1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 25.1:

      Edit: Thiên Kết

      Bóng đêm xuống, thành phố cũng cởi bỏ lớp áo khoác vừa dày vừa nặng, để được màn đêm che chở tận tình. Chiếc xe Mercedes Benz màu đen chậm chậm chạy vào khu vực sau núi, ngọn đèn đường cũng dần dần trở nên thưa thớt, khung cảnh bên ngoài đột nhiên trở nên yên lặng khác thường, cửa sổ xe dần dần được hạ xuống, sườn núi vang vọng tiếng dế kêu.

      “Tổng giám đốc Bùi, mệt rồi, để cho tôi lái xe cho.” Quân Mục Viễn căng thẳng, nắm chặt dây an toàn, đèn chiếu xa ở phía trước làm cho ta thấy vừa rồi xe cua quẹo cái gấp, ta vội vàng nhắm mắt theo bản năng.

      Ông trời ơi, phải Tổng giám đốc Bùi muốn biến con đường núi này thành đường đua xe F1 chứ. Bao nhiêu năm nay làm chuyện điên rồ, cẩn trọng biến ta lúc này thành con thỏ sợ hãi.

      Bùi Địch Thanh im lặng, chuyên chú nhìn về phía trước, môi mỏng mím chặt, đồng hồ bên cạnh tay lái tại hiển thị là bảy giờ rưỡi tối, chết tiệt, vì sao mà hôm nay lại đen đủi như vậy, ấy cho là lại nuốt lời chứ.

      “Tổng giám đốc Bùi, cái hội nghị ở đây cũng nên quá coi trọng, tối nay còn có tiệc rượu, đến nửa đêm mới bắt đầu cao trào, chúng ta rời vào lúc này là quá sớm rồi.” Quân Mục Viễn đưa tay lau mồ hôi lạnh mặt, giọng ngừng run rẩy.

      Bên dưới núi này là biển, lại có nhiều triền dốc khúc quanh, ta cảm thấy rất có khả xe này bị rơi xuống dưới.

      Bùi Địch Thanh vẫn nhìn về phía trước, yên lặng gì. Quân Mục Viễn từ bên này nhìn sang chỉ thấy bóng dáng rất độc.

      Phía trước cuối cùng cũng xuất ánh đèn của làng du lịch, Quân Mục Viễn cuối cùng cũng lặng lẽ mà thở ra.

      “Cậu lái xe đến bãi xe .” Bùi Địch Thanh kịp lái xe về tới bãi, vừa vào tới cổng chính liền từ xe nhảy xuống, gấp rút chạy về khách sạn.

      “Ô.” Quân Mục Viễn theo Bùi Địch Thanh cũng mấy năm nhưng mà hôm nay ta có cảm giác giống như đây là lần đầu tiên mình thấy Bùi Địch Thanh như vậy, cảm giác này có chút xa lạ. Hình như Bùi Địch Thanh đâu phải là người ham danh vọng, nếu đến nay cũng vẫn có nhiều người biết diện mạo của .

      Bùi Địch Thanh vào thang máu, nhìn qua lễ tân cho cười ấm áp,

      lấy điện thoại ra, bấm số của Trì Linh Đồng.

      Cái gì? dừng bước chân lại, lông mày tuấn trở nên nhăn lại. tắt máy.

      khổ sở cười tiếng, việc này cũng phải là lần đầu tiên làm về sau có cần phải cho biết, vô duyên vô vớ mà tắt điện thoại là hành động vô cùng khiếm nhã.

      Có thể giận dữ, có thể tùy hứng, có thể phát tác giận dữ, nhưng thể cả đời gặp lại nhau.

      Cửa thang máy vừa mở, liền quay người chạy đến phòng của Trì Linh Đồng, giơ tay lên gõ cửa hồi lâu, nhưng cũng có tiếng người đáp lại. cố ý gõ rất to, làm cho người ở phòng bên cạnh cũng phải ra ngoài nhìn. Sau đó vội vàng xuống phòng ăn, nhưng bên trong chỉ còn vài vị khách vãng lai.

      liền đến quầy rượu, nơi đó tối nay tụ tập rất nhiều người của diên đàn. Ánh đèn mờ mờ, nhạc vô cùng ám muội, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc tuy nhiên có người mà muốn tìm, ngay cả bóng dáng của Trần Thần cũng thấy đâu.

      định xoay người ra cửa, có người ở đằng sau vỗ vỗ vai , quay đầu lại nhìn thấy Tống Dĩnh điềm nhiên cười tiếng.

      "Bùi Địch Thanh, em chờ nãy giờ." nhạc có chút hơi lớn cho nên ta phải ghé sát vào lỗ tai .

      "Ồ." có nhìn ta, ánh mắt vẫn còn chú ý về đám đông phía trước.

      "Ngày hôm nay có ở đây?" Tống Dĩnh lấy ly rượu từ người phục vụ rồi đưa cho , lắc đầu, trán rịn ra rất nhiều mồ hôi.

      "Tôi Bắc Kinh có công việc." Qủy nha đầu kia đợi ở bờ cát hôm bữa tản bộ chứ?

      Sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng ra cửa.

      "Làm xong việc, vội chạy từ Bắc Kinh về đây?" Tống Dĩnh kinh ngạc, vội vàng theo ra khỏi quầy rượu, trong lòng chợt lan tràn cảm giác mừng rỡ. Từ Thanh Thai đến Bắc Kinh chỉ trong vòng ngày, vội vàng như vậy là bởi vì ta ở đây sao?

      "Ừ, toi ở đây có chút việc quan trọng."

      "Bùi Địch Thanh, lâu rồi chúng ta chuyện." bước nhanh làm cho Tống Dĩnh theo kịp.

      "' xin lỗi, hôm nay tôi bàn luận chuyện công việc suốt năm giờ, tại muốn chuyện công việc nữa." nhìn mặt ta cái, mặt mày hề có chút biến đổi.

      "Địch Thanh?" Tống Dĩnh đau lòng nhìn chằm chằm: "Giữa chúng ta trừ công việc, chẳng lẽ còn chuyện gì nữa để sao?"

      "Tôi cho là có, chị dâu." Bước chân bậc cầu thang của hơi dừng lại, ngón tay tay vịn hơi trắng bệch.

      Tống Dĩnh hạ thấp tầm mặt, lông mi dài vương giọt nước mắt: "Bùi Địch Thanh, tàn nhẫn. Em cũng là thân bất do kỷ. Trước kia cũng chuyện như vậy với em."


      Bùi Địch Thanh cười lạnh: "Chị dâu, chúng ta thể mãi sống trong quá khứ, đường còn dài, nên bước về phía trước chứ phải chỉ mãi quay đầu về sau. Chị bây giờ lấy hai, chị nên cảm thấy hạnh phúc."

      "Em hạnh phúc lắm sao?" Tống Dĩnh khổ sở nhìn : " biết Bùi Địch Văn mở rộng thị trường ở Châu Âu, mấy tháng rồi gọi điện cho em hả?"

      "Tôi muốn biết. Tôi có việc gấp, tôi trước." chạy xuống dưới lầu.

      Vừa ra tới cửa gặp chủ tịch diễn đàn.

      "Bùi Địch Than, cậu đâu ngày nay rồi. uống rượu với chúng tôi ." Ông ta kéo Bùi Địch Thanh lại.

      Bùi Địch Thanh cười nhạt: "Tôi tìm Nhạc đổng của Thái Hoa có việc, sau đó tìm ông."

      "Nhạc đổng trở về thành phố rồi."

      "Cái gì? Tất cả người của Thái Hoa đều về?"

      "Đúng. Nhạc đổng sau khi nhận được điện thoại liền vội vã tới đây chào tạm biệt số việc quan trọng cần giải quyết, sau đó ta mang toàn bộ người rời . Cái người quản lý tài vụ có thân thể được khỏe mạnh cũng phải lên xe theo ta về, có lẽ là có chuyện lớn ."

      "Ồ." Hai hàng lông mày tuấn của Bùi Địch Thanh vặn lại.

      Thái Hoa có thể xảy ra chuyện lớn gì?

      Trì Linh Đồng tay ôm gối, vùi mình ngồi ghế salon, cầm tay cuốn sách, lật qua lật lại nhưng chữ cũng có nhìn qua.

      TV mở lên nhưng cũng lười điều chỉnh kênh mà chỉ thẫn thở nhìn. TV chiếu chương trình bán hàng, bán hàng có vóc dáng mảnh mai giới thiệu máy chạy bộ kiểu dáng mới nhất. ta cần phải tôn nhiều tiền để đóng tiền tập thể hình, cần mỗi ngày phải ra ngoài tập thể dục, chỉ cần mỗi tối dành ra tiếng đồng hồ chạy bộ chiếc máy này có vóc dáng thon thả.

      đường trăm phần trăm đàn ông khi nhìn thấy quay đầu nhìn, người phụ nữ trở nên tự tin.

      Ai, phụ nữ bình đẳng mấy trăm năm rồi, mà cho tới bây giờ, tự tin vẫn còn phải nhờ vào đàn ông cho, xã hội này rốt cuộc là ngày càng tiến bộ hay thụt lùi về sau?
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 25.2:

      Edit: Thiên Kết

      “Này, gần đây có phải cậu thất tình ?” Nhan Tiểu Úy từ trong bếp bưng hai ly nước trái cây ra, đưa cho ly.

      Trì Linh Đồng liếc xéo : “Tớ còn làm sao mà thất tình?” chỉ chỉ người hai lần vuột mất trứng chim bồ câu.

      Nhan Tiểu Úy nhún nhún vai: “Đều là chuyện cũ. Cậu có thể trong lòng có gì sao?”

      Trì Linh Đồng khiếp sợ.

      “Cậu xem từ khi cậu ở làng du lịch về, vừa vào cửa tắt điện thoại, ngẩn người chính là mất hồn, nửa ngày cũng câu. Sách ở trong tay cũng chỉ để trang trí, đây đúng là biểu của thất tình nha, hoặc có thể đơn phương nhưng được đáp lại. cho chị đây biết rốt cuộc cậu thích người nào?”

      “Thôi , làm gì có người nào.” Trì Linh Đồng nhấp hớp nước trái cây, tự chủ mà thở dài: “Còn cậu, gần đây có mục tiêu nào mới hả?”

      “Ai, có hai người, nhưng đều là đàn ông lớn tuổi. Có lẽ có chút ý định đánh cược lần nhưng tiền vốn bỏ ra quá nhiều mà phần thắng lại quá . Còn có người nhìn ở bên ngoài ngoài rất ăn chơi, nhưng chỉ cần người vợ ở trong nhà làm tròn bổn phận, dù chết họ cũng chia tay. Cái này cũng giống như vợ chồng già, giống như tay trái cùng với tay phải, mặc dù vuốt ve có cảm giác nhưng thử chém đứt cánh tay xem sao.”

      Trì Linh Đồng bật cười: “Cậu còn phân tích được rất sâu sắc nha.”

      “Đương nhiên, tuổi trẻ có hạn, tớ thể nào lãng phí nữa. Cho nên tại, khi chân mệnh thiên tử của tớ xuất , tớ tuyệt đối buông tay.”

      xảy ra chuyện giống như với Dương Dương nữa chứ?” Trì Linh Đồng trêu ghẹo .

      “Đừng nhức đến Dương Dương nữa, đáy lòng tớ bị tổn thương đây. Ngày hôm nọ gặp ta cùng với bạn dạo phố, bé kia muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng cũng có vóc dáng, nhưng ta lại vô cùng cưng chiều, cho ấy chỗ dựa vững chắc, làm cho tớ cũng có chút hâm mộ.

      Người đàn ông tốt như vậy, tại sao tớ lại để cho ta chạy mất nhỉ. Em , chị đây là người thất bại, em là người có tài có dung mạo, cần phải thay chị đây tìm người đàn ông cấp bậc kim cương. Đúng rồi, cái người lần trước đưa cậu trở về mà đeo đồng hồ Cartier, cậu còn có liên lạc với ta nữa ?”


      lâu có liên lạc.” Trì Linh Đồng ngửa cổ uống cạn ly nước trái cây: “Tớ lên mạng lát rồi ngủ đây, sáng mai công có cuộc họp, tớ muốn ngủ sớm.”


      “Lại hai ngày nay công ty mây đen ngập trời. Tớ nhìn cảnh tượng người quản lý tài vụ ảo não cầm thùng giấy ra ngoài, lại nghĩ đến thảm cảnh của Nhạc đổng, trong lòng cực kỳ bùi ngùi xúc động. Cậu xem, Tổng giám đốc Xa cũng xem như là người đàn ông thành đạt, tại sao lại làm ra cái chuyện như vậy?”


      “Thông minh đời, nhất thời mà hồ đồ.”


      Chuyện lớn của Thái Hoa.


      Xa Thành làm giả con dấu của Nhạc Tĩnh Phương, làm cho người quản lý tài vụ của Thái Hoa chuyển cho ta mười triệu. ta với tài vụ là mượn để quay vòng trong mấy tháng, sau này trả lại. Tài vụ lại biết lúc trước Nhạc Tĩnh Phương có đăng ký với ngân hàng, nếu như mục chuyển khoản của công ty từ năm trăm vạn trở lên chỉ phải có con dấu của chị ta mà còn phải điện thoại thông báo cho chị ta tiếng.


      ra phải chỉ mười triệu này, mà tài vụ cho ta mấy lần mượn ba trăm vạn để quay vòng vốn, chỉ là tiền bạc rất nhanh được ta trả lại, cho nên ai phát ra.


      Nào có ai ngờ, lần thứ tư công việc kinh doanh của Xa Thành thuận lợi, nửa năm trước sang lại cho người khác, mà tại ta mở công ty phân phối điện gia dụng, mà cổ đông chính của công ty chính là mối tình đầu của ta.


      Nhạc Tĩnh Phương sau khi nhận được điện thoại của ngân hàng liền thông báo cho ngân hàng được tiến hành chuyển khoản, chị ta gây lớn tiếng như người bình thường, mà tỉnh táo thầm tìm công ty kiểm toán tới, mọi chuyện rất nhanh bị vỡ lỡ.


      Người quản lý tài vụ của công ty chính là người góp công gây dựng công ty, bởi vì tổn thất tiền bạc cho nên Nhạc Tĩnh Phương khởi tố ta mà để cho ta chủ động từ chức. Những nhân viên khác của bộ phận tài vụ bị sa thải cũng bị điều đến bộ phận khác. Về phần Xa Thành, Nhạc Tĩnh Phương cũng rất nhanh chóng hoàn thành thủ tục li hôn, công ty phân phối đồ điện gia dụng cũng bị Thái Hoa thu mua lại, ta cùng với người cũ tay trắng rời khỏi, những đứa con ở lại với Nhạc Tĩnh Phương.


      Xa Thành chút kiến nghị, cũng để cho ta ngồi tù, Nhạc Tĩnh Phương hết lòng với ta.


      “Người đàn ông này con mẹ nó ra cái gì, ăn trong bát còn nghĩ tới trong nồi, đề phòng đàn ông giống như đề phòng trộm cướp vậy.”


      được bao lâu mà Nhạc Tĩnh Phương gầy đáng kể, mặc dù chị ta đều vùi đầu vào công việc nhưng khi mọi người nhìn thấy chị ta đều dám manh động, chỉ dám thở khẽ.


      mệt mỏi này của chúng ta có tính là gì, Nhạc đổng lúc này biết đau lòng thành cái dạng gì rồi. Tiểu Úy, cậu đàn ông đối với mối tình đầu đều khắc cốt ghi tâm sao?” Trì Linh Đồng cảm giác mình có vấn đề gì hay , tại sao cùng với Hi Vũ có loại cảm giác này? chỉ ước gì có cục tẩy thần kỳ, đem ta lau sạch khỏi cuộc đời .


      “Có lẽ. Khi đó tình cảm rất hồn nhiên, tất cả đều vô cùng tốt đẹp. Hơn nữa, cái gì càng có được càng tốt.”


      Cùng lý luận giống như Khổng Tước, Trì Linh Đồng cười khẽ, vào toilet súc miệng, rồi về phòng mình.


      Máy vi tính vừa mở lên nhìn thấy mấy bức thư điện tử nhấp nháy, liền tắt hòm thư .


      tuần này, Bùi Địch Thanh gọi cho N cuộc điện thoại, nhắn N tin nhắn cùng N bức thư điện tử, nhưng vẫn mực nhận, nhìn, cũng bởi vì bất cứ lý do gì, chẳng qua là lười.


      Bản vẽ Khế Viên cũng xong. Người học thiết kế đều có thói quen, muốn thiết kế căn nhà tương lai cho mình.


      Trì Linh Đồng sau khi cảm thấy căn nhà của mình hoàn hảo rồi, liền muốn nhìn qua lượt. Từ cổng vào bên trong biệt thự có cái hồ nước , bên cạnh hồ nước có thảm cỏ, còn có cây đại thụ lớn, hàng rào màu trắng bao bọc xung quanh. Những người nhau, sống ở đó, rồi sinh con, nuôi con, có lẽ đó mới là căn ‘Nhà’ hoàn hảo.


      từ từ nhìn lượt, rồi vui mừng mỉm cười, tìm USB đem bản vẽ lưu vào, ngày mai chuyển phát nhanh cho Bùi Địch Thanh. cho rằng đây chính là mối liên hệ cuối cùng của bọn họ, về sau còn liên lạc nữa.
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      @khahanhl ko thiếu đâu nàng vì chương 23.2 là pic nên có thể nàng ko đọc đc đó

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 26:

      Edit: Thiên Kết

      Những ngày tiếp theo đều có diễn biến giống như nhau.

      làm, về nhà, ngày nghỉ cùng với Trần Thần, Nhan Tiểu Úy thành nhóm ra ngoài ăn. Đến tối trở về nhà, lúc ngang qua đường Quế Lâm, Trì Linh Đồng nhìn thấy trong quán cà phê quen thuộc có ánh đèn sáng dịu dàng hắt ra, ánh mắt có chút hỗn loạn. biết bao nhiêu lần, cùng với Bùi Địch Thanh hẹn nhau ở chỗ này, chuyện về bản thiết kế, về cuộc đời, cả hai rất vui vẻ khi ở cạnh nhau, hai người còn coi nhau như bạn bè tốt.

      giữa đường mà bỏ cuộc, có lý do.

      Sau nhiều lần bị từ chối nhận điện thoại Bùi Địch Thanh rốt cuộc cũng trả lại cho cuộc sống yên tĩnh.

      Thỉnh thoảng dường như có ảo giác, là hình như chưa từng biết đến người tên là Bùi Địch Thanh, cũng là người đàn ông gọi là Frank.

      Nhạc Tĩnh Phương vượt qua được nỗi đau về Xa Thành, đem toàn bộ tâm tư đặt lên công việc, cho nên cầu đối với nhân viên so với trước kia cao hơn, mà đề phòng với người bên ngoài cũng trở nên thâm sâu hơn. Phòng thiết kế vốn ban đầu chỉ tiếp nhận những công trình của công ty nhưng lúc này được mở rộng ra cả bên ngoài. Bản vẽ biệt thự tư nhân, nhà trọ, thiết kế nội thất, dù chỉ là công trình nho cũng nhận. Vì muốn đề phòng kiến trúc sư công ty bên ngoài tự mình nhận việc cho nên Nhạc Tĩnh Phương cầu dù có là bản thiết kế gì cũng phải do hai người trong phòng hợp tác làm chung. Vì vậy, Trần Thần cùng với Trì Linh Đồng liền kết hợp lại thành đội, dính với nhau như hình với bóng.

      Về các dự án biển, hôm qua Chính phủ Thanh Thai cũng chính thức mở cuộc họp báo lớn truyền hình, các công ty địa ốc có tiếng tăm cũng đều được mời đến. Trì Linh Đồng , xin phép nghỉ, là Trần Thần cùng với Nhạc Tĩnh Phương . Buổi tối, ta hưng phấn gọi điện thoại cho , kể Bùi Địch Thanh chủ động tới bắt tay ta chào hỏi. nhàng ồ tiếng rồi lại quay người ăn cơm.

      Trì Linh Đồng xin nghỉ mười hai ngày, làm vậy để tiếp đón người khách ở xa mới đến. Người khác này tuổi năm mươi, vóc người cao lơn, tóc hoa râm, mắt to mày rậm, người tản ra cỗ khí khiếp người.

      Người khác này là bạn của Đàm Trân, tên gọi là Quan Đạt, ông là Cục trưởng của công an tỉnh, ông là tới Thanh Thai để công tác, nhưng ra là muốn đặc biệt đến thăm Trì Linh Đồng.

      Quan Đạt có nhiều cấp dưới giữ chức vị quan trọng ở Thanh Thai, nghe có rất nhiều người muốn tiếp đãi ông nhưng ông mực từ chối, đem toàn bộ thời gian của mình dành cho Trì Linh Đồng. Tự thân ông lái xe, còn Trì Linh Đồng làm nhiệm vụ dẫn đường, hai người lái xe vòng quanh những bãi tắm, rồi đến quảng trường lớn ở Thanh Thai, buổi tối Trì Linh Đồng mời ông ăn hải sản.

      Ngày thứ hai, Quan Đạt muốn mang Trì Linh Đồng gặp người bạn tốt, sau này nếu Trì Linh Đồng có chuyện gì cứ đến nhờ vả bạn của ông. Ông Trì Linh Đồng ở nhà trọ đợi ông, ông qua đón .

      Trì Linh Đồng đứng ở dưới nhà trọ lát nhìn thấy chiếc xe Jeep màu xanh quân đội chạy tới. Cửa xe vừa mới mở ra làm cho Trì Linh Đồng sửng sốt.

      Người lái xe là Tiêu Tử Thần.

      “Là chú Quan tôi tới đón .” Tiêu Tử Thần đỡ mắt kính, vẻ mặt vô cùng hiền lành.

      phải cha cùng với bác Quan là bạn tốt chứ?” Trì Linh Đồng cười cười.

      “Lúc nhà tôi còn ở Tây Xương, chú Quan chính là khách quen của nhà tôi.”

      “Thế giới này .” Trì Linh Đồng nhanh chóng lên xe, chợt giống như nhớ ra cái gì liền hỏi: “Tại sao lại ở Thanh Thai?”

      Tiêu Tử Thần đặt tay lên tay lái, mười ngón tay của thon dài, trắng nõn, thanh tú làm cho phụ nữ cũng phải đố kỵ: “ tháng tôi trở về Thanh Thai hai lần, nếu mẹ tôi cũng nhận ra tôi là ai rồi.”


      “Ồ.” sống ở Thanh Thai hai năm, có hai mươi tư cơ hội để gặp mặt nhưng trước giờ Khổng Tước chưa từng tới. khỏi đổ mồ hôi, lưới trời tuy thưa, núi di chuyển nước di chuyển, Tiêu Hoa cùng với Quan Đạt lại là bạn tốt. Mà Quan Đạt bao lâu nữa trở thành cha dượng của .

      Nhưng mối quan hệ của cùng với Tiêu Tử Thần có gì thay đổi ?

      Trì Linh Đồng cảm thấy có lúc Khổng Tước có chút thần kinh ổn định.

      “Bây giờ chúng ta tới nhà sao?” Trì Linh Đồng hỏi.

      “Ừ. Tử Hoàn rất thích chú Quan, buổi tối chúng ta cùng nhau đến Mỹ Thực quán ăn lẩu.” Con mọt sách trả lời cách nghiêm túc.

      “À tôi có chút nhớ Tử Hoàn nha. ấy tặng tôi vé giảm giá nhưng còn chưa dùng tới, tôi muốn chờ đến khi trời lạnh mới .”

      Tiêu Tử Thần cười cười: “ ra mở máy điều hòa cũng có khi ăn lẩu, mới người Thanh Thai biết cách hưởng thụ.”

      “Lạnh nóng luân phiên, rất kích thích đúng . Mà sao lại lối này?” Phương hướng chiếc xe chạy là hướng lên đường cao tốc ra sân bay.

      “Chú Quan cùng với cha tôi thích nhất là tán gẫu chuyện ngày xưa, nhưng chuyện đó chúng ta hề có chút hứng thú nào đâu. Tôi dẫn dạo chút, lát nữa gần tới giờ cơm trở về, tôi đường gặp phải kẹt xe.”

      Trì Linh Đồng liếc mắt nhìn Tiêu Tử Thần, bởi vì vẫn nhìn thẳng về con đường trước mặt nên chỉ nhìn thấy gò má của , cùng với hàng lông mày trơn bóng như ngọc. Con người này đúng là bác sỹ kiệt xuất nhưng lại rất vụng về trong tình cảm, là người đáng để cho Khổng Tước quý trọng.

      hỏi chuyện và Khổng Trước mà cũng ra.

      Xe chạy đến sân bay rồi lại quay đầu về, hai người dọc theo những con đường ven biển mất hai tiếng mới trở về bên trong nội thành.

      Thanh Thai nằm ở vị trí có chút chiếc về hướng Bắc cho nên mùa hè rất ngắn, mùa thu là dài nhất. Chỉ trong nháy mắt gió lạnh len lỏi vào trong xe, đường Quế Lâm rải đầy lá ngô đồng rụng, khi dẫm lên nghe thấy tiếng sào sạt.

      ngờ, ngờ, Tiểu Trì cùng với nhà chúng ta lại có duyên như vậy.” Tiêu Hoa vui vẻ .

      Quan Đạt mỉm cười nhìn Tiêu Tử Thần: “Mấy năm gặp, Tử Thần càng ngày càng tuấn ra. Cháu có bạn chưa?” tới lời này ông lại quay qua nhìn Tiêu Hoa.

      “Có rồi, trùng hợp lại là bạn của Tiểu Trì.”

      Quan Đạt có chút tiếc mà chép miệng: “Đáng tiếc.”

      Tiêu Hoa tiếp lời, hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi gật đầu cái: “Quả .” Nếu hai người bọn họ thân lại càng thân hơn rồi.

      “Đáng tiếc cái gì, phải còn có con thay thế sao?” Tiêu Tử Hoàn chạy đến tiếp Quan Đạt ăn cơm. Hôm nay, ta ăn mặc tương đối bình thường, nhưng lỗ tai vẫn còn chiếc khoen tai khiến cho Tiêu Hoa nhíu mày.

      “Cháu? Chú yên tâm.” Quan Đạt lắc lắc đầu: “Cháu quá đào hoa, chú yên tâm giao Đồng Đồng nhà chú cho cháu.”

      trở thành Đồng Đồng nhà ông rồi à.” Tiêu Hoa trêu ghẹo , vợ Quan Đạt mười năm trước vì mắc bệnh mà qua đời, dưới gối ông cũng có con cái, mặc kệ người ta khuyên bảo như thế nào, ông vẫn chịu tái giá. Ông vốn tưởng Quan Đạt ở vậy cả đời, ngờ đến tuổi này rồi mà lại động lòng. Ông quan sát Trì Linh Đồng ngồi ở chỗ xem TV nghĩ thầm, chắc mẹ cũng là người phụ nữ vô cùng dịu dàng.

      Mặt Quan Đạt hơi đỏ lên, giọng : “Tôi vừa gặp Đồng đồng trì trong lòng coi con bé như con của mình rồi, cho nên lão Tiêu, Đồng Đồng ở chỗ này mình, ông phải giúp tôi

      THONG THẢ ĐẾN CHẬM C26

      Để ý con bé nhiều chút.”


      “Yên tâm chú Quan, chuyện này cứ để cháu lo.” Tiêu Tử Hoàn vỗ ngực cái, cười lơn .


      Tiêu Hoa cùng với Quan Đạt nhìn nhau cười to, tiếng cười làm cho Trì Linh Đồng quay đầu qua. nhìn xung quanh chút, ah, tại sao lại nhìn thấy mẹ của Tiêu Tử Thần?


      “Mẹ tôi hôm nay muốn diễn tập phòng chống động đất cho nên vẫn còn ở trong hầm trú .” Tiêu Tử Thần giọng .


      “Hầm trú ?”


      “Chính là phòng của bà.”


      “Ồ.” Trì Linh Đồng nâng khóe miệng lên, cảm thấy nếu như ở bên cạnh mẹ ta học được ít từ mới.


      Đến lúc đường phố bắt đầu lên đèn, Tiêu Tử Hoàn tự mình lái xe đưa bốn người đến Mỹ Thực Quán, còn đặc biệt sắp xếp cho họ vào gian phòng bao lớn nhất, hải sản, cháo gà, lẩu cay, mỗi loại đều được kêu lên, đồ ăn ở đây toàn là những thứ tươi mới nhất, rượu cùng là rượu Mao Đài được Tử Hoàn cất giữ riêng. ta cũng ra ngoài chào hỏi khách hàng, mà ngồi ở bàn cùng uống rượu với Quan Đạt, còn tiện thể chọc ghẹo cho Trì Linh Đồng cười.


      Trì Linh Đồng quả có bản lĩnh ăn cay cho nên chỉ uống ít cháo gà, còn những món ăn khác cũng ăn nhiều lắm, thân thể bởi vì đồ ăn cay mà trở nên nóng ran, nhưng cũng dám lên tiếng, chỉ quá nóng, muốn ra ngoài mua chút đồ uống lạnh. nhớ kế bên Mỹ Thực Quán có tiệm kem.


      “Để tôi cho.” Tiêu Tử Hoàn xung phong nhận việc mua.


      cần, đúng lúc tôi mới ăn no, muốn lại chút cho dễ tiêu.” cười cười với Quan Đạt rồi : “Cháu quay trở lại nhanh thôi.”


      Rời khỏi phòng ăn, che miệng giật giật vì cay mà ra khỏi cửa chính của Mỹ Thực quán. cảm thấy Quan Đạt đối xử với tốt làm cho cách nào mà ghét ông được, nhưng việc ông muốn thay thế vị trí của Trì Minh Chi trong lòng vẫn cảm thấy quen. CẢm giác này thể thành lời, nên chỉ có thể để nó ở trong lòng.


      Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, Trì Minh Chi gây ra lỗi lầm như vậy, Đàm Trân cũng nhất thiết phải thủ tiết vì , nêu như có người bà nên đáp lại.


      Chỉ là, Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, cảm tượng gia đình ấm áp ngày xưa chợt vỡ tan tành, chút dấu vết cũng còn. Trì Minh Chi có gia đình mới, Đàm Trân cũng có gia đình mới, còn ?


      Trì Linh Đồng hít sâu hơi gió biển, mở mắt, cúi đầu về phía tiệm kem.


      “Linh Đồng?” Sau lưng cợt vang lên giọng có vài phần chắc chắn nhưng rất vui vẻ.


      Giọng này hề xa lạ, sợ run lên, cắn môi cái rồi quay đầu lại, mặt liền khôi phục bộ dạng lễ phép bình thường: “Tổng giám đốc Bùi, trùng hợp quá, cũng tới đây ăn lẩu?”


      Khuôn mặt Bùi Địch Thanh giờ phút này giống như vứt bỏ được buồn phiền: “Gần đây em rất bận?”


      “Cũng tạm, cũng tạm, gần đây nhận mấy công trình nên có chút bận.”


      “Bận đến mức thời gian nhận điện thoại cũng có?” đến gần .


      cười khúc khích, từ từ lùi về phía sau: “Là như thế này Tổng giám đốc Bùi, Nhạc tổng của chúng tôi dạo gần đây tâm tình tốt, cho nên tôi muốn liên lạc nhiều với , nếu lỡ như truyền tới tai chị ấy, giống như hướng lên miệng vết thương của chị ấy mà rắc muối, cái này tốt.”


      “Bất kỳ cấp nào cũng có quyền hạn chế tự do kết bạn của cấp dưới.” mặt bày ra biểu tình “Em ở đây cố tình xằng” mà giận dữ


      “Quan hệ giữa chúng ta giống như vậy.”


      “Cái gì mà giống?” Mặt của dường như sắp dán lên da mặt , khine61 cho dường như có thể đếm được số lông mi của .


      “Địch…..Đối với hai bên.” nhanh chóng nghiêng mặt sang bên.


      “Trì Linh Đồng.” yên lặng nhìn .


      Lúc mới quen lễ phép xưng hô với là ”Trì tiểu thư.”


      Sau này, khi quen thân hơn gọi là “Linh Đồng.


      Sau khi quen thân hơn chút nữa, lúc dạo bờ cát còn thân mật gọi là “Quỷ nha đầu.”


      cũng chưa bao giờ nghiêm túc gọi cả họ lẫn tên của .


      Bây giờ đột nhiên nghe được , trong đầu thoáng trống rỗng, giống như bị dính cái bùa chú nào đó, thể nhúc nhích được.


      “Em cần tránh né .” từng chữ: “ thích em rồi.”


      sững sờ, hồi lâu mới nghe được giọng của mình thốt lên: “À cảm ơn.”


      nhanh nhẹn nắm lấy tay , hiểu thái độ của lúc này là gì: “Em có gì khác để sao?”


      suy nghĩ chút: “Tôi dường như phải là chén canh vong tình của .
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN 2:

      Lời đầu:

      Trà hoa hồng: là pha trộn giữa hoa hồng cùng với búp trà, đem cả hai trộn lẫn vào với nhau theo tỷ lệ thích hợp, sau đó sử dụng công nghệ đại để chế biến. Mùi thơm của trà nhàng, nhưng cũng làm mất mùi của lá trà và hoa hồng. Uống trà này có tác dụng tốt cho làn da, cũng như có tác dụng tốt đối với tinh thần. Giống như tình nhàng tới mà dễ dàng phát ra, làm cho người ta rung động đến tận trái tim, tinh thần vui vẻ.


      CHƯƠNG 1.1:

      Edit: Thiên Kết

      Kem Cornetto có mùi vị hấp dẫn, thơm mềm ngon ngọt, nhưng cũng thể nào xoa dịu được lửa nóng ở đáy lòng Trì Linh Đồng.

      vẩy vẩy bàn tay dính kem, có nhìn lại bé bán kem nhiệt tình có khuôn mặt tươi cười mà quay người ra.

      Đèn trước cửa Mỹ Thực quán sáng trưng, nhân viên phụ trách giữ xe loay hoay đầu đầy mồ hôi, trước cửa quán có bên hông gắn máy bộ đàm mìm cười xin lỗi khách hàng.

      Bùi Địch Thanh còn ở chỗ đó.

      Trì Linh Đồng bước vào phòng ăn, Quan Ấn Đạt lo lắng hỏi: “Sao cháu lại lâu vậy?” Cái đĩa trước mặt lúc này chất đầy thức ăn được nấu chín mà tôm lúc này cũng được lột sạch vỏ, đặt ngay ngắn trong bát.

      Trì Linh Đồng biết đây là của ai làm, người đàn ông lớn tuổi lòng thương , trong thương đó còn có chút lấy lòng. Khi ông quyết định thổ lộ với Đàm Trân cũng đặc biệt chạy tới Thanh Thai để hỏi ý kiến của . Ông là người mạnh mẽ nhưng cũng có lúc vô cùng dịu dàng, ông nhất định có thể xoa dịu vết thương lòng mà cha mang lại cho mẹ.

      “Cháu tiện thể ra ngoài hóng gió.” Nghĩ tới đây, tâm tình bỗng trở lại bình thường, hướng về phía ông cười khéo léo cái rồi gắp tôm bỏ vào miệng. bị dị ứng với tôm, nhưng cũng đành lòng cự tuyệt tấm lòng của ông.

      “Em mà về kịp chú Quan sai dán thông báo tìm người rồi.” Tiêu Tử Hoàn uống nhiều rượu, gương mặt ta lúc này đỏ như Quan Công, cho nên khi chuyện lời cũng còn ràng.

      Trì Linh Đồng muốn cùng ta nhiều, chỉ sợ dứt ra được, nhìn sang bình rượu cạn tới đáy, Quan Đạt cùng với Tiêu Hoa mặt mày cũng đỏ tía lia, chỉ còn có Tiêu Tử Thần cẫn giữ được vẻ tỉnh táo, hình như hề uống giọt rượu nào.

      Sau khi ăn xong mọi người chuẩn bị rời khỏi quán, Quan Đạt cùng với Tiêu Hoa lúc này bước chân thấp chân cao. Trì Linh Đồng cùng với Tiêu tử Thần lúc này thể đỡ hết tất cả mọi người cho nên Tiêu tử Hoàn liền bảo nhân viên phục vụ lái xe của Tiêu Tử Thần tới.

      “Đồng Đồng, Đàm Trân từ cháu sợ tất cả các loại phương tiện giao thông cho nên thể ngồi xe đò. Cho nên chú muốn……..

      Chờ chú cùng……..Đàm Trân nghỉ hưu, chúng ta liền chuyển nhà đến Thanh Thai, cháu về sau…….Cũng cần phải chạy tới chạy lui,

      có được ?” Tâm tình Quan Đạt dường như rất vui vẻ, ông vuốt tóc Trì Linh Đồng, cười vui vẻ giống như ông già Noel.

      “Được ạ.” Trì Linh Đồng cật lực cắn môi, đôi vai mảnh khảnh của lúc này thể chống đỡ nổi thân thể Quan Đạt, mỗi bước đều run run.

      Quan Đạt lại đột nhiên tiếp: “Quan Đạt tôi cả đời kham khổ, chưa bao giờ lại nghĩ đến khi lớn tuổi như này còn được vui vẻ… Vợ dịu dàng đức hạnh, con thông minh xinh đẹp, đối với đàn ông như vậy còn muốn gì hơn nữa.”

      Giọng của ông vang xa, làm cho những người khác đều chú ý qua bên này.

      “Xuỵt.” Trì Linh Đồng giơ ngón tay trỏ lên, giống như dỗ dành đứa bé: “Bác Quan, chúng ta giữ yên lặng chút, đừng quấy rầy đến những người khác.”

      “Bác nghe Đồng Đồng.” Quan Đạt im lặng, ngoan ngoãn bám lấy bả vai .

      “Trì Linh Đồng của Thái Hoa.” căn phòng ăn khác vừa mở cửa, Quân Mục Viễn mỉm cười dẫn khách ra ngoài. Bùi Địch Thanh ra cuối cùng, vừa ngẩng đầu lên liền lập tức quay về nhìn Bùi Địch Thanh.

      “Hả?” Bùi Địch Thanh đáp lời , khí xung quanh phút chốc trở nên áp lực, trong con ngươi phát ra tia lạnh lùng, làm cho Quân Mục Viễn phải rùng mình cái.

      “Mục Viễn, cậu tiễn khách , tôi còn có chút việc.” Bùi Địch Thanh nhàn nhạt .

      Quân Mục Viễn nào dám nhiều, ta tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Trì Linh Đồng, lúc này cũng nhìn thấy ta, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển nơi khác.

      chiếc xe Jeep quân đội dừng trước mặt , cẩn thận đỡ Quan Đạt lên hàng ghế sau. Tiêu Tử Thần đem Tiêu Hoa đặt vào ghế lái phụ. Tiểu Tử Hoàn ở ngoài cửa sổ xe, lay lay người Quan Đạt: “Chú Quan, chú cứ yên tâm… Đồng Đồng sau này cứ để cháu lo, cháu quan tâm ấy tốt.”

      “Ừ… được phép bắt nạt Đồng Đồng.” Quan Đạt trả lời xong liền cúi đầu ngủ thiếp . Tiêu Hoa ngồi ở phía trước cũng phát ra tiếng ngáy.

      Trì Linh Đồng bật cười, hai người này uống rượu cũng tệ.

      “Tử Hoàn, em về nhà sao?” Tiêu Tử Thần hỏi.

      “Hắc, em còn có hẹn với người đẹp Đồng Đồng… Em cũng đừng cóp đố kỵ, chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi, tấm lòng cùng với thân thể đều dành hết cho em rồi.”

      “Hứ, hứ…” Trì Linh Đồng đỏ mặt lên, thúc giục Tiêu Tử Thần: “ mau lái xe , đừng để ý đến tên quỷ say đó nữa.”

      “Người đẹp, sau khi say mới ra được những lời lòng, Đồng Đồng…” Tử Hoàn gọi to tên của Trì Linh Đồng, sau đó kèm theo nụ hôn gió.

      Trì Linh Đồng bị bộ dạng kia của ta chọc cười ha ha, sau khi xe chạy được lúc lâu mà tiếng cười vẫn chưa dứt.

      “Tâm tình của hình như rất tốt.” Tiêu Tử Thần nhìn vào kính chiếu hậu hỏi .

      “Tâm tình của tôi vẫn luôn tốt, Tiêu Tử Thần, em trai có lúc tính tình rất đáng , hoàn toàn khác xa với .”

      “Tôi quá cứng ngắc rồi.” Tiêu Tử Thần chuyện vô cùng nghiêm túc.

      Trì Linh Đồng nhịn cười: “ cũng biết?”

      “Khổng Tước chỉ qua lần, nhưng ấy bảo đây là ưu điểm của tôi, cũng chín là nguyên nhân ấy tôi.”

      “Thầy giáo Tiêu, tôi có thể hỏi chút về tình sử ? Tôi trước, lúc họp lớp mười hai tôi có người nhưng sau khi tốt nghiệp liền chia tay. Nếu như thấy phiền cũng ra .” Trì Linh Đồng cảm thấy rất tò mò, người đàn ông này biết cái gì gọi là sao?

      Tiêu Tử Thần im lặng hồi lâu, trong lúc đợi đèn xanh ở ngã tư đường chợt mở miệng : “Lúc đại học tôi cũng từng thích qua bạn nữ, từ bạn bè đến bạn thân cũng được bốn năm.”

      “Sau đó sao?” Chuyện này sao giống ly nước lọc quá vậy, chút mùi vị cũng có.

      “Sau đó ấy trở thành bạn của người khác, mới kết hôn vào năm ngoái.” Sắc mặt Tiêu Tử Thần hề biến đổi mà .

      chưa từng thổ lộ với ấy?” Trì Linh Đồng cười.

      “Khi đó tôi tương đối bận rộn.”

      Trì Linh Đồng thiếu chút nữa té xỉu, trả lời quá mức thà: “Vậy bây giờ rất rảnh rỗi?” Đừng , con mọt sách ngốc nghếch này may mà gặp phải Khổng Tước là cao thủ tình trường, nếu như ta gặp phải người nhút nhát có lẽ cả đời cũng chỉ có thể chơi trò thầm mến.

      “Ừm.” Tiêu Tử Thần nghiêm túc gật đầu cái, đèn xanh cũng sáng lên, ta khởi động xe chạy .

      Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà trọ trước, Quan Đạt tối nay muốn ở nhà , cũng trong nhà có người giúp việc khiến cho Trì Linh Đồng cảm thấy lo lắng.

      Trì Linh Đồng cũng khách khí, để cho dừng xe ở trước cửa chung cư, sau khi xuống xe liền vẫy tay tạm biệt.

      Ở bên ngoài ngày Trì Linh Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, cúi đầu ngáp dài, khi ngang qua tàng cây lớn bất thình lình có đôi tay dài vươn ra kéo cánh tay lại.
      Last edited by a moderator: 25/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :