1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9.1:

      Edit: Thiên Kết

      Trì Linh Đồng tâm tình phức tạp xách theo túi lớn túi vào cửa cửa nhà hàng Tô Hương, nhìn quanh liền thấy nhân viên phục vụ cầm thực đơn tỉ mỉ giới thiệu cho Trì Minh Chi.

      “Con của tôi kén ăn, ăn hải sản, ăn thịt bò hay dê, ở đây có củ sen chiên thịt sao? Củ sen phải băm , trộn với lượng thịt vừa phải thôi.”

      Trì Minh Chi luôn rằng đồ ăn trong tiệm vệ sinh. Những món ăn mà Đàm Trân cùng Trì Linh Đồng thích ông đều tự mình làm, thỉnh thoảng cả nhà mới nhà hàng, ông sợ làm phiền đến người khác, luôn luôn căn dặn người phục vụ cho đến khi ông cảm thấy hài lòng mới để cho họ mang đồ ăn lên.

      “Ba.” Trì Linh Đồng cảm thấy mới có mấy tháng gặp dường như Trì Minh Chi già rất nhiều, mái tóc muối tiêu hôm nay có phân nửa trở nên bạc trắng, áo sơ mi nhăn nhúm, vạt trước áo còn dính vết bẩn, móng tay rất dài, bên trong còn bám bẩn.

      Trong lòng khẽ thở dài.

      Trì Minh Chi kích động đứng lên, nhìn thấy con xách theo túi quà lớn trong tay liền dâng lên cảm giác chua xót. Ở trong mắt ông, Trì Linh Đồng vẫn chỉ còn là , tùy hứng đùa giỡn, chưa rành việc đời, nhưng xem ra bây giờ trưởng thành rồi, lại còn rất hiểu chuyện. Trông rất giống như cái cây non nhưng bị uốn nắn cho ra dáng trưởng thành.

      “Ha ha, con có mua ít đồ.” Trì Linh Đồng đem mấy túi giấy đặt vào bên trong ghế, rồi thân thiết nắm tay Trì Minh Chi: “Ba, có phải ba cảm thấy con xinh đẹp hơn so với trước kia?”

      Trì Minh Chi nhéo nhéo cái mũi của : “Con ba lúc nào mà đẹp? Có bạn học nam theo đuổi con sao?”

      “Ba, người cổ lỗ sĩ, bây giờ làm gì còn có bạn học nam nào, đều là đàn ông rồi. Con vừa xinh đẹp lại thông minh, tất nhiên có đàn ông theo đuổi.”

      Trì Minh Chi khẩn trương: “Vậy con có người thương chưa?”

      Trì Linh Đồng lắc đầu cái: “Nếu như có, con đem ấy về ra mắt ba.”

      “Này, nhất định phải để ba coi qua mới có thể bắt đầu nha. Ba là người từng trải, con mắt nhìn người .” Trì Minh Chi xong tự nhiên lắc đầu tự giễu cái: “ ra ba là người có hôn nhân thất bại, xứng đáng làm thầy dạy tình cảm cho con.”

      “Ba, hôm nay chúng ta ăn cái gì ngon ngon .” Trì Linh Đồng vội vàng sang chuyện khác. Trì Minh Chi lúc này mới lên tinh thần, thúc giục nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

      Món ăn được mang lên khá nhanh, lúc ăn cơm, Trì Minh Chi hỏi chuyện làm ăn của Trì Linh Đồng, Trì Linh Đồng chỉ dùng chữ “Bận” để miêu tả.

      “Tả Tả Hữu Hữu có ngoan ?” Trì Linh Đồng hỏi.

      tại bi bô tập , trong nhà cũng bắt đầu mời bảo mẫu làm hết mọi việc. Ba cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, còn Cam Lộ cũng bắt đầu làm lại.”

      Giọng của Trì Minh Chi hề có chút vui sướng của nguời làm cha, ngược lại còn mang theo chút mệt mỏi.

      Sau khi ăn cơm xong, Trì Linh Đồng
      muốn cùng Trì Minh Chi dạo, sau đó mới trở về.

      Bên ngoài nhà hàng Tô Hương chính là con đường , vài bước là tới công viên, nơi này gần đại học thành phố, xe cộ rất ít, buổi tối rất thích hợp để tản bộ.

      Trì Linh Đồng giống như hồi còn bé, để Trì Minh Chi nắm tay đường, thỉnh thoảng còn có vài học sinh tôn kính hướng về phía ông chào hỏi. Ông kiêu ngạo kéo Trì Linh Đồng ra trước mặt: “Đây là con thầy, là kiến trúc sư ở Thanh Thai.”

      hồi lâu, hai người ngồi băng ghế dài, Trì Minh Chi buồn bã thở dài: “ hy vọng thờigian quay lại mười năm trước, lúc con còn học trung học....Nếu như tất cả thay đổi, tốtbiết bao.”

      Trì Lính Đồng đồng tình nhìn cha mình, thở dài theo ông, côbiết ông nhớ tới khoảng thời gian ấm áp nhà bangười bọn họ. Tri Minh Chi phải là loại đàn ông lăng nhăng, ông trọng tình cảm, xem nặng gia đình, thế nhưng xẩy chân cái, ai có thể cứu vãn ông đây?

      “Ba.” cắn môi do dự lát rồi dựa đầu vào vai ông: “Mẹ…. Muốn kết hôn.” Đây chính là mục đích để tới TânGiang. Sau khi Quan Đạt rời lâu, Đàm Trân cũng gọi điện cho Quan Đạt cầu hôn bà, bà muốn hỏi ýcô. liền đồng ýcả hai tay hai chân, còn hứa làm phù dâu cho mẹ.

      Trì Minh Chi mất lúc lâu sau cũng lên tiếng, thân như pho tượng.

      “Người đàn ông kia lớn hơn mẹ hai tuổi, cao to, chững chạc, con người rất tốt,con gặp. Ba?” đột nhiên cảm thấy ở cổ có mảng lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác liền nhìn thấy hai vai Trì Minh Chi run rẩy, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.

      “Hu.. Hu....bà ấy là người phụ nữ tốt, bà ấy xứng với mộtngười đàn ông ưu tú, bà ấy nhất định hạnh phúc....” TrìMinh Chi đau xót, nức nở, cảm xúc vào giờ phút này chợt vỡ òa, “Ba làm chuyện có lỗi với bàấy, ba.... hy vọng xavời bà ấy tha thứ cho ba, nhưng mà, Đồng Đồng...ba từngtưởng tượng nếu như có Tả Tả cùng Hữu Hữu, ba....cũngkhông biết làm cách nào để mặt dày cầu xin mẹ con tha thứ để sau đó chúng ta vẫn là người nhà. Nhưng ba biết, bà ấy nhất định tha thứ cho ba, bởi vì chúng ta đều cầncon....Chúng t từng hạnh phúc đến cỡ nào...Nhưng tất cả đều bị phá hủy. Mỗi ngày khi nhắm mắt ba đều mong đây chỉ là cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy chưa từng xảyra cái gì...”

      Trì Minh Chi bụm mặt khóc giống như đứa bé.

      Trì Linh Đồng vỗ vỗ bả vai của ông, trong lòng thoáng lên suy nghĩ xấu xa, nếu như bộ dáng này của ba bị Cam Lộ nhìn thấy tốt biết bao. Tình từ đáy lòng chậm rãi chảy thành suối, phải chặt đứt là có thể cạn khô. ta cố tình đem đứa bé ràng buộc Trì Minh Chi, kết quả chỉ chiếm được cái xác hồn.

      chỉ là áy náy, Trì Minh Chi đối với Đàm Trân và tình cảm khó có thể tưởng tượng, cuộc đời này, Trì Minh Chi chỉ vĩnh viễn mình ĐàmTrân.

      Trì Minh Chi tại chịu trách nhiệm làm cha, làm người chồng, nhưng mà tại sao trong lòng ông luôn cảm thấy hối hận, cái gọi là hạnh phúc ở đâu?

      Sau khi đưa cha mình trở về tới cửa nhà hàng Tô Hương, Trì Linh Đồng len lén đem chi phiếu nhét vào ví tiền của ông, bên trong là số tiền bán nhà bán xe, số tiền lớn. phải làm bộ trở thành thiên sứ, mà chính là muốn Trì Minh Chi khi mất hạnh phúc lại gặp phải cuộc sống khó khăn.

      Đây cũng là điều duy nhất.

      có thể làm vì cha mình.

      Cam Lộ có gọi vài cuộc điện thoại trả hỏi xem Trì Minh Chi ở đâu, giọng có vẻ khó chịu. Trì Linh Đồng để cha mình đưa về khách sạn, mà giục ông sớm về nhà.

      Nhìn Trì Minh Chi khom người lên xe taxi, hốc mắt bỗng ửng đỏ.

      Mùa thu Tân Giang giống như Thanh Thai, gió đêm nhàng, ánh trăng nhàn nhạt, từ từ tản bộ, tâm tình cũng rất dễ chịu.

      chiếc Volkswagen Beetle màu xám bạc chậm rãi chạy đến gần Trì Linh Đồng, khi tới bên cạnh chợt có tiếng người vang lên làm Trì Linh Đồng sợ hết hồn, nghiêng người nhìn ra là Dương Vân, tâm tình bình thản khẽ mỉm cười nhìn : “Tôi đợi lâu.”

      Tóc gáy Trì Linh Đồng khẽ dựng lên.

      “Cha tái hôn, tôi đoán về nhà, cho nên mới tra khách sạn ở nhưng lại thấy ở đấy. Tôi đoán chừng nhất định thăm ba, sau đó tôi lại điện thoại cho giáo sư đại học người đó tối nay ba cố ra ngoài ăncơm ở quán ăn Tô Hương cho nên tôi ở đây đợi. Bữa tối nàt hai người ăn lâu.” Dương Vân mở cửa xe xuống.

      “Tôi có thể hỏi nghề nghiệp của là gì ?” Trì Linh Đồng sững sờ kinh hãi nhìn ta chằm chằm.
      Last edited: 29/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9.2:

      Edit: Thiên Kết

      “Tôi làm ở cục hồ sơ bảo mật, lên xe , tôi đưa về khách sạn.” Dương Vân đẩy cửa xe ra.

      đợi lâu như vậy là vì muốn làm lái xe cho tôi?”

      , tôi muốn chuyện với .” mùi thơm nồng đậm từ người Dương Vân ập tới, Trì Linh Đồng xoay mặt né tránh.

      “Chúng ta là bạn cũ sao?” Trì Linh Đồng kinh ngạc hỏi.

      “Chúng ta phải là hàng xóm sao?” Biểu cảm kỳ lại nổi lên mặt Dương Vân: “Lúc , luôn là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, vừa học giỏi lại xinh xắn. Tôi học rất tệ, ha ha, ba tôi đưa tôi Canada du học nhưng cũng có tiến bộ gì.”

      Trì Linh Đồng cách nào đem thanh lệ trước mắt cùng với bé năm đó khóc lóc nằm lăn lộn mặt đất xem là : “Nếu như Nga chắc có thành tựu hơn.”

      “Cái gì?”

      có tố chất làm điệp viên. theo tôi bao nhiêu lâu, nhưng tôi hề phát ra.”

      “À, tôi có số điện thoại của , đây là biện pháp duy nhất thôi.” Dương Vân lại làm tư thế mời lên xe, Trì Linh Đồng run run rẩy rẩy muốn lên xe. Ai, loại xe đại này quả nhiên chỉ có hai chỗ ngồi, quả là vô cùng lãng phí.

      Dương Vân nhìn về phía trước, tay cầm lái, môi hồng răng trắng, nét mặt như hoa đào.

      Trì Linh Đồng an tĩnh chờ đợi lời của ta.

      “Tôi biết quan hệ của cùng với Hi Vũ.” Dương Vân .

      “Đợi chút, tôi cùng với Hi Vũ có quan hệ gì………”

      “Tôi biết, trước hãy để tôi hết . Tôi biết đối với ấy có gì, quá khứ của các người cũng chẳng thể trong câu. vết thương trong lòng Hi Vũ, ấy gục ngã trong mối tình đầu còn chưa đứng lên được. Trong mắt ấy, bông hoa sen tuyết ở núi Thiên Sơn, ai sánh được với vẻ đẹp của . ấy thường ở trước mặt tôi nhắc về khoảng thời gian hai người còn học chung, có mấy lần ngủ mơ cũng kêu tên , giọng vô cùng đau thương.”

      Trong mơ? Có phải bọn họ… gạo nấu thành cơm? Trì Linh Đồng rất vô ý mà há to miệng.

      Dương Vân thản nhiên cười: “ ra cũng chưa từng lòng nhìn nhận con người của Hi Vũ, ấy có năng lực, có kiến thức, còn là tự thân cố gắng. Ba tôi ở tỉnh cũng coi như có chức vụ , nhưng khi qua lại với tôi ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện muốn nhờ ba tôi giúp đỡ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ấy tôi, các người là những người thông minh bẩm sinh, trong mắt tôi chính là ngọn núi cao vượt qua được.”

      “Ha ha, mỗi người đều có sức quyến rũ riêng.” Trì Linh Đồng đột nhiên lên tiếng, có cảm giác hề quen biết với Hi Vũ này.

      “Này, tôi so với có chút mùi vị phụ nữ hơn, tôi cũng tự cho bản thân tự tin hơn chút.” Dương Vân ung dung thong thả .

      Trì Linh Đồng chân thành gật đầu chịu thua.

      “Tóc của có chút khô xơ, phải chăm sóc nhiều hơn, chóp mũi cũng có mụn đầu đen, rất lâu rồi chưa tẩy tế bào chết đúng ?” Dương Vân .

      Trì Linh Đồng được tự nhiên cười cười.

      gần tới khách sạn.

      “Tôi cùng vào đại sảnh.” Dương Vân đỗ xe, vẫn nhiệt tình như cũ.

      “Tôi có thể hỏi chút, trừ ôn chuyện cũ, còn có gì muốn dặn dò tôi sao?”

      Dương vân đỏ mặt, cúi đầu: “Chuyện trước kia của tôi, ……..có thể đừng cho Hi Vũ biết hay . Tôi sợ chúng ta cách biệt nhau nhiều quá.”

      Trì Linh Đồng ngừng gật gật đầu: “Tôi hứa.”

      “Tôi tin . Chỉ là, làm việc ở Thanh Thai cho nên cơ hội gặp mặt với Hi Vũ cùng nhiều.”

      “Đúng vậy, ngày mai tôi .”

      Trì Linh Đồng vẫy tay chào tạm biệt, lại phát Dương Vân đứng im như trời trồng, nhìn chằm chằm vào đại sảnh khách sạn.

      nhìn theo ánh mắt Dương Vân nhìn thấy bóng dáng Hi Vũ.

      đột nhiên cảm thấy Hi Vũ cùng Dương Vân đúng là cặp đôi trời sinh. Hi Vũ có thể tìm tới khách sạn này, tất nhiên là cố chấp giống y như đúc với Dương Vân.

      “Vũ, ở đâu?” Dương Vân lấy điện thoại di động ra, thân mật hỏi.

      Hi Vũ đứng quay lưng ra ngoài, cầm điện thoại đưa bên tai.

      vẫn còn xã giao? Ừ, vậy buổi tối em ngủ trước, .”

      Trì Linh Đồng nghe thấy câu này đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

      “Tôi ấy rất tốt, tin . xem, ấy bảo vệ tôi kỹ đến mức muốn tôi chịu chút đau lòng nào. ấy chờ , nhất định là muốn chuyện ràng với .” Dương Vân cất điện thoại, trong mắt tràn đầy lệ.

      Trì Linh Đồng im lặng, logic trong mắt người tình là Tây Thi có lẽ là cái này.

      “Khục khục, tôi cảm thấy buổi tối ở đây tệ, có thể đưa tôi dạo ?” Chỉ sợ tối nay thể trở về khách sạn.

      “Được, muốn đâu?”

      “Đưa tôi đến công trường Khế Viên bên bờ sông .”

      “Cái gì? cũng biết Khế Viên. Cái nhà đâu tư ở đó biết có phải thiếu đầu óc hay , khu vực tốt như thế mà lại bán , chỉ cho thuê, mà người thuê còn phải qua chọn lựa nữa chứ?”

      Trì Linh Đồng cười ha ha: “Hình như là có chút bình thường.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 10.1:

      Edit: Thiên Kết

      Có trăng, có gió, có dòng sông êm đềm, chính là nơi rất tốt để hẹn hò buổi tối, đáng tiếc hai người thưởng thức phong cảnh này tính là tình địch cũng tính là bạn bè, nhưng cũng có vấn đề gì.

      Qua tới mười phút, Dương Vân liền đứng ngồi yên, nhìn sang Trì Linh Đồng rồi lại nhìn điện thoại di động.

      “Nếu như Hi Vũ về nhà thấy tôi, biết ấy nghĩ sao nữa?” lẩm bẩm, lo âu tự hỏi.

      Trì Linh Đồng vô lực mấp máy môi, lúc còn dù Dương Vân được cưng chiều cách vô lý, làm cho người ta chán ghét, nhưng ít ra ấy rất tự tin, thế giới biến đổi thành những màu sắc như ý ấy muốn. Bây giờ ấy có gương mặt xinh đẹp, bạn trai thành đạt.

      cho tôi xuống ở đây, cứ về trước , tôi sao.” Công trường Khế Viên có chiếc đèn cao
      [​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 10.2:

      Edit: Thiên Kết

      đường cẩn thận.” Tiêu Tử Thần lịch gật đầu với Dương Vân cái, còn đóng cửa xe giúp ấy.

      Dương Vân hạ cửa xe xuống, tinh nghịch nháy mắt với Trì Linh Đồng rồi nhanh chóng chạy vào trong màn đêm.

      “Ở đây thêm lúc hay muốn về nghỉ ngơi?” Câu hỏi của Tiêu Tử Thần luôn luôn ngắn gọn, mang bất kỳ sác thái tình cảm nào.

      Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, biết Hi Vũ nếu đạt được mục tiêu buông tha.

      “Ở lại đây lát .”

      Tiêu Tử Thần gật đầu cái. Nhiệt độ ban đêm rất lạnh, hai người lên xe, tắt đèn, ngồi trong im lặng.

      Nếu như có thể lựa chọn, Trì Linh Đồng tình nguyện muốn người ngồi bên cạnh là Dương Vân, ấy chuyện ngừng, tính tình vô cùng trẻ con đáng . Bình thường Tiêu Tử Thần đều đem lời hết lớp nên bên ngoài rất kiệm lời. cũng là người biết cách điều chỉnh khí, nhưng đó là với người xa lạ, còn với Tiêu Tử Thần, chính là thể tìm ra được đề tài nào, trừ im lặng, cũng chỉ có thể im lặng đợi thời gian trôi qua.

      giây như năm.

      muốn thuê nhà ở Khế Viên, tại cũng đạt được thỏa thuận.” Tiêu Tử Thần bất thình lình mở miệng, chỉ tay về phía bóng tối.

      “Cái gì?” Trì Linh Đồng sững sờ, có nhìn theo ngón tay : “Căn hộ ở đây là để cho thuê.” Tiêu Tử Thần là người giàu có, nhưng cũng phải là người nghèo. là chuyên gia về phẫu thuật gan, là thạc sĩ của viện y học, cũng có lúc nhận mổ những ca khó, nên thu được những khoản khá cao. Người như vậy tất nhiên phải tìm nơi yên tĩnh, từ từ nghiên cứu chuyên ngành, làm sao lại có thể ưng nơi cho thuê nhà mà bị khống chế thời hạn như này?

      Tiêu Tử Thần đỡ mắt kiếng: “ thích chỗ này, bị tiền bạc chi phối, họ chọn lựa những người thuê nhà có chất lượng, người vào đây ở cũng cảm thấy vinh dự. Huống chi những nhà trọ này được thiết kế cách hợp lý, tinh tế, là nơi hội tụ giao thoa của kiến trúc Đông và Tây.”

      Trì Linh Đồng nghe xong cảm thấy có chút hư vinh, rất tự mãn gật đầu: “Phải, em cũng cảm thấy bản thiết kế này hoàn mỹ khuyết điểm.” Đây là kết tinh của hai kiến trúc sư thiên tài nha, làm sao có thể có sai sót được?

      Tiêu Tử Thần cổ quái nhìn : “Học thức là bến bờ, em đối với bản thân rất hài lòng?”

      Trì Linh Đồng bị sặc nước miếng: “Cái gì?”

      Tiêu Tử Thần chỉ vào công trường bên ngoài xe: “Đây chính là thiết kế đỉnh cao của em sao?”

      …….làm sao biết đây là thiết kế của em?” Trì Linh Đồng líu lưỡi. Hình như đời này, bản vẽ của Khế Viên cũng chỉ có và người đó biết. có hí hửng mà lỡ miệng chứ?

      rất hiểu em.” Tiêu Tử Thần đáp giống như là chuyện đương nhiên.

      Trì Linh Đồng sờ sờ trán của mình, có bị sốt, nhất định là con mọt sách bị ấm dầu, hơn nữa nhiệt độ cũng hề thấp, còn mê sảng nữa.

      Bốn con mắt của Tiêu Tử Thần giống như tia X quang, chỉ soi cái thấy nghi ngờ trong lòng của Trì Linh Đồng: “Tất cả những tác phẩm của em đều xem qua. kiến trúc sư có cá tính, mỗi tác phẩm đều có phong cách.”

      Trì Linh Đồng co rúm người lại, cảm giác chốn nương thân: “……..là kiến trúc sư nghiệp dư?”

      “Khổng Tước hay về em, dĩ nhiên cũng hiểu chút.”

      “Em là đề tài của hai người?”

      “Lúc mới quen Khổng Tước, ấy rất thích kể chuyện hồi hai người còn học. Ngày ấy, ấy tự sát được đưa vào phòng cấp cứu, trong miệng vẫn kêu tên Linh Đồng. Sau khi ấy tỉnh dậy, hỏi ấy có muốn thông báo cho Linh Đồng , ấy lắc đầu, Linh Đồng bận thiết kế bản vẽ, ấy em muốn tham gia cuộc thi thiết kế. Lúc đó ấy cực kỳ im lặng, vì muốn để cho ấy chuyện, rất thích chuyện với ấy về những chuyện có liên quan đến Linh Đồng. Cứ như vậy, biết về em.”

      “Hắc hắc, như vậy, em cũng được coi là người làm mai sao?” Trần Thần quả là người biết nhìn xa trông rộng, quả là có tiềm chất làm bà mai.
      Tiêu Tử Thần có chút mất tự nhiên, xoay mặt qua bên kia.

      “Đúng rồi, vậy………..trước đây biết em sao?” Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Trì Linh Đồng: “Ở nhà hàng đó, là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”

      Tiêu Tử Thần có lên tiếng.

      Trì Linh Đồng trợn to mắt: “ thể nào? theo dõi em?”

      có.” Tiêu Tử Thần vội vàng : “Khổng Tước cho xem ảnh hai người chụp chung, cho nên có chút ấn tượng với em. Trước khi gặp mặt ở nhà hàng hôm đó, nhìn thấy em hai lần. lần ở bãi biển ở Thanh Thai khi em cùng với người đàn ông tóc dài, muốn lại chào hỏi nhưng lại sợ quá đột ngột, cho nên qua. Còn lần là em cùng với Khổng Tước ăn các thu đao ở quán ăn Hàn, ngày hôm đó là ngày ba mẹ em ly hôn, tâm tình em tốt, Khổng Tước muốn qua, ấy sau này giới thiệu.”

      Trì Linh Đồng biết nên cái gì cho phải, chuyện này kỳ quái, Khổng Tước đem ấy giấu ba năm, nhưng lại cùng tán gẫu chuyện liên quan đến , đây là kiểu gì. Người từng trải đời như thể hiểu được.

      “Đưa em về khách sạn , khuya lắm rồi.” ngồi thẳng người, che miệng ngáp cái.

      “Ngày mai là chủ nhật, dậy sớm tới đón em ăn sáng.” Tiêu tử thần .

      cần đâu, mai em phải ngủ lấy sức, sau khi ăn trưa liền cùng Tử Hoàn về lại Thanh Thai.” Hic cẩn thận bán đứng Tiêu Tử Hoàn.

      “Tử Hoàn cũng ở Tân Giang?”

      Trì Linh Đồng nặn ra gương mặt cười: “Công việc của bận rộn, nên ấy muốn quấy rầy .”

      “Ồ.” Tiêu Tử Thần muốn gì đó nhưng lại thôi, chăm chú nhìn về phía trước.


      Sau khi tới khách sạn, theo xuống xe. Trì Linh Đồng nhìn vào bên trong sảnh mấy lần, khi thấy Hi Vũ ở đó mới dám thở ra, quay đầy nhìn ánh mắt khó hiểu của Tiêu Tử Thần, cười cười.

      Tiêu Tử Thần kiên trì đưa đến phòng khách sạn, đợi mở cửa vào mới bước vào quan sát căn phòng, thử máy nước nóng, khi cảm thấy hài lòng mới ra về.

      Trì Linh Đồng vô cùng buồn ngủ, chờ khi ra mới khóa trái cửa, kịp tắm mà ngã lên giường, vuốt ve ga trải giường trắng như tuyết.

      Ông trời ơi, rốt cuộc cũng được nằm giường, cảm giác này tốt.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11.1:

      Edit: Thiên Kết

      đôi cánh của những bài ca

      đưa em đến nơi xa lắm

      Vùng đồng cỏ miền Ganges duyên dáng

      Chốn đẹp nhất khắp thế gian.

      Nơi ấy có vườn hoa đỏ thắm

      Bên những đóa sen trong trắng mơ màng,

      Đêm đêm đợi chờ trăng lên

      Chiếu tỏa ánh vàng thánh thiện.

      Vẳng tiếng cười khúc khích đáng

      Của đám Violet mải ngắm nhìn bầu trời sao thăm thẳm.

      Và ngan ngát lời thầm

      Những nụ hồng kể nhau nghe chuyện thần tiên.

      Vài chú linh dương non tơ lành hiền

      Thong thả lứớt qua, rồi vểnh tai nghe ngóng.

      Xa xa rầm rì tiếng sóng

      Suối trong lành khẽ hát vu vơ.

      Ừ, nơi ấy, dưới tán cọ lơ thơ,

      Mình cùng nằm bên nhau, say đắm.

      Hớp từng ngụm rượu ái tình sóng sánh

      Và mơ những giấc mơ ngọt ngào......”

      *Bài hát: đôi cánh của lời ca - Heinrich Heine

      Giọng của Tiêu Tử Hoàn tệ, trầm thấp, mang chút khàn khàn, hợp với biểu cảm phong phú của ta, làm người nghe khỏi say mê trong đó.
      Hát đến chỗ này ta lặp lại mấy lần, rồi nháy mắt với Trì Linh Đồng ngồi ở ghế sau. Mà Đào Yên

      Nhiên ngồi ở ghế lái phụ cũng lắc lư thân thể lần nữa lặp lại "Và mơ những giấc mơ ngọt ngào, giấc mơ ngọt ngào...."

      Trì Linh Đồng để cho Đào Yên Nhiên ngồi ở ghế trước, vốn là muốn đường trở về Thanh Thai tranh thủ ngủ thêm giấc. Hai người kia để cho được như ý, đường hát hò ngừng làm cho cũng phải bật cười. nghĩ lại bản thân cũng phải là hoàn toàn có thu hoạch, tối thiểu cũng biết Hi Vũ có đối tượng, sau này cần lo lắng ta quấy rầy nữa.

      Trong tiếng hát, nhận được hai cuộc điện thoại, là của Trần Thần, là của Khổng Tước.

      Giọng của Trần Thần vô cùng nghiêm trọng: "Giấy tờ nghe được thuận lợi nên hạng mục biển tạm thời bị dừng lại."

      Khổng Tước tức giận trách cứ: "Cậu nha, trở về Tân Giang cũng tìm mình là lại tìm đàn ông, đúng là đầy mưu."

      Tâm tình vô cùng vui vẻ khi cúp điện thoại, tiếp tục ngồi yên nghe Tiêu Tử Hoàn hát....

      Khi xe về tới Thanh Thai sắc trời cũng trở nên tói. Tiêu Tử Hoàn đề nghị ghé tới Mỹ thực quán để ăn lẩu, muốn mang mấy con cua ở Tấn Giang ra để hấp. Trì Linh Đồng lắc đầu, lần trước ăn chỉ ăn có hai con tôm mà cả đêm ngứa ngủ được, muốn mạo hiểm thêm lần nữa.

      " cần em trả tiền xăng xe, em sợ cái gì?" Tiêu Tử Hoàn trừng mắt , giống như Trì Linh Đồng là người hiểu chuyện.

      "Em sợ Yên Nhiên vui. Đừng có quẹo nữa, thẳng về phía trước ." Trì Linh Đồng trêu ghẹo .

      Đào Yên Nhiên rên rỉ xoay người lại vỗ lên người Trì Linh Đồng: " vậy là sai rồi. Chỉ là muốn ăn cơm thôi, cùng nhau ăn ."

      "Tôi có sở trường gì khác chỉ có duy nhất chính là biết thức thời.

      Mặc dù tôi phải trả tiền xe nhưng tôi cũng biết xấu hổ mà ăn ké nữa, muốn làm phiền gian của vợ chồng hai người."

      " cùng Yên Nhiên ngại, em để ý cái gì? Có phải em thương thầm , dám đối mặt với hạnh phúc của cùng Yên Nhiên nên phải trốn tránh?" Tiêu Tử Hoàn đùa, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trì Linh Đồng liền đưa về nhà trọ trước.

      Trì Linh Đồng làm ra bộ mặt đau khổ: "Chỉ nghe người mới cười chứ làm sao nghe được người xưa khóc."

      "Làm gì có người cũ nào giống em, ánh mắt lém lỉnh xoay chuyển ngừng, làm gì có ai dám khi dễ em." Tiêu Tử Hoàn hừ lạnh.

      " cũng biết em khi dễ người, còn dám ở trước mặt em vui vẻ, còn mau . Dừng xe." Tuy Mercedes Benz là xe xịn nhưng Trì Linh Đồng cũng vẫn cố đè ngực lại, cố kìm nén cơn say xe.

      " đưa em về nhà trọ." Tiêu Tử Hoàn đùa giỡn mà nghiêm túc .

      ", cho em xuống ở đây , ngồi thêm chút nữa em sợ em ói ra mất." Trì Linh Đồng chịu được nữa lê thân thể xuống xe, Đào Yên Nhiên giúp mang túi xách xuống, nhận lấy, : " , tiễn."

      " sao chứ?" Đào Yên Nhiên đuổi theo hỏi.

      Trì Linh Đồng cố nhịn nước mắt lưng tròng, thể được gì đành phất tay cái, từ từ bước về phía cửa chung cư.

      Gió đêm thổi qua làm có chút thoải mái hơn, nhưng cổ họng vẫn có cảm giác khó chịu như cũ, cười chua xót, chưa được hai bước chợt ói ra.

      Ngồi yên hồi, mới đứng dậy, lấy chai nước suối trong túi ra để súc miệng, len lén nhìn xung quanh thấy có ai mới nhanh chân bỏ chạy, ngày mai dì dọn vệ sinh mà thấy chỗ này đảm bảo mắng mười tám đời tổ tông kẻ đầu sỏ.

      Dưới lầu nhà trọ bước chân Trì Linh Đồng chợt ngừng lại.

      Chiếc xe màu đen hòa với đêm tối thành thể, bên cửa xe có bóng dáng thon dài. lẳng lặng nhìn về phía . Dưới ánh đèn đường, Trì Linh Đồng cảm nhận được trong mắt tràn ngập ý cười.

      Bao lâu rồi gặp? Từ buổi tối thứ tư đến bây giờ cũng bốn ngày bốn đêm, nhưng tại sao lại có cảm giác giống như ngàn năm vậy?

      Bùi Địch Thanh mới cắt tóc, quần áo người thoải mái, vẻ mặt vui vẻ, giống như cây tùng cao ngạo đắm chìm trong ánh mặt trời. Đầu tóc rối bù, quần áo nhăn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, giống như hạt sương mỏng manh cành liễu rủ.

      Thân thể hơi cứng đờ khi nhìn thấy , dưới ánh đèn đường tù mù gương mặt tuấn tú của có vẻ . chỉ là kiến trúc sư bình thường, tại sao lại có thể có quan hệ với người đàn ông hoàn mỹ đến mức này? Giống như mấy bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ.

      kinh ngạc nhìn qua khuôn mặt nhắn tái nhợt, nhận lấy hành lý trong tay : " có đẹp trai đến mức để em phải thất thần nhìn đên mức đó ?"

      "Hừ, em đây là mệt mỏi do đường xa nên phản ứng hơi chậm. tìm em có gì ?" nhìn lần nữa, trong lòng khỏi có chút vui mừng, nhưng lời vẫn lạnh lùng.
      Last edited: 15/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :