1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ - Bắc Minh - (158 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 118: Tặng hoa hồng
      [​IMG]
      gương mặt lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hướng Uyển.

      Hướng Uyển hoảng sợ kêu: "Tổng giám đốc, phải như nghĩ đâu!" mặt khiếp sợ sâu, thể tin được Sở Thiên Ngạo chuyện này mà sa thải mình.

      Coi như chưa từng có đêm hôm đó dầu gì ba Hướng Uyển cũng là quản lý cao cấp của công ty, nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Con tiểu nha đầu này mới đến công ty có ngày a!

      Nhìn mặt mũi vặn vẹo của Hướng Uyển, Sở Thiên Ngạo nhịn được cau mày, trầm giọng : " thu thập đồ đạc, lập tức rời !"

      Nước mắt Hướng Uyển lập tức chảy ra: "Tổng giám đốc, tôi sai lầm rồi! Tôi dám nữa!" lập tức quỳ xuống dưới chân Sở Thiên Ngạo.

      " ra ngoài! Ngay lập tức!" Sở Thiên Ngạo ghét nhất những người phụ nữ dây dưa nghỉ, giọng lạnh đến thể lạnh hơn được nữa.

      Hướng Uyển biết còn đường ở lại nữa, những giọt lệ trong mắt lưu chuyển, ánh mắt bắn ra những tia u ám, nhìn Sở Thiên Ngạo, tay run rẩy từ từ nắm lại thành nắm đấm: " Mạc Tiểu Hàn đối với quan trọng như vậy sao?"

      " ra ngoài!" Quát lạnh tiếng.

      Ánh mắt oán độc của Hướng Uyển quét qua gương mặt của Mạc Tiểu Hàn, khiến rét mà run!

      Cũng chỉ là nốt phỏng nho , cứ coi như Hướng Uyển cố ý , nhưng hình phạt này đối với ta mà là quá nặng rồi.

      Sở Thiên Ngạo muốn trả thù cho sao? Nhưng cần trả thù như vậy!

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Ngạo cái, ánh mắt phức tạp.

      Ba ngày trôi qua, Mạc Tiểu Hàn ngồi ở trước bàn làm việc của mình xử lý văn kiện, nửa hàng chữ cũng chưa gõ xong, liền nghe thấy giọng kích động của Cố Cẩm Tâm: "Tiểu Hàn! Có phải cậu có số đào hoa ?"

      Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc quay đầu: "Cái gì?"

      Vẻ mặt Cố Cẩm Tâm đầy ý cười, băng băng đến trước mặt , gương mặt xinh đẹp thần thần bí bí: "Tiểu Hàn, , rốt cuộc cậu dính dáng đến tên nhà giàu nào hả?"

      "Cái gì?" Trong lòng Mạc Tiểu Hàn co rụt lại, chẳng lẽ quan hệ của và Sở Thiên Ngạo bị Cẩm Tâm phát ?

      thể nào a, bình thường cũng rất cẩn thận, Cẩm Tâm hoàn toàn thể phát được.

      Cố Cẩm Tâm như làm ảo thuật từ phía sau lấy ra bó hoa hồng rất đẹp: "Tiệm bán hoa vừa đưa tới! thẻ viết tên của cậu!"

      Người nào tặng hoa đây? Mạc Tiểu Hàn cũng có chút kỳ quái.

      Vội vàng đứng lên nhận hoa hồng, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi, tấm danh thiếp màu hồng viết câu: Mạc Tiểu Hàn, có phải rất vui mừng hay ?

      Nét chữ viết bằng bút màu bạc, mạnh mẽ có lực. Là chữ viết của Sở Thiên Ngạo!

      Vui mừng? Vui mừng cái đầu a! Sở Thiên Ngạo, người đàn ông ngây thơ này!

      cũng còn nữ sinh nữa, bó hoa hồng mà có thể khiến vui mừng?

      "A a a a. . . . . ."

      "Oa oa oa oa. . . . . ."

      Tiếng kêu kinh ngạc của đồng nghiệp nữ ở phòng làm việc bên ngoài đua nhau truyền đến.

      Mạc Tiểu Hàn xoa xoa lỗ tai đau nhức, cau mày nhìn ra cửa, rồi trợn tròn mắt, chỉ thấy người mặc đồng phục của tiệm bán hoa xách giỏ hoa hồng kết thành trái tim đỏ thẫm về phía bên này.

      Kích thước trái tim quá lớn, cao gần tới 2m, phòng làm việc rộng rãi nhất thời có vẻ chật chội.

      "Wow! Chuyện tình cảm trong phim thần tượng diễn ra sờ sờ trước mắt a! bó hoa hồng lớn như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a?" Cố Cẩm Tâm đứng bên cạnh Mạc Tiểu Hàn liên tiếp sợ hãi than, gương mặt trắng nõn tràn đầy hâm mộ.

      Mạc Tiểu Hàn im lặng.

      "Thưa , tổng cộng 9999 đóa hoa hồng, xin ký nhận." Nhân viên tiệm bán hoa lấy ra hóa đơn cho ký nhận.

      " ngại quá, tôi ký nhận đâu." Mạc Tiểu Hàn đem bó hoa hồng tay nhét trả lại: "Mời đem những bó hồng này trả lại hết ."

      Sở Thiên Ngạo rốt cuộc muốn làm gì? phải công tác rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh rỗi tặng hoa hồng?

      "Thưa , mời ký nhận ! Người tặng trả tiền xong rồi." Nhân viên làm việc ở tiệm bán hoa cho rằng Mạc Tiểu Hàn nghĩ mình phải trả tiền.

      "Tôi bất kể, mang !" Mạc Tiểu Hàn lạnh mặt .

      Sở Thiên Ngạo xem là cái gì? Cố ý khiến còn cách nào sinh tồn ở công ty. Được lắm, lần nữa trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty!

      muốn như vậy! chỉ muốn yên lặng làm, cuộc sống bình bình thản thản! rốt cuộc có hiểu hay !

      "Tiểu Hàn! Cậu ngốc à? Nhiều hoa hồng như vậy, để ở phòng làm việc nhìn cũng sướng mắt a!" Cố Cẩm Tâm kích động luôn miệng ngăn cản, đoạt lấy cây viết soàn soạt soàn soạt thay Mạc Tiểu Hàn ký tên: "Tôi thay ấy ký! Các thôi! nhanh !"

      Nhân viên làm việc lao ra khỏi tòa soạn tựa như chạy nạn, chỉ sợ giây sau đổi ý.

      "Cố Cẩm Tâm!" Mạc Tiểu Hàn tức giận trừng Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm là bạn tốt của , hiểu tánh bướng bỉnh cần là cần, lại còn dám nhận hoa!

      "Ai nha, đừng nóng giận! Nếu như cậu thích, để bên này cũng được" Cố Cẩm Tâm vui sướng hài lòng dụ dỗ Mạc Tiểu Hàn, nhưng như vậy chứ cơ thể thèm nhúc nhích. Bát quái nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn: " mau! Rốt cuộc người nào tặng hoa? Tại sao cậu nhận?"

      Tại sao nhận?

      Mạc Tiểu Hàn cười khổ tiếng, nếu Cẩm Tâm biết hoa này do ai tặng, đoán chừng chỉ hỏi vấn đề này.

      Mạc Tiểu Hàn tới Sở thị mới biết, Sở Thiên Ngạo trong suy nghĩ của nhân viên chính là thiên sứ và ma quỷ kết hợp lại.

      là thiên sứ, thuần túy là bởi vì gương mặt rất đẹp trai của , là ma quỷ, là bởi vì tác phong làm việc quá quá lạnh lùng bá đạo. Gần như ai chịu được cổ quái của , thư ký bên cạnh đổi mới như cơm bữa, Cố Cẩm Tâm coi như rất ngốc rồi.

      "Tiểu Hàn, người nào tặng? Mau cho tớ biết, tớ bảo đảm cho người khác!" Cố Cẩm Tâm vẫn cố gắng cầu khẩn Mạc Tiểu Hàn, máu bát quái thiêu đốt.

      "Là người đàn ông kiêu ngạo vừa già vừa lùn lại vác cái bụng bia, dù có phun nhiều nước hoa hơn nữa cũng át được mùi hôi nách tặng tớ!" Mạc Tiểu Hàn cắn răng nghiến lợi .

      Sau đó quay đầu xấu bụng đẩy Cố Cẩm Tâm rồi mỉm cười: "Cậu muốn hoa hồng này sao, tớ cho người đó biết số điện thoại của cậu nhé?"

      "A! Tớ còn có chuyện phải làm, bái bai!" Cố Cẩm Tâm co cẳng chạy, dáng vẻ giả bộ rất bận rộn.

      "Ha ha. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn bị biểu tình Cố Cẩm Tâm chọc cho cười ha ha.

      Mạc Tiểu Hàn ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ chút, cầm điện thoại di động tới phòng nghỉ, bấm số điện thoại của Sở Thiên Ngạo.

      Tiếng chuông reo lặng lẽ vang lên lâu, giọng nữ xa lạ từ trong điện thoại vang lên: "Xin chào! Xin hỏi ai đầu dây?"

      ". . . . . ."

      Mạc Tiểu Hàn lập tức sửng sốt, cảm giác khó hiểu tràn đến.

      Giống như chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, rét lạnh thấu xương, khiến gần như ra lời.

      công tác mới có mấy ngày, vậy mà có người phụ nữ khác nhanh như vậy?

      như vậy, còn vụng về tặng hoa hồng làm gì? Khiến trở thành đầu đề câu chuyện của toàn bộ công ty?

      nên sớm hiểu, loại người đàn ông như Sở Thiên Ngạo này, quan hệ nam nữ mãi mãi vẫn tùy tiện như vậy, phụ nữ qua đời nhiều kể xiết, Mạc Tiểu Hàn , cũng chỉ là món đồ chơi nhàm chán của mà thôi.

      Buồn cười, còn tự coi mình quan trọng như vậy.

      Mạc Tiểu Hàn nhìn điện thoại di động, ra câu, chuẩn bị cúp điện thoại, bên đầu kia điện thoại lại vang lên giọng như được lập trình hóa: "Là Mạc sao? Sở tổng bây giờ họp, tiện nghe điện thoại, có cần tôi nhắc nhở ngài ấy gọi lại cho ?"

      Người phụ nữ này. . . . . . Biết tồn tại của ?

      Còn hào phóng giúp lại cho Sở Thiên Ngạo?

      Mạc Tiểu Hàn ngạc nhiên mở miệng: "Xin hỏi là?"

      "Tôi là thư ký của Sở tổng ở Thượng Hải." Người phụ nữ trong điện thoại khẽ cười tiếng, lễ phép giải thích: " Điện thoại của Sở tổng hết pin, vừa rồi kêu tôi cầm sạc pin, xin Mạc nên hiểu lầm."

      Lời giải thích hợp tình hợp lý như thế . . . . . . Nhuần nhuyễn như thế, dường như trước giải thích rất nhiều lần rồi.

      Là do ứng phó với rất nhiều người phụ nữ sao?

      Chợt nhớ tới lời Cố Cẩm Tâm cười giỡn: "Khi làm thư ký cho Sở Thiên Ngạo, phải chuẩn bị bản lính giúp ứng phó với những loại phụ nữ khác nhau"

      Mạc Tiểu Hàn yên lặng. . . . . .

      "Tiểu Hàn!" Cố Cẩm Tâm bưng ly nước chạy tới phòng nghỉ, "Mau! Cậu rốt cuộc có tham gia hay tham gia! Đêm nay công ty S.T. tổ chức cuộc xem mắt lớn ở thành phốC! Cậu nhất định phải a!"

      xong, lại chạy như cơn gió, thuyết phục những đồng nghiệp khác.

      Cố Cẩm Tâm có qua, mơ ước lớn nhất của ấy chính là trước 25 tuổi lấy chồng. Cho nên, đối với các hoạt động xem mắt, cho tới bây giờ ấy đều chưa bỏ qua, theo lời của ấy đúng là thà giết lầm chứ buông tha!

      Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ bĩu môi, hướng về phía điện thoại di động hỏi tiếp: "Sở tổng họp đúng ? Vậy tôi gọi lại sau."

      ----------------------------------------------------------------------

      Văn phòng chi nhánh công ty Sở thị tại Thượng Hải nằm ở khu vực trung tâm sông Hoàng Phố. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cùng, khi kéo rèm cửa sổ sát đất ra, phong cảnh toàn thành phố thu hết vào đáy mắt.

      Duyệt xong văn kiện là 6 giờ chiều.

      Sở Thiên Ngạo kéo ngăn kéo ra, trong ngăn kéo để hình người bằng kim cương, mái tóc màu đen, khuôn mặt nhắn trắng nõn, chiếc cằm nhọn xinh xắn, đôi mắt to rất linh động làm bằng 2 viên thạch màu đen, lóe ra ánh sáng áp đảo người nhìn.

      Đây là do Sở Thiên Ngạo cố ý làm tượng người ở Swarovski vì Mạc Tiểu Hàn. Tượng người xinh đẹp đứng ở bàn, ở trong gian phòng tổng giám đốc luôn có hơi thở lạnh như băng này rất thích hợp, rất bắt mắt. . . . . .

      Lần đầu tiên khi ở Chicago nhìn thấy tạo hình tượng người tương tự, liền nghĩ đến Mạc Tiểu Hàn, những bé rất thích những thứ đồ chơi sáng long lánh như thế này, Mạc Tiểu Hàn nhất định cũng thích.

      Đúng rồi, lần sau làm tượng của mình, để Mạc Tiểu Hàn mang theo bên người!

      Đôi môi mỏng khiêu gợi của Sở Thiên Ngạo nhịn được nâng lên thành đường cong.

      "Cốp cốp ——"

      Cửa phòng làm việc bị gõ hai cái.

      "Vào ." Sở Thiên Ngạo dừng suy nghĩ, giọng lãnh đạm.

      người phụ nữ trí thức tuổi chừng 30 cất bước vào, chính là thư ký của ở chi nhánh công ty tại Thượng Hải, thư ký Trương.

      "Sở tổng, cà phê của ngài." Thư ký Trương đem cà phê nóng hổi để bàn làm việc, thuận tiện báo cáo lịch làm việc, "Chín giờ tối Ngài và mấy vị quản lý sở nhà đất Đế Nghiệp có bữa ăn tối, tôi đặt tại nhà hàng Tây Hoàn Quân Dương."

      "Ừ." Sở Thiên Ngạo cầm chén cà phê nhấp .

      "Còn có. . . . . . Lam, Hứa, Mạc, Phương, xin ngài lúc rảnh rỗi gọi điện thoại lại cho các ấy." Thư ký đẩy đẩy gọng kính đen báo cáo chuyện riêng đâu ra đấy.

      Sở Thiên Ngạo là tổng giám đốc Sở thị ở châu Á, tuổi trẻ tài cao, dáng dấp lại vô cùng tuấn, phụ nữ bên cạnh rất nhiều.

      Thư ký Trương có lúc cảm giác mình phải thư ký, mà là bảo mẫu kiêm trưởng bối của , còn phải thay xử lý các loại quan hệ nam nữ. Động tác uống cà phê của Sở Thiên Ngạo dừng lại, " Mạc?"

      " Mạc Tiểu Hàn." Thư ký Trương khỏi tò mò nhìn về phía Sở Thiên Ngạo, bốn chỉ hỏi Mạc? Xem ra Sở tổng đối với Mạc này thương khác thường a. . . . . .

      Mạc Tiểu Hàn?

      Lông mày Sở Thiên Ngạo nhướng lên, lại biết chủ động gọi điện thoại cho , xem ra những bó hoa hồng kia có tác dụng, cho nên mới , hoa hồng đối với phụ nữ có lực sát thương lớn nhất, Mạc Tiểu Hàn cũng phải ngoại lệ.

      Lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương màu xanh cảm động lắm, nhất định có nguyên nhân khác.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 119: Hội gặp mặt thân thiết

      [​IMG]
      Trong tiệm bán quần áo, Mạc Tiểu Hàn cùng với Cố Cẩm Tâm chọn lựa y phục.

      "Tiểu Hàn, cậu xem tôi mặc bộ này có được hay ?" Cố Cẩm Tâm cầm lên cái váy màu đen, ướm người rồi khoa tay múa chân cho Mạc Tiểu Hàn nhìn.

      Mạc Tiểu Hàn lắc đầu. Màu da của Cẩm Tâm là màu da lúa mạch trơn láng khỏe mạnh, mặc váy đen vào khiến làn da đen thêm. Mạc Tiểu Hàn tới giá áo cầm lên cái váy màu trắng đưa cho Cố Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm, thử cái này xem."

      Cố Cẩm Tâm có chút do dự: "Da của tớ trắng, mặc cái này sợ bị lộ làn da đen hay ?"

      Mạc Tiểu Hàn cười lắc đầu: "Màu da của cậu là màu mật ong, mặc đồ màu trắng mới tôn lên được!".

      Cố Cẩm Tâm nửa tin nửa ngờ vào phòng thử quần áo. Mạc Tiểu Hàn tùy tiện quan sát các kiểu quần áo treo giá.

      Đột nhiên giọng quen thuộc ở sát vách vang lên, chỉ cách hàng quần áo.

      "Hạo Khiêm, tức quá! Những bộ quần áo xinh đẹp này bây giờ người ta mặc được! Đều tại á! Hại người ta mang thai, sanh xong bảo bối trở thành phụ nữ luống tuổi có chồng." Là giọng nũng nịu của Lương Noãn Noãn.

      Hạo Khiêm, cái tên quen thuộc khiến cả người Mạc Tiểu Hàn run lên.

      Từ khe hở của giá quần áo nhìn sang, Thân Hạo Khiêm cùng với Lương Noãn Noãn mua quần áo.

      Lương Noãn Noãn mập hơn, gương mặt trắng nõn mượt mà của thiếu phu nhân nhà giàu. Bên cạnh là Thân Hạo Khiêm, vẫn đẹp trai như thế, lịch như thế, mặt vẫn nụ cười theo thói, chỉ có điều giữa hai hàng chân mày có ít u buồn.

      Mạc Tiểu Hàn vội vàng nép mình vào giá quần áo. Trái tim khống chế được đập thình thịch trong lồng ngực!

      Thân Hạo Khiêm, học trưởng Hạo của ở cách vách! Cách chỉ bằng hàng quần áo!

      Nhưng khoảng cáchnày, lại xa xôi như vậy. . . . . . Xa xôi đến nỗi kiếp này thể nào với tới.

      thế giới này, khoảng cách xa nhất phải là sinh và tử. Mà là tôi đứng ở trước mặt của , nhưng lại biết tôi . Những lời này, đột nhiên nổi lên trong đầu của Mạc Tiểu Hàn, vốn là câu mọi người hay dùng, nhưng mà giờ phút này lại khiến cho Mạc Tiểu Hàn bi thương dứt.

      Học trưởng Hạo, sống có tốt ? Cùng Lương Noãn Noãn kết hôn, sinh bé con đáng , trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      Như vậy là tốt rồi. Cuộc sống của học trưởng Hạo, vốn phải là như vậy.

      Lương Noãn Noãn chưa đủ tốt, nhưng như thế sao? ấy học trưởng Hạo, như vậy quá đủ.

      Những ngón tay của Mạc Tiểu Hàn níu chặt vào giá quần áo, tựa như níu trái tim đau đớn của mình.

      "Noãn Noãn, em thích những thứ này, vậy chúng ta xem bên kia !" Thân Hạo Khiêm cười dịu dàng, kéo Lương Noãn Noãn tới hướng bên kia.

      Mạc Tiểu Hàn thở phào nhõm, cảm thấy mình vẫn còn may mắn, Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn qua bên này.

      chưa chuẩn bị tâm trạng để gặp lại học trưởng Hạo. Nếu như có thể, hi vọng đời này kiếp này gặp nhau nữa. Để cho cất giữ trong lòng những ấn tượng tốt đẹp nhất thôi.

      Buồn rầu nhìn bóng dáng Thân Hạo Khiêm và Lương Noãn Noãn càng lúc càng xa, Mạc Tiểu Hàn biết hai mắt mình ướt.

      "Uy! Tiểu Hàn! nhìn cái gì mà như mất hồn thế?" Giọng của Cố Cẩm Tâm cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Tiểu Hàn.

      Nhanh chóng lau khóe mắt để che dấu nước mắt tràn ra, Mạc Tiểu Hàn cố nặn ra nụ cười: "Cẩm Tâm, cậu thay xong rồi hả?"

      Cố Cẩm Tâm có chút vô tư, cũng quá chú ý đến khác thường của Mạc Tiểu Hàn, mặc chiếc vay trắng xoay vòng truốc mặt Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, sao? Đẹp ? Tối mai có thể hạ gục những người con trai ?"

      Tối mai là hội gặp mặt thân thiết (xem mắt) diễn ra ở tòa nhà đối diện của công ty Khoa Học Công Nghệ, nghe có rất nhiều nam giới trình độ học vấn cao, thu nhập tốt, diện mạo cũng vô cùng đẹp trai của công ty Khoa học công nghệ.

      Chiếc váy màu trắng có kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại tôn dáng người xinh đẹp và làn da màu mật ong của Cố Cẩm Tâm trở nên rất quyến rũ. Hơn nữa mặt là nụ cười sáng rỡ gì sánh được, hàm răng trắng sáng, là hình mẫu của người phụ nữ xinh đẹp.

      Mạc Tiểu Hàn than thở trong lòng: "Cẩm Tâm, cậu rất đẹp! Mình tin chắc rằng những thanh niên công ty khoa học công nghệ kia nhất định chết mê chết mệt vì vẻ đẹp của cậu đấy!"

      Cố Cẩm Tâm vén tóc làm động tác đắc ý: "Ừ, tối mai tớ triển khai quyền cước, quyến rũ người, tranh thủ năm nay kết hôn!"

      Nhìn nụ cười sáng lạn của Cố Cẩm Tâm, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy hâm mộ. , hâm mộ Cẩm Tâm, mặc dù chưa có bạn trai, nhưng là cuộc đời của trong sáng, đơn giản là làm, đơn giản là , tương lai cũng đơn giản chỉ là kết hôn sinh con. Tất cả đều minh bạch dưới ánh mặt trời, giống như , mọi sinh hoạt, đều ở trong bóng tối, có tư cách ra ngoài ánh sáng.

      Hội gặp mặt lần này quả chất lượng rất cao. Phần lớn đều là trai đẹp xinh, nam nữ dung mạo xuất chúng khí chất dáng người cũng là hạng nhất.

      Đưa mắt nhìn xung quanh, quang cảnh rất vui mắt. Mạc Tiểu Hàn cảm thán, xem ra hôm nay tới đây cũng vô ích. chẳng có hứng thú gì, chỉ vì muốn cùng Cố Cẩm Tâm, giúp ấy lựa chọn người cho kỹ thôi. Nhưng nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy rất nhiều trai đẹp xinh.

      Dường như trai đẹp xinh còn độc thân ở thành phố C đều tới. . . . . .

      Cố Cẩm Tâm vô cùng hưng phấn, vui vẻ nhìn Mạc Tiểu Hàn : "Tớ cảm thấy được chuyện lớn cả đời của tớ có hi vọng rồi !"

      Tới bàn tiếp tân nhanh chóng lấy mã số sánh đôi. Mạc Tiểu Hàn rút được số 7, như vậy người sánh đôi cùng là số 17. Cố Cẩm Tâm rút được số 23, người sánh đôi cùng ấy là số 33.

      Thấy Mạc Tiểu Hàn đem số hiệu len lén trả lại bàn, Cố Cẩm Tâm đồng ý: "Tiểu Hàn, được như vậy nha! phải cậu cũng độc thân sao? Nếu bây giờ cậu muốn tìm bạn trai, coi như biết thêm người bạn mới tốt sao? Mọi người cùng nhau chơi đùa. Đều là thanh niên với nhau, nếu cậu cảm thấy thích hợp, thích, lát nữa cần lưu số điện thoại là được rồi."

      Mạc Tiểu Hàn suy nghĩ chút, cũng đúng, dù sao cũng tới, coi như quen biết thêm người bạn thôi.

      Theo thứ tự tới bàn sắp đặt sẵn, người số 17 ngồi sẵn từ lúc nào. Bóng lưng dường như nhìn rất quen mắt. Mạc Tiểu Hàn ổn định lại tinh thần, hướng về phía người đàn ông kia tới.

      "Xin chào….!" Câu thăm hỏi mới nửa bị mắc trong cổ họng!

      Sở Thiên Ngạo! Người đàn ông ngồi ở chỗ đó lại là Sở Thiên Ngạo! Sắc mặt hung dữ đáng sợ, hung hăng nhìn Mạc Tiểu Hàn chằm chằm!

      ". . . . . . Sao lại tới đây?" Mạc Tiểu Hàn hiểu tại sao, nhưng cảm thấy có chút chột dạ, cả người lui về phía sau, giọng hỏi.

      Bóng dáng cao lớn của Sở Thiên Ngạo ngồi ở đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, áo sơ mi màu đen làm nổi bật lên vẻ tức giận bao phủ khắp người .

      Thấy biểu tình Sở Thiên Ngạo, trái tim Mạc Tiểu Hàn như co rút lại.

      "Mạc Tiểu Hàn, em to gan!" Sở Thiên Ngạo cắn răng nghiến lợi . gương mặt đẹp trai mây đen giăng đầy, ánh mắt là ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt.

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn mở miệng muốn giải thích, nhưng lại biết giải thích thế nào, rằng chỉ tới đây để giúp Cố Cẩm Tâm hay sao? rằng căn bản có ý định xem mắt ai sao? Chắc chắn Sở Thiên Ngạo tin.

      Thôi. giải thích nữa. Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, muốn mở miệng chuyện.

      Nhưng bộ dạng của Mạc Tiểu Hàn trong mắt Sở Thiên Ngạo chính là biểu chột dạ. thức thâu đêm để xử lý cho xong mọi việc ở Thượng Hải, ngay cả nghỉ ngơi cũng được nghỉ, vội vã bay về đây, tìm mãi được, lại nghe nhân viên tiếp tân của công ty cùng Cố Cẩm Tâm tới hội gặp mặt thân thiết rồi!

      Lửa giận thiêu đốt càng thêm tràn đầy, mặt Sở Thiên Ngạo xanh mét đứng lên, trong con ngươi u ám là ngọn lửa tức giận thiêu đốt: "Mạc Tiểu Hàn, tự đâm đầu vào chỗ chết có phải hay ? lại dám ở sau lưng tôi ra ngoài xem mắt!"

      Mọi người xung quanh nhìn sang. Trước mặt mọi người bị Sở Thiên Ngạo rống lên như vậy, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy mặt mặt mất sạch! Cùng Sở Thiên Ngạo ở chung chỗ, lần nào cũng biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người!

      Mạc Tiểu Hàn ghê tởm loại cảm giác này!

      Mặc kệ cái người điên này, Mạc Tiểu Hàn ngồi xuống, lãnh đạm nhìn Sở Thiên Ngạo : "Tôi chỉ là tới cho đủ số , tin hay cũng mặc!"

      A, đây là lỗi của rồi sao? Là đa nghi? Là tin tưởng ?

      Sở Thiên Ngạo bị Mạc Tiểu Hàn làm cho giận điên lên!

      "Cho đủ số? Cho đủ số mà vừa lúc thừa dịp tôi công tác? Cho đủ số mà còn ăn mặc trang điểm lẳng lơ như vậy? Muốn câu dẫn ai?"

      Sở Thiên Ngạo nổi trận lôi đình, nắm chặt cánh tay Mạc Tiểu Hàn lạnh lùng chất vấn: "Mới vài ngày có đàn ông, mà chịu nổi rồi sao?"

      Mặc dù trong phòng rất ồn ào huyên náo, nhưng tiếng gào của Sở Thiên Ngạo cũng gây ra ít chú ý của mọi người, họ nhao nhao nhìn sang bên này.

      "Sở Thiên Ngạo! Buông tay!" Cổ tay Mạc Tiểu Hàn bị nắm chặt đau đớn, cau mày .

      Sở Thiên Ngạo tức giận quét mắt liếc qua quần áo của Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn mặc bộ váy màu đen cổ chữ V, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.

      Cố ý ăn mặc như thế, còn dám chỉ tới đây cho đủ số! Mạc Tiểu Hàn, xem ra tôi hoàn toàn nên cho bất kỳ khoảng tự do nào!

      Ánh mắt trầm của Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Hàn, kéo cánh tay đứng lên: "! Trở về với tôi!"

      "Sở Thiên Ngạo làm gì đấy! buông tay!" Mạc Tiểu Hàn nổi giận. Lớn tiếng trách cứ.

      Ở bên kia Cố Cẩm Tâm thấy Mạc Tiểu Hàn bên này dường như xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy tới.

      Khi thấy người đàn ông dây dưa với Mạc Tiểu Hàn là Sở Thiên Ngạo Cố Cẩm Tâm cũng sợ tới ngây người.

      "Sở tổng?"

      Sở Thiên Ngạo quay đầu, nhìn thấy người vừa tới là thư ký Cố Cẩm Tâm. Tức giận trong lòng càng tăng lên, Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm quan hệ rất tốt, hôm nay Mạc Tiểu Hàn tới hội gặp mặt này, nhất định là do Cố Cẩm Tâm giựt dây!

      Lạnh lùng mở miệng: "Thư ký Cố, là do kêu Tiểu Hàn tới đây tham gia hội gặp mặt sao?"

      Cố Cẩm Tâm nhìn sắc mặt trầm Sở Thiên Ngạo, trong lòng cũng có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu cái: "Đúng, là tôi kêu Tiểu Hàn tới. Dù sao đây cũng là hội gặp mặt, quen biết thêm người cũng tệ a!"

      "Quen biết thêm người, là quen biết đàn ông chứ? Nhân viên nữ ở Sở thị của chúng tôi, bây giờ cũng cởi mở như vậy sao?" Sở Thiên Ngạo lạnh lùng châm chọc .

      Nghe câu của Sở Thiên Ngạo, Cố Cẩm Tâm có chút khó tin nhìn , đường đường là tổng giám đốc mà với nhân viên như thế sao? Nhưng đây chỉ là tham gia hội gặp mặt, chứ đến nỗi là bán đứng cơ mật của công ty, đúng ?

      "Sở tổng, mặc dù chúng tôi là nhân viên Sở thị, nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn có sinh hoạt cá nhân của mình, hết giờ làm việc, chúng tôi làm cái gì, tổng giám đốc ngài cũng quan tâm sao?" Cố Cẩm Tâm cũng phải là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Thời điểm nên phản kích tuyệt đối mềm yếu.

      "Cố Cẩm Tâm, tôi thấy có vẻ muốn là việc ở Sở thị nữa rồi!" Sắc mặt Sở Thiên Ngạo càng thêm xanh mét khó coi. Nhân viên Sở thị mà lại dùng cái loại giọng này chuyện với ! thế giới này, trừ Mạc Tiểu Hàn ra có người phụ nữ nào khác dám bắt bẻ .

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 120: “Lời lòng”- Trò chơi mạo hiểm

      [​IMG]
      "Tổng giám đốc, nếu như vì vậy mà ngài sa thải tôi, tôi nhất định tố cáo lên đài truyền hình, để tất cả mọi người ở thành phố C đều biết, Tổng giám đốc Sở thị, thậm chí ngay cả nhân viên sau khi tan việc muốn gặp mặt bạn bè cũng muốn cai quản! Sở thị là công ty của ngài sai, nhưng nó phải là hậu cung của ngài! Nhân viên nữ sau khi tan việc làm gì, cùng ai gặp mặt, ai, cùng ai lên giường, ngài được xen vào!"

      "Bốp bốp. . . . . ." Bên cạnh truyền tới tràng tiếng vỗ tay.

      Ba người cùng quay lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào đứng bên cạnh là người đàn ông cao lớn đẹp trai, đôi mắt hoa đào ngầm chứa nụ cười, mặt mãi mãi là nụ cười kềm chế được.

      Bùi Tuấn.

      "Thiên Ngạo, nhân viên này rất có cá tính a" Bùi Tuấn cười híp mắt, ánh mắt lại nhìn Sở Thiên Ngạo mà nhìn Cố Cẩm Tâm.

      Bùi Tuấn đúng là Đại Suất Ca, hơn nữa người có mùi vị phong lưu ngang ngược rất hấp dẫn.

      "Cậu tới góp vui cho thêm náo nhiệt sao?" Sở Thiên Ngạo tức giận . Cái thư ký Cố này, ăn gan hùm mật gấu rồi, lại dám uy hiếp , cần phải dạy dỗ giáo huấn lại chút!

      Nhìn Bùi Tuấn và Sở Thiên Ngạo chuyện, Cố Cẩm Tâm kéo tay Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn, chúng ta !"

      Bùi Tuấn lại di chuyển cơ thể, ngăn cản đường của hai người: "Tiểu Hàn, lâu gặp."

      Lần này Cố Cẩm Tâm kinh ngạc, "Tiểu Hàn, hai người biết nhau?"

      Mạc Tiểu Hàn gật đầu cái. còn cách nào khác hơn là giới thiệu hai người với nhau: "Cẩm Tâm, đây là Bùi Tuấn, tổng giám đốc ngành giải trí." "Bùi Tuấn, đây là bạn tốt của tôi, Cố Cẩm Tâm, bây giờ làm việc ở Sở thị."

      Cố Cẩm Tâm vừa nghe Bùi Tuấn là tổng giám đốc ngành giải trí, hai mắt lập tức sáng lên: "Tổng giám đốc Bùi, Liễu Thần có phải là minh tinh của công ty hay ? Tôi rất thích ấy đóng phim a! Sao gần đây cũng thấy tác phẩm của ấy? giúp tôi xin ảnh có chữ ký của ấy được ?"

      Liễu Thần. . . . . . Khóe mắt Mạc Tiểu Hàn cụp xuống.

      Chỉ cần nhớ tới chuyện xấu xa trước đây của Liễu Thần và Sở Thiên Ngạo, cũng rất thích Liễu Thần. Dù sao, vẻ mặt xinh đẹp của ta quả có thể làm điên đảo chúng sinh.

      "Liễu Thần a, ta bị cấm vận rồi, ở ngành giải trí căn bản tương đương với chết. Muốn xem tác phẩm mới của ta, đời này kiếp này đại khái còn hy vọng nữa." Bùi Tuấn vẫn cười híp mắt. Chờ Cố Cẩm Tâm nhảy vào trong hố.

      Quả nhiên, Cố Cẩm Tâm hỏi tới: "Tại sao bị cấm vận? Phim của ấy diễn cũng tệ lắm nha!"

      Nét mặt vui vẻ của Bùi Tuấn càng sâu, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn phát , khóe miệng của còn có hai lúm đồng tiền: " Cố, chuyện này phải hỏi tổng giám đốc Sở của á!"

      Cố Cẩm Tâm vừa định quay đầu hỏi Sở Thiên Ngạo, lại chợt nhớ tới việc mình cùng gây gổ, vội vàng quay đầu lại.

      Chỉ trong giây, biểu tình mặt thay đổi ba lần, những suy nghĩ trong lòng toàn bộ viết rất ràng ở mặt.

      Bùi Tuấn thấy như thế, trong lòng càng cảm thấy thú vị. gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhưng Cố Cẩm Tâm đơn thuần lại ngốc nghếch như thế đúng là gặp lần đầu tiên.

      " Cố, tới tham gia buổi gặp mặt sao?" Bùi Tuấn mở miệng lần nữa, ý tứ vô cùng ràng.

      Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu chặt, mấy người này chuyện khí thế ngất trời, sao, xem mình như khí rồi sao?

      Mạc Tiểu Hàn lại hoàn toàn phát Sở Thiên Ngạo thoải mái, thấy Bùi Tuấn có ấn tượng tệ với Cố Cẩm Tâm, cố tình rèn sắt khi còn nóng: "Đúng a! Bùi Tổng, Cẩm Tâm còn chưa có bạn trai!"

      xong, hướng Cố Cẩm Tâm nháy nháy mắt: "Bùi Tổng cũng độc thân a!"

      Ý tứ tác hợp vô cùng ràng, Cố Cẩm Tâm nhất thời đỏ mặt, nhào qua muốn nhéo mặt Mạc Tiểu Hàn: "Chuyện Bùi Tổng độc thân liên quan gì tới tớ a! Người bạn xấu xa này!"

      Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng cầu xin tha thứ, hành động của Cẩm rất dọa người .

      Nhìn hai chơi đùa, bộ dáng Bùi Tuấn cười híp mắt thưởng thức, mặt Sở Thiên Ngạo nhất thời đen lại, hai cánh tay lạnh lùng khoanh trước ngực.

      Bùi Tuấn là bạn tốt của , rất hiểu ta. Ánh mắt cực cao, loại phụ nữ như Cố Cẩm Tâm, vui đùa chút tạm được, chứ làm bạn , ta còn chưa đủ tư cách.

      Đùa giỡn xong rồi, Cố Cẩm Tâm cũng muốn nán lại ở chỗ này nữa, kéo Mạc Tiểu Hàn rồi nhìn Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn : "Hai vị chuyện tiếp , chúng tôi trước."

      " Cố, bằng uống chung ly?" Bùi Tuấn nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn cười cười: "Thiên Ngạo, Tiểu Hàn, uống chung a."

      Trong lòng Sở Thiên Ngạo cỗ oán khí, muốn uống chén. Hơn nữa bốn phía quá huyên náo, ở chỗ này dạy dỗ Mạc Tiểu Hàn dễ dàng. Vì vậy gật đầu: "Được. đến quán bar của cậu."

      Hai người đàn ông này cứ tự nhiên quyết định như vậy. hoàn toàn quan tâm đến ý kiến của Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm.

      Cố Cẩm Tâm kinh ngạc trợn to hai mắt: "Hai người các rất thú vị a, chúng tôi đồng ý cùng uống rượu với các sao? Các cứ tự tiện quyết định như vậy?"

      Bùi Tuấn cũng có chút giật mình: " Cố muốn sao? Cố, phải còn độc thân sao? Tôi cũng còn độc thân." Ánh mắt hẹp dài phóng đãng hàm chứa nụ cười, bộ dáng phong lưu ngang ngược.

      Cố Cẩm Tâm đối với trai đẹp vốn có sức miễn dịch, thấy bộ dáng Bùi Tuấn như vậy, tim đập thình thịch hai cái. Nhưng vẫn mặt lạnh : " độc thân quan hệ gì với tôi chứ? Cũng phải do tôi cướp bạn của khiến độc thân!"

      "Ha ha ha. . . . . ." Nghe thấy câu của Cố Cẩm Tâm, Bùi Tuấn nhất thời cười phá lên. bé này chuyện rất cá tính. Được, tối nay buông tha cho .

      Sở Thiên Ngạo chau mày, Bùi Tuấn đối với phụ nữ mặc dù nhã nhặn lễ độ, nhưng đều là ngoài mặt, trong lòng Bùi Tuấn mơi chân chính là người đàn ông trăng hoa. Trăng hoa lại đa tình, có thể cùng lúc giữ vũng quan hệ mập mờ với N người phụ nữ.

      Nhưng đối với Cố Cẩm Tâm, dường như có điểm giống. Bùi Tuấn cũng thích dây dưa với phụ nữ, đối phương chỉ cần ra vẻ vui chút, liền lập tức buông tay. Tối nay sao có vẻ quấn chặt lấy Cố Cẩm Tâm?

      Sở Thiên Ngạo nhìn Cố Cẩm Tâm, dáng người cao gầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tính tình thẳng thắn, so với type phụ nữ mà Bùi Tuấn thích, dường như giống.

      Thôi, có liên quan gì đến . . . . . . Sở Thiên Ngạo kéo tay Mạc Tiểu Hàn: " với tôi uống chén."

      Mạc Tiểu Hàn cau mày giọng : "Buông tay!" muốn ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo. Quan trọng hơn là, muốn cho Cố Cẩm Tâm biết quan hệ của và Sở Thiên Ngạo .

      Sở Thiên Ngạo hiển nhiên cũng biết điều này nên buông lỏng tay ra.

      Bùi Tuấn thấy hết cảnh này bèn mở miệng : "Tiểu Hàn, nể mặt tôi ! Đưa bạn , chúng ta cùng uống chén."

      Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là nhìn Cố Cẩm Tâm vẻ cầu khẩn: "Cẩm Tâm, ! Chúng ta lát thôi." phải giữ mặt mũi cho Bùi Tuấn mà chỉ rằng sợ nếu , Sở Thiên Ngạo có hành động gì quá đáng ở chỗ này. Nếu vậy quan hệ của và Sở Thiên Ngạo hoàn toàn bại lộ.

      Cố Cẩm Tâm nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Hàn, chỉ còn biết gật đầu. Ánh mắt liếc thấy nụ cười của Bùi Tuấn, mặt khẽ nóng lên.

      Trong quán rượu rất nhiều người, đều là những thanh niên nam nữ buổi tối thứ sáu rảnh rang ra ngoài tìm thú vui.

      Thấy có nhiều người như vậy, đề phòng trong lòng Cố Cẩm Tâm tạm thời buông lỏng. Mặc dù thích trai đẹp, nhưng loại đàn ông như Bùi Tuấn này quá bắt mắt, tuấn có tiền lại đa tình, phụ nữ thích nhất định rất nhiều, nhưng chỉ muốn tới kết hôn chứ muốn lãng phí thời gian với loại người phong lưu tình trường này.

      Uống chút rượu, mọi người càng buông lỏng. Tính cánh nhanh nhẹn hoạt bát trời sinh của Cố Cẩm Tâm lại lộ ra, "Chúng tôi chơi trò chơi mạo hiểm “ ” có được hay ?"

      Vừa rồi Bùi Tuấn đề nghị khiêu vũ bị cự tuyệt. muốn cùng Bùi Tuấn có bất kỳ đụng chạm cơ thể nào. Loại hoa hoa công tử như Bùi Tuấn, đoán chừng chỉ muốn dùng làm trò cười, tình đêm cái gì đó, đừng hòng bị lừa !

      Bùi Tuấn hưởng ứng đầu tiên: "Được!" Quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn.

      Lại nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt lên, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ. Bùi Tuấn cho rằng vừa rồi uống rượu nên có vẻ thoải mái.

      Bùi Tuấn sao có thể biết, giờ phút này, bàn tay Sở Thiên Ngạo giấu ở dưới khăn trải bàn quấy rầy Mạc Tiểu Hàn.

      Mạc Tiểu Hàn cùng Cố Cẩm Tâm chuyện phiếm, chợt có bàn tay nóng bỏng xoa đùi, đầu tiên Mạc Tiểu Hàn run lên, ngay sau đó mới kịp phản ứng, là Sở Thiên Ngạo!

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo từ từ theo đầu gối Mạc Tiểu Hàn lên, dò vào váy Mạc Tiểu Hàn . . . . . .

      công tác bên ngoài nhịn mấy ngày rồi, vừa rồi lại uống chút rượu, Mạc Tiểu Hàn lại mặc bộ váy chữ V rất quyến rũ, từ góc độ ngồi, vừa lúc có thể thấy phần ngực trắng nõn của .

      Nơi bụng dưới của Sở Thiên Ngạo có chút rục rịch chộn rộn.

      Trong lòng Mạc Tiểu Hàn rối tung, Sở Thiên Ngạo này, xem nơi này là phòng ngủ của mình sao! ở nơi công cộng mà cũng dùng chiêu này!

      Đưa tay xuống dưới mặt bàn, muốn đẩy bàn tay Sở Thiên Ngạo ra. Nhưng Sở Thiên Ngạo cho bất kỳ cơ hội nào. Bàn tay mang theo nhiệt độ hơn lửa nóng, cố chấp hướng lên .

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo có lực như vậy, Mạc Tiểu Hàn hoàn toàn có biện pháp gì ngăn cản !

      thể làm gì khác hơn là mặc cho bàn tay to lớn của chạy khắp nơi đùi . . . . . .

      Đôi chân mềm mại nhẵn bóng của Mạc Tiểu Hàn rất gợi cảm khiến Sở Thiên Ngạo hít vào hơi, người phụ nữ này, sao cảm giác lại tốt như vậy? Đến độ muốn ngừng mà được, hận thể ở tại chỗ muốn !

      Mang theo kỹ xảo trêu đùa, bàn tay Sở Thiên Ngạo giống như đánh đàn ở đùi kích thích, lòng bàn tay mang theo sức lực ở da thịt trơn nhẵn nhàng kích thích, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn như có lửa.

      Thấy ánh mắt mong chờ của Bùi Tuấn, Sở Thiên Ngạo mang mặt nụ cười xấu xa : "Được."

      Nhưng Mạc Tiểu Hàn chỉ khẽ gật đầu cái. dám ra bất kỳ câu gì, sợ vừa mở miệng rên. Tay Sở Thiên Ngạo rất có kỹ thuật!

      "Tiểu Hàn, quà vặt này ăn rất ngon, cẫu nếm thử chút . . . . . ." Cố Cẩm Tâm cầm cái đĩa đựng đồ ăn vặt đẩy qua phía Mạc Tiểu Hàn.

      "Ách. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn chịu đựng quấy rầy của Sở Thiên Ngạo, cùng với những khoái cảm rất đến. Mặt lại đỏ lên.

      "Tiểu Hàn, cậu thoải mái sao?" Cố Cẩm Tâm phát thấy Mạc Tiểu Hàn khác thường bèn quan tâm hỏi.

      "Ách, có việc gì. Chúng ta bắt đầu chơi trò chơi !" Mạc Tiểu Hàn chỉ sợ Cố Cẩm Tâm phát ra cái gì, cố gắng dời chú ý của ấy chỗ khác.

      mặt Bùi Tuấn kéo ra nụ cười kềm chế được, "Được! Chúng ta chơi trò chơi ! Hôm nay chơi trò chơi mạo hiểm, quy định lớn a! Mọ người ai cũng cho chối cãi! Phải theo quy củ!

      Cố Cẩm Tâm có cảm giác say: "Cắt! Cái gì mà quy định lớn, tôi mới sợ! Cứ việc phóng ngựa tới đây!"

      Được, bé, bị mắc lừa rồi! khóe miệng lúm đồng tiền của Bùi Tuấn ràng hơn, hướng Cố Cẩm Tâm giơ đầu ngón tay lên: " Cố, rất thẳng thắn!"

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 121: thích Mạc Tiểu Hàn phải ?

      [​IMG]
      Quy tắc của trò chơi là đoán số, có bốn lá bài, mọi người tới rút thăm, người nào rút được quan toà, người đó chỉ đạo cả trò chơi.

      thể Bùi Tuấn vận khí rất tốt, vòng đầu tiên rút được lá bài quan toà.

      " tại điện thoại di động của tôi có 10 con số, tôi quay 1 số, mọi người tới đoán, người đoán đúng phải bị phạt. Phạt thế nào do tôi quyết định." Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn ba người còn lại. biết có phải là ảo giác hay mà Cố Cẩm Tâm cảm giác ánh mắt của dừng lại người mình tương đối dài, khiến trong lòng có chút lo sợ.

      Bùi Tuấn quay con số, người đoán cuối cùng là Cố Cẩm Tâm.

      "5." Sở Thiên Ngạo ngồi ở bên trái Bùi Tuấn, đoán đầu tiên.

      " đúng. Lớn hơn 5." Bùi Tuấn lắc đầu cái, nhìn Mạc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn, bây giờ chỉ có thể đoán ở giữa 5-10."

      "7" Người đoán là Mạc Tiểu Hàn.

      "Cũng đúng. Lớn hơn 7. Cố, đến phiên , chỉ có thể chọn con số ở giữa 7-10." Bùi Tuấn ranh mãnh nhìn Cố Cẩm Tâm cười.

      Cố Cẩm Tâm khẩn trương. Giữa 7 và 10 chỉ có hai số 8, 9, nếu đoán, khả năng đúng là 50%. Nếu như đoán đúng, phải , vừa rồi Bùi Tuấn rồi, lần này quy định lòng tương đối lớn.. . . . . . biết Bùi Tuấn chỉnh làm sao!

      Cố Cẩm Tâm cắn môi, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, "8." Mắt chăm chú nhìn điện thoại ở trong tay Bùi Tuấn.

      "Sai. Ai, coi như vận khí tốt!" gương mặt đẹp trai của Bùi Tuấn có chút ảo não. ngờ Cố Cẩm Tâm lại có vận số tốt như vậy.

      "Thiên Ngạo, đến phiên cậu, cậu chỉ có thể chọn con số giữa 8 và 10." Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo chắc chắn phải chết chứ còn nghi ngờ gì nữa! Con số điện thoại di động chính là số 9.

      "Được rồi, tôi nhận phạt!" Sở Thiên Ngạo biến sắc thu hồi ma trảo từ đùi Mạc Tiểu Hàn, nhìn Bùi Tuấn chớp chớp mắt.

      Bùi Tuấn hiểu ý, nhìn Sở Thiên Ngạo nghiêm nghị tuyên bố: "Tôi lệnh cho cậu Đại Mạo Hiểm, hôn Mạc Tiểu Hàn!"

      Bàn tay Sở Thiên Ngạo rời khỏi chân mình, Mạc Tiểu Hàn thở phào nhõm. Kết quả Bùi Tuấn lại kêu Sở Thiên Ngạo tới hôn mình!

      "Tôi kháng nghị! Quan toà đại nhân, phán quyết công bằng!" Mạc Tiểu Hàn trừng Bùi Tuấn, việc này đơn thuần là giúp Sở Thiên Ngạo tới chiếm tiện nghi của mình!

      "Kháng nghị có hiệu quả. Tôi là quan toà, quy tắc trò chơi do tôi khống chế." Bùi Tuấn bất kể kháng nghị của Mạc Tiểu Hàn, dù sao nữa cũng nhất định giúp Sở Thiên Ngạo.

      Sở Thiên Ngạo nhìn Bùi Tuấn cái, né tránh tầm mắt của Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm, hướng Bùi Tuấn giơ ngón tay cái lên.

      Trong quán rượu bắt đầu mở nhạc sôi động, Cố Cẩm Tâm vừa thoát nạn, giờ phút này cũng bắt đầu giục Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Chơi ! Dù sao cũng là trò chơi! Đừng như vậy a ~"

      "Được rồi, chỉ cho phép hôn mặt thôi!" Mạc Tiểu Hàn miễn cưỡng đứng lên. Nếu chơi trò chơi phải có thắng thua. tin rằng ở nơi đông người mà Sở Thiên Ngạo có dũng khí ăn .

      Mạc Tiểu Hàn đứng dậy, Sở Thiên Ngạo cũng từ ghế đứng lên, tới trước mặt .

      Ánh đèn trong quán rượu rất mê hoặc, Sở Thiên Ngạo bị cảm giác say khơi lên chút ham muốn, bàn tay trực tiếp ôm vùng eo nhắn của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn tránh né, nhìn Cố Cẩm Tâm cái. rất sợ bị bạn tốt nhìn ra cái gì đó mờ ám giữa và Sở Thiên Ngạo.

      "Bắt đầu nha! Còn mè nheo cái gì!" Biểu tình Bùi Tuấn bộ chờ xem kịch vui.

      Cố Cẩm Tâm cũng ở bên cạnh ồn ào: "Mau! Mau! Sở tổng, động tác phải nhanh nhẹn nhé!"

      Mạc Tiểu Hàn tức giận trợn mắt nhìn Cố Cẩm Tâm cái, là bạn xấu! Mới vừa rồi còn cùng Sở Thiên Ngạo gây gổ kia mà, tại lại bắt đầu giựt giây cho Sở Thiên Ngạo sàm sỡ rồi ! là bạn bè xấu a!

      Vẻ tức giận của Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo thu vào trong mắt, trong lòng khẽ động, dưới ánh đèn Mạc Tiểu Hàn đẹp kinh người. Đôi mắt trong veo, bộ ngực đầy đặn dưới làn váy cổ chữ V khẽ nhấp nhô lên xuống, khiến cổ họng Sở Thiên Ngạo trở nên khô khốc.

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, đưa má đến trước mặt Sở Thiên Ngạo: "Chỉ cho phép hôn mặt a!"

      Sở Thiên Ngạo mới thèm để ý tới cầu của Mạc Tiểu Hàn, tay nắm eo Mạc Tiểu Hàn, ôm chặt trong ngực của mình, giây sau, đôi môi lửa nóng áp vào miệng !

      "Oa!" Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn bắt đầu vỗ tay hoan hô.

      Cố Cẩm Tâm nghĩ thầm, lát nhất định phải trở về tra hỏi Mạc Tiểu Hàn, nhìn bộ dạng và Sở tổng, nhất định đơn giản. Xem bộ dáng có vẻ Sở Thiên Ngạo đeo đuổi Mạc Tiểu Hàn.

      Nếu như Tiểu Hàn có năng lực đối phó Sở Thiên Ngạo, vậy biết có bao nhiêu người chết vì hâm mộ a! Ha ha, tốt nhất để cho mấy bà tám trong công ty nổi điên lên càng hay!

      Cố Cẩm Tâm bắt đầu lên kế hoạch hôn lễ cho Mạc Tiểu Hàn.

      Đầu lưỡi lửa nóng mang theo bá đạo tham muốn giữ lấy chui vào trong miệng Mạc Tiểu Hàn, bàn tay dính sát ở sau lưng , hơi thở nam tính mãnh liệt cuốn sạch tất cả, Sở Thiên Ngạo tham lam chiếm đoạt hương thơm cùng ngọt ngào của . Đầu lưỡi ngừng ở trong miệng xoay tròn khuấy động, buông tha tấc nào.

      Mạc Tiểu Hàn vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, liều mạng giãy giụa, ánh mắt nhìn sang Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn, thấy hai người đều say sưa nhìn và Sở Thiên Ngạo, trong lòng càng tức.

      Sở Thiên Ngạo này, sao chẳng biết phân biệt được thời gian địa điểm, tùy tiện loạn phát tình dục!

      Sở Thiên Ngạo cảm thấy cơ thể trong ngực giãy giụa, bộ vị nào đó vì giãy giụa của mà càng có phản ứng mãnh liệt.

      Bàn tay ôm Mạc Tiểu Hàn càng chặt hơn, đôi môi nóng bỏng chuyển qua tai , giọng : "Đừng động, tôi cứng lên rồi! Cẩn thận tôi ở chỗ này muốn em!" Hơi thở nóng hổi phả vào vùng nhạy cảm sau tai Mạc Tiểu Hàn, lời trần trụi khiến Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt như sắp nổ tung!

      Cơ thể mềm mại của cảm thấy bộ vị phái nam của Sở Thiên Ngạo bộc phát, lại dám từ chối, sợ Sở Thiên Ngạo bị tinh trùng xông lên óc mà làm ra chuyện gì khiến càng thêm bối rối.

      Tình cảnh này khiến Cố Cẩm Tâm có chút ngượng ngùng. Mặc dù chuyện cởi mở, bộ dáng phóng khoáng, nhưng ra tác phong rất bảo thủ, là xử nữ hơn kém.

      Quay đầu nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn nữa, ánh mắt của Cố Cẩm Tâm cũng biết nhìn đâu.

      " Cố, nếu biết nhìn đâu, bằng nhìn tôi ." Bùi Tuấn trêu ghẹo . Hai mắt sáng quắc nhìn Cố Cẩm Tâm.

      Ngất, người này đúng là da mặt dày. Cố Cẩm Tâm thầm nghĩ, ngoài miệng chút nào yếu thế: "Nhìn nhìn! Ai sợ ai!"

      Cố Cẩm Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Tuấn. Ánh mắt của Bùi Tuấn rất phong lưu đào hoa, đuôi mắt xếch lên, ánh mắt sâu đen như Sở Thiên Ngạo, mà mang theo nụ cười định nghĩa được. Bùi Tuấn vẫn là bộ dạng phóng đãng bị trói buộc kia, miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, cặp mắt chăm chú nhìn Cố Cẩm Tâm.

      Ngũ quan góc cạnh rất khôi ngô, đôi mắt đào hoa đa tình, đường cong đôi môi nhìn rất đẹp, hôn vào nhất định rất có cảm giác. . . . . . Cố Cẩm Tâm chợt phục hồi tinh thần! Trời! rốt cuộc tưởng tượng cái gì thế!

      Vội vàng thu hồi tầm mắt, cảm giác mặt mình nóng hừng hực!

      "Ha ha. . . . . ." Thấy Cố Cẩm Tâm đột nhiên thu hồi tầm mắt rồi đỏ mặt, tâm tình Bùi Tuấn nhất thời tốt, cười lớn nhìn Cố Cẩm Tâm : " Cố, thua a!"

      "Hả?" Cố Cẩm Tâm hiểu chuyện gì ngẩng đầu.

      "Vừa rồi chẳng phải chúng ta chơi trò chơi sao, người nào cúi đầu trước thua " Bùi Tuấn cố ý trêu cợt Cố Cẩm Tâm.

      "Ai chơi với trò chơi này hả? Tôi chỉ là tùy tiện nhìn mấy lần!"

      "Chỉ là tùy tiện nhìn? có suy nghĩ gì? Vậy tại sao đỏ mặt, Cố?" Bùi Tuấn buông tha cơ hội trêu cợt Cố Cẩm Tâm.

      Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo hôn đến trời đất quay cuồng, cảnh tượng quá mãnh liệt, người ngồi những bàn gần đó đều ồn ào trầm trồ khen ngợi!

      Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, đôi tay chống vào lồng ngực Sở Thiên Ngạo, để đừng dán sát vào mình như vậy: "Đủ rồi! Mau buông tôi ra!"

      Sở Thiên Ngạo sắp bị dục hỏa thiêu đốt, giọng mập mờ nên câu, cầu khẩn bên tai Mạc Tiểu Hàn: "Chúng ta vào phòng bao phía sau được ?"

      Mạc Tiểu Hàn nổi giận, phòng bao, bao cái đầu a! Hung hăng đạp chân của Sở Thiên Ngạo cái, muốn thừa dịp Sở Thiên Ngạo bị đau, chạy nhanh về chỗ ngồi, nhưng ngờ cơ thể lại bị Sở Thiên Ngạo kiềm chế chặt.

      Người phụ nữ này hôm nay to gan! Tối nay trở về nhất định phải giáo huấn lại chút!

      Sở Thiên Ngạo tức muốn chết, lại dám hành động càn rỡ, tiểu huynh đệ vẫn còn chỉa thẳng trong quần, dù da mặt dày, cũng muốn bị người khác nhìn thấy tình huống xấu hổ này.

      "Mạc Tiểu Hàn, em phía trước tôi, cách tôi gần chút, giúp tôi cản trở tầm mắt người khác" Sở Thiên Ngạo khẽ với Mạc Tiểu Hàn.

      "Sao phải vậy?" Sở Thiên Ngạo rốt cuộc chịu thả rồi sao, Mạc Tiểu Hàn vui mừng, nhưng với cầu của cảm thấy hiểu.

      "Đầu heo! Hình dáng này của tôi làm sao về!" Sở Thiên Ngạo sử dụng chính tiểu huynh đệ chỉa ra của đụng đụng Mạc Tiểu Hàn, đụng chạm khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ bừng cả mặt.

      Được Mạc Tiểu Hàn che giấu, cuối cùng Sở Thiên Ngạo cũng trở lại chỗ ngồi. Vẫn còn buông tha Mạc Tiểu Hàn, cúi người bên tai : " lát trở về dạy dỗ em!"

      đôi ma trảo, mang theo dục vọng chưa thỏa mãn, lại xoa đôi chân trơn nhẵn của Mạc Tiểu Hàn.

      là xui xẻo! Mạc Tiểu Hàn ra sức tránh né, cái tay kia lại càng lấn tới, tìm kiếm nơi sâu kín của !

      "Cẩm Tâm, bên này tớ nóng quá, tớ với cậu đổi chỗ ngồi được ?" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy, nếu như mình còn bị Sở Thiên Ngạo quấy rầy như vậy nhất định điên!

      "Được!" Cố Cẩm Tâm dễ dàng đồng ý lời thỉnh cầu của Mạc Tiểu Hàn.

      "Cẩm Tâm, đừng ! Ngồi bên cạnh tôi." Bùi Tuấn đưa tay kéo Cố Cẩm Tâm xuống, khóe miệng tia mỉm cười, nhìn Sở Thiên Ngạo chau mày.

      Cố Cẩm Tâm mở to hai mắt nhìn Bùi Tuấn: " mới vừa rồi gọi tôi là Cẩm Tâm? Bùi Tổng, chúng ta quen thân như vậy từ lúc nào rồi hả ?"

      Bùi Tuấn cười híp mắt, đôi mắt hoa đào dừng mặt Cố Cẩm Tâm lưu luyến rời: "Từ lúc mặt của em hồng.".

      . . . . . .

      Sở Thiên Ngạo cũng hướng Mạc Tiểu Hàn trợn mắt: "Mạc Tiểu Hàn!" Người phụ nữ này, muốn né sao?!

      Mấy ngày nay công tác, ngày nào cũng rất nhớ , còn hay rồi, sung sướng đến hội gặp mặt, bây giờ còn bày ra bộ dáng ghét bỏ , muốn cách xa chút? Rất tốt!

      Thấy bộ dạng Sở Thiên Ngạo hung dữ với Mạc Tiểu Hàn như vậy, Cố Cẩm Tâm bắt đầu bất bình dùm Mạc Tiểu Hàn: "Sở tổng, tôi phát đối với Tiểu Hàn bình thường a! Có phải có ý tứ với gì Tiểu Hàn hay ?"

      "Có ý tứ?" Sở Thiên Ngạo dường như cảm thấy từ này dùng rất khá, nên lặp lại.

      "Đúng vậy! Có phải thích Tiểu Hàn hay ? Có muốn tôi giúp tay theo đuổi ấy hay ?" Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 122: chờ đó cho tôi!

      [​IMG]
      "Ách. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn căng thẳng nhìn Sở Thiên Ngạo, với cá tính của Sở Thiên Ngạo, biết cái gì để khiến đỏ mặt!

      "Còn dùng từ theo đuổi sao? Mạc Tiểu Hàn vốn chính là người phụ nữ của tôi!" Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn, nhàn nhạt ra.

      "Oa! Tiểu Hàn! ra cậu và Sở tổng sớm kết giao rồi! Cậu thèm cho tôi biết! xứng là bạn bè!" Cố Cẩm Tâm kinh ngạc kêu, "Khó trách Sở tổng lại chăm sóc cậu kỹ như vậy! Khó trách vừa rồi chơi trò chơi mà nụ hôn lại nóng bỏng như vậy! Mạc Tiểu Hàn! Cậu phải bạn bè mà!"

      Mạc Tiểu Hàn im lặng.

      Cẩm Tâm làm sao biết, căn bản phải bạn chân chính, chẳng qua là Sở Thiên Ngạo thích dây dưa muốn bỏ qua cho con mồi, tình nhân mà thôi!

      Sở Thiên Ngạo cũng từng qua, danh phận, đừng hòng mơ tưởng!

      Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu, hít sâu hơi: "Cẩm Tâm, phải như cậu nghĩ đâu, tôi có cùng Sở tổng lui tới. Tôi và ngài ấy, chỉ là. . . . . ."

      biết nên giải thích làm sao, cái từ tình nhân này, quá hèn mọn, quá nhục nhã.

      Đôi mắt Bùi Tuấn lóe lên ánh sáng nhạt, mặt vẫn là nụ cười ngỗ ngược, nhìn Mạc Tiểu Hàn, rồi lại nhìn Sở Thiên Ngạo.

      Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo híp lại, người phụ nữ này, cứ muốn thừa nhận với người khác quan hệ của sao? Sở Thiên Ngạo cứ thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy sao?

      Lửa giận cuồn cuộn trong lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng sắc bén, bàn tay trực tiếp chiếm lấy cằm Mạc Tiểu Hàn: "Mạc Tiểu Hàn, em cái gì? Em lặp lại lần nữa xem!"

      Tính khí quật cường của Mạc Tiểu Hàn cũng nổi lên: " cái gì? Chẳng lẽ chúng ta kết giao sao? Chẳng lẽ dám là bạn trai của tôi, tôi là bạn của ?"

      Ánh mắt sâu như nước của Sở Thiên Ngạo gắt gao nhìn Mạc Tiểu Hàn, ý vị trong mắt lưu chuyển, thấy cảm xúc của như thế nào.

      Bùi Tuấn khoanh tay ngồi nhìn mọi chuyện, đột ngột kéo Sở Thiên Ngạo: "Thiên Ngạo, đừng như vậy, ra ngoài chơi vì vui vẻ, căng thẳng như vậy làm gì."

      Cố Cẩm Tâm cũng bị kinh hoảng vì đột nhiên hai người cãi vã. Mạc Tiểu Hàn và Sở Thiên Ngạo, nhìn qua ràng chính là đôi tình nhân a, hoặc có thể , là Sở tổng theo đuổi Mạc Tiểu Hàn! Tại sao lại cãi vã đây?

      Sở Thiên Ngạo hoàn toàn thèm quan tâm đến lý lẽ của Bùi Tuấn, cặp mắt chăm chú nhìn Mạc Tiểu Hàn: "Em trách tôi chưa cho em danh phận? Là muốn làm bạn chính thức của tôi?"

      Trong lòng chợt rất thích thú. ra Mạc Tiểu Hàn tức vì chuyện này, rất muốn gả cho , muốn cả đời quấn quít sao? Sở Thiên Ngạo chết cảm giác bị Mạc Tiểu Hàn quấn lấy.

      Nhìn ánh mắt lo lắng và thông cảm của Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm ngồi bên cạnh, Mạc Tiểu Hàn tức giận đến toàn thân phát run! Mình giống như con khỉ bị Sở Thiên Ngạo đùa giỡn trong lòng bàn tay, hôn liền hôn, hoàn toàn thèm hỏi ý kiến của , chất vấn liền chất vấn, ngay trước mặt nhiều người như vậy, sử dụng bạo lực với mình, người đàn ông này, rốt cuộc có hiểu phải tôn trọng người khác hay ?

      , nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ! Tự cao tự đại, bá đạo, dã man hiểu chuyện, người đàn ông như vậy, hoàn toàn thích!

      Cắn chặt đôi môi, Mạc Tiểu Hàn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Ngạo, mở miệng , giọng rất , nhưng kiên định ràng: " xin lỗi, Sở Thiên Ngạo, tôi chưa bao giờ nghĩ muốn làm bạn của ! Tôi đối với có hứng thú!"

      Tôi đối với có hứng thú, mau thả tôi ! Tôi đối với có hứng thú, cần dây dưa với tôi nữa!

      Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo chợt trở nên khát máu và lạnh như băng, bàn tay chợt dùng sức siết chặt cằm Mạc Tiểu Hàn! Mạc Tiểu Hàn đau đến nỗi rên lên tiếng.

      "Sở Thiên Ngạo! làm gì đấy! Mau buông tay!" Cố Cẩm Tâm thấy tình huống bình thường, liền kêu lên.

      Cố Cẩm Tâm luôn luôn nhiệt tình, đối với bạn bè càng vô cùng nghĩa khí. Tiểu Hàn là bạn tốt của , dĩ nhiên thể nhìn Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo khi dễ.

      Mặc dù Sở Thiên Ngạo là tổng giám đốc của , vậy sao? Cùng lắm từ chức làm thôi! tuyệt đối thể nhìn bạn tốt bị người ta khi dễ ở trước mặt mình!

      Bùi Tuấn có chút kinh ngạc, Cố Cẩm Tâm này đúng là có lá gan lớn, có biết Sở Thiên Ngạo là ai hay , lại dám gọi thẳng tên của như vậy! Ánh mắt nhìn Cố Cẩm Tâm càng thêm tán thưởng.

      Mạc Tiểu Hàn giãy giụa, cũng chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ngạo, ánh mắt kia, tuyệt vọng, lạnh như băng, còn hàm chứa khinh thường.

      Tất cả tức giận trong lòng Sở Thiên Ngạo bị ánh mắt này làm tràn ra ngoài! Dấu đến hội gặp mặt! thừa nhận quan hệ của với ! Bộ dạng ghét bỏ !

      Hạ thấp giọng, Sở Thiên Ngạo gận dữ nhìn Mạc Tiểu Hàn : "Mạc Tiểu Hàn, nếu như muốn chết, tôi thành toàn cho !"

      Mạnh mẽ kéo Mạc Tiểu Hàn ra khỏi chỗ ngồi, ra ngoài cửa! Động tác quá đột nngột, Mạc Tiểu Hàn chưa đứng vững, bàn chân lập tức bị trẹo cái, đau đến thấu tim.

      Nhưng Sở Thiên Ngạo hoàn toàn chú ý tới bàn chân bị trẹo của Mạc Tiểu Hàn, chỉ có tức giận đùng đùng kéo tiếp tục về phía trước!

      Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, lời, hoàn toàn tuyệt vọng! Kéo ra ngoài kéo ra ngoài , tốt nhất giết càng tốt! Sống cuộc sống như thế này với là quá đủ rồi!

      Mới vừa rồi bị trẹo chân, giầy bung ra, bây giờ bàn chân trắng nõn bị kéo lê sàn nhà nên bị mài đến rách da, máu tươi chảy đầm đìa đầy đất!

      Bùi Tuấn và Cố Cẩm Tâm ngơ ngác nhìn, rồi kịp phản ứng. Hai người đồng thời nhào tới!

      Bùi Tuấn kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, cậu tỉnh táo lại chút!" Cho tới bây giờ Bùi Tuấn chưa từng thấy qua Sở Thiên Ngạo hung dữ với người phụ nữ nào như vậy, người phụ nữ nào ngoan, để cho ghét, hoặc là trực tiếp tìm người giết ta, hoặc là ném đống tiền đuổi .

      Chuyện tự mình động thủ dạy dỗ người phụ nữ như vậy, lần đầu tiên thấy. Mạc Tiểu Hàn này đúng là có bản lãnh, có thể biến Sở Thiên Ngạo thành ra như vậy!

      Nhưng Cố Cẩm Tâm lại nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy bàn chân Mạc Tiểu Hàn chảy máu, trong lòng giận dữ, Sở Thiên Ngạo là Tổng giám đốc thế nào, người khác muốn, sao có thể cưỡng bách!

      Nhào tới hung hăng kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo: "Sở Thiên Ngạo! là Tổng giám đốc giỏi lắm sao? Đừng ỷ thế hiếp người! Tiểu Hàn thích chính là thích ! buông tay ra!"

      Tâm trạng Sở Thiên Ngạo vốn rất tệ, câu kia của Cố Cẩm Tâm "Tiểu Hàn thích chính là thích " nghe vào sao chói tai như thế, cặp mắt Sở Thiên Ngạo lóe ra ánh sáng khát máu: "Thư ký Cố, ở đây có chuyện của !"

      Cánh tay bị Cố Cẩm Tâm kéo hung hăng vung lên, sức lực quá mạnh, Cố Cẩm Tâm trong tư thế nhào lên đánh Sở Thiên Ngạo, trọng tâm lại vững, lập tức té xuống đất.

      "Cẩm Tâm!" Trong lòng Mạc Tiểu Hàn lửa giận ngập trời! Tên cầm thú Sở Thiên Ngạo này, tên cặn bã, đối với mình như vậy cũng được, nhưng Cẩm Tâm và có thù oán gì, sao đối xử với ấy như vậy!

      Căm hận há mồm, hung hăng cắn lên cánh tay trần của Sở Thiên Ngạo! Dùng hết hơi sức toàn thân, giống như con thú nổi giận, hung hăng đem hết toàn lực cắn mạnh!

      "Ah. . . . . ." Sở Thiên Ngạo đau quá hít vào hơi. dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng Mạc Tiểu Hàn chảy ra, Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, khóe môi tái nhợt còn dính ít máu khiến người ta nhìn vào thấy khiếp đảm nhưng cũng thấy đẹp đến dị thường.

      chút nghĩ ngợi, Sở Thiên Ngạo trở tay tát cái.

      "Bốp!" Tiếng bạt tai vô cùng nặng nề vang lên, có thể thấy bạt tai này mạnh đếnmức độ nào!

      Mạc Tiểu Hàn bị té xuống đất, xương hông đập mạnh mặt đất cứng rắn, đau đớn thấu tim gan!

      Xương hông của trước kia mang thai từng bị người ta đẩy ngã, vốn có chấn thương cũ, bây giờ xem ra càng thêm nặng nề, nước mắt nhanh chóng chảy ra!

      "Tiểu Hàn!" Cố Cẩm Tâm đứng dậy từ dưới đất, chạy nhanh đến bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, muốn đỡ dậy.

      Tiếng động quá lớn, khách khứa trong tiệm đều bị kinh động, khiêu vũ cũng tán gẫu nữa, nhao nhao nhìn qua bên này. Trong nháy mắt, đám người tạo thành cái vòng hẹp xung quanh bọn họ.

      Có người nhận ra Sở Thiên Ngạo, "Ai nha, người đàn ông đánh người đó phải Tổng giám đốc của Sở thị sao?"

      "Đẹp trai cao to thế mà sao lại đánh phụ nữ! là loại người cặn bã mà!" Người câu này là phụ nữ với bộ dạng bất bình.

      "Oa! tôi ước sao có bạn trai đẹp trai như vậy, ngày ngày bị đánh tôi cũng cam lòng!" người phụ nữ khác hoa si nhưng lại gặp phải những ánh nhìn xem thường xung quanh.

      ". . . . . ."

      Thái độ Bùi Tuấn cũng rất khó coi, chẳng thể ngờ được, trong quán bar của lại náo nhiệt như vậy.

      "Thiên Ngạo, cậu sao rồi? Cánh tay sao chứ?" Bùi Tuấn rút từ bàn ra miếng khăn giấy, giúp Sở Thiên Ngạo đè chặt cánh tay rướm máu.

      Mạc Tiểu Hàn tàn nhẫn, cắn sâu vô cùng, khăn giấy hoàn toàn có tác dụng, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra chút.

      Nhưng Sở Thiên Ngạo hề để ý đến Bùi Tuấn giúp cầm máu, đẩy Bùi Tuấn ra, tới gần Mạc Tiểu Hàn.

      Cố Cẩm Tâm giống như gà mẹ dang hai cánh tay bảo vệ trước người Mạc Tiểu Hàn: "Sở Thiên Ngạo! làm gì đấy! đừng tới đây!"

      Nửa mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ thẫm, sưng rất to. che mặt, thấy những ánh mắt xung quanh nhìn mình như nhìn con khỉ trong vườn thú, cảm thấy rất bẽ mặt!

      Chỉ cần cùng Sở Thiên Ngạo ở chung chỗ, cuộc sống của luôn ở trong tầm mắt quan sát, theo dõi của người khác, rất ghét cảm giác này!

      Bùi Tuấn cau mày, kéo Sở Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, thôi! Đừng làm rộn! Chúng ta bệnh viện kiểm tra cánh tay cậu !"

      Thấy vòng người xung quanh xem náo nhiệt, Bùi Tuấn nhìn nhân viên an ninh ở góc quầy rượu nháy mắt, nhân viên an ninh hiểu ý, tới cùng Bùi Tuấn kéo tay Sở Thiên Ngạo .

      "Sở tổng, , tôi và Bùi Tổng đưa ngài đến bệnh viện!"

      Sở Thiên Ngạo nể mặt Bùi Tuấn, nhưng có nghĩa là cũng nể mặt nhân viên an ninh của , quả đấm nắm chặt, hung hăng đấm vào mặt nhân viên an ninh đấm!

      Thể trạng Sở Thiên Ngạo cường tráng, lại thường xuyên rèn luyện, thể lực rất khỏe, nhân viên an ninh mặc dù có ít võ công, nhưng cũng bị Sở Thiên Ngạo đánh đến lỗ tai kêu ong ong. Nhưng có lệnh của Bùi Tuấn, hoàn toàn dám buông tay, cố nén đau đớn, cùng Bùi Tuấn ôm chặt Sở Thiên Ngạo.

      Nhìn họ đánh nhau rất náo nhiệt, Cố Cẩm Tâm vội vàng kéo Mạc Tiểu Hàn chạy ra bên ngoài!

      Chân Mạc Tiểu Hàn bị trật, chạy nhanh được, Cố Cẩm Tâm ra sức vịn , gần như nửa người Mạc Tiểu Hàn đè lên người Cố Cẩm Tâm.

      Những người xem náo nhiệt xung quanh tự động nhường ra con đường cho hai bé.

      Chuyện này rất ràng nha, người có tiền như tổng giám đốc Sở thị cũng ỷ thế hiếp người, đánh hai , lại còn thô bạo với nhân viên an ninh.

      Có người thậm chí bắt đầu gọi cho báo chí, chuyện này tuyệt đối lên trang đầu báo giải trí ngày mai a!

      Sở Thiên Ngạo bị Bùi Tuấn và nhân viên an ninh gắt gao lôi kéo, giống như con thú, hai mắt đỏ quạch: "Buông tay! Các người CMN buông tay cho tôi!"

      Bùi Tuấn nào dám buông tay, sợ Sở Thiên Ngạo phát điên, đánh chết người, quán rượu của lại phải đóng cửa chỉnh đốn thời gian.

      Trơ mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm càng chạy càng xa, Sở Thiên Ngạo giọng rống giận: "Mạc Tiểu Hàn, chờ đó cho tôi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :