1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiển Hạ Vi Lương - Chích Hữu Ngư Tri (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ruanlin.tako

      ruanlin.tako New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      4
      9. Thăm bệnh

      Edit : babynhox

      Sau nhiều lần phản kháng cũng có kết quả Lâm Thiển Hạ liền bỏ ý nghĩ về ký túc xá ngủ. Tâm lý lòng người của tính là rất tốt, nhưng mà có thể hiểu được lúc nào nên yên ổn. Nếu tiếp tục làm cách mạng nông nô này cũng thể trở mình, vậy dứt khoát tiếp nhận , cũng tránh mình tốn công lo nghĩ mà thành công dã tràng.

      nghĩ, dù sao cũng là phụ nữ kết hôn, thể tự do thoải mái giống như trước cũng là thực tế bình thường; màTập Vi Lương cầu mình ở cùng chỗ với cũng coi là rất quá đáng, nếu khác gì nhiều đôi vợ chồng bằng mặt bằng lòng mà ở riêng?

      Mặc dù hai người chiến tranh lạnh, nhưng quan hệ còn chưa đến mức ác liệt, miễn cưỡng có thể coi như là sống chung hòa bình . Dù sao đây chỉ là mình Lâm Thiển Hạ bướng bỉnh, Tập Vi Lương vẫn khác thường ngày, dù là bộ dáng nhàn nhạt, vẫn biết nấu cơm nấu ăn làm việc nhà, thường thường cũng có thể chính xác gắp thức ăn Lâm Thiển Hạ thích vào chén cơm của , sắm vai người chồng tốt thể bắt bẽ.

      Bây giờ Lâm Thiển Hạ chính là con sâu gạo lo lắng cuộc sống, học tan tiết có người lái xe riêng đưa đón, ăn cơm cũng cần chen lấn ở phòng ăn, ngay cả việc vặt trong nhà cũng cần làm.

      Cuộc sống như vậy có biết bao mơ ước, nhưng bây giờ Lâm Thiển Hạ vui vẻ nổi, cảm giác bây giờ mình khác gì những con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng chim nạm vàng.

      Ngày hôm đó, hai người cùng ăn tối.

      Tập Vi Lương chọn miếng thịt kho lớn nhất thả vào trong chén Lâm Thiển Hạ, bởi vì mới vừa rồi Ngụy Lễ Quần lại gọi điện thoại tới đây chuyện thay thận của chú , vì vậy liền mở miệng hỏi: "Chú của bị nhiễm trùng đường tiểu, trước đó lâu tìm được thận thích hợp với chú, nhưng chú có số tiền lớn như vậy để chữa bệnh, muốn xin giúp tay, em thấy thế nào?"

      Lâm Thiển Hạ sửng sốt, đợi phản ứng kịp trong lòng lại giống như bị lọ năm vị đổ vào cũng biết là mùi vị gì. Tập Vi Lương là bàn chuyện với , rất ràng, vẫn luôn rất tôn trọng người vợ là . ra có thể tự mình quyết định chuyện này, dù sao trước mắt vẫn chỉ là người ăn bám.

      Đừng đàn ông bên ngoài thích trêu chọc con xinh đẹp, ngay cả cha của có lúc cũng thích tự quyết định chuyện quan trọng theo ý mình, cũng có bàn bạc với mẹ của . Kết quả bị mẹ phát hai người liền tối mày tối mặt cả nhà ầm ĩ.

      Lâm Thiển Hạ thể thừa nhận mình ở trong lòng Tập Vi Lương vẫn có chỗ ngồi, mặc dù người này tính tình trong trẻo lạnh lùng nhưng đối với cũng coi như là hết lòng hết sức. Nhưng người này rất cố chấp, có lúc làm bị đè nén đến thở nổi.
      Lâm Thiển Hạ lấy lại tinh thần, liền như chuyện đương nhiên : "Nếu là chú của , vậy nhất định phải giúp đỡ!"

      Tập Vi Lương nhìn cái, lành lạnh : "Chú ấy còn thiếu khoảng hai mươi vạn, em nhất định phải giúp?" Đôi tròng mắt đen lóe ra ánh sáng hiểu.

      ra nếu là Ngụy Lễ Quần nhất định nhìn ra Tập Vi Lương phải là rất muốn giúp chuyện này, dù sao đối với người chú bạc tình bạc nghĩa năm đó vẫn có lòng ngăn cách.

      Nhưng Lâm Thiển Hạ giỏi quan sát vẻ mặt, cũng hiểu Tập Vi Lương, cũng biết chú ấy từng đối với thế nào, vì vậy vẫn gật đầu liên tục : "Đương nhiên! Căn bản phải vấn đề tiền. Chú ấy là chú của mà, là em trai ruột của cha ! Tiền có thể kiếm lại, nhưng bây giờ chú của cận kề nguy hiểm, có thể tìm được thận thích hợp vốn là việc rất may mắn, nhất định phải quý trọng cơ hội này! có gì quan trọng hơn tánh mạng con người!"

      Dù sao Lâm Thiển Hạ vẫn là , đối với tiền tài cũng coi trọng nặng giống như nhưng người khác trong xã hội. Có lẽ là cũng chưa từng đau khổ và chua xót kiếm tiền, hoặc có thể là chỉ là trời sanh tính tình thiện lương. biết Tập Vi Lương có bao nhiêu tiền, mặc dù chi phiếu của ở chỗ của , nhưng vẫn luôn giữ ở trong ngăn kéo, lâu như vậy cũng đụng tới. Nhưng cảm thấy bất kể như thế nào, cũng nên giúp đỡ, đây chính là việc lớn liên quan đến mạng người, cho dù là người xa lạ cũng thể bỏ mặc. Huống chi với hiểu biết của đối với Tập Vi Lương, vẫn còn có chút của cải.

      Tập Vi Lương nhếch mày, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, nhìn ra vui buồn. im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu : "Vậy hôm nay gửi tiền vào tài khoản của chú ấy."

      "Chú của ngã bệnh sao thấy thăm chú ấy?" Lâm Thiển Hạ nghi ngờ . Dường như là ngoài ở trong bộ đội thời gian còn lại đều là ở chung với . Nhiễm trùng đường tiểu, D.Đ.L.Q.Đ đây cũng phải là cảm mạo đáng ngại, huống chi đối với người lớn tuổi mà loại bệnh này rất nguy hiểm!

      " cần thiết."

      "Sao lại cần thiết?" Lâm Thiển Hạ phát Tập Vi Lương hiểu đối nhân xử thế, quá bạc tình bạc nghĩa. cũng hy vọng mình gả cho người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy. Nếu phải là bởi vì đối với tệ, muốn moi tim ra xem xem có phải là làm từ tảng đá .

      Tập Vi Lương ngừng lát, nhàn nhạt : "Em với ?"

      ra Lâm Thiển Hạ rất tình nguyện, nhưng nghĩ đến dù sao mình cũng là vợ của , về tình về lý cũng nên bệnh viện thăm chú ấy cùng ."Được rồi."

      ...

      Vì phối hợp lịch học của Lâm Thiển Hạ, Tập Vi Lương thường thay ca với đồng nghiệp trong đơn vị. May nhờ đồng nghiệp là người để ý chuyện vặt, hơn nữa trước mắt còn là người đơn, cho nên lúc biết được Tập Vi Lương băn khoăn còn là rất thích ý thay ca với .

      Đúng lúc ngày thứ hai Lâm Thiển Hạ có tiết, Tập Vi Lương cũng tìm đồng nghiệp thay ca, vì vậy hai người họ dậy sớm, chuẩn bị đến Đồng Nhân Đường mua chút thuốc bổ mang tới bệnh viện thăm bệnh.

      Tập Vi Lương cảm thấy dù tuổi của vợ mình lớn lắm, lại rất hiểu biết. Nhìn bộ dáng nghiêm túc thảo luận với nhân viên trong tiệm thuốc về người bệnh nhiễm trùng đường tiểu nên ăn đồ bổ gì làm cho rung động...

      Hai người tới trước cửa phòng bệnh của chú Tập Vi Lương, lúc muốn mở cửa vào đột nhiên Lâm Thiển Hạ muốn nửa đường bỏ cuộc. ngẩng đầu nhìn , lắp bắp : "Em ở cửa chờ , vào được ?"

      "Dĩ nhiên được." Môi mỏng của Tập Vi Lương khẽ mím lại, lành lạnh .

      "..." Lâm Thiển Hạ rất bối rối. muốn bị người khác biết mình kết hôn, hai là cha mẹ Tập Vi Lương đều mất, vậy chú của được xem là người thân nhất, thăm chú của mà thế nào cũng cảm thấy như con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng...

      Huống chi cũng tin tưởng mình lắm.

      hơi hối hận mình có ăn mặc nghiêm chỉnh rồi mới tới đây.

      ra nếu như biết chuyện của Tập Vi Lương và chú của liền biết tất cả lo lắng đều là điều thừa.

      "Vậy chúng ta liền trở về thôi." Tập Vi Lương cũng muốn gặp lại chú của . trở về lâu như vậy cũng chỉ nghe Ngụy Lễ Quần khuyên bệnh viện nhìn ông ta lần mà thôi.

      Thiếu chút nữa Lâm Thiển Hạ gật đầu tán thưởng, lúc đôi mắt liếc nhìn thuốc bổ cao cấp tay Tập Vi Lương,đành nhắm hai mắt mặt mày ủ rũ : "Chúng ta vẫn nên vào thôi. thế nào cũng tới cửa rồi." Ai, gào thét ở trong lòng...

      Lúc hai người vào đúng lúc y tá vừa truyền dịch cho chú Tập Vi Lương - Tập Nam Phong xong.

      Tập Nam Phong cũng giống như những bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu khác, sắc mặt vàng vọt khô cằn, hơn nữa thân thể còn có dấu hiệu sưng vù, nhưng cũng có thể là vì ăn uống tốt nên cả người có vẻ yếu đuối chịu nổi.

      "Vi Lương? ?" Lúc Tập Nam Phong nhìn thấy Tập Vi Lương cũng có chút dám tin, ông vẫn cho là lúc mình còn sông cũng có cơ hội gặp lại được .

      "Ừ." Tập Vi Lương nhàn nhạt đáp tiếng.

      Lâm Thiển Hạ khẽ cúi đầu, vốn còn nghĩ Tập Vi Lương giới thiệu mình với chú của , kết quả đợi nửa ngày cũng có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên mới phát biết từ lúc nào tới bên cạnh cửa sổ, để lại cho người khác bóng lưng hết sức lạnh lùng.

      Hai người này làchú cháu ruột thịt sao? Làm sao lại xa lạ hơn so với người lạ nửa?

      "Cháu là?" Dường như Tập Nam Phong cũng để ý phản ứng lạnh nhạt của Tập Vi Lương, chỉ xoay qua nhìn Lâm Thiển Hạ dò hỏi.

      "Chào chú. Hôm nay con và Vi Lương đến thăm chú, chúc chú sớm ngày khỏe mạnh ." Lâm Thiển Hạ có giới thiệu thân phận của mình, nhưng buổi chuyện này vẫn rất cẩn thận .

      Tập Nam Phong cũng hỏi nhiều hơn nữa chỉ gật đầu cái, dường như cảm thấy vui mừng.

      Lâm Thiển Hạ bị Tập Lương gạt qua đứng đó rất xấu hổ. Vì vậy thể làm gì khác hơn là cầm quả táo bên cạnh lên gọt vỏ.

      Tập Nam Phong mới vừa ăn xong quả táo y tá liền tiến vào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời bọn họ lập tức rời .

      lúc Lâm Thiển Hạ chuẩn bị theo Tập Vi Lương rời phòng bệnh đột nhiên Tập Nam Phong nắm tay của , hốc mắt ướt át : "Giúp chú với Vi Lương tiếng " xin lỗi." "

      "Dạ? Được."

      ra người già sẽhiểu được tình thân đáng quý hơn, hơn nữa cũng thường nhìn ra được rất nhiều việc, như danh như lợi. Vì vậy bọn họ thường vì mình hối hận kịp vì những chuyện lúc còn trẻ. Tập Nam Phong cảm thấy mình lúc còn trẻ đem đưa tập Vi Lương mới vừa tốt nghiệp trung học cơ sở đến quân đội rất độc ác, ra chỉ cần mỗi ngày ông uống ít rượu chút, hút ít thuốc chút, cho dù trong nhà có thêm đôi đũa cũng vẫn là có thể trôi qua ngày.

      ...

      Lâm Thiển Hạ ngồi vào trong xe, cẩn thận quan sát vẻ mặt Tập Vi Lương từng li từng tí, giọng : "Chú của muốn em giúp ông ấy với " xin lỗi" ."

      "Ừ."

      Tập Vi Lương khẽ nhíu mày, nhìn như rất vui. là người rất ít khi biểu vui buồn, bây giờ biểu được như vậy ràng càng khiến cho Lâm Thiển Hạ cảm thấy tò mò chuyện của và chú, vì vậy nhịn được : "Trước kia chú của đối với tốt sao?"

      Hỏi xong mới cảm thấy mình hơi đường đột, Tập Vi Lương có tình cảm gì với , tại sao phải chuyện vui này với ?

      Nhưng biết, ở trong lòng Tập Vi Lương chính là vợ của , có chuyện gì là thể .

      "Khi còn bé, chú cua đối với cũng tệ. Nhưng kể từ lúc cha mẹ qua đời ở nhà ông ấy, ông ấy liền đối với càng ngày càng tệ. Ông ta nỡ bỏ tiền ra, căn bản là muốn nuôi , nhưng lại sợ người dân trong thôn , cho nên thường tìm lý do đánh . Sau khi học xong trung học cơ sở ông ấy liền đưa vào trong quân đội, từ đó cũng liên lạc với ông ấy." Khi đó thành tích của Tập Vi Lương là thứ hai toàn thành phố, thi đậu vào trường điểm trung học phổ thông.

      Trong phòng bệnh Tập Vi Lương cũng muốn nhìn chú của thêm cái, chẳng qua là vì vẫn còn rất để ý Tập Nam Phong. nhớ khi còn bé nghịch ngợm gây bị cha dạy dỗ thường xuyên đều là chú che chở , khi đó và chú rất gần gủi. nghĩ đến sau khi cha mẹ mất chú xem như cái đinh trong mắt. Tập Nam Phong làm cho nhìn thấu lòng người dễ thay đổi...

    2. ruanlin.tako

      ruanlin.tako New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      4
      10. Đàm phán

      Edit : babynhox

      Lâm Thiển Hạ là trạch nữ trăm phần trăm, chỉ cần cho máy vi tính, đường mạng với thức ăn đầy đủ, có thể bước chân ra khỏi nhà rất nhiều ngày cũng mốc meo.

      Trong phòng sách của Tập Vi Lương có máy tính, còn lắp đặt đại, vì vậy bình thường ngoài học ra đều ngâm mình trong phòng sách chơi máy vi tính.

      Ngày kia Lâm Thiển Hạ cũng ở trong phòng sách xem tiểu thuyết như thường, biên soạn thực tập trang webtiểu thuyết mới thành lập, thường đến các trang web tiểu thuyết nổi tiếng chút đào móc người mới có tiềm năng ký hợp đồng trang web với mình. Mà Tập Vi Lương đương nhiên là ở đơn vị.

      Hôm nay xem lướt qua vài tác phẩm của người mới phát có nhiều bộ phù hợp cầu của , vì vậy định tắt máy tính trở về phòng nghỉ ngơi chút.

      ngờ còn chưa tắt máy, điện thoại di động của liền vang lên.

      Lâm Thiển Hạ ấn nút nghe, điện thoại truyền đến giọng có vẻ hơi gấp gáp của bí thư đoàn.

      "Thiển Hạ, cậu ở đâu? Mình đến ký túc xá tìm cậu, Mộng Khuê cậu có ở đây."

      "Oh... Mình ở bên ngoài. Cậu có chuyện gì ?"

      "Tối nay lớp chúng ta họp bỏ phiếu học sinh nghèo khó, mỗi ký túc xá đều phải cử đại biểu tham gia. Ký túc xá chỉ có mình cậu phải học sinh nghèo khó, cho nên cậu nhất định phải tham gia."

      Ký túc xá của Lâm Thiển Hạ tổng cộng có sáu người, nhưng trừ ra còn lại năm người đều xin cấp học sinh nghèo khó. Nhưng mà thực tế gia đình thực khó khăn cũng chỉ có Vương Mộng Khuê.

      Còn lại bốn người kia cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình, còn thường xuyên giỡn tiền của quốc gia lấy uống phí. Nhưng các lại biết mình thực chen vào cần phải có nhiều bạn học giúp đỡ.

      Lâm Thiển Hạ nghĩ đến chị họ của từng cho biết, học sinh nghèo khó trong trường học người sử dụng iPhone4.

      Đối với lần này Lâm Thiển Hạ rất khó từ chối, cảm thấy thứ người như thế tư cách đạo đức quá thấp, uổng cho bọn họ còn là sinh viên đại học. Nhưng lại muốn lại ầm ĩ với bạn cùng phòng, vì vậy chỉ có thể thỉnh thoảng bọn họ mấy câu ở trước mặt Vương Mộng Khuê.

      Lâm Thiển Hạ hỏi bí thư đoàn thời gian cụ thể liền thay giày chuẩn bị trở về trường học.

      Nhưng khi mở cửa lại phát cửa bị khóa từ bên ngoài. vội vàng bấm số điện thoại Tập Vi Lương.

      "Vi Lương, biết tại sao cửa lại khóa em ra được."

      "Em muốn đâu?"

      "Tối nay lớp em phải họp."

      Tập Vi Lương yên lặng trong chốc lát liền nhàn nhạt : " lập tức trở về."

      Lâm Thiển Hạ nghĩ quá nhiều, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ Tập Vi Lương về.

      ...

      Nhà trường cấp cho mỗi lớp bảy người trong danh sách học sinh nghèo khó, nhưng bởi vì quá nhiều người xin cho nên cần phải tiến hành bỏ phiếu lựa chọn.

      Lâm Thiển Hạ ngồi cùng nhóm với chín người truyền tay lý lịch gia đình của mỗi người xin, tất cả đều viết rất đau khổ chập chờn, đúng là khó phân biệt giả .

      Lúc Lâm Thiển Hạ nhìn đến lý lịch gia đình của bạn cùng phòng minh chỉ có thể khinh bỉ cười lạnh, chuyện xưa này đúng là viết đến người ta phải rơi nước mắt, quả thực là sấm sét máu chó hơn cả tiểu thuyết mà xem.

      Cuối cùng vì tiết kiệm thời gian, mọi người liền lượt bớt các bước giới thiệu bạn cùng phòng mình, trực tiếp tiến hành bỏ phiếu.

      ra đây phải xem ai nhà nghèo hơn, căn bản là so quan hệ đối với mọi người.

      Mặc dù đại học được coi như là nơi sạch sẻ, nhưng lại là nửa xã hội. Vì vậy có tồn tại rất nhiều mắc xích ích lợi. Mỗi người cũng vì bỏ phiếu cho bạn cùng phòng mình mà láo, hoặc là ném phiếu cho người có quan hệ tốt với mình, căn bản cũng có tính toàn tình trạng gia đình của người muốn xin. Có lúc người nghèo khó cũng được chọn.

      Nhưng Lâm Thiển Hạ bỏ phiếu cho bạn cùng phòng với Vương Mộng Khuê, sáu phiếu khác cũng chọn người khác mà có vì bỏ phiếu cho bốn người bạn cùng phòng khác.

      Thông thường bỏ phiếu là phải giữ bí mật, cũng biết là xảy ra chuyện gì, chuyện Lâm Thiển Hạ bỏ phiếu cho bốn người cùng phòng bị truyền đến lỗ tai của bọn họ.

      Từ đó Lâm Thiển Hạ ở ký túc xá liền rất cẩn thận, thỉnh thoảng trong giấc ngủ trưa lúc cũng mở nửa con mắt.

      Vương Mộng Khuê an ủi Lâm Thiển Hạ lát sau, rốt cục kiềm chế được lòng hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Hạ, cậu có thể cho mình biết ngày đó xảy ra chuyện gì ?"

      Lâm Thiển Hạ buồn bực, có cơ hội giải thích ràng với Vương Mộng Khuê, nhưng đây chẳng qua là kế hoãn binh của , loại này quá khó mà mở miệng! Nhưng làm người phải giữ lời, cũng chịu nổi ngày ngày bị Vương Mộng Khuê thăm hỏi, thể làm gì khác hơn là chuẩn bị thú tội, Nhưng muốn bẩm báo chi tiết, vì vậy len lén đánh bản nháp ở trong lòng.

      Vương Mộng Khuê thấy Lâm Thiển Hạ còn do dự, liền thề với trời : "Mình khẳng định cho người thứ ba biết, bạn cùng phòng chúng ta cũng ai biết."

      Trừ Vương Mộng Khuê biết Lâm Thiển Hạ có chuyện giấu giếm ra, những bạn học khác cũng chỉ cho là đến nhà chị họ ở.

      "Mình chính là..." Lâm Thiển Hạ ấp a ấp úng, rốt cục liều chết làm việc lớn : "Mình ở chung với người. Người đó là bạn trai của mình." Mặc dù là láo, nhưng bản chất vẫn giống nhau.

      Vẻ mặt Vương Mộng Khuê kinh ngạc rất độc đáo. ấy kích động run giọng hỏi: " ta phải là Thiệu Hoa Trạch chứ?"

      " phải." Lâm Thiển Hạ thay đổi nét mặt, cười khổ : "Thiệu Hoa Trạch là chồng của người khác, hơn nữa cũng có con, sau này cũng đừng nhắc tên ta trước mặt mình nửa."

      ...

      Bởi vì bị bạn cùng phòng chèn ép, Lâm Thiển Hạ cũng thường ở ký túc xá, cho nên mỗi ngày cũng thói quen trở về chỗ ở của Tập Vi Lương, hơn nữa dần dần xem nơi đó thành cái nhà thứ hai của mình.

      Nhưng giấy luôn gói được lửa, cho dù là trạch nữ, thỉnh thoảng vẫn có tình huống đột xuất phải ra khỏi cửa. Cửa bị khóa lần có thể coi như là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, Lâm Thiển Hạ cũng bình tĩnh nổi nữa.

      "Tại sao cửa lại bị khóa nửa rồi ? !" bực dọc .

      "Ừ. Em muốn đâu?"

      Lâm Thiển Hạ nghe giọng của Tập Vi Lương có chút ngạc nhiên nào, hơn nữa tình huống như thế xảy ra hai ba lần, nghi ngờ mới là lạ!

      đè nén tức giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: "Cửa là bị khóa?" Những lời này tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng của tràn đầy khẳng định.

      "Em muốn đâu? về đón em." Tập Vi Lương sang chuyện khác, tránh nặng tìm .

      " bị bệnh thần kinh! ! !" Rốt cục Lâm Thiển Hạ nhịn được mà bộc phát. Đây là cái gì? Cái này và giam giữ trái phép có cái gì khác nhau? Uổng cho bị người ta giam lỏng gần tháng vẫn còn chưa hay biết!

      Lúc Tập Vi Lương trở về Lâm Thiển Hạ ngồi ở ghế sa lon, sắc mặt đen giống như bị người ta tạt mực, cả người cũng phảng phất luồng khí u.

      Trong thời gian đợi Tập Vi Lương trở về, từ lúc mới bắt đầu Lâm Thiển Hạ giận kiềm được đến bây giờ tĩnh táo, trong lúc đó suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, bắt đầu nghi ngờ Tập Vi Lương, nghi ngờ lựa chọn của mình.

      Trong lòng Tập Vi Lương bình thường, thểlừa mình dối người nửa. Đúng, đàn ông Trung Quốc đều có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, ngay cả các quốc gia ở Châu Âu cũng khó mà tránh khỏi. Đàn ông cố chấp chút cũng dễ hiểu, nhưng có người đàn ông nào bình thường lại cố chấp đến nhốt vợ của mình ở trong nhà ? !

      "Ttại sao phải nhốt em ở nhà?" Lâm Thiển Hạ phát cáu, tính tình ngang ngược, tát đánh mắng chửi người giống như trước , bây giờ biểu rất tỉnh táo,Tập Vi Lương biết mình xúc phạm đến ranh giới của .

      "Em vẫn có thể học." bổ sung.

      Lâm Thiển Hạ sắp phát điên, sắp bùng nổ, chưa từng thấy ai hiếm hoi như Tập Vi Lương. đến từ sao Hỏa sao, ràng chính là bệnh nhân tâm thần trốn ra từ bệnh viện Thiên Nhị!

      "Vi Lương." Mặc dù Lâm Thiển Hạ chỉ từng học lướt qua về tâm lý học, nhưng vẫn hiểu đạo lý thể chọc giận người bệnh. cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình thản."Có phải trước kia từng bị kích thích gì ? Có phải bị bạn cũ phản bội ?"

      " phải." Tập Vi Lương lập tức phủ định ."Trừ em ra, có tiếp xúc với những khác."

      Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng Tập Vi Lương giống là láo, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao phải nhốt em?"

      Môi mỏng của Tập Vi Lương mím chặc, thế nào cũng chịu mở miệng. cũng biết việc mình làm là quá đáng, nhưng cho dù cảm thấy làm như vậy là sai cũng khống chế được mình.

      "Vi Lương, giữa vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau." Lâm Thiển Hạ biết chịu mở miệng chuyện coi như cầm đao gác ở cổ của cũng là uổng công, vì vậy căn cứ suy đoán của mình bắt đầu dẫn dụ từng bước.

      "Giữa vợ chồng cũng phải thẳng thắn." Tập Vi Lương cũng chịu yếu thế nhàn nhạt mở miệng ."Thiệu Hoa Trạch là ai?"

      Vốn là Lâm Thiển Hạ còn chuẩn bị đống đạo lý muốn , lại vì câu hỏi của Tập Vi Lương mà dừng lại. nghĩ tới trí nhớ của lại tốt như vậy, nghĩ là qua lâu như vậy cũng quên, nghĩ tới còn để ý.

      nghĩ tới Tập Vi Lương người đàn ông có vẻ ngoài thành thục này cũng so đo ghen tỵ giống như phụ nữ.

      Được rồi. Lâm Thiển Hạ cảm thấy người bình thường sống đến từng tuổi này cũng , cho nên Tập Vi Lương người này thế nào bình thường." ấy là đối tượng em thầm mến trước đó, có vợ con, cho nên em và ấy tuyệt đối thể nào."

      Tập Vi Lương cũng đoán được thế này, nhưng chính tai nghe được Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy rất vui.

      "Vi Lương, em có người bạn chú của ấy là bác sĩ tâm lý, em và chuyện với chú ấy chút được ?"

      " có bệnh!" Rốt cục Tập Vi Lương cách nào nữa bình tĩnh nửa.

      "Nhưng nhốt tôi nhất định có bệnh!" Lâm Thiển Hạ nhịn được mắng trả lại." như vậy làm cho tôi rất đau khổ biết ? Tôi đâu cũng phải qua cho phép của , tiếp tục như vậy nữa có thể là tôi ly hôn với ."

      Tập Vi Lương rất tức giận, cũng rất hốt hoảng. kiềm chế xúc động nổi giận lạnh giọng : "Quân hôn được bảo vệ."

      "Nhưng luật pháp cũng bảo vệ mù quáng. Nếu như vẫn tiếp tục giam giữ tôi nửa, luật pháp cũng xử chúng ta ly hôn, cho dù là quân nhân." Mặc dù kinh nghiệm sống của Lâm Thiển Hạ còn thấp, nhưng cũng là sinh viên đại học, ở việc quan trọng nào đó vẫn miễn cưỡng có thể tĩnh táo suy nghĩ, lý trí đối đáp.

      Lời Lâm Thiển Hạ cũng là chuyện Tập Vi Lương lo lắng nhất, ở trong lòng vẫn cố gắng thuyết phục mình phải tin tưởng , mình làm như vậy chỉ là buồn lo vô cớ.

      Biểu hôm nay của Lâm Thiển Hạ cũng làm cho Tập Vi Lương bắt đầu lần hiểu . cũng yếu mềm như nghĩ." suy nghĩ chút."

      ...

      Tập Vi Lương lại chạy đến nhà Ngụy Lễ Quần giải buồn.

      Ngụy Lễ Quần rất hiểu Tập Vi Lương, vì vậy có thể hốt thuốc đúng bệnh. ta im lặng trong chốc lát sau đó : "Cậu cảm thấy kia là tốt sao?"

      "Dĩ nhiên!" Tập Vi Lương chút do dự .

      "Vậy được rồi! Nếu là tốt vậy càng thể nào làm chuyện quá hạn mà, cậu như vậy căn bản là buồn lo vô cớ! Mẹ cậu cũng qua đời lâu như vậy rồi cậu đừng nên canh cánh trong lòng mãi, bà chỉ là trong ngàn vạn phụ nữ, đại biểu cho cái gì. Cậu nhìn tôi, mẹ tôi theo ba tôi mấy chục năm phải cũng có xảy ra chuyện gì sao? Đa số phụ nữ đều lòng chung thủy, cậu phải tin tưởng ấy."

      Ngụy Lễ Quần thấy Tập Vi Lương còn do dự chắc liền thừa thắng xông lên : " với cậu chuyện xưa. Lúc trước có đại chủ giàu có, mới vừa lấy vợ trẻ tuổi xinh đẹp. Có ngày ông ta phải ra ngoài làm ăn, phải tháng mới trở về. Vì vậy ông ta dùng xích sắt khóa vợ lại. Hàng xóm hỏi ông ta tại sao phải làm như vậy. Ông ta như chuyện đương nhiên vậy ấy cũng cùng người khác! Nhưng làm người ý trờ khó đoán, sau khi buôn bán trở lại vợ của ông ta cùng người khác, ông ta vừa khóc vừa hỏi tại sao, hàng xóm liền cho ông ta biết phụ nữ cùng bất kỳ người đàn ông nào cho ta tự do."

      đường trở về Tập Vi Lương suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cảm thấy Ngụy Lễ Quần rất có lý, Lâm Thiển Hạ là tốt mà, và mẹ giống nhau. Còn nửa ta chuyện xưa đó là làm cho lòng vẫn còn sợ hãi.

      Lâm Thiển Hạ ở giường cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu phải vì Tập Vi Lương khó đối phó rất có thể lập tức ly hôn. Dù sao tình cảm của mình với còn chưa ổn định, bệnh tâm thần có thể có thể nặng, còn nhớ mình từng xem tin tức báo : thiếu niên vì có bệnh tâm thần mà giết phân thây bạn của ta... suy nghĩ chút liền thấy sợ nổi da gà.

      Lâm Thiển Hạ nghĩ đến mê mẩn lại đột nhiên cảm giác được hai bàn ốm vào ngực ấm áp.

      Tập Vi Lương dán vào bên tai rù rì : "Sau này nhốt em, em cũng được nhắc lại ly hôn." Sau đó đợi trả lời liền vội vàng cởi quần áo ra hóa thân thành sói.

      Lúc trước Lâm Thiển Hạ còn phục tự chủ của Tập Vi Lương đến sát đất. Khi đó tình nguyện bao giờ ... đụng vào cũng chịu cho trở về trường học,vừa bắt đầu còn chưa tin, nhưng Tập Vi Lương được là làm được, sau nhiều ngày như vậyđúng là ngủ trong phòng sách.

      Bây giờ nhìn bộ dạng chịu nổi của đoán chừng là nhịn quá lâu cuối cùng thể nhịn nửa rồi. Nhưng biết rốt cuộc là Tập Vi Lương bị mình động đến hay là bởi vì khống chế được dục vọng nên mới nộp vũ khí đầu hàng?

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :