1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15 :

      "Đing đing đing" hồi chuông báo thức reo lên, làm Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm đều tỉnh giấc. Nguyệt Tâm mở đèn lên, nhìn đến chuông báo thức ngay cạnh bên gối của Thiệu Hoa , cũng tỉnh, nhưng tắt đồng hồ. Nguyệt Tâm đợi chút, nhìn còn có ý muốn tắt cái đồng hồ chết tiệt đó, trừng mắt nhìn cái, chạy tới đem đồng hồ báo thức tắt . nhìn thấy, mới 3: 30!

      "Sao chết , tắt chuông báo thức ầm ĩ chết được? !"

      "Reo năm phút , nó reo nữa."

      "! thế nào lười như thế chứ!"

      Thiệu Hoa nhìn Nguyệt Tâm liếc mắt cái, dời ánh mắt, lời nào. Nguyệt Tâm giơ chân tắt đèn, ngồi lên ghế , tiếp tục nằm sấp ở bàn ngủ, chỉ lát sau liền ngủ thiếp . Nguyệt Tâm mơ mơ màng màng nghe được có động tĩnh, ngẩng đầu, hoảng sợ, trong phòng có người đứng!

      "A!" kêu tiếng.

      "Là tôi." Thiệu Hoa đến.

      "Sao bật đèn lên? Dọa chết người!"

      "Tôi sợ làm cho tỉnh giấc." xong, Thiệu Hoa tới cửa mở đèn lên . Chu Nguyệt Tâm nhìn xem đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi quá chút.

      " Sớm như vậy thức dậy làm gì?" đứng lên lại sờ sờ trán , còn hơi nóng chút, bất quá uống thuốc thuốc hạ sốt mau bớt thôi .

      " còn sốt!"

      Thiệu Hoa cười cười, " có việc gì."

      "Sớm như vậy thức dậy làm gì?" Nguyệt Tâm lại hỏi lần.

      " làm."

      " làm cái gì mà sớm như vậy? tại xe bus cũng chưa hoạt động đâu!" Nguyệt Tâm cảm thấy Thiệu Hoa giống như đùa.

      "Quét đường." Thiệu Hoa nhìn đến Nguyệt Tâm có vẻ tin, tiếp tục : "5 giờ phải báo danh, khụ khụ, trước 7 giờ phải quét quảng lần. Sở bảo vệ môi trường cách nơi này xa, tôi bộ đến đó là được."

      phải Thiệu Hoa nghèo đến nỗi mua chiếc xe đạp cũng được, mà sáng sớm bị căn bệnh thấp khớp đau đến đòi mạng, căn bản có cách nào khác chạy xe đạp được, đường để cơ thể ấm hơn . Đương nhiên, đích thực rất nghèo.

      "Bây giờ như vậy, quét chưa được nửa quãng đường ngã lăn ra rồi!" Tuy rằng Nguyệt Tâm có điểm kinh ngạc vì Thiệu đại thiếu gia phải quét rác đường, nhưng hai ngày nay quen biết,Nguyệt Tâm xác định, đại thiếu gia này còn đồng xu nào nữa rồi. Nhưng thể khâm phục là:đại thiếu gia còn tay làm hàm nhai, hơn nữa lấy việc mình quét rác làm hổ thẹn. quyết định, về sau lúc thanh toán tiền nhất định phải giành trả tiền mới được.

      " đâu. Khụ khụ."

      "Tôi thay xin nghỉ phép!"

      " cần, ha ha, cám ơn." Thiệu Hoa muốn chuyển đề tài, đương nhiên đề tài này vừa rồi nghĩ đến, hỏi : "Quần áo hôm qua của tôi đâu rồi?"

      "Ở tiệm giặt đồ " Nguyệt Tâm đưa hóa đơn cho Thiệu Hoa.

      "Ngày kia có thể lấy .. Cửa hàng ở đầu hẻm rẽ trái."

      "Được, cám ơn." Thiệu Hoa nhìn nhìn ra, lấy ra tờ trăm đồng đưa cho Nguyệt Tâm.

      "Đây là tiền giặt quần áo, còn có tiền ngày hôm qua mua này nọ ."

      Nguyệt Tâm nhìn sửng sốt chút, nhưng lập tức nổi trận lôi đình: " còn đem số tiền lẽ mà đưa tôi à ? Tôi là cho , ngày hôm qua tôi đưa về, lại cùng ở với đêm, ít nhất năm trăm đồng!" Nguyệt Tâm còn vươn tay, khoa tay múa chân chút .

      "Tôi cho tới bây giờ cũng phải là người thiếu tiền phụ nữ " Thiệu Hoa nhấp miệng cái

      "Tôi tại nhiều tiền như vậy, về sau có liền trả cho ."

      Nguyệt Tâm lòng dạ được tốt liền đánh Thiệu Hoa bạt tai, " quả nhiên có bệnh!" xong, đóng sầm cửa cái bước ra ngoài .

      Thiệu Hoa còn sức lực giải thích, cũng nghĩ rằng phải giải thích. bị Nguyệt Tâm cho cái tát, kỳ thực còn muốn với Nguyệt Tâm câu "Thực xin lỗi" .
      ý thức được, vừa rồi có điểm ý tứ làm nhục nhưng phải cố ý . Nguyệt Tâm ra ngoài, biết nghĩ như thế nào mà xem thường: tên này quả đầu óc do bị sốt nóng quá mà hỏng ! Bất quá, lại cảm thấy vừa rồi bản thân cũng đáng trách tự nhiên cho cái tát . bộ dạng này còn muốn quét đường ?! Nguyệt Tâm lo lắng, đầu óc như thế nào xuất "Trở về" hay là "Chạy lấy người",suy nghĩ hàng trăm lần cuối cùng quyết định trở về. Nếu như chết, cái tát mặt lúc nãy phải là để lại vân tay của bản thân sao ?... Như vậy thành hung thủ giết người mất !

      Nguyệt Tâm đến cửa thang lầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Hoa muốn xuống dưới, nép vào bên canh, chủ động nhường đường. Thiệu Hoa tay trái đặt ở sau thắt lưng, tay phải đỡ tay vịn, chậm rãi xuống dưới .

      "Thực xin lỗi." Hai người đồng thời ra câu này, đương nhiên, bọn họ cũng đều biết đối phương vì cái gì mà "Thực xin lỗi" .

      " hôm nay còn muốn làm?"

      “Đúng" xong, Thiệu Hoa đến cái bồn rửa mặt, lấy ra cái cốc, kem đánh răng bàn chải đánh răng, đến vòi nước bắt đầu rửa mặt.

      Nguyệt Tâm đột nhiên nghĩ tới bản thân " đêm chưa rửa mặt ", tại muốn lấy gương soi mặt mình, xác định bản thân chút để xem "Khó coi" đến như thế nào.

      "Đợi chút, " Nguyệt Tâm thấy muốn dùng nước lạnh rửa mặt, hô tiếng "Dùng nước ấm."

      "Hôm nay thức trễ kịp nấu nước "

      "Ngày hôm qua tôi có nấu ít nước nóng để trong bình thủy ." xong, Nguyệt Tâm bỏ chạy lên. Khóa cửa , lại chạy xuống tới hỏi Thiệu Hoa lấy chìa khóa, đem bình thuỷ xuống .

      "Cám ơn." Chờ Thiệu Hoa rửa mặt xong, Nguyệt Tâm dùng nước lạnh hắt vài lên mặt, thứ nhất cũng coi như là rửa mặt, thứ hai cũng làm bản thân cảm thấy thoải mái chút, nhưng cho tới tận bây giờ cũng thức quá sớm như vậy! Nguyệt Tâm "Ba ba" vỗ vài cái lên mặt mình, nhìn Thiệu Hoa : "Tôi và cùng ." Thiệu Hoa cảm thấy trong lòng có điểm kỳ quái, bất quá gặp mặt hai lần mà thôi, nhưng cái gì này cũng quản . Đương nhiên, biết Nguyệt Tâm là lo lắng cho , ai kêu bản thân là bộ dạng yếu đuối. Nghĩ xong liền trận choáng váng , có điểm đứng vững, Nguyệt Tâm nhanh tay lẹ mắt, tiến lên giúp đỡ phen.

      " nên bệnh viện kiểm tra! Tôi giúp xin phép."

      " tại có người thay ca, được ." Thiệu Hoa vừa ,vừa ra ngoài.

      "Tôi thay quét!"

      "Ha ha, quét ."

      "Mẹ , tôi trong quan tòa còn thay cãi được , quét đường chẳng lẽ lại làm được?!" Nguyệt Tâm , sau đó mới phát bản thân rất lưu manh . Phía trước tốt xấu đều là trong lòng trách móc, tại coi như là trách móc trước mặt khách hàng . Thiệu Hoa nhìn , sợ run chút, cái gì, chính là nở nụ cười chút.

      " Tôi liền thay quét, thế nào?" Nguyệt Tâm mặc kệ , dù sao bộ dạng lưu manh của bản thân cũng lộ ra bên ngoài .

      "Ha ha —— khụ khụ." Thiệu Hoa kịch liệt ho khan vài cái, giống mất khí, thắt lưng đau, chân mềm nhũn, chút nữa là ngã xuống, Nguyệt Tâm lại giúp đỡ phen. Có phải là thắt lưng đau quá liên lụy đến chân làm chân mềm nhũng. Có lần, trời mưa to, Thiệu Hoa cả người đau đớn, nhất là thắt lưng. ngồi ở xe, cúi đầu cau mày, chú ý quá nhiều thứ phía sau. Bỗng nhiên giống như nghe được tiếng của lái xe: "Này mau nhường đường!" ngẩng đầu, xác nhận lái xe là hướng tới , hơn nữa có thể cảm giác được ít người hướng tới bản thân mà . Bản thân phải bệnh sao? Nhưng quay đầu nhìn đến bên cạnh có người đứng bằng môt chân , còn thiếu chân... Được rồi, "Bệnh" chống lại "Tàn", "Tàn" là sắp xếp vị cao nhất sao? Thiệu Hoa cắn quai hàm đứng lên, nhường chỗ ngồi. Trời biết, lúc ấy hai cái đùi , tuyệt đối thể so với cái người mất chân kia. Đến điểm tiếp theo, Thiệu Hoa lập tức xuống xe, ngồi xuống ghế của nhà ga , tựa đầu vào ghế, đau đến thể thở...

      Nguyệt Tâm nhìn được , : ", lập tức lên nằm! Tôi thay xin phép, có người thay ca mặc kệ có sao? Đường ngày có người quét, chết người à?" Thiệu Hoa mở to hai mắt nhìn Nguyệt Tâm, nhất thời nghẹn lời. Nguyệt Tâm tiếp tục : "Tôi còn trông cậy vào ! chết, tôi còn làm được gì với ai?" Thiệu Hoa vẫn nhìn nên lời.

      "Phòng bảo vệ ở đâu? Tôi tại phải thay xin phép!"

      " thẳng quẹo phải ..." Thiệu Hoa đầu hàng . này thích hợp làm luật sư!

      " sao lại lên ?" Nguyệt Tâm nhìn đến Thiệu Hoa đến cửa thang lầu, lại xoay người trở về.

      " toilet." Nguyệt Tâm thế này mới nhớ tới bản thân đến mức hoảng. Chờ Thiệu Hoa ra, chạy nhanh vọt vào .

      Thạch khố môn, lầu lại chỉ xài chung cái toilet. Đây là sau khi sửa sang lại , trước kia mỗi hộ gia đình đều có cái nhà vệ sinh .

      " sao thế?" Thiệu Hoa bắt gặp Nguyệt Tâm nhìn giống như nhìn phạm nhân. "Nhìn lên giường!"

      "Được. nên về ."

      Nguyệt Tâm nhìn cái xem thường. Bất quá lần này, là nên lảng tránh chút , chẳng lẽ bỏ mặc người bệnh yếu mình mà về ?




      Edit: Diệu Huyền _ Ngạo Di

      Chương 16:
      đường , Nguyệt Tâm mua ly sữa đậu nành, cái bánh trứng bột, cảm thấy mĩ mãn bắt đầu ăn. Đến cửa, giải quyết xong . nhàng mở cửa, đến bên giường vừa thấy, Thiệu Hoa quả nhiên ngủ. ngồi lên ghế, năm sấp bàn, bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
      Trời hoàn toàn sáng, tiếng người càng ngày càng vang. Nguyệt Tâm híp mắt, nhìn đồng hồ, qua tám giờ . thẳng đứng dậy, vươn vai vài cái. Quay đầu nhìn Thiệu Hoa, còn có thức dậy. tại còn buồn ngủ, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giết thời gian .

      Đúng, trước khi gọi cho Lisa , nên gặp khách hàng.

      Nhưng chút phải mua thức ăn cho Thiệu Hoa, hơn nữa thấy hơi đói bụng, phải mua cho mình hai cái bánh bao ~ đúng! Người bệnh thần kinh này với tiền của phụ nữa , cho nên mua cũng ăn! Lại đúng! Tính tiền là được rồi.

      Nguyệt Tâm đến bên giường, nhàng lay vai vài cái, lại nhàng mà kêu “ Cương thi”, Thiệu Hoa phản ứng, chắc còn phải ngủ lúc nữa. Nguyệt Tâm tính ra ngoài bộ vòng, ở trong này buồn muốn chết. đùa với con chó vô cùng vui vẻ; ăn hai cái bánh bao, thỏa mãn; cuối cùng, đường trở về tham quan xung quanh. Đương nhiên, quên mua điểm tâm về cho Thiệu Hoa, trong tay bánh trứng bột , lên lầu.

      Nghe được thanh mở cửa, Thiệu Hoa tỉnh dậy. Lúc này là mười giờ.

      " tỉnh rồi?"

      "Ừm."

      "Đứng lên, ăn bánh rồi uống thuốc." Nguyệt Tâm thấy Thiệu Hoa nhíu mày, sắc mặt lập tức biến đổi: "Xin , rời giường ăn sáng "

      Thiệu Hoa quay đầu, nhìn Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm tức muốn giơ chân , đến bên giường, muốn đạp Thiệu Hoa phát, chợt nghe "A" kêu tiếng, nhanh chóng thu tay lại, có chút khẩn trương, hỏi: "Như thế nào?"

      "Ách, tôi…" Thiệu Hoa chuyện vô cùng tốn sức, "Bác sĩ là phong thấp ."

      Phong thấp! Nguyệt Tâm rốt cục suy nghĩ lại những việc mà mình nghi ngờ: trời mưa, thắt lưng đau, lại được, chỗ làm gần như vậy mà thức rất sớm, phong thấp! Nguyệt Tâm trong lòng run lên, phong thấp tuy rằng là bệnh thông thường, có gì kỳ quái , nhưng mẹ chết có thể là do phong thấp! biết nguy hiểm của phong thấp, tác hại của nó vô cùng đáng sợ.

      Ba của Nguyệt Tâm công tác ở nông thôn, sau khi mẹ mang thai hai người mới kết hôn. Vài năm sau, hai người họ ly hôn , ba trở về thành phố H. Nguyệt Tâm chọn theo mẹ nên ở lại nông thôn cùng mẹ. biết khi nào, mẹ bị phong thấp, buổi sáng thế nào cũng dậy nổi, có khi nằm ở giường lâu mới có thể rời giường. Bởi vì nhà có tiền, trị được bệnh, sau đó tay chân của mẹ đau đến chết sống lại, dần dần , liền còn chút cảm giác . Có ngày, Nguyệt Tâm học về, nhìn mẹ nằm rạp mặt đất, bên cạnh là lọ thuốc trừ sâu. Sau khi mẹ mất, Nguyệt Tâm đến thành phố H, được ba nhận về nuôi dưỡng. Đương nhiên, hề thích ba chút nào. Nguyệt Tâm tìm được việc, liền chuyển ra ngoài sống.

      " bệnh gì lại bệnh, sao lại bị phong thấp!" xong, Nguyệt Tâm kéo bàn tay của Thiệu Hoa, bắt đầu xoa xoa cổ tay , lại xoa bóp cánh tay giúp , nước mắt bắt đầu thay phiên nhau rơi xuống, "Ung thư so với phong thấp còn tốt hơn mấy lần, bị xe đâm chết cũng sao, ít nhất được chết cách thoải mái.."

      Sao lại bọ phong thấp? Thiệu Hoa cũng chưa bao giờ từng hỏi vấn đề này . tại, còn nhớ bản thân thế nào mà lại bị phong thấp, tò mò hành động cùng những lời này của Chu Nguyệt Tâm . Bất quá, Thiệu Hoa cảm thấy rất có đạo lý, "Được chết cách thoải mái" ...

      "Thoải mái sao?"

      "Ân."

      Nguyệt Tâm "Xử lý" xong hai tay của , kéo chăn lên, lại bắt đầu xoa bóp chân cho . " hoạt động được chút nào chưa?" Nguyệt Tâm hỏi.

      "Ừm, cám ơn ." Thiệu Hoa ngượng ngùng, mặt hơi ửng hồng. sao có thể nào khiến cho người con mới gặp hai lần “ hầu hạ” đây.
      " đứng lên , ăn nhanh , sau đó uống thuốc." xong, Nguyệt Tâm dìu ngồi dậy, đem bánh trứng bột đưa cho , : "Tiền hôm qua đưa cho tôi, tôi dùng để mua đồ cho , nên cần phải sỉ diện đâu”

      Thiệu Hoa nhìn , cười rộ lên. Nha, quả nhiên đến tiền bản thân, trong lòng liền thích! Người này đầu óc đúng là có vấn đề!

      "Đúng rồi, tôi thay xin nghỉ hai nhày, ngày mai cần làm đâu."

      "A? Nga."

      " bị bệnh, phải ở nhà nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi hai ngày còn chưa nhằm vào đâu đâu ! Vạn nhất bệnh trị hết, biến thành tàn phế đó , biết ? !" Nguyệt Tâm quanh co, ngượng ngùng tiếp tục : "Nếu có tiền khám bệnh, tôi cho mượn tiền, về sau trả lại cho tôi là được." Vừa xong, Nguyệt Tâm có chút hối hận, mới làm, Thiệu Hoa lại là khách hàng đầu tiên, tại có thể có bao nhiêu tiền? Cư nhiên còn muốn cho người khác mượn tiền...

      "Ha ha, cám ơn."

      "Cám ơn?" Là "Được, cám ơn" hay là " cần, cám ơn" ? Nguyệt Tâm nghe ra câu trả lời của .

      Thiệu Hoa biết, tại có tiền điều trị hay cũng muộn,dù có trị cũng chỉ uổng phí tiền mà thôi.




      Chương 17:

      Sau lại hai lần chạm mặt, mọi chuyện ở nhà Thiệu Hoa đều do Nguyệt Tâm quyết định , nguyên nhân cần nhiều lời. Hai lần kia, thời tiết rất tốt có mưa. Lúc trời ấm áp, Thiệu Hoa nhìn có tinh thần hơn, đứng vô cùng bình thường, nhưng vẫn ho khan dứt. Lúc hoạt động , có khi còn lộ ra khí chất tao nhã.

      Hơn nữa, khi về đến nhà tuyệt đối là người đàn ông của gia đình: vào nhà hay ra ngoài, đều là mở cửa cho Nguyệt Tâm rồi để trước; Nguyệt Tâm vào cửa cởi áo khoác, Thiệu Hoa liền nhận lấy rồi treo giá quần áo; trước lúc Nguyệt Tâm ngồi xuống, luôn nhanh nhẹn lấy ghế; mỗi lần về nhà, đều đưa đến nhà ga... Nguyệt Tâm sống nhiều như vậy năm, vẫn là lần đầu tiên được “đãi ngộ” cao cấp như vậy.

      Lúc Thiệu Hoa cười rộ lên, lại có vài phần tư sắc, mắt hai mí; cái mũi cao; môi có độ dày vừa phải, nếu mùa đông bị khô nứt, bờ môi của đúng làm cho người ta muốn hôn! Khóe miệng hơi xuống, nhìn môi đoán được là trời sinh số khổ , nhưng điều này ra vài phần nam nhân kiên nghị, bất quá lúc cười rộ lên, khóe miệng lại cong lên . Sắc mặt của tốt, có huyết sắc. Nhưng nhìn cả khuôn mặt, thoạt nhìn có lời nào để diễn tả được vẻ đẹp của . Bỗng nhiên, Nguyệt Tâm nghĩ tới ba chữ "Ma cà rồng" ! Đúng vậy! Hơn nữa rất cao , cốt cảm dáng có lúc hờ hững, có lúc chuyên chú làm việc gì đó, Thiệu Hoa tựa như người quý tộc của ma cà rồng! Nguyệt Tâm bỗng nhiên nổi hứng, lên mạng tìm tòi chút về người tên "Thiệu Hằng", muốn tìm hiểu chút về hai em này. Xem mấy tấm hình, Nguyệt Tâm thể thừa nhận, Thiệu Hằng quả thực rất hoàn mĩ , tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn "Bạch mã vương tử”, ta thoạt nhìn cũng rất cao, dáng người cân xứng, mặt gầy cũng hề béo chút nào, nhưng trắng hồng hào; ngũ quan cùng Thiệu Hoa có vài phần giống, việc này là đương nhiên thôi, bọn họ là em, bất quá Thiệu Hằng mắt hai mí ràng, hơn nữa khóe miệng luôn cong lên ... Mấu chốt là, ta chỉ có 28 tuổi! Đúng với cái gọi là thanh niên tài tuấn a! biết là giấc mơ của bao nhiêu ! Nguyệt Tâm đột nhiên nhớ tới bản thân còn biết Thiệu Hoa bao nhiêu tuổi, cứ việc nhìn chứng minh nhân dân của là có thể biết sinh năm bao nhiêu, vậy mà cho tới bây giờ chưa bao giờ chú ý. Nguyệt Tâm lấy ra xem mới phát , ra Thiệu Hoa chỉ có 30 tuổi! cho chính xác chỉ mới 29 tuổi 9 tháng, ra tuổi của số đầu vẫn là số “2”! Nhưng thoạt nhìn cứ giống như 40 vậy!

      Được rồi, vì có nhiều tiền như người kia, huống chi thân thể lại tốt. Aizzz, Nguyệt Tâm khỏi thở dài hơi, chẳng những cảm thán "Mệnh của họ bất đồng", còn ảo tưởng nếu người kia vì mở cửa xe, để lên xe lúc ấy Thiệu Hoa xứng danh với cụm từ "Đại thiếu gia", tốt biết bao. Nếu là đại thiếu gia, là có thể kêu lái xe, đưa đến nhà hàng; còn có thể bao toàn bộ nhà hàng, còn có người đàn violon , vừa thưởng thức vừa trao đổi về case... Phụ nữ, luôn thích những người đàn ông có tiền. Nếu hai người đàn ông điều kiện tương đương nhau, để phụ nữ lựa chọn, ai chọn người đàn ông có tiền , khẳng định là chỉ số thông minh của người đó có vấn đề. Bất quá, nhìn biểu của Thiệu Hoa , lại nhớ tới nghe được có người phụ nữ lớn tuổi kia gọi là "Đại thiếu gia", Nguyệt Tâm phỏng đoán, Thiệu Hoa trước kia khẳng định là người danh xứng với danh xưng đại thiếu gia. có chút tò mò, làm thế nào mà lại nghèo túng như vậy chứ?

      "Còn có vấn đề sao gì ? Nếu còn gì, tôi liền bắt tay vào viết đơn khởi tố ." Nguyệt Tâm hỏi Thiệu Hoa.

      "Ách, " Thiệu Hoa rũ mắt xuống , suy nghĩ vài giây, nhìn Nguyệt Tâm đến: "Tôi từng ở trong tù."

      "Cái gì? ! Chuyện quan trọng như vậy, sao lại sớm cho tôi?" Thiệu Hoa nghĩ rằng: hỏi, tôi phải thế nào cho ? Chẳng lẽ muốn tôi lúc gặp ai đều "hi, tôi từng ở tù" ? Nếu như vậy chắc chắn đầu óc tôi quá bất bình thường rồi.

      Bất quá tại muốn lên tòa án, đối phương khẳng định đem lí lịch gốc gác của bản thân moi ra từng chút. Như vậy quyền lợi để xét án của chỉ còn phân nửa thôi.

      " xin lỗi, bây giờ mới cho ."

      "Tại sao lại ngồi tù? Ngồi bao lâu?"

      "Lái xe lúc say rượu nên lỡ đụng chết người , mười năm, hai tháng trước mới ra tù."

      Cái gì? ! Mười năm? ! Chu Nguyệt Tâm nghĩ tới,Thiệu Hoa 30 tuổi trước mặt , vậy mà ngồi tù 10 năm. Từ 20 tuổi đến 30 tuổi, đều ở trong tù... Nguyệt Tâm lại nghĩ đến, thiệu gia có tiền như vậy, thế nào lại của sau? tại đâm chết người, phải phán vài năm sao, chờ gió êm sóng lặng , còn lập tức cấp giảm hình phạt...

      nhàng "Nga" tiếng. tại, Nguyệt Tâm rốt cục hiểu ra Thiệu Hoa làm sao có thể nghèo túng đến như vậy . Bởi vì ngồi tù, người nhà liền đoạn tuyệt quan hệ với , hơn nữa sau khi mãn hạn tù rất khó tìm được việc làm, rất nhiều người chỉ có thể "Trọng thao cũ nghiệp" (*) . Chẳng lẽ kêu Thiệu Hoa "Trọng thao cũ nghiệp" lại đụng chết người nữa? tại có thể tìm được công việc quét đường tệ rồi . Trở về nhà, Nguyệt Tâm lại suy nghĩ: , ba mười năm trước chết, như vậy chính là nghe được tin tức "Đâm chết người" rồi tức chết ; trong di chúc , di sản bộ cho con trai thứ hai Thiệu Hằng,Thiệu Hoa hoài nghi di chúc căn bản chính là giả , nhưng tại Nguyệt Tâm cho rằng, di chúc phần lớn là có, chỉ sợ là do lúc đó cha tức giận quá nên trừng phạt Thiệu Hoa bằng cách chẳng để lại cho đồng nào...Vụ kiện này, chỉ sợ thắng được . Nguyệt Tâm biết rằng lúc trước những người có dày dạn kinh nghiệm chịu tiếp vụ kiện này, chính là vì họ muốn bởi vì họ muốn tự dưng mà chọc kẻ có tiền, huống hồ đối phương lại là nhân vật của giới truyền thông, nếu họ bị thua kiện, danh dự của cả văn phòng luật đều bị bôi nhọ. Bọn họ kỳ thực cũng biết Thiệu Hoa từng có tiền án. Cuối cùng, Nguyệt Tâm nghĩ tới Thiệu Hoa mười năm kia, khỏi lại là tiếng thở dài: người cả đời có thể có mấy cái mười năm? Mà Thiệu Hoa của mười năm kia, là lúc cảnh xuân tươi đẹp, thế mà cảnh xuân tươi đẹp ấy lại cùng trải qua trong ngục tù tăm tối….

      (*) Trọng thao cũ nghiệp: hình như là làm lại việc mà đưa họ vào tù, ví dụ như là người ăn trộm bị bắt, ra tù chỉ có thể làm lại nghề ăn trộm, đại ý là như vậy.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 18 Mối tình đầu (1)

      Dịch:LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Mấy ngày nay Nguyệt Tâm cảm thấy mình có chút kỳ quái: từ khi biết Thiệu Hoa ngồi tù 10 năm tự nhiên lại cứ nhớ tới . chắc chắn ở trong tù chịu ít khổ, cho nên mới biến thành “hình người” như bây giờ. Đừng đến ngay cả đại thiếu gia ban đầu bao giờ phải lo cơm áo gạo tiền, ở trong tù 10 có ai là thay đổi, đều tuyệt đối phải là cái tư vị tốt đẹp gì. Chẳng nhẽ làm cho nổi lên loại tình cảm thương hoa tiếc ngọc hay sao?”

      Bây giờ là thời đại của Internet nhưng Nguyệt Tâm bao giờ dùng email để trao đổi với Thiệu Hoa, viết xong đơn khởi tố, phải tự mình đưa đến cho xem qua. đoán ngay cả máy tính cũng biết dùng ----- trước khi ngồi tù còn chưa có máy tính. Hoặc chỉ có thể chỉ có chính phủ mới được dùng còn dân chúng bình thường có cơ hội. Sau này mạng lưới liên lạc được mở rộng và thông dụng hơn. Nhưng ngay cả điện thoại di động đều có, gì đến máy tính. muốn cho Thiệu Hoa tham gia lớp học bổ túc về máy tính, sau đó có thể gửi email cho đâu có biết rằng trước khi vào tù từng ngồi trước cái màn hình màu đen (ngày đó là dùng hệ điều hành DOS), cũng sớm vài năm, người ta còn ngồi ở sô pha cầm điện thoại di động gọi chuyện phiếm…

      Dọc đường chỉ mong cái đơn này lần là trót lọt, ký tên vào là xong việc, bằng lại lần sửa chữa là lại lần .

      Thiệu Hoa rất nhanh xem xong “Cứ như vậy

      cần sửa chữa gì nữa sao?”

      có”

      “Vậy ngày mai tôi nộp lên”

      “Được”

      Ngày hôm sau, Nguyệt Tâm đem đơn khởi tố nộp xong, đột nhiên muốn tới cái sở môi trường kia, muốn nhìn chút xem đại thiếu gia quét đường là có bộ dáng thế nào. Nghe việc dọn vệ sinh này là luân phiên nhau, sớm muộn gì cũng phải lần quét tổng thể, chứ bình thường có tuần tra chỉ là nhìn thấy rác nhặt vứt thôi.

      Kỳ thực Nguyệt Tâm cũng mong đợi gì là gặp được Thiệu Hoa, dù sao nhiều đường như vậy, lại biết phạm vi là bao nhiêu. tới lui bỗng nhiên nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hoặc chính xác hơn là bóng dáng cao gầy, phải Thiệu Hoa là ai. Nguyệt Tâm hưng phấn mà chạy qua đó, nhất thời chú ý bị chiếc xe đạp đụng vào chút, lại còn bị nghe người ta mắng nữa chứ: “ có mắt à?”. Nguyệt Tâm hướng tới người nọ hừ tiếng, xoay người thấy Thiệu Hoa về phía mình, cảm thấy xấu hổ chết mất, chỉ hận có cái đọng nào ở đây để chui vào.

      “Có đụng vào đâu ?”

      có!” Nguyệt Tâm cười xấu hổ.

      Thiệu Hoa à tiếng, lại bước trở về. Nguyệt Tâm theo sau lưng , nhìn quét rác, cuối cùn cũng được nhìn thấy dáng vẻ đại thiếu gia quét đường. hưng phấn như được nhìn thấy phim điện ảnh ngoài đời thực. nhìn tay trái của lúc lâu, dùng lòng bàn tay để cầm cán dài của cái hốt rác, cách cầm so với người bình thường hoàn toàn giống nhau. Tuy rằng đeo găng tay nhưng vẫn có thể nhìn ra rất ràng, các ngón tay của cử động.

      Nguyệt Tâm chỉ vào tay trái của , hỏi: “Tay trái của làm sao vậy?”

      Thiệu Hoa ngẩng đầu, hơi kỳ quái nhìn Nguyệt Tâm, cảm thấy quản nhiều chuyện, những vẫn đáp lại câu: “Gãy xương”

      “Gãy xương sao lại như thế này?”

      “Trị liệu muộn quá”

      Nguyệt Tâm nhấp miệng, vươn tay, tay của vừa mới chạm vào tay trái của chợt nghe tiếng “Bẩn”, những thế còn rút tay trở về.

      “Có liên quan gì sao? Chạm vào chết à? Tay bẩn có thể rửa, trong tim cảm thấy sạch là được .” xong liền kéo cái tay trái của ra nhìn: “Còn có thể chữa ?”

      biết” Thiệu Hoa đeo khẩu trang, hai mắt đặc biệt ràng. kinh ngạc nhìn Nguyệt Tâm, biết trong tim sạch sao? trang giành tài sản, phải vì chính mình; ngồi tù cũng phải vì chính mình….

      Nguyệt Tâm buông tay xuống, cười hì hì “Hôm nào xem, có khi còn có thể chữa được.”

      “Ha ha” Thiệu Hoa tiếp tục quét đường, quét xong đoạn lại đẩy cái xe chở rác lên đoạn. cũng để ý Nguyệt Tâm đứng bên cạnh xem nữa, vô tư là làm việc.

      Đại thiếu gia này vốn là nên ngồi chiếc Porsche, tại cư nhiên lại cạnh chiếc xe rác. Nếu phải đeo khẩu trang chuẩn mạng xuất cái gì mà “ soái ca đường lớn”, hay là “quý tộc quỷ hút máu” cực kỳ mang sắc thái huyền ảo kỳ bí…. Nguyệt Tâm lại bắt đầu rơi vào cõi mơ màng. Đương nhiên đây là thói quen khi còn vẫn còn sót lại cho đến bây giờ như cách thức giải trí bên trong nội tâm, có thể chính là thói qien bỏ được.

      Rốt cục Thiệu Hoa cũng thấy có chút ngại, quay đầu hỏi: “ sao đấy chứ?”

      Nguyệt Tâm dừng chút rồi nhìn cười: “Đêm nay là đêm của năm cũ, tôi mời ăn cơm.”

      Đêm của năm cũ, ra là đêm giao thừa. Đúng rồi, nếu như tăng ca trong ngày tết có thể tăng lương gấp ba lần. Thiệu Hoa lúc này mới nhớ tới việc lựa chọn tăng ca là sáng suốt, dù sao cũng có việc gì để làm.

      “ Tôi mời ăn cơm.”

      “A? là tôi mời .” Người này chết vì sĩ diện mát, nghèo mà còn hào phóng “Lần trước tôi vẫn còn thiếu nợ ít.”

      “Thế chỉ cần ly cà phê thôi, đến bữa cơm đâu.”

      “………………”

      Hai người cứ cò kè bớt thêm hai, cuối cùng cũng quyết định, chia đôi.

      Thương định xong, Thiệu Hoa mới nhớ ra phải gọi cho dì Tình, đến ăn cơm chiều được.

      “Chu tiểu thư, có thể phiên toái cho tôi mượn điện thoại.”

      “Được” Nguyệt Tâm lấy điện thoại ra đưa cho Thiệu Hoa.

      Thiệu Hoa cởi cái găng tay , nhận lấy cái điện thoại “Alo, dì Tình, cháu thiệu Hoa. Tối nay cháu đến ăn cơm được, cháu có hẹn với người bạn rồi.”

      “Vâng, đươc, được.”

      Trả lại điện thoại cho Nguyệt Tâm, đeo găng tay vào, Thiệu Hoa lại tiếp tục làm việc.

      Nguyệt Tâm theo , lúc sau hỏi: “ mấy giờ tam làm?”

      “5 giờ”

      Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, vẫn còn 1 giờ “Tôi chờ

      Thiệu Hoa mở to hai mắt “ liền cứ đứng xem tôi quét đường?”

      thể sao. Nhìn chết người sao?” Nguyệt Tâm cũng tròn mắt nhìn lại , còn nháy hai cái nữa.

      “…………….” Thiệu Hoa gì, cảm thấy này chắc là thích “người chết”

      Cuối cùng cũng tới 5 giờ. chứng minh Nguyệt Tâm nhìn Thiệu Hoa quét đường cũng có chết người.

      “Tiểu Thiệu, bạn cậu à?” bác cùng làm ngang qua hỏi.

      phải phải, là bạn thôi ạ.”

      “ À, ha ha” bác cười đến có chút kỳ dị, chắc chắn nghĩ: phải là bạn sao lại đứng ở đây chờ cậu? Lần trước người ta sáng sớm còn đến xin nghỉ phép cho cậu.

      Thiệu Hoa thay bộ quần áo lao động màu lam ra, hướng về phía Nguyệt Tâm cười: “ đâu?”

      Nguyệt Tâm vừa rồi cân nhắc kỹ lưỡng: tốt nhất là đến chỗ nào gần nhà mình, trở về cho tiện.

      “ Tiệm Xuyên Hương, ngay gần nhà tôi.”

      “Được”

      “Đúng rồi có thể ăn cay .”

      “Vẫn được, bọn họ còn có thể ăn cay chút, có lợi đối với bệnh phong thấp.

      “Được, vậy là tốt rồi.”

      Nguyệt Tâm cùng Thiệu Hoa ngồi xe công cộng mất khoảng 20 phút. Xuống xe ngay lập tức nhìn thấy biển hiệu “Xuyên Hương” to, ràng, ở cửa lớn còn có hai cây ớt lớn. Bọn họ tìm được vị trí, Nguyệt Tâm gọi đồ ăn.

      “Hương vị thế nào?” Nguyệt Tâm hỏi.

      tồi. Khụ khụ.”

      “Có phải cay quá ?” Nguyệt Tâm thấy ho. Có chút lo lắng.

      phải, tôi có thói quen ho khan mà thôi.”

      “….Tết có tính toán gì chưa?”

      “Tăng ca”

      “Hả?”
      ……… ……………… ……………..

      Cứ như vậy, Nguyệt Tâm cùng Thiêu Hoa cùng nhau đến đêm cuối cùng của năm cũ. Lần này Thiệu Hoa đưa đến dưới lầu mà phải là trạm giao thông công cộng.

      “Hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.”
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19 Mối tình đầu (2) _ Xem - pháo - hoa

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Giao thừa

      Nguyệt Tâm ăn uống cho gọi là có bữa cơm đoàn viên ở nhà bà nội, sau đó liền vội vã . men theo bờ sông vòng rồi trở về chính căn phòng của mình. thích những bữa cơm đoàn viên, hoặc cách khác thích cái gia đình này. Bà nội đối với cũng tệ lắm, nhưng trong nhà còn có cậu em trai cùng cha khác mẹ. Cậu em Chu Hiểu Lỗi học hành tốt. Học xong cái trường kỹ thuật làm luôn, tháng cũng được hơn ngàn, tuy tính là nhiều nhưng vẫn đủ sống, cậu ta ở trong nhà, cũng phải thuê ngoài mất chi phí. Thế nhưng tháng nào cậu ta cũng xin tiền bố mẹ, Chu Nguyệt Tâm trong lòng khinh thường cậu ta. Ngẫm lại Thiệu Hoa, người ta làm bảo vệ môi trường, tiền lương ít ỏi có thể coi như là thấp nhất, nhưng là sống bằng sức mình, tự làm tự hưởng, cũng bao giờ chiếm đoạt lợi ích của người khác. Người này có chí khí! Nhưng --- ---- cũng có tật xấu.

      Về đến nhà, mở TV lên xem được bao lâu, trong đầu Nguyệt Tâm nhớ đến cái bản mặt như quỷ hút máu người của Thiệu Hoa. Giao thừa, làm gì? có gia đình để đoàn tụ? Cũng có TV để xem, vậy có thẻ làm gì? Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ 23:20. Miệng nhếch lên cái, mặc quần áo, cầm túi xách, rồi ra khỏi cửa.

      Ngày hôm qua tới xem đại thiếu gia quét đường như thế nào, hôm này muốn xem đại thiếu gia này như thế nào đón năm mới. Nguyệt Tâm gọi chiếc taxi, rất nhanh liền đến cổng khu nhà kho thạch đá.

      Đứng ở dưới lầu, Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn lên tầng, thất vọng. Thiệu Hoa ngủ, thẩn thể tốt, ngày mai lại còn muốn làm, bởi vì chứng cứng người vào buổi sớm mà phải đặt đồng hồ dậy sớm 1 tiếng. Haizzz, tóm lại là ngủ.

      Nguyệt Tâm xoay người định bỗng nhiên nhìn thấy ở đầu hẻm thân hình cao gầy. đến, là ! dựa lưng vào tường, hai tay nhét túi quần, lưng hơi cúi xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

      Mưa phùn rơi xuống, tuy rằng rất , nhưng biết người bị bệnh phong thấp chịu được mưa, cũng chịu được lạnh, liền với Thiệu Hoa: “ làm gì vậy? Mau về thôi, đừng để bị mưa, cảm lạnh.”

      Thiệu Hoa vừa rồi có chút xuất thần, lúc này mới phát Nguyệt Tâm đứng bên cạnh. cúi đầu cười với dịu dàng, rồi chậm từng chữ như học sinh tiểu học đánh vần : “Xem – pháo – hoa”

      Nguyệt Tâm cũng ngẩng đầu hướng lên bầu trời, phía xa xa nơi mà vừa nhìn, nới ấy thấp thoáng những trùm pháo hoa nở rộ như chiếc bánh ngọt ngào, cao, náo nhiệt tựa như bắn pháo mừng vậy. quay đầu nhìn , thấy cũng ngẩng đầu lên ngắm nhìn. Lúc này Nguyệt Tâm đột nhiên nhớ ra bộ phim điện ảnh “ Giữa đêm pháo hoa càng đơn”. Nhìn khuôn mặt biểu cảm chuyên chú kia, thực muốn khóc. Ai so với pháo hoa càng đơn?

      “Thiệu Hoa”

      “Ừ?” Hình như trước kia đều gọi là Thiệu tiên sinh, gần đây dường như xưng hô nữa mà bắt đầu chuyển sang chuyện, hoặc là gọi tiếng “này”. Lần đầu tiên nghe Chu Nguyệt Tâm gọi tên của mình, Thiệu Hoa sửng sốt mất lúc.

      “Em thích xong, Nguyệt tâm bước từng bước đến bên rồi cúi đầu kéo lấy góc áo .

      Nguyệt Tâm thấp hơn Thiệu Hoa cái đầu, cúi xuống làm nhìn thấy được biểu cảm. “Chu …….” Chu tiểu thư? Chu luật sư? Thiệu Hoa rút hai tay ra khỏi túi, giơ ra giữa trung biết đặt ở đâu.

      “Đùng…đùng…” sắp 12 h đêm, nhiều pháo hoa lại được phóng lên, Nguyệt Tâm bị tiếng pháo làm kinh động đến rùng mình cái, nhưng sau đó liền cảm giác được có vòng tay vững chắc ôm vào ngực. lâu, ai chuyện. Nguyệt Tâm cúi đầu, khóe mắt đọng lại ánh sáng của những chùm pháo hoa phía xa xa, Thiệu Hoa vẫn là ngẩng đầu nhìn trung, trong ánh mắt là muôn vàn những đóa hoa nở rộ.

      Có thể là vì thanh của pháo hoa rất vang nên Nguyệt Tâm nghe thấy được tim đập càng lúc càng nhanh, tay phải ôm lấy tự chủ mà siết chặt lại chút nhưng ngay sau đó liền buông lỏng, ngẩng đầu thấy cau mày, lo lắng hỏi: “ làm sao vậy?”

      Thiệu Hoa dừng chút rồi : “Tim tốt, nơi này vang quá.” có thể cậy mạnh nhưng lại muốn giấu giếm. Nếu Nguyệt Tâm biết bệnh nặng đến còn thuốc trị được nữa phải chăng rời , lúc ấy cũng chỉ có thể cảm kích. Cái ôm đêm nay cũng đủ thỏa mãn đến chết rồi. Huống chi biết cái chết của chính mình cách đây còn xa nữa.

      “Chúng ta mau trở về thôi, trời vẫn còn mưa, đừng để bị cảm lạnh.” Nguyệt Tâm kéo tay muốn quay trở về.

      Nhưng mà Thiệu Hoa vẫn đứng im chỗ cũ, kéo tay lại, : “Nguyệt --- ------ Tâm” dừng chút “Cơ thể tốt.”

      “Em biết! bị phong thấp, luôn ho khan, ừm…. Trái tim cũng khỏe, vậy còn mau trở về?” Kỳ , cần phải , nhìn thân hình cùng với cái sắc mặt kia, Nguyệt Tâm cũng biết là thân thể tốt thế nào rồi.
      “Bác sĩ ------ có lẽ sống quá năm.” Thiệu Hoa mà mặt chút thay đổi. Trong đó tỉnh lược rất nhiều câu của bác sĩ: muốn trị tận gốc là có khả năng, thân thể của , các bộ phận bên trong hư hỏng đến thể trở lại như thường. Nếu như vẫn tình trạng xuống thế này chỉ sợ sống quá năm nữa. Thế nhưng nếu tích cực trị liệu, điều trị tốt, sống thêm 3 năm, 5 năm nữa là thành vấn đề. Cái gốc của bệnh là phong thấp nên mấu chốt là trị phong thấp trước… Ngày đó bác sĩ kê cho rất nhiều thuốc, có cái trị phong thấp, có cái trị bệnh tim, có cái để giảm đau,… Thiệu Hoa ở quầy thu phí nhận hóa đơn, bước . người có đủ tiền, tất cả tài sản chính là cái thân thể này. Bác sĩ còn phải ăn nhiều cái gì mà thực phẩm giàu chất dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều, Thiệu Hoa căn bản cần suy nghĩ, mấy thứ đó đối với , làm thế nào có thể? Quên , có thể sống được bao lâu liền sống bấy lâu, nhân lúc còn sống, phải làm nhiều việc để kiếm tiền, phụ cấp cho dì Tình. Sau đó nghĩ tài sản của bố…

      “Làm, sao ------ có thể?” Cái chữ “có thể” kia Nguyệt Tâm như bị nghẹn lời mà . Làm sao có thể? mới 30 tuổi. Cũng là gầy chút, sắc mặt trắng chút, phong thấp của thoạt nhìn so với mẹ còn tốt hơn nhiều, ho khan, phải đó là thói quen sao, rồi trái tim cũng bệnh, nhưng lại chẳng phải bệnh nan y … như thế nào lại chỉ sống quá 1 năm? Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, giơ tay lên, đem đồng hồ giơ ra cho Thiệu Hoa nhìn, mỉm cười : “ xem, còn hai phút nữa là đến năm mới rồi, lập tức có thể sống thêm 1 năm nữa.”

      Thiệu Hoa nhìn kim giây dạo qua vòng lại vòng, chính là có thể sống quá 1 năm sao?

      Xung quanh tiếng pháo hoa càng lúc càng vang, Nguyệt Tâm nhìn thấy cực lực ức chế bộ ngực phập phồng, kéo tay , nhất định phải trở về “Mau về thôi”

      Thiệu Hoa gì, bị Nguyệt Tâm kéo đến cửa nhà, dừng lại, hít hơi sâu, buông tay ra, : “Em trở về

      Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn , nước mắt nhịn được mà rơi xuống “Làm bạn trai em được ?” Nguyệt Tâm nhìn thấy như muốn điều gì đó nhưng đợi ra lập tức tiếp lời “ Em muốn dù chỉ còn 1 năm cũng là bạn trai em. Kể cả 1 ngày cũng tốt.”

      Thiệu Hoa nhìn , lời nào. Đột nhiên “đùng…đùng …đùng” tiếng pháo hoa vang dội, Tim Thiệu Hoa đập mạnh, hai tay ôm lấy ngực, lưng cong xuống, mày nhăn lại.

      Nguyệt Tâm nhìn như vậy, lấy hai tay mình che lỗ tai lại, miệng lẩm nhẩm: “ nghe được, nghe được, nghe được…” còn ngừng lắc đầu. Bỗng nhiên có bàn tay đặt lên gáy , kéo lại.

      Thiệu Hoa cúi đầu hôn xuống.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 20 Mối tình đầu (3) : Đại lễ năm mới
      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      “Khụ khụ, khụ khụ.” Thiệu Hoa oán thân thể mình kém cỏi, như thế nào mới hôn môi thôi mà khụ khụ như thế này? Đây chính là nụ hôn đầu tiên của , ai dè người đàn ông 30 tuổi, đại nam nhân mà lại là nụ hôn đầu tiên!

      Nguyệt Tâm rất khẩn trương, nào có nghĩ đây có phải hay là nụ hôn đầu tiên của mình, chỉ vỗ vỗ lưng Thiệu Hoa, : “Mau mau, vào nhà

      Thiệu Hoa áp hai tay vào má , lắc lắc , cười : “Thời gian của còn nhiều, nắm chắc thời gian này, khụ khụ…, làm bạn trai của em.”

      Nguyệt Tâm nghe những lời ấy mà lòng vừa chua sót vừa ngọt ngào, trong lòng giờ chỉ nghĩ làm thế nào kéo được vào nhà bây giờ: “ vào rồi sau! Nhìn qua cửa sổ, tiếng pháo hơn.”

      “Ha ha” Thiệu Hoa lắc đầu. “Cũng khác biệt lắm.” rồi tay phải của nắm lấy tay trái của , đưa em đến chỗ.”

      Nguyệt Tâm bỏ mặc tay , dậm chân : “ được! phải ngủ sớm chút, ngày mai, à , hôm này còn muốn tăng ca cơ mà.”

      Thiệu Hoa cười dịu dàng, lại kéo tay lại : “ bây giờ mới ngủ thà rằng thức luôn, đừng ngủ nữa còn hơn, đỡ bị phải bị thần cương (1)”

      (1) Thần cương: bệnh cương cứng người vào buổi sáng sớm

      !”

      “Em thực dài dòng như mấy bà mẹ vậy!. cũng có nhiều thời gian đợi em nữa đâu, bà mẹ ạ!”

      Tuy rằng khẩu khí trêu ghẹo Nguyệt Tâm nhưng Nguyệt Tâm nghe mà muốn khóc ---- thời gian của quả thực còn nhiều!

      Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm ra đầu ngõ, đứng ở ven đường gọi taxi. nhìn đồng hồ, đợi khoảng 10 phút, có chiếc xe nào, cúi đầu, hỏi : “Chúng ta đến công viên Nhạc Dương được ?”

      “Công viên Nhạc Dương? có biết nơi này cách công viên Nhạc Dương cả vạn dặm ?”

      “Thế chúng ta vừa vừa vẫy xe.” Thiệu Hoa phải là nghĩ muốn tiết kiệm, là muốn cùng với Nguyệt Tâm đến nơi đó. mình phải đơn rất nhiều con đường rồi.

      “Được”

      Thiệu Hoa người cao chân dài, hai bước Nguyệt Tâm phải ba bước, bước của lại rất nhanh, cứ cứ như thế, Nguyệt Tâm càng lúc càng tụt lại phía sau. Thiệu Hoa cố gắng phối hợp với , thả chậm cước bộ lại, bước cũng ngắn hơn, nhưng thế nào cũng vẫn hơn Nguyệt Tâm nửa bước. Nguyệt Tâm kéo lấy tay , theo phía sau cứ như vậy hết đoạn đường. Gặp phải pháo nổ, kéo chạy nhanh, gặp được pháo hoa giữ tay lại rồi cùng nhau nhìn ngắm, sai biệt lắm được nửa giờ rốt cục cũng bắt được chiếc taxi. Trước khi xuống xe, Nguyệt Tâm thầm nghĩ trả tiền trước nhưng vẫn là chậm bước rồi.

      “Sao cho em trả tiền? Tiền lương của cao hơn của em sao?” Xuống xe, Nguyệt Tâm tức giận hỏi.

      Thiệu Hoa cười lắc đầu “ Khẳng định cao hơn của em. Khụ khụ, tăng ca tết lịch, tiền lương tăng gấp ba lần.” xong còn giơ lên ba ngón tay phụ họa.
      Nguyệt Tâm nắm lấy bàn tay “Sao để tiền đấy mà mua thuốc?”

      “Em dài dòng”

      Dùng chút tiền ấy mua thuốc còn bằng muối bỏ biển, thà dùng để tiêu
      xài còn hơn, thôi quên , đây chính là tính tình của Thiệu đại thiếu gia, cũng là sinh mạng của .

      Thiệu Hoa kéo con hổ cái là Nguyệt Tâm đến bờ sông chắn đê. bên đê chính là con sông này, bên là bãi cỏ của công viên.

      muốn làm gì? Nguyệt Tâm thấy nhảy lên bờ đê, lo lắng bị ngã xuống.

      “Em chờ chút.” Thiệu Hoa đến sát tường rào công viên, lại vài bước, cúi người dò xét chút, rồi quay trở lại : “Đến đây”. Ý của chính là Nguyệt Tâm cầm lấy tay mà nhảy lên.

      cuối cùng là muốn làm gì?”

      “Hắc hắc” Thiệu Hoa nhảy xuống, đứng ở sau lưng Nguyệt Tâm, ôm lấy eo , mặc dù tay trái sử dụng được tốt nhưng vẫn thừa sức mà đem đẩy lên được đến bờ đê, để ngồi vững rồi, dùng tay phải chống đỡ, chính mình nhảy lên. hướng vào bên trong, đến chỗ, dò xét chút rồi vào, vươn đầu gọi Nguyệt Tâm: “Mau tới đây”

      Nguyệt Tâm tò mò, đứng lên, cận thận qua đó, cúi đầu xuống nhìn xem rốt cục là cái gì bị Thiệu Hoa kéo vào.

      “Ở đây có cái động?”

      “Ừ, lúc còn phát ra nơi này, khụ khụ, trước kia thường xuyên cùng Thiệu Hằng trộm vào đây chơi.”

      “Các còn trốn vé sao?” Thiệu gia công tử lại trốn vé. Tuy là giọng điệu nghi vấn nhưng giờ phút này tưởng tượng cảnh hai cậu nhóc ở trong công viên chạy trốn truy đuổi, biểu tình thực hồn nhiên chân chất. đến cái cậu “bạch mã hoàng tử” Thiệu Hằng, chỉ là nhìn con quỷ hút máu trước mặt, Nguyệt Tâm có thể mường tượng ra hai em họ trước đây có bao nhiêu người thích.

      “Ừ” Thiệu Hoa thở dài hơi, thào : “Cậu ấy thay đổi rồi”

      “Sao thay đổi.”

      đúng là luật sư, rất biết soi xét.

      “Ha ha, là thay đổi vậy”. Khẩu khí của nghe có chút phiền muội, có chút bất đắc dĩ “ chuyện đó nữa”

      “Được”

      Nguyệt Tâm vừa rồi nhìn thấy nheo mắt, là mập mờ, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt thực ràng, giữa mái tóc đen hỗn loạn lại xen lẫn cả những sợi tóc bạc trông chói mắt… 30 tuổi, mới 30 tuổi thôi. Thiệu Hằng với ngoại hình trẻ tuổi, mặt luôn là tinh thần phấn chấn như lên trong mắt Nguyệt Tâm. ràng chỉ hơn kém nhau 2 tuổi mà tại trông như cách nhau 20 tuổi… Nguyệt Tâm nhịn được rơi nước mắt, ôm lấy Thiệu Hoa, dụi đầu vào lồng ngực của . lại nghĩ đến số phận bất đồng của họ. Vốn là hai con người cùng mệnh, nhưng tại lại cách biệt cả chân trời cuộc sống, mà trước mắt còn vật lộn sống từng ngày.

      Cảm giác Nguyệt Tâm ở trong ngực khóc càng lúc càng lớn, Thiệu Hoa vỗ vỗ lên lưng , đem mặt vùi vào tóc , hỏi: “Làm sao vậy?”

      Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn , lau nước mắt có gì”

      “Ha ha” Thiệu Hoa lại kéo Nguyệt Tâm về phía trước vài bước, quay đầu lại đối
      mặt với : “Về sau buổi tối em đều có thể theo cái động này mà vào công viên, cả công viên này chỉ có mỗi cái động này thôi, coi như đây là món quà năm mới, khụ khụ, khụ khụ…”

      Nguyệt Tâm nghe xong, hốc mắt lại đỏ - “quỷ hút máu” còn có thể lãng mạn với được bao lâu? Sang năm còn thể nhận được món quà năm mới của nữa .
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 21 Mối tình đầu (4) – Lý do

      Dịch: LTC
      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      <<< Người hiểu tình , đều biết quý trọng chính mình >>>

      “Khụ khụ, khụ khụ…” Thiệu Hoa ho khan càng lúc càng nặng.

      “Chúng ta mau trở về thôi, về nhà ấm hơn.”

      “Được”

      Lần này Nguyệt Tâm giành trả tiền xe trước Thiệu Hoa, đưa tiền cho lái xe, quay đầu với : “ tặng em cái công viên, em tặng đường trở về.”

      “Ha ha”

      Trở lại căn phòng , qua 3 giờ. Nếu là dĩ vãng, nữa giờ chắc chắn bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ, sau đó chính là gắng gượng tinh thần, nằm giường chờ thần cương đến. Còn tại, hơn 1 tiếng này biết phải làm gì nữa.

      Nguyệt Tâm mở chiếc lò sưởi , hỏi Thiệu Hoa “Ấm ?”

      “Ừ” Thiệu Hoa ngồi giường, kéo Nguyệt Tâm đến, để ngồi bên cạnh mình cùng nhau sưởi ấm.

      Nguyệt Tâm vươn tay ra, mở năm ngón tay ra hơ hơ. Sau đó kéo tay cùng nhau sưởi. Lúc này mới phát tay bị nứt nẻ rất nghiêm trọng, tay trái thể cử động được lại càng nẻ hơn nữa.

      “Sao lại như thế?”

      “Bị lạnh”

      “Em đương nhiên biết là bị lạnh! Nhưng mà sao để ý, để đến giờ nghiêm trọng như vậy.” Nguyệt Tâm giận giữ mà xoa xoa bàn tay phải của , dám đụng vào tay trái vì sợ làm đau.

      “Hằng năm đều như thế, có biện pháp.”

      Nguyệt Tâm nhăn mày, gì nữa, tiếp tục chà sát bàn tay . biết, nứt da là có tái phát, bị năm thứ nhất có năm thứ hai, hơn nữa làm thế nào cùng dứt được, chỉ có thể chờ cho đến khi trời chuyển ấm. Nguyệt Tâm buông bàn tay của xuống, thử chà sát bàn tay trái của , dùng lực rất , hỏi : “Có đau ?”

      đau”

      Nguyệt Tâm lại tăng thêm chút lực “Thế này sao?”

      “Cũng đau.”

      Nguyệt Tâm nhìn biểu tình hờ hững của , giống như bàn tay này phải là của vậy, liền tức giận “ tại sao trị liệu cho tốt? Muốn để cho nó từ từ bị phế mới hài lòng à?” Nguyệt Tâm nhìn vẫn như vậy lời nào, nghĩ nghĩ lại rồi : “ có tiền, em cho mượn.”
      Thiệu Hoa nhún vai cười, lắc đầu : “ cần.”

      có tiền là có tiền nhưng cần cũng là cần. Thiệu Hoa cảm thấy tại cũng có gì bất tiện, vả lại nghĩ chính mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, tội gì cứ phải ép buộc, lãng phí tiền bạc. Vừa rồi cũng dâng trào động lực là mình sống tốt, muốn tận tâm mà Nguyệt Tâm, nhưng bác sĩ rồi “căn của bệnh quá sâu”, nghĩ đến tình cảnh quẫn bách tại, vẫn là lưu trong đầu cái tư tưởng “sống được bao lâu nữa sống bấy lâu”. Nếu bảo vay tiền, phải là có mặt mũi trả mà là sợ lúc ấy còn nữa. Chuyện quỵt nợ, Thiệu đại thiếu gia làm sao có thể làm được. Huống chi trừ dì Tình cũng có người nào quen biết để mà vay, bản thân dì cũng chỉ là ba cọc ba đồng sống qua ngày. Tiền lương của bây giờ, nửa là để trả tiền thuê nhà, còn lại cũng chỉ ngày đủ ba bữa, quần áo đủ ấm mà thôi. Mặc dù tư tưởng sống giờ phút này là được thế nào hay thế ấy nhưng thề mặc kệ sống được bao lâu cũng dốc toàn lực mà sống, làm người “bạn trai” tốt. Duy nhất giờ chỉ hy vọng mình thắng được vụ kiện này. Nếu thắng còn có thể sống thêm ba năm, năm năm, cũng có thể chữa trị cho cái tay trái này.

      Nguyệt Tâm dùng sức chà sát chút, Thiệu Hoa kêu “ah” lên tiếng, Nguyệt Tâm nhìn cái xem thường, : “Tốt lắm, tự làm .”

      Hai người ngồi cạnh nhau gì. lát sau, Thiệu Hoa như nghe thấy bụng kêu òng ọc của Nguyệt Tâm, hỏi : “Em đói bụng ?”

      “Có chút.”

      Chỉ là chút? Nguyệt Tâm kỳ thực đói muốn chết, cơm chiều ăn nhiều lắm, vừa rồi lại hứng gió lạnh, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, giờ đói muốn run hết cả người. Nhưng muốn ra dáng thục nữ, tóm lại là phải nhịn.

      ở đây chỉ có mỳ Dương Xuân, em có muốn ăn ?”

      “Được” tại có cho ăn cơm trộn muối cũng rất nhanh mà ăn hết.

      “Vậy em chờ chút, xuống dưới kia làm cho em.”

      Nguyệt Tâm cười vui vẻ, những được nhìn thấy đại thiếu gia quét đường, còn thấy được tịch mịch đơn của đêm giao thừa, nay còn được đại thiếu gia phục vụ . Đương nhiên, làm vui nhất chính là đại thiếu gia này giờ chính là bạn trai của .

      Thiệu Hoa bưng bát đến thấy Nguyệt Tâm nằm xuống ngủ. cởi giày cho , chỉnh cho nằm thẳng, đắp chăn cho , còn ngồi ở bàn ăn mỳ. Ăn xong, ngồi vào bên giường, thứ nhất là để sưởi ấm, thứ hai là có thể ngắm chút.

      Tóc ngắn, mắt nhắm lại, lông mi dài, đầu mũi tròn tròn, môi đầy đặn, da đen cũng trắng, lúc ngủ còn chảy nước miếng,… Nhìn thế nào cũng chỉ là người con rất đỗi bình thường, thậm chí có lúc rất ngỗ nghịch, thích xen vào việc cả người khác. Nhưng dù sao cũng tính là bạn đầu tiên của . cảm thấy có chút điên khùng mà tội phạm giết người, kẻ sắp chết, tên nghèo kiết xác đến thuốc chữa bệnh cũng mua nổi… biết có phải bởi vì chưa bao giờ được người con thổ lộ trắng trợn như vậy để rồi xúc động mà ôm , hôn nhưng biết giờ phút này mất rồi, bởi vì làm cho muốn được tiếp tục sống và phải sống tốt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :