1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 18:

      Edit: Thiên Kết

      Chiếc xe Mercedes Benz màu đen chạy xuyên qua ánh đèn đường, chạm rãi đỗ ở dưới cổng của chung cư. Bùi Địch Thanh xoay người, ánh mắt ấm áp: “Về nhà nhớ tắm nước nóng, sau đó ngủ sớm chút, sáng mai lại phải làm rồi.”

      Trì Linh Đồng khống chế nổi mà ngáp cái, biết đây là cái thứ mấy trong buổi tối nay rồi, ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn, hẹn gặp lại Tổng giám đốc Bùi.” cảm thấy buồn ngủ.

      Trước kia, vì tình huống đặc biệt nên có lần tới đón ở dưới lầu của chung cư, nhưng hôm nay chỉ đưa đến cổng, có lẽ là nghĩ sợ Khổng Tước nhìn thấy mình, mang đến phiền phức cho .

      Trì Linh Đồng xoa xoa mắt , quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt cười. cảm thấy Bùi Địch Thanh quả rất cẩn thận.

      Dĩ nhiên lúc này Khổng Tước còn chưa có về nhà. biết có phải Nhan Tiểu Úy hẹn hò với Dương Dương mà cũng có nhà. mở cửa phòng, cởi giày cao gót bỏ vào góc.

      Sau khi tắm xong Trì Linh Đồng ra ngoài lau khô tóc chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên. nhìn màn hình điện thoại, đầu lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, là Trì Minh Chi, người rất lâu rồi liên lạc với .
      “Cha, hôm nay mới rảnh rỗi gọi điện thoại cho con sao.” vẫn là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay của Trì Minh Chi, cho nên ở trước mặt ông khỏi có vài phần làm nũng.

      “Minh Chi ra ngoài dạy rồi, tôi là dì Cam.”

      Trì Linh Đồng lấy khăn lông đầu xuống, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, giọng có phần lạnh lẽo vang lên: “À, xin hỏi dì tìm tôi có việc gì sao?”

      Cam Lộ dừng lại: “Tại sao ngạc nhiên khi giờ này ba vẫn còn dạy?”

      “Có gì mà phải ngạc nhiên, bây giờ dưới ông ấy còn có con trai con , chăm chỉ chẳng lẽ hứng gió Tây Bắc mà sống sao?” Giọng trì Linh Đồng hề có chút xíu thương hại nào. Đàn ông phải có khả năng gánh vác lấy hậu quả của sai lầm.

      Cam Lộ cười châm chọc: “ quả rất đặc biệt.”

      “Trừ báo công việc của cha tôi ra, dì còn có chuyện gì nữa ?” Trì Linh Đồng phải là người hiểu phép tắc, nhưng đối với người phụ nữ có lòng dạ sâu xa như vậy cảm thấy nhất thiết phải nhiều lời.

      “Có.” Vì sợ cúp điện thoại cho nên Cam Lộ lập tức lên tiếng: “Hôm nay, mẹ đem biệt thự cùng xe cộ bán hết, tất cả tiền đều được chuyển vào tài khoản đứng tên .”

      “Ừ.”

      chỉ ừ vậy thôi, có gì khác để sao?” Giọng của Cam Lộ chợt lớn lên: “Mẹ con làm chuyện này cảm thấy quá đáng lắm sao? Biệt thự và xe cộ đều có phần công lao của Trì Minh Chi, Tả Tả Hữu Hữu cũng là con của Trì Minh Chi vậy tại sao tất cả chỉ cho hết ?”

      ra là tới đòi lại công bằng.

      Trì Linh Đồng kéo khăn lông xuống, mặc kệ mái tóc còn ướt: “Biệt thự và xe là tài sản chung của cha mẹ tôi, tôi là con duy nhất của họ, tại sao lại được cho tôi? Dì tại là vợ hợp pháp của cha tôi, dì cùng với ông ấy cùng làm ra tài sản, sau này tôi nhất định dòm ngó tới phần. Vậy công bằng chứ?”

      “Nhưng……..Minh Chi bây giờ cũng hơn năm mươi rồi, làm sao sức khỏe có thể so sánh với ngày xưa?” Cam Lộ nóng nảy lên tiếng nhưng lời vừa ra liền cảm thấy hối hận.

      Trì Linh Đồng cười lạnh : “Dì Cam à, cha tôi ban đầu cũng đâu có ép buộc dì, là do dì tự chọn mà………”

      “Pằng.” đợi xong, Cam Lộ xấu hổi cúp điện thoại, đòi lại được công bằng, lại còn gặp phản kích. Trì Linh Đồng suy nghĩ biết ta ra cái bộ dạng gì, gần đây cha sống có tốt ?

      về phía toilet, vừa lấy lược chải tóc điện thoại lại vang lên lần nữa.

      “Tại sao về nhà rồi mà trả lời tin nhắn?” Giọng gấp gáp của Bùi Địch Thanh vang lên.


      “Có tin nhắn sao?” Trì Linh Đồng nhìn vào điện thoại, hình như là có hai tin nhắn được gửi tới.

      tắm chưa?”

      “Rồi.”

      “Bạn về chưa?”

      “Chưa.”

      “Con búp bê sao rồi?”

      “Tôi cho bạn cùng phòng rồi.”

      Bùi Địch Thanh im lặng còn Trì Linh Đồng hơi nhếch môi vui mừng.

      ngủ sớm chút .” buồn buồn .

      đặt búp bê bên gối có phải con nít lắm ?” Trong lòng Trì Linh Đồng giống như bị ai đó nhéo cái, rất khó chịu. Trạng thái này của Bùi Địch Thanh là sao? Sao lại mờ ám như vậy?”

      Là bọn họ chơi trò mập mờ sao?

      “”Phòng có hay có người ngoài vào ?”

      có.”

      Bùi Địch Thanh cười trầm thấp: “Bao tử khỏe, trước khi ngủ nhớ uống ly sữa tươi. Ngủ ngon.”

      Chuyện nhà, chuyện lặt vặt, phải trai cùng phải là cha, phải là bạn bè cũng phải vị hôn phu. Có số chuyện khó lại thể giả vờ như biết. tại chỉ muốn vốc nước lên mặt để tỉnh táo lại.

      phải làm sao để giải quyết? Đây mới là vấn đề quan trọng.

      còn chưa suy nghĩ thông suốt Nhan Tiểu Úy trở về, khuôn mặt u ám. Trì Linh Đồng chuyện cùng với ấy, ấy cũng chỉ hừ cái, vào trong phòng chút tiếng động cũng có.

      “Sao vậy?” Trì Linh Đồng cảm thấy ổn liền đẩy cwuar vào.

      Nhan Tiểu Úy cả mở đèn.

      Trong bóng tối chỉ nghe thấy giọng buồn bực của ấy: “Cậu xem rốt cuộc đàn ông xem phụ nữ là cái gì hả?”

      Nhan Tiểu Úy nặng nề thở dài: “Tớ cho là ta học cao hiểu rộng như vậy, nhất định giống người khác, liền cố gắng giữ ý tứ, chỉ sợ ta coi tớ là người tùy ý. Con bà nó, ta có được học hành tử tế hay cũng là đồ não teo, suy nghĩ bằng nửa người dưới. ta với tớ: ‘Tôi ở nước ngoài làm việc kiếm tiền khổ cực như thế phải để sống thoải mái hơn sao? Tìm được người phụ nữ xinh đẹp nhưng sờ cũng sờ được, chạm cũng chạm được, muốn động vào cũng thể động, lại còn phải dỗ dành khiến ta vui vẻ. Tại sao phải để bản thân phải chịu uất ức, khổ sở như vậy? Bây giờ tôi phải tìm biết điều, làm ông trời của ta, ta vui mừng coi tôi như vị thần. Tôi nghĩ thoáng hơn rồi, cái gì mà tài tử giai nhân, muốn sống qua ngày cũng cần phải có thức ăn’."

      “Là Dương Dương?” Trì Linh Đồng suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được ít, là Nhan Tiểu Úy cho rằng Dương Dương đùa giỡn. thể chỉ nhìn bề ngoài. Khẩu vị của tên Dương Dương này cũng thay đổi rất mau. Trước đây lâu, ta còn giống như con ruồi đeo bám mãi lấy .

      “Đúng.” Nhan Tiểu Úy hung hăng trả lời.

      “Dù sao cũng hợp vậy cậu bỏ .”

      “Nhưng…….Nhưng tớ lại tốn rất nhiều tâm huyết người ta rồi.” Nhan Tiểu Úy cảm thấy rất khó chịu, từng Dương Dương có cảm tình với mình cho nên bỏ tiền ra mua quần áo, mời ta ăn cơm.

      “Cứ coi như là bỏ tiền ra mua kinh nghiệm .”

      Nhan Tiểu Úy thở dài: “Tớ gần đây toàn thất bại, cần phải tĩnh tâm lại, cứ như này mãi cũng phải là chuyện tốt. Cậu đóng cửa giúp tớ, sáng sớm mai ngủ dậy tớ tắm.”

      Trì Linh Đồng đóng cửa, còn chưa về đến phòng mình lại nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa lớn.

      nhắm mắt lại, tới. Khuôn mặt Khổng Tước xuân ý phơi phới vào, giang rộng hai tay muốn ôm Trì Linh Đồng vào lòng.

      “Đừng có mà ôm tớ, người cậu có mùi gì vậy?” Trì Linh Đồng cau mày né tránh ấy.

      “Có sao?” Trì Linh Đồng cúi đầu ngủi ngửi: “Ừ có chút mùi, là tớ ăn cơm ở Hỏa Thành.”

      “Quán nào ở Hỏa Thành?” Trì Linh Đồng hỏi.

      “Là Mỹ thực quán, quán ăn ngon nhất ở Thanh Thai đó. Tớ phải tắm đây.” Khổng Tước nhàng tới phòng tắm.

      Trì Linh Đồng nhanh tay kéo lại, dẫn ấy về phòng, đóng chặt cửa.

      “Cậu biết ông chủ của Mỹ thực quán là ai ?”

      Đôi mắt đẹp của Khổng Tước long lanh lên: “Tớ là ăn cơm chứ phải là phỏng vấn ông chủ quán.”

      Trì Linh Đồng liếc mắt: “Khổng Tước, đêm nhiều có ngày gặp ma đấy. Tớ cho cậu biết, ông chủ của Mỹ thực quán chính là em trai Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Hoàn. Cái người mà cậu rêu rao với toàn thế giới là bỏ rơi cậu đấy. Hừ hừ, nếu ngày mai mà gặp lại, đảm bảo Tiêu Tử Hoàn nhận ra…….”

      “Đồng Đồng, phải làm sao bây giờ?” Khuôn mặt của Khổng Tước bị hù dọa mà tái mét, hốt hoảng năm lấy tay Trì Linh Đồng.

      “Cậu rất Tiêu Tử Thần?”

      Khổng Tước gật đầu khẳng định.

      “Vậy hôm nay ở sau lưng ấy cậu làm gì?”
      Trì Linh Đồng nghiêm túc hỏi.

      “Tớ… tớ…” Thân thể Khổng Tước cứng ngắc: “ giống nhau, chẳng lẽ cậu chưa có lúc nào say nắng sao?”

      Vừa nhắc tới say nắng, Trì Linh Đồng liền nổi giận: “Nghĩ tới tên mối tình đầu ngu ngốc kia tớ chỉ muốn mau mau chuyển thế đầu thai sang kiếp khác. Khổng Tước, mối tình đầu của cậu là năm lớp mười , có mấy người?”

      Ánh mắt Khổng Tước khẽ né tránh, lúc sau mới làm bộ như mình là người vô hình: “Được rồi, được rồi, hôm nay là tớ gặp bạn trai hồi đại học.”

      “Là người lúc trước làm cho cậu vô cùng đau khổ?”

      “Đồng Đồng, làm sao mà cậu biết?”

      Trì Linh Đồng lại giường, đem búp bê ôm vào ngực: “Cậu cùng với ta như thế nào tớ mặc kệ, tớ chỉ muốn , đây là cơ hội cuối cùng rồi. Sau này cậu còn như vậy nữa chúng ta tuyệt giao. Cậu biết , mẹ của con mọt sách kia bởi vì chịu kích thích mà thần kinh ổn định, quan hệ của em trai ấy với mọi người trong nhà tốt, nhưng cậu lại đem niềm tự hào duy nhất của gia đình người ta tới tận Tân Giang, tại sao lại biết quý trọng chút .”

      “Đồng Đồng, tớ sai rồi.” Khổng Tước cầu xin tha thứ.

      Trì Linh Đồng cúi đầu : “ tắm .” biết Khổng Tước rất thông minh nên luôn tìm được cách để giấu giếm.

      “Vậy… Mỹ thực quán…” Khổng Tước vẫn còn rất căng thẳng chuyện lúc nãy.

      “Tối nay Tiêu Tử Hoàn biểu diễn ở bên ngoài, có ở trong quán.”

      Khổng Tước lúc này mới thở dài hơi, cười cười: “Tớ chết cậu rồi. Cậu yên tâm, tớ chẳng qua chỉ là gặp bạn ăn cơm, uống trà lát, chuyện gì cũng có xảy ra.”

      “Nếu như thương nhớ, tại sao tranh thủ ở chung với nhau chỗ?”

      “Loại đàn ông đó, phải là đối tượng để kết hôn.”

      Trì Linh Đồng hết ý kiến, nhớ tới khuôn mặt của con mọt sách kia liền thở dài.

      Ngày thứ hai, Khổng Tước ăn mặc rất nhàng đợi Tiêu Tử Thần qua đón.

      Nhan Tiểu Úy lại sửa soạn bản thân trở lại vẻ đẹp hoàn mỹ tì vết của nữ tiếp viên hàng , rồi làm.

      Trì Linh Đồng đeo túi xách, cắn bánh bao, nhàn nhã tới công ty.

      Sáng sớm thứ hai theo thường kỳ vẫn là họp hội nghị, sau đó trưởng bộ phận thông báo nhiệm vụ cho mỗi người lượt.

      Tới buổi trưa, Trì Linh Đồng bưng đồ ăn tìm chỗ ngồi bị Nhạc Tĩnh Phương gọi lại.

      “Tổng giám đốc Nhạc, chị cũng ăn cơm chỗ này sao?” Nhạc Tĩnh Phương rất thận trọng cho nên bữa trưa toàn do người làm trong nhà mang tới.

      “Có rất nhiều nhân viên phản ánh thức ăn ở phòng ăn rất khó ăn, cần phải thay đầu bếp, cho nên hôm nay tôi tới đây ăn thử. ngồi .” Nhạc Tĩnh Phương chỉ vào vị trí đối diện mình.

      sợ mập sao?” ta nhìn thấy trong phần cơm của Trì Linh Đồng đặt lên bàn có miếng sườn lớn nhịn được mà nuốt nước miếng.

      “Hôm nay là sườn xào chua ngọt, lâu lắm tôi mới được ăn, cho nên ăn miếng cũng sợ mập lên.” Trì Linh Đồng cười cười.

      Nhạc Tĩnh Phương nhai nhai mấy miếng khoai tây: “Tiểu Trì, Dương Dương có đối tượng, có biết ?”

      “Biết.”

      sao chứ?”

      Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, ta tìm người có liên quan gì đến ? À, nhớ ra Dương Dương là bạn thân của Nhạc Tĩnh Phương : “Tôi sao.” Rồi cười dí dỏm cái.

      Nhạc Tĩnh Phương gật đầu cái: “Vậy tôi an tâm rồi, chỉ là, tôi có chút thất vọng, ngờ Dương Dương lại thích mẫu người đó.”

      “Duyên phận là chuyện đoán biết trước được.”

      “Tiểu Trì, gần đây có ai theo đuổi ?” Nhạc Tĩnh Phương đột nhiên hỏi .

      Trì Linh Đồng cắn miếng sườn, khuôn mặt có vẻ hiểu.

      “Lúc trước tôi thấy lên xe của người đàn ông lái chiếc Mercedes Benz màu đen, chỉ là, đứng nhìn từ xa nhìn rất quen. ta làm nghề gì vậy?”

      “Khục Khục…” Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị sặc, phải uống vài ngụm nước mới thở được.

      cần gấp, nhân viên đều có tự do của nhân viên. Chỉ là có bên ngoài xã hội có rất nhiều người đàn ông tốt.” Nhạc Tĩnh Phương cho là ngại ngùng cười cười, đứng lên: “ cứ từ từ ăn tiếp, tôi trước.”

      Trì Linh Đồng vỗ ngực, Bùi Địch Thanh có tới công ty lần, mà tại sao lại trùng hợp để cho Nhạc Tĩnh Phương nhìn thấy?

      ta thử dò xét mình, ta căn bản vẫn chưa biết người đó là Bùi Địch Thanh?

      Trì Linh Đồng gạt miếng sườn qua bên, còn khẩu vị ăn cơm. Lo lắng bất an cho đến khi tan làm. Trần Thần hò hét rủ cả phòng ăn đồ nướng, từ chối , tâm trạng nặng nề rời khỏi công ty.

      Á, đối diện lối bộ có chiếc xe Mercedes Benz màu đen.

      Cửa xe chậm chậm hạ xuống, người trong xe nhìn về phía cười cười: “Tiểu Trì, tôi tìm có chút việc.”

      Thân thể Trì Linh Đồng cứng đờ, cảm giác như sau lưng mình có ngàn vạn ánh mắt sắc bén bắn tới.

      quay đầu theo bản năng. Nắng chiều như lửa, bầu trời xanh thăm thẳm, dòng xe cộ qua lại như nước.
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 19.1:

      Edit: Thiên Kết

      Xe chạy bon bon đường, Xa Thành cũng nhiều, thỉnh thoảng họ mới gặp phải hai cái đèn đỏ, nhìn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Trì Linh Đồng, : “Tôi chạy có nhanh quá ?”

      Trì Linh Đồng gật đầu, cười hời hợt.

      Nhạc Tĩnh Phương là người rất coi trọng nhân viên, thường hòa nhã thân thiện với mọi người, còn mời mọi người về nhà ăn cơm, hề có vẻ xa cách.

      Sau khi Trì Linh Đồng vào làm việc ở Thái Hoa được nửa năm tới lễ Noel, Nhạc Tĩnh Phương mời về nhà ăn cơm. Lúc đó Trì Linh Đồng mới chính thức biết Xa Thành, đó là người đàn ông đến từ miền Bắc, phóng khoáng câu nệ tiểu tiết. Nhạc Tĩnh Phương là nữ hoàng ở công ty và ở nhà cũng vậy. bên vừa thúc giục người giúp việc, bên vừa hối Xa Thành làm cái này, làm cái kia. Mà Xa Thành là người tính khí cực tốt, hề tỏ ra bực bội chút nào.

      Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Tĩnh Phương dẫn Trì Linh Đồng tham quan khu nhà cao cấp của bọn họ, sau đó thuận miệng : “Tiểu Trì, thấy chồng tôi là người như thế nào?”

      “Vui vẻ, hòa đồng, nhiệt tình.” Trì Linh Đồng cười .

      Nhạc Tính Phương cũng cười: “Tôi tới điều này.” Chị ta dừng lại, vuốt vuốt mái tóc, hướng về phía cửa phòng bếp: “ có cảm thấy ấy có đẹp trai ?”

      Trì Linh Đồng hơi khó hiểu khi Nhạc Tĩnh Phương hỏi vấn đề này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Có thể thẩm mỹ hai miền Nam Bắc khác biệt, miền Nam vẫn thích đàn ông trắng trẻo, cao ráo như thư sinh, chúng tôi cho rằng đó là tuấn. Còn tổng giám đốc Xa là người miền Bắc nên mạnh khỏe, rất đàn ông, làm cho người ta cảm thấy an toàn.”

      Nhạc Tính Phương cười làm gì? Trì Linh Đồng nghiêm túc hỏi.

      "Tớ... tớ..." Thân thể Khổng Tước cứng ngắc: " giống nhau, chẳng lẽ cậu chưa có lúc nào say nắng sao?"

      Vừa nhắc tới say nắng, Trì Linh Đồng liền nổi giận: "Nghĩ tới tên mối tình đầu ngu ngốc kia tớ chỉ muốn mau mau chuyển thế đầu thai sang kiếp khác. Khổng Tước, mối tình đầu của cậu là năm lớp mười , có mấy người?"

      Ánh mắt Khổng Tước khẽ né tránh, lúc sau mới làm bộ như mình là người vô hình: "Được rồi, được rồi, hôm nay là tớ gặp bạn trai hồi đại học."

      "Là người lúc trước làm cho cậu vô cùng đau khổ?"

      "Đồng Đồng, làm sao mà cậu biết?"

      Trì Linh Đồng lại giường, đem búp bê ôm vào ngực: "Cậu cùng ta như thế nào tớ mặc kệ, tớ chỉ muốn , đây là cơ hội cuối cùng rồi. Sau này cậu còn như vậy nữa chúng ta tuyệt giao. Cậu biết , mẹ của con mọt sách kia bởi vì chịu kích thích mà thần kinh ổn định, quan hệ của em trai ấy với mọi người trong nhà tốt, nhưng cậu lại đem niềm tự hào duy nhất của gia đình người ta tới tận Tân Giang, tại sao lại biết quý trọng chút ."

      "Đồng Đồng, tớ sai rồi, tớ sai rồi." Khổng Tước cầu xin tha thứ.

      Trì Linh Đồng cúi đầu xuống, : " tắm ." biết Khổng Tước rất thông minh nên luôn tìm được cách để giấu giếm.

      "Vậy.... Mỹ thực quán...." Khổng Tước vẫn còn rất căng thẳng chuyện lúc này.

      "Tối nay Tiêu Tử Hoàn biểu diễn ở bên ngoài, có ở trong quán."

      Khổng Tước lúc này mới thở dài hơi, cười cười: "Tớ chết cậu rồi. Cậu yên tâm, tớ chẳng qua chỉ là gặp bạn ăn cơm, uống trà lát, chuyện gì cũng có xảy ra."

      "Nếu như thương nhớ, tại sao tranh thủ ở chung với nhau chỗ?"

      "Loại đàn ông đó, phải là đối tượng để kết hôn."

      Trì Linh Đồng hết ý kiến, nhớ tới khuôn mặt của con mọt sách kia liền thở dài

      Ngày thứ hai, Khổng Tước ăn mặc rất nhàng đợi Tiêu Tử Thần qua đón. Nhan Tiểu Úy lại sửa soạn bản thân trở lại vẻ đẹp hoàn mỹ tì vết của nữ tiếp viên hàng , rồi làm.

      Trì Linh Đồng đeo túi xách, cắn bánh bao, nhàn nhã tới công ty.

      Sáng sớm thứ hai theo thường kỳ vẫn là họp hội nghị, sau đó trưởng bộ phận thông báo nhiệm vụ cho mỗi người lượt.

      Tới buổi trưa, Trì Linh Đồng bưng đồ ăn tìm chỗ ngồi bị NhạcTĩnh Phương gọi lại.

      "Nhạc đổng, chị cũng ăn cơm ở chỗ này sao?" Nhạc Tĩnh Phương rất thận trọng cho nên bữa trưa toàn do người làm trong nhà mang tới.

      "Có rất nhiều nhân viên phản ánh thức ăn ở phòng ăn rất khó ăn, cần phải thay đầu bếp, cho nên hôm nay tôi tới đây ăn thử. ngồi ." Nhạc Tĩnh Phương chỉ vào vị trí đối diện mình.

      " sợ mập sao?" ta nhìn thấy trong phần cơm của Trì Linh Đồng đặt bàn có miếng sườn lớn nhịn được mà nuốt nước miếng.

      "Hôm nay là sườn xào chua ngọt, lâu lắm tôi mới được ăn, cho nên ăn miếng cũng sợ mập lên." Trì Linh Đồng cười cười.

      Nhạc Tĩnh Phương nhai nhai miếng khoai tây: "Tiểu Trì, Dương Dương có đối tượng, có biết ?"

      "Biết."

      " sao chứ?"

      Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, ta tìm người có liên quan gì đến ? À, nhớ ra Dương Dương là bạn thân của Nhạc Tĩnh Phương: "Tôi sao." Rồi cười dí dỏm cái.

      Nhạc Tĩnh Phương gật đầu cái: "Vậy tôi an tâm rồi, chỉ là tôi có chút thất vọng, ngờ Dương Dương lại thích mẫu người đó."

      "Duyên phận là chuyện đoán biết trước được."

      "Tiểu Trì, gần đây có ai theo đuổi ?" Nhạc Tĩnh Phương đột nhiên hỏi .

      Trì Linh Đồng cắn miếng sườn, khuôn mặt có vẻ hiểu.

      "Lúc trước tôi thấy lên xe của người đàn ông lái chiếc Mercedes Benz màu đen, chỉ là, đứng nhìn từ xa nhìn rất quen. ta làm nghề gì vậy?"

      "Khục, khục..." Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị sặc, phải uống vài ngụm nước mới thở được.

      " cần gấp, nhân viên đều có tụ do của nhân viên. Chỉ là có bên ngoài xã hội có rất nhiều người đàn ông tốt." Nhạc Tĩnh Phương cho là ngại ngùng cười cười, đứng lên: " cứ từ từ ăn tiếp, tôi trước."

      Trì Linh Đồng vỗ ngực, Bùi Địch Thanh có tới công ty lần, mà tại sao lại trùng hợp để cho Nhạc Tĩnh Phương nhìn thấy?

      ta thử dò xét mình, ta căn bản vẫn chưa biết người đó là Bùi Địch Thanh?

      Trì Linh Đồng gạt miếng sườn qua bên, còn khẩu vị ăn cơm. Lo lắng bất an cho đến khi tan làm. Trần Thần hò hét rủ cả phòng ăn đồ nướng, từ chối , tâm trạng nặng nề về nhà.

      Á, đối diện lối bộ có chiếc Mercedes Benz màu đen.

      Cửa xe chậm chậm hạ xuống, người trong xe nhìn về phía cười cười: 'Tiểu Trì, tôi tìm có chút việc."

      Thân thể Trì Linh Đồng cứng đờ, cảm giác như sau lưng mình có ngàn vạn ánh mắt sắc bén bắn tới.

      quay đầu theo bản năng. Nắng chiều như lửa, bầu trời xanh thăm thẳm, dòng xe cộ qua lại như nước.
      Last edited by a moderator: 25/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 19.2:

      Edit: Thiên Kết

      Khóe môi Trì Linh Đồng khẽ xẹt qua nụ cười.

      Hai người vừa xuống lầu thấy Nhạc Tĩnh Phương ngồi ghế salon ở đại sảnh, gương mặt lạnh lùng.

      Xa Thành sững sờ, bước chân chợt dừng lại.

      Nhưng Nhạc Tĩnh Phương thấy bọn họ, khuôn mặt như ngây dại, đôi môi khẽ run run.

      Trì Linh Đồng nghiêng đầu qua nhìn Xa Thành, ánh mắt ta xẹt qua tia khiêu khích thành công.

      “Tiểu Trì, ……….Tại sao lại cùng với ấy?” Nhạc Tĩnh Phương run rẩy, nhìn Xa Thành mà hỏi Trì Linh Đồng.

      “Tổng giám đốc Xa mời tôi tới đây.” Trì Linh Đồng thần thái tự nhiên mà trả lời.

      “Tại sao ta lại mời ? là bạn bè hay nhân viên của ta?” Nhạc Tĩnh Phương có cảm giác vỡ vụn.

      “Tĩnh Phương, có gì chúng ta về nhà . Tiểu Trì tự kêu xe về nha, đường cẩn thận chút, lát nữa tôi gọi điện thoại cho .” Xa Thành bước lại gần Nhạc Tĩnh Phương, đặt tay lên vai chị ta.

      Trì Linh Đồng ngạc nhiên trước những gì Xa Thành , vì vô ý của mình mà hôm nay thành con cờ của ta. Nhạc Tĩnh Phương nghe thấy những lời này cảm thấy hết sức khó chịu.

      “Các người được phép .” Nhạc Tĩnh Phương hất tay Xa Thành ra, nheo mắt lại: “Về nhà , về nhà cho tôi biết sao? Hôm nay, ở chỗ này các người cho tôi, tại sao lại mời ta ăn cơm?”

      giúp em quan tâm đến nhân viên được sao? Chỉ là bữa cơm, có cần phải làm quá lên như vậy ?” Xa Thành cũng nghiêm mặt.

      “Xa Thành, đừng lảng sang chuyện khác.” Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của Nhạc Tĩnh Phương lúc này nhăn nhó lại, sau đó chị ta quay qua Trì Linh Đồng: “Đây là lần thứ mấy các người lén lút gặp mặt? Các người tán gẫu vấn đề gì?”

      Trì Linh Đồng nghe thấy câu hỏi của chị ta biết nên trả lời như thế nào? lúc này có nghĩa tặng cho vợ chồng họ thùng dầu dưới ngọn đuốc cháy hừng hực, còn dối thùng dầu này chính là rưới lên người rồi.

      “Tiểu Trì, còn lo lắng gì nữa, mau . Tĩnh Phương, em bình tĩnh chút, nghe giải thích.” Xa Thành vội vàng bắt lấy tay Nhạc Tĩnh Phương.

      Trong đại sảnh có rất nhiều người bàn luận và nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Trì Linh Đồng hít sâu hơi, cảm thấy tình huống này thể nào mà chấm dứt ngay được, lúc này Nhạc Tĩnh Phương còn muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa: “Nhạc đổng, sau này tôi giải thích cho chị hiểu.”

      “Trì Linh Đồng, đứng lại cho tôi.” Nhạc Tĩnh Phương dường như mất trí, dậm chân kêu lên.

      Trì LInh Đồng quay đầu rời khỏi hội sở, ra ngoài bắt xe. Rắc rối này nên để mặc cho vợ chồng bọn họ tự giải quyết.

      Sau khi lên xe Trì Linh Đồng vẫn nghiêng người nhìn bọn họ kịch liệt tranh cãi với nhau. Hai người chỉ về phía cửa sau đó lớn tiếng cãi nhau.

      đột nhiên cười tiếng. Diễn xuất của Xa Thành rất sứt sẹo, Nhạc Tĩnh Phương tại có lẽ bị lời của ta làm cho mất lý trí, nhưng đến khi chị ta bình tĩnh lại phân tích nhận ra được cái bẫy mà Xa Thành giăng ra.

      Xa Thànhcố ý làm cho Nhạc Tĩnh Phương gặp , còn cố tình năng lấp lửng. Cho dù Xa Thành có sánh ngang với Phan An cũng thể nào làm cho nảy sinh suy nghĩ khác. là bởi vì ta là chồng của người phụ nữ khác, hai là người phụ nữ này lại chính là Nhạc Tĩnh Phương. Dám ở đầu nữ hoàng giở trò, còn giữ được cái mạng của mình sao?

      Trì Linh Đồng lại suy nghĩ có phải bởi vì Xa Thành muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, ràng là ta sớm dứt khoát rồi, đồng thời ta cũng thăm dò ý tứ trong lòng của chị ta. Xa Thành hề giống như vẻ ngoài thà của mình, con người này đúng là thâm sâu lường được.

      đường về đột nhiên trời đổ mưa rất lớn, đến nỗi khó có thể quan sát đường cho nên tài xế đành cho xe dừng lại ở bên đường, chờ mưa lại rồi mới tiếp tục .

      Trì Linh Đồng nhàm chán lấy điện thoại ra nghe nhạc, khi vừa mở điện thoại lên có tin nhắn gửi tới.

      “Hôm trước chúng ta gặp mặt?” Là tin nhắn của Hi Vũ.

      Trì Linh Đồng quét mắt lên màn hình di động, tên này tương lai là nhà chính trị, mà giả cũng phân được?

      có, là mộng du thôi.” trả lời.

      phải, trong mơ em luôn như chú chim nép vào người tôi, dịu dàng. Nhưng hôm bữa thái độ của em đối với tôi rất hung dữ, chi nên đây mới là .” Hi Vũ trả lời rất nhanh.

      “Là sao.”

      “Em làm gì ở đây?”

      thể .” Trì Linh Đồng vô tâm, trả lời qua loa.

      phải là làm chuyện mờ ám chứ?”

      “Ai cần lo.”

      “Tôi mặc kệ em làm chuyện gì sai trái.”

      “Tôi thích.”

      “Em là trách nhiệm của tôi.”

      chính là sai lầm mà tôi thể thừa nhận.”

      Có lẽ Hi Vũ cảm thấy tin nhắn của mình thể biểu đạt hết ý nghĩ trong lòng cho nên ta bèn gọi điện thoại tới.

      “Này, Trì Linh Đồng, em xem tôi có bạn , Khổng Tước cũng có bạn trai, và những người bạn học cũ mà tôi còn giữ liên lạc cũng nửa của mình. Tại sao em lại có? Là tại vì tính khí của em tốt, cho dù là người đàn ông em, em cũng thể cầu ta cả ngày chỉ biết có mình em, làm cho em vui vẻ, khi nhìn thấy em nhíu mày là lập tức nghĩ cách làm cho em vui lòng. Em phải tự kiểm điểm lại bản thân , muốn được thương em phải dịu dàng, hiền thục.

      Trì Linh Đồng đanh mặt lại, nghĩ con người này được nữa rồi, đối với ta thể nào mềm mỏng gặp mặt, nhận điện thoại, cho ta chút màu ta liền nghĩ muốn mở phường nhuộm đây mà.

      “Tôi đem toàn bộ dịu dàng, chăm sóc, quyến rũ, để dành cho người đàn ông tôi . Loại người thối rữa như , tôi lười phải nhìn lâu chút.”

      xong cup điện thoại.

      Ngoài trời mưa cũng lại, người tài xế híp mắt cười nhìn Trì Linh Đồng rời khỏi dòng xe.

      “Là cậu biết hay giả vờ biết?” Nhan Tiểu Úy trợn to hai mắt hỏi.

      Mặc dù dạo gần đây đường tình duyên của Nhan Tiểu Úy bấp bênh, nhưng Trì Linh Đồng vẫn coi như chuyên gia về tình và hôn nhân. đem việc tối nay kể lại cho Nhan Tiểu Úy nghe.

      Trì Linh Đồng buồn bực hỏi: “Biết cái gì?”

      “Nhạc đổng luôn là người theo đuổi Tổng giám đốc Xa. Lúc ấy Tổng giám đốc Xa có bạn , hai người cũng bàn tới chuyện hôn nhân. Nhạc đổng lần đầu tiên nhìn thấy ta , cho nên chị ta vận dụng hết nhân lực, vật lực, sắc đẹp đoạt lấy Tổng giám đốc Xa. Hắc hắc, hai người họ có con rồi mới cưới nha. Bạn lúc đó của Tổng giám đốc Xa cực kỳ đau khổ, sau đó tùy tiện gả cho người khác. Kết hôn được hai năm người đàn ông kia bị tai nạn xe cộ rồi qua đời, sau đó người bạn kia lại trở về cuộc sống độc thân mà cũng hề có con cái. Tớ nghe người khác , Tổng giám đốc Xa thường hay lén lút gặp ta. Nhạc đổng mà biết quật lật trời lên cho mà xem.”

      “Tại sao lại là có con rồi mới cưới?” Phụ nữ ngoại trừ chiêu này có biện pháp nào khác sao? Nhạc Tĩnh Phương như vậy mà cướp Xa Thành, Cam Lộ cũng như vậy mà cướp Trì Minh Chi. Nhưng bọn họ hạnh phúc sao?

      Trì Linh Đồng khỏi nhớ tới Trì Minh Chi lúc này cố gắng phấn đấu vì con, muốn tiếp tục bàn luận với Nhan Tiểu Úy nữa mà miễn cưỡng về phòng.

      Nhan Tiểu Úy kéo lại.

      “Bảo bối, tớ nhắc nhở cậu đừng có đánh giá cao Nhạc Tĩnh Phương. Cho dù có là người phụ nữ có nghiệp thành công, nhưng chuyện trong nhà so với những phụ nữ bình thường cũng khác nhau đâu. Chị ta nhất định cho cậu cơ hội để giải thích mà chỉnh cậu chết thôi.”

      Trì Linh Đồng đứng thẳng lên: “Thanh giả tự thanh.”

      Nhan Tiểu Úy dám gật đầu bừa bãi mà lắc lắc đầu.
      Last edited: 29/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20.1:

      Edit: Thiên Kết

      Trời sáng từ lâu nhưng Trì Linh Đồng vẫn lười biếng nằm gối đầu lên chiếc gối mềm mại, mái tóc dài vương tán loạn. mở to mắt nhìn lên trần nhà, giống như đó có cám dỗ mạnh mẽ. Cho đến khi báo thức điện thoại reo lên lần thứ hai mới tình nguyện rời giường.

      Tôi hôm qua Khổng Tước cũng có về nhà, đoán chừng là bị con mọt sách kia dụ dỗ ngủ lại rồi.

      mở cửa sổ ra, sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, khí có chút ẩm ướt lành lạnh.

      Tâm tình Trì Linh Đồng khỏi có chút nặng nề, sáng sớm Nhan Tiểu Úy xuống lầu mua đồ ăn sáng nhưng cũng có đụng đến, sau khi rửa mặt lại ra ban công đứng.

      Trì Linh Đồng cười nhàn nhạt.

      Mới vừa xuống lầu chiếc xe hơi chạy qua vũng nước làm cho bùn đất văng tung tóe. Trì Linh Đồng dở khóc dở cười nhìn chiếc quần màu trắng của mình bị dính vài vết bẩn, tâm tình càng trở nên tệ hơn.

      Khi vừa tới cửa công ty Nhạc Tĩnh Phương cũng tới. Hai người đối diện với nhau, Trì Linh Đồng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt, hai con mắt sưng đỏ của Nhạc Tĩnh Phương cảm thấy sau lưng mình có gió lạnh thổi tới, cả người nổi da gà.

      can đảm về phía Nhạc Tĩnh Phương cười cười: “Sáng sớm tốt lành Nhạc đồng.”

      Nhạc Tĩnh Phương gì chỉ gật đầu, nét mặt vẫn lạnh lùng mà vào công ty.

      Chỉ ngắn ngủi mấy giây nhưng cả người Trì Linh Đồng túa mồ hôi lạnh. biết mình khẩn trương cái gì, nếu như Nhạc Tĩnh Phương biết phân biệt phải trái do dự mà ra . ra , phải lo lắng về việc ra mà là về phần danh dự mà Nhan Tiểu Úy .

      Lời của con người đáng sợ. biết bản thân mình vô tội, nhưng nếu như bị đồn thổi lên trăm cái miệng cũng thanh minh nổi.

      Phần hy vọng duy nhất của Trì Linh Đồng chính là hy vọng Nhạc Tĩnh Phương phải là loại phụ nữ tầm thường, chị ta là người tỉnh táo, sắc bén, giỏi giang.

      Nhưng biểu bây giờ của Nhạc Tĩnh Phương lại làm cho người ta nhìn thấu.

      tuyệt vọng của viết mặt, nhưng vẫn cố gắng tập trung làm việc. Khi trưởng phòng họp để thông báo lịch trình công việc vẫn chăm chú lắng nghe, nắm bắt các chỉ thị. Năm nay ở Thanh Thai diễn ra hội nghị bất động sản, do Hằng Vũ phụ trách, địa điểm diễn ra ở cách Thanh Thai 50 cây số, nằm ở trong thôn . Thiệp mời giống như những năm trước, phát rộng rãi mà chỉ phát ra số lượng có hạn.

      Bộ phận thiết kế là do chính Nhạc Tĩnh Phương đề cử: “Tiểu Trì cùng Tiểu Trần giao việc này cho hai người, cuối tuần này hai người theo tôi dự cuộc họp.” Chị ta nhìn lướt qua Trì Linh Đồng.

      Trì Linh Đồng cuống quýt đóng máy tính lại, cũng dám thở mạnh. Nhạc Tĩnh Phương còn chưa có động thái gì làm sao dám yên tâm.

      Huống chi lúc này vẫn vụng trộm dành thời gian thiết kế bản vẽ cho “Khế Viên”.

      “Hội nghị được tổ chức trong ba ngày.” Trần Thần về phía Trì Linh Đồng nháy mắt, ý bảo Trời Phật thương xót cho bọn họ ba ngày nghỉ, còn được bao ăn ở.

      “Ừm.” Mặt Nhạc Tĩnh Phương vẫn tràn đầy uy nghiêm gật đầu với mọi người sau đó xoay người ra ngoài.

      “Linh Đồng, đó là khu du lịch nghĩ dưỡng tốt nhất ở Thanh Thai, cậu cần phải ăn mặc đẹp, tốt nhất phải mang theo vài bộ đồ tắm khêu gợi, để cho tớ có thể được ngắm vóc người uyển chuyển của cậu.” Trần Thần để ý đến những đố kỵ của đồng nghiệp khác, chạy đến bàn làm việc của Trì Linh Đồng mà .

      “Cậu mặc như vậy rồi mình cũng mặc.” Trì Linh Đồng thèm ngước lên nhìn ta.

      Trần Thần chột dạ ngó vóc dáng của mình có thể so với người Afganistan chạy nạn ngượng ngùng : “Vậy được rồi.”

      Trì Linh Đồng cười tiếng, phẩy tay đuổi ta ra, sau đó lại mở máy tính. Bản thiết kế Khế Viên về cơ bản xong phần khung, nhưng vẫn thấy hài lòng lắm nên muốn sửa chữa đôi chút sau đó lưu lại, muốn để đến tối từ từ suy nghĩ lần nữa.

      Cuối cùng tiếng chuông hết giờ làm cũng vang lên.

      “Hôm nay cần làm thêm giờ, mọi người cứ về trước , tôi cùng với Tiểu Trì có chuyện cần với nhau.” Nhạc Tĩnh Phương có gọi Trì Linh Đồng vào văn phòng của mình mà chị ta tới phòng thiết kế.

      muốn Trì Linh Đồng ửng đỏ lên tầng.

      Trần Thần cùng những đồng nghiệp khác buồn bực mà quan sát hai người sau đó nhanh chân về.

      Trì Linh Đồng ngồi co ro chỗ nhìn Nhạc Tĩnh Phương ngồi đối diện.

      Hành làng bên ngoài trở nên yên tĩnh.

      hôm nay cho tôi lời giải thích, tôi chờ đây.” Nhạc Tĩnh Phương .

      Trì Linh Đồng lúc này mới lên tiếng: “Nhạc đổng… Xa Thành giữa hai người gặp phải chút vấn đề, ta nghĩ rằng tôi là người được chị coi trọng nên muốn tìm tôi để nhờ tôi khuyên bảo chị, chỉ thế thôi.”

      “Buồn cười.” Nhạc Tĩnh Phương cười lạnh: “ cho rằng tôi là kẻ ngu sao?”

      “Trong lòng tôi, Nhạc đổng vẫn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ làm cho tôi ngưỡng mộ, có lẽ chị nghe được rất nhiều, cần tôi phải lại. Nhạc đổng, từ khi chị đưa tôi từ Tân Giang đến Thái Hoa, có lẽ chị cũng hiểu tính cánh của tôi. Mà Xa Thành cũng là chồng kết hôn nhiều năm của chị, cho nên chị cũng khá hiểu. Chị cho rằng Tổng giám đốc Xa có thể tìm tôi về chuyện gì?” Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhạc Tĩnh Phương.

      Nhạc Tĩnh Phương im lặng, dùng loại ánh mắt phức tạp quan sát Trì Linh Đồng.

      lúc lâu sau chị ta mới thở dài: “Sau này tôi bình tĩnh tỉ mỉ nghĩ lại mới cảm thấy tối hôm qua bản thân quá mất bình tĩnh. và Xa Thành là người khác… Nhưng lại hiểu được tại sao ta lại muốn mời ăn cơm?”

      “Nguyên nhân tôi rồi.”

      Nhạc Tĩnh Phương nghi ngờ nhếch mày lên: “Trước đó mấy ngày, tôi thấy ngồi xe ta, hai người đâu?”

      Trì Linh Đồng mất tự nhiên cười: “Là… là xe của bạn tôi.”

      phải xe của Xa Thành? đúng, mặt đỏ như vậy, dối, có tật giật mình.” Nhạc Tĩnh Phương lớn tiếng.

      CHƯƠNG 20.2:

      Edit: Thiên Kết

      Trì Linh Đồng bất đắc dĩ : “Nhạc đổng, phải là trộm mới chột dạ, có lúc trộm mới là kẻ được huấn luyện rất bài bản, còn người chột dạ thường là người phải là trộm nhưng bị người khác nghi ngờ là trộm.”

      “Được, tôi chấp nhận cách của . Nhưng tiểu Trì, từ lúc đến Thái Hoa rồi tiếp xúc với những ai tôi đều biết . Mercedes Benz phải là taxi mà chạy nhan nhản ngoài đường. Trừ khi có thể cho tôi biết bạn của tên là gì tôi mới có thể tin tưởng .”

      Nhạc Tĩnh Phương biết giọng điệu của mình lúc này có chút cố tình gây , nhưng chị ta còn cáchnào khác, trong lòng phụ nữ nếu nghi ngờ, dù có làm cách nào cũng thể khôi phục lại như ban đầu.

      Trì Linh Đồng ngu ngơ, trong đầu thoáng lên bóng dáng của Bùi Địch Thanh. Bây giờ chỉ cần gọi cuộc điện thoại chắc chắn Bùi Địch Thanh chạy đến. Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ việc nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều.

      “Nhạc đổng, tôi… giao thiệp bạn bè là quyền tự do…” ấp úng , mất tự nhiên mà xoa xoa tay.

      “Tiểu Trì, phải hiểu tâm tình của tôi, đổi lại nếu là cũng làm như tôi mà thôi.”

      Trì Linh Đồng gấp đến mức muốn khóc.

      “Chẳng lẽ đúng là Xa Thành?” Nhạc Tĩnh Phương thấy Trì Linh Đồng ấp úng trong lòng khỏi hốt hoảng.

      phải, phải…” Trì Linh Đồng lắc lắc đầu: “ phải…”

      “Vậy ta là ai? Tôi có thể cần gặp người nhưng có thể cho tôi biết tên cũng được.”

      ấy…” Trì Linh Đồng rất muốn cắn lưỡi tự sát.

      Hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

      Tiếng bước chân này như ánh bình minh chiếu rọi lên người của Trì Linh Đồng, vui mừng nhìn ra phía cửa, hàng lông mày thanh tú của Nhạc Tĩnh Phương cũng nhíu lại.

      “Linh Đồng, phải làm thêm giờ sao?” Tiêu Tử Thần thanh nhã đứng ở cửa phòng, ánh mắt ủ dột, vừa nhìn thấy có người ở bên trong liền gật đầu chào.

      tan làm rồi.” Nhạc Tĩnh Phương thở phào nhõm, đứng lên, khẽ mỉm cười, lợi dụng lúc Tiêu Tử Thần để ý, dùng môi mấp máy ý hỏi: “Là cậu ta sao?”

      Trì Linh Đồng bị việc ngoài ý muốn này dọa cho ngây người, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười : “ phải là đợi em ở dưới cổng ư, sao lại lên đây?”

      Vẻ mặt Tiêu Tử Thần lộ vẻ ngơ ngác, nhưng may vì ta là con mọt sách, cho nên mọi người khi nhìn vào chỉ cho là ta giữ ý.

      “Nhạc đổng, tôi có thể rồi chứ?” lập tức lấy lại bình tĩnh, cũng thèm để ý xem Tiêu Tử Thần có phối hợp với mình hay mà vội vàng tới cạnh ta.

      “Cùng xuống lầu .” Nhạc Tĩnh Phong câu đầy ý.

      Khuôn mặt Trì Linh Đồng lập tức tái . Nếu để cho Nhạc Tĩnh Phương nhìn thấy con mọt sách này Mercedes Benz có lẽ gặp họa lớn rồi.

      biết làm sao mình có thể tới được thang máy rồi ra cửa. cắn chặt môi, nhắm mắt lại chờ Nhạc Tĩnh Phương lần nữa chất vấn.

      “Tiểu Trì, đúng là người biết giữ bí mật, có bạn trai ưu tú như vậy mà cũng khoe, làm hại tôi còn giới thiệu đối tượng cho .” Nhạc Tĩnh Phương cách tự nhiên.

      Trì Linh Đồng dám tin mở mắt ra.

      Oh, trời ơi…, cái này phải là nằm mơ chứ. chiếc Mercedes Benz cao cấp đỗ ngay trước cổng công ty.

      ngây ngô nhìn Tiêu Tử Thần.

      Chẳng lẽ ông trời nghe thấy lời cầu xin của ?

      Mặc kệ, lúc này Trì Linh Đồng giống như được đặc xá, cười hề hề: “Nhạc đổng, hẹn gặp lại.”

      Gánh nặng trong lòng Nhạc Tĩnh Phương cũng sớm được buông xuống, nụ cười môi ôn hòa hơn mấy phần: “Nhanh hẹn hò . đúng là khiến người ta hâm mộ.”

      “Chúng ta thôi.” Trì Linh Đồng kéo kéo vạt áo của Tiêu Tử Thần.

      Tiêu Tử Thần gật gật đầu mộ cái, cũng quên lễ phép lời tạm biệt với Nhạc Tĩnh Phương.

      “Xe này tốt.” Sau khi lên xe, Trì Linh Đồng ngồi bên ghế lái phụ, sờ cái này sờ cái kia.

      Tiêu Tử Thần đỡ đỡ cặp mắt kính, câu: “Xe của tôi bị hư, đây là mượn của Tử Hoàn.”

      “Ừ.” Trì Linh Đồng vô cùng hưng phấn.

      phải biết lái xe sao?” Tiêu Tử Thần nhìn thấy bộ dáng vui mừng của hỏi.

      “Đúng vậy. Nhưng ảnh hưởng tới thích với xe cộ của tôi, xem cái xe này bóng, ghế ngồi êm, đến cái gạt nước mưa cũng đáng .”

      Đôi môi mỏng của Tiêu Tử Thần tự nhiên mà co quắp xuống.

      “Tối hôm qua chắc với Khổng Tước rất lãng mạn.” Tâm tình của Trì Linh Đồng rất tốt, cho nên giọng có vài phần dí dỏm: “Là Khổng Tước tới đón tôi sao? Hẹn gặp nhau hả?”

      Tiểu Tử Thần ngớ ra, gì, nhìn thẳng về phía trước.

      bằng chúng ta ăn lẩu ở quán của em trai .” Trì Linh Đồng đề nghị.

      “Khổng Tước tối qua có ở chỗ của tôi, hôm nay ấy đến công ty của chơi.” Tiêu Tử Thần đột nhiên .

      “Hả?” Trì Linh Đồng kêu lên tiếng rồi nhanh chóng che miệng lại.

      Tiêu Tử Thần vẫn im lặng lái xe.

      Bên ngoài xe, hoàng hôn dần buông xuống, đèn bên đường cũng dần dần được bật lên.

      Xe chậm rãi rẽ vào chung cư của Trì Linh Đồng. Ở trước mắt họ là chiếc xe thể thao màu đỏ, nó đỗ ở ngay trước cổng chung cư cho nên chiếc Mercedes Benz màu đen thể làm gì hơn là đứng đợi ở phía sau.

      Cửa xe thể thao vừa mở, thấy Khổng Tước bước xuống, rồi hướng về phía chỗ người lái xe cười tươi tắn. Dưới ánh sáng của đèn đường, nụ cười đó hết sức rạng rỡ.

      [​IMG]
      Last edited: 29/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21.1:

      Edit: Thiên Kết
      Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, lục cung phấn đại vô nhan sắc. (Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị)
      Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn cái xe phía trước, đúng lúc ấy trong đầu chợt ra hai câu thơ này, chỉ sợ là dù bản thân mình có thịt nát xương tan cũng vĩnh viễn thể nào đạt đến được cảnh giới này.

      Chiếc xe thể thao màu đỏ phong cách chậm rãi quay đầu, mà Trì Linh Đồng lại thể nhìn dung mạo của chủ xe ra sao.

      len lén liếc qua nhìn Tiêu Tử Thần ở bên cạnh. Tên mọt sách này bình thường rất lịch , nhìn chắc cũng dễ đối phó.

      Nhưng bây giờ toàn thân lại bao phủ tầng sát khí. Môi mỏng mím chặt, mặt mũi xanh lét, mười ngón tay nắm ở vô lăng trắng bệch.

      “Em xuống xe ở đây .” ta nhắm mắt, .

      Trì Linh Đồng gật đầu: “Được rồi.” Nhưng vẫn hề động đậy gì. Hình như lúc này phải gì đó với con mọt sách này. Nhưng rồi lại biết
      Nên cái gì.
      Người này đáng thương, giờ phút này chắc hẳn ta cảm thấy rất đau khổ. Trong lòng của ta... đúng, trong tiểu thuyết đều miêu tả giống như là "Tim bị dao cắt" hoặc là "Loạn tiễn xuyên tim."
      Bài hát cũ của Trương Học Hữu vang lên bên tai: cúi đầu xuống, mặc dù người sai phải là em, nhưng em lại cảm thấy rất đau lòng.
      "Em còn chuyện gì nữa ?" Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Tử Thần quét về phía .
      " có, có." Trì Linh Đồng đỏ mặt, vội đẩy cửa xe, bất đắc dĩ mà xuống xe.
      Khổng Tước còn chưa có lên lầu mà vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đỏ kia: "Đồng Đồng, người nào đưa cậu về vậy?" ấy nhìn thấy Trì Linh Đồng từ phía xa tới, lại nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz màu đen phía sau cười cười.
      Trì Linh Đồng nhìn nhíu chân mày, mà ấy vẫn tiếp tục cười tiến về phía Trì Linh Đồng: "Sao vậy? A..."
      ấy nhìn lướt qua bả vai Trì Linh Đồng, khi nhìn thấy bóng dáng người ngồi trong chiếc Mercedes Benz thất thanh kêu lên.
      Trì Linh Đồng nhắm mắt lại.
      Chiếc xe màu đen từ từ lui về phía sau, sau đó quay đầu xe chạy .
      "Tử Thần, nghe em giải thích , chuyện này phải như nghĩ đâu..." Khuôn mặt vừa mới tràn ngập ý xuân của Khổng Tước trong nháy mắt lộ ra hoang mang, ấy giày cao gót, liều mạng đuổi theo chiếc xe Mercedes Benz.
      chắn ngang trước đầu xe hướng về phía Tiêu Tử Thần khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem cũng thèm lau.
      Tiêu Tử Thần nắm chặt tay lái, đưa mắt nhìn sang bên đường, giống như nhìn thấy người ở trước mắt.
      "Tử Thần, em muốn chuyện với . bình tĩnh chút, hãy nghe em ..." Khổng Tước khóc rống lên, thấy Tiêu Tử Thần định đánh xe qua hướng khác liền tiếp tục giơ tay ra chặn lại: " vĩnh viễn bao giờ buông tay em, cũng làm cho em đau lòng, tại sao lại chịu nghe em giải thích..."
      Tiêu Tử Thần tức giận đánh mạnh xuống vô lăng, trúng cái còi làm cho nó kêu lên tiếng chói tai. Đem Khổng Tước chặn ở đầu xe làm cho vô cùng hoảng sợ.
      ta bất đắc dĩ phải dừng xe lại.
      "Tử Thần, chúng ta nhau ba năm, chẳng lẽ cảm nhận được tấm lòng của em đối với sao? Người em , vĩnh viễn chỉ là . Cho nên em muốn cho biết chuyện em gặp ta.
      Chính là sợ hiểu lầm. ta từng tổn thương em như vậy, em còn có thể ta hay sao?"
      Tiêu Tử Thần ngẩng đầu lên, chân mày vặn vẹo khổ sở.
      Khổng Tước từ từ đến bên cửa xe.
      "Tử Thần, mọi người nhìn chúng ta, cho em lên xe có được hay ? Rồi cái gì em cũng cho biết."
      Khổng Tước nâng lên đôi mắt điềm đạm đáng đẫm lệ: "Chúng ta vất vả mới có cơ hội du lịch, ngàn vạn lần đừng có phá hỏng nó."
      Tiêu Tử Thần lời.
      Qua hồi lâu, cửa xe "Cạch" tiếng rồi mở ra, Khổng Tước vui mừng như điên leo lên xe.
      Trì Linh Đồng đứng ở dưới bóng cây đằng xa chỉ nghe thấy Khổng Tước luôn miệng : "Tử Thần, Tử Thần, em , em quý trọng ..."
      Chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy khỏi tầm mắt của , hít hơi sâu gió biển ẩm ướt. Cười nhạt, sau đó quay người lên lầu.
      Nhan Tiểu Úy mở máy tính nghe nhạc. nhạc như nước lẳng lặng chảy xuôi chợt đổi thành tiếng gió gào thét, thê lương, từ nhàng trầm lắng mê loạn tan nát cõi lòng.
      Trì Linh Đồng đứng ở ban công ngắm nhìn cảnh biển đêm. Tiêu Tử Thần tha thứ cho Khổng Tước chứ? biết, tất cả để cho bọn họ tự mình giải quyết . Thôi dùng câu của Gia Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy: Ta lại thay thế được cho ngươi.
      Buổi tối chủ nhật, Trì Linh Đồng cùng Bùi Địch Thanh lại hẹn gặp ở quán trà Cảnh Thức, kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, dĩ nhiên có số chuyện nên , số chuyện thể . Bùi Địch Thanh nghe xong câu chuyện về Tiêu Tử Thần cũng để ý tới chuyện ăn cơm mà để đũa xuống hỏi chuyện .
      Cũng biết Khổng Tước cùng với Tiêu Tử Thần chuyện gì với nhau mà sáng sớm khi trở về khuôn mặt ấy vì khóc mà sưng lên. Kỳ nghỉ của hai người cũng coi như kết thúc, ngày thứ hai trở về Tân Giang. Trì Linh Đồng cùng với Tiêu Tử Hoàng đưa hai người bọn họ ra sân bay, khi trở về Tiêu Tử Hoàn nghiêng đầu nhìn : "Em và tôi cái đó... là bạn của chị dâu tương lai?"
      "Vô cùng chính xác."
      Tiêu Tử Hoàn rầu rĩ: "Vô cùng đáng sợ. Các người thân thiết với nhau lắm sao?"
      "Dĩ nhiên, chúng tôi có chuyện gì giấu nhau."
      Tiêu Tử Hoàn bật cười: "Trì Linh Đồng, tôi phát em đúng là quái nhân."
      ", là tôi khác những người khác." cường điệu lên.
      Tiêu Tử Hoàn cười to, lúc xuống xe còn cố gắng đưa cho xấp phiếu ăn miễn phí để cho có thể dẫn bạn ăn lẩu.
      ------------------



      CHƯƠNG 21.2:

      Edit: Thiên Kết

      “Như vậy là sau này tôi có thể quang minh chính đại lái xe đến Thái Hoa đón rồi hả?” Bùi Địch Thanh thấy Trì Linh Đồng vẫn mải ăn, cũng cầm đôi đũa lên.

      Trì Linh Đồng liếc mắt: “ đúng là đồ gây họa. Thiếu chút nữa hại tôi thê thảm. Xa Thành còn có thể lấy giả làm loạn , còn gương mặt này của , tôi biết giải thích như thế nào?”

      “Nhạc đổng của chưa từng gặp tôi đầu.” Bùi Địch Thanh gõ gõ đôi đũa: “Ăn chậm chậm thôi, ai giành ăn với đâu. Muốn chuyện phải nuốt đồ ăn trong miệng xuống trước .” “Cái gì?” sửng sốt: “ phải hai người có rất nhiều cơ hội để gặp mặt nhau sao?”

      “Nhưng lần đó đều là Phó tổng giám đốc . Còn thân phận để tôi đối ngoại vẫn là Frank.”

      là giảo hoạt. Frank cũng được, sau này tôi bao giờ ngồi xe

      của nữa, tránh để cho người khác nhìn thấy tôi còn chỗ để đứng ở Thanh Thai nữa rồi."

      Bùi Địch Thanh bỗng lên tiếng: "Nhận được thiệp mời của bất động sản rồi sao?"

      Trì Linh Đồng nâng ly trà lên uông hớp: "Là chỉ đạo nhân viên là việc như thế?"

      "Làng du lịch mùa này có phong cảnh đẹp, lại cách xa thành phố. Chính là để cho mọi người nghỉ ngơi vào ngày. thích?" Nếu như tự tiện phát thiệp mời sợ là Nhạc Tĩnh Phương vẫn còn giấu giếm .

      "Dĩ nhiên là rất thích nha. ? Mà dùng thân phận gì?" Khoé miệng Bùi Địch Thanh khẽ cười cười, ánh mắt cũng dịu dàng như nước. "Ăn xong rồi, chúng ta coi lại bản vẽ . Tôi mang cho hai cuốn sách giới thiệu lịch sủ kiến trúc cùa Châu Âu."

      "Tôt quá! Bản thiết kế cùa Khế Viên tôi cũng muốn làm theo hướng đó, cho tôi xem chút mẫu thiết kế vườn của Châu Âu . Tôi lấy bờ sông làm điểm nhấn, cho nên tôi muốn thiết kế khung cảnh bên ngoài cho tươi sáng."

      "Có thể, như vậy nhìn vô cùng có sức sống, cần phải quá giản dị, cuộc sống vốn phải có nhiều màu sắc mới tốt"

      Khuôn mặt tuấn của Bùi Địch Thanh lên ý cười, ánh mắt như có vẻ hoà quang rực rỡ.

      Trì Linh Đồng hé miệng cừoi, nhanh chóng đem miếng sủi cảo tôm trong miệng nuốt xuống rồi lầu bầu : "Tốt lắm, chúng ta bắt đầu ."

      Công ty Thái Hoà rốt cuộc cũng nhận được sáu cái thiệp mời.

      Diễn đàn bất động sản lần này có chỉ đề là: chính phải vì muốn khống chế bong bóng bất động sản mà hạn chế cho vay vốn, các công ty bất động sản đối phó sao với khó khăn này?

      Nhạc Tĩnh Phương cũng vì hai vị phó tổng giám đốc, còn ngừoi quản lý tài chính cùng Trì Linh Đồng và Trần Thần.

      Trần Thần vô cùng hào hứng, mặc nguyên bộ đồ hawai rực rỡ, làm cbo Nhạc Tĩnh Phương khi nhìn thấy ta hừ tiếng: "Tiểu Trần, cậu là biểu diễn thời trang sao?"

      Trì Linh Đồng bên ngoài cười thầm trong bụng. Trần Thần sờ mũi cái, bất đấc dĩ thay cái áo nghiêm túc, thắt cà vạt cùng quần tây dài, sau đó ngừng lau mồ hôi. Nhiệt độ hôm nay ở Thanh Thai rất cao, gần 35 độ.

      Sáu người chia ra ngồi ba chiếc xe đến làng du lịch. Sau đó, được nhân viên hướng dẫn của diễn đàn bất động sản hướng dẫn cụ thể.

      Trong làng du lịch rất mát mẻ, khiến cho bọn họ khi mới bước vào khỏi rùng mình cái. Trong đại sảnh có rất nhiều người hàn huyên. Khi nhìn thấy đoàn người Nhạc Tĩnh Phương bước vào liền chạy qua chào hỏi.

      Trì Linh Đồng cùng với Trần Thần chỉ là những nhân vật cho nên tất nhiên phải lãnh nhiệm vụ báo danh.

      Đúng lúc này, cầu thang xuất người đàn ông có khí chất bất phàm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Trì Linh Đồng gương mắt lên nhìn, khoé miệng khỏi xuất nụ cười mơ hồ.

      "Linh Đồng đó phải là .... " Trần Thần giọng kêu lên.

      Trì Linh Đồng cốc đầu ta cái: "Mau viết , đừng có mải nhìn lung tung nữa."

      "Xin giới thiệu với , đây là Nhạc đổng của Thái Hoa. Nhạc đổng, đây là tổng giám đốc Bùi của Hằng Vũ." Chủ tịch diễn đàn cười .

      Nhạc Tĩnh Phương ngẩn ra nhìn Bùi Địch Thanh tuổi trẻ tài cao. Hai người bắt tay cái rồi cùng : "Ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu."

      Bùi Địch Thanh cũng hướng về mấy người khác gật đầu cái. Sau đó quay mặt về phía Nhạc Tĩnh Phương: "Thái Hoa chỉ có mình nhạc đổng tới thôi sao?

      Nhạc Tĩnh Phương vội vàng đem hai vị phó tổng giám đốc giới thiệu với Bùi Địch Thanh. Sau đó hướng về phía Trì Linh Đồng và Trần Thần . Đây là hai kiến trúc sư của Thái Hoa chúng tôi."

      "Trì Linh Đồng, ngươi đạt được nhiều giải thưởng là người nào?" Bùi Địch Thanh cố làm ra vẻ tò mò.

      Nhạc Tĩnh Phương cười cười. Giọng khỏi tự hào: "Là kia kìa."

      Bùi Địch Thanh gật đầu: "đúng là ngờ."


      Trì Linh Đồng cúi đầu cong cong môi, trong lòng khỏi hừ lạnh tiếng, tên Bùi Địch Thanh này công lực diễn trò đúng là cao siêu.

      Sau khi Trần Thần báo danh xong, tiến về phía bọn họ tất cả cùng nhau lên lầu, buổi tối đó bữa tiệc lớn.

      "Tổng giám đốc Bùi, thể ngờ". Người đứng bên cạnh Bùi Địch Thanh là Mục Viễn lên tiếng: " đặc biệt lầu xuống, bộc lộ thân phận là vì Trì Linh Đồng sao?"

      Ánh mắt sâu thảm của Bùi Địch Thanh tràn đầy ý cười: "cậu xem thường tuổi ấy còn trẻ sao?"

      nhìn ra cửa kính bên ngoài, khí nóng nhừng bốc kên hầm hập ....... Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, làm cho nhớ đến đôi mắt nhanh nhạy thông minh kia.

      "Tổng giám đốc Bùi, là người có gia thế. Chỉ sợ đại của được ông cụ sớm an bài rồi." Mục Viễn nhắc nhở .

      Bùi Địch Thanh ngẩng đầu, khoé miệng xẹt qua nụ cười lạnh lùng. "Cậu sai lầm rồi. Tôi giống như cả. Mục Viễn, tôi hiểu mà. Tôi làm cái gì."


      CHƯƠNG 22.1:

      Edit: Thiên Kết

      Buổi tối, ở ngoài hành lang khách sạn, Trần Thần như con ruồi đầu chuyên gây rối.

      ta phiền não gãi gãi mãi tóc phải dùng rất nhiều mút mới tạo thành kiểu dựng đứng như ý muốn, cà vạt ở trước ngực thắt hờ hững, lại lần nữa nhìn vào khe cửa hỏi: “Trì Linh Đồng, rốt cuộc xong chưa?”

      Bọn họ phải là khách quý của hội nghị mà chỉ là nhân vật , cho nên cần phải gấp gáp.

      Cho đến khi cách bữa tiệc chỉ còn mười phút mà Trì Linh Đồng vẫn còn ở trong phòng mà Trần Thần có vẻ rất vội. Nếu như ta phải là người nghĩa khí có lẽ ta bỏ mặc lại mình.

      “Được rồi.” Trong phòng vang lên tiếng thở dài bất đắc dĩ, sau đó cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra.

      “Bà của tôi ơi, vậy…………Hả, đây mà là quần áo của sao?” Trần Thần ngạc nhiên nhìn bộ lễ phục màu đen quá khổ người Trì Linh Đồng, ràng là nó lớn hơn so với người , hai bên vai còn có hai sợi dây thun giống như điều chỉnh cho vừa với cơ thể mà buộc lại.

      Trì Linh Đồng kéo dây cột tóc ra, làm cho mái tóc đen che lại hai bên vai: “Như vậy có được , nhìn có ổn hơn ?”

      Trần Thần thành lắc đầu: “ hề ổn chút nào.” ta kéo hai bên vai áo xuống dưới chút làm Trì Linh Đồng cả kinh, cuống quýt lấy hai tay che ngực rồi khẩn trương hỏi: "Lỡ rót ra sao?"

      sao. nhìn thấy các nữ minh tinh mặc lễ phục sao, đều rất là gợi cảm, còn mặc sao giống đồng phục học sinh quá vậy.”

      Trì Linh Đồng ủ rũ cúi đầu, mặt cũng nhăn lại: “Tạm tối nay vậy. Hết cách rồi, tôi có lễ phục, lại kịp mua đành mượn của Nhan Tiểu Úy cái, ấy cao hơn tôi còn đầy đặn hơn tôi, cho nên……tôi thành ra như thế này.”

      Trần Thần đồng tình nhìn cái rồi an ủi: “ mặc như này cũng rất có khí chất đặc biệt, tệ.”

      kỳ cục quá chứ?” Vẻ mặt Trì Linh Đồng tỏ ra đau khổ, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

      cứ ngồi bất động chỗ, chắc cũng có ai nhận ra đâu. Trời ơi, nhanh lên chút, kịp nữa rồi.”

      Trần Thần vội vàng lôi kéo Trì Linh Đồng hướng về phía sảnh tiệc.

      Trì Linh Đồng mang giày cao gót năm phân nên bước có chút lảo đảo.

      Hai người
      Vừa tới cửa thấy chủ tịch diễn đàn dẫn các vị tổng giám đốc của các công ty địa ốc vào trong, bên trong sảnh vang lên từng tiếng vỗ tay. Hai người thừa dịp ai để ý, nhàng hoà chung vào đám nhân viên xung quanh tới vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, vỗ vỗ tim nhìn nhau mỉm cười.

      "Coi chừng kia" Trì Linh Đồng tự chủ mà quay đầu quá mạnh làm cho sợi thun ở bên vai lộ ra, khi nhìn thấy Trần Thần chỉ chỉ và vào mình vội vàng ngồi thẳng lên, đem tóc phủ lên chỗ cũ, ngồi im như tượng gỗ, tầm mắt của vừa nâng lên liền thấy Bùi Địch Thanh hướng về phía mỉm cười.

      Trì Linh Đồng cũng hơi cong cong môi.

      Bùi Địch Thanh cùng Nhạc Tĩnh Phương ngồi ở chính giữa bàn chủ trì, còn Trì Linh Đồng và Trần Thần ngồi ở bàn khác.

      Chủ tịch diễn đàn là người đàn ông hài hước tầm năm mươi tuổi, đứng lên phát biểu biểu diễn, sau đó giơ tay ly rượi lên ý bữa tiệc chính thức bắt đầu.

      Buổi tối này toàn tụ tập những tinh của giới bất động sản, Trần Thần vì từng gặp qua hai vị mà cảm thấy tự hào, liền chỉ vị này chị vị kia giới thiệu cho Trì Linh Đồng.

      Trì Linh Đồng ngồi trang ưu nhã chỗ, thỉnh thoảng cũng chuyện với những người cùng bàn.

      Đây là khách sạn cao cấp năm sao của làng du lịch, tất cả những đồ ở đây đều rất xa hoa, mỗi món ăn ở đây cũng chính là mỹ vị.

      Đáng tiếc, những món ăn ngon nhưng có ai có thể tận hưởng trọn vẹn, mời mọn chúc tụng mới chính là chủ đề thực của bữa tiệc này. Thức ăn mang lên, những người dù quen hay quen ngồi chung với nhau bàn ghì cũng trở thành người nhà, ta mời ngươi.... Ngươi mời ta. Có nhân vật quan trọng bàn khách quý cũng rời khỏi bàn tiến thành màn mời mọc.

      Nơi đầu tiên đến chính là bàn của Trì Linh Đồng và Trần Thần.

      Trì Linh Đồng vội vàng đứng dậy vộ tình tà áo kẹp vào khe ghế, cố gắng kéo, nghe thấy tiếng sợi dây thun cột vai áo văng ta ngoài, cả người đổ mồ hôi lạnh ngắt. Đúng lúc này hai vai của bộ lễ phục trở nên cao ngắn, cảm thấy lúc này đúng là hết cách cứu vãn rồi.

      "Tôi là Bùi Địch Thành của Hằng Vũ rất vui được biết các vị." thân hình cao lớn đứng trước mặt , che hết tầm nhìn của mọi người.

      "Cám ơn tổng giám đốc Bùi." Tất cả mọi người đều giơ ly lên, hướng về phía mà cạn sạch ly.

      "Cái này mặc lễ phục kiểu gì vậy? Kiểu so le?" Nhạc Tĩnh Phương đứng ở phía bên kia, tiến tới liếc xéo Trì Linh Đồng, rồi khẽ vào tai .

      Trì Linh Đồng đỏ bừng lên. "Có lẽ là trào lưu mới của năm nay."

      Nhạc Tĩnh Phương nhướng mày. "Sao kiểu này giống với áo cà sa của Đường tăng tây tạng hay khoác vậy?"


      Trì Linh Đồng cảm thấy bại khóc ra nước mắt.

      Mấy vị khách khác sau khi chúc rượi vòng rồi quay trở về chinh chiến tiếp.

      Trì Linh Đồng liếc nhìn xung quanh có ai để ý mới nhanh về phía Toilet.


      "Linh Đồng." Mới ra khỏi sảnh có người gọi tên .

      quay đầu lại thấy Bùi Địch Thanh cười cười tay cầm dây thun quơ quơ về phía . "Còn cần cái này ?"

      xấu hổ quay đầu lại lời cám ơn.

      "Để tôi giúp cho." nhì tổng thể bộ y phục của cái rồi dẫn co vào phòng dùng để hút thuốc lá, bên trong phòng vắng lặng, tường có đèn treo tường toả ánh sáng ngọt ngào ấm áp cho khắp gian phòng.

      "Xoay người lại." nắm lấy bả , cho quay mặt ra ngoài.

      "Ừm." ngại ngùng quay mặt ra ngoài, cảm giác cả khuôn mặt nóng như lửa.

      nhìn cẩn thận chút, rồi kéo tóc qua bên, rồi biết làm thế nào mà tạo nơ bướm sau lưng , cả sợi dây thun cũng cần dùng đến. "Tại sao mặc đồ phù hợp với bản thân mình."

      Giọng của ấm áp, phả lên cổ . "Được rồi."

      Lòng vô cùng thấp thỏm, từ từ quay người lại, sau đó nâng làn váy lên ngắm nghía chút cái bóng tường: " cho là tôi thích như thế này sao?"
      "Ai, có thể thiết kế nhà cửa đẹp như thế mà thể chỉnh sửa trang phục của mình." nhành thở dài mà hề biết rằng vẻ mặt của lúc này rất dụi dàng.

      "Tôi cũng phải là thiên tài." Trì Linh Đồng bẽn nẽn xấu hổ. "Vậy tổng giám độc Bùi ... Tôi xi phép trước đây."

      "Nếu như có mệt buổi tối.... tản bộ ở bờ biển ?" Trong lòng thể nào kiềm chế được kích động, suy nghĩ nhiều mà thốt lên. Phía dưới làng du lịch chính là biển, vì là ở trong núi nên nhiệt độ vào ban đêm cũng giảm dần , bộ ngoài biển vô cùng mát mẻ.

      " phải xã giao cùng các Tổng giám đốc khác sao?"
      Last edited by a moderator: 11/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :