1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thuê Nhà Của Trạch Nam - Mã Kỳ Đóa (Hoàn)( Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4:
      Editor: Băng

      Rất nhanh, ba người ở chung với nhau được 2, 3 tháng, nhà trẻ cũng bắt đầu học lại, nhưng vừa mới học được có mấy ngày, Tiểu Nam ngày trước rất thích học lại bắt đầu ăn vạ mỗi ngày chịu học. Mỗi ngày Viên Ấu Sơ trừ việc phải chuẩn bị bữa sáng, còn phải nghĩ hết cách dụ dỗ Tiểu Nam lên xe học.

      Hôm nay bận dọn dẹp phòng bếp, bỗng dưng ngẩn người ra.

      Mấy ngày nay công việc của Tề Du Quân dường như rất bận rộn, phần lớn thời gian chỉ vùi ở trong phòng nghiên cứu, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy được , cũng có cách nào chuyện với về việc của Tiểu Nam.

      Mặc kệ thế nào bây giờ ở cái nhà này địa vị của vẫn chỉ là bảo mẫu, mặc dù có thể tham gia vào cuộc sống của bọn họ, thậm chí có thể thay đổi lối sống của bọn họ, nhưng có số chuyện vẫn thể làm, ví dụ như thay thế thân phận người cha của để quản vài việc.

      Sau khi Tề Du Quân chấm dứt công việc, mới nhếch nhác từ trong phòng nghiên cứu ra ngoài, sau đó giống như người đói lâu ngày, tới phòng bếp chuẩn bị ăn cơm.

      biết thời gian này nhất định ở trong phòng bếp, cho nên hề chần chờ thẳng vào, ngạc nhiên khi phát cả người Viên Ấu Sơ ướt nhẹp đứng trước kệ bếp, ngón tay ngừng chảy máu.

      "Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương?" nóng nảy tóm lấy tay của , rút vài tờ khăn giấy ở phòng bếp bọc lại vết thương để cầm máu.

      Viên Ấu Sơ vừa cười khổ mặc cho xử lý, vừa bất đắc dĩ giải thích "Tôi mới vừa nghĩ gọt trái cây bỏ vào tủ lạnh, kết quả sơ ý trượt tay làm dao găm cắt trúng tay, sau lại muốn mang nước vo gạo tưới hoa, lại cẩn thẩn làm đổ nên mới biến thành cái bộ dáng như thế này."

      " được, vết thương này phải băng bó xong mới làm việc được, chờ tôi chút, tôi lấy hộp thuốc." Trong lòng chỉ quan tâm đến vết thương của , đợi trả lời đưa ra chỉ thị, sau đó nhanh chóng rời .

      Viên Ấu Sơ định cho chỗ để hộp thuốc ở đâu, nhưng lời còn chưa hết thấy bóng người của , bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để cho tự tìm.

      ngờ, chỉ mấy phút sau xách theo hộp thuốc quay lại, còn xử lý vết thương của cần dùng đến thuốc nào cũng được nhanh chóng lấy ra bày từng cái lên bàn.

      "Đua tay ra." mở miệng, lên giọng cho phép cự tuyệt.

      Viên Ấu Sơ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi khác thường, thường ngày phải là người trầm mặc cũng là người đàn ông những điều quái gở, hôm nay sao lại trở nên có khí thế như thế?

      Nghĩ nghĩ nhưng vẫn thuận theo đưa tay đặt trong lòng bàn tay của .

      Tề Du Quân cẩn thận lấy khăn giấy ra, trong đó cũng dính khá nhiều máu. Sau đó dùng nước sát trùng đổ nhàng lên vết thương của .

      Khi nước sát trùng rơi vào vết thương, cảm giác đau nhói khiến Viên Ấu Sơ nhịn được giọng rên ra tiếng, nhưng giây sau chỉ cắn môi chịu đựng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn , ánh mắt an ủi "Cố gắng chịu chút là xong ngay."

      Sau khi thoa thuốc còn băng bó lại, động tác đều làm đâu vào đấy, trong quá trình rửa vết thương và băng bó trừ an ủi lúc đầu vẫn luôn lẳng lặng, bất kỳ lời nào.

      Hai người cứ im lặng ngồi đối mặt nhau như vậy, Viên Ấu Sơ vô cùng chán nản, vì phân tán lực chú ý của mình đối với vết thương nên bắt đầu quan sát .

      Lúc trước đầu tóc rối bời nhưng vì dưới mệnh lệnh của , tìm tiệm cắt tóc chỉnh sửa đơn giản, cắt tóc gọn gàng lại. Nhưng bây giờ vì ngày hôm qua bận rộn cả đêm trong phòng nghiên cứu mà tóc hơi lộn xộn chỉa ra ngoài.

      bây giờ thoát khỏi cơ thể ốm o gầy còm, cũng tăng được vài cân, áo sơ mi rộng thùng thình mặc ở người cũng còn là vải rách vắt cây trúc, mặc người cũng rất có phong cách. Gọng kính đen cổ lỗ sỉ của cũng bị đổi thành cái khác, còn che nửa gương mặt nữa, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt khôi ngô tuấn tú.

      Tay của đặt ở bàn tay mảnh khảnh của , ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào vết thương của , động tác thoa thuốc cẩn thận giống như sợ làm đau , lần đầu tiên phát điều này làm cho biết ra trầm mặc cũng có loại sức quyến rũ kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy có tư vị của người đàn ông như thế.

      Bất tri bất giác nhìn đến mê mẫn, thậm chí cảm thấy nhìn chăm chú phải trầm mặc, cho rằng bản thân động tâm với người đàn ông này, bây giờ lại có cảm giác kích động muốn tìm hiểu thêm nhiều về người đàn ông này.

      Tề Du Quân mặc dù rất chuyên tâm giúp bôi thuốc nhưng bỏ quên ánh mắt chăm chú của nhìn mình, cũng quan tâm cho đến khi bôi thuốc xong, phát còn sững sờ nhìn , mới nhịn được mà lộ ra nụ cười đắc ý, chậm rãi tới gần , giọng trầm thấp nhàng ở bên tai " bôi thuốc xong, còn muốn ngắm tôi sao?"

      "Cái gì? xong?" còn chưa tỉnh hồn lại, vô ý thức lặp lại lời của , cũng chú ý tới gương mặt của cách quá gần ngượng ngùng, quên vừa mới bôi thuốc lên tay xong, giơ tay đẩy lại đụng vết thương của mình, đau đớn thiếu chút nữa làm rơi nước mắt.

      Tề Du Quân bị đẩy ra, nghe tiếng kêu đau vội vàng cầm lấy cổ tay , xem xét vết thương vừa mới băng bó xong, lần đầu tiên mở miệng trách cứ " nhìn xem, thể cẩn thận chút sao? Nếu làm vết thương rách ra nữa làm sao đây?"

      "Tôi phải là cố ý." Ai bảo đột nhiên dựa vào gần như vậy. . . . . .

      cho là giọng la bị nghe, ngờ thính lực của tệ, tiếng than của cũng bị lọt vào tai .

      Mặt nghiêm túc "Vì phải cố ý mới cẩn thận, bị thương, thể chú ý nhiều đến bản thân chút sao?" Nhưng trong lời tràn đầy quan tâm.

      Viên Ấu Sơ nghe như thế, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, giống như. . . . . . Giống như thân phận của bọn họ lần đầu tiên đảo ngược.

      Lời như thế bình thường đều là
      với và Tiểu Nam phải sao? Lần đầu tiên nghe dùng loại giọng điệu này, giống như đối thoại như vậy mới phù hợp với số tuổi của hai người.

      Cho dù tâm lý số tuổi của cũng ngang ngang nhau, nhưng thể phủ nhận bây giờ thân thể chỉ có 18, 19 tuổi, phải là người trải qua bảy năm tang thương về tâm lẫn thể xác.

      Nhưng bị quan tâm dạy dỗ, trừ có cảm giác kỳ quái có bất kỳ khó chịu nào, ngược lại còn cảm tháy cuối cùng cũng giống người đàn ông.

      Aizzz lấy người phụ nữ trước kia thích hươu vượn mà ra hơi thích ngược thân, tích cực phản bác, nhưng có lẽ là như thế chứ. Lúc trước chủ yếu lấy lòng , trừ thỏa mãn hư vinh nho trong lòng làm cho có cảm giác động lòng. Tại sao tại đột nhiên gầm gừ ngược lại cảm thấy có mị lực vậy?

      giải thích được ý tưởng thông suốt, nhưng vì người còn mặc quần áo ướt sũng, gió thổi nên nhịn được rùng mình cái, mới phục hồi lại tinh thần.

      Tề Du Quân vẫn nhìn tự nhiên chú ý tới sợ run cả người, vội vàng cởi áo sơ mi của mình ra khoác lên người , cầm tay lên phòng lầu.

      "Nhanh lên, lên thay bộ quần áo khác, bằng mặc quần áo ướt sũng rất dễ bị cảm."

      Viên Ấu Sơ cũng cảm thấy lạnh, theo bước chân của lên lầu, vào trong phòng dùng tay cầm quần áo, lại phát thay quần áo vô cùng khó khăn.

      Bởi vì vết thương từ ngón tay vẫn còn đau đớn đến tận bàn tay, tay dường như chỉ có thể cử động rất , nếu chỉ là mặc áo sơ mi đơn giản đương nhiên có vấn đề, nhưng áo lót có cách nào thay ra.

      Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở cửa, cắn môi, hơi lúng túng nhìn " vào... Giúp tôi thay quần áo chút...."

      Tề Du Quân đứng ở cửa phòng ngẩn người, dĩ nhiên dám ảo tưởng hoặc nhìn lén thay quần áo.

      Cho dù lúc nãy chiếc áo màu vàng ướt sũng bám sát quanh đường cong cơ thể làm cho nhịn được nuốt nước miếng mấy lần, nhưng hành động chệch đường ray tuyệt đối nghĩ qua.

      Nhưng vạn lần ngờ ngượng ngùng lại túng quẫn nhô đầu ra, ra lời như vậy.

      Cả người ngơ ngẩn, ngây ngốc theo vào phòng, nhìn cái áo đáng cởi ra đặt giường, người chỉ mặc cái quần cụt và cái áo lót trắng viền tơ.

      Dung mạo và vóc người của đột nhiên ràng như thể có gì ràng hơn, ánh mắt của dường như thể tách khỏi .

      Dáng người Viên Ấu Sơ vốn mảnh mai, hơn nữa vòng eo càng hơn, trước đây có quan tâm đến dáng người, tóc cũng vì này hai, ba tháng qua có cắt tỉa nên cũng dài đến chạm vai, vài sợi tóc ở trước xương quai xanh dao động, hết sức mê người.

      Còn có áo lót viền tơ bao lấy nơi rất tròn mê người, vì thường xuyên lao động nên mông cũng căng tròn, càng làm cho biết nên nhìn về phía nào mới phải.

      Viên Ấu Sơ ngẩng đầu nhìn lên, phát ngây ngốc nhìn mình, lúc này mới giật mình qua mấy tháng sống chung, vốn sớm quên xấu hổ trong lòng, bây giờ lại trở lại.

      Suy nghĩ lát trước kia cùng những người đàn ông kia quan hệ bừa bãi, căn bản biết gì cái gì là dè dặt, nhưng bây giờ ở nơi này trước mặt người đàn ông ngây ngốc lộ ra dáng vẻ trẻ trung.

      lắc đầu, vứt ngượng ngùng trong lòng, gắt giọng: "Này! Nhanh lên, tôi phải gọi vào để ngẩn người nhìn tôi."

      Tề Du Quân ngây ngốc nhìn , đột nhiên cảm thấy con ngươi của y hệt quả hạnh nhân, mũi cao còn có đôi môi mềm mại, chỗ nào trêu đùa tim của , còn cả giọng hờn dỗi oán trách kia, cũng quyến rũ làm chuyện người người oàn trách kia.

      quay lưng lại phía , buông câu: "Nhanh lên chút! Giúp tôi cởi ra nút áo phía sau là được rồi."

      "Được rồi!" hốt hoảng tiến lên bước, ngón tay hơi run rẩy sờ lên nút áo nho này, cho dù cẩn thận hơn cũng đụng phải da thịt trắng nõn của , làm cho nhịn được ở nuốt nước miếng ở cổ họng, tiếng nuốt nước miếng ràng đến mức làm cho nghĩ là có thể nghe được rất ràng.

      Ba nút áo hẹp rất chặt kia giống như là khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời của , nén lấy hơi, nhàng cởi ra thứ nhất, thứ hai....

      Khi cuối cùng cũng cởi ra hết, cả áo lót đột nhiên buông lỏng, vội vã từ từ lui về phía sau, nhanh chóng quay lưng . "Tôi... tôi ra ngoài trước...." Giọng khàn khàn khiên hoài nghi mình có phải bị cảm rồi hay .
      Last edited by a moderator: 12/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2:
      Editor: Băng

      lo lắng hiểu có lây cho , hơn nữa khi cảm thấy đầu ngón tay của sờ lên da thịt của cơ thể của nhịn được khẽ run theo, lỗ tai và gương mặt cũng khẽ ửng hồng.

      nhanh chóng cởi áo lót xuống, cầm áo lót đặt ở trước ngực, ngay sau đó nhanh chóng giang đôi tay ôm ngực, ngượng ngùng nhanh chóng "Đợi nào...! Nội y của tôi cũng mặc được, giúp tôi cài lại chút!"

      Vừa nghe cầu như thế, Tề Du Quân biết mình bây giờ coi như là hạnh phúc sắp chết hay là bị hành hạ tay chân.

      hít sâu vài hơi, sau đó từ từ quay người lại, tới phía sau . Lần nữa mặc lại áo lót màu hồng cho , bởi vì đôi tay ôm ngực nên có cách nào thấy kiểu dáng áo lót, nhưng bên kia có kéo đai an toàn tốt, lại làm cho nhìn thấy hai núi đôi rất tròn.

      Hai tay của ở bắp đùi ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, để cho thiếu chút nữa cho là mình ngồi đỉnh đồi đầy gió, hít sâu sau đó chậm rãi kéo hai đai dây bên người , thay cài từng nút áo lại tốt.

      Khi tất cả nút áo tất cả đều cài xong, khoảng cách hai người quá gần, dường như là bị ôm vào trong ngực, tiếng hít thở thô dtrọng của ở ngay đỉnh đầu, hai tay của còn ở lưng của , làm cho nhịn được rung động từng hồi.

      Trong phút chốc, trong phòng tràn ngập khí mập mờ và cám dỗ, kéo rèm cửa sổ lên che ánh mặt trời chói mắt bên ngoài, quang cảnh trong phòng nhu hòa ôm lấy hình dáng của hai người, giống như hoàn cảnh thân mình vùi vào trong vùng trời mê đắm làm cho người ta có ảo giác mơ mộng trong thế giới thực.

      "Sơ Sơ. . . . . ." lẩm bẩm nhủ danh Tiểu Nam thường gọi , đôi tay kìm lòng được dao động ở lưng và ngang hông .

      cắn môi, dám quay đầu lại, hít vào hơi, mới đáp lại "Hả?"

      Ông trời! Người đàn ông này sao có thể ở lúc này dùng giọng mê người đó gọi nhủ danh của , hành động này quá đà!

      sao có thể đơn giản thế này làm cho có cảm giác bị dụ hoặc. . . . . .

      tay vẫn còn bồi hồi người của , cái tay khác từ từ ôm , làm cho dường như lưng dán lồng ngực phẳng lỳ của . cúi đầu, hơi thở nóng rực phun cổ của rồi trong tai, mơ hồ đứng yên, chỉ biết lại dùng giọng mị hoặc qua làm cho thể ngăn cản tâm tình của bản thân.

      " thích em. . . . . . Rất thích. . . . . ."

      Viên Ấu Sơ dường như phải dùng lực toàn thân mới có thể khiến mình yếu đuối ngã người trong lòng , còn muốn nghe rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hơi thở mập mờ này làm cho cảm thấy cảm giác áp bức hít thở thông, làm cho tim đập rộn lên, toát mồ hôi lạnh, giống như con vật thể bay khỏi mặt nước, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn tốn công vô ích.

      "Cho nên. . . . . ."

      Tề Du Quân , đầu cúi thấp dường như muốn vùi sâu vào cổ của , môi của càng thêm dán chặt cần cổ nhạy cảm của .

      dùng khóe mắt nhìn thấy rũ lông mi xuống chớp chớp, cũng cảm thấy hô hấp dồn dập của , mà mỗi lần tay của chạm tới, đều có cảm nhận được rung động ràng của .

      đối với quan hệ nam nữ cũng có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng phản ứng như thế chứng minh cũng có cảm giác với .

      Sau khi cho nên xong dừng lại quá lâu, Viên Ấu Sơ hơi được hỏi tới: "Cho nên cái gì?"

      nhàng hít sâu để che giấu hồi hộp trong lòng của mình "Cho nên lui tới với được ?"

      xong, chẳng những có cảm giác giải thoát, ngược lại trở nên càng hồi hộp hơn, hồi hộp chờ câu trả lời của , hồi hộp nếu như đẩy ra, nên làm sao mới phải.

      Viên Ấu Sơ nghe thấy lời trong dự liệu, ánh mắt của ngược lại từ từ trở nên trong veo.

      " biết bây giờ gì sao?"

      chịu đủ rồi kiếp trước tùy ý bắt đầu, rồi lại chia tay trong đau khổ, kiếp này, chỉ muốn cuộc sống yên ổn, muốn cái tình nhức đầu đó nữa.

      muốn phải tình , nhưng nhất định phải là vĩnh viễn, muốn, có thể cho nổi sao?

      xoay người trong ánh mắt kinh ngạc của , chỉ mặc áo lót và quần cụt, quên tất cả xấu hổ, nhìn chằm chằm hỏi: "Tôi muốn chỉ vui đùa chút mà thôi, nếu như chúng ta lui tới, phải có kết hôn, có thể đồng ý sao?"

      có nghi ngờ trực tiếp trả lời " có thể."

      "Trả lời nhanh như vậy sao?"

      ôm , giống như oán trách cũng như tỏ tình " quá ngu, cũng chỉ là vui đùa chút mà thôi, thích chính là thích, nếu như em nguyện ý, chúng ta thậm chí có thể kết hôn ngay lập tức."

      đúng những lời trong lòng của , phải là người đàn ông vui đùa chút, trước đây khoảng thời gian hoang đường, thay vì là tình , bằng là sống trong tính toán mà mưu mô.

      Ánh mắt trong veo nghiêm túc, làm cho có cách nào tin lời , cho dù bản tính đa nghi, vẫn nguyện ý tin tưởng .

      " như vậy, vậy chúng ta bắt đầu. . . . . . Lui tới !"

      xong ba chữ cuối cùng này nhanh chóng dâng môi mình lên hôn lên, khiến cho thể tiếng nào, cũng chỉ có thể từ động tác của nghĩ đến đáp án trong lòng mình hằng mong đợi.

      Bây giờ bọn họ phải cần phải dùng ngôn ngữ để hiểu, mà ôm nhau cảm thụ ngọt ngào dành riêng cho những người nhau.

      Giày vò phen, khi hai người xuống lại lầu dưới, đến bữa trưa nhưng vì tay bị thương, thể nấu cơm mà bọn họ muốn ra ăn ngoài, nên thể làm gì khác hơn là nấu mỳ ăn liền, mỗi người bát mỳ.

      Lúc nấu nước nóng, đứng ở bên cạnh bếp nóng nhìn cười khúc khích, khiến Viên Ấu Sơ vừa bực mình vừa buồn cười mắng: "Nhìn cái gì! Em có cái gì đẹp mắt hả? nên canh nước xem có sôi hay chưa ."

      "Nước sôi biết." liếc nồi nước cái, sau đó vừa ngây ngốc nhìn chằm chằm "Hơn nữa em chỗ nào cũng đẹp để nhìn!"

      Viên Ấu Sơ tức giận trừng mắt nhìn , muốn nghe những thứ kia nữa, những lời đó làm cho đỏ mặt, đổi nhanh đề tài chuyển tới nguyên nhân làm cho sáng sớm hôm nay mất hồn.

      Nghe nhắc tới Tiểu Nam, dù sao cũng là con trai của mình, Tề Du Quân nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nghe với Tiểu Nam gần đây làm nhiều chuyện phải.

      Tiểu Nam từ trước đến giờ là đứa bé ngoan, mặc dù trước đây chăm sóc được tốt nhưng hai ba tháng qua, có Viên Ấu Sơ dạy dỗ, sinh hoạt thay đổi tốt hơn , so với trước kia càng thông minh đáng hoạt bát hơn.

      Đứa ngoan lại đột nhiên bắt đầu ghét học, bọn họ dĩ nhiên cho rằng đứa bé nhà mình có vấn đề, trực giác nhận định có phải ở trong nhà trẻ xảy ra có chuyện gì hay .

      Tề Du Quân thoạt nhìn như giả bộ ngây thơ, Viên Ấu Sơ cũng vậy, ấn tượng với trong trường học chỉ chút khó chịu ngoài mặt mà còn có ký ức khắc sâu, chính là ký ức bảy năm trước trong trí nhớ, điều đó cũng làm cho có quá nhiều lòng tin đối với cái xã hội này.

      "Bằng hôm nay chúng ta tự mình đón Tiểu Nam được ?" Lại trừ ngày đầu tiên theo mẹ Tề đến nhà trẻ, chào hỏi với giáo xong về sau vì có xe đưa đón cộng thêm nghỉ hè, nên cũng có đến nhà trẻ xem qua cẩn thận, bây giờ có cơ hội, xem chút cũng được.

      Tề Du Quân đối với phương diện dạy dỗ con cái có thiên phú, nếu trước kia cũng thiếu chút nữa hại đứa bé ngay cả mạng sống cũng còn, kể từ khi trong cuộc sống có thêm Viên Ấu Sơ, hai người bọn họ thay đổi tốt hơn, cho nên dĩ nhiên là nhất định gật đầu phụ họa.

      "Cũng tốt, vừa đúng lúc công việc của cũng xong, hôm nay chúng ta cùng đón Tiểu Nam."

      Viên Ấu Sơ nghe thấy nhắc tới công việc, chợt nghĩ vào đây ở cũng lâu nhưng biết rốt cuộc làm cái gì, vốn muốn thuận miệng hỏi chút nước lại sôi ngay lúc này, câu hỏi ngay sau đó biến thành câu mệnh lệnh.

      "Nước sôi! Nhanh lên tắt lửa !"

      Tề Du Quân luống cuống tay chân hồi, rót nước nóng vào mỳ ăn liền trong bát, thiếu chút nữa bị nước nóng làm bỏng tay, qua mấy phút, hai người cuối cùng cũng có thể có được bữa trưa.

      Bọn họ vừa ăn mỳ ăn liền, vừa ôn lại chuyện lớn trong nhà, cảm giác suy nghĩ về những chuyện tương lại giống như thế này cuộc sống hạnh phúc, đó chính là cuộc sống tương lai của bọn họ.

      Năm năm, mười năm, cho đến vĩnh viễn. . . . . .
      linhdiep17, người qua đườngSue ú thích bài này.

    3. Sue ú

      Sue ú Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      78
      Đọc 1 vèo hết 2 chương sướng , tks editor :)

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1:
      Editor: Băng

      thế giới này điều đả thương người nhất, ngôn ngữ ác độc nhất, có lúc thường xuất phát từ bọn trẻ con chưa chân tướng.

      Trước kia Viên Ấu Sơ hiểu, nhưng hôm nay đến nhà trẻ hoàn toàn hiểu.

      chưa bao giờ nghĩ tới, ràng đều là những đứa bé đơn thuần, lại có thể ra những lời ác độc đả thương người như vậy, có lẽ bọn chúng chỉ lờ mờ hiểu hàm ý trong đó, nhưng thể lấy lý do này để che đậy cho việc tổn thương người khác.

      "Tề Á Nam, mẹ mày cần mày, ba mày là đại quỷ dơ bẩn, đại quỷ dơ bẩn có tiền, mày cũng là quỷ dơ bẩn, sau này được chơi cùng chúng tao!" bé trai mặc quần có đai đeo, vừa giả làm mặt quỷ vừa dùng giọng giễu cợt trêu chọc.

      Mặt Tiểu Nam giận mức lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm những đứa trẻ khác vây chung quanh cậu lớn tiếng phản bác "Mẹ tao quan tâm tao, ba tao cũng bẩn! Tụi mày đều lung tung! lung tung!"

      "Chúng tao lung tung, mẹ tao cũng như thế, ba mày chính là quỷ dơ bẩn, bảo chúng tao được chơi với mày, bằng chúng tao cũng bị bẩn, bị bệnh!"

      Những đứa bé khác cũng theo trêu chọc phụ họa, có đứa trẻ nghịch ngợm còn đào bụm đất dưới chân, ném vào người của Tiểu Nam, làm dơ bẩn hết quần áo của cậu.

      "Nhìn , người Tề Á Nam bẩn thỉu, chúng ta sau này cùng chơi với nó nữa!"

      "Tao có! Tao có!" Tiểu Nam để ý quần áo bị bẩn, hốc mắt giận đến mức đỏ lên, lại cố gắng chịu đựng khóc nhưng lớn tiếng cãi lại.

      Viên Ấu Sơ nhìn màn này tức giận muốn treo ngược những đứa bé kia lên ra sức đánh, nhưng nhịn được, bởi vì biết còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      nhanh lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Tiểu Nam, ôm cậu rồi giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Tiểu Nam?"

      Tiểu Nam vừa thấy , hốc mắt chỉ hồng hồng bỗng chảy xuống những giọt nước trong suốt.

      "Dì Sơ Sơ. . . . . . Ba cháu bẩn. . . . . . Cháu cũng bẩn. . . . . ."

      Cậu nghẹn ngào xong, bộ dáng đáng thương khiến lòng của Viên Ấu Sơ cũng tan nát.

      Trong khoảng thời gian chung đụng này, lúc mới bắt đầu chỉ xem việc chăm sóc Tiểu Nam là công việc, trách nhiệm, nhưng bây giờ lòng quan tâm cậu, huống chi săn sóc Tiểu Nam đáng , cộng thêm cơ thể trắng nõn mềm mại này, sớm bắt trái tim của lại rồi.

      "Dĩ nhiên! Tiểu Nam của chúng ta thực đúng những điều dì Sơ Sơ , có bẩn, rất sạch ." đau lòng ôm cậu, để cho nhìn cậu thấy mình tức giận vô cùng bắn ra trong mắt mình, trong miệng ngừng an ủi. "Ba cũng bẩn! Ba bây giờ mỗi ngày đều tắm, quần áo cũng thay đổi mỗi ngày, có đúng hay ? Mỗi ngày ba đều tắm sạch thơm tho mới ngủ chung với Tiểu Nam có đúng ? Hả?"

      Tiểu Nam nghiêng đầu nghĩ rồi cười rộ lên gật đầu "Đúng! Ba bây giờ cũng sạch ."

      "Vậy đúng rồi! Cho nên Tiểu Nam sai, cũng được khóc nữa, trước đây có phải dì qua hay , đứa trẻ thích khóc đều là muốn bị cảnh sát bắt?"

      Cả người Tiểu Nam run cái, vội vàng rúc vào trong ngực làm nũng "Cháu khóc, nên bị cảnh sát bắt !"

      "Vậy tốt, được rồi, chúng ta về nhà!" đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn người của cậu xong rồi cầm tay bé của cậu về phía nhà trẻ.

      Mới có mấy bước, nhìn thấy Tề Du Quân cách mấy bước đứng ở nơi đó, giờ phút này thái độ của tuyệt đối thể gọi là đẹp mắt.

      "Ba!" Tiểu Nam khó khăn mới thấy Tề Du Quân tới đón cậu, vô cùng vui mừng bổ nhào về phía trước, muốn Tề Du Quân ôm cậu.

      Tề Du Quân trước kia cơ thể tương đối gầy yếu, muốn ôm con trai phải hơi cố hết sức, nhưng hai ba tháng qua, hề đơn thuần khi chỉ ăn rồi ở nhà, đúng 5:30 cùng Viên Ấu Sơ và Tiểu Nam dạo ở trong công viên, làm chút vận động đơn giản, làm cho tại khác xa so với trước.

      buông lỏng người ôm Tiểu Nam lên, thuận theo cầu con trai ôm cậu xoay vài vòng, mới đặt cậu lại đất, tay cầm tay cậu, sau đó nhìn Viên Ấu Sơ, hiểu tại sao mặt lại đằng đằng sát khí như vậy.

      Viên Ấu Sơ muốn ở trước mặt Tiểu Nam đề cập đến chuyện vừa rồi, hơn nữa người đàn ông này cũng ngờ những đứa bé tuổi còn như thế khi dễ bạn học của mình, cho nên tới bên cạnh , cho ánh mắt trấn an rồi ngồi xổm người xuống chuyện với Tiểu Nam.

      "Tiểu Nam, vào lấy cặp sách của cháu rồi chúng ta cùng về nhà."

      Tiểu Nam hiển nhiên hiểu bây giờ có chuyện phải làm, nhưng trong mấy tháng này ở chung tập cho cậu thói quen phục tùng lệnh của Viên Ấu Sơ, cậu cầm tay ba lôi kéo chạy vào trong. Tề Du Quân bị lôi chạy ngừng dùng ánh mắt nghi hoặc liên tiếp nhìn về phía sau.

      muốn làm cái gì? Viên Ấu Sơ cười lạnh, quay đầu về phía phòng giáo viên.

      nghĩ, bọn mới vừa cãi nhau, là người lớn có cách nào ra mặt, nhưng đứa bé ở đây bị uất ức, nên hỏi thăm giáo kia chút.

      Khi Tề Du Quân và Tiểu Nam cầm túi sách nhảy nhót ra nhìn thấy giáo tái xám mặt, còn mặt Viên Ấu Sơ bình thản đứng trước mặt 1, 2 gia đình biết cái gì.

      Viên Ấu Sơ nhìn thấy bọn tới lập tức dừng lại chỉ trích sắc bén, mà mang theo nụ cười yếu ớt nhìn lại.

      "Đồ đạc đều thu dọn rồi hả? Vậy chúng ta về thôi!" cũng tính toán để hai cha con biết mới vừa ở chỗ này miệng lưỡi sắc bén, những người lớn kia bị la mắng, còn có giáo nghĩ sao cũng liên quan đến .

      Trong lúc đùa giỡn
      Tề Du Quân cùng nhau dắt Tiểu Nam ra khỏi nhà trẻ, đầu hẻm đột nhiên xuất mấy bóng dáng quen thuộc, làm cho khôn nhịn được híp mắt, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
      Đó là...
      còn chưa kịp nhớ ra mấy bong dáng quen thuộc đó rốt cuộc là ai, Tiểu Nam đột nhiên đặt câu hỏi cắt đứt suy nghĩ của .
      "Dì Sơ Sơ, ba tay dì bị thương, cho nên hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đúng ?" Tiểu Nam bĩu môi, hơi vui hỏi.
      Cậu thích ăn đồ ăn bên ngoài, có lúc mặn quá phải uống nước, chỉ có dì Sơ Sơ nấu cơm mới vừa ăn.
      "Ừ." dùng bị thương tay vỗ vỗ đầu của cậu "Hai ngày nay vết thương đỡ hơn, đến lúc đó dì Sơ Sơ nấu cho cháu ăn nữa, có được ?"
      Khẩu vị của hai cha con này rất thanh đạm (* ý là hai cha con ăn nhạt), bất quá bây giờ ăn ở ngoài tìm được nơi làm khẩu phần ăn thanh đạm nhàng rất khó, trước đó để cho tiện, hai người phần lớn là có cái gì trong nhà liền ăn cái đó, lại có thói quen kén ăn cho nên mới ốm tong teo, bây giờ được nuôi nên mới có chút thịt.
      Tề Du Quân cũng thích ăn ở ngoài, nhưng so sánh càng đau lòng cho vết thương của bạn hơn, nên tính toán nhẫn nại hai ngày, cũng tính toán khuyên con trai tiếp nhận hai ngày "ăn uống đáng sợ" này.
      "Tiểu Nam, từ ngày dì Sơ Sơ tới nhà chúng ta được nghỉ ngơi, để cho dì Sơ Sơ nghỉ ngơi 2 ngày có được ? Bất quá hôm nay chúng ta ăn ở quán cháo Quảng Đông lần trước con ? Có cái loại trứng muối đó được ?" Tề Du Quân biết con trai khó có thể lời được nên bắt đầu dụ dỗ.
      Tiểu Nam nghiêng đầu suy tư lát, bĩu môi, lòng phục nhưng cũng gật đầu "Được rồi! Miễn cưỡng ăn lần."
      Tề Du Quân nhìn thấy con trai nể tình như thế cũng cười vui vẻ, cầm tay của con trai, phối hợp với bài hát thiếu nhi cậu mới học, theo ngâm nga hát, bộ dáng hai cha con vui vẻ, xem ra vô cùng ấm áp.
      từ từ ở bên cạnh họ, thoáng rơi phía sau nhìn bóng lưng hạnh phúc của bọn họ, mặt nhịn được mà lộ ra nụ cười ấm áp.
      Có lẽ chờ hai đời, chính là chờ cái hạnh phúc đơn giản này! cảm thán ở trong lòng.
      Theo lý thuyết, ấm áp như vậy đủ để xóa trí nhớ đau buồn, nhưng vừa nghĩ tới mấy bóng dáng quen thuộc mới vừa rồi, lo lắng bỗng chốc xông lên đầu, xua được.
      Lo lắng ngày đó của Viên Ấu Sơ rất nhanh được chứng , vì mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày ra cửa mua thức ăn hoặc đến nhà trẻ nhìn Tiểu Nam có thể cảm thấy mấy bóng dáng theo dõi phía sau .
      Mặc dù đối với chuyện đó còn quan tâm, sau khi trọng sinh cũng cố gắng gặp lại những người cũ, nhưng bây giờ nhìn lại, có số việc tựa hồ tránh được.
      Hôm nay thừa dịp Tề Du Quân có chuyện ra cửa, mà Tiểu Nam cũng nhà trẻ, tay ra cửa, chậm rãi bước đường, cho đến chỗ dưới bóng cây mới ngừng lại, quay đầu nhìn về đầu ngõ cách mấy bước.
      "Ra ngoài , theo tôi mấy ngày, các người muốn làm cái gì cứ thẳng ra." bình tĩnh mở miệng, mặt trời chiếu vào cây đại thụ in bóng dài đất, ở mặt lưu lại hình ảnh tối tăm.
      có ai trả lời, Viên Ấu Sơ cũng nóng nảy, cứ đứng tại chỗ chờ như vậy. Mấy phút sau, hai nam ba nữ từ ngõ hẻm ra, mặt lóe vẻ ác độc giống nhau, đứng song song ở trước mặt .
      Viên Ấu Sơ nhìn những khuôn mặt so với trong ký ức của có vẻ trẻ trung rất nhiều, suy nghĩ đột nhiên hơi lo sợ yên, bởi vì hiểu bọn họ sau này thể tốt hơn chỗ nào, còn là tại có là nhiều chuyện cũng chưa xảy ra?
      Đứng trước mặt nhất là tóc ngắn dựng lên như con nhím, mặc chiếc quần ôm hầm hố, đôi ủng bộ đội, mặt trang điểm đầy phấn son nhìn ra tuổi .
      "Viên Ấu Sơ, tao còn suy nghĩ sau khi tốt nghiệp sao lại thấy mày, ngờ mày bây giờ hối cải làm người mới hoàn lương, làm bảo mẫu cho người khác, giúp người ta nấu cơm chăm sóc đứa bé?" chê cười chế giễu bước lên trước, dùng nửa con mắt nhìn "Sao vậy? Theo chúng ta phá phách xong bây giờ muốn trở về cuộc sống yên tĩnh? Nào có chuyện đơn giản thế này, các người có đúng ?"
      Viên Ấu Sơ coi thường khiêu khích của ta, mà tỉnh táo nhìn ta hỏi ngược lại: "Cho nên sao? Cho nên tụi mày theo dõi tao mấy ngày nay, là muốn tìm tao ôn chuyện cũ sao?"
      nhìn nét mặt bình tĩnh của lửa giận trong lòng càng tăng lên, ta dùng móng tay bén nhọn vuốt ve đôi má hề có son phấn của , dường như muốn rạch vết dài lên khuôn mặt .
      Last edited: 10/11/14
      linhdiep17, Sue úngười qua đường thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2:
      Editor: Băng

      "Ôn chuyện? Tao nhớ lầm khi học mày toàn láo cúp học! Sao vậy, cho rằng có chút trình độ là có thể chuyện để chúng tao ở trong mắt sao? Tao cho mày biết, khi qua lại với chúng tao đừng nghĩ thoát được thân!" Ánh mắt ta trầm nhìn chằm chằm Viên Ấu Sơ, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của , còn có nụ cười hạnh phúc đơn giản mà trước nay chưa từng thấy, hận thể phá hủy tất cả.

      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trước đây bọn họ là cặp, nhưng bây giờ chỉ có có được hạnh phúc?

      Bọn họ bị vùi lấp như bùn sình ngoi lên được coi là người gì? Bị thượng đế vứt bỏ như cứt chó sao?

      Viên Ấu Sơ nhìn những người mà kiếp trước từng cùng nhau qua lại tốt đẹp đoạn thời gian, từng khuôn mặt còn trẻ đều mang vẻ hận đời giống trước kia. cũng hiểu, nếu như tiếp tục như vậy, tương lai của bọn họ có cải thiện gì, tựa như những gì từng trải qua, này cũng sa đọa như cùng với người đàn ông qua lại, còn những chàng kia trộm cắp, lừa gạt, cuối cùng bị cảnh sát bắt vào trại cải tạo.

      thế giới này, người bất hạnh chắc chắn có lý do bất hạnh của mình, nhưng nếu như để mặc cho bản thân càng ngày càng tồi tệ chỉ rơi vào kết quả càng bi thảm hơn mà thôi. Tựa như kiếp trước của , bởi vì ngừng cùng đám người nhà cực phẩm kia đấu tranh, cuối cùng vứt bỏ tất cả đổi lấy cuộc sống có chút hào quang, chết ai hay biết.

      Nghĩ đến đây, mở miệng khuyên nhủ: "Tao thoát thân cũng phải là lêu lổng với tụi mày, mà nghĩ thông rồi, muốn lãng phí cuộc sống của bản thân làm chuyện vô nghĩa, Khắc Lỵ Ty, đừng vì giận dỗi mà lãng phí cuộc sống của bản thân."

      Những lời khuyên của còn chưa xong, liền bị đầu con nhím hung ác cắt đứt.

      "Viên Ấu Sơ, mày cho rằng mày là ai? Mày cho rằng bây giờ mày trải qua những tháng ngày hạnh phúc khác chúng tao là có thể xem thường tụi tao sao? Đừng dùng cái giọng điệu chán ghét đó dạy đời tụi tao, chúng tao thích!"

      Viên Ấu Sơ vạch tay của ra, giọng điệu đổi : "Là ai xem thường chúng mày? Nếu như phải là lúc bắt đầu mày tính toán xem thường người khác, tao với chúng mày cũng có bất kỳ quan hệ rắc rối này rồi."

      Khắc Lỵ Ty mắt đỏ bừng tiến lên bắt , lại bị nhàng né tránh. ta tức giận ra lệnh người khác "A Bàn, bắt nó cho tao, tao muốn đánh nó trận."

      Người bị gọi là A Bàn, lúc trước ra có tình cảm rất tốt với Viên Ấu Sơ, đứng yên chỗ xuống tay được, bộ dạng tiến lùi đều khó khăn khiến Khắc Lỵ Ty nhìn càng thêm nổi giận.

      Lúc này Viên Ấu Sơ khỏi cảm kích lúc trước vì từng bị bà vợ bắt gian tại giường mà chịu khổ bị đánh tàn bạo, về sau bản thân quyết định học khóa võ phòng thân, mặc dù khi đó chỉ vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, nhưng bây giờ đúng lúc thứ đó có cơ hội được sử dụng.

      nhanh chóng nhấc mấy bước, lui về phía sau nhìn mấy người này "Tóm lại, lời tao cũng hết, nếu như cần tao có thể tận lực giúp tay, nếu như muốn tìm ta ôn lại cuộc sống trước kia xin lỗi, tao muốn!" xong, chờ bọn họ có phản ứng, quay đầu bước .

      "Khắc Lỵ Ty, chúng ta. . . . . ." tóc đỏ đứng ở phía sau ánh mắt bối rối nhìn, trong lòng hơi bối rối.

      Lời của Viên Ấu Sơ đối với vẫn có chút ảnh hưởng, hơn nữa thấy thoát khỏi lo lắng, ngày đó dáng vẻ đứng dưới ánh mặt trời cười đến dịu dàng vui vẻ như vậy, hâm mộ là gạt người.

      Khắc Lỵ Ty vừa nghiêng đầu nhìn thấy trong mắt tóc đỏ che giấu được hâm mộ, nhịn được gầm "Sao vậy? Cậu cũng muốn làm phản đồ có phải hay , Hồng Hà?" Đối với người muốn đến gần Viên Ấu Sơ, đều tự động xem đó là phản đồ.

      Hồng Hà chần chờ lắc đầu, dám cãi lời Khắc Lỵ Ty.

      Khắc Lỵ Ty cười lạnh nhìn bọn họ rồi trợn mắt nhìn về phía Viên Ấu Sơ vừa rời , lẩm bẩm "Viên Ấu Sơ, mày chờ đó. Tao bỏ qua cho mày dễ dàng như vậy đâu!"

      Mấy ngày nay lại bình yên như trước, nhưng Viên Ấu Sơ hoàn toàn dám buông lỏng, ngược lại càng lo lắng hơn, quên Khắc Lỵ Ty khi mất thứ gì điên cuồng hơn nhiều, hơn nữa vẫn rất lo lắng Khắc Lỵ Ty đổi chủ ý sang Tề Du Quân và Tiểu Nam. Cho nên mấy ngày nay Khắc Lỵ Ty có bất kỳ động tác nào, ngược lại làm cho càng thêm lo lắng và nóng nảy.

      Lại qua vài ngày nữa, còn hoài nghi có phải mình mắc bệnh đa nghi quá nặng hay , khẩn trương quá độ làm cho người ta ứng phó kịp nên chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy xảy ra.

      Xế chiều hôm nay, chuẩn bị bữa ăn tối, nghĩ tới muốn đến nhà trẻ đón Tiểu Nam, chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.

      là đột ngột là bởi vì
      kể từ lúc vào ở cái nhà này, số lần điện thoại vang lên chỉ đếm được đầu ngón tay.

      như vậy chắc ai gọi điện thoại tìm Tiểu Nam, mà Tề Du Quân hình như cũng có cách liên lạc riêng của , mặc dù có điện thoại di động, nhưng nghe rất ít người biết số di động của , mà điện thoại cố định chỉ có mẹ Tề biết.

      Nhưng mấy ngày trước mẹ Tề du lịch với hội người già rồi, lúc này gọi điện thoại mới đúng.

      nghi ngờ lau khô tay rồi nhận điện thoại, xém bị tin tức từ bên kia truyền đến làm cho đứng tim, may là từ trước đến giờ luôn tỉnh táo, có mất khống chế nhanh như vậy, cẩn thận hỏi vài điều rồi cởi tạp dề ra, nhanh chóng thay đồ rồi chạy ngay ra cửa.

      Khi chạy tới bệnh viện giáo nhà trẻ chỉ Tiểu Nam ngồi ở trong phòng khám, đầu máu tươi và vẻ mặt vừa tái nhợt vừa hoảng sợ khiến Viên Ấu Sơ chú ý đến vết thương kia.

      Tiểu Nam vừa thấy xuất , nhịn được vừa khóc vừa kêu kêu tên của , thậm chí còn khóc vì quá kích động, liên tiếp nấc cục: "Dì Sơ Sơ... Dì... Nấc..... Sơ Sơ....."

      vội vàng tiến lên, lại chú ý tới y tá đứng bên giữ cậu lại để cho cậu lộn xộn, bác sĩ dường như khâu vết thương đầu của cậu.

      sợ quấy nhiễu công việc của bác sĩ, chỉ có thể đứng ở bên, nắm tay của Tiểu Nam an ủi "Tiểu Nam ngoan, chờ bác sĩ giúp cháu khâu xong vết thương, hết đau ngay."

      Sau hồi rối loạn, Tiểu Nam vì có chích thuốc an thần nên ngủ thiếp , cuối cùng Viên Ấu Sơ cũng có thời gian để có thể hỏi giáo tại sao đứa bé rất khỏe mạnh, sau buổi học lại mang cái đầu be bét máu đến bệnh viện.

      Mang Tiểu Nam tới bệnh viện là giáo Đồ Hương Hương, giáo nhìn trước mắt ràng hơn vài tuổi xin lỗi, khôn biết sao trong lòng giáo lại có cảm thấy khiếp đảm.

      này thực chỉ có 18, 19 tuổi sao? Sao lại có khí thế so với người ba là hiệu trưởng của còn kinh người hơn?

      Viên Ấu Sơ cũng mặc kệ nghĩ cái gì ở trong lòng, mặt lạnh nhìn , hề khách khí hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

      Đồ Hương Hương vừa nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cũng vừa sợ vừa kinh hãi, nhưng vẫn quên kể lại chuyện xảy ra ở công viên hôm nay lại cho nghe.

      "Hôm nay chúng tôi dẫn các bé ra khu vui chơi cho trẻ em ngoài trường học, mọi lần chúng tôi đều đến đó, ngờ lúc Tiểu Nam đan chơi cầu tuột đột nhiên từ phía sau xuất người, đẩy Tiểu Nam từ cầu tuột cứng xuống. Tiểu Nam cứ ngã xuống đất, bởi mặt đất có cục đá cứng nên làm khóe mắt và trán của Tiểu Nam bị thương, nên mới chảy nhiều máu như vậy."

      Viên Ấu Sơ nghe xong trong lòng chợt giật mình, vội vàng hỏi tới: " là có người đẩy Tiểu Nam xuống? Người đó đâu? Có thấy là người nào ? Có bắt được người ?"

      Đồ Hương Hương lắc đầu, "Người kia đẩy Tiểu Nam xong liền chạy, vốn muốn cùng giáo khác đuổi theo nhưng thấy Tiểu Nam bị thương, rất nhiều bé khác bị dọa sợ, nên tôi đưa Tiểu Nam đến bệnh viện, các giáo con lại đưa các bé khác về nhà trẻ."

      đơn giản, chính là để người đó bỏ chạy.

      Viên Ấu Sơ mặc dù tức giận nhưng cũng tính chỉ trích nhiều hơn, dù sao người cũng chạy, cái gì cũng hững dụng nhưng trong lòng mơ hồ có trực giác chuyện này rất có thể là do Khắc Lỵ Ty hoặc ta tìm người làm.

      Thủ đoạn rất nhàm chán, nhưng nếu như chỉ giáo huấn hoặc đe dọa xác thực rất hiệu quả.

      sợ mình gặp chuyện may, chỉ sợ người bên cạnh vì mà xảy ra chuyện.

      Nhưng ngờ ngàn phòng vạn phòng, lại nhằm trúng nơi thể chăm sóc khiến Tiểu Nam bị đả thương nặng như vậy. Vừa nghĩ tới khuôn mặt nhắn dính đầy máu của Tiểu Nam, hận khôn thể đem người đẩy Tiểu Nam băm thành trăm mảnh.

      "Được rồi, tôi biết rồi, chờ lát nữa bác sĩ có vấn đề, tôi mang Tiểu Nam về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày sau có thể phải xin nghỉ." Viên Ấu Sơ cho dù đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, nhưng cũng quên chuyện phải làm.

      Đồ Hương Hương gật đầu, sau đó cùng bác sĩ xác định lại tình trạng của Tiểu Nam lần nữa mới rời .

      Trở lại giường bệnh, điện thoại di động của rung lên cái, lấy ra nhìn tin nhắn xong yên lặng hít hơi sâu, nhanh chóng tắt máy điện thoại di động.

      Viên Ấu Sơ nhìn cơ thể nho yếu ớ nằm ở giường màu trắng, ánh mắt lo lắng trầm tư, môi mím lại sít sao.

      Có lẽ, có số việc phải kết thúc mới được.....
      Last edited: 10/11/14
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :