thiên Ngạo sớm vứt đến nơi nào, có hạnh phúc mới.

      Mạc Tiểu Hàn thở dài. Như vậy cũng tốt. phải cầu khẩn Sở Thiên Ngạo buông tay sao? tại Sở Thiên Ngạo buông tay, lại thấy khổ sở hay sao?

      Người đàn ông có dục vọng mãnh liệt như Sở Thiên Ngạo, bên cạnh thể nào thiếu phụ nữ được. có Mạc Tiểu Hàn , tự nhiên tìm người phụ nữ khác.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn quay đầu nhìn , ánh mắt của Sở Thiên Ngạo cũng tránh né. Cứ như vậy nhìn thẳng vào nhau.

      Mạc Tiểu Hàn. . . . . . Gầy. Người phụ nữ này, dường như vẫn luôn gầy như vậy, thể đem mình nuôi mập mạp lên chút sao?

      Sở Thiên Ngạo bất mãn cau mày. Tầm mắt khi rơi xuống người đàn ông bên cạnh lại trở nên lãnh.

      Sắc trời tối. Trước tiên mọi người về phòng cất đồ, sau đó tập họp nhà hàng ăn cơm.

      thể Bùi Tuấn ra tay rất hào phóng, tất cả nhân viên đều được ở phòng riêng biệt. Bảo đảm riêng tư của từng người.

      Mạc Tiểu Hàn dọn dẹp đồ đạc xong, qua phòng Cố Cẩm Tâm tìm . Lần này biết tại sao lại như vậy, Mạc Tiểu Hàn là người thân của Cố Cẩm Tâm, lẽ ra nên ở căn phòng cách vách Cố Cẩm Tâm, nhưng người tổ chức lại chia phòng Mạc Tiểu Hàn cách xa phòng Cố Cẩm Tâm. Mạc Tiểu Hàn ở lầu ba, Cố Cẩm Tâm ở lầu năm.

      Thang máy mở ra, Mạc Tiểu Hàn muốn vào thang máy, lại sững sờ như chết đứng.

      Trong thang máy, là Sở Thiên Ngạo cùng hạnh phúc mới của .

      Hạnh phúc mới mặc cái áo khoác long chồn trắng như tuyết, còn tuổi, nhưng lại cố tình ăn mặc duyên dáng sang trọng. có vẻ rất xinh đẹp quyến rũ.

      Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Sở Thiên Ngạo sắc bén vẫn đâm vào tới đáy lòng của Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn yên lặng nhắm hờ mắt, miễn cưỡng mỉm cười cái: "Hai người trước thôi."

      Vi Vi lập tức nhận ra, đây chính là người phụ nữ vừa rồi ở bãi đậu xe Sở Thiên Ngạo vẫn nhìn chằm chằm. Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, nhìn lần là có thể nhận ra, đối với người phụ nữ này, bình thường.

      Người phụ nữ này dáng dấp cũng chỉ gọi là thanh tú mà thôi, muốn tranh đoạt với sao? Trong lòng Vi Vi phục lắm.

      Đưa tay ngăn thang máy muốn đóng lại, cố ra vẻ ngây thơ cười tiếng: "Vị tiểu thư này, cần khách khí. Vào đây !"

      Mạc Tiểu Hàn nghĩ rằng Vi Vi có ý tốt, lạnh nhạt cảm ơn tiếng, liền vào thang máy.

      Thang máy vững chắc lên. Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cũng chuyện. Vi Vi khoách tay vào tay Sở Thiên Ngạo chuyện ngừng.

      Đến lầu năm. Mạc Tiểu Hàn muốn ra khỏi thang máy, sau lưng truyền tới giọng trầm thấp quen thuộc: "quen bạn trai mới rồi hả ?"

      Sở Thiên Ngạo cố những lời này với vẻ vô tình, ra trong lòng rất khẩn trương.

      Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại, đưa lưng về phía Sở Thiên Ngạo: " có. Vừa rồi là đồng nghiệp của Cẩm Tâm." xong ra khỏi thang máy.

      Trong thang máy, tâm trạng Sở Thiên Ngạo chợt trở nên rất tốt.

      Đối với chuyến suối nước nóng sắp tới, tràn đầy mong đợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :