1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thong thả đến chậm - Lâm Địch Nhi(Q3- c24/86C+13nt) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      QUYỂN 3:

      CHƯƠNG 1:

      Edit: Thiên Kết

      Bánh xốp hoa hồng: dùng hoa hồng có mùi thơm nồng nàn chưng cất thành nước cốt, lại dùng thêm bột mì, đường cát trắng, bơ động vật, nước, lá dứa, trộn đều với nhau cho đến khi bột hoàn toàn mịn. Sau đó cán thành từng khối tròn ở chính giữa cho nước cốt hoa hồng vào rồi túm chặt miệng bánh lại, cho vào nướng trong lò khoảng hai mươi phút là đủ. Bề ngoài bánh xốp nhìn vô cùng bình thường, nhưng sâu bên trong, khi được nhai tỉ mỉ, liền có thể cảm nhận được vị hoa hồng thanh nhã.

      Trì Linh Đồng đột nhiên nhớ tới Tiêu Tử Thần xảy ra tai nạn sau đó bị mất trí nhớ, cho nên nhận ra mình. khẽ mỉm cười, đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.

      Tiêu Tử Thần nhàn nhạt nhắm mắt lại, bất ngờ rút tay ra khỏi vòng tay của Khổng Tước, thân thể khẽ dịch ra nửa bước, kéo rộng khoảng cách của hai người.

      “Tử Thần?” Khổng Tước nũng nịu, ngẩng mặt lên, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch: “Lại quên em là ai rồi sao?”

      phải, mà là chưa quen. Hãy cho chút thời gian và gian để khôi phục trí nhớ cách tự nhiên.” Giọng của Tiêu Tử Thần mang theo lịch nhưng xa cách, còn có vẻ lạnh nhạt.

      “OK!” Khổng Tước nháy nháy mắt cách dí dỏm, khuôn mặt thoáng lên vẻ mệt mỏi.

      Ánh mắt Tiêu Tử Thần lướt qua Trần Thần rồi nhìn về phía Nhan Tiểu Úy, gật đầu với hai người cái: “Hai người cũng đều tới Tân Giang?”

      “Hả?” Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau chằm chằm, những lời này của với bọn họ sao?

      Trì Linh Đồng cũng có chút sửng sốt.

      “Tử Thần, bọn họ là ai?” Lần trước khi Khổng Tước tới Thanh Thai cũng từng gặp mặt Nhan Tiểu Úy. Nhìn thấy bộ dạng gắn bó kề cận của Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần, đoán chừng hai người họ là người . Nhưng Tiêu Tử Thần lại chưa từng gặp mặt hai người này nha.

      Tiểu Tử Thần nghiêng đầu qua nhìn ấy, ánh mắt nhìn thẳng tắp, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Mời bạn học của em ngồi cùng bàn ăn cơm .”

      cần, cần, chúng tôi cũng gọi rất nhiều đồ ăn.” Trì Linh Đồng vội vàng đỡ lời. biết tại sao, cảm thấy sau khi mất trí nhớ con mọt sách dường như rất khác. Trước kia, quá nhiều, hơi lộ ra chút khô khan, nhưng cũng có lúc đáng làm cho người khác buồn cười. tại, lại đem bản thân bao bọc trong tầng băng mỏng, bất cứ người nào cũng bị ngăn cản bởi vẻ lạnh lùng.

      “Chúng tôi cũng chỉ có bốn người, đừng quá khách sáo.” đáp lời Trì Linh Đồng nhưng lại nhìn Trần Thần.

      phải….Khách sao.”

      “Vậy được. Phục vụ, xin đem những món ăn của bàn này đem vào phòng bao bên trong.” Trì Linh Đồng còn chưa hết lời, Tiêu Tử Thần giơ tay lên hướng về phía người phục vụ phân phó.

      “Linh Đồng, đến đây , đây là hai vị lãnh đạo của Tử Thần.” Đến mức này, Khổng Tước chỉ có thể như vậy. ra trong lòng cũng vô cùng dè dặt, hiểu tại sao đột nhiên mà Tiêu Tử Thần lại nhiệt tình như vậy.

      Trì Linh Đồng nhìn Trần Thần cùng với Nhan Tiểu Úy cái, liền nở ra nụ cười tự giễu: “Người thất nghiệp vẫn nên tiết kiệm chút, thôi, chúng ta hưởng ké ánh sáng của các vị giáo sư này thôi.”

      Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng phải là người giữ lễ tiết: “Được, khách tùy chủ. Chỉ là, có chút lợi cho rồi.” Trần Thần .

      ra bữa ăn tối này cũng phải là Tiêu Tử Thần mời khách, số tiền được chi trả…là Viện y học. Hải sản theo mùa, cho nên quán có nhiều món ăn đặc sắc, bàn bày la liệt những đĩa đựng đồ ăn.

      khí bàn coi như nhõm, tính khí hai vị lãnh đạo vô cùng ôn hòa. Tiểu Tử Thần cùng hai vị lãnh đạo bàn công việc, còn những người khác vừa dùng bữa vừa trò chuyện.

      Hai vị lãnh đạo đặc biệt mời Tiêu Tử Thần trở về Viện y học tiếp tục công việc.

      “Tình trạng tại của tôi hình như qúa thích hợp đứng bục giảng.” Tiêu Tử Thần đáp rất uyển chuyển.

      vị lãnh đạo : “ tại chúng tôi cầu giáo sư Tiêu đứng bục giảng. Tạm thời mất trí nhớ, trong y học rất thường hay xảy ra, nhưng có thuốc điều trị dứt điểm, bình thường vẫn phải chờ đợi tự nhiên xuất kỳ tích. Có vị tiền bối , khi ở trong môi trường quen thuộc khả năng hồi phục trí nhớ cao hơn, bởi vì những hình ảnh quen thuộc thường xuyên tác động đến khu thần kinh đại não, khiến cho người ta phải liên tưởng, suy nghĩ. Giáo sư Tiêu, chỉ dựa vào điểm này, cậu nên trở về Viện y học.”

      “Tôi trở về chỉ để tìm trí nhớ sao?” Lúc chuyện Tiêu Tử Thần nhìn về phía đối diện cái.

      Ngồi đối diện với chính là Trì Linh Đồng, lúc này Trì Linh Đồng nhìn ôm đàn ghi-ta biểu diễn sân khấu bên ngoài.

      Mái tóc dài của che mất nửa khuôn mặt thanh tú, làm lộ ra vào phần chán nản cùng lười biếng, ấy hát bài <Nếu như > của Mạc Văn Úy.

      Em thực rất nhớ .

      Giờ đây ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi .

      Đôi mắt cạn khô đột nhiên lại muốn bật khóc.

      biết giờ đây ở nơi nào.

      Em thực rất nhớ .

      Tâm tình hỗn loạn nhưng chẳng có cách nào biểu đạt được hết.

      Những lời muốn nhất.

      Em phải từ đâu?

      Có phải chăng giờ này cũng nhớ em như em nhớ về .

      Nếu như .

      có quá khứ ấy.

      Em cũng chẳng đau lòng.

      Thế nhưng cho dù điều ấy xảy ra, em vẫn chọn .

      “Tôi ra ngoài lát.” đột nhiên hạ đôi đũa, cúi đầu về phía nhà vệ sinh. Mở vòi nước, hứng nước lạnh tát vào mặt, mới có thể để cho những giọt nước mắt xuất vành mắt chảy xuống.

      Ở trước mặt người khác đều giả bộ rất bình tĩnh.

      Mấy câu hát của kia, từng chữ từng chữ đập vào tim , thể chịu đựng được nữa, trí nhớ giống như nước lũ cuồn cuộn tràn về.

      Nếu như có thể trở lại lúc ban đầu, nếu như có thể gặp lại Địch Thanh, như vậy, vẫn muốn .

      Nước văng lên ống tay áo, vộ vàng giật tay lại, đóng vòi nước, Khổng Tước từ bên ngoài bước vào.

      “Đây là của cậu sao?” ấy nhìn thấy chiếc đồng hồ kiểu nam tay Trì Linh Đồng.

      “À, cái này là….” đem đồ Bùi Địch Thanh để lại đeo lên người, mỗi giây mỗi phút đều chia lìa.

      ta đưa cho cậu? Trời ạ, ra là công tử giàu có, đây chính là đồng hồ Cartier phiên bản số lượng có hạn.” Khổng Tước lấy bao thuốc từ trong túi, lấy ra điếu, bất bật lửa, ngọn lửa màu xanh dương xuất : “Mình cho là cậu người có tài.”

      Trì Linh Đồng chỉ cười cười, muốn giải thích nhiều.

      “Cậu ngốc, tên ngốc nhà cậu cho cậu biết hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?”

      Khổng Tước hít sâu cái, nhướng mày lên: “Đừng nhắc đến ấy nữa, tớ rất phiền.”

      “Nhìn ấy hồi phục rất tốt nha, suy nghĩ thông suốt, phát ràng.”

      ấy mất trí nhớ, phải ngu ngốc.” Khổng Tước liếc mắt.

      “Vậy cậu phải kể cho ấy nghe nhiều chuyện trước kia.”

      Khổng Tước nhún vai: “Cậu cho rằng mình làm vậy? Nhưng ấy cái gì mà cần mình phải ép buộc, tự ấy tìm trí nhớ về. Lúc nãy ở đây ấy còn cho ấy thời gian để tự hồi phục trí nhớ.”

      Trì Linh Đồng bật cười, lời của con mọt sách lúc nãy vô cùng ràng.

      “Có phải rất bị đả kích đúng ?”

      “Đương nhiên là có chút. Ai, tại cái gì cũng thể , trừ khi ấy chủ động mở lời, mình mới trả lời lại. Chỉ là, ấy chấp nhận quan hệ bạn trai bạn của chúng mình, ăn cơm, đưa đón mình tan làm, tản bộ, cũng có lúc dạo phố. Nhưng ấy đối với mình là tôn trọng, giữa hai người bọn mình tại nên có hành động thân mật của người , phải đợi đến lúc ấy tìm được trí nhớ. Nha, Mình với cậu, ấy như thế, làm mình phát so với trước kia bây giờ ấy có chủ kiến hơn, lạnh lợi, cũng như mê người hơn, giống như bắt đầu tình mới.”

      “Đó phải là chuyện tốt sao? Cậu buồn bực cái gì?”

      Khổng Tước kéo cửa ra, ném diếu thuốc trong tay vào bồn câu: “Bây giờ ấy quản mình rất chặt chẽ, đâu cũng phải thông báo, làm mình có cơ hội ra ngoài chơi với bạn.”

      ấy hề hấp dẫn hơn so với những người bạn kia của cậu? Cậu phải biết đủ .”

      “Mỗi người có vị.” Khổng Tước cười đến run rẩy hết cả người.

      nữa, chúng ta ra ngoài . Đúng rồi, Tiêu Tử Thần phải về Viện y học làm việc sao?”

      “Ừ. Chuyện của ấy ở HongKong là ngoài ý muốn, đại học HongKong cảm thấy vô cùng áy náy, vì cùng hợp tác đầu tư thành lập hạng mục rất lớn với Viện y học Tân Giang, cho nên có lúc trao đổi học viên, cho bên bên HongKong phải chịu trách nhiệm, cậu xem thế nào mà mời trở lại làm việc được?”

      Trì Linh Đồng ồ tiếng, nghe rồi quên, những chuyện này đều có liên quan đến .

      Sau khi trở lại bàn ăn, Trì Linh Đồng gặp chút kinh ngạc nho . Trước mặt lúc nãy vốn là để đĩa tôm lớn, nhưng bởi vì bị dị ứng nên cả buổi tối hề động đũa. chỉ mới ra ngoài lát, trước mặt đổi thành đĩa củ sen chiên , đĩa rau trộn đầu sứa, toàn những món thích ăn.

      cẩn thận nhìn từng li từng tí, người chuyện vẫn chuyện, người dùng bữa vẫn dùng bữa, vẻ mặt mọi người đều rất bình thường.

      buồn bực.

      Chỉ là trùng hợp sao?

      Sau khi ăn cơm xong, những người lãnh đạo lái xe trước. Trì Linh Đồng cùng Trần Thần và Nhan Tiểu Úy ra đón xe, Tiêu Tử Thần ngồi xe Khổng Tước.

      “Về chung .” Tiêu Tử Thân tỏ vẻ lịch .

      Xe của Khổng Tước là loại xe nữ, nếu Tiêu Tử Thần ngồi bên trong cũng được thoải mái, chen chúc thêm ba người nữa sao có thể thở.

      cần, chúng tôi còn dạo ở bờ sông chút, quấy rầy thế giới của hai người nữa.” Trì Linh Đồng trêu ghẹo .

      Tiêu Tử Thần kéo ống tay áo, giống như chuẩn bị nhìn đồng hồ. Khi thấy cổ tay trống trơn, mới ngẩn người.

      “Hôm nào chúng ta lại gặp.” Khổng Tước hướng về phía Trì Linh Đồng ra dấu cái điện thoại.

      Trì Linh Đồng gật gật đầu, nhìn Tiêu tử Thần khó khăn ngồi vào chỗ phía sau? Hả, phải ghế lái phụ?

      “Bảo bối, người đàn ông kia cả tối đều nhìn cậu.” Xe rồi, hai mắt Nhan Tiểu Úy sáng ngời phát biểu ý kiến.

      tin cậu hỏi Trần Thần xem.”

      Trần Thần đứng ở phía trung lập: “Có thể ta nhìn bức họa phía sau Linh Đồng.”

      bức <Hoa Hướng Dương> của Van Gogh? Đừng đùa, ràng là nhìn Linh Đồng. Linh Đồng vừa cúi đầu, ta liền im lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, ta liền nhìn ra chỗ khác. Khi Đồng Đồng toilet phải ta cũng nhìn theo sao?”

      “Em đừng có những lời vô căn cứ như vậy, người ta dù gì cũng là giáo sư, đạo đức tốt, phải dạng tiểu nhân nhân phẩm xấu.”

      Nhan Tiểu Úy quay đầu: “ phải em ánh mắt của ta thô bỉ, có thể là….Ah, Linh Đồng đâu?”

      “Mình đây.” Trì Linh Đồng đứng ở chỗ xa bọn họ vẫy tay cái: “Chỗ này là bến sông, nhìn , thuyền đều lái về phía này.”

      “Đây là thanh gì?” Tiếng gió đêm thổi mang theo tiếng còi hơi làm cho Tiểu Tử Thần vặn vặn lông mày.

      “Tiếng thuyền cập bến.” Tước nhìn qua kính chiếu hậu. Trí nhớ mất hết, cả thanh này cũng nhớ nổi.

      Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “À, Khổng Tước, em và Trì Linh Đồng là bạn học sau này sao?”

      “Là bạn thân sáu năm trung học.”

      “Chơi rất thân?”

      “Tình cảm lâu dài.”

      Tiêu Tử Thần nhếch khóe miệng: “Cụ thể như thế nào?”

      Tước mấp máy môi, nghĩ thầm, cái thói quen này tại sao vẫn còn nhớ lâu như vậy?
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 2:

      Edit: Thiên Kết

      Từ Trung Quốc cho đến Nam Bắc Triều Tiên đều dùng lịch hoàng đạo. Ở trong mười hai con giáp, xếp hạng đầu tiên, nghe người cầm tinh con chuột là người hài hước, lạc quan, đáng , mê hoặc, giỏi che giấu tâm tình bản thân.

      Trong chiêm tinh học, người ta dùng mười hai chòm sao đại diện cho mười hai tính cách, chòm sao Song Ngư xếp ở cuối cùng. Người thuộc chòm sao Song Ngư là người xinh đẹp, lãng mạn, tôn sùng tình thuần khiết, người có loại sức quyến rũ thần bí làm người khác khó có thể kháng cự. Nhưng chòm sao Song Ngư lại là chòm sao u buồn, đa sầu đa cảm, lừa mình dối người, thiếu năng lực ứng biến.

      Trì Linh Đồng cầm tinh con chuột cũng thuộc chòm sao Song Ngư.

      Như vậy hai loại tính tình tổng hợp làm , chẳng khác gì tổng thể mâu thuẫn.

      Trì Linh Đồng nhắc đến Bùi Địch Thanh với người khác, cũng khóc rất ít, ở chung với người khác đều rất kín đáo, ở trong mắt người khác rất khác biệt, là người vô cùng hài hước, năng dí dỏm. Nhưng người ngoài lại biết, kể từ khi Bùi Địch Thanh qua đời, hàng đêm Trì Linh Đồng đều mất ngủ.

      Trong đêm tối yên tĩnh, đôi mắt mở to, lỗ tai liền trở nên nhạy cảm cách thần kỳ. có thể nghe thấy ràng tiếng người khác hít thở khi ngủ say, nghe thấy tiếng lốp bánh xe va chạm khi chạy đường, thậm chí ngày cả tiếng lá cây rụng, cũng đều có thể nghe được.

      Đêm tỉnh táo, dài vô tận, gống như con người lạc bước cánh đồng hoang vu, biết đâu là điểm cuối.

      biết đây có phải là phần trong yếu đuối.

      Sau khi chuyển đến bên ngoài Khế Viên, cho dù là thay đổi tình huống, kết quả vẫn như vậy, chỉ có chút biến chuyển tốt hơn, chính là ban ngày có thể ngủ giấc an bình.

      Có lẽ trong tiềm thức cho rằng Bùi Địch Thanh vẫn luôn tồn tại trong thế giới này, cho nên hy vọng có thể cùng hít thở chung bầu khí. Nếu như có môt ngày còn có thể gặp nhau, có mấy lời muốn cho biết cũng như có số chuyện muốn hỏi .

      tại, người ngày đêm lẫn lộn.

      Nếu như an nhàn ở nhà cha mẹ làm sâu gạo chuyện ngày đêm đảo lộn cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm.

      đưa chi phiếu của mình lại cho Trì Minh Chi, làm việc ở Thanh Thai hai năm, cũng để dành được chút ít tiền. Đàm Trần và Quan Đạt sau khi từ Côn Minh trở về liền tới Tân Giang đón về, nhưng từ chối. Bọn họ tôn trọng quyết định của , cũng nhiều lời, nhưng từ đó về sau mỗi tháng đều cố định gửi vào tài khoản của số tiền đủ để tiêu xài hoang phí.

      Trì Minh Chi ba ngày bốn bữa lại đem đồ tới, nào là trái cây, nào là thức ăn, đảm bảo cho cuộc sống cư của , cơm áo lo.

      Bọn họ đều chờ đợi thái độ của , đối xử với nâng niu ở trong lòng bàn tay giống như đồ dễ vỡ, chỉ cần chút sơ sẩy là có thể vỡ nát.

      Trì Linh Đồng cảm thấy mình là người bình thường, phải mặt trời treo cao, mọi ánh sáng trái đất này đều phải xoay tròn quanh mình.

      muốn có gian riêng tư.

      với Đàm Trân và Trì Minh Chi rằng chuẩn bị tìm công việc mới.

      Trì Minh Chi và Đàm Trân đều mừng rỡ, vận dụng quan hệ của mình, vì mà từng bước xây dựng con đường cho , nhưng đều có liên quan đến chuyên môn của .

      Trì Linh Đồng cười cười, công việc của mọi người hãy để tự làm chủ, mọi người cần quan tâm nhiều, kể cả cuộc sống cũng vậy.

      Qua hai ngày sau, Trì Linh Đồng tìm được công việc, là thư ký của công ty văn hóa. tìm tới địa chỉ, mới đầu còn tưởng tìm nhầm, vào tòa nhà như tòa nhà cũ của người dân sinh sống, hành lang vào ban ngày mà tối om, đèn chiếu sáng bên tường cũng bị hư. Sau khi gõ cửa, người ba mươi tuổi vươn đầu ra.

      “Là thư ký Trì sao? Tôi là Tổng giám đốc Ngô.” Nửa người dưới của Tổng giám đốc Ngô cũng lộ ra, cái bụng bự ưỡn lên.

      Căn phòng được cải tạo qua loa để trở thành phòng làm việc, trong phòng khách có treo bảng hiệu công ty. Công ty bao gồm những mảng: phát hành hoạt hình trong nước, tạo chí, truyền hình…. Trì Linh Đồng nhìn những hàng chữ này ba lần, vẫn thể nào tìm được mối quan hệ, nếu như phải là cách diễn đạt có vấn đề, nhất định là do năng lực của có hạn.

      trắng ra, công ty chúng ta chủ yếu là phát hành sách lậu. Cái gì hot chúng ta liền phát hành cái đó. Như Tam Quốc, Luận Ngữ những thứ này là sách văn hóa thuần túy, ngoài ra còn có sách về dưỡng sinh, bảo vệ sức khỏe, à cũng nên bỏ qua phần văn học mạng, internet dạo này rất thịnh hành tiểu thuyết.

      Công việc của thư ký chính là cùng tôi xuống xưởng in, sau đó lên mạng tìm kiếm mục tiêu. Cái này là danh sách các trang web, cần phải đăng ký thành viên. Lương tạm thời mỗi tháng nghìn đồng, những cái khác chờ sau này tính.” Tổng giám đốc Ngô đưa cho Trì Linh Đồng trang giấy, tay kia lại móc ra điếu thuốc Trung Hoa nhăn nhúm, lầm bầm miệng. “Như vậy là tôi phỏng vấn thành công?”

      Cả người Trì Linh Đồng giống như vẫn lọt trong sương mù. Tổng giám đốc Ngô nhắm mắt lại: “Bây giờ là thời đại điện tử, tất cả đều trở nên đơn giản để đạt được hiệu suất cao, thời gian là vàng bạc. Ngày mai chúng ta phải ra ngoài, đúng tám giờ sáng phải có mặt ở công ty.” Trì Linh Đồng vừa mở mắt trời sáng, hai mắt đỏ hoe chạy tới công ty, cùng Tổng giám đốc Ngô leo lên chiếc xe tải , tới nhà máy in ấn .

      Nhà máy này tuy nhưng cũng nên coi thường, sách trong này tương đương với Tàng Thư Quán, sách gì cũng đều có, trừ chất lượng giấy hơi kém, còn bề ngoài khác gì những cuốn sách trưng bày trong tủ kính. Lần này Tổng giám đốc Ngô muốn làm là về mảng tiểu thuyết ngôn tình mới, nghe số cuốn chuẩn bị được dựng thành phim truyền hình. đường về, Tổng giám đốc Ngô muốn giao cho Trì Linh Đồng mấy bước tiếp theo của công việc, nhìn qua thấy lệch đầu ngủ thiếp liền lắc đầu cái. “Đây chính là thái độ làm việc của sao?”

      Tổng giám đốc Ngô phát cáu, hét lớn tiếng, hù dọa Trì Linh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cầm lương cao rồi ngủ ngon, thiên hạ này làm gì có chuyện gì tốt đẹp như vậy. , rốt cuộc có có thể đảm nhận công việc này hay ?” Đôi mắt Trì Linh Đồng ánh lên vẻ mệt mỏi, , phải là đảm đương nổi phần công việc này, mà là thể nào chấp nhận được thời gian làm việc.

      Nếu như có thể đổi thành buổi tối tốt biết bao nha. khẽ cắn răng gật đầu cái, ngồi thẳng lên tinh thần chút. Ngày thứ hai, Tổng giám đốc Ngô mang gặp mấy ông chủ nhà sách, sách in ra cũng cần phải có nơi tiếp nhận. Buổi tối, Tổng giám đốc Ngô mời các ông chủ ăn cơm. Đàn ông uống rượu, cũng có chút điên cuồng, la hét muốn Trì Linh Đồng hát bài trợ hứng. Trì Linh Đồng làm gì bị xem thường bao giờ, ném đôi đũa xuống, đứng dậy. tuần sau, Trì Linh Đồng tiêu hao toàn bộ sức lực, ngay cả bộ đường cũng giống như đạp lên chăn bông mềm, thân thể đều mềm nhũn. muốn nghỉ việc rồi.

      Nhưng chưa kịp mở miệng. Tổng giám đốc Ngô đột nhiên mất tích. Trong phòng trọ mảng hỗn độn, cả công ty chút hơi thở cũng có.

      Chủ cho thuê nhà hùng hùng hổ hổ chạy tới, hướng về hàng xóm khóc lóc kể lể, cái gì mà Tổng giám đốc, căn bản là tên lừa gạt, hai tháng tiền mướn nhà cũng có trả, Cục công an truy quét sách lậu. Trì Linh Đồng kéo đôi chân nặng nề xuống lầu, thuê xe về nhà, vừa về tới liền ngã quỵ giường ngủ giấc say, chờ đến khi hoàng hôn mới mê mệt tỉnh lại.

      Điện thoại di động đổ chuông.

      cầm điện thoại lên trong túi rơi ra tờ giấy, là Tổng giám đốc Ngô kín đáo đưa cho địa chỉ các trang web lớn. Công việc mệt mỏi giống con chó, mà phần tiền cũng lấy được.

      Khéo miệng Trì Linh Đồng giật giật, bật cười lắc đầu.

      “Ừ, Khổng Tước, mình còn sống.” Là điện thoại của Khổng Tước gọi tới, giọng sắc bén mười phần.

      “Ăn mặc theo mùa, mình muốn mua mấy cái váy, cậu dạo phố với mình ”.

      “Mình là kẻ thất nghiệp, có tiền.” Trì Linh Đồng lười biếng đứng lên mở đèn, tiện tay cầm lấy cái lược chuẩn bị chải tóc.

      “Là mình mua, cần cậu trả tiền.”

      “Mình chịu nổi hấp dẫn, nhìn mà thể có, đó chính là loại tàn khốc.”

      Khổng Tước cười lớn: “Mình biết mấy lão tổng của đại công ty, để cho bọn họ tìm cho cậu công việc.”

      “Đừng, tại nhắc tới cái gì tổng, da đầu mình liền tê dại. Lại thời gian làm việc của mình bị hạn chế, công ty bình thường mình muốn vào.”

      Khổng Tước sững sờ: “Thế nào là hạn chế thời gian?”

      “Mình chỉ nhận việc làm buổi tối.”

      “Công việc buổi tối cũng có rất nhiều, muốn nhanh chống giàu có hai loại: cướp ngân hàng và tiểu thư ba bồi trong quán rượu, còn nước chảy đá mòn có: nhân viên bảo vệ và công nhân nhà xưởng.”

      “Mình tương đối có hứng thú với cướp ngân hàng, những thứ khác khỏi phải bàn tới nữa.”

      “Cậu rất mạnh mẽ nha.”

      Trì Linh Đồng gật đầu cái.

      Khổng Tước trầm ngâm chút, bắt chước giọng điệu nhà văn: “Nha, mình nha, nếu như gặp Tử Thần, ấy có hỏi hôm nay mình có với cậu cậu nhớ là có.”

      “Mình chắc là còn có cơ hội gặp ấy?” Lần trước gặp mặt ở nhà hàng ăn cơm, cách nay cũng hơn tháng.

      “Mình là nếu như, nhớ nha. Mình cậu.” Khổng Tước hướng về phía loa điện thoại hôn cái rồi cúp máy .

      Trì Linh Đồng phản xạ có điều kiện, đưa tay lau lau môi mình, ném điện thoại xuống, rồi nhặt tờ giấy có ghi địa chỉ các trang web, thở dài.

      Có chuyện , trước kia Tiêu Tử Thần được coi là nhân tài trong ngành y, Khổng Tước nhìn trúng có hậu thuận mạnh mẽ. tại, mất trí nhớ, người cũng còn nhiều hào quang như trước. Khổng Tước vẫn rời xa, là vì hay vì tình nghĩa, hoặc là còn cái gì khác?

      Nấu chén mì ăn liền, gặm quả táo, coi như cũng ứng phó xong bữa ăn. Trì Linh Đồng nhìn vào trong gương thấy mình gầy vô cùng, nhưng cũng còn cách nào.

      Chỉ cần đói, ép buộc bản thân phải ăn, vậy là cũng coi như tôn trọng bản thân.

      Tắm rửa xong, mở máy tính lướt mạng. Internet là tốt, ra khỏi cửa, cũng biết hết chuyện của thiên hạ.

      Làm việc ít ngày ở công ty văn hóa, cũng hình thành thói quen lên mạng dạo.

      Trì Linh Đồng cảm thấy tiểu thuyết ngôn tình mạng internet phần lớn thuộc về yếu tố giải trí, trong đó cũng thiếu những tác phẩm xuất sắc, có thể kích thích độc giả. dạo mấy ngày, phát ra đây là chỗ giết thời gian tốt. Mở ra quyển sách, chương lại chương, đến khi mắt xót quá chớp cái, mặt trời lúc này nhô lên, hề hay biết trôi qua cả đêm.

      Lúc trời sáng , cảm thấy có chút buồn ngủ, theo thói quen Trì Linh Đồng rửa mặt cái rồi ra ngoài dạo vòng, sau đó mới trở về nghỉ ngơi.

      Trong lúc biết ngày tháng năm nào.

      tới tháng năm, mùa hè vừa chớm đến. Đám bụi hoa hồng trong Khế Viên giống như dòng chảy xanh biếc, buổi sáng sớm, dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi cũng cảm thấy lạnh.

      Buổi sáng sương mù, tầm nhìn quá năm mươi thước, nhiệt độ có chút oi bức. Sau khi sương mù tản , hôm nay đúng là ngày thời tiết nóng hừng hực.

      Trì Linh Đồng đứng bên tường rào của Khế Viên, chỉ để nhìn thấy những mái nhà mơ hồ, nhón chân lên, nhìn hồi lâu, khi nhìn thấy sân phơi có phong cách mình muốn chỉ cong miệng có chút tiếc nuối.

      Căn nhà kia là Bùi Định Thanh để lại cho , tại vẫn có người mướn, cũng chưa được trang trí, tất cả vẫn còn được dùy trì nguyên trạng.

      Trì Linh Đồng nhắm mắt, có thể tưởng tượng được quang cảnh sau khi căn hộ được trang trí. Nhưng cũng suy nghĩ nhiều, liền mở mắt ra rất nhanh, tiếp tục về phía trước.

      Con đường mòn hướng thẳng ra bờ sông, rồi dừng lại ở bên bờ sông chút.

      mặt sông mảnh trắng xóa, bờ sông bên kia là những mảnh ruộng hoang vu cũng bị sương mù che phủ, bên tai nghe được tiếng nước sông chảy qua, khí vô cùng ẩm ướt.

      “Roạt”, phía đối diện có người sải bước tới, nghĩ tới bờ sông lúc này còn có người khác, hai người liền va vào nhau.

      Trì Linh Đồng cũng sợ hết hồn, liền ngẩng đầu lên.

      “Làm sao /em biết chỗ này?” Những lời này phát ra từ miệng hai người.

      “Em….” Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái, phải bị ảo giác chứ, nhìn thấy con mọt sách Tiêu Tử Thần.

      Tiêu Tử Thần cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm, trái tim đập vô cùng lợi hại.

      “Tôi sống ở chỗ này.” Tiêu Tử Thần xong liền nghiêng người bước tới trước mặt . thế nhưng lại đứng gần mép sông, để ý có thể trượt xuống sông.

      Trì Linh Đồng a lên tiếng, nhớ lại trước Tiêu Tử Thần có đến sau khi Khế Viên hoàn thiện thuê căn nhà trong đó.

      “Em cũng ở cách đây xa. Ha ha, còn nhớ em nha.” ngờ khi gặp lại nhau làm cho tâm tình Trì Linh Đồng trở nên tệ.

      Con ngươi Tiêu Tử Thần trầm xuống: “Tôi bị mất trí nhớ chứ phải đãng trí, Trì Linh Đồng.”

      Trì Linh Đồng cong khóe miệng: “Ừ, là hiểu lầm, xin thứ lỗi. cũng tản bộ ở đây?”

      , là chạy bộ.” Tiêu Tử Thần lau mồ hôi trán.

      Lúc này, Trì Linh Đồng mới phát mặc bộ đồ thể thao, nhìn kỹ chút thấy thần sắc khá hơn chút so với trước kia, cũng gầy giống như cây tre nữa.

      “Vận động rất tốt, tăng cường sức khỏe, thân thể cường tráng. tiếp tục .” dùng tay làm dấu mời.

      Tiêu Tử Thần vẫn nhúc nhích: ‘Nhiệm vụ hôm nay của tôi hoàn thành! Em dậy sớm.”

      “Em? Ha ha, em là cầm tinh con chuột , vừa mới làm việc xong, lát nữa mới là thời gian nghỉ ngơi.” Trì Linh Đồng chớp mắt cách ranh mãnh vài cái, rồi lững thững về, Tiêu Tử Thần nhanh chậm sóng bước cùng .

      “Tôi chòm sao Bò Cạp.” Tiêu Tử Thần .

      Trì Linh Đồng liếc nhìn cái, chờ đợi câu tiếp theo, vậy mà im lặng.

      Rất nhanh đến cổng Khế Viên,

      nghiêng đầu chuẩn bị tạm biệt với , bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Trừ là bạn thân của Khổng Tước, trước đây chúng ta có mối quan hệ nào khác nữa hay ?’
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 2:

      Edit: Thiên Kết

      “Cái gì?” Trì Linh Đồng cảm thấy cái vấn đề này của Tiêu Tử Thần có điểm lạ.

      Tiêu Tử Thần quay mặt qua bên, đôi tay nắm chặt thành quyền khẽ buông ra. Từ trong sương mù vang lên tiếng kèn xe hơi, nắm lấy tay cách tự nhiên, kéo tới cạnh gốc cây nhãn lồng ven đường.

      “Ý của tôi là em cho tôi cảm giác quen thuộc mãnh liệt, chúng ta….Trước kia thường xuyên gặp mặt sao?”

      Trì Linh Đồng cười: “Có gặp mấy lần, quá thường xuyên. Chúng ta…”

      từng liều lĩnh dắt về nhà ở đường Quế Lâm, rồi bị Tiêu Tử Hoàn hiểu làm là bạn của , vì đó là lần đầu tiên mang phụ nữ về nhà.

      từng tới công ty của , lúc đó bị Nhạc Tĩnh Phương nghi ngờ vì ngồi chiếc xe Mercedes Benz màu đen của Bùi Địch Thanh, dưới tình thế khẩn cấp, thể kéo tới trước mặt. là bạn trai coi như hùng cứu mỹ nhân.

      từng dối vì Khổng Tước. tới bờ biển tìm cẩn thận nhìn thấy được nửa cơ thể để trần của , rất đẹp, hắc hắc!

      Cũng chính tại chỗ này. Trong đêm tối. bị Dương Vân ném ở bên đường, lái xe tới đây với , cho biết, biết Khế Viên là thiết kế của . Dường như rất hiểu .

      từng thấy mất kiểm soát khi Khổng Tước dối, vẻ mặt đằng đằng sát khí thay thế cho bề ngoài thư sinh lịch .

      Bọn họ cũng từng ăn chung mấy lần, từng mấy lần chuyện với nhau.

      Ah nghĩ kỹ lại, dường như bọn họ cũng rất quen thân. Con mọt sách rất khô khan, nhưng mỗi khi xuất đều làm cho có cảm giác “kinh ngạc”.

      Những ký ức có liên quan đến con mọt sách đều vô cùng đặc biệt.

      “Cha cùng với chồng tại của mẹ em là bạn bè rất thân, chúng ta còn có mối quan hệ như vậy.”
      vì muốn né tránh trầm mặc lúc nãy nên mới lôi Quan Đạt ra.

      Tiêu Tử Thần hình như quá tin tưởng: “Trong đầu tôi thỉnh thoảng lên rất nhiều hình ảnh rời rạc, mà tôi lại thể xâu chuỗi chúng lại được. Khuôn mặt của em luôn xuất nhiều nhất”. cho biết, chỉ cần xuất , trái tim thể khống chế mà đập liên hồi. Hơn nữa rất đau, giống như bị bàn tay nào đó bóp chặt, làm cho thể thở. Tất cả về , cần người khác nhắc tới, cũng tự nhiên biết hết.

      Đây là vì cái gì?

      Rốt cuộc là ai?

      “A, đám người ở chung. Tôi dường như luôn là người để cho người khác nhiều ấn tượng nhất, bởi vì tôi là chòm sao Song Ngư, luôn có cuốn hút độc đáo” nhún nhún vai

      lời nào, muốn từ gương mặt tươi cười của tìm kiếm đáp án.

      “Mất trí nhớ rất khổ sở sao?” nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của , hỏi.

      chậm rãi thở ra hơi: “Tôi cảm thấy rất buồn. Con người có lấy kỉ niệm giống như người mù, thấy đường, lúc nào cũng phải đợi người khác dẫn dắt, cuộc sống như thế còn là của mình sao? Thay vì như vậy, tôi tình nguyện chết ngoài ý muốn hơn”

      ..... cái gì mà ngoài ý muốn?”

      “Tai nạn xe cộ”

      Trì Linh Đồng đột nhiên rùng mình cái, thân thể chao đảo, thể vịnh vào cái cây, chống đỡ thân thể.

      ..... có gì mà phải than trách, biết may mắn đến mức nào đâu. Còn sống........còn thở.

      .....Còn có nhiệt độ.....còn có thể chuyện....còn có thể đứng....nhớ lại hay có quan trọng sao?” thở dài nhớ tới Bùi Địch Thanh nằm sâu dưới tầng đất này, nhớ tới mấy tháng nay luôn đau lòng, lập tức nỗi buồn trỗi dậy, xong liền khóc.

      Nhất thời bắt đầu liền dừng lại được, phải là nức nở mà là gào khóc

      “Nỗi đau của tính là gì?” Nỗi đau là khi hai người trời đất cách biệt, đến lần cuối cùng được gặp mặt nhau. Nỗi buồn chính là người kia qua đời trong lời nguyền rủa vô tình của mình. có hiểu cái loại hối hận và tự trách đó sao?”

      Giọng Trì Linh Đồng vô cùng nức nở, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ

      Tiêu Tử Thần đưa tay lên quơ quơ hai cái, giống như muốn đưa tay ôm vào lòng, nhưng lại đưa tay xuống, mười ngón tay đan xen, luống cuống nhìn .

      thể, chỉ là bạn thân của Khổng Tước

      Người có thể làm cho đau khổ khóc như thế là ai?

      hít sâu

      nhóc khóc lượng cũng lớn.” Lỗ tai tràn đầy tiếng thút thít thể kìm chế được của Trì Linh Đồng.

      “Tôi muốn chọc cho em buồn. Em như vậy, tôi lại cảm thấy........” Đau lòng.

      đừng cho rằng tôi là người dễ bị khi dễ. Tôi ổn, tôi khóc nữa.” là người rất thấu tình đạt lý, lấy hai tay lau nước mắt, cố nén đau khổ, tiếng khóc cũng yếu dần.

      tại có cảm thấy dễ chịu hơn ?” Hai mắt hồng hồng, lông mi chớp chớp, rất làm cho người ta thương xót.

      dễ chịu hơn chút. ra , những ngày sâu này rất khó khó, nhưng thể vin vào cái cớ này để dậm chân tại chỗ. Tôi chỉ muốn mỗi ngày giảm bớt chút đau khổ, cuối cùng ngày, tôi có thể tìm lại chính tôi. cũng như vậy, tìm được trí nhớ của mình, chừng lúc nào đó trở về toàn bộ. “Khoé mắt còn vương giọt lệ, đầu vừa ngẩng lại tiếp tục an ủi .

      “Hắc hắc, chúng ta cùng nhau cố gắng. Cùng nhau nỗ lực”. Tay của nắm chặt bỗng nhiên buông lỏng, rồi đưa tay lâu giọt lệ mặt , chỉ là động tác quá nhanh khiến cho phát được

      “Được, vậy về làm . Tôi ngủ giấc” Chỉ chỉ về dãy nhà phía trước.

      Mây mù mỏng hơn rất nhiều, tường nhà chữ “Giải toả” rất to đập vào mi mắt

      “Đó là nhà của em?” rất kinh ngạc

      “Đúng. Ngôi nhà trong thành phố lớn. mình chỗ”

      “Tôi có vinh hạnh ghé thăm chút?”

      “Chủ nhà từ chối đàn ông ghé thăm” Cái tổ ấy chỉ đủ cho mình chen chân, hơn nửa đó là thế giới của , muốn chia sẻ với người bên ngoài

      Lần trước vì nghênh đón Trần Thần và Nhan Tiểu Uý tốn hơn nửa ngày để dọn dẹp

      “Ô” Tiêu Tử Thần thu hồi tầm mắt

      cúi đầu dùng tay che cái miệng ngáp. Sau khi khóc lại càng buồn ngủ

      “Tôi về trước đây, hẹn gặp lại.” lầu bầu khoát tay rồi xoay người.

      “Chỉ cần mưa, ngày nào tôi cũng chạy bộ ở bờ sông”. nhìn bóng lưng đơn của nhàng .

      “Cái gì?” Trì Linh Đồng quay đầu lại, lát sau mới hiểu được, “Vậy chúng ta sau này mỗi ngày đều có cơ hội gặp mặt. Ngày mai trời đẹp, vậy ngày mai gặp”

      xoay người chỗ khác, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vào lúc này.

      P/s: Chương 2 này là do tác giả ngắt chương nha mọi người, còn chương 2 nữa, ta edit theo đúng cv nên gộp lại thành
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2:

      Edit: Thiên Kết

      Công việc thứ hai của Trì Linh Đồng là công việc vô cùng phù hợp.

      Mỗi buổi tối đều lang thang web đọc sách, nếu như có những tình tiết nào đó làm thấy đặc biệt cảm động, viết đôi lời bình luận. Càng viết nhiều, càng được nhiều người để ý, dần dần quen biết được ít bạn bè đọc sách.

      hôm, người bạn định cư ở nước ngoài với : ngòi bút của tệ, tại sao tự mình sáng tác?

      sững sờ trước màn hình, bàn tay đặt bàn phím khẽ run.

      lần và Bùi Địch Thanh gặp mặt ở quán cà phê đường Quế Lâm, có nhắc đến Hi Vũ, sau đó lại bát quái về chuyện tình cảm của , từng người trở thành chị dâu của mình. cười , chuyện xưa này tệ, rất mới mẻ. Hai người ước hẹn nếu như làm kiến trúc sư nữa viết tiểu thuyết.

      Đây là ngã rẽ mới cho cuộc sống sao? Là ông trời cho ám hiệu sao?

      Khổ sở lan tràn ở khóe miệng, nhắm mắt lại, nước mắt như cỏ dại mà lan tràn.

      Xem sách nhiều ngày như vậy, đối với văn học mạng Trì Linh Đồng cũng thấy được hình mẫu tâm đắc, ngòi bút của tồi, hồi học trung học cũng từng mấy lần đạt giải thưởng lớn về viết văn. khi sáng tác, liền tràn đầy nhiệt huyết,

      chọn câu truyện của Trì Minh Chi và Đàm Trân làm cuốn sách đầu tiên của mình, chỉ là độ tuổi kết hôn được đẩy về sớm hơn. Hai người từ nhau mạnh mẽ rồi đến ngọt ngào trong hôn nhân, hai người có con dễ thương, đột nhiên ngày, có người phụ nữ vác bụng lớn xuất , cho người vợ biết, ta mang thai đôi song sinh cho người chồng, đây cuốn là mở đầu.

      Tên cuốn sách là: << là hạnh phúc của em sao?>>

      Cuốn sách mới viết được hai chương tạo lên làn sóng mãnh liệt, khiến cho Trì Linh Đồng phải giật mình.

      Ngoài cửa sổ xuất vài tia nắng, trời lại sáng, ngày mới lại đến.

      Trì Linh Đồng đưa tay xoa nắn xương sống đau nhức, tay tắt máy tính, đứng lên duỗi lưng cái, sau đó tắt quạt, tắt đèn bàn. Bên ngoài căn nhà còn chút u ám, nhắm mắt lại thích ứng rồi ngáp dài vào nhà vệ sinh rửa mặt.

      Nước mát thấm ướt khuôn mặt, tri giác lúc này mới chậm rãi khôi phục.

      uống hai ngụm nước, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, để cho gió mát bên ngoài thổi vào căn nhà, lúc này mới mở cửa ra ngoài.

      Bờ sông lúc sáng sớm, khí ướt át và mát mẻ, hít sâu hai cái rồi ngẩng đầu lên nhìn ban công phía xa, cười cười, ánh mắt chậm rãi thu hồi. đưa mắt nhìn về phía xa nơi mà Tiêu Tử Thần nhìn về phía .

      “Hi.” phất tay, cũng với những lời như “Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành”, lúc này đối với giống như chạng vạng tối.

      “Hôm nay em tới muộn chút.” Thời tiết càng ngày càng ấm hơn, Tiêu Tử Thần thay quần áo thể thao dài thành bộ quần lửng và áo có tay. Đừng nhiều, mỗi ngày chạy bộ là có hiệu quả, càng ngày càng thêm cường tráng, bộ dáng thư sinh yếu đuối trước kia còn sót lại gì. Buổi sáng sớm chạy bộ có mỹ nhân bên cạnh cũng dùng ánh mắt rực lửa liếc nhìn vài lần.

      Trì Linh Đồng cười cười: “Em họ Trì nha.”

      Tiêu Tử Thần dùng khăn lau mồ hôi trán, nhìn mấy lần: “Tâm tình rất tốt?” Mặt mày tươi rói như nàng tiên ánh trăng, nụ cười cũng giấu được.

      “Tâm tình của cũng tồi?” nhướng đuôi lông mày, hài hước hỏi.

      gật đầu cái, nhìn quanh bờ sông: “Em muốn tiếp hay còn ngồi nghỉ chút?”

      Tính cả hôm nay, bọn họ gặp mặt ở bờ sông này tất cả năm mươi mốt lần, phải là năm mươi tám ngày.

      Bảy ngày trời mưa, tới, nhưng xuất , gần đến dãy nhà giải tỏa, nhìn thấy đèn nhà tắt, đoán chừng là nghỉ ngơi, đứng chút là được rồi.

      Mỗi lần gặp mặt, đều hỏi: “Tiêu Tử Thần, ngày hôm qua có nhớ ra cái gì ?”

      hỏi : “Còn em, nỗi đau trong lòng vơi bớt chút nào chưa?”

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mà cười, giống như trong phim ảnh: trong tòa thành cổ xưa, hai người mặc bộ quần áo lam lũ ngồi hai hòn đá, nhìn , nhìn : “Hôm nay có kiếm được cái gì ?” đưa ra cái bánh màn thầu, còn lấy ra hai bát cháo trắng, hai người cùng nhau thổn thức.

      Hắc hắc, em khó khăn, đồng bệnh tương liên.

      “Em muốn cũng muốn ngồi, em đói rồi, muốn ăn chút gì đó.” bây giờ càng ngày càng tự nhiên hơn khi ở trước mặt .

      “Đối diện Khế Viên mới mở quán ăn .”

      chuyện lời ít mà ý nhiều, chỉ hơn nửa câu, nửa dưới phải dựa vào ý để tự hiểu.

      hiểu: “Em mời khách.”

      web có câu chuyện cười, người đàn ông trần truồng thuê xe, nữ tài xế nhìn ta chăm chú chớp mắt, người đàn ông khỏathân, quát: con mẹ nó chưa từng thấy người đàn ông khỏa thân sao? Nữ tài xế cũng tức giận la lớn: tôi xem con mẹ nó lấy tiền ở chỗ nào mà trả?

      nhìn chút, người chỉ có bộ đồ thể thao đắt tiền, cái túi, cổ tay cột cái khăn lông, cũng nhìn ra có thể làm ảo thuật từ chỗ nào để lấy ra được túi tiền.

      “Bởi vì tâm tình em tốt?” Sức mạnh Tiêu Tử Thần vẫn đổi.

      “Đúng, đúng.” giọng cười trộm.

      Quán ăn vừa mới khai trương, thức ăn cũng tương đối ít, chỉ có thể gọi bánh bao cùng cháo. Đầu bếp làm bánh bao này tài nghệ cũng có hạn, mỗi chiếc bánh bao đều có hình dáng trọn vẹn, bát cháo cũng đặc, nước ra nước, gạo ra gạo, được tách ra rất ràng.

      Tiêu Tử Thần nắm chiếc đũa hướng về những chiếc bánh bao rách miệng trong mâm.

      “Này, đừng cho là em đem bác sĩ các ra ngoài ăn đồ ăn sạch rồi mắc bệnh nha.” Trì Linh Đồng gõ gõ xuống cái mâm, phóng khoáng .

      Tiêu Tử Thần nhìn , đói bụng, chén cháo mà ăn hết nửa.

      “Giáo sư Tiêu, em cho biết nha, tiền mời khách hôm nay từ đầu mà có, hắc hắc, từ tối hôm qua, sách của em viết bắt đầu thu phí, vô cùng đắt khách. Em chợt phát làm nhà văn mạng vô cùng thích hợp với em, cần ra ngoài, gò bó ban ngày hay buổi tối, còn có thể chiếm được chân thành quan tâm của độc giả. Lúc viết sách, cái gì em cũng cần, toàn tâm toàn ý đem bản thân chìm đắm trong đó, đây cũng là niềm hạnh phúc. Chỉ là kiếm tiền như này cũng vất vả, ngàn chữ mới được mấy phân tiền, hơn nữa còn phải đóng cho trang web phần, phần phải đóng thuế cho nhà nước, còn tiền internet, tiền điện khi về được tới tay em còn lại được bao? Để mua cái bánh bao phải viết bao nhiêu chữ, cho nên có thể tùy tiện lãng phí lương thực sao?”

      Tiêu Tử Thần cũng bội phục , vòng lớn, lại trở về mấy cái bánh bao kia.

      “Cái này tính.” chậm rãi gắp cái bánh bao lên.

      “Cái gì?”

      “Tôi biết văn chương của em đáng giá bao nhiêu, nếu như nhiều, ngàn chữ có thể đổi lấy cái bánh bao, nếu như ít phải là mấy vạn chữ nha.”

      “Phốc” tiếng, toàn bộ hớp cháo trong miệng Trì Linh Đồng đều phun đất.

      tính toán chuyện này?” bị nghiêm túc của đánh bại rồi.

      “Dĩ nhiên, chuyện liên quan đến tiền, nhất định phải chính xác.”

      liếc mắt. “Ăn .” Hết cách rồi, con mọt sách chính là con mọt sách, thể có tiếng chung.

      uống chén cháo, ăn cái bánh bao. Những thứ còn lại, con mọt sách đều vô cùng nghiêm túc đặt trong bụng.

      Lãng phí là loại đáng xấu hổ.

      Bình thường theo tới nửa đường mòn mới tạm biệt.

      “Em phải muốn biết tâm tình của tôi làm sao lại tốt như vậy hả?” Lúc chuẩn bị câu “Ngày mai gặp” lại thốt ra câu hỏi này.

      em liền quên mất. khôi phục trí nhớ? kết hôn với Khổng Tước? lên chức?” mở to đôi mắt đen láy.

      Tiêu Tử Thần mấp máy môi, bất đắc dĩ day trán: “Trì Linh Đồng, cấu tạo đầu óc của em khác người.”

      “Em là người thông minh.”

      than thở: “Tôi chuẩn bị đổi qua giảng dạy ngữ rồi.”

      … có thể ?” Năm đó, Trì Linh Đồng còn ngâm mình trong học viện kiến trúc ngành kĩ thuật ngữ được ca tụng là rất tàn phá người nha, từ đơn mà cũng khó đọc đến méo miệng. Mà thuật ngữ y học càng khỏi , vừa dài vừa khó, người học đều muốn kêu cứu mạng.

      “Tôi thử, có thể đảm nhận được.”

      “Tại sao lại muốn đổi qua dạy ngữ?”

      Cũng là tình cờ, sau khi Tiêu Tử Thần mất trí nhớ, đối với ngành học trước kia hoàn toàn là ngoại đạo, bây giờ ở trong học viện chủ yếu phụ trách khoản đầu tư tiền bạc cùng với trao đổi sinh viên với bên HongKong, coi như là làm công việc hành chính. Những chuyện này thường xuyên xảy ra, đối với người bình thường rất an nhàn. Có ngày, dạo trong học viện, muốn nhìn chút xem có nhớ lại được cái gì hay , đột nhiên nghe được tiếng ồn ào từ phòng học phía trước truyền tới. tới xem, ra là giáo viên giảng dạy bộ môn ngữ té ngã bất tỉnh. Có hai người tới khiêng thầy giáo đó , liền bước vào phòng học trấn an sinh viên, khi nhặt bài thi lên, nhìn mấy lần rồi đặt xuống. trăm con mắt tò mò quan sát , ra đề bài cho sinh viên tự thảo luận. Thầy giáo dạy ngữ bị viêm ruột thừa cấp nên phải giải phẫu gấp, bây giờ là tháng sáu, còn hơn hai mươi ngày nữa là tới cuối kỳ, thể kiếm ra giáo viên dạy thay, vì vậy Tiêu Tử Thần liền nhận.

      Sau khi nghe Tiêu Tử Thần giải thích xong, Trì Linh Đồng vẫn lắc đầu nghi ngờ: “ đừng dạy hư học sinh, cha em học sáu năm, ngữ chuyên nghiệp, tại mới có thể kiếm miếng cơm ăn trong trường đại học.”

      Tiêu Tử Thần bình thản : “Mắt thấy mới là .”

      phải là mời em học chứ?” Trì Linh Đồng trợn to hai mắt.

      “Đúng vậy, ?”

      Trì Linh Đồng hai tay nâng cằm: “Hôm nay vừa đúng lúc em muốn vào nội thành gặp người, , dù sao cũng thuận đường.”

      “Tìm ai?”

      “Ủy viên trung ương dự bị tương lai.”

      “Được, nửa giờ đủ cho em tắm, thay quần áo ?”

      “Vậy là đủ rồi, lái xe đến đầu đường chờ em là được.”

      Tiêu Tử Thần hạ thấp tầm mắt: “Tôi lái xe, chúng ta ngồi xe buýt .” Trì Linh Đồng bắt gặp ánh mắt này, trong lòng khỏi có chút mềm lòng, người đáng thương, sau trận tai nạn xe cộ kia thể trị được hết tâm bệnh.
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 5:

      @all: Công ty quyết toán thuế, công việc ngập đầu mọi người ơi :-(((

      Edit: Thiên Kết

      Phòng học Tiếng của viện y học, bình thường được xếp cạnh cầu thang. Cách giờ vào lớp mười phút mà giảng đường chật kín, Trì Linh Đồng phát trừ trà trộn vào lớp học ngồi ở hàng cuối những hàng ghế đều kín người. Bàn đầu tiên có nữ sinh đặt năm cuốn sách ra để xí chỗ, khiến cho những nữ sinh phía sau dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía nàng.

      “Đây cũng phải là môn chuyên ngành, cần phải ồn ào như vậy sao?” nữ sinh vui ngồi cạnh Trì Linh Đồng , rồi có nữa lên tiếng: “ ra phải là muốn giáo sư Tiêu nhìn ta nhiều chút hay sao, mà chú ý chút cũng có ích lợi gì, người ta có vị hôn thê. Hừ, tự mình đa tình.”

      Trì Linh Đồng nuốt ngụm nước bọt, ra nhan sắc của Tiêu Tử Thần gạt người vậy nha, chỉ chỉ về phía những cái đầu chụm lại phía trước hỏi: “Vậy….những nam sinh chen chúc lên phía trước làm gì?”

      nữ sinh kia liếc xéo nhìn : “Cậu mới tới?”

      “À, hôm nay tôi tới dự thính.” Trì Linh Đồng cười ha ha.

      “À, đương nhiên bởi vì giáo sư Tiêu giảng bài rất sinh động, vui vẻ, lại rất mới mẻ. Trước kia, thầy ấy dạy chuyên ngành cũng chính là thầy giáo giảng bài hay nhất.”

      Lúc này, Tiêu Tử Thần từ bên ngoài vào, phòng học huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó vang lên tiếng vỗ tay đôm đốp, nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt cũng hướng về cái đầu cúi thấp của Trì Linh Đồng, cười nhạt.

      “Cậu có phát hay , giáo sư Tiêu cười lên cực kỳ đẹp trai.” nữ sinh bên cạnh dùng cùi chỏ húc húc vào Trì Linh Đồng, giọng hỏi: “Tương đối mà , tôi thích giáo sư Tiêu sau khi mất trí nhớ, vô cùng cao nhã mê người, phong cách thong dong tự nhiên, trước khi mất trí nhớ thầy ấy có chút khô khan.”

      khác nhau như vậy sao?” Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái, liếc trộm Tiêu Tử Thần bục giảng, dường như là có chút biến hóa.

      Nữ sinh kia gật đầu cái: “Đây là công nhận của toàn viện. Nếu cậu có thấy hàng nữ sinh ngốc nghếc phía trước vì sao lại cười giống như hoa si như vậy.”

      Toát mồ hôi, ra nàng vẫn canh cánh trong lòng vị trí hàng đầu.

      Tiêu Tử Thần để mọi người mở sách, cũng viết lên bảng, đem toàn bộ đèn trong phòng học tắt , cũng kéo tất cả các rèm cửa xuống.

      “Trước tiên chúng ta hãy cùng nhau xem đoạn ngắn của bộ phim <<Something the lord Made>>*, sau khi xem xong, tôi có số vấn đề muốn hỏi mọi người.”

      *đây đại loại là bộ phim bối cảnh những năm 40 ở Baltimore, Mỹ về quá trình vươn lên của vị bác sỹ da trắng và nhân viên phòng thí nghiệm da màu để đạt được những thành tựu xuất sắc trong ngành y, hai người hợp tác thành đội ăn ý với phương pháp mổ tim chưa từng có, phim này khó tìm thông tin quá trời =D

      Tiêu Tử Thần xong mở máy chiếu.

      Trì Linh Đồng nâng cằm, chăm chú quan sát Tiểu Tử Thần. , theo như những gì biết về Tiêu Tử Thần, dường như phải là người dùng những cách thức như này giảng đường.

      con mọt sách đâu ra đấy nha.

      Bộ phim này từng xem, lấy bối cảnh nước Mỹ thời kỳ chiến tranh, kể lại chuyện xưa của hai người đàn ông – người là bác sỹ da trắng hùng tâm bừng bừng, người là thiên tài ngành y da màu, hai người phá vỡ giới hạn chủng tộc, hợp tác để trở thành người mở đường cho ngành phẫu thuật tim.

      Trong bộ phim có khá nhiều thuật ngữ về y học, đúng là kích thích hứng thú học tập của sinh viên. thừa nhận Tiêu Tử Thần chọn bộ phim này là rất khá.

      Đoạn phim ngắn vừa kết thúc, Tiêu Tử Thần viết rất nhiều lên bảng đen.

      cần phải cũng biết, tiết học này vô cùng thành công. Ngay cả khi tiếng chuông vang lên, chỉ là người dự thính cũng cảm thấy chín mươi phút này giống như cái búng tay.

      Vốn chuẩn bị tới thời gian ngủ bù.

      Đám học sinh rối rít đứng lên, ngừng quấn lấy Tiêu Tử Thần hỏi cái này cái kia.

      theo dòng người lặng lẽ ra ngoài, nhiều người ca ngợi như vậy, cần phải góp thêm chân vào.

      “Trì Linh Đồng.” Tiêu Tử Thần lướt qua học sinh, mỉm cười về phía .

      “Hắc hắc, tại em bội phục sát đất với giáo sư Tiêu, có thể làm học sinh của , đúng là có phúc ba đời.”

      “Ba hoa.” Tiêu Tử Thần cưng chiều nhìn : “Bây giờ đâu?”

      “Giáo sư, ấy là ai vậy?” Mấy nữ sinh lém lỉnh liền nhìn ra quen thân của hai người.

      “Bạn của thầy.” Tiêu Tử Thần quay đầu lại .

      “Oa, là bạn nữ nha. Là sư mẫu tương lai sao? nha.” Các nữ sinh kêu lên.

      phải, phải, hiểu lầm rồi, chỉ là bạn bè bình thường.” đợi Tiêu Tử Thần mở miệng, Trì Linh Đồng vội giải thích.

      “Em cùng với bạn trai chính là cùng lý tưởng, cùng mục tiêu trong cuộc sống nên mới nhau.” nữ sinh phát biểu: “Sư mẫu, đừng lừa gạt chúng em. Có phải hôm nay bí mật tới kiểm tra? Giáo sư Tiêu vô cùng hoàn hảo nha…., mặc dù vô cùng được ái mộ, nhưng đều chỉ giới hạn trong yy, thể trở thành .”

      Trì Linh Đồng dở khóc dở cười, cũng mới rời khỏi trường đại học được mấy năm, nhưng những nữ sinh này là quá dữ dội, thể so sánh bằng.”

      “Được rồi, được rồi, giải tán thôi. Ôn bài cho tốt, sắp tới thi cuối kỳ rồi, tôi có đề cương ôn tập cho các em đâu.” Tiêu Tử Thần nãy giờ im lặng mỉm cười gì chợt lên tiếng giải vây.

      “Biết rồi, biết rồi, giáo sư Tiêu muốn nhanh chóng hẹn hò.”

      Đám học sinh cười to, tản như ong vỡ tổ.

      Trì Linh Đồng nhún nhún vai, liếc nhìn Tiêu Tử Thần cái: “Có rảnh rỗi nên thường xuyên mang Khổng Tước tới đây, để dập tắt tình cảm của đám nữ sinh kia .”

      “Em vừa đập vỡ mảng lớn rồi còn gì.” Tiêu Tử Thần cúi đầu mỉm cười, cầm sách bàn lên: “ đưa em gặp Ủy viên trung ương dự bị.”

      có xe.” Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ.

      “Chúng ta có thể cùng ngồi xe buýt nha.”

      Trì Linh Đồng bật cười: “ có vẻ rất ủng hộ giao thông công cộng của Tân Giang. Thôi , cứ ở học viện , em gặp ấy chuyện lát rồi về nhà.”

      “Buổi chiều có lớp. Đáp lễ em mời ăn điểm tâm, mời em ăn trưa, sau đó chúng ta cùng về nhà.”

      Trì Linh Đồng nhìn Tiêu Tử Thần từ xuống dưới, trêu ghẹo: “Có phải ai ngồi xe cùng , sợ?”

      Tiêu Tử Thần thà gật đầu cái.

      Trì Linh Đồng biết nên khóc hay cười.

      Tiêu Tử Thần lên xe buýt với đúng như ý nguyện: “Lát nữa, cứ ngồi ở quán ăn ăn trước chờ em, như vậy tốn thời gian.” nhìn Tiêu Tử Thần tự nhiên nhớ tới Hi Vũ, cũng lười phải giới thiệu Tiêu Tử Thần với Hi Vũ.

      Hai người mới chỉ từng gặp nhau lần ở Thanh Thai. Khi tới cổng lớn Tòa thị chính liền gọi điện thoại cho Hi Vũ. Hi Vũ nhận được điện thoại của vô cùng sửng sốt, sau đó liền dùng giọng thận trọng hỏi: “Em là chính thức xuất quan, hay chỉ là xuống núi hít thở khí?”

      “Tôi tu luyện thành tiên, thành thiên sứ, có nguyện vọng gì muốn tôi thực sao?”

      Hi Vũ ha ha vui vẻ: “Nguyện vọng của là muốn ngẩng đầu lên em liền xuất trước mặt .”

      “Ok, nhắm mắt lại, ra cửa thang máy bên trái, xuống lầu , thêm trăm mét nữa, nhìn qua cây nhãn lồng.”

      “Linh Đồng, người đầu tiên em xuất quan gặp chính là sao?”

      Trì Linh Đồng nhún nhún vai, cái gì cũng , trực tiếp cúp điện thoại.

      tới ba phút, liền nhìn thấy Hi Vũ vui vẻ từ tòa nhà văn phòng chính phủ ra, người di qua nhìn thấy ta chào hỏi đều được ta bỏ qua.

      “Linh Đồng, cho nhìn chút nào, gầy quá.” Hi Vũ đau lòng chép miệng: “Nhiều lần muốn qua thăm em, nhưng em lại muốn cuộc sống yên tĩnh, thể làm gì hơn là chờ đợi, loại khổ sở này em có thể hiểu sao?”

      Trì Linh Đồng nhìn ta muốn mấy lời châm chọc, nhưng chỉ là mở miệng được nên cái gì cũng , đành cúi đầu móc ra bì thư.

      “Đây là năm ngàn đồng, tới cuối năm nay tôi thanh toán nốt.” Trì Linh Đồng .

      “Em hối lộ ?” Hi Vũ giống như bị sỉ nhục, ánh mắt trừng lên hình viên đạn.

      bậy cái gì vậy, căn nhà kia tôi cũng ở nửa năm, chưa từng nhìn thấy mặt của chủ nhà lần.”

      “À, căn phòng này đòi tiền chủ nhà thôi, em còn muốn trả tiền cho họ, em tu thành tán tài đồng tử rồi hả?”

      “Hi Vũ.” Trì Linh Đồng thở dài: “Nếu như lưu lạc đến bước đường cùng, tôi cũng khách sáo với , dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ.”

      lại đưa bì thư tới trước mặt.

      ra em sợ thiếu nợ tình cảm của ? Linh Đồng, đối với em bây giờ còn cố chấp nữa rồi, trời đất chứng giám, chính là …..chỉ muốn…..”


      “Hi vọng tôi tốt hơn.” Trì Linh Đồng cười: “ nhìn xem tại tôi có bộ dạng tốt sao?”

      “Tốt cái gì, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đầy tơ máu, diễn ma cà rồng cũng cần hóa trang.”

      “Này, sáng mai tôi liền casting <<Phỏng vấn Ma cà rồng II>>, nhất định là so với Tom Cruise đạt hơn. xem tôi sắp trở thành đại minh tinh rồi, mau cầm lấy tiền .”

      Hi Vũ chau mày, biết tính tình của Trì Linh Đồng, nhận, trực tiếp đem tiền ném xuống đất.

      “Được, cầm có thể, nhưng điều kiện.”

      .”

      “Linh Đông, vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với người kế nhiệm, có thể biết ta là người như thế nào ?”

      Trì Linh Đồng nhìn chằm chằm Hi Vũ lâu mà gì.

      Hi Vũ chột dạ sờ sờ mũi cái: “Ha ha, cố ý đâm vào vết thương của em, nhưng vẫn thể tin đời lại có người có thể thu phục được em.”

      “Bây giờ còn nữa.” Trì Linh Đồng cười nhạt, chậm rãi lấy từ cổ ra cái mặt dây chuyền tinh tế bằng bạc.

      “Đây là tấm hình chung duy nhất của chúng tôi.” mở mặt dây chuyền ra rồi đưa cho Hi Vũ nhìn.

      Hi Vũ đưa tay nhận lấy.

      Đột nhiên, ta nhảy lên: “Chuyện này….Làm sao chụp được tấm này?”

      Trì Linh Đồng trừng mắt: “Chụp giường.”

      Mặt Hi Vũ đỏ bừng, chỉa về phía : “Em….đến hôn cũng cho hôn, lại cùng người đàn ông này cùng giường chung gối?”

      “Vậy sao, ấy đẹp trai hơn so với .” Trì Linh Đồng có chút buồn cười.

      ….Chẳng lẽ rất xấu sao?“ Hi Vũ cực kỳ tức giận.

      Trì Linh Đồng đem bì thư đặt vào tay ta, rồi lấy lại mặt dây chuyền: “ biết rất mà.” Rồi quay người bỏ .

      “Trì…….Linh………..Đồng.” Hi Vũ ở phía sau cắn răng nghiến lợi.

      cười to lên.

      Nhìn quẹo vào nhà hàng, Hi Vũ mới thu hồi tầm mắt. nhất định rất người đàn ông kia, nếu tại sao trong giấc mơ cũng mỉm cười?

      Trì Linh Đồng ngồi đối diện Tiêu Tử Thần, nghĩ tới Hi Vũ làm nụ cười vẫn thu lại được.

      “Nhìn em cười giống như tiểu nhân tính toán.” Tiêu Tử Thần rót cho ly trà, nhìn thấy tay rớt xuống mặt dây chuyền liền tiện tay kéo lại.

      Trì Linh Đồng kinh hãi phản ứng chậm nửa nhịp: “….mới cái gì?”

      Nhìn em cười giống như tiểu nhân tính toán---- Câu này….Là Địch Thanh thường chọc ghẹo .

      Tiêu Tử Thần gì nữa, mở mặt dây chuyền, nhìn hình ảnh Trì Linh Đồng dịu dàng nằm trong lòng người đàn ông, đột nhiên trở nên ngây dại.
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :