1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37 em

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      “Thiệu Hoa, cậu thực tham gia trận đấu sao?”

      “Tớ đánh chán như vậy lên sân quả thực thành trò cười cho thiên hạ mất.”

      “Cậu lên biết tìm ai bây giờ. Cậu xem năm nay chúng ta có phải trúng tà hay ? Hai tên chủ lực đều bị thương ở chân.”

      “Thiệu Hoa, cậu cứ tùy tiện đánh thế nào chẳng được, kỹ thuật quan trọng, chỉ cần cậu đứng đúng chỗ, ngăn đối phương đánh bóng là được.” A Bân – đàn năm 3 kiêm đội trưởng đội bóng rổ của trường .

      “Cái gì mà kỹ thuật quan trọng?” Thiệu Hoa xem trọng nhất chính là sĩ diện, nếu mọi người đều kỹ thuật đánh bóng của dở tuyệt nhiên bao giờ lên sân để mà tự rước lấy xấu hổ. Thiệu Hoa lườm A Bân cái, nhưng ngẫm lại người ta cũng phải là cố ý, hơn nữa kỳ cậu ấy cũng là “xem trọng” nên mới như vậy, nghĩ rồi : “Em trai tớ đánh bóng rổ cũng tồi, hay là gọi cậu ấy .”

      “Nếu bị phát tốt đâu.”

      “Làm gì có ai để ý đến như thế! phải chỉ là trận giao lưu thôi sao, còn phải là đại hội Olympic.” Thiệu Hoa vẻ mặt rất thoải mái, tiếp tục : “Dù sao em trai mình ngày mai cũng rảnh, gọi cậu ấy mai đến tập với mọi người.”

      “Được, được”

      Thiệu Hằng rất nỗ lực học tập, hai tháng trước cậu được nhận vào Bắc Đại, cho nên giờ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

      Thiệu Hoa cùng Thiệu Hằng tình cảm em thực rất tốt, chỉ là cùng cha khác mẹ. đến việc này phải quay về 18 năm trước.

      Bố của Thiệu Hoa là Thiệu Mộc Phong, phong cách chính trực, hơn nữa còn rất vợ. Ngoài mẹ của Thiệu Hoa, Thiệu Mộc Phong hề liếc mắt đến những người phụ nữ khác. Nhưng rượu thực khiến cho con người ta loạn tính, lời này tuyệt đối là kinh nghiệm để đời. lần nào đó Thiệu Mộc Phong bị chuốc say, thư ký của công ty đối thủ Địch Vân Vân “ tiếp đón”, chuyện cứ thế mà tiếp diễn.

      Có lúc, tinh lực của đàn ông quả thực ngoài dự đoán, mới chỉ lần, vậy mà thực nhanh, chuẩn, lợi hại…

      Thiệu Mộc Phong phải muốn phụ trách thế nhưng ông đối với Địch Vân Vân chút cảm tình cũng có, chỉ có thể dùng tiền bồi thường, bình thường cũng bỏ ra chút thời gian đến thăm hai mẹ con họ.

      Địch Vân Vân là phụ nữ rất thông minh, thực vô cùng thông minh. Những năm này bà rất kín đáo, đòi hỏi cầu nhiều, dần dần khiến Thiệu Mộc Phong nảy sinh loại tình cảm thương xót, tuy rằng đó phải là thứ tình như ngọn lửa cháy ỉ nhưng cũng đủ để ông đưa bà về tiếp nhập gia môn.

      Cứ như vậy, năm Thiệu Hoa 9 tuổi cậu có thêm người em trai Thiệu Hằng và người mẹ kế, cậu gọi bà là “mẹ Vân”. Địch Vân Vân đối với Thiệu Hoa quả thực tồi, luôn mỉm cười gọi “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa”, còn thường xuyên mua đồ chơi cho cậu, thoạt nhìn còn đối xử tốt hơn so với Thiệu Hằng

      Trước xuất bất ngờ của Thiệu Hằng, Thiệu Hoa quả thực vô cùng mừng rỡ. nam hài tử, vậy chẳng phải là có thêm bạn chơi sao. Thiệu Hằng rất nghe lời, cũng thích cùng Thiệu Hoa chơi đùa, tình cảm hai em tốt đến mức biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.

      ngày, sau khi ăn xong cơm tối, Thiệu Hoa tìm Thiệu Hằng rủ chơi.
      Thiệu Hằng lại chưa làm xong bài tập, Địch Vân Vân cho cậu ra ngoài, còn khóa cửa nhốt cậu trong phòng. Thiệu Hoa men theo cái ống nước, bám vào cây đại thụ bên cạnh trèo lên đến tầng hai, gõ vào cửa sổ phòng Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, Thiệu Hằng”

      ” Thiệu Hằng lập tức mở cửa sổ ra.

      “Nhanh nhanh, trèo ra đây.”

      Thiệu Hằng do dự, cậu nhìn xuống phía dưới mà sợ, lắc đầu muốn xuống.

      “Em xem làm rồi bắt trước theo nhé.” Thiệu Hoa trượt cái thoắt xuống đến mặt đất, ngẳng đầu lên với Thiệu Hằng: “Trèo xuống như vừa làm đấy.”

      Thiệu Hằng vẫn lắc đầu.

      “Có ở dưới đây rồi, chắc chắn sao đâu!” Thiệu Hoa giang rộng tay ra : “Có ở đây, em cứ xuống .”

      Thiệu Hoa nhăn mặt chút rồi bắt chước Thiệu Hoa trèo xuống an toàn.

      , bây giờ chúng ta đâu?”

      công viên Nhạc Dương .”

      “Nhưng muộn thê này chắc chắn đóng cửa rồi.”

      “Hắc hắc, có cách.”

      thể nào, lại trèo tường? Lần trước em trèo tường bị ngã, cái sẹo còn chưa đủ dài sao?” xong Thiệu Hằng còn chìa tay ra cho Thiệu Hoa xem. Cậu thực rất buồn bực, cậu kém Thiệu Hoa có hai tuổi, thấp hơn Thiệu Hoa, kỹ thuật trèo tường như thế nào cũng kém cỏi hơn trai.

      “Nam tử hán, như thế có là gì?” Thiệu Hoa chụp lấy tay cậu tiếp tục : “Em yên tâm, lần này cần trèo tường.”

      “Vậy chúng ta vào thế nào?”

      “Cứ theo là được.” xong Thiệu Hoa kéo Thiệu Hằng chạy ra ngoài.

      Bọn họ tới dòng sông , trèo lên bờ đê, Thiệu Hoa trèo lên trước rồi kéo Thiệu Hằng lên sau. Hai người bám sát mép tường vây mà , lúc có gặp cái lỗ rồi cứ thế mà chui vào công viên.

      ra nơi này có cái động.” Thiêu Hằng vẻ mặt hưng phấn .

      thể tin được đúng . cũng vừa mới phát ra nên phải dẫn em xem liền. Thế nào, thấy tốt ?”

      “Vâng, vâng.” Thiệu Hằng tích cực gật đầu.

      Chơi trong công viên vòng, Thiệu Hoa còn mua cho Thiệu Hằng que kem.

      , lấy tiền ở đâu vậy?”

      “Ừ, đập con lợn đất đấy.” Thiệu Hoa vừa ăn kem vừa cười .

      “Bố có biết ?” Thiệu Hằng lo sợ .

      “Em ngốc lắm! Dùng tiền này lại mua con lợn mới ai biết được.” Con lợn của Thiệu đại thiếu gia có rất nhiều tiền mệnh giá lớn chính là tiền mừng tuổi bao lâu nay.

      thông minh”

      “Hắc hắc”

      ………………… ……………..

      Năm ấy Thiệu Hoa 10 tuổi, Thiệu Hằng 8 tuổi.

      Như vậy nhìn vào gia đình này thoạt thấy rất hòa thuận vui vẻ nhưng bất công của bố vẫn vô cùng ràng. thiên vị của ông dành cho cậu con trai Thiệu Hoa khiến Địch Vân Vân thể tiếp nhận nổi.

      Lớn lên bản thân Thiệu Hoa cũng nhận ra thiên vị này cho nên đối với Thiệu Hằng càng tốt hơn. Thiệu Hoa cảm thấy hai em tình của bố cần phải được san sẻ đều, nhưng mà cái cân tình cảm ấy lại mất cân bằng, như vậy hướng những tình cảm của mình dành cho em trai. Đương nhiên cũng cảm giác được Vân mẹ ngoài cười thực chất bên trong cười.
      Nhưng em trai vẫn luôn thà như vậy, vui vẻ gọi tiếng “ trai”, cũng chẳng để ý gì đến thái độ của Vân mẹ.

      …………. ……………

      Ngày hôm sau Thiệu Hoa đến trường học, đương nhiên là bằng taxi.

      Thiệu Hoa đối với tác phong của chính mình rất vừa ý, từ khi cậu vào đại học liền cự tuyệt xe riêng, đều là thuê taxi, bình thường cần dùng đến điện thoại là tuyệt nhiên động đến, ăn cơm cũng gọi ít

      Hai em trong trường khiến cho biết bao nhiêu nữ sinh phải nhìn ngó. Thiệu Hằng cũng xem như cao xấp xỉ trai, những vậy còn có thể xem là đẹp trai hơn trai vài phần. Thiệu Hoa hối hận khi để cho Thiệu Hằng đeo cái khẩu trang, phải bởi vì ghen tị cậu đẹp trai hơn mình mà là lo lắng nhỡ đâu bị phát là người ngoài tư cách thi đấu của bọn họ bị hủy bỏ.

      Sau vài ngày luyện tập, người vây xem ngày nhiều, Thiệu Hoa cảm thấy được thích hợp, nhíu mày với A Bân: “Vẫn là để mình lên sân .”

      “ Cậu lại cái gì vậy? Em trai cậu đánh tốt như vậy, chúng ta cũng muốn để mất cao thủ như vậy.”

      “Nhỡ đâu bị điều tra ra sao, chúng ta bị tước quyền thi đấu.” Thiệu Hoa quét mắt nhìn xung quanh, còn ra hiệu cho A Bân cũng quay ra mà nhìn, rất nhiều nữ sinh hưng phấn hô tên Thiệu Hằng “Cậu xem, đến ngay cả tên của cậu ấy mà họ cũng tra ra rồi, phải do mình đâu.”

      “Aiiii, cậu ấy quá nổi tiếng rồi…”

      Chính xác là giờ tất cả mọi người đều cảm giác được cái tên Thiệu Hằng quá rêu rao, chỉ sợ tại ai cũng biết đến cậu ấy.

      Thiệu Hoa tuy rằng cảm thấy thực mất mặt, chính mình gọi người ngoài đến rồi chính mình lại bị lôi lên sân, chỉ có thể kiên cường đội cái nón “kỹ thuật chẳng liên quan gì” mà đánh bóng.

      Khoa địa chất học mất hai chủ lực đương nhiên vào được trận chung kết. Nhưng mà mỗi trận dù đấu với khoa nào chăng nữa cổ động viên của khoa địa chất vẫn là đông đảo nhất, ngoài nữ sinh trong khoa ra có rất nhiều những “tình nguyện” viên từ các khoa khác nữa.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38 Tai nạn

      ! ở đâu? Em xảy ra chuyện rồi, em, em…” Thiệu Hằng gọi điện cho Thiệu Hoa, giọng điệu vô cùng khẩn trương, còn mang theo cả tiếng khóc nấc lên.

      “Thiệu Hằng, bình tĩnh, chậm chút, tại em làm sao?”

      “Em ở ngoại ô phía Bắc, , em rất sợ, mau tới đây, mau lên .” xong Thiệu Hằng bật khóc.

      “Xảy ra chuyện gì? Có muốn báo cảnh sát trước hay ?”

      , , , , cứ đến đây trước , ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát.”

      “Được rồi, em cụ thể ở đâu?”

      “Chờ, từ từ để em tìm biển báo đường.”

      Thiệu Hoa căn cứ vào địa điểm Thiệu Hằng cung cấp, lái xe đến rồi tìm được cậu.
      dừng xe, hình ảnh trước mặt làm sợ run người: chiếc xe lái lệch khỏi đường, đầu xe méo mó do đâm vào gốc cây, bên ghế phụ còn có nằm sấp xuống.

      “Sao lại thế này?” xong Thiệu Hoa liền cầm lấy di động bấm 120.

      Thiệu Hoa lập tức với lấy điện thoại của Thiệu Hoa, vừa quỳ xuống vừa khóc nức nở: “ ấy chết rồi. Ở kia còn có người nữa.”

      Dọc theo phương hướng mà Thiệu Hằng chỉ tay, Thiệu Hoa nhìn thấy trong bãi cỏ còn có người. qua nhìn thử, thiếu chút nữa nhổ ra: đó là phụ nữ có thai. Hình như đâm vào đúng đứa trẻ trong bụng. Người phụ nữ giống như là bị kéo lê đường lớn, đường cái bên cạnh còn có vệt máu dài.

      “Em, là em đâm?”

      “Vâng” Thiệu Hằng càng khóc càng lớn “, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…..”

      “Xe của ai?”

      “Của ấy.” Thiệu Hằng chỉ vào còn ở trong xe.

      ấy để em lái chơi. Vừa rồi em uống rượu, đột nhiên nhịn được muốn nôn ra, mắt để ý đến phía trước, liền đâm phải…” Thiệu Hằng đứt quãng.

      Thiệu Hoa thở dài nặng nề, : “Em tự thú .”

      được, được, nếu như bố biết, bố đánh chết em mất. Còn mẹ em, khẳng định bà tức đến chết.”

      Thiệu Hoa vung tay tát Thiệu Hằng cái: “Loại thời điểm như thế này, mày còn muốn thế nào nữa?” xong lại cầm điện thoại muốn gọi điện.

      Thiệu Hằng nắm chặt lấy tay Thiệu Hoa: “, em van , đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát…”

      Thiệu Hoa giằng tay lại, tiếp tục bấm.

      , làm vậy em chết cho xem.” xong Thiệu Hằng liền
      hung hăng đâm đầu vào cái cây gần đó. Cậu đâm , đâm cho chính mình muốn hôn mê bất tỉnh, trán chảy đầy máu.

      “Em làm gì vậy?” Thiệu Hoa nâng Thiệu Hằng dậy “Tự thú bị phán tử hình”

      “Chết em sợ, em chỉ sợ mẹ chịu nổi…”

      Thiệu Hoa ôm chặt Thiệu Hằng, vỗ vỗ lưng cậu: “ sợ, sợ…”

      , làm sao bây giờ…”

      Thiệu Hoa nhắm mắt lại, lâu lời nào. Dần dần, ngực phập phồng, mở to mắt, Thiệu Hoa nhìn trời mà thở dài hơi, đứng lên với Thiệu Hằng: “Người, là đâm.”

      Thiệu Hằng nhìn hiểu ý tứ.

      “Là uống say đâm chết người.”

      , !” Thiệu Hằng giống như rốt cục cũng hiểu ra chuyện gì, cậu liều mạng lắc đầu “ được, em thể để thay em nhận tội.” xong cậu khóc lớn.

      “Ha ha, thế em tự thú sao?”

      Thiệu Hằng nhìn Thiệu Hoa lời nào.

      “ Xem như ngu cũng được, thần kinh có vấn đề cũng được, hôm nay chính là đâm chết người.” Thiệu Hoa lau nước mắt mặt Thiệu Hằng, cười với cậu: “Thiệu Hằng, thay chăm sóc bố cho tốt. Em ở chỗ này chờ chút.”

      xong liền đến xe của mình, khởi động xe mất.

      lát sau Thiệu Hoa trở về, uống hết hơn nửa chai rượu, lại ném chìa khóa cho Thiệu Hằng: “Xe đậu ở trạm xăng phía trước, hôm nào gọi bác Chương đến lái về.” Thiệu Hoa lại chỉ chỉ vào trong xe: “ ta tên gì? Quen như thế nào?”

      “Lý Quyên, bà chị học cùng em.”

      “Chúng ta ba người hóng gió, lái xe… biết rồi chứ?”

      Thiệu Hằng quỳ xuống đất, ôm lấy chân Thiệu Hoa: “, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      Thiệu Hoa gọi 110: “ Tai nạn xe, tôi đâm chết người rồi…!”
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39 Ngồi tù

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      “Thiệu Hoa, sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy?” Thiệu Mộc Phong tới đồn cảnh sát, cảnh sát cũng đại khái tình hình xảy ra, vẻ mặt ông biến đổi từng trận từng trận kích động.

      “Con lái xe đưa Thiệu Hằng cùng bạn học khóa của cậu ấy ra ngoài chơi, uống chút rượu nên đâm chết phụ nữ có thai, bạn học kia cũng chết.” Thiệu Hoa vô cùng bình tĩnh, chỉ là đầu vẫn luôn cúi thấp để phải nhìn vào mặt bố.

      “Thiệu Hoa! Hãy với bố con thể làm ra loại tình như thế này ! Tuy rằng con ham chơi nhưng con tuyệt đối bao giờ phạm phải những sai lầm như thế!...” Thiệu Mộc Phong vô cùng hiểu đứa con trai của mình, ông tuyệt đối tin Thiệu Hoa là người thích uống rượu, càng tin nó uống rượu say còn dám lái xe. Nếu ông chẳng mua cho nó chiếc xe ngay khi nó vừa vào đại học. Thiệu Mộc Phong phải nhìn ra nét khác thường mặt đứa con trai: “Thiệu Hoa, có phải là…”

      “Bố! Con xin lỗi, con thực xin lỗi! Là con đâm chết người…!” Vành mắt bỗng ướt nhòe nhưng nước mắt chảy xuống. , chán ghét nước mắt.

      “Thiệu Hoa, con đừng lo lắng. Bố xử lý tốt vụ này.!”

      “Vâng”

      Thiệu Hoa bị giam ở sở cảnh sát nửa tháng, bố chắc tốn ít tiền cho nên trong thời gian này phải chịu bất cứ ủy khuất nào. Đương nhiên về phía luật sư, quan tòa và những người liên quan, Thiệu Mộc Phong đều nhét ít tiền, đối với gia đình người bị nạn lại càng cần phải .

      Nhưng người kia lại là phụ nữ có thai, có thể người hai mệnh, những thế người còn lại cũng là có xe có nhà, gia đình người ta cũng là người có tiền bọn họ cần gì tiền nhận tiền của Thiệu Mộc Phong?

      “Thiệu Hoa, con yên tâm, nhiều nhất là 3 năm là có thể ra tù.” Thiệu Mộc Phong an ủi đứa con mặc dù có thể lên tới 7 năm.

      “Bố, bố nhớ chú ý thân thể, xem bố kìa, bố dạo này gầy quá.” Thiệu Hoa cúi đầu
      “Bố, con thực xin lỗi.”

      “Con cũng gầy lắm, đừng nghĩ nhiều nữa… Ăn nhiều chút, bố trước, ngày mai lại đến thăm con.”

      “Bố, bố đừng lo cho con nữa, con tự chăm sóc cho bản thân mình.”

      Tuy rằng Thiệu Mộc Phong được cho là nhân vật hô phong hoán vũ trong giới truyền thông nhưng lần này chính đứa con của mình gây chuyện, ông như thế nào cũng thể ngăn nổi dư luận.

      Áp lực đại chúng cũng được, áp lực đút lót người bị hại cũng được, thế nhưng khi quan tòa phán Thiệu Hoa mười năm tù, Thiệu Mộc Phong nghe xong liền hôn mê bất tỉnh, Thiệu Hoa lúc đó nhất thời cảm giác như cả sáu giác quan đều ngừng hoạt động, giống như người đầu gỗ cứ đứng ngây ra ở đó, mãi cho đến khi cảnh sát kéo rời khỏi.

      “Luật sư, tại sao có thể như vậy? phải với tôi nhiều nhất chỉ có thể
      lên tới 7 năm hay sao? Tại sao giờ lại là 10 năm? “ Thiệu Mộc Phong nằm giường bệnh kích động quát lớn.

      “Thiệu tiên sinh, có lẽ đó là do quan tòa gộp tội… Thiệu Hoa đâm chết người, nhưng người trong xe cũng chết…”

      Thiệu Mộc Phong thể nào lý giải nổi vì sao quan tòa ràng nhận tiền của ông tại sao lại vẫn phán xử nặng như thế? Thực ra ông biết rằng nếu như có phong bì kia có lẽ số năm tù mà Thiệu Hoa đáng nhẽ bị phán phải là 7x2, còn chưa có tính đến mạng của đứa trẻ trong bụng kia đâu.

      Tóm lại, Thiệu Hoa phải ngồi tù 10 năm.

      mau”

      Lúc xuống xe chở tù nhân, Thiệu Hoa bị cảnh sát đẩy cái. Phía trước là cổng nhà tù, có ai muốn nhanh để được vào đó? Thiệu Hoa nhìn tấm biển nhà tù mà nuốt xuống ngụm, lê từng bước .

      Sau khi nghe tiếng cửa sắt nặng nề phía sau lưng bị đóng lại, lại nhắm mắt thở dài. Mười năm, mười năm sống trong này sao? Chỉ là nghĩ thôi cũng dám nghĩ.

      Buổi chiều hôm đó, Thiệu Hằng đến.

      “Thiệu Hằng, bố thế nào rồi?”

      “Bác sĩ là xuất huyết não, tại bố khá ổn rồi, được chăm sóc trong bệnh viện.”

      “Thay quan tâm đến bố nhiều hơn nữa.”

      “Vâng, em biết rồi .” Hốc mắt Thiệu Hằng lại đỏ lên.

      “Đừng gì nữa, cẩn thận đừng để người khác nghe được gì, chưa!”

      Thiệu Hằng lau nước mắt : “Dì Tình ở bên ngoài, để em gọi dì ấy vào.”

      Thiệu Hoa cúi đầu, ánh mắt giao động trong vài giây, cuối cùng ngẩng đầu mỉm cười : “Được.”

      “Đại thiếu gia!” Dì Tình vừa nhìn thấy Thiệu Hoa đứng sau song sắt, nước mắt liền trào ra, đứt quãng. Minh Lệ đứng bên cạnh cũng khóc.

      Thiệu Hoa an ủi hai người mấy câu, rằng điều kiện trong nhà tù cũng đến nỗi tệ lắm, tranh thủ trong tù, nếu có nhiều biểu tốt chắc chắn được ra tù sớm trước hạn.

      Thiệu Hằng về đến nhà lập tức bị Địch Vân Vân kéo vào trong phòng, : “Thiệu Hằng, về sau Thiệu gia chính là của chúng ta.”

      Thiệu Hằng nhìn Địch Vân Vân, đột nhiên nổi giận: “Mẹ, sao mẹ có thể những lời này?”

      “Ha ha” Bà vỗ vỗ lưng đứa con trai, ngồi xuống ghế, : “Thiệu Hằng, con làm tốt lắm!”

      Thiệu Hằng đột nhiên hiểu ra sao: “Mẹ?”

      “Người là con đâm chết, đúng hay ?”

      Thiệu Hằng căng thẳng, mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu lời nào.

      “Thiệu Hoa làm việc như thế nào mẹ đều biết, cậu ta dù có chơi bời nhưng tuyệt đối lỗ mãng. Ngày đó lúc trở về nhìn con căng thẳng như thế, lại nhìn đến ngày hôm nay, lúc cậu ta bị đưa , con liền lập tức theo bằng được để nhìn cậu ấy, như vậy mẹ liền biết rốt cục chuyện là xảy ra như thế nào. Con là con trai mẹ mà nghĩ lừa được mẹ sao?” Địch Vân Vân uống ngụm trà, lại tiếp tục : “ Ba con ông ta sắp xong rồi, sớm muộn gì nếu ông ta chết tại tất cả đều là của con.”

      “Mẹ, ý mẹ là sao?” Thiệu Hằng thực khẩn trương .

      “Từ giờ trở con chỉ cần nghe theo lời mẹ là được.”

      Thiệu Hằng nghe mà mơ hồ, cảm giác mơ hồ ấy là những dự cảm có những chuyện tốt phát sinh: “, là vì con…”

      “Miễn bàn chuyện này ” Địch Vân Vân đứng lên, đưa cho Thiệu Hằng tập tiền: “Đây là tiền tiêu vặt tháng sau con cầm trước mà chơi.”

      “Mẹ…….”

      “Buổi tối mẹ đến nhà bạn đánh bài.”

      ………. …………………..

      Địch Vân Vân ngày nào cũng đến bệnh viện xem Thiệu Mộc Phong, ở trong phòng bệnh lúc nào cũng tỏ ra vẻ đau thương thế nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh liền chuyển ngay sang bộ mặt , lúc chuyện với bác sĩ chủ trị, lông mi ngừng nhếch lên vui sướng mặc cho bác sĩ có đến tình huống xấu như thế nào.

      Địch Vân Vân mỗi ngày đều đến bệnh viện, bao lâu “thân quen” với vị bác sĩ chủ trị này. Dần dần có ý tưởng nổi lên trong đầu bà ta.

      “Mộc Phong, em đến thăm .”

      “Ừ. Có thay đến thăm Thiệu Hoa ?”

      “Ha ha, Thiệu Mộc Phong, nghĩ tới phải , đứa con thương nhất lại phải ngồi tù mười năm.”

      “Bà có ý gì?” Thiệu Mộc Phong thấy Địch Vân Vân trở mặt, còn câu như vậy làm ông hít thở thông.

      “Thiệu Mộc Phong, chỉ trách ông bất công! Thiệu Hoa cuối cùng chết trong nhà tù rồi.”

      “Cái gì, cái gì……” xong, Thiệu Mộc Phong hai mắt đăm đăm, người ngã
      xuống, hô hấp trở nên dồn dập.

      Địch Vân Vân gọi bác sĩ đến, cho đến khi nhìn thấy hơi thở của Thiệu Mộc Phong rất yếu, lúc ấy mới hô lớn: “Bác sĩ đâu, bác sĩ đâu….?”

      Bác sĩ cùng y tá đều chạy tới, Địch Vân Vân đưa mắt với bác sĩ chủ trị cái.
      Sau khi cấp cứu, được tiêm liều, lâu sau, Thiệu Mộc Phong liền tắt thở.
      Trại giam.

      …..”

      “Làm sao vậy?”

      “Bố… bố mất rồi.”

      “Cái gì? Sao lại như thế? Sao có thể…?”

      Thiệu Hằng bên khóc lóc, Thiệu Hoa bên như lạc ở nơi nào, chút biểu cảm, đầu cứ gúi gằm xuống.

      Trong phòng thăm tù nhân, hai em đều trầm mặc thẳng cho đến khi hết giờ thăm người thân.

      , em trước, ngày mai lại đến thăm .”

      “Ừ”

      Trước khi vào đại học Thiệu Hằng hầu như ngày nào cũng trốn đến nhà tù thăm Thiệu Hoa. Sau khi khai giảng cuối tuần nào cậu cũng bay về nhìn lần.
      “Thiệu Hằng” Địch Vân Vân lại kéo Thiệu Hằng vào thư phòng, đóng cửa lại, mắng: “Con từ nay về sau được trở về thăm Thiệu Hoa nữa.”

      “Mẹ!”

      “Mày đỗ đại học phải để học đúng hả? Mỗi tuần đều về chẳng phải để thăm mẹ mày mà thăm tên phạm nhân!”

      “Nhưng ấy là con! Hơn nữa……..”

      “Đưa cho mày tiền tiêu vặt mặt lại nhét túi cho mấy thằng canh trại phải ?”

      “Lần trước con thấy mắt trai sưng lên, xương gò má đều bầm tím,
      trong đó chắc chắn bị người ta đánh…”

      “Ba” cái tát vang dội hạ xuống. “Nó đâm chết người, nó ngồi tù, nó bị đánh liên quan gì đến con? Lão già kia đối xử với con, với mẹ thế nào mẹ cũng đối xử với nó như thế?”

      “Bố, bố đối với chúng ta rất tốt.”

      “Mày!” Địch Vân Vân tức giận, lấy tay gạt hết giấy tờ đồ dùng bàn xuống đất, bỗng nhiên khóc nấc lên: “Những năm trước con có biết mẹ sống khổ như thế nào hay ? kết hôn mà lại sinh con, con có biết người ta nhìn mẹ với ánh mắt như thế nào hay ?”

      Nghe đến đó Thiệu Hằng cũng khóc theo.

      Địch Vân Vân bình tĩnh lại tâm tình kích động vừa rồi, nắm lấy hai bả vai Thiệu Hằng: “Con trai, con đừng ngốc như vậy! Bọn họ thiếu chúng ta nhiều như vậy, đây chính là cái giá họ phải trả.”

      Thiệu Hằng vẫn lời nào.

      “Con lại nghĩ xem, tại sản nghiệp Thiệu gia mẹ thay con quản lý, sau này tất cả đều là của con.”

      “Chờ ra tù, con trả lại cho .”

      “Ba” Lại cái tát nữa. “Mày như thế nào lại nghĩ đến bản thân tiếp nhận Thiệu gia? Tốt xấu gì mày cũng là người nhà họ Thiệu mà con.”

      “Con…….” Thiệu Hằng cúi đầu.

      “Con trai!” Địch Vân Vân nâng mặt Thiệu Hằng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu : “Mẹ chỉ có đứa con trai là con, tất cả những gì tốt nhất mẹ đều dành cho con. Về sau con đừng đến gặp Thiệu Hoa nữa, nó ảnh hưởng tốt đến con”
      Thiệu Hằng chỉ nhìn lướt qua gương mặt Địch Vân Vân rồi quay đầu sang hướng khác.

      Địch Vân Vân lại tiếp: “ Chuyện tài sản, chờ Thiệu Hoa ra tù rồi sau, con
      cứ yên tâm học , được ?”

      Thiệu Hằng gật đầu cái.

      “Cuộc sống trong trường thế nào? quen chưa?”

      “Dạ.”

      …… ……………………….

      Sau khi tin tức Thiệu Hoa đâm chết người được đăng báo, sinh viên trong trường mới biết được ra nhà lại lắm tiền đến như vậy, khó trách……….. lại ăn chơi đến thế. Chỉ có người lắc đầu, chẳng có ai thở dài, còn có những kẻ đứng bên cười trộm ngầm xem kịch vui.

      Ngày thứ ba Thiệu Hoa ngồi tù, mấy bạn cùng phòng đều đến thăm .

      “Thiệu Hoa”

      “Quốc Khánh, Vương Cường!” Nhìn bạn cùng phòng đến, Thiệu Hoa vô cùng vui mừng.

      “Trương Thái bọn họ cũng đến, đứng chờ ở bên ngoài.”

      “Các cậu……..” Thiệu Hoa cảm động đến nghẹn lời. “ Trường học gần đây có chuyện gì ?”

      …………………. …………….

      “Bọn mình đây, hôm nào lại đến.”

      “Cảm ơn các cậu đến thăm tớ.”

      “Đều là em, đừng khách khí như thế.”

      “Ha ha, ha ha.”

      Buổi tối, Thiệu Hoa nằm ở giường suy nghĩ lâu.

      Mười năm sau, Thiệu Hằng trưởng thành, cần phải bận tậm cho nó nữa.

      Mười năm sau, bọn Quốc Khánh khẳng định đều kết hôn hết.

      Mười năm sau, chính mình được ra tù------ Thiệu Hoa lắc đầu, phải cố gắng làm việc tốt, tranh thủ cơ hội ra tù sớm.
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40 Ngồi tù (2)

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      Vượng ca, có thể xem là kẻ cầm đầu trong trại giam, có quan hệ khá tốt với quản trại, các phạm nhân khác nếu như muốn được sống yên ổn đều phải nịnh bợ .

      “Lão đại, tiểu tử mới tới có bối cảnh thế nào?” Vượng ca đưa cho quản trại điếu thuốc rồi tiếp: “Tại sao người nhà hôm nào cũng đến thăm vậy?
      phải là có giới hạn số lần đến thăm theo quy định sao?”

      “Cậu người kia?” Cảnh ngục chỉ về phía Thiệu Hoa ở phía xa xa: “Đại công tử tập đoàn công nghiệp báo chí “Quang Hối”, nhà có rất nhiều tiền.”

      “Vậy sao? phạm phải tội gì?

      “Lái xe đâm chết người” Quản trại giơ hai ngón tay lên, rồi lập tức giơ thêm ngón nữa “Là 3 người chết.”

      “ *** ,phán tử hình cho có khi còn chưa đủ.”

      “Lại chẳng ?” Quản trại ghé sát : “Gia đình cậu ta đút lót ít tiền, em trai còn đút cho đây mấy cái phong bì, bảo chúng ta “tha” cho cậu ta…”

      “Ha ha, ra là thế.”

      Quản trại hạ giọng : “Về sau cho cậu ta chút bài học xem xem… đây chia cho cậu ít tiền phong bì.”

      hiểu, ha ha”

      Thời điểm ăn trưa, Vượng ca ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa.

      “Mới tới tên gì?

      “Thiệu Hoa.”

      “Hiểu quy tắc ?”

      “Quy tắc gì?”

      Vượng ca đặt chiếc đũa của mình lên bát của Thiệu Hoa, : “ Thịt là phải biết kính đại ca.” xong liền gắp lấy miếng thịt duy nhất trong bát Thiệu Hoa rồi đứng lên.

      “Tao *** ” Vượng ca đập đũa xuống bàn, lực hạ xuống rất mạnh, làm cho cả bàn
      ăn rung chuyển: “Tiểu tử mày ở trong này còn muốn bày ra cái tình tình cậu ấm với tao à?”

      Thiệu Hoa thèm để ý đến , ra phía cửa. Vượng ca hất mặt, vài tên liền chạy ra chắn.

      “Tránh ra.”

      “Mày là ai mà đòi lớn tiếng với bọn tao?” Mấy tên đệ đệ cất tiếng.

      Thiệu Hoa nắm chặt thành quyền, bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau.

      “Bụp”

      “Ầm ĩ cái gì?” xong, quản trại lại dùng côn đập lên lưng Thiệu Hoa cái “ được làm hành vi tùy tiện, mày hiểu sao? Mày muốn làm gì? Muốn chết? Trở về ăn cơm!” xong lại côn nữa hạ xuống.

      Thiệu Hoa lúc này máu nóng dồn lên, nhịn đau, mắt trừng lên : “ ta ăn hết rồi tao còn ăn cái gì?”

      Quản trại nhìn, nháy mắt với mấy đàn em: “Chúng mày đều thấy rồi đấy, cho nó thấy đánh nhau bị dạy bảo thế nào.”

      Thiệu Hoa còn chưa phản ứng bị vây lại đập cho mật trận nhừ tử.

      “Được rồi, được rồi, chúng mày đều ăn cơm cả .” Quản trại giải tán đám người sau đó ngồi xuống trước mặt Thiệu Hoa, dùng gậy côn hung hăng chọc vào người : “Đứng lên ăn cơm cho tao.”

      Thiệu Hoa nằm rạp mặt đất căn bản nghe thấy cái gì. Quản trại nhìn bị đánh , cũng chẳng thèm quản nữa mà mất. Thiệu Hoa nương theo vách tường chậm rãi đứng lên, ngồi lên ghế thở dốc.

      Vượng ca sau khi cơm nước xong xuôi, tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa, khoác lên vai : “Tên là Thiệu Hoa đúng ? Gọi tiếng Vượng ca, sau này lễ phép, biết điều đảm bảo cậu được thoải mái.”

      Thiệu Hoa chẳng còn hơi đâu mà chuyện, cũng chẳng buồn , vừa định nâng tay lên trận co rút truyền đến đau chảy mồ hôi.

      Vượng ca đứng lên, vỗ vỗ bả vai Thiệu Hoa: “Nhìn cậu cũng thông mình, về sau nhớ lấy lời .”

      Thiệu Hoa quay đầu để ý đến , nhìn chằm chằm xuống đất.

      “Hừ” Vương ca giơ tay xoa cái đầu trọc của rồi rời .

      Buổi tối, người ở cùng gian phòng với Thiệu Hoa là Triệu Bảo Căn với : “Cậu tốt nhất đừng chọc đến Vượng ca, người ở đây đều phải “kính” ba phần.”

      Hai người bên cạnh cũng : “Hôm nay cậu chịu khổ rồi, nên tuân theo quy tắc ?”

      “Quy tắc cái gì.” Thiệu Hoa lại lần nữa kích động, bụng liền co rút trận đau đớn.

      “Haizzz,… tiểu tử, còn trẻ lắm…”

      Mấy người bạn hữu trong tù đều tận tình khuyên bảo, khai thông Thiệu Hoa, nhưng vẫn thể nào hiểu nổi: “Đánh phạm nhân chẳng phải là trái phép sao?”

      “Xuỵt, chút, khi vào đây rồi ai còn thèm quản cậu làm gì? Vợ tôi còn cầu được tôi chết quách cho xong kìa…”

      Bữa trưa ngày hôm sau, Vượng ca lại ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa, cũng năng gì, cứ thế gắp miếng thịt duy nhất trong bát mà ăn. Thiệu Hoa theo thường lệ để bát đấy rồi bỏ . Cái này thế nhưng lại chọc tức Vượng ca. túm áo của , quát lớn: “Xú tiểu tử, mày chán sống rồi phải ?”

      Thiệu Hoa hất tay ra: “Đúng vậy, tao cũng kiên nhẫn nổi đâu, có bản lĩnh đánh ?”

      “Mẹ nó!”

      Vượng ca vung nắm đấm đấm về phía Thiệu Hoa thế nhưng tránh thoát được, những thế còn bị cho quyền vào bụng. Vượng ca tức giận đến máu dồn lên não, mắt đỏ lòm, vừa định nhấc chân lên bị Thiệu Hoa tóm lấy cổ, ấn lên mặt bàn.

      Thiệu Hoa cầm lấy cái bát, dí vào mặt : “Ăn , mày ăn ! Mẹ nó!”

      Vượng ca giãy dụa, muốn dùng chân đá Thiệu Hoa nhưng chưa kịp hành động mắt cá chân bị hung hăng dẵm lên, đau đến mờ mắt. Thiệu Hoa lại cầm lên cái chậu dí vào mặt : “Ăn, bảo mày ăn, ăn hết cho tao!”

      Vốn mấy tên đệ đệ có chỉ thị của Vượng ca đều dám manh động, nhưng đến mức này, phòng chừng lão đại ổn rồi, vậy là cả lũ xông lên.
      Đương nhiên ít khó địch lại nhiều, Thiệu Hoa lại bị đánh đập lăn ra đất.

      Vượng ca được người nâng dậy, lau mặt phen, mặt từng đường gân xanh đều co giật. Hôm nay, mất mặt. đẩy đồng bọn ra, cầm bát bàn ném xuống người Thiệu Hoa.

      Thiệu Hoa vừa bị đánh cho thừa sống thiếu chết, tay động đậy nổi nhưng vừa nhìn thấy Vượng ca, tự nhiên bùng phát lửa giận, khí lực biết từ đâu lại hồi phục. đột nhiên đứng lên, đạp dính tường, dùng đầu gối thúc vào bụng mấy cái, còn dùng đầu của chính mình đập vào đầu .

      Vượng ca choáng váng, mấy tiểu đệ của nhìn thấy mà cũng trợn tròn mắt.

      Đúng lúc đó quản trại tới, tách Thiệu Hoa ra. Vượng ca muốn tự mình tới đánh cho Thiệu Hoa trận thế nhưng bản thân cũng bị đánh cho còn chút sức lực nào, chỉ đành ngồi bệt xuống đất nhìn đàn em thay mình “báo thù”.

      “Cậu… sao còn nghe.” Triệu Bảo Căn nhìn mặt mũi bầm dập của
      Thiệu Hoa thở dài lắc đầu.

      “Mẹ nó, có bản lĩnh đấu . Thế này tính là cái gì? Thế mà đươc gọi là đàn ông sao?”

      “Thôi, cậu tỉnh ngộ lại , có gì sau, giờ ngủ.”

      Ngày thứ ba, Vượng ca còn chưa có ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hoa chạy mất rồi. Vượng ca vừa định đánh quản trại vào ngăn lại, ghé lỗ tai : “Em trai đưa phong bì rồi, mấy ngày nay cho yên ổn chút, đợi chia tiền cho cậu…”

      Buổi tối mấy ngày này, mấy người cùng phòng giam với Thiệu Hoa đều ngồi “khai đạo” cho , câu trả lời của càng ngày càng ngắn gọn , chỉ “ừ”, “được”,…. biết quy tắc nhưng tiếp nhận nổi.

      Mấy ngày nay, Vượng ca gặp Thiệu Hoa , xương cốt đều muốn ngứa ngáy, chút éo bở cũng được chạm vào, hơn nữa quản trại chia cho phong bì, chỉ có thể tạm tha cho . Nếu bỏ qua, còn có thể bị Thiệu Hoa đánh, mặt mũi đều bị ném xuống biển Thái Bình Dương hết rồi.

      Chương 41 Ngồi tù (3)

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      Dần dần về sau, bạn học còn đến thăm Thiệu Hoa nữa, Thiệu Hằng cũng đến thăm nữa.

      Đại khái hơn tám tháng sau, Thiệu Hoa nhận được thư của Thiệu Hằng cậu ấy Mỹ du học, trong thư viết: “, em du học bên Mỹ, thể thường xuyên đến thăm được. nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Chờ đến khi em có kỳ nghỉ về nước, em lại đến thăm …”

      Xem xong thư Thiệu Hoa chỉ cười, thay Thiệu Hằng chịu tai tiếng, phải để cho cậu ấy có thể sống tốt hay sao? Thiệu Hoa chỉ là ngờ đến, Thiệu Hằng , vận rủi của cũng vì thế mà kéo đến.

      Thiệu Hoa với quản trại quan hệ được tốt cho lắm, có lẽ nào bởi vì tính tình đại thiếu gia ngang ngược của ? Khi vừa mới đến, nhóm những phạm nhân cũ đều bảo phải có phí bảo hộ, phải đút lót này nọ, cảm thấy việc này chẳng ra làm sao hết, hết lần này đến lần khác đều làm theo. Thực ra phải có tiền đút cho chúng mà là cảm thấy việc làm này “phi pháp”. Càng cần đến cái gì mà “quy củ” của Vượng ca, Thiệu Hoa đều bao giờ chịu cúi đầu nịnh bợ. đối nghịch với Vượng ca bởi vậy mà ăn cũng ít đòn, tuy rằng trước đây cũng từng đánh nhau và chưa từng bị thua, nhưng mình cũng chẳng thể nào đánh lại được cả nhóm phạm nhân hung hãn cùng xông vào. Vài lần đều bị đánh cho nằm sạp ra đất, cố gắng lắm cũng chẳng thể đứng dậy nổi. Thiệu Hoa tìm quản trại chuyện đều bị xem như gió thổi qua tai. những thế còn có tên quản trại có lần đứng bên cạnh Vượng ca, giúp trút giận lên người .

      Nhiều lần sau đó, những tên phạm nhân kia nhìn có ép cũng chẳng ra nước luộc, lâu cũng chán, chẳng buồn quản đến nữa. Gió êm sóng lặng thời gian, Thiệu Hoa cũng quen với cuộc sống trong tù, lòng nghĩ muốn có biểu tốt, tranh thủ cơ hội giảm hình phạt. Nhà tù đối với cũng chẳng là gì. Chỉ là sau khi nhận được bức thư của Thiệu Hẳng lâu vận rủi của ập đến.

      Ba tù nhân ở cùng phòng đối xử với cũng tệ, Triệu Bảo Căn chẳng bao giờ thấy ai đến thăm cho nên Thiệu Hoa thường xuyên đem đồ ăn dì Tình làm chia cho cậu ta nửa. Hai người kia có thứ gì tốt cũng hay san sẻ với cả phòng, “cuộc sống gia đình” mới này xem như cũng được coi là “ấm áp”. Đột nhiên có ngày, nhà tù có thay đổi, Thiệu Hoa bị xếp ở cùng phòng với Vượng ca.

      “Tiểu tử, mày vào đây lâu như vậy nhưng vẫn chưa thấy biếu quà tao đâu.”
      Vượng ca vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Thiệu Hoa.

      Thiệu Hoa buồn để ý đến , trở mình nằm úp mặt đối diện với cái tường.
      Vượng ca liếc mắt ra hiệu, hai tên đệ đệ của liền tiến tới đạp Thiệu Hoa xuống giường.

      “Các người muốn làm gì?” Thiệu hoa trừng mắt .

      “Mày xem.” tên vẻ mặt khiêu khích đáp lại.

      Thiệu Hoa cũng cái gì, chỉ xoay quyền đấm vào mặt tên này.

      “Tiểu tử, mày phản rồi, phản rồi!” Vượng ca vừa vừa xông lên.

      Vậy là “3 đấu 1” bắt đầu. Kết quả đương nhiên chẳng cần bàn, Thiệu Hoa chọi lại được mấy quyền cuối cùng lại bị đả đảo mặt đất.

      “ Gọi “ông nội” !”

      “Tao chính là ông nội mày đấy!” Thiệu Hoa bị dẫm lên tay, mặt sưng lên đến tím ngắt nhưng miệng nhất định chịu thua.

      “ Mẹ nó, vẫn còn già mồm à.” Vượng ca túm tóc Thiệu Hoa, kéo đến gần giường, ấn đầu tới gần mép, sau đó nháy mắt bảo tên nhấc ván giường lên còn mình kéo tay trái của Thiệu Hoa đặt phía dưới, ra hiệu cho tên kia buông tay ra, ván giường vì thế mà sập xuống tay làm kêu lên tiếng.

      “Gọi ông nội”

      “Tao là ông nội mày, cả nhà mày.”

      Vượng ca giận tím mặt, tát Thiệu Hoa cái, sau đó để tên tiểu đệ giữ chặt Thiệu Hoa còn nhảy lên ván giường, đúng chỗ đè lên tay trái của mà nhảy mạnh mấy cái. Thiệu Hoa dường như còn nghe thấy tiếng xương cốt đứt đoạn, đau, rất đau, nhưng cắn chặt răng, muốn bật ra dù chỉ tiếng.

      “Gọi ông nội!”

      “Tao…”

      đợi Thiệu Hoa hết, Vượng ca nhảy xuống đá vào mặt . Sau đó kéo tay trái ra, nhấc chân giường lên, đá tay vào đó rồi sập chân giường xuống, sau đó còn ngồi vắt chân giường.

      “A----“ Thiệu hoa cuối cùng nhịn được kêu lên.

      “Gọi ông nội! Còn nữa, nếu mày dập đầu nhận sai, tao tha cho mày!”

      Vừa rồi hai tên đệ đệ kia của cũng ngồi lên giường, hét lớn: “Mau nhận lỗi với bọn tao!”

      Thiệu Hoa vẫn là ra tiếng, thở ra hơi.

      “Hừ” Vượng ca rốt cục cũng thể tiếp tục gây sức ép nữa, liền kêu mấy tên tiểu đệ cũng đứng lên, đem Thiệu Hoa kéo sang bên rồi mặc kệ nằm đó.
      Thiệu Hoa há miệng thở hồng hộc, tới cửa gọi quản trại.

      “Chuyện gì?”

      “Tôi muốn gặp bác sĩ.”

      “Trễ thế này rồi bác sĩ gì hết.”

      “Ngón tay tôi gãy mất rồi, cần gặp bác sĩ ngay.”

      Quản trại nhìn thoáng qua bàn tay trái của , còn dữ tợn : “ phải nó vẫn hoàn hảo mọc tay mày à?”

      Thiệu Hoa nhìn vào tay trái của chính mình, có thể nhìn sưng tấy lên, da đều bị rách, xương ngón tay có chỗ còn có thể thấy dường như chọc thẳng ra ngoài. định gì đó nhưng bị quản trại dùng gậy côn thọc qua song sắt đập cái vào người: “Đừng ầm ĩ nữa, để cho người khác còn ngủ.” xong liền rời khỏi.

      Đêm này Thiệu Hoa đau đến ngủ được. Ngày hôm sau quản trại vẫn cho gặp bác sĩ, ngày thứ ba cũng cho , rồi ngày thứ tư cũng thế. Đồn trưởng của trại giam này chỉ cho nghỉ tuần, cần nhà xưởng lao động nữa.

      Ngày thứ năm, cũng là ngày cuối tuần tới, dì Tình theo thường lệ đều đến thăm Thiệu Hoa. Thiệu Hoa quả thực tinh thần tốt chút nào, muốn gặp dì Tình, nhưng mà thể nghĩ ra nổi lý do nào để cự tuyệt, đành phải đem tay trái dấu phía dưới, để dì nhìn thấy. Thế nhưng cũng chỉ cần nhìn những vết bầm dập tím tái của cũng đủ để dì chảy rất nhiều nước mắt.

      “Đại thiếu gia, cậu làm sao vậy?”

      “Đánh nhau.”

      Nhìn mặt Thiệu Hoa dì Tình lại ngừng lau nước mắt : “ Tại sao lại đánh nhau ra nông nỗi này chứ?”

      đau, có việc gì đâu. Dì Tình đừng khóc, cháu trước đây chẳng phải cũng hay đánh nhau sao? Lần đó gãy xương nằm bệnh viện dì cũng chưa có mắng cháu mà.” xong Thiệu Hoa liền cúi xuống nhìn bàn tay trái của mình.

      “Đại thiếu gia, cậu xem mặt cậu này, đều xưng thũng cả rồi…”

      “………..”

      Cuối cùng Thiệu Hoa cũng an ủi được dì Tình, lúc dì , vẫn là khóc hết nước mắt.

      Lần này gãy xương được chữa trị, mãi cho đến mười năm sau, khi Thiệu Hoa mở nhà xưởng, có tiền rồi, mới tìm đến bác sĩ chữa trị bàn tay trái này.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42 Ngồi tù (4)

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      Có lẽ nhờ “phúc” của cái tay trái này mà những việc nặng nhọc cần nhiều thể lực như khuôn vác Thiệu Hoa làm nổi, cho nên, thường xuyên được giao cho những công việc gọi là “kỹ thuật sống” như làm hộp giấy hay những thứ linh tinh khác. Nhưng cho dù là chỗ nào Vượng ca cũng bám theo .
      Lúc này cũng theo “hưởng lợi” làm mấy thứ nhàn nhã cái gì mà “kỹ thuật hóa” này, ngoài miệng còn có thể phì phò hút điếu thuốc.

      Bình thường có chuyện gì, cứ đến buổi tối Vượng ca đều có thể tìm cớ gây chuyện với Thiệu Hoa. Dần dần Thiệu Hoa cũng thành thói quen: bị gây --- đánh người --- bị người đánh. Trong nhà tù này, nếu ngày nào đó Thiệu Hoa cùng Vượng ca gây gổ có lẽ mọi người cảm thấy quen.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thiệu Hoa nhờ dì Tình mang đến hai cái áo len, dì Tình trong mắt lóe lên, tiếng “Được.” Ngày cuối tuần đến, dì Tình đem hai chiếc áo đến cho Thiệu Hoa, còn có thêm cả chiếc quần ấm, đều là chính tay dì đan.

      “Dì Tình, dì còn tự tay đan cho cháu, cái này phiền toái dì quá! Cháu ở trong tù chỉ cần tùy ý lấy hai bộ là tốt lắm rồi.”

      “Đại thiếu gia muốn quần áo dì đan sao?”

      phải, phải!”

      “Đại thiếu gia, sau này cần gì cứ với dì, lần sau dì mang đến cho.”

      cần thêm nữa đâu dì.”

      Hai bộ quần áo ấm, là nhiều lắm rồi.

      Dùng cách xử phạt về thể xác, nghe tới giờ chưa từng có? Vậy mà đây chính là cái nghiễm nhiên tồn tại trong cái nhà tù này. Thiệu Hoa từ trước đến nay chưa bao giờ cho phép mình lười biếng, tự cho rằng cứ làm việc bị soi mói, nhưng mà vẫn cứ luôn bị người ta bới móc ra những khuyết điểm, cho nên vẫn là thoát khỏi bị xử phạt, mà đó tuyệt đối là hình phạt “tích cực” nhất.

      Mùa đông, cách xử phạt về thể xác đơn giản nhất mà lại tuyệt đối cần hao phí sinh lực chính là đuổi người ra đứng ở ngoài trời đêm, hơn nữa còn được mặc áo ấm. Có lần Thiệu Hoa bị bắt đứng hai buổi tối, đến sáng ngày thứ ba, khi bị kêu đến nhà xưởng làm việc, hai mắt vừa nhấc lên lập tức sau đó liền ngất . Ai ngờ lần này mở mắt thế nhưng lại được nằm bệnh viện hơn hai tuần. Bác sĩ rất quan tâm , cả y tá cũng rất cẩn thận. Trừ việc phát sốt, bệnh viện còn chủ động kiểm tra phát ra viêm ruột thừa cấp tính. Khi Thiệu Hoa tỉnh lại, bác sĩ phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa cho . Thiệu Hoa xúc động biết phải gì cho tốt, sau khi xuất viện, nhất đinh phải kể cho dì Tình chuyện vui này.

      Ở trong nhà tù này, hai bộ quần áo ấm là quá ít. Cho dù có hai mươi bộ cũng chẳng đủ. Cùng Vượng ca ở chung chỗ, là Thiệu Hoa bị khuyết mất đạo đức mấy đời! Nửa đêm, thường bị dội nước lạnh làm tỉnh giấc, chăn gối toàn bộ đều ướt, quần áo cũng ướt. Mà với cái mùa đông lạnh thấu xương này, Thiệu Hoa cũng chỉ kiên cường chịu đựng được hai ngày, chống đỡ nổi nữa, đến ngày cuối tuần, nhất định phải nhờ dì Tình đem thêm hai bộ quần áo nữa đến. Mà trong cái tuần chờ đợi này, Thiệu Hoa bị cái lạnh tàn phá thân thể, cũng may có bạn cùng phòng cũ là Triệu Bảo Căn cho mượn chiếc áo ấm. Ba bộ quần áo cứ thay phiên bị ướt rồi lại phơi khô ( ra cũng chỉ mới khô nửa), rốt cục cũng sống quá tuần.

      Ngày chủ nhật đến, dì Tình cầm thêm hai bộ quần nữa đến, vẫn là chính tay dì tự đan.

      Lần thứ ba, Thiệu Hoa lại vẫn phải da mặt dày nhờ dì mang áo len đến, vẫn là dì tự tay đan. Thiệu hoa ra cũng thấy lạ tại sao dì lấy quần áo ở trong tủ của , mỗi lần hỏi dì đều qua loa rồi chuyển chủ đề.

      Dì Tình biết phải với Thiệu Hoa thế nào, phòng của , sớm bị thanh lý toàn bộ, tất cả mọi thứ của , cho dù là đáng giá hay đều bị Địch Vân Vân ném vào thùng rác. Cũng may dì Tình lén giữ lại vào thứ quan trọng: ba tập album ảnh, hai cái hộp đựng đá sưu tầm và cái máy ảnh kỹ thuật số. Còn chiếc đàn cello của , thời điểm dì Tình đến ký túc xá tìm lại còn nữa. ra người bạn cùng phòng của sớm đem chiếc đàn đó bán lấy tiền rồi.

      Dì Tình cũng thấy lạ, Thiệu Hoa tại sao lại cần nhiều áo ấm như vậy, dì tò mò hỏi: “Cậu sao lại cần nhiều áo như vậy?”

      “À… có cậu bạn ở cùng cháu, có ai đến thăm cậu ấy, cho nên cháu cho cậu ấy hai bộ rồi.”

      “Ra vậy.”

      “Đúng rồi, chị Minh Lệ đâu dì? Lâu rồi thấy.”

      “Nó… nó nước ngoài rồi!” xong, dì Tình nâng tay lên lau nước mắt: “Cậu xem, cứ nhắc đến là dì lại nhớ nó !”

      “Ha ha.”

      “Dì về trước, đại thiếu gia, cậu nhớ chú ý sức khỏe đấy!”

      “Vâng, hẹn gặp lại dì.”

      Bị giày vò suốt mùa đông này, Thiệu Hoa tự cảm nhận được thân thể của mình kém hơn rất nhiều. Trước kia, thời điểm đầu tháng 5 mặc áo sơ mi ngắn tay, rất sợ nóng. Năm nay, đến tận tháng 7 vẫn mặc áo dài tay, có nhiều lúc còn cảm thấy lạnh.

      Mùa hè, đến hình phạt về thể xác thực ra lại càng đơn giản, chỉ là có chút lãng phí sức lực. Đó chính là để cho tù nhân đứng dưới trời nắng chói chang 5 tiếng đồng hồ, việc này đương nhiên là muốn chiếm dụng thời gian lao động của họ. Đứng thế nào chẳng là đứng, thế nhưng lại còn phải đứng đúng tư thế. Mẹ nó, ràng là phạm nhân, còn tư thế cái gì? Mà thắt lưng của Thiệu Hoa cũng kiên cường, chính là suốt thời gian đó cứ đứng như vậy.

      Với tình trạng này, hạ đông đến, sau mấy năm bị hành hạ giày vò, Thiệu Hoa phải mua cái đồng hồ báo thức, mỗi buổi sáng nhất định phải đặt chuông trước 1 tiếng, nếu thể dậy được.

      ngày, Thiệu Hoa nhìn vào chính mình trong gương, đột nhiên bị cái người trong gương kia làm cho hoảng sợ, đây còn được gọi là người sao? Qủa thực phải gọi là quỷ mới đúng. Khó trách mỗi lần dì Tình đến đều thở dài rồi nước mắt ròng ròng.

      “Dì Tình, dì đừng tới thăm cháu nữa.”

      “Làm sao vậy?”

      “Dù sao dì cũng đừng tới nữa.” xong, Thiệu Hoa đứng dậy rời .

      Sau đó, vài lần dì Tình vẫn đến thăm , đều kiên quyết ra. Dì Tình mỗi lần đến đây đều khóc biết bao nhiêu nước mắt, Thiệu Hoa lần này quyết định ra gặp dì nữa. còn lại với quản trại gửi lời cho dì, nếu dì còn đến thăm , lại gặp phiền toái. Cuối cùng dì cũng đến nữa.

      Thiệu Hoa rất muốn gặp dì nhưng cảm nhận được chính mình biết sống được bao lâu nữa, vẫn là nên chậm rãi để dì quên tồn tại của .

      3 năm trước khi Thiệu Hoa ra tù, đồn trưởng của nhà tù này được đề bạt thăng chức; hay trước đó 2 năm, Vượng ca ra tù. Cứ như vậy, hai năm này Thiệu Hoa được sống yên ổn qua ngày cho đến ngày được thả.

      Thiệu Hoa ngồi tù đúng 10 năm, nỗ lực đủ để giúp được giảm án.

      Chương 43 “Thiệu Hằng, hẹn gặp lại”

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com


      << Mười năm sau, cùng người em trai tiếng “hẹn gặp lại”, nhưng thực lòng hề muốn gặp lại thêm lần nào nữa>>

      Nhà nghỉ Khoái Tiệp.

      Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cứ thế cứng người nằm giường suốt tiếng, Thiệu Hoa nâng tay lên nhìn đồng hồ, 10 giờ, ngoại trừ cái lần ở bệnh viện lúc ấy 10 năm trở lại đây lúc này mới có cảm giác được ngủ ngon đến như thế. vào phòng vệ sinh, Thiệu Hoa nhìn vào chính mình đầu tóc rối bù ở trong gương mà cười, sau đó liền tắm rửa phen. Hôm nay đương nhiên cũng là lần tắm dưới vòi hoa sen mà cảm thấy khoan khoái nhất suốt 10 năm qua.

      Quấn khăn tắm ra, Thiệu Hoa bắt đầu đánh răng rửa mặt rồi cạo râu chỉnh tề. mặc quần áo, sửa sang gọn gàng rồi rời khỏi phòng.

      Lúc này trong tay Thiệu Hoa chỉ còn lại 113,3 tệ. đường mua hai cái bánh bao, hộp sữa, đứng chỗ rồi ăn hết. Mua mấy đồ ăn sáng ấy tiêu mất của hai tệ.

      Thiệu Hoa tới tòa nhà Quang Hối, vào đến đại sảnh hỏi nữ tiếp tân: “Xin chào, cho hỏi Thiệu Hằng có ở đây ?”

      “Ngài tìm Thiệu tổng sao, xin hỏi ngài có hẹn trước ?”

      , với cậu ấy tôi là Thiệu Hoa, là…” Thiệu Hoa dừng lại hai chữ “ trai”, chỉ tiếp: “Cứ là Thiệu Hoa tìm cậu ấy.”

      “Vâng, xin ngài chờ chút.” Nữ tiếp tân ấn số máy nội bộ vài câu, sau đó quay sang Thiệu Hoa: “Thiệu tổng ở phòng họp đợi ngài, mời ngài lên phòng 601.” xong nữ tiếp tân chỉ tay về phía thang máy rồi : “Thang máy ở bên kia.”

      “Cảm ơn.” Thiệu Hoa thở phào nhõm.

      đến phòng 601, nhìn thấy cửa khép hờ, Thiệu Hoa gõ hai cái.

      “Mời vào.”

      “Thiệu Hằng.” Thiệu Hoa thực kích động, tiến tới ôm chầm lấy Thiệu Hằng.

      ” Thiệu hằng vỗ vỗ lên lưng Thiệu Hoa, đợi hai người buông ra, Thiệu Hằng đóng chặt cửa rồi : “, được ra rồi.”

      “Ừ” Thiệu Hoa cảm thấy giọng điệu của Thiệu Hằng có điểm kỳ lạ, có thể là do 10 năm gặp. Có phải hay ? Thiệu Hằng trước mắt so với trước kia hoàn toàn giống, đó là bộ dáng thực của ông chủ: “ Nhìn em xem ra rất có tinh thần.”

      “Vâng” Thiệu Hằng nhìn Thiệu Hoa, thiếu chút nữa dám nhận… người trước mắt chính là trai mình, sợ rằng kêu tiếng “chú”. Thiệu Hằng hạ ánh mắt, quanh co: “, thực xin lỗi.”

      “Ha ha, đừng nữa, đều là quá khứ rồi.” Thiệu Hoa muốn kéo lấy cánh tay Thiệu Hằng cùng ngồi xuống sô pha chuyện nhưng lại bị Thiệu Hằng giữ lại.

      …” Nét mặt Thiệu Hằng giống như cứng lại.

      “Làm sao vậy? Lâu rồi gọi tiếng “”, giờ ngay cả “” cũng ra hả…?”

      ” Thiệu Hằng nhắm mắt, sau đó rút ra tờ giấy bạc, : “Đây là chi phiếu trăm vạn, về sau…” Thiệu Hằng nhìn thoáng qua Thiệu Hoa, cũng thêm gì nữa.

      Thiệu Hoa khẽ nhếch miệng, cau mày, khuôn mặt nghi hoặc cùng khó hiểu, cũng nhận lấy tờ chi phiếu.

      , chúng ta đoạn tuyệt quan hệ .”

      Thiệu Hoa nhất thời phản ứng kịp, Thiệu Hằng cũng hề tiếp tục nữa, hai người ở trong phòng duy trì bầu khí trầm mặc lâu, mãi cho đến khi có tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng đóng cửa, lúc đó bọn họ mới giật mình.

      “Thiệu Hoa.” Địch Vân Vân bước nhanh đến trước mặt Thiệu Hoa, chỉ vào mặt : “Tôi cho cậu biết, Quang Hối tại đều là do Thiệu Hằng tay phát triển, tài sản so với trước kia biết lớn gấp bao nhiêu lần.”

      Tài sản? Chính là tiền? Thiệu Hoa rốt cục cũng phản ứng lại được.

      “Còn có, bố cậu trước kia lập di chúc, quyền thừa kế tất cả đều thuộc về Thiệu Hằng, cậu phân tiền cũng có đâu.” xong Địch Vân Vân giật lấy tờ ngân phiếu trong tay Thiệu Hằng quơ quơ trước mặt Thiệu Hoa, tiếp: “ trăm vạn này là niệm tình trước kia cậu đối xử với Thiệu Hằng cũng tệ!”
      Thiệu Hoa dời ánh mắt, chớp mắt hai cái liền xoay người về phía cửa.

      …”

      Thiệu Hoa quay đầu lại nhìn Thiệu Hằng, : “ Lúc trước hề hối hận, tại lại càng hối hận những chuyện của mười năm trước. Hối hận, chỉ những kẻ ngốc mới làm. Thiệu Hằng, hẹn gặp lại.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :