1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 37: Tôi, Có Thể Thoả Mãn Em



      Người phụ nữ ngây thơ ngu ngốc!


      Đầu ngón tay dán sát vào lòng ngón tay mịn màng của , mày rậm Gia Mậu cau lại, đột nhiên năm ngón tay khẽ cong, nắm bắt lấy bàn tay mền của Thất Dạ, bao gồm ở trong lòng bàn tay, kéo ngồi xuống bên.


      Tim Thất Dạ đập mạnh và loạn nhịp, lúc kịp phản ứng phát cái mông của mình ngồi ở đùi Gia Mậu. Mà cánh tay của nhốt chặt thân thể mảnh khảnh của , tay như ảo thuật liền xuất ống thuốc mỡ, nặn ra thuốc màu trắng ngà, bôi lên vết thương bần tím của , nhàng xoa mấy cái.


      Mặt mày người đàn ông này u ám trước sau như , đôi mắt thâm thúy này, giống như giếng cổ sâu lường được, lành lạnh đơn, làm cho người ta sợ hãi.


      Nhưng động tác của lại quá mức dịu dàng, làm lòng của Thất Dạ, tự giác trầm luân trong đó.


      nhi, từ bị chiêu nhập vào trong tổ chức tiếp nhận huấn luyện đặc biệt. Từ khi bốn tuổi bắt đầu có trí nhớ, sinh mệnh cho tới giờ đều có huấn luyện viên nghiêm khắc, vĩnh viễn đều thích ứng được tôi luyện nặng nề. Thủa , chỉ cần huấn luyện có chút xíu sai lệch, bị huấn luyện viên trừng phạt nghiêm khắc. Càng về sau, rốt cuộc cũng có được năng lực tiếp nhận nhiệm vụ, nghĩ có thể thoát khỏi Luyện Ngục sống cuộc sống khác lại trực tiếp nạp mạng.


      Ừ, giống như thời khắc đều được dạy nên tự thân vì khách nhân chắn đạn lạc, có kết quả gì tốt đây?


      Nguyện tưởng rằng như vậy trực tiếp chết , sao đoán được về sau tỉnh lại, lại hãm sâu vào động ma khác.


      “Còn đau ?”


      Bên tai, giọng đàn ông chợt vang lên, chặt đứt suy nghĩ của Thất Dạ.


      nháy mắt, thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại gần trong gang tấc, hình dáng khắc sâu, giống như Quỷ Phủ thần công, hoàn mỹ đến tỳ vết nào, mặc cho ai thấy, chỉ sợ trong phút chốc hô hấp nhảy xuống nước tự tử .


      Ngay cả người đàn ông này là ác ma, nhưng lại hao tổn gì bề ngoài xuất chúng của ta đánh vào .


      Quả đẹp trai đến người khác phải nông nổi..... (còi: hiểu gì hết á?)


      Đúng là, xấu.


      Tâm tư Thất Dạ muôn vàn hướng tới, chợt ngó nhìn trong mi mắt người đàn ông để lộ ra tia ranh mãnh, má phấn ửng hồng, mảnh sắc xinh đẹp, giống như xuân triều.


      Cắn môi dưới, tưởng nghiêng mặt tránh hai tầm mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào mình của người đàn ông kia, cằm lại đột nhiên bị giữ chặt.


      Bắt được đáy mắt lưu chuyển ra ngoài thần thái được tự nhiên, Gia Mậu nhếch lên môi mỏng, khóe miệng tà khí nâng lên, lời mập mờ, phá vỡ khí, từng chữ từng chữ, vô cùng ràng: “Đụng phải háo sắc hả?”


      A, bị bắt quả tang....


      Thất Dạ khẽ run lông mi dài, cắn chặt cánh môi, tính toán liều chết nhận.


      Gia Mậu * Dương * A Nhĩ Bá Đặc, tên khốn kiếp, coi như biết đọc tâm thuật như thế nào, tôi hết lần này đến lần khác phải mạnh miệng giống như con vịt chết vậy, để ý tới , còn có thể đem miệng của tôi mở ra hay sao?


      Sắc mặt xẹt qua vẻ hài hước, con mắt Gia Mậu híp lại, đáy mắt dâng lên tia lưu quang quỷ mị. Bàn tay dọc theo bả vai của hơi dùng lực chụp tới, gật đầu, giữa hô hấp, nghe sợi tóc của tản mát ra mùi hương hoa nhài thơm ngát, thoáng chốc, trái tim bị kéo chặt, vốn nên đáy mắt chẳng xao đáy mắt, có đợt sóng trồi lên mãnh liệt, kích tình mênh mông.


      Môi mỏng khêu gợi, như trăng non cong lên, khóe miệng người đàn ông hạ xuống độ cong chói mắt, quả muốn đem ánh mắt lẩn tránh của Thất Dạ...


      hiểu sao cổ họng khô khốc, thân thể mềm mại bị cánh tay sắt của giam cầm, nhiệt độ tăng lên.


      “Tôi, có thể thỏa mãn em...”


      Đôi môi mỏng của khẽ động, thanh thấp mê người phiêu du ở trong khí cảm giác trước mặt Thất Dạ tối sầm lại, Cánh môi mỏng tuyệt mỹ như hoa đào, bị Gia Mâu hoàn toàn bắt lấy.

      Chương 38: Cái Hôn. Đời




      Môi người đàn ông, mang theo ánh nắng ban mai, bộc lộ ra hơi thở tươi mát mà lạnh bạc, lúc mới đầu yên ắng, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai của , đẩy ra hàm răng trắng tiến vào trong khoang miệng của , Thất Dạ thấy tất cả thế giới đều xoay chuyển, hơi thở nóng rực đập vào mặt, như muốn đem đốt cháy cả người .


      Đầu lưỡi Gia Mậu dịu dàng mà nóng bỏng, giống như linh xà khuấy đảo, nhiễu loạn, trằn trọc cọ xát lấy kích thích đầu lưỡi Thất Dạ. Trong lúc nhất thời, hoàn toàn bị khí thế bá đạo mãnh liệt của chấn nhiếp, mặt mày mê ly, như nhiễm đám sương, ánh mắt như nước, phong lưu chất chứa.


      Trong lòng , đồng tử trong hốc mắt như nước mùa thu được chôn giấu dưới lông mi dày, tựa như hai khối thủy tinh mê người, trong veo, thần thái giận dữ, đoan chính thanh nhã có hai, làm cho người ta nhịn được phải cắn cái.


      Cánh tay dài vòng chặt bả vai của , nâng gáy của , cảm nhận được sơi tóc của như loại tơ trơn thuận, lực tay tăng thêm, khiến khoảng cách cả hai càng gần hơn.


      Thân thể, cách quần áo ma sát vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông, cảm thấy trái tim đối hương ngừng nhịp đập nhảy ra, tim Thất Dạ đập dồn dập, giống như “phù phù phù phù” thẳng tắp lên cao.


      Trong miệng, đều là mùi vị đàn ông dịu dành riêng của Gia Mậu, môi lưỡi của linh hoạt, mềm dẻo, hết lần này đến lần khác mút cắn lấy hơi thở ngọt ngào của , vô cùng tham lam muốn giữ lấy, để cho lĩnh giáo đến, hôn môi, cũng là loại phương thức tuyên chiến.


      Vì vậy, đáy lòng Thất Dạ cười nhạt tiếng, mắt bỗng chốc mở rộng, lông mày thanh tú, hơi khơi lên. bất cứ giá nào, hơi hơi mở ra đôi môi mềm mại, phối hợp động tác của , khẽ mutslieems láp đầu lưỡi của , đồng thời, cánh tay vòng qua cổ , dũng sức vòng chắc, lấy tư thế cậy mạnh chịu thua để cho đầu lưỡi của mình xâm lấn trong miệng .


      Người đàn ông đáng ghét, tôi muốn để cho xem, tôi cũng phải dễ khi dễ. tại, là tôi cường hôn phải cường hôn tôi.


      Tiểu gia hỏa, khiêu khích ?!


      Nếu dám làm như vậy, phải có năng lực gánh chịu hậu quả.


      Bờ môi Gia Mậu hơi vểnh, đáy mắt tia triều quang gợn sóng chợt lóe lên. Đầu ngón tay ôm lấy cằm , mày kiếm nghiêng ngang, thân thể to lớn càng ra sức dán chặt vào thân thể mềm mại của , lúc đầu lưỡi cố gắng quấy rầy khoang miệng , mặt mày trầm xuống, nhanh chóng đóng lại cánh môi, giống như cái khóa sắt, dùng sức khóa đầu lưỡi lại, lại tùy ý mút hương thơm mật dịch của .


      Thất Dạ liền ảo não rồi.


      Mẹ nó, hoài nghi, Gia Mậu là cố ý kích thích , dẫn dụ chủ động xuất kích, rồi ngồi thu ngư ông đắc lợi.


      , đầu lưỡi của , bây giờ muốn thu về, làm thế nào cũng thoát khỏi giam cầm của đôi môi , chỉ có thể mặc cho dùng sức trêu đùa, cho đến nóng lên, tê dại...


      Eo, bị bàn tay to có lực của giữ lại, lồng ngực cũng bởi vị bị áp chế chặt mà nóng lên,hiệt độ cấp tốc lên cao, càng phát ra thứ kích thích trong cơ thể dâng lên cảm giác lo lắng. Tiếng hít thở bên tai càng lúc càng nặng nề, quả trạng thái ái muội đến mị loạn.


      Hai bên thân thiết quyết đấu hôn môi, hô hấp Thất Dạ đàn dần yếu ớt, hình thành xu hướng bên thất bại.


      Trạng thái đôi mắt Thất Dạ dần dần mông lung, mặt mày Gia Mậu chẳng những chút mê ly, ngược lại có vẻ trong sáng thanh thản. Mày rậm của cuốn lên, hai mắt chiếu sáng, mút vào hơi thở mạnh yếu của , từ từ tăng thêm, đem đầu lưỡi , càng thêm xâm nhập cuốn hướng miệng của , làm , cơ hồ hít thở thông.


      Hai cánh tay mềm mại rũ xuống, thân thể Thất Dạ, dần dần suy yếu vô lực. Nếu như phải cánh tay có lực của Gia Mậu ôm chặt eo của , chỉ sợ tê liệt ngã xuống mặt đất.


      Nhưng cái hôn này, mặc cho Thất Dạ muốn trốn tránh thế nào, tuy nhiên cũng dừng lại được.


      Giống như, muốn trải qua thế kỷ, mới đủ để cho bọn họ triền miên, có điều dừng lại...

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 39: Ngại Chăm Sóc Kỹ Nô Tài



      Phòng khách.


      Bị người đàn ông nghiêng tầm mắt nhìn, Thất Dạ hơi chột dạ. Hàm răng khẽ cắn chặt môi dưới, ngòn tay nhắn để ở đùi, nhịn được nhàng cong lên, níu lấy vạt áo.


      Bởi vì lúc trước khiêu khích Gia Mậu mà cùng triển khai đại chiến nụ hôn nóng bỏng, ăn cái buồn bực to. thực tế, chẳng những có chiếm được nửa điểm tiện nghi, còn khiến Gia Mậu đem đôi môi đào của chà đạp đến sưng đỏ đau đớn.


      Thậm chí, người nọ còn tệ hại hơn là đem bàn tay thâm nhập vào trong thân thể sờ soạng lần.


      Nếu như phải quản gia Mạc Nại đột nhiên tới gõ cửa chuẩn bị tốt chiêu đãi Tát Khắc Tốn nước trà, chỉ sợ bị trừng phạt nhiều hơn.


      Trong lòng thầm oán người kia đại sắc lang, gò má mềm mại của Thất Dạ vẫn đỏ lên.


      “Tiểu thư Nam Hi mang bộ dáng thẹn thùng đáng , làm động lòng người. chỉ có thương tướng A Nhĩ Bá Đặc, bổn điện hạ cũng bị lây. Khó trách, thượng tướng đem ấy làm đến ba ngày xuống giường được rồi. Đổi lại là tôi, có lẽ làm ấy nửa tháng đều chỉ ở tai giường, mở chân ra chờ... ta lên.”


      Ở trước mặt Gia Mậu, Tát Khắc Tốn chỉ có ánh mắt gảy liếc xéo Thất Dạ, ngay cả ngôn ngữ, cũng có nửa phần giấu diếm, ngược lại tự nhiên thanh thản nhạo báng . Ngôn ngữ ràng là hạ lưu, nhưng khí thế hung hăng ngang ngược kia, lại mạnh người, làm người ta thể bỏ qua.


      Thất Dạ nghe vậy, đầu lông mày liền ngưng lại, lông mi dày, chút vẻ chán nghét chôn sâu theo đáy mắt xinh đẹp.


      Choáng nha, thua thiệt chính là đường đường hoàng tử trưởng hoàng tộc tinh cầu Chafee các , chuyện so với cầm thú còn thấp hèn hơn, miệng chó mọc ra ngà voi.


      Nhịn...


      Nam Thất Dạ, người ở dưới mái hiên, đem nhẫn lại cường đại phát huy được, khi súc sinh cũng được.


      Phản ứng của Gia Mậu cũng bình thản, khớp xương ràng của ngón tay dài bưng lên rượu đỏ, nhàng lay động, mắt thấy rượu trong ly dập dờn tạo ra nước xoáy từ từ sâu hơn, chân dài của ưu nhã gác lên, sống lưng dọc theo lưng ghế sa lon nhàng dựa, lười nhác đến cực điểm. Từ hai môi mỏng khạc ra thanh, lạnh bạc thản nhiên: “Điện hạ, đối với ấy có tình thú?”


      “Thượng tướng nguyện bỏ những thứ thích?” Tát Khắc Tốn hỏi, giống như trong hố xá sầm uất trực tiếp mua loại đò ăn.


      “Nếu điện hạ thích, ngại gì?”


      “A?!”


      “Nam Hi, điện hạ thích, là phúc khí của .” Trong mắt ám quang di động của Gia Mậu, đáy mắt, đều làm cho người nào có thể nắm bắt được thần thái phức tạp.


      Lông mày Thất Dạ khẽ run, nâng lên lông mi, ngón tay thon dài níu chặt lấy vạt áo, chậm rãi buông ra.


      Tầm mắt từ sàn nhà dọc theo ủng da Tát Khắc Tốn lên, lướt qua người thon dài của ta, ngừng ở gương mặt tuấn mỹ giống như điêu khắc, môi mỏng, có bôi thanh nhã dịu dàng mỉm cười tỏa ra: “Điện hạ nâng đỡ, Nam Hi vô cùng cảm kích. Điện hạ nếu có chút ý, Nam Hi tuân theo ý tứ làm việc của thượng tướng đại nhân, theo điện hạ.”


      Con mắt Tát Khắc Tốn nhàng nheo lại, đáy lòng cười nhạt tiếng.


      ta cũng có coi thường câu “Nam Hi tuân theo ý tứ làm việc của thượng tướng đại nhân” của này.


      công khai biểu thị, coi vị Gia Mâu này là chủ tử, chỉ biết mặc cho thượng tướng phân phó.


      Người ở đây, tâm có ở đây, thậm chí có thể là tai mắt mới theo của Gia Mậu, vậy Tát Khắc Tốn chẳng phải nuôi con chó, cũng là giữ cửa cho Gia Mậu?


      Loại chuyện lỗ vốn lày, chỉ có heo mới có thể làm.


      “Tiểu thư Nam Hi nay là tình cảm chân thành thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, bản điện sao có thể đoạt người ?” Thân thể ta thoáng nghiêng về phá trước, đồng tử màu bạc, thâm ý lóe lên, tất cả hạ xuống người : “Nhưng nếu có ngày, tiểu thư Nam Hi cùng thượng tướng tình cảm chuyển nhạt, bổn điện cũng ngại chăm sóc nô tì.”

      Chương 40: Người Đàn Ông Ti Tiện




      Người đàn ông xấu xa, ràng thu nhận , thực tế, ám chỉ , ngày nào đó còn Gia Mậu che chở, chắc chắn có kết cục tốt –


      tức cười, cho rằng như vậy là có thể hù ngã? , Nam Thất Dạ là người sống sót được trong nước trong lửa, lại từng chết lần, há có thể bị dùng vài ba câu hù ngã?


      Thất Dạ nhàng bĩu cánh môi cái, giả vờ vô tội chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, quay về phía người đàn ông kia lạnh nhạt cười tiếng: “Tác phong của điện hạ nhanh nhẹn, Nam Hi cảm ơn điện hạ thành toàn! Nếu ngày khác thượng tướng đại nhân ghét bỏ Nam Hi, Nam Hi cũng hi vọng được Điện hạ rủ lòng thương xót! Bất quá khi đó, chỉ sợ Điện hạ là vạn người ngưỡng mộ, Nam Hi xuất thân ti tiện, sợ là xứng với điện hạ rồi!”


      Lời xã giao, biết hơn ai hết.


      Gia Mậu nghe vậy, hơi nhíu lông mày, đáy mắt có ánh sáng xoay chuyển, hình như là có ý tán thưởng này.


      Ngay từ lần đầu tiên Tát Khắc Tốn thấy Thất Dạ, cũng dự liệu được Tát Khắc Tốn vô cùng có khả năng ra ý tưởng muốn Thất Dạ, vì vậy, đánh cuộc lần. Khiến Thất Dạ đồng ý Tát Khắc Tốn, nhưng ra là lấy lui làm tiến, biết Tát Khắc Tốn là kẻ đa nghi, càng đẩy Thất Dạ tới bên cạnh , đối phương liền càng cảm thấy nghi ngờ, sợ bị hãm hại, nên bỏ qua việc tiếp nhận . Nhưng ngờ, lúc này Thất Dạ lại biết lợi dụng trí thông minh của mình, vài câu ít ỏi lưu loát hóa giải tình cảnh nguy hiểm này.


      Tát Khắc Tốn chỉ trời sinh tính đa nghi, càng thêm kiêu ngạo tự phụ, nếu Thất Dạ là bị vứt bỏ, Tát Khắc Tốn làm sao tiếp thu ? Đồ bỏ người khác cần, lại há có thể lọt vào mắt của Tát Khắc Tốn?


      Xem ra, lần này, nhặt được món đồ chơi thú vị rồi!


      Ít nhất, trước mắt xem ra, trừ sợ độ cao và vô cùng quật cường ra, cơ hồ có bất kì nhược điểm nào! Hơn nữa, đầu óc đủ linh hoạt để ứng đối với bất kì chuyện gì xảy ra, giữ bên người, cảm thấy thú vị!


      Gia Mậu nghĩ trong lòng như vậy, mặt ngoài lại vẫn lộ vẻ bình thản, biểu cảm mà gương mặt này để lộ ra, là sóng nước chẳng xao vạn năm đổi.


      Thất Dạ biểu đạt ý của mình, lại cẩn thận lựa chọn ngôn từ với Tát Khắc Tốn. Vì vậy người đàn ông này dù tức giận trong lòng, cũng tùy ý động


      Vạn người ngưỡng mộ, ý nghĩa của lời này, phải là trở thành người cao cao tại thượng sao?


      nhóc này, vẫn biết thức thời!


      Ánh mắt Tát Khắc Tốn tựa như điện, nguy hiểm quét qua Thất Dạ cái, con ngươi màu xám tro, mang theo ánh sáng lạnh lùng mà sắc bén. Khóe miệng, lại nhếch lên chút hình cung, ngón tay trắng nõn lại thon dài nhàng mơn trớn xương hàm, ngoài cười nhưng trong cười: “Cái miệng nhắn của tiểu thư Nam Hi chỉ dùng để chuyện là đáng tiếc! Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, cậu tính phúc, khiến người khác ghen tị chết!”


      “Nếu điện hạ thích, có cơ hội, chúng ta cùng nhau nếm thử có làm sao?” Gia Mậu nhướng mày, thái độ đích thị là chút để ý.


      “Vậy ... lời định!” Tát Khắc Tốn mím môi mỏng, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Thất Dạ: “Tôi muốn tìm hiểu, khi cái miệng nhắn của tiểu thư Nam Hi hầu hạ cậu, là phía chặt hơn, hay phía dưới chặt hơn!”


      Tôi hầu hạ XX, đồ đàn ông ti tiện!


      Sắc mặt Thất Dạ trầm xuống, mười ngón tay để đùi liều mạng bấu chặt vào da thịt mới kích động, nở nụ cười mà trực tiếp dùng quyền cước với bọn họ.


      Trong lòng, ngầm hạ lời nguyền, cầu nguyện hai người đàn ông này, tốt nhất ngày kia, đều chết ở trong đám đàn bà, xem miệng của bọn họ, có còn hèn hạ thế !

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 41: Rượu Cồn Trừ Độc



      “Điện hạ, xin mời!” Gia Mậu giơ tay mời, ý bảo lên máy bay.


      “Hôm nay đến thăm nhà riêng của thượng tướng, bổn điện cảm thấy thực vui vẻ. Có cơ hội, thượng tướng còn có thể hoan nghênh bổn điện chứ?” Tát Khắc Tốn vội lên máy bay, mặn nhạt trao đổi với Gia Mậu, cặp mắt bạc lạnh như băng cũng từ từ hướng về phía Thất Dạ, ánh mắt tùy ý, lộ liễu hề che giấu.


      Gia Mậu làm như nhìn thấy, nét mặt lạnh lùng trước sau đổi, trả lời Tát Khắc Tốn, kiêu ngạo tự ti: “Điện hạ tùy ý!”


      “Tiểu thư Nam Hi.” Tát Khắc Tốn đưa tay tới trước mặt Thất Dạ “ ngại cái hôn từ biệt của tôi chứ?”


      “Dĩ nhiên ..... !” Thất Dạ khẽ nhếch khóe miệng cười lên, mắt híp lại, bàn tay mảnh khảnh mà bé, trắng nõn để lên lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông.


      Tát Khắc Tốn nhàng thu năm ngón tay lại, nắm lấy bàn tay mềm mại bé của , khẽ giơ lên, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay của Thất Dạ nụ hôn dịu dàng.


      Trong chớp mắt kia, Thất Dạ cảm thấy tư thế của người đàn ông kia vô cùng thân thiết. Giống như tín đồ, lấy tâm thành kính, chân thành tha thiết dâng hiến bản thân.


      “Tiểu thư Nam Hi, tôi tin duyên phận của chúng ta còn tiếp tục!”


      Tay bé bị buông ra, ngôn từ nhàng kéo Thất Dạ từ trong kinh ngạc trở lại. Nhưng Tát Khắc Tốn lui về phía sau nửa bước, mỉm cười nhìn , đáy mắt có ánh sáng lung linh sâu xa.


      Cái miệng nhắn của giương lên, cánh môi thoáng lên thành đường cong đầy hào hứng, dũng cảm đón nhận ánh mắt sắc bén của , lời mang theo ý cười: “Nam Hi cầu mong lời của Điện hạ trở thành !”


      Ánh mắt Tát Khắc Tốn tụ lại thoáng lên chút thần thái, môi mỏng giương lên cách lộ liễu, gật đầu cái, liền nghiêng mặt nhàn nhạt liếc về phía Gia Mậu cái, người ở phía sau bình tĩnh đưa mắt nhìn, xoay người lên chuyên cơ của mình!


      Đợi chuyên cơ lên thẳng King-111 của hoàng tộc bay lên, nhanh chóng bay về phía hoàng cung, Thất Dạ chợt cảm thấy eo trầm xuống, cổ tay phải bị người ta nắm chặt.


      Cánh tay dài của Gia Mậu vòng qua eo thon của , giữa ngón tay chẳng biết từ lúc nào có thêm chiếc khăn tay bằng tơ, dùng sức chùi mu bàn tay , lực dùng quá lớn, quá nửa giây liền làm da thịt sưng đỏ.


      “Này.....”


      “Câm miệng!”


      Tiếng quát lớn vừa ra khỏi miệng liền nghe ra lạnh lùng khiển trách của Gia Mậu, Thất Dạ thấy lo sợ trong lòng, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.


      Đầu ngón tay Gia Mậu đè ở khăn tay, lại dùng sức lau vài cái, mu bàn tay của Thất Dạ cơ hồ bị mài mất tầng da.


      Khi đó, người đàn ông này hình như còn có hài lòng, đôi mắt u sắc lạnh, nghiêng đầu dùng thanh lạnh nhạt phân phó Mạc Nại đứng bên: “Lấy rượu cồn tới đây!”


      “Dạ!” Mã Nại vội vàng vâng lời, chạy làm việc.


      “Này, rất nhàm chán hay sao?” Thất Dạ đẩy cùi chỏ về phía sau, cố gắng rút bàn tay bé của mình từ khóa sắt giam cầm của người đàn ông này ra.


      “Bị tên đó làm dơ, bẩn!”


      Đầu óc của ta có bệnh phải hay ?!


      Mới vừa rồi Tát Khắc Tốn ngồi trong nhà ta lâu như vậy, hai người hàn huyên nước bọt bay tứ tung hơn nửa ngày, sao thấy ta biểu ra vẻ mặt chán ghét như này. Hôm nay cũng chỉ là bị Tát Khắc Tốn hôn cái mu bàn tay, ta lại ngại dơ bẩn?


      “Thượng tướng, rượu cồn.” Mã Nại rất nhanh liền trở về, đem rượu cồn đóng trong chai thủy tinh đưa cho Gia Mậu.


      Người đàn ông mở nắp bình ra, đổ cả bình rượu cồn lên tay Thất Dạ.


      Hơi rượu cồn trong nháy mắt tràn ngập trong khí, cảm giác ướt át từ da thịt mu bàn tay dọc theo dây thần kinh nhạy cảm ngừng chậm rãi lan tràn ra, khiến trong lòng Thất Dạ trong nháy mắt lạnh nửa.


      Lông mày và mắt của Gia Mậu lại nhướng lên, môi mỏng cũng giương lên đường cong hài lòng, thanh lượn lờ trong khí, bá đạo hề che giấu: “Trừ độc xong, sạch !”


      Thất Dạ nhất thời cảm thấy, người đàn ông xấu xa này chỉ có bệnh, hơn nữa còn là bệnh thần kinh nặng nữa!

      Chương 42: Kia, Đơn Giản




      "Điện hạ, chúng ta tốn bao công tốn sức tạo ra lời đồn đại trong dư luận. . . . . . , là tung ra , phải là muốn cho tất cả mọi người nhận thấy Kỳ phu nhân là do thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sát hại sao? Ngài tính toán, bỏ qua cho dễ dàng như vậy ư?"


      Bên trong buồng máy bay King-111, người đàn ông khó hiểu nhàn nhạt lên tiếng hỏi.


      Chân dài của Tát Khắc Tốn vắt qua cái, hai chân ưu nhã vắt chéo, con ngươi băng lãnh mở lớn, môi mỏng khẽ động: " tại A Nhĩ Bá Đặc nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền của Chafee, kể cả ta có bằng chứng vạch là kẻ ra tay sát hại, phụ vương tuyệt đối cũng vọng động . Huống chi, Phí Nhĩ Lạc cùng Ngõa La Luân há có thể để cho dễ dàng xảy ra chuyện?"


      "Vậy Điện hạ, vì sao đoạt lấy nữ đày tớ đó từ tay của A Nhĩ Bá Đặc?" Bỉ Lợi mày rậm cau lại, hai tay khoanh phía trước ngực mở ra: "Áp chế nhuệ khí của , phải cũng vô cùng tốt sao?"


      " kia, đơn giản!" Trong đầu, lên dung mạo xinh đẹp của Nam Thất Dạ, còn có cặp mắt đẹp kia thoạt nhìn rất là nhu nhược, thực tế chứa vô hạn phong thái, môi mỏng của Tát Khắc Tốn nhếch lên đường cong giễu cợt, con ngươi, như như tia ánh sáng băng hàn lạnh lẽo.


      "Đó?" theo bên cạnh Tát Khắc Tốn nhiều năm, Bỉ Lợi biết , có thể khiến cho Điện hạ để ý có mấy người, kia, phải chỉ là bình thường vật phẩm đấu giá giá cao ư, có gì đặc biệt?


      Lông mi Tát Khắc Tốn nhàn nhạt rủ xuống, cầm lên điếu xi gà, sau khi Bỉ Lợi nghiêng người giúp châm thuốc, hít sâu hơi, hút thuốc, thanh nhàn nhạt lạnh bạc : " ta, rất có khả năng trở thành con cờ cản tay A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta!"


      mặt Bỉ Lợi nổi lên tia khiếp sợ, thể tin nhìn người đàn ông kia.


      "Bỉ Lợi, cứ đợi xem! kia, cũng có khả năng. . . . . ." Kẽ ngón tay của Tát Khắc Tốn kẹp lấy điếu thuốc lá từ khóe miệng, cánh môi khêu gợi khẽ cong, đồng tử màu bạc, chợt lóe lên lạnh lẽo. Cuối cùng, thêm vào câu: "Là uy hiếp đối với chúng ta!"


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Trước bàn ăn, Thất Dạ giơ tay, cầm lên đôi đũa bằng bạc, nghĩ muốn nhanh chóng dùng xong bữa, nhưng lại phát cánh tay của mình, đều run rẩy, mặc cho cố gắng thế nào, cũng thể nào gắp được dù chỉ miếng thức ăn.


      Cũng phải đôi đũa bạc này nặng, mà là bởi vì mu bàn tay ở thời điểm Gia Mậu giúp lau dùng lực quá mạnh, biết có phải là đả thương gân cốt hay , lúc này có loại cảm giác co giật, mới khiến cho đến cả cầm đôi đũa cũng xong.


      "Tiểu thư Nam Hi, dùng thìa này ." Mã quản gia là người tinh ý, nhìn thấy bộ dáng Thất Dạ chật vật như vậy, lập tức tiến lên trước bước, lấy đũa khỏi tay Thất Dạ, đem cái thìa bằng bạc đưa tới trước mặt .


      Quản gia này, ngược lại là người tốt ——


      Thất Dạ nhìn bà khẽ cười yếu ớt, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm kích: "Cám ơn bà, quản gia Mạc Nại."


      Mã quản gia gật đầu cái, mặt thay đổi lùi lại phía sau.


      là lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta ——


      Người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu.


      Nhưng, ngay cả như vậy, Thất Dạ chung quy vẫn là cảm kích Mã quản gia. liền cầm thìa lên múc nước canh muốn đưa vào trong miệng, nghĩ đến nghe được giọng trầm thấp sâu kín của đàn ông vang lên: "Mạc Nại, dọn dẹp bàn ăn !"


      Thất Dạ sửng sốt, lông mày nhếch lên hiểu nhìn về phía Gia Mậu.


      Thân thể cao lớn của người đàn ông đứng lên.


      Cái muỗng trong tay bị Mã quản gia sai người thu hồi, lòng bàn tay Thất Dạ vỗ xuống mặt bàn, tức giận nhìn chằm chằm Gia Mậu: "A Nhĩ Bá Đặc, có ý gì vậy? Tôi còn chưa có ăn, cư nhiên sai người thu bàn ăn?"


      "Theo gia quy của nhà A Nhĩ Bá Đặc, thời gian dùng cơm qua." đôi tay Gia Mậu bắt chéo ở sau lưng, ôn hoà nghiêng mắt nhìn cái: "Nếu như còn muốn ăn, đợi sáng sớm ngày mai !"

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 43: Tâm, Nhanh Chóng Sít Chặt



      "Mẹ kiếp, gia quy cái xx gì?" Thất Dạ bị lời lẽ của Gia Mậu chọc cho nổi đóa, tức giận chất vấn: "Người nào lập ra? Lập ra lúc nào? Tôi muốn kháng nghị!"


      những trước đó chưa từng với , ngược lại trong lúc nỗ lực lâu như vậy, thời điểm sắp có thể ăn được chút gì đó, dội cho gáo nước lạnh, quả phải là người!


      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần của , bởi vì tức giận mà phủ lên tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lộng lẫy như áng mây hồng, quả nhiên là mùi thơm quyến rũ, chói lọi như hoa xuân.


      "Tôi!" mặt mày Gia Mậu nhàn nhạt giương lên, có mùi vị gì cả nhìn ở trước mặt: "Mới vừa lập đấy!"


      Đây phải ràng là muốn nhằm vào sao? !


      Đôi bàn tay Thất Dạ nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn người đàn ông, tựa như tướng sĩ chuẩn bị lao vào trận chiến đấu, cả người cũng tràn đầy nộ khí.


      bày ra hơi thở lạnh lùng, ở trong mắt Gia Mậu, cũng chỉ là chịu nổi kích!


      Thân thể cao lớn của tiến tới gần, cao nhìn xuống đánh giá , con mắt mênh mông, tia ánh sáng giễu cợt xông ra, ngôn ngữ đạm bạc từ cánh môi khêu gợi khạc ra: "Dung Thiên Đại!"


      Ba chữ này, đủ để cho cả người Thất Dạ cũng xẹp xuống!


      Sắp tới hoàng hôn rồi, nếu được Thành Tây theo cái hẹn với Dung Thiên Đại, như vậy phải tới cái chỗ gọi là biệt thự của Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân tìm ấy, nếu , Dung Thiên Đại nhất định lo lắng cho !


      nhịn ——


      "Thượng tướng đại nhân, chừng nào dẫn tôi đến đó?" Cố gắng hít sâu đem cảm xúc của bản thân đè xuống, khóe miệng Thất Dạ thậm chí còn nhìn về phía người đàn ông chìa ra vẻ mỉm cười, : "Tối hôm nay sao?"


      "Ừ."


      tiết nhàn nhạt từ hai cánh môi mỏng khêu gợi của Gia Mậu khạc ra, giống như là gió lướt qua, làm cho người ta nghe liền cảm thấy êm tai thư thái.


      Thất Dạ lại giống như trong mộng!


      thế nào cũng nghĩ đến, Gia Mậu cư nhiên trả lời sảng khoái như vậy. Có phải có bẫy hay ?


      Ánh mắt của nhàng híp lại, giương mắt, nghi ngờ nhìn người đàn ông, ánh sáng trong con ngươi tụ lại tràn đầy tin tưởng.


      " tin tưởng tôi, có thể cần theo!"


      Gia Mậu nhìn cái liền xem thấu tâm tư của , mặt mày tĩnh mịch, con ngươi mang theo ánh sáng lạnh lùng như mũi tên nhọn chọc thẳng vào khuôn mặt nhắn của Thất Dạ, trong lúc còn kinh ngạc co rúc bả vai sắp lui về phía sau nửa bước, tay xinh đẹp sạch cắm vào trong túi quần, xoay người ra bên ngoài.


      Thất Dạ sửng sốt, vội vàng cất bước theo: "Thượng tướng đại nhân, chừng nào ?"


      " tại!"


      "Hù dọa?"


      Gia Mậu để ý đến , đưa tay tiếp nhận áo khoác quân trang do Mã quản gia đưa cho, bước chân hướng ra cửa chính.


      Thất Dạ chỉ dùng nửa giây để suy nghĩ lời của ta là hay giả, ở thời điểm đầu óc có chút ý thức tỉnh táo, phát giác mình cũng theo người đàn ông kia ra cửa.


      sớm có binh lính lái xe tới, chờ ở bên, cung kính cúi người xuống, mở cửa xe cho bọn họ.


      Gia Mậu nghiêng người chếch sang bên, nhàn nhạt liếc Thất Dạ cái.


      Ý ta là bảo lên xe?


      Rũ mắt xuống, đầu ngón tay Thất Dạ dọc theo vạt áo của mình nhàng nhéo cái, nội tâm giãy giụa.


      "Ba giây!" thanh hờ hững của Gia Mậu chợt vang lên trong khí: "Ba, hai, . . . . . ."


      "Chờ tôi!" Thất Dạ làm sao còn dám nghĩ quá nhiều, vội vàng xông lên bước, chui vào trong xe.


      Nhìn thân thể nhắn kia của chưa có vào hết trong xe, cặp mắt u ám của Gia Mậu, có xẹt qua chút ánh sáng.


      Cái đồ ngốc này, đúng là phải kích động bình thường.


      Khóe miệng tà tà khẽ nhếch lên, thân thể cao lớn ưu nhã ngồi vào trong xe.


      Bởi vì ta tiến vào, gian bên trong xe trong nháy mắt truyền đến cỗ cảm giác bị áp bức, khiến tâm của Thất Dạ, nhanh chóng sít chặt.

      Chương 44: Tia Lửa, Trong Nháy Mắt Văng Khắp Nơi




      Gia Mậu đối với khuôn mặt nhắn khẽ nhíu chặt của Thất Dạ hoàn toàn coi như thấy, sống lưng dựa vào nệm êm của ghế xe, đôi tay khoanh ở trước ngực, hai mắt hẹp dài khép lại, nhắm mắt dưỡng thần. Cái bộ dáng nhàn nhã lười biếng kia, vốn nhìn rất trầm tĩnh, ở thời khắc này cũng lại tản ra khí độ duyên dáng sang trọng, khiến cho người ta thể liếc cái.


      Ông trời là quá bất công, cư nhiên ban cho kẻ ác ôn này thân xác thượng hạng như vậy ——


      Trong lòng Thất Dạ thầm oán, hai má phùng lên, nhìn về phía người đàn ông động động cánh môi, tiếng động khẽ nguyền rủa!


      "Thay vì phí tâm tư mắng tôi, bằng suy nghĩ kỹ, nên ứng đối như thế nào để cục diện tốt hơn!"


      Ngôn ngữ mát mẻ lại đạm bạc thoát ra từ khóe môi khẽ nhếch lên của Gia Mậu, nhộn nhạo trong khí, giống như băng tuyết trắng đầu mùa xuân tan rã, mang theo hơi thở lẫm liệt.


      Choáng nha, người đàn ông này đúng là thần thông, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được suy nghĩ cái gì!


      Đầu lông mày xinh đẹp của Thất Dạ khẽ nhíu cái, nếu là vẽ tranh miêu tả ngọn núi phía xa xa, nét vẽ liền rất đẹp. khuôn mặt nhắn tinh xảo như ngọc bích trắng tỳ vết, môi mắt thoáng lên thần sắc mỉa mai, đè xuống cỗ rung động chợt dâng lên trong tim kia, dung nhan trắng trong thuần khiết chút phấn son tựa như ánh bình minh sáng rỡ, bên trong ánh sáng đó, có thoáng qua chút thần thái chịu khuất phục, thấp giọng trào phúng : "Thượng tướng đại nhân yên tâm, kể cả có bị áp lên đoạn đầu đài, tiểu nhân cũng hiểu được tùy cơ ứng biến!"


      Trong lời , ám chỉ lúc trước Gia Mậu ở trước mặt Tát Khắc Tốn chửi bới !


      Mí mắt Gia Mậu nhướng lên, hai đạo lông mi dày rậm nhàn nhạt ngưng, như nhuộm khói xuân, giấu phong thái, vây quanh ở trong hốc mắt hẹp dài là đôi con ngươi xanh thẫm, càng nhìn càng cuốn hút, lại có cỗ khí phách tự nhiên trời cho, làm người khác nổi da gà.


      Mắt của ta, lại có thể đổi màu sắc.


      Nhìn thoáng qua dưới ánh đèn, là màu giống như hổ phách. Nhưng ở trong đêm tối, liền xanh biếc sâu thẳm như đầm nước, cái loại ánh sáng sâu kín đó, giống như mắt ưng săn mồi trong đêm đen kịt, cảnh giác, sắc bén, nguy hiểm mà quyết tuyệt!


      Chỉ cần ta thoáng động ngón tay, giống như mãnh thú đột nhiên nhào tới, tùy thời đoạt mạng người!


      "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua mỹ nữ à?"


      Tiếp xúc với ánh mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo như hàn băng kia, răng Thất Dạ cắn xuống môi dưới, má phấn trong suốt như nước đá, xuất nhàn nhạt ửng hồng.


      Khuôn mặt nhắn đẹp thanh thuần của , vì choáng váng mà đỏ lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt, cặp con ngươi đen nhánh như sóng nước mênh mông, ràng có chút khẩn trương, lại nhộn nhạo loại quyến rũ như hoa sen mới nở. Dung nhan như ngọc, khí tức thông tuệ, ràng dáng xương mềm, cả người lại tản ra hơi thở thơm mát mê người, cộng với khí thế tràn đầy tự tin, vì vậy càng khiến phát ra thêm mấy phần sức quyến rũ, cả người như như phong cách kiều mỵ, thốt nên lời!


      Gia Mậu nghiêng người, quân trang, trùng trùng tản mát ra khí thế cường đại áp về phía , mắt thấy con ngươi của lóe lên, lưng dán vào kính xe phía sau, mặt lạnh lùng, càng đến gần hơn.


      Cảm nhận được cố khí thế áp bức kia của người đàn ông, tự tin vốn có của Thất Dạ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Sau lưng dính sát vào cửa kính xe lạnh lẽo, có đường lui nữa, thể ngẩng đầu lên, muốn cùng người đàn ông kia tiếp tục đối đầu, vô ý má phấn lại đúng lúc quẹt qua chóp mũi Gia Mậu, cái miệng nhắn, cũng vừa khéo dán lên cánh môi mỏng khêu gợi kia ——


      Bốn cánh môi, như Thiên Lôi vạch ra tia chớp mặt đất, trùng điệp!


      Mắt của Thất Dạ chớp chớp, lông mi dày chạm lên da thịt người đàn ông, đồng thời tiếp nhận được ánh mắt hài hước toát ra từ đáy mắt ta!


      Ông trời, thế nào tại cảm giác giống như là chủ động hôn ta vậy?!


      Đầu ngón tay vừa kéo, cánh tay giơ lên, lòng bàn tay muốn đẩy bả vải Gia Mậu ra, nhưng đối phương lại đổi khách làm chủ, bàn tay nắm chặt tay mềm mại của vắt qua eo của , lồng ngực kiên cố, cùng ngực mềm mại của kề chặt vào nhau.


      Tia lửa, trong nháy mắt văng khắp nơi!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 45: Chỉ Là Nô Tài Của Tôi



      “Ưmh...”


      Tiếng than từ khóe miệng Thất Dạ bật ra, bởi vì ** sử dụng, chỉ vì đầu lưỡi cùng môi dưới tê dại, để cho tự chủ được phát ra thanh.


      ra , Gia Mậu cắn .


      Shit!


      Thất Dạ sa vào mơ mơ màng màng, ý thức nhanh chóng khép về, ánh mắt xinh đẹp thoáng chốc lên vẻ kinh ngạc. để ý người đàn ông càng hướng đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng , thu hồi hai cánh tay khoác lên thắt lưng của , sau đó đột nhiên dùng sức hướng lồng ngực nở nang của đẩy.


      Khoảng cách của hai người, nhanh chóng kéo ra.


      Mặt mày Gia Mâu hất lên, nhàn nhạt chăm chú liếc , dung mạo tuấn lãng, tựa như cảnh tượng huyền ảo, yên tĩnh điềm đạm, lại phong hoa tuyệt đại.


      Đáy mắt mông lung tản tất cả, mu bàn tay Thất Dạ dọc theo khóe môi lướt qua, cố gắng lau tất cả hơi thở dành riêng cho người đàn ông này. cắn răng, con mắt sắc sâu kín, mắt lạnh nhìn chằm chằm Gia Mậu.


      hôn nhiều lần, mỗi lần, đều thô lỗ ác bá, cơ hồ làm hít thở thông.


      Chưa từng với những người đàn ông khác có những tiếp xúc thân mật như vậy, cũng phải là chán ghét hơi thở dặc biệt mát mẻ kia, chẳng qua là cảm thấy... Hôn, là hai người nhau mới làm, chỉ có ở giữa tình nhân chân chính mới có cảm giác, mới có thể phát ra tia lửa. loại hưởng thụ dịu dàng, mà phải chiếm đoạt thô bạo như vậy.


      ngốc, còn là trước sau kiêu ngạo như vậy, ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, lại giống như Quỳnh Lâm Ngọc thụ, kiềm chế được. Chẳng lẽ biết, đàn ông chinh phục, bởi vì phản kháng của người phụ nữ mà càng gia tăng sao?


      Ngón tay sach mà trắng nõn, chợt nắm cằm , sức của người đàn ông thu lại, mắt thấy con ngươi thanh thuận của nhíu lại, môi mỏng nhàn nhạt nhấc lên. Khóe miệng cơ hồ vẽ lên đường cong, giống như lá cây dưới tàng hoa, sắc màu mê muội người, quỷ dị, lại có kiểu phong thái khác.


      phục, hả?”


      Mày rậm chợt nghiêng, lại bị sương mù bao phủ con mắt sáng, khóe mắt tiết lộ ra lạnh lùng bén nhọn, đem góc cạnh ràng của gương mặt tuấn tú càng thêm tuấn. Ánh mắt thâm thúy của , sống mũi thẳng tắp, hình dáng môi tuyệt mỹ, chút đàng hoàng mà cao quý cùng phong cách ưu nhã. Lồng ngực nở nang, cánh tay sắt có lực, khí thế bành trướng mãnh liệt, ngạo mạn đến vênh váo hung hăng.


      , giống như thần bễ nghễ thế gan này, cuồng vọng bá đạo, khí thế khinh thường tự phụ kia, đủ để khiến người khom lưng.


      Xét thấy cường hãn của , hô hấp Thất Dạ ngưng trệ, kiểu như khuôn mặt nhắn mùa thu khẽ chảy xuống, bất đắc dĩ đáp tiếng: “ dám.”


      “Ngoan ngoãn nhớ, , chỉ là nô tài của tôi.”


      Đầu ngón tay càng dùng sức siết chặt cằm tinh sảo khéo léo của , vẻ mặt Gia Mậu lạnh bạc, giống như vương cao cao tại thượng, tuyên bố, , cũng là chúa tể duy nhất phụ thuộc.


      , quá mức đáng sợ. Mà , ở trước mặt , bé như cành cây , nếu nhúc nhích ngón tay, bị bẻ gãy.


      Bị ánh mắt sắc bén của nhìn chằm chằm đến lạnh lùng, trong lòng Thất Dạ biết mình phải là đối thủ của , chỉ có cúi xuống mi mắt, xem như tạm thời khuất phục dưới uy quyền của .


      “Két...”


      Liền ngay sau đó, xe chợt dừng lại.


      Lái xe rất nhanh liền đẩy cửa xuống xe, giúp hai người mở cửa xe, cung kính : “A Nhĩ Bá Đặc thượng tướng đại nhân, xin xuống xe.”


      Thất Dạ dọc theo bên ngoài nhìn ra, nhưng thấy bây giờ là ban đêm, chính bản thân bọn họ ở trong cái sân rộng.


      Bốn phía, quang cảnh sáng chói, cái chỗ này, xem ra hề giống phủ đệ tướng quân, ngược lại cực kỳ giống nơi tiêu khiển trăng hoa của người có tiền.


      Gia Mậu đáng chết, mang tới đây làm cái gì?

      Chương 46: Chết




      lòng Thất Dạ muốn theo Gia Mậu tiến vào cái cửa hàng cao cấp tráng lệ đó.


      Bởi vì, khi Gia Mậu ra ngoài, bên cạnh có mấy vệ sĩ che chở, mà bản thân quần áo ngăn nắp, bộ dạng đại khí nghiêm nghị, làm người ta sợ hãi. Dòng người lại quanh mình, dù là nam hay là nữ, cũng đều bị bộ dáng ngọc thụ lâm phong của làm say mê linh hồn bé , rối rít nhường đường. Cố tình, theo phía sau , chỉ đôi dép, áo giống như áo ngủ, thêm đầu tóc rối loạn, bộ dáng quỷ này, quả ngay cả nữ bộc của cũng giống...


      Bốn phía, ít người hướng chỉ trỏ, thấp giọng cười nhạo, giọng chê cười, mặt tràn đầy giễu cợt...


      Người đàn ông xấu xa, cố ý để cho trước mặt nhiều người khó chịu đúng ? liền cố tình để nguyện ý.


      Khóe môi Thất Dạ hơi nhếch, nắm lên quả đấm, hai chân thon dài cấp tốc bước lên phía trước bước qua, hai cánh tay mảnh khảnh dọc theo khuỷu tay Gia Mậu vòng qua, giọng hướng về phía mềm mại uyển chuyển: “Thượng tướng đại nhân, tôi đỡ .”


      kề cận , mất thể diện, để cho ta cùng mất thể diện luôn.


      “Đỡ tôi?”


      Hai chữ ngắn ngủi từ môi mỏng bật ra, con ngươi hẹp dài của Gia Mậu khẽ híp cái, giống như đường vòng cung nghiêng lên, khóe mắt đuôi mày, phong thái yểu điệu.


      Thất Dạ vội vã gật đầu, môi đào thoáng cười nhàng nhếch lên, mùi vị khiêu khích, như như . Chỉ là, lời trong miệng ra, cũng là đón ý hùa với : “Đây là việc ta phải làm khi làm nữ đầy tớ của thượng tướng đại nhân.”


      Quả nhiên là người phụ nữ nhìn trúng, thời khắc cũng duy trì trạng thái khôn vặt này, đem sức lực chịu thua phát huy đến vô cùng tinh tế, đến nỗi, để cho bất giác thú vị.


      Mặt mày Gia Mậu lạnh nhạt giương lên, lại lần nữa mị hoặc, che quang ảnh lóe lên. Môi mỏng của khẽ nhúc nhích, giọng tràn đầy dụ hoặc, nóng lạnh hỏi: “, nghe lời như vậy?”


      “Ừ.” Thất Dạ gật đầu, tự nhiên thanh thản.


      “Như vậy...” Gia Mậu cười, con mắt hẹp dài kia, trào ra ám quang hài hước, như trăng rằm dưới nước, vô cùng : “Đem quần áo người cởi ra như thế nào?”


      Như chém gọt loại hành, mười ngón tay cứng đờ, Thất Dạ nhanh chóng thu hồi hai cánh tay bán ở tay của , đôi mắt đẹp ngưng tụ, lạnh lùng : “Nhàm chán.”


      khỏi tán gẫu.” Đôi tay Gia Mâu bắt bỏ ra sau lưng, bước chân ngừng lại, nhìn ánh mắt , ý vị sâu xa lưu chuyển ra ngoài: “Tôi muốn xem hình dáng con người trần truồng của .”


      “Bỉ ổi, chết .” Má Thất Dạ đỏ lên, hàm răng cắn chặt, vung tay áo cái liền dẫn đầu vào cửa hàng.


      Người binh sĩ theo bên người bọn họ bởi vì chống lại chửi rủa mà hai mắt nhìn nhau, mà những người đường nhường đường bên cho bọn càng thêm bàn luận xôn xao, đều tò mò xem này là ai, lại dám vô lễ đối với vị thượng tướng đặc cấp duy nhất tinh cầu Chafee của bọn họ như thế.


      Gia Mậu cũng tức giận, gương mặt nho nhã thanh thản, tác phong nhanh nhẹn. Mắt thấy bóng lưng mềm mại xinh xắn lanh lợi của , môi mỏng nhếch lên, chân dài bước nhanh tới, theo vào.


      Đứng ở cửa hàng, hai nhân viên bán hàng thấy Thất Dạ theo Gia Mậu tiến đến, dám chậm trễ, rối rít cung kính cúi đầu chào đón. Cũng lúc đó, có nữ tử cấp tốc theo bên hông ra ngoài, hướng về phía Gia Mậu khom người xuống, : “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, ngài tới. Xin bên này.”


      Theo ta dẫn đường, bọn họ dọc theo hành lang tiếp. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trơn bóng, cảnh vật bên trong di động, làm nổi bật vẻ cao quý hoa lệ tương xứng. Mà cuối cùng, bọn họ vào cánh cửa gỗ lim, tiến vào gian phòng nghỉ ngơi to như vậy.


      Mắt thấy cảnh tượng bên trong phòng, mi tâm Thất Dạ nhảy dựng, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :