1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      kinh ngạc, thiếu chút nữa la to lên, trái tim đập bình bịch: “Tổng giám đốc Bùi?” Mượn ánh đèn ở phía xa, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Bùi Địch Thanh cùng với ánh mắt lạnh lẽo của .

      Bùi Địch Thanh tiến lại gần, ngăn ánh đèn đường lại, hai người chìm vào trong bóng tối, đem tất cả biểu mặt thu vào trong mắt.

      “Cho nửa tiếng.” Giọng trong trẻo lạnh lùng cho cự tuyệt của vang lên.

      “Tôi hơi mệt.”

      “Nhìn bộ dáng em ngáp rất giống mèo, rất lười biếng.”

      Trì Linh Đồng cười tự nhiên: “Vậy hôm nào rãnh chuyện tiếp.”

      được, chúng ta thể chọn ngày khác, thậm chí chậm trễ phút nữa cũng được. Trong lòng rất buồn bực, làm cho thở nỗi.”

      Trì Linh Đồng ngẩn ra: “Vậy bây giờ chúng ta ở đâu? Chỉ nửa tiếng, nhiều hơn giây cũng được.”

      Bùi Địch Thanh lặng lẽ nắm tay dắt về phía chiếc xe màu đen của , mở cửa xe, hai người ngồi vào băng ghế sau.

      hút thuốc có được ?”

      “Ừ, có việc gì.”

      nhìn đốt thuốc, kẹp giữa ngón tay thon dài, trong khí bắt đầu xuất mùi thuốc lá, mặc dù nồng, nhưng dường như vương vấn cả xe.

      đem cửa sổ mở ra chút, làm cho gió đêm len vào bên trong xe, tóc của Trì Linh Đồng vì thế mà bay tán loạn, đưa tay lên giữ lại.

      “Tối hôm nay… Là người lớn hai nhà gặp mặt sao?” Lời lạnh nhạt của phân biệt được là giận hay vui.

      “Cái gì?” Trì Linh Đồng mở to hai mắt, đột nhiên hiểu được, dí dỏm cong khóe miệng lên: “Chuyện này có quan hệ gì với ?”

      “Đương nhiên là có.” Bùi Địch Thanh tức giận thể khống chế: “ thích em có quyền phải biết.”

      Trì Linh Đồng nhíu mày lại: “ thích tôi, tôi phải nên cảm thấy là vinh hạnh lớn lao chứ, muốn tôi phải ra vẻ mừng rỡ hả?”

      có ý này. Em biết tấm lòng của , nhưng cũng cho bất kỳ cơ hội nào.”

      Trì Linh Đồng cười khô khốc: “Tổng giám đốc Bùi, tâm ý của viết giấy, trong lòng bàn tay hay ở trong lòng? Tiếng Trung hay là tiếng ? thương trường chúng ta là đối thủ cạnh tranh, phương diện học hỏi là bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm còn có dạo, ngoài ra chúng ta còn có quan hệ gì nữa? Nếu như đưa cho tôi bó hoa viết bức thư tình, dẫn tôi dạo công viên, tôi nha, tự mình đa tình chút. Đằng này lại đột nhiên xông đến rống lên mấy câu như này, tôi hoài nghi uống say. Cho nên tôi coi như chưa nghe thấy cái gì hết.”

      “Trì Linh Đồng.” Bùi Địch Thanh vừa tức vừa buồn cười, sớm biết quỷ nha đầu này khó đối phó: “Như vậy nghiêm túc cho em biết, tại rất tỉnh táo, những lời đều là . thích em, em cho cơ hội theo đuổi em chứ?”

      Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái: “Tổng giám đốc Bùi, thích ai là quyền của , tôi cũng tiện phát biểu. Nhưng với tôi những lời như vậy, tôi cho rằng đối với rôi tôn trọng.”

      Bùi Địch Thanh ngây ngẩn cả người.

      cổ tay vẫn còn mang “Duyên trời định” với người trước, còn vì người trước làm búp bê vải, xem hình như trong lòng ta cũng còn vô vàn đau đớn cũng như rối rắm, lúc này, có tư cách gì thổ lộ với người khác? Trừ khi đoạn tuyệt với quá khứ, khi đó mới có thể bắt đầu đoạn tình cảm mới. Nếu , cái này phải là thích, cũng phải là , mà đối với người khác chính là tổn thương. Tôi là người vụng về, mong được chỉ giáo thêm.”

      có chút khiếp sợ: “ ấy tới tìm em?”

      ấy là ai vậy?” Trì Linh Đồng chớp chớp mắt cách vô tội.

      Bùi Địch Thanh khổ sở cười cười tiếng: “Em cho rằng những lời này với em còn do dự, từng đấu tranh?

      Em cho rằng còn chưa buông bỏ quá khứ sao? Đối với , bắt đầu phần tình cảm mới, phải là kích động, mà là cần dũng khí… Vì sao em lại cứ nhích tới nhích lui vậy?”

      giống như con khỉ, ngồi yên ở ghế.

      “Bị làm cho tổn thương.” tức giận .

      vội vàng giải thích: “…chẳng hề làm gì cả.”

      xem, đều là do tức giận.” bĩu môi, đưa cánh tay tới trước mặt , cánh tay ràng xuất những chấm đỏ làm cho hít vào từng ngụm khí lạnh
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 2.1:

      Edit: Thiên Kết

      đúng, đúng, còn chưa đúng,

      Bùi Địch Thanh đứng trước tấm gương lớn, lắc đầu N lần tự nhủ. Cả đêm ngủ ngon, nghĩ tới Trì Linh Đồng ở trước mặt phùng mang trợn má, có cảm giác được thoải mái. Dĩ nhiên, cả bụng suy nghĩ muốn thổ lộ của cũng vì thế mà chết yểu, căn bản có thể bình tĩnh nghe , lại chịu theo đến bệnh viện, chưa tới nửa tiếng rời khỏi xe về nhà.

      đợi đến nửa đêm mới gửi cho tin nhắn, hỏi còn khó chịu , nhưng cũng có trả lời.

      “Tổng giám đốc Bùi tới giờ khởi hành rồi.” Quân Trí Viễn cầm hai cái nón bảo hộ từ bên ngoài vào.

      “Ừ. Mục Viễn, tôi hỏi cậu chuyện.” Bùi Địch Thanh nhướng mày: “Người bình thường lúc vô cùng tức giận có biểu gì?”

      “Đau lòng vô cùng, mặt mày xanh mét, nghiêm trọng hơn nữa sùi bọt mép, nghiêm trọng hơn nữa trở thành tâm bệnh.

      Sao lại hỏi chuyện này?” Quân Mục Viễn buồn bực nhìn Bùi Địch Thanh.

      Chân mày Bùi Địch Thanh nhíu lại: “ xuất những chấm đỏ toàn thân chứ?”

      “Hả? Em chưa có nghe tới chuyện đó, nếu như đột nhiên xuất những chấm đó có lẽ do uống rượu hay ăn thức ăn gì đó rồi bị dị ứng.”

      Bùi Địch Thanh vỗ trán cái, đúng rồi, quỷ nha đầu tối hôm qua ăn trúng cái gì ở Mỹ Thực quán, sau đó đem tội lỗi đổ lên đầu .

      lắc đầu bật cười, lại bị dắt mũi.

      “Tổng giám đốc Bùi, ổn chứ?” Mắt đầy tơ máu, nhưng mặt mày lại rất vui vẻ.

      “Tôi rất khỏe, thôi. Hôm nay tất cả các Tổng giám đốc của các công ty địa ốc đều tham quan các dự án biển đúng ?” Bùi Địch Thanh nhận lấy nón bảo hộ, cùng với Quân Trí Viễn về phía thang máy.

      “Những công ty
      muốn giành dự án này đều tham gia. Chính phủ Thanh Thai lần này rất kiên quyết, công việc di dời cũng tiến hành xong, Phỏng chừng có thể bắt đầu rồi. Ông cụ đối với mảnh đất này có ý kiến gì ?"

      Bùi Địch Thanh nhìn những con số thang máy nhanh chóng nhảy qua cười nhạt: "Tôi tới Đại lục khai phá thị trường, ông ấy đồng ý tất cả mọi chuyện do tôi toàn quyền quyết định, ông ấy can dự vào."

      "Tổng giám đốc Bùi, hạng mục này, chúng ta có mấy phần thắng? Nghe ở đây câu lạc bộ biển và sân golf hướng ra phía vịnh, các căn hộ cũng được thiết kế nội thất vô cùng xa hoa và đều nhìn ra biển, đoán chừng được cho thuê hay bán, chỗ đó đúng là nơi có lợi ích kinh doanh kinh người."

      "Mảnh đất này quá mức thu hút, tôi cảm thấy có hứng thú." Cửa thang máy vừa mở ra, Bùi Địch Thanh vội vàng sải bước ra cửa chính, bên ngoài, chiếc Mercedes Benz màu đen đợi sẵn.

      Quân Trí Viễn ngây người: "Tổng giám đốc Bùi, em nghe lầm chứ"

      Bùi Địch Thanh quay đầu lại, nhún vai cái: "Tôi xác định tai của cậu có vấn đề gì đâu."

      "Vậy em có thể hỏi tại sao ?"

      Bùi Địch Thanh cười, vỗ vai ta: "Mảnh đất này đươc quảng cáo rất mạnh, nhất định dẫn đến có vô số người ra giá điên khùng, lợi ích này đương nhiên là thuộc về Chính phủ, còn các công ty địa ốc vô hình chung làm gia tăng chi phí của mình, mà lúc này Chính phủ lại khống chế mức giá nhà, chúng ta nên đứng ở vị trí người mua nhà mà tự rước lấy tổn thất về cho mình. Hơn nữa, Hằng Vũ trúng hạng mục kia, nhất định cần huy động rất nhiều vốn. Còn có hạng mục nữa chuẩn bị được khởi động, cho nên tài chính của Hằng Vũ lúc này cho phép chúng ta tham gia các dự án biển này. Hiểu chưa?"

      "Chúng ta phải có thể vay vốn của Vinh Phát sao?"

      Quân Trí Viễn vẫn là hiểu, đây là khối thịt béo bở vạn người mơ ước.

      "Vậy chẳng lẽ phải trả tiền lời?" Đuôi lông mày của Bùi Địch Thanh khẽ giương lên.

      "Vậy... cái hạng mục nữa là hạng mục gì vậy? Có phải hạng mục nhận khi công tác hai ngày trước?"

      Bùi Địch Thanh cười thần bí. "Bí mật. Cậu lo lái xe , thị sát xong, tôi muốn chỗ khác nữa."

      "Nếu như chúng ta tham gia hạng mục này vậy tôi làm gì?" Quân Trí Viễn lầm bầm câu.

      " có Hằng Vũ tham dự, mảnh đất này cũng mất giá." Bùi Địch Thanh giải thích.

      "Gian thương."

      Bùi Địch Thanh cười to: ", đây chính là nghệ thuật làm ăn, hư hư , giả giả."

      Trì Linh Đồng ở bên này cũng đường ra công trường, là theo Nhạc Tĩnh Phương. Lần này, Nhạc Tĩnh Phương cho Trần Thần theo. cầm nhầm nón bảo hộ, cho nên vành nón liền che cả tầm mắt, lấy tay đẩy đẩy nón lên, mồ hôi từ chân tóc cũng thuận theo má mà chảy xuống. Sau mấy ngày trời lạnh thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ tăng lên, khí vô cùng ngột ngạt, những cây tuyết tùng ven đường đứng im phăng phắc, cành lá hề lay động chút nào. nghi ngờ có lẽ nào lát nữa có mưa .

      "Mảnh đất này như thế nào?" Nhạc Tĩnh Phương bước chậm lại, song song với rồi lặng lẽ hỏi.

      "Phong thủy vô cùng tốt." giống như ông thầy bói toán, híp mắt mà gật đầu cái.

      " có linh cảm gì đặc biệt sao?"

      "Tôi chỉ muốn biết kết cấu của những căn hộ ở đây ra sao thôi."

      Nhạc Tĩnh Phương : "Tôi đoán chừng giá để mua được những căn hộ ở đây cũng là..." Chị ta tiến tới bên tai Trì Linh Đồng ra con số.

      "Vâng, tôi biết rồi. Chỉ cần Nhạc đổng có thể đấu giá thành công mảnh đất này, tôi nhất định biến nơi này thành kiến trúc mang dấu ấn của Thái Hoa."

      "Tự tin như vậy sao?"

      cười hắc hắc, "Gần đây, tôi có gặp được người thầy tốt, học hỏi từ ấy cũng ít."

      Ách, nhắc tời Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Thầy giáo tốt rất có kiềm chế lại chỗ gật đầu, sau đó ưu nhã vương tay về phía Nhạc Tĩnh Phương: "Nhạc đổng, trời nóng như vậy mà chị cũng đích thân đến?"

      "Tổng giám đốc Bùi phải cũng đích thân đến sao." Nhạc Tĩnh Phương cũng vươn tay ra bắt lấy tay : "Frank cùng sao?"

      Khóe miệng Quân Trí Viễn đứng ở phía sau chợt co giật, khuôn mặt Trì Linh Đồng cũng biểu như xem trò vui.

      Bùi Địch Thanh biến sắc : "Cậu ta gần đây phải công tác."

      "Nếu như Hằng Vũ mua được mảnh đất này, chắc ta muốn trở về thể tài năng?"

      "Dĩ nhiên, cậu ta là kiến trúc sư tôi rất tin tưởng. Khu vực tốt như vậy, mà cậu ta lại vô cùng am hiểu kiến trúc Tây Âu, có thể giữ lại nguyên vẹn cảnh biển cho Thanh Thai."

      Nhạc Tĩnh Phương cười dịu dàng: "Chắc Tổng giám đốc Bùi vất vả lắm đây."

      " dám, dám." Bùi Địch Thanh kín đáo nháy nháy mắt.
      Last edited by a moderator: 29/11/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 2.2:

      Edit: Thiên Kết

      lúc sau liền có vị Tổng giám dღđ。l。qღđ đốc của công ty tới bắt chuyện với Nhạc Tĩnh Phương, chị ta ra dấu ý bảo Trì Linh Đồng cứ việc trước.

      “Cả đêm qua ngủ.” Trì Linh Đồng đẩy nón bảo hộ lên đột nhiên Bùi Địch Thanh tiến tới và câu này.

      sao?” hé miệng len lén cười.

      “Tự kiểm điểm bản thân chứ sao.” chỉ chỉ cặp mắt đầy tia máu.

      “Kết quả như thế nào?”

      “Kết quả là, đối với em phải là thích, mà là .”

      Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, điên rồi, người này công khai giữa ban ngày ban mặt mà đùa giỡn ? khẩn trương nhìn xung quanh, may khi người nghe thấy câu đó chỉ có .

      “Này, chú ý tác phong, đừng có làm loạn.”

      đâu có, là trải qua đêm dài suy nghĩ rồi mới rút ra kết luận. lát nữa, tới chỗ Nhạc Tinh Phương thanh minh, nếu như sau này có thường xuyên xuất ở Thái Hoa phải tại vì muốn hợp tác làm ăn, mà là muốn theo đuổi bạn . Cho nên có
      Mấy lời cần phải trước, tránh cho chị ta hiểu lầm, đối với công việc của em mà gây khó dễ.”


      cười, ánh mắt mang theo ý đùa giỡn mà chỉ tràn đầy vẻ trịnh trọng.


      dám.” Nón bảo hộ lại rơi xuống, lại đẩy lên.


      “Lá gan của luôn luôn .” nhún vai, quay người lại, muốn về phía Nhạc Tình Phương.


      “Bùi Địch Thanh….” cắn răng nghiến lợi.


      tệ, phải Tổng Giám đốc Bùi mà là Bùi Địch Thanh, điều này chứng minh quan hệ của chúng ta có chuyển biến tốt. Linh Đồng, như thế phải tốt hơn sao?”


      đúng là công bằng.” tức giận trừng .


      “Công bằng có thể so với lừa gạt được ?” liếc xéo . Cổ vẫn thon dài trắng nõn như cũ, xem ra dị ứng Thiên Kết quá nghiêm trọng.

      chỉ cười đáp.


      cũng so đo “Còn nửa tiếng nữa là kết thúc khảo sát, tới quán cà phê trước đợi em. Nếu như em tới, hừ , tự gánh lấy hậu quả .”


      dám uy hiếp tôi.”


      lộ ra vẻ dịu dàng:”Đây phải là uy hiếp mà là thông báo.”


      xong, xoay người, qua mọi người hướng về chiếc xe Mercedes Benz màu đen.


      Trì Linh Đồng lau mồ hôi sau ót, cảm thấy vị này đúng là uống nhầm thuốc, lời có vẻ như giống là giỡn.

      Túi xách chợt rung lên, điện thoại, có người gửi tin nhắn tới.


      “Đối với em phải vừa gặp . Lúc nào phải lòng, cũng lắm. Giống như lúc phát ra còn kiềm chế nổi nữa rồi.Linh Đồng, cần vội vã đáp lại , nhưng xin hãy cho cơ hội.”


      Mặt Trì Linh Đồng đổi sắc, đem điện thoại cất vào túi. Sau khi chuyến khảo sát kết thúc, ngồi xe về công ty , nhưng khi tới nhà sách Tân Hoa đột nhiên kêu tài xế dừng xe:”Nhạc đổng, tôi muốn mua chút tài liệu.”


      , muốn mua cái gì mua cái đó, nhớ lấy hóa đơn.” Nhạc Tĩnh Phương dặn dò.


      tự nhiên mà cười, đẩy cửa xe rồi bước xuống, xe của Nhạc Tĩnh Phương chạy liền giơ tay bắt chiếc xe khác.

      Ai, giống như mật thám.


      được sợ hãi, được sợ hãi. Quán cà phê buổi sáng vừa mới được mở cửa, cửa hang được quét dọn sạch đến chút bụi bẩn cũng có. Trong quán chỉ có vị khách nhàn nhã ngồi vắt chân, mặt bàn còn có bó hoa hồng trắng ướt đẫm nước.

      Cũng may là hoa hồng trắng, phải hoa hồng đỏ, cho nên cũng quá dọa người.


      Trì Linh Đồng cầm thực đơn hướng về phía nhân viên phục vụ mà vẫy tay, ngồi ở ghế salon đối diện với Bùi Địch Thanh. Giữa hai người lúc này có chiếc laptop nên cảm thấy là lạ, cảm giác có mấy phần kỳ lạ.


      “Tôi tới rồi.” nhìn chằm chằm


      cười tiếng, đưa hoa cho , nhận lấy rồi tùy ý đặt sang bên:” còn chiêu gì tiếp theo nữa?”


      “Chúng ta ở chỗ này uống ly cà phê, sau đó lái xe đưa em dạo bên hồ, rồi công viên dã ngoại cùng ăn cơm, buổi tối chúng ta ăn món tây. Tâm ý của như vật, phải em xác định rất rang rồi à?”


      Thiên hạ làm gì có chuyện ngon ăn như thế. nhắm mắt lại:” là người sinh ra trong phú quý, cho là muốn theo đuổi bạn chỉ cần dùng tiền là đủ? Tôi dạo hồ, cũng cần chiếc Mercedes Benz màu đen chói mắt như vậy, tôi chính là muốn có người đàn ông chạy xe mô tô chở mình về khu vực ngoại thành dã ngoại. Tôi là người Trung Quốc thích ăn đồ ăn tây, nếu như có thành ý phải nên tự mình nấu cơm sao?” khiêu khích nhìn , ha ha, lần này nên tự biết khó mà lui .


      Chân mày Bùi Địch Thanh cũng có nhíu lại cái:” thành vấn đê, sau khi ăn xong chúng ta cỡi xe mô tô dã ngoại. Nhớ năm đó cũng có tham gia cuộc thi Mô tô Châu Á cho nên em cũng cần phải quá lo lắng tài nghệ lái xe của .”


      phải chứ, Trì Linh Đồng giận đến mức thiếu chút nữa cắn xuống đầu lưỡi, ra là người say xe làm sao dám ngồi xe mô tô, chỉ sợ chạy chưa tới được dặm ói ra mật xanh mật vàng rồi.


      “Nấu cơm rành, nhưng em có thể ăn được, trùng hợp là cũng muốn làm. Phải tới nhà trọ của em hay của ?”

      đầu có vô vàn con quạ đen bay qua, Trì Linh Đồng biết sắc mặt mình lúc này khó coi vô cùng, nhưng cũng giả bộ thờ ơ.

      Ngoài cửa sổ, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, có mấy giọt mưa bụi vương cửa sổ thủy tinh.


      vui mừng:”Trời mưa, chúng ta hẹn ngày khác .”


      “Trời mưa vậy cũng tốt, chúng ta có thể đổi địa điểm khác.”


      giương mắt, lời này sao vào tai lại thành ý khác vậy…..


      Bùi Địch Thanh lúc này tỉnh táo cực kỳ, giơ giơ khóe miệng lên cười:”Em đừng hiểu lầm, chỗ khác nhưng chỗ này làm cho em cảm thấy vô cùng kinh ngạc.”
      Last edited by a moderator: 1/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 3:

      Edit: Nguyễn Lyna

      Beta: Thiên Kết

      Trong căn phòng lớn hợp với ban công hình bán cầu, giữa phòng có bộ sô pha lớn, kết hợp với vài món đồ trang trí xa xỉ, đem gian phân chia ra cách hoàn hảo, sàn nhà nhẵn bóng giấu vẻ sang trọng

      '' Trì, ở chỗ chúng tôi có Hồng Trà, trà sữa và cà phê, muốn uống cái gì?'' bí thư có dáng vẻ tao nhã xinh đẹp, nhiệt tình thua gì những nhân viên phục vụ trong quán cà phê, mặc dù ánh mắt của ta khi nhìn Trì Linh Đồng có chút tự chủ mà toát ra vẻ ngạc nhiên.

      Trì Linh Đồng chưa từng nghĩ rằng ngày xâm nhập vào trụ sở công ty của đối thủ. Tòa nhà của Hằng Vũ nhìn bên ngoài là tòa nhà vuông vức có gì đặc biệt, nhưng bên trong bố cục mới mới thể khác biệt. Trần Thần từng cho Trì Linh Đồng xem qua trụ sở chính của Tập đoàn Hằng Vũ ở Hongkong, đó là lần đầu tiên nghe thấy tên tuổi của Frank. Tòa nhà được thiết kế áp đảo tất cả các loại cao quý cùng khí phách, từ đó có thể cảm thấy mơ ước cùng chí khí của người thiết kế. , Thái Hoa cũng là công ty có tiếng trong ngành bất động sản nhưng so với Hằng Vũ, khí thế dường như vẫn kém chút.

      '' Trì ?''. Lông mày xinh đẹp của thư ký khẽ nhíu lại, lưng cũng thẳng hơn chút.

      ''Hả?''. Trì Linh Đồng thu hồi ánh mắt, mỉm cười: ''Có kem ?''. biết các làm việc tại các công ty lớn, thông thường sinh ra loại khí thế ngạo nghễ hơn người.

      Thư ký ngẩn ra tại chỗ, biết nên trả lời như thế nào.

      ''Nếu có, cho tôi ly nước lọc!''. rất quan tâm đưa cái thang cho thư ký kia leo xuống.

      Nụ cười ngọt ngào khuôn mặt bỗng chốc cứng đơ, thư ký lắc eo cái, uốn éo đến phòng trà nước.

      Trì Linh Đồng chép miệng, bình thường cũng hay gặp khách hàng với Trần Thần, cho tới bây giờ vẫn chưa được hưởng thụ qua cách đối xử với khách quý, mà còn phải đưa ra khuôn mặt tươi cười, nhìn sắc mặt khách hàng. ra là khách quý được đối đãi tốt như vậy, có người hướng dẫn thang máy, sau đóđược dẫn đến văn phòng xa hoa, muốn ngồi chỗ nào ngồi ở đó, còn có thể tự chọn đồ uống. Nếu gật đầu đồng ý với theo đuổi của Bùi Địch Thanh, có lẽ ngày nào đó, ở đứng trong tòa nhà này, giống như Nhạc Tĩnh Phương, làm nữ vương ngang ngược?

      Tưởng tượng tới đây, cười khúc khích ra tiếng.

      ''Tinh nghịch!''. trán đột nhiên bị người khác dùng ngón tay búng cái, sau đó là ly trà sữa nóng bốc hơi đặt ngay ở trước mặt: '' Trời mưa rồi, uống đồ nóng cho ấm người''

      ''Tai tốt ?''. mặt nụ cười đơn thuần.'' Tôi chỉ đùa với ấy chút. Chẳng lẽ ấy chạy khóc lóc kể lể với ?''

      Bùi Địch Thanh đặt những tấm hình tay xuống, cúi đầu nghịch chiếc máy chiếu: “Là cấp để nhân viên của mình chịu chút xíu ấm ức nào.”

      ''Nếu ấy phải là mỹ nữ, cũng như vậy sao?''

      Bùi Địch Thanh đưa mắt lên nhìn ''Nếu em phải là mỹ nữ, ngay cả nước lọc cũng có mà uống! Có vừa lòng với câu trả lời của ?''

      ''Tạm được''. gật gật đầu, gây chuyện nữa, ngồi ngay ngắn trước mặt màn hình chính, chờ đợi ‘điều kinh ngạc’ từ .

      Bùi Địch Thanh khép cửa lại, tắt đèn.

      Trong phòng tối đen, chỉ còn lại hô hấp của hai người.

      ''Sao vậy?''. Đợi lúc, vẫn thấy ánh sáng chiếu lên màn hình, định hỏi người bên cạnh.

      ''Linh Đồng!''. di chuyển ghế dựa lại gần chỗ ngồi của , trong bóng tối tay nắm chính xác tay , chậm rãi đưa về phía cổ tay của , dừng lại tại vị trí đeo cái đồng hồ có giá trị xa xỉ: ''Cái đồng hồ này, mang nó gần sáu năm, mỗi ngày mở mắt ra, việc đầu tiên là cầm nó lên nhìn giờ, khi ra từ phòng tắm, mang nó lên trước rồi mới mặc quần áo.
      Việc này trở thành thói quen, phải là kỷ niệm gì đặc biệt''

      ''Ồ!''. Vẻ mặt đổi. giải thích với sao?

      ''Khi còn trẻ, vì trong nhà có điều kiện, có địa vị đặc biệt, thẳng ra là lúc đó trong thời kỳ phản nghịch, vung tiền như rác, làm rất nhiều chuyện xấu. Nếu em gặp vào lúc đó, với tính cách của em chắc chắn rất coi thường ''. tự giễu '' có trốn tránh quá khứ của mình, chỉ muốn cho em biết, rất vui khi mà.... được gặp em vào lúc này. Trước kia, thường oán trách ông trời đối xử công bằng với . Bây giờ mới biết, ra tất cả thất bại, đau khổ và bất hạnh mà phải trải qua trước kia để cho hôm nay khi gặp được em mới hiểu được cái gì mới là gặp đúng người.”

      ''..... gặp kích thích gì chứ?''. Tình huống bình thường, Bùi Địch Thanh vẫn rất lạnh lùng, rất ít khi chuyện tình cảm như vậy, cảm thấy đầu óc giống như tương hồ ''A...Đau...''. mu bàn tay bị người khác nhéo, làm cho thấy đau.

      ''Chuyện gì cũng với em rồi. Còn em sao, hôm đó chiếc xe jeep màu xanh là của người đàn ông nào? tai còn có bông tai, cho đến bây giờ em cũng với ?''

      ''Dựa vào cái gì mà tôi phải với ! là gì của tôi?''. lớn tiếng .

      Bùi Địch Thanh gõ chính xác lên đầu ''Được lắm, bắt đầu !''

      Trong bóng tối, le lưỡi cái, len lén sờ mặt của mình, nóng quá, nóng quá.

      màn hình bắt đầu xuất hình ảnh, đầu tiên là hình ảnh dòng sông lăn tăn nước chảy bờ có hàng dương liễu lả lướt. Tiếp theo là hình ảnh hàng rào xung quanh công trình thi công, các nhân viên cũng vào trong, chỉ thấy vài người mang đồng phục làm vườn hợp sức nâng gốc cây to đến cái hố to, bên cạnh cái hố là mặt cỏ màu xanh tươi tốt, trong bồn hoa những bông hoa nở rất đẹp.

      Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, cảm thấy những hình ảnh này rất quen thuộc.

      Màn hình tiếp tục chiếu những hình ảnh được thiết kế máy tính, đó là hình ảnh toàn cảnh công trình với biệt thự ba tầng, cây xanh, hồ nước, núi giả, hoa nở và những con đường trải đá. Sau đó là cận cảnh của bố trí bên trong của biệt thự..... Xuống chút nữa là cổng hình vòng cung, đó có hai chữ ''Khế Viên" to làm người ta lóa mắt. Cuối cùng là hình ảnh , là con đường thẳng tắp hướng về phía trước, hai bên đường là những hàng cây nhãn lồng lung lay trong gió.

      Căn phòng lại trở về trong bóng tối.

      ''Đây là chuyện gì?''. Ngành thiết kế tuy rằng lãng mạn nhưng lại có tưởng tượng rất phong phú. Nếu như có ngày có người có thể quay ngược thời gian hoặc xuyên đến tương lai, Trì Linh Đồng cũng gật đầu. cho rằng tất cả đều có khả năng. Nhưng mà trong lúc này, lại bị những hình ảnh kia dọa đến đờ ra.

      Đó là những hình ảnh ở bờ sông Tân Giang, là hình ảnh mô hình của khu nghỉ dưỡng Khế Viên.

      thể nào?

      Con đường đó, hàng cây bên đường, từ lúc phá hủy cho đến lúc thi công xong công trình với bồn hoa, hàng rào và những cái khác ít nhất cũng mất nửa năm, mà bản thiết kế ''Khế Viên" mới có tháng thôi!

      Bùi Địch Thanh đứng lên, bật đèn.

      ''Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ?''

      gật đầu, ''Trong chuyến xe từ Tân Giang đến Thanh Thai''

      “Đầu năm nay có làm quen với trợ lý chủ tích phụ trách xây dựng Khang Kiếm của Tân Giang, ta mời đến Tân Giang phát triển khu Giang Cảnh. Tân Giang chỉ là thành phố loại hai, cũng có ý lập chi nhánh ở đó, nhưng bởi vì ngại tình cảm của ta, cho nên đồng ý đầu tư khu chung cư ở đó. Sau khi đến Tân Giang, nhìn trúng mảnh đất ở bên cạnh bờ sông đó, nơi đó có quá nhiều hộ gia đình mà cách sông Đại Kiều cũng xa, từ đó có thể nhìn ra tới tận bến sông. mấy lần, công việc giải tỏa ở đó cũng xong, cho người làm trước hàng rào, còn xây trước con đường, để sau này vận chuyển vật liệu dễ dàng hơn, về phòng ốc, làm việc hết sức chăm chỉ, để cho công nhân nỗ lực làm việc hoàn thành. Sau khi chúng ta quen biết, lúc ở đường Quế Lâm em có ý tưởng hoang đường về Khế Viên, trong lòng chợt rung động………Tuần trước Khế Viên được khai thông. Tất cả nhà trong đó dù bán hay cho thuê cũng do chủ của Khế Viên quyết định bán cho ai……….”

      ''Nếu tôi ra những suy nghĩ kia dự định làm như thế nào?''. Đầu óc của bắt đầu suy nghĩ được gì, vào trạng thái trống rỗng.

      đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      Bùi Địch Thanh cười dịu dàng '' có nếu, đây là duyên phận, hẹn mà gặp, là kết tinh của chúng ta. còn muốn thẳng thắn với em, cũng có chút cổ phần ở Hằng Vũ, Khế Viên bán ra ngoài tất cả tiền bạc cũng phải mượn, đây là hành động của cá nhân , phải là hạng mục của Hằng Vũ. đem cổ phần chuyển nhượng cho trai, mới có được khoản tiền để tiến hành. Cũng có thể , trừ Khế Viên, tại hai bàn tay trắng, chỉ là người làm công cao cấp ở Hằng Vũ.”

      Trì Linh Đồng nhắm mắt, tức giận hỏi ''Ý của là tôi phải chịu trách nhiệm với sao?''

      ''Lấy thân báo đáo là tốt nhất. A...A...đừng tức giận, đừng tức giận''. xua tay ngăn chặn lời bác bỏ của : ''Sau này, cần vì cái đồng hồ, đôi giày mà tính toán chi li, thuộc quyền sở hữu của em rồi, là món quà có hai đó nha!''

      ''Hừ! Vậy có nghĩa là tôi lựa chọn nào

      khác?" nghiêng đầu nhìn , khóe miệng dâng lên nụ cười.

      "Đương nhiên. Người giống như đây đâu mà tìm?"

      "Nếu tìm được sao?"

      " so tài với . Nhưng mà, ai có thể thắng được đâu."

      "Tổng giám đốc Bùi, từ nhà đầu tư định chuyển sang làm cố vấn sao? Đáng giá sao?" có ý tốt muốn nhắc nhở , bàn tay dưới bàn nắm lại.

      "Bản thân còn có phẩm chất của người nhà giáo ưu tú. Đói bụng sao?"

      "Tôi mời ăn cơm! Bây giờ trở thành người nghèo rồi."

      "Được thôi!" gật gật đầu, sắp xếp lại hình ảnh.

      "Đưa cho tôi!" đoạt lấy những tấm hình, cẩn thận mà bỏ vào túi xách.

      Ở trước mắt bao người, cùng sánh vai đến thang máy. Đúng lúc Quân Mục Viễn cầm nón bảo hộ từ thang máy ra, vừa thấy hai người, nhìn chớp mắt.

      "Em thị sát công trình có việc gì gọi điện cho em." Bùi Địch Thanh vỗ vai Quân Quân Mục Viễn, .

      đợi ta trả lời, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

      Quân Mục Viễn dụi mắt. Trời ơi! lẽ xuất ảo giác sao!

      "Tổng giám đốc về sớm bị trừ lương sao?" cười, hỏi.

      "Tâm trạng tốt ảnh hưởng đến chất lượng công việc. phải về sớm, mà là điều chỉnh cảm xúc, để làm việc có hiệu quả hơn. Còn em? Có muốn thông báo với đồng nghiệp ?" Vừa bước ra khỏi thang máy được nhân viên lễ tân đưa ra cái dù.

      "Tôi tôi mua tài liệu."

      mở dù ra, đến bên cạnh . Cái dù hơi , liền đứng sát vào người . Động tác hết sức bình thường nhưng khiến hai người đều cảm thấy rung động. cầm dù che cho , mặc dù nửa người bị dính nước mưa, nước mưa lại lạnh nhưng lại thấy ấm áp.

      về phía bãi đỗ xe, tuy khoảng cách xa nhưng hai người lại chậm.

      "Đâu cần sử dụng đến tài liệu! có thể góp ý giúp em." thay mở cửa xe, sau đó lên xe.

      "Em giống , công tư lẫn lộn. ăn cắp ý tưởng của em, em rất nhân từ mà truy cứu rồi."

      " chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, quỷ nha đầu!" cưng chiều giúp lau những giọt nước mưa trán "Chúng ta ăn ở nhà hàng Hoài Dương, được ?"

      ". Tôi muốn đến nhà hàng ở Hương Cảng ăn chút điểm tâm." ngang ngược, kiêu ngạo nâng cằm.

      " ra em cũng rất quan tâm đến sao?" thân mật nhéo mũi của .

      "Đừng tưởng bở. Là do em thích ăn thôi, liên quan đến ." Khuôn mặt nhắn được tự nhiên nghiêng qua bên, màu đỏ từ từ lên mặt.

      Sau khi ăn xong, bên ngoài mưa vẫn rơi. đường lại rất đông người, thể di chuyển nhanh được. lái xe đưa về nhà trọ mà phải mất gấp đôi thời gian mới tới dưới lầu nhà trọ.

      "Đưa cái đó cho em." Đẩy cửa xuống xe, đột nhiên lại quay trở lại, chỉ chỉ bó hoa hồng trắng ở ghế sau.

      Trong lòng Bùi Địch Thanh khẽ lay động, có nhanh chóng lấy hoa, mà bắt lấy tay , đưa lên môi, nhàng hôn.

      "Làm gì vậy?" Tay nóng giống như bị bỏng, hai lỗ tai hồng toàn bộ.

      Khóe miệng Bùi Địch Thanh nâng lên, cười: "Lớn rồi, cần chơi trò nghe điện thoại, nhắn tin. Em lên nhà ! Khi nào về tới nhà gọi điện cho em"

      đột nhiên nhớ ra " vẫn còn ở căn phòng cho thuê kia sao?"

      có trực tiếp trả lời, mà dùng giọng trầm thấp hỏi "Muốn đến sao?"

      "Ai muốn chứ." Người đàn ông này vừa thổ lộ liền lập tức phóng khoáng. đỏ mặt trừng mắt nhìn cái, cẩn thận ôm bó hoa xuống xe, khi chuẩn bị bước lên bậc thang đột nhiên quay người lại, đưa tay lên chào tạm biệt với .

      nháy mắt với , lấy tay giả làm điện thoại đặt bên tai.

      xoay người, nhấc chân bước lên lầu, cảm giác cả người đều mềm nhũn, tim đập như trống, nhưng mà rất vui vẻ.

      Tại khúc quẹo cuối cùng theo thói quen kéo khóa túi xách, tìm chìa khóa mở cửa. lấy chìa khóa ra mà móc điện thoại di động ra.

      ngày gặp như ba năm sao? cười khẽ, mở di động ra, nụ cười đột nhiên cứng lại. Là Nhạc Tĩnh Phương.

      hắng giọng cái "Nhạc Đổng. Buổi tối vui vẻ!" cung kính hỏi thăm.

      Đầu bên kia im lặng, nếu phải mơ hồ nghe thấy có tiếng hít thở, còn tưởng là có người muốn đùa mình.

      "Là kiến trúc sư Trì sao?" Giọng trong trẻo, dịu dàng, nghe quen tai.

      "Là tôi. Còn là?"

      " xin lỗi, có chút thất lễ, Nhạc Đổng toilet. Tôi mượn điện thoại của chị ấy chút. Tôi là Tống Dĩnh là giám đốc của ngân hàng Vinh Phát, chúng ta từng gặp qua lần ở khu du lịch, biết có nhớ ?"

      "Có chút ấn tượng." Trì Linh Đồng trả lời như người mộng du.

      "Tôi vừa mới thấy và Bùi Địch Thanh ăn với nhau. chuyện qua điện thoại được tiện lắm, chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi chuyện tiếp được ?" xong, ta đưa địa chỉ.

      Trì Linh Đồng giật mình, cười : "Được. Tôi đến."
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 4.1:

      Edit: Thiên Kết

      Địa điểm Tống Dĩnh hẹn chính là nhà hàng SecondCup, đối diện với quán trà Cảnh Thức.

      Lướt qua ánh đèn mê ly, nhạc mang theo hưởng tâm linh của vùng rừng nhiệt đới, Trì Linh Đồng nhìn thấy Tống Dinh ngồi ở bàn gần cửa sổ, ngón tay ưu nhã kẹp điếu thuốc, mùi thuốc lá mang theo mùi vị bạch hà đặc trưng.

      Nhạc Tĩnh Phương có ở đây.

      Tống Dĩnh nhìn thấy Trì Linh Đồng nhàn nhạt gật đầu cái, dùng tay ra dấu mời ngồi, sau đó rung chuông gọi nhân viên phục vụ tới,

      cần, tôi ngay.” Trì Linh Đồng nhận lấy ly nước chanh từ người phục vụ rồi lẽ phép cười tiếng.

      yên tâm, Nhạc đổng nhìn thấy cùng với Bùi Địch Thanh chung với nhau, tôi làm cho chị ta trở về trước rồi.” Tống Dĩnh dụi tắt điếu thuốc, hàng lông mi dài chậm rãi nâng lên.

      “Ồ.” Trì Linh Đồng cố gắng trưng ra bộ dạng vui vẻ dễ gần, nụ cười môi luôn ôn hòa, lặng lẽ đợi phần tiếp theo của Tống đại mỹ nữ.

      Tống Dĩnh cũng có lòng vòng, trực tiếp hỏi: “ có nghĩ muốn đổi chỗ làm có đãi ngộ tốt hơn ?”

      Trì Linh Đồng cười đến rạng rỡ: “Tống tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi.” Có liên quan gì tới chị sao?

      Tống Dĩnh dường như cũng hiểu ý, tiếp tục hỏi: “Tôi cùng với Nhạc đổng có chuyện qua, ra kiến trúc sư của Thái Hoa so với Hằng Vũ cũng thua kém là bao, mà so với những người khác còn có chút đặc biệt hơn. hẳn phải hiểu được cái gì gọi là lòng biết ơn.”

      “Cha mẹ cúng thầy giáo của tôi từ trước đến nay cũng chưa từng như vậy, họ luôn dạy tôi con người phải biết hướng lên chỗ cao, còn nước phải chảy về chỗ trũng, đây chính là chân lý thường tình.” Trì Linh Đồng thu hồi nụ cười, con ngươi đen láy mà lạnh lẽo, giọng mang vài phần cứng rắn. hiểu vị Tống mỹ nữ này được ai cho chút quyền lợi, mà lại ở trước mặt thuyết giảng về đạo đức?

      Tống Dĩnh khinh miệt trừng mắt nhìn : “Chỉ sợ là có dụng ý khác mà thôi.”

      “Đây là có ý gì chứ?” Trì Linh Đồng mắt sáng như đuốc, chút nào né tránh.

      Khóe miệng Tống Dĩnh tao nhã cong lên: “Nhạc đổng Trì tiểu thư là thông minh, nhất định hiểu được cái gì là thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

      “Nhạc đổng có khoa trương, tôi xác thực là có ngu ngốc, nhưng tôi cũng phải là người am hiểu phán đoán lòng dạ người khác. Ví dụ như Tống tiểu thư đêm nay gọi điện thoại hẹn gặp tôi như này. , tôi tới cũng phải bởi vì Tống tiểu thư mà là vì Nhạc đổng. Còn về phần tương lại, thế giới quan của tôi, ba mẹ cũng đặt quá nhiều kỳ vọng nhưng cũng dạy bảo hai điều, những thứ này đều nhọc công Tống tiểu thư quan tâm rồi. Phụ nữ mà để ý nhiều quá, mau già lắm. Nếu bởi vì là tôi khiến cho Tống tiểu thư xuất nếp nhăn, tội của tôi quả lớn.”

      Tống Dĩnh bưng ly cà phê lên, nhưng chưa chạm vào miệng lại buông xuống, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, sắc mặt hơi căng thẳng: “Nếu như người gọi cuộc điện thoại này cho là Nhạc đổng, chỉ sợ lúc này phải dọn dẹp hậu quả chút đấy.”

      Trì Linh Đồng cười: “Vậy có liên quan gì, Bùi Địch Thanh cũng theo xách giỏ xách giùm tôi rồi cùng lên.”

      tự tin như vậy sao?” Tống Dĩnh cười lạnh: “Có thể Trì tiểu thư còn chưa biết, tôi chính là vợ của trai Bùi Địch Thanh, Bùi Địch Văn.”

      “Ồ.” Trì Linh Đồng kéo dài giọng diệu, vẻ mặt vẫn tự nhiên: “ như vậy, hình như tôi cũng có chút hiểu.

      Chị dâu cả như mẹ, cho nên cần phải quan tâm đến Bùi Địch Thanh như vậy. Nhưng là sợ ấy dạy hư tôi, hay là sợ tôi làm hư ấy? Nếu như là vế trước, tại người ngồi ở đây nghe giáo huấn hẳn là phải ấy. có phải gọi nhầm số hay ?”

      Tống Dĩnh im lặng lúc lâu ra lời, sức kiềm chế tệ, vẻ mặt cùng với giọng vào lúc này cũng có bao nhiêu khác thường.

      biết địa vị của nhà họ Bùi ở Hongkong là gì ?” ta bắt đầu đặt câu hỏi.

      Trì Linh Đồng cười, cảm giác Tống đại mỹ nữ này bị điên rồi, ra câu nào cũng thèm quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác.

      “Hằng Vũ dưới bàn tay của Bùi Thiên Lỗi mới có được như ngày hôm nay, đến

      bây giờ được ba đời, ở Hongkong cùng với nhà họ Lý rất có tiếng tăm, chỉ là nhà họ Bùi tương đối kín đáo, cho nên cầu của lão gia đối với Bùi Địch Thanh rất cao, nếu phải là thiên kim tiểu thư tuyệt đối cưới. hiểu ?"

      Trì Linh Đồng nháy nháy đôi mắt thuần khiết mấy cái: "Tôi hiểu."

      Tống Dĩnh khẽ cắn xuống bờ môi xinh đẹp: "Người như , vào cửa sau của nhà họ Bùi cũng đủ tư cách."

      Trong lòng Trì Linh Đồng thầm than thở --

      "Vậy cái gì có thể vào cửa trước? Giống như Tống tiểu thư vậy sao, à, đúng, giá trị con người của Tống tiểu thư so với Bùi Địch Thanh cao hơn, theo như vậy mà , người lấy ấy phải có dung mạo xấu hơn Tống tiểu thư, vóc người kém hơn chút, xuất thân thấp kém hơn chút, tiền cũng ít hơn chút, mọi thứ đều vượt qua được khỏi Tống tiểu thư đúng ?"

      Trì Linh Đồng thành công đánh trả lại, gương mặt của Tống Dĩnh thoáng đỏ lên.

      "Chỉ là những việc này đều là việc của nhà họ Bùi, cho tôi nghe làm gì?"

      " đối với Bùi Địch Thanh có mơ mộng gì chứ?" Nét mặt Tống Dĩnh trở nên dữ tợn.

      "Tất nhiên là có." Trì Linh Đồng thản nhiên nháy mắt: "Tôi cũng chỉ là bình thường, đương nhiên cũng muốn mình là bé Lọ Lem còn Bùi Địch Thanh tài mạo song toàn làm bạch mã hoàng tử của mình."

      "Vậy nên sớm cắt đứt , cho biết, có cửa đâu."

      "Tại sao? Bởi vì tôi trẻ hơn so với , thông minh hơn so với , xinh đẹp hơn ?" Trì Linh Đồng khiêm tốn hỏi.

      "." Khuôn mặt Tống Dĩnh trở nên vặn vẹo, tay bưng ly cà phê lên rồi đặt mạnh xuống bàn: " đủ tư cách so với tôi sao?"

      "Tôi cũng cảm thấy chúng ta cùng dạng người." Trì Linh Đồng gật đầu.

      " đúng là tự biết thân biết phận." Tống Dĩnh hừ lạnh .

      "Chỉ là, tôi cảm thấy nếu như chúng ta cùng lúc gặp được Bùi Địch Thanh, khả năng tôi được gả vào nhà họ Bùi cao hơn ."

      Tống Dĩnh nhìn chằm chằm hồi lâu, bộ mặt châm chọc, giống như nghe câu chuyện hết sức khôi hài.

      "Nhìn chung hoàng gia các nước, trừ thái tử lấy vợ, mới cần môn đăng hộ đối, còn đối với những hoàng tử khác cầu cũng quá khắt khe. xem, đến ngay cả Tổng thống Pháp* cũng cưới người mẫu có thể cởi đồ trước mọi người, thế giới này có gì là thể. Con trai trưởng nhà họ Bùi lấy thiên kim tiểu thư mặt dán chữ Tiền, đến lượt Bùi Địch Thanh cũng như vậy thấy quá áp lực sao?

      Tống tiểu thư, có biết thế kỷ hai mươi mốt có cái gì là giá trị nhất ? phải là kim cương, cũng phải là vàng, càng phải là Euro hay Dollar mà chính là nhân tài. Kinh tế có chu kỳ, tiền tệ bị mất giá, duy chỉ có nhân tài là vô giá. trùng hợp, tôi học ngành kiến trúc, tay cầm N giải thưởng, cũng được ăn thông minh, ông ấy vì mấy con số có hạn trong tài khoản ngân hàng mà buông tha khối tiềm lực vô hạn hay sao?"

      *Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy kết hôn cùng Carla Bruni Sarkozy (tên Bruni Tedeschi; sinh ngày 23 tháng 12 năm 1967) là ca sĩ, nhạc sĩ và siêu mẫu người Ý.

      Trì Linh Đồng giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt, xấu hổ, hôm nay da mặt dày đến mức sợ là xe tăng cũng có thể cán qua mà xứt mẻ gì rồi.

      " biết xấu hổ. Người giống như , Hằng Vũ có đống."

      Trì Linh Đồng bình tĩnh cười: " phải là dân trong nghề, thể nào mà hiểu được."

      "Nếu như là nhân tài, như vậy Bùi Địch Thanh ở cùng với cũng phải xuất phát từ tình , mà là suy nghĩ thay cho công ty, cũng nên hiểu sai ý của ấy."

      Trì Linh Đồng cảm thấy hôm nay hết sức lịch rồi, rất cho Tống mỹ nữ mặt mũi, đáng tiếc người ta cảm kích, cũng có hứng thú hùa theo nữa.

      "Tống tiểu thư." bưng ly nước chanh lên thấm giọng cái: "Tôi so với trẻ tuổi hơn, nhưng cũng phải là người ngây thơ như tưởng tượng, về cuộc sống, tôi có thể cho ít lời khuyên. là chị dâu của Bùi Địch Thanh, quan tâm đến ấy cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng lại chính là bạn cũ của ấy, còn ở đây mà giơ tay giơ chân lên mặt thích hợp. em trai sao lại gả cho , quá trình này như thế nào tôi có quan tâm. Đáng lẽ ra cuộc sống tại của rất viên mãn, như vậy cũng nên chúc phúc cho Bùi Địch Thanh tiếng có được ? Nhưng tại lại ở chỗ này can dự vào chuyện tình cảm của ấy, hình như vẫn là tình cũ khó quên. Chẳng lẽ gả sai người? Hay là cả cá và bàn tay gấu muốn cùng có được?"
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :