1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 22.2:

      Edit: Thiên Kết

      khẽ mỉm cười: “Cái đó tôi tự có biện pháp. Sau khi tiệc tan đừng tắm vội, tôi gọi điện thoại cho .”

      “Ừm.” nháy mắt, tới cửa, quay đầu lại dí dỏm khoát khoát tay với .

      Bùi Địch Thanh cười cưng chiều tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay mình, lúc nãy giúp chỉnh trang lại lễ phục vô tình chạm vào da thịt mềm mại của , ngón tay cảm thấy vô cùng nóng bỏng, nơi cổ họng cũng cảm thấy mặc kẹt cái gì đó mà hô hấp thông.

      vẫn chỉ là bé, còn chưa đến mức đó chứ?

      bật cười lắc đầu, từ trong túi móc ra hộp thuốc, rồi rút ra điếu để đốt, mặc cho khói thuốc quẩn quanh lấy mình, làm cho người khác thể nhìn biểu cảm của lúc này.

      Lúc Trì Linh Đồng quay trở lại có vài món ăn nữa được đưa lên, cầm đôi đũa gắp khối gạch cua, Trần Thần ngồi bên cạnh khoe khoang hồi nãy vừa mới được bắt tay và kính rượu kiến trúc sư nổi tiếng.

      xem, xem, người kia.” ta đẩy đẩy cùi chỏ Trì Linh Đồng.

      Đôi đũa của Trì Linh Đồng run lên làm cho gạch cua rơi đầy ra bàn, tức giận nghiêng đầu qua bên ta: “ có nhìn thấy tôi ăn cái gì sao?”

      Trần Thần há miệng, mắt cũng trợn tròn nhìn về phía cửa: “Linh Đồng, đây…….đây mới đúng là mỹ nữ nha.”

      “Có gì mà phải ngạc nhiên, tại ngoài đường chỗ nào gặp được mỹ nữ?” Trì Linh Đồng mặc kệ ta, giơ đôi đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn nữa.

      “Cái này giống, kìa………….nhìn .” Trần Thần lại gọi .

      ……” Trì Linh Đồng tức giận chau mày lại rồi ngẩng đầu lên.

      chỉ là Trần Thần mà mọi khách khứa bên trong phòng tiệc cũng đều bị ở ngoài cửa hấp dẫn, vóc người cao gầy, gương mặt nhắn tinh xảo, ngũ quan đẹp đẽ, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều hết sức phong tình. Bộ đầm dạ hội màu bạc được may khéo léo khoe tấm lưng trần gợi cảm, càng làm nổi bật lên thân hình trắng noãn của ta.

      “Rất đẹp, có phải ?” Trần Thần lại hỏi.

      Trì Linh Đồng biết “Rất đẹp” là thể cho mức độ nào, để ý đó ưu nhã về phía chủ tịch
      diễn đàn rồi đưa bàn tay ngọc thon thả : " xin lỗi máy bay bị trễ."


      nhìn đồng hồ cổ tay của ta run lên, nó được bằng bạch kim 18K, mặt được khảm kín hồng ngọc, còn viền được viền bằng mấy viên kim cương. mặt đông hồ có bốn con số La Mã. Nhìn qua có thể biết được đấy là đồng hồ cathier phiên bản giới hạn, cả thế giới cũng chỉ có hai mươi chiếc. Có được nó hẳn là nột điều rất vinh dự.

      Lúc Nhan Tiểu Ý nhìn trước đồng hồ này với Trì Linh Đồng. "Tớ mà ăn uống tháng bán được hai mươi căn nhà, may ra mười năm nữa mới mua được chiếc đồng hồ như vậy."

      Tóm lại chiếc đồng hồ rất quý giá.

      Các bị đồng giám đốc tranh nhau bắt tay vị mỹ nữ, mà vị mỹ này có vẻ yên lòng, đảo mắt quanh phòng vòng rồi ánh mắt thể thất vọng.

      Rồi ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía hành thang.


      Trì Linh Đồng nhìn theo ánh mắt của ta, mặt lên nụ cười khẽ, giống như chế giễu lại có vẻ giống như hiểu ro

      "Trì Linh Đồng lâu lắm gặp." cười đến động lòng, chỉ là nụ cười lại có chút mang theo sụ hồi hộp.

      "Sao lại tới đây?" Bùi Địch Thanh liếc nhìn Trì Linh Đồng cái, biểu cứng ngắc.

      "Chủ tịch Hàn mời em tới." Nụ cừoi của ta khônv giảm. "Công viêc ở Đại Lực rất bận sao? Đại Thanh có vẻ gầy hơn trước."

      "Tôi thấy vậy." Bùi Địch Thanh lạnh nhạt trả lời, ánh mắ thể quan tâm đến vấn vừa .

      cúi đầu che giấu mất mát trong mắt, nhàng thở dài, lầm bầm hỏi khẽ. " vẫn thể tha thứ cho em?" Những lời này, ta với Bùi Địch Thanh.

      Trì Linh Đồng và Trần Thần nhìn được vẻ mặt của ta nữa mới thu hồi ánh mắt.

      "Trai tai sắc xuất tivi cảm thấy . Nhưng bây giờ xuất trước mắt mới thấy đẹp mắt." Trần Thần thở dài .

      "Cái gì?" Trì Linh Đồng hỏi.

      "Người có tài đều có mỹ nhân ôm trong ngực." Trân Thần hâm mộ miêu tả.

      " đúng" Trì Linh Đồng đồng ý với quan điểm của ta. Tại sao các Tổng giám đốc khác cũng giài có, cũng tài giỏi, mà mỹ nhân kia cũng chỉ đối xử đặc biệt với Bùi Địch Thanh. "Nếu như ngũ đại lang•, bán bán hấp, nếu như ta có học thức, có nhiều tiền bạc, chỉ là bề ngoài hơn bình thường Phan Kim Liên• bị Tây Môn Khánh• đoạt sao?

      Mỹ nhân chân chính chỉ mến mộ tài năng, cũng như chỉ đam mê sắc đep.

      Trần Thần sửng sốt: "Vậy hỏi Ngô Thừa Ân•• ."

      "Ngô Thừa Ân?"

      ", đúng, hắc hắc là Thi Nại Am•••... Về văn học tôi rành lắm."

      Trì Linh Đồng liếc . " đúng là mang bộ mặt ngừoi trung quốc vất rồi, bốn tác phẩm kinh điển như vậy mà ạn lấy râu nọ cắm cằm bà kia. Nếu là bốn mưoi tác phẩm biết như thế nào nữa?"

      "Chớ có đánh trông lảng, chúng ta về đề tài trai tài sắc."

      "Cái này phải là trai tài mạo song toàn cùng mỹ nữ mới tính là cặp."

      Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên thấy Bùi Địch Thanh cùng với kia tới góc khuất để chuyện với nhau, hai người sóng vai, đồng hồ khảm kim cương dưới ánh đèn cùng nhau sáng rực rỡ.

      "Mau ăn , đồ ăn cũng nguội rồi." Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng món tránh miệng được mang lên.

      "Mọi người ăn xong hát karaoke." Trần Thần .

      " , tôi hát dở lắm, tránh để mọi người khỏi bị doạ, tôi về phòng ngủ."

      " lại kiếm cớ trốn, lần trước hát hay lắm sao?"

      "Biết là lấy cớ chẳng nhẽ tôi mặc nguyêm bộ đồng phục này hay sao?" Trì Linh Đồng trợn mắt nhìn Trần Thần.

      "Tôi." Trần Thần cúi đầu ăn tiếp. "Ngày mài có buổi họp còn cần phải dậy sớm, tôi cũng ."

      "Tuỳ ." Trì Linh Đồng nhanh chóng ăn xong món tráng miệng, khoé mắt để ý thấy Bùi Địch Thanh nhìn về phía bên này, làm như nhìn thấy.

      Lúc trái cây vừa lên, mọi người cũng ăn no nê, ai lấy tự do làm việc của mình. Trì Linh Đồng cùng Trần Thần tới muộn nhưng ra về sớm nhất.

      Về tới trước cửa phòng, Trần Thần muốn chuyện với Trì Linh Đồng lưu tình đóng cửa lại. mở ti vi ta, lấy áo ngủ tắm. Vì đây là khách sạn năm sao, nên buồng tắm vô cùng lớn, sau khi tắm xong, bò lên giường ngủ thoải mái ngủ.

      Khi chuẩn bị ngủ đầu lại nhớ tới lời hẹn với Bùi Địch Thanh. Nhưng có việc phát sinh đột ngột chắc Bùi Địch Thanh trách thất hứa đâu.

      •Ngũ đại lang, Phan Kim Liên Tây Môn Khánh: nhân vật trong bộ truyện thuỷ Hử.

      ••Ngô Thừa Ân: tác giả của bộ tây du kí.

      •••Thi Nại Am: tác giả của Thủy Hử.




      CHƯƠNG 23.1:

      Edit: Thiên Kết

      Lúc điện thoại di động rung lên Trì Linh Đồng vẫn còn chìm trong mộng.

      rất lâu rồi có nằm mơ như vậy. Hình như là buổi chiều hoàng hôn của mùa thu, bầu trời cao nhuộm màu vàng, lúc đó còn rất , vừa từ xe buýt bước xuống, vai vẫn còn đeo cái cặp sách to. Trì Minh Chi đứng ở trước cửa của biệt thự, bên hông vẫn còn đeo chiếc tạp dề. Ông là người cao gầy, nhưng lại rất nho nhã, khi mặc tạp dề cũng có mấy phần ấm áp.

      Ông mỉm cười đưa tay ra cầm lấy cặp sách của , sờ sờ đầu , nhàng cho biết mẹ về, ông còn nấu cho món gạo nếp nấu với hạt sen, còn có cả món cá rán mà mẹ thích. Mẹ ngồi xe rất lâu nên hơi mệt cho nên lên phòng nằm nghỉ, ông muốn chút, cần ồn ào làm phiền đến mẹ.

      giọng hỏi: vậy
      con có thể ghé vào phòng nhìn mẹ chút ?



      Trì Minh Chi gật đầu cái.



      nhàng bước chân đất, nhìn Đàm Trân nằm giường, gương mặt dịu dàng khẽ lộ ra vê mệt mỏi, khóe miệng khẽ mỉm cười.



      Đồng Đồng là con sao? Đàm Trân chưa mở mắt ra nhưng khoé miệng khẽ mỉn cười.

      Hả? nghĩ là mẹ biết vào phòng.



      Con là con của mẹ nha! Đàm Trân ngồi dậy, ngoắc qua rồi nắm lấy tay . Nhớ mẹ sao? Đàm Trân hỏi.



      Mẹ cũng nhớ con sao? Nàng cũng hỏi.



      Con người xinh đẹp Đàm Trân loé lên vẻ hiền hoà, rất nhớ nha!



      Vậy mẹ cũng nhớ cha sao?



      Đàm Trân mặt đỏ lên, nhìn thấy Trì Minh Chi đứng ở ngoài cửa, dịu nhìn sang hỏi: Đồng Đồng, con thử xem?



      hất cằm lên , bởi vì ba là mẹ người .



      Đàm Trân cùng Trì Minh Chi nhìn nhau cười, Đồng Đồng cũng biết cái gì là người sao?



      : là hai người cùng nhau sinh con, vĩnh viễn chia lìa, đó chính người .



      Đồng Đồng Nhà chúng ta thông minh. Đàm Trân cùng Trì Minh Chi cùng ôm lấy , hôn lên má , cười khanh khách, nghịch ngợm né tránh .



      thanh gì vậy?



      Trì Linh Đồng tình nguyện mở mắt ra, bên trong căn phòng tối đen như mực, nhất thời làm biết mình ở nơi nào. lát sau, mới nhớ ra ở làng du lịch. Phòng ở khách sanh này có loại rèm cửa khi mài kéo xuống cả căn phòng trở nên cách , mà tắt đèn ban ngày hay đêm cũng phân biệt được.



      Hốc mắt có phần chua xót .



      hai mươi bốn tuổi cao tuổi nhưng Trì Linh Đồng vẫn thể chấp nhận ba mẹ ly dị nay, mặc dù bên ngoài được che giấu vô cùng tốt!



      Hai người có thể cùng nhau sinh con, nhưng cũng nhất định vĩnh viễn chia xa .


      Cuộc sống muôn hình vạn trạng, cho nên bất kỳ tình cảm nào cũng có khả năng bị phá vỡ.



      Đàm Trân cùng Trì Minh Chi từng có lời hứa "Nếu như người nào chết ở tuổi 97 hãy đợi người còn lại ở cầu Nại Hà trong ba năm" nhưng lời hứa như vậy có kết quả như thế nào?


      thế giới này có rất nhiều tình cảm được nảy sinh, phát triển rồi tan vỡ, có lẽ còn thấy lạ.


      thanh ông ông có hưởng đến giấc mơ vẫn còn tiếp tục của Trì Linh Đồng, lúc này mới phát điện thoại bên tay mình rung, màn hình màu xanh sáng lập loè trong đêm.



      "Khổng Tước, cậu cho rằng mình ở bên nước Mỹ sao?" Trì Linh Đồng nhận điện thoại rồi nhìn thời gian đó, điên rồi, bây giờ mới là bốn giờ sáng khiến cho tức giận.

      Khổng Tước cười duyên: "Tớ mới tan việc ở studio, chuẩn bị lái xe về nhà, đột nhiên muốn kiểm tra xem cậu có tuân thủ nữ tắc hay ."

      "Thôi , thần tượng của cậu là Phan Kim Liên, còn thần tượng của tớ là Đức mẹ đồng trinh đó." Trì Linh Đồng đưa điện thoại sát lại bên tai rồi nhắm mắt lại. "Đúng rồi, cậu với Tiêu Tử Thần sao rồi?"

      Trong đêm khuya yên tĩnh vang lên tiếng động cơ xe.

      "Chúng tớ rất tốt nha" Giọng của Khổng Tước bình thản như nước.

      Trì Linh Đồng giễu cợt hừ tiếng: " vậy?"

      "Hôm nay, ấy cầu hôn tớ rồi."

      "Hả?" Trì Linh Đồng bỗng nhiên mở mắt ra, con mọt sách này uống lộn thuốc sao?

      Giọng cười của Khổng Tước mang vài phần khoe khang: "Cậu là đố kỵ hay là hâm mộ vậy?"

      "Khổng tước, thủ hạ lưu tình, ngàn vạn lần đừng giết hại trụ cột của đất nước."

      "Tớ ép buộc, là ấy tự nguyện. Có lẽ ấy thấy hai đứa đến lúc cần kết hôn, cho nên mới làm thế."

      "Nếu như cậu có làm ra chuyện ngoại tình có lẽ ta cũng gấp gáp đến như vậy đâu. Mà làm sao cậu có thể thoát qua cửa ải của ta?"

      "Đối diện với công kích của tớ, có cái gì mà thể vượt qua được?" Khổng Tước cười : "Tớ quá khứ ngày xưa có cách nào mà xoá bỏ được, trong lòng chỉ muốn lưu giữ lại chút ký ức tốt đẹp. tại tớ vô cùng hạnh phúc, muốn cùng với ấy trải qua nốt quãnh đời còn lại, cũng muốn khẳng định rằng tớ muốn chính thức kết thúc với đoạn quá khứ kia."

      Trong lòng Trì Linh Đồng thầm kinh bỉ Khổng Tước: "Vậy mà ta cũng tin?"

      "Nếu như cậu còn thương người du biết người kia dối, câu cũng tình nguyện tin đó là ."

      Trì Linh Đồng, thở dài, đáng thương cho con mọt sách kia.

      "Khổng Tước, có phải cậu vẫn thương người đàn ông lái xe thể thao đó ?"

      "Tớ đối với ta giống như Hi Vũ đối với cậu."

      "Đừng ở trước mặt tớ nhắc đến cái tên Hi Vũ này."

      Khổng Tước than thở tiếng: "Con người có lúc vô cùng nhen, càng có được càng cảm thấy nó tốt. Hai ngày nay Hi Vũ vẫn còn dây dưa với cậu sao?"

      "Chắc ta mài kiếm ở nhà đó."

      "Cái gì?"

      Hi Vũ bị Trình Linh Đòng cho tổn thương mai danh tích vài tháng, sau đó hùng hùng hổ chạy tớ tính sổ.
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Chuyện này liên quan gì đến cậu, cậu đừng hỏi nữa. Cậu gọi điện cho tớ có phải muốn mời tớ làm dâu phụ cho cậu? Bây giờ là khoảng thời gian thanh xuân, cậu phải tranh thủ nắm bắt lấy.”


      “Sức tưởng tượng của cậu phong phú. Tớ cảm thấy người còn thanh xuân thích hợp để kết hôn sao.”


      “Cậu phải đối chọi với ý muốn của Tiêu Tử Thần sao? Hay là cậu vẫn còn tiếc nuối?”


      “Tớ chỉ cảm thấy lấy chồng bây giờ là còn quá sớm.” Khổng Tước nhàng .


      là buồn nôn. Vậy cậu gọi điện cho tớ làm gì?” Giọng của Trì Linh Đồng chứa vài phần nguy hiểm.


      Khổng Tước mạnh mẽ trả lời: “Tớ muốn chuyện sáng sớm với cậu nha.”


      “Cậu chết .” Trì Linh Đồng giận đến mức đem điện thoại ném lên mền, kéo mền lên trùm kín đầu.


      Nhưng bây giờ đâu còn buồn ngủ, Trì Linh Đồng đem Khổng Tước nguyền rủa đến mức thương tích đầy mình vẫn xả hết mối hận trong lòng. Trong miệng lầm bầm hồi rồi xuống giường đem tivi mở lên. Mười mấy đài đều phát sóng, buồn chán tắt tivi, nhàng vén góc rèm cửa lên thấy phương Đông hửng sáng, Viễn Sơn ở gần biển, cây cối hoa lá đều xanh tươi, đẹp như bức tranh tuyệt mỹ.


      Trong lòng Trì Linh Đồng lên suy nghĩ, sau đó liền muốn tản bộ.


      đơn giản rửa mặt cái, tùy ý mặc cái đầm màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, lấy chìa khóa phòng vách tường rồi mở cửa phòng ra.


      “A……” Trì Linh Đồng trợn to mắt, thể tin được là lại nhìn thấy Bùi Địch Thanh ngồi ghế salon ở ngoài hành lang.


      đưa tay đỡ lấy trán, dưới chân chất đầy tàn thuốc lá.


      Nghe được tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, cười, ánh mắt nóng rực, căn bản giống người thức trắng đêm.


      ở đây trực đêm cho khách sạn sao?” Trì Linh Đồng giọng hỏi. Rạng sáng ngoài hành lang, dù bước khẽ thảm cũng nghe được tiếng động.


      , ở chỗ này để chờ em cùng tản bộ.” đứng lên ném cho ánh mắt “Biết còn hỏi.”


      “Chờ tôi?” Trì Linh Đồng nuốt nước miếng: “Từ tối hôm qua đến bây giờ?”


      Bùi Địch Thanh chân thành gật đầu cái.


      thể nào, phải tối hôm qua phải ở cùng với xinh đẹp kia sao? Trì Linh Đồng nháy nháy đôi mắt to mấy cái: “Vậy……tại sao gõ cửa?”


      người đàn ông chân chính thúc giục bạn , cái lễ tiết này vẫn còn .” Khóe miệng tự chủ tuôn ra nụ cười thích thú.


      “Nhưng…… tại trời sáng rồi.”


      “Ừ, em làm đợi hơi lâu, nhưng cam lòng.”


      xong những lời này, đôi mắt tuấn của xoáy sâu, giọng chứa vài phần trang trọng. Giống như sông cạn đá mòn, ngay cả mệt mỏi chịu nổi nhưng niềm tin trong lòng lung lay.


      Oa, người này thấy mỹ nữ liền chuyện kín đáo hơn rất nhiều: “Muốn tôi bày tỏ cảm động sao?”


      cần nhiều, ôm cái là được rồi.” làm bộ gần tới .


      “Giữ khoảng cách.” giơ tay lên ý bảo đứng yên tại chỗ: “Được rồi……, Tổng giám đốc Bùi, nếu đùa giỡn quá mức thành quấy rối đó. uống rượu rồi lại đứng đây đợi tôi đêm, tôi rất biết ơn, tôi báo đáp. tại mong nhanh nhanh rời . Tôi ở cùng tầng với đồng nghiệp, nếu như để cho bọn họ thấy , tôi có nghĩa vụ giải vây giùm đâu nha.”


      Vẻ mặt Bùi Địch Thanh thành gật đầu cái.


      đẹp trai Bùi Địch Thanh nhún vai: “Vậy có gì, nhiều nhất là bọn họ còn là người đàn ông bình thường, khi nhìn thấy tốt dừng bước chân.”


      “Sau đó sao?” từ từ nheo mắt lại. muốn thay đổi cách nhìn đối với vị thanh niên tuấn này.


      “Sau đó vì tình thế bất đắc dĩ, cả đêm thức trắng, chạy đến trước phòng của em……”


      “Giống như chú chim sơn ca hót mừng?”


      Đáy mắt lên nụ cười mềm mại, dang đôi tay: “Đáng tiếc có đàn.”


      “Tổng giám đốc Bùi, trong lòng có phải hay có cả kế hoạch, làm cho Hằng Vũ cùng với Thái Hoa kết tình hữu nghị rồi tiến tới hòa thân?”


      bảo có, em có đồng ý ?”


      im lặng


      “Tôi đồng ý cũng vô dụng, có thể vượt qua chướng ngại ‘người thứ ba’ được sao?”


      giật mình nhìn .


      Đôi mắt to lưu chuyển: “Chẳng lẽ biết Nhạc đổng của bọn tôi là phụ nữ có chồng?” xong liền nhanh chân hướng về phía cửa thang máy tới.


      “Nha đầu quỷ quái.” khẽ lắc đầu, khi cửa thang máy sắp đóng bắt kịp Trì Linh Đồng.


      “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi……” Trì Linh Đồng cười đến mức đứng vững, muốn thoát khỏi nhưng bị bắt lại, mà lại thể cầu xin tha thứ: “Tha cho tôi , muốn làm sao đây?”


      , chúng ta tản bộ.” nắm lấy đuôi ngựa của , suy nghĩ tích tụ đêm, bởi vì khuôn mặt tươi cười của mà tan biến hết.
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      Phamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 24.1:

      Edit: Thiên Kết.

      “Mỹ nữ có lai lịch lớn nha.” Trần Thần thần thần bí bí tới bên tai rỉ câu.

      Sau bữa trưa diễn đàn chia ra làm ba hội trường, các Tổng giám đốc ở phòng hội nghị lớn, các người quản lý tài vụ ở trong phòng họp , còn những nhà kiến trúc sư còn cách nào khác là biến phòng ăn trở thành phòng họp, đến micro cũng có nên mỗi người khi phát biểu đều phải to hết sức.

      Càng ở nơi cao cấp càng cho thấy cách biệt về thân phận.

      may là ở chỗ này còn có máy điều hòa.

      Trì Linh Đồng che miệng ngáp cái, nước mắt cũng chảy ra: “Ô.” Cũng tỏ vài phần hứng thú.

      Người lên tiếng biết là kiến trúc sư của công ty nào mà co vẻ như lo lắng cho đất nước, lo lắng cho nhân dân, giọng có vài phần chán ghét thế : “Kiến trúc Rococo* có phong cách quá xa hoa, các chi tiết chủ yếu mang phong cách Baroque**……….. Các tác phẩm của Ludwig Mies van der Rohe*** gồm có gian triển lãm của Đức tại Barcelona****, còn có ngôi nhà kính Farnworth*****……….. gian cố định, đồ đạc trong nhà có thể di chuyển, cho dù là mảng tường hay cây cột cũng đều là tác phẩm kinh điển. Mà kiến trúc tại chung hề có cá tính, mười bản vẽ đều có nét giống nhau, rập khuôn, khó có thể tìm thấy tác phẩm của người nào có cá tính nhiệt huyết. Tại sao lại như vậy chứ? Đây chính là nỗi bất hạnh của chúng ta, là nỗi bất hạnh của thời đại này……”

      *Kiến trúc Rococo là phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18.

      **Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17

      *** Ludwig Mies van der Rohe (27 tháng 3, 1886 – 19 tháng 8, 1969) là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới người Đức. Ông là trong những người đặt nền móng cho phát triển của trào lưu Kiến trúc đại của thế kỉ 20 và được xem như cha đẻ của phong cách Kiến trúc tối thiểu (Minimalism)

      **** Năm 1929, Mies cho ra đời công trình nổi tiếng nhất mình, được xem như đỉnh cao của kiến trúc Đức thời bấy giờ, gian triển lãm của Đức tại triển lãm Barcelona

      *****Ngôi nhà được xây dựng hoàn toàn bằng kính, được xây dựng từ năm 1946 đến năm 1951 bởi Mies.

      Trì Linh Đồng khẽ lau lau nước ở khóe mắt, vô lực mà thở dài. xoay đầu nhìn về phía Trần Thần, phải tìm chút chuyện để phân tán tư tưởng, nếu nghe thêm chút nữa chắc rằng ngủ gục trong

      phòng họp mắt.
      " mới cái gì?" lặng lẽ dùng chân đá Trần Thần.
      "Ngân hàng Vinh Phát ở Hương Cảng có nghe qua chưa?" , Trần Thần cũng rất bà tám, cái gì ta cũng biết.
      Trì Linh Đồng lắc lắc đầu cái: "Là ngân hàng tư nhân?"
      Trần Thần khinh miệt nhìn cái, sau đó từ tư khoa trương giới thiệu, nghe ngân hàng này ở Hongkong so với mấy ngân hàng trong nước còn làm cho người dân tin tưởng hơn.
      "Mỹ nữ chính là thiên kim Tống Dĩnh của chủ tịch ngân hàng Vinh Phát, Tống Vinh Phát phụ trách bộ phận cho vay của ngân hàng này. Nghe Vinh Phát cố ý ở Thanh Thai đầu tư trăm triệu lần này ấy tới là để khảo sát."
      Trì Linh Đồng bưng ly nước lên uống cho thấm giọng bởi vì bên trong phòng có người hút thuốc lá cho nên cổ họng lúc này có chút ngứa rát.
      "Hằng Vũ được xưng là vua ở Hương Cảng, cũng bởi vì có Vinh Phát ở phía sau chống lưng." Trần Thần lại : " xem tối hôm qua ấy cùng với Tổng giám đốc Bùi có vể quen biết, vừa nhìn qua liền biết mối quan hệ của bọn họ đơn giản."
      Ly nước ở trong tay Trì Linh Đồng khẽ run, vài giọt nước khẽ tràn ra, tìm khăn giấy lau : "Ồ." Giọng của nhàng thốt lên tránh cho Trần Thần cho rằng có để ý.
      "Ai, ông trời có lúc thiên vị nha. đời này có người may mắn như vậy sao, cho ấy dung mạo như hoa như ngọc, lại còn cho ấy gia thế hiển hách, tiêu xài cả đời cũng hết gia sản, đóa hoa mây này ai mà dám hái?"
      " chơi trò thầm mến..." Trì Linh Đồng nhịn cười.
      "Tôi có thầm mến cũng vô dụng." Trần Thần ủ rũ cúi đầu. "Trước kia tôi còn tưởng mình là người có tiếng, sau lần hội nghị này, tôi mới phát ra mình chẳng là gì cả."
      "Ừ, con người tự biết bản thân mình ở đâu mới đáng quý."
      "Bỏ , cũng thèm an ủi tôi mấy câu." Trần Thần tức giận đẩy Trì Linh Đồng ra: "Chỉ là Tổng giám đốc Bùi cùng với ấy xứng đôi với nhau. Nếu như bọn họ cùng nhau dạo bờ biển, còn có bầu trời xanh, cát trắng, ánh mặt trời, sóng biển nhất định là cảnh rất đẹp."
      "Ê... ê.." Trì Linh Đồng kêu lên hai tiếng, đè thấp giọng : " ít thôi, mọi người nhìn chúng ta kìa."
      Trần Thần chột dạ vội câm miệng.
      Trì Linh Đồng khẽ mỉm cười, cảnh tượng dạo cùng với Bùi Địch Thanh rất đẹp sao? Sáng nay khi kéo chạy ra bãi biển, bởi vì vịnh này được dãy núi cao bao bọc cho nên lúc đó nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ mặt biển ở ngoài xa. cùng với cởi giày, dọc theo bờ cát. Khi sóng biên xô vào làm ướt bắp chân hai người, bọn họ đều cười đùa vui vẻ giống như những đứa trẻ.
      Nước biển sáng sớm có chút lạnh cho nên nắm chặt lấy tay , sâu thẳm trong ánh mắt ngụ ý gì đó làm cho cảm thấy hoảng hốt.
      " muốn đem giây phút này lưu giữ lại vĩnh viễn." với .
      tránh xa khỏi tầm mắt của , nhìn về phía xa: "Cũng phải là nơi đặc biệt gì, còn ở làng du lịch này hai ngày, lúc nào cũng có thể tới đây."
      "Buổi tối chúng ta lại tới đây ." lại muốn hẹn hò với .
      cười ha ha trả lời.
      "Nếu như em đồng ý, lại chờ em ở trước phòng cho đến khi trời sáng." uy hiếp .
      "Tôi gọi điện xuống tiếp tân, tìm đại mỹ nữ tiễn trở về phòng."
      "Cần ghì phải bỏ gần mà tìm xa?" Đôi mắt giống như mặt trời từ từ lên cao, càng lúc càng trở nên nóng rực.
      "Mắt của có vân đề gì chứ?"
      " luôn có rất cao."
      cười to: "Mà cầu của tôi luôn rất thấp, dám với cao quá."
      giơ tay gõ gõ xuống cái trán của , biết vì sao sau khi đến làng du lịch này có rất nhiều hành động thân mật với , nắm tay , giúp vén lại mái tóc bay tán loạn, giúp cột nơ bướm: "Nha đầu này, nghe lời . Lát nữa phải trở lại thành phố có chút việc, chiều mới trở về. Buổi tối cũng cân phải họp, mọi người tự do hoạt động, chúng ta ra làng chài ăn hải sản rồi uống bia, sau đó ra đây tản bộ."
      gật đầu, cũng có lắc đầu, vẫn cười lấy lệ, có thể gọi là cam chịu. vuốt vuốt mũi , kéo lên bờ, giúp phủi những hạt cát bám chân rồi giày vào.
      Ven đường có ông lão bán bánh mỳ với trứng ốp la, bọn họ mua hai phần, vừa ăn vừa trở về làng du lịch.
      Sau đó trở về phòng còn lên xe vào thành phố.
      Buổi trưa là tiệc buffet. Tối hôm qua dường như mọi người ngủ ngon cho nên mỗi người đều cầm đĩa tự lấy đồ ăn rồi ăn qua loa, nhanh chóng trở về phòng để ngủ trưa. Buổi chiều là diên ra hội nghị, buổi tối là buổi liên hoan lớn.
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      Phamthanhhuong thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 24.2:

      Edit: Thiên Kết

      Khẩu vị của Trì Linh Đồng cũng rất tốt, nhìn thấy đồ ăn Giang Nam liền cầm đĩa lấy, khi quay người qua thấy Nhạc Tĩnh Phương vẫy tay với .

      Bên cạnh Nhạc Tĩnh Phương người ngồi--- Đại mỹ nữ Tống Dĩnh trong miệng Trần Thần.

      Trong lòng Linh Đồng thầm than tiếng, lời Trần Thần phải giả, lai lịch của đại mỹ nữ này lớn, ngay cả đám người mắt cao hơn đầu như Nhạc Tĩnh Phương cũng cười với ấy giống như những đóa hoa.

      Tông Dĩnh nhàn nhạt gật đầu với Trì Linh Đồng cái, ấy ăn cực ít, bàn ăn vẫn còn vài miếng trái cây cùng với chén canh.

      “Áp lực công việc của lớn như vậy, ăn như này có thể chịu được sao?” Nhạc Tĩnh Phương hâm mộ nhìn tỷ lệ vóc dáng hoàn mỹ của Tống Dĩnh hỏi.

      Tống Dĩnh cười cười: “Tôi ăn rất ít, nhất là buổi trưa chỉ ăn , nếu ăn xong mà ngủ, thức ăn đó biến thành mỡ thừa.”

      Trì Linh Đồng ăn miếng cá xông khói, nửa trong miệng, nửa ngoài miệng khỏi ngớ ra, rồi dũng cảm nuốt xuống.

      “Tống tiểu thư rất biết giữ gìn vóc dáng, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau thảo luận vấn đề ấy.”

      “Được, Nhạc đổng là cao thủ trong giờ làm ăn, tôi dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng nếu về vấn đề chăm sóc thân thể, tôi còn có thể dám đàm luận.” Tống Dĩnh hạ hàng lông mày xinh đẹp nhắn xuống, tiếp tục ăn dưa hami*.

      *Dưa hami: dưa vàng.

      “Nhìn là biết.” Nhạc Tĩnh Phương : “Quần áo của , cử chỉ, trang sức, toàn bộ đều lộ ra phong cách quý phải. Đến cái đồng hồ đeo tay thôi cũng rồi.”

      Tống Dĩnh để nĩa xuống, xoay vòng vòng đồng hồ đeo tay: “Cái này……Chỉ là món quà của người bạn.”

      Nhạc Tĩnh Phương kinh ngạc:

      Chương 24.2: Thong thả đến chậm
      "Bạn rất đặc biệt?"
      Tống Dĩnh nhàn nhạt cười, giọng cất lên đột ngột làm cho người khác cảm thấy lay động: "Ừm. Lại , cầu còn cao hơn tôi nhiều, ấy là người cực kỳ tinh tế, mặc dù có đưa loại quà tặng gì cũng làm cho người nhận cảm thấy xúc động."
      Nhạc Tĩnh Phương thay đổi tư thế ngồi, vẻ mặt hứng thú.
      Tống Dĩnh cuối cùng cũng để cho chị ta thất vọng, mà tiếp tục : " ra quà tặng quý ở giá trị, mà tấm lòng mới là điều đáng quý. Chúng tôi đều phải là những đứa trẻ ở gia đình bình thường, tiền đối với chúng tôi mà phải là cái gì quá xa lạ. Chúng tôi còn từng cùng nhau xem phim, ăn cơm bằng phiếu giảm giá ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh, đường còn mua những hình dán dễ thương dán lên điện thoại."
      Vẻ mật Nhạc Tĩnh Phương lộ ra vẻ vô cùng hiếu kỳ. Chị ta cũng coi như là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa nhưng tình đối với chị ta giống như vết thương trong lòng. Mặc dù Xa Thành là do chị ta giành được, nhưng ta chưa bao giờ lòng chị, mà chỉ là khuất phục cùng với hờ hững.
      Phụ nữ dù bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi.... Thậm chí nhiều hơn, ở đáy lòng vẫn luôn có mối tình luôn nghĩ đến.
      Khi cười lên khuôn mặt Tống Dĩnh nhìn vô cùng hạnh phúc, "Tháng lương đầu tiên sau khi ấy làm liền mang tôi sang Nhật Bản để trượt tuyết, rồi sang Ý xem người ta chưng cất rượu. Chúng tôi mặc quần áo tình nhân, uống ly giống nhau, dùng điện thoại giống nhau, ngay cả dép ở khách sạn cũng giống nhau. Tới sinh nhật tôi ấy làm cho tôi con búp bê giống tôi theo cầu."
      " vậy sao?" Nhạc Tĩnh Phương trừng lớn mắt vô cùng hâm mộ.
      Tống Dĩnh gật đầu cái rồi vươn tay ra: "Chiếc đồng hồ đeo tay này là được tặng vào lễ tình nhân của năm nọ, ấy cũng có cái, cùng với cái này chính là đồng hồ tình nhân, được gọi là 'Duyên trời định'."
      ấy đột nhiên thở dài cái: "Bây giờ nhớ lại, ấy rất thương tôi."
      " xảy ra chuyện gì sao?" Nhạc Tĩnh Phương hiểu hỏi.
      Tông Dĩnh trầm ngâm lát: "Nhạc đổng, chị là người từng trải, nên có lẽ biết đời này bởi vì nhau mà cả đời mãi mãi ở bên nhau, cũng bởi vì có chút chuyện ngoài ý muốn, mà chúng tôi khi đó còn rất trẻ."
      Nhạc Tĩnh Phương nhắm mắt thổn thức, vỗ vỗ tay ấy: "Tôi có thể hiểu. Chỉ là, quá đáng tiếc."
      Tống Dĩnh giương mắt, nhìn về phía Trì Linh Đồng cười uyển chuyển: "Cũng có gì đáng tiếc. Mặc dù tôi và ấy thể tới với nhau nhưng vị trí của tôi trong lòng ấy bất kỳ người nào cũng thay thế được, đây là vì lợi ích của gia tộc. Cho nên chúng tôi sống chung với nhau như thỏa hiệp mà phải là ."
      "Đúng, thỏa hiệp." Nhạc Tĩnh Phương giống như nữ sinh đọc tiểu thuyết ngôn tình, khóe mắt long lanh lệ. Nếu phải điện thoại di động đột nhiên reo lên, chỉ sợ chị ta khóc ở chỗ này.
      " xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại." Chị ta với Tống Dĩnh.
      "Xin cứ tự nhiên." Tống Dĩnh ưu nhã buông tay xuống.
      Trì Linh Đồng lúc này ăn xong bữa trưa của mình, quay qua uống canh.
      "Lúc này uống nhiều nước càng làm cho thức ăn trong dạ dày nở ra thêm, đè ép lên dạ dày, nên ăn chút trái cây tốt hơn."
      Trì Linh Đồng cười cười: " thành thói quen rồi, dạ dày tôi quen với như này."
      " là nhà thiết kế sao?"
      "Tôi chỉ mới bắt đầu, chỉ là kiến trúc sư."
      "Có phải trong lòng người càng kiêu ngạo ngoài miệng càng chuyện khiêm tốn? Giống như người đến khắc cốt ghi tâm, nhưng vì muốn đối phương có cách ghi nhớ đặc biệt nên làm bộ mặt bất cần?"
      Trì Linh Đồng cong môi lên: "Cái này tôi chưa có nghiên cứu qua. Nhưng tôi là người có tinh thần cầu thị, có gì nấy. Nếu như mà tôi thích tôi bóng gió ám hiệu mà viết rất ràng mặt."
      " thẳng thắn." Khí thế của tống Dĩnh giống như từ cao nhìn xuống.
      Trì Linh Đồng đứng lên: " cứ từ từ dùng." gật đầu lễ phép, sau đó xoay người rời .
      Lông mày thanh tú của Tống Dĩnh khẽ vặn lại. Sáng sớm nay ấy tới phòng của Bùi Địch Thanh, muốn cùng ăn sáng.
      có ở trong phòng, cho nên buồn bực ra sân thượng ngắm bình minh nhìn thấy cùng với đứng chung chỗ, kia còn cười dí dỏm, trong sáng mà vui vẻ. đầu có vương nụ hoa, còn vì mà tỉ mỉ lấy xuống, quay đầu lại, phất tay cái mà chạy .
      đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn kia, nụ cười môi vô cùng quen thuộc nhưng lúc này lại vô cùng xa lạ.
      Khoảnh khắc này dường như là vĩnh cửu.
      Tống Dĩnh tức giận xoay người , trong lòng như có ngàn vạn con côn trùng cắn xé.
      Last edited by a moderator: 16/11/14

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Co phai bi thieu chuong khong ss, em thay chuong 23.1 roi qua luon chuong 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :