1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27 Gặp lại

      Dịch:LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Hai năm sau, Thiệu Hoa trở lại. Vào cái đêm cùng ngày cùng tháng kia, gặp ông thầy bói. Thế nhưng giờ nơi này đổi mới, những tòa nhà hai bên đường như nấm mọc, có nhiều cây hơn trồng hai bên đường, giao thông đường xá cũng được phân luồng. Thiệu Hoa vào hoa viên, chưa được mấy bước nhìn thầy ông thầy bói đó ngồi cạnh chiếc bàn thạch đá cách đó xa, ngồi xem tướng số cho người ta.

      có hai con, trong đó có nữ.”

      “Đúng, đúng!” Người phụ nữ xem bói thấy thầy thực chuẩn, liền liên tục tiếp: “Ông thấy tôi còn có thể chữa được bệnh hay ? Bác sĩ còn sống được mấy tháng nữa, tôi có thể dần dần lo chuyện hậu rồi…” xong, người này liền khóc nức nở.

      “Cứ yên tâm, bệnh của nhanh tốt lên thôi.”

      Thầy bói nhận tiền, chào tạm biệt với người khác nọ, ánh mắt dừng lại khuôn mặt Thiệu Hoa, cười với “Người này phải kẻ ngốc, người tốt hẳn có tương lai tốt.”

      Thiệu Hoa cũng cười, dẹp mấy đồ đạc bói toán nhét vào cái bao vải bố, đứng lên, đưa tay đến: “Từ giờ trở , ông chính là sư gia của tôi.”

      Thầy bói cười mà gì, theo Thiệu Hoa vào trong xe. Thầy bói đó họ Khương, tại trông coi công việc làm ăn ở phía bắc của Thiệu Hoa.

      Lại hơn hai năm nữa trôi qua, Thiệu Hoa gặp Nguyệt Tâm.

      Lấy phương thức “ hùng cứu mỹ nhân” lần nữa tiếp tục mối nhân duyên sau này, Thiệu Hoa và Nguyệt Tâm rất nhanh vào “chủ đề chính”

      “Làm” xong, Thiệu Hoa nằm thẳng giường, hơi hơi nghiêng người ôm Nguyệt Tâm.

      Qua lúc lâu Nguyệt Tâm có nghe thấy câu “thực xin lỗi”, cuối cùng thở phào nhõm, nhàng : “Thân thể so với trước kia tốt hơn nhiều.”

      ngữ mà hai nghĩa, Thiệu Hoa cười “Ngủ , hôm nay rất mệt rồi.”

      ngữ hai nghĩa…

      “Người chết! tại có nhiều tiền như thế, tay cũng chữa tốt rồi, tại sao nhìn vẫn có vẻ bị cương cứng lại thế.”

      Hôm qua chiến đấu ác liệt suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, Nguyệt Tâm lại xoa bóp cho Thiệu Hoa bởi vì khi tỉnh lại nhìn thấy mình nằm cạnh cái cương thi.

      Thiệu Hoa nhìn cái khinh khỉnh, lại : “Bốn năm trước với em là trị hết rồi, em tin.”

      “5 năm”

      “Dù sao cũng trị được tận gốc.”

      chết .”

      “Chuyện sớm muộn thôi.”

      !!!” Nguyệt Tâm vỗ vào người mua quần lót cho em.”

      “Từ từ, nằm lát nữa, giờ chưa đứng dậy được.”

      Nguyệt Tâm nghe rồi lại đau lòng, biết so với trước kia tốt hơn bao nhiêu, hơn nữa tay trái cũng yếu, nhưng tính với người bình thường vẫn còn rất kém, so với tuổi thực của phải Janet còn tính hơn 5 tuổi sao? Nguyệt Tâm ghé sát vào cạnh hỏi: “ tại còn có thể sống được bao lâu nữa?”

      “Chết cứ chết, em có thể sống được bao lâu? là suốt đời rồi!”

      đừng vòng vo nữa , tại thân thể thế nào rồi?”

      Thiệu Hoa chớp mắt “trái tim chính xác là bệnh viêm cơ tim, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều rồi, phong thấp cũng tốt hơn, bất quá bệnh ngấm vào xương tủy, trị tận gốc là có khả năng, gan thận có vấn đề gì, à quên, phổi thực ra bị sao cả, ho khan nhiều chẳng qua là vì viêm khí quản mãn tính mà thôi…” Lúc đến thận, cố y quan sát chút ánh mắt của Nguyệt Tâm, tốt, phát ra cái gì.

      “Còn có bệnh nữa đâu?”

      “Bệnh gì?” Thiệu Hoa cảm thấy thực ra rất thành , căn bản nghĩ giấu diếm cái gì. Trừ bỏ hệ thống nội tạng có chút tổn thương chậm nhưng cái này cũng có gì quá nghiêm trọng, chính là do ở trong tù bị đánh nhiều quá mà thôi, tại cũng có cảm giác gì, muốn lại làm cho lo lắng thêm lần nữa.

      “Bệnh thần kinh! Bệnh này chữa nổi!” xong Nguyệt Tâm nhịn
      được mà bật cười.

      Thiệu Hoa cũng cười, nhưng rồi bỗng nghiêm túc trở lại, nhìn thấy mắt của Nguyệt Tâm, liền : “Nguyệt Tâm, bác sĩ có thể sống đên 60 tuổi. Đơn giản mà giống như cái máy hỏng hóc, bằng thay đổi vài thứ mới, hủy còn có thể sửa.”

      Nguyệt Tâm nhìn lời nào.

      tại sống đến 70 tuổi cũng phải chuyện gì khó.”

      Nguyệt Tâm vẫn lời nào

      Thiệu Hoa lật người ấn xuống giường, tay phải nâng mặt lên, tay trái ấn xuống bả vai: “10 năm, đủ ?”

      Nguyệt Tâm mím chặt môi, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ “đủ rồi, đủ rồi… cái đồ chết tiệt, năm đó sao có thể cứ thế mà bỏ , chút tin tức cũng có! Em còn nghĩ chết rồi! Ai biết được sau này lại mẹ nó phát tài chứ! Lại còn giàu đến như vậy! Cả ngày ngồi cái Bentley lúc lúc

      Nguyệt Tâm vừa khóc vừa cười, ngồi dậy lấy gối đập vào người . cảm thấy năm năm trước và tại đều như nằm mơ vậy. Đương nhiên, chỉ có ở trước mặt mới có cảm giác như thế.

      Thiệu Hoa nắm lấy chút tóc của “Em thích Bentley sao? hôm nào đổi sang Mercedes – benz cũng được.”

      đổi đổi, sao nghĩ đến mua cho em chiếc ?”

      “Em có bằng lái?”

      “Phải”

      “Đâm chết người làm sao bây giờ?”

      nghĩ em là chắc?”

      “… Cứ thế , vẫn là nên mua cho em chiếc, như thế này phí tổn phải thấp chút.”

      …”

      Thiệu Hoa ôm chầm lấy , cười dịu dàng : “Em – muốn – xe – gì?”

      ! Em chết cũng tiêu tiền của đàn ông.” xong, Nguyệt Tâm cười đến đắc ý, cuối cùng cũng quơ được cơ hội đánh trả lại cái tên thần kinh này.

      “À, Vậy mua cho em chiếc dưới 10 vạn tốt.”

      “Hả?” Nguyệt Tâm nghe mà hiểu.

      phải còn nợ em tiền sao?” Thiệu Hoa giơ tay chìa ra 5 ngón.

      !!! Tốt, tốt! Đúng rồi còn lợi nhuận kia của em cũng tính vào nốt !”
      “Ha ha” Thiệu Hoa đứng lên mặc quần áo, hướng về phía Nguyệt Tâm : “Đưa tiền đây.”

      “Làm gì?”

      mua quần lót cho em, phải em vừa tiêu tiền của đàn ông sao?”

      “Lão nương hôm qua ở với đêm, ít nhất phải tính như thế này.” Vừa vừa khua tay múa chân, giơ ra cái ký hiệu số 5, đột nhiên lại ra hiệu thành cái số 6 “Lạm phát, tại ít nhất cũng phải như này.”

      “Ha ha, em chờ chút.”

      Sau khi đánh răng rửa mặt, hôn lên trán Nguyệt Tâm cái, ra cửa. bao lâu trở về, ném cho túi đồ đạc này nọ, lại : “Hôm qua quần áo của em đều rách hết rồi, mặc tạm .”

      sao lại kẹt xỉ thế này?” Nguyệt Tâm vừa vừa rút ra cái áo sơ mi cùng cái quần ngố, vừa nhìn là biết đồ mua luôn ở siêu thị.

      “Thói quen tiết kiệm, giành tiền còn khám bệnh mua thuốc, ha ha.”

      Nguyệt Tâm nghe xong thực muốn phát hỏa. lật quần áo mua, tuy rằng phải là mấy cái thương hiệu CK gì đó nổi tiếng nhưng ở siêu thị cũng xem như có rất nhiều đồ đắt tiền, biết thế nào gọi là tiết kiệm tiền sao? là chết vì sĩ diện! Nguyệt Tâm nghĩ tới Thiệu đại thiếu gia quả thực rất tiết kiệm, ra nào có biết tiện tay vào mấy cửa hàng lớn cầm cái nội y mà cũng có thể đủ cho ăn uống trong hai tuần? Huống chi ở tù lâu lâu, ra ngoài cũng chẳng để ý, ai mà biết nó là hàng hiệu? Chỉ là cầm lên thấy tệ lắm mua thôi… Sau này, đại thiếu gia này cũng nên học cái thói quen mua đồ liếc qua giá cả cái.

      càng sống càng thụt lùi.”

      Thiệu Hoa cười cười, kéo Nguyệt Tâm lại gần mình, muốn mặc quần áo cho “Cẩn thận cảm lạnh. Mau chúng ta ăn cơm trưa rồi cùng em mua quần áo.”

      Nguyệt Tâm nhắm tịt mắt lại, lắc đầu : “Chết cũng tiêu tiền của đàn ông.”

      Thiệu Hoa cúi người đẩy mí mắt của lên, giơ tay làm ký hiệu trước mặt : “Em phải là bảo phải ghi sổ nợ từng này sao?”

      !!!” Nguyệt Tâm chợt như nghĩ ra cái gì đó, nhảy dựng lên: “Cái gì? Ăn cơn trưa?”

      “Ừ, hơn 11 giờ rồi, ăn cùng nhau .”

      “Chết rồi, chết rồi, em còn chưa xin phép.”

      “Em trở về làm cái thuyết trình, gặp khách hàng, còn có thể đăng báo giúp em chứng thực chút.”

      “…”

      Tối hôm qua hồn vía vẫn kinh khoảng, Nguyệt Tâm nhìn phòng của Thiệu Hoa, hoặc là có tâm tình mà nhìn. Hôm nay, cuối cùng cũng thấy ràng! tại Thiệu Hoa thực xứng với cái danh đại thiếu gia!

      Nguyệt Tâm muốn lên lầu bị Thiệu Hoa gọi lại, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Phía chỉ là cái trần .”

      “À”

      Nguyệt Tâm thu bước chân, chỉ dạo qua vòng. Phòng này nằm ngay giữa trung tâm thành phố làm gì, lại còn có thể phóng mắt nhìn ngắm phong cảnh. là quá xa xỉ!

      Dạo xong lát, ngay ngắn ngồi bàn ăn cơm. vừa gắp thức ăn vừa hỏi : “Là làm?”

      phải, là vừa nãy mua ở siêu thị.”

      “Ừ. Đúng rồi, buổi sáng thường ăn cái gì?”

      “Tiểu Trần sáng sớm đều dậy nấu cháo, cũng mua rất nhiều thứ khác.”

      Xem ra quan hệ chủ tớ của hai người này phải tốt bình thường, lắc đầu loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn . Ngày hôm qua còn cùng chiến đấu đêm, làm sao có thể có vấn đề gì được.

      “Sao lại quen biết Tiểu Trần, sao lại tốt với cậu ấy như thế?”

      “Nhặt được.”

      “Hả”

      “Hai năm trước, ở thành phố Cam Túc, đường nhìn thấy cậu ấy nằm thoi thóp thở. gọi 120 đưa cậu ấy đến bệnh viện, bác sĩ cậu ấy đói đến ngất.

      “A?” Nguyệt Tâm cảm thấy luôn gặp phải những chuyện kỳ quái, bỗng
      thấy tò mò chẳng lẽ người có loại hấp dẫn mê hoặc gì hay sao?

      “Ừ, thanh toán viện phí, giúp cậu ấy hai ngày ở bệnh viện ăn uống đầy đủ, sau đấy cậy ấy liền theo .”

      “A?”

      ………..
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28 Hai năm đó, Thiệu Hoa phương Bắc (1)
      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Hai năm trước, vào cái đêm chia tay.

      Thiệu Hoa đưa tất cả tiền trong người lúc bấy giờ cho thầy bói, rồi trở về căn phòng ngủ giấc dài. tại chính là xu dính túi. Ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới rời giường, đánh răng rửa mặt, ăn uống xong ra cửa. phải làm, phải xin nghỉ phép mà là tìm Thiệu Hằng.

      Thiệu Hoa đến tòa nhà Quang Hối.

      “Xin chào, tôi tìm Thiệu Hằng.”

      Nữ tiếp tân nhìn thoáng qua Thiệu Hoa, nhấc máy gọi: “Thiệu tiên sinh, có người tìm ngài.”

      “Ai?”

      Nữ tiếp tân đè ống nghe xuống, hỏi Thiệu Hoa: “Xin hỏi ngài là…?”

      “Thiệu Hoa”

      Chỉ thấy báo cáo lại vào điện thoại, “vâng” tiếng rồi với Thiệu Hoa “Mời ngài tới phòng khách đợi chút.” xong, đưa Thiệu Hoa tới phòng khách, đưa cho cốc nước.

      Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, qua 30 phút.

      tiếng đóng cửa rất to, ngay sau đó là giọng nữ: “Thiệu Hoa!”

      Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn, là Địch Vân Vân.

      “Chúng ta ra ngoài .” Địch Vân Vân với bộ dáng tức giận che giấu.

      Thiệu Hoa ngồi ghế sô pha, thản nhiên đáp lại câu: “ cần, rất nhanh thôi.”

      “Hừ.” Địch Vân Vân ngồi xuống, châm điếu thuốc. “Ngày đó cho cậu 100 vạn cậu cần, sau đó lại còn kiệm lên tòa án muốn tranh tài sản, cậu có ý gì?”
      “Khụ, khụ” Thiệu Hoa thể chịu đựng nổi khói thuốc lá “Hai trăm vạn tiền mặt. Tôi chỉ cầu hai trăm vạn, về sau tìm Thiệu Hằng nữa, khụ khụ, hơn nữa lập tức ký tên đoạn tuyệt quan hệ, cũng tranh tài sản nữa.”

      tại cậu còn muốn mặc cả với tôi? Ngày đó còn muốn ra vẻ thanh cao. ra là chê ít. Cậu lúc ấy ràng có phải tốt hơn , ít ra bị đánh. Cậu bị đánh, tôi đây chỉ là mẹ kế cũng thực rất đau lòng.” Địch Vân Vân vỗ vỗ ngực.

      “Cầm được hai trăm vạn tôi . Bà có gọi người chém tôi cũng được thôi nhưng tôi cam đoan cảnh sát từng người đều tìm đến bà.” Thiệu Hoa rất tự tin, giống như an bài ổn thỏa người mật báo.

      Địch Vân Vân ánh mắt lóe lên cái, nhả khói : “Ha ha, thành vấn đề, cậu chờ chút.”

      Hai trăm vạn, đối với Địch Vân Vân tại mà chỉ là con số , hơn nữa còn có thể làm cho cậu ký tên đoạn tuyệt quan hệ, đúng là cầu còn được, từ nay về sau, Thiệu gia phải chỉ còn con trai bà là đứa con trai duy nhất của dòng họ hay sao?

      Thiệu Hoa đương nhiên là nhìn trúng hai điểm, mới có thể như vậy. Tuy rằng cảm thấy mở miệng đòi tiền quả thực là chuyện hết sức sỉ nhục, hơn nữa tôn nghiêm của lại lớn như vậy, thế nhưng còn có lựa chọn. Nếu phải có vài chuyện có đưa cho ngàn vạn, triệu, thậm chí nhiều hơn nữa cũng muốn, giống như lúc trước từ chối trăm vạn kia, lẵng lẽ mà trở về cái đường cái kia, ngày ngày đợi cái chết đến gần. Quyết định vừa rồi của , lúc trước hối hận tại cũng . Chính là giờ đây biết việc, hơn nữa chị Minh Lệ lại cần tiền để thay thận, chỉ có thể hạ mình trở về đòi tiền. nghĩ tới lần này lại đụng phải Địch Vân Vân.

      Đại khái qua nửa giờ, người tiến vào dẫn theo cái vali cùng tập văn kiện.

      “Đậy là Triệu luật sư.” Địch Vân Vân , mở vali, đẩy đến trước mặt Thiệu Hoa “Đây là hai trăm vạn. Chúng ta ký hiệp định .”

      “Được.”

      Chỉ vài giây, văn bản được ký, Thiệu Hoa xách vali rời . Địch Vân Vân nhìn theo dáng ra ngoài, vẻ mặt khinh thường: Thiệu Hoa của trước kia cao ngạo là thế cuối cùng cũng có ngày cúi đầu. Hút điếu thuốc, Địch Vân Vân rất hưởng thụ.

      Chạng vạng tối, Thiệu Hoa từ ngân hàng đến bệnh viện, mua những loại thuốc mà trước kia vì có tiền mà mua được, lại siêu thị mua mấy đồ uống thực phẩm chức năng. hi vọng mình có thể chống chọi được với phương Bắc, nhìn xem liệu chính mình có hay bản lĩnh xoay chuyển – báo thù. Đương nhiên, Thiệu Hoa nghĩ là hại người, nếu trực tiếp mang theo con dao tìm Thiệu Hằng, tiện thể cũng đâm cho Địch Vân Vân vài nhát, thế là giảm bớt nhiều thủ tục lằng nhằng. Nhưng cái muốn chính là lật đổ Quang Hối, muốn cho mấy đời nhà họ Thiệu nhìn , kể cả toàn bộ Trung Quốc này, thậm chí là danh tiếng vang khắp châu Á của Quang Hối lật đổ. Lần đầu tiên với cái vali này , là phải cúi đầu trước Địch Vân Vân mà có được, nhưng, tiền này phải vốn phải là của sao?

      Buổi tối đem sổ tiết kiệm cùng bức thư nhét vào thùng thư nhà dì Tình, nhìn cánh cửa chút rồi bước . Tiếp theo đến dưới lầu nơi Nguyệt Tâm ở, nhìn thấy đèn đều tắt, vẫn tiếp tục đợi lúc sau đó rời . nào có biết được cũng đứng dưới lầu nhà , cũng nhìn lên cửa sổ chút ánh sáng.

      Đêm nay, Thiệu Hoa ngủ. Thành phố H mờ ảo lúc lúc , cũng biết rốt cục mình đâu. nhìn đồng hồ, hơn 4 giờ sáng, gọi chiếc taxi, đến sở môi trường, chờ cửa mở.

      Hôm qua nghỉ xin phép Thiệu Hoa cảm thấy thực áy náy. Đương nhiên đường ngày quét cũng có chết người được nhưng có vài đồng nghiệp như mấy mấy thím mấy bác trai đều lo lắng cho , bọn họ biết Tiểu Thiệu thân thể rất tốt, đến hai ngày đều có bạn đến xin phép, bọn họ thực ra rất lo xảy ra chuyện gì. Hôm nay sáng sớm ra lại thấy đến, cuối cùng bọn họ cũng yên tâm hơn.

      “Tiểu Thiệu, cháu sao chứ?”

      “Ha ha, cháu việc gì. Đúng rồi, hôm nay cháu rời khỏi thành phố H,
      kịp thôi việc, ngại quá, phiền các bác lại với sở trưởng giúp cháu.”

      “Cái gì? Sau lại gấp như thế?”

      “À, ở quê có chút việc, cháu phải về.” Thiệu Hoa trách cứ chính mình, như thế nào lại quên mua quà cáo biệt họ? Bọn họ bình thường đều quan tâm rất nhiều, dù sao lần này chính là vĩnh biệt.

      “Vậy cháu đường cẩn thận, nhất định phải chú ý thân thể cho tốt.”

      “…”

      Lời của họ làm Thiệu Hoa cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

      Buổi chiều, Thiệu Hoa mua vé ga tàu. Hành lý của trừ bỏ ít thuốc, chính là mấy thứ đồ uống thực phẩm chức năng, còn có --- ------- Cái gậy chống mà Nguyệt Tâm tặng .
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29 Hai năm đó, Thiệu Hoa phương Bắc (2)

      Dịch:LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Tuy rằng Thiệu gia mấy đời đều kinh doanh theo mảng truyền thông, Thiệu Hằng học đại học cũng là chuyên ngành về truyền thông nhưng Thiệu Hoa từ lại thích thú với việc thu thập các loại đá, đại học đương nhiên chọn chính là địa chất. Thiệu đại thiếu gia lúc bấy giờ là học theo hứng thú của bản thân chứ đâu có nghĩ đến tương lai lấy nó làm nghề kiếm ra tiền. Bố cưng chiều vô cùng, lại thường khen Thiệu Hoa rất thông minh, cần học cũng có thể tiếp nhận Quang Hối. Nhưng cái này tựa hồ cũng là mệnh, tại học chuyên ngành cũng hơn năm rồi, cư nhiên thành ra là cái căn bản để bắt đầu lập nghiệp.

      Vì cái gì mà Thiệu Hoa phải ngồi xe lửa đến phương Bắc? Bởi vì phải xây công xưởng silic ở đâu đó. Silic là cái gì? Chính là trong những nguyên tố hóa học dồi dào nhất của trái đất, ngoại trừ oxy, nó được xếp thứ nhất. trái đất khắp nơi đều có, đào lên ba thước là tìm được silic. Quan trọng là…,chi phí cho những sản phẩm sơ cấp của silic rất thấp, chỉ cần có tiền, học quá tiểu học là mọi người có thể khởi nghiệp từ nó, Thiệu Hoa học năm rưỡu đại học, bằng cấp quả thực quá lãng phí! Đầu tư trăm vạn, xây dựng cái bếp lò, lo có nguồn tiêu thụ, nếu như nhanh chóng ba tháng có thể thu hồi được vốn.

      Thiệu Hoa biết, phương bắc của Trung Quốc quặng silic rất nhiều, hàm lượng cũng cao hơn so với miền nam, chất lượng cũng tốt hơn, cho nên quyết định phương bắc làm nhà xưởng. Nhưng mà tại nơi đây những nhà xưởng khai thác silic cũng nhiều vô kể, muốn khai thác mảnh cũng phải chuyện đơn giản gì. Nếu như cứ để tiền kia ở trong ngân hàng chỉ dựa vào lãi suất tiết kiệm cũng đủ để sống cả đời, bất luận “cả đời” có dài thêm bao nhiêu chăng nữa.

      Vài năm gần đây, nhà nước siết chặt tiêu hao trong sản xuất công nghiệp, Thiệu Hoa phải làm như thế nào mới có thể xin được giấy phép phê chuẩn xây dựng nhà xưởng mới? Mười năm ngồi trong tù thực chất cũng chẳng phải là ngồi . Đầu năm nay, thẳng ra là phải có tiền. Nếu như lúc trước đút cho quan tòa mấy bao lì xì, Thiệu Hoa cũng phải rơi vào cảnh thân bị thương, bị bệnh thê thảm như thế. Đương nhiên tính tình ban đầu của đại thiếu gia nhà họ Thiệu cũng làm cho ăn ít đau khổ. Thiệu Hoa biết, kỳ trong nhà đút lót ít tiền, chính là tiền đó lại đem đến cho dạng như thế này. Nếu phải năm nào cũng rèn luyện thân thể, trước kia ở nhà được nuôi dưỡng như trân kỳ dị bảo sớm chết trong vòng lao lý chứ gì đến việc được ra tù. Thế nhưng 10 năm đó cơ hồ như vắt kiệt sức sống của . Nếu Thiệu Hoa biết chân tướng, tám chín phần là vác dao gặp Thiệu Hằng và Địch Vân Vân.

      Chính sách quốc gia đều có giới hạn, địa phương đều phải chấp hành. Đối với thuế các tỉnh thu được từ hao phí chi tiêu mà , bọn họ đương nhiên “bảo vệ” cho những nhà xưởng ấy.

      Thiệu Hoa đầu tiên đến Mông Cổ dạo vòng, bởi vì ở đó quặng silic chất lượng tương đối tốt, hơn nữa quặng mỏ rất tập trung, thuận lợi cho vận chuyển, nhưng tìm được nơi có thể mở xưởng. Mỗi lần tìm đến chính quyền địa phương, người phụ trách đều do chính sách hạn chế khai thác để từ chối .
      Nhưng trong ánh mắt của họ, Thiệu Hoa có thể thấy được bọn họ tín nhiệm . Chính mình ngẫm lại cũng thấy đúng, mình tìm người ta chuyện làm ăn, những thế lại là làm ăn lớn, người ta nghĩ là kẻ lừa đảo mới là lạ.

      Rời khỏi Mông Cổ, Thiệu Hoa tìm dọc theo lộ trình mới ở Cam Túc.

      Thiệu Hoa vốn tưởng rằng thân thể mình càng ngày càng xong, nhưng nghĩ tới, đến phương bắc thân thể lại cứng cáp hơn, tốt dần lên. Nhưng so với Mông Cổ, khói bụi công nghiệp ở Cam Túc lại càng nặng hơn, ho khan so với trước kia ngày càng nhiều, ngày càng nghiêm trọng hơn, nhưng đeo khẩu trang vào cũng tốt hơn. Mấu chốt chính là khí hậu ở phương bắc này có lợi hơn rất nhiều đối với bệnh phong thấp của .

      ngày bỗng nhìn thấy người nằm ở ven đường, hơi thở thoi thóp, lập tức gọi 120 rồi theo đến bệnh viện.

      là người nhà cậu ấy?”

      Bác sĩ hỏi Thiệu Hoa.

      phải.”

      “Bạn bè?”

      “Cũng phải, tôi ở đường nhìn thấy cậu ấy.”

      thay cậu ấy trả viện phí sao? Nếu như ai tới chúng tôi thể chữa bệnh.”

      “Để tôi.”

      Thầy thuốc gọi đến xem người kia. lát sau bác sĩ : “Cậu ấy bởi vì đói quá nên ngất , cần phải truyền dinh dưỡng, ít nhất phải ở lại bệnh viện hai ngày.” xong bác sĩ mở giấy ra viết, hỏi Thiệu Hoa: “Tiền thành vấn đề? Cậu trả?”

      “Đúng, cứ dùng thuốc tốt nhất.”

      Qua mấy giờ đồng hồ, người nọ cũng tỉnh lại, đầu tiên khi mở mắt ra là thấy Thiệu Hoa. Thiệu Hoa gọi bác sĩ tới, bác sĩ cậu ấy giờ có việc gì.
      Thiệu Hoa thấy người này có ý định muốn xuống giường, liền hỏi: “Cậu làm gì?”

      Người nọ mặc kệ Thiệu Hoa hỏi gì, cầm lấy quần áo của chính mình rồi chạy ra ngoài, Thiệu Hoa chế trụ cậu ta lại, đem cậu ấy ấn trở về giường bệnh, hỏi: “Cậu làm gì?”

      Người này thoạt nhìn như mới 16,17 tuổi vẫn là bộ dạng thanh niên, nhưng nếp nhăn trán rất sâu, làn da cũng rất đen. Vẻ mặt cậu thẹn thùng, lại sợ hãi mà nhìn Thiệu Hoa, khẽ nhếch miệng lời nào.

      Thiệu Hoa nhìn cậu bộ dạng khó hiểu cùng kích động của cậu liền giải thích: “Cậu đói quá nên ngất, ngã ở ven đường, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

      “Cảm ơn ” Đứa kia nhìn phòng bệnh, là căn phòng tốt nhất mà cậu từng nhìn thấy “Nơi này, là bệnh viện?”

      “Vừa rồi cậu phải nhìn thấy bác sĩ sao? Ha ha.” Thiệu Hoa cười làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn, lại tiếp: “Cậu mau ngủ , đừng lại ngất nữa.”

      Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, cậu nghe đến mà cảm động đến nước mắt chảy xuống, ngoan ngoãn nằm nằm giường, ngại ngùng ra câu: “Nhưng mà tôi có tiền chữa bệnh.”

      “Ha ha, cậu bị bệnh, chỉ là đói bụng quá mà thôi.”

      Cậu lại hơi do dự, lại đến: “Cảm ơn nhưng tôi trả nổi viện phí đâu.”
      xong lại ngồi dậy giày.

      Thiêu Hoa lại ấn cậu trở lại giường bệnh “Tiền tôi đều thanh toán, cậu chỉ cần ngoan ngoãn mà nằm đây thôi. Nếu cậu chạy chính là tiền tôi bỏ ra là tốn công vô ích. Hiểu ?”

      Đứa gật đầu.

      “Đúng rồi, cậu tên gì?”

      “Trần Lập.”

      “Thế tôi gọi cậu là Tiểu Trần . Tôi là Thiệu Hoa, cậu cứ gọi Thiệu Hoa là được.”

      “Thiệu tiên sinh…” Cậu cúi đầu .

      “Ha ha, thôi, cậu thích gọi thế nào gọi như thế . Cậu nằm ngủ , tôi ra ngoài mua ít đồ ăn.”

      Thiệu Hoa rời , Tiểu Trần lau thế nào cũng hết nước mắt. Tháng trước cậu vừa nhận được giấy báo cho thôi học, rồi cậu làm công. Cậu tràn đầy tự tin mà với người ta đem rất nhiều tiền trở về. Cậu theo người đồng hương đến thành phố lớn, đồng hương nọ để mặc cậu đấy còn chính mình làm công cho người ta. Tiểu Trần lâu cũng tìm được công việc cho mình, vòng vo mãi cũng tiêu hết tiền, cậu nghĩ nghĩ hay là quay về xin tiền gia đình. Lúc Thiệu Hoa phát ra cậu, cậu được nửa tháng, vài ngày chưa được ăn gì, uống cũng là nước cung cấp từ hệ thống vệ sinh công cộng. cậu cũng coi như là thông minh, dùng mấy cái chai nhựa đựng đầy nước, mang theo người, để ngừa vạn nhất, hoặc là chuẩn bị uống nước thay ăn.

      Dọc đường , Tiểu Trần bị người ta xem thường, có vài lần người ta còn cho cậu vào nhà vệ sinh công cộng. Tiểu Trần nhà rất nghèo, bị bệnh cũng là tự để cho khỏi, nặng đến khiêng nổi cho đến bệnh viện. Nhưng đối với người nghèo bệnh viện lại như cái hang cọp. Tiểu Trần đối với nơi này, tốt nhất là trọng nhưng thể gần. Cậu nghĩ đến, ra bệnh viện lại có điều kiện tốt đến như vậy, lại càng làm cho cậu thấy ngoài ý muốn là có người thay cậu thanh toán viện phí. ra người xa lạ cũng có lòng tốt như thế.

      lát sau Thiệu Hoa trở lại, mua ít đồ ăn, hỏi Tiểu Trần: “ tại cậu ăn được gì?”

      Tiểu Trần nhìn thoáng qua tay Thiệu Hoa thấy cái gì đó, lời nào.
      “Ha ha” Thiệu Hoa đưa cho cậu cái bánh mì “Ngồi dậy ăn bánh mỳ .”

      “Cảm ơn.”

      Mới mấy miếng, tiểu Trần ăn hết cái bánh, cậu vốn tưởng rằng mình có thể ăn rất nhiều, những mới cái bánh mì cậu thấy no bụng, đột nhiên lại có chút muốn phun ra.

      “Chậm chút, uống nước .” Thiệu Hoa đưa cốc nước cho cậu.

      Ăn xong, chuyện mấy câu, Thiệu Hoa “Tôi tại trở về nghỉ ngơi, cậu cứ ở đây, mai tôi lại đến thăm.”

      “Được.”

      Buổi tối Tiểu Trần nằm giường lật qua lật lại tài nào ngủ nổi. Nghĩ đến người nhà, cậu lại nở nụ cười, nghĩ đến Thiệu Hoa cậu lại khóc. Cậu nhận định Thiệu Hoa chắc chắn là người tốt, cậu nhất định báo đáp lại.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 30 Hai năm đó Thiệu Hoa phương Bắc (3)

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Ngày hôm sau Tiểu Trần dậy từ rất sớm nhưng cậu dám đâu, sợ Thiệu Hoa lúc đến đây mà thấy cậu lo lắng. Hơn 9 giờ, cuối cùng cũng đến.

      Tiểu Trần nhìn , trong lòng vô cùng vui vẻ “Sớm” (tức là chào buổi sáng)
      “Sớm” Thiệu Hoa đặt túi đồ ăn lên bàn, hỏi: “Sáng cậu chưa có ăn gì đúng ?”

      “A, ăn rồi, sáng y tá đem đồ đến cho em rồi.”

      “Hôm nay thấy thế nào?”

      “Tốt lắm. .. có thể xuất viện.” Tiểu Trần thấy nơi này quá lãng phí, hy
      vọng nhanh chóng có thể xuất viện. Cậu còn vươn vai mấy cái “ xem em rất khỏe rồi.”

      “Ha ha, đợi truyền dinh dưỡng lần nữa rồi tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu.”

      “ Cảm ơn .”

      “Nhìn cậu xem ra là dậy từ rất sớm phải , lên giường nằm nghỉ tiếp .”
      Tiểu Trần rất nghe lời “vâng” tiếng rồi lại trở về giường nằm.

      Thiệu Hoa kéo cái ghế ngồi sát bên giường, hỏi: “Sau khi xuất viện cậu tính làm gì?”

      “Về nhà” Tiểu Trần cảm thấy bản thân thực mất mặt, cái gì cũng làm được, chỉ có thể trở về nhà.

      “Cậu định làm gì?”

      “Trồng trọt” Tiểu Trần vắt hết óc mà suy nghĩ, ngoại trừ ăn rồi ngủ cậu cũng chỉ biết trồng trọt, khó trách mãi tìm được công việc gì.

      “Cậu đến đây là muốn làm công?”

      “Phải. Thế nhưng tìm được việc gì cho nên em tính trở về quê.”

      “A?” Thiệu Hoa có chút ngạc nhiên, lại hỏi: “Cậu làm công cho tôi sao?”

      “Nhưng em chỉ biết trồng trọt.”

      “Có sức lực là tốt rồi. tại cho cậu làm thư ký của tôi, về sau học lái xe, lúc
      đấy lại làm lái xe.”

      “Em biết lái máy cày.”

      “Ha ha, như thế học càng nhanh.”

      Sau khi xuất viện, Thiệu Hoa đưa Tiểu Trần đến cửa hàng, mua cho cậu mấy bộ quần áo, thay luôn bộ mới còn bộ cũ bị trực tiếp cho thành phế liệu, tiểu Trần đau lòng muốn chạy đến nhặt bị Thiệu Hoa xách . Thiệu Hoa cao hơn Tiểu Trần rất nhiều, nhìn hai người chẳng khác gì ông bố túm thằng con

      Tiểu Trần mặc cái áo T shirt kết hợp với quần bò, trông khí thế hơn hẳn nhưng mà Thiệu Hoa vẫn cau mày, cảm thấy vẫn có cái gì đó hợp lắm.
      “Cắt tóc.” Mới ra khỏi cửa hàng, Thiệu Hoa liền đưa Tiểu Trần đến tiệm cắt tóc.

      Thiệu Hoa nhìn quả đầu mới của Tiểu Trần, sờ sờ đầu, : “ tồi, về sau để dài thêm chút nữa chắc chắn càng đẹp hơn.”

      “A?”

      tại cậu phải làm trồng trọt, cậu là thư ký của tôi, diện mạo là rất quan trọng, cậu hiểu ? Khụ khụ.”

      “Vâng vâng.”

      Ai chỉ có đàn bà con mới thích làm đẹp cho người khác? Thiệu đại thiếu gia khi đứng ra xem xét chuyện ăn mặc, phải là rất nghiêm túc. Từ trong ra ngoài, từ xuống dưới, chút qua loa, còn với Tiểu Trần: “Sau này phải mặc quần màu tối, được mặc quần màu trắng, hiểu ? Còn có…”

      Tiểu Trần ra sức gật đầu, thấy Thiệu Hoa giống mấy ông thầy giáo.
      Sau khi ăn tối ở tiệm ăn, Thiệu Hoa dẫn Tiểu Trần đến khách sạn.
      “Hai ngày này, chúng ta ở đây.”

      Tiểu Trần lần đầu tiên được ở khách sạn, cậu cẩn trọng bước từng bước, sợ va phải làm hỏng thứ gì đó. Lúc mà cậu biết phải làm sao nghe thấy chỉ thị “ tắm”.

      Thiệu Hoa : “Trước khi ngủ tắm nước nóng rất thoải mái. Từ nay về sau hôm nào cũng phải tắm.”

      “A”

      Ngày hôm sau hai người đều dậy từ sớm, đây chính là thói quen.

      Tiểu Trần trở mình từ giường ngồi dậy, nhìn thấy Thiệu Hoa mở to mắt nhìn lên trần nhà, cậu lên tiếng: “Thiệu tiên sinh, sớm.”

      “Sớm” Thiệu Hoa hướng về phía cậu nhìn thoáng qua, thêm cái gì mà vẫn nằm ở giường nhúc nhích, chờ thần cương qua. biết bộ dáng của vẫn là dọa đến Tiểu Trần.

      “Thiệu tiên sinh” Tiểu Trần hơi ngại ngùng hỏi: “Có phải bị bệnh ?”

      Thiệu Hoa mặt đầy vạch đen: mẹ nó, chẳng lẽ mặt có viết cái chữ “bệnh” hay sao? Tại sao ai cũng có bệnh? Nhưng nghĩ đến Tiểu Trần cũng là cố ý, liền : “Phong thấp”

      “Giống bà ngoại em.” rồi Tiểu Trần liền giúp Thiệu Hoa mát xa: “Bà ngoại em xoa bóp rất thoải mái, còn tốt hơn cả chị em.”

      Thiệu Hoa biết gì cho phải.

      Sau khi rời giường, rửa mặt xong, bắt đầu cạo râu, gọi Tiểu Trần đến dạy. Xong việc, đưa dạo cạo râu chạy bằng điện cho tiểu Trần, : “Về sao ngày nào cũng phải cạo râu.”

      Tiểu Trần nhận lấy dao cạo, học theo động tác của Thiệu Hoa.

      Mới là tiểu tử 16 tuổi cậu làm gì có râu.

      Ăn sáng lại càng khiến cho Tiểu Trần giật mình phen, tự mình lựa chọn, muốn ăn cái gì ăn cái đấy, muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Tiểu Trần thấy Thiệu Hoa ăn uống rất ít, là quá lãng phí cơ hội được ăn như thế này.
      Ăn xong bữa sáng, Thiệu Hoa với Tiểu Trần: “Hôm nay chúng ta vẫn ở lại đây đêm, ngày mai đến huyện A.”

      “Vâng” Tiểu Trần ra chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần theo Thiệu Hoa là tốt rồi.

      Hai người ra khỏi phòng ăn, Thiệu Hoa ở trước sảnh hỏi vài thứ, lại tìm đến bảo vệ chút, dường như ai có thể trả lời vần đề của . dẫn Tiểu Trần bắt chiếc taxi, hỏi lái xe: “ Xin hỏi, nơi này có chỗ nào bán xe cũ ?”

      “Có, ở cạnh chợ thép Thiên Hưng”

      đến đó .”

      Tới nơi chuyên bán xe cũ, Thiệu Hoa bảo ông chủ ở đó cho xem mấy nhãn hiệu xe, quyết định chọn mua chiếc Santana, trả tiền rất nhanh, mặc cả chút nào. Thế nhưng ở bãi đỗ xe thử xe rất lâu, chạy cũng rất chậm. Mười năm chạm vào tay lái, cơ hồ quên mất phải lái xe như thế nào.

      Ông chủ ngồi ở ghế phụ phía , nhìn chạy mà mồ hôi chảy ròng ròng, trái tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn kém chút nữa là trả lại tiền cho , lao ra khỏi xe kêu cứu mạng.

      Thiệu Hoa cùng Tiểu Trần lái xe chầm chậm trở về khách sạn. Sau khi dừng xe, tìm đến cái cột điện tìm thấy dãy số liền gọi “Alo, tôi muốn làm bằng lái xe."

      Buổi tối, có người đưa tới Thiệu Hoa quyển hộ chiếu, còn chỉ điểm phải làm như thế nào để dán ảnh của mình lên.

      Ngày hôm sau, Thiệu Hoa chở Tiểu Trần đến huyện A, tìm đến phòng ban phát triển thương mại, thuận lợi mời được chủ nhiệm hẹn ăn cơm tối, nhưng khi đưa phong bì bị khước từ. Sau đêm ở tại huyện A, hôm sau họ tìm đến huyện B. Mấy ngày kế tiếp, bọn họ đến nhiều nơi nhưng nơi nào đàm phán thành công. Tại khu phố chợ buôn bán nhộn nhịp, họ tá túc đêm ở khách sạn, chuẩn bị tiếp tục về hướng tây.

      Thị trấn M, nơi được xem như trụ cột kinh tế công nghiệp với rất nhiểu xí nghiệp, Thiệu Hoa dọc hai bên đường nhìn thấy khắp nơi đều là khói đen nhả ra từ những ống khói cao vút, biết, cơ hội tới. tại nhà nước cấm cho thải khí thải độc hại ra môi trường nhưng ở đây vẫn thấy khói đen nghi ngút, chứng tỏ là dấu hiệu sử dụng lò luyện điển hình kiểu cũ, tại nơi này có thể thấy rất nhiều những thứ đó, đây phải là cơ hội có thể là cái gì?

      Quả nhiên, Thiệu Hoa mời vài vị có liên quan sắp xếp vài lần, nhét cho mỗi người cái phong bì lớn, chỉ sau hai tuần thuê được lô đất, dựng lên cái lò luyện silic.

      Thiệu Hoa tính toán, trước mắt tiền trong tay chỉ có thể đặt cái lò luyện dưới 6300 KVA, còn kham nổi thiết bị lọc khí, có điểm hơi áy náy. dùng tất cả nguồn tài chính có thể để dựng lò luyện, kẻ cả chỉ có công suất 1800KVA cũng được. Dù sao đâu phải chỉ mình thải khói đen ra bầu khí, chờ về sau có tiền ngay lập tức sắm sửa thiết bị lọc khí, còn trồng thêm nhiều cây xanh hơn nữa.

      ngoài dự đoán, về cơ bản đến tháng thứ ba thu lại được vốn, nửa năm sau Thiệu Hoa kiếm được hơn năm trăm vạn. cùng mấy ông chủ của những nhà xưởng qua lại nhiều lần, mua lại nhà xưởng của họ với giá cao, còn chuẩn bị cải tiến sửa sang. Thiệu Hoa ra tay luôn hào phóng, huống chi lại làm ăn đứng đắn, do vậy mà thiết lập được mối quan hệ khá tốt với ít quan chức địa phương. muốn điều chỉnh, cải tiến lò luyện, lại lắp thêm những thiết bị lọc khí… Chính quyền địa phương hết sức ủng hộ, còn cấp cho giấy chứng nhận tích cực đóng thuế.

      Hai năm sau, tại thị trấn M, tất cả nhà xưởng khai thác silic đều của ông chủ họ Thiệu, lò luyện được trang bị thiết bị tinh lọc đại, còn khói đen, hơn nữa đều chú trọng phát triển nâng cao công nghệ luyện kim với các sản phẩm từ Silic. Toàn bộ tài nguyên có thể sử dụng ở thị trấn M, Thiệu Hoa đều muốn thâu tóm hết, quan tâm từ lâu, phát tỉnh Liêu Ninh ở thành phố D có những mỏ quặng silic tồi, mấu chốt là thành phố D tiếp giáp với Triều Tiên, nếu có thể sử dụng điện của Triều Tiên chi phí ít nhất có thể giảm xuống 1/3. Luyện silic tiêu hao nhiều nhất chính là điện, mà giá điện ở biên giới Triều Tiên lại bằng phần tư giá điện quốc nội Trung Quốc. Nếu có thể đàm phán thành công, như vậy những nhà xưởng ở trong nước của Thiệu Hoa có được ưu thế tuyệt đối.

      ngày, Thiệu Hoa nhìn lịch, với Tiểu Trần: “Hai ngày nữa đặt vé máy bay thành phố H”

      Thiệu Hoa chết, như lời hứa, mời vị sư gia kia đến. lâu sau, xây dựng nhà xưởng ngay ở thành phố D.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 31 Ngoại truyện: Tiểu Trần là lái xe, Thiệu Hoa lái xe.
      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Sau khi tới huyện A, Thiệu Hoa dừng trước cục thương mại, ra với Tiểu Trần: “ tại tôi lái xe, nhưng cậu là lái xe của tôi, cậu gọi tôi là “Thiệu tổng”, hiểu ?”

      “Được ạ.” Kỳ Tiểu Trần chỉ nghe hiểu nửa câu sau. Sau này mỗi khi giới thiệu với người ngoài Thiệu Hoa đều : “Đây là thư ký kiêm lái xe của tôi, Tiểu Trần.”, lúc đó cậu mới hoàn toàn hiểu được ý tứ trong câu của .

      Tới thị trấn M lâu, có ngày Tiểu Trần với Thiệu Hoa: “Thiệu tổng, nhà của em cách nơi này xa, em muốn trở về thăm nhà chút.”

      Nghe cậu như vậy Thiệu Hoa mới nhớ tới chuyện, Tiểu Trần ở cùng được tháng rồi nhưng còn chưa có trả lương cho cậu. những thế mỗi sáng cậu còn giúp mát xa, phải trả nhiều thêm chút. Thiệu Hoa nhìn ví, tiền mặt còn khoảng hơn 3 nghìn, rút 3 nghìn ra đưa cho Tiểu Trần “Tiền lương tháng này của cậu, trước hết tôi cứ đưa trước chút này, ngày mai lại đưa tiếp.”

      “A?” Tiểu Trần cảm thấy đưa cho cậu nửa chỗ này thôi cậu thấy thấy vô cùng thỏa mãn, vậy mà còn cái gì mà “Ngày mai lại…”

      Thiệu Hoa kéo Tiểu Trần ngồi xuống, hỏi: “Trong nhà cần tiền phải ?” Thiệu Hoa thấy cậu mới đủ tuổi ra làm công, phỏng chừng gia cảnh rất khó khăn, có thể phải dùng tiền gấp.”

      “Ách---- ----“

      Thiệu Hoa vỗ vai Tiểu Trần, : “Có gì cứ thẳng, tôi là ân nhân cứu mạng của
      cậu, cậu còn cái gì mà phải giấu?”

      Thiệu Hoa luôn làm cho Tiểu Trần cảm nhận được thân thiết, hơn nữa chuyện bao giờ lòng vòng, Tiểu Trần phải lo nghĩ nhiều. Tiểu Trần nhìn , : “Bố em bị bệnh phổi, bác sĩ ông được lao động nữa, nếu … Nhưng ông ấy chịu, mẹ em thân thể cũng khỏe…”

      phải cậu với gia đình làm kiếm tiền nuôi cả nhà sao?”

      “Vâng” Tiểu Trần thấy kỳ quái, Thiệu Hoa giống như cái gì cũng biết.

      “Ha ha, nhà cậu ở đâu?”

      “Thanh Thủy, ngay dưới thành phố Tửu Tuyền.”

      “Ngày mai tôi đưa cậu .”

      Tiểu Trần vội vã xua tay “ cần, cần, từ đây đến đó sau lại trở về, rất phiền phức.”

      “Đến đây, đến đây. Tôi với cậu này.” Thiệu Hoa thần bí khoác tay lên vai Tiểu Trần: “Ngày mai tôi lái xe đưa cậu về quê, đến nhà cậu cứ với bố mẹ là lái xe đưa cậu về, ha ha.”

      “…”

      Ngày hôm sau, Tiểu Trần nhất quyết để cho Thiệu Hoa lái xe đưa cậu về nhà, Thiệu Hoa trừng mắt: “Còn muốn theo tôi để tôi đưa cậu về.”

      Tiểu Trần vẫn còn quyết tâm bằng được phải báo đáp lại Thiệu Hoa, cậu làm sao
      có thể để bị đuổi được? Cậu đành phải cúi đầu lí nhí tiếng “Vâng.”

      Thiệu Hoa cười tươi rói, mở cửa xe : “Trần tiên sinh, mời.”

      Tiểu Trần bị dọa đến mặt đỏ bừng.

      “A Lập! A Lập!”

      Bố Trần, mẹ Trần nhìn thấy đứa con trở về đều kích động vô cùng, nhưng khi bọn họ đến gần thấy có gì đó đúng --- thằng bé này, hình như giống Trần Lập lắm, mặt trắng hơn rất nhiều, tóc dài hơn chút, quần áo rất thời thượng…

      “Bố, mẹ!” Tiểu Trần ôm trầm lấy cả hai người.

      “Con tìm được công việc rồi sao?”

      “Vâng!”

      “Đến, đến, nhanh vào nhà thôi.” Mẹ Trần kéo bàn tay con trai vào trong nhà.
      Tiểu Trần quay đầu lại nhìn Thiệu Hoa ngồi trong xe, ngại nếu để ở ngoài mình, lắp bắp với bố mẹ: “Kia, kia, kia… trong xe là tài …… xế, đưa con về.”

      “Cái gì? Còn có người đưa con về?”

      “Vâng, vâng…” Tiểu Trần mặt đỏ ửng lên như gan lợn.

      ………………….

      Sau khi ổn định ở thị trấn M, Thiệu Hoa cho tiểu Trần học lái xe. Thế nhưng lần đầu tiên lái xe cậu vẫn chưa lấy được bằng lái.

      Vào mùa hè, ở thị trấn M thương xuất mưa lớn, nhưng so với phía nam nơi đây bị coi là cái ruộng đất cằn. Thiệu Hoa có thể là bị khí hậu phương bắc phá hủy thành quen rồi, cho nên mới mưa chút liền cảm thấy cả người đau nhức thôi. Buổi tối đột nhiên có sét đánh, tiếng sấm trút xuống thị trấn phía tây bắc, giống như đặc biệt vang dội khiến Thiệu Hoa cảm thấy trái tim mỗi lúc càng khó chịu, cúi người há miệng thở dốc. Tiểu Trần chợt thấy sắc mặt trắng bệch, hai mắt mơ màng, rồi hôn mê bất tỉnh. quản mưa gió, bất chấp thời tiết, cậu cõng Thiệu Hoa lên xe rồi lái đến bệnh viện.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :