1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 123: Sở tổng cậu

      [​IMG]
      Cố Cẩm Tâm đỡ Mạc Tiểu Hàn, hai người nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà Cố Cẩm Tâm, trái tim nhảy bùm bùm trong lồng ngực mới tạm thời ổn định lại.

      "Tiểu Hàn, cậu ngồi , tớ lấy thuốc đắp vết thương cho cậu ." Cố Cẩm Tâm đau lòng nhìn bàn chân gần như rách nát của Mạc Tiểu Hàn, nhanh chóng chạy tìm thuốc.

      Mạc Tiểu Hàn để giỏ xuống, quan sát căn phòng của Cố Cẩm Tâm.

      Căn nhà này có phòng ngủ và phòng khách, chỉ khoảng 50 m2, nhưng được Cố Cẩm Tâm dọn dẹp rất gọn gàng, sàn nhà sạch sáng bóng, chiếc bàn bình hoa bằng thủy tinh cắm hoa cúc Châu Phi còn rất tươi.

      Có thể thấy, Cố Cẩm Tâm rất chăm chỉ.

      Mạc Tiểu Hàn chợt thấy hâm mộ Cố Cẩm Tâm, cũng muốn có căn nhà như thế này, cần quá lớn, chỉ cần hoàn toàn thuộc về mình là được. muốn làm người độc lập, mà phải là thú cưng của Sở Thiên Ngạo .

      "Tiểu Hàn, cậu và Sở tổng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Cố Cẩm Tâm cầm thuốc tới, giúp Mạc Tiểu Hàn bôi thuốc rất thông thạo.

      "Tớ . . . . ." Mạc Tiểu Hàn biết nên miêu tả làm sao mối quan hệ của và Sở Thiên Ngạo, rất sợ Cố Cẩm Tâm xem thường . Bạn bè của rất ít, cho nên mỗi người đều rất quý trọng.

      Cố Cẩm Tâm là rất thông minh, thấy dáng vẻ Mạc Tiểu Hàn ấp a ấp úng, biết nhất định có nỗi khổ tâm.

      Nắm chặt tay Mạc Tiểu Hàn, Cố Cẩm Tâm thành khẩn nhìn : "Tiểu Hàn, bất luận cậu có nỗi khổ tâm gì, bất luận cậu và Sở Thiên Ngạo có quan hệ gì, tớ là bạn bè của cậu, tớ mãi mãi ở bên cạnh cậu."

      cảm động tràn ngập trong lòng, kể từ khi ba qua đời, chưa có ai với những lời ấm áp như thế này.

      Sở Thiên Ngạo có lúc cũng rất tốt với , thế nhưng loại tốt này là tốt đối với thú cưng, mà phải đối với người phụ nữ. Tâm trạng tốt vuốt ve hai cái, tâm trạng tốt dùng bạo lực. Cố Cẩm Tâm như thế, Cố Cẩm Tâm suy nghĩ cho , có thể đứng lập trường của .

      "Cẩm Tâm. . . . . . ra , tớ, là tình nhân của Sở Thiên Ngạo." Mạc Tiểu Hàn khó khăn gằn từng chữ.

      Cuối cùng cũng ra chân tướng với Cố Cẩm Tâm, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy nhõm. Gánh nặng trong lòng có người san sẻ, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

      Cố Cẩm Tâm kinh ngạc trừng lớn mắt: "Tiểu Hàn, cậu mới đến công ty mấy ngày mà, sao mà là tình nhân của Sở Thiên Ngạo được?"

      Mạc Tiểu Hàn buồn bã cười tiếng: "Cẩm Tâm, ra tớ và Sở Thiên Ngạo dây dưa hơn năm. . . . . ."

      Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cố Cẩm Tâm, Mạc Tiểu Hàn kể chuyện của mình và Sở Thiên Ngạo cho nghe.

      Thỉnh thoảng tức giận, thỉnh thoảng lo lắng, Cố Cẩm Tâm hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn kể xong toàn bộ quá trình quen biết của cùng Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm vẫn còn chìm trong câu chuyện.

      "Tiểu Hàn, biết cậu có cảm giác hay , chứ ra Sở tổng rất thích cậu?" Cố Cẩm Tâm cau mày nhìn Mạc Tiểu Hàn .

      ". . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn im lặng, mình mỏi miệng mất nửa ngày, nhiều như thế, nhưng cuối cùng Cố Cẩm Tâm lại kết luận như vậy?

      "Tiểu Hàn, ra tính tình Sở tổng chỉ tương đối bá đạo ngang ngược, nhưng đối với cậu, dường như là tình. Nếu như vậy. Cậu nghĩ , quyền thế của có thể nghiêng trời lật đất, người phụ nữ dạng nào mà có? Tại sao phải gắt gao quấn chặt lấy cậu? Ngoại trừ lý do duy nhất là cậu, còn lý do nào khác để giải thích được nữa."

      "Cẩm Tâm, rốt cuộc cậu có hiểu hay , đó phải là ! Chỉ là tham muốn giữ lấy thôi! Khi người, điều đầu tiên phải học là cách tôn trọng người đó, chứ phải đem ý kiến của mình áp đặt cho người ta!"

      Cố Cẩm Tâm nghe Mạc Tiểu Hàn xong cũng có chút dao động: "Ai! có lẽ a...! ! Nhưng mà tớ lại cảm thấy Sở tổng cũng phải người xấu. Chỉ là tính khí tốt, có chút bá đạo ngang ngược mà thôi."

      Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ nhìn trời. Lần đầu tiên, cảm thấy giữa và Cố Cẩm Tâm thể thấu hiểu nhau.

      "Tiểu Hàn, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ lại chút! Nếu như Sở Thiên Ngạo có thể vì cậu mà thay đổi tính tình, tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ mà tiếp nhận theo đuổi của ." Cố Cẩm Tâm nghiêm túc .

      "Cẩm Tâm, cậu bị váng đầu rồi hả ? Đó là theo đuổi sao? Đó là cầm tù! Rốt cuộc cậu có hiểu hay hả?" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy thế giới quan của Cố Cẩm Tâm đồng nhất.

      "Thôi, tớ nữa. tới cậu . Bùi Tuấn hình như rất có cảm tình với cậu, Sao, có muốn tớ giúp cậu tác hợp hay ?" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy có Cố Cẩm Tâm cũng hiểu, dứt khoát sang chuyện khác.

      Cố Cẩm Tâm liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn xem thường: "! Ngàn vạn lần đừng giúp tớ! Bùi Tuấn này vừa nhìn biết là hoa hoa công tử, tớ muốn trở thành người phụ nữ thứ 2750 của !"

      "Ha ha. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn bị Cố Cẩm Tâm chọc cho cười phá ra: "Bùi Tuấn năm nay hình như hai mươi bảy tuổi, nếu có 2750 người phụ nữ, như vậy năm phải lên giường với trăm người phụ nữ, giả thiết lúc 1 tuổi bắt đầu XXOO, vậy mỗi ba ngày phải đổi người phụ nữ. Oa! Con số kinh hãi quá!"

      Nghe Mạc Tiểu Hàn trêu ghẹo, Cố Cẩm Tâm cũng cười lên ha hả: " tuổi XXOO ! Chim sẻ chưa trổ mã tốt! Cậu giúp Bùi Tuấn suy nghĩ !"

      Hai người chơi đùa lúc, tạm thời quên mất màn náo nhiệt ở quán rượu kia.

      ----------------------------------

      Trong quán rượu của Bùi Tuấn, Sở Thiên Ngạo buồn bực uống rượu.

      Chai rượu Laffey 82 năm mở nắp, ban đầu còn dùng ly, về sau ngay cả ly cụng dùng nữa, trực tiếp cầm chai rượu lên uống.

      Máu vết thương ở cánh tay ngưng lại rồi, nhưng vẫn đau nhói khác thường.

      "Thiên Ngạo! Đừng uống nữa!" Bùi Tuấn lo lắng nhìn Sở Thiên Ngạo. Mạc Tiểu Hàn này hoàn toàn ảnh hưởng đến cuộc sống của Sở Thiên Ngạo .

      Sở Thiên Ngạo trước kia coi phụ nữ như quần áo, chưa bao giờ coi trọng họ, Bùi Tuấn chưa bao giờ nhìn thấy mượn rượu giải sầu hoặc chỉ vì người phụ nữ mà phiền não.

      Bây giờ lại cãi nhau với Mạc Tiểu Hàn, bị Mạc Tiểu Hàn cắn đau như vậy làm gì, nhưng lại uống nhiều rượu như vậy khiến bản thân người ra người quỷ ra quỷ .

      "Đừng động tới tôi!" Sở Thiên Ngạo tiếp tục buồn bực uống rượu. Cà vạt bị kéo lung tung, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh. vẫn đẹp trai như cũ, nhưng mặt lại mang theo đơn sâu.

      Bùi Tuấn thở dài, thà mong rằng Sở Thiên Ngạo vẫn như lúc trước hoàn toàn để ý đến phụ nữ, chỉ sử dụng họ để phát tiết mà thôi. Sở Thiên Ngạo như vậy, xem ra còn tốt hơn.

      Chuyện tối nay, Bùi Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, thấy rất rang rằng chỉ có Sở Thiên Ngạo là có tình cảm với đối phương thôi chứ Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn .

      "Thiên Ngạo, buông tay ! Buông tha cho Mạc Tiểu Hàn, cũng là buông tha chính mình." Bùi Tuấn nghiêm túc khuyên Sở Thiên Ngạo.

      "Buông tay?" Sở Thiên Ngạo chợt nở nụ cười: "Bùi Tuấn, cậu tôi buông tay? Cái mà Sở Thiên Ngạo tôi muốn, cho tới bây giờ chưa bao giờ chiếm được!"

      "Tình cảm thể miễn cưỡng, Mạc Tiểu Hàn cậu! Cậu tỉnh lại ! Cậu chiếm được thân xác của ấy, nhưng chiếm được trái tim ấy!" Bùi Tuấn tận tình khuyên bảo.

      "Cậu cái gì? !" Lời của Bùi Tuấn giống như lưỡi dao nhọn, đâm sâu vào tim Sở Thiên Ngạo đau nhói. Ánh mắt giận dữ tràn đầy tơ máu mở to, bàn tay níu chặt cổ áo Bùi Tuấn: "Cậu cái gì? Cậu Mạc Tiểu Hàn tôi?"

      Từ trước tới giờ Bùi Tuấn sợ Sở Thiên Ngạo dù có say khướt, giờ phút này Sở Thiên Ngạo cần phải có người thức tỉnh . Nếu vẫn u mê tỉnh!

      "Đúng vậy! Tôi nhắc lại lần nữa! Mạc Tiểu Hàn thương cậu! Cậu buông tay ! Cần gì khiến mình khổ sở như vậy!" Bùi Tuấn lạnh lùng .

      Trái tim Sở Thiên Ngạo như bị ai bóp chặt.

      Mạc Tiểu Hàn thương , Mạc Tiểu Hàn thương , Mạc Tiểu Hàn chưa từng . Ý niệm này quanh quẩn ở trong lòng cho tới nay còn chưa chịu thừa nhận, giờ phút này bị người khác vạch như ban ngày, giống như da cơ thể bị bóc trần đến máu chảy đầm đìa khiến đau thấu tim!

      Chợt buông cổ áo của Bùi Tuấn ra, chai rượu trong tay cũng rơi xuống đất, Sở Thiên Ngạo chán nản ném mình vào ghế sa lon, hai tay ôm đầu, muốn Bùi Tuấn thấy cảm xúc của mình.

      thất bại, ngay cả người phụ nữ cũng giải quyết được. Mạc Tiểu Hàn, trái tim của em làm bằng đá sao? Rốt cuộc em muốn như thế nào, phải làm sao mới có thể lay động trái tim em?

      Sở Thiên Ngạo tự lẩm bẩm trong đáy lòng, tất cả giận dữ cùng ngang ngược đều biến mất còn gì nữa, giờ phút này, chỉ cảm thấy chán nản và tuyệt vọng.

      "Thiên Ngạo, tỉnh lại thôi." Nhìn dáng vẻ Sở Thiên Ngạo đau đớn chán nản, Bùi Tuấn cũng biết nên cái gì, và Sở Thiên Ngạo cùng nhau lớn lên, thường thấy bộ dạng ngang ngược càn rỡ của , bây giờ Sở Thiên Ngạo suy sụp như vậy khiến cũng dễ chịu gì.

      Người phụ nữ tên Mạc Tiểu Hàn kia, quả biết suy xét. Còn bạn bè của , Cố Cẩm Tâm, có vẻ đáng hơn.

      Bùi Tuấn thầm nghĩ. Bóng dáng Cố Cẩm Tâm đột nhiên ra trước mắt .

      Cố Cẩm Tâm là mà Bùi Tuấn chưa gặp bao giờ, nụ cười sáng rỡ, lại có vẻ hiệp nghĩa như con trai, gương mặt đáng như búp bê, dáng người lại thon gầy, đầy sức sống như thanh niên.

      Cơ thể đối lập nhau, quyến rũ và thanh niên phóng khoáng kết hợp người sao hài hòa như thế. Khiến người khác gặp lần khó quên.

      Nghĩ đến Cố Cẩm Tâm, mặt Bùi Tuấn lên nụ cười nhàn nhạt.

      ——————————————————————————————

      Trời sáng, Mạc Tiểu Hàn mới phát ra mình và Cố Cẩm Tâm chen chúc ngủ thiếp chiếc giường . Tối hôm qua chuyện hàn huyên tới rất khuya, cũng biết mình ngủ lúc nào.

      "Cẩm Tâm, dậy! Trễ rồi!" Mạc Tiểu Hàn nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ! Nếu rời giường làm trễ!

      "A!" Cố Cẩm Tâm giống như con cá chép từ giường nhảy dựng lên. chuẩn bị phóng rửa mặt, chợt nhớ ra, quay đầu lại nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Cậu xác định chúng ta còn muốn làm?"

      "Hả? . . . . . . Ách. . . . . ." Sau khi sửng sốt, Mạc Tiểu Hàn mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, lập tức ngây dại.

      Quả , sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, còn có thể đối mặt với Sở Thiên Ngạo sao? Cố Cẩm Tâm đại khái cũng còn cách nào làm nữa?

      "Cẩm Tâm, tớ thấy, chúng ta cần làm."

      "Tiểu Hàn, phải cậu vẫn muốn thoát khỏi Sở Thiên Ngạo sao? Đây chính là cơ hội a! chừng hôm qua cậu cắn , nóng giận, bao giờ tới tìm cậu nữa!"

      "Chỉ mong giống cậu vậy!" Nghe Cố Cẩm Tâm , ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn cũng sáng lên. Hôm qua cắn Sở Thiên Ngạo cquá tàn nhẫn, ánh mắt của Sở Thiên Ngạo đến giờ vẫn nhớ , ánh mắt rét lạnh thấu tim. Có lẽ, Sở Thiên Ngạo tìm nữa!

      "Tiểu Hàn! Chúng ta tìm việc khác ! Nghe công ty bách hóa của tập đoàn thân thị tuyển thư ký !" Cố Cẩm Tâm kích động .

      Thân thị? Là công ty của học trưởng Hạo sao? Mạc Tiểu Hàn chợt giật mình.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 124: Rạp chiếu bóng

      [​IMG]
      Mạc Tiểu Hàn nhìn Cố Cẩm Tâm hỏi thăm: "Thân thị? Thân thị nào?"

      "Chính là công ty Thân thị a! Hình như tổng giám đốc Thân thị kết hôn với con của Thị trưởng Lương." Cố Cẩm Tâm nhìn dáng vẻ Mạc Tiểu Hàn rất hứng thú nên tiếp, "Chỉ có điều! Trong hôn lễ lúc ấy hình như có trận ồn ào, cuối cùng kết hôn thành!"

      " có kết hôn? thể nào? Trước đây xem qua báo chí, con Thị trưởng Lương mang thai?" Mạc Tiểu Hàn cũng có chút giật mình. Thời điểm Thân Hạo Khiêm kết hôn Mỹ, nên mọi chuyện khúc mắc cũng biết.

      ra là học trưởng Hạo kết hôn với Lương Noãn Noãn a. . . . . . Nhưng lần trước ở cửa hàng tổng hợp nhìn thấy bọn họ rất hạnh phúc, ràng là sinh em bé rồi. . . . . .

      "Lúc ấy là chuẩn bị kết hôn, cũng cử hành hôn lễ. Nhưng hình như trong hôn lễ có người gây chuyện, cuối cùng hôn lễ thành." Cố Cẩm Tâm lại bổ sung: "Chỉ có điều, tổng giám đốc Thân thị vẫn ở cùng con thị trưởng, có con rồi."

      Mạc Tiểu Hàn bị xoay có chút chóng mặt: "Vậy rốt cuộc là kết hôn hay chưa kết hôn?"

      "Chưa kết hôn, nhưng có con, ở chung nhà" Cố Cẩm Tâm rồi nhìn Mạc Tiểu Hàn cái: "Tiểu Hàn, Sao bây giờ cậu lại có hứng thú với mấy chuyện này hả? Tớ nhớ hình như cậu phải là người thích bát quái nha!"

      Mạc Tiểu Hàn do dự chút, quyết định là chưa nên cho Cẩm Tâm chuyện của và Thân Hạo Khiêm. Tối hôm qua với ấy quá nhiều chuyện, sợ ấy nhất thời chịu nổi.

      Quả , quá rối loạn. Mạc Tiểu Hàn cũng cảm thấy quan hệ của và Sở Thiên Ngạo, Thân Hạo Khiêm giống như mớ bòng bong.

      "Tiểu Hàn, vậy rốt cuộc cậu có muốn thử ?" Cố Cẩm Tâm hỏi.

      "! Tớ tuyệt đối thân thị. Để tớ xem có cơ hội nào khác hay ." Mặc dù Mạc Tiểu Hàn như vậy, nhưng trong lòng lại đối với chuyện tìm việc chút lòng tin cũng có. biết Sở Thiên Ngạo rốt cuộc có chịu hay buông tha cho hay . . . . .

      "Tiểu Hàn, hôm nay tớ về công ty làm thủ tục nghỉ việc. Cậu ?" Cố Cẩm Tâm hỏi.

      "A. . . . . . Tớ , dù sao tớ cũng chỉ làm việc có mấy ngày, cũng có đồ đạc gì cần dọn ở công ty, cũng có hồ sơ nào cần bàn giao." ra Mạc Tiểu Hàn có chút chột dạ, nếu như trở về công ty, biết Sở Thiên Ngạo hành hạ thế nào.

      "Vậy cũng tốt, vậy tớ trước. Buổi trưa có thể về. Đúng rồi, buổi chiều chúng ta dạo phố !" Cố Cẩm Tâm đề nghị.

      "Ừ."

      ————————————————

      Say rượu tỉnh lại, Sở Thiên Ngạo cảm thấy đầu nhức như sắp nổ tung.

      Đứng dậy, phát mình nằm sàn nhà Bùi Tuấn cả đêm.

      giường lớn, Bùi Tuấn ngủ say.

      "Bùi Tuấn!" Sở Thiên Ngạo rống lên! Dầu gì cũng phải đưa vào phòng khách ngủ chứ, sao lại ném ngủ sàn nhà còn mình ngủ giường lớn!

      Bùi Tuấn trong giấc mộng bị đánh thức, sắc mặt cũng có gì tốt.

      "Sao? Người khốn khổ vì tình rốt cuộc cũng tỉnh rồi hả?" Vừa mở miệng là châm chọc.

      Gương mặt tuấn tú của Sở Thiên Ngạo xẹt qua tia màu đỏ nhàn nhạt, giọng càng thêm tức giận: "Bùi Tuấn, cậu đừng với tôi nhà cậu có phòng khách!"

      "Ha ha. . . . . . Phòng khách cái gì mà phòng khách, tôi thấy cậu ngủ sàn nhà cũng rất thoải mái a?" Bùi Tuấn lật người, lười phải nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Thiên Ngạo. Sàn nhà nhà nhiệt độ ổn định, phía lại có thảm nhung dày, Sở Thiên Ngạo bị đông lạnh .

      "Cậu gọi cái này là đạo đãi khách sao?" Sở Thiên Ngạo tức muốn chết. và Bùi Tuấn dầu gì cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, vậy mà ngay cả cái giường cũng chuẩn bị được cho .

      Giọng Bùi Tuấn nhàn nhạt truyền đến: "Cậu uống say mèm, cả người đầy mùi rượu, Bùi đại Tổng giám đốc tôi chịu đựng mùi rượu thối tự mình dìu cậu về cũng tệ rồi! Cậu đừng kén cá chọn canh!"

      ". . . . . ." Sở Thiên Ngạo im lặng.

      " tắm cái ! người cậu toàn mùi rượu, làm hôi thúi cả khuê phòng của tôi!" Bùi Tuấn nghiêm trang .

      Nếu là trước kia, câu "Khuê phòng" này khẳng định khiến Sở Thiên Ngạo cười to, nhưng hôm nay còn tâm trạng nào mà cười nữa.

      Ngơ ngác ngồi đất, Sở Thiên Ngạo gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.

      Dường như trí nhớ luôn tự giác che giấu những cảnh tượng vui, chuyện tối hôm qua, dù Sở Thiên Ngạo rất cố gắng nhớ lại, dường như cũng chỉ là bóng dáng mông lung. Nhưng có điều rất ràng, đó chính là —— Mạc Tiểu Hàn . rốt cuộc nhớ chuyện, Mạc Tiểu Hàn .

      cảm giác chết lặng như dao cắt vào lòng, Sở Thiên Ngạo chỉ cảm thấy nơi trái tim đau tê tái.

      "Thiên Ngạo, tắm . Hôm nay dứt khoát đến công ty. Chúng ta chơi bóng!" Thấy bộ dạng ngẩn người của Sở Thiên Ngạo, Bùi Tuấn giọng khuyên nhủ.

      Sở Thiên Ngạo trả lời. gương mặt tuấn là nỗi đơn sâu, thần sắc kia, căn bản giống như tổng giám đốc hăng hái thường ngày mà giống như ông lão 70 tuổi. Đau thương tuyệt vọng.

      Bùi Tuấn thở dài: "Thiên Ngạo, buông tay ! Cần gì phải như vậy? Cậu muốn người phụ nữ nào mà được? Cần gì phải làm khó người khác cũng làm khó chính mình?"

      câu , khiến Sở Thiên Ngạo giữa cơn đau lòng giựt mình tỉnh lại.

      Bông tay? Bỏ qua cho Mạc Tiểu Hàn?

      Ý niệm này quanh quẩn trong lòng . Có lẽ, phải như thế. Loại cảm giác đau lòng này quá khó chịu. Từ đến lớn, lần đầu tiên vì người phụ nữ mà đau lòng như vậy, loại cảm giác này dễ chịu.

      Nhưng, phải buông tay sao? Kể từ đó, Mạc Tiểu Hàn trở thành người xa lạ? Kể từ đó, còn thuộc về nữa, cười trong lòng người đàn ông khác, hôn người đàn ông?

      ! thể nào! Bất luận như thế nào cũng làm được điều này! buông tay!

      Dường như nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên Ngạo, Bùi Tuấn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Sở Thiên Ngạo : "Thiên Ngạo, tôi biết tại kêu cậu buông tay là rất khó. bằng cậu cho mình tuần lễ, tạm thời nên gặp mặt Mạc Tiểu Hàn, nếu như qua 1 tuần, cậu phát cậu muốn ở cùng chỗ với ấy, chịu được nỗi đau ấy cậu, lúc đó cậu tìm ấy về."

      Sở Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn Bùi Tuấn, chợt nhìn thấy bản thân phản chiếu từ cánh cửa sổ thủy tinh.

      Tiều tụy, đơn. Mới 1 đêm mà thôi, hàm râu xanh xanh mọc đầy cằm, trong đôi mắt hằn lên những tia máu.

      Sở Thiên Ngạo giật mình, tại sao mình lại biến thành như vậy? Gương mặt tuấn dường như bị che phủ bằng lớp vải sa mỏng màu xám xịt, cả người cũng mất hăng hái.

      Có lẽ nên buông tay. . . . . . tốn nhiều tâm tư cho Mạc Tiểu Hàn như vậy, nếu như có cảm tình với sớm động lòng chứ náo loạn thành bộ dáng như hôm nay.

      Có lẽ, Mạc Tiểu Hàn thuộc về .

      Sở Thiên Ngạo đau lòng như dao cắt, nhưng vẫn hướng về phía Bùi Tuấn gật đầu cái: "Được. Tôi thử."

      ————————————————

      Cố Cẩm Tâm làm thủ tục thôi việc thuận lợi ngờ, Tổng giám bộ phận hành chánh hoàn toàn hỏi nguyên nhân, để và các thư ký khác bàn giao sổ sách. Dù sao thư ký ở Sở thị còn nhiều mà. Ít người cũng thiếu.

      Nhưng đến tờ chứng nhận nghỉ việc cuối cùng lại xảy ra chút phiền toái. Quản lý phụ trách lại kiên trì, muốn Sở Thiên Ngạo đồng ý mới có thể ký chứng nhận nghỉ việc cho .

      "Thư ký Cố, tốt nhất nên gọi điện thoại cho Tổng giám đốc chuyện nghỉ việc, dù sao cũng là thư ký của tổng giám đốc. Chúng tôi biết rốt cuộc tổng giám đốc có giao phó cho nhiệm vụ gì đặc biệt hay . nghỉ như vậy, nếu tổng giám đốc hỏi tới, chúng tôi biết phải như thế nào." Quản lý phụ trách nhân rất hợp tình hợp lý.

      "Được. Vậy tôi phải gọi điện thoại cho Sở tổng thôi." Cố Cẩm Tâm cắt ngang lời củ người quản lý.

      Bấm số điện thoại của Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm có chút lo lắng, vì tính cách của Sở Thiên Ngạo quá mạnh mẽ, mặc dù qua điện thoại, Cố Cẩm Tâm vẫn sợ hết hồn hết vía : "Alo, Sở tổng, tôi là Cố Cẩm Tâm."

      Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn đánh golf. Chợt nhận được điện thoại của Cố Cẩm Tâm.

      "Alo, phải Sở tổng ? Tôi là Cố Cẩm Tâm, tôi xin phép ngài cho tôi được từ chức, hôm nay tới công ty làm thủ tục nghỉ việc. quản lý phụ trách nhân phải báo cáo cho ngài biết." Trong lòng Cố Cẩm Tâm rất thấp thỏm. biết Sở Thiên Ngạo đối xử với thế nào.

      "Được." câu Đơn giản, Sở Thiên Ngạo cúp điện thoại.

      Cố Cẩm Tâm cũng lấy làm kinh hãi, ngờ Sở Thiên Ngạo lại đồng ý cách thoải mái như vậy.

      "Thiên Ngạo, điện thoại của ai thế?" Bùi Tuấn có chút ngạc nhiên.

      "Điện thoại từ chức của Cố Cẩm Tâm." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt , gương mặt lạnh lùng có cảm xúc gì.

      "Cố Cẩm Tâm?" Bùi Tuấn chợt hứng thú, đoạt lấy điện thoại trong tay Sở Thiên Ngạo, "Để tôi lưu lại số điện thoại của ấy."

      "Làm gì?" Sở Thiên Ngạo kỳ quái, chẳng lẽ Bùi Tuấn có hứng thú với người phụ nữ đó?

      "Còn làm gì? Đương nhiên là tán !" Bùi Tuấn tùy tiện , trong mắt lại nổi lên ý cười.

      ————————————————

      Thuận lợi xử lý hết thủ tục từ chức, Cố Cẩm Tâm vui vẻ gọi điện thoại cho Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, thủ tục xong xuôi rồi, cậu mau ra đây ! Hôm nay chúng ta dạo phố xem phim!"

      "Đừng dạo phố nữa. Xem phim ! Rất lâu có xem phim rồi."

      Mạc Tiểu Hàn thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Cổ chân hôm qua mới bị trật nên hôm nay có vẻ đau, chỉ có điều cũng trở ngại cho việc bộ lắm. Tuy nhiên vết thương do bị kéo lê ngày hôm qua vẫn còn rướm máu, nên giày xăng-̣đan lộ bên ngoài nhìn qua có chút dọa người.

      Thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, Mạc Tiểu Hàn vuốt vuốt tóc. Có thể thoát khỏi Sở Thiên Ngạo, cảm giác tự do tự tại rất tốt. Hôm nay nhất định phải vui vẻ.

      Trong rạp chiếu phim, Mạc Tiểu Hàn mua vé xong, ngồi ở ghế lẳng lặng chờ Cố Cẩm Tâm.

      Bên ngoài rạp, Thân Hạo Khiêm cùng với Lương Noãn Noãn xem áp phích quảng cáo phim.

      Hôm nay là sinh nhật của Lương Noãn Noãn, bị nhõng nhẽo cầu khẩn, Thân Hạo Khiêm mới đưa Lương Noãn Noãn đến xem phim. lâu đưa Noãn Noãn đâu cả, thiếu hôn lễ, còn thiếu rất nhiều tình , cũng thiếu rất nhiều thời gian, trong lòng Thân Hạo Khiêm cũng có chút áy náy.

      "Hạo Khiêm, em muốn xem phim kịnh dị!" Lương Noãn Noãn chu miệng lên làm nũng. Mặc dù sắp là mẹ, nhưng khi ở bên cạnh Thân Hạo Khiêm vẫn thích làm nũng.

      Thân Hạo Khiêm mỉm cười: "Được."

      Ánh sáng mặt trời chiếu mặt Thân Hạo Khiêm, gương mặt sáng sủa lịch , nho nhã đẹp trai, dáng người dưới ánh mặt trời có vẻ rất cao lớn.

      Lương Noãn Noãn nhìn Thân Hạo Khiêm, trong lòng xuất cảm giác kiêu ngạo: đây chính là người đàn ông của , đẹp trai tuấn, lại rất có khí chất, cầm tay Thân Hạo Khiêm đường, thường bị người khác quăng tới ánh mắt hâm mộ, khiến Lương Noãn Noãn cảm thấy rất thỏa mãn.

      nghĩ, rất thích Thân Hạo Khiêm.

      mặt mang nụ cười ngọt ngào, Lương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Thân Hạo Khiêm: "Hạo Khiêm, phim săp chiếu rồi, chúng ta vào thôi!"

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 125: Ánh mắt tuyệt vọng

      [​IMG]
      Thân Hạo Khiêm gật đầu mỉm cười.

      Trong đại sảnh người ngồi đầy chờ đợi phim bắt đầu. Thân Hạo Khiêm tùy ý quét mắt vòng, đột nhiên bị bóng dáng mảnh khảnh hấp dẫn.

      Đầu cúi thấp, mái tóc dài đen nhánh che kín nửa gương mặt, hình dáng này vô cùng quen thuộc, rất giống người.

      Nhịp tim của Thân Hạo Khiêm đột nhiên đập thình thịch. kềm chế được kích động trong lòng, bước nhanh về phía bóng dáng mảnh khảnh kia.

      "Hạo Khiêm, làm gì đấy?" Lương Noãn Noãn thấy Thân Hạo Khiêm đột nhiên chạy , cũng chạy theo.

      Càng ngày càng gần, tim Thân Hạo Khiêm đập càng nhanh, cuối cùng khi chỉ còn cách vài bước chân dừng lại.

      nhìn lầm, ngồi này, chính là Mạc Tiểu Hàn.

      Ngàn vạn ngôn ngữ đầy ắp trái tim, nhưng chữ cũng ra. Thân Hạo Khiêm muốn mở miệng chuyện, lại cảm thấy cổ họng như bị ai chặn lại.

      Lương Noãn Noãn cũng theo, liếc mắt cái liền nhận ra Mạc Tiểu Hàn vẫn vùi đầu chơi điện thoại di động. ghen tỵ giống con rắn độc len lỏi trong tim , gương mặt xinh đẹp vặn vẹo xấu xí.

      Thân Hạo Khiêm lẳng lặng đứng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn, dám lời nào. Sợ vừa mở miệng, Mạc Tiểu Hàn biến mất, lại phải chờ thêm nhiều năm nữa.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thân Hạo Khiêm, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên.

      Tầm mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh mắt của Thân Hạo Khiêm.

      Học trưởng Hạo. . . . . .

      Đôi mắt trong veo của Mạc Tiểu Hàn tràn đầy khiếp sợ, còn có. . . . . . khó chịu mơ hồ.

      "Tiểu Hàn! Em đâu? gọi điện thoại cho chị em, ta em xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi." Thân Hạo Khiêm vẫn cảm giác mình nằm mơ, thể nào tin rằng mình vẫn còn có thể gặp lại Mạc Tiểu Hàn.

      "Hả? Em có xảy ra tai nạn xe cộ a, em, em Mĩ." Ánh mắt của Mạc Tiểu Hàn xẹt qua Lương Noãn Noãn bên cạnh Thân Hạo Khiêm, nhàng .

      gương mặt luôn luôn bình tĩnh như nước của Thân Hạo Khiêm bây giờ lại rất kích động: "Tiểu Hàn, em ở Mĩ sống có tốt ?"

      "Người ta sống tốt có được ăn nhập gì tới ? Thân Hạo Khiêm, có vẻ quan tâm quá nhiều đấy?" Giọng bén nhọn của Lương Noãn Noãn vang lên. Tuy rằng với Thân Hạo Khiêm, nhưng cặp mắt tức giận lại gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn.

      muốn cuốn vào cuộc tranh chấp giữa Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn, Mạc Tiểu Hàn đứng dậy, nhìn Thân Hạo Khiêm nặn ra nụ cười: "Học trưởng Hạo, bạn bè em tới. Em xin phép trước."

      Rồi nhìn Lương Noãn Noãn lễ phép gật đầu cái, định vào bên trong.

      "Mạc Tiểu Hàn, tôi cảnh cáo ! Cách vị hôn phu của tôi xa chút! Đừng để bị coi thường nữa!" Lương Noãn Noãn hung hăng .

      "Noãn Noãn, em là quá đáng! Em có biết mình vừa gì hay ? Mau hướng Tiểu Hàn xin lỗi !" Thân Hạo Khiêm luôn luôn dịu dàng bây giờ giọng lại rất lạnh lùng .

      Thân Hạo Khiêm chưa bao giờ nặng lời với Lương Noãn Noãn như vậy, mặt vẻ rất khó chịu, trong lòng lại càng hận Mạc Tiểu Hàn hơn! Gắt gao cắn môi nhìn Thân Hạo Khiêm chằm chằm, "Hạo Khiêm, tôi phải xin lỗi người phụ nữ này?"

      "Đúng. Tiểu Hàn là bạn bè của , em thể dùng giọng điệu này mà với ấy như thế!" Sắc mặt Thân Hạo Khiêm rất khó nhìn.

      Lương Noãn Noãn tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt cũng chảy ra: "Hạo Khiêm, tôi vì mà sinh con dưỡng cái, là người vẫn luôn ở bên cạnh , tôi có điểm nào bằng người phụ nữ này? , vậy mà vì người phụ nữ này quát tôi!"

      Thân Hạo Khiêm thở dài, nhắc tới con trai, trái tim của cũng mềm nhũn mấy phần. Mắt cũng nhìn Lương Noãn Noãn, quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, là Noãn Noãn đúng. thay ấy xin lỗi em."

      thay ấy xin lỗi em.

      Trái tim của Mạc Tiểu Hàn vì những lời này của Thân Hạo mà đau nhói cái.

      thay ta xin lỗi? Lấy lập trường gì đây? Lấy lập trường ta là mẹ con trai , là người của , là người nhà, cho nên, mới có lập trường thay ta xin lỗi. phải sao?

      Mạc Tiểu Hàn , đối với Thân Hạo Khiêm mà , là người ngoài. bao giờ có thể bước vào cuộc sống của nữa.

      Đè nén khổ sở trong lòng, Mạc Tiểu Hàn nhìn Thân Hạo Khiêm khẽ mỉm cười: " có việc gì. cần để ý."

      Xoay người tới cửa. sợ nếu chậm giây đồng hồ nữa, nước mắt của rớt xuống. Tất cả kiên cường giả dối của sụp đổ, yếu ớt của hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.

      Đột nhiên mất tâm trạng muốn xem phim. Mạc Tiểu Hàn gọi điện thoại cho Cố Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, cậu đến đâu rồi? Đột nhiên tớ muốn xem phim nữa. Tớ về trước đây. Cậu xem mình ."

      "Tớ vừa tới rạp. Cậu ở chỗ nào?" Vừa mới dứt lời, Cố Cẩm Tâm liền nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn trong đám người .

      "Tiểu Hàn, sao đột nhiên lại muốn xem phim?"

      " có gì, tâm trạng tốt." Mạc Tiểu Hàn khẽ cau mày .

      "Vậy chúng ta ăn cơm ! Trung tâm chợ mới mở nhà hàng đồ ăn Nhật rất ngon, tớ mời cậu ăn cơm! Ăn mừng hôm nay nghỉ việc."

      "Được rồi." Nhìn bạn tốt bộ dạng hào hứng bừng bừng, Mạc Tiểu Hàn đành lòng cự tuyệt.

      Nhà hàng Nhật Bản mới mở nhìn qua quả tệ. Phía ngoài lắp đặt thiết bị vô cùng trang nhã, hai bên cửa để hai hồ cá, bên trong trồng hoa súng, nuôi cá vàng, nhìn qua rất có phong cách.

      Nhân viên tiếp tân ở cửa thấy Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm vào, xin lỗi : "Thưa hai , bây giờ chưa có chỗ ngồi, làm phiền hai vào phòng chờ lúc được ?"

      "Được." Chờ lát chờ lát thôi. Dù sao cũng bận rộn.

      Hai người theo nhân viên tiếp tân vào gian phòng lắp cũng được bài trí rất trang nhã.

      Cố Cẩm Tâm phía trước đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại lo lắng, nhìn Mạc Tiểu Hàn : "Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo."

      "Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn thấy kỳ lạ, sao Cẩm Tâm đột nhiên lại đề cập đến Sở Thiên Ngạo.

      "Sở Thiên Ngạo ở bên trong!" Cố Cẩm Tâm cao giọng. Hai người đàn ông bên trong nghe thấy giọng Cố Cẩm Tâm, đồng thời ngẩng đầu lên.

      Nghe lời của Cố Cẩm Tâm, Mạc Tiểu Hàn vừa định lôi kéo Cố Cẩm Tâm , nhưng kịp.

      Ánh mắt sâu như nước của Sở Thiên quan sát rất gắt gao. Trong lòng Mạc Tiểu Hàn run lên.

      " Cố, là trùng hợp a." Bùi Tuấn thấy Cố Cẩm Tâm, ánh mắt sáng lên, "Các cũng tới đây ngồi chờ sao? Lát nữa ngồi thành bàn ăn cơm rất vui."

      Cố Cẩm Tâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạc Tiểu Hàn, rồi lại nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Sở Thiên Ngạo, sau đó nhìn Bùi Tuấn có chút khó xử: "Cám ơn Bùi Tổng, chúng tôi qua nhà hàng khác. Hẹn gặp lại."

      "Đứng lại." Sở Thiên Ngạo lạnh lùng buông câu bất ngờ như đóng đinh vào chân Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.

      Sau khi sửng sốt vài giây, Mạc Tiểu Hàn kéo Cố Cẩm Tâm tiếp.

      "Mạc Tiểu Hàn, nếu như dám , Cố Cẩm Tâm đừng bao giờ nghĩ tìm được bất kỳ công việc gì ở Thành phố C." Lạnh lùng uy hiếp.

      Mạc Tiểu Hàn tức giận đến toàn thân phát run, người đàn ông này trừ việc luôn uy hiếp người khác ra còn gì khác nữa sao? Trước kia lợi dụng ba uy hiếp , bây giờ là lợi dụng Cố Cẩm Tâm.

      Tại sao mỗi người để ý, cũng trở thành nhược điểm để uy hiếp ?

      Sở Thiên Ngạo, rốt cuộc muốn éo tôi đến mức nào?

      Mạc Tiểu Hàn dừng bước, đưa lưng về phía Sở Thiên Ngạo, bóng dáng mảnh khảnh nhưng bởi vì câu uy hiếp này mà trở nên cứng ngắc.

      "Tiểu Hàn, ! Tôi tin hôm nay ra khỏi cái cửa này, tôi tìm được việc làm!" Cố Cẩm Tâm hề sợ uy hiếp của Sở Thiên Ngạo! tin Sở Thiên Ngạo có thể tay che trời.

      Nhưng Mạc Tiểu Hàn dám lạc quan như vậy, thực lực của Sở Thiên Ngạo, có ai ràng hơn . Thế lực to lớn của ở Thành phố C, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Cố Cẩm Tâm. thể để cho bạn tốt mạo hiểm như vậy.

      "Cẩm Tâm, tôi đói bụng. Ăn ở chỗ này ." Mạc Tiểu Hàn giương mắt nhìn Cẩm Tâm, ánh mắt có chút cầu khẩn.

      Thấy biểu tình của Mạc Tiểu Hàn, Cố Cẩm Tâm thể làm gì khác hơn là gật đầu cái. Hai người bất đắc dĩ ngồi vào bàn, vừa đúng mặt đối mặt với Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn.

      "Tiểu Hàn, cần căng thẳng như vậy. Thiên Ngạo thể ăn được." Bùi Tuấn nhìn bộ dạng của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng cảm thấy thoải mái, Sở Thiên Ngạo đẹp trai như vậy, lại có tiền như vậy, năng lực quản lý công ty cũng là hạng nhất , thích Mạc Tiểu Hàn, Mạc Tiểu Hàn phải cảm thấy may mắn mới đúng, vậy mà dáng vẻ lại có vẻ miễn cưỡng, Bùi Tuấn thấy tình cảm của Sở Thiên Ngạo đặt đúng chỗ!

      Sở Thiên Ngạo lạnh lùng ngồi khoanh tay, lời.

      Buổi sáng khi cùng Bùi Tuấn đánh golf, hoàn toàn thấy bất kỳ hứng khởi nào. Trong đầu luôn luôn nhớ đến Mạc Tiểu Hàn, muốn gặp Mạc Tiểu Hàn, chỉ muốn gặp Mạc Tiểu Hàn mà thồi, những chuyện khác hấp dẫn được chú ý của .

      Vừa rồi khi Mạc Tiểu Hàn xuất , nhịp tim của chợt đập rất nhanh rất nhanh. Trái tim trống rỗng trong nháy mắt liền được lấp đầy.

      Nhưng biểu tình Mạc Tiểu Hàn nhưng cứ như chậu nước lạnh, dội từ đầu dội xuống, khiến lạnh tới thấu xương.

      Mạc Tiểu Hàn nhìn Bùi Tuấn miễn cưỡng cười tiếng, gì.

      Bốn người đều yên lặng, khí ngột ngạt muốn chết.

      "Tiểu Hàn, cần căng thẳng như vậy, Thiên Ngạo quyết định buông tay, sau này cậu ấy quấn nữa." Bùi Tuấn cố gắng mở miệng, muốn thử phản ứng của Mạc Tiểu Hàn, xem rốt cuộc Mạc Tiểu Hàn có tình cảm với Sở Thiên Ngạo hay , cho dù chỉ là chút ít, Thiên Ngạo cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều.

      Chỉ có Bùi Tuấn mới biết trong lòng Sở Thiên Ngạo đau khổ đến cỡ nào. Lãnh khốc bá đạo, quyết đoán tàn nhẫn đến độ khiến có người nào dám có ý định lật đổ Sở Thiên Ngạo, thế nhưng cũng có ngày phải khốn khổ vì tình. Bùi Tuấn bội phục Mạc Tiểu Hàn đến sát đất.

      Nghe thấy lời của Bùi Tuấn, cơ thể Mạc Tiểu Hàn chấn động mạnh. Khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Bùi Tuấn, giọng cũng bởi vì kích động mà run rẩy: ", sao?"

      mặt Mạc Tiểu Hàn là vui mừng, rất ràng.

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ. ra Bùi Tuấn rất đúng, người ngoài quả nhiên là tỉnh táo hơn, Mạc Tiểu Hàn đối với , căn bản chút tình ý cũng có! Nếu , tuyệt đối có vẻ mặt như thế này.

      Biểu tình của Mạc Tiểu Hàn, giống như người nhịn khát lâu chợt thấy dòng suối trong mát, hưng phấn như vậy, kích động như vậy.

      ra, sống ở bên cạnh mình, ấy đau khổ như vậy. ra, chút cũng , chưa từng . . . . . .

      Hai tay Sở Thiên Ngạo ở dưới mặt bàn nắm chặt thành quyền, cặp mắt sâu như nước như càng sâu hơn, phảng phất như màn đêm đen tối nhất.

      Bùi Tuấn nhún nhún vai: "Là . tin hỏi Thiên Ngạo ."

      Mạc Tiểu Hàn quay đầu lại nhìn Sở Thiên Ngạo như muốn hỏi. Cái nhìn này, lại khiến cho lòng của chợt rung động .

      Ở trong mắt của Sở Thiên Ngạo, nhìn thấy cảm xúc duy nhất, loại cảm xúc này, chỉ có thể dùng từ để hình dung — tuyệt vọng.

      Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn gặp qua rất nhiều lần, lãnh khốc bá đạo, ngang ngược càn rỡ, trẻ con, đắm đuối. . . . . . Nhưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt hoặc ánh mắt tuyệt vọng của Sở Thiên Ngạo.

      Để khiến Sở Thiên Ngạo đau đớn như vậy sao? vẫn nghĩ rằng mình chỉ là đồ chơi của Sở Thiên Ngạo, chẳng lẽ, mình sai lầm rồi? Sở Thiên Ngạo lòng sao?

      Trái tim như bị bàn tay bóp chặt. Trong lòng Mạc Tiểu Hàn như bị ai giày ai xéo. . . . . .

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 126: Cảm ơn

      [​IMG]
      Nghe Bùi Tuấn , Cố Cẩm Tâm cũng kích động: "Tiểu Hàn, tốt quá! Cậu tự do rồi ! Từ nay về sau rốt cuộc cậu có thể sống cuộc sống mình mong muốn rồi !"

      Lời chúc mừng lọt vào tai Sở Thiên Ngạo sao lại chói tai như vậy. Ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, nhưng gương mặt lạnh lùng có bất kỳ biểu lộ gì.

      Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng rối loạn. Tại sao khi cuối cùng đạt được tự do, lại cảm thấy vui vẻ? Tựa hồ như mất mát cái gì đó, khiến cảm thấy trong lòng trống trải.

      muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Mạc Tiểu Hàn khép hờ mắt lại, nhàng câu: "Cám ơn."

      Cám ơn? Ánh mắt Sở Thiên Ngạo híp lại. Mạc Tiểu Hàn chuyện với sao? cám ơn để tự do, cám ơn vì từ nay hai người trở thành những người xa lạ.

      Cám ơn. . . . . . Sở Thiên Ngạo chưa từng trải qua cảm giác trái tim mình đau đớn như thế này bao giờ.

      Cố Cẩm Tâm lại hoàn toàn cảm thấy mạch nước ngầm chảy giữa 2 người, cao hứng kéo tay Mạc Tiểu Hàn: ", Tiểu Hàn, chúng ta ăn mừng."

      Bùi Tuấn đứng lên ngăn cản hai người: "Nếu lời rồi bây giờ mọi người vẫn là bạn bè, gặp nhau cũng có lúc chia tay, bữa cơm này, coi như là bữa tiệc tạm biệt thôi. Tiểu Hàn, nên nể mặt chúng tôi chút."

      Mạc Tiểu Hàn còn bất kỳ lý do gì để cự tuyệt nữa, đành yên lặng ngồi xuống.

      Cố Cẩm Tâm tùy tiện : "Bùi Tuấn, mời khách sao?"

      Biểu tình của Bùi Tuấn vẫn là cười híp mắt kềm chế được, sảng khoái đáp: "Được. Thích ăn gì, các cứ tùy tiện gọi." xong đưa thực đơn cho Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.

      Mạc Tiểu Hàn chút khẩu vị, ngồi mình ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, hoàn toàn muốn chuyện.

      Cố Cẩm Tâm thấy rất kỳ quái, đạt được tự do, tại sao vẻ mặt Tiểu Hàn còn mất hứng như vậy? Ừ, có lẽ là vì có mặt Sở Thiên Ngạo, Tiểu Hàn thích ăn cơm với . Nhất định là như vậy, trong lòng Cố Cẩm Tâm suy đoán khi thấy hành động khác lạ của Mạc Tiểu Hàn .

      Nếu Bùi Tuấn mời khách, ăn cũng uổng, Cố Cẩm Tâm chút khách khí, sảng khoái chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, cái này. . . . . . Đều muốn!"

      Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Cố Cẩm Tâm, cảm thấy bé này thú vị vô cùng.

      Những phụ nữ khác cùng ăn cơm, thường dè dặt câu nệ, ăn chút xíu no rồi, chỉ sợ phá hư hình tượng thục nữ của mình. Cố Cẩm Tâm khác, bộ dạng ăn hết tiền của thề bỏ qua.

      cởi mở, thích.

      Gọi xong đồ ăn, Cố Cẩm Tâm lại thêm câu: "Tôi còn muốn thêm món đậu phộng nấu sữa."

      Mạc Tiểu Hàn còn chưa kịp chuyện, có người nhàn nhạt mở miệng: "Mạc Tiểu Hàn dị ứng đậu phộng." Là Sở Thiên Ngạo.

      Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , mình dị ứng đậu phộng, chuyện này trước đây lâu trong lúc vô tình chỉ nhắc có 1 lần, ngờ tới Sở Thiên Ngạo lại nhớ ràng như thế.

      Trong lòng xẹt qua chút suy nghĩ lung tung, Mạc Tiểu Hàn phân định rốt cuộc đó là gì, chỉ cảm thấy khí ngột ngạt, lúng túng rất áp lực, hận thể nhấc chân .

      tại ngồi ở chỗ này, hoàn toàn là loại đau khổ.

      Gian phòng bài trí rất thanh nhã, bên cạnh là cái kệ to, bình hoa cao rất đẹp, dưới ánh đèn những bóng mờ, khuôn mặt của Sở Thiên Ngạo, vừa lúc bị che khuất, Mạc Tiểu Hàn thấy nét mặt của .

      Nhưng ánh mắt của Sở Thiên Ngạo, cho dù trong bóng tối, Mạc Tiểu Hàn cũng có thể cảm thấy tầm mắt sâu như nước này, vẫn rơi người .

      Trước kia ánh mắt của Sở Thiên Ngạo nhìn luôn rừng rực, khiến có chút chống đỡ được. tại ánh mắt lại che giấu tất cả lửa nóng, giống như chỉ còn lại là băng đá lạnh lẽo. Ảm đạm đến nỗi khiến tim Mạc Tiểu Hàn đập rất nhanh.

      Món ăn còn chưa mang lên. Thời gian chờ đợi luôn rất dài. Bùi Tuấn lại đề nghị chơi trò lời - mạo Hiểm, bị Cố Cẩm Tâm chút do dự cự tuyệt. Trò chơi lần trước để lại cho nỗi ám ảnh rất lớn.

      Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn ngồi yên lặng, hai người đều chuyện. Bùi Tuấn thể làm gì khác hơn là tự mình tìm đề tài.

      "Cẩm Tâm, nghe từ chức?" Bùi Tuấn nhìn mặt của Cố Cẩm Tâm, thấy dưới mắt phải của nốt ruồi nho .

      Nghe , người có nốt ruồi dưới đuôi mắt, là do kiếp trước, người của họ ôm họ khóc rồi nước mắt rơi xuống mặt tạo thành ấn ký, sau khi đầu thai chuyển thế, nếu may mắn gặp lại họ có thể nhận ra người kiếp trước của mình qua nốt ruồi này. Mà những người có nốt ruồi này, khi gặp gỡ lại người kiếp trước, đời kiếp thể tách rời.

      biết người đàn ông trong kiếp trước của Cố Cẩm Tâm đến tột cùng là tuýp đàn ông như thế nào, người đó phải đến tận xương tủy mới có thể lưu lại ấn ký mặt như thế. . . . . .

      Bùi Tuấn nhìn chằm chằm mặt Cố Cẩm Tâm, nhất thời suy nghĩ đến thất thần.

      "Này ~~!" Cho đến khi bàn tay Cố Cẩm Tâm quơ quơ trước mặt , mới phục hồi tinh thần lại.

      Cố Cẩm Tâm tò mò nhìn , rồi lấy tay sờ sờ mặt của mình: "Bùi đại Tổng giám đốc, làm gì mà nhìn chằm chằm mặt của tôi thế? Chẳng lẽ mặt tôi có cái gì kỳ quái sao?"

      Bùi Tuấn bị Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo, cũng tức giận, vẫn cười híp mắt : "Nhìn chằm chằm đương nhiên là bởi vì đẹp."

      Lời nịnh bợ như thế, khiến Cố Cẩm Tâm đỏ mặt lên.

      Tính tình Cố Cẩm Tâm tuỳ tiện, đàn ông phần lớn coi như em, mặc dù lớn lên cũng là mỹ nhân, nhưng dường như đàn ông đều chú ý tới điểm này, từ đến lớn, đều có duyên với người khác phái.

      Hôm nay được Bùi Tuấn dùng lời ngon ngọt khen tặng như vậy, trong lòng thấy rất cao hứng.

      Nhưng ngoài miệng lại chút nào yếu thế: " cần , bản tiểu thư cũng biết mình xinh đẹp như hoa!"

      Ánh mắt hẹp dài của Bùi Tuấn lóe lên thần thái khác thường, bắt đầu dụ dỗ Cố Cẩm Tâm : " Cố, công ty chúng tôi cần chiêu mộ mấy thư ký xinh đẹp, dù sao cũng từ chức rồi, bằng đến công ty của tôi làm !"

      Nghe Bùi Tuấn , Cố Cẩm Tâm cũng hơi động lòng, Bùi gia rất có tiếng trong giới giải trí. Mà Cố Cẩm Tâm đối với nghề giải trí lại rất hứng thú, rất muốn tương lai có thể phát triển theo hướng này. Làm ở công ty của Bùi Tuấn, đúng là rất thích hợp.

      Cố Cẩm Tâm do dự chút rồi nghiêng đầu hỏi Mạc Tiểu Hàn ngồi ở bên cạnh yên lặng chơi điện thoại di động: "Tiểu Hàn, cậu cảm thấy đề nghị của Bùi Tổng như thế nào?"

      Mạc Tiểu Hàn chơi trò chơi điện thoại di động, nhưng ra chơi cái gì, bản thân cũng ràng lắm, những ngón tay máy móc hoạt động, cố gắng muốn biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác mất mát.

      nghĩ ra, nghĩ ra.

      Ngón tay mơ hồ mở bộ sưu tập hình trong điện thoại của mình. tấm hình lập tức đập vào mắt.

      Đó là hình chụp chung của và Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo ôm chặt , mặt ghé sát vào mặt của , khóe môi nụ cười, chỉ khi đứa bé được ăn ngon kẹo mới có thể lộ ra nụ cười như thế.

      Trong ngực Mạc Tiểu Hàn đột nhiên có cảm giác buồn buồn, tấm hình này là do Sở Thiên Ngạo ép chụp, lúc ấy dùng điện thoại di động chụp hình mấy cây kiểng ban công, Sở Thiên Ngạo đột nhiên chạy tới, đoạt lấy điện thoại di động của , đột ngột kéo ôm sát vào trong lòng ngực mình, đưa điện thoại di động ra xa chụp tấm ảnh chung của 2 người.

      "Mạc Tiểu Hàn, trong điện thoại di động của tôi có rất nhiều hình của em, vậy mà điện thoại di động của em tấm hình của tôi cũng có! Quá công bằng!" Ngay lúc đó lời của Sở Thiên Ngạo lại vọng về trong đầu của Mạc Tiểu Hàn.

      Đúng là trong di động của Sở Thiên Ngạo có rất nhiều hình của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn cười, Mạc Tiểu Hàn buồn, Mạc Tiểu Hàn dạo, Mạc Tiểu Hàn ăn cơm, Mạc Tiểu Hàn sáng sớm tỉnh dậy còn mơ màng. . . . . .

      Nhưng trong di động của Mạc Tiểu Hàn, phần lớn là phong cảnh, số hình động vật và cây cảnh. có hình Sở Thiên Ngạo.

      Bởi vì Sở Thiên Ngạo là người cuồng chụp hình. Mà mình lại phải là người như vậy. Mạc Tiểu Hàn nghĩ như thế.

      Mạc Tiểu Hàn cắn môi, đưa ngón tay thon dài yên lặng đụng vào tấm ảnh cái. điện thoại di động lên lời nhắc nhở "Bạn đồng ý xóa hình này phải ?"

      Ngón tay có chút run rẩy, ở chữ "đồng ý" có chút do dự.

      "Tiểu Hàn, chơi điện thoại di động nhập tâm như vậy a, chuyện với cậu mà cậu cũng biết." Cố Cẩm Tâm cong miệng lên nhìn Mạc Tiểu Hàn. Hôm nay sao thế, ai cũng như người mất hồn. Bùi Tuấn mất hồn, Mạc Tiểu Hàn mất hồn, mà Sở Thiên Ngạo lại càng câu nào, lạnh băng giống như tảng đá.

      Ngón tay chạm nhanh dòng chữ "Hủy bỏ", Mạc Tiểu Hàn khỏi thở phào nhõm, nghiêng đầu nhìn Cố Cẩm Tâm xin lỗi: "Cẩm Tâm, ngại vì tớ nghe thấy, cậu vừa cái gì?"

      "Bùi Tổng mời tớ đến công ty ngài ấy làm việc. Cậu cảm thấy như thế nào?" Cố Cẩm Tâm mong đợi nhìn Mạc Tiểu Hàn. Tiểu Hàn là người rất có chủ kiến, ý kiến của vẫn rất có giá trị tham khảo .

      "Ách. . . . . . Cẩm Tâm, phải cậu vẫn muốn phát triển nghiệp theo ngành giải trí sao? Tớ cảm thấy đây là cơ hội. Cậu có thể cân nhắc. Hơn nữa, còn có Bùi Tuấn bảo kê, ai dám khi dễ cậu." Mạc Tiểu Hàn giương mắt nhìn Bùi Tuấn, "Đúng , Bùi Tổng?"

      Bùi Tuấn cười rạng rỡ, "Đó là đương nhiên. Ai dám khi dễ tôi. . . . . . Bạn bè của tôi?"

      xong có chút chột dạ nhìn Cố Cẩm Tâm, vừa rồi thiếu chút nữa ra câu"Ai dám khi dễ người phụ nữ của tôi", ở trong lòng Bùi Tuấn, Cố Cẩm Tâm trở thành người phụ nữ mà muốn bắt giữ

      Ở bên cạnh, Sở Thiên Ngạo thờ ơ lạnh nhạt, đối với quyết định của Bùi Tuấn có chút khiếp sợ.

      Bùi Tuấn là người đàn ông phong lưu, sai, rất nhiều người phụ nữ muốn theo , nhưng chưa bao giờ đem người phụ nữ mình muốn vào công ty làm việc. Hôm nay sao lại thế? Muốn giải quyết Cố Cẩm Tâm, cũng nên mang công ty của mình ra mà giỡn nha.

      Đưa người phụ nữ ăn vài bữa cơm, tặng ít hoa hồng, sau đó đưa ra nước ngoài du lịch vài lần, tặng chút quà có giá trị, người phụ nữ nào mà giải quyết được?

      Sở Thiên Ngạo suy nghĩ, ánh mắt lại tự chủ được di chuyển đến vị trí của Mạc Tiểu Hàn. Mời ăn cơm, tặng quà có giá trị, đưa chơi khắp nơi, tặng hoa hồng. . . . . . Chuyện gì mà chưa làm qua? Nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn bị giải quyết.

      Ý nghĩ bá đạo tham muốn giữ lấy lại nổi lên, Sở Thiên Ngạo giận dữ nhìn Mạc Tiểu Hàn, ý nghĩ chịu thua lại dâng trào, hối hận vì nghe theolời khuyên của Bùi Tuấn, để Mạc Tiểu Hàn tự do.

      có biện pháp buông tay, bỏ được, thể nào bỏ được. . . . . .

      Sở Thiên Ngạo nhìn khuôn mặt nhắn thanh lệ của Mạc Tiểu Hàn, nghĩ đến chuyện sau này mỉm cười ở trong ngực người đàn ông khác, nghĩ đến sanh con dưỡng cá vì người đàn ông khác, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, trong lòng cảm thấy đau đớn như bị kim đâm.

      Lửa giận thiêu đốt trong lòng, phẫn nộ vỗ bàn cái mạnh!

      Ba người còn lại giật nảy mình, quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo!

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 127: rất đẹp trai

      [​IMG]
      “Chắc chuyện phiếm mà lạnh nhạt ." Cố Cẩm Tâm vẻ khẳng định, đối với mình phỏng đoán rất có lòng tin.

      Bùi Tuấn khẽ mỉm cười, chỉ có Cố Cẩm Tâm mới nghĩ đơn thuần như vậy. Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Hàn, sớm chú ý tới.

      Sở Thiên Ngạo đột nhiên nổi giận, khẳng định cũng bởi vì Mạc Tiểu Hàn vẫn hờ hững với . Quen biết nhau hơn hai mươi năm, Bùi Tuấn vô cùng hiểu Sở Thiên Ngạo.

      Xem ra trong lòng Sở Thiên Ngạo vẫn bỏ được Mạc Tiểu Hàn, là nghiệt duyên a. Bùi Tuấn thở dài trong lòng.

      Sợ Sở Thiên Ngạo lại gây ra chuyện, Bùi Tuấn nhanh chóng lôi kéo vào phòng vệ sinh: "Cẩm Tâm, Tiểu Hàn, hai người ngồi chờ lát, tôi theo Thiên Ngạo toilet."

      Trong phòng vệ sinh, Bùi Tuấn đốt điếu thuốc, lại đưa điếu cho Sở Thiên Ngạo. Hai người yên lặng hút thuốc.

      "Thiên Ngạo, nếu như cậu có biện pháp buông Mạc Tiểu Hàn, cậu có thể quay lại với ấy. Nhưng sao cậu thử tạm thời buông tay thời gian?" Bùi Tuấn thành khẩn , "Cậu có thể cho mình thời gian là tuần, trong tuần lễ này, cậu tìm Mạc Tiểu Hàn, gặp mặt, cũng cần nhắn tin, gọi điện thoại. Nếu như sau tuần cậu phát mình vẫn bỏ được, trở về cùng ấy cũng muộn."

      Sở Thiên Ngạo yên lặng hút thuốc lá, câu nào.

      "Dưa hái xanh ngọt, hai bên cùng vun đắp tình mới có thể hạnh phúc. Cậu cùng Mạc Tiểu Hàn, mãi mãi vẫn là gây gổ tranh cãi lại hoài. Như vậy có phải quá mệt mỏi hay ?" Bùi Tuấn cảm giác như mình bị năm người phụ nữ nhập vào thân cùng lúc, nên mới dài dòng lảm nhảm như vậy.

      Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu lại chặt, hít hơi thuốc dài. Giương mắt nhìn Bùi Tuấn : "."

      Bùi Tuấn có chút nóng nảy: "Thiên Ngạo, chỉ là người phụ nữ thôi, đáng giá cho cậu đau lòng, lao tâm khổ tứ như thế!"

      Ánh mắt thâm thúy của Sở Thiên Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng mở miệng: "Tôi bỏ qua cho Mạc Tiểu Hàn. Nhưng tôi cho ấy tự do tuần, thậm chí là tháng!"

      Bùi Tuấn tò mò: "Cậu tính chơi trò vờ tha để bắt sao?"

      Sở Thiên Ngạo cắn răng: "Tôi tin Mạc Tiểu Hàn đối với tôi chút cảm giác cũng có! Tôi cho ấy thời gian 1 tháng, để ấy thấy nội tâm của mình!"

      Mạc Tiểu Hàn làm sao có thể đối với có cảm giác? Nếu quả như có cảm giác, sao lại yên lặng , sao vẫn dám nhìn thẳng vào mắt của ?

      Nếu như Mạc Tiểu Hàn có cảm giác với , sao lại lần lượt trầm luân với ? Tại sao lại ở trong ngực của rên rỉ giống như mèo ? tin người phụ nữ này có thể phân biệt tâm trạng mình ràng như vậy!

      Mạc Tiểu Hàn đối với chút cảm giác cũng có, tin!

      buông tay, tôi buông tay. Mạc Tiểu Hàn, em trốn thoát đâu! Hai tay Sở Thiên Ngạo nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt sâu như nước càng thêm u ám.

      Hai người quay lại bàn ăn món ăn lên tới. Bùi Tuấn phía trước, thuận tiện ngồi vào vị trí bên trong. Sở Thiên Ngạo ngồi bên ngoài.

      Cứ như vậy, Sở Thiên Ngạo ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Hàn.

      Cảm nhận được khí thế cường đại người Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn chợt rùng mình cái. thân người đàn ông này có sức mạnh khiến có chút kinh hãi.

      "Chỉ phòng vệ sinh mà lâu thế sao? Các táo bón vậy sao?" Cố Cẩm Tâm vẫn cứ biết che đậy miệng như vậy.

      "Cẩm Tâm, cậu. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bạn tốt. Lúc ăn cơm mà cái này, chỉ có Cố Cẩm Tâm mới làm được thôi.

      Sở Thiên Ngạo nhíu nhíu mày, Cố Cẩm Tâm quá cởi mở, Bùi Tuấn sao lại động lòng với người phụ nữ như vậy? Lại liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn cười, trong lòng so sánh, vẫn cảm thấy Mạc Tiểu Hàn tốt nhất.

      Bùi Tuấn lại thèm để ý chút nào, cười híp mắt nhìn Cố Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, chuyện này cũng biết? Mới vừa rồi có phải len lén theo chúng tôi đến phòng vệ sinh?"

      "!" Cố Cẩm Tâm đập Bùi Tuấn cái, cầm đũa ăn lên: "Mặc kệ ! Chờ các nửa ngày, tôi chết đói rồi!"

      Mạc Tiểu Hàn có khẩu vị, cầm miếng sushi cá ngừ lên ăn.

      Sushi của nhà hàng này rất đặc biệt, bên ngoài cuốn lớp chà bông xốp giòn mỏng, mùi vị thanh khiết ngon miệng lại dầu mỡ.

      Mạc Tiểu Hàn liên tiếp ăn hai miếng. chuẩn bị ăn miếng nữa, Sở Thiên Ngạo bên cạnh lên tiếng: "Mạc Tiểu Hàn."

      "Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn quay mặt sang nhìn Sở Thiên Ngạo. Từ đầu bữa cơm tới giờ, lần đầu tiên Sở Thiên Ngạo chuyện với . Trong lòng có điểm thấp thỏm.

      Sở Thiên Ngạo cũng rất tự nhiên kéo mặt qua, rút ra cái khăn giấy, giúp lau sạch thịt vụn dính ở khóe miệng.

      Động tác của Sở Thiên Ngạo rất nhanh, lại rất lưu loát, Mạc Tiểu Hàn nhất thời có phản ứng gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn .

      Đây là Sở Thiên Ngạo. . . . . . giúp lau miệng?

      Mạc Tiểu Hàn có chút phản ứng kịp. phải mới vừa thả tự do sao? Từ giờ về sau hai người căn bản cũng có quan hệ a, sao , sao lại giúp lau miệng? Đây phải là động tác chỉ có giữa hai người nhau mới có thể làm sao?

      Thấy động tác của Sở Thiên Ngạo, Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm cùng ngây dại.

      Bùi Tuấn ngây dại là bởi vì Sở Thiên Ngạo giữ lời, mới vừa rồi còn cho Mạc Tiểu Hàn thời gian 1 tháng, tại bắt đầu động tay động chân rồi với côta rồi.

      Cố Cẩm Tâm ngây dại lại là vì hâm mộ.

      Khuôn mặt của Sở Thiên Ngạo vô cùng góc cạnh, nhìn nghiêng rất đẹp trai, tới tính tình bá đạo lãnh khốc, đúng là người đàn ông vô cùng có mị lực.

      Người đàn ông như vậy khi dịu dàng rất hấp dẫn!

      Nhất là như bây giờ, dịu dàng cưng chiều giúp Mạc Tiểu Hàn lau khóe miệng, động tác kia, thần sắc kia, quả dịu dàng chết người, quả rất đẹp trai, quả chính là tình nhân tốt nhất, bạn trai tốt nhất, người chồng tốt nhất!

      Cố Cẩm Tâm cảm giác những phán đoán của mình trước đây đối với Sở Thiên Ngạo hoàn toàn sai lầm rồi! Vô cùng sai lầm!

      Sở Thiên Ngạo Mạc Tiểu Hàn! phải chỉ vui đùa mà thôi!

      Cố Cẩm Tâm trong nháy mắt biến thành người của Sở Thiên Ngạo, biến thành fan ruột của Sở Thiên Ngạo !

      ". . . . . ." Mạc Tiểu Hàn đột nhiên từ trong cơn chấn kinh phản ứng kịp, nhanh chóng quay đầu , muốn thoát khỏi tay Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo lau xong rồi, thấy động tác của Mạc Tiểu Hàn, chân mi nhíu lại vui. Lau miệng mà thôi, Mạc Tiểu Hàn lại kháng cự như vậy sao?

      Vừa định , Cố Cẩm Tâm hoa si lên tiếng: "Oa! Sở tổng, có biết , động tác vừa rồi của dịu dàng a! Tựa như trong phim ảnh! Lần đầu tiên phát Sở tổng, ra dáng dấp đẹp trai như vậy a!"

      Sở Thiên Ngạo đắc ý liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn cái. Xem , bây giờ ngay cả Cố Cẩm Tâm cũng bị mị lực của chinh phục, thừa nhận siêu cấp đẹp trai, chỉ có Mạc Tiểu Hàn mới mắt mờ thấy mà thôi!

      Mạc Tiểu Hàn đối với những biến chuyển của Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất vui: "Cẩm Tâm, mắt cậu bị quáng gà rồi sao?"

      Ánh mắt nào của ấy nhìn thấy Sở Thiên Ngạo dịu dàng? động tác vừa rồi của Sở Thiên Ngạo giúp lau miệng rất hung dữ đấy chứ, cầm khăn giấy sượt mạnh như vậy, khóe miệng bị lau đau muốn chết!

      Nhưng hai mắt của Cố Cẩm Tâm vẫn lóe lên hình trái tim nhìn Sở Thiên Ngạo: "Sở tổng, rất đẹp trai! Tôi hối hận vì xin nghỉ việc rồi!"

      xong, lại đem mắt chuyển tới người Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, tớ cảm thấy Sở tổng rất thích cậu! Cậu đáp ứng ta ! Hai người ở chung chỗ ! Như vậy về sau tôi ngày ngày có thể thấy Sở tổng tuấn rồi !"

      Mạc Tiểu Hàn im lặng nhìn trời xanh, cảm nhận sâu vì mình bạn xấu.

      Vì nhìn trai đẹp, tiếc đẩy bạn tốt ra ngoài làm mối!

      "Muốn nhìn trai đẹp rất đơn giản, bên cạnh phải cũng có người sao?" Bùi Tuấn cười híp mắt mở miệng, trong lòng có chút ê ẩm.

      Thấy bộ dạng Cố Cẩm Tâm nhìn Sở Thiên Ngạo, khiến trong lòng có chút thoải mái. Bùi Tuấn dù gì cũng là soái ca chứ, cùng với Sở Thiên Ngạo được xưng tụng là Tứ Đại công tử của thành phố C, chỉ riêng về hình dáng bên ngoài, căn bản cũng thua kém Sở Thiên Ngạo bao nhiêu, tại sao Cố Cẩm Tâm chỉ biết hoa si Sở Thiên Ngạo thôi?

      "Da mặt dày!" Cố Cẩm Tâm đánh Bùi Tuấn cái, bỗng nhiên lại nhớ tới đây là cấp tương lai của mình, liền nhanh chóng nịnh hót: "Hắc hắc, ra cũng rất đẹp trai đấy! Nhưng mà lại có đôi mắt lẳng lơ, vừa nhìn cũng biết phải là người tốt."

      xong, lại lập tức ý thức được mình sai rồi, nhanh lấy tay che miệng lại, đôi mắt cố gắng ra vẻ vô tội nhìn Bùi Tuấn, hận ngay lập tức cắn rơi đầu lưỡi của mình.

      Nghe thấy những lời như thế của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn cũng chút tức giận. Yên lặng bổ sung trong lòng: "Tiểu nha đầu, em đúng rồi! Bản thiếu gia chính là hám sắc vô cùng! ăn được em quyết bỏ qua!"

      Bữa cơm cuối cùng kết thúc. trong lòng bốn người đều có suy nghĩ riêng.

      "Cẩm Tâm, Tiểu Hàn, hai ở đâu vậy? Chúng tôi đưa hai về." Bùi Tuấn vừa vừa .

      "A a, cần. Tự chúng tôi trở về là tốt rồi." Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cự tuyệt. muốn Sở Thiên Ngạo biết mình ở đâu.

      Nhìn thấu tâm tư của Mạc Tiểu Hàn, Bùi Tuấn cũng kiên trì nữa.

      Nhưng Sở Thiên Ngạo hoàn toàn để ý tới lời Mạc Tiểu Hàn, trực tiếp lấy xe lái tới.

      Cánh tay dài mở cửa xe trước, ánh mắt sâu đen nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Lên xe."

      Cố Cẩm Tâm đẩy Mạc Tiểu Hàn: "Mau, Sở tổng mời, mau lên . Tớ và Bùi Tổng ngồi ghế sau."

      Bây giờ Cố Cẩm Tâm đặc biệt muốn tác hợp Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn. Nếu như bá đạo và lãnh khốc như vậy, Sở Thiên Ngạo là người bạn trai rất khá a, bộ dạng vừa rồi giúp Mạc Tiểu Hàn lau miệng, là dịu dàng lại thâm tình, đúng là khiến người ta hâm mộ.

      Xe nhàng lướt đường. Ở ghế sau Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn giọng chuyện với nhau.

      Sở Thiên Ngạo chuyên chú lái xe, nhưng Mạc Tiểu Hàn lại có chút cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm con đường trước mặt, nhịp tim có vẻ rối loạn.

      Cùng Sở Thiên Ngạo ngồi ở gian thu hẹp như vậy, cơ thể toát ra mùi vị nam tính, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy mình có chút thể khống chế. Người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ.

      Chợt nhớ tới đồ đạc của mình vẫn còn ở nhà Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn do dự biết có nên mở miệng với Sở Thiên Ngạo ngày mai qua đó dọn đồ hay .

      ra cũng có đồ gì nhiều. Chỉ là ít quần áo, giày…., mua lại cũng được.

      Nhưng có thùng giấy , là ba để lại cho , Mạc Tiểu Hàn vẫn chưa mở ra nhìn. Sợ chịu nổi kích thích. Suy nghĩ tới chuyện ba mình ở bệnh viện, bên cạnh có ai chăm sóc, cũng có ai làm bạn, cứ như vậy đơn rời nhân thế, trong lòng Mạc Tiểu Hàn đau đến thể hít thở được.

      "Cái đó. . . . . . Tôi ngày mai đến nhà của lấy ít đồ được ?" Mạc Tiểu Hàn sợ hãi mở miệng. biết vì sao a, tại, cùng Sở Thiên Ngạo chuyện có cảm giác chột dạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :