1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22 Mối tình đầu (5) – Mùng Tết

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Nguyệt Tâm tỉnh lại thấy mình ngủ giường của , mặt có chút đỏ lên. nhìn thấy , chắc là làm rồi. Nhìn đồng hồ thấy sắp đến 10 giờ, Nguyệt Tâm xốc chăn lên, rời giường, thấy chăn có chút ẩm ướt. Hôm này trời khá là nắng, chuẩn bị phơi chăn ra ngoài, nhưng lại phát có chỗ nào để phơi. xuống dưới lầu, mãi mới tìm thấy được cái sân nhà, tuy rằng rất , còn có tường rào rất cao vây quanh, nhưng ánh mặt trời vẫn có thể chiếu vào được. Trong sân có sẵn mấy sào trúc được giăng lên, Nguyệt Tâm đem chăn với đệm ra phơi, cũng đem mấy vỏ chăn, khăn trải rồi mấy thứ gì gì đó nữa giặt sạch . Giặt lúc rồi mới nhớ ra, mùa đông chỉ trong ngày rất khó khô được tất cả mấy thứ này. Dù sao cũng cần phải hai bộ chăn gối để thay, mà cũng biết trong cái tủ thấp của chỉ có bộ. Cho nên quyết định mua bộ mới. Việc chịu hay tiêu tiền của tính sau.

      Trừ cái thảm trải giường còn mua chiếc chăn lông có tác dụng giữ ấm rất tốt, ít nhất là có lợi với bệnh phong thấp của . Nguyệt Tâm vui sướng mà đem những thứ mình mới mua được xuống xe buýt, rồi nhớ ra, khóa cửa phòng nhưng lại có chìa khóa. may là nơi làm việc của Thiệu Hoa cách đây xa quá, Nguyệt Tâm xách theo hai bao đồ to đùng tìm . Nhưng ngờ đến là Thiệu Hoa phụ trách phải chỉ có cái đường kia, còn có ở số địa điểm khác nữa. Hôm nay đến chỗ cũ mà thấy . xách hai cái túi mà hít sâu hơi, dọc theo con đường này mà , hai mắt chú ý đến những ngã rẽ. Rốt cục được khoảng 10 phút, ngay tại lối thấy được .

      “Ây, đưa chìa khóa cho em!”

      Thiệu Hoa quay đầu nhìn lại, là Nguyệt Tâm “Chìa khóa gì?”

      “Chìa khóa nhà .”

      Thiệu Hoa ngây người nhìn mất mấy giây, suy nghĩ chút rồi : “Ở trong túi áo trước của , nhưng mà đổi sang bộ đồng phục lao động nên tại có ở bên người.”

      “Thế lấy cho em .”

      “Hả?”

      “Sở môi trường đó cũng rất gần đây, nhanh về nhanh.”

      Thiệu Hoa có chút do dự, nếu như trở lại lấy chìa khóa, có bị tính là tạm thời rời khỏi vị trí làm việc ?

      “Có cái gì mà phải suy nghĩ nhiều vậy? Trở về lấy cái chìa khóa thôi mà, cũng chết người được.”

      “Được rồi….” Chỉ chốc lát sau Thiệu Hoa cầm cái chìa khóa trở lại, đưa cho Nguyệt Tâm “Cho em”

      thấy tại em còn tay nào để cầm à?” Nguyệt Tâm giơ hai tay vác vật này vật nọ, mắt liếc cái xuống dưới túi quần: “ nhét vào túi quần cho em.

      Nhét vào túi hộ , Thiệu Hoa thắc mắc: “Em lấy đâu ra nhiều thứ thế này, hay là gọi xe mà về.”

      Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn cái “Có tiền cũng đưa cho chữa bệnh mua thuốc đâu!”

      “……………”

      Nguyệt Tâm trở lại căn phòng , trải ga giường, trải chăn mới, tư vị cảm giác vui sướng. nhìn đồng hồ, chưa đến 4 giờ, vẫn kịp chợ mua thức ăn, muốn làm cho bữa cơm tối, giúp bồi bổ chút. Nghĩ rồi, ra ngoài, hỏi bà già , rất nhanh tìm đến được cái chợ.

      5:00, tan tầm, đổi xong quần áo và những thứ linh tinh khác, nhanh cho nên đến 5:20 thế nào cũng về đến nhà. Nguyệt Tâm tính nhẩm thời gian, nên nấu sớm quá, tránh để thức ăn bị nguội. Qủa nhiên tính rất chuẩn, vừa đem bức ăn bưng lên bàn, dọn xong bát đũa trở về.

      Thiệu Hoa vừa vào cửa thấy Nguyệt Tâm ngồi chống tay ở bàn nhìn cười cười, đương nhiên cũng có ngăn được cỗ mùi thơm thức ăn nồng nàn.

      “Em làm đấy, nhanh lên, vẫn còn nóng.”

      “Ừ”

      “Ăn ngon ?”

      “Ừ” Thiệu Hoa cười thực vui vẻ, cúi đầu gắp thức ăn, rồi và miếng cơm lớn.

      “Từ nay về sau hôm nào em cũng đến làm cơm tối cho .”

      cần, cần.”

      Nguyệt Tâm lườm cái: “Đừng với em cái câu: tiêu tiền của nữ giới.”

      “Ách, phải, à , là……. bình thường đều đến nhà dì Tình ăn cơm tối.”

      “Dì Tình?” Nguyệt Tâm lập tức nghĩ đến bà bà mà gọi Thiệu Hoa là đại thiếu gia

      “Ừ, bà ấy là bà vú của , chăm sóc từ khi còn , quan tâm đến như mẹ vậy.”

      thế mẹ nhất định vui.”

      “Mẹ sau khi sinh ra mất rồi, cho nên bố mới thuê bà vú cho .”

      Nguyệt Tâm cảm thấy Thiệu Hoa gặp nhiều chuyện đen đủi, ngay cả mẹ cũng chưa từng được nhìn qua. Bất quá nghĩ lại, so với còn tốt hơn, còn phải chứng kiến người mẹ mà nhất chết ngay trước mặt.

      Cơm nước xong, Nguyệt Tâm thu dọn cái bàn, bê chén bát rửa sạch.

      “Cái này buổi tối hấp lại, coi như là bữa ăn khuya.” Nguyệt Tâm chỉ tay vào cái đĩa thức ăn chưa hết.

      “Ha ha, cần, ngủ rất sớm, cần phải ăn khuya, để ngày mai ăn .”

      Thiệu Hoa nhà chỉ có bốn bứa tường, vốn chẳng có gì để mà giải trí. Bình thường, đến nhà dì Tình ăm cơm tối, đường trở về mua tờ báo về xem, xem xong liền ngủ luôn, đại khái là khoảng tám, chín giờ . Tuy rằng phải dậy sớm nhưng bởi vì ngủ sớm như vậy nên tính ra thời gian ngủ cũng phải là ít.

      “Hôm nay ăn sớm, buổi tối đói.”

      bình thường khoảng tám, chín giờ ngủ rồi.”

      “Hả?”

      “Ừ.”

      Nguyệt Tâm nghĩ thầm, cũng đúng, ở trong nhà cũng còn cái gì để làm. bình thường về đến nhà là 7 giờ, nấu cơm, ăn uống xong cũng 8:30, sau đó tắm rửa, nằm giường xem TV, đại khái 11 giờ ngủ.

      “À, đúng rồi” Thiệu Hoa chỉ tay vào cái giường “Em mua cái này à?”

      đừng nhắc đến “tiền” trước mặt em” Nguyệt Tâm bị kẻ thần kinh này làm cho thần kinh rồi.

      “Ha ha, coi như đây là món quà năm mới em cho . Nhưng về sau đừng mua nữa.”

      “Bạn mua cho bạn trai phải bình thường sao?”

      “…………….”

      Thiệu Hoa nhìn đồng hồ, : “ còn sớm nữa, đưa em về.”

      “Được”

      Nguyệt Tâm nhìn thấy xe đến, vừa định “hẹn gặp lại” bị đẩy lên xe.

      “Đưa – em - về - nhà.” Thiệu Hoa cúi người cười, từng chữ .

      nhàm chán lắm à? Đúng vậy, Nguyệt Tâm mỉm cười . tại bên cạnh giờ cái cột điện rồi, ôm vào tốt.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 23 Mối tình đầu (6) – Đêm đầu tiên

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      3:30 chuông vang lên. Thiệu Hoa nằm giường hồi tưởng lại hai ngày này cứ như là nằm mơ, có nhiều lúc nhịn được mà cười ra tiếng. Bỗng nhiên nghe được có tiếng đập cửa “Ai?”

      “Là em, Nguyệt Tâm” xong liền tự mình mở cửa vào, bật đèn lên, đến bên giường, kéo cái ghế ra ngồi.

      “Sao em lại đến đây?” Thiệu Hoa vẻ mặt kinh ngạc.

      “Hì hì” Nguyệt Tâm vừa cười vừa lôi tay ra giúp xoa bóp chút “Tới giúp chứ sao, phải mỗi sáng sớm đều bị thần cương sao”

      “Sao em lại dậy sớm như thế, em đến đây bằng cách nào?”

      “Gọi xe” Nguyệt Tâm dối, muốn làm cho lo lắng, vì tiết kiệm tiền nên đạp xe đạp đến đây.

      “Trời vẫn còn tối, xe taxi vào tận ngõ, nhỡ đâu gặp phải người xấu làm sao?”

      “Em cũng đâu có làm sao “hoa hoa nương” đây chẳng phải là phú bà gì, muốn tiền có tiền , muốn sắc có sắc gặp phải chuyện gì được.” Nguyệt Tâm vui vẻ , tiếp tục xoa bóp cho .

      Thiệu Hoa nhìn cái khinh khỉnh, quay đầu lời nào. phải là tức giận mà là cảm thấy hốc mắt mình có chút đỏ lên.
      Xoa tay xong lại bắt đầu xoa chân, vừa làm vừa : “Hôm qua buổi chiều em đánh chiếc chìa khóa khác, biết sáng sớm thể ra mở cửa cho em được. Về sau ngày nào em cũng đến xoa bóp cho có thể ngủ thêm chút nữa.”

      “Em điên à, mỗi ngày đều định đến sớm như thế này sao? Em định làm à?”

      phải sống được vài ngày nữa sao, em liền kiên trì với , cái này có cái gì mà to tát”

      “………”

      Quả nhiên sau khi được Nguyệt Tâm xoa bóp cho, bao lâu có thể rời giường được. Mặc quần áo xong với : “Hôm nay quên , ngày mai em đừng có lại điên khùng lên như thế nữa. Giờ lên giường ngủ tiếp .”

      Nguyệt Tâm thè lưỡi trêu rồi đứng dậy ra. lát sau đem lên hai cái bánh bao nóng hôi hổi “Em mang từ nhà đến đấy, vừa rồi hấp lại ở dưới nhà.

      Bánh còn nóng đấy, ăn .”

      Thiệu Hoa nhìn , chưa ra

      Nguyệt Tâm quýnh lên hỏi: “ làm gì thế?”

      “Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.”

      Nguyệt Tâm nở nụ cười ngọt ngào.

      Giữa trưa Thiệu Hoa gọi điện thoại đến cho dì Tình, bảo dì hôm nay đến ăn cơm tối được. Trong đầu vừa muốn lại vừa muốn, chỉ biết là chắc chắn Nguyệt Tâm ở lại làm cơm chiều đợi về. Qủa nhiên Thiệu Hoa vừa về đến nhà liền nhìn thấy Nguyệt Tâm ngồi cạnh cái bàn đầy đồ ăn, nhìn cười cười.

      Hôm nay Thiệu Hoa lại nhìn thấy có điểm thích hợp, nhìn xung quanh: rèm thay đổi, đều là họa tiết gấu Pooh, chiếc tủ thấp còn bày hai món đồ chơi bằng vải nhung: con là gấu Pooh, con là con hổ hay nhảy tưng tưng, bạn của gấu Pooh. bàn cũng được trải chiếc khăn trải bàn mới, vẫn là họa tiết gấu Pooh… Thiệu Hoa nhịn được mà cười, hai má lúm đồng tiền lên “Em định đem nơi này biến thành chỗ vui chơi của trẻ con sao?”

      cười nhạo em!”

      “Ha ha” Thiệu Hoa ngồi xuống, gắp thức ăn vào bát cho , “Ăn , đừng để nguội.”

      “Ừ”

      Cơm nước xong, bọn họ hàn thuyên trong chốc lát, Thiệu Hoa nhìn đồng hồ :
      “Em định sáng mai lại đến nữa sao?”

      “Đương nhiên! Em luôn được làm được.” Nguyệt Tâm chớp mắt, chợt nghĩ đến chuyện trọng yếu hơn : “! đừng có thay khóa đấy nha! Nếu em gõ cửa làm cho hàng xóm đều tỉnh luôn đấy. Lúc ấy xem làm thế nào.”

      Thiệu Hoa cười cười, ôm lấy Nguyệt Tâm, để đầu của đặt lên ngực mình, cúi đầu : “Đêm nay đừng về nữa”

      “Ách ------ có làm gì đâu, chỉ muốn là em cần đến đây vào sáng sớm như thế nữa.” Thiệu Hoa biết làm đến cùng.

      Nguyệt Tâm biết phải trả lời như thế nào, chỉ “à” tiếng. Nguyệt Tâm tuyệt đối tin tưởng Thiệu Hoa chính là Liễu Hạ Duệ. Nếu nam nhân mà ép buộc nữ nhân gọi đó là “cầm thú”. Nhưng là nếu nam nhân ngủ cạnh nữ nhân mà làm gì gọi là “ bằng cầm thú”. Nguyệt Tâm hy vọng Thiệu Hoa cần phải “ bằng cầm thú”…

      “Gần đây có phải có phòng tắm công cộng phải ?” Nguyệt Tâm hỏi. Cho dù là mùa đông cũng có thói quen mỗi ngày tắm rửa xong mới ngủ hay cách khác là vô ý thức làm công tác chuẩn bị cho vài chuyện nào đó…

      “Có, đưa em

      “Từ từ, cũng lấy quần áo khăn mặt tắm .”

      “À ngày nào cũng tắm, em yên tâm” Thiệu Hoa luôn luôn rất coi trong vấn đề vệ sinh. phải chính là người làm công tác vệ sinh hay sao?

      “Cái gì? Ngày nào cũng tắm sao? có tiền tắm rửa, như thế nào xem bệnh mua thuốc .”

      Thiệu Hoa nghe đến “xem bệnh mua thuốc” đều nhanh chóng như là vào tai này ra tai nọ, vẫn là “tắm rửa sạch so với uống thuốc hữu dụng hơn.”

      !”

      “Ông chủ quen biết , đều cấp cho vé tháng, rất thuận lợi.”

      !”

      “Vậy hôm nay bảo với ông ấy mua tặng để tiết kiệm tiền xem bệnh mua thuốc, được chưa?”

      “………………..”

      Thiệu Hoa tay phải cầm chậu, vừa muốn nâng tay trái kéo lấy tay Nguyệt Tâm lại hạ xuống, chỉ : “Em theo

      Nguyệt Tâm nhìn rồi cầm lấy tay trái của dẫn em

      “Ha ha”

      Ra ngõ, Nguyệt Tâm tìm thấy cửa hàng tiện lợi, vào đó mua khăn mặt, xà phòng,…

      Tới chỗ bán vé vào phòng tắm, Thiệu Hoa nhìn thoáng qua Nguyệt Tâm mà nghẹn cười, với ông chủ: “Ông chủ, đây là bạn của cháu --- ---------“

      “Chúng cháu cùng đến tắm rửa.” Nguyệt Tâm đợi Thiệu Hoa xong, chạy đến cướp lời, nàng lo lắng bật ra câu “ông chủ, ngài giàu có rồi, mua tặng …..” mất mặt chết mất.

      “A, hôm nay dẫn bạn đến cùng tắm đấy à?”

      Lời này vừa ra, ba người đều cảm nhận được bầu khí quỷ dị. Đột nhiên cả ba đều cười phá lên.

      “Dù gì cũng là khách quen, hôm nay chú thu tiền” ông chủ đưa cho hai cái chìa khóa, gửi đến Thiệu Hoa câu ràng, ánh mắt ý tứ “Hai ngươi mau tắm .”

      “Vâng, cảm ơn ông chủ.”

      Thiệu Hoa tắm rửa rất nhanh, ngồi ở phòng tiếp tân đợi Nguyệt Tâm. Đợi khoảng 20 phút Nguyệt tâm rốt cục cũng ra.

      “Tắm sạch rồi?”

      “Ừ, tắm xong cái thực thoải mái quá mất.”

      “Về sau ngày nào cũng đưa em đến đây tắm.”

      “Nếu như ông chủ thu tiền em phản đối.”

      “Ha ha, đùa nữa, thôi.”

      “Ừ”

      Thiệu Hoa cầm lấy cái túi to tay Nguyệt Tâm, cho vào cái chậu rồi cầm lên, nâng tay trái ý bảo Nguyệt Tâm cầm lấy. Nguyệt Tâm nhìn vào bóng dáng hai người phản chiếu mặt gương, tóc ẩm ướt, mặt đỏ bừng, Thiệu Hoa trong tay cầm bồn, trừ bỏ việc trông già trước tuổi cảm giác giống tình thời thanh xuân vườn trường.

      Khi ấy, Nguyệt Tâm đứng ở sân trường có thể nhìn thấy những cặp đôi nhau từ phòng tắm ra, nam sinh phụ trách cầm , hai cái bọc đồ… Nếu bọn họ tại cũng ở cái thời học đại học…. nghĩ nữa! tại vấn đề chính là phải giữ chặt được là tốt rồi.

      Cầm lấy tay trái của , phía sau , Nguyệt Tâm hạnh phúc muốn khóc.
      Trở lại căn phòng , Nguyệt Tâm lấy nước giặt và mấy thứ linh tinh khác, thu gom quần áo đem xuống dưới lầu giặt dũ.

      Thiệu Hoa cũng cùng theo xuống, sắn tay áo “Để làm cùng.”

      Nguyệt Tâm chặn tay lại “ làm? nhìn hai tay , đều bị nứt rồi, bàn tay còn cử động được nữa, em biết bình thường làm thế nào có thể giặt được quần áo nữa.”

      “Dùng sức giặt.”



      “Từ từ, dùng nước ấm , đừng để bị nứt da.”

      “Ừm”

      Thiệu Hoa lấy đầy ấm nước sôi, bật bếp đun lên.

      Nguyệt Tâm xả nước lạnh vào bồn, thấy ra, “Tốt rồi, mang cái ấm đến đây , em bảo đổ vào đổ nhé.”

      “Được.”

      “Đổ ” Nguyệt Tâm lấy tay ngâm vào nước, thấy nhiệt độ vừa, liền
      “Thôi.”

      Hai người phối hợp rất ăn ý, giặt quần áo mà cảm giác cũng thực vui vẻ.

      “Haizzzz, giặt xong rồi!” Nguyệt Tâm vỗ vỗ tay “Trước tiên cứ để cái chậu ở trong phòng , mai đem ra phơi.”

      “Được”

      Để cái chậu ở bàn, hai người trở lại giường ngồi xuống. Nhìn đồng hồ, sắp 9 rưỡi rồi. Lúc này đối với Nguyệt Tâm vẫn còn sớm nhưng đối với Thiệu Hoa đến giờ ngủ rồi.

      Nguyệt Tâm đương nhiên phối hợp với giờ giấc nghỉ ngơi, làm việc của .
      nghe thấy Thiệu Hoa : “Em vào trong .”

      “A”

      Nguyệt Tâm cởi bỏ quần áo , chui vào ổ chăn. Thiệu Hoa tắt đèn, ngủ ở bên giường.

      lâu hai người đều ngủ được.

      Làm sao có thể ngủ được, ngủ được chẳng phải người bình thường.

      Bỗng nhiên Thiệu Hoa cảm giác chăn của bị giật , Nguyệt Tâm cứ rúc vào, : “Em lạnh!”

      “À, quên bật lò sưởi.”

      Thiệu Hoa đứng dậy, đem cái máy sưởi đặt ở ghế rồi mở lên, sau đó lại chui vào chăn.

      Nguyệt Tâm có chút vừa tức vừa buồn bực : sao lại phản ứng chậm chạp như thế cơ chứ? Sưởi ấm cho nhau mà cũng biết.

      Thiệu Hoa làm Liễu Hạ Duệ, Nguyệt Tâm cứ rúc vào người cũng mặc kệ , còn cố ý xoay người, đưa lưng về phía . Nhưng mới trong chốc lát, liền cảm thấy cánh tay ôm lấy thắt lưng , chân quấn lên người

      Bỗng nhiên Thiệu Hoa xoay người, chống người lên phía Nguyệt Tâm, nhìn chằm chằm như muốn tìm cái đáp án. Nguyệt Tâm có chút khẩn trương mà nhìn , môi của hơi run rẩy nhưng mặt lại ràng như viết lên dòng chữ : ngàn vạn lần cần “ bằng cầm thú”… Tuy rằng Thiệu Hoa giờ vẫn là xử nam nhưng tuyệt đối lạnh nhạt đến mức “ bằng cầm thú”!

      Phối hợp với biểu cảm , Thiệu Hoa cúi người hôn xuống cổ, rồi dần dần hôn lên phía , tìm được đôi môi của . Mặt của dán lên mặt , trêu ghẹo cái nội y của , buông mặt ra, thẳng tay cởi bỏ nội y kia, cũng cởi của chính mình. Hôn lên bông hoa phấn hồng trước ngực , tay đem quần lót của hai người thoát ra… Cả đều là lần đầu tiên, xử nữ cùng xử nam, nhưng phối hợp rất tốt… Được rồi, đây cũng coi như loại duyên.

      Máy sưởi giống như có chút dư thừa, hai người sau hồi vận động da đều thoát ra lớp mồ hôi. Tắt máy sưởi , Thiệu Hoa nằm xuống, Nguyệt Tâm ôm lấy cánh tay , lâu, ai chuyện.

      “Thực xin lỗi.” Thiệu Hoa thào câu rất , muốn phụ trách đối với nhưng có thể phụ trách được bao lâu? Vừa rồi trái tim lại nhói lên, chỉ có thể cười chính mình có phúc hưởng thụ. Hôm nay còn có thể phối hợp với , nhưng về sau sao? Chỉ sợ cùng giặt quần áo khí lực cũng đều có.

      Câu “thực xin lỗi” kia, Thiệu Hoa nghĩ rằng chỉ có mình nghe thấy nhưng Nguyệt Tâm cũng nghe được. gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, ôm chặt.
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 24 Mối tình đầu (7) Ba mươi tuổi

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Gần đây, Thiệu Hoa thường xuyên gọi điện thể đến ăn cơm tối, dì Tình có chút lo lắng, biết có phải Thiệu Hoa lại phát bệnh gì đó mà muốn gạt bà.

      Hôm nay Thiệu Hoa đến ăn cơm, dì Tình nhịn được mở miệng hỏi: “Đại thiếu gia ------“

      “Vâng”

      “Gần đây cậu đến ăn cơm, có phải xảy ra chuyện gì ?”

      “À --- có gì. Cháu, cháu có người bạn, hay cùng ấy ăn cơm chiều với nhau.”

      “Phải ? ?” dì Tình kích động đến nước mắt chảy ra. Nếu là Thiệu Hoa của trước đây luôn là cái phong độ chỉ có con nhà giàu mới có, dì Tình còn nghi ngờ ấy tiếp cận là có động cơ. Nhưng nếu là Thiệu Hoa của tại, từng ngồi tù, nghèo khổ, lại bệnh tật triền miên, này lại đến nấu cơm cho cậu, như vậy ấy thực thương cậu. Nếu đem ra để so sánh dì Tình vẫn thương cậu như những ngày mà cậu còn , tại bà so với trước kia ở Thiệu Gia càng thương cậu hơn, tình cảm của bà cho đến giờ phải bởi vì tiền.

      “Vâng, ấy rất tốt với cháu.” Thiệu Hoa có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn
      muốn cho sẻ cho dì Tình biết Nguyệt Tâm đối với quá tốt, lại : “ ấy, tăng ca đều ngủ ở chỗ cháu, mỗi sáng đều giúp cháu xoa bóp chân tay, bệnh thần cương của cháu giờ tốt hơn nhiều.”

      “Tốt, tốt” Dì Tình lần đầu cảm thấy vui vẻ như vậy, cũng mừng cho đại thiếu gia bởi cậu tìm được người bạn đối tốt với cậu ấy như vậy. tại bà hy vọng thân thể Thiệu Hoa có thể tốt lên. Có lẽ bà còn có thể nhìn thấy bọn họ kết hôn, sinh con,… “Cuối tuần này cậu dẫn ấy đến đây , chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều.”

      “Được, để cháu hỏi ấy xem sao.”

      --- ------ ------ ------ --- --- ------ ------ -----

      “Nguyệt Tâm, chủ nhật này em có rảnh ? Chúng ta đến nhà dì Tình ăn cơm.”

      “A?” Nguyệt Tâm trong lòng nghĩ, Thiệu Hoa cùng dì Tình cũng có thể xem như tình mẫu tử, bởi thế chẳng phải đây chính là “gặp cha mẹ chồng” sao? vừa vui lại vừa khẩn trương “Rảnh rảnh, nhưng em rất hồi hộp, có chút dám .”

      “Em khi nào mà lá gan tự nhiên lại thế? Hồi hộp cái gì?”

      Nguyệt Tâm thè lưỡi, : “Gặp dì Tình phải gặp mẹ sao? phải chính là gặp “cha mẹ chồng “ sao? xem em có thể hồi hộp sao?”

      “Thế em cả đời định gặp cha mẹ chồng sao?”

      !”

      “Ha ha” Thiệu Hoa nhấp miệng “Dì Tình có con nhưng thần kinh có chút vấn đề, bình thường chỉ ngồi, cũng chuyện với ai, trước với em chút đấy.”

      “Tại sao lại như thế?”

      “Sau này sau.”

      “Ừm” Nguyệt Tâm cũng có ý muốn tìm hiểu chuyện người khác, vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi.

      Chủ nhật.

      “Chỗ nhà của dì Tình có xe nào qua, nhưng cũng xa lắm, chỉ cần bộ khoảng 10 phút là đến.”

      “Đó là ! Người cao, chân dài. Em mà cũng phải mất ít nhất 20 phút.”

      Thiệu Hoa “à” tiếng, định giơ tay ra vẫy taxi bị Nguyệt Tâm ngăn lại: “Sao lãng phí thế? phải chỉ 20 phút thôi sao? lâu chút cũng chết người được! Lại còn gọi taxi nữa chứ! chậm chút là tốt rồi.”
      “Ha ha” Thiệu Hoa ngồi xuống, quay đầu lại với Nguyệt Tâm: “Đến đây, lên di, cõng em.”

      “Thôi, thôi. Trông người gầy như cái gậy, em khiến gãy lưng mới là lạ.” Nguyệt Tâm ngoài miệng thế nhưng trong lòng thực vui vẻ. đương nhiên muốn được cõng, muốn làm nũng , nhớ đến trong phim có nam chính cõng nữ chính, cảm giác lãng mạn khiến cho ngưỡng mộ thôi. Nhưng là nhẫn tâm “hành hạ” bộ da bọc xương đâu. Chỉ có thể hé mặt ra với Thiệu Hoa: “ nhanh đứng lên , đứng lên .”

      Thiệu Hoa lắc đầu, vẫn ở đó cười với Nguyệt Tâm.

      vài người qua cứ liếc nhìn họ làm Nguyệt Tâm ngượng ngùng, túm lấy cánh tay kéo lên, Thiệu Hoa nương theo lực của mà đứng dậy. cúi đầu, dùng giọng điệu cùng biểu cảm theo thói quen với : “ Tiểu quỷ cứng đầu.”

      !”

      “Ha ha” Thiệu Hoa kéo tay của Nguyệt Tâm, gì mà phía trước.

      Suốt quãng đường Nguyệt Tâm luôn hưởng thụ cảm giác hạnh phúc ấy, thích được kéo , được dẫn đường trước. Nguyệt Tâm cảm thấy cho dù có cùng Porsche cũng thể được như thế này. cho được nhiều nhưng lại có thể cho tất cả của .

      Nhà dì Tình đúng là xa, theo Thiêu Hoa, đại khái chưa đến 20 phút đến. Đây là ngôi nhà tầng, thoạt nhìn rất cũ. Cửa nhà đóng mà mở nửa, có lẽ là đợi hai người bọn họ đến. Thiệu Hoa gọi tiếng rồi đẩy cửa bước vào

      “Đại thiếu gia, hai người tới rồi!” Dì Tình nghe được tiếng của Thiệu Hoa, vội vàng từ phòng bếp ra, vẻ mặt rất vui vẻ.

      “Dì, đây là Chu Nguyệt Tâm”

      “Cháu chào dì” Nguyệt Tâm kéo kéo tay Thiệu Hoa, nửa người còn nấp đằng sau lưng Thiệu Hoa, có chút thẹn thùng.

      “Ha ha, tốt, tốt” Dì Tình chỉ tay vào : “Đây là con bác, Minh Lệ, thần kinh tốt, Chu tiểu thư đừng chê cười.”

      ạ.” Nguyệt Tâm nhìn dì Tình mặc tạp dề, tay còn bẩn, giống như vừa chế biến đồ ăn, liền hỏi: “Để cháu giúp dì.”

      Dì Tình khoát tay “ cần , cần, cháu cùng đại thiếu gia ngồi chơi , ta làm là được rồi, lát là xong ngay.”

      “Như thế ngại quá.” Nguyệt Tâm buông Thiệu Hoa ra, muốn tiến lên giúp nhưng lập tức bị giữ lại. Thiệu Hoa lắc đầu nhìn cười, kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

      “Dì Tình vui vẻ, nếu em giúp tức là đem niềm vui của dì ấy chia năm sẻ bảy mất rồi.”

      nghĩ đến cũng biết đấy! nên làm luật sư được rồi.”

      “Ha ha” Thiêu Hoa kéo cái ghế ngồi gần con của dì Tình: “ Chị Minh Lệ, là em, Thiệu Hoa.” Minh Lệ quay đầu, giống như cười cười với Thiệu Hoa, sau đó liền quay đầu lại, nhìn ra cửa sổ.

      “Mỗi lần đến đều cùng chị Minh Lệ chuyện, như thế chị ấy tốt hơn chút. Chị ấy sinh trước hai tháng, từ lớn lên cùng nhau.”

      đợi Thiệu Hoa xong, Nguyệt Tâm tiếp lời: “Em biết, dì Tình giống như mẹ , chị Minh Lệ giống như chị , đúng ?”

      “ Ừ” Thiệu Hoa lại cùng Minh Lệ chuyện thêm chút.

      Đây là Thiệu Hoa? Nguyệt Tâm nhìn ảnh chụp trong khung ảnh được đóng kính, có chút thể tin được, nhưng cái thân hình cao cao này ràng chính là Thiệu Hoa.

      Bức ảnh này là ảnh khi vừa mới vào đại học, chụp cùng với dì Tình và Minh Lệ. Thiệu Hoa và Minh Lệ thay đổi nhiều quá: người từ bộ dạng đẹp trai, rạng ngời như ánh mặt trời biến thành gầy giơ xương, trông như quỷ hút máu có thể hù chết người; người vốn là tiểu nương xinh đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân giờ biến thành người mập mạp trông như người phụ nữ trung niên trong khi tại ấy mới 30 tuổi.

      Nguyệt Tâm nhìn mà hốc mắt có chút ướt. biết ở trong tù phải chịu bao nhiêu khổ cực để mà tại biến thành bộ dạng này, càng biết Minh Lệ từ bộ dạng xinh đẹp như kia vậy mà như thế nào lại trở thành như vậy.
      Ảnh chụp Thiệu Hoa ở phía , có mười Nguyệt Tâm cũng nhìn thấy Thiệu Hằng với mị hoặc ngăn nổi. thể so với Thiệu Hằng về khoản ấy nhưng Thiệu Hoa lúc đó làm cho người ta cảm giác toàn bộ thế giới này lên có bao nhiêu tốt đẹp đều ở khuôn mặt tươi cười ấy. Nguyệt Tâm ước gì thời gian quay lại 10 năm trước, để được nhìn thấy Thiệu Hoa vô ưu vô phiền… quay đầu vẫn là Thiệu Hoa trò chuyện với Minh Lệ, vẫn tươi cười, vẫn là tinh khiết như thế nhưng lại lộ ra thứ gọi là tang thương, nhìn mà lòng quặn đau, rất đau.

      lát sau dì Tình đem đồ ăn lên, dọn xong bát đũa liền với Nguyệt Tâm: “Chu tiểu thư phải ăn nhiều vào.” xong bà gắp thức ăn để vào bát , cười vui vẻ. Dì Tình vừa gắp thức ăn vừa “Chu tiểu thư, cháu đối với đại thiếu gia tốt.”

      “Đâu có ạ.” Nguyệt Tâm liệc Thiệu Hoa cái, ý tứ là: đều cho dì Tình rồi sao? Chúng ta cái kia cũng đấy chứ….

      Thiệu Hoa hướng về phía Nguyệt Tâm nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.

      “Gặp được cháu quả là phúc khí của đại thiếu gia…”

      Nếu như trước đây, người con nào được lòng Thiệu Hoa đó chính là kiếp trước ấy tu luyện tốt, còn tại, Thiệu Hoa gặp được Chu Nguyệt Tâm chỉ sợ chính là Thiệu Hoa kiếp trước tích đức tu luyện, đến kiếp này được báo đáp.

      Gắp cho Minh Lệ mấy miếng thức ăn, dì Tình lại đứng lên vào phòng bếp. lát sau dì ra với hai cái bát, lại vào rồi tiếp tục đem ra hai cái bát nữa, thế là đủ 4 bát bên trong là canh xương.

      “Ngày mai là sinh nhật đại thiếu gia, hôm nay Chu tiểu thư đến, vậy chúng ta cùng tổ chức hôm nay luôn .”

      Thiệu Hoa ngơ ngác, ra chính quên, năm trước cũng là dì Tình nhắc nhở .

      Nguyệt Tâm cũng ngơ ngác, lần trước nhìn tư liệu về nhưng nhớ kỹ ngày tháng năm sinh, ra mai chính là sinh nhật , sinh nhật 30 tuổi.

      Cả ba người cũng biết gì cho được. Đột nhiên Thiệu Hoa cảm giác như hai người bên cạnh giống như kìm nổi nước mắt, cúi đầu uống thìa canh “Dì Tình nấu canh xương lúc nào cũng ngon nhất, Nguyệt Tâm, em nếm thử xem.”

      “Được” Nguyệt Tâm cúi đầu ăn, muốn để cho mọi người nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của mình. Sinh nhật, hẳn là phải nên vô cùng vui vẻ, làm sao có thể khóc được.

      Thiệu Hoa 30 tuổi, mà phần ba thời gian ấy phải trải qua trong tù. bát ở
      trước mặt, giờ chỉ có vị chua xót thế nhưng mặt đều là cố gắng tươi cười.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 25 Đe dọa

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      <<<< , có lúc loại trói buộc >>>>

      “Thiệu Hoa, vụ này tiến triển thuận lợi lắm, nghe Thiệu Hằng ở nước ngoài, xem ra ta cố ý muốn lộ diện. cái gì mà để luật sư toàn quyền xử lý, quả thực là thối! Theo trình tự vào tuần sau, nhất định phải khiến ta trình diện, em xem ta thế nào?” Nguyệt Tâm tức giận .

      “Em đừng tức nữa, có thể làm thế nào làm như thế thôi.”

      bình tĩnh quá đấy, nhưng em lo! Em vẫn còn 20% lợi nhuận chờ.”

      “Ha ha, nữa, chúng ta mau thôi, dì Tình lại sốt ruột chờ.” Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm, cước bộ nhanh lên.

      “Để dì thường xuyên nấu cơm cho ăn, em ngại quá.”

      “Dì ấy vui vẻ là được. Em nghĩ nhiều quá rồi.” Thiệu Hoa biết mình còn được bao lâu nữa, có thể cùng dì Tình, cùng Nguyệt Tâm ăn cơm, phải chính là cố gắng tiết kiệm thời gian hay sao? Cho nên mỗi lần đưa Nguyệt Tâm đến nhà dì Tình ăn cơm đều vô cùng vui vẻ.

      “Ăn cơm của dì Tình liền vui đến như thế, lẽ nào dì ấy phải là phụ nữ?”

      “……………….”

      Ăn cơm xong, như bình thường, Thiệu Hoa lại nắm lấy tay Nguyệt Tâm, cùng nhau tản bộ trở về. Dù là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, đường có mấy người cũng ra ngoài bộ như họ. Đầu màu xuân đối với Thiệu Hoa mà , chẳng hề tốt chút nào, đây là mùa mà sinh ra rất nhiều bệnh truyền nhiễm, mà lại đặc biệt mẫn cảm, gần đây lại ho khan nghiêm trọng hơn trước kia. tự , có thể là do dị ứng với phấn hoa.

      “Khụ khụ, khụ khụ…….”

      Nguyệt Tâm thấy ho đến mức phổi như muốn bay ra, dừng bước, tiến lại giúp nhuận khí. “Tốt hơn chút chưa?”

      “Ừ”

      Bỗng nhiên chiếc xe dừng sau người họ, vài người lao ra, đẩy họ vào cái
      hẻm. người tay nọ giữ chặt lấy cánh tay của Nguyệt Tâm, còn tay nữa rút ra con dao đặt ở cổ , rống lên trước mặt Thiệu Hoa: “Mày nên biết thức thời chút, nếu rút đơn kiện tao cam đoan con này chết!” xong người nọ ấn mạnh tay chút, lưu lại cổ Nguyệt Tâm đường, máy chảy ra.

      nghĩ tới Thiệu Hoa đột nhiên bổ nhào tới, tay phải lật được con dao ở trong tay , đè xuống đất, đá mấy cước vào điểm chết của đối phương, Thiệu Hoa nhặt con dao lên, đâm nhát vào kẻ xông về phía , bị đâm trúng nhát khiến người nọ đau đến ngã cuộn người lại mặt đất.

      “Dừng tay” Hai người khác, người giữ chặt Nguyệt Tâm, người chĩa dao về phía , rống lên về phía Thiệu Hoa: “Cẩn thận tao giết ta.”

      Thiệu Hoa ngẩn người nhìn bọn họ, đột nhiên mới phát mình vừa rồi quá xúc động, lại nghĩ mà sợ họ làm bị thương. tại đứng im chỗ, dám động.

      Tên bị Thiệu Hoa đấm cho mấy quyền đến bên người , hai tay kéo quần áo của , dùng sức đấm vào bụng vài cái, lại dập đầu vào tường. Khi ta buông lỏng tay, Thiệu Hoa gục mặt đất. lại hướng mặt Thiệu Hoa đá cước, hung tợn : “Hôm nay là cảnh cáo! Mày muốn sống nữa,mẹ nó, mày cũng muốn con phụ nữ của mày chết cùng mày sao?” xong lại đá cước. “Mày cũng đừng nghĩ đến mời luật sư khác, mời ai kết cục cũng giống nhau cả thôi.” xong liếc mắt, làm cho đồng bọn rút . Tên giữ lấy Nguyệt Tâm đẩy đập đầu vào tường rồi buông ra mất.

      Thiệu Hoa muốn đứng lên nhìn xem Nguyệt Tâm, nhưng đau quá, ôm bụng nằm mặt đất, đau đến đứng dậy được.

      Nguyệt Tâm chạy nhanh đến bên người Thiệu Hoa, ngồi xuống, hỏi: “ sao chứ?”

      sao.”

      “Ah” Nguyệt Tâm nhìn khuôn mặt đầy máy của , kinh hoàng cùng hoảng hốt, sợ đến bật khóc.

      Thiệu Hoa khẽ cử động, chùi dòng máu chảy từ trán xuống cùng khóe miệng “ sao, e đừng lo”

      Nguyệt Tâm vừa khóc vừa lấy khăn tay lau máu mặt .

      “Ah” Thiệu Hoa nhíu mày đau đớn.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi làm đau….”

      sao mà” Thiệu Hoa nhìn lên khuôn mặt , cái trán của bị đạp rất mạnh “Em nhanh bệnh viện .”

      “Đúng, phải đến bệnh viện.” Nguyệt Tâm lúc này mới nhớ đến phải nhanh đưa Thiệu Hoa đến bệnh viện “ có thể đứng lên ?”

      “Ừ” Thiệu Hoa níu lấy tay Nguyệt Tâm đứng lên, định đứng thẳng lên nhưng bụng co rút lại khiến gập người xuống.

      có thể ?”

      “Được”

      Thiệu Hoa lấy tay trái ôm lấy bụng, tay vải khoát lên vai Nguyệt Tâm, cố gắng lê từng bước. Tới ven đường họ gọi chiếc taxi, đến bệnh viện.

      Bọn họ rất nhanh đến, trán và cổ của Nguyệt Tâm được băng bó lại. Thiệu Hoa được bác sĩ đưa chụp X quang, bác sĩ lo rằng bị gãy sương sườn, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm trong tù biết mình có việc gì. Kiên cường chịu đau được là tốt rồi. Chụp phim xong, đúng là xương cốt bị sao hết, nội tạng cũng chưa bị hư tổn, nhưng mà những vết tím bầm tụ lại quả thực khá nghiêm trọng.

      Nguyệt Tâm đỡ Thiệu Hoa ra khỏi bệnh viện, tức giận có chỗ xả “, chúng ta đến đồn cảnh sát.”

      Thiệu Hoa lắc đầu “ cần, có ai tin đâu. Cho dù có, em nghĩ Thiệu Hằng thừa nhận sao? Nếu báo án, chỉ sợ --- ----- chỉ sợ càng có lợi đối với em.”

      “Em sợ.”

      “Em đừng ngốc như thế! Hôm nay có lần có lần tiếp theo. Những người
      đó đều là bọn du côn, đừng bắt được chúng, cho dù có bắt được chúng cũng chỉ khai là cướp bóc mà thôi, Thiệu Hằng cùng chuyện này chút quan hệ cũng có, kết quả là, chúng còn chúng ta xấu, gièm pha.”

      Nguyệt Tâm thấy Thiệu Hoa cũng vài phần có lý, nhưng vẫn cam lòng : “Vậy làm sao bây giờ?”

      Thiệu Hoa thở dài: “Chúng ta về trước

      “Vâng”

      Trở lại căn phòng , Nguyệt Tâm đỡ Thiệu Hoa nằm xuống, nhưng chỉ có thể nằm nghiêng, hơi hơi co người lại. Nếu nằm thẳng, bụng đau vô cùng.
      “Em đun chút nước, chườm khăn nóng cho .”

      “Ừm”

      Nguyệt Tâm đứng cạnh bếp chờ nước sôi, nghĩ đến Thiệu Hoa bị thương, vừa đau lòng vừa khóc. Sau khi nước sôi, cho vào phích nước, còn đâu đổ vào chậu rửa mặt, bưng lên phòng.

      Vắt khăn nóng, Nguyệt Tâm vừa định nhấc chăn người Thiệu Hoa lên bị ngăn lại.

      “Làm sao vậy?”

      tự làm.”

      “Được” Nguyệt Tâm cũng cảm thấy tự làm tốt hơn, sợ biết nặng làm đau .

      Thiệu Hoa cầm lấy khăn, vén áo lên chút, rồi đặt khăn lên bụng.

      vén cao lên, áo sắp ướt hết rồi kìa, đều ngủ em bao lần rồi, còn sợ em nhìn thấy sao?”

      phải, phải.”

      Nguyệt Tâm bỗng nhiên biết vì sao lại làm như thế, cầm lấy tay đặt bụng, hỏi: “Để em xem, có được ?”

      Thiệu Hoa ngập ngừng chút “Được. ra cũng có gì, em cũng nghe bác sĩ có việc gì rồi, nhưng mà nhìn có chút dọa người, em đừng khóc đấy.”

      “Được, mặt mũi bầm dập em cũng nhìn, chuẩn bị tâm lý tốt rồi.”

      “Ha ha”

      Nguyệt Tâm nhấc khăn lên, lúc nhìn thấy bụng hàng tảng lớn những vết máu tụ bầm dập, vẫn khóc, chính là khóc thành tiếng.

      “Em xuống thay nước mới.”

      cần, khỏe hơn rồi, lại có cái máy sưởi kia, cũng rất tốt.”

      “Để em xoa bóp thêm cho , thoải mái hơn.”

      cần, em rửa mặt chút rồi ngủ . Đêm nay tắm, đừng chê bẩn là được.”.

      Nguyệt Tâm tùy tiện “Ừ” tiếng, vẫn xuống thay chậu nước ấm mới rồi lên. quỳ xuống bên giường, tay cầm khăn mặt, tay chống xuống giường, : “ cần xoay người, em giúp lau lưng.” đợi Thiệu Hoa mở miệng, Nguyệt Tâm lại “ em vén áo lên đâu, chỉ đưa khăn vào lau thôi.”

      Thiệu Hoa rất “ừ” tiếng rất .

      Vừa rồi nhìn vết thương bụng , lại nghĩ đến lúc tay mình chạm vào lưng , cảm giác quá mức thô ráp, ghồ ghề, Nguyệt Tâm chợt hiểu ra - thân “lá ngọc cành vàng” lại bệnh như vậy là vì cái gì. muốn nhìn những vết thương ở lưng , sợ rằng chính mình kìm được mà rơi nước mắt.

      “Thoải mái ?”

      “Ừ, em mau ngủ .”

      “Được, em rửa mặt chút rồi quay lại.”

      Ngày hôm sau, Thiệu Hoa tỉnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao hôm nay đồng hồ báo thức kêu? quay đầu lại nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ. Bỗng nhiên phát giác là ở đây. Cương cứng nằm giường, muốn dậy mà dậy nổi, trong lòng vừa vội vừa lo. may, chỉ trong chốc lát Nguyệt Tâm trở lại.

      tỉnh rồi? Còn đau

      đau”

      “ Em xin nghỉ cho , lúc về vẫn ngủ thêm được giấc, vừa rồi dậy đói quá nên ra ngoài mua chút đồ ăn.”

      “Xin nghỉ cho ?”

      bị thương , cần phải nghỉ ngơi.”

      Thiệu Hoa nhắm mắt lại, lặng im chút rồi : “Nguyệt Tâm, chúng ta… chúng ta chia tay .”

      đùa gì vậy? Là bởi vì những lời hôm qua sao?” Nguyệt Tâm cầm lấy tay , bắt đầu xoa bóp. cảm thấy chỉ là nhất thời lo lắng nên vậy thôi.

      Thiệu Hoa lời nào, hơi do dự.

      Nguyệt Tâm xoa bóp cho lúc rồi : “ đứng lên đánh răng rửa mặt, em chuẩn bị chút đồ ăn sáng.”

      “Ừ”

      Sau khi Nguyệt Tâm khỏi, Thiệu Hoa nằm giường, suy nghĩ trong chốc lát, trách cứ mình vừa rồi những lời ấy, phải từng khi còn có thể sống nhất định làm bạn trai sao? Chỉ cần rút đơn kiện là tốt rồi, cớ gì phải chia tay?

      lát sau, Nguyệt Tâm trở lại.

      “Em về rồi, sao còn nằm, vẫn còn nghiêm trọng lắm phải ?”

      “Ách, rất tốt.”

      Vừa rồi, lúc muốn ngồi dậy, trận đau nhức làm lại nằm xuống. Dù sao cũng xin nghỉ phép, nên nghỉ ngơi tốt, biết mình cố được.

      “Nhìn kìa!.” xong, Nguyệt Tâm đến, lại ngồi bên giường xoa bóp cho “Thoải mái ?”

      “Ừ, Nguyệt Tâm, rút đơn kiện , tài sản kia từ bỏ.”

      muốn nhưng em muốn.”

      “Đánh thắng đâu.”

      “Thiệu Hằng làm như vậy chứng tỏ ta hoảng sợ.”

      biết, nhưng là………”

      “Nhưng cái gì? sao lại trở nên nhát gan như vậy? Hôm qua em nhìn đánh người, động tác tàn nhẫn quyết liệt như thế cơ mà.”

      “…………………….”

      Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, đặt tay Thiệu Hoa xuống, : “Em làm, nếu có việc gì cứ nằm giường.”

      “Ừ”

      Thiệu Hoa ăn xong sớm chút, định ra ngoài mua báo về đọc giết thời gian. Vừa mới về liền ho khan rất lợi hại, vết thương hôm qua đau đến gập người lại, đầu có chút choáng váng, đứng vững, quay trở lại nằm lên giường. muốn khi Nguyệt Tâm về nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình.
      nghĩ tới đặt lưng xuống liền ngủ mạch tới buổi chiều. Sau khi tỉnh lại cảm giác so với buổi sáng tốt hơn nhiều.

      Thiệu Hoa sau mỗi lần ngủ dậy đều bị cương cứng mất hồi lâu, cho nên chờ giai đoạn đó qua mới có thể đứng dậy. Sau đó ngồi cạnh bàn lấy tờ báo ra đọc, phát được chút tin tức khiến chú ý: Quang Hối – tập đoàn truyền thông tiến quân vào địa hạt điện ảnh và truyền hình, sắp tới ký hợp đồng với ít các nghệ sĩ, chính thức thành công đưa mảng truyền thông giải trí lần đầu tiên niêm yết thị trường vào thứ 6 tuần trước... ra là như vậy. Truyền thông giải trí cần các thông tin thổi phồng, phóng đại, dù qua tay xử lý hay chưa nhưng đối với cổ phiếu khác, vẫn phải đưa ra thông tin minh bạch và chính thức. Thiệu Hoa cười cười, đứa em trai nhát gan của , vì cổ phiếu mà cũng dám làm cái “hợp đồng giết người”.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26 Hai mùa

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Có thể là bởi vì ngày đó bị đánh quá nghiêm trọng hoặc nguyên nhân cũng có thể là do thời tiết mùa này cho nên Thiệu Hoa thấy thân thể dạo này vô cùng yếu, cảm giác như bị hụt hơi. Hôm nay khi thay quần áo, hai mắt chợt tối sầm lại, chóng mặt mà ngã xuống. Vẫn may, cơn đau nhức nhói trong đầu khiến thanh tỉnh đôi chút, khi Nguyệt Tâm đến, ngồi ghế hồi sức.

      Nguyệt Tâm nhìn sắc mặt có chút đúng, khẩn trương hỏi: “ làm sao vậy?”

      có gì, ngực có chút đau.” Trái tim bệnh tật này của , hai ngày nay
      trở nên nghiêm trọng hơn, có thể hay là bởi vì phiền muội trong lòng.

      “Hay chúng ta bệnh viện khám ?”

      cần, ở nhà uống thuốc là tốt rồi.”

      phải nhớ là bệnh tim phải đùa được đâu.”

      “Ừ. Tay em làm sao vậy?” Thiệu Hoa nhìn hai ngón tay của Nguyệt Tâm quấn băng, lập tức nghĩ đến khả năng có phải lại bị uy hiếp.

      “À, chỉ là lúc cắt giấy bị sượt qua thôi.”

      “Như thế nào lại có thể cắt vào tay được?” Thiệu Hoa nghĩ Nguyệt Tâm cố ý dấu .

      có thực tế nào mà người đầy kinh nghiệm lại căt giấy đúng vào tay mình cả.

      “Ai nha, sao hôm nay bỗng kỳ quái thế!” Nguyệt Tâm vừa vừa kéo đứng dậy, trở về nhà.

      Về đến nhà, biết có phải là bị mệt hay là nguyên nhân khác mà Thiệu Hoa cực kỳ ít, lên giường ngủ từ rất sớm, ngày mai là chủ nhật, phải lo làm.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyệt Tâm vẫn như cũ mát xa cho . Bởi vì phải làm cho nên bọn họ đặt đồng hồ báo thức, lúc tỉnh dậy trời rất sáng. Nguyệt Tâm nhìn Thiệu Hoa, cảm thấy lại gầy vòng, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, nằm giường khác gì người chết.

      “Người chết! Hôm nay theo em bệnh viện .”

      .”

      lại nổi điên à?” Nguyệt Tâm vung tay , tức giận : “Tối nay em cùng đến nhà dì Tình nữa.!” xong ngồi im bên cạnh bàn.

      Thiệu Hoa vẫn lời nào. Tuần trước gặp chuyện, họ đến nhà dì Tình, muốn để cho bà nhìn thấy những vết thương mặt. Khi mà vết thương cũng còn quá ràng nữa, lại bị dì thúc dục nhiều quá nên ngày hôm qua đáp ứng với dì đến ăn cơm tối. Hôm nay mà khẳng định dì biết có chuyện hay.

      Sau khi đứng lên, ăn nhanh chút, Thiệu Hoa đẩy đẩy tay Nguyệt Tâm : “ bệnh viện .”

      Nguyệt Tâm nghe xong liền cười hì hì.

      Thiệu Hoa trong lòng nghĩ: quên , nếu như bệnh viện khiến cho vui đến như thế cứ . Nhưng mà biết, mấu chốt chắc chắn vẫn là “dưỡng” – ăn đủ chất, nghỉ ngơi nhiều. bệnh viện cũng thể mua mấy loại thuốc đến nơi đến chốn được. tại thành phố rộ lên cái gì con ba ba, cá muối, v.v… 99,9% là dùng chất kích thích để nuôi, ăn cũng bằng ăn, còn có người tố cáo, thà ăn cây củ còn hơn… Phải biết rằng, Thiệu đại thiếu gia trước kia, thức ăn tuyệt đối là thiên nhiên hoang dã. Được rồi tính đến nữa, đương nhiên tiền cũng là nguyên nhân rất lớn.

      Qủa nhiên bác sĩ dài dòng lúc lâu, ngoáy mấy chữ, thuốc thang linh tinh, cái gì mà thuốc trợ tim hiệu quả tức thời,…

      “Nhớ uống thuốc đúng giờ, biết ?”

      “Vâng.”

      “Phải luôn mang theo thuốc bên người, biết ?”

      “Vâng”

      Buổi tối đến nhà dì Tình ăn cơm, khuôn mặt nhợt nhạt cùng mấy vết tím khiến cho dì chú ý.

      “Đại thiếu gia, mặt của cậu làm sao vậy?”

      cẩn thận bị ngã ạ.”

      Dì Tình còn muốn gì đó nhưng vẫn là ngừng lại, cùng bọn họ ăn cơm.

      Ăn cơm xong, Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm lại giống như trước tản bộ trở về. Lúc qua cái ngõ kia, Nguyệt Tâm lơ đãng ngó qua cái, lôi Thiệu Hoa bước nhanh chút.

      “Em sợ sao?” Thiệu Hoa hỏi.

      sợ.”

      , chúng ta kiện nữa.”

      được, cho dù là thua cũng phải khiến cho Thiệu Hằng ở tòa án mất mặt phen.”

      Kỳ Thiệu Hoa sợ cảm giác bị thất bại, nhưng còn sợ thắng hơn, bới đem đến nguy hiểm cho NguyệT Tâm. dừng bước, quay lại đối mặt với : “ Em đừng ngốc như thế, hà tất phải làm điều vô ích? kiện, kiện nữa.”

      được, được, được…”

      “Nguyệt Tâm chúng ta chia tay .”

      bớt điên với em , rút đơn kiện liền chia tay với em?”

      Lần này Thiệu Hoa là . Buổi sáng bác sĩ có nguy cơ đột tử. vẫn luôn do dự giữa việc chia tay và tiếp tục làm bạn trai của , nhưng hôm nay, quyết định, chia tay. phải mới chỉ 3 tháng thôi sao, đau dài chẳng bằng đau ngắn. Huống chi lại muốn có ngày chết trước mặt . Đương nhiên, đưa ra quyết định cuối cùng này thực chất bởi muốn được an toàn. bị đe dạo lần khó mà có lần thứ hai, lần thứ ba.

      Thiệu Hoa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên : “ là tội phạm giết người, tại hai bàn tay trắng, em theo ngày tốt lành.”

      Nguyệt Tâm nghe mà có chút hỗn loạn, tại sao lại đến những chuyện đó
      “Em tin là người tốt, phải là tội phạm giết người! Lần đó chỉ là ngoài ý muốn…”

      toàn thân đều là bệnh, lưng tốt, tim khỏe, phổi cũng lành lặn,… sống chẳng còn bao lâu nữa, em muốn ở cùng chính là đầu óc em có vấn đề rồi”. xong liền ngừng ho khan kịch liệt, tay ôm ngực, trông mặt hết sức đau đớn.

      Nguyệt Tâm nhìn mà cũng thấy sợ hãi, vừa khóc vừa lấy tay xoa lưng cho : “Đúng, đầu óc em hỏng rồi nên mới thích , nên mới muốn được ở bên cạnh ”. xong Nguyệt Tâm lấy trong túi ra vỉ thuốc, đưa cho .

      Chẳng ngờ lại hất tay , thuốc toàn bộ đều rơi xuống đất, Nguyệt Tâm bị hung hăng đẩy , tiến vào cái siêu thị rồi ra với chai rượu Nhị Oa Đầu, mở ra uống. Nguyệt Tâm nóng vội chạy đến bắt lấy tay điên rồi, muốn sống nữa sao?”

      nếu nghe em, em chết cho xem.”

      Nguyệt Tâm nhìn biết phải gì nữa, thân thể của như vậy làm sao có thể uống được rượu?

      Thiệu Hoa mới uống hai ngụm mặt đỏ bừng, thân thể bắt đầu lung lay, đầu cũng đau dữ dội. nhìn Nguyệt Tâm khóc ra tiếng, buông bình rượu, bình tĩnh lại chút, rồi “Em vừa mới đặt chân vào cái xã hội này, ra ở bên chỉ là tò mò mà thôi. bao lâu nữa, em quên , gặp gỡ người mới, chuyện mới. Có lẽ khi đó chết rồi”. xong thẳng tay ném chai rượu vào thùng rác rồi xoay người rời chút lưu luyến.

      Hết thảy đều đến quá nhanh, Nguyệt Tâm còn chưa kịp nghĩ ra cái nguyên nhân kết quả, Thiệu Hoa biến mất ở góc đường. Nguyệt Tâm thấy có điểm khả nghi, buổi sáng còn nghe bệnh viện, vừa rồi ăn cơm tối khí vẫn vui vẻ như vậy, tại sao tự nhiên lại đòi chia tay? lại nghĩ đến chính mình, cũng đâu có làm sai cái gì. Nguyệt Tâm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nước mắt bất giác cứ vậy mà trào ra.

      Có lẽ rất đúng. biết có phải những cơn gió lạnh thổi qua mà bỗng nghĩ thông suốt. Chính mình dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế? là tội phạm giết người! chỉ có hai bàn tay trắng! thân đầy bệnh, chính là cái bệnh thần kinh! Bởi vì ở cùng , mỗi ngày đều dậy sớm để lo cho , sau đó nửa giờ mới được ngủ tiếp, bởi vì ở cùng mới mua nhiều đồ ăn, mua các đồ đạc này nọ mà cứ lo lắng chịu nhận, bởi vì ở cùng , còn bị người ta đe dọa,… Cùng sao, đầu óc bị điên rồi.

      có gì tốt? Trừ đêm giao thừa, cùng đứng xem pháo hoa, ngày đầu tiên của năm mới đưa trộm vào công viên, nhiều lúc còn nắm tay . … Những thứ ấy, có người bạn trai nào là làm? nghĩ nữa, tóm lại, rồi, ngoảnh đầu nhìn lại.

      Nguyệt Tâm cười cười, theo về căn phòng mà đón chiếc taxi, về nhà.

      Về đến nhà, Nguyệt Tâm mở TV, muốn được thoải mái chút nhưng đó như cứ cố tình phát mấy bài hát tình . Nguyệt Tâm thích nghe mấy kiểu như thế, thấy ca từ rất giả, quá mức phóng đại, nhưng hôm nay, đột nhiên cảm thấy nó rất hợp với mình.

      “Em theo mùa xuân tới mà mùa thu này lời chia tay

      rằng mà đau đớn nhưng trái tim làm thế nào để có thể việc gì

      Vì sao luôn là như vậy

      Sâu thẳm trong tim vẫn khắc sâu hình bóng ấy

      Rất muốn hỏi còn nhớ hay

      Cùng em đến trọn đời

      Nếu tình là đau như thế vì sao cùng em chia sẻ

      Ngày đêm đều hỏi , cũng đáp lời

      Vì sao lại trở nên như vậy

      Rất muốn hỏi có dám hay

      em như từng

      Rất muốn hỏi có dám hay

      Giống như em đến điên cuồng

      Rất muốn hỏi có dám hay

      em như từng

      Giống như em đến điên cuồng

      Cuối cùng nghĩ ra sao?”

      Em theo mùa đông tới mà mùa xuân này lời chia tay… Nước mắt cứ thế tuôn trào, từng đợt từng đợt kìm lại được.

      Thiệu Hoa biết bản thân đâu, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tiếng “tiên sinh”. Nhìn lại, thấy có người ngồi dưới đất, phía trước bày đống những đồ vật này nọ, hình như là thầy xem tướng số.
      Người nọ mỉm cười “Tiên sinh, tôi tính cho xem chút mệnh.”

      Người nọ lôi tay trái của , Thiệu Hoa “a” tiếng, người đó dùng sức hơi mạnh, nắm đúng vào chỗ bị thương của , nhưng nhìn bộ dạng lại chút biết lỗi, lật bàn tay ra rồi bên xem tướng mạo bên xem tay: “Nhà cậu rất có tiền, nhưng cậu tại rất nghèo.” Người nọ nhíu mày, tiếp “Cậu chịu qua lao ngục tai ương, mười năm ----- tôi là “tai ương” bởi vì cậu là chịu tội thay người…”

      Thiệu Hoa hơi kinh ngạc, người nọ thực đúng. Trước kia vốn mê tín, tin vào những thứ bói toán, hôm nay thực như thể điều khiển nổi bản thân, cho nên khi nghe thấy tiếng “tiên sinh” mới dừng bước, cười cười hỏi: “Tương lai của tôi sao?”

      “Ha ha” người nọ cũng cười: “Tương lai, ta chỉ cho những kẻ ngốc nghe, tương lai của bọn họ đều rất tốt.”

      Thiệu Hoa đứng lên, lấy tiền trong túi, đem tất cả tiền có ở đây đưa cho thầy bói, cười : “Nếu tôi chết, hai năm sau trở về nhận ông làm sư gia.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :