1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      hương 27: Thức Thời, Liền Ngoan Chút



      Thân thể mảnh mai của phát run


      Tựa như bay phất phơ, giống như chỉ cần cơn gió thổi qua, cũng khiến cho bất đắc dĩ tung bay, phiêu bạc bất định, tìm ra mặt đất ình bám rễ.


      là đáng thương!


      Nhưng cũng thể lay chuyển nửa phần tâm địa sắt đá của Gia Mậu.


      Vô ý phát ra chứng sợ độ cao của để lợi dụng, đối với , coi như là thứ có ích nho . , bỏ qua bất kỳ đả kích nào để có thể thuần phục ! Mà lúc cùng với đọ sức, tạm thời trong sinh hoạt tăng thêm niềm vui thú nho thôi!


      "Thời điểm tâm tình tôi tốt, có thể để cho phơi ở chỗ này ngắm trăng. Thời điểm tâm tình tốt . . . . . ." Thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, giống như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cái bóng u lãnh trầm bao phủ toàn bộ thân thể xinh xắn lanh lợi của Thất Dạ, nhả ra từng chữ: "Có lẽ, nên làm cái xích đu. . . . . . Để cho đung đưa!"


      Nghe được lời êm ái mà đầy đủ uy hiếp này, hai cánh tay ôm lấy chân ta của Thất Dạ trong nháy mắt mềm nhũn, vô lực rủ xuống mặt đất.


      Vốn là đêm qua bị gió lạnh thổi cả đêm, cũng sớm cả người vô lực mềm nhũn ra, mới vừa đột nhiên thấy mình lơ lũng giữa trung, tinh thần mới bất ngờ lăn lộn trở lại. Hôm nay, hoàn toàn bị lãnh khốc vô tình của Gia Mậu đánh tới hỏng mất ——


      Chỉ là, sâu trong nội tâm vẫn còn có chút sức chiến đấu chịu nhận thua, nhắc nhở , thể cứ như vậy buông đao đầu hàng!


      ! ! !


      Nghĩ tới đây, cắn chặt hàm răng, cố gắng ngẩng đầu ngưng mắt nhìn người đàn ông, thần thái trong mắt, đầy đủ u oán!


      Mắt thấy trước sau như vẫn phục, con mắt sắc của Gia Mậu tối sầm lại, trong con mắt hẹp dài tô điểm bởi meeng mông ánh sáng, thoáng mang theo ánh sáng lạnh nguy hiểm nhộn nhạo tản ra.


      "Thức thời, liền ngoan chút!" xoay ngược lại mu bàn tay dọc theo khuôn mặt cười hoàn mỹ như gốm sứ của nhàng vỗ, keo kiệt lời , phát ra đơn tiết: "Hiểu?"


      hiểu!


      Nhưng hiểu, có tuân theo hay , lại là việc khác!


      Thất Dạ Ngân cắn chặt răng "ken két".


      ra rất muốn cố gắng phản kháng, nhưng cũng biết Gia Mậu tất nhiên là loại người được làm được, cho nên dám lỗ mãng!


      Nhảy dây ban công ở độ cao hai, ba trượng, còn bằng trực tiếp dứt khoát lấy mạng của luôn !


      Khuôn mặt nhắn thanh tú của mang vẻ mặt đầy đủ quật cường, mắt trong sáng, đối với mang đầy vẻ chán ghét cùng xa cách. Trong đáy mắt tia ánh sáng mâu thuẫn giùng giằng, hoảng hốt trằn trọc, lại xua được, khiến nét mặt , biến hóa muôn dạng!


      rất khổ sở, có thể trốn tránh được thực tế giày vò ——


      Hiểu bỏ chống cự, bắt đầu dần dần bị thuần phục bởi vị Chúa tể là , trong lòng Gia Mậu cũng có lấy tia sảng khoái, ngược lại mặt mày lây dính sâu kín ánh sáng lạnh. Giọng mũi của phát ra tiếng hừ lạnh, đầu ngón tay chợt nắm lấy cánh tay Thất Dạ, túm lấy , vào phòng.


      Ngón tay của , kiên cố giống như sắt thép, cơ hồ bấm nát da thịt . . . . . .


      Thất Dạ cắn môi dưới, trong lòng tính toán, trước cứ miễn cưỡng tiếp nhận bá đạo của người đàn ông này, im hơi lặng tiếng chút, sau tìm cơ hội chạy trốn.


      "Thử ——"


      "Bốp!"


      Cửa phòng bằng thủy tinh dầy ở trước mắt mở rộng ra, thân thể Thất Dạ đồng thời bị ném vào trong bồn tắm rất lớn.


      "A. . . . . ."


      Thất Dạ thét chói tai.


      Thân thể phải là bởi vì rơi vào bồn tắm phải chịu bất kỳ đau đớn nào mà la lên, chỉ là, nước đá từ bốn phương tám hướng xâm nhập mà đến, giống như từng mũi tên nhọn xuyên thấu da thịt thấm vào cốt tủy, khiến thân thể từ cao xuống thấp như lọt xuống hầm băng!
      Chương 28: Bệnh Nguy Kịch



      Thất Dạ bị bệnh, hơn nữa, còn là bị bệnh đến nguy kịch...!


      Ý thức rơi vào trong trạng thái mơ hồ, vô luận có cố gắng muốn có ý nghĩ cầu sinh đến thế nào, hầu như đều có tác dụng. chỉ cảm thấy ngực nghẽn hụt hơi, cơ hồ cách nào thở dốc, thân thể giống như có đoàn lửa mạnh hừng hực thiêu đốt, cả trái tim của như cũng bị nướng cháy ——


      Cũng khó trách , kể từ khi bắt đầu đến tinh cầu Chafee cho tới bây giờ, bị quản chế cố gắng tám lần trốn cũng đều thành công. Trong khoảng thời gian này, vô luận là ăn uống hoặc là giấc ngủ, đều chưa bao giờ từng hưởng thụ qua. Sau khi bị Gia Mậu mua, chỉ có tinh thần ngừng phải chịu hành hạ của ta, còn bị nhét ban công chịu đựng gió lạnh thổi cả đêm, sau đó lại bị ngâm nước đá đến cơ hồ đông lạnh thành người tuyết. Thành , có trực tiếp ngủm cũng coi như là có nghị lực rồi!


      Nhưng, khi cho là mình cách nào chịu đựng cái loại giày vò đến cực hạn đó, thời điểm thân thể sắp nổ tung thành mảnh vụn, cỗ khí lạnh xuyên tim lại từ bốn phía ăn mòn tiến vào da thịt của , trong thân thể dọc theo mỗi động mạch di chuyển, lấy toàn bộ nhiệt lượng trong mạch máu của , trung hòa nhiệt lưu hành hạ kia.


      Thân thể, chịu thử thách của hai tầng băng và lửa giáp công lúc nóng lúc lạnh, khiến nghĩ vì vậy mà chết ——


      Nhưng cuối cùng, cũng có khí tuyệt mà bỏ mạng, ngược lại thân thể căng thẳng dần dần được thư giãn.


      Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, đều ở giường mơ hồ vượt qua.


      Trong mơ hồ, cảm thấy bên trong gian phòng hình như thỉnh thoảng có người lui tới, thu xếp hầu hạ , thỉnh thoảng lại tiếng động, rơi vào tĩnh lặng.


      Mỗi ngày đều vòng vòng lại như vậy trôi qua, vào lúc lại lần nữa nỗ lực mở mắt ra, ngoài cửa sổ là khoảng thời tiết trong xanh!


      Chỉ cần liếc vòng gian phòng này, Thất Dạ liền nhận ra mình ở phương nào.


      Nơi này, là phòng ngủ chính của Gia Mậu!


      Cả người dường như mệt lả khiến cho còn chút hơi sức nào có thể dùng được, liền nháy mắt mấy cái, cũng thở hắt ra ——


      Lòng bàn tay níu chặt cái mền, cắn chặt hàm răng, cố gắng ngồi dậy chợt nghe được bên trong phòng có tiếng bước chân vang lên nhè đến gần. Bởi vì trước mắt biết tình huống của mình như thế nào, chỉ đành cấp tốc đóng lại mi mắt, vễnh tai lắng nghe tiếng động quanh mình.


      Đầu và thính lực đều hết sức tốt, thanh trao đổi bên ngoài rất , nhưng đều nhất nhất lọt hết vào tai của .


      "Quản gia Mạc Nại, ngài đến rồi, để tôi tới giúp tiểu thư thay dịch truyền !". Thời điểm Tuyết Lỵ đẩy cửa phòng vào bên trong, nhận lấy chậu nước trong tay Mạc Nại, để lên bàn, giúpThất Dạ đổi túi dịch truyền dùng để kéo dài tánh mạng.


      Tiếng của ấy thanh thúy dễ nghe, giống như chim hoàng oanh hót, làm cho người ta nghe liền tâm thần sảng khoái.


      Mã quản gia mặt chút thay đổi, ánh mắt liếc về phía gò má của Thất Dạ cái, lạnh nhạt hỏi: "Thân thể tiểu thư hôm nay như thế nào?"


      "Tốt hơn nhiều, vết thương bị lúc trước khôi phục tệ, thân thể trạng thái cũng rất tốt. Trừ thân thể còn hơi yếu, căn bản hoàn hảo."


      "Ừ." Mã quản gia giống như thở phào nhõm: "Hai ngày nay vất vả rồi."


      "Đây là việc tôi nên làm!" Tuyết Lỵ cười yếu ớt, sau đó lại nhíu nhíu mày, : "Chỉ là, quản gia Mạc Nại, thượng tướng hai ngày nay đâu? Ngài ấy mời bác sĩ giỏi nhất tinh cầu Chafee khám, chữa bệnh cho tiểu thư, nhưng vì sao lại chưa từng đến nhìn ấy chút?"


      ra là, từ lúc bắt đầu hôn mê đến lúc này là ba ngày sau!


      lúc trong lòng Thất Dạ sụt sịt thở dài, lại chợt từ trong miệng Mã quản gia nghe được tin tức khiến khiếp sợ giật nảy mình.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 29: Cũng Chỉ Là Nô Tài



      “Kỳ phu nhân từng là sủng cơ của Tát Khắc Tốn điện hạ ở đại điện Kaloka bị ám sát, chuyện hôm nay chấn kinh toàn cầu rồi, tiểu thư Nam Hi là vật phẩm đấu giá của buổi đấu giá, có tin đồn...” Tuyết Lỵ đến đây, hơi dừng lại, ngay sau đó nghiêng mắt nhìn dọc theo giường Thất Dạ nằm liếc cái, lại khoan thai mà : “Lúc đó thiểu thư Nam Hi bị để lên bàn đấu giá, mà bảo an tìm được chỗ của ấy, cách nơi sát hại Kỳ phu nhân rất gần. Có người hoài nghi, ấy cùng cái chết của Kỳ phu nhân có liên quan.”


      “Trợi ạ, quản gia Mạc Nại, vậy thương tướng đem tiểu thư Nam Hi về phải rất nguy hiểm sao?” Tuyết Lỵ bị sợ đưa tay bưng kín cái miệng đào nhắn, hai con mắt to dọc theo mặt mũi của Thất Dạ nhanh như chớp chuyển cái, thầm nho : “ Hôm nay Tát Khắc Tốn điện hạ tới thượng tướng phủ, có phải hay muốn hỏi tội thượng tướng? Nếu Tát Khắc Tốn điện hạ là hướng về phía Nam Hi tiểu thư mà đến, thượng tướng đem ấy giao cho Tát Khắc Tốn điện hạ xử trí sao?”


      “Tuyết Lỵ, những chuyện này phải chuyện nên tò mò.” Thần sắc Mạc Nại lạnh nhạt, đưa tay vì Thất Dạ hơi nhấc lên cái mền đặt lên bả vai của , : “Đồ xử lý tốt rồi liền .”


      “Dạ.” Tuyết Lỵ dám nhiều lời, vội vàng thu thập tí, theo Mạc Nại rời .


      thanh đóng cửa vừa vang lên, mắt Thất Dạ vốn nhắm lại liền nhanh chóng mở ra. Lông mi giống như lông vũ nhàng run run, lòng bàn tay dọc theo mép giường đè cái, lật người liền ngồi dậy.


      Trong đầu ngừng vang lên lời của quản gia Mạc Nại cùng Tuyết Lỵ.


      rất ràng, mình chính là “tiểu thư Nam Hi” trong miệng quản gia Mạc lại cùng Tuyết Lỵ, mà người đàn ông goi là Tát Khắc Tốn điện hạ, cùng lấy Gia Mậu, Tư Á làm trung tâm, thế lực của hoàng tử Phí Nhĩ Lạc là phe đối lập. Lúc này nếu Tất Khắc Tốn vì sủng cơ của bị ám sát mà tìm tới cửa, như vậy hung thủ Gia Mậu vì tự vệ mà đem tội danh đổ hết lên người , tuyệt đối có khả năng.


      Người vì mình, trời tru đất diệt, cho dù là vợ chồng, tai vạ đến nơi tự mình còn phải bay , huống chi chỉ là nô tì được Gia mậu mua mà thôi.


      Nếu như rơi vào trong tay Tát Khắc Tốn, bị giày vò như thế nào đến chết đây?


      Gia Mâu tàn bạo như thế nào rất ràng, về phần làm đối thủ của ta, Tát Khắc Tốn có thể cùng Phí Nhĩ Lạc là thế chân vạc, há lại là nhân vật đợn giản? Chỉ sợ, ác độc thua Gia mậu, thậm chí hơn chứ kém.


      Chỉ sợ đến lúc đó, so với tại có thể sống bằng chết.


      , nhất định phải chạy trước khi Gia Mâu giao cho Tát Khắc Tốn.


      Nước đường truyền vào người, thể lực khôi phục ít, hành động lúc này, phải là vấn đề gì lớn.


      Xích bàn chân dẫm lên mặt đất, lòng bàn chân lại ấm áp. ra, phòng ngủ trải tấm thảm to như vậy, hướng ra tận cửa phòng.


      Thất Dạ nìn thở, nhìn vòng quanh chút, đầu hướng phía nơi nào đó gần cửa sổ nhìn lướt ra ngoài.


      Bởi vì sợ độ cao, dám đến quá gần cửa sổ, nhưng thấy quang cảnh phía ngoài.


      Đó là đình viện thiết kế làm chủ trang viên, cây cối hoa cỏ bốn phía phong phú, đường ít, nếu quen thuốc rất dễ lạc đường. Bất quá, đây cũng là điều tốt, nơi ấy lớn, cây cối nhiều, dễ dàng thân, bị phát .


      vạch ra môi mỏng, ánh mắt ngưng tụ, chủ ý quyết định, liền nhanh tróng tới kéo cửa phòng ra.


      Bước chân chưa kịp bước ra ngoài, khuôn mặt nhắn, trong nháy mắt trầm xuống.


      Trước mắt, hai bóng dáng thon dài cao gầy dừng chân, khuôn mặt người đàn ông tuấn mĩ đẹp trai tà mị ra trước mắt.
      Chương 30: Ác Ma Đáng Ghét



      Hai người đàn ông này cũng xuất sắc giống nhau, nhưng mỗi người vẻ.


      Bên trái là người đàn ông mặc trang phục nhàn nhã ở nhà, là Gia Mậu * Dương * A Nhĩ Bá Đặc. Vẻ mặt đạm bạc, nhưng thân ngại nổi bật khí chất cao quý bất phàm tầng tầng từ trong tỏa ra bên ngoài, đôi mắt thăm thẳm mịt mù thanh nhuận như ngọc lạnh, ánh sáng lẫm liệt tinh nhuệ, làm vốn đầy dủ khí thế cường đại bị chèn ép càng tỏa ra vô cùng tinh tế.


      Còn người đàn ông xuất tại nơi này, giống như toàn bộ thế giới đều có chút thất sắc. Mà ta ràng giống như chúa tể duy nhất của thế giới này, nguy hiểm, lại quyết tuyệt, rồi lại lười biếng mị hoặc, giống như viên Thần tinh sáng chói lộng lấy nhất trong đêm tối, điên đảo chúng sinh.


      Bên phải người này là người đàn ông mặc hoa phục quý giá, còn là Tát Khắc Tốn * Sơn * An Đức Liệt. ta dung mạo tuấn nhã (đẹp trai lich ), thân quý khí bức người, thân hình cao lớn ngạo nghễ giống như cây Bach Dương lớn lên trong hoang mạc, thanh dật sâu sắc. Nhìn ta có hơi thở thâm độc, nhưng, toàn thân lại che giấu được khí phách như cái loại hạc đứng trong bầy gà.


      Cùng Gia Mậu xuất chúng như vậy đứng chung chỗ, ta lại kém chút nào, sức quyến rũ to lớn, đủ mê hoặc lòng người.


      Đứng cùng mấy người đàn ông ưu nhã cao quý, giờ phút này Thất Dạ có vẻ cực kỳ nhếch nhác.


      Hôm nay hai chân trần trụi , người mặc áo ngủ màu trắng ràng có chút quá lớn, làm thân thể bé của càng tỏ ra thon gầy. mới từ giường bò dậy, sợi tóc xốc xếch, như thành bụi cỏ dại. Khuôn mặt nhắn mỹ lệ vốn rất là tinh xảo động lòng người, bởi vì mấy ngày qua bệnh nặng mà là gầy, tuy là mang lại cho người càm giác điềm đạm đáng , nhưng ở đây có hai người đàn ông có tuấn dung hoàn mỹ này, đúng là ngừng thất sắc mấy phần đơn giản như vậy.


      “Muốn đâu?” Con mắt Gia Mậu khép hờ, tầm mắt nhìn lên nhìn xuống đáng giá , đồng tử mầu sắc tối tăm, ánh sáng lạnh mảnh như tơ lóe lên.


      Thời điểm bọn họ mới gặp gỡ, Thất Dạ trong nháy mắt bị họ dọa sợ, nhưng dù sao cùng là người ở trong mưa bom bão đạn ra, lại trải qua lần trải nghiệm sinh tử, cho nên rất nhanh liền trấn định lại, giọng tỉnh táo lạnh nhạt trả lời: “Đổi gió.”


      Tát Khắc Tốn hình như hiểu cách của , giọng lặp lại: “Đổi gió?”


      điệu sâu kín, mà nguội lạnh, phiêu tán trong khí như rượu cất lâu năm.


      Hai mắt, mang theo hứng thú chút che giấu, nhìn chằm chằm .


      Bình tĩnh chống lại ánh mắt của ta, đôi mày thanh tú của Thất Dạ nghiêng, gằng từng chữ: “Dạ. Đổi, gió.”


      Khóe miệng Tát Khắc Tốn khẽ nhếch, mặt tối tăm, nơi đáy mắt lưu chuyển ánh sáng, phức tạp khó hiểu.


      lời nào, nhưng còn hơn ra thiên ngôn vạn ngữ sắc bén.


      Tuy là trong lòng kinh sợ, Thất Dạ cũng quên nhắc nhở mình, địch động ta động.


      Lấy tĩnh chế động, là làm cấp hộ vệ tài nghệ dày công tu luyện.


      “Tôi xem là muốn chạy trốn chứ?” Con mắt Gia Mậu thu lại, đôi môi mỏng hờ hững giương, câu toạc tâm tư Thất Dạ.


      Ác ma đáng ghét! Mẹ kiếp!!


      Ở đáy lòng Thất Dạ tiếng nguyền rủa, hai tay bỏ sau lưng của nắm chặt thành quyền, mặt mày ngưng tụ, cắn răng trợn mắt nhìn Gia Mậu cái.


      ta, quả nhiên cố ý muốn đem tội giết người đấy sang , lấy chiêu “mượn đao giết người” này đẩy hết mọi hiềm nghi người ta?


      Mơ tưởng?


      Gia Mậu * Dương * A Nhĩ Bá Đặc, nếu như ném tôi cho Tá Khắc Tốn, tôi nhất định kéo cùng xuống nước, từ đó để cho trở thành cái ọi người chỉ trích.


      Trong lòng cười lạnh, khóe miệng Thất Dạ khẽ nhếch, môi đào hơi mở, độ cong mờ nhạt dần dần trồi lên: “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, bây giờ là chủ nhân của tôi, nếu tôi tính muốn chạy, cũng nên chạy ở phía sau , tôi, nhưng mà tất cả chuyện gì đều nghe theo .”

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      hương 31: Thượng Tướng Đại Nhân, Xấu Lắm



      Thất Dạ đến thế thôi, ám hiệu trực tiếp ở phía sau, là như vậy: coi như Gia Mậu đổ oan giết Kỳ phu nhân sủng cơ của Tát Khắc Tốn, cũng bởi vì có ta chỉ điểm mới có thể làm.


      Gia Mậu là người thông minh hạng nào, sau khi nghe mày rậm lập tức giương lên, loại ánh mắt giống như hổ phách, lệ khí lên, giống như chém cốt gọt thịt của , nuốt vào bụng.


      Còn lại Tát Khắc Tốn mày rậm bay xéo, đồng tử màu bạc lóe ra ánh sáng trong suốt, đáy mắt nồng nặc mùi vị thăm dò, càng tỏa ra trình độ tích lũy thâm hậu.


      Bị bốn con mắt của hai người đàn ông này nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Thất Dạ có cảm giác trái tim mình co rút lại chặt, nguyên lai khí thế nhanh chóng biến mất. cắn răng, nhìn bước chân Gia Mậu đột nhiên lên phía trước bước, cấp tốc nhảy lùi về phía sau, mong muốn kéo dài khoảng cách với ta.


      Nhưng động tác của Gia Mậu nhanh so với gấp bao nhiêu lần...


      Người trước mặt chợt lóe, Thất Dạ liền thấy quanh mình bị cỗ hơi thở nguy hiểm bao phủ. Cả người , bị cánh tay dài của Gia Mậu dùng sức ôm sát.


      Người đàn ông lắc đầu cái, nét mặt bình tĩnh biểu cảm, trong xoang mũi giãn ra hơi thở ấm áp lại tựa như thở dài, cặp mắt sâu trong thấy đáy, như hồ nước sâu rộng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Thất Dạ, đôi tròng mắt thanh lệ bé bỏng gắt gao dừng lại, để cho bóng dáng nho của , trong cái bóng đó, giống như tôn lên, có nhiều bé, đủ để cùng đánh nhau.


      “Bảo bối.” Gia Mậu mở miệng, giọng giống như loại ma nhấm vào tim gan người: “Thân mình yếu đuối như vậy, đến lực chói gà đều có, trừ bỏ có thể ở giường, để ta muốn làm gì làm, còn có thể giúp ta làm cái gì?”


      Ngôn ngữ chảy xuống từ đôi môi mỏng khêu gợi ra, phảng phất cũng là thiên kinh địa nghĩa, có tí ti nào có thể làm cho người ta nghi ngờ.


      Trong lòng Thất Dạ mông lung, nghe như thế, đôi mày thanh tú xoắn lại.


      gầy yếu, là muốn bảo hộ sao?


      Mặc dù tâm tư người đàn ông này muốn gì, quyết định đánh cuộc lần.


      Tay bé dọc theo hông Gia Mậu ôm vòng, thân thể mảnh khảnh của dán vào lồng ngực , khóe miệng hơi nhếch lên, hia cánh môi mỏng, giống như đóa hoa đào mới nở, xinh đẹp say lòng người: “Thượng tướng đại nhân, xấu lắm....”


      Khi lời ra khỏi miệng, khuôn mawth nhắn sạch mà thuần túy của bị tầng đỏ ửng làm đẹp, giống như ánh sáng của mặt trời mới mọc bao phủ, da thịt trắng nõn kia, tràn ngập tầng ánh sáng nhàn nhạt, bộ dáng thiết tha lịch tao nhã, thần thái chứa khiến người ta động lòng.


      Nhưng trong lòng của cũng oán thầm.


      những loại lời buồn nôn đáng chết này, bản thân mình cũng nổi đầy da gà, thiếu chút nữa muốn ói.


      Nhưng vì bảo vệ tính mạng, làm được chính là lựa chọn này.


      Dựa vào Gia Mậu, cố gắng sau này còn có thể nhận được hành hạ vô tận của , nhưng trung quy so với, tại bị Tát Khắc Tốn đối phó còn tốt hơn.


      Nhiều nhất, lùi về phía sau lại tìm cơ hội thoát là được.


      “Ta xấu, em ở giường, làm sao sữ thoải mái như vậy, hả?” Người đàn ông khéo léo cúi đầu cắn vành ta , đối với giọng rỉ tai: “Cũng mấy ngày xuống giường được rồi...”


      Cút Xán Xán biến thái, đồ lưu manh biết xấu hổ.


      Đáy lòng Thất Dạ nguyền rủa, mặt lại cười như hoa nở, xinh đẹp : “Đây còn phải bởi vì là thượng tướng đại nhân lợi hại chứ sao...”


      Mẹ nó, giả bộ tiếp nữa, mấy ngày sắp tới ăn cái gì, sợ đều nuốn ói ra ngoài.


      May mà Gia Mậu giống như cũng nhìn thấy có thể nhận cực hạn ở nơi nào, có trêu đùa với nữa, ngược lại mang con mắt, đạm bạc nhìn Tát Khắc Tốn cái: “Điện hạ, ngài xem tiểu nha đầu này chút, gầy chít chít, có thể đối phó với Kỳ phu nhân võ nghệ nổi tiếng sao? Tôi xem, ấy ở giường làm cho đàn ông chen vào mấy cái tạm được, những chuyện khác... cũng thể làm được.”
      Chương 32: Đùa Giỡn




      Mẹ nó! Tôi chen vào XXX của đấy!


      Đối với ngôn ngữ châm biếm ác liệt của Gia Mậu, Thất Dạ vô cùng giận dữ trong lòng, cả người đều căng thẳng, cứ như con gà mẹ sắp tiến hành giao đấu, cả người đều tràn đầy lực chiến đấu.


      "Bảo bối, có chừng mực, chuyện tình nam nữ, điện hạ cũng là người từng trải, cho nên em cần cảm thấy xấu hổ!" Cảm nhận được tâm trạng của ràng, nên Gia Mậu thu lại sức lực của cánh tay eo , nhàng thổi khí vào lỗ tai : "Hay là, chúng ta trở lề phòng đại chiến 300 hiệp tiếp! Chúng ta còn có thể chơi vài trò mới mẻ. . . . Tỷ như, ban công chính là địa phương tốt!"


      ràng giọng khàn khàn này nhàng như nước, giống như là lời tâm tình mập mờ của người tình, nhưng nghe vào trong tai Thất Dạ, lại tràn đầy mùi vị nguy hiểm cực độ.


      Bọn họ căn bản có làm trò gì trong phòng, đến đấu, cũng chỉ là dùng trí dũng đối chọi gay gắt mà thôi. Có lẽ, cảnh cáo , khiến nhảy dây ở ban cong ——


      "Thượng tướng đại nhân cái gì chính là cái đó." Xét thấy bản thân vô năng lại sợ độ cao, Thất Dạ chỉ bị Gia Mậu ném ra ban công cũng đủ sợ hãi, chỉ có thể miễn cưỡng cười phụ họa : "Tôi nhất định chơi với . . . ."


      đến câu sau, rất có mấy phần mùi vị cắn răng nghiến lợi.


      Đầu ngón tay Gia Mậu lướt dọc theo gương mặt của , bóp rồi lay mấy cái, gương mặt trầm, lên ánh sáng lạnh khinh miệt, lại chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta nắm giữ được thâm ý ở bên trong!


      Tim của Thất Dạ hơi run rẩy, nháy kia, chỉ cảm thấy bắp chân của mình như nhũn ra, cơ hồ đứng vững! May mà cánh tay Gia Mậu vẫn luôn ôm lấy eo thon của , khiến lực lượng cả người đều dựa vào , mới có nhếch nhác xụi lơ ngã xuống đất!


      Khóe mắt lơ đãng liếc về đôi mắt bạc như băng phách của người đàn ông bên cạnh, đầu óc nóng lên, tay bé lay động, đầu ngón tay nắm vạt áo Gia Mậu.


      Tát Khắc Tốn vẫn luôn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản có phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Nhưng, môi mỏng của lại có nụ cười như có như , đáy mắt màu bạc lóe lên ánh sáng mờ mờ, tựa như đùa giỡn. giống như xem vở kịch long phượng buồn cười ——


      chưa từng bị cuốn hút.


      Đùa giỡn thôi, nên kéo suy nghĩ trở về thực tế!


      Thất Dạ biết, Tát Khắc Tốn hề tin diễn xuất của họ, bây giờ trầm mặc, cũng chỉ là vì xem bêu xấu thêm nữa mà thôi!


      "Thượng tướng đại nhân, giới thiệu cho chúng tôi sao?" Ngón tay níu áo Gia Mậu càng chặt hơn, tận lực dán chặt Gia Mậu, mặc cho khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người làm tiêu bớt mấy phần sợ hãi của dành cho Tát Khắc Tốn: "Tôi cũng muốn biết điện hạ trong lời đồn. . . ."


      "Điện hạ, ấy là nữ đầy tớ tôi mới mua được, Nam Hi!" Gia Mậu lại thuận ý của , cười nhạt với Tát Khắc Tốn: "Cũng chính là, sủng vật bán đấu giá có thể có liên quan đến cái chết của Tri Kỳ phu nhân mà bên ngoài đồn đãi."


      "Đều hùng khó qua ải mỹ nhân, thượng tướng đại nhân có phúc khí, tìm được mỹ nhân xinh đẹp trời sanh như thế." Tát Khắc Tốn nghe vậy, con ngươi màu bạc hơi thu lại, bàn tay dày rộng chuyển tới trước mặt Thất Dạ: "Tiểu thư Nam Hi, rất hân hạnh được gặp!"


      "Là tôi với cao điện hạ rồi." Thấy bàn tay dày rộng trắng noãn kia ra trước mắt, trong lòng Thất Dạ "Lộp bộp" giật mình, thể đưa bàn tay mềm của mình ra bắt tay .


      Bàn tay của Tát Khắc Tốn gập lại, bao lấy tay của trong đó.


      lực lượng mạnh mẽ từ lòng bàn tay của truyền đến, khoảnh khắc đó, Thất Dạ chỉ cảm thấy xương đốt ngón tay của mình bị bàn tay che lấp giống như vỡ vụn, đau đớn chịu nổi. Đau đớn này, dọc theo tuyến thần kinh nhạy cảm chậm rãi lan tràn ra ở cả người , khiến trái tim cũng tê dại ——

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 33: Dịu Dàng



      Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, giống như sợi dây thắt lại, phân tán được nữa!


      Ý nghĩ của rất ràng, khi nhìn thấy mày rậm của Tát Khắc Tốn nhếch lên, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú về phía , liền lập tức thét ra tiếng "A".


      Đau như thế, thực tế có thể chịu được, nhưng giờ khắc này, cần nhịn!


      Chỉ có yếu đuối, mới phù hợp tình cảnh của hôm nay.


      Tát Khắc Tốn muốn thử xem rốt cuộc có biết võ nghệ . Mà chỉ có cách nào nhịn được đau đớn, mới đủ chứng minh phải hung thủ sát hại Tri Kỳ phu nhân!


      Dĩ nhiên, thực tế, vốn cũng phải !


      Là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc!


      "Xin lỗi!" bàn tay Tát Khắc Tốn trong nháy mắt buông lỏng, nụ cười nhạt ở khóe miệng cũng tiêu tán: "Thường ngày quen bắt tay với đám chính khách như thế, nên quên tay của tiểu thư Nam Hi thon mềm mại, há có thể dùng lực lượng giống nhau. Tay của bản điện hạ chẳng phân biệt được nặng , tiểu thư Nam Hi chớ trách!"


      tự xưng từ "Ta" đến "Bổn điện", dùng thân phận đè người rồi, còn trách cứ thế nào?


      Thất Dạ thầm cười nhạt vì lòng dạ đen tối của người đàn ông này, mặt ngoài vẫn cười như hoa, : "Điện hạ, là tôi thất lễ mà thôi, chịu nổi kích, khiến Điện hạ và thượng tướng chê cười rồi."


      Mặt mày Tát Khắc Tốn giương , con ngươi nhàn nhạt liếc về Gia Mậu cái: "Gia Mậu, tuy tiểu thư Nam Hi là do cậu mua được, nhưng tôi nghe thấy hôm nay ấy vào phòng cậu rồi, chắc hẳn tiểu thư Nam Hi khác nữ đày tớ bình thường đúng ?"


      "Vật mới mẻ, nên tôi muốn nếm thử." Gia Mậu nhàng, cũng trực tiếp đáp lại vấn đề của Tát Khắc Tốn, giọng lạnh nhạt, lượn vòng hỏi lại: "Con người, đều có lòng hiếu kỳ, Điện hạ, người cứ ?"


      " phải!" Tát Khắc Tốn liên tiếp gật đầu, con ngươi lóe lên ánh bạc, như quỷ mỵ, thần thái sâu xa, hoàn toàn làm cho người ta nắm lấy được.


      Ngón tay dài của Gia Mậu tìm tòi theo cánh tay mảnh khảnh của Thất Dạ, đầu ngón tay siết lại, bao hàm tay mảnh khảnh của ở trong đó, đầu ngón tay mượt mà nhàng bóp tay mềm của , mặt mày lại mơ hồ ra ánh sáng dịu dàng: "Đau ?"


      Là vì chứng minh trước mặt Tát Khắc Tốn, có hứng thú với mới có vẻ mặt vẻ mặt sao?


      Thất Dạ hoảng loạn trong lòng, lắc đầu cái dưới ánh mắt nhìn soi mói của người đàn ông này.


      "Điện hạ nếu như để ý, xin cho tôi thoa chút thuốc cho ấy!" Gia Mậu nâng mí mắt lên, thờ ơ liếc Tát Khắc Tốn cái: "Con bị thương, luôn làm cho người ta đau lòng."


      "Xin thượng tướng cứ tự nhiên!" Tát Khắc Tốn xòe lòng bàn tay, lui bước về hành lang.


      Gia Mậu khẽ cúi đầu, bước chân khẽ dời, thân thể cao lớn cản tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa của Thất Dạ, hơi nâng chân, đá cánh cửa phòng này.


      "Rầm ——"


      tiếng đóng cửa thanh thúy lưu loát vang vọng trong khí, đinh tai nhức óc!


      Thân thể Thất Dạ đột nhiên hơi cứng, thiếu chút nữa thét chói tai ra.


      Đều bởi vì, lúc nãy Gia Mậu dùng sức bấm cái vào vị trí màu Tát Khắc Tốn bóp tay thon của .


      Rất đau, quả chính là đau đớn như gọt xương cắt thịt ——


      Thất Dạ tức giận, nhếch lông mày hung hăng trừng .


      Nào có thể đoán được, Gia Mậu lại làm như thấy, lòng ngón tay cái xoa vị trí bị đau của , thanh trầm thấp từ trong môi mỏng bật ra, : "Nơi này?"


      Thất Dạ biết rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cảm thấy vị trí bị xoa đau đớn tan nát cõi lòng, vì vậy tự chủ được gật đầu cái.


      Gia Mậu trở tay cầm cổ tay của , dùng sức ném lên giường, đưa tay từ trong túi áo móc ra cái khăn tay nhét vào trong miệng Thất Dạ, trong kinh ngạc của , thân thể cao lớn ngồi xuống, đôi mắt sâu kín rơi vào dung nhan thanh tú của , gương mặt lộ vẻ bí hiểm!

      Chương 34: Chọn Phụ Nữ Để Ức Hiếp, Con Người Thối Nát!




      Miệng bị nhét chặt, Thất Dạ tự nhiên cách nào kêu ra tiếng, nhưng đôi mắt xinh đẹp của lại giống như biết , chợt lóe cái, tản ra ánh sáng vô cùng quật cường.


      "Nhịn chút!" Ánh mắt Gia Mậu như lướt qua mặt , bàn tay đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của , dùng lực đem tay bé của hướng về phía mặt bàn bên cạnh hung hăng nện xuống.


      "Ô ——"


      Ngay cả miệng bị khăn tay nhét chặt rồi, nhưng Thất Dạ vẫn mơ hồ phát ra tiếng gào thét uất ức.


      Gia Mậu dùng lực quá lớn, tay của bị ta ra sức trực tiếp đánh về phía cái bàn hình lăng giác, da thịt trong nháy mắt sưng đỏ, đau đớn đến tê dại, quả có thể tuyên bố bị phế bỏ ——


      Cái trán sớm thấm đẫm những giọt mồ hôi to trong suốt, nổi bật dưới khúc xạ ánh mặt trời, tinh xảo đặc sắc, giống như châu báu thượng hạng, vô cùng có sức quyến rũ.


      Nếu như khuôn mặt nhắn của bị kéo thành hình dạng trái mướp đắng. . . . . .


      Gia Mậu đưa tay giật ra cái khăn tay nhét trong miệng .


      Cái miệng nhắn của Thất Dạ mới có thể tự do, liền lập tức cắn răng nghiến lợi nguyền rủa: "Gia Mậu, cái tên khốn kiếp này, giày vò như vậy, quả chính là lãnh khốc vô tình đến mất hết nhân tính! Mẹ nó, ngày nào đó cũng bị tôi giày vò lại gấp nghìn lần như vậy!"


      "Còn có hơi sức mắng chửi người?!" Đầu ngón tay Gia Mậu bỗng chốc nâng cằm Thất Dạ lên, đôi con ngươi màu hổ phách thâm thúy trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt thuần túy xinh đẹp của : "Muốn đau hơn chút?"


      Tên đàn ông chết tiệt, muốn ức hiếp . Mới vừa rồi, sao thấy ta dũng mãnh như vậy, đối đầu với Tát Khắc Tốn trận?


      Thất Dạ cắn răng, môi đào phát ra lành lạnh châm biếm: "Chọn phụ nữ để ức hiếp, con người thối nát!"


      ra những lời sợ chết như vậy, ra nguyên nhân chính là bởi vì nhất thời nóng giận. Lời vừa dứt, mắt thấy con người màu mực của Gia Mậu càng phát ra tĩnh mịch, đáy lòng Thất Dạ liền bắt đầu ảo não.


      Đáy mắt người đàn ông tản ra ánh sáng lành lạnh, giống như mãnh thú xua tan ánh ban mai mà đến, nguy hiểm mà trầm, giống như nước xoáy, tùy thời cũng cắn nuốt vào bên trong, khiến cho còn chỗ trốn!


      Nam Thất Dạ ngu ngốc, người ta là thượng tướng đại nhân cao cao tại thượng, ngươi bất quá chỉ là nô lệ ta mua về, ta muốn ngươi chết, so với giết chết con kiến còn đơn giản hơn nhiều, ở chỗ này có thể khoe khoang cái nỗi gì?


      Nhưng lời ra, có cách nào thu hồi lại ——


      Giữa lúc Thất Dạ than thở hối tiếc, Gia Mậu lại từ từ mở miệng.


      "Vậy, thế nào?"


      Ngoài dự đoán của chính là, Gia Mậu cũng có nổi giận, chỉ là ngón tay ta nắm xương hàm của thoáng tăng thêm chút lực, mặt mày tuấn lãng càng tiến lại gần , lúc chuyện, hơi thở ấm áp như dòng nước ấm của ta thổi lất phất đến bên lỗ tai của . Tư thế này, cực kỳ giống cùng với ** ( được che dấu)!


      Đầu lông mày Thất Dạ nhàng nhăn lại, ánh mắt đụng phải ánh mắt của ta.


      Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, con ngươi có thể thấy được tia thần sắc lãnh, khí thế bức người, cần cũng biết.


      " thế nào." Thất Dạ bị ánh mắt trực tiếp của ta nhìn chăm chú, đáy lòng run sợ, đáp lại người đàn ông cũng có khuyến khích: "Tùy , thích làm cái gì làm cái đó, tôi xen vào!"


      "A!"


      Mấy tiếng chê cười thể nghe thấy từ môi mỏng của người đàn ông bật ra, làm trong khí, tăng thêm vài phần áp lực.


      Thất Dạ cảm giác tim của mình cũng sắp chịu đựng được loại khí này, sắp dừng lại hô hấp ——


      Cố ý coi thường cảm giác về tồn tại của người đàn ông này, nhưng khi khóe mắt lơ đãng liếc về phía gương mặt tuấn lãng như điêu khắc, lạnh lùng rồi lại buồn rười rượi kia, trong lòng hoàn toàn luống cuống.


      Cảm giác, chỉ cần ngón tay ta hơi nhúc nhích, tùy thời đều có thể bị ta giết chết!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 35: Toả Tâm Châm



      Ngón tay Gia Mậu quả thực động, nhưng cũng phải là tăng thêm lực để bóp vỡ xương hàm Thất Dạ, mà là chợt nâng cổ tay của lên, ngón tay nắm lấy da thịt mu bàn tay của dùng lực nhéo cái.


      "Nha ——"


      Thất Dạ thở ra tiếng, thân thể vốn là mềm nhũn trong nháy mắt tiêu tán.


      Trước mắt thoáng qua đạo ánh sáng màu bạc, giữa kẽ ngón tay của người đàn ông, có ba cây châm lanh lảnh màu bạc.


      "Đó là cái gì?" để ý da thịt tổn thương đau đớn do vừa rồi bị ta nhéo, lòng bàn tay Thất Dạ dùng sức đè cái lên giường hẹp, thân thể chợt bắn lên, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mấy cây châm bạc trong tay Gia Mậu, thanh khẽ phát run: "Độc châm?"


      Con mắt sâu của Gia Mậu he hé, con ngươi xoẹt thoáng qua vẻ chế nhạo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái, môi mỏng mới miễn cưỡng khạc ra mấy chữ: "Tỏa tâm châm."


      cần Gia Mậu giải thích nhiều, tên gọi như ý nghĩa Thất Dạ liền hiểu , vật này hẳn là dùng để khống chế tâm của người khác ——


      chợt cảm thấy kinh hãi, hai vai thoáng chốc mềm nhũn xuống.


      Khó trách, Gia Mậu ra tay ác như vậy. ra là, ta muốn giúp bức tỏa tâm châm này ra ngoài. ta, muốn để Tát Khắc Tốn khống chế . . . . . . Nếu , rất có thể thực trở thành mật thám của Tát Khắc Tốn đặt ở bên người ——


      Đến lúc đó, chắc chắn trở thành kẻ ngu đần bán mạng giúp Tát Khắc Tốn mà cũng tự biết.


      Con mắt dài hẹp của Gia Mậu đột nhiên nhướng lên, ánh mắt sâu thẳn như đại dương nhàn nhạt quanh quẩn ở người , môi mỏng như được đẽo gọt bằng dao nhấp thành đường cong hoàn mỹ.


      Bộ dáng ngoài cười trong cười này những khiến cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại đẹp mắt vô cùng!


      Môi khẽ nhúc nhích, câu hỏi, có mùi vị gì cả: "Muốn báo thù ?"


      "Báo thù?" Thất Dạ sửng sốt, chân tướng.


      "Kế tiếp, giờ đến phiên chúng ta lên sân khấu đạo diễn trò chơi rồi!" Gia Mậu cười, bờ môi ra độ cong, con mắt sáng lạnh thâm thúy, càng phát ra tăm tối, lại thể bao trùm, ít ánh sáng lung linh nhanh chóng thoáng qua!


      Thất Dạ thế nhưng cảm giác trái tim run lên, hiểu, trong lòng có cảm giác kỳ diệu khó lên lời diễn tiến ——


      Cảm giác, người đàn ông này, có thể tin!


      " muốn làm cái gì?" Đầu óc, chỉ cần mấy giây liền đưa ra quyết định.


      , đứng ở cùng phe với Gia Mậu!


      Con mắt hẹp dài của Gia Mậu nhàng híp lại, con ngươi đen như mực thâm thúy, ám quang chói mắt. Đôi môi mỏng như được đẽo gọt của ta, nhộn nhạo phát ra nụ cười ranh mãnh cao thâm, hướng về phía giơ tay, ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Tới đây!"


      Thất Dạ chỉ chần chờ như vậy cái chớp mắt, thân thể liền về phía ta.


      Cánh môi khêu gợi của Gia Mậu ghé vào bên tai , dùng thanh rất thể nghe thấy thầm vài câu.


      Con ngươi trong suốt xinh đẹp bỗng chốc mở lớn, Thất Dạ nghiêng mắt, cặp mắt sâu kín nhìn chằm chằm Gia Mậu, cái miệng mở lớn thành hình chữ O, trong nhất thời cách nào khép lại.


      Người đàn ông này, có phải quá ghê tởm hay ?!


      Làm như vậy, quả so với để cho trực tiếp chịu chết có gì khác nhau!


      "Sợ chết?!" Gia Mậu có xem vẻ chán ghét mặt , ngón tay dài nâng cằm của lên, con ngươi màu hổ phách, lạnh lùng nhìn : "Tiểu quỷ nhát gan!"


      Shit!


      Trong lòng Thất Dạ oán thầm, đột nhiên nhếch môi, khóe miệng nhếch lên thành đường cong, nhàng hừ : "Đây chính là việc thượng tướng đại nhân ngài giao phó cho tiểu nhân, muốn chết, trước tiên cũng tới phiên tôi!"


      "Thông minh!" Gia Mậu xoay ngược lại mu bàn tay dọc theo gò má trắng nõn mà mềm mại của nhàng vỗ: "Tôi xem trọng !"


      "Tôi có điều kiện." Thất Dạ ngẩng mặt lên, đôi mắt thẳng tắp đối diện với đôi mắt quét xuống của người đàn ông kia, chịu thua mà : "Nếu như mà tôi đại nạn chết, có thể đáp ứng tôi điều kiện hay ?"


      "À?!"

      Chương 36: Con Dấu Có Hiệu Lực




      đơn tiết của Gia Mậu, điệu mặn nhạt, lại giống như tích chứa vô hạn khả năng.


      có đồng ý hay , chỉ là "À" tiếng, ràng chính là muốn trước hết nghe điều kiện của rồi mới quyết định!


      Người đàn ông hư hỏng phúc hắc!


      Thất Dạ cắn răng, khép mắt, hướng về phía người đàn ông trầm giọng mở miệng: "Tối hôm nay, tôi muốn Thành Tây Đoạn Kiều."


      ra , cầu như thế là có chút quá phận. dù sao cũng chỉ là nô lệ ta mua về, cũng đủ năng lực điều kiện với ta. Chỉ là, khắc này, Gia Mậu lại có lập tức đáp lại.


      ta trầm mặc, trong lòng Thất Dạ càng nắm chắc, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn có tia rất mong chờ.


      Dung nhan tuấn của Gia Mậu chợt khẽ dựa vào gần gương mặt của , dung mạo trong sáng tuấn mỹ tuyệt luân phóng đại trong đôi đồng tử xinh đẹp của . Dưới ánh sáng, có thể thấy được con ngươi tĩnh mịch như đầm nước xanh thẳm chút gợn sóng kia, nhưng lại mang theo hơi thở lẫm liệt bức người, như hàn tuyết lãnh sương, dường như muốn đông cứng cả thân thể ——


      Trong lòng lo sợ, lại chợt nghe thanh của người đàn ông nhộn nhạo trong khí: " thành Tây Đoạn Kiều, muốn gặt gỡ Dung Thiên Đại?"


      Đây là ước định của và Dung Thiên Đại vào lúc chạy trốn, làm sao, người đàn ông này lại biết được?


      Chẳng lẽ là, ta biết thuật đọc nội tâm?


      " cho rằng, suy nghĩ trong lòng, có thể giấu diếm được tôi, hả?"


      Đồ đần, chỉ chút mánh khóe đó của , tôi thèm để vào mắt?


      Đầu ngón tay thô ráp nâng cằm lên, đáy mắt Gia Mậu tà tuấn thoáng qua ám quang. Sâu trong con ngươi, hình ảnh sâu kín, ý vị sâu xa!


      " ấy thế nào?" Đầu lông mày khẽ nhăn, thanh của Thất Dạ, khó nén tâm tình nóng nảy.


      Dung Thiên Đại phải là người có quan hệ gì với , chỉ là người xa lạ duy nhất ở trong quốc gia lạnh lẽo này đưa tay ra trợ giúp . Ở phòng bị giám sát, tại gian phòng VIP chí tôn ở đại điện Kaloka . . . . . . lần lại lần, ở thời khắc bị giày vò, ấy đều giống như quỷ mị xuất . Cho nên, Thất Dạ cách nào, để ấy ở trong lòng!


      Họ ước định, chỉ cần còn sống, gặp mặt nhau ở thành Tây Đoạn Kiều.


      Ít nhất, báo tin bình an cũng tốt!


      kia, dễ dàng ra tay cứu người. khi cứu, cũng dễ dàng như vậy buông tay.


      Họ, ràng xa lạ, rồi lại quen thuộc. Cho nên, hiểu nhau cần !


      Hôm nay, Gia Mậu nếu có thể kêu tên họ của Dung Thiên Đại như vậy, tất nhiên cũng tìm hiểu lai lịch của ấy. Cho nên, Thất Dạ cũng vì thế nóng lòng dứt.


      " việc gì." môi mỏng Gia Mậu hé mở, thời khắc Thất Dạ nghe vậy, muốn thở phào hơi, ta lại sâu kín phun ra hai chữ: "Tạm thời!"


      "Có ý gì?" Trong lòng Thất Dạ kinh hãi, đầu ngón tay níu lấy cánh tay áo của người đàn ông hỏi tới.


      Cảnh tượng ngày hôm đó Thiên Đại bị Tư Á tổn thương mồn trước mắt, làm cho trái tim của cũng chợt đau nhói.


      Tầm mắt của Gia Mậu, theo những ngón tay mảnh khảnh mà mượt mà trắng nõn của nhàn nhạt thoáng nhìn.


      Thất Dạ vội vàng buông tay ra, hàng mi nhàng rũ xuống, giọng cầu xin: "Van cầu , để cho tôi gặp ấy lần. . . . . ."


      "Biệt thự Ngõa La Luân." Gia Mậu nắm được xương hàm đong đưa hai cái, thanh đạm bạc từ hai cánh môi mỏng tự nhiên khạc ra: "Biệt thự của Thượng tướng Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân, sau khi xong việc, tôi dẫn !"


      " ?" Mặt mày phủ tầng vui thích, con mắt Thất Dạ, trong nháy mắt trong trẻo bừng sáng gấp trăm ngàn lần?


      Con ngươi xinh đẹp, giống như ngọc lưu ly, lại tựa như ngôi sao sáng chói, rực rỡ, mê người, đầy mị hoặc!


      Đây là lần đầu tiên, ở trước mặt trừ tức giận cùng kinh hoảng, biểu ra loại tâm tình khác.


      Ánh mắt của Gia Mậu, nhàng nheo lại, đáy mắt lóe lên ám quang, tất cả rơi vào người . Lực ở đầu ngón tay, đồng thời thoáng buông lỏng, lông mi dày nhàn nhạt rủ xuống, bày tỏ trả lời.


      "Thành giao!" Thất Dạ bỗng chốc đưa tay nắm cổ tay Gia Mậu, đầu ngón út tay phải áp lên đầu ngón út của người đàn ông, ngón cái dọc theo ngón cái so với lớn hơn mội nửa ngón tay của người kia, đè ép cái: "Con dấu có hiệu lực rồi !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :