1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu tướng tà ác, hôn nhẹ thôi - Lưu Niên Vô Ngữ (181/181 chương) - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 6: Thi Thể Nữ



      Nam Thất Dạ biết được người đàn ông kia tại sao lại mất hồn, nhưng lại nắm chặt cơ hội có thể chạy thoát này.


      Dùng cả tay chân, áp dụng đột nhiên tập kích đối với ta, đối phương như ngờ tới thân thủ lại nhanh nhẹn vậy, nhất thời đề phòng, liền trốn ra khỏi khửu tay cứng rắn của ta.


      Khi lòng bàn tay ta vung đến Thất Dạ sớm lộn vòng bay vọt, thân thể lưu loát nhảy đến vị trí hơi xa. Mắt thấy lờ mờ người đàn ông kia giậm chân tại chỗ mà đến, chân dài của nhanh chóng dọc theo bình phong di động, khiến nó đổ về hướng người đàn ông kia, khi ta đưa tay ngăn cản bức bình phong, ngón tay dài nhọn kéo lại tay vịn cửa phòng, thân thể nhanh ra ngoài.


      Gia tăng thân thể cao gầy phía trước, đầu ngón tay đáp tay vịn cửa phòng, nhìn bóng lưng mảnh mai tiêu ản ở khúc quanh hành lang, môi mỏng nhạt nhấp thành hình vòng cung lạnh lẽo, thâm ám như giếng cổ ngàn năm, giống con ngươi màu đen, nhìn ra suy nghĩ.


      đó, ở bên kia.”


      “Mau đuổi theo...”


      Chợt, tiếng bước chân tạp nham lần nữa trở lại hành lang, mấy đạo bóng dáng từ hành lang khác chạy như bay qua, đuổi theo hướng vừa thoát .


      Thân hình Gia Mâu lùi về phía sau nửa bước, ủng da dọc theo cửa phòng đá cái, cửa phòng liền “rầm” tiếng khép lại, cánh tay dài của dọc theo vách tường tìm vị trí ấn cái, ngọn đèn trong phòng sáng lên.


      Ngoài cửa sổ, bóng đen lên, lòng bàn tay người nọ hướng cửa sổ thủy tinh nhàng vỗ.


      sải bước tiến lên, đưa tay kéo ra.


      “Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc.” Đỗ Bang - Bố Lỗ Khắc từ bên ngoài nhảy vào, ánh sáng lờ mờ, có thể thấy được gương mặt trẻ tuổi của ta mang theo chút hưng phấn: “Thuộc hạ tới có muộn chứ?”


      “Sử lý ấy, hành động bí mật chút.” Lòng bàn tay Gia Mâu dọc theo túi nhàng cắm xuống, lấy ánh mắt ý bảo bình phong di động đổ xuống đè ép cái nữ thi kia.


      ấy phải là cơ thiếp làm điện hạ tức giận sao?” Bố Lỗ Khắc trợn to hai mắt, bộ mặt mang vẻ kinh ngạc.


      Con ngươi tà mị nhàng nhíu lại, cằm Gia Mâu giơ lên, ánh mắt phát ra chút gai nhọn lãnh tuyệt. Môi mỏng nhếch lên, giọng nguội lạnh mà kiên định của phiêu du trong khí, lạnh lẽo lạnh lùng.


      “Ngày mai, tôi muốn thấy trang đầu đưa tin xác của ta.”


      “A.” Đỗ Bang giật mình trợn to hai mắt, lầm tưởng mình nghe nhầm lời Gia Mâu .


      Gia Mâu cũng giải thích, giậm chân tại chỗ rời .


      Đỗ Bang trong lòng kinh nghi, con ngươi dọc theo xác người phụ nữ kia nghiêng mắt nhìn cái, tâm tư ngàn vạn.


      Đem xác cơ thiếp điện hạ Tát Khắc Tốn đưa tin bốn phía, hay là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc trực tiếp muốn khiêu khích Đại Vương Tử?


      Ngài, có khả năng kia.


      ......................


      “Ở trong này.”


      “A......” Bị bàn tay nắm bả vai, Nam Thất Dạ đau chau mày, quay sang liền muốn mắng, nhưng thấy người nọ chính là hộ vệ ngày trước bắt mình chạy trốn đem trở về, cắn răng cái, nhịn.


      cũng muốn chịu roi hình nữa, tư vị trầy da sứt thịt, tuyệt dễ chịu hơn.


      Cố gắng như vậy đều thể chạy trốn, số mạng bị người làn thành vật phẩm đem bán, trong lòng tức giận, cắn răng nghiến lợi.


      Có thể đếm được thân hình cao lớn của người đàn ông áp sát xu thế mà đến, bức bách thể tạm thời bỏ qua ý niệm chống lại.


      “Xú nha đầu, dám trốn.” Người đàn ông dẫn đầu hướng bàn tay đáng cái xuống gò má Thất Dạ, hướng về phía đám người hầu : “Trói ta lại, lôi ra với nha đầu kia cùng nhau đấu giá.”


      Thất Dạ còn chưa từng giãy giụa, trong nháy mắt công phu, hai tay liền bị khoanh ở sau lưng, bị người dùng dây trói lại.


      Sau đó, bị áp hướng võ đài tới, bán đấu giá.
      Chương 7: Này, Tôi Muốn



      Cửa phòng VIP mở ra, thân thể người đàn ông cao gầy vào.


      “Như thế nào?” Tư Á đưa ly rượu đỏ vừa uống xong hướng khay trà để xuống, cười như cười nhìn Gia Mậu.


      “Làm xong.” Gia Mậu ngồi xuống, khuôn mặt tà tuấn dung nhập trong ánh đèn sáng ngời, làm đấy mắt tích lũy lãnh ý của ta bị hòa tan chút.


      Khóe miệng Phí Nhĩ Lạc giương lên, trong mắt nhiễm chút ánh sáng thưởng thức.


      Gia Mậu ngồi xuống, bưng ly rượu mặt bàn đưa lên môi mỏng uống, con ngươi ngưng, dọc theo cửa sổ thủy tinh quét ra, đôi mắt đẹp gương mặt tuấn, có vẻ lười biếng.


      “Phí Nhĩ Lạc vừa mua hai nữ bộc thoạt nhìn rất tinh khiết.” Ánh mắt Tư Á cũng như tầm mắt của ta nhìn ra phía ngoài, nghe người chủ trì đài tuyên bố tối nay áp chế đấu giá vật phẩm, : “ ta khen ngợi , tối nay áp chế đưa .”


      “Tôi cần.” Gia Mậu lạnh nhạt từ chối, vây quanh con mắt như ngọc lưu ly, trong suốt như ánh trăng.


      “Gia Mậu, 25 tuổi rồi, bên cạnh người cơ thiếp cũng có, tĩnh mịch?” Phĩ Nhĩ Lạc thần sắc liền ngưng tụ, đốm lửa trong tròng mắt hẹp dài, tích dẫn theo ánh sáng ôn lạnh: “Hay là, thích nam đồng?”


      Tròng mắt thâm thúy của Gia Mậu bình tĩnh như nước hồ, thấy tia gợn sóng, lại thêm chút mị hoặc lãnh cảm: “Phí Nhĩ Lạc, trước mắt bàn luận cái vấn đề này có ý nghĩa đâu.”


      Phí Nhĩ Lạc ghé mắt, tầm mắt va chạm cùng Tư Á, đáy mắt như có ý hỏi thăm, nhưng người sau chỉ nhún nhún vai, có phát biểu ý kiến.


      “Tư Á, nếu buông ta, nữ nô áp trục thưởng .” Phí Nhĩ Lạc dựa lưng vào ghế salon bằng da , màu đồng hổ phách, tựa như mắt ưng sắc bén. “Đoán chừng là mặt hàng tốt.”


      “Tôi nhớ được 6, 7 năm trước, mấy người chúng ta cũng thích công khai ghi giá chém giết, thế nào hai năm nay, tất cả mọi người cần?” Tư Á mặt mày giương cao, môi mỏng khêu gợi thành đạo hình cung.


      Bờ môi nhất câu, Phí Nhĩ Lạc chỉ cười , đáy mắt nổi lên ánh sáng quỷ dị, lại làm cho người ta kinh hãi.


      vũ đài, thân thể mảnh khảnh bị trói tay ra sau lưng, trang phục quần áo màu đen bao quanh thân thể , tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.


      Phải biết rằng, mỗi năm lần có hội đấu giá sủng vật, tất cả sủng vật đều được trang điểm xinh đẹp mới được xuất , tối hôm nay áp chế sủng vật ngờ lại trang điểm, thế nào gọi người ngoài ý muốn.


      Nhưng nhìn ràng chút, kia hai má cao, lông mày đen nhánh thẹn thùng xuân, quả nhiên xinh đẹp thanh tú, càng nhìn càng tốt.


      Mỹ nhân như thế, màu da mịn nhẵn trơn bóng, phấn quang tinh tế, giống như trăng non, gần liếc mắt cái, cũng làm lòng người mê mang rồi, làm sao có thể cho người lộ vẻ xúc động đây?


      Những người đàn ông thường ngày tuy là thấy phong hoa mỹ nữ cao quý, thời khắc này đều hơi nheo nheo lại mắt, trong mắt lưu chuyển ánh sáng khác thường.


      “Cái áp trục này, so với bao năm qua cái gì đều phải thượng thừa.” Hai mắt Tư Á tỏa sáng, môi mỏng nhếch lên, có vẻ hào hứng bừng bừng.


      “Nếu phải thưởng cho , dẫn ta vào trong cung cũng tồi.” Phí Nhĩ Lạc nắm mười ngón tay, môi mỏng lộ ra chút nho nhã mỉm cười: “ đáng tiếc rồi.”


      như vậy, ngài ngại gì thu hồi ban thưởng?”


      “Nha?”


      Tư Á vắt chéo chân lên, tự nhiên thanh thản giếu cợt: “Vương tử điện hạ mở miệng vàng, tôi lại có thể nhường.”


      Phí Nhĩ Lạc mặt mày sâu, trắc mi liếc về phía ta: “Làm ?”


      “Vâng, hừ!” Tư Á miễn cưỡng ứng tiếng.


      Mỹ nữ người người , nhưng so sánh với huynh đệ, ta lựa chọn người sau.


      Môi mỏng Phí Nhĩ Lạc vừa động, muốn gì, lại nghe Gia Mậu mở miệng: “Cái này, tôi muốn rồi.”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 8: Vật Cưng Tuyệt Sắc



      Ngôn ngữ đơn điệu, nhưng lại có luồng khí phách trời sinh, khiến hai người đàn ông nhìn nhau rồi đồng thời đưa mắt theo dõi .


      Gia Mậu giương mày kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phí Nhĩ Lạc, tròng mắt tối như chim ưng, chợt lóe ánh sáng, môi mỏng khạc ra mấy từ hỏi đơn giản: " thể?"


      ta cảm thấy hứng thú với kia!


      Đây là lần đầu trong đời, Gia Mậu biểu ra muốn thứ gì đó ở trước mặt , , há lại cho?


      Phí Nhĩ Lạc nhếch môi mỏng, mím thành đường vòng cung nhàn nhạt giống như trăng khuyết, tuyệt đẹp thanh nhã: "Dĩ nhiên có thể!"


      Gia Mậu gật đầu cái với , đứng dậy, ra ngoài.


      Tư Á mới lấy lại tinh thần sau khi trái tim đập mạnh và loạn nhịp, muốn gọi nhưng bị Phí Nhĩ Lạc dùng ánh mắt ngăn lại.


      "Gia Mậu cũng bị sắc đẹp quyến rũ à?" Mặt mày xinh đẹp như vẽ của Tư Á nhíu lại, trán có nếp gấp chồng chất, trong con ngươi xanh đậm lộ ra vẻ nguy hiểm, cả người tản ra luồng quý khí làm người ta khuất phục: " kia đẹp như thế, có phải là mật thám do điện hạ Tát Khắc Tốn phái tới ?"


      " ta dám? !" Phí Nhĩ Lạc cười nhạt tiếng, ánh mắt vốn dịu dàng, đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ khiến người ta sợ.


      chợt trầm mặt thở ra làn hơi lạnh lẽo, khiến Tư Á thường ngày thân cận với cũng nhịn được nhăn lông mày ngọn núi lại. cảm thấy lòng bàn chân có khí lạnh xông lên, sống lưng càng cảm thấy có từng cơn gió lạnh thổi vào, nhịn được cương cứng cơ thể.


      Phí Nhĩ Lạc thường ngày thân thiện cỡ nào, nhưng rốt cuộc vẫn có thân phận hoàng tử. Hơn nữa, bản thân chính là người thích giả trư ăn cọp, người chưa quen , liếc thấy , lầm tưởng là người dịu dàng như ngọc, vô hại thân thiện, thực tế, khi đánh nhau, chỉ sợ Quốc vương cũng nhường ba phần!


      "Tư Á, nếu như Gia Mậu tiếp thu kia, nhớ bảo người điều tra kỹ lai lịch của ta." trong con ngươi lạnh lẽo như đại bàng của Phí Nhĩ Lạc, bị ánh sáng xa cách bao phủ, dùng giọng điệu lành lạnh bá đạo ra lệnh: "Bổn điện muốn có ngộ nhỡ gì cả!"


      dùng từ "Bổn điện" chứ phải "tôi", chứng minh coi trọng chuyện này cỡ nào!


      Hay là , coi trọng Gia Mậu cỡ nào!


      Cũng khó trách, Gia Mậulà em có tình cảm chân thành kiêm chiến hữu của , giữa bọn họ, ai có ai đều được!


      "Dạ!" Mắt xanh của Tư Á lóe ánh sáng, lộ xác định mục tiêu.


      Ông trùm giấu mặt ở đại điện Kaloka, là Trung tướng Thư Đặc dưới trướng của • cũng là người hợp tác làm ăn với họ Tư Khảo Đặc Hạ Phổ, muốn tra lai lịch của vật cưng này dễ dàng.


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      "Giá khởi đầu của vật cưng hôm nay là 50 vạn, người trả giá cao được!" nữ MC có thanh trong trẻo trong đại điện Kaloka, xinh đẹp cười với đám quý tộc sớm nháo nhào dưới đài: "Giá bắt đầu là năm mươi vạn, các vị khách quý cứ bỏ phiếu! Nhân viên làm việc, giúp mang những lá phiếu viết giá trong tay của các vị khách quý lên, chúng ta chọn lựa công bằng công chính công khai, xem rốt cuộc vị khách quý nào có thể mang vật cưng tuyệt sắc này !"


      Nam Thất Dạ nhìn đám nữ MC nước miếng tung bay, nghiến răng. Nếu phải tay chân bị trói, bây giờ nhất định đứng dậy, tát mạnh vào gương mặt kia hai cái, xem ả ta còn dám làm chuyện thất đức buôn người này !


      "Được rồi, tại giá cả đều tay tôi, chúng ta xem từng cái !" Nữ MC để ý vẻ nghiêm nghị của Thất Dạ, dưới giúp đỡ của trợ thủ tra xét tất cả phiếu, sau đó giơ giơ lên, : "Oa, số tiền đặt của vị khách này cao quá, là số 000. Giá tiền là năm chục triệu tiền vàng, cao hơn người thứ hai gấp mười lần! Vị khách này quá tôn quý, cho nên bắt đầu từ bây giờ vật cưng tuyệt sắc này thuộc về ngài, mời ra ngoài dẫn ấy !"


      Thanh chủ trì vừa ngưng, tất cả khách quý dưới đài liền nhìn nhau, muốn nhìn rốt cuộc là ai rộng lượng như vậy, vì vật cưng để tiết dục mà bỏ ra giá cao như thế.


      Mười triệu, ở tinh cầu này, có thể mua cái đảo màu mỡ, đổi nữ nô, đáng giá sao? !


      Khi mọi người suy nghĩ, bóng hình xuất tại trước mắt, từng bước lên đài. Động tác ưu nhã tự nhiên, giống như vua thần thú dưới ánh sáng, cả người đều lộ ra vẻ hấp dẫn gì sánh kịp!
      Chương 9: Tự Mình Kiểm Hàng



      Trong phòng giống như châu chấu chảo nóng, trong nháy mắt nổ tung!


      "Ô. . . . Tại sao là ta?"


      "Trời ạ, là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc ——"


      "Hàng năm ấy đều tới tham gia đấu giá, nhưng chưa bao giờ mang bất kỳ vật cưng nào, lần này cư nhiên bị hồ ly tinh đó quyến rũ, đáng tiếc. . . ."


      Nghe những lời nâng cao người đàn ông kia, Nam Thất Dạ chuyển tròng mắt, tầm mắt ;iếc qua bóng dáng càng ngày càng gần kia, trái tim liền đập "thình thịch thình thịch".


      Ngay cả thường ngày gặp qua ít đàn ông có diện mạo xuất chúng, lúc này, trái tim của vẫn bị người đàn ông kia làm rung động.


      Thân hình cao lớn, tiếng bước chân vang vô cùng, chỉ nhìn bóng dáng di động sàn nhà, làm cho người ta cảm thấy cao quý trời sinh. , giống như cây Nguyệt Quế chỉ nhìn thấy ở tinh cầu xa xa trong đêm tối trống trải, tản ra lực hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta say mê, cách nào tự kềm chế!


      Ngũ quan của giống như tác phẩm nghệ thuật do dao nhọn khắc ra, góc cạnh ràng, mặt mày sắc bén, thân hình tao nhã phóng khoáng, hoàn mỹ như vị thần, thể nhìn gần!


      Đẹp trai đến mức người và thần đều căm hận là như thế này sao?


      Cho đến khi thân thể cao lớn của người đàn ông tới gần sát, Thất Dạ cũng chưa hiểu vấn đề này.


      "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!" Thấy Gia Mậu đứng ở trước mắt, hai mắt nữ MC trẻ tuổi lẳng lơ phát sáng, mặt nịnh hót: " ta thuộc về ngài!"


      Có lẽ, chính bản thân ta cũng muốn thuộc về !


      Tuy người đàn ông là thượng tướng này rất xuất sắc, trong lòng Thất Dạ cũng có cảm giác, ngược lại càng chán ghét hơn. phải có tư tưởng đặc biệt, mà là quá mức cao xa, mà người phụ nữ thời đại mới như lại bị xem thành vật cưng, bị đặt ở đài đấu giá rất khuất nhục, cuối cùng bị tiếp thu, bảo làm sao vui vẻ được?


      Lòng của , cực kỳ kháng cự trở thhành vật cưng của người đàn ông lạnh lùng này!


      Nhưng tình trạng hôm nay, tới phiên định đoạt!


      Gia Mậu từ cao nhìn xuống , hơi thở nam tính lưu động trong khí, lạnh lẽo khác thường, xâm lấn trái tim từng chút từng chút, khiến cho tứ chi lạnh cứng, hoàn toàn tự chủ được!


      chỉ là , cả hai người đàn ông đè vai ở phía sau, và cả người nữ chủ trì kia, cũng đều vì vậy mà lui về phía sau mấy bước, để tránh khí lạnh như tuyết kia.


      Thất Dạ rất có chí khí nghĩ, nếu phải tại đôi tay bị trói sau lưng, đầu gối lại duy trì tư thế ngã quỵ, cả người bò mặt đất trơn bóng căn bản lên nổi, sớm chạy trốn mất ——


      dưới chân, ràng sợ .


      Nhưng, khuôn mặt nhắn thanh tú của , tiết lộ ra quật cường, kiêu ngạo, chịu thua. Đôi mắt đen ở sâu trong hốc mắt, xinh đẹp sáng bóng như ngọc trai đen loại tốt, ánh sáng tự nhiên đó, giống như khiêu khích tiếng động, qua hồi lâu vẫn bất diệt!


      Gia Mậu bỗng chốc cong đầu gối, thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, đầu ngón tay mượt mà như bạch ngọc dùng sức bóp cằm của cái, môi mỏng hé ra, khạc ra câu hỏi lạnh lùng kiêu ngạo: " phục?"


      Thân thể của che phủ ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu đến cơ thể , mang đến hàng loạt cảm giác trầm lạnh, khiến đáy lòng Thất Dạ nổi sóng lớn cuồn cuộn.


      Chỉ là ba chữ ngắn gọn, lại như Chúa Tể thế gian này, có khí thế kiêu ngạo thiên hạ!


      Ở trong nháy mắt này, khí thu lại, mà tim của Thất Dạ cũng co rút, lại quên mất phản bác!


      Nhưng, ánh mắt cả hai vẫn nhìn nhau, trong khí, ánh lửa văng khắp nơi!


      "Tôi tự mình kiểm hàng, xem ấy có đáng giá 50 triệu tiền vàng !" Gia Mậu đột nhiên đưa tay dùng lực nắm cổ áo Thất Dạ, xốc lên như chim ưng bắt được gà con, ném lên đài chủ trì, trước mắt bao người, thân thể cao lớn ép xuống thân thể mềm mại của Thất Dạ.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 10: Tấm Thân Xử Nữ



      Thân hình người đàn ông, thoạt nhìn khi đứng chỉ là cao to mà thôi, nhưng bị thân thể chống đỡ ở đài chủ trì, Thất Dạ chỉ cảm thấy cơ ngực của người này cứng rắn như sắt. Hơi thở của nồng đậm kiên cường, xâm chiếm vào từng tế bào cơ thể , ràng là nhiệt độ lửa nóng, lại khiến buồng tim của co rút mạnh, cơ hồ hít thở thông.


      cắn chặt hàm răng, cố gắng duy trì tỉnh táo, lông mi dài chớp, giống như chấn động cánh mỏng Thu Thiền, khiến cho cặp mắt xinh đẹp kia đẹp đến mê ly mộng ảo.


      Nhưng, từ đôi môi đào của lại nhổ ra câu tương đối quật cường: "Khốn kiếp, dùng sức đè người, có phải đàn ông hay ?"


      Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, môi mỏng sáng bóng, như nhựa hoa túc, đẹp đẽ dụ hoặc người, cũng là loại độc, làm cho người ta nghiện, khi si mê, liền rơi vào tình cảnh vạn khiếp bất phục!


      "Tôi có phải là đàn ông hay , rất nhanh biết!"


      Ngôn ngữ lạnh lùng từ trong miệng khạc ra, bàn tay dày rộng, luồn vào trang phục màu đen của dò vào bên trong quần xi-líp tìm tòi, ngón tay dài nhọn liền trực tiếp chọc vào trong cơ thể của , để ý vẻ mặt kinh ngạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm của , thăm dò thẳng vào bên trong, giống như nhạc sĩ, ưu nhã khảy đàn khuấy động niềm vui trong lòng người!


      thân xác cao dài tốt như vậy, nhưng lại hèn hạ, tên siêu cấp khốn kiếp vô địch vũ trụ, cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người, lại đối xử với như vậy ——


      Trái tim bé của Thất Dạ run lên, hai chân dùng sức đạp cái, muốn thoát khỏi bản tay của người đàn ông. Chỉ tiếc, đôi tay bị trói, thể lực so với áp chế của người đàn ông, hoàn toàn là đối thủ của .


      Giờ phút này, giống như là cánh buồm đơn độc lềnh bềnh biển giữa bão giông, vô lực cùng ác liệt lại có thể chi phối khí tức đấu tranh với ông trời của .


      Trong mắt lóe lên hận ý, cắn răng nghiến lợi hung hăng : "Lưu manh, làm gì vậy?"


      "Làm gì? Đương nhiên là . . . . ." Người đàn ông nghe vậy, cặp mắt ưng sâu thẳm kia khẽ thu lại, khuôn mặt tuấn nhã tà mị như vậy, từng chữ từng câu: "Làm, . . . . . ."


      "Cút ——" Thất Dạ ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi giam cầm của ác ma này.


      "Tiểu tử, kiềm chế chút!" Con ngươi Gia Mậu nhíu lại, cả người cũng tản ra hơi thở chiếm đoạt nguy hiểm, vui vui vẻ vẻ đáp lại tiếng hô quát của : "Cử động nữa, tôi giết chết . . . . . ."


      "Có bản lãnh làm liền !" trong mắt Thất Dạ bắn ra ánh sáng lạnh quật cường, cố tình tin khiêu khích .


      Lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận.


      Người đàn ông đáng chết này, lại ở trước mắt bao nhiêu người dùng ngón tay thăm dò vào trong cơ thể , sợ rằng có cái chuyện tổn hại gì làm ra được ——


      "Tôi lập tức, khiến cho hiểu được bản lãnh của tôi!" Gia Mậu nhàng khẽ hừ, đầu ngón tay chôn ở trong thân thể , bỗng chốc đâm cái vào bên trong.


      Trong nháy mắt Thất Dạ kêu lên tiếng đau đớn, cả cái eo nhắn cũng như nhũn ra, sau đó như con tôm luộc, thân thể co rúc lại chỗ!


      Đầu ngón tay bị tầng mỏng manh màng dính kia cản trở tiến vào con đường , lúc này chỗ sâu nhất trong lòng Gia Mậu vốn là bình tĩnh như nước hồ thu bị hồi gió mát rót vào, nhộn nhạo lan tỏa ra từng vòng tròn xinh đẹp, ngừng lan rộng ra——


      , vẫn còn là tấm thân xử nữ!


      Tâm tình, khỏi dâng lên tia sung sướng, con mắt người đàn ông trầm xuống, chút ánh sáng thoáng để lại dấu vết nhanh chóng biến mất.


      "Ông trời, ước gì tôi là vật cưng đó tốt biết bao, đây chính là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc nha ——"


      " hâm mộ ấy. . . . . ."


      ". . . . . ."


      Nghe được những thứ thanh mang theo khao khát kia, Thất Dạ quả có cái kích động muốn chết.


      Mẹ nó, những người này, quả hai chữ "Biến thái" đủ để hình dung được!


      Giữa lúc trong lòng nguyền rủa, bên tai, bỗng chốc truyền đến điệu mập mờ: "Kẹp chặt như vậy, có phải muốn tôi rút ngón tay ra , hả?"
      Chương 11: Giống Như Là Mời Mọc Tôi Lên



      Tư tưởng của người đàn ông này, đến cùng có bao nhiều bẩn thỉu cùng vô sỉ?


      ràng là chơi đùa , thế nhưng có thể lời như đúng lý hợp tình như vậy, khiến vốn là người bị hại, nghiễm nhiên trở thành tội nhân!


      Thất Dạ cũng roc tại ở nộ khí dâng lên trong đáy nội tâm kia biết có thể đả thương người đàn ông này hay , nhưng lúc này lại cảm giác lồng ngực như bị ép chặt, hai gò má nóng bừng, hai mắt đen nhánh, chỉ kém chút có ngất xỉu!


      Nhưng thấy mặt mày người đàn ông rạng rỡ, đáy mắt kia thần sắc mặc dù vô cùng bình thản, nhưng đuôi lông mày lại trong lúc mơ hồ có trận khí lạnh xông ra, Thất Dạ trong lòng khỏi khiếp sợ.


      rất ràng, có thể trở thành thượng tướng của cái đế chế vương quốc tinh cầu biến thái này, người đàn ông này nhất định phải có thực lực gì sánh kịp, ta cao cao tại thượng như thế, phải có thể chọc nổi!


      Mẹ nó!


      Trong lòng rủa thầm, lại dám mắng ra miệng, chỉ là cắn chặt hàm răng, cặp mắt quật cường kia, liều mạng nguýt người đàn ông, giống như ta có đội trời chung mối thù giết cha với vậy!


      "Muốn mắng tôi?" Đối mặt với gương mặt u oán của Thất Dạ, con ngươi Gia Mậu nhàng nhíu lại, đồng tử đen như mực, tựa như ma quỷ giết người chớp mắt, tùy thời đều có thể đoạt mạng người!


      " có!"


      Quả đấm của Thất Dạ siết chặt lại, khuôn mặt nhắn xinh xắn tràn đầy huyết sắc, liều mạng nắm chặt, mới cắn răng nghiến lợi nỗ lực khạc ra hai từ trái với lương tâm này.


      "Đó?"


      đơn tiết chút để ý từ môi mỏng của Gia Mậu khạc ra, đầu ngón tay của chôn ở trong Thất Dạ bỗng chốc nhất câu, đầu ngón tay mượt mà liền hung hăng chọt trúng điểm nhạy cảm của !


      Thất Dạ kêu đau tiếng, nhưng eo cảm giác tê rần, cả người liền cũng mềm nhũn. Con ngươi chợt mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông, theo ngón tay chơi đùa dai của đặt trong khu vườn thần bí rậm rạp của trêu chọc ra vào mấy cái, liền thấy cỗ chấn động lan khắp toàn thân, khiến cho đầu óc cũng dường như sung huyết, nóng bừng đến cách nào suy nghĩ được nữa!


      Ông trời, đây là lần đầu tiên gặp phải loại đối đãi khuất nhục như thế, hơn nữa còn là ở trước đám đông!


      Nhưng cố tình, kỹ thuật tình ái của người đàn ông này ngờ xuất thần nhập hóa, khiến cho cảm giác hai chân mình run rẩy, sợ đến hoàn toàn có biện pháp gì phản kháng!


      "Biểu tình này của , đáng !" khóe miệng Gia Mậu khiêu khích, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai bức người chôn vào trong tuyết mềm mại linh lung phập phồng lên xuống của , như có như cọ , này hai mảnh môi mỏng tà khí như được đẽo gọt bằng dao, lúc này phát ra nụ cười nhạt vui vẻ lại lành lạnh, nhạo báng: "Giống như là mời tôi. . . . . ."


      hơi ngưng lại, đồng tử màu mực, thoáng thấy tà mị ma quỷ khúc xạ xuất ra, hai chữ phía sau phun ra, ràng lại mập mờ: "Lên , !"


      XX miệng chó mọc ra ngà voi, dung mạo cao ráo tốt nhìn ra lại là đại sắc lang khoác da dê!


      Thất Dạ oán thầm, đôi mắt trợn tròn.


      "Tức giận?" Đầu ngón tay giữ chặt cằm của , lông mày người đàn ông run run, nhè giương lên.


      nhảm!


      Thất Dạ liều mạng cắn môi dưới, mới có mắng ta câu bệnh thần kinh!


      Từ đôi môi đào khạc ra mấy câu, lời nhàn nhạt êm tai: " chơi đùa, cũng đùa qua, đủ thỏa mãn tâm lý biến thái của chưa?"


      có ngờ tới, cư nhiên bảo trì bình thản đến mức đó, bình thản này so với bộ dáng hốt hoảng trốn chạy lúc trước ở trong phòng khách hoàn toàn khác hẳn, có chút thú vị!


      Cánh môi khêu gợi của Gia Mậu bĩu cái, chút mùi vị gì cả : "Còn lâu mới đủ!"


      Câu này điệu còn chưa xong, chẳng thèm quan tâm đến bọn họ lúc này ở trước công chúng, cúi người bất ngờ tập kích đôi môi mang theo ướt át sáng bóng xinh đẹp của .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 12: Đồng Trinh, Tuyên Cáo Mất



      Cái hôn này, kích tình bắn ra bốn phía!


      khí, chảy xuôi ánh lửa, văng tung tóe khiến cho đám con thét lên chói tai, lien tiếp dứt!


      Thất Dạ hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.


      Trừ bởi vì đôi tay bị trói chặt cách nào nhúc nhích, chỉ cảm giác lồng ngực nóng ran, tuy là cách lớp áo, nhưng cùng cơ ngực người đàn ông này nhìn như gầy gò, kì thực to con ma sát, nhiệt độ cơ thể ngừng tăng vọt, cơ hồ khiến cho đầu óc của cũng muốn nổ tung!


      Bên tai, giống như có vô số con ruồi "Ong ong" vang dội, ngay cả gian để suy nghĩ cũng còn!


      Mà đầu lưỡi lửa nóng của Gia Mậu, sớm bởi vì thưởng thức được ngọt ngào tốt đẹp mà tùy ý xâm nhập, cuốn thẳng lấy cái lưỡi thơm tho của thẳng thừng mà hút, mút lên!


      "Ưm. . . . . ."


      Trong lòng Thất Dạ tự nhủ, ra cũng chán ghét bị người đàn ông này hôn.


      người ta có loại hơi thở mát mẻ, mùi vị nhàn nhạt này, giống như giọt sương buổi sớm, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Chỉ là, phương thức của ta có chút quá mức tàn bạo thôi!


      Cái lưỡi dài, tựa như linh xà (con rắn), đảo qua khoang miệng của , dọc theo cổ họng của đính vào, như Giao Long ra biển, tráng kiện linh hoạt, đầy đủ lực lượng!


      Cảm giác trước nay chưa từng có đánh úp lại. Đột nhiên, khoang mũi hít vào mùi vị giống như từng quen biết, khiến trái tim của "Phù phù" tiếng gấp gáp nhảy lên.


      thân người này lạnh băng băng, cùng với cái người đàn ông trong bóng tối gặp khi chạy trốn trong cái căn phòng lúc trước căn bản có khác biệt!


      Mặc dù người của ta hơi thở rất sạch , có nửa phần mùi máu tươi, nhưng quá giống ——


      Có phải hay , ta cũng nhận ra người lúc đó là ? Bởi vì đắc tội ta, cho nên giờ phút này ta mới đối đãi với như vậy, chỉ vì trả thù?


      Chờ chút, ta liệu lại càng làm thêm chuyện gì quá đáng hay ?


      Ý nghĩ của Thất Dạ rối loạn, trong lúc nhất thời liền phân tâm.


      Con ngươi Gia Mậu liền ngưng lại, chân mày, thần sắc có lãnh mị trồi lên. mày kiếm nhất hoành, ngón tay thon dài ngủ đông ở trong thân thể bỗng nhiên đẩy về phía trước.


      "A ——"


      Bụng dưới hồi đau nhói thấu tim, Thất Dạ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả phần eo trong nháy mắt đau đớn tê dại, sợi dây trói cổ tay, bởi vì giãy giụa của càng thít chặt, làn da trắng non mịn hằn lên vệt máu.


      Lông mày, cau chặt, vặn thành nút!


      Đồng trinh của , tuyên cáo mất!


      Thực ra lại là mất vì ngón tay biến thái, con mẹ nó oan!


      Lồng ngực bởi vì nổi giận mà ngừng phập phồng, mắt xinh đẹp của Thất Dạ có hỏa khí bắn ra.


      Cái thù này, nhớ kỹ!


      Coi như thấy ánh mắt thù hận của , răng Gia Mậu ở dọc theo cánh môi bên dưới của dùng sức khẽ cắn, mút hút cho đến lúc nước dịch ngọt ngào từ da thịt chảy ra, mới thỏa mãn mà đem môi mỏng dời , than tiếng, khóe miệng cười, tà ác vô cùng!


      Kế tiếp thanh phát ra, càng thêm chết tiệt phách lối!


      "Chậc chậc, như vậy liền bị làm hỏng, đáng tiếc ——"


      "Khốn kiếp!" Thất Dạ cuối cùng nhịn được tức giận, đôi mắt xinh đẹp như ngọc thô dưới biển sâu chưa được mài dũa, sạch bóng lại mang chút ánh sáng lạnh: " ngày nào đó, tôi cũng khiến cho nếm thử loại cảm giác bị làm nhục cùng khổ sở này!"


      Môi mỏng của Gia Mậu lơ đễnh hếch lên, đầu lưỡi dài theo khóe miệng nhàng liếm cái, đem tư vị dính lại từ môi của , toàn bộ nuốt xuống.


      Động tác, dục tình đến bạo!


      Thất Dạ giận đến mắt nổ đom đóm, dứt khoát hai mắt trợn ngược, làm bộ hôn mê.


      Bị loại đàn ông biến thái này mua, sống được!


      "Chúng ta nên !" Bất ngờ, bàn tay người đàn ông chợt khẽ bóp eo của , đem cả người vác lên vai, thanh vui vẻ nhàn nhạt cười : "Kế tiếp, là thời gian thuộc về thế giới của hai người chúng ta!"
      Chương 13: Hoàng Tử Tộc



      Sau khi tiến vào gian phòng to và xa hoa như vậy, Nam Thất Dạ bị hung hăng vứt ghế sa lon mềm mại.


      Ruy rằng đau, nhưng trong lòng vô cùng bực tức, khuôn mặt nhắn dịu dàng giống như ngắt kết sợi dây, nhíu chung chỗ, tạo thành hình dạng mướp đắng.


      tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên bên cạnh, thanh ôn nhã của người đàn ông nhàn nhạt truyền ra: “Gia Mậu, muốn thương hương tiếc ngọc a.”


      Vốn là lời này, nên khuyên can người đàn ông làm việc xấu dối với , nhưng khi nghe vào trong tai Thất Dạ, lại nghiễm nhiên có mùi vị nhạo báng. Lông mày nhếch lên, dọc theo nơi phát ra thanh nhìn sang, ra trước mắt ngương mặt trẻ tuổi tuấn nhã, bộ dáng của ta đẹp trai bức người, nhưng càng làm cho người ta giật mình là toàn thân mơ hồ tiết lộ ra ngoài khí chất cao quý, nhìn mặt ngoài, làm như thân thiện, thực tế, khi ta giơ tay nhấc chân, khí thế lẫm liệt nhưng cách nào dễ dàng tha thứ cho người khác dễ dàng đến gần.


      Đầu lông mày khỏi nâng lên, ra độ cong, tỷ lệ hoàn mỹ, sáng tỏ như trăng non, làm người ta say mê.


      ngờ nhìn gần , càng thêm tinh xảo động lòng người. Khó trách thương tướng A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta luôn luôn gần nữ sắc, lại có thể phá lệ muốn .” Chống lại ánh mắt sắc đen nhánh của Thất Dạ, khóe miệng Phí Nhĩ Lạc tà tà nhất câu, nụ cười nông cạn: “Hi, mỹ nữ, ta là Phí Nhĩ Lạc * Y * An Đức Liệt.”


      Thời gian tới đây mặc dù nhiều lắm, Thất Dạ đối với dòng họ này rất ràng.


      Người trong hoàng tộc.


      Con ngươi nhíu lại, đáy mắt phát ra ánh sáng lóe lên nhấp nháy, cũng có đáp lại lời Phí Nhĩ Lạc.


      Trong lòng lại suy tư thời gian lẩn trốn vừa rồi gặp phải Gia Mậu...


      Gia Mậu là thượng tướng, Phí Nhĩ Lạc là hoàng tử, bọn họ giờ phút này tụ chung chỗ, là đảng phái?


      Cho nên, mới vừa rồi ở trong phòng ngửi thấy được mùi máu tanh, là Gia Mậu giết người?


      Trong lòng rét lạnh, rùng mình cái.


      “Tiểu thư, sao chứ?” Tư Á mực thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên cạnh, liếc thấy vẻ mặt như vậy, giọng chen lời: “Hay là , bị Gia Mậu nhìn trúng, còn có trở lại bình thường?”


      Gia Mậu nhàn nhạt liếc nhìn ta cái, giống như là oán trách ta lắm mồm. ưu nhã ngồi vào bên người Thất Dạ, đầu ngón tay bỗng chốc đưa lên cằm của , lạnh lùng : “ suy nghĩ gì?”


      Con mắt người đàn ông này rất thâm thúy, tựa như hồ nước sâu rộng, ràng là bình tĩnh, nhưng lại chứa bên trong nguy hiểm bức người, gióng như có thể tùy ý đem người cắn nuốt vào.


      chọc đến người nào a?


      Thất Dạ đưa tay hướng cổ tay dùng sức vỗ, ánh mắt chống lại cặp mắt câu hồn nhiếp phách kia, cắn chặt răng.


      “Tại sao là tôi?” thừa nhận dáng dấp của mình khá tốt, nhưng nghe tới buổi đấu giá này đều là khách phú quý, Gia Mậu là người sáng suốt, thời điểm gặp gỡ nên hiểu tính tình quật cường của rồi, thế nào còn muốn đây?


      Vốn lai lịch , chẳng lẽ làm thành viên trong hoàng tộc, sợ, tùy thời cắn ngược lại sao?


      Gia Mậu hình như ngờ tới hỏi thăm vấn đề như vậy, ánh mắt lãnh khốc, hợt có chút ánh sáng lạnh nhu phát ra, tà mị làm cho người ta sợ hãi.


      Tiếp xục được ánh mắt giống như muốn giết người, trong lòng Thất Dạ hoảng hốt hiểu, liền tự chủ được cắn môi dưới lui ra bên cạnh.


      thể nào đoán được, thân thể cao lớn của Gia Mậu bao phủ lại, ngay trước mặt Phí Nhĩ Lạc cùng Tư Á, lòng bàn tay túm cổ áo của , xách lên giống như chim ưng cắp gà con, ném xuống mặt đất.


      Cái rắm ~ cổ chạm đất, Thất Dạ chỉ cảm thấy lưng đau xót, huyết mạch cả người cũng tùy theo lăn lộn, khó chịu đến nhíu mày.


      Gia Mậu xoay người, cánh tay run lên, lòng bàn tay từ bàn trà xẹt qua, đầu ngón tay nắm con dao sắc bén trong giỏ trái cây, chút do dự hướng vung xuống.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 14: Làm



      Mặc dù giờ phút này, cả người Nam Thất Dạ đều đau đớn, nhưng cũng làm chậm phản ứng nhanh nhẹn của , sau khi khóe mắt liếc thấy giứa ngón tay người đàn ông có ngân quang lóe lên, rất nhanh lăn thân thể mình sàn nhà cái, khó khăn lắm tránh được mũi dao Gia Mậu muốn đâm mình. Cánh tay người đàn ông run lên, con dao lần nữa hướng dưới đất đam tới, sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng naamg chân hướng vị trí bắp chân của đá tới.


      Nếu như Gia Mậu tiếp tục dùng dao đâm theo động tác của , như vậy tất nhiên cũng muốn ăn cái phi chân của .


      nghĩ đến bản lĩnh của lại nhanh nhẹn đến thế, lông mi dài của Gia Mậu giương lên, động tác trong tay ngừng lại.


      Nhưng chân của sớm nhấc tới, dọc theo ngực Thất Dạ dùng sức đạp xuống.


      Bàn chân đàn ông rất lớn, lực lượng đầy đủ, bị đạp trúng, Thất Dạ cảm giác trong phế tạng của mình hồi khuấy đảo, cả người cơ hồ đều bật lên.


      Bởi vì dùng sức áp chế, hoàn toàn có cách nào, chỉ là hơi ngọ nguậy người cái, khóe miệng liền có tia máu thấm ra.


      biết tự lượng sức mình.”


      Khóe miệng Gia Mậu ra lời lạnh lùng, chân của dùng sức đè ép lại chút vị trí trái tim đơn thuần, nhìn khuôn mặt thanh tú của nhíu chung chỗ, đôi đồng tử đen phút chốc lạnh lùng, tiếp tục ra thanh lạnh bạc: “Tát Khắc Tốn phái tới?”


      Thất Dạ cắn răng, đầu lông mày nhíu ngang, thanh lạnh lùng: “Thúi lắm!”


      ngực là giày da, lực thêm chút.


      Thất Dạ cảm thấy, bản thân cơ hồ sắp chết .


      “Gia Mậu.” Phí Nhĩ Lạc đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Đối với , phương thức cần thô lỗ như vậy.”


      “Điện hạ, xin đem chuyện này giao cho tôi xử lý.” Giọng của Gia Mậu bình tĩnh, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt, giống như là dù đem giết Thất Dạ, cũng chẳng qua chỉ là đơn giản giết con kiến vậy, có cảm giác tội ác.


      Hai cánh tay Tư Á vốn ôm ở trước ngực từ từ buông ra, con mắt chăm chú nhìn mặt quật cường của , giọng khuyên can: “Tiểu thư, tôi khuyên mau chóng nhận tội , Gia mậu đối với phụ nữ, chưa từng có kiên nhẫn.”


      Thất Dạ hung hăng trừng mắt nhìn ta, bộ dạng thấy chết sờn.


      Bọn họ cho rằng chính là mật thám, như vậy dù gì cũng vô dụng. Chỉ là, cho dù muốn chết, cũng nhất định phải chứng minh là mình vô tội.


      sợ chết?” Môi mỏng của Gia Mậu đột nhiên phát ra mấy chữ thấp, chân áp chế ngực Thất Dạ chợt rời , thân thể cao lớn ngồi xổm xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thất Dạ: “Đối với Tác Khắc Tốn trung thành như vậy?”


      “Người mù.” Từ trong miệng Thất Dạ bật ra, chỉ có đơn giản hai chữ.


      Đối mặt với khiêu khích của , ánh mắt Gia Mâu trầm xuống.


      Tư Á cũng cảm thấy cực hứng thú, mím môi lại : “Tiểu thư, như vậy là có ý tứ chỉ... Gia Mậu là người mù?”


      Mu bàn tay Thất Dạ sát qua khé miệng, lạnh giọng : “Để yên ật thám chân chính bắt, đem người vô tội đến đây... Người mù!”


      Nghe biết cái gì lặp lại danh từ đó, đôi đồng tử như chim ưng của Gia Mậu thoáng qua thần sắc nham hiểm, khóe miệng, cũng nổi lên nụ cười lạnh lẽo.


      xem ra suy nghĩ chút, tôi là nhe thế nào mù?”


      Lúc những lời này, đầu ngón tay dọc theo ngực Thất Dạ, dùng sức xé ra, dầu ngón tay thế nhưng đa kéo xuống nút cài áo của .


      làm cái gì?” Thất Dạ thét lên tiếng, lòng bàn tay muốn dọc theo ngực che lại, cố gắng bao chùm khuôn ngực thanh khiết ra trước mặt người đàn ông này.


      “Làm .” Gia Mậu cười lạnh tiếng, cản tay của , trực tiếp xé rách quần áo che thân .
      Chương 15: Bị Người Đàn Ông Đè Dưới Tuỳ Ý Vũ Nhục



      Toàn thân Thất Dạ chỉ còn dư lại cái áo lót.


      Nếu như bây giờ bên trong phòng chỉ có mình Gia Mậu, có thể cảm thấy bị khuất nhục như vậy, cố tình như mong muốn.


      Nghe “rẹt” tiếng dị vang, tầm mắt Phí Nhĩ Lạc cùng Tư Á đều dọc theo người liếc ngang qua, ánh mắt tinh nhuệ giống như nhìn con mồi, đủ để ăn tươi nuốt sống .


      Bất cứ chuyện gì Thất Dạ cũng có thể chịu được, chỉ duy nhất có laoij để ý vứt bỏ tự ái của mình là thể.


      Cơ thể bị đàn ông nhìn thấy, liên quan đến chuyện trinh tiết của mình, cần cẩn thận.


      “Tôi phải mật thám của cái gì Tát Khắc Tốn, tôi căn bản biết tên khốn kia.” Vào giờ phút này, thể cúi đầu: “ cần tùy tiện xử oan tôi.”


      “Rốt cuộc cũng chịu lên tiếng?” thanh Gia Mậu rất , nghe giống như dịu dàng nỉ non với người tình, chỉ tiếc mặt chút thay đổi, môi mỏng nhàn nhạt mím, khóe miệng cong lên, giống như loan đao đóng băng ngàn năm, lạnh lùng hàn mạc.


      Người đàn ông này, quá mức kinh khủng, nhất thời lạnh lùng giống như quỷ santan, cái lại dịu dàng giống như thiên sứ, tính tình có thể dùng tính bất định để hình dung, làm lòng của Thất Dạ, hồi lạnh cả người.


      Người đàn ông này giống như vực sâu vạn trượng, u bình thường thấy đáy, giống như có thể kéo vào, để cho tan xương nát thịt.


      Thời gian ở chung quá nửa giờ, mỗi khi mở miệng, đều để cho chỗ sâu nhất trong lòng có cảm giác sợ hãi, để cho dám đoán trước, bản thân có phải giây sau có phải bị giết chết.


      cắn hàng răng trắng, lông mi dài khẽ run lên giống như lông vũ mềm mại, ha mắt đụng phải ánh mắt của , trong mắt vốn nên là mảnh thanh thản, nhưng lại cũng loáng thoáng mang theo ánh sáng lạnh chịu thua: “ các cũng tin tưởng, tôi phải là người của thế giới này. Tôi tới nơi này là ngoài ý muốn, cũng phải tự tôi muốn tới.”


      “Mật thám, đều biết những loại lời này.” Giọng của thấp, dễ nghe.


      Nhưng cũng chính là độc, làm cho người ta nghiện, đường về, là địa ngục bao giờ siêu sinh.


      Lòng của Thất Dạ, hồi “phù phù” rung động nhảy dựng.


      nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm, quyết ý đáng cuộc lần: “Nếu như tin, đại khái có thể giết tôi ngay bậy giờ. Nhưng cũng đừng mơ tưởng, từ trong miệng của tôi hoặc từ người tôi, điều tra ra cái gì liên quan đến Tát Khắc Tốn.”


      “A?” Gia Mậu lạnh lùng hừ tiếng, khớp xương ngón tay ràng, nhàng từ chạm qua xương quai xanh tinh xảo của , đến khi chạm đến chiếc áo lót ngực của , như có như vạch lên: “Xem ra, thích che giấu trước mặt đàn ông hơn.”


      là người gọi là Gia Mậu khốn khiếp, hạ lưu vô sỉ. Tôi bảo đảm, ngày nào đó, cũng giống như tôi, bị người đàn ông đè phía dưới tùy ý vũ nhục.” giống như cảm giác người đàn ông này tin tưởng mình, Thất Dạ đột nhiên cười lạnh tiếng, quật cường : “ tin chúng ta thử nhìn xem.”


      nguyền rủa tôi.”


      “Uh!”


      Mặt mày Gia Mâu lạnh lùng, khóe miệng vừa mở, nụ cười từ môi mỏng lạnh lẽo thấm ra.


      Bàn tay của , hướng khóa áo lót của chộp tới, dùng sức xé.


      Xem ra, muốn cho Thất Dạ trước mặt huynh đệ mình mảnh vải rồi.


      Thất Dạ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.


      cần.” Ngay tại lúc này, tiếng thét vang lên, đồng thời bóng dáng nhào tới, hướng Gia Mậu muốn công kích qua.


      Tư Á lanh tay lẹ mắt, cánh tay dài chợt duỗi cái, cản lại bóng dáng mảnh khảnh này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :