1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thuê Nhà Của Trạch Nam - Mã Kỳ Đóa (Hoàn)( Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.1:
      Editor: Băng

      Đầu ngón tay của dừng môi , bị chính suy nghĩ của mình làm sợ hết hồn, nhưng sau đó nhịn được bật cười, mình suy nghĩ nhiều quá.

      "Ấu Sơ. . . . . ." Giọng Tề Du Quân đột nhiên khàn khàn gọi tên , kéo suy nghĩ bay xa của quay về.

      nhìn ngón tay bị cầm, biết là động tác của mình đánh thức , nhưng hề áy náy mà nhìn mỉm cười.

      " tỉnh rồi hả? Đừng nữa dậy , chờ lát nữa Tiểu Nam về để cho đứa bé nhìn thấy ngủ nướng ở đây cũng hay."

      ngu ngốc nhìn mỉm cười, thể tin được trở lại, hơn nữa còn chân ôm vào trong ngực.

      nghĩ muốn kêu tên lần rồi lại lần, rồi nghe đáp lại, hơn nữa chỉ nghĩ trong đầu là muốn mà thực ngay.

      "Ấu Sơ…… Ấu Sơ…… Ấu Sơ. . . . . ."

      từ giường ngồi dậy, nghe gọi từng tiếng giống như say đắm cũng như nũng nịu kêu, nhưng quay đầu lại chỉ mỉm cười cưng chiều "Đồ ngốc!"

      cười ha ha ngừng, chăm chú nhìn trần trụi đứng dậy, nhặt quần áo sàn nhà lên, nhàng mặc từng cái lên người, mỗi động tác của người phụ nữ này đều mang sức quyến rũ vô cùng cám dỗ.

      Có lúc, mặc so cởi có sức quyến rũ hơn nhiều.

      Ít nhất đối với , khi thấy từng cái quần áo thoải mái kia lần nữa ôm trọn lấy da thịt trắng nõn mà mới đụng chạm qua lâu lại dâng lên kích động muốn đứng dậy cởi bỏ ra.

      mặc quần áo xong quay đầu lại nhìn thấy đáy mắt hề che giấu dục vọng, kiều mỵ liếc rồi nhặt quần áo ném lên cho .

      "Đừng nhìn nữa! Nhanh mặc quần áo vào!" Sau đó giống như muốn bồi thường cho , lại bổ sung thêm câu "Rồi. . . . . . Buổi tối chuyện tiếp."

      Tề Du Quân thấy muốn ra khỏi phòng, cảm thấy sa sút tinh thần nhưng nghe như thế, tựa như thú cưng được chủ nhân an ủi, trong nháy mắt vẻ mặt sáng lên.

      Biểu tình mặt biến hóa làm cho xuống lầu dưới còn mỉm cười.

      Cái loại hạnh phúc từ đáy lòng lan tràn vô hạn làm cho nở nụ cười lần đầu tiên cách nào ngừng lại.

      Tiểu Nam vừa về tới nhà, thấy Viên Ấu Sơ ở trong phòng bếp bận rộn, cặp sách cũng kịp để xuống, giống như viên pháo vọt vào phòng bếp, nhảy nhót vòng quanh , nét mặt hưng phấn khó lên lời.

      Những u ám trong nhà gần tháng nay, buổi tối nay biến mất trong nháy mắt.

      Khi Viên Ấu Sơ bưng lên món ăn cuối cùng rồi ngồi xuống, cặp mắt hai cha con sáng lên cảm giác giống như tháng chưa được ăn cơm, chọc cho nhịn được cười ra tiếng.

      "Được, có thể ăn cơm."

      lớn vừa nhận được chỉ thị, liều mạng gắp thức ăn vào trong chén, thỉnh thoảng còn vì gắp miếng sườn cuối cùng mà trừng nhau, nhưng kết quả bình thường là Tề Du Quân thua.

      Ăn xong cơm tối, hai cha con giống như là tắm chiến đấu, nhanh chóng tắm xong lại vọt ra vây bên cạnh Viên Ấu Sơ còn bận quét dọn làm cho dở khóc dở cười.

      Bọn họ trước mặt phía sau, đạp lên nơi dọn dẹp đến dơ bẩn hết, hơi vui nhìn chằm chằm hai người "Hai người các người hôm nay tính toán để cho tôi làm công sao?"

      Tề Du Quân còn hơi xấu hổ cúi đầu nhưng Tiểu Nam cậy vào bản thân tuổi còn , trực tiếp ôm chân của nũng nịu : "Dì Sơ Sơ, lâu rồi thấy dì, Tiểu Nam rất nhớ dì đó!"

      Tề Du Quân nhìn con trai có thể mặt dày làm nũng như thế, trong lòng biết hâm mộ còn hay là ghen tỵ.

      Đáng ghét! cũng muốn ôm ăn vạ như vậy. . . . . .

      "Dì cũng nhớ Tiểu Nam." Viên Ấu Sơ ôm Tiểu Nam, khẽ hôn lên gương mặt của cậu.

      "Sau này đừng rời nữa nhé." Tiểu Nam bĩu môi , mắt to còn hết sức đáng , "Cháu rất nhớ dì, còn nữa,
      ba cũng rất nhớ dì, mặc dù ba .”

      Tề Du Quân vừa nghe đến những lời này, hận thể lôi Tiểu Nam qua ra sức đánh vào cái mông, mặt cũng lên nét ửng hồng kỳ lạ.

      Mình nhớ nhưng ra miệng là chuyện, bị con trai bất ngờ mình vì rời mà tâm tình tốt giống đứa trẻ lại là chuyện khác.

      lại hôn Tiểu Nam, nhanh chóng ôm lấy cậu, nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh xấu hổ, cũng biết công việc quét dọn hôm nay thể hoàn thành rồi.

      “Được rồi! Ngày mai quét dọn tiếp, như vậy bây giờ chúng ta làm cái gì được nhỉ?”

      Tề Du Quân vừa nghe cuối cùng cũng nguyện ý còn chú ý đến công việc dọn dẹp đáng ghét nữa, hơi kích động muốn kéo về phòng, lần nữa ôn tập lại “vận động hai người” buổi trưa vừa được học, nhưng lời còn chưa ra miệng bị Tiểu Nam vượt lên trước bước.

      “Hôm nay dì Sơ Sơ ngủ với Tiểu Nam nhé.” xong, cậu chỉ dùng chiêu ánh mắt lấp lánh tấn công ngắm nhìn .

      Cái loại ánh mắt mong đợi kia làm cho khó cự tuyệt, nhưng nhìn mặt ai oán của người đàn ông bên cạnh nhịn được cười hỏi ngược lại: “Chỉ có dì và Tiểu Nam thôi sao? Còn ba làm thế nào?”

      Tiểu Nam cuối cùng cũng nhớ đến ba mình, quay đầu nhìn lại phát ba ai oán nhìn cậu, khuôn mặt nhắn lộ ra vẻ mặt hơi khó chịu, qua lúc lâu mới : “Vậy ba cũng ngủ chung với chúng ta…”

      Nghe vậy, Tề Du Quân muốn đau sốc hông, còn Viên Ấu Sơ lại cười to vô cùng sảng khoái.

      Cái đứa chết tiệt kia, cũng nghĩ căn nhà này của ai, ôm người phụ nữ của ai, còn lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng như vậy! Tề Du Quân tức giận, bất bình nghĩ trong lòng.

      Nhưng cho dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng lúc ngủ cũng chấp nhận cầm gối đầu dài giường của mình. Tiểu Nam lại rất tự động phải nằm ở giữa, hai cha con rất ăn ý nhìn tắt đèn, cởi dép nằm giường.

      Tiểu Nam vì ở nhà trẻ chơi ngày, sớm mệt mỏi, nhưng vì thấy trở lại mới nhất định cố gắng giữ tâm tình hưng phấn, nằm giường bao lâu, Viên Ấu Sơ còn chưa kể chuyện xong, cậu ngủ say sưa.

      Tề Du Quân ai oán nhìn con trai nằm giữa hai người, cảm xúc thất vọng buồn bực như khe rãnh sâu, ai thấy cũng được.

      cười cười trong bóng tối, đưa tay lướt qua Tiểu Nam, sau đó sờ soạng cầm tay của . “Sau này có cơ hội bồi thường cho !”

      Tề Du Quân mặc dù rất vui mừng vì hành động này của , nhưng vẫn nũng nịu trả lời: “ mới chủ động muốn bồi thường.”

      trợn trắng mắt, bây giờ loại chuyện bồi thường như vậy đều muốn mình chủ động sao, nhưng vẫn bất đắc dĩ dụ dỗ: “Được… Được… Được… Đều là em chủ động muốn bồi thường cho .”

      hài lòng, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe miệng cong cong, cố gắng làm cho mình cười ra tiếng, tránh đánh thức cái bóng đèn điện ở giữa.

      Bọn họ nhìn nhau trong bóng tối, cho dù ánh trăng chiếu xuyên thấu qua từ ngoài cửa sổ nhưng chỉ có thể nhìn hình dáng mơ hồ mông lung của đối phương, nhưng bọn họ cũng cảm thấy loại thỏa mãn và vui sướng tản mát trong cơ thể nhau.

      Trước khi ngủ, Tề Du Quân mơ mơ hồ hồ nghĩ, ra cái gì cũng làm, cảm giác cũng rất tốt… Ừ nếu như có cái bóng đèn điện ở giữa tốt hơn…

      Gần đây Tề Du Quân cảm thấy cuộc sống vô cùng vui vẻ, mỗi sáng sớm thức dậy có thể được ăn bữa ăn sáng ngon lành, chờ con trai học có thể ở ngay phòng bếp với Viên Ấu Sơ hưởng thụ thế giới hai người, cho đến khi bị đuổi ra khỏi phòng bếp mới thôi, sau đó tinh thần vui vẻ bước vào phòng nghiên cứu của , bắt đầu làm việc.

      Buổi trưa và buổi tối vẫn có thể ăn được bữa ăn tình , chờ con trai tan học về, hai cha con lại phải trao đổi, sau khi dụ dỗ con trai về phòng của cậu, sau đó đêm tuyệt vời lại bắt đầu.

      Nhưng ông trời lại trêu cợt người, luôn chờ lúc con người ta hạnh phúc nhất cho 1-2 nhạc đệm phá hư tâm tình.

      Tề Du Quân ở trong quán coffee gần trường học chờ bạn học cũ lại, hơn nữa vừa dùng di động muốn gửi tin nhắn thương cho Viên Ấu Sơ lại phát Lưu Khoan chỉ mình đến, mà còn dẫn theo người phụ nữ mời mà đến làm cho chán ghét.

      Khi ngẩng đầu lên thấy ràng người đến là ai, toàn thân người đó có mùi thuốc trừ sâu đứng trước mặt , thoáng lộ vẻ khiếp sợ.

      Khiếp sợ, hoặc phải chính xác là kinh sợ, nhưng cái nét mặt này trong mắt hai người kia như là tâm tình vui mừng.

      Có trời mới biết lúc Tề Du Quân nhìn thấy kia, đầu tiên là kinh sợ, thứ hai là ta đến đây làm gì?
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      linhdiep17người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.2:
      Editor: Băng

      ánh mắt dư thừa cũng bố thí cho người phụ nữ đó mà quay đầu nhìn Lưu Khoan, trong mắt ràng là chất vấn —— tại sao người phụ nữ được hoan nghênh lại ở đây? !

      Lưu Khoan vẫn cho rằng mình rất hiểu Tề Du Quân, nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận mang theo chất vấn của trong lòng bắt đầu thấp thỏm yên.

      Chẳng lẽ tốt bụng làm chuyện xấu?

      cười gượng mấy tiếng, mặt tròn vành vạnh toát ra mồ hôi lạnh "Cái đó. . . . . . Du Quân, cậu và Liên Hoa có chuyện gì ! Vậy tớ quấy rầy nữa, tớ có chút chuyện trước."

      Hạ Liên Hoa rất hài lòng nhìn Lưu Khoan gật đầu, rất vui vẻ khi thức thời, nhưng Tề Du Quân mặt đen mấy phần.

      nhìn vẻ mặt hả hê của Hạ Liên Hoa, lại nhìn Lưu Khoan còn chưa kịp , học Viên Ấu Sơ lộ ra nét mặt cười như cười, bình thản : " cần, hôm nay cậu vội vàng như vậy, tớ cũng trước."

      xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thậm chí còn kêu phục vụ tới tính tiền.

      hề suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, nhưng có nghĩa đứa ngốc chỉ số thông minh là zê-rô.

      Nhưng rành rành cũng rất nhiều người lấy việc để ý nghĩ thành là người ngu ngốc, vọng tưởng sắp đặt tới.

      Hạ Liên Hoa nhìn muốn , vội vàng nháy mắt với Lưu Khoan.

      Lưu Khoan cười khổ vội vàng mở miệng " ra . . . . . . ra có chuyện gì, chỉ là. . . . . . Aizzz. . . . . . Thời gian uống ly cà phê cũng có."

      Tề Du Quân dừng động tác dọn dẹp lại, nghi hoặc nhìn " sao? Vậy ngồi xuống , thời gian ly cà phê."

      xoay chuyển thành chủ động ấn định ra thời gian. Hạ Liên Hoa thấy từ đầu tới cuối cũng muốn chuyện với , cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn làm mặt dày ngồi xuống.

      may nơi này phải là ghế sa lon hai người ngồi, mà là ghế sofa mỗi người ghế, dù là ngồi ở bên cạnh cũng vì chiều rộng cái ghế mà quá mức gần.

      Nhìn Hạ Liên Hoa cũng ngồi xuống theo, Tề Du Quân hề kinh ngạc, nhưng ánh mắt cũng bố thí cho .

      "Tốt lắm, ! Hôm nay cậu gọi tớ ra đây là muốn chuyện gì." Uống hớp cà phê, giống như cái gì cũng biết hỏi bạn cũ.

      Đến bây giờ nếu như còn biết chủ ý của Lưu Khoan, chính là đồ ngốc. Nhưng cũng phải là người năm đó bị ta bỏ rơi, ngại cho mình lý do để láo.

      Lưu Khoan nhìn hai người, khí ràng đúng coi như người mù cũng có thể cảm nhận được, nhưng cho là mình chỉ thuận tay giúp chút chuyện.

      Ban đầu hai người có đứa bé xong, bạn bè mới biết chuyện bọn họ ở chung chỗ, nhưng đứa bé ra đời bao lâu có tin tức, về sau mọi người dò hỏi mới biết được vì Hạ Liên Hoa ra nước ngoài, hai người hình như chia tay.

      Nội tình trong đó bọn họ ràng lắm, chẳng qua là thời gian trước Hạ Liên Hoa gọi điện thoại với muốn quay lại với Tề Du Quân, lại sợ tha thứ cho , vì tiền đồ mà vứt bỏ chồng con, muốn nhờ ra mặt chút.

      Lúc ấy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giúp đôi quay lại là chuyện tốt, huống chi ngày trước Hạ Liên Hoa coi như là người tình trong lòng của bọn họ, có thể giúp người đẹp dĩ nhiên là thể chối từ, nhưng ai ngờ tình huống bây giờ lại thành ra lúng túng như vậy.

      Tề Du Quân tính khí coi như rất tốt, nhưng bây giờ cũng nhìn Hạ Liên Hoa cái, Hạ Liên Hoa cho biết tình năm đó còn có bao nhiêu tính chân , hiển nhiên còn chờ xem xét.

      Nghĩ đến đây, thấy Hạ Liên Hoa liều mạng ném ánh mắt qua, Lưu Khoan cười khổ : "Du Quân, hôm nay chuyện này đúng là mình làm sai, nhung ấy ấy muốn quay lại với đứa bé và cậu, nhờ tớ giúp gọi cậu ra gặp mặt. Tớ cũng suy nghĩ nhiều nên hẹn cậu ra gặp mặt, cho nên cậu cần quan tâm đến tớ, có chuyện gì cậu cứ !"

      Hạ Liên Hoa ngờ thế nhưng lại ra những lời này vào lúc này, nhịn được tức giận gầm , "Lưu Khoan! cái gì? sao có thể. . . . . "

      Lưu Khoan bất đắc dĩ nhìn "Xin lỗi Liên Hoa, thanh quan khó quản chuyện nhà, nhớ em còn che giấu rất nhiều chuyện cho , chẳng qua bây giờ cũng muốn biết hai người lúc đầu vì sao tách ra, em tự mình chuyện với Du Quân !"

      Nếu đơn giản có thể dùng lời để giàn
      xếp tại sao còn hạ mình muốn giúp tay chứ! Hạ Liên Hoa nghĩ tới mà giận dữ trong lòng.

      Tề Du Quân đối với việc thừa nhận sai lầm của Lưu Khoan vô cùng bao dung, gật đầu nhưng gì, cứ giữ yên lặng như vậy, xem người phụ nữ kia nằm trong phạm vi chuyện của .

      Hạ Liên Hoa cũng biết bây giờ có người nào có thể giúp , cắn răng bày ra bộ dáng điềm đạm đáng , cặp mắt ửng hồng nhìn .

      “Du Quân, em biết là em sai lầm rồi, nhưng mấy năm nay em cũng hối hận rồi… Bản thân em ở nước ngoài có lúc nào nhớ đến và đứa bé…”

      Lúc Tề Du Quân thấy vội vàng nhớ đứa bé và , nghiêm mặt xoay đầu lại nhìn sao? Vậy biết Tiểu Nam năm nay qua mấy cái sinh nhật rồi ?”

      Hạ Liên Hoa căng thẳng. Nhớ nhưng cũng chỉ là dụ dỗ người, còn nhớ , thể làm gì khác hơn là đoán đại khái ở trong lòng tính toán.

      “Đại khái 4,5 tuổi thôi…”

      Tề Du Quân kiên trì tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc là 4 hay 5 tuổi? Đứa bé còn mấy tháng nữa là tới sinh nhật có biết ?”

      Hạ Liên Hoa bị hỏi đến á khẩu, trả lời được, nhất thời lấy nước mắt che giấu nỗi lòng của mình, ngay cả Lưu Khoan cũng nhìn nổi muốn quay đầu .

      Tề Du Quân thản nhiên : “Tôi cần hoài niệm và nhớ nhung, nhưng Tiểu Nam dù sao cũng là do sinh ra, nếu đối với đứa bé ngay cả chút lòng quan tâm cũng có, lại những lời như hối hận và nhớ nhung như vậy, quả là làm cho tôi cảm thấy chán ghét.”

      xong, cũng nhìn cái, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng lên rời .

      Hạ Liên Hoa khi thấy xoay người rời , giống như muốn bắt lại cơ hội cuối cùng, ngẩng đầu hô to “Nhưng mặc kệ thế nào em cũng là mẹ của đứa bé, chẳng lẽ để cho đứa bé có gia đình hoàn hảo tốt sao?”

      dừng bước, nhưng quay đầu lại.

      “Khi bỏ mặc con mình để cho tôi chỉ có thể ôm con mà biết làm sao, cũng mất tư cách làm mẹ rồi. Hơn nữa bây giờ người thích hợp hơn, ấy làm rất tốt. Tiểu Nam cũng rất thích ấy, còn … Tốt nhất đừng nên xuất trong cuộc sống của chúng tôi, bởi vì bây giờ trong chúng tôi có ai cần nữa rồi.”

      Hạ Liên Hoa chưa từng nghĩ người đàn ông dễ bị lừa gạt ở trong ký ức của , hôm nay những lời ác độc như thế, sững sờ nhìn có chút lưu luyến quay đầu rời , cả người biết nên phản ứng thế nào.

      Lưu Khoan qua đối thoại của hai người đại khái cũng hiểu được nội tình, đối với người phụ nữ quá mức ích kỷ trước mắt này, cũng biết nên cái gì mới phải, thở dài, cũng chuẩn bị đứng dậy rời . Lúc qua bên cạnh , nhịn được lắm mồm “Có số việc thể chỉ ngoài miệng mà thôi, nếu như em nhớ đứa bé, vậy em trở về mấy ngày rồi, gặp đứa bé được ngày nào chưa?”

      cảm giác mình xong cũng rời , để lại mình Hạ Liên Hoa còn đứng đó sững sờ với câu của .

      Đứa bé… Đúng vậy! Đứa bé chính là cơ hội cuối cùng của ! Hạ Liên Hoa nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

      sai! Chỉ cần nắm chắc đứa bé, có thể danh chính ngôn thuận quay về.

      Hạ Liên Hoa biết nếu trực tiếp đến chỗ Tề Du Quân làm, nhất định thể gặp được đứa bé, cho nên tính toán len lén gặp đứa bé, lợi dụng đứa bé bức bách Tề Du Quân lần nữa tiếp nhận lại .

      Thủ đoạn này xác thực cũng đúng, nhưng vậy thế nào? bây giờ có quá nhiều lựa chọn, dù sao chỉ cần có thể đạt được mục đích dùng cách nào cũng quan trọng.

      nhanh chóng hỏi thăm được, bình thường bảo mẫu Tề Du Quân thuê đón đứa bé khi tan học, thỉnh thoảng đứa bé theo xe đưa đón của trường để về nhà, chuyện này đối với thể nghi ngờ là tin tức tốt.

      Bởi vì lừa gạt giáo ở nhà trẻ tương đối khó khăn, nhưng mà dụ dỗ mới 18, 19 tuổi đối với dễ dàng hơn nhiều.

      Hôm nay Viên Ấu Sơ tới đón Tiểu Nam tan học, để ý thấy ở cổng nhà trẻ có người phụ nữ xa lạ.

      Lúc đầu cũng quan tâm, dù sao trừ những phụ huynh đón con thỉnh thoảng cũng có người được họ nhờ đón con giùm.

      Chẳng qua khi Tiểu Nam vui vẻ từ trong nhà trẻ ra, người phụ nữ kia lại như bị phát điên, chạy theo Tiểu Nam làm cho đề phòng trong lòng nổi lên, cũng bước dài về phía trước.

      Đáng chết! phải là muốn dụ dỗ đứa bé chứ!
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      linhdiep17người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.1:
      Editor: Băng

      Tiểu Nam từ nhà trẻ chạy ra, theo bản năng chạy về phía Viên Ấu Sơ, trong tay còn cầm món đồ chơi hôm nay mình tự tay làm, khuôn mặt nhắn còn mang theo nụ cười đáng .

      Nhưng ngờ vừa mới bước ra mấy bước, người phụ nữ có mùi quái lạ tới bên cạnh cậu, làm cho cậu sợ đến mức đứng tại chỗ động đậy, mặt hoảng sợ.

      "Tiểu Nam, mẹ là mẹ của con!" Cẩn thận bước qua chỗ nước đọng, Hạ Liên Hoa tự trưng ra bộ mặt vui mừng giải thích, sau đó ôm cổ cậu.

      Tiểu Nam căn bản biết người phụ nữ này cái gì, lấy lại tinh thần liều mạng muốn tránh thoát khỏi trói buộc, muốn chạy tới trong ngực Viên Ấu Sơ.

      Cậu gấp đến mức gọi ta "Dì Sơ Sơ. . . . . . Dì Sơ Sơ. . . . . ."

      Viên Ấu Sơ bước lên trước, vốn định đẩy người phụ nữ đó ra khỏi Tiểu Nam sao đó ôm cậu vào lòng của mình, nhưng lại nghe câu "Mẹ là mẹ của con." Bước chân ngừng lại lát, thể tin nhìn .

      Sau đó, tiếng Tiểu Nam giãy giụa gọi ầm ĩ chui vào tai , để ý chứng thực là hay giả, nhanh chóng bước lên trước tính toán gỡ ra người phụ nữ biết lai lịch cứu Tiểu Nam ra.

      Nhưng Hạ Liên Hoa khó khăn mới chờ được cơ hội, tính toán cũng đứa bé bôiù dưỡng tình cảm, sao có thể dễ dàng buông tay, quay đầu lại trợn mắt nhìn Viên Ấu Sơ.

      " nghe thấy tôi tôi là mẹ của Tiểu Nam sao? Kéo tôi ra làm cái gì?"

      Hỏa khí của Viên Ấu Sơ cũng nổi lên, nhịn được mở miệng mắng chửi người " là mẹ Tiểu Nam tôi phải tin sao? Vậy tôi tôi là chị , có tin hay hả? Sống đến cái tuổi này còn ngây thơ như thế, sống mấy chục năm uổng phí rồi sao?"

      Hạ Liên Hoa chưa từng bị người mắng như thế, tức giận buông lỏng tay ra, đứng dậy quay đầu nhìn Viên Ấu Sơ " là lưu manh từ đâu tới? Tôi ôm con của tôi mắc mớ gì đến ?"

      Tiểu Nam vội vàng chạy đến bên người Viên Ấu Sơ ôm , lạnh lùng cười : "Tôi là ai? Tôi là bảo mẫu chăm sóc Tiểu Nam, tôi là ai? Nếu như là mẹ Tiểu Nam sao lại biết tôi là ai?"

      Hai người đứng trước trường cãi nhau gây chú ý cho những giáo khác, giáo Đồ Hương Hương của Tiểu Nam cũng chạy tới, cảnh giác nhìn Hạ Liên Hoa hỏi: "Xảy ra có chuyện gì?"

      "Người phụ nữ này đột nhiên lao ra muốn ôm Tiểu Nam, còn ta là mẹ của Tiểu Nam." Viên Ấu Sơ chỉ vào người phụ nữ trước mắt, thản nhiên lại lần nữa.

      Đồ Hương Hương vừa nghe, ngay lập tức mặt sắc nghiêm túc nhìn Hạ Liên Hoa "Vị tiểu thư này, có cái gì có thể chứng minh ? Nếu như có, tôi gọi điện thoại nhờ cảnh sát tới xử lý."

      ngờ kế hoạch thuận lợi, Hạ Liên Hoa thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt Viên Ấu Sơ giận dữ mắng mỏ giáo thị phi "Tôi tôi chính là mẹ của Tiểu Nam lại tin, ngược lại tin tưởng lời của con nhóc lưu manh này sao?"

      Đồ Hương Hương nhìn muốn làm chuyện, nghiêm túc nhắc lại lần nữa "Vị tiểu thư này là Ấu Sơ, bảo mẫu của Tiểu Nam, bà nội và ba của Tiểu Nam xác nhận, cho nên chúng tôi dĩ nhiên tin tưởng ta. Còn là mẹ của Tiểu Nam, nhưng chúng tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ."

      Hạ Liên Hoa hùng hổ đáp lời "Đó là bởi vì trước đây tôi ở nước ngoài. . . . . ."

      Đồ Hương Hương ra muốn nghe giải thích, hơi kiên nhẫn cắt đứt lời của "Xin lỗi mặc kệ thế nào, nếu như muốn đến gần hoặc dẫn đứa bé , ít nhất phải gọi được điện thoại cho người nhà của đứa bé đến đây chuyến, hoặc có chứng cớ xác thực, bằng
      có thể cung cấp thẻ căn cước của để chúng tôi xác nhận có quan hệ vợ chồng được ? Hoặc bây giờ gọi điện thoại cho bất kỳ người nhà nào có liên quan tới Tiểu Nam xác thực chính là mẹ của Tiểu Nam được ?”

      Đồ Hương Hương lần lượt các phương pháp xử lý, nhưng tất cả Hạ Liên Hoa đều làm được.

      Muốn thẻ căn cước, ban đầu cũng cùng Tề Du Quân kết hôn, coi như có cũng có tên Tề Du Quân, cho tới người nhà Tiểu Nam…

      vì muốn ra tay với đứa bé ngay ở nhà trẻ, sao có thể gọi điện thoại cho bọn họ, để cho bọn họ tới xác nhận thân phận của ?

      Nhìn dáng vẻ ấp úng của Hạ Liên Hoa, Đồ Hương Hương nheo mắt lại, phòng bị : “Nếu như có cách nào chứng minh lời của , vậy tôi phải gọi cảnh sát.”

      Hạ Liên Hoa vừa nghe đến gọi cảnh sát, vội vàng lui mấy bước, biết mình cách nào mang Tiểu Nam được, chỉ có thể cam lòng : “Tôi… Tôi có việc trước.”

      Viên Ấu Sơ nhìn bóng lưng hoảng sợ của Hạ Liên Hoa rời , hơi nhếch môi, biết suy tính cái gì.

      Sau đó, Đồ Hương Hương trấn an Tiểu Nam, với : “Tiểu Nam giống như hơi kinh sợ, dẫn đứa bé về trước, thuận tiện chuyện ngày hôm nay với Tề, mặc dù người phụ nữ kia cách nào chứng minh nhưng dù sao có rất ít người có thể chạy lại xưng là mẹ với đứa .”

      Viên Ấu Sơ cũng hiểu, nhưng mới vừa rồi ràng Tiểu Nam rất sợ, thể cứ vậy để người phụ nữ đó mang Tiểu Nam .

      gật đầu tỏ lòng biết ơn: “Tôi biết rồi, tôi về với ba của Tiểu Nam.”

      Điều này làm liên tưởng đến gần đây tinh thần của Tề Du Quân yên, có lẽ có quan hệ với chuyện này.

      Hừ hừ! nên suy nghĩ kỹ, nên giải thích thế nào với , tại sao người phụ nữ biến mất nhiều năm lại đột nhiên quay về nhận người thân.

      Hôm nay, từ khi Tề Du Quân ra khỏi phòng nghiên cứu, phát khí trong phòng vô cùng kỳ lạ. Thường ngày Tiểu Nam bám dính lấy Viên Ấu Sơ nhưng hôm nay càng bám hơn, khi muốn tiếp cận Viên Ấu Sơ có giống như trước dung túng , ngược lại dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn .

      hôm nay làm cái gì sai sao? nghiêm túc xem xét lại bản thân.

      Hôm nay có làm phòng rối nùi… Trừ phòng nghiên cứu của ra, cũng cẩn thận làm hư đồ trang trí của Ấu Sơ, trừ những thứ thường xuyên phạm sai lầm ra biết mình rốt cuộc làm cái gì để cho đột nhiên cho sắc mặt như vậy.

      Nhưng ngờ đến lúc đóng cửa phòng, Viên Ấu Sơ mở miệng làm cho mặt nhanh chóng xụ xuống.

      “Hôm nay có người phụ nữ tự xưng là mẹ Tiểu Nam đến nhà trẻ có ý định muốn mang Tiểu Nam , em muốn nghe xem chuyện này là như thế nào.”

      Viên Ấu Sơ vừa vừa quan sát vẻ mặt biến hóa của . Xem ra là biết, như vậy, người phụ nữ kia ta là mẹ Tiểu Nam là .

      Hai tay khoanh ở trước ngực, giọng bình thản “Nhìn mặt thấy ngạc nhiên, vậy có nghĩa gặp mặt ta sao?”

      rất lớn mật! Len lén gặp bạn trước cũng là mẹ đứa bé, kết quả sau khi về ngay cả câu cũng , vốn định giấu giếm chuyện này sao?

      Tề Du Quân có chú ý tới nét mặt cùng lời đầy mùi giấm chua của , mà tức giận lầm bầm “ ràng thẳng với ta, đừng có quấy rầy cuộc sống của chúng ta rồi!”

      Viên Ấu Sơ nghe thấy lời buột miệng cười, buồn cười vì có lúc rất ngây thơ “ nghĩ cho phép ta quấy rầy ta quấy rầy sao? Chân ở người ta, ta muốn đâu quản được sao? Huống chi ta còn ta là mẹ của Tiểu Nam.”

      A. Lý do đàng hoàng, nếu như lúc đó ta quá để ý đến giày cao gót hàng hiệu dưới chân ta có thể bị dơ, làm Tiểu Nam thiếu chút nữa khóc thét lên cùng lời lẽ bài xích có người quỳ lạy hành động của , tin tưởng người mẹ quá nhớ nhung con của mình.

      Nhưng nhìn kết quả hôm qua, kia hẳn là diễn trò.

      giáo Hương Hương liếc thấy màn diễn của ta quá hoàn mỹ, cho tới hành động khoa trương của ta hù dọa Tiểu Nam khóc, căn bản cũng biết phải gọi ta là gì.

      Tề Du Quân sững sờ đứng nguyên chỗ, sau đó ủ rủ nghĩ tới lời xác thực sai.
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.2:
      Editor: Băng

      là ngu, còn tưởng rằng ngày đó cảnh cáo Hạ Liên Hoa an phận thủ thường quấy rầy cuộc sống của .

      A… ta nếu là loại phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời năm đó cũng thừa dịp uống say rồi xảy ra quan hệ.

      Lại , năm đó nên cứng rắn dứt khoát với ta. . . . . .

      Nhìn mặt ủ rũ làm cho muốn biểu chút bộ dạng ghen cũng có cách nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt trấn định. "Được rồi, ủ rũ xong rồi, nhanh việc cho em nghe xem!" thúc giục .

      "Được. . . . . . Được. . . . . . ta ta nhớ và Tiểu Nam, muốn quay lại. . . . . ." Lúc những lời này, lại hơi chột dạ.

      " ta muốn?" Viên Ấu Sơ cười lạnh "Sao muốn cách đây mấy năm, muốn cách đây mấy tháng, bây giờ lại muốn?"

      tuyệt phải là người phụ nữ tràn đầy lòng cảm thông, đối với chuyện này suy nghĩ nhiều, trực giác cảm thấy có cái gì đúng.

      Người phụ nữ kia sao vậy nhìn cũng giống là người phụ nữ nghĩ đến đứa bé, ta vì muốn cùng Tề Du Quân hợp lại cho nên lấy đứa bé ra làm cớ, còn tin hơn.

      thể , có mấy năm kinh nghiệm của kiếp trước cho nhìn quá nhiều dạng người muôn hình muôn vẻ. Hơn nữa theo lời mẹ Tề năm đó người phụ nữ kia bỏ , vẫn quên lấy toàn bộ tiền của Tề Du Quân, như vậy người phụ nữ ích kỷ lại lòng tham lam như vậy chút tình cảm mà trở về?

      Lừa gạt người đàn ông đầu óc đơn thuần trước mắt còn có thể, nhưng muốn gạt , người bề ngoài còn nhưng trong lòng trải qua vô số chuyện thể nào.

      "Cho nên sao? cái gì với ta?"

      Tề Du Quân nhanh chóng đem đoạn đối thoại ngày đó kể ràng ". . . . . . đương nhiên thể, hơn nữa còn với ta đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa, bây giờ sống rất tốt."

      "Sau đó sao? ta cái gì?"

      Tề Du Quân đột nhiên cảm thấy bạn của mình quá mức khôn khéo cũng phải là chuyện tốt, giống như trường quan sát, tại xác định có thành kể đúng hay .

      " ta còn , ta dù sao cũng là mẹ đứa bé, Tiểu Nam cần ta, cũng cần gia đình toàn vẹn." xong, Tề Du Quân cẩn thận nhìn sắc mặt Viên Ấu Sơ hề thay đổi, sợ hiểu lầm cuống quít giải thích " đương nhiên nghĩ như vậy! cảm thấy chúng ta như bây giờ rất tốt, Tiểu Nam thích em, cũng vậy thích em, chúng ta giống như người nhà. . . . . ."

      xong, còn xấu hổ hoàn toàn quên hai người thảo luận chính .

      Viên Ấu Sơ nghe xong lời của , lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay ở nhà trẻ, đối với người phụ nữ Hạ Liên Hoa này xem như cũng hiểu được đại khái.

      Trước mắt đánh giá Hạ Liên Hoa chính là người phụ nữ tham lam ích kỷ nhưng mấu chốt phía sau đại não còn chưa phân tích được.

      Thế là hai người vốn chuyện nghiêm túc, cuối cùng sau khi vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, hai người trực tiếp lăn lộn giường, thiếu chút nữa quên Tiểu Nam vẫn còn ở ngoài phòng chơi.

      Lúc hai người hôn nhau thắm thiết rời cửa phòng lặng lẽ mở ra, Tiểu Nam đứng ở cửa miệng nghiêng đầu mở miệng hỏi: "Ba và dì Sơ Sơ, hai người làm gì vậy?"

      Hai người giường nhất thời cứng lại, Tề Du Quân lộ ra nụ cười lúng túng, rút chăn đắp ở nửa người rồi từ từ xoay người.

      " có. . . . . . có gì. . . . . ." Trời ạ! sao có thể quên còn có Tiểu Nam chơi ở phòng cách vách?

      Có lẽ bởi vì mấy ngày nay cảm nhận được uy lực của bóng đèn điện này làm cho cẩn thận bỏ quên hữu của cậu.

      Viên Ấu Sơ mặc dù cũng hơi lúng túng nhưng giống như người đàn ông lộ vẻ mặt ra ngoài như vậy, sửa sang lại quần áo xong mặt mỉm cười dẫn Tiểu Nam ra ngoài.

      " thôi Tiểu Nam, hôm nay ba ngoan, cho nên cho ba ngủ mình!"

      "Ồ!" Tiểu Nam vừa nghe như thế, thuận theo Viên Ấu Sơ ra ngoài, vẫn quên quay đầu lại vứt cho ba ánh mắt thông cảm.

      Cậu biết ba đáng thương nhất, sợ ngủ mình nên muốn dì Sơ Sơ ngủ cùng, giống cậu, tuy còn nhưng có thể ngủ mình. Bé trai nghĩ tới tự hào ở trong lòng.

      Tề Du Quân nhìn bóng lưng hai người rời , lại cuối đầu nhìn dục vọng còn chưa hạ xuống được của mình ở trong chăn, khóc ra nước mắt.

      Hạ Liên Hoa lần thất bại buông tha sao?

      Dĩ nhiên thể nào. Cho nên ta nhanh chóng nghĩ kỹ tới cách khác, tính toán trong thời gian nhanh nhất đến gần Tiểu Nam, bồi dưỡng tình cảm mẹ con với cậu, sau đó đạt được mục đích của .

      Lần này trực tiếp tìm tới cửa, dù sao Tề Du Quân vui cũng thể phủ nhận quan hệ ruột thịt của và con trai.

      Vì đền bù cho hành động lần trước làm cho đứa bé đối với có ấn tượng tốt, trước khi còn mua đống đồ chơi lớn.

      Tuy Hạ Liên Hoa có đầu óc, nhưng cũng biết xem xét tình trước, hôm nay là ngày nghỉ, Tiểu Nam bình thường ở nhà phải nhà trẻ, nếu tới có thể vồ hụt.

      Khi Viên Ấu Sơ nghe thấy tiếng chuông cửa ra mở, vừa nhìn thấy là ta hai lời trực tiếp đóng cửa lại.

      "Này! Tôi tới tìm con trai tôi đấy!" Hạ Liên Hoa tức giận rống to, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng nắng bên ngoài, lửa giận lớn hơn hô to "Gọi Tề Du Quân ra ngoài, ta có thể để nhốt tôi ở ngoài sao?"

      Viên Ấu Sơ mặc kệ , tính toán để cho ta trước tiên ở bên ngoài phơi nắng cũng tốt, dù sao hôm nay cũng nắng lắm, nhiệt độ cũng quá cao, phơi chút cũng chết người được.

      trước tiên dẫn Tiểu Nam chơi ở ngoài ban công vào nhà, sau đó cậu vào trong phòng nghiên cứu gọi Tề Du Quân ra, mới lại chầm chạp mở ra cửa chính cho khách vào.

      Hạ Liên Hoa vừa thấy cửa mở ra, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Viên Ấu Sơ, lập tức bày ra thái độ cao ngạo " dám nhốt tôi ở ngoài cửa? Tôi Tề Du Quân đuổi việc ! Hơn nữa còn ngay lập tức!"

      Tề Du Quân thấy Tiểu Nam tới đây gọi nhanh chóng rời phòng nghiên cứu, vừa ra nghe thấy Hạ Liên Hoa lớn tiếng giận mắng, vô cùng khó chịu.

      tức giận đằng đằng tới chỗ của hai người, lại nghe Viên Ấu Sơ thản nhiên trào phúng đáp trả " hai, lớp trang điểm mặt trôi ít, xác định muốn vừa đứng ở bên ngoài chảy mồ hôi vừa nhảm sao?"

      Hai tay Hạ Liên Hoa đều cầm đồ, có cách nào trang điểm lại, tại nghe đến như thế, nhịn được thét lên chạy vào trong nhà, thiếu chút nữa tông ngã Tề Du Quân đứng ở trước cửa nhìn hai người phụ nữ chuyện.

      Viên Ấu Sơ từ từ vào trong nhà, thấy Tề Du Quân đứng trước cửa vẻ mặt lấy lòng nhìn , buồn cười nhưng lại thể cười chỉ hừ lạnh tiếng, lướt qua người về phía trước.

      "Nhìn hai người phụ nữ gây gổ rất thú vị sao?"

      Giọng nhanh chậm truyền đến làm Tề Du Quân vội vàng đuổi theo, tay ôm hông của nũng nịu biện minh "Dĩ nhiên phải! mới vừa nghe thấy ta mắng ngươi, muốn giúp em mắng lại nhưng ngờ em chỉ dùng câu có thể giải quyết ta." khỏi lộ ra vẻ mặt bội phục.

      Viên Ấu Sơ khẽ hừ tiếng, nhưng phủ nhận rất thích thổi phồng lên như vậy, nhéo cái, cũng để ý cười cười kéo ngồi vào sofa phòng khách, chờ người phụ nữ trong toilet ra ngoài.

      Tiểu Nam ở trong phòng lầu dưới chơi đồ chơi, Tề Du Quân đặc biệt đóng cửa lại, cho cậu nghe đến quá nhiều đối thoại giữa người lớn với nhau.

      Đợi đến khi Hạ Liên Hoa sửa sang xong ra, nhìn thấy hai người ngồi trong phòng khách, giống như là đôi nam nữ chủ nhân của căn nhà đợi .

      Trong nháy mắt tâm tình của rất phức tạp, thậm chí biết nên gì mới phải.

      “Tề Du Quân, ngờ mấy năm thấy, cũng theo trào lưu trâu già gặm cỏ non.” muốn yếu thế trước mặt Viên Ấu Sơ, vừa mở miệng là giọng chanh chua, mùi giấm chua đến mức người ngoài cũng ngửi thấy.

      Tề Du Quân đối với chuyện bản thân trâu già gặm cỏ non này ngược lại có phản ứng. Mà Viên Ấu Sơ nhíu mày, tự hỏi kiếp trước cộng thêm kiếp này, rốt cuộc ai là trâu già còn biết.

      Hạ Liên Hoa nhìn đôi nam nữ trước mặt hề có phản ứng với lời của mình, sắc mặt cũng hơi khó chịu, càng khó nghe hơn.

      “Sao vậy? muốn thừa nhận mình là trâu già gặm cỏ non? Hay là dám thừa nhận chuyện dụ dỗ vị thành niên làm việc trong nhà, còn thuận tiện lên giường?”

      vị thành niên? Đây là sao? Viên Ấu Sơ nghe thấy vậy, cảm thấy thú vị trừng mắt lớn.

      Nhưng suy nghĩ như vậy cũng sai, mặc dù kiếp trước qua thời thanh thiếu niên lâu rồi, nhưng theo tại mà còn chút nữa mới trưởng thành.

      Tề Du Quân đối với chuyện Hạ Liên Hoa vẫn tìm Viên Ấu Sơ làm phiền cảm thấy vô cùng chán ghét, nhịn được giận tái mặt hỏi: “ rốt cuộc muốn cái gì? Nếu như chỉ tới nhà chúng tôi nhảm, vậy tôi hoan nghênh , lập tức ra ngoài cho tôi.”

      Hạ Liên Hoa bị chỉ trích như thế, cuối cùng cũng nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây, vội vàng nhìn chung quanh, tìm kiếm hình ảnh nho lúc mới vào cửa còn thấy.

      “Tiểu Nam đâu? Mới vừa nãy phải còn có nhìn thấy sao?”

      Viên Ấu Sơ buồn cưới nhìn làm bộ diễn kịch, giễu cợt : “Hạ tiểu thư, Tiểu Nam chơi trong phòng, chẳng lẽ thấy sao? Ồ, tôi biết rồi, mới vừa nãy còn bận rộn hao phí quá nhiều tinh thần truy cứu chúng tôi có phải là trâu già gặm cỏ non , còn có tôi có phải là vị thành niên hay nên có nhìn thấy người “Đặc biệt quan tâm” Tiểu Nam, tôi hoàn toàn có thể hiểu.”

      Đúng vậy, nếu quan tâm Tiểu Nam, thế nào lại nhảm nhiều như vậy rồi mới nhớ tới chứ? Hơn nữa đối với chuyện nhớ nhung con trai của mẹ mà , trang điểm so với nhìn con trai lại quan trọng hơn!

      Hạ Liên Hoa bị tái mặt lúc đỏ lúc trắng, dường như có cách nào ở trước mặt hai người tiếp tục làm hình tượng người mẹ đáng thương nhớ nhung đứa bé.

      Viên Ấu Sơ muốn lãng phí quá nhiều thời gian và nghe ta nhảm, ném cho Tề Du Quân ánh mắt ý bảo nghĩ cách giải quyết người phụ nữ phiền toái trước mắt này , còn bản thân vào phòng chơi, vừa chơi trò chơi với Tiểu Nam vừa nghe động tĩnh phòng khách, lúc nào quyết định xong đến phiên ra ngoài đuổi người.

      Thấy người bảo mẫu đáng ghét rốt cuộc cũng rời , sắc mặt của Hạ Liên Hoa cuối cùng cũng giãn ra, bắt đầu làm bộ đáng thương nhìn .

      “Du Quân, em biết năm đó là em làm sai, khi đó em còn rất trẻ tuổi, mặc dù em tính toán xảy ra quan hệ với , nhưng mà em lại có nghĩ tới có đứa bé, cũng tính toán muốn kết hôn, cho nên em mới sinh con xong rồi rời .” xong, còn nhịn được rơi vài giọt nước mắt, bày tỏ tha thiết chân thành của .

      Tề Du Quân đối với lời có cảm xúc, sắc mặt vẫn thay đổi nhìn .

      Hạ Liên Hoa nhìn sắc mặt thay đổi, trong lòng càng thêm lo lắng tiếp tục : “Mặc dù em có ở đây nhưng em biết mình cũng có thể chăm sóc đứa bé tốt, chứng minh điều em nghĩ sai, Tiểu Nam rất khỏe mạnh cũng đáng …Nhưng ở nước ngoài lâu em cũng nhớ, dù sao đứa bé cũng là do em hoài thai mười tháng sinh ra…”

      Tề Du Quân nghe đến đó, sắc mặt cuối cùng cũng dãn ra, nhưng phải do cảm động mà bởi vì ta tự cho mình đúng mà cảm thấy tức giận.

      Tất cả đều là do ta vô tâm, chính là do ta nghĩ trong đầu nếu như nhìn thấy căn nhà này nửa năm trước, nhìn bộ dáng và Tiểu Nam khi đó, còn có thể tự cho là bản thân đúng như thế này ?

      từ trước đến giờ phải là người giấu được lời của mình, mặt tuấn tú lần đầu tiên xuất vẻ mặt giễu cợt.

      “Chăm sóc rất tốt? Đáng và khỏe mạnh?” Tề Du Quân lạnh lùng đáp trả từng cái tự cho là đúng. “Tiểu Nam ngày hôm nay để cho nhìn là được chăm sóc rất tốt phải là . nhớ đứa bé như vậy cho rằng tôi quên nắm đó lúc rời tôi kinh ngạc thế nào sao? Còn có mấy năm qua tôi là người đàn ông chăm sóc Tiểu Nam có dạng gì biết ?”
      Last edited: 12/11/14
      linhdiep17người qua đường thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.3:
      Editor: Băng

      Hạ Liên Hoa chưa bao giờ thấy bộ dáng tức giận này của , thậm chí nét mặt còn dữ tợn, khỏi sợ lui bước.

      " phải biết chứ? Năm đó lúc tôi về nhà, tiền trong nhà cũng bị cầm , Tiểu Nam mình nằm trong giường con nít ở phòng khách đói bụng đến khóc đến thiếu chút nữa thở nổi, khi đó tôi cái gì cũng biết, chỉ có thể ôm đứa bé dụ dỗ nó, nhưng biết đứa bé tại sao vẫn khóc, chờ tôi phát đứa bé là vì đói quá, đứa bé khóc đến mức còn giọng nữa rồi."

      Nghĩ tới năm xưa sắc mặt Tề Du Quân đen hơn, hận thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ trước mắt đáng giận này.

      " có biết ? Tôi là người đàn ông vừa lo công việc vừa lo cho đứa bé, mẹ tôi cũng còn cách nào khác thường ghé qua giúp tôi, có lúc chúng tôi cũng có bữa ăn bữa , Tiểu Nam muốn gọi điện thoại thứ nhất trong nhà có điện thoại, mà gần đây cũng có trạm điện thoại công cộng.

      "Tôi biết quét dọn cũng thích để người quen biết vào nhà, cho nên trong nhà bẩn thỉu tựa như đống rác, Tiểu Nam mặc quần áo có lúc mấy ngày tắm, tôi và con trai ở như hai người ăn xin, buồn cười ?"

      Rất buồn cười nhưng người trong cuộc lại cười nổi, Hạ Liên Hoa thở cũng dám thở.

      nhìn những căn phòng sạch , nhìn nụ cười vui sướng đáng của đứa bé, nhìn Tề Du Quân so với trạch nam lúc trước biết tốt hơn bao nhiêu lần, căn bản là có nghĩ tới cuộc sống mấy năm qua của bọn họ là như vậy.

      ", thể nào. . . . . ." miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên " gạt tôi! Sao có thể như vậy. . . . . ."

      cười cười, đáy mắt mang theo ý lạnh "Sao lại thể nào? Tôi và Tiểu Nam chính là như vậy!"

      Thoáng chốc hai người rơi vào trầm mặc lâu, Hạ Liên Hoa biết mình còn có thể gì, Tề Du Quân đối với cũng còn lời nào để .

      Cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Tề Du Quân muốn lại chịu đựng loại khí làm người ta ghét này nữa, chủ động mở miệng hỏi: "Lần này quay về là có chuyện gì, thẳng ra tốt hơn như vậy cũng cần lãng phí quá nhiều hơi sức với hai cha con tôi nữa, mà tôi cũng muốn nhìn diễn trò nhàm chán nữa."

      Hạ Liên Hoa nhìn , vẻ mặt hơi khó xử làm cho càng chán ghét, thể thừa nhận bây giờ đối với trừ chán ghét, cũng còn loại cảm xúc nào khác.

      cúi đầu, ngón tay dường như muốn xoắn hư chiếc váy hàng hiệu "Em... Em ở nước ngoài kết hôn rồi lại ly hôn. . . . . ."

      "Cho nên là muốn tìm tôi quay lại làm cái lốp xe dự phòng sao?"

      Mặt Hạ Liên Hoa đỏ lên, lại lắc đầu " phải, mà là người đàn ông kia bị người ngoài xúi giục ta, chúng lúc kết hôn ta tốn quá nhiều tiền cho em, nên muốn ly hôn lấy tiền lại từ em."

      Có trời mới biết sao có thể có tiền bồi thường, huống chi khoản tiền đó cũng .

      Tề Du Quân đối với loại chuyện này quan tâm nhưng hiểu hỏi "Vậy cùng tôi có quan hệ gì?"

      "Em biết có tiền, nếu em và hợp lại, em biết giúp em trả khoản tiên kia." cắn cắn môi tiếp tục : "Hơn nữa em suy nghĩ là ngốc như vậy, sau khi giúp em trả khoản tiền đó em mất gì hết mà vẫn có thể rời ."

      Nhưng bây giờ nhìn lại, ngu xuẩn nhất vẫn luôn là .

      Tề Du Quân chưa từng nghĩ tới lại có hình ảnh ‘coi tiền như rác’, người phụ nữ bỏ rơi nhiều năm đến lúc thiếu tiền đối tượng đầu tiên nghĩ đến có thể tính kế lại là

      “Số tiền kia tôi có thể đưa.” Đột nhiên có ý nghĩ xoẹt qua đầu làm câu này.

      Hạ Liên Hoa ngồi đối diện thể tin nhìn , Viên Ấu Sơ ở trong pòng chơi nghe lén cũng che giấu được kinh ngạc.

      Trái với Hạ Liên Hoa bắt đầu hoài nghi người đàn ông đối diện này có lẽ coi tiền như rác ngược lại Viên Ấu Sơ đối với lại có lòng tin.

      Có phải có suy nghĩ gì đó, mà chỉ muốn làm người ủng hộ là được rồi.

      Tề Du Quân thấy ánh mắt của Hạ Liên Hoa, hiển nhiên biết suy nghĩ cái gì, thẳng: “Tôi biết nghĩ cái gì, tôi phải là đứa ngốc, tôi đưa số tiền kia là có giá cao.”

      “Cái gì giá cao?”

      “Tôi muốn sau này tuyệt đối xuất trước mặt của tôi và Tiểu Nam, dĩ nhiên quan trọng là Tiểu Nam.”

      Đây là điều kiện mới vừa nghiêm túc suy nghĩ tới. Sau đó, nhật định kết hôn với Viên Ấu Sơ, mặc dù Tiểu Nam và Viên Ấu Sơ ở chung rất tốt, nhưng nếu như có người phụ nữ thường tìm đến gây phiền toái, đối với quan hệ của bọn họ vẫn có ảnh hưởng, hơn nữa muốn Tiểu Nam biết mẹ đẻ của cậu là người phụ nữ chịu trách nhiệm lại ích kỷ.

      Nếu như có thể nhân cơ hội này chặt đứt quan hệ này, cũng để ý bỏ ra số tiền kia.

      Hạ Liên Hoa hề do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý.

      Đối với , đứa bé kia chỉ có thể là thứ ngoài ý muốn, nếu như phải khi đó có chuyện gì để làm, cũng trêu chọc trạch nam Tề Du Quân này.

      Được rồi, cho dù coi như là trạch nam có tiền, nhưng lúc đó Tề Du Quân so với tại có thể là cách xa vạn dặm, tối thiểu cái gọng kính đen to đùng hù chết người cũng chưa bao giờ rời khỏi mặt của .

      Tề Du Quân đối với việc quả quyết đồng ý biết nên cảm thấy chua xót trong lòng nới lỏng giọng , nhưng mặc kệ thế nào hai người cũng đạt tới kết quả mong muốn của mình.

      Bọn họ ước chừng thỏa mãn được điều kiện, thuận tiện viết giấy tờ mang đến luật sư công chứng thỏa đáng, mới bất tri bất giác phát vấn đề quan trọng nhất còn chưa có hỏi.

      “Đúng rồi, ta muốn bồi thường bao nhiêu tiền?”

      Hạ Liên Hoa ấp úng giọng : “Năm vạn.”

      Năm vạn? Tề Du Quân suy nghĩ ra cũng nhiều, nên hơi nghi ngờ sao lại vì số tiền lẻ này mà tìm tới , tiếp theo câu của làm suýt hộc máu.

      “Đô-la.”

      Lần này chỉ Tề Du Quân sửng sốt, ngay cả Viên Ấu Sơ cũng kinh ngạc.

      Khó trách…Khó trách muốn tìm người coi tiền như rác giúp trả tiền, nhưng Tề Du Quân có thể có số tiền này sao? Chẳng lẽ muốn bán nhà cửa để giúp ta sao? Viên Ấu Sơ lo lắng nghĩ tới.

      may là chuyện Viên Ấu Sơ lo lắng xảy ra. chỉ hít sâu vài cái sau đó lập tức cố trấn định trả lời: “Có thể, đến lúc đó tay ký tên tay trả tiền.”

      Đáng ghét! Mới vừa chuyện vẹn toàn xong, năm vạn đô-la, mô hình khẩu lô-cốt nhập khẩu nước ngoài thích nhất cũng chỉ có giá bằng nửa!

      Mặc dù cảm thấy số tiền này quá nhiều làm cho cảm thấy đau đớn, nhưng đại trượng phu được là làm được, sau đó tiễn ta ra cửa.

      tới cửa, Hạ Liên Hoa nhìn người thay đổi quá nhiều này, chợt có ý niệm nhô ra, nhìn hỏi: “Chúng ta thể nào quay lại sao?”

      Tề Du Quân nhanh chậm trả lời: “ thể nào!” Nhìn chậm chạp , nhịn được nhíu mắt lại, giọng vui : “ phải lúc này lại hối hận chứ?”

      Hạ Liên Hoa luôn luôn là người thẳng, gật đầu: “Em hơi hối hận rồi, em ngờ bây giờ biến thành như vậy…”

      cười lạnh, giọng điệu trầm thấp lại mang theo khí lạnh: “Tôi biến thành thế nào đều liên quan đến , tốt nhất cầm được tiền cũng nhanh nhanh rời , vì tôi cho phép đùa giỡn người phụ nữ của tôi lần nào nữa! Nếu như phải là Tiểu Nam, ngay cả cơ hội bước qua ngưỡng cửa này cũng có! đừng vọng tưởng nữa, có nhiều thứ phải muốn nuốt nuốt được, tốt nhất nên tự biết thỏa mãn!”

      Chưa bao giờ thấy Tề Du Quân như vậy, Hạ Liên Hoa vội vàng xoay người dám do dự mà bước nhanh rời .

      Trời ạ! Đây mới là dáng vẻ chân chính của sao? rời mà lòng vẫn sợ hãi, cũng dám có loại chủ ý muốn quay lại nữa, Tề Du Quân trầm sâu thấy đáy làm cho tới bây giờ còn cảm thấy rét run cả sống lưng.

      Sau khi hù dọa Hạ Liên Hoa bỏ chạy xong, cửa chính vừa đóng lại Tề Du Quân liền sa sút tinh thần.

      Năm vạn! Năm vạn đô-la! Con trai, con có biết ba vì con mà tiêu tốn biết bao nhiêu tiền hả?
      Last edited: 12/11/14
      linhdiep17người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :