Chương 4:
Editor: Băng
Rất nhanh, ba người ở chung với nhau được 2, 3 tháng, nhà trẻ cũng bắt đầu học lại, nhưng vừa mới học được có mấy ngày, Tiểu Nam ngày trước rất thích học lại bắt đầu ăn vạ mỗi ngày chịu học. Mỗi ngày Viên Ấu Sơ trừ việc phải chuẩn bị bữa sáng, còn phải nghĩ hết cách dụ dỗ Tiểu Nam lên xe học.
Hôm nay bận dọn dẹp phòng bếp, bỗng dưng ngẩn người ra.
Mấy ngày nay công việc của Tề Du Quân dường như rất bận rộn, phần lớn thời gian chỉ vùi ở trong phòng nghiên cứu, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy được , cũng có cách nào chuyện với về việc của Tiểu Nam.
Mặc kệ thế nào bây giờ ở cái nhà này địa vị của vẫn chỉ là bảo mẫu, mặc dù có thể tham gia vào cuộc sống của bọn họ, thậm chí có thể thay đổi lối sống của bọn họ, nhưng có số chuyện vẫn thể làm, ví dụ như thay thế thân phận người cha của để quản vài việc.
Sau khi Tề Du Quân chấm dứt công việc, mới nhếch nhác từ trong phòng nghiên cứu ra ngoài, sau đó giống như người đói lâu ngày, tới phòng bếp chuẩn bị ăn cơm.
biết thời gian này nhất định ở trong phòng bếp, cho nên hề chần chờ thẳng vào, ngạc nhiên khi phát cả người Viên Ấu Sơ ướt nhẹp đứng trước kệ bếp, ngón tay ngừng chảy máu.
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương?" nóng nảy tóm lấy tay của , rút vài tờ khăn giấy ở phòng bếp bọc lại vết thương để cầm máu.
Viên Ấu Sơ vừa cười khổ mặc cho xử lý, vừa bất đắc dĩ giải thích "Tôi mới vừa nghĩ gọt trái cây bỏ vào tủ lạnh, kết quả sơ ý trượt tay làm dao găm cắt trúng tay, sau lại muốn mang nước vo gạo tưới hoa, lại cẩn thẩn làm đổ nên mới biến thành cái bộ dáng như thế này."
" được, vết thương này phải băng bó xong mới làm việc được, chờ tôi chút, tôi lấy hộp thuốc." Trong lòng chỉ quan tâm đến vết thương của , đợi trả lời đưa ra chỉ thị, sau đó nhanh chóng rời .
Viên Ấu Sơ định cho chỗ để hộp thuốc ở đâu, nhưng lời còn chưa hết thấy bóng người của , bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để cho tự tìm.
ngờ, chỉ mấy phút sau xách theo hộp thuốc quay lại, còn xử lý vết thương của cần dùng đến thuốc nào cũng được nhanh chóng lấy ra bày từng cái lên bàn.
"Đua tay ra." mở miệng, lên giọng cho phép cự tuyệt.
Viên Ấu Sơ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, thường ngày phải là người trầm mặc cũng là người đàn ông những điều quái gở, hôm nay sao lại trở nên có khí thế như thế?
Nghĩ nghĩ nhưng vẫn thuận theo đưa tay đặt trong lòng bàn tay của .
Tề Du Quân cẩn thận lấy khăn giấy ra, trong đó cũng dính khá nhiều máu. Sau đó dùng nước sát trùng đổ nhàng lên vết thương của .
Khi nước sát trùng rơi vào vết thương, cảm giác đau nhói khiến Viên Ấu Sơ nhịn được giọng rên ra tiếng, nhưng giây sau chỉ cắn môi chịu đựng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn , ánh mắt an ủi "Cố gắng chịu chút là xong ngay."
Sau khi thoa thuốc còn băng bó lại, động tác đều làm đâu vào đấy, trong quá trình rửa vết thương và băng bó trừ an ủi lúc đầu vẫn luôn lẳng lặng, bất kỳ lời nào.
Hai người cứ im lặng ngồi đối mặt nhau như vậy, Viên Ấu Sơ vô cùng chán nản, vì phân tán lực chú ý của mình đối với vết thương nên bắt đầu quan sát .
Lúc trước đầu tóc rối bời nhưng vì dưới mệnh lệnh của , tìm tiệm cắt tóc chỉnh sửa đơn giản, cắt tóc gọn gàng lại. Nhưng bây giờ vì ngày hôm qua bận rộn cả đêm trong phòng nghiên cứu mà tóc hơi lộn xộn chỉa ra ngoài.
bây giờ thoát khỏi cơ thể ốm o gầy còm, cũng tăng được vài cân, áo sơ mi rộng thùng thình mặc ở người cũng còn là vải rách vắt cây trúc, mặc người cũng rất có phong cách. Gọng kính đen cổ lỗ sỉ của cũng bị đổi thành cái khác, còn che nửa gương mặt nữa, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Tay của đặt ở bàn tay mảnh khảnh của , ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào vết thương của , động tác thoa thuốc cẩn thận giống như sợ làm đau , lần đầu tiên phát điều này làm cho biết ra trầm mặc cũng có loại sức quyến rũ kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy có tư vị của người đàn ông như thế.
Bất tri bất giác nhìn đến mê mẫn, thậm chí cảm thấy nhìn chăm chú phải trầm mặc, cho rằng bản thân động tâm với người đàn ông này, bây giờ lại có cảm giác kích động muốn tìm hiểu thêm nhiều về người đàn ông này.
Tề Du Quân mặc dù rất chuyên tâm giúp bôi thuốc nhưng bỏ quên ánh mắt chăm chú của nhìn mình, cũng quan tâm cho đến khi bôi thuốc xong, phát còn sững sờ nhìn , mới nhịn được mà lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi tới gần , giọng trầm thấp nhàng ở bên tai " bôi thuốc xong, còn muốn ngắm tôi sao?"
"Cái gì? xong?" còn chưa tỉnh hồn lại, vô ý thức lặp lại lời của , cũng chú ý tới gương mặt của cách quá gần ngượng ngùng, quên vừa mới bôi thuốc lên tay xong, giơ tay đẩy lại đụng vết thương của mình, đau đớn thiếu chút nữa làm rơi nước mắt.
Tề Du Quân bị đẩy ra, nghe tiếng kêu đau vội vàng cầm lấy cổ tay , xem xét vết thương vừa mới băng bó xong, lần đầu tiên mở miệng trách cứ " nhìn xem, thể cẩn thận chút sao? Nếu làm vết thương rách ra nữa làm sao đây?"
"Tôi phải là cố ý." Ai bảo đột nhiên dựa vào gần như vậy. . . . . .
cho là giọng la bị nghe, ngờ thính lực của tệ, tiếng than của cũng bị lọt vào tai .
Mặt nghiêm túc "Vì phải cố ý mới cẩn thận, bị thương, thể chú ý nhiều đến bản thân chút sao?" Nhưng trong lời tràn đầy quan tâm.
Viên Ấu Sơ nghe như thế, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, giống như. . . . . . Giống như thân phận của bọn họ lần đầu tiên đảo ngược.
Lời như thế bình thường đều là
với và Tiểu Nam phải sao? Lần đầu tiên nghe dùng loại giọng điệu này, giống như đối thoại như vậy mới phù hợp với số tuổi của hai người.
Cho dù tâm lý số tuổi của và cũng ngang ngang nhau, nhưng thể phủ nhận bây giờ thân thể chỉ có 18, 19 tuổi, phải là người trải qua bảy năm tang thương về tâm lẫn thể xác.
Nhưng bị quan tâm dạy dỗ, trừ có cảm giác kỳ quái có bất kỳ khó chịu nào, ngược lại còn cảm tháy cuối cùng cũng giống người đàn ông.
Aizzz lấy người phụ nữ trước kia thích hươu vượn mà ra hơi thích ngược thân, tích cực phản bác, nhưng có lẽ là như thế chứ. Lúc trước chủ yếu lấy lòng , trừ thỏa mãn hư vinh nho trong lòng làm cho có cảm giác động lòng. Tại sao tại đột nhiên gầm gừ ngược lại cảm thấy có mị lực vậy?
giải thích được ý tưởng thông suốt, nhưng vì người còn mặc quần áo ướt sũng, gió thổi nên nhịn được rùng mình cái, mới phục hồi lại tinh thần.
Tề Du Quân vẫn nhìn tự nhiên chú ý tới sợ run cả người, vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra khoác lên người , cầm tay lên phòng lầu.
"Nhanh lên, lên thay bộ quần áo khác, bằng mặc quần áo ướt sũng rất dễ bị cảm."
Viên Ấu Sơ cũng cảm thấy lạnh, theo bước chân của lên lầu, vào trong phòng dùng tay cầm quần áo, lại phát thay quần áo vô cùng khó khăn.
Bởi vì vết thương từ ngón tay vẫn còn đau đớn đến tận bàn tay, tay dường như chỉ có thể cử động rất , nếu chỉ là mặc áo sơ mi đơn giản đương nhiên có vấn đề, nhưng áo lót có cách nào thay ra.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở cửa, cắn môi, hơi lúng túng nhìn " vào... Giúp tôi thay quần áo chút...."
Tề Du Quân đứng ở cửa phòng ngẩn người, dĩ nhiên dám ảo tưởng hoặc nhìn lén thay quần áo.
Cho dù lúc nãy chiếc áo màu vàng ướt sũng bám sát quanh đường cong cơ thể làm cho nhịn được nuốt nước miếng mấy lần, nhưng hành động chệch đường ray tuyệt đối nghĩ qua.
Nhưng vạn lần ngờ ngượng ngùng lại túng quẫn nhô đầu ra, ra lời như vậy.
Cả người ngơ ngẩn, ngây ngốc theo vào phòng, nhìn cái áo đáng cởi ra đặt giường, người chỉ mặc cái quần cụt và cái áo lót trắng viền tơ.
Dung mạo và vóc người của đột nhiên ràng như thể có gì ràng hơn, ánh mắt của dường như thể tách khỏi .
Dáng người Viên Ấu Sơ vốn mảnh mai, hơn nữa vòng eo càng hơn, trước đây có quan tâm đến dáng người, tóc cũng vì này hai, ba tháng qua có cắt tỉa nên cũng dài đến chạm vai, vài sợi tóc ở trước xương quai xanh dao động, hết sức mê người.
Còn có áo lót viền tơ bao lấy nơi rất tròn mê người, vì thường xuyên lao động nên mông cũng căng tròn, càng làm cho biết nên nhìn về phía nào mới phải.
Viên Ấu Sơ ngẩng đầu nhìn lên, phát ngây ngốc nhìn mình, lúc này mới giật mình qua mấy tháng sống chung, vốn sớm quên xấu hổ trong lòng, bây giờ lại trở lại.
Suy nghĩ lát trước kia cùng những người đàn ông kia quan hệ bừa bãi, căn bản biết gì cái gì là dè dặt, nhưng bây giờ ở nơi này trước mặt người đàn ông ngây ngốc lộ ra dáng vẻ trẻ trung.
lắc đầu, vứt ngượng ngùng trong lòng, gắt giọng: "Này! Nhanh lên, tôi phải gọi vào để ngẩn người nhìn tôi."
Tề Du Quân ngây ngốc nhìn , đột nhiên cảm thấy con ngươi của y hệt quả hạnh nhân, mũi cao còn có đôi môi mềm mại, chỗ nào trêu đùa tim của , còn cả giọng hờn dỗi oán trách kia, cũng quyến rũ làm chuyện người người oàn trách kia.
quay lưng lại phía , buông câu: "Nhanh lên chút! Giúp tôi cởi ra nút áo phía sau là được rồi."
"Được rồi!" hốt hoảng tiến lên bước, ngón tay hơi run rẩy sờ lên nút áo nho này, cho dù cẩn thận hơn cũng đụng phải da thịt trắng nõn của , làm cho nhịn được ở nuốt nước miếng ở cổ họng, tiếng nuốt nước miếng ràng đến mức làm cho nghĩ là có thể nghe được rất ràng.
Ba nút áo hẹp rất chặt kia giống như là khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời của , nén lấy hơi, nhàng cởi ra thứ nhất, thứ hai....
Khi cuối cùng cũng cởi ra hết, cả áo lót đột nhiên buông lỏng, vội vã từ từ lui về phía sau, nhanh chóng quay lưng . "Tôi... tôi ra ngoài trước...." Giọng khàn khàn khiên hoài nghi mình có phải bị cảm rồi hay .
Last edited by a moderator: 12/11/14