1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 16: Nằm Ở Dưới Háng Đàn Ông



      "Oh ——"


      Đối mặt bóng dáng bất thình lình, Tư Á tự nhiên ra tay mau lẹ, động tác rất mạnh, lực lượng hoàn toàn có giữ lại đường sống. Lòng bàn tay đánh quyền nhanh về phía bóng dáng kia, trúng ngay giữa ngực của người đó, đối phương hét lên tiếng rồi liền văng ra bên.


      Đỉnh đầu đúng lúc đụng vào chậu hoa bàn, "Binh" tiếng liền ngã xuống, chậu hoa cũng lăn theo mặt bàn, rơi xuống, đập trúng đầu .


      Dung Thiên Đại mặc dù phản ứng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn bất hạnh bị bình hoa đập phải, trong lúc nhất thời, mắt nổ đom đóm. cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, cả người cũng suy yếu nhắm mí mắt.


      "Thiên Đại!" Thất Dạ kêu sợ hãi tiếng, cũng biết hơi sức từ đâu tới đẩy bàn tay Gia Mậu ra, xé loạn áo mình liền nhào tới chỗ Dung Thiên Đại.


      Đáng tiếc, cổ áo sau bị Gia Mậu nắm lại, bì đè xuống sàn nhà lần nựa.


      Tầm mắt Phí Nhĩ Lạc liếc về phía Dung Thiên Đại, cũng gì, mắt sắc như tuyết, gương mặt ý vị sâu xa!


      Thân thể cao lớn của Tư Á sớm dời qua, đôi giày da cao quý dẫm vào ngực của Dung Thiên Đại, còn dùng sức đá hai cái, hình như kiểm tra có phải tắt thở bỏ mình hay !


      "Mẹ nó, mày là tên khốn kiếp, thấy đầu ấy bị chảy máu sao? Còn đạp, mày là người hay là cầm thú? !" Thất Dạ liều mạng, rống giận về phía Tư Á: "Mau đưa ấy đến bệnh viện!"


      " ấy với là cùng bọn?" Tư Á thu chân, đôi tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn chằm chằm Thất Dạ hỏi thăm.


      Ánh mắt, vẫn quên nhìn chằm chằm trước ngực của , làn da trắng noãn!


      Thất Dạ cũng để ý lúc này quần áo của mình xốc xếch, chỉ giận đỏ đôi mắt, cắn răng nghiến lợi : " ấy giống tôi, chỉ là vật phẩm đấu giá bình thường, có bất cứ quan hệ gì với mật thám mà !"


      "Oh?" Tư Á nhếch mày rậm, khóe miệng cong lên, cười như cười.


      Thất Dạ lo lắng Dung Thiên Đại bởi vì bị thương mà chảy máu bỏ mình, xét thấy lúc này các là người dưới mái hiên của họ, nên chỉ có để cúi đầu, : "Tôi , cầu xin , cứu ấy!"


      Mặt mày Tư Á giương , đôi con ngươi sâu thẳm như biển xanh chạm vào Gia Mậu, nhìn nhau cười tiếng, khom người liền bế Dung Thiên Đại lên, xoay người rời .


      "Này, khốn kiếp, muốn dẫn ấy đâu?" Thất Dạ huơ loạn tay chân, hướng về bóng lưng Tư Á liều mạng nguyền rủa: "Tên cầm thú này, nếu cứu sống ấy, nhất định cũng theo xuống địa ngục . . . ."


      "Điện hạ, giao ấy cho tôi xử lý !" đầu ngón tay Gia Mậu đè xương vai của Thất Dạ, siết đứng dậy, chậm rãi nghiêng người về phía Phí Nhĩ Lạc: "Tôi bảo Thượng tá Bố Lỗ Khắc tự mình hộ tống ngài trở về Vương Cung!"


      "Điều tra cho kỹ!" Phí Nhĩ Lạc đạm bạc gật đầu, ánh mắt liếc dọc theo gò má, khóe mắt đuôi mày của Thất Dạ, có ánh sáng lành lạnh thoáng qua.


      "Ừ!" Gia Mậu trả lời, thanh có phần lơ đãng lười biếng.


      Sau đó, Thất Dạ cảm thấy cổ họng căng nghẹn, thân thể bị người đàn ông siết ra ngoài.


      Lướt qua hành lang, được vài tên binh sĩ hộ tống, qua đường ngầm VIP tới cái sân rộng rãi sáng ngời.


      Nơi đó, có cái máy bay trực thăng King-000 chờ đợi bọn họ.


      "Thiên Đại ——" nhìn máy bay trực thăng King-666 ở phía trước, Tư Á ném Dung Thiên Đại lên khoang máy bay, Thất Dạ nóng nảy hô to tiếng, đồng thời huơ tay múa chân muốn phóng tới chỗ đó.


      Eo bụng lại đúng lúc bị người ta nắm chặt, thân thể đột nhiên bay lên , cả người liền bị ném lên máy bay trực thăng King-000. Người đàn ông cao lớn mau chíng vào, cửa chính cabin, "rầm" tiếng đóng lại.


      , đúng lúc nằm dưới háng của người đàn ông kia ——
      Chương 17: Có Biến Thái Nhất, Chỉ Có Biến Thái Hơn!



      Mắt thấy hai máy bay trực thăng King-000 và King-666 từ từ bay lên, hai bóng dáng cao lớn đứng ở sau hai cây cột lớn trước cửa đại điện Kaloka chậm chạp xuất .


      người trong đó mặc áo khoác màu nâu, hai tay cắm ở trong túi. Mặt mũi tuấn tú mê người như dao khắc, mày rậm nhướng lên, có khí thế phách lối. Nhưng cũng làm người ta kinh hoàng bằng ánh sáng lạnh lùng bức người trong con ngươi màu bạc của !


      , chính là hoàng trưởng tử trong hoàng tộc ở tinh cầu Chafee —— Tát Khắc Tốn • Sơn • An Đức Liệt!


      Người đàn ông đứng ở sau lưng cũng trẻ tuổi tuấn tú, con ngươi tối đen trầm, tựa như cái đầm sâu thẳm, hoàn toàn nhìn tâm trạng như thế nào.


      "Bỉ Lợi, chuyện này, cậu thấy thế nào?" Thấy hai máy bay trực thăng quanh quẩn ở giữa trung chốc liền rời , Tát Khắc Tốn khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc Bỉ Lợi • Trạt Táp Tây cái.


      "Điện hạ, theo thuộc hạ thấy, A Nhĩ Bá Đặc giết chết cơ thiếp của ngài còn muốn cổ động tuyên dương, cũng chỉ vì khơi dậy tranh chấp thịt phi trước thôi." Bỉ Lợi chút nghĩ ngợi, trầm giọng trả lời: "Nhưng xin điện hạ yên tâm, chuyện này, thuộc hạ xử lý thỏa đáng!"


      "Hai người phụ nữ bị A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân mang , có phải là người của cậu ?"


      " phải!"


      Tròng mắt màu bạc của Tát Khắc Tốn ngưng tụ, lông mày xinh đẹp giương lên: "A Nhĩ Bá Đặc động thủ giết người của tôi, chắc là ý của Phí Nhĩ Lạc! Nếu bọn họ cho tôi kinh sợ nho , chúng ta cũng nên trả lễ lại, trả ta niềm vui lớn!"


      Hai chữ "niềm vui", ta càng lạnh hơn.


      Bỉ Lợi nhíu trán, sau đó lại để lại dấu vết thư giãn ra, giống như những phản ứng vừa rồi đều tồn tại.


      theo bên cạnh Tát Khắc Tốn nhiều năm, khá hiểu tính tình của vị chủ nhân này.


      , hoặc là ra tay, hoặc là. . . . . châm thấy máu!


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Lúc máy bay trực thăng bay lên, có chút cảm giác lắc lư. Thân thể đung đưa theo, Thất Dạ vô cùng sợ, chỉ cắn chặt hàm răng, đầu ngón tay liều mạng níu lấy thảm, móng tay dài đâm vào trong da thịt của lòng bàn tay.


      Trong lòng kinh hoàng, dùng sức liều mạng hít sâu đè nén, cố gắng muốn bình ổn cảm giác khẩn trương. Trong trường hợp đó, khóe mắt cũng chú ý nhìn đến, Gia Mậu cao cao tại thượng duy trì tư thế ngồi như đại lão gia.


      Hai chân ta gianh thành hình chữ bát, bộ vị tư mật nhất của phái nam bị quần áo cách trở, chỉ cách trong gang tấc ——


      Loại trạng thái này. . . . . . Shit!


      Thất Dạ nguyền rủa tiếng trong lòng, lòng bàn tay chống đất, thân thể co ro muốn thẳng lưng bò dậy.


      bàn tay mạnh mẽ dùng lực nắm đầu đè xuống dưới, khi cơ thể ngã sấp đất lần nữa, bàn chân của người đàn ông mau lẹ đạp lên phía sau lưng của , sức lực lớn, nhưng đủ để đè chặt , làm người cách nào nâng lên!


      Khốn kiếp, cư nhiên đáng ghét đến mức đối đãi với người bị thương chồng chất như thế này, so với tên cầm thú giày vò Thiên Đại, trình độ độc ác của ta chỉ hơn chứ kém!


      Cái thế giới này, có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn!


      Thất Dạ biết mình phải là đối thủ của , lúc này nếu như khiêu khích , chỉ sợ bị đùa bỡn rất thảm, liều mạng cắn môi dưới, nỗ lực đè nén ngọn lửa thiêu đốt hừng hực dâng lên từ đáy lòng mình, để nó phát tác.


      Nhưng người đàn ông phía , chợt phát ra tiếng cười lạnh trào phúng thể nghe, thanh lạnh nhạt: "Mở cửa cabin ra!"


      vừa xong, liền khiến Thất Dạ sợ hãi trong lòng.


      Người đàn ông đáng chết, dường như nhìn thấu nhược điểm của nên muốn đối phó .

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 18: Sợ Độ Cao



      "A ——"


      Tiếng thét chói tai của Thất Dạ xuyên thủng bầu trời đêm, vang vọng giữa độ cao vạn thước, cả khuôn mặt cũng bởi vì kinh hoàng mà trắng bệch, cánh tay lay động, chỉ kém điểm có tè ra quần!


      Tuy sắc trời tối, nhưng thế giới phía dưới có ánh sáng đèn nê ông chói mắt khúc xạ mà đến, đủ để thấy cự ly này có bao nhiêu xa ——


      Bị người phía sau xách cổ áo đè xuống phía trước, có nửa người treo ở bên ngoài cabin, chỉ cần người đàn ông kia hơi hơi thả lỏng tay, lập tức ngã tan xương nát thịt, tình huống như vậy, đối với , quả thực là so với muốn mạng của còn kinh khủng hơn!


      Gia Mậu ưu nhã ngồi ở bên, càng đẩy thân thể hướng ra bên ngoài, dường như thấy còn chưa đủ dọa!


      Ông trời!


      Tiếp tục như vậy, chưa tới hai giây, có thể suy tim mà chết ——


      Cổ áo phía sau bị người dùng lực nhấc cái, thân thể bỗng nhiên bị ném trở về cabin.


      Trong lúc khống chế được cái trán vừa vặn bị đụng, mắt nổ đom đóm, đôi tay Thất Dạ liền lập tức ôm lấy cái ghế ở trước mặt, liều mạng hít sâu, cả khuôn mặt, từ trắng chuyển tái, từ tái biến thành đen, từ đen chuyển thành đỏ sậm. . . . . . Có nhiều màu sắc khác nhau, chuyển đổi vô cùng nhanh!


      Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, đồng tử đen như mực lạnh lẽo, từng tia sáng lạnh lướt qua. Thân thể chợt nghiêng về phía trước, đối mặt với gương mặt thanh tú run sợ, cánh môi khẽ mở, thanh lãnh bạc, lẫm liệt như hàn băng: "Sợ độ cao à?"


      Thân thể Thất Dạ như gió thu cuốn hết lá vàng, ngừng lay động, đôi mắt nhắm chặt, đôi cánh tay càng thêm dùng sức ôm chặt cái ghế ngồi kia, căn bản có biện pháp cãi lại!


      Đến cả oán thầm cũng có sức.


      Cảnh tượng vừa rồi lại mồn trước mắt, trong lòng bị sợ hãi đến run rẩy, làm sao còn nhớ nổi cùng người đàn ông này đấu khí?


      "Có muốn thử lần nữa hay ?" đầu ngón tay Gia Mậu chợt vén chút mái tóc dài gợn sóng của , đầu ngón tay nắm được lọn tóc, thoải mái mà vuốt vuốt, giống như đùa bỡn bộ lông của con chó sủng vật mà thích, êm ái ôn nhã.


      nhảm!


      Thất Dạ cắn răng, lấy dũng khí trợn mắt to, liều mạng nhìn chằm chằm ta.


      Tiếp xúc với con ngươi mang thần thái quật cường của , cặp mắt Gia Mậu nhàng nhíu lại, bàn tay bỗng chốc chụp lấy bả vai của , đầu ngón tay áp chế dây thần kinh nào đó cánh tay , khiến cho bị đau, vốn là bàn tay ôm chặt ghế ngồi liền buông lỏng.


      Vì vậy, giây kế tiếp, cả người lại lần nữa treo ở giữa trung.


      " ——"


      Giọng Thất Dạ bén nhọn kêu lên lần nữa trở thành thanh chính giữa trung.


      Ngay sau đó, thanh lạnh lẽo của người đàn ông tự nhiên lọt vào tai: "Tôi để cho cưỡng!"


      Bàn tay ta giữ bả vai của , chợt buông ra, mặc cho thân thể của cấp tốc rơi xuống.


      "A a a ——"


      Thân thể rơi xuống tự do, Thất Dạ bị sợ đến luôn miệng thét chói tai.


      Bên tai, là hàng loạt tiếng gió xẹt qua, đâm vào da thịt của đến đau rát. Chỉ là, cũng bù được cái loại cảm giác thân thể rơi vào giữa trung kia....


      Giống như hướng xuống địa ngục ——


      Tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút tử vong sắp đến.....


      Nhưng thân thể, lại chợt ngừng.


      Chân trái giống như bị sợi dây thừng thít chặt, treo ở giữa trung, tiếp tục rơi nữa.


      Thất Dạ căn bản dám mở mắt ra, vì vậy biết tình huống bản thân tại như thế nào. Nhưng hiểu điều, chính là Gia Mậu ở phía trói cái chân của lại, khiến cho rơi ở giữa trung, giống như con mồi, bị treo ngược ——


      Nhưng tốc độ bay của trực thăng hề giảm, vẫn mực tiến về phía trước.


      Hai chân ở giữa trung, căn bản liền chịu được loại phương thức treo chân này, giờ phút này phân nhánh sang hai bên, làm khó chịu cực điểm.


      Phải biết, máy bay trực thăng tiến về phía trước xung lượng có bao nhiêu, tiếp tục như vậy nữa, kể cả ngã chết, cặp chân kia cũng rất có thể bởi vì chịu nổi xung lượng như vậy mà bị gió táp chém thành hai khúc, khiến cho từ đó trở thành tàn phế ——


      Ngay trong thời khắc lòng tràn trề tuyệt vọng, chợt cảm giác thân thể bị người ngừng kéo lên phía . Rất nhanh, cả người lại lần nữa bị ném vào trong khoang máy bay!
      Chương 19: Thân Phận Của



      Bị ném vào trong buồng máy bay Thất Dạ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngột ngạt khó thở, mắt hoa lên, kế tiếp chính là hồi trời đất quay cuồng, mất tri giác.


      Gia Mậu đứng ở bên, con mắt sắc sâu kín nhìn chằm chằm .


      Mặt mày tương đối tinh xảo, khuôn mặt nhắn tái nhợt tuy lúc này mất huyết sắc, vẫn tựa như Bạch Liên (sen trắng) thanh khiết Mỹ Lệ còn hơn cả tuyết, trong lúc vô hình tản ra loại phong cách thuần túy. Dáng dấp đôi mi, giống như cánh ve, thanh nhuận trong suốt, chỉ tĩnh lặng bất động, cũng khiến cho người nhìn tim đập thình thịch!


      xinh đẹp tuyệt trần rồi lại quật cường như thế, nếu quả là mật thám do Tát Khắc Tốn phái đến, phá hủy là có chút đáng tiếc!


      ". . . . . ."


      Trong lòng có thanh , dường như cảnh báo , chớ có suy nghĩ lung tung!


      là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, có được cả quyền lực quân chính (Quân + chính trị) do hoàng tộc An Đức Liệt đặc biệt cấp cho thượng tướng, cũng có thể , là Chúa Tể tinh cầu này, xưa nay đều là lãnh khốc vô tình, cũng vì bất luận kẻ nào mà mềm lòng, há lại có thể vì mà sinh lòng thương tiếc?


      "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, Thượng tá Bố đem tài liệu truyền đến." Phi công Phía trước chợt xoay người, đem phần tài liệu lần lượt đưa tới trước mặt người đàn ông: "Mời ngài xem qua!"


      Nhận lấy tài liệu kia, người đàn ông dáng dấp thân thể ưu nhã ngồi xuống ở bên cạnh, hai chân vắt chéo, đầu ngón tay sạch xinh đẹp lật giở tài liệu, mặt mày dọc theo chữ viết chằng chịt ngưng liếc qua, trong con ngươi thâm thúy hàn lãnh khốc, ánh sáng u ám nhàn nhạt tỏa ra.


      ngờ, lại có thân phận như vậy ——


      Như vậy quả phải người của Tát Khắc Tốn?


      Ánh mắt, chợt nhìn về thân thể nằm sàn máy bay kia, khóe miệng người đàn ông, trồi lên tia mỉm cười lành lạnh.


      Giống như Satan đến từ địa ngục, tính toán người khác, lại keo kiệt chút nào mà đem tư tưởng tà ác của mình biểu lộ ra!


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Thành Lợi Á Bạc, dấu tích của thành cổ, bên trong phòng khách của căn biệt thự.


      nhàng hình ảnh, sử dụng phương thức chiếu laser để tạo ra hình ảnh, ràng sáng tỏ, tin tức phía truyền đến, là từ Hoàng Thành Lạp Ma truyền tới.


      Sau khi chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, người đàn ông cả người tản ra hơi thở cao quý ôm ngủ mê man xuống khỏi khoang máy bay, giữa nghênh đón của cả đám người làm, tiến vào căn biệt thự mà tất cả mọi người ở tinh cầu Chafee tha thiết ước mơ —— biệt thự đặc biệt cấp cho thượng tướng!


      "Ông chủ, đây là hình ảnh mới vừa truyền phát tới”. người đàn ông trung niên mặc tây trang hướng về phía người đàn ông ngồi ở ghế sa lon màu đen bằng da khom người xuống, cung kính hỏi thăm: "Xin hỏi. . . . . ."


      "Đợi chút nữa tôi cho ông biết xử lý như thế nào, xuống!" Người đàn ông mặt mày tuấn lãng, mày rậm bay xéo, đen nhánh như vẩy mực, con ngươi đen tăm tối, nheo lại càng phát ra sáng ngời.


      "Dạ!" Vưu Đối khom người trước người đàn ông kia, lui ra ngoài.


      Mặt mày người đàn ông thoáng lóe lên thần thái tà lạnh, cái ly bưng giữa kẽ tay dọc theo môi mỏng nhàng chậm chạp đưa lên, khẽ ngẩng đầu, dịch rượu màu đen liền rưới vào khoang miệng.


      Con ngươi, nhàng nhíu lại, ánh sáng lạnh trong đáy mắt, khúc xạ mà ra!


      Rốt cuộc, tìm được rồi!


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Hoàng thành Lạp Ma, biệt thự đặc biệt cấp cho thượng tướng.


      "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, hoan nghênh ngài trở lại!" Quản gia Mã Mạc Nại thấy người đàn ông vào nhà, liền lập tức khom người nghênh đón ta: " theo phân phó của ngài chuẩn bị tốt tất cả!"


      Gia Mậu trả lời, chỉ nhàn nhạt gật đầu cái, thân thể cao lớn vào thang máy.


      Mã Mạc Nại liền vội vàng tới giúp ấn phím thang máy, thẳng lên lầu ba.


      Phía sau thủy tinh trong suốt, bị người đàn ông kia ôm lông mi đột nhiên hơi hơi run rẩy chút, đôi mắt vốn nhắm chặt, chậm rãi mở ra. Đáy mắt xinh đẹp xuất thần sắc, ý thức của dần dần thanh tỉnh!

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 20: Tâm, Rung Động



      Phía trước thang máy, của chính làm bằng thủy tinh dầy đặc chế chống đạn, còn lại ba mặt vách tường cũng sáng choang phảng phất như gương, nhìn từ góc độ nào đều nổi bật ra trong thang máy người hoặc vật.


      Có lẽ là bởi vì hình ảnh của ta ở khắp bốn phía, hay là bởi vì khúc xạ cửa kính thủy tinh bên trong phản chiếu gương mặt tuấn tú vô cùng ràng, Thất Dạ chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều như có loại áp lực vô hình bao phủ toàn bộ, khiến cho thân thể bỗng chốc trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời thể động đậy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất!


      May mà, theo"đinh đong" tiếng, cửa thang máy mở ra.


      Nhưng, giây kế tiếp, thân thể của liền rời xa khuỷu tay của người đàn ông, chợt bay lên !


      ra là, Gia Mậu vứt lên!


      Thân thể ở giữa trung vạch ra đường cong tuyệt đẹp, Thất Dạ còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, theo tốc độ cực nhanh mau lẹ rơi xuống, "Rầm" tiếng rơi xuống mặt thảm dày ở hành lang.


      Thảm rất dầy lại mềm mại, ngã ngồi ở phía , Thất Dạ ra cũng hề cảm thấy có bao nhiều đau đớn, nhưng vẫn là nhịn được, trong lòng lặng lẽ rủa thầm tiếng .


      Shit! ! !


      Ngẩng đầu, sâu kín nhìn chằm chằm bước chân từ cửa thang máy bước ra, người đàn ông lãnh ngạo từ cao nhàn nhạt ngưng liếc ngã ngồi dưới đất, mắt xinh đẹp trào ra quét xuống lửa nóng hừng hực thiêu đốt.


      Phác hoạ khắc sâu hình dáng đường cong hoàn mỹ lộ ra của người đàn ông này, giờ phút này lông mày hình ngọn núi của ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, ràng là mặt chút thay đổi, toàn thân lại tràn ngập cỗ hơi thở nghiêm nghị khiến cho người ta rét lạnh, dập tắt ít tia lửa tức giận trong lòng Thất Dạ, khiến thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc.


      Bốn phía ánh đèn sáng tỏ, ánh sáng chiếu xuống tản ra, quanh quẩn ở gương mặt tuấn tú gần như hoàn mỹ của người đàn ông, tôn lên dạng cao quý phi phàm giống như hoàng tử trong mộng. Mà sức quyến rũ lãnh khốc chỉ riêng ta mới có này, khiến cho khí của cả hành lang dài cũng như ngưng lại.


      Bởi vì lúc trước cùng Gia Mậu xảy ra ít xung đột, nên ngay cả dáng dấp ta hào hoa phong nhã, Thất Dạ cũng có cảm tình. Chỉ là. . . . . . Đáng chết, vẻ quý khí trọn vẹn thân người đàn ông này tại sao có thể bức người như thế, làm trái tim bé của cũng muốn chịu nổi!


      Dùng lực lắc mạnh đầu cái, giữ khư khư trái tim cố tình xem loại tâm tình lo lắng này. Mắt lạnh liếc nhìn ta, liền trầm giọng, lạnh lùng hỏi: "Đây là nơi quỷ quái nào, dẫn tôi tới nơi này làm gì?"


      Cặp mắt băng lạnh màu đen của Gia Mậu nheo lại, vẻ mặt đạm mạc, thái độ thờ ơ lạnh nhạt, trực tiếp xem bất mãn của .


      đợi được phản ứng của ta, cái trán Thất Dạ vừa nhíu, Lý Ngư Đả Đĩnh (Mình nghĩ là thế tấn công giống như cá chép quẫy đuôi,3 “Lí ngư” = cá chép), nhanh chóng từ thảm bật đánh lên, bản lĩnh rất nhanh nhẹn, có thể so với quân nhân được nghiêm chỉnh huấn luyện.


      Con mắt sắc của người đàn ông tối sầm lại, khóe mắt đuôi mày, tăng thêm quét xuống thoáng qua nhàn nhạt thú vị.


      Khóe môi ta khẽ mím lại, môi mỏng như được dùng dao gọt nổi lên tia khinh miệt mặt ra nếp nhăn khi cười, biểu lộ ra tâm tình, giống như trong lúc nhàn rỗi, trêu cợt đồ chơi vậy.


      , trong mắt ta là con mồi vùng vẫy giãy chết sao?


      Thất Dạ vì cái ý niệm dâng lên trong đầu này mà mặt lạnh xuống, hai quả đấm nắm chặt, môi đào lại trở lại với cái vẻ châm chọc : "Bệnh thần kinh!"


      "Đó?" Gia Mậu vẻ mặt tự nhiên, môi mỏng bật ra từ duy nhất, nặng , lạnh lẽo như cơn gió lạnh thổi qua.


      Đáy mắt ta, tĩnh mịch sâu như biển, ánh sánh sắc nhọn, nhuốm sắc thái lãnh thuần túy, như đầu Thần Thú trước cuộc săn, nguy hiểm mà quyết tuyệt!


      Đầu lông mày Thất Dạ nhăn lại, bình tĩnh như nước hồ thu bị ánh mắt này của ta hơi liếc cái, tựa như ngọn liễu được vén lên, tạo nên trận trận sóng lăn tăn.


      Tâm, rung động ——


      Ý thức được thứ gì đó trong lòng lên men, Thất Dạ cấp tốc xoay người, hướng về lối nào đó trong hành lang chạy nhanh như bay, trốn.


      Đáng tiếc, bước chân của chỉ là mới bước ra ngoài, liền thấy cổ áo phía sau bị người hung hăng túm cái, cả thân thể lập tức mất ổn định, té vào khoang ngực dày rộng——
      Chương 21: Ánh Mắt Của , Đẹp Như Thế Đấy



      Đầu ngón tay của người đàn ông lực rất lớn, ngay cả chỉ dùng bàn tay siết cổ áo Thất Dạ, cũng đủ đem cái cổ mảnh khảnh của ghìm chết, ngay cả cơ hội thở dốc cũng cho.


      Hô hấp tắc nghẽn, Thất Dạ cảm giác lồng ngực trướng nóng, giống như tùy thời có thể nổ tung. hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trần nhà đỉnh đầu trở thành đạo sáng trắng, trong đồng tử tiếp thu được tin tức, tất nhiên động núi đung đưa, toàn bộ thề giới ở đây đều ngừng xoay tròn.


      “Thoát được sao?”


      Mày kiếm tụ hơi thở lạnh lùng, ngôn ngữ của Gia Mậu ngắn ngủi, thanh kia ràng giống như tiếng trời, nhưng lại đạm bạc rét lạnh, làm cho người ta nghe, tựa như rơi xuống hầm băng.


      Bị khí thế cường đại người tản mát ra làm cho kinh sợ, người Thất Dạ phát ra ý lạnh. Bởi vì bị ghìm chặt cổ mà cách nào được, trong lòng cực kỳ buồn khổ, nỗ lực trừng lớn đôi mắt trong sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Gia Mậu.


      Nếu ánh mắt có thể giết người, Gia Mậu sớm bị giết chết rồi chặt ra làm trăm mảnh rồi.


      Cho dù biết người ở trong hiểm cảnh, ánh mắt của , vẫn sáng như cũ, từ đầu có nửa phần thấy cảm giác sợ hãi, ngược lại tựa như ánh sao chợt lóe lên ở phía chân trời, chất chứa vô hạn chói lọi, sáng chói như vì sao di chuyển.


      Tròng mắt , là màu đen sâu thẳm, giống như xuyên nhập loại thuần túy, thanh nhuận, sạch lại mê người.


      Đẹp như thế, cực kỳ giống người nọ trong trí nhớ.


      Con người Gia Mậu khẽ nheo lại, có khoảng khắc, nhìn mất hồn.


      Thất Dạ quật cường thể duy trì quá lâu, dù sao giờ phút này cổ họng của căn bản thể hô hấp bình thường, khí quản thể tiếp thu được dướng khí mới, cả người rất nhanh xẹp xuống. Vốn là tích lũy ánh sáng quật cường ở đáy mắt , cũng dần dần trở nên chán nản.


      Tay chân bởi vì bị giam cầm, máu cách nào lưu thông, thân thể càng lúc càng cứng ngắc, ý thức Thất Dạ dần dần mơ hồ, ý định nhiều hơn mấy giây, thở được mà chết.


      Gia Mậu biến sắc nhìn chằm chằm sững sờ mấy giây, khóe môi mỏng chợt nhàng bĩu cái, vốn là cầm sau cổ áo , thu hẹp năm ngón tay lại, bống chốc buông lỏng, đổi thành nắm chặt eo thon người .


      “Hô....”


      Cổ từ trong cổ áo được phóng xuất ra ngoài, Thất Dạ hít toàn bộ khí mới mẻ cung cấp lục phủ ngũ tạng. Bụng phập phồng kịch liệt, hai chận lại chợt mềm nhũn, thân thể hướng mặt đất muốn ngã xuống, đồng thời bắt đầu liều mạng ho khan.


      “Khụ, khụ, khụ....”


      Từng tiếng ho khan gián đoạn, suy yếu lại khàn khàn, kèm theo thở dốc, trở thành toàn bộ gian giọng chính.


      cánh tay có lực của Gia Mậu quấn chặt eo thon của , vòng chắc, mặc cho thân thê yếu đuối của hoàn toàn dựa vào lồng ngực kiên cố của , trống bàn tay vỗ phía sau lưng của , săn sóc vì thuận khí.


      Động tác lại dịu dàng.


      Dường như, là bảo bối của .


      dán chặt vào lồng ngực , thân thể mềm mại mà ấm áp, mùi thơm cơ thể sâu kín tản mát ra, làm khí cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngấy.


      Mặt Gia Mậu lạnh lùng mãnh liệt trồi lên tia ánh sáng chiết xạ nhàn nhạt khác thường, hơi thở nguy hiểm bẩm sinh dung hợp người tản mát ra, đem toàn bộ gian cũng bao phủ tầng khí mập mờ.


      Mặt mày như vẽ, đáy mắt biểu ra lãnh mị cứng cỏi, khỏi kích động sinh lòng tức giận của Thất Dạ.


      Ánh mắt đụng phải con mắt đẹp lần lượt thay đổi sáng tối của người đàn ông, trái tim lúc đầu ổn định nhịp đập, tần xuất lại tăng lên, đạt tới cạo độ trước nay chưa từng có.


      Mẹ nó. Chỉ là cùng ta nhìn thẳng vào mắt nhau cái, lại có thể hoảng hốt?!


      Từ đáy lòng Thất Dạ muốn tiếp nhận thực tế này, vì vậy níu lấy ống tay áo của , đầu ngón tay chợt buộc chặt, thắt lưng dùng sức xoay chuyển, thời điểm chân đứng vững, đầu gối nhanh chóng cong lên, hướng dưới háng của Gia Mậu hung hăng đánh tới.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 22: Bạo Lực



      biết tự lương sức mình.”


      Bốn chữ nhàn nhạt bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông như đao gọt nước, Thất Dạ rơi xuống hành lang vang lên từng trận tiếng thét chói tai rất the lương.


      ra, Gia Mậu lấy tốc độ sét đánh kịp nhấc lên khẽ dùng sức ném ném về vách tường phía trước.


      Vòng eo đúng lúc đụng phải góc cạnh của vách tường, cảm giác đầu óc Thất Dạ run lên, đau đớn rất nhanh tri phối , bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến từng điểm mẫm cảm người, trong nháy mắt cảm thấy hồi đầu váng mắt hoa, “bốp” tiếng ngã xuống thảm.


      Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, thảm vừa dầy lại mềm, lúc ngã xuống, cũng có đau khổ lắm.


      Nhưng phần eo đau đớn cũng làm cho còn bất kỳ hơi sức nào để làm gì dù chỉ là chút phản kháng.


      Thân thể cao lớn của người đàn ông sớm tới gần, con ngươi u ám khép hờ, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt nhiều hứng thú sững sờ liếc xéo ở người .


      gióng như vua của các loài thú cao cao tại thượng, mà là tiểu Bạch thỏ đáng săn.


      giãy giụa, nhìn đùa giỡn.


      Đầu óc rơi vào trạng thái hốn độn, Thất Dạ chỉ có dùng sức lắc lắc, cố gắng duy trì tỉnh táo. cắn chặt hàm răng, liều mạng để cho tinh thần mình tập trung, thời điểm nâng mí mắt, đáy mắt tản ra ánh sáng chịu thua, thanh u đông lạnh.


      Quật cường thà chết cũng chịu khuất phục.


      Gia Mậu hừ lạnh tiếng, nhanh chóng khom lưng nắm cánh tay của , kéo vào gian phía sau cánh cửa mở rộng.


      Khốn kiếp, có cần phải bạo lực như vậy hay ?


      Bị năm ngón tay liều mạng nắm chặt, Thất Dạ đau đến miệng cũng rút ra khí lạnh. Nhưng, trong trạng thái hốn loạn, trong lòng cũng quên liều mạng nguyền rủa người đàn ông này, nhân tiện còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời của ta.


      Rất nhanh, ngay sau đó thân thể bị ném lên sàn nhà lạnh lẽo, trận hơi thở hàn xân nhập vào da thịt liền cứng nhắc, Thất Dạ giật mình rùng mình cái.


      ra, bây giờ người cái ban công to như vậy.


      Phóng mắt nhìn , bốn phía đều là phòng cảnh đẹp đẽ, gió lướt qua, tóc lay động, cũng có cảm giác mấy phần sảng khoái.


      Nếu như phải nhìn xuống cái, nơi đây phải cách xa mặt đất phải đến 2, 3 trượng...


      Da đầu Thất Dạ run lên, lập tức cuộn bả vai mình lại, hướng cửa sổ sát đất làm bằng chất liệu thủy tinh mà bò .


      Trước mặt bỗng xuất đôi ủng da màu đen.


      Dừng lại động tác bò, chậm rãi nâng mặt, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng biểu cảm của Gia Mậu.


      Môi mỏng của khẽ mím, khóe miệng kia tà tà phác họa độ cong tuyệt đối phải là nếp nhăn mặt khi cười, mà là biểu tượng mỉa mai, khuôn mặt của hết sức u tối, đáy mắt tản ánh sáng ra ngoài, trầm lạnh như sương, buồn rười rượi giống như hồn từ địa ngục.


      Cả người cũng nổi lên da gà, hai cánh môi trắng bệch khẽ lay động, đầu ngón tay Thất Dạ bám dọc theo cửa sổ thủy tinh, cắn răng đứng lên.


      muốn chết chứ?”


      Đôi tay cắt ở phía sau lưng, lưng Gia Mậu thẳng tắp, trừ bỏ cố ý nhấn mạnh từ “chết”, lấy giọng nhàn nhạt hỏi thăm.


      Đây phải là nhảm sao?


      Thất Dạ oán thầm, trầm mặc , chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Gia Mậu, cắn răng nghiến lợi.


      Cánh tay dài của Gia Mậu đè bên bả vai của , đem hướng ra ngoài ban công dùng sức đẩy, để cho đầu ra ngoài hàng rào bảo vệ.


      Gần mười mét dưới đất, là bãi cỏ xanh lớn, ánh đèn bao phủ xuống, có vầng sáng nhàn nhạt dâng lên, tự nhiên sản sinh vài phần cảm giác điêu tàn lạnh bạc.


      ...”


      Thất Dạ sợ độ cao, chăm chú nhìn khoảng cách mặt đất như thế, tự nhiên phát ra tiếng vang kháng cự bén nhọn.


      ?” Gia Mậu cười tiếng, ngôn ngữ lạnh lẽo phun ra: “ có tư cách chữ này.”


      giây sau, hai tay dọc theo nách của Thất Dạ nâng cả người nên, rồi dùng sức ném ra ngoài ban công.
      Chương 23: Điềm Đạm Đáng



      Thân mình bay vào giữa trung, Thất Dạ cảm giác trái tim mình như ngừng đập.


      Coi như phía dưới là sân cỏ, nhưng bị ném bay xuống như thế, dù mạng lớn chết cũng trở thành tàn phế.


      Chỉ là, thân thể của cũng nhanh như vậy mà chạm đất, bởi vì người đàn ông kia cho dù ném ra ngoài, nhưng hai tay nắm dưới nách của vẫn buông lỏng, có sức lực của giữa lại, thân thể của tung bay ở giữa trung hồi lâu, sau đó được dừng lại.


      ra là mũi chân của chống đỡ ở vị trí hẹp ở bên ngoài hàng rào. Tình huống như thế, người căn bản là có biện pháp đứng vững. Biết phía sau là độ cao 2, 3 trượng so với mặt đất, theo phản xạ dùng lực chặt níu lấy vai áo Gia Mậu, khi ánh mắt tiếp xúc được con mắt của nhất thời kéo xuống ánh sang tà ác, trong lòng thầm kêu tiếng hỏng bét, lời gì liền mở rộng hai cánh ta, dùng sức ôm lấy cổ của .


      Quả nhiên, giây sau, hai tay Gia Mâu đỡ nách liền buông lỏng, rất có nghi ngờ lùi bước chân về phía sau.


      Nếu phải có dự kiền trước, lúc này chỉ sợ té ngã xuống tan xương nát thịt.


      “Này, cần ...” Thất Dạ cong lên cái mông , cách cái hàng rào ban công, cơ thể cơ hồ có khoảng cách nào dán gần lồng ngực nở nang của , môi mỏng bật ra thanh, khẽ run.


      Sớm đoán được có phản ứng này, mặt Gia mâu xanh sẫm con ngươi u ám khẽ híp cái, môi mỏng vẽ ra nụ cười như có như .


      Đây là lần đầu tiên chủ động đến gần , mặc dù nguyên nhân là sợ độ cao, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, ngược lại thuận theo ý của , có lùi về sau, bàn tay lại nhàng vươn ra ngoài hàng rào ban công.


      Hai chân Thất Dạ lay động, đôi mắt khép lại chặt, trái tim kích động hoảng loạn, dùng hết toàn lực ôm eo lưng gầy gò to lớn của người đàn ông này, khớp hàm đánh “khanh khách” vào cơ thể.


      Cái gì cũng sợ, lại cố tình có chứng sợ độ cao, uy hiếp này lại để cho nhận ra, cho nên...


      “Chỉ cần tôi lui về phía sau bước, “hô” tiếng... té xuống.”


      Cố ý kéo dài cuối, trong môi mỏng của bật ra lời nhàng nhàn nhạt, giữa thành phần dọa dẫm, ràng.


      Thời khắc này cùng với đối địch, giống như ác ma phúc hắc dang trêu đứa bé ngây thơ.


      “Chớ .”


      Thất Dạ sợ đến nỗi thân thể phát run, liều mạng dùng sức hai cánh tay ôm chặt eo lưng của . Mười ngón tay của bắt chéo ngang lưng , nghiêng thân thể tựa vào ngực , hoàn toàn lệ thuộc vào .


      Từ xa nhìn lại, mảnh mai cùng người đàn ông to lớn tọ thành đối lập rệt, ở bầu trời đêmvới vô số sao làm đẹp, tạo thành bức phong cảnh đẹp đẽ, đẹp đến làm cho người ta thở dài.


      Gió đêm thổi tới, phất nâng sợi tóc mềm mại như tảo biển, mùi thơm của hoa nhài bồng bềnh mà vào lỗ mũi, thấm vào tim gan Gia Mậu, làm lông mày tuấn lãng của , nhàn nhạt vừa nhíu.


      Hương vị rất quen thuộc.


      “Cầu xin , cần ...” Giọng yếu đuối mà trơn mềm có thể nổi mặt nước, Thất Dạ cọ cái trán vào lồng ngực Gia Mậu, lần nữa giọng nỉ non: “ cần ...”


      Hai mắt khép chặt, dáng dấp đôi lông mi cong lay động, giống như những cánh ve mỏng bay, linh động dịu dàng, đem bộ dáng mảnh mai mà điềm đạm đáng của , tôn lên càng khiến người ta động lòng.


      thích bộ dáng như vậy của , con mât Gia Mâu trầm xuống, lồng mày vặn ra đạo nếp nhăn, cánh tay dài chợt lướt qua hàng rào ban công, khẽ bóp eo nhắn của , đêm thân thể mềm mại đó đỡ dậy, ôm trở lại.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 24: Thắng Cần Dũng Võ


      Bàn chân dán vào mặt đất ngoài ban công, cơ thể bị cánh tay mạnh mẽ của Gia Mậu nhốt chặt, sợ hại của Thất Dạ có hoàn toàn biến mất, nhưng dần dần tâm trạng cũng ổn định lại.

      Khóe mắt vẫn có thể thấy được phong cảnh xa thể chạm, nội tâm của mâu thuẫn giùng giằng rốt cuộc có cần đối nghịch với người đàn ông này vì tôn nghiêm của mình . Nhưng, đôi tay thon trắng nõn như ngọc của , lại luôn vòng chặt eo của . Thậm chí, gương mặt cũng dính vào trong bộ ngực của .

      Gia Mậu thẳng eo, tư thái ưu nhã, vẻ mặt đạm bạc mà bình tĩnh, giống như pho tượng thần được người thờ phụng, cao quý bất phàm. Cánh tay dài của khoác lên bờ eo mảnh mai của , đáy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, bộ dáng khoan thai tự đắc, thể nhìn ra người đàn ông ghê tởm uy hiếp Thất Dạ lúc nãy chính là !

      Đôi mắt xinh đẹp nhàng rủ xuống, khóe mắt đuôi mày bị ánh sáng trầm lạnh bao phủ, đầu ngón tay bỗng nâng cái cằm khéo léo tinh xảo của Thất Dạ lên, nhìn chăm chú qua, khóe miệng nhếch lên, bờ môi xẹt qua nụ cười lạnh nhạt chỉ đẹp vẻ ngoài: "Về sau, có muốn đối nghịch với tôi nữa ?"

      hỏi, là "Có muốn hay " mà phải là "Có dám hay "!

      Thất Dạ hiểu trong lòng, nghe bốn chữ này, cũng biết được ta nhìn thấu tính tình và tư tưởng của mình, trong lòng trầm xuống.

      Hôm nay tình huống này, dù là người ở dưới mái hiên, há có lý cúi đầu?

      Khẽ cắn răng, hạ quyết tâm, lạnh lẽo : "Nếu như thích thắng cần dùng võ, như vậy tôi lời nào để !"

      Lúc , mặt mày cũng lạnh lùng, đủ thấy trong lòng phục cỡ nào.

      Lông mày ngọn núi của Gia Mậu tràn ra nhiều ánh sáng lạnh, đôi mắt hẹp dài, từ từ nguy hiểm nheo lại, đầu ngón tay nắm cằm , cũng buộc chặt từng chút.

      Đau đớn làm quật cường nhếch khóe miệng lên, tự chủ được nhếch hai cánh môi xinh đẹp như hoa lài lên, đầu lông mày nhíu chặt, có thể thấy được vẻ mặt khổ sở.

      Mặt của rất , mắt lại lớn, và long lanh, như hai viên đá đen vừa được mài ra, vây quanh đóa hoa sen lúm đồng tiền nở ra đẹp nhất lúc sáng sớm, đẹp đến say lòng người.

      mảnh mai, mặc dù dáng dấp rất là cao, đáng tiếc lại hơi thon gầy, hình dáng cao gầy đường cong lả lướt, đươc thân hình cao lớn của Gia Mậu tôn lên, càngcó vẻ nhu nhược, làm cho người ta đành lòng làm ra chuyện gì tổn thương !

      Nhưng, người đụng phải, dù sao cũng là thượng tướng từ trước đều dùng lạnh lùng vô tình để nổi tiếng.

      Trong mắt , vô luận đàn ông, phụ nữ, đều đối xử như nhau, đối đãi đặc biệt!

      Vì vậy, Thất Dạ cảm thấy ba ngón tay nắm cằm mình, sức lực to lớn, cơ hồ có thể bóp vụn xương dưới da thịt ——

      đau đến hốc mắt đỏ lên, hơi nước quanh quẩn ở đáy mắt, nếu nháy mắt, rớt xuống!

      Cho nên, vẫn nháy mắt.

      Đôi mắt xinh đẹp long lanh của , bị từng tầng nước trong trẻo bao phủ, mới nhìn qua, rất là quyến rũ, sáng trong như ngôi sao, càng nhìn càng thấy đẹp.

      "Kết quả như tôi mong muốn, có phải thắng cần dùng võ , cung có kém!" Gia Mậu bĩu môi mỏng, gương mặt tuấn tú như phong cảnh trước mưa bão, tích lũy nhiều tầng mây đen tan, giống như tùy thời đều đưa thế giới này vào trong u!

      Thất Dạ còn chưa nghĩ ra từ ngữ trả lời, Gia Mậu mở rộng đầu ngón tay nắm cằm ra, đổi thành níu lấy bả vai của , dùng sức ngắt mạnh cái.

      "Rắc rắc ——"

      Tiếng cánh tay trật khớp vang lên thanh thúy trong khí, sắc mặt của Thất Dạ, trong nháy mắt vì đau đớn đó mà còn chút máu!
      Chương 25: Tàn nhẫn vô tình đến mức mất hết tính người Lạnh lùng, đủ để hình dung Gia Mậu. Ác ma này, quả thực là vô cùng độc ác, hung hãn. , là tàn nhẫn vô tình đến mức mất hết tính người! Vặn gãy cánh tay Thất Dạ về sau, đẩy ngã ban công, từ nhìn xuống với câu "Đây là trừng phạt dành cho " xong liền ưu nhã xoay người cất bước rời . Khi bước chân vào gian phòng, còn nhân tiện đóng cửa sổ lại. Từng trận gió lạnh thổi qua, rơi vào thân thể mềm mại nhu nhược áo rách quần manh của Thất Dạ, làm hàm răng ngừng đánh nhau "lộp cộp". Hành lang ban công làm bằng inox, chiết xạ ra ánh sáng ướt át dưới ánh mặt trăng. Cho dù ngồi ở ban công, đưa tầm mắt nhìn, tầm mắt cũng hoàn toàn trống trải, có thể thấy cảnh tượng giữa trung. Những thứ này, đối với Thất Dạ mà , đều là loại hành hạ! Khóe mắt nghiêng nhìn ra trời cao bên ngoài, dám động chút, chỉ có thể vô lực dựa vào ban công lạnh lẽo, chịu nhịn gió đêm lạnh lẽo bức người và đau đớn từ cánh tay trật khớp. Lòng bàn tay khoác lên cánh tay trật khớp đắn đo lát, cắn răng, đột nhiên dùng sức nâng khớp xương ở khuỷu tay, thân thể phối hợp đẩy xuống.
      "Rắc ——" tiếng thanh thúy vang lên, dùng sức liều mạng cắn môi dưới. Mùi máu tanh tràn ra, từng giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trán lướt qua da thịt trắng noãn, chảy xuống gương mặt, từng giọt từng giọt thấm vào áo mỏng, lộ ra ướt át.
      Lúc tiếp nhận huấn luyện hộ vệ đặc biệt từng bị đau thế này, cho nên biết cách chữa trật khớp, nhưng, dù sao cũng là da thịt, bị đau đớn tận xương như đao kiếm đâm giày vò, cả người đều trở nên cực kỳ suy yếu. Cắn răng, dùng sức nâng khuỷu tay cánh tay bị thương, cong đầu gối lên, chôn khuôn mặt nhắn vào giữa hai chân.
      Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hai chân nhưng vẫn phát run, run rẩy dằng dặc, như bay phất phơ trong gió, giống như chỉ cần gió thổi qua, lúc nào cũng có thể thổi bay ——
      Vì vậy, trong lòng cũng quên oán thầm nguyền rủa người đàn ông chết tiệt nọ. Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, nếu như có ngày bị tôi giẫm ở dưới chân, thù hôm nay, tôi chắc chắn trả lại gấp ngàn vạn lần! tin, chờ xem! . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Ánh đèn trong phòng mờ mờ, ánh sáng màu quýt tràn ngập trong gian to lớn, làm hình dáng cao lớn ưu nhã tựa nghiêng vào ghế sa lon càng có vẻ mê ly và thần bí.
      Người đàn ông nhàng lắc cái ly đặt giữa ngón cái, nhìn nước rượu bên trong nhộn nhạo ra dòng xoáy , khớp xương ở ngón tay dài hơi thu hẹp, ngửa đầu nhấp ngụm. Động tác tự nhiên lưu loát, tựa như chim yến ăn cơm, trở thành phong cảnh đẹp khiến người ta thưởng thức!
      tiếng "ưng ực" vang lên, cần cổ của người đàn ông vẽ ra đường đẹp, rượu đỏ tản ra hương thơm ngọt ngào bị nuốt hết vào bụng. Nhếch cằm, híp lại hai mắt, tầm mắt như lơ đãng liếc về ban công ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn góc cạnh ràng, tản ra cảm giác quyến rũ mê người. Tính nhẫn nại của có hạn, lại ở chức vị quân chánh cao, từ đó đến giờ đều dung túng bất luận kẻ nào càn rỡ ở trước mặt . Đừng là Nam Thất Dạ, dù là người trong hoàng tộc, nếu khiêu khích quyền uy của , cũng bao dung chút nào! Ban đầu nếu phải do mùi thơm mát mẻ người thỉnh thoảng lại mê hoặc , sớm trở thành vong hồn dưới bàn tay —— Thân thể cao lớn chậm chạp đứng lên, người đàn ông bước từng bước ra ban công!
      Chương 26: Thuân Phục Ấy


      Gia Mậu cũng có mở cánh cửa sổ ra ban công, cách cánh cửa sổ dầy, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng xinh co dúm thành khối, con ngươi hẹp dài nhíu lại, dâng lên ánh sáng lạnh.

      Tâm, trằn trọc!

      Ban đầu cự tuyệt Phí Nhĩ Lạc tiếp nhận vật phẩm đấu giá về sau lại mở miệng muốn , cũng chỉ là bởi vì thời điểm đó liếc thấy ở chỗ ngồi bán đấu giá đột nhiên ngước mắt, bị đôi mắt xinh đẹp lóe ra thần thái của hấp dẫn. . . . . .

      đôi con ngươi mỹ lệ đến mê người như vậy, lấp lánh ánh sáng quật cường chịu thua, khiến cho lòng của , trong nháy mắt đó khỏi nhảy nhảy chút!

      Nhưng chỉ là thoáng nhìn kinh hãi đó, đầu óc liền lên vô số hình ảnh về người kia ——

      Vẻ mặt với cái lúm đồng tiền đẹp đến nhộn nhạo: hoặc vui mừng, sảng khoái; hoặc u buồn, bất đắc dĩ; hoặc thương cảm, bi thương. . . . . .

      Chuyện qua nhiều năm, lần nữa được khơi lại trong cuộc sống của , vẫn như cũ khiến cho , động tiếc nuối!

      Đáng tiếc. . . . . . Tất cả đều chỉ là ảo giác thôi!

      Mặt mày trong trẻo lành lạnh, tâm nguội lạnh của người đàn ông sau giây hoàn toàn đông lại. Ánh sáng lạnh lẽo từng chút từng chút hội tụ lại trong đáy mắt , tất cả rơi bóng dáng mảnh khảnh phía sau cánh cửa sổ thủy tinh kia.

      Tinh cầu Chafee bốn mùa đều như mùa xuân, chỉ là trong ngày nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm khá cao. Thời khắc này Nam Thất Dạ, cả người ngừng run lẩy bẩy ——

      Nhưng, người đàn ông vẫn vì vậy mà mềm lòng!

      , cần tiếp nhận giáo huấn như vậy.

      Chỉ có đủ ác độc quyết tuyệt, mới có thể thuần phục được !

      là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc.

      Thế giới của , cho phép, có bất kỳ phản bội hay chút tỳ vết nào xuất !

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Bả vai bị lực rất mạnh nào đó đạp cái, thân thể mảnh khảnh của nghiêng sang bên, trực tiếp ngã ra sàn nhà.

      Thất Dạ miễn cưỡng mở cặp mắt to xinh đẹp kia ra, phát giác trời sáng choang. Ánh bình minh giống như cầu vồng, rải rác sàn nhà trơn bóng, làm nổi bật ra tầng hoa mỹ sáng rỡ, đẹp đến cực hạn.

      ngày mới lại tới!

      u, rét lạnh, đau đớn. . . . . . Hình như ở trong nháy mắt này cũng biến thành quá khứ!

      Nhận thấy được có cái bóng u bao phủ xuống, cánh môi khô khốc của Thất Dạ lay động hạ xuống, liếc thấy trước mắt đôi ủng da màu đen bóng lộn, trong lòng liền giật mình "Lộp bộp", lòng bàn tay nhanh chóng dùng sức vỗ xuống mặt đất, muốn nhanh chóng nẩy vọt lên.

      Trong tình cảnh đó, cả người còn chút sức lực nào, chút nhiệt tình của đều làm hơn!

      Suy yếu té quỵ xuống đất, thở hồng hộc, tay chân hoàn toàn vô lực phản kháng, rất nhanh buông mình mềm nhũn gục xuống.

      Bóng dáng to lớn thon dài mà gầy gò nửa ngồi, đầu ngón tay mượt mà của Gia Mậu nhất khẽ cười nâng Thất Dạ, mắt thấy dung nhan này vốn là xinh đẹp chịu đựng lễ rửa tội bởi gió sương lạnh cả đêm mất huyết sắc hơi tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, ngôn ngữ lạnh lẽo từ môi mỏng khạc ra: "Xấu xí!"

      Dùng hết khí lục thể dùng nổi đẩy ta ra, con ngươi Thất Dạ ra sức mở lớn, hung hăng trừng mắt nhìn , cắn răng khạc ra đơn tiết: "Cút!"

      thanh lớn, ngắn ngủi mà đầy khí thế!

      "Được!" môi mỏng của Gia Mậu nhếch lên, đáy mắt nổi lên ánh sáng lạnh tà ác.

      giây kế tiếp, Thất Dạ liền thấy xương hàm bị ta khóa chặt.

      Ngay sau đó, thân thể cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, chân dùng sức hung hăng đá cái vào bả vai của .

      Thân thể Thất Dạ lập tức lộn mấy vòng, lồng ngực chống đỡ lên hàng rào lan can của ban công.

      Quả là xứng đáng với từ "Cút" !

      Trời cao, ở ngay trước mắt, cự ly còn chút khoảng cách nào!

      "A ——"

      Thất Dạ thét lên tiếng, hơi sức biết ở đâu ra, nhưng toàn thân cảm giác huyết mạch cũng căng phồng, liền theo phản xạ nhanh chóng lật người lại, lời nào ôm lấy cặp ủng da đen bóng của người trước mắt.

      Gia Mậu khẽ cúi đầu, mắt thấy hai chân của mình bị cánh tay mảnh khảnh của Thất Dạ ôm chặt, mặt mày khỏi giương, môi mỏng khẽ nhêch lên thoáng lên đường cong phúc hắc!
      Last edited: 24/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :