1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 32 Bệnh thần kinh trị nổi.
      Dịch:LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      (Thời gian trở lại năm 2009, buổi trưa sau ngày “ hùng cứu mỹ nhân”)

      Sau khi ăn cơm xong, nghe xong những truyện kỳ lạ của Thiệu Hoa, lại dựa vào người , vừa vừa đùa với các cúc áo của “Nhà xưởng của hình như rất lớn phải ?”

      Thiệu Hoa bế Nguyệt Tâm ngồi lên “Ừ. Truyền thông, giải trí có làm to đến mấy cuối cùng vẫn là bọt biển, tuyệt đối thể bằng công thương nghiệp.”

      Kỳ cần vay ngân hàng Thiệu Hoa tuyệt đối vẫn có thực lực xây dựng mảng điện ảnh và truyền hình lên. Nhưng muốn dùng chút tiền khác để xây dựng kinh đô điện ảnh, toàn bộ lợi nhuận thu được từ Hoa Duyệt đủ cứ theo trình tự mà làm – vay. Dùng tiền của truyền thống đánh trả truyền thông, đây chính là nghệ thuật trả thù của .

      rất có óc suy nghĩ, lại biết kiếm tiền, luôn hào phóng với người khác, khó trách Tiểu Trần cứ khăng khăng ở cạnh .”

      “Tiểu hài tử mà thôi.”

      “Hừ! chính là dụ dỗ vị thành niên, lại còn biết làm giả bằng lái. có biết làm thế rất nguy hiểm , nhớ bản thân từng đâm chết người sao?”

      Thiệu Hoa bỗng chốc vẻ mặt nghiêm túc, do dự trong chốc lát rồi với Nguyệt Tâm: “ Người đó, phải là đâm.”

      “Cái gì?”

      “Là Thiệu Hằng đâm.”

      “Cái gì? , ý của là, ta đâm chết người mà người ngồi tù lại là ?”

      “Phải.”

      “Đầu óc hỏng rồi sao?” Nguyệt tâm thở hổn hển. 10 năm! Là 10 đó có biết Thiệu Hoa! Toàn bộ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đều là ở trong tù! Vậy mà lại có thể thay người khác lao vào vòng lao lý! Nghĩ rồi, nước mắt Nguyệt Tâm lại dâng lên.

      “Ha ha”

      đồ thần kinh, vẫn còn cười được nữa? Tại sao lúc trước cho em biết. Nếu như lúc ấy ra vụ kiện của chúng ta chắc chắn thắng.”

      “Trước khi ngồi tù , ra tù sau cũng , rồi lên bước lên trước mặt quan tòa mới , em cảm thấy bọn họ tin sao? Chỉ sợ lúc ấy họ còn nghĩ cố tình bịa chuyện, bày đặt đổ oan cho người khác.”

      , chừng nào đầu óc mới minh mẫn ra chút, tại sao lại có thể hết lần này tới lần khác nhận tội thay bọn họ.”

      Thiệu Hoa cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt của : “ tại chuyện này nữa.”

      Vừa rồi đột nhiên muốn đem hết chân tướng mọi việc ra cho Nguyệt Tâm, cũng phải bởi vì muốn cho thấy mình trong sạch mà là muốn giấu giếm bất cứ chuyện gì. Năm đó nếu như ra chỉ sợ Nguyệt Tâm tính tình nóng nảy, lại làm ra chuyện gì lường được; tại tình hình của so với trước kia khác nhau trời vực, Nguyệt Tâm cũng từng trải và có nhiều kinh nghiệm hơn cho nên nghĩ muốn đem chân tướng ra cho biết.

      Nhìn thấy Thiệu Hoa thản nhiên cười, Nguyệt Tâm hít hơi, tiến sát đến trước mặt , hôn lên khóe môi, thào: “đồ ngốc, là đồ ngốc… Em thích , thương … Đáp ứng em, phải sống tốt…”

      Nguyệt Tâm tình nguyện cần nghe Thiệu Hoa ra chân tướng, thực rất đau. Mười năm ngồi tù oan còn chưa tính, còn vác lên mình đủ thứ bệnh. 35 tuổi, cũng là trung niên rồi, vậy mà lại bị bác sĩ phán chỉ có thể sống đến 60…
      Thiệu Hoa hôn lên từng giọt nước mắt khuôn mặt “Được, đáp ứng em.”

      Nguyệt Tâm nằm trong lồng ngực Thiệu hoa lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sờ hai má , : “ Đưa em mua quần áo”

      “Ừ”

      Ra khỏi cửa lòng vòng lúc lâu, hai người đến khu buôn bán, Nguyệt Tâm kéo Thiệu Hoa vào cửa hàng, bắt đầu chọn quần áo. Nhưng nhìn lâu cảm thấy được tự nhiên: là buổi chiều thường rất uể oải, thời gian này cũng có mấy khách hàng, hai là có bạn trai ở bên cạnh chờ mua quần áo, nhìn ràng giống bộ dạng xách đồ. Nguyệt Tâm ngửa mặt lên trời than vãn rồi lập tức kéo Thiệu Hoa ra ngoài.

      “Sao chọn?” Thiệu Hoa giơ số 6 ra “Thế này có thể mua được ít.”

      “ Thế này chỉ mua được cái tay cầm của chiếc Hermes thôi.”

      “Trước kia phải em rất tiết kiệm tiền của sao?”

      lúc nào cũng hào phóng với bản thân còn đối với phụ nữ đúng là đồ keo kiệt”

      “Ha ha”

      xong Thiệu Hoa liền kéo Nguyệt Tâm đến gian hàng độc quyền bán hàng Hermes, muốn lấy toàn bộ hàng bày quầy. Nguyệt Tâm xách đống túi to , lại nhìn thấy Thiệu Hoa trong tay cũng cầm cả đống, cái này quả thực nhìn mà đau lòng phải chỉ chút xíu – ít nhất hai gian hàng cứ như vậy mà , nhìn trước mắt mà cũng choáng. Cũng may là mấy quầy Hermes cũng trưng hàng ra là mấy, có lẽ bởi chẳng trông cậy có mấy ai vào mua.
      Mấy người mua đều bệnh thần kinh hết.

      Trở lại căn nhà, Nguyệt Tâm nhìn đến mấy cái bao lỉnh kỉnh, càng nhìn càng muốn khóc. Bản thân còn phải thuê phòng để ở, mua cái chỗ này còn bằng bảo mua nhà cho xong. thế có nhiều cái xấu muốn chết, nào dám đeo ra ngoài. Cứ cho là Nguyệt Tâm có đeo cái túi đích thân mua từ cửa hiệu Hermes chính hãng , đồng nghiệp nhìn thấy thế nào chẳng bảo đây là hàng fake loại A.

      “Bệnh thần kinh đúng là chữa nổi.” Nguyệt Tâm ôm cái túi vào ngực, vừa chỉ vào Thiệu Hoa vừa nước mắt lưng tròng .

      “Chu luật sư, phải cáo buộc em tội nhục mạ người khác.”

      …” xong Nguyệt Tâm càng khóc lợi hại.

      Thiệu Hoa tới, đẩy mấy cái túi la liệt sô pha ra rồi ngồi cạnh Nguyệt Tâm, ôm lấy rồi cười như cười với đứa trẻ vậy “Làm sao vậy?”

      “Còn phải sót tiền của sao?”

      “Nếu như em thích vậy trả.”

      “Có thể trả?”

      “Ừ”

      Nguyệt Tâm bệt người nín khóc rồi bật cười, xắp xếp lại rồi bảo Thiệu Hoa xách xuống lầu cùng trả.

      “Để lại hai cái , trả nhiều như vậy cũng ngại lắm.”

      “Để lại cái thôi.”

      Trong quầy hàng, hai nhân viên cười hết sức vui vẻ: “ Tỷ lệ bán hàng cả năm đều đạt được rồi” nhìn thấy hai người Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm xách theo đống túi lớn trở lại… năm lập tức biến thành tháng mất rồi.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 33 Bữa tối với ánh nến

      Sau khi nhận lại tiền, Nguyệt Tâm liền nhận được điện thoại của cảnh sát mời 9 giờ sáng mai đến cục làm việc. vừa mới cúp điện thoại điện thoại của Thiệu Hoa cũng reo lên, biết ngay là ai gọi tới. Hai người lắc đầu nhìn nhau cười.

      Nguyệt Tâm ôm lấy cánh tay của Thiệu Hoa, đầu ngả về phía vai , hai người chậm rãi thong thả về nhà.

      Nguyệt Tâm thể bỏ được cái thói quen đem giày vứt mỗi chiếc nơi, chân vắt qua tay vịn của chiếc ghế sô pha, lười biếng hỏi Thiệu Hoa: “Đêm nay lại để Tiểu Trần ngủ ở khách sạn?”

      “Em vẫn muốn ngủ ở nhà ?” Thiệu Hoa giả bộ vô cùng ngạc nhiên.

      “Hừ” Nguyệt Tâm quay đầu thèm để ý đến nữa.

      Thiệu Hoa bấm điện thoại gọi cho Tiểu Trần: “Tiểu Trần, cậu tại trở về .”

      Nguyệt Tâm nhảy khỏi ghế, trợn mắt nhìn . lâu sau chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa. Nguyệt Tâm nhảy dựng lên, chạy vào phòng ngủ đóng rầm cửa lại.

      Tiểu Trần tự mình mở cửa, “lén lút” thò đầu vào nhìn xung quang căn phòng.

      Thiệu Hoa thấy cậu đến, lấy ra tấm chi phiếu đưa cho Tiểu Trần rồi : “Cậu tìm công ty môi giới rồi mua căn phòng, chủ nhà điền tên cậu, mật mã cũng chỉ cậu biết.”

      “Hả?” Tuy rằng Tiểu Trần biết Thiệu Hoa vô số lần đều rất hào phóng nhưng tặng cho cậu căn phòng ở thành phố H này quả quá phô trương rồi.

      “Hả cái gì mà hả , cậu theo tôi lâu như vậy rồi, cũng sớm biết tính tôi.” Thiệu Hoa vỗ vỗ vai cậu, lại tiếp: “ có cậu tôi sớm chết rồi! Ha ha”

      Tiểu Trần nghe mà muốn khóc, lời này phải đáng lẽ ra phải do cậu sao? Nhưng nghĩ lại dù thế nào giờ cậu cũng 21 tuổi, là đại nam nhân, làm sao có thể giống như trước kia động chút là rớt nước mắt? Tiểu Trần chỉ bất động đứng đó mà biết nên gì.

      Thiệu Hoa kéo lấy tay Tiểu Trần, nhét tờ chi phiếu vào tay cậu

      “Xe cậu đậu chỗ nào?”

      “Dưới gara”

      “Cậu đưa chìa khóa cho tôi.”

      Tiểu Trần để chìa khóa lại cho Thiệu Hoa rồi ra ngoài.

      Cốc, cốc, cốc

      Thiệu Hoa gõ cửa phòng ngủ.

      “Chết rồi”

      Thiệu Hoa cười rồi trực tiếp mở cửa vào, lôi dậy, vòng tay qua ôm lấy eo , lại : “Tối nay chúng ta đến nhà dì Tình ăn cơm.”

      “Dì Tình? Hai người ấy có khỏe ?”

      “Đương nhiên. , chúng ta bây giờ xuất phát luôn, dì Tình chắc chắn chờ sốt ruột lắm rồi.”

      muốn cho dì biết chúng ta lại…”

      “Ừ”

      Tốc độ nhanh chóng của khiến cho vô cùng vui vẻ.

      Thang máy chạy thẳng xuống dưới gara. Thiệu Hoa mở cửa xe cho Nguyệt Tâm, chờ ngồi ổn định mới đóng cửa xe lại rồi trực tiếp ngồi vào chỗ lái.

      “Cái gì? lái xe sao?”

      “Việc gì em phải lo lắng thế, phải với em phải là đâm chết người sao?”

      “Nhưng mà tại có bằng lái ?”

      “Bằng lái giả còn sử dụng được nữa cơ mà.”

      ?”

      Nguyệt Tâm định mở cửa xuống xe, Thiệu Hoa liền khóa cửa lại, quay đầu lại cười với : “Yên tâm , bằng lái .”

      Nguyệt Tâm cuối cùng cũng thở dài nhõm hơi.

      Khoảng 20 phút sau Thiệu Hoa rẽ vào khu dân cư.

      “Dì Tình, là cháu, Thiệu Hoa.” Thiệu Hoa trước bộ đàm.

      “Đại thiếu gia” Dì Tình lập tức mở cửa, vẻ mặt tràn đầy ý cười “Đại thiếu gia, Chu tiểu thư”

      “Cháu chào dì.” Năm năm gặp lại, Nguyệt Tâm có chút ngượng ngùng.

      Nhà to lắm, vốn dĩ Thiệu Hoa muốn mua căn lớn hơn nhưng dì nhất quyết cho, rằng như vậy quá lãng phí, Thiệu Hoa đành mua căn hai phòng ngủ phòng khách mà dì vẫn còn kêu quá lớn. Thiệu Hoa còn muốn thuê người giúp việc nhưng dì cũng chịu, đều rằng tự tay dì làm quen rồi.

      Dì Tình kéo tay Nguyệt Tâm vào nhà: “Nhìn xem, đồ ăn dì đều chuận bị xong hết rồi, hai đứa mau ngồi xuống .”

      Thiệu Hoa đến bên cạnh bàn, quay đầu lại hỏi: “ Chị Minh Lệ đâu dì? Gọi chị ra chúng ta cùng nhau ăn.”

      “Hôm nay , ha ha.” xong, dì Tình đem đến hai cây nến cắm giá, sau đó lại tắt hết đèn chùm , chỉ để lại ánh đèn mập mờ nơi hành lang, dì còn kính cẩn : “Đại thiếu gia, Chu tiểu thư, mời dùng.”

      Thiệu Hoa nhất thời bị bất ngờ đến mơ hồ biết chuyện gì chứ đừng đến Nguyệt Tâm.

      Dì Tình cười vui vẻ, cũng có chút kỳ quái: “Đại thiếu gia trước kia theo đuổi bạn , còn lén trộm bảo dì ở nơi đặc biệt chuẩn bị bàn đồ ăn, còn phải thắp cả nến… Khụ khụ, đại thiếu gia, hai người ăn xong rồi bảo dì tiếng là được rồi, dì cùng với Minh Lệ ăn trong phòng.” Dì Tình đợi Thiệu Hoa trả lời liền quay người vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

      Thiệu Hoa cảm thấy ngại, ngẫm lại những hành động ngày xưa rất nhiều năm về trước quá quê mùa ấu trĩ, cứ như vậy mà bị dì vạch trần ra. Đúng vậy, nhoáng cái, mười sáu năm trôi qua.

      Nguyệt Tâm nghĩ thầm, muốn cười mà lại muốn khóc: nhân sinh đời người với sợi dây đứt đoạn, trọn mười năm.
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 34 Những ngày tươi đẹp (1): Ngày nhập học
      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Năm ấy Thiệu Hoa 17 tuổi.

      “Đại học H khoa địa chất” Dì Tình nhìn vào giấy đăng ký nguyện vọng của Thiệu Hoa, nhíu mày : “Đại thiếu gia, sao cậu điền cái gì Thanh Hoa, Bắc Đại ấy? Mọi người đều những trường đó rất tốt. Đại học H ở cái thành phố này cũng tính là có danh tiếng gì, chẳng qua chỉ mang danh là đại học thôi.”

      “Địa chất học của đại học H là nơi trọng điểm đào tạo cả nước.” xong Thiệu hoa liền nâng mấy cục đá ở bàn lên ngắm nghía thưởng thức. “Cháu rất thích chơi mấy thứ này, sau này còn có thể đào vàng về cho dì, hắc hắc.”

      Cái sân ở trong nhà cũng từng bị Thiệu Hoa đào lên mấy lần.

      “Aiiiiii” Dì Tình lắc đầu, rồi ra khỏi phòng.

      chút lo lắng hay hồi hộp, Thiệu Hoa vào được khoa địa chất của đại học H như nguyện vọng. Hôm nhận được giấy thông báo nhập học, điều làm cho Thiệu Hoa cảm thấy bất ngờ nhất chính là bố tháo chiếc đồng hồ Breguet tay ông xuống rồi đeo vào tay , còn vỗ vỗ vai , cười tươi : “Đợi con chơi đủ rồi, lúc ấy đến giúp bố làm việc.”

      “Con cảm ơn bố.”

      Chiếc đồng hồ này là được sư phụ già chuyên gỡ mìn mà ông nội quen biết sáng chế, toàn thế giới này chỉ có duy nhất chiếc, ở mặt dưới chỉ khắc “Breguet” mà còn khắc thêm chữ “S”

      Ngày ngập học hôm đó Thiệu Hoa dẫn dì Tình cùng chị Minh Lệ cùng . Cả ba người ở cổng trường đạo học chụp vài bức ảnh. Thiệu Hoa phải khom lưng xuống, kề sát mặt vào mặt dì, cười đến vô cùng rạng rỡ.

      Những tân sinh viên khác đều mang theo những chiếc ba lô lớn , còn Thiệu Hoa chỉ mang theo chính mình, dẫn theo dì Tình, chị Minh Lệ cùng với người lái xe đến trường, còn đâu vẫn chưa mang theo bất cứ thứ gì khác. Đúng rồi, còn có thêm chiếc camera. Thiệu Hoa hôm nay tới trường thăm thú cũng để báo danh luôn, đương nhiên phải mang theo cả chiếc Sinar nặng muốn chết này( loại máy ảnh chuyên nghiệp kỹ thuật số).

      Vườn trường rất rộng, thăm quan chút bọn họ mới báo danh. Sau đó, cùng dì Tình và Minh Lệ chụp vài bức ảnh rồi lại tiếp tục công việc đam mê nhiếp ảnh của mình. lưỡng lự biết bên nào liền nhìn thấy bạn học xách cái túi xách to, để ý làm rơi cái túi . Thiệu Hoa với dì Tình mấy câu, có chút ngại khi đưa cho Minh Lệ cầm giúp cái máy ảnh vô cùng nặng này, với bọn họ có thể dạo quanh đây hoặc là về trước.

      “Để tớ giúp bạn.” Thiệu Hoa chạy đến chỗ bạn học kia, cầm lấy cái ba lô to, cười : “Cậu cũng học khoa địa chất à? Vừa rồi tớ thấy cậu cũng ra từ phòng báo danh của khoa địa chất.”

      “Ừ” Người bạn này ngại ngùng để Thiệu Hoa xách hộ, muốn đưa tay ra cầm lại cái túi: “Để mình tự xách.”

      Thiệu Hoa lại đẩy tay cậu bạn ra, lại đỡ lấy cái túi trượt khỏi vai cậu ấy: “Cái này sắp rơi xuống rồi.”

      “Cảm ơn”

      có gì. Đúng rồi, tớ tên Thiệu Hoa.”

      “Tớ tên là Hàn Quốc Khánh.”

      “Cậu sinh vào ngày quốc khánh à?”

      “Ừ. Đồ đạc của cậu đem hết đến ký túc xá rồi à?”

      “À, cái đó…….” Thiệu Hoa lúc này mới nhớ đến, vừa rồi nhân viên trực phòng đưa cho cậu chiếc chìa khóa, còn cho cậu số phòng ký túc mà cậu ở, nhưng mà cậu nhớ được…… “Nhà của mình ở ngay thành phố H này, hôm nay chỉ đến báo danh trước, ngày mai mới mang đồ đến.”

      “À, ra vậy.”

      Quốc Khánh ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa, trong đầu chỉ có thể mấy chữ - Optimus Prime ! Thiệu Hoa nhìn ít nhất cũng 1m 82 – 83 gì đó, có khi còn có thể cao hơn nữa, mà nhìn lại bản thân cậu mới cao có 1m70. Thiệu Hoa xách giúp cậu cái túi to nhất nhưng bộ dáng nhìn ra chút vất vả nào.

      Quốc Khánh bên cạnh Thiệu Hoa, cảm giác đúng là Bumblebee cạnh Optimus Prime.

      (Chắc tác giả là fan của Transformer, nhắc lại qua cho những bạn xem phim này nhưng quên, Bumblemee là cái bạn xe chevrolet màu vàng của nam diễn viên chính hay đấy, còn Optimus Prime là cái ông thủ lĩnh xe container to đùng cách mạng ý. Muốn biết thêm chi tiết mời ghé thăm Google. Cơ mà phục bên Tàu , dịch mấy cái tên tiếng sang tiếng Trung nghe rất chi là củ chuối: Optimus Prime là Kình Thiên Trụ, còn bumblebee là Đại Hoàng Phong)

      Thiệu Hoa giúp Quốc Khánh xách đồ đến ký túc xá, bọn họ là hai người đầu tiên đến. Ở đây đều là những gian phòng sáu người, có giường tầng, giữa phòng có cái bàn dài, vốn là có thể đặt bốn cái giường ngủ nhưng trong những chỗ đó đặt chiếc tủ quần áo có sáu ngăn.

      Ở mỗi đầu giường đều có dán bảng tên, Quốc Khánh nhìn lượt cuối cùng cũng tìm ra chỗ của mình, là tầng dưới của chiếc giường bên cạnh cửa sổ. Cậu chỉ vào tầng của chiếc giường đó, quay lại với Thiệu hoa: “Này, người em, cậu nằm ở ngay phía tớ đấy.”

      Thiệu Hoa tiến đến xem, quả nhiên tên của dán ở đầu giường.

      Quốc Khánh thu thập đủ thứ đồ đạc lớn , vừa chuyện phiếm với Thiệu Hoa:
      “Nhà cậu ở ngay trong thành phố?”

      “Hả? Ừ. Nhà cậu ở đâu? Cậu đến đây bằng cách nào?”

      “Nhà mình ở Sơn Tây, mình ngồi xe lửa đến. Trường học có tổ chức chuyến tàu riêng ở ga, mình bắt chuyến tàu đó đến đây.”

      ……..

      Bọn họ chuyện lúc, sau đó có người nữa đến, cậu bạn gọi là Vương Cường. Nam sinh thường thân nhau rất nhanh, vừa mới gặp mặt lâu, ba nam sinh rủ nhau cùng ăn cơm trưa.

      Quốc Khánh cùng Vương Cường đều sắp xếp đồ đạc này nọ, Thiệu Hoa có việc gì làm liền siêu thị trong trường mua chổi, khăn lau, vân vân…, sau đó quét tước dọn vệ sinh. có thói quen sạch mà ký túc xá này thực rất bẩn, đến cái bàn cũng phủ đầy bụi…

      Ba người đều bận việc của mình, chợt nghe thấy có giọng nữ sinh càng ngày càng gần

      “Chào các cậu, chúng tôi đều là sư tỷ của mấy người, có cần hỗ trợ gì ?”

      “Ách…” Quốc Khánh và Vương Cường nhìn mấy nữ sinh nhiệt tình như vậy mà có chút ngại ngùng.

      cần đâu, cảm ơn” Thiệu Hoa quay đầu đầu lại nở nụ cười mà , sau đó lại chuyên tâm lau cái bàn bám bụi kia. hạ quyết tâm nhất định phải xử lý nó.

      “Chính là cậu ấy, đẹp trai ?” Sư tỷ A lấy tay ôm mặt, với hai người bên cạnh.

      “Ừ, ừ”

      “Nam sinh khóa chúng ta đều có mấy ai được như thế này, bao lâu nay trong khoa đều mất mặt so với các khoa khác. Năm nay cuối cùng cũng tìm ra được sư đệ như thế này, chị đây thỏa mãn rồi! Năm nay chúng ta nhất định mạnh hơn bên khoa máy tính kia.”

      ………

      Bởi vì là ngành học trọng điểm, tuy rằng ngành này ít được nhiều người để tâm đến nhưng khoa địa chất của đại học H cũng tính là là ngành , cũng ít soái ca. Nhưng xét theo phương diện về “lượng” khoa máy tính vẫn có ưu thế tuyệt đối, từ trước đến nay luôn luôn thiếu trai đẹp.

      Hằng năm mỗi khi có tân sinh viên đến báo danh, luôn có rất nhiều đàn đàn chị khóa tự nguyện đến hỗ trợ. Vừa rồi Thiệu Hoa báo danh, chẳng may bị hai sư tỷ năm hai “nhìn trúng” sau đó lập tức kêu gào gọi đồng bọn tỷ muội tốt đến “dòm ngó”.

      Các nàng giọng trao đổi lúc, vị sư tỷ A còn : “Có cái gì hiểu cứ hỏi bọn này. Đúng rồi, cũng sắp đến giờ ăn trưa, bọn này đưa mấy cậu ra căng tin nhé, tuy rằng xa lắm nhưng đường cũng khá lằng nhằng, lần đầu tiên chắc rất khó tìm.”

      cần, cảm ơn, bọn em có bản đồ trường rồi.” Thiệu Hoa lại cười rất chân mà cự tuyệt.

      Các sư tỷ chỉ có thể cảm nhận ra điều, vị sư đệ này cười lên như ánh nắng mặt trời tỏa sáng, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết cự tuyệt thế này khiến cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng!
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 35 Những ngày tươi đẹp (2): Nội trú

      Dịch:LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Thiệu Hoa dường như rất thích bầu khí trong ký túc xá, buổi tối sắp cái túi rồi kêu lái xe đưa đến trường học.

      Lái xe muốn trực tiếp đưa đến cửa ký túc xá nhưng Thiệu Hoa cần thiết, vừa đến cổng trường cậu kêu lái xe dừng lại. Xách cái túi kia, đối với cũng chỉ là cái việc cỏn con mà thôi.

      “Ấy, sao cậu lại đến đây? phải là ngày mai mới đem đồ đến sao?” Quốc Khánh hỏi.

      “À, cứ mang đến trước mấy thứ.” Thiệu Hoa ngượng ngùng , thực rất thích ký túc xá, thích cùng mọi người ở cùng chỗ…

      “Con kiến chuyển nhà a.”

      “Ha ha…”

      Thiệu Hoa chuẩn bị đem cái gì đó từ trong túi ra liền phát : trải giường rồi những thứ linh tinh khác mang đến đều là dùng cho giường lớn thế nhưng giường ở trong ký túc xá chỉ toàn là giường đơn chỉ dành cho đủ người nằm, còn đem theo cái chăn to bởi vì trong nhà có điều hòa, buổi tối ngủ đều phải đắp chăn, nhưng ký túc xá làm gì có điều hòa, những người khác còn nóng đến độ muốn cởi hết ra rồi kia kìa… Thiệu Hoa lại kéo cái khóa túi lại, sau khi trò chuyện với mấy chiến hữu cùng phòng, lại mang nó về nhà.

      Thiệu Hoa gọi chiếc taxi về nhà.

      Buổi tối trằn trọc mãi mà chẳng thể ngủ được, ở giường cứ lật qua lật lại, tính toán xem ngày mai rốt cục nên mang cái gì đến trường. hồi tưởng lại những thứ mà Quốc Khánh với Vương Cường sắp xếp sáng nay: có chiếu rải giường, có gối nằm, rồi chậu rửa mặt, khăn mặt,…

      Ngày hôm sau, Thiệu hoa đến ký túc xá, sắp xếp giường chiếu hoàn hảo, đem chậu rửa mặt đặt bồn, lấy ra cái khăn mặt, giống như những khác làm, lấy ra bàn chải đánh răng ra, phét lớp kem đánh răng lên đó…

      Vương Cường vỗ vỗ bả vai của Thiệu Hoa, : “ em, đồ của cậu ít quá.”

      “Ha ha, nhà của tớ ở ngay gần đây nên rất tiện.” Thiệu Hoa lo lắng biết mình còn mang thiếu cái gì, mà còn phải xin lời “chỉ giáo” của mấy ông bạn cùng phòng quả thực quá ngại ngùng a.

      Quốc Khánh trêu trọc Thiệu Hoa câu: “ đứa điển hình sống trong thành phố nha.”

      “Hả? Ha ha.”

      Quốc Khánh lại tiếp tục trêu chọc: “ Cậu phải cứ cuối tuần đem cả bọc quần áo về nhà sau đấy nhờ mẹ giặt hộ đấy chứ?”

      “Có máy giặt mà.”

      “ Nhìn cái là biết cậu thể chính mình giặt được rồi.”

      “Tớ đem về nhà đâu, tự mình giặt cũng được mà.” Thiệu Hoa thực rất xấu hổ.

      Vương Cường lại vỗ vai Thiệu hoa “Đừng nghe lời Quốc Khánh , mấy việc giặt quần áo này, tương lai sau này vợ cậu làm hết mà…”

      “Ha hahaha.” Tất cả mọi người đều cười phá lên.

      “Đúng rồi, tối hôm qua lúc mà cậu ngủ ở đây, quản lý ký túc xá đến . Thầy ấy bảy ngày nữa có tiệc tối chào đón tân sinh viên mới đến như chúng ta, cho nên mỗi ký túc xá phải làm tiết mục…

      “ Tớ vốn là có cậy ghi-ta nhưng để ở nhà mất rồi.” Bạn cùng phòng Trương Thái .

      “Nếu ai xung phong nhận việc thôi , hoặc cả lũ đứng lên hát, cùng lắm là nhận nữa.”

      “…”

      Mọi người đều thảo luận chỉ riêng có Thiệu Hoa là im lặng nãy giờ gì, che miệng câu: “Tớ ra ngoài chút, lát nữa về.”

      nhanh về nhanh, chúng ta còn phải thảo luận bài nào nữa đấy.”

      “Ừ”

      Thiệu Hoa gọi cho tài xế đem cây vi-ô-lông của đến. Vừa rồi nghe thấy từ “ nhận nữa” liền cảm thấy có cái gì đó thoải mái. Ký túc xá mất mặt mà trong số đó lẽ nào bản thân lại mất mặt?

      Đại khái 20 phút trôi qua, Thiệu Hoa cuối cùng cũng trở lại, lưng vác theo cái rương lớn, Quốc Khánh liền thốt lên: “ em, cậu cao to như vậy, nghĩ tới cái ghi-ta của cậu cũng lớn như thế a.”

      Trương Thái nhịn được cũng bật cười to.

      Thiệu Hoa cười cười, đêm cái rương dựng thẳng ở góc tường, : “ Đây là đàn Cello”
      em, tất cả mọi người ở đây đều phục cậu đấy.”

      “Ha ha “ tất cả mọi người đều cười lớn. tại rốt cục bọn họ cũng có tiết mục của mình rồi.

      Thảo luận hồi cùng chọn ra bạn Hàn Quốc Khánh. Lý do được chọn chính là tên của cậu là cách mạng nhất, chính là tinh thần cách mạng hăng hái có chí tiến thủ nhất.

      , 12 h rồi, chúng ta ăn trưa thôi.”

      “Được”

      “Được”

      Mấy ông bạn kết giao cùng nhau ăn trưa.

      Hôm nay Thiệu Hoa “hạn chế” chỉ gọi 3 món. Ngày hôm qua chú ý, gọi “mấy” thứ liền, đến khi bê ra bàn thấy hai cậu bạn kia đều gọi hết lượt suất ăn của mình, đành cười cười : “Mình mua luôn phần cho hai bạn, ngờ hai người mua hết rồi.”

      Ăn trưa xong, mọi người lại ngồi thảo luận xem chiều nay định làm gì.

      “Buổi chiều làm gì? Hôm qua dạo hết lượt khuôn viên trường rồi.”

      “Chơi bóng .”

      “Được được! Gọi mấy chiến hữa phòng bên cạnh, chúng ta cùng thi đấu.” Quốc Khánh nhìn sang Thiệu Hoa, vỗ vỗ vai : “Có người đây rồi, chúng ta nhất định thắng.”

      “Hả?” Thiệu Hoa ngơ ngơ như nghe có hiểu.

      “Nhìn dáng người này biết ngay là dân chơi bóng rổ rồi.”

      chung là nam sinh mà cứ mở miệng ra là chơi bóng đó chính là đánh bóng rổ, hơn nữa mọi người đều cho rằng, cứ con trai là đứa nào cũng biết chơi bóng rổ hết.

      “À, Tớ biết.” Thiệu Hoa khoát tay .

      “Cái gì? Cậu đừng đùa nha!”

      . Chơi bóng đúng là mình biết chơi thế nhưng đánh nhau mới chính là nghề của tớ, cho đến bây giờ chưa từng thua ai hết! Thế nên đến đánh nhau cứ tìm tớ.” Thiệu Hoa cảm thấy có chút ngại, đây đều là do bố từ quá nuông chiều mà ra, trước kia bố đều : “Cứ ra ngoài đánh nhau, khí thế của gia tộc họ Thiệu nhất định bao giờ thua. Nếu đánh người ta bị thương, tiền thuốc men cứ để đấy bố lo.”

      Tư Mã kéo tay Thiệu Hoa: “ cứ xem chút.”

      “Ừ”

      Thiệu Hoa ngồi ở bên sân bóng rổ nhìn bọn họ chơi, cảm thấy cũng thực thú vị, đường trở về, nhất định phải bảo bọn họ dạy .

      , chúng ta tắm gội.”

      Bọn họ vừa xong Thiệu Hoa mới phát bản thân mang theo quần áo: “Các cậu cứ trước , tớ có thói quen tắm rửa buổi tối.”

      “ Phòng tắm chỉ mở đến 8 giờ tối thôi.” Quốc Khánh nhắc nhở .

      “Ừm , cảm ơn.”

      Vương Cường quay sang với Quốc Khánh: “Trời nóng như thế này, về nhà vệ sinh dội nước lạnh là sướng nhất. Nhìn cái là biết, xem ra cậu cũng là cái đồ con nít sống trong thành phố a.”

      ……..

      Ăn xong cơm chiều, Thiệu Hoa ra ngoài mua mấy bộ quần áo, học theo mấy ông bạn, chuyển sang dép lê, cầm cái chậu đến phòng tắm.

      Đại khái ở khoảng tuần Thiệu Hoa cuối cùng cũng sắm sửa đầy đủ cho cái cuộc sống hằng ngày ở ký túc xá.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 36 Những ngày tươi đẹp (3) hiểu phong tình

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Tiệc chào đón tân sinh viên.

      “Ai, ai, ai, ai vậy? Đẹp trai chết mất!”

      “Đúng, đúng, cậu ấy tên là gì?”

      …….

      Tốp năm tốp ba những nữ sinh khóa nhìn nhau giọng nghị luận, còn khán đài kia là nam sinh tấu khúc Cello. Ai? Chẳng phải là Thiệu Hoa là ai.

      (Cello là loại đàn 4 dây, họ hàng với violon nhưng lớn hơn violon, khi biểu diễn dựng đứng xuống sàn, bạn nào tò mò search google để biết thêm chi tiết)

      Thiệu Hoa kéo đàn xong, từ đài bước xuống mà thiếu chút nữa vấp chân ngã. cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong lòng thấy mà phát hoảng…

      Thiệu Hoa vừa mới quay trở lại chỗ với lũ bạn cùng phòng ngay lập tức được vỗ vai, chiến hữu ghé sát vào lỗ tai : “Thiệu Hoa! Tớ cậu nghe này, nữ sinh toàn cái trường này đều bị cậu hấp dẫn hết rồi a!” xong xòe từ trong tay ra tờ giấy “Cậu xem, đây là số điện thoại của bà chị năm 3 đội trưởng ký túc xá, nhờ tớ gửi cho cậu…”

      “Hả?” Thiệu Hoa vẻ mặt kinh ngạc.

      “Nữ hơn ba, ôm cả núi vàng”, hiểu , bây giờ rất lưu hành.”

      (Ý đại khái là kết hôn với nữ hơn 3 tuổi sau này nhất định giàu to, hạnh phúc. Bên Trung Quốc có tổng cộng 10 câu kiểu này ứng với nữ hơn nam từ 1 đến 10 tuổi, bạn nào có nhu cầu biết thêm liên lạc với google nha)

      “Hơn ba?” Thiệu Hoa nghĩ thế có cái ý nghĩa gì đặc biệt.

      “Cậu nghe thấy bao giờ chưa?”

      Thiệu Hoa lắc đầu.

      “Đơn giản mà chính là nhà lớn tuổi hơn nhà trai, nếu mà kết hôn nam nhân nhất định chiếm được tiện nghi a.”

      “À, à” Thiệu Hoa nghe mà cái hiểu cái .

      “Còn có “nam truy nữ, ngàn núi cách trở; nữ truy nam, chỉ cách tầng sa” hiểu ?”

      “Hả?”

      “Aiiii, cậu như thế nào mà cái gì cũng đều hiểu thế? Lớn thế này rồi mà mấy thứ đấy còn biết a”

      “Cái gì?” Thiệu Hoa càng nghe càng rơi vào trạng thái mù mịt.

      “…..”

      Sau cái buổi biểu diễn Cello tối hôm ấy đến giờ, bộ dáng Thiệu Hoa kéo đàn được kể qua hết người này đến người khác quá là ly kỳ, khả năng chơi đàn được miêu tả vô cùng vi diệu, cứ như thể là tối hôm đó tuyệt đại đa số mọi người phải đến để thưởng thức đàn hát vậy. Từ đó, tất cả nữ sinh đại học H đều biết khoa địa chất có nam sinh tên là Thiệu Hoa.

      “Các cậu xem cậu ấy có bạn chưa?”

      biết, thế nhưng mà chưa từng thấy cậu ấy cùng nữ sinh nào a”

      “Tiểu Hân, chẳng lẽ cậu định theo đuổi người ta à?”

      “Vẫn chưa quyết định.” Tiểu Hân đáp lại bằng câu mấy thuyết phục, nữ sinh theo đuổi nam sinh, tuy rằng gần đây rất thịnh hành, nhưng dù sao cũng có điểm hơi mất thể diện.

      “Khẳng định nhà cậu ấy rất giàu!” Nữ sinh đeo kính , còn đẩy đẩy mắt kính.

      “Sao cậu biết?”

      “Bạn học Sở Yến đánh violon lớp mình, còn có cả bạn học Đinh Linh Linh nữa kia, nhà các bạn ấy có bao nhiêu tiền? Học violon đều là thú vui của mấy người giàu có, người học violon chẳng mấy ai, học cello càng hiếm thấy.”

      “Cũng có lý!”

      “Đàn càng lớn tiền mua càng nhiều…”

      “Lần trước mình còn nhìn thấy cậu ấy cầm điện thoại!”

      “Cái gì?”

      “ Mình khẳng định nhìn lầm đâu, khi ấy cậu ấy gọi điện cho ai đó.”

      “ Nhiều tiền thế sao? chiếc điện thoại đủ cho tiền ăn của mình năm chưa hết ý?”

      “Nghe cậu ấy cũng bao giờ ngồi xe công cộng như chúng ta, ra cổng đều gọi taxi .”

      “Mấy người mau theo đuổi , tóm được người ta rồi chúng ta tha hồ ăn bám nha”

      …….

      Thiệu Hoa nhận được ít thư tình, cũng có mấy lần được người khác bày tỏ trước mặt. Nhưng khổ nỗi là Thiệu Hoa chút kinh nghiệm cũng chẳng có, đành ôm bụng áy náy, vẻ mặt hết sức chân thành mà với người ta: “Thực xin lỗi bạn, tại tớ phải học bài…”

      Dần dần sau này, cũng quen với việc nhận được thư tình hay bị thổ lộ, cũng còn áy náy như những lần trước nữa. Chỉ là có mấy lần, nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của mấy nữ sinh sau khi bị từ chối, chỉ biết đứng đơ chỗ, lại còn rất hăng hái : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

      Còn có lần, nữ sinh sau khi bị cự tuyệt, đột nhiên ôm lấy khóc, cả người hệt như bị điện giật, nhưng lại ngại đẩy người ta ra, sợ lúc ấy nữ sinh này khóc lóc càng lợi hại hơn… may có ông bạn cùng phòng Trương Thái qua thay giải vây. Trương Thái tách bọn họ ra, với nữ sinh kia: “ Bọn mình giờ phải học, tạm biệt.”

      Thiệu Hoa tiếp xúc với các nữ sinh dường như chính là chút phản ứng hóa học nào, chỉ thích chơi cùng em chiến hữu. Bất quá tuy rằng từng trải qua ít lần cảm giác lúng túng, khó xử khi bị thổ lộ nhưng đối với các bạn học nữ vẫn luôn rất tốt đẹp, cũng chẳng bao giờ keo kiệt nở nụ cười với người khác, nếu muốn thực ra là rất “tích cực, cho nên danh tiếng của trong mắt các nữ sinh càng ngày càng tốt đẹp với độ phủ sóng lan rộng.

      Năm nhất nhanh chóng kết thúc, thế nhưng cái cậu cực phẩm nam sinh kia vẫn trong tình trạng độc thân, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Lúc ấy cũng có ai biết cái gì gọi là “tính tình lạnh nhạt” hay “đồng tính luyến ái” hết, đều là những cụm từ xa lắc xa lơ. Cho nên ai cũng đoán chắc là Thiệu Hoa ở nhà bị quản nghiêm lắm.

      ngày, vị sư tỷ A nằm giường bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, kích động bật dậy với bạn cùng phòng: “ Sư đệ đẹp trai kia, cái ngày đến báo danh ấy, ta nhìn thấy có theo cậu ấy đến, hình như bên cạnh còn có , trông tuổi tác cũng ngang nhau.”

      “Chẳng lẽ là bạn cậu ta?”

      biết đâu, sau đấy cũng chưa từng gặp lại.”

      ……..

      Các nữ sinh ngừng phỏng đoán phương diện tình cảm về Thiệu Hoa, tiếc là
      từ trước đến nay đều đoán nổi.

      Trương Thái vừa ý với bạn nữ cùng lớp tên là Ban Hoa, Hàn Quốc Khánh cũng thích bạn nữ cùng lớp. Nhưng chớ trêu là mấy bạn này đều gửi gắm tâm hồn thiếu nữ của mình nơi Thiệu Hoa! Tuy rằng bạn bè cùng phòng đối mặt với số đào hoa của Thiệu Hoa đều hóng đỏ con mắt, nhưng quan hệ giữa họ vẫn vô cùng tốt đẹp, theo như lời của Hàn Quốc Khánh chính là “Thiệu Hoa, làm em, tuyệt đối khỏi bàn cãi; còn làm bạn trai, trừ phi người nọ phải là con !”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :