1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiệu Hoa - Tây Điểm (Chương 17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5:

      Edit: Diệu Huyền_ Ngạo Di


      Làm cùng tòa nhà mà mấy vòng quay của Trái Đất mới gặp nhau xác suất cũng lớn lắm. Nếu hôm qua xuống mua trà bánh, hoặc sớm phút gặp nhau trong thang máy. là giám đốc, mà giám đốc ít khi đến văn phòng mới đúng chứ…

      Nguyệt Tâm nghĩ rằng ắt hẳn đây là lý do mà nhiều người từ chối chức vụ này. , “Ông chủ keo kiệt” – Vương Đức rất hào phóng trong việc chi trả tiền lương. Có hậu thuẫn của Kim Mậu, có thể nhận được rất nhiều case tốt…làm việc chung với chị Lisa rất vui vẻ. Có rất nhiều lí do để ở lại Kim Mậu.

      Được rồi! Quyết định từ chức! Dù “dậm chân tại chỗ” ở Kim Mậu ba năm hay năm năm chăng nữa, rồi ngày mình đứng vững ở công ty luật này! Ba tháng, bốn năm gì đó chăng nữa mình với ta cũng có gì! Vì sao mình phải lo lắng? Bộ dạng mình giống với trước đây, tên “ma ốm” kia nhận ra! Huống hồ bây giờ người ta là tổng giám đốc của Hoa Duyệt, ai lại rảnh rỗi tìm “người cũ”…
      Bỗng chốc, Nguyệt Tâm gán cho Thiệu Hoa biệt danh hay ho gì: “Ma ốm”…khụ khụ, rất phù hợp với thực tế! Nếu có thể, Nguyệt Tâm hy vọng gọi là “ấm sắc thuốc”, như vậy khiến yên tâm hơn. Lúc Nguyệt Tâm gặp được Thiệu Hoa, ngay cả tiền mua thuốc cũng có, chỉ có thể dưa vào cái thân thể bệnh tật mà cầm cự qua ngày. Nguyệt Tâm đề nghị dẫn khám bệnh mua thuốc, : “Chết cũng lấy tiền của phụ nữ”….

      Như dự đoán, Nguyệt Tâm “chạm trán” Thiệu Hoa ở tòa nhà Long Mỹ này lần nào nữa. Thế giới của lại bắt đầu như chưa từng có việc “gặp gỡ” ấy. Thừa lúc Kim Mậu vào thời điểm “ăn nên làm ra”, phải kiếm nhiều tiền hơn mới được!

      “Mình tưởng lúc chúng ta tăng ca xong mưa ngừng chứ!” Janet buồn rầu .

      Gần mười hai giờ đêm, rất khó gọi taxi, mới vừa gọi cho vài hãng taxi, đường dây bận cả. Vì là ngày mưa nên mới như thế. Cứ mỗi lúc gọi taxi trong mưa như thế này, Nguyệt Tâm đều nghĩ đến chuyện mua chiếc xe riêng.

      “Cũng chưa chắc! Mình nghĩ mưa mùa hạ luôn rất lớn nhưng nhanh chóng tạnh ngay thôi. hiểu sao hôm nay bắt đầu mưa từ sáng đến bây giờ tạnh. chừng có nơi gặp lũ lụt mất!” Nguyệt Tâm .

      “Hazz… mới nhớ! Buổi chiều báo có đưa tin Châu Giang bị ngập rất nghiêm trọng…Hazz, xuống rồi sau, vừa gọi điện vừa nhìn xem có taxi hay ”.

      “Ừ!”

      Hai người đến chỗ thang máy. Cửa tháng máy vừa mở, Nguyệt Tâm ngẩn người: nhìn thấy Thiệu Hoa bên trong, tay phải chống gậy.

      “Nè nè! Thang máy đến rồi, cậu nghĩ gì vậy? Có người chờ chúng ta đó!” Janet thúc vào người Nguyệt Tâm.

      Thiệu Hoa nhìn Janet rồi mỉm rười, thay hai người ấn nút chờ thang máy. Nguyệt Tâm biết phải làm sao bị Janet kéo vào tháng máy. Thiệu Hoa buông tay ra, cửa tháng máy đóng lại. Nguyệt Tâm phát vừa rồi Thiệu Hoa dùng ngón trỏ để nhấn nút. Tay khỏe hơn rồi sao? Khi đó, tay trái chỉ còn ngón cái là hoạt động bình thường, bốn ngón còn lại trở nên căng cứng, hoạt động được nữa. phải! Hình như ngón út cũng còn động đậy được mà! Azz…nhớ nữa. Ma ốm từng với , đó là do lúc gãy xương chữa trị đúng cách cho nên mới bị như vậy. Nguyệt Tâm nhìn chống gậy, biết thắt lưng đau đến mức thể đứng nổi rồi! Cái cơn mưa chết bầm này! Nguyệt Tâm nhìn cây gậy chống cầm. Đó có phải là cái mà tặng ? Mặc kệ ! nhìn! thấy! Vừa thấy là lại tức mình! Cái gậy mà con ma ốm này dùng cũng là loại gậy Colombia, giống cái mình tặng y chang! Về sau đề nghị thành phố Yamaguchi phải kiểm tra sức khỏe rồi mới cho vào! Để loại ma ốm này lên núi chắc khắp núi toàn thây ma! Thiệu Hoa rất ga lăng. Thang máy tới lầu , liền nhấn nút để hai ra ngoài trước.
      Thiệu Hoa rất chậm, chỉ do thắt lưng đau mà còn bởi cổ tay của sưng, vì chống gậy nên cơn đau càng ngày càng tăng thêm. Nguyệt Tâm và Janet đứng trước cổng chính để chờ taxi. Janet liên tục gọi điện thoại. Thiệu Hoa bước vào xe, hạ kình xe rồi hỏi hai người: “Muốn nhờ xe ?” cười! đáng đánh!

      cần! Cảm ơn!”. Nguyệt Tâm nhanh chóng từ chối, giọng cũng mấy thân thiện.

      “Ha ha ha” Thiệu Hoa cười cười, kéo kính xe lên rồi bảo Tiểu Trần lái xe . Janet còn do dự chưa biết có nên chấp nhận lời đề nghị của chàng đẹp trai xa lạ ấy hay Nguyệt Tâm từ chối.

      Hơi tò mò, Janet hỏi: “Sao cậu lại như thế với ta?”.

      “Sao có thể ngồi cùng xe với tội phạm giết người được chứ!”

      “Cậu gì?” Janet ngỡ mình nghe nhầm! Giết người? Tội phạm? đẹp trai kia? Chính xác mà là hơi già chút, cũng đến nỗi phải gọi là “chú đẹp trai”, tạm gọi là đẹp trai ! Nguyệt Tâm thấy mình hơi quá khích. Có lẽ tin tức đó cũng giật gân gì mấy. Chỉ vì quen nên mới chú ý thôi. Huống hồ cũng phải là người quá nổi tiếng, làm sao người bình thường có thể nhận ra !

      “Tại sao chúng ta lại tùy tiện ngồi xe của người lạ? Bị giết cũng biết, cậu chưa xem mấy bộ phim đó sao? Phim kể về người đàn ông thường cho phụ nữ nhờ xe, sau đó cưỡng hiếp rồi giết chết các ấy…”

      “…”.

      lúc sau, taxi đến. Janet và Nguyệt Tâm cùng thuê nhà trọ có hai phòng. Thường ngày, hai người xe buýt đến chỗ làm. Janet tốt nghiệp đúng tuổi nên hơn Nguyệt Tâm hai tuổi. Cùng thuê nhà trọ nên Nguyệt Tâm rất quan tâm, chăm sóc Janet. Hôm nay nhìn sắc mặt nhợt nhạt, chắc là do thời tiết. So với trước đây tốt hơn rất nhiều. thể ngờ, mặt còn hơi có thịt, gò má cũng tròn hơn. Hồi đó, gầy vô cùng, giống như bộ xương khô liều mạng! Nguyệt Tâm cực kì hối hận, vì sao năm đó có thể cái con ma ốm ấy! Cái bộ cương khô ấy cũng gọi là “có tình có nghĩa”, chủ động từ chối tình cảm của nữa chứ!

      Đồ “ma ốm”! Đồ “cương thi”! “Bộ xương khô!”… chính là “đồ quỷ”! Phải tránh càng xa càng tốt!
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6

      Edit: Diệu Huyền_ Ngạo Di




      Trong đầu óc Nguyệt Tâm cầu trời khấn phật : Cầu mong hôm nay đừng lại gặp ở trong thang máy, nếu lại gặp mặt, về sau con cầu thang (lời tác giả: Ôi mẹ ơi, tầng 17 lận đó !!!)

      Vào thời gian làm việc buổi sáng, có rất nhiều người đứng đợi thang máy, thang máy thể lần chứa nổi số người đứng đợi đó là chuyện hết sức bình thường. Nguyệt Tâm nhìn trước ngó sau, tốt lắm, thấy ta. nhìn đồng hồ 8 giờ 45, đột nhiên nhớ ra: “ma ốm” cũng là đàn ông, mà đàn ông lúc sáng sớm “cậu ” đều “chào cờ”, chắc ta đến sớm vậy đâu. Huống chi, ta lại là tổng giám đốc, tổng giám đốc cần chi phải đến sớm. Nghĩ như vậy, tâm trạng Nguyệt Tâm thư thái hẳn lên.

      Bị bóng ma tâm lý đè nặng suốt thời gian, cả ngày hôm nay, Nguyệt Tâm dám bước chân đến gần thang máy, đến cả cơm trưa cũng nhờ Janet mua hộ.Tâm trạng căng thẳng suốt ngày, cuối cùng cũng tan ca. Nguyệt Tâm đứng chờ thang máy chung với Janet. “đing”, thang máy cuối cũng cũng đến tầng 17, cửa mở ra. Tuyệt vời, cương thi xuất , Nguyệt Tâm vô cùng vui vẻ bước vào thang máy.

      “Gặp quỷ rồi!” Nguyệt Tâm thầm kêu lên tiếng. Thế nào mà giờ tan tầm cũng có người vào thang máy cơ chứ? được, phải thừa cơ lẻn ra khỏi thang may nếu lại gặp “cương thi” nữa số khổ.
      Nguyệt Tâm chờ lúc mọi người chú ý nhanh chóng lẻn ra khỏi thang máy. Lúc Thiệu Hoa đứng chờ thang máy đột nhiên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua…

      “Chết rồi!”

      “Sao thế?”

      Nguyệt Tâm vừa tra chìa khóa để mở cửa mới nhớ rằng mình để quên tư liệu quan trọng ở văn phòng, ngày mai phải trực tiếp mang nó đến gặp khách hàng.Chết tiệt! Nếu cả ngày tâm trạng tâm trạng bồn chồn lo lắng để tránh “cương thi” đâu đến nỗi quên trước quên sau như vậy. Nguyệt Tâm nghĩ: Nếu bây giờ đến văn phòng lấy tài liệu liệu có gặp “ma ốm” kia ? ta vừa mới lên lầu cơ mà. Nhưng nếu bây giờ đến văn phòng lấy sáng sớm phải đến văn phòng lấy rồi chạy giao cho khách nữa. Phải biết rằng, giường có sức quyến rũ thế nào vào buổi sáng, ôi buổi sáng dấu, giường quý của ta!!! Nguyệt Tâm suy nghĩ lúc mới đưa ra được quyết định là chín giờ đến văn phòng lấy tài liệu. Vào giờ đó, chắc mọi người tan tầm về nhà, còn tăng ca chắc phải đến 10 giờ mới về. Khi đó, thang máy chắc cũng có người…

      Đúng là người tính bắng trời tính, Nguyệt Tâm phải thừa nhận là mình sai lầm rồi, sai trầm trọng. Phải chọ lúc 10 giờ để lấy mới là tốt nhất vì thang máy lúc đó có nhiều người, tuyệt đối có tình huống thang máy chỉ có hai người, à đúng, phải là người và “ma”…

      “Đúng là gặp quỷ mà !” Nguyệt Tâm vào thang máy, lúc quay người lại, “cương thi” cũng cùng vào thang máy. Nguyệt Tâm lập tức di chuyển ánh mắt, nhìn “ ta”. Đến tấng 17, vội vàng chạy ra khỏi thang máy. Đèn trong văn phòng đều tắt, gian bỗng nhiên trở nên ghê rợn. Nguyệt Tâm lập tức chạy mở đèn, vào phòng của mình lấy tư liệu.
      Nguyệt Tâm về nhà mở túi văn kiện ra mới phát tài liệu có ở bên trong, mới nhớ ra là đem cất vào túi văn kiện khác. Quả ngày xui xẻo! tin rằng chắc chắn lần này gặp vận xui nữa, nên quyết định đến công ty lần nữa. nhìn đồng hồ, ừm, hơn 10 giờ rồi, sợ “gặp ma” nữa.

      Lần này, lúc chờ thang máy, nhìn cửa phản quang của thang máy, phải cố gắng chú ý xem có “cương thi” đứng ở sau lưng mình . Ừm, tốt lắm “cương thi” xuất , yên tâm bước vào thang máy. Nguyệt Tâm đến văn phòng, xem cẩn thận, xác nhận đúng đó là tài liệu cần mới ra.
      cần tài liệu đứng chờ thang máy. “đing” cửa thang máy mở ra. bất ngờ lớn xuất , à , phải gọi là màn “có ma” xuất mới đúng, “cương thi” ở bên trong. Nếu lúc này chỉ có “cương thi “ ở bên trong tuyệt đối bỏ chạy, nhưng ở trong thang máy có rất nhiều người , trong số đó còn giúp ấn nút chờ thang máy. Miệng Nguyệt Tâm lẩm bẩm vô số lần câu “Chết tiệt!” . Cuối cùng, cũng bước vào thang máy…(Lời Editor:Aizz, chị à đừng trốn tránh nữa, em thấy sáng giờ chị cũng được bình thường lắm rồi)

      Mười giờ tối đúng là thời gian xe quý hơn vàng. Trước cửa tòa nhà “Long mĩ” có rất nhiều người đứng chờ xe. Nguyệt Tâm nghĩ hồi, quyết định chờ xe nữa mà ngồi xe bus về nhà.

      Ngồi xe bus, Nguyệt Tâm thở dài, lấy tay lau mồ hôi trán,…bỗng nhiên mắt bỗng sáng rực lên…”Bugatti Veyron”

      xe bus cũng có thể thấy “cương thi” ở bên cạnh…Chắc chắn hề nhìn lầm, người ngồi chiếc xe Bugatti Veyron kia chính là “cương thi” chứ ai khác. Hôm qua vừa nhìn thấy ta bước lên chiếc xe này, hơn nữa còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của ta nữa.

      Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng ấm áp, nhưng Thiệu Hoa vẫn cảm thấy thân thể rất đau, khác mấy so với những ngày mưa, tình huống này đau lúc mới có thể hết đau…
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 7

      Edit: Diệu Huyền _Ngạo Di

      “Thiệu tổng, dự án “Kinh đô điện ảnh và truyền thông” kì giao cho văn phòng luật sư Kim Mậu xử lý, họ bố trí nhân viên, phòng làm việc chuẩn bị xong”, Lưu Kiến Bân – quản lý hạng mục Gia Duyệt báo cáo.

      “Sao?” Thiệu Hoa hơi bất ngờ.

      “Kim Mậu là văn phòng luật sư rất có uy tín, giao cho họ chúng ta rất an tâm, hơn nữa Kim Mậu lại ở ngay dưới tầng 17, cũng thuận tiện cho việc lại”.

      “Ừ! Cứ giao cho họ !”.

      Nghe tên Kim Mậu, Thiệu Hoa hơi do dự, muốn tránh mặt Nguyệt Tâm. Nhưng nghĩ lại chưa chắc trùng hợp như vậy. có chuyện cùng xuất chỗ…Tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Thiệu Hoa có cách làm việc riêng của mình: Nghi người dùng, dùng người nghi. muốn can thiệp vào quyết định của Lưu Kiến Bân, cứ để ta tự mình sắp xếp.

      “Nguyệt Tâm! Hôm nay tớ vừa nhận được case tốt!” Janet hưng phấn.

      “Case gì vậy?”.

      “Hạng mục điện ảnh và truyền thông của Hoa Duyệt, tớ nắm kì . Tiền phí rất cao. Cậu cũng biết loại công việc này rất nhàn mà ~.~” Janet cười khanh khách như vớ được vàng.

      “Ha ha! Chúc mừng cậu nhé!” Nguyệt Tâm cảm thấy may mắn. May mà bị giao case này. Nhưng cũng hơi thất vọng, hơi hơi nhớ . thể phủ nhận, tuy bộ dạng gầy trơ xương nhưng ánh mắt như nhìn thẳng vào tâm can của người đối diện ấy vẫn khiến lưu luyến thôi!

      Vẫn là ánh mắt ấy! Ánh mắt của con ma ốm, của cái bộ xương khô ấy! Khiến Nguyệt Tâm nhớ mãi thôi. Khi câu: “Toàn thân đều là bệnh tật, thắt lưng, tim, phổi đều có vấn đề… thể sống lâu được!”, ánh mắt ấy vẫn rất kiên định và chắc chắn. chỉ muốn đẩy xa chứ chưa bao giờ muốn buông xuôi cho số phận của mình.

      Nguyệt Tâm thấy mấy hôm nay mình hơi xui nên mới gặp lại . Ánh mắt ấy khiến muốn rủa thầm…cứ nhìn đến nó là hốc mắt lại đỏ!

      Hôm sau, Janet phải đến tầng 23 báo cáo. Lưu quản lý hai ngày nữa chuyển đến phòng mới. Được lúc, Janet chạy đến phòng của Nguyệt Tâm, thấy Lisa ở đó nên hưng phấn khoe: “Nè nè! Mình cho cậu nghe nhé! Cậu nhớ hai hôm trước lúc trời mưa to, có người ngỏ ý muốn đưa chúng ta về ?”.

      “Ừ!”.
      ta chính là tổng giám đốc của Hoa Duyệt đó!” xong, mắt Janet cứ long lanh long lanh…
      Nguyệt Tâm bất ngờ: Ai bảo cậu quan tâm tin tức thời , vụ án “Tổng giám đốc Hoa Duyệt lái xe đâm chết người” chấn động cả năm ngoái, vậy mà cũng biết! Ngày đó, cậu do dự , bây giờ biết giá trị của người ta bắt đầu lộ ra bộ dạng mê trai rồi! Hôm đó cậu nhìn thấy người ta Bently à…là “Thiên sứ B” đó…

      “Ôi, đàn ông bốn mươi cứ gọi là như hoa như ngọc! Người như ấy rất quyến rũ!”Janet tiếp tục mê trai.

      “Làm sao cậu biết ta bốn mươi?”.

      “Mấy vị tổng giám đốc có địa vị như , mình chắc chắn họ thuộc hàng ngũ trung niên rồi, hơn nữa nhìn ta cũng tầm bốn mươi mà!”.

      “Vậy à?” Nguyệt Tâm nghĩ thầm: Ai bảo là ma ốm làm chi! Nhìn qua cứ như là mấy ông già!

      Trong lòng biết , năm nay 35 tuổi, tất nhiên, thêm năm năm nữa là thành trung niên rồi!

      Mấy ngày qua, Janet cứ giữ bộ dạng mê trai ấy, từ miệng ta Nguyệt Tâm cũng biết đôi chút tin tức về Thiệu Hoa…

      Thiệu Hoa vẫn còn độc thân.

      sống chung với trợ lý tên là Tiểu Trần (Hai người đàn ông sống chung mà vẫn giữ mối quan hệ chủ tớ…~.~ Biểu tượng cảm xúc grin )

      Ban đầu, Hoa Duyệt có chút thành công trong lĩnh vực điện ảnh, bây giờ nắm trong tay ba bộ phim điện ảnh nổi tiếng. Nghe có rất nhiều nữ mình tinh vây xung quanh .

      Cơ thể luôn được khỏe, luôn ho khan, nhưng phải bệnh lây nhiễm (trời ơi! Bộ dạng ho cũng đẹp trai nữa!!!).

      Nguyệt Tâm loại mấy tin tức có giá trị ra, cuối cùng vẫn còn mấy tin tức thể bản chất mê trai…. Nguyệt Tâm nghĩ thầm, cái mà cậu xem là bộ dạng bây giờ mới thế, chứ cậu xem ấy ngày xưa ! Mình đố cậu còn mê trai được!

      thường xuyên ho khan, như muốn ho cả phổi ra, tuyệt đối đẹp chút nào! Có ai thấy kẻ nghiện thuốc ho khan, cúi đầu lấy tay che miệng, còn đẹp trai ? Họ có nhìn thấy xác sống chưa? Giống như đúc!

      Mỗi buổi sáng, đều nằm thẳng giường, nhìn chăm chăm chỗ, nhìn rất đáng sợ! Bây giờ có da có thịt đẹp trai lên sao? Bỏ bỏ , ai bảo Janet luôn có mộng phượng hoàng, người đàn ông giàu có nào mà chả đẹp trai trong mắt

      Nguyệt Tâm nhớ rằng mình hiểu Thiệu Hoa cũng ít!
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 8

      Edit: Diệu Huyền _Ngạo Di

      Ngoại hình của Chu Nguyệt Tâm vô cùng bình thường. Lúc còn học đại học chỉ thuộc hàng trung bình trong số vô vàn nữ sinh viên. Sau khi tốt nghiệp ra trường làm việc, vận đào hoa của dường như bắt đầu. Trong suốt bốn năm, từng quen với rất nhiều người, đếm đầu ngón tay cũng được bốn người, tính trung bình mỗi năm người.
      Dĩ nhiên, Chu Nguyệt Tâm tính đến con ma ốm kia. Tới tuổi này, mới hiểu cái gì gọi là: “Trưởng thành hơn thiếu nữ, quyến rũ hơn phụ nữ trung niên”. Và tất nhiên, số người theo đuổi cũng tăng lên.

      Sau kiện con ma ốm kia tự ngược đãi bản thân, đúng hơn là “mượn rượu tự sát” để tìm cớ chia tay, quay lưng bước lần ngoảnh lại, Chu Nguyệt Tâm đau khổ vô cùng, khóc rất nhiều, sau đó mới cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời rất đúng.

      tại, nếu tính đến mối tình này và khoảng thời gian vì công việc mà quên hết cả cảm xúc mối tình đầu “chính thức” của kéo dài hai tháng. Ban đầu, Chu Nguyệt Tâm liều mạng làm việc ở văn phòng luật sư. Vì muốn quên nhận tất cả mọi việc từ lớn đến , ngay cả những case mà người khác thèm nhận. Thời gian quả là phương thuốc hiệu quả.

      Mấy tháng sau, Nguyệt Tâm hoàn toàn quên , vui vẻ bắt đầu mối tình mới, người đó cũng là khách hàng của . Quen nhau được năm, tồi! còn dài hơn cả mối tình đầu. Nguyên nhân chia tay là vì người đàn ông kia tự nhận mình đẹp trai, được nhiều người theo đuổi, nhưng lại chẳng mảy may ghen tuông, trắng ra là rộng lượng cách cần thiết – tên tự kỷ! tháng sau, lại bắt đầu cuộc tình mới, lần này là bạn thời đại học.

      Trong lần họp lớp, hai người cảm thấy thu hút lẫn nhau. Nhưng chỉ có nửa năm là chia tay do tính cách hợp nhau. “Yên lặng” hơn nửa năm, lại tiếp tục đương. Lúc Chu Nguyệt Tâm dạo lọt vào ống kính của nhiếp ảnh gia. ta Nguyệt Tâm rất có duyên với ống kính nên chụp cho mấy tấm ảnh rồi gởi ảnh vào hòm thư của ngay trong đêm. Nghe cứ như phim truyền hình! Có qua có lại, hai người cứ thế nhau. Trong thời gian đương, hai người thường du lịch và chụp những bức ảnh phong cảnh của các nơi, rất lãng mạn.

      Về sau, Nguyệt Tâm mới phát , ra ngoài , ta còn rất nhiều người con khác… Tới bây giờ, người bạn trai cuối cùng của chàng thực tập sinh trong văn phòng. Tình cảm “chị em”…cũng vì thế mà chuyện của cả hai bị cha mẹ chàng trai phản đối, cuối cùng hai người cũng phải chia tay nhau…

      Chu Nguyệt Tâm thề với trời, lần nào cũng dốc toàn “sức lực” để , mỗi lần đều có mong muốn tiến tới hôn nhân, nhưng tất cả đều như mong muốn. Mỗi lần chia tay đều khóc hết nước mắt. Vì vậy, đúc kết được điều: càng sâu, chia tay càng đau, nhưng rồi mọi chuyện ổn cả. Đồng nghiệp bảo tằng chỉ thích cảm giác được chứ chưa hẳn là . Chu Nguyệt Tâm nghĩ cũng đúng! Bây giờ nhìn lại…xét tất cả các mối tình mà mình có, Chu Nguyệt Tâm bất ngờ nhận ra: bốn người đó đều khỏe mạnh hơn

      So với số lượng phong phú mà Chu Nguyệt Tâm trải qua, Thiệu Hoa chỉ là tép riu. Nếu phải rạch ròi chỉ có người duy nhất. Đó chính là Chu Nguyệt Tâm.... 19 tuổi – Thiệu Hoa vào tù…29 tuổi – Ra tù…10 năm…

      Tình cảm đối với chỉ là khoảng trống, ít nhất là về phương diện nam nữ. Năm 19 tuổi, khi là sinh viên năm hai, cũng có hảo cảm với bạn, mới bắt đầu kế hoạch cưa cẩm lại phải vào tù. Trước đó, thề với trời rằng mình chỉ chuyên tâm đèn sách, nhiễm chút “bụi trần”. Hai năm đầu sau khi ra tù, trông cứ như bộ xương khô, hoặc đúng hơn là cương thi đội mồ sống dậy, dám ra đường vào ban đêm vì sợ dọa phải người khác.

      Vì thế, trừ Chu Nguyệt Tâm ra, còn người phụ nữ nào xuất bên cạnh . Hai năm nay, Thiệu Hoa thăng tiến rất nhanh, cũng vì vậy mà cần tìm người khác cũng dâng tới cửa. Có mấy lần gặp phải vũ nữ, hoặc là do bạn bẻ rủ câu lạc bộ đêm mà dính phải scandal. Họ ngồi lên chân rồi ôm chầm cả cổ. ngượng ngùng mà đẩy họ ra, chừa mặt mũi. Trừ mấy lần đó ra, Thiệu Hoa tiếp xúc với bất kì người khác giới nào nữa.

      Thiệu Hoa thừa nhận phải mình thích Chu Nguyệt Tâm. Nhưng vào thời điểm ấy, còn lựa chọn nào khác. Lúc tâm bình lặng, mảy may ý định trả thù, cái mà có chỉ là tấm thân tàn phế. Huống chi, khi quyết tâm báo thù, ngoài thân thể bệnh tật “sống nay chết mai” này, còn gì cả. Thử hỏi vào lúc đó sao nỡ lòng kéo xuống bùn? Dù sao, hai người quen nhau chỉ hơn ba tháng, có thể sâu đậm bao nhiêu! Vì vậy, Thiệu Hoa quyết định làm cho Chu Nguyệt Tâm tuyệt vọng với cuộc tình này. Ngày hôm đó, chuẩn bị sẵn tâm lý để chết trước mặt . có thể báo thù, nhưng nhất định thể hại cả !
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9

      Edit: Diệu Huyền - Ngạo Di

      Bây giờ mỗi lần trời mưa, Nguyệt Tâm đều tự hỏi: cơ thể bị sao hay ? Thắt lưng có đau hay ? Mỗi sáng, đều nghĩ đến điều: Liệu rằng… đau đớn đến chết lặng giường hay ?

      Hôm nay lại là ngày trời mưa, chắc chắn lại đau nhức. mấy buổi sáng, Nguyệt Tâm còn lo lắng mình gặp phải trong thang máy. Trái lại, hy vọng mình có thể “tình cờ” gặp ở đâu đó.
      Những ngày mưa, nhớ vô cùng, biết đau đớn vì bệnh tái phát, biết ai xoa bóp các đốt ngón tay để có thể thoải mái mà thả lỏng người. Dự án tiến hành hết sức thuận lợi, kế hoạch xây dựng Mai viên vào giai đoạn hoàn thành.

      Hôm nay, Thiệu Hoa đến khảo sát công trình. Đồng thời, tiến hành trồng cây mai ở Mai viên. Đây là cách để quảng bá cho dự án. Là tổng giám đốc kiêm người sáng lập Tập đoàn truyền thông Hoa Duyệt, Thiệu Hoa hiểu rất cách lợi dụng báo chí để quảng bá hình ảnh. Nghi thức khởi công chỉ có ngày, dự án ít nhất năm mới hoàn thành. Trong thời gian đó phải tiến hành khâu truyền thông để dự án “Kinh dô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” vẫn còn lưu giữ trong đầu của mọi người.

      Trồng cây xong, Thiệu Hoa liền bỏ qua tiệc chiêu đãi để trở về thành phố H. cuộc hẹn vào buổi chiều với Johnson - đại diện công ty J&Q để bàn về hạng mục. Johnson là ngời vô cùng bận rộn, cho nên Thiệu Hoa phải tranh thủ từng phút từng giây.

      Thiệu Hoa xoa trán, ngồi ghế nghỉ ngơi chút. Kết quả của cuộc chuyện tồi, khả năng bọn họ chịu rót kinh phí là rất cao. Tâm trạng hôm nay rất tốt. Tuy hôm nay trời mưa, buổi sáng lại chạy cả đoạn đường dài nhưng những mệt mỏi đều dường như tan biến. “Thiệu tổng!” Tiểu Trần kêu tiếng. Thiệu Hoa vừa chợp mắt, nhìn đồng hồ, ra là qua sáu giờ. Tiểu Trần gọi tan tầm.

      thôi!” Thiệu Hoa theo thói quen vịn bàn đứng dậy, mới đứng thẳng người, liền cúi gập người lại, nhanh chóng lấy tay che bụng, bắt đầu thở dốc.

      sao vậy?” Tiểu Trần hốt hoảng khi thấy sắc mặt trắng bệch. Thiệu Hoa đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn.

      “Đưa tôi vào bệnh viện!”. “Cộp, cộp…” Tiểu Trần dìu Thiệu Hoa xuống đại sảnh, để ngồi đỡ sô pha rồi lấy xe. Thiệu Hoa tay vịn sô pha, tay che dạ dày, mồ hôi đọng từng giọt trán. “ sao vậy?” Chu Nguyệt Tâm luôn mong chờ cuộc “chạm trán” nhưng ngờ cả hai lại gặp nhau trong tình trạng này. rất lo lắng. Hồi đó, chỉ cần nhảy mũi, ho khan chút là cảm thấy như sắp chết rồi.

      thấy đau đến tái xanh cả mặt nên vô cùng sợ hãi. Thiệu Hoa ngẩng đầu, nheo mắt nhìn , : “Đau dạ dày!”.

      Nguyệt Tâm căng thẳng. từng nghe , tim tốt, phổi tốt, n cái tốt nhưng chưa từng nghe đến dạ dày. Lục phủ ngũ tạng của con ma ốm này đúng là có chỗ nào là bình thường cả.

      “Mau bệnh viện!”.


      “Tiểu Trần lấy xe!” Thiệu Hoa cố hết sức trả lời .

      , Tiểu Trần tiến đến, đỡ Thiệu Hoa ra ngoài. Nguyệt Tâm chạy đến cửa xe. muốn theo nhưng lại cảm thấy khó khăn… lấy thân phận gì?

      Nguyệt Tâm cúi người câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe!”, giúp đóng cửa rồi xoay người bước .

      “Hai người quen nhau sao?” “Quen nhau đúng ?”. Janet hỏi Nguyệt Tâm.

      Nguyệt Tâm xoay người lại mới phát “bỏ quên” Janet khiến ấy tức giận, đến chỗ Thiệu Hoa còn chưa , lại còn định theo lên xe. Lúc này, Janet mở to hai mắt tò mò.

      “Ừm…Ừ!” Nguyệt Tâm gật đầu.

      “Cái gì? Sao cậu sớm?”.
      ta là thân chủ đầu tiên của mình, lâu rồi gặp nên nhớ !”.

      “Cậu giúp ta bào chữa?”.

      “Ừ!”.

      “Thắng hay thua?”.

      ta rút đơn kiện!”.

      Thiệu Hoa vào bệnh viện, kiểm tra cho thấy kết quả viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ bảo với tình trạng sức khỏe nay, phải chú ý đến thức ăn, phải tránh rượu bia, ăn uống quá độ, thể để bụng đói quá lâu.
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :