1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 47: Tên Của



      Cũng phải bên trong có vật kinh khủng gì làm Thất Dạ kinh ngạc, ngược lại những thứ kia quá mức xa xỉ, mới để cho ngoài ý muốn.


      Từ phục sức tới giày dép, đồ trang sức, châu báu, thậm chí là đồ dùng súng ống đạn dược, đều nhất nhất đầy đủ hết.


      cửa hàng cao cấp, bán chút gì đó cao quý là dễ hiểu, nhưng tinh cầu Chafee, chẳng lẽ bán súng ống đạn dược đều phạm pháp?


      Đột nhiên hồi tưởng lại lúc ấy mình qua đời sau xuyên đến nơi quỷ quái này, thời khắc ở đại điện Kaloka nhận được hình phạt riêng, có nhiều hơn phản kháng, cũng bởi vì những thứ giày vò người thân của là vũ khí hỏa lực hạng nặng. Nếu như bị đạn quét trúng, chết cũng còn nửa cái mạng.


      “Tùy tiện chọn bộ y phục thích hợp tham dự liên hoan bạn bè mặc lên, đừng quên chọn vũ khí mình thích mang theo.”


      Giọng đạm bạc của Gia Mậu từ từ vang lên, đem suy nghĩ của Thất Dạ kéo trở lại. nháy mắt, phát dẫn bọn họ vào phòng sớm biến mất, bên trong phòng, duy chỉ còn lại hai người bọn họ. Người đàn ông liếc , trước mắt đạm bạc, điệu bộ lười biếng.


      Tâm thần Thất Dạ ngưng tụ, con ngươi khép hờ dựng lên: “Mang vũ khí?”


      Để cho tay cầm vũ khí, lá gan của người đàn ông này cũng quá lớn nhỉ? Chẳng lẽ, ta sợ, lại đột nhiên ở sau lưng bắn ta bị thương, bắn ta chết sao?


      “Ừ.”


      Gia Mâu ưu nhã ngồi vào ghế sofa, lòng bàn tay nhàng vuốt, ánh mắt màu hổ phách, có thể thấy tia thần thái kiềm chế được. Môi mỏng của nở ra nụ cười xấu xa tà ác, thanh tựa như gió lay động tiếng tiêu, vẻn vẹn tiết, liền thành cỗ khí phách tự nhiên, làm người ta cảm phục.


      Con ngươi đen như mã não lúng liếng trợt tầm thường chuyển động mấy vòng, má phấn Thất Dạ khẽ nhúc nhích, dịu dàng mỉm cười, như ngọc lưu lại ánh sáng, dập dờn ra bộ dáng thướt tha: “Thượng tướng đại nhân, phải muốn dẫn tôi phủ đệ thượng tướng Ngõa La Luân sao? Để cho tôi mang vũ khí làm cái gì?”


      đối với lui tới của quan quân tinh cầu Chafee hoàn toàn xa lạ, choáng Gia Mậu này nha, để cho mang vũ khí đến nhà nột tướng quân, phải là muốn hãm hại chứ?


      “Thế nào, sợ tôi hại ?”


      Thử dò xét đối với , mày dậm Gia mâu chỉ hơi nghiêng, lười biếng hỏi thăm.


      Quỷ mới biết nghĩ cái gì.


      Bị nhìn thấu tâm tư, Thất Dạ cũng thấy áy náy, ngược lại ưỡn thẳng sống lưng, ho tiếng: “Thương tướng đại nhân bí hiểm, Nam Thất Dạ thể gây trở ngại.”


      “Nam Thất Dạ?!” Dôi mắt Gia Mậu bắt đầu khởi động, cặp mắt kia, như những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, sáng ngời chói mắt, tự dưng có thần thái cuồng dã mà mị hoặc: “Tên của ?”


      “Vâng.” Thất Dạ cũng kiểu cách, đạm bạc : “Tôi phải cái gì Nam Hi trong miệng , tôi đổi tên ngồi đổi họ, vốn tên chính là Nam Thất Dạ.”


      Giọng uyển chuyển lưu loát, giống như cao sơn lưu thủy (cao như núi dài như sông), thuận theo tự nhiên.


      Đầu ngón tay hoàn mỹ lướt qua cằm, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ của , tao nhã hai, môi mỏng khéo léo khẽ mở, thầm , ý vị sâu xa: “Quả nhiên...”


      “Quả nhiên?” Thất Dạ nghi ngờ, đầu lông mày nhéo cái: “Có ý tứ gì?”


      có việc gì.” Vẻ mặt Gia Mâu khôi phục trước sau như , đạm bạc liếc , giọng mà : “Thay quần áo .”


      Thất Dạ biết từ trong miệng cũng ra cái gì, chỉ có gật đầu. xoay người, nhìn vòng quanh bốn phía phen, nhìn trúng bộ quần áo liền thân mauc xanh dương nhạt. Thiết kế này tương đối khá, lấy đường cong hoàn mỹ, đem cả bộ quần áo giản lược lưu loát, nhưng lại mất đại khí hoa mỹ.


      tới lấy bộ quần áo kia xuống, hướng về phía Gia Mậu cười : “Tôi muốn bộ này.”


      Ánh mắt Gia Mậu tối sầm lại, tầm mắt nhìn chằm chằm , hồi lâu, chợt đứng lên, bước tới gần .

      Chương 48: Thay Quần Áo Trước Mặt




      Gia Mậu đến gần, mang tới khí thế quá mức to lớn, làm Thất Dạ tự chủ được lùi về phía sau bước. Cho đến khi, sống lưng dán vào vách tường lạnh lẽo, còn đường để trốn, mới cắn môi dưới, giương đôi mắt yếu ớt nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Dựa vào gần vậy làm cái gì?”


      “Thích cái này?” Gia Mậu đếm xỉa đến phòng bị của , giam trong khoảng trống giữa thân thể cao lớn của và vách tường, nghiêng mắt nhìn dọc theo cái áo trong tay ánh mắt mang theo hơi thở lạnh lùng: “Thấy những thứ khác chướng mắt sao?”


      Những khác, khi gặp mặt bạn bè, bình thường đều chọn những bộ quần áo lộng lẫy để mặc, để thể bản thân tầm thường, ngờ này lại giống người ấy, đều thích những thứ quần áo và trang sức đơn giản thuần túy. Có lẽ, cũng đều cùng dạng người như người ấy, đều thích khoe khoang!


      “Là tự cho tôi tùy tiện chọn cái, tôi muốn cái này, đổi ý chứ?” dựa vào quá gần, hơi thở kiên cường nồng đậm đặc trưng của đàn ông phả vào mặt, áp lực khiến trái tim của Thất Dạ như bị thắt chặt lại. khẽ cắn môi dưới, bả vai co rút lại, níu chặt lấy áo: “Đừng chuyện tính toán gì hết!”


      Khuôn mặt nhắn của vẻ chán ghét, bao phủ băng tuyết. Ngũ quan của tinh xảo khéo léo, gương mặt trắng mịn nổi lên tầng ửng đỏ, đôi môi hơi vểnh lên, như nụ hoa phấn hồng chớm nở, ý xuân dồi dào. Phong thái đó, còn hơn cả hàn mai tuyệt tác kiên cường nở rộ trong gió tuyết, chỉ cấn liếc mắt cái, liền khiến người ta say đắm! Thân hình của thanh tú, dưới ánh đèn sáng ngời trong nhà lại càng được tôn lên, bao phủ bởi khí chất lạnh nhạt tự nhiên, thanh thuần thoát tục. Mê hoặc lòng người nhất, chính là hơi thở thanh khiết tự nhiên tản mát ra người , thấm vào ruột gan, xương cốt!


      Trong đời gặp ít những có phong thái mê người, nhưng cực ít có người thanh lệ đến mức dường như hề nhiễm bụi trần như , có thể hấp dẫn tầm mắt của Gia Mậu nhìn từ xuống dưới! Đối với việc trong lòng đột nhiên nổi lên ý niệm muốn phá hủy bộ dáng thuần túy màng danh lợi này của , có chút ngoài ý muốn. Có điều, là người có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, chỉ trong chốc lát, cũng thu lại tâm trạng của mình, ngón tay dài khéo léo nâng cằm lên, nảy sinh ý định ác độc cắn vào đôi môi mỏng hơi vểnh lên của , đến khi đầu lông mày của Thất Dạ nhíu chặt lại lạnh lùng trừng , ánh mắt tỏa sáng liếc đôi môi mọng thấm vài tia máu của , nhàn nhạt tuyên bố: “Trong từ điển của tôi, có hai chữ đổi ý!”


      Tên đàn ông xấu xa, đồng ý như vậy, vì sao còn vô cớ cắn làm gì? Cảm giác như ta muốn làm cho hả giận –


      Thất Dạ tức giận trong lòng, lại bởi vì khuôn mặt nhắn bị Gia Mậu khống chế mà dám có động. Khóe miệng co giật: “Thượng tướng đại nhân, xin cho tôi thêm thời gian thay quần áo!”


      thay !” Gia Mậu buông lỏng ngón tay nắm cằm , chân dài khẽ lui về phía sau nửa thước: “Nhanh!”


      Thất Dạ gật đầu, mu bàn tay nhàng chùi dọc theo cằm, xua hơi thở đàn ông, nhìn xung quanh, nhưng thấy có bất kì phòng thử đồ nào, khỏi đưa mắt về phía Gia Mậu, nhíu mày.


      “Thế nào?” Gia Mậu miễn cưỡng hỏi thăm.


      “Thay ở đây?” Mặt của Thất Dạ xị xuống.


      “E hèm!”


      “Vậy ... ra sao?”


      “Có cần thiết ?” Gia Mậu khẽ nghiêng người dựa bả vai dọc theo vách tường, đôi tay ưu nhã khoanh trước ngực, mặt bình tĩnh: “Cởi !”


      “Tôi phải thay quần áo trước mặt sao?” Thất Dạ vui la ầm lên, khuôn mặt nhắn xung huyết đỏ bừng, nổi giận : “ thể nào!”


      Đánh chết cũng cởi áo, tháo dây nịt ở trước mặt !


      có hai lựa chọn!” Mắt thấy lông mày đen nhánh của lên dáng điệu thẹn thùng động tình, khóe miệng Gia Mậu chậm rãi nhếch lên, thành vòng cung gian tà tùy ý cách hề che dấu, môi mỏng bật ra thành lời, lười biếng lạnh nhạt, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo cường thế như ác bá: “, tự mình thay; hai, tôi thay giúp !”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 49: Trước Ngực Chợt Lạnh



      Những lựa chọn mà Gia Mậu đưa ra, thể nghi ngờ đều khiến cho Thất Dạ vô cùng tức giận. Dù là chính thay quần áo hay là Gia Mậu giúp thay phải đều bị ta nhìn thấy hết sao? Loại chuyện như vậy, thể nào tiếp nhận được!


      Khuôn mặt nhắn, xinh đẹp, đoan trang vừa nhấc lên, đầu lông mày nhíu lại, hai má của khẽ phồng lên, đôi mắt trong suốt ràng mang vẻ oán trách, đôi môi đỏ như chu sa hé mở để lộ hàm răng trắng, lạnh lùng : “Tôi cự tuyệt!”


      “Hở?”


      Tóc mái đen bóng lộn xộn dán lên đôi mày kiếm tuấn khẽ nhướng lên, hàng mi dày cũng dấu được khí thế sắc bén tỏa ra từ đôi mắt hẹp dài của Gia Mậu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, độ cong hoàn mĩ lộ ra chút ý lạnh. Thời điểm đơn tiết đó trầm bổng lan trong khí, thân thể to lớn thon dài của ta đến gần, giống như con báo săn mồi, động tác nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, trong nháy mắt liền bắt được con mồi !


      Cằm bị đầu ngón tay mượt mà nhưng có lực của giữ chặt, cảm nhận được thân thể người đàn ông này phát ra tầng tầng lớp lớp khí thế lồng lộng nhưng bá đạo, tim của Thất Dạ khẽ xao động, khuôn mặt nhắn kiều diễm xinh đẹp như đóa hoa đào trong lúc vô tình mà khe khẽ nhíu lại.


      Người đàn ông khí thế to lớn, thân như cây ngọc, lần nữa áp chế dọc theo vách tường, vóc người cao lớn, giống như kẻ săn mồi trong đem tối, hoàn toàn che lấp ánh sáng, làm Thất Dạ cảm thấy toàn bộ thế giới này, cũng như lọt vào giữa trong u ám!


      Trong khí, có hương vị vắng lặng, giống như thể ràng, bản tính ác ma của người đàn ông này, có lẽ hết sức căng thẳng!


      , có thể cự tuyệt được sao?”


      Thời khắc thanh mang theo chút độ ấm nào bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông này lần nữa, cổ tay của nâng lên, cánh tay tản ra khí thế bành trướng hướng về phía Thất Dạ, đầu ngón tay hoàn mỹ như ngọc, hướng về phía nút cài áo !


      ra , động tác của rất là thong thả ung dung, tuyệt thô bạo, lại làm cho trái tim của Thất Dạ, hiểu sao lại run rẩy!


      Loại khí này, quá mức tầm thường!


      Tiếp tục như vậy nữa, nhất định hỏng mất –


      Lòng bàn tay đè mạnh lên mu bàn tay , giọng của Thất Dạ căng thẳng, tựa như tên sắp rời cung: “Tôi tự thay!”


      “Tự thay? Ha ha!”


      Tiếng cười vang lên bí mật mang theo ý chế nhạo, cùng với câu kia trở thành thanh duy nhất trong gian, môi mỏng của Gia Mậu mang nụ cười tà ác xấu xa, hai hàng mày rậm đen nhánh nhướng lên, trong lời , dâng lên tầng gợn sóng, cong cong, giống như vầng trăng mới nhô lên trong đêm tối, khiến cho đôi mắt bình tĩnh của được điểm xuyết thêm ánh sáng mê người.


      Qua khóe mắt nhìn thấy được bộ dáng ngoài cười nhưng trong cười của người đàn ông này, Thất Dạ cảm thấy trong lòng rung động.


      Người đàn ông này, quá mức chói mắt, khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, giống như được bảo đao tỉ mỉ khắc họa thành, góc cạnh rang, khiến người khác nhìn phải lóa mắt, khí thế bễ nghễ thiên hạ, đủ để khiến cho ai có thể bỏ qua!


      Trong giễu cợt của , Thất Dạ cứ đứng ngây ngốc như vậy trong phút chốc, rồi đột nhiên dùng sức vỗ cổ tay của , dùng sức nghiến răng, vẻ nặt, có thể thấy được vài phần xấu hổ, : “Đúng, tự tôi thay, cút sang bên!”


      “Cơ hội chỉ có lần, cho rằng... tại, còn đến phiên làm chủ sao?”


      Gia Mậu cười, mặt mày tựa như tranh vẽ, tác phong ràng rất nhanh nhẹn, bản chất ác ma tự nhiên vốn có lại biểu ra ngoài vô cùng tinh tế.


      giây tiếp theo, Thất Dạ cảm thấy trước ngực chợt lạnh –


      ra, người đàn ông này trực tiếp xé rách áo . mảng lớn da thịt trong suốt, trơn bóng như tuyết bị phơi bày ra ngoài, bị hơi thở trong trẻo bao vây xung quanh đánh tới, khiến cả người nổi lên từng mảng da gà!


      Điểm chết người chính là, bộ ngực xinh đẹp tròn trịa dưới lớp áo ngực, giờ phút này cũng bởi vì bị gió mát xâm nhập, tựa như hồng mai nở rộ, đứng lên sừng sững bất khuất!

      Chương 50: Lưu Manh




      "Lưu manh!" Thất Dạ chỉ dùng hai giây liền phản ứng kịp, thấp giọng chửi câu, cánh tay bảo vệ trước ngực, tay bé khác giơ lên, trực tiếp muốn đánh về phía gò má của Gia Mậu.


      ngờ, tay ở giữa trung bị bàn tay to lớn của người đàn ông cầm giữ.


      Gia Mậu dùng sức xé ra cánh tay bé khác kia của , chỉ cần tay đem hai cổ tay của đính lại tường, cặp mắt sắc bén, từ cao nhìn xuống, dọc theo thân thể phía trước của , lướt xuống từng chút từng chút ——


      người, vẫn còn dư lại đồ lót, nhưng bị cặp con ngươi ý vị sâu xa của ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá, Thất Dạ vẫn cảm thấy toàn bộ quần áo của mình bị ánh mắt của người đàn ông kia bóc trần, chân chính cực kỳ giống nữ đày tớ, cả người trần truồng ** mặc cho ta quan sát!


      Đáy lòng dâng lên cảm giác khuất nhục cực kỳ nồng đậm, gò má nhuộm đỏ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mười ngón tay siết chặt thành nắm đấm, lời gì, liền nhắc đầu gối muốn đánh vào háng của người đàn ông, ý định muốn thoát khỏi khống chế của ta!


      Đáng tiếc, loại thua thiệt này Gia Mậu ăn lần rồi, há có thể lại cho phép càn rỡ thêm lần nữa?


      cười nhạt tiếng, ở thời khắc gối của cong lên, bàn tay đột nhiên dùng lực ngắt cái cổ tay của Thất Dạ, tránh thoát công kích của xong, đầu gối dùng sức đụng cái vào rốn của .


      "Rắc, rắc ——"


      Xương cổ tay giống như là bị trượt ra khỏi vị trí, Thất Dạ chợt cảm thấy cả người cũng đau đớn tê dại, đầu gối của Gia Mậu chỉa vào bụng, trận đau đớn dọc theo tuyến thần kinh nhạy cảm của thân thể ngừng dâng trào, rồi chui thẳng vào trái tim, khiến cho hô hấp của cũng dừng lại vài giây.


      kêu đau tiếng, cả thân thể cũng mềm nhũn, eo thon mềm yếu, vô lực muốn ngã xuống đất.


      Cánh tay dài của Gia Mậu đúng lúc níu lấy bả vai của dùng lực khẽ kéo, đem thân thể mảnh khảnh của vớt vào trong ngực. Mắt thấy trán thấm ra giọt giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trong suốt, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần nhíu chặt, đồng tử của tối sầm lại, ánh sáng lạnh nguy hiểm bắn ra, giọng lạnh nhạt đến đủ để hủy thiên diệt địa: " biết tự lượng sức!"


      Đúng, quá mức biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng bằng vào bản lĩnh nhanh nhẹn của mình, hoàn toàn có thể cùng ta chu toàn phen, nào có thể đoán được, chỉ là trò cười cho ta!


      Thân thể vô lực tựa vào trong ngực của người đàn ông, Thất Dạ hơi thở thô gấp, bộ ngực cao vút phập phồng lên xuống, đường cong hoàn mỹ. Khuôn mặt nhắn thanh tú thuần túy tái nhợt mất huyết sắc, trong đáy mắt, mảnh chán nản, bộ dáng tổn thương như vậy, khiến Gia Mậu có chút khống chế được bản thân, thiếu chút nữa nâng bàn tay lên bóp chết !


      Chỉ là, ở thời khắc quay môi về phía cười lạnh ra câu, loại tâm tư kia hoàn toàn biến mất.


      "Con mẹ nó, tên khốn kiếp, ngươi trực tiếp giết ta !"


      ràng ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng đáy mắt này vẫn là trước sau như lóe ra ánh sáng quật cường chịu thua, ánh mắt vốn là hơi nghi ngờ mông lung, cũng thoáng chốc trở nên lấp lánh trong trẻo!


      Có thể là khi Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc bày ra bộ dang hiếm gặp với người khác kia, ngược lại thời khắc đó cũng duy trì loại biểu cường hãn, thái độ cao ngạo lạnh lùng như thế, khiến cho thể lau mắt mà nhìn!


      "Con người thú vị như vậy, tôi làm sao nỡ giết chứ!"


      Môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, khóe miệng Gia Mậu khẽ nhếch, đường cong trương dương tà tà xinh đẹp kềm chế được. vòng tay qua eo bế lên, về phía ghế sa lon ở bên cạnh, đặt ở phía , đầu ngón tay nắn nắn cổ tay , ấy là bị trật khớp, nhàng xoa lấy hai cái, sau đó bỗng chốc dùng sức đẩy.


      "A a a ——"


      Thất Dạ đau đớn đến eo ếch cũng nẩy lên, cả người lật qua ngồi dậy. cúi đầu, nảy sinh ác độc há mồm liền dọc theo mu bàn tay Gia Mậu cắn.


      đau đớn vì bị nắn xương, đổi lấy da thịt Gia Mậu cũng in hằn vết răng. Mà thời khắc cánh môi Thất Dạ mở ra, trong lỗ mũi ngửi thấy mùi tanh ngọt, đủ để cho hô hấp của , cũng dừng lại!


      Ông trời, lại kiềm chế trêu chọc ác ma này. Chỉ sợ lần này, chết chắc rồi!

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 51: Giết, Hợc Giết



      Mắt thấy mu bàn tay Gia Mậu thấm ra tia máu chói mắt, vẻ mặt Thất Dạ như đưa đám, đầu chậm rãi ngẩng lên.


      có thể tưởng tượng được, thời khắc này vẻ mặt của Gia Mậu tất nhiên ngập tràn vẻ thô bạo. Dù sao, vừa rồi mới chỉ nghĩ công kích ta mà có thành công, bị ta ban cho gân cốt cổ tay đứt đoạn, xem lúc này cắn được ta đổ máu, vậy ta chẳng phải là đem băm thành thịt vụn sao?


      Nhưng, khi ánh mắt chạm phải cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia của người đàn ông, toàn bộ ý nghĩ của Thất Dạ đều sụp đổ!


      Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ tỳ vết của Gia Mậu mang thần sắc bình thản, mặt mày như hồ nước sâu rộng tĩnh lặng, chút gơn sóng, nhìn ra bất kỳ chút gì là lãnh khốc vô tình, ngược lại có vẻ lười biếng đạm bạc. ta liếc xéo , mặt chút thay đổi, bản chất cao quý ưu nhã, đối lập hoàn toàn với bộ dạng ác ma lúc vừa rồi! Hôm nay, thậm chí có cảm giác ta toát ra tư vị rất khí phách, quả giống như thiên sứ hạ phàm, tuấn dật siêu phàm, khiến cho người ta biết phải làm sao!


      Rốt cuộc, là thế nào?


      " . . . Nhìn cái gì?"


      Nghĩ mãi xong, môi son của Thất Dạ khẽ mở, cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.


      Ngón tay dài của Gia Mậu dọc theo nụ cười của nhàng nâng cái, trong mắt ánh sáng chớp động, cánh mũi cao thẳng rút cái, gương mặt hoàn mỹ tuấn tú, đột nhiên liền có thêm mấy phần hăng hái say mê, tiếng kia, lành lạnh đạm mạc thế như chẻ tre, : "Lần sau thể chiếu theo lệ này nữa!"


      ta có ý định tìm tính sổ?!


      Trong lòng Thất Dạ đầy nghi hoặc, trong lúc nhất thời, ngây người như phỗng.


      Bàn tay Gia Mậu lật ngửa thân thể mềm mại của , đồng tử màu tối sáng lấp lánh, liếc cái dọc theo đường cong lả lướt của thân thể , đáy mắt xuất thần thái phấn khởi, sau giây, đưa tay mặc cho bộ váy liền thân màu xanh dương nhàn nhạt.


      Động tác của ta, tự nhiên lưu loát, mặc dù da thịt đôi bên khỏi đụng chạm , nhưng có nửa phần mùi vị nhục dục, tốc độ kia, càng thêm mạnh mẽ vang dội, có thể hoàn mỹ đến chê vào đâu được!


      " chọn vũ khí !"


      Lòng bàn tay rút lấy chiếc nhăn bằng tơ tằm đặt ở bên nhàng lau vết máu mu bàn tay, tiếng lạnh lẽo đạm bạc của Gia Mậu, tựa như mưa gió ngày xuân, êm ái thanh nhã.


      Người đàn ông chết tiệt, đổi tính sao?


      Con ngươi xinh đẹp của Thất Dạ chớp chớp, tầm mắt quét về phía người đàn ông tuấn mỹ khẽ cúi đầu kia, trong con ngươi, chất chứa ánh sáng của phòng bị.


      "Hử?"


      Lông mày của Gia Mậu bỗng chốc nhếch lên, con mắt sắc u, trong con ngươi màu mực ngập đầy hàn khí lạnh thấu xương, sắc bén thể đỡ!


      "Biết rồi." Thất Dạ bị sợ đến trái tim khẽ run lên, nhanh chóng đứng dậy, chạy như bay sang bên cạnh, tùy ý cầm lấy khẩu súng lục nho màu bạc tinh xảo giá hàng.


      Súng lục khéo léo tinh xảo, hai tay Thất Dạ chỉ cần hợp thành chữ thập liền có thể bọc kín lấy nó. Trong khoảnh khắc súng mới cầm lên tới tay liền cảm thấy, so với súng lục lúc trước từng dùng qua, sử dụng nó rất dễ dàng!


      Thất Dạ rất hài lòng với lựa chọn của mình, đầu ngón tay dọc theo nòng súng đẩy cái, có thể thấy được bên trong chứa mười viên đạn cỡ . Chỉ là, mắt vừa chạm đến liền khẳng định, những viên đạn màu vàng này, vô cùng có uy lực!


      "Lại đây!"


      Chợt, sau lưng vang lên tiếng lành lạnh trầm, mang theo mệnh lệnh đầy khí phách khiến cho ai có thể cự tuyệt!


      Bả vai Thất Dạ cương cứng chút, chậm rãi xoay người, đốt ngõn tay nắm súng lục từ từ buộc chặt, trong đầu, có ý niệm đáng sợ chợt dâng lên.


      Nếu như tại giết Gia Mậu, như vậy về sau chẳng phải tìm được đường sống sao, bị ta hành hạ nữa?


      Con ngươi của ngưng tụ, tầm mắt quét qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông, trái tim "thịch thịch thịch" kích động nảy nhanh!


      Giết, hoặc giết, chỉ ở giây này

      Chương 52: Thua, Thất Bại Thảm Hại




      " giết được tôi!"


      Ngôn ngữ tựa như giễu cợt lại chứa ý vị sâu xa, ngắn ngủi lại đạm bạc, lại khiến cho tâm của Thất Dạ, cũng bị kinh hãi cứng ngắc mất mấy giây. Ngay sau đó, giống như bị thái độ của người đàn ông kích thích, cổ họng nuốt cái, cánh tay chợt nâng lên, họng súng màu bạc, trực tiếp chỉ thẳng vào Gia Mậu, trong mắt tràn đầy ánh sáng kiên định: " được cái rắm chó, lão nương cũng tin có tà, ngươi chết !"


      Lúc những lời này, ngón cái tì lên nòng súng lục, ngón trỏ đặt vào cò súng, hướng Gia Mậu liền bắn ra phát!


      Bởi vì từ chịu huấn luyện tàn khốc, rèn luyện cho tâm tính tới mức cực kỳ nhẫn kiên cường, vì vậy phát súng này, ra tay chút du dự. Hơn nữa kỹ năng bắn súng của như thần, chỉ cần bóp cò cái, tin tưởng chắc chắn lấy được mạng Gia Mậu!


      Nhưng, kế tiếp xảy ra chuyện quỷ dị, khiến cho phần đời sau này của Thất Dạ, trở thành kí ức thể xóa .


      Bóng dáng của Gia Mậu chợt lóe, quả giống như quỷ mỵ, nhanh như tia chớp. đúng như chỉ trong nháy mắt, thân hình cao ráo của ta đứng nghiêm ở trước người Thất Dạ. Chân thon dài có lực của người đàn ông, dọc theo đầu gối dùng sức đá cái, lập tức cảm thấy xương cốt tê dại, cả thân thể mất khống chế tự động quỳ sấp mặt đất, đúng lúc ngã dưới háng ta.


      Trước khắc đó, Thất Dạ còn cảm thấy cổ tay mình trận đau đớn, mà súng lục màu bạc vốn dĩ phải nằm tay , bị Gia Mậu đoạt . Cùng lúc đó,sống lưng , bị lực vô cùng lớn giẫm đạp lên. ra là, bàn chân của người đàn ông, đạp lên ngang lưng . Lực rất lớn, khiến cho thân thể vốn mảnh khảnh của dường như muốn đứt thành hai đoạn ——


      Thất Dạ kêu rên, gương mặt thanh tú, như dây thừng xoắn chặt, hoàn toàn dúm chung vào chỗ!


      "Leng keng. . . . . ."


      Bên tai, truyền đến tiếng vang của kim loại rất chạm đất, thanh thúy ràng, giống như cười nhạo ngu xuẩn của . . . .


      Khóe mắt quét về phía thanh rơi xuống vừa phát ra, lòng của Thất Dạ, từng điểm từng điểm ngừng trùng xuống!


      Vật kia, ra chính là đạn từ trong khẩu súng ta đoạt lấy từ tay


      Cũng biết Gia Mậu dùng cách nào đoạt được nó, nhưng tất cả cảnh tượng lúc này là minh chứng hùng hồn chứng thực cho tuyên bố cuồng ngạo của ta: , quả nhiên là giết được ta!


      "Tiểu tử, quá khờ!"


      đỉnh đầu, giọng điệu hời hợt của Gia Mậu từ từ vang lên, bên trong lời , mang đầy mùi vị châm chọc, chữ chữ ràng có lực, đánh thẳng vào tâm Thất Dạ, khiến cho tất cả tự tin và kiên trì của , đều ở trong nháy mắt này tan rã.


      hôm nay, cực kỳ giống như tôm tép nhãi nhép, mặc cho ta cao cao tại thượng dẫm đạp xuống đất —


      Bàn chân của Gia Mậu, từ phía sau lưng của đường di động về phía trước, tại xương sống lưng của gia tăng lực, cơ hồ có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của . . .


      Cuối cùng Thất Dạ vô lực phản kháng nằm rạp mặt đất, hai mắt hơi tuyệt vọng khẽ khép lại.


      thua rồi, hơn nữa, còn là thất bại thảm hại!


      " chịu nổi kích!"


      Đem khẩu súng lục màu bạc vứt xuống dưới đất, môi mỏng của Gia Mậu bật ra tiếng cười lạnh.


      Thất Dạ biết, chờ đợi , nhất định là hành hạ vô cùng tận —


      Chỉ là, Nam Thất Dạ, chẳng lẽ mày cam tâm, tiếp nhận trừng phạt biến thái của người đàn ông này sao?


      ! Chết cũng ! ! !


      Cái thanh từ đáy lòng, kiên định mà có lực cho biết.


      Vì vậy, ở thời khắc khi cảm thấy ủng da của người đàn ông đạp lên đến vị trí gáy, đôi bàn tay trắng như phấn của Thất Dạ chợt xoay chuyển, nghiêng mặt sang bên, liền thò tay cầm lấy khẩu súng lục kia lên, nòng súng chống vào huyệt Thái Dương của mình, chút do dự dùng sức bóp cò!


      "Cạch —"


      thanh của tiếng súng, chấn động đầu óc của Thất Dạ, hồi nhộn nhạo!

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 53: Tình Bất Định



      Ra tay phát súng kia, mong đơi đau đớn lại chưa từng truyền đến, trừ cảm thấy vị trí huyệt thái dương hơi chấn động ra, Thất Dạ chẳng hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu tử vong nào của mình cả.


      Ngược lại là thanh châm biếm của người đàn ông, kích thíc khiến da đầu run lên.


      ngốc, cho phép của tôi, đến cả tư cách nghỉ đến cái chết cũng có.”


      Thất Dạ chấn động trong lòng, đầu ngón tay lần nữa dùng sức nắm mấy cái khuy, lại phát giác kết quả đều giống nhau: trong lòng súng, căn bản cũng chưa có đạn bay ra.


      Chẳng lẽ lúc ta đoạt súng, nhanh chóng hủy toàn bộ đạn? Tốc độ kia, khỏi cũng quá nhanh đấy nhỉ?


      Bị đùa giỡn như thế, Thất Dạ cau mày, khuôn mặt nhắn tinh xảo lên vẻ ảo não. Cảm thấy vị trí gáy chợt nhõm, biết ủng da của rời , cắn chặt hàm răng, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt hung hăng nhìn chằm chằm , trong mắt sáng, là khí thế chịu thua trước sau như , nổi giận : “Khốn kiếp, khi dễ phụ nữ.”


      “Người phụ nữ dám ra tay với tôi. ... là người đầu tiên.” Thân hình thon dài của Gia Mậu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay giữ chặt khuôn mặt nhắn chưa đủ lớn bằng chừng bằng bàn tay, mắt thâm thúy màu hổ phách, mảnh tối vắng lặng bay lấp lánh mà qua: “ có dũng khí.”


      “Lão nương còn sợ hay sao.” Thất Dạ hừ lạnh, gương mặt dùng sức vung, cố gắng tránh đụng vào. Nhưng sức đủ, ngược lại càng bị siết chặt. trán nhăn thành hình chữ “sông”, cắn môi dưới, dám phát ra tiếng kêu đau.


      Làm quân nhân chánh giới cao cao tại thượng vương giả, Gia Mậu thường xuyên có thể nhìn đến kiên cường của quân nhân, mà nếu như vậy, dám ở trước mặt mình lỗ mãng, thậm chí khiêu khích mình, đừng , chính là sĩ quan cao cấp, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.


      A, đây là , cái loại phong cách quật cường thà chết chứ chịu khuất phục, mặt còn đem đáy lòng u nhất của xốc ra ngoài, làm hứng thú của đối với , tăng gấp bội.


      muốn chết, liền cố tình để cho còn sống.


      muốn chạy trốn khỏi , phải từ đó đem giam cầm bên người, thuần phục , để cho còn nơi để trốn.


      nghĩ muốn, vô luận là người, tài, vật, quyền, thể bỏ vào trong túi.


      “Rất tốt.” Môi mỏng khêu gợi bật ra nụ cười nhạt nhẽo, đuôi lông mày Gia Mâu bay xéo, đầu ngón tay níu lấy sau cổ áo , đem cả người nhấc lên, ném hướng ghế sa lon.


      lúc Thất Dạ cho là ác ma kia muốn biến đổi phương thức giày vò mình, Gia Mậu lại quay người sang, từ bên cầm bình thủy tinh lộn trở lại, nửa ngồi bên người .


      Cánh tay bình thường trơn bóng trắng muốt như ngọc bị bắt được, Thất Dạ lạnh lùng trừng mắt, vốn định dùng sức đem nó từ trong tay Gia Mậu rút ra ngoài, nhưng đối phương hơi sức quá lớn, năm ngón tay giống như vóng vuốt chim ưng săn được con mồi, đem kiềm chế gắt gao, căn bản thoát được.


      Mà việc làm kế tiếp của Gia Mậu, để cho trong nháy mắt mở rộng tầm mắt....


      Người đàn ông kia, mở nắp bình, đem chất lỏng lạnh lẽo bên trong đổ xuống cổ tay , sau đó lấy lòng bàn tay xoa thử, động tác nhàng, lực vừa phải, làm Thất Dạ hoàn toàn có cảm giác đau đớn.


      ... lại giúp bôi thuốc?!


      Thất Dạ như trong mộng, đáng tiếc thuốc nước lạnh lẽo thấm vào da thịt, bởi vì đầu ngón tay Gia Mậu ma sát mà từ từ trở nên nóng bỏng, hiểu mình sống ở thực tế.


      Ma quỷ này, tình bất định, hồi gió hồi mưa, quả chính là đại biến thái.


      Khi rơi vào khốn hoặc bàn tay Gia Mậu chợt dùng sức đẩy , ma chưởng trực tiếp đem quần áo người kéo xuống....

      Chương 54: Vì Sau Này Cuộc Sống Tăng Thêm Chút Thú Vị




      làm gì thế?” Mặc dù giờ phút này cả người đều mệt mỏi, nhưng y phục bị kéo rơi, Thất Dại trời sinh nhạy cảm phản ứng nhanh chóng. co rúc bả vai, lòng bàn tay níu lấy y phục muốn lần nữa đặt lại lên thân thể mảnh mai trắng muốt, bàn tay Gia Mậu đúng lúc cản trở . trợn tròn đôi mắt, mắt lạnh quét về phía , mặt tràn đầy tức giận: “Hạ lưu bại hoại.”


      Vẻ mặt Gia Mậu đạm bạc, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ tốt ở bề ngoài nghiêng nhìn cái, binhg tĩnh đẩy cánh tay ra, thân thể cao lớn đến gần, cầm lên bình thủy tinh , đem thuốc nước kia dọc theo vị trí té xuống ở bụng .


      Chất lỏng lạnh lẽo thấm vào rốn, cảm giác mát mẻ sảng khoái trong người chậm rãi lan tràn ra, đầu gối vốn bị đụng chạm vết thương tím đen, đau đớn lập tức giảm bớt ít...


      “Thương tổn, nhất định phải trị tận gốc.”


      Lòng bàn tay người đàn ông đặt lên da thịt mềm mại tinh tế của , mặt mày cạn dương, mắt đen thâm thúy, giống như dò xét, tầm mắt rơi vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần như hoa quỳnh của , gương mặt ung dung thanh tao lịch , bộ dáng siêu dật tiêu sái, giống như thương thế của kia, cùng căn bản có nửa điểm quan hệ, ngược lại, cực kì giống như đại thầy thuốc cứu sống, khuyên giải bệnh nhân phải nghe lời.


      XX ấy!


      Thất Dạ cắn chặt hàm răng oán thầm, nhưng bởi vì bị bàn tay khẽ vuốt xoa vùng bụng nón nà như tuyết mang đến cái loại cảm giác tê dại, chọc cho dáng thướt tha thon thả hơi giãy dụa khó chịu, đôi tay thon lắm thảnh quyền, má đào đỏ thắm như rạng mây, đáy mắt tia sắc thái ngơ ngẩn xẹt qua, hô hấp hơi trầm xuống.


      “Đau ?”


      Đầu ngón tay Gia Mậu đột nhiên dừng lại động tác, giống như quan tâm sủng vật mình thích, thấp giọng ngâm. Con mắt tựa như biển sâu, lông mi dày như được chải bay dựng lên, khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai này, cỗ thần khí thanh tú phong vận cần cũng biết.


      Đây phải là nhảm sao?


      Môi đào của Thất Dạ khẽ mở, vốn muốn chút ngôn ngữ khó nghe, nhưng nghĩ lại, nếu như muốn bị người đàn ông như ác ma này hành hạ, thái độ mình phải buông xuống, làm bộ thuận theo ta chút tốt lắm. Vì vậy, khóe miệng nhàng nhếch lên, bình tĩnh bình tĩnh lên tiếng: “ đau.”


      Xem choáng nha còn có thể muốn nghĩ ra cách gì tiếp tục dày vò tôi.


      “Tính khí đùa bỡn, hả?”


      Gia Mậu cười, hình ảnh trong đôi mắt đen chồng chất, bộ dáng thâm tình dật thái.


      Thất Dạ tự giễu xuy, cười khẩy : “Sao dám.”


      “Bế ngốc.”


      Lòng bàn tay Gia Mậu dọc theo đường cong là lướt cuẩ lông mày chậm chạp rời lên , động tác chậm rãi, lại chọc cho hông Thất Dạ ức chế ngừng được trận run rẩy.


      biết ta lại muốn làm cái gì, chỉ có thể tạm thời cắn răng nhẫn, yên lặng xem xét.


      May mà, Gia Mậu chỉ lật lại người , giúp lau sau lưng nơi bị giẫm lên bị thương.


      Động tác dịu dàng trước sau như , cực kì giống bồ tát phổ độ chúng sinh, hướng ban phúc.


      Này choáng nha, đầu óc xấu xa!


      Xét thấy Gia Mậu thay đổi thất thường, tâm tư của Thất Dạ chỉ có thể như thế.


      “Tốt lắm.” Rất nhanh, Gia Mậu liền giúp kéo áo lên, đem mặt lật lại hướng , vẻ mặt bình thản ung dung, đạm bạc : “Rất nhanh là có thể tốt.”


      “Như vậy, tôi là nên hướng đại nhân tiếng cảm ơn chứ?” Mặt Thất Dạ tràn đầy ánh sáng lạnh, giọng đùa cợt.


      cần.” Lông mày Gia Mậu như ngọn núi bất động, đầu ngón tay nắm cằm của , cúi đầu xuống đôi môi mỏng hơi có vẻ khô khốc của hôn cái, giọng y hệt tiếng đàn khoan thai bật thốt lên: “Tạm thời chưa cho tốt, bất quá là vì cuộc sống sau này của tôi tăng thêm chút thú vị thôi.”

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 55: Sợ



      Ác ma chính là ác ma, trời sinh chính là tính tình kém.


      Thất Dạ đảo mắt trong veo, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt từ trong mắt xinh đẹp bắn ra toán loạn, ánh mắt như kiếm sắc bén, đem Gia Mậu giết chết trăm vạn lần.


      căm thù của rất ràng, Gia Mậu lại hoàn toàn có động tĩnh gì, mặt mày ung dung, bàn tay dùng lực nắm cổ chân mnahr khảnh của , khẽ khom người, tự tay đem giày thủy tinh màu xanh dương nhạt đeo vào chân ngọc của Thất Dạ.


      ràng là hầu hạ , nhưng phong cách người đàn ông này vẫn ôn tồn nho nhã như cũ, có lúc nào là hiển lộ cao quý cùng bản chất tiêu sái của . Trái tim Thất Dạ có chút rung rung, trong lúc nhất thời, cũng nhịn được nín thở trầm ngâm, lẳng lặng liếc xéo người đàn ông ác ma bất phàm nổi bật này, mắt thậm chí quên cả chớp.


      Giúp đem giày cài tốt, mi Gia mậu tà tà nhếch lên, bàn tay trước mặt lần lượt vươn ra, lạnh nhạt : “ rửa sạch chút là có thể lên đường rồi.”


      ràng mặt chút biểu cảm, nhưng khóe môi đuôi mày rất tự nhiên, lại giống như nhiễm hết phong tình, vẻ mị hoặc này, lúc nào cũng tràn ngập trong khí, làm cho người ta lộ vẻ xúc động.


      Comn mắt trong sáng chớp chớp hai lần, tay bé của Thất Dạ, tự chủ được đặt vào trong lòng bàn tay của , mặc cho kéo, ra bên ngoài giẫm chân tại chỗ mà .


      Cửa phòng khi hai người gần đến tự động mở ra, đứng ở cửa là dẫn họ vào bên trong, nhìn đến bọn họ bước chân ra ngoài phòng, liền lập tức khom người xuống đối với bọn họ, cung kính : “A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng, tiểu thư, xin thong thả.”


      Trong lời , đuôi lông mày quên dương lên, tầm mắt hình như dọc theo mặt của bọn họ khẽ xẹt qua, nhưng bởi vì mặt lạnh của Gia Mậu bỗng chốc nghiêng ngang qua, mà ta bị sợ đến mức buông mắt xuống, lưng cũng khom xuống càng thấp.


      này cho Thất Dạ cảm giác, cực kì giống chó Gia Mậu nuôi, rất sợ chủ nhân thích, tùy thời làm thịt mình.


      tiếng thở dài trong lòng, Thất Dạ nhàng giãy bàn tay thon bị Gia Mậu nắm chặt, cố gắng tránh thoát khống chế của .


      Chỉ là, Gia Mậu thả, cũng chỉ có thể mặc kệ để nắm giữ.


      Người đàn ông nghiêng mắt, nhàn nhạt phân phó: “Enma, lấy chậu nước nóng tới đây.”


      “Dạ.” Enma thấp giọng đáp, nhanh chóng xoay người lấy nước.


      ấy rất sợ .” Thất Dạ có chút ngạc nhiên, mắt to linh động chớp mấy cái, lông mi tựa như lụa mỏng, họa ra sóng lăn tăn hình vòng cung, giống như bướm bay toán loạn, nhu nhã xinh đẹp.


      sợ?” Gia Mậu ngửa đầu duỗi lông mày, đôi con ngươi hẹp dài sâu kín liếc vế phía , như chim ưng nhìn thèm thuồng, cỗ cường đại khí thế toàn vẹn.


      Vấn đề này, trong lúc nhất thời, Thất Dạ cũng tự hỏi.


      ra , trong lòng rất mâu thuẫn. Đối với người đàn ông này, sợ, cũng sợ.


      Lúc dịu dàng thắm thiết, tựa như thiên sứ dễ thân, làm cho người ta nhịn được nghĩ đến gần, ôm, thậm chí... thân thiết. Nhưng, khi cả người tản ra khí thế tàn nhẫn thô bạo, giống như satan đến từ địa ngục, lãnh khốc, ma mị, làm cho người ta nhìn mà sợ.


      người đàn ông ác ma phức tạp như thế, cùng chung đụng, có trái tim cường đại, là gánh vác nổi.


      nhẫn kiên cường như , cũng bởi vì mấy ngày nay cùng sinh ra xung đột, nên sinh lòng trở nên hèn nhát...


      Vì vậy Thất Dạ cười mỉa, đáp lại đáp án lập lờ nước đôi: “ có khả năng trở thành chúa tể vĩnh viễn của tôi.”


      “Vậy sao?”


      Ngón tay Gia Mậu hơi nắm cằm , ép ngẩng đầu, đem thân thể mảnh khảnh của , in vào trong hai đồng tử u, để cho giật mình ở trước mặt , quả là bé.


      Đáy lòng Thất Dạ bỗng nhiên căng thẳng, khuôn mặt nhắn khỏi có chút văn vẹo.

      Chương 56: Tỉ Mỉ Săn Sóc




      sợ tôi!”


      Ba chữ nhàng bâng quơ bật ra từ đôi môi mỏng của Gia Mậu, đơn giản lưu loát, như ma ngàn năm vọng lại, đẩy Thất Dạ vào trong tình cảnh hoang vu, khiến thấy như trong khí tràn ngập cát vàng, nhìn vẻ mặt của người đàn ông trước mặt.


      Làn da tuyết trắng dưới hàm bị người đàn ông này nhàng ve vuốt, cực kì giống nô lệ để cho ta khinh nhờn, cách nào chạy trốn!


      Trong lỗ mũi, truyền đến mùi hương nước thuốc nhàn nhạt, kích thích khiến trái tim của tăng tốc đập mạnh, ý thức mê ly, dần dần khép mắt.


      Trước mắt là người đàn ông khí vũ hiên ngang, hai mắt như hồ nước xanh biếc sâu thẳm, hai hàng lông mày xếch lên như vẩy mực (1 cách vẽ tranh thủy mặc) vẽ thành, làm gương mặt vốn tuấn tú hoàn mĩ của , càng thêm phong thái thanh nhã!


      Khuôn mặt nhắn như hoa như ngọc khẽ nhíu cái, Thất Dạ hừ lạnh, lời trái với lương tâm phát ra từ đôi môi đào, tựa như tiếng hót chim oanh, tự nhiên có tiếng “Tôi mới sợ !”


      Đôi mắt của sáng và có hồn như sao, hai hàng lông mày xinh đẹp như liễu, tự dưng phát ra khí chất xinh đẹp động lòng người.


      “Ha ha, chuyện này đúng là tốt!”


      Gia Mậu xoay ngược mu bàn tay lại vỗ mấy cái theo khuôn mặt nhắn tinh xảo của , ngón cái mơn trớn theo da thịt trơn láng như sứ của , lòng bàn tay chợt giữ chặt gáy , kéo thân thể mảnh mai của lại gần hơn, trong đầu mày và ánh mắt, nổi lên vẻ kiêu ngạo!


      Thất Dạ uốn éo eo thon chút, thấy rằng chạy thoát vòng tay của ta, chỉ có đôi môi đỏ mọng vung lên, thanh cao ngạo lành lạnh: “Đương nhiên tốt, Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc, tôi cho biết, ác ma vĩnh viễn đều đấu lại thiên sứ đâu!”


      “Thiên sứ?!” Mắt Gia Mậu ánh lên tia sắc lạnh, tựa như vùi lấp mộng cảnh, đẹp như tranh vẽ: “ sao?”


      “Đương nhiên”


      Ý tứ là, là đại ác ma, đấu lại tiểu thiên sứ như hà?!


      Gia Mậu cười cười, lông mày lành kạnh, lòng bàn tay vỗ hai cái đỉnh đầu , mỗi chữ cái: “Rất, tốt!”


      Như vậy, họ nhìn nhận tốt lắm!


      Xem ra, cuộc sống về sau, bởi vì có xuất , còn cảm giác thú vị nữa!


      “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, nước ấm của người!” Ái Mã lúc này trở lại, còn bưng chậu nước bằng vàng, bên trong cái chậu mờ mịt hơi nước, bên cạnh còn có cái khăn lông trắng sạch .


      “Ừ.” Gia Mậu trả lời lạnh nhạt, tự mình làm ướt khăn lông rồi vắt khô, nắm lấy bàn tay bé của Thất Dạ vì nhàng lau sạch.


      dòng nước ấm thấm từ da thịt vào trong xương tủy, lan tràn trong mạch máu, theo thần kinh nhạy cảm ngừng thâm nhập vào cơ thể, chạy thẳng đến nơi nào đó trong tim Thất Dạ, khiến cho hô hấp của , cũng đình trệ.


      Mặt mày Gia Mậu khẽ trầm xuống, vẻ mặt thanh nhã, nhìn ra chút tâm tình nào.


      Nhưng động tác của lại cực kì nghiêm túc, giống như chăm sóc bảo bối mình che chở trong lòng bàn tay vậy, chuyên chú, dịu dàng, khiến Ái Mã đứng bên phải trợn mắt, há hốc mồm.


      Thất Dạ chợt nghĩ, lúc này, người đàn ông này lại thành thiên sứ.


      “Xoay người”


      Thanh than bình thường dễ nghe của Gia Mậu rơi xuống bên tai, khiến cho tâm thần Thất Dạ rung động. giương mắt, tầm mắt chạm ngay phải ánh mắt tối tăm của nam nhân này, khẽ cắn môi dưới, khéo léo quay lưng về phía .


      Lòng bàn tay của người đàn ông đỡ lấy khăn lông, tinh tế lau từ gáy tới eo lưng của .


      Có lẽ, là muốn lau dấu chân vừa rồi của người !


      là tỉ mỉ săn sóc!


      Chỉ là, cũng chỉ là ý niệm mà thôi –


      tại tâm tình của ta tốt, nên cưng chiều trêu chọc chút, rất nhanh, ta khôi phục lại bản tính ác ma kia thôi!


      Cho nên, Nam Thất Dạ, thời khắc đều phải duy trì phòng bị tâm tính của ta, thể buông lỏng trong chốc lát, chịu hấp dẫn của ta.


      “Tốt lắm,” Bàn tay cầm khăn lông của Gia Mậu rời khỏi sống lưng của Thất Dạ, bàn tay cho vào trong chậu nước, rửa sạch, lần nữa cầm lấy tay mảnh khảnh mềm mại của , khóe miệng nổi lên chút ý cười nhạt ý vị sâu xa: “ thôi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :