1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Gần đây có cái case(*) rất khó giải quyết, 2 tuần nay, Nguyệt Tâm mỗi ngày đều tăng ca. Nhìn đồng hồ thấy 11 giờ, Nguyệt Tâm ngáp dài tiếng, dọn đồ chuẩn bị ra về.

      (*): cái từ này ta cũng hk biết giải thích sao nữa, theo bác gu gồ nghĩa của nó là trường hợp, mà chị Nguyệt Tâm làm luật sư chắc là tiếp nhận trường hợp kiện tụng gì đó.

      “Xin chào, cho hỏi có phải là Chu Nguyệt Tâm ?”

      “Vâng. Là tôi. Xin hỏi có chuyện gì sao?” Nguyệt Tâm đứng ở ven đường chờ xe, chiếc xe bỗng dưng chạy đến trước mặt , có người xuống xe hỏi . Sau khi nghe trả lời người nọ kéo vào trong xe, người ở bên trong xe dùng lực rất mạnh nên Nguyệt Tâm bị ngã nhào vào trong xe, xe chạy vuột . Toàn bộ quá trình vô cùng quen thuộc.

      “Đuổi theo chiếc xe kia!” đợi Tiểu Trần chạy xe đến, Thiệu Hoa chạy đến cửa xe, mở cửa ngồi vào xe. Vừa rồi nhìn lướt qua, hình như giống cảnh bắt cóc, mà bóng dáng người bị bắt cóc rất giống Chu Nguyệt Tâm. nhìn kĩ lắm, nên gọi cho “110” . Nhưng cũng phải , qua 10 năm ở trong tù, hề muốn dính đến cảnh sát nữa.


      Đuổi theo chiếc xe khoảng 30 phút, đến ngoại thành, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc, quẹo vào đường hẻm , xe dừng trước xưởng phế thải cũ. Xe của Thiệu Hoa dừng ở đường lớn, cách xe bọn bắt cóc khoảng 500 mét, trong phạm vi đó có thể quan sát tình hình. nhìn chiếc xe, có người mở cửa xe, lôi Nguyệt Tâm xuống xe, sau đó có hai người ở trong chiếc xe, lôi vào trong xưởng. mơ hồ nghe được tiếng kêu cứu của Nguyệt Tâm “ Bắt cóc, cứu, cứu”. Thiệu Hoa lấy di động bấm số cảnh sát.
      Tiểu Trần nhấn ga, chưa đến vài giây liền đến được trước của nhà xưởng kia.

      Thiệu Hoa lấy di đông đưa cho Tiểu Trần “ Gọi báo cảnh sát”

      “Buông tôi ra! Buông tôi ra….”

      Quần áo của Nguyệt Tâm vừa bị bọn họ xé, Thiệu Hoa liền chạy vào, đánh 1 quyền vào mặt hai người bọn họ, nhưng chưa kịp đánh 1 quyền nữa vào mặt người thứ ba, bị bọn họ đánh lại quyền. Thiệu Hoa lui lại mấy bước, thấy khúc cây, vội nhặt lấy đánh vào đầu tên nọ. “A” tiếng hét rất lớn vang lên, đầu tên nọ máu chảy ròng ròng, ta ôm đầu rồi ngã xuống đất. Hai người còn lại thấy cảnh đó hơi hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, hai người đồng thời nhảy bổ lên người Thiệu Hoa. người nhào vào đánh , người đá 1 cước, nhưng chưa kịp đá bị Tiểu Trần đánh. Thiệu Hoa cước đánh văng tên nhào vào đánh , rồi sau đó đứng dậy đá cho tên đó 2 đá. Nguyệt Tâm ngồi bất động, hồn cứ như ở mây.

      Thiệu Hoa cùng Tiểu Trần tháo caravat trói tay hai người kia lại, Tiểu Trần loay hoay tìm dây để trói tên thứ ba lại, Thiệu Hoa mới : “ Người này cần trói lại đâu”. Người này đương nhiên cần trói lại vì lúc nãy ta bị Thiệu Hoa đánh cho ngất . (Lời editor: Thường ngày thấy ốm yếu vậy thôi chớ lúc cứu chị dũng mãnh phết ấy)

      Thiệu Hoa lau máu bên khóe miệng, đến bên cạnh Nguyệt Tâm, cởi áo khoác của mình khoác lên cho , sau đó xoay người bỏ , nhưng ngay sau đó cảm thấy ống quần như bị ai kéo lại. hít sâu hơi, đứng bất động. Dưới ánh trăng, bóng của dài, che khuất Nguyệt Tâm ở phía sau. Dần dần, nghe thấy tiếng khóc ngày càng lớn, Thiệu Hoa xoay người, ngồi xổm trước mặt Nguyệt Tâm, lấy tay lau nước mắt chảy dài mặt , ngồi im đó nhìn lời nào.


      Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn , nhìn ánh mắt của , nước mắt chảy lại càng nhiều hơn, phải nước mắt vì phải chịu ấm ức, mà là khóc vì : “ lại muốn sống nữa rồi” ( Lời editor: oa….chị lo cho kìa, cảm động ghê )

      “Ha ha” Nghe lời của , Thiệu Hoa híp mắt cười.

      Chỉ lát sau, cảnh sát đến. Kỳ thực, nhiệm vụ của cảnh sát đôi khi chỉ là “thanh lí trường” mà thôi.

      Cảnh sát đối với trộm cướp giống như là thuốc kích thích vậy. Vừa được cảnh sat áp giải lên xe, ba tên kia liền tỉnh lại. Cảnh sát đưa tên bị thương nặng đến bệnh viện, sau đó đem hai kẻ còn lại cùng nhóm người Thiệu Hoa đến đồn lấy khẩu cung. Sau khi lấy khẩu cung nhóm người Thiệu Hoa xong, họ liên hệ lại với họ, mong bọn họ phối hợp để điều tra.

      ”Nhà em ở đâu? Để đưa em về” Thiệu Hoa hỏi Nguyệt Tâm.

      ”Đường Giang Tô, ngõ 568, số 17”

      Xe dừng trước số nhà 17, Thiệu Hoa xuống xe, mở cửa xe cho Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm xuống xe, đứng ở bên cạnh Thiệu Hoa, :“Cám ơn”

      “ Em vào nhà nhanh

      tại có thể sống rất nhiều năm nữa sao?” Giọng của Nguyệt Tâm hạ xuống rất , giống như hỏi , nhưng cũng giống như tự câu trần thuật với mình vậy.


      Nguyệt Tâm muốn cởi áo khoác người ra, chợt cảm thấy tay Thiệu Hoa khẽ đẩy trở vào trong xe. Thiệu Hoa đẩy vào trong rồi ngồi vào bên cạnh, đóng cửa xe, với Tiểu Trần: “Về nhà.”

      Thiệu Hoa ở tại khu nhà Quốc Hòa cách Long Mỹ xa, Tiểu Trần ở cùng với . Thứ nhất Tiểu Trần là người tỉnh khác, có nhà ở thành phố H, cậu ta có thể tiết kiệm tiền thuê nhà. Thứ hai, con ma ốm này cũng biết sức khỏe mình có gì bảo đảm, coi như được Tiểu Trần trông nom 24/24… Xe đỗ dưới tầng, Thiệu Hoa xuống xe, kéo Nguyệt Tâm ra ngoài, với Tiểu Trần: “Tối nay cậu thuê khách sạn , ngày mai chờ điện thoại của tôi.” ý là có điện thoại của tôi cậu đừng có về!
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Từ dưới xe đến trong phòng, Thiệu Hoa luôn kéo Nguyệt Tâm . Vẫn là giống như trước, dùng tay phải nắm tay trái , luôn ở phía trước. Thiệu Hoa dùng tay trái mở cửa.

      "Tay hẳn khỏe?"

      _Diễn đàn Lê Quý Đôn_

      "Sau khi làm phẫu thuật khôi phục lại hơn lúc trước rất nhiều." Nguyệt Tâm cầm lấy tay trái , cẩn thận nhìn, quả nhìn ra cái gì khác thường .

      "Nếu lần đầu tiên có đến trễ trị liệu tốt rồi." xong, Nguyệt Tâm hôn cái vào ngón giữa. nở nụ cười, ma ốm phải là càng sống càng tốt sao? Thiệu Hoa cười cười, ý bảo nhường ngồi vào sofa.

      lấy ly nước ấm đưa cho Nguyệt Tâm, "Lại bị đối phương đe dọa ?"
      Nguyệt Tâm gật đầu.

      Vừa ở xe , bọn họ với " Bọn họ ra lệnh cho phải xác định ràng tiếp nhận case, bằng phải gặp nguy hiểm." .

      Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm lại, tay đem đầu đặt vào lòng ngực, tay ôm lấy eo . "Em muốn kiên trì liền kiên trì, nếu em xảy ra chuyện gì, liền thay em nhặt xác, sau đó chém bọn họ."

      Nguyệt Tâm liền tiếng bật cười, " cư nhiên bỏ mặc em chết như vậy ."

      “ Em chết , có ở đây."

      "Buổi sáng lúc nằm ngay đơ bọn họ tới tìm em, làm sao giúp ?"

      Thiệu Hoa trừng mắt nhìn Nguyệt Tâm liếc mắt cái, đứng dậy đến phòng tắm, pha nước ấm."Em tắm rửa trước cái ."

      vào nhà cầm 1 bộ đồ sạch rồi treo giá quần áo.

      Nguyệt Tâm bước vào bồn tắm lớn, thoải mái. Vừa rồi nếu ở đây phải làm sao bây giờ? Nếu bị đánh chết làm sao bây giờ? Nếu bản thân lại bị bắt phải làm sao bây giờ... Nguyệt Tâm nghĩ suy nghĩ, tại, phải là lại bị nắm tay sao? thích được nắm tay, ở phía sau , nhìn bóng dáng cao gầy của .
      Thiệu Hoa đến gian phòng khác tắm nước nóng, rất nhanh liền ra , ngồi ở sofa xem tivi.

      "Thiệu Hoa."

      nghe được Nguyệt Tâm kêu tiếng, đến phòng tắm bên cạnh, hỏi: "Chuyện gì?"

      "À….em muốn cái quần lót sạch"

      " có."

      Nguyệt Tâm mặt đỏ, đương nhiên có quần lót nữ rồi.
      " giúp em lại cửa hàng tiện lợi mua ."

      Mới là làm, liền nhìn đến Thiệu Hoa mở cửa vào . , chính là thân thể quần áo, vẫn là lần đầu tiên bị như vậy, bị người đàn ông nhìn . Tay biết là ôm ngực , ôm thân, hay là ôm mặt... đợi phản ứng lại , Thiệu Hoa liền ôm lấy , trực tiếp ôm đến giường. Bốn năm trước, tại cái phòng chật hẹp, bọn họ cái giường ngủ cùng nhau . Nguyệt Tâm cảm thấy khi đó là bản thân quyến rũ , kinh ngạc khi bản thân làm được việc đó với mối tình đầu.

      Khi đó cảnh tối lửa tắt đèn , nghe được Thiệu Hoa câu "Thực xin lỗi", khóc.

      Vừa rồi rất đau, khóc; nếu dùng bản thân phụ trách, chắc khóc .

      Nhưng lại "Thực xin lỗi", biết bản thân tâm thích sao?

      "Làm người phụ nữ của nhé ?" Thiệu Hoa hỏi giống như hỏi .

      Nguyệt Tâm trả lời,nhìn đèn đầu giường lại nhìn xuống bộ quần áo. Tay , còn cảm nhận được vết thương ở lưng . để Thiệu Hoa ở dưới thân, kéo đầu của xuống , bắt đầu hôn, dùng sức hôn, muốn đem bốn năm nhung nhớ để lên môi . Môi bao trùm mỗi tấc da thịt, tay để dọc theo đường cong người . tiến vào , Nguyệt Tâm hẳn còn giống bốn năm trước như vậy - đau . biết mà giữ thân như ngọc sao?

      Mối tình đầu, chỉ có lần, chia tay xong , tiếp tục đứng lên là tốt rồi.
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Diệu Huyền - Ngạo Di

      Chương 12:


      Mọi người ơi, chương này phải là kế tiếp của chương 11, nó thuật lại lần đầu tiên Thiệu Hoa gặp chị Nguyệt Tâm ý.

      Thiệu Hoa tìm đến văn phòng luật “Kim Mậu”, nhưng ai dám tiếp nhận case của cả. muốn rời khỏi đó, sau lưng bỗng vang lên tiếng : “ nâng mức thù lao lên 20%, đến lúc đó tôi nhận case này”. Thiệu Hoa quay đầu, thấy có vóc dáng rất giống với nhưng nữ sinh cấp ba, cười: “ Được”

      Nguyệt Tâm vừa đến Kim Mậu, nghe có người muốn tìm luật sư nhưng đa số mọi người đều rằng khả năng thắng của case này chỉ vô cùng mỏng manh nên ai chịu nhận. Kinh nghiệm của cũng chỉ như tờ giấy trắng, nhận case này cũng là cơ hội rèn luyện tốt. Thua cũng hề gì, còn thắng có thể nhanh chóng nổi tiếng trong giới luật sư. Đối với người mới đây phải là case rất tuyệt hay sao?

      Thiệu, xin chào, tôi là Chu Nguyệt Tâm”

      Chu, xin chào”

      “Trước tiên hãy kể cho tôi nghe chút về case tôi sắp nhận

      “…” Lời kể của Thiệu Hoa đứt quãng bởi những tiếng ho ngừng. Nguyệt Tâm nhìn kĩ : Ban nãy khi còn đứng thấy rất cao, nhưng lại rất gầy , chẳng khác nào bộ xương di động, gương mặt hốc hác, mắt lõm sâu, ngón tay tựa như những đốt trúc, sắc mặt vừa vàng vừa trắng, vàng giống như thiếu dinh dưỡng, còn trắng giống như có bệnh,… Tóm lại, trong cảm nhận của Thiệu Hoa giống y hệt Lâm Đại Ngọc có khi còn hơn cả Lâm Đại Ngọc.

      “Cốc, cốc, cốc” có người gõ cửa. _____Diễn đàn Lê Quý Đôn_____

      Kim Mậu chỉ có hai phòng tiếp khách, dùng để tiếp nhận case. Còn sau khi nhận rồi muốn bàn công việc phải ra các quán nước vỉa hè, quán cafe hay là nhà khách chứ thể chuyện ở đây. Kim Mậu kinh doanh rất tốt nên hai phòng này luôn tấp nập người ra vào.

      Nguyệt Tâm xem đồng hồ, : “Hôm nay đến đây là được rồi, họ cần dùng phòng khách. Đây là danh thiếp của tôi.”

      Thiệu Hoa nhận danh thiếp, đứng dậy định ra về. Nguyệt Tâm lập tức : “ Thiệu có thể cho tôi số di động để tiện liên hệ được ?”

      “Tôi có di động.”

      Nguyệt Tâm thấy rất khó tin, bây giờ đến học sinh tiểu học còn dùng di động, người đàn ông từng ấy tuổi sao có thể có? Thiệu Hoa dường như thấy được nghi ngờ của , xé tờ giấy ghi chú bàn, viết dãy số phía : “ có thể gọi đến số máy bàn này để tìm tôi, nếu như tôi có ở đó, có thể nhắn lại. Khụ khụ, khụ khụ, nhưng xin đừng gọi sau chín giờ tối.”

      Nguyệt Tâm “Ồ” tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nhận : “Đúng rồi, vậy bây giờ chúng ta hãy hẹn thời gian để lần sau bàn bạc .”

      “Chủ nhật tôi rảnh, ngày thường sau 6 giờ tối cũng được, khụ khụ, hãy gặp ở đây .”

      “Ồ, vậy để tôi sắp xếp thời gian rồi báo cho . Ở đây sợ tiện, chúng ta hãy tìm nơi khác để tiện hơn.”

      “Được, vậy quyết định rồi cho tôi biết.”

      Nguyệt Tâm ngờ khách hàng đầu tiên của mình lại dễ tính như vậy, muốn đòi nâng phần trăm cũng đồng ý, thời gian cùng địa điểm cùng tùy quyết định.

      “Alo, xin chào, xin cho hỏi Thiệu Hoa có ở đó ?” Hôm sau trước khi tan làm, Nguyệt Tâm gọi theo số máy bàn mà Thiệu Hoa cho.

      “Có có, chờ nhé.” Người tiếp điện thoại hình như là người lớn tuổi, mà điều khiến Nguyệt Tâm giật mình nhất chính là hình như người đó gọi “Đại thiếu gia, điện thoại của cậu.” Thiệu Hoa đáp tiếng rồi tiếp điện thoại. Người đàn ông tiều tụy bệnh tật, mặt viết chữ “Nghèo” to tướng này lại là “Đại thiếu gia” Chẳng lẽ bây giờ người có tiền có thể sống khiêm tốn đến mức này?

      “Alo, xin chào.”

      “Tôi là Chu Nguyệt Tâm, chủ này này chúng ta gặp lúc 2 giờ ở “Quán trà Lục Phương ” nằm ở đường Vũ Tiến và đường Tứ Xuyên , nơi đó gần Kim Mậu, ra cửa rẽ trái là đến.”

      “Được.”

      Chu Nguyệt Tâm đặt máy xuống nghĩ ngợi lúc, đột nhiên mới nhớ ra, người đàn ông tên Thiệu Hoa này tìm vì vụ kiện tranh tài sản, mà tài sản này là của nhà họ Thiệu _ trùm truyền thông của thành phố H. ta mình là con trai lớn của Thiệu gia, vậy cũng có thể gọi là “Đại thiếu gia”…

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13 :

      " Thiệu , thực thực xin lỗi! nghĩ tới tìm chỗ đỗ xe lại khó như vậy ." Nguyệt Tâm tìm xong chỗ đỗ xe liền vọt vào phòng trà , bất quá được vài bước trời đổ mưa. hối hận , trời mưa xe bus vẫn là nhanh hơn , vì như vậy mà trễ hẹn hơn nửa tiếng,vừa mất mặt lại vừa lãng phí tiền .Tại lề mề chậm chạp nên mới mất mặt như vậy. Nhìn đồng hồ thời gian trôi qua nhanh, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt . là quá thất lễ với khách hàng .

      Thiệu Hoa cười cười, đưa cho mấy tờ khăn giấy để lau nước mưa bám mặt .

      Đại khái chuyện khoảng ba giờ, sai biệt lắm đàm phán xong , Thiệu Hoa kêu người phục vụ thanh toán. trả toàn bộ tiền, Nguyệt Tâm lấy ra nửa đưa cho , đến: "Tôi và cùng trả."

      " cần."

      "Tôi phải người có tiền , chia nửa "

      "Lần này để tôi thanh toán, khụ khụ" Thiệu Hoa thấy khó chịu nhất là khi có người khác tranh trả tiền cơm với , trừ khi trước đó người đó là muốn mời cơm.

      "Được , lần sau để tôi thanh toán !" Nguyệt Tâm thấy khó chịu nhất chính là ăn cơm mà lại bị khách hàng mời .

      "Ha ha. Hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại" Nguyệt Tâm tới cửa, đẩy cửa ra chuẩn bị bung dù, giống như nghe được Thiệu Hoa ở phía sau kêu , quay đầu nhìn chút, quả nhiên là ngồi ở chỗ kia kêu . lại, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

      Thiệu Hoa ánh mắt lóe ra chút ngượng ngùng "Phiền đỡ tôi đứng dậy , được ? "

      Nguyệt Tâm xém rớt cằm : Tên này quả đúng là thiếu gia ! nâng cánh tay Thiệu Hoa đứng lên , lại trận oán thầm: Tên này quả thực nặng !

      Thiệu Hoa nhờ lực của , tay chống cái bàn đứng lên, lưng hơi cong, giống như thể đứng dậy thẳng được. đứng trong chốc lát, giống như có chuyện ngượng ngùng . Nguyệt Tâm nhìn , hỏi: "Còn có chuyện gì sao?" thấy tay đặt người , nghĩ rằng: đại thiếu gia này đúng biết xấu hổ đem thể trọng đều áp lên người !

      "Cám ơn , hôm nay thắt lưng tôi hơi đau, khụ khụ, hôm nay muốn phiền đến đưa tôi về nhà ."

      Nguyệt Tâm cảm thấy mặt mình co rút : đại thiếu gia, thể nào? Hai ngày trước gặp thấy vẫn còn khỏe , vừa rồi ngồi cũng thấy khỏe, thế nào lập tức đột nhiên thắt lưng tốt ? Còn muốn giúp đỡ đưa trở về? Mẹ , chẳng lẽ là muốn chiếm tiện nghi của ? Nguyệt Tâm nghĩ, liền nhìn xem Thiệu Hoa, bỗng nhiên chú ý tới trán mồ hôi, lại nghĩ : mùa đông , tuy rằng trà phường mở máy sưởi, nhưng là đến mức nóng chảy mồ hôi ? Khả năng thắt lưng tốt... Quên , coi như giúp người làm việc tốt . Nguyệt Tâm giúp đỡ đưa Thiệu Hoa ra ngoài, muốn vẫy tay gọi chiếc taxi, bị Thiệu Hoa ngăn lại . Nguyệt Tâm trận tức giận, tay cầm ô, tay giúp đỡ , lại kể công, mưa lớn như vậy thể mở ô ra xem chừng bị ướt hết người cũng có thể lắm, huống chi vẫn là hai người xài chung cái ô! trừng mắt, giận giữ : " đây là có ý gì? !"

      " Khụ khụ, xe taxi chỗ ngồi rất thấp, nếu tôi ngồi xuống chỉ sợ thể đứng vững mà đỡ tôi được ." Thiệu Hoa ngượng ngùng.

      Nguyệt Tâm cơ hồ muốn giơ chân, "Ý của là tôi cùng về nhà ? !"

      "Đợi xe bus cũng có thể."

      Nguyệt Tâm quyết định, hôm nay có lẽ thể nhặt cằm mình lên đươc . Bọn họ mới vài bước, nửa người liền ướt . Nguyệt Tâm cau mày, mặt oán khí đến Thiệu Hoa. biết, Thiệu Hoa thắt lưng là đau muốn chết. nghĩ tới hôm nay mưa lớn như vậy, lại ngồi lâu như vậy, Thiệu Hoa dùng sức chống đỡ cái bàn chút , cũng thể thẳng thắt lưng lên được. ngẫm lại, như vậy ngồi xuống, chỉ biết càng ngồi càng đau , chờ Nguyệt Tâm rồi, liền cái nhận thức có người của mình , còn có ai có thể giúp ? Liền kiên trì kêu Nguyệt Tâm đưa mình trở về .

      Đợi xe bus đại khái được 10 phút, bọn họ đến khu dân cư, Chu Nguyệt Tâm nhìn thấy loạt nhà ở, còn có cái nhà giống trong phim điện ảnh . đỡ Thiệu Hoa vào ngôi nhà , đến cửa của thang lầu, Thiệu Hoa với : "Hôm nay cám ơn , mau trở về , quần áo đều ướt , đừng để cảm lạnh."

      " đưa đến nơi này, tôi đưa vào cửa."

      "Ha ha, " Thiệu Hoa chỉ chỉ thang lầu: " Thang lầu rất hẹp, chỉ có thể được người lên"

      Chu nguyệt nhìn nhìn, là như vậy. số ngôi nhà cũng có cầu thang như thế này, chẳng những xoay xoắn ốc, hơn nữa chất liệu cầu thang tưởng chừng lên như muốn sụp xuống. Chu Nguyệt Tâm nghĩ ngày trước cũng ở nhà có cái thể loại này . nhìn nhìn Thiệu Hoa, " có thể lên chứ?"

      Thiệu Hoa buông tay , bản thân đưa tay lên tay vịn của cầu thang "Này có tay vịn, thành vấn đề. mau trở về ."

      "Được." Nguyệt Tâm lòng có điểm lo lắng, nhìn tới, đến lầu hai góc chỗ gác xép, lấy ra chìa khóa mở cửa. về nhà , Nguyệt Tâm nhìn có việc gì, xoay người muốn , bỗng nhiên nghe được tiếng chìa khóa rớt xuống đất, quay đầu nhìn chút : chậc, xem bộ dáng thống khổ, tay cầm lấy tay nắm cửa, ngồi xổm xuống , tay nhặt chìa khóa. Chu Nguyệt Tâm cảm thấy nhặt chìa khóa tay trái, giống như quá linh hoạt, liền chạy lên, giúp nhặt chìa khóa lên , lại đem kéo đứng lên.

      "Khụ khụ, cám ơn."

      Thiệu Hoa mở cửa, Chu Nguyệt Tâm đỡ vào, đỡ ngồi lên ghế. "Đèn ở đâu?" Mùa đông, thời điểm ban ngày cũng tối, huống chi đó là gác xép, lấy ánh sáng tốt.

      "Gần cửa."

      Nguyệt Tâm mở đèn, mới đem phòng này thấy ràng: phòng , đại khái chỉ có 7, 8 thước vuông; đồ dùng rất đơn giản, cái giường, cái bàn , hai cái ghế, cái ghế còn đặt ở phía dưới cái bàn, như vậy trong nhà chỉ có người. Chu Nguyệt Tâm hiếu kì: cái người hầu hạ Thiệu Hoa đâu?

      "Cám ơn , mau trở về nhà ." Thiệu Hoa ngồi ở ghế , tay phải chống thắt lưng, tay trái chống cái bàn, xác thực là cánh tay ổn. Tay trái có chút vấn đề, lần trước Nguyệt Tâm chú ý, tại thấy dùng cánh tay ấn cái bàn, tay trái mở ra có chút kỳ quái, mấy ngón tay đều mất tự nhiên gấp khúc .

      "Tạm biệt , hẹn gặp lại."

      đường về nhà, Nguyệt Tâm luôn luôn suy nghĩ : đường đường là đại thiếu gia, thế nào lại có loại tình trạng này ? Khó trách muốn tìm người lên tòa án tranh gia sản. Lần trước khi thấy , cũng là khí sắc kém chút, người hơi gầy, hôm nay thế nào lại lập tức bệnh thành như vậy? Nhìn nhìn lại tay trái , hôm nay có phải cũng thể thay quần áo cho bản thân... nghĩ tới, xe taxi đến dưới nhà. Nguyệt Tâm thanh toán tiền, lập tức lên nhà, hòa mình vào nước ấm . Lau khô tóc, nấu gói mì ăn liền. Hôm nay đều chưa kịp mua đồ ăn, cũng may trong nhà có dự trữ. cầm bát mì , vừa ăn vừa xem tivi, ngoài cửa sổ gió cứ thổi mạnh vào, thanh rất lớn. Bỗng nhiên, nghĩ đến, cái tên đại thiếu gia tại biết thế nào? Quần áo có thay được ? biết có ăn cơm chiều chưa?

      Bản thân nhìn đến Thiệu Hoa vừa rồi như vậy, bao nhiêu lo lắng . Nguyệt Tâm nhìn nhìn ngoài cửa sổ , gió lớn. Suy nghĩ , hôm nay hết lòng vì , đưa đưa đến trong nhà ngồi vào ghế ; mưa lớn như vậy, thắt lưng khỏe, người khỏe, ăn được chút cơm chiều,... biết có sao . nghĩ , nghĩ , Nguyệt Tâm tiếp tục ăn mỳ, xem tivi . Đem mì ăn xong cả rồi, cảm thấy mĩ mãn đem canh uống. Người người đều ăn mì ăn liền tốt, nhưng chính là có rất nhiều người thích ăn, chẳng hạn như Chu Nguyệt Tâm. luôn tìm cho bản thân lý do để ăn mì ăn liền, hôm nay, lý do là đầy đủ nha.

      Nguyệt Tâm ấn điều khiển từ xa, nhấn nút chuyển từng kênh , nhìn đến tiết mục giải trí, liền dừng lại nhìn. lát sau, người MC giới thiệu đến: "Kế tiếp cho mời giám khảo , ai khác chính là chủ tịch Thiệu Hằng..." Thiệu Hằng! phải người kia là em của Thiệu Hoa sao? Chu Nguyệt Tâm nhìn tivi Thiệu Hằng chậm rãi mà , ăn mặc ngăn nắp, mười phần đều nhìn ra dáng dấp của người đàn ông phong lưu phóng khoáng . nhíu nhíu đầu mày, khỏi cảm thán "Cùng là em nhưng lại rất khác nhau " . Kế tiếp, tiết mục biểu diễn cái gì, Nguyệt Tâm tựa hồ đều có xem , bộ dáng Thiệu Hoa bệnh yếu ớt càng ngừng xuất trong đầu . quyết định, "Thăm đáp lễ" Thiệu Hoa chút .
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit : Diệu Huyền - Ngạo Di

      Chương 14:

      Nguyệt Tâm vừa rồi cũng nhớ đường, đành đến trạm xe bus bên cạnh trà phường ,lên xe bus. Xuống xe, loanh quanh lúc, cuối cùng cũng tìm được. gõ cửa, đứa bé ra mở nhưng chỉ hé ra khe cửa , hỏi: “Chị tìm ai?”

      “Chị tìm Thiệu Hoa.”

      Đứa bé đảo mắt vòng, giống như nghĩ ra muốn tìm ai rồi nên mở cửa cho vào. Nhà có kiến trúc Thạch Khố phần lớn đều có kết cấu như vậy: sau khi vào cổng chính là phòng bếp, có rất nhiều bếp ga, còn có mấy thau dùng để đựng nước, bên trong là cầu thang và vài phòng ở của tầng trệt. Các nhà ở tầng trệt thường phải phiền toái hơn chút vì họ phải mở cửa cho khách của tầng .

      Nguyệt Tâm lên gác xép, gõ gõ cửa nhưng thấy trả lời. lại dùng sức gõ tiếp, “ Thiệu, tôi là Chu Nguyệt Tâm.” Vẫn thấy động tĩnh gì. cúi đầu thấy ánh đèn lọt qua khe cửa, chợt ngẩn ra: Chẳng lẽ ta đói chết trong đó rồi? Nguyệt Tâm bèn thử xoay tay nắm cửa, ngờ rằng vừa vặn nắm của cửa mở ra. ra khóa.
      Thiệu Hoa nằm giường, quay đầu lại thấy Nguyệt Tâm. Nguyệt Tâm vừa mở cửa thấy nằm im lặng giường, vô cùng hoảng sợ. may, đầu ta còn cử động. lên trước, thấy mặt đỏ bừng khác thường, đưa tay sờ lên trán , nóng quá, có lẽ phát sốt. “ Thiệu”, gọi tiếng xem còn ý thức .

      “Ừ. , sao lại đến đây?” Thiệu Hoa có khí lực lên tiếng hỏi.

      “Đầu nóng quá, để tôi đưa viện.”

      cần đâu, khụ khụ, cảm ơn .” Thiệu Hoa cố gắng mỉm cười.

      Nhìn cái dáng vẻ này của ta, nếu ai quan tâm, chắc chắn chết ở đây mà ai hay biết. là người cuối cùng gặp , chẳng lẽ lại trở thành “hung thủ giết người”

      Nguyệt Tâm vừa xốc chăn lên muốn kéo vai để kéo đứng dậy, liền thấy thân thể cởi trần, may quá, chăn mới xốc lên có chút thôi. lại đắp lại cho , mặt đỏ lên. Lúc này mới để ý thấy quần áo của rơi đất. Đại thiếu gia này lười quá . Đầu óc suy luận của luật sư lại bắt đầu hoạt động, thầm đoán: quá mệt nên vừa cởi quần áo ướt xong là chui vào chăn nằm ngay, nên đèn chưa kịp tắt, cửa cũng chưa kịp khóa. Đúng, chính là như vậy. Nguyệt Tâm cho là mình suy luận hoàn toàn chính xác.

      “Này, bệnh viện chết đấy!”

      “Haha, nghiêm trọng như vậy đâu.” Vừa rồi Nguyệt Tâm đắp kín, Thiệu Hoa cảm thấy lạnh, khẽ quấn chặt hơn.

      Nguyệt Tâm thấy có vẻ rất lạnh, nhìn xung quanh, thấy có điều hòa, nhưng chiếc tủ thấp có chiếc máy sưởi hiệu “Mặt trời ”, bèn hỏi: “Tôi đem cái máy sưởi đó đến đây bật lên cho nhé?”

      “Được.” Ai, mệt đến mức có thời gian bật “Mặt trời nằm vào trong chăn rồi.

      ăn chưa?”Nguyệt Tâm hỏi ra miệng rồi mới cảm thấy thừa thãi. Nếu như suy luận đúng Đại thiếu gia này làm gì có thời gian ăn cơm.
      “Tôi chưa. Khụ khụ.”

      đợi lát, tôi mua.”

      cần đâu, tôi có khẩu vị.”

      có khẩu vị càng phải ăn!” Nguyệt Tâm đợi thêm gì bèn ra cửa.


      Thiệu Hoa vừa muốn kéo tay nhưng tay trái của nắm vào được, vừa đụng đến vạt áo của xoay người ra khỏi phạm vi tay rồi. Thiệu Hoa hơi hối hận, biết như vậy ban nãy đến chỗ dì Tình tốt hơn. Mặc dù muốn dì Tình thấy dáng vẻ đau ốm của , nhưng còn hơn để người phụ nữ mới gặp hai lần phải chăm sóc mình.

      Thiệu Hoa nhắm mắt lại, nghĩ nhiều đến những điều đó nữa. Nếu như có ai chăm sóc, biết đâu lại giống như Chu Nguyệt Tâm vừa , ngủ rồi tỉnh lại nữa. thể tỉnh lại, còn có rất nhiều việc phải làm. Đột nhiên rất cảm kích Chu Nguyệt Tâm.

      Thiệu ?” Nguyệt Tâm vào, khẽ gọi.

      Thiệu Hoa mở mắt nhìn : “Vâng.”

      “Tôi mua cháo ăn liền, cần hâm nóng, ưm, có gì để làm nóng ?” Nguyệt Tâm nghĩ đến đầu tiên là lò vi sóng, nhưng lại nhớ ra chỉ có bấy nhiêu đồ đạc, mua đồ ăn liền cũng thể “ăn liền” được.

      xuống tầng, thấy chiếc bếp ga thứ tư, bên cạnh đặt vại nước, bên có nồi và ấm nước..”

      Nguyệt Tâm rút thìa từ ống đựng hai chiếc đũa, cầm cháo xuống. dùng đũa vắt ngang qua nồi nước thay cho xửng hấp, đặt tô cháo ăn liền phía , đợi nóng mang lên.

      “Quần áo sạch của ở đâu?”

      “Trong tủ.”

      Nguyệt Tâm lấy ra chiếc áo dày đặt lên giường. “ dậy mặc vào rồi ăn cháo .” vốn cảm thấy đàn ông cởi trần nửa người là chuyện rất bình thường nên nghĩ đến phải quay mặt khi mặc áo, vừa rồi mặt đỏ lên chỉ là sợ nếu phía dưới cũng mặc gì mà thôi.
      Chu , làm phiền … xoay người lại.”

      Cái gì?!!! người đàn ông lại cho mình là “cành vàng lá ngọc”? Con mẹ nó, đúng là Đại thiếu gia có khác mà! Nguyệt Tâm cau mày, quay lưng lại.
      Ở trong tù, bị châm tàn thuốc nóng, bị quất bằng thắt lưng là chuyện như cơm bữa, có ai “ núi xuống” mà người có những vết sẹo ngang dọc? Thiệu Hoa biết người mình có dấu vết “từng ở núi”, muốn khiến cho Nguyệt Tâm sợ hãi. Thắt lưng rất đau, tay cũng rất đau, ngồi dậy thống khổ như chết, đầu vẫn còn váng vất, Nên ra Thiệu Hoa thà ăn cơm, mà miệng nhạt thếch ăn cũng thấy ngon . Nhưng người ta đội mưa mua cho , lại còn hâm nóng, làm sao có thể phụ ý tốt của người ta được?

      Nguyệt Tâm quay lại, thấy Thiệu Hoa mặc chỉnh tề, lại oán thầm trong lòng lần nữa. đưa cháo cho Thiệu Hoa: “ ăn kẻo nguội.”

      Thiệu Hoa nhận tô cháo, hơi do dự, đặt lên chăn, bắt đầu xúc từng thìa ăn, tay trái của thả rơi bên. Nguyệt Tâm nhìn, chợt thấy mũi cay cay. lấy lí do ra ngoài: “Tôi đun nước, xuống xem thế nào.”

      “Được.”

      lát sau, Nguyệt Tâm xách theo ấm nước nóng lên, đổ vào cốc, lắc lắc thổi thổi lát mới đưa cho Thiệu Hoa, lại lấy từ trong túi ra vỉ thuốc. “Ban nãy tôi tiện mua thuốc hạ sốt cho .”

      Vừa , nghĩ chút lại lấy lại cốc nước tay để xuống, lấy viên thuốc ra đặt lên lòng bàn tay phải của , “ nuốt vào .”

      Thấy Thiệu Hoa bỏ viên thuốc vào miệng rồi, lại đưa cốc nước cho . Thiệu Hoa uống hớp rồi đưa cái cốc lại cho . Nguyệt Tâm đẩy trở về, : “ phải uống nhiều nước vào. Uống nốt cốc này rồi tôi rót thêm 1 cốc nữa!”

      uống nữa.” Thiệu Hoa vẫn đưa cốc cho .
      Mẹ kiếp, dường như thấy cười rất dịu dàng, Nguyệt Tâm lại lần nữa quên phản bác!

      Chu, cảm ơn . nhanh về .”

      Nguyệt Tâm cảm thấy yên tâm, hơn nữa cũng đến đây rồi, muốn mạo hiểm đội mưa trở về, hạ quyết tâm : “Tối nay tôi ở lại trông !”

      “Khụ khụ, cần cần.”

      “Có phải sợ tôi ăn trộm đồ của ?”

      đâu đâu.” Thiệu Hoa thấy buồn cười, nghèo rớt mồng tơi như thế này còn sợ người ta trộm cái gì. Tất nhiên Nguyệt Tâm cũng biết điều đó, chỉ đùa thôi.

      “Tôi muốn trở thành người cuối cùng gặp ! mà chết, tôi trở thành nghi phạm giết người bị nghi ngờ đầu tiên!”

      “Chỉ có hai chúng ta ở đây, sợ tôi “giở trò đồi bại” với sao? Khụ khụ.”

      Nguyệt Tâm nhịn được cười thành tiếng, bây giờ mười Thiệu Hoa cũng phải là đối thủ của . Thiệu Hoa cũng cười. Lúc này, Nguyệt Tâm hoàn toàn thừa nhận Thiệu Hoa chính là Lâm Đại Ngọc bản nam, vừa cười lại khiến cảm thấy xót xa.

      “Ngày mai còn phải làm nữa.”


      sao, tôi là mai phải gặp khách. mau ngủ .”

      định cứ ngồi thế sao?”

      “Sao cứ tỉnh như sáo thế?”


      “…”
      Chỉ lát sau, Thiệu Hoa ngủ thiếp . Nguyệt Tâm đặt “mặt trời ” lên ghế để gần hơn. Chưa đầy chín giờ, nhìn quanh nhà , đúng là “chỉ có bốn bức tường”, đến tivi cũng có. thở dài, buổi tối vô vị thế này là khó chịu đựng. ngồi xuống, chợt thấy quần áo vứt đất, chợt nhớ đến ban nãy nhìn trong tủ cũng chẳng có bao nhiêu quần áo, lại còn toàn là quần áo mùa hè. Đại thiếu gia này nghèo quá mất. Hai hôm nay trời mưa, lo đủ quần áo mặc, dù sao giờ trời vẫn còn sớm, tìm chiếc túi ny lông xếp quần áo vào rồi mang ra ngoài tìm tiệm giặt. may, ông Trời cũng làm khó, trời tạnh mưa. Nguyệt Tâm ra khỏi khu nhà kiểu Thạch Khố, tìm được hiệu giặt cách đó xa. Giao quần áo cho họ, nhanh chóng trở về, bên ngoài rất lạnh.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :