1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiếu tướng ế vợ - Tùy Hầu Châu (22 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 19


      Sở trường của phụ nữ là bới móc vấn đề, còn đàn ông là giải quyết vấn đề. Đặc biệt trong chuyện tình nam nữ, phụ nữ rất thích hỏi đủ loại vì sao. Vì sao hẹn hò đương? Vì sao chia tay? Hình như mọi việc chia ly tụ họp thế giới này đều cần có lý do.

      Đối với câu hỏi "Vì sao chia tay" này của Trình Điện Điện, Hàn Ích Dương biết trả lời thế nào.

      Tại sao chia tay với Khương Thiên Dung?

      số việc trôi qua quá lâu, lâu đến mức rất nhiều rất nhiều chi tiết bị lãng quên, mà chính những chi tiết vụn vặt này lại là nguyên nhân dẫn đến chia tay, nhưng rốt cuộc chúng là gì?

      Hàn Ích Dương suy nghĩ cẩn thận, hình như bị Khương Thiên Dung phản bội.

      Khương Thiên Dung bắt cá hai tay nhưng chuyện này quan trọng với .

        

      Trình Điện Điện thấy Hàn Ích Dương im lặng, nghĩ muốn trả lời, dợm dời sang chuyện khác. Đúng lúc này Hàn Ích Dương lại lên tiếng.

      "Tính tình hợp. ấy thích chàng khác."

      "Sao cơ?" Trình Điện Điện kiềm nén được cảm giác kinh ngạc, " ra là bị đá!"

      Hàn Ích Dương mỉm cười, "Có thể là vậy."

      phải mối tình đầu nào cũng đẹp nên thơ. Nhiều khi nó chỉ là đoạn tình cảm ngây thơ vô tri, bắt đầu mơ hồ, gặp gỡ qua loa rồi kết thúc chóng vánh.

      Tốt nghiệp cấp ba, Hàn Ích Dương vào học viện quân , còn Khương Thiên Dung đậu vào cao đẳng loại hai ở thành phố S. Nhận được giấy báo trúng tuyển, Khương Thiên Dung gặng hỏi Hàn Ích Dương, có vì ta thi tốt mà ghét bỏ ta chăng.

        

      Học tập phải đến tư chất nhưng Hàn Ích Dương muốn đả kích Khương Thiên Dung. an ủi, "Việc này quan trọng, học tập phải thước đo thành công của người... chẳng hạn như còn nhiều người có thế mạnh..."

      "Em sao?"

      "Em hát rất hay." Hàn Ích Dương cố gắng tìm kiếm ưu điểm của Khương Thiên Dung.

      "Tốt! Mỗi ngày em đều hát cho nghe." Khương Thiên Dung hài lòng đáp án của .

      Học tập phải thước đo của người...

      Hàn Ích Dương cũng từng vậy với Dương Hân ở buổi tiệc chia tay. Về sau, Hàn Ích Dương hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Đời này từng làm nhiều việc, qua nhiều câu, nhưng điều duy nhất khiến hối hận chính là câu từng ngày hôm đó với Dương Hân.

        

      Đúng vậy, hối hận vì như vậy với ấy vào buổi tối ở Thiên Nhai.

      Ở buổi tiệc tốt nghiệp, uống khá nhiều rượu cùng các nam sinh chung lớp. Mặc kệ mẫu người thế nào, đối mặt với chia ly đều trở nên đa cảm. Bạn bè gắn bó suốt ba năm, Hàn Ích Dương phải luyến tiếc, nhưng cái luyến tiếc nhất là tháng ngày tự do cuối cùng trong cuộc đời.

      Trong tuổi trẻ qua của Hàn Ích Dương, cũng như nhiều bạn bè khác thường chất vấn cuộc đời được an bài sẵn của bản thân. Từ cắp sách đến trường, luôn chứng tỏ mình là giỏi nhất. Sau khi vào học viện quân , cũng trở thành quân nhân ưu tú.

      Khi nhiều đứa bé còn chưa biết đất nước và nhân dân là gì nhớ thế nào là trung với nước, hiếu với dân. Nhưng niềm tin của người với chấp nhất hình thành từ lâu biến đổi theo tuổi tác. Thời gian trôi qua nảy sinh nghi vấn, như người say rượu thường hay suy nghĩ miên man.

        

      thể nhắc tới, nguyên nhân khiến đồng ý theo đuổi của Khương Thiên Dung là do thời gian đó, có những suy nghĩ tiêu cực, đúng lúc có người hỏi , "Hàn Ích Dương, em thích , chúng ta hẹn hò ."

      Khi ấy nghĩ, nếu thử tiếp thu vật mới, liệu có thay đổi ?

        

      ***

      Buổi tiệc tốt nghiệp còn chưa kết thúc, Hàn Ích Dương rời khỏi phòng, lên tầng cao nhất của khách sạn. Tòa nhà cao hơn mười tầng, ở đây có thể ngắm nghía muôn vàn vì sao. bước tới gần lan can, đưa mắt nhìn xuống thành phố, dòng xe đông đúc tụ họp thành dòng sông rực rỡ ánh đèn chảy uốn khúc.

        

      “Cậu lên đây làm gì?”

        

      Dương Hân lên trước cả Hàn Ích Dương. Đột nhiên trông thấy Dương Hân, Hàn Ích Dương hơi khựng người, nhìn bạn cùng lớp tựa vào bên khác của lan can, miệng xếch lên, "Ở dưới ồn ào, tôi lên đây hóng gió."

      Hàn Ích Dương có ấn tượng mấy về Dương Hân. Hoặc có thể để tâm đến mọi người trong lớp. biết tên của họ nhưng ai lưu lại cảm nhận chủ quan trong lòng . Ví dụ như Dương Hân này là dạng người như thế nào, quan tâm. Cũng có thể ấn tượng đôi chút về tên Dương Hân là do thắc mắc tại sao ấy cứ chuyện gắt gỏng với .

      Hàn Ích Dương nghĩ, có phải từng làm mích lòng ấy ?

        

      Hàn Ích Dương thêm gì, gió lầu hơi lớn thổi áo sơ mi của rung phần phật. cảm thấy đầu óc trống rỗng, cần suy nghĩ như lúc này thoải mái.

      Dương Hân đứng cạnh bất ngờ lên tiếng, "Cậu chọn trường nào?"

      "Tôi?" Hàn Ích Dương nhìn xa xăm, "Học viện quân ."

      "Ờ."

      Sau đó hai người lại im bặt. Hàn Ích Dương định xuống dưới. Trước khi , ngoảnh nhìn Dương Hân. Khả năng quan sát của rất khá, biết cảm xúc của Dương Hân bất thường.

      lịch hỏi lại Dương Hân, "Cậu sao? Định ghi trường gì?"

      "Gì cũng được!" Dương Hân trả lời, giọng ấy đột nhiên khẽ khàng.

        

      "Ừm, thành tích của cậu khá giỏi, cậu có thể chọn đại học danh tiếng." Hàn Ích Dương đáp lời Dương Hân, rồi cất bước bỏ . Khi tới gần cửa sắt, thanh nhàng thổi theo gió đến phía sau .

        

      “Nhưng lần này tôi thi rớt rồi…”

        

      "Tôi rớt rồi, tôi làm kịp hai bài đại số cuối cùng." Giọng Dương Hân thoáng nghẹn ngào vang lên đằng sau .

      Hàn Ích Dương dừng chân, xoay người quay lại chỗ cũ.

      Dương Hân vội vã lau nước mắt. ấy ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Hàn Ích Dương, cất giọng ngần ngừ, "Thầy thường cuộc sống là công bằng, số phận nằm trong tay mỗi người, có cố gắng có thu hoạch… nhưng tại sao tôi cảm thấy như vậy? Hàn Ích Dương, tôi hỏi cậu, cậu thấy số phận nằm trong tay mỗi người ư?”

        

      Hàn Ích Dương trả lời được câu hỏi này. Gió mát thổi vù vù vào trước mặt như rót vào lòng , quấy trộn biết bao nỗi niềm.

      Câu “số phận nằm trong tay mỗi người” mà Dương Hân vừa hỏi cũng là điều suy nghĩ. Nhưng lúc này mọi thứ đều vô nghĩa, muốn tranh luận vấn đề này với Dương Hân.

        

      "Cố gắng chưa chắc có thu hoạch, nhưng cố gắng được gì. Học tập phải cách duy nhất đến thành công. Ngoài việc học hành, người còn có thể dựa vào nhiều thứ khác để chứng minh bản thân." .

      "Kiểu này chỉ là kiểu của những đứa có tiền có quyền như mấy cậu. Tôi khác mấy cậu. Tôi chỉ có cơ hội, tôi có nhiều lựa chọn như mấy cậu. Mấy cậu thi rớt có thể du học nhưng tôi được như vậy. Tôi phải đậu đại học mới có cơ may tìm được việc làm, mới có cơ hội đổi đời, trở nên nổi bật!”

      Dương Hân gào lên điên cuồng. Hàn Ích Dương im lặng nhìn Dương Hân, nhìn ấy rơi nước mắt thét lên với . Hàn Ích Dương cảm thấy mình quá xui xẻo. lên đây hóng gió, chứ phải làm đồ vật cho người khác trút giận.

        

      "Đây là suy nghĩ chủ quan của cậu. Cậu chỉ muốn thừa nhận thất bại của cậu mà thôi. Thi rớt cũng rớt rồi. Nếu cậu tiếp nhận được , hãy chọn đại học bình thường, lên đó phấn đấu lại từ đầu. Còn chọn ôn thi, năm sau thi lại… được chứ?”

      Dương Hân trầm mặc, qua quýt chùi nước mắt.

        

      "Tôi xuống trước, cậu suy nghĩ ."

        

      Đó là lần cuối cùng gặp Dương Hân. giống như chuyên gia đạo đức trịch thượng, tùy tiện lý lẽ suông chỉ vẽ cuộc sống người khác.

      Hàn Ích Dương rất ít khi hối hận, nhưng hối hận vì lần đó vậy với Dương Hân. thấy mình đáng ghét, giả nhân giả nghĩa. Ngày ấy, vậy là thực tâm muốn giúp đỡ ấy hay mượn dịp trút ra buồn bực và áp lực đè nén mình bấy lâu nay?

        

      ***

      Thần sắc khó hiểu của Hàn Ích Dương khiến Trình Điện Điện xót xa, vươn tay sờ mặt , "Em xin lỗi..."

      "Xin lỗi chuyện gì?"

      Giọng Trình Điện Điện kéo Hàn Ích Dương quay về thực, vò tóc , gương mặt u buồn của thấp thoáng vẻ nồng ấm.

      "Câu hỏi của em gợi nhớ đến chuyện vui." Trình Điện Điện nhíu mày.

      " buồn, nó thành quá khứ hết rồi." Hàn Ích Dương ôm chặt trong lòng. lặng thinh vài giây rồi đột nhiên hỏi , "Điện Điện, em nghĩ khó chịu vì bị phản bội ư?"

      " đúng ư?" Trình Điện Điện nắm tay Hàn Ích Dương, "Tuy em rất ghen vì đến giờ mà vẫn còn khó chịu khi nhắc đến nó, nhưng em lại cảm thấy tức giận hơn. là người đàn ông của em, nghĩ đến việc từng bị coi thường tổn thương, em vừa tức tối vừa ước ao…”

        

      Hàn Ích Dương, “Ước ao?”

      Trình Điện Điện sực phát mình lỡ lời, nhưng muộn mất rồi, Hàn Ích Dương cúi xuống cắn miệng .

        

      " cho phép ước ao, em đừng hòng bắt cá hai tay."

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 20


      Trình Điện Điện cảm thấy sẵn sàng "dâng mình" cho Hàn Ích Dương. Thậm chí mỗi khi bị trêu chọc đến khó nhịn, đều vùng dậy chủ động tấn công, lại bất ngờ kêu dừng. bóp mặt , tặng nụ hôn trấn an, đứng dậy vào nhà tắm.

      Trình Điện Điện ngờ vực, lẽ nào ăn chay nhiều quá nên quen rồi ư?

      Hàn Ích Dương vào xối nước lạnh, còn Trình Điện Điện buồn bã nằm ngửa giường. ấm ức cúi nhìn chòng chọc bộ ngực phẳng lì của ... Lẽ ra nên ngồi dậy hoặc đứng lên quyến rũ thủ trưởng đại nhân, vậy hao hao giống bánh bao hơn.

      Hàn Ích Dương tắm xong ra, nhìn thấy Trình Điện Điện cúi gằm mặt vẻ như tự hỏi. lại vuốt phẳng chăn và ga trải giường mà hai người vừa lăn lộn làm mất trật tự. Đến khi làm xong, Trình Điện Điện vẫn dựa vào giường, im thin thít nhìn chằm chằm bản thân. Hàn Ích Dương đành khom người bồng đặt sang bên phải của giường, kéo chăn lên đắp cho . cất giọng nhàng như dỗ dành trẻ con, "Ngủ ."

      Hàn Ích Dương nằm bên trái giường, cách Trình Điện Điện vừa đúng 30 cm.

      nằm bên phải lầm bầm trong miệng, Hàn Ích Dương vờ như nghe thấy, với tay tắt đèn. phút sau, nằm đằng sau đột nhiên nhích người sát vào , tay chân vắt hết lên lưng .

      Hàn Ích Dương thở dài, xoay người ôm chầm Trình Điện Điện, tì cằm lên đầu , "Điện Điện, con nên như vậy."

      "Đồ ngốc!" Trình Điện Điện tìm vị trí thoải mái trong lòng Hàn Ích Dương, "Có bà xã ngủ cạnh mà cũng biết ôm."

        

      Hàn Ích Dương, “…”

        

      Hình như ngốc , nhưng đào đâu ra tên ngốc hạnh phúc được như ? Hàn Ích Dương cúi xuống hôn trán Trình Điện Điện, "Đợi sau khi kết hôn, Điện Điện dạy nhiều hơn được ?"

      lời âu yếm giường, lại thêm Hàn Ích Dương cúi đầu nên giọng trầm ấm của trở nên ngọt ngào khác thường. Câu này rót vào tai Trình Điện Điện như làn gió xuân tươi mát rót vào tim .

      " cứ như em có kinh nghiệm phong phú lắm bằng." Tuy cảm thấy ngọt ngào nhưng Trình Điện Điện vẫn giả vờ bĩu môi.

      " sai rồi, đừng giận ." Hàn Ích Dương nhún nhường, tốc độ kiểm điểm của còn nhanh hơn những chàng thiếu niên mới lớn da mặt dày, "Sau này, chúng ta học cùng nhau."

      Học cùng nhau... Trình Điện Điện cười tủm tỉm đánh Hàn Ích Dương cái. hạnh phúc nhắm mắt lại ngủ.

        

      ***

      Hàn Ích Dương quay về bộ đội, cuộc sống của Trình Điện Điện cũng coi như phong phú. Mỗi ngày, bà Hàn đều gọi điện kêu về nhà ăn cơm. Do có xe buýt đến Hàn gia, bà Hàn muốn bỏ tiền mua xe riêng cho . Trình Điện Điện lật đật từ chối, bà Hàn bèn viện cớ bắt đồng ý. Bà là tiền dành dụm cưới vợ cho Hàn Ích Dương, mà lâu lâu mới thấy dắt được con dâu về nhà, nên tiền sinh tiền, lời sinh lời. Số tiền ngày xưa giờ nhiều vô cùng, đủ mua cả chiếc xe.

      Thường ngày, Trình Điện Điện đọc tiểu thuyết thấy đủ loại mẹ chồng con dâu đấu đá nhau tơi bời, còn bà Hàn lại là bà mẹ chồng tốt cực kỳ. Bà khiến vừa mừng vừa lo, căng thẳng, trán túa đầy mồ hôi.

      Cuối tuần, Châu Thương Thương hẹn dạo phố, thuận tiện dẫn chào hỏi họ hàng Hàn gia, coi như làm quen trước khi kết hôn.

        

      Trình Điện Điện biết Châu Thương Thương phải người dễ gần. Dựa vào nhiều chuyện có thể thấy thích xã giao nhưng luôn hết lòng giúp đỡ Trình Điện Điện hòa nhập vào Hàn gia. Trình Điện Điện cảm động, biết cám ơn Châu Thương Thương thế nào cho hết.

      số việc Châu Thương Thương chỉ tiện tay giúp đỡ, nhưng có số việc là xuất phát từ tận đáy lòng.

      dạo phố xong, hai người cùng đến thẩm mỹ viện. Châu Thương Thương là khách thân thiết ở đây. Sau khi làm xong, Châu Thương Thương tặng tấm thẻ làm đẹp trị giá năm mươi ngàn.

      Có hào phóng quá ? Trình Điện Điện nghĩ.

        

      Châu Thương Thương phải người giỏi kết giao bạn bè, lại khó khăn lắm mới xuất người ăn ý với . thiếu thốn tiền bạc, vì vậy cách thể tình cảm của có hơi quá tay.

      "Trước đây, mình mình, chán lắm." Châu Thương Thương , "Bây giờ hay quá, có cậu cùng mình."

      "Chúng ta có thể tự làm mấy kiểu này ở nhà. Hay sau này chúng ta tự làm ở nhà, cùng tìm tòi cách làm đẹp !” Trình Điện Điện là sống tiết kiệm.

      "Tính vậy lần hai lần được nhưng làm lâu lại phiền phức." Châu Thương Thương .

        

      "Nhưng mình làm vậy lại phung phí quá." Trình Điện Điện tính toán cho Châu Thương Thương, " lần đến đây tốn tới mấy ngàn, tự làm chưa tới mấy trăm. Ở nhà làm chỉ tiết kiệm tiền, mà còn có ý nghĩa."

        

      Khi quan niệm chi tiêu của bạn bè khác nhau chính là lúc đôi bên tranh luận và tìm ra ý kiến chung. May là hai người đều là biết lắng nghe và chịu trao đổi.

      Châu Thương Thương đăm chiêu suy tư, tán thành quan điểm của Trình Điện Điện, song cũng phát biểu ý kiến cá nhân, "Lãng phí cũng là cách phân bố lại nguồn lực xã hội mà."

      Kiểu biện luận gì thế này? Thế nhưng kiểu tranh luận này lại khiến Trình Điện Điện mở mang đầu óc, "Hay! quá hay!"

        

      Buổi chiều đường về, Trình Điện Điện nhận được điện thoại của chủ biên. chung cư ở phía tây thành phố vừa xảy ra án mạng. Chồng say rượu dùng chai bia đánh chết vợ, Trình Điện Điện lập tức đón xe đến lấy tin.

      Từ sở cảnh sát phía tây thành phố ra, lại đến nhà của nạn nhân để nắm bắt tình hình hơn.

      Người chết để lại hai đứa con . Chị chín tuổi, còn em trai bảy tuổi. Hỏi chuyện hai đứa bé xong, Trình Điện Điện chạy đến trung tâm thương mại mua vài món đồ chơi, rồi lại quay về đó.

        

      Chủ biên kêu dựa vào việc này để viết bài liên quan đến pháp luật. Trình Điện Điện quay vào màn hình máy vi tính suy nghĩ cả buổi, cuối cùng từ bài viết về hình phạt dành cho người chồng độc đoán, đổi thành bài phân tích trách nhiệm nuôi nấng con cái.

      Mỗi ngày ở xã hội đều xảy ra những vụ việc đẫm máu như vậy. Có người gây thương tích cho người khác, có người bị thương, nhưng lại có những bi thương cách nào bù đắp bằng tiền và nước mắt.

      ***

      Nhân viên văn thư của quân khu trình tài liệu chỉnh sửa hoàn thiện cho Hàn Ích Dương. rút tờ báo đưa cho nhân viên văn thư, chỉ vào bài viết đó, "Cắt lại bài này."

      Nhân viên văn thư biết phóng viên Trình Điện Điện này là vợ tương lai của thủ trưởng. Vậy nên khi cắt dán bài báo vào sổ công tác của thủ trưởng, ta làm cẩn thận vô cùng.

        

      Mùa thu này cuộc diễn tập quân quy mô lớn chưa từng có. Hàn Ích Dương là tổng chỉ huy của cuộc diễn tập này. Khi vạch ra kế hoạch tác chiến cùng ban chỉ huy, chỉ huy bày ra gương mặt tươi cười xán lạn hỏi , "Thủ trưởng, nếu lần này chúng ta thắng, có phải nên mời toàn quân ăn kẹo mừng ?"

      "Chuyện ." Hàn Ích Dương vừa hết câu, có người cười tủm tỉm xen vào, "Cây vạn tuế rốt cục nở hoa..."

      "Có gì buồn cười! Ai lại kết hôn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi." Hàn Ích Dương răn đe những người trêu đùa . Tuy vẻ mặt vô cảm, giọng cứng ngắc do quen kiềm nén cảm xúc, nhưng niềm vui phơi phới của chú rể tương lai vẫn cách nào che giấu.

      Hoàng hôn, Hàn Ích Dương gọi điện cho Trình Điện Điện. Đúng lúc Trình Điện Điện đường đến Dương gia với đặc sản mang về từ Lộc Kiều.

        

      Trình Điện Điện kể Hàn Ích Dương biết chuyện bị đuối nước năm mười tuổi, được người ta cứu lên, rồi cũng người đó mất mạng do cứu .

      Nhưng lại biết người đó chính là Dương Hân.

        

      định tìm cơ hội Hàn Ích Dương nghe bí mật này, nhưng còn chưa kịp bận việc, phải quay về quân khu sớm.

      Lúc Trình Điện Điện đến Dương gia, ông Dương đeo kính mắt nhìn chăm chú thứ gì đó. vào hỏi ông. Ông Dương đây là lời nhắn mà bạn học trong lớp gửi lại cho Dương Hân vào năm ấy gặp chuyện may. Vốn dĩ ông tưởng chúng mất nhưng mấy hôm trước bà Dương dọn dẹp, lại vô tình nhìn thấy.

      Ông Dương như sợ Trình Điện Điện khó chịu, ông xoay người vỗ tay , "Điện Điện, con đừng nghĩ ngợi nhiều."

      Trình Điện Điện nhìn thấy tờ giấy của Hàn Ích Dương trong xấp giấy nhắn nhủ của bạn bè Dương Hân. Ngần ấy năm qua, chữ viết của vẫn vậy, hầu như thay đổi. cầm lấy tờ giấy, nhìn ngắm nét chữ cứng cáp của . phảng phất nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Ích Dương lúc viết tờ giấy này.

      Số phận đúng là nằm trong tay mỗi người!

      Đây là lời biệt từ mà Hàn Ích Dương viết cho Dương Hân.

        

      Ông Dương ngẩng đầu nhìn tờ giấy tay , ông sực nhớ việc, "Điện Điện, con xem giúp bác tờ giấy này với." Ông Dương rút ra xấp biên lai gửi tiền.

      Người gửi tiền giấu kín tên tuổi. Ngoài số tiền và tên người nhận, đó hầu như chẳng còn chữ gì. Nhưng Trình Điện Điện vẫn nhận ra chữ viết của Hàn Ích Dương.

      Tổng cộng 19 tờ biên lai chuyển khoản, bắt đầu gửi từ năm Dương Hân qua đời.

      "Con thấy chữ của hai người này giống nhau ?" Ông Dương cầm biên lai và tờ giấy của Hàn Ích Dương lên đối chiếu.

      Trình Điện Điện nhìn nhưng vẫn gật đầu, "Là cùng người."

        

      Ông Dương khẳng định như Trình Điện Điện, ông cứ cảm thấy là lạ, "Hai bác biết cậu ấy là ai nên đụng đến số tiền này. Ngần ấy năm qua, gia đình con luôn giúp đỡ, hai bác cũng thiếu thốn. Nhưng lạ quá, ngày xưa Hân Hân đâu có nhiều bạn bè, rốt cuộc ai giúp đỡ hai bác?”

        

      Trình Điện Điện há hốc miệng, biết làm sao.

        

      ***

      Nhật ký của Dương Hân viết đến hết cấp ba ngừng lại. Năm cấp ba ấy, Dương Hân hoàn thành tốt kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời. Sau khi có kết quả thi, ấy quyết định học lại. Có thể do việc học quá bận, ấy viết tiếp nhật ký.

      Có vài trang trong nhật ký, Dương Hân viết về tương lai mờ mịt, nỗi nhớ nhung Hàn Ích Dương và khinh bỉ dành cho Khương Thiên Dung. Dương Hân dùng cụm từ "thủy tính dương hoa*" để về Khương Thiên Dung.

      *Thủy tính dương hoa ý chỉ nữ giới có tác phong tùy tiện hay tình cảm chuyên nhất.

      Trình Điện Điện nhớ Hàn Ích Dương từng , " ấy thích chàng trai khác."

        

      Lẽ nào "thủy tính dương hoa" của Dương Hân là ám chỉ điều này?

       

      Trình Điện Điện đột nhiên rất muốn gặp Hàn Ích Dương.

       

      ***

      Sẩm tối khi Hàn Ích Dương bàn bạc công việc với phó chỉ huy, binh sĩ vào báo cáo, "Báo cáo thủ trưởng, có nữ đồng chí họ Trình tìm ."

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 21


      Hàn Ích Dương bước nhanh đến phòng tiếp khách. Trông thấy đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu nhìn cúp và kỷ niệm chương treo tường, bèn xua tay kêu nhân viên văn thư theo về trước. Sau đó, bước lại gần đứng bên trong.

      Trình Điện Điện đứng đưa lưng về phía Hàn Ích Dương. chiếc bàn cạnh Trình Điện Điện còn đặt ly trà xanh mà lính trẻ vừa pha cho . có tâm trạng để uống, vì vậy cứ đứng nhìn đủ loại kỷ niệm chương tường.

      Từ bé, ba kể nghe nhiều chuyện về quân khu. Đến giờ đặt chân lên đây, tiếng kèn hiệu lảnh lót làm bồi hồi khôn nguôi. Phải chăng mồ hôi của cũng thấm ướt vùng đất đầy nhiệt huyết này?

      Trình Điện Điện nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau. Biết người tới là ai, xoay người cười tươi, chào theo kiểu quân đội.

      Hàn Ích Dương hơi ngẩn ra, nhíu mày hỏi , "Sao lại tới đây?"

      Trình Điện Điện băn khoăn nhìn , "Em làm phiền đâu. Em chỉ ở đêm rồi về."

        

      Hàn Ích Dương vuốt mặt . Động tác của còn dịu dàng hơn vẻ mặt gấp nhiều lần, giọng cứng nhắc nhưng rất dễ nghe, "Em ở mấy đêm cũng được... dẫn em qua chỗ nghỉ."

        

      Chỗ ở của Hàn Ích Dương trong quân khu là căn hộ riêng biệt. Căn hộ với tường trắng mái đỏ trong sắc xanh lá tràn đầy sức sống, trông tươi mát lạ thường.

      Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện lên lầu. Bên ngoài phòng sách và phòng ngủ, còn có nơi tiếp khách với bộ ghế sô pha , ti vi tinh thể lỏng 40 inch. Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện tới căn phòng có thể giết thời gian dễ dàng, trong này có chiếc máy vi tính.

      " còn việc phải giải quyết, cứ ở đây đợi . Em có thể chơi máy vi tính nhưng có vài thứ đừng đụng lung tung, biết ?"

      Trình Điện Điện ngoan ngoãn gật đầu, "Để em đọc sách."

      Hàn Ích Dương sờ vành nón của , "Nếu về muộn, em cứ ngủ trước."

      Trình Điện Điện lại gật đầu.

      Hàn Ích Dương cong môi lên cười. Từ lúc gặp nhau đến giờ, khó khăn lắm mới thấy cười được chút.

        

      Hàn Ích Dương làm việc, Trình Điện Điện cũng dám đụng vào máy vi tính của . ngồi yên góc định đọc sách, kết quả lại tìm được quyển nào có khả năng đọc hiểu. Trong phòng có rất nhiều sách, nhưng toàn là sách chiến lược quân của . Trình Điện Điện lật ra xem, nhìn thấy ghi chú do Hàn Ích Dương viết ngay trang đầu tiên. Hóa ra rất giỏi tiếng .

        

      lại đứng lên dạo phòng ngủ của Hàn Ích Dương. Bên trong bày biện ngăn nắp sạch , toàn bộ chăn gối đều là màu xanh lá đáng , hơn nữa chăn còn được gấp gọn thành khối vuông ngay ngắn.

      Đều do tự xếp ư? Trình Điện Điện mỉm cười.

      Phòng ngủ chỉ có giường, móc treo, tủ quần áo, ngoài ra còn đồ gì khác. Rèm cửa sổ trong phòng là màu trắng đơn giản, kéo ra thấy cánh cửa trượt, bên ngoài là ban công rộng, trồng vài chậu xương rồng.

        

      Trình Điện Điện nhớ Dương Hân từng viết trong nhật ký: "Ngồi mình trong lớp, tôi có thể ngồi ở bàn của lâu..."

      Đúng vậy! Khi thích người, hòa nhập vào thế giới của người đó là chuyện hạnh phúc biết nhường nào. ràng là dè dặt tiếp cận, sợ làm phiền , nhưng lại muốn góc trong tim thuộc về bản thân.

        

      Tham quan gần hết mọi thứ, bao gồm cả giấy bỏ trong thùng rác, Trình Điện Điện lại cảm thấy đói bụng. Trời tối đen, tiếng binh sĩ tập luyện bên ngoài nghe vừa to vừa trống vắng. Trình Điện Điện ngồi nghỉ ghế sô pha, thiếp lúc nào hay.

      Hàn Ích Dương bận đến tối mặt tối mày, nhưng sực nhớ từ thành phố S tới đây phải mất bốn giờ xe, chắc chắn vẫn chưa ăn tối. lập tức kêu nhân viên văn thư dặn nhà bếp làm cơm. Sau hồi suy nghĩ, quyết định hủy cuộc họp buổi tối, quay về chỗ nghỉ.

      ***

      Trình Điện Điện tỉnh giấc, loáng thoáng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tỏa ra dưới lầu. mở mắt nhìn xuống, thấy Hàn Ích Dương về.

        

      Dưới lầu có góc bếp . đầu bếp đứng loay hoay nấu nướng bên trong. Chuẩn bị xong thức ăn, ta cởi tạp dề màu trắng ra rồi về. Hàn Ích Dương ngồi xem tài liệu ngoài ghế sô pha, mở miệng kêu Trình Điện Điện còn ngái ngủ, "Em còn xuống ăn?"

      Trình Điện Điện đói bụng. ăn chén cơm và uống ly sữa đậu nành. Hàn Ích Dương cũng ngồi ăn thêm cùng . Trong lúc dọn bát đũa, hỏi , "Em chưa ăn cơm, sao biết?"

      "Người ta sợ bận..."

      Người ta... Hàn Ích Dương kéo Trình Điện Điện vào lòng, nghiêm mặt hỏi , "Điện Điện, có chuyện gì vậy?"

        

      ***

      Bên ngoài trường bắn của quân khu có bãi đất lớn, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy rau củ và khoai lang được trồng bên ...

      "Em muốn tới đây cho muỗi ăn?" Hàn Ích Dương hỏi .

      Trình Điện Điện gãi cánh tay, “Chúng ta về ."

      Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện băng qua bãi đất trồng rau, trở lại khu đại viện ban đầu. Sau khi tắm rửa sạch , bồng lên giường ngủ.

        

      Trình Điện Điện dựa vào ngực Hàn Ích Dương. Hàn Ích Dương thấy tóc ướt rượt bết hết vào mặt, bèn xuống giường cầm khăn bông, đỡ ngồi dậy lau tóc cho . Quanh năm suốt tháng, đều để tóc húi cua, cần dùng máy sấy. Vì vậy chỉ còn biết dùng khăn bông lau khô tóc cho Trình Điện Điện.

      Hàn Ích Dương dịu dàng săn sóc khiến mắt Trình Điện Điện bất giác đỏ hoe. đột nhiên muốn khóc. Từ nhà Dương Hân về, muốn khóc. Nhưng nhìn thấy Hàn Ích Dương, lại nén xuống. Bây giờ cảm giác được nâng niu như báu vật làm vành mắt lập tức ửng đỏ.

      Liệu hạnh phúc của có cướp từ tay tên Dương Hân ?

      "Ích Dương, tại sao lại tốt với em như vậy?"

      "Bởi vì đến khi già, phải nhờ em đẩy xe lăn và đánh răng giả."

      Trình Điện Điện khóc nấc lên.

        

      "Điện Điện, biết , em bị sao vậy?" Hàn Ích Dương xoay mặt đối diện với mình. cẩn thận lau nước mắt cho , rồi đanh mặt, "Khóc nữa, ném em xuống chuồng heo!"

      "Ở đây có chuồng heo?"

      "Có chứ, cái gì cũng có." Hàn Ích Dương lau khóe mắt ướt sũng của , "Chúng ta sắp kết hôn, có gì em phải biết.”

      "Em sợ ra kết hôn với em." Trình Điện Điện vừa khóc vừa .

      "Em gì bậy vậy!"

      "Nếu kết hôn với em, em rất khó chịu."

      "Được, đảm bảo sau khi em , vẫn em như trước, chịu ?"

      Trình Điện Điện nhìn thẳng vào mắt , "Em... Ích Dương, năm đó chính Dương Hân cứu em."

      "..." Hàn Ích Dương dừng lại, thở dài hơi, còn tưởng chuyện gì xảy ra.

        

      biết.”

        

      Trình Điện Điện, “…”

        

      Hàn Ích Dương cất giọng điềm tĩnh, "Nếu nhớ lầm, trông thấy em ở đám tang của Dương Hân. Lúc đó, em mặc váy màu trắng khóc bù lu bù loa."

      Trình Điện Điện, "..."

      "Lần trước nhặt được chứng minh nhân dân của em, nhận ra. Nhưng Điện Điện, nghe chuyện này liên quan gì đến thích hay thích em?”

      " có." Trình Điện Điện lắc đầu.

      "Vậy em vướng mắc chuyện gì?"

      "Dương Hân rất thích ."

      " biết."

      " biết?"

        

      "Điện Điện, tiếc vì Dương Hân mất. Có điều đó phải là tình . cũng hối hận vì năm đó đến chỗ hẹn, nhưng chưa từng làm gì có lỗi với Dương Hân. chỉ cảm thấy tiếc cho ấy mà thôi."

      Tiếng kèn bên ngoài dần biến mất. gian nơi đây lại quay về vẻ tĩnh lặng của màn đêm, nhưng giọng đàn ông trầm ấm của Hàn Ích Dương vẫn từ tốn vang lên bên tai .

      Thời Hàn Ích Dương học hết cấp ba, đại học vẫn chưa phổ biến mấy. Vậy nên sau cấp ba, có người lên tiếp đại học, có người ra nước ngoài, có người học buôn bán với ba mẹ, có người thi đậu đại học mình muốn, chọn lựa học lại. Trong đó có Dương Hân.

      Hàn Ích Dương thi vào học viện quân . Chế độ kỷ luật nghiêm khắc ở học viện quân khiến có thời gian nghĩ đến chuyện đương nam nữ. Kỳ nghỉ hè của năm sau, Khương Thiên Dung liên lạc với . ta ta có thai, muốn mượn tiền phá thai.

        

      Mùa hè mà Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung quen nhau cơ bản chỉ toàn nắm tay. Đôi lúc Khương Thiên Dung chủ động hôn , mới đáp lại. Ở thời kỳ trưởng thành bốc đồng nhất, Hàn Ích Dương hề nghĩ đến chuyện tình cảm trai . Cuộc sống buồn chán trong quân ngũ ăn sâu vào máu thịt, hòa nhập vào sinh mệnh của .

      Về phần Khương Thiên Dung, trước khi Hàn Ích Dương chính thức vào học viện quân , với , "Nếu em đồng ý chờ, sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn."

      Thế nhưng Khương Thiên Dung chờ nổi. Ngay mùa hè đầu tiên, ta gọi điện đòi chia tay, chúc hạnh phúc. Khương Thiên Dung ta rất hạnh phúc, ta tìm được chàng trai thương ta lòng.

      Tình của chàng trai này khiến ta mang thai. Có điều tình của chàng trai này đủ để chịu trách nhiệm với sinh mệnh trong bụng ta, do vậy ta thu hồi lại tình đó.

      Tuy Hàn Ích Dương hiểu tại sao Khương Thiên Dung tìm mình nhưng vẫn đưa ta thẻ tín dụng, " cần trả lại."

      Khương Thiên Dung khóc nức nở ngồi phịch xuống đất, "Ích Dương, em muốn làm em của . Nếu em là em của tốt biết mấy! Như vậy em có bất cứ mong đợi gì..."

        

      Em của ? Hàn Ích Dương biết cảm giác có em ra sao. Nhưng nếu có em , tuyệt đối cho em mình để xảy ra chuyện như vậy.

      Khương Thiên Dung nhận tiền. ta năn nỉ chung với ta.

      Hàn Ích Dương lắc đầu, "Em tìm bạn của em . bận."

      Buổi tối, Hàn Ích Dương cứ đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài. Hàn Tranh thò đầu ra hỏi, ", hẹn hò hả? Em cũng có chờ, chúng ta chơi cùng nhau , có đôi có cặp cho vui."

      Hàn Ích Dương tóm em trai còn chưa thành niên của mình về phòng, "Đàng hoàng chút !"

        

      Hàn Ích Dương nghĩ, dù gì cũng từng quen Khương Thiên Dung, mua hoa quả và thuốc bổ đến thăm ta. Trước khi về, Khương Thiên Dung dè dặt hỏi , "Chúng ta có thể giữ liên lạc ?"

      Hàn Ích Dương lắc đầu từ chối.

      Còn cần liên lạc ư?

        

      Hàn Ích Dương trải qua những ngày sau đó khá bình lặng. Có điều lại nhận được vài cuộc gọi lạ lùng từ số điện thoại. Mỗi lần nghe máy, đối phương đều cúp điện thoại. Lẽ dĩ nhiên hề gọi lại.

      Mãi đến tháng chín khai giảng, Hàn Ích Dương nhận được điện thoại của Dương Hân.

      Giọng của Dương Hân trong điện thoại rất bình thản. ấy bản thân quyết định học lại, tiếc là vẫn thi tốt như trước. ấy đến học may ở nhà xưởng nhưng muốn học lại tiếp để thi đại học. Tuy nhiên ấy thiếu thốn điều kiện. Năm ngoái gia đình ấy có chuyện buồn. Mẹ ấy kiểm tra sức khỏe biết mắc bệnh tiểu đường, trong nhà có tiền cho ấy học...

      Hàn Ích Dương biết phải thế nào, chỉ im lặng nghe Dương Hân .

        

      Dương Hân lại yếu ớt, "Hàn Ích Dương, tôi ở biển Bắc Giang, cậu qua đây chút được ?"

      Hẳn là phao cứu sinh duy nhất của ấy khi đó. Hàn Ích Dương ít nhiều cũng cảm giác được điều này. Tuy nhiên muốn dính líu đến Dương Hân. phải thần thánh, phải chúa cứu thế.

      biết Dương Hân nảy sinh chờ mong mức bình thường với . biển Bắc Giang! Đối với người gặp khó khăn, con người có thể sản sinh cảm giác đồng cảm, thương hại, tiếc nuối, khó chịu,… nhưng tuyệt đối có tình . Hàn Ích Dương nghĩ tình cảm này chỉ có được với vợ của . tài nào chuyển dời nó sang này, dẫu biết ấy ở đường cùng.

      Hàn Ích Dương khước từ Dương Hân, nghĩ mình tàn nhẫn, "Tôi đến đó, xin lỗi cậu."

        

      định viện ra vài lý do. Ví dụ như tôi bận, phải về học viện quân ,... nhưng loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Với người thể cho bất cứ hy vọng gì, chi bằng kiên quyết. Như vậy mới tìm được mục tiêu sống mới, thôi đặt hy vọng vô ích lên .

      "Được, tôi hỏi cậu câu cuối cùng. Hàn Ích Dương, ba năm cấp ba, cậu có thích tôi ?" Giọng Dương Hân lạnh buốt như gió biển Bắc Giang thổi đến.

      có.” trả lời.

        

      "Tốt..." Dương Hân cúp điện thoại.

      Ngày hôm sau, Hàn Ích Dương nhận được tin Dương Hân qua đời. Dương Hân chết vì cứu bé rơi xuống biển Bắc Giang.

      Trường học tổ chức lễ tang cho Dương Hân. Hàn Ích Dương cũng tham gia lễ tang. Khá nhiều bạn học đều òa khóc. Họ biết Dương Hân là con người như thế nào?

      mà họ cho là lập dị lại can đảm hơn bất cứ ai ở biển Bắc Giang. Họ cảm thấy xẩu hổ. Nghĩ đến trước đây từng lạnh nhạt mỉa mai ấy, họ càng khó chịu.

        

      Khi Dương Hân mang vầng sáng hùng, ấy còn là Dương Hân của ngày xưa.

      Chỉ tiếc này vĩnh viễn rời xa họ. ấy còn cơ hội nhìn thấy hoa cỏ cây cối thế giới, cảm nhận hương hoa tiếng chim hót líu lo, nghe nhạc, xem sách, đọc báo. ấy càng cách nào ngẫm nghĩ câu hỏi, "Số phận có phải nằm trong tay bản thân hay ?". Bởi rằng ấy mất cơ hội tranh đấu với số phận.

      Trong những bạn học có mặt, Hàn Ích Dương là người trầm tĩnh nhất. lắng nghe hiệu trưởng đọc lời văn truy điệu cảm động. nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng bình thản viết "Số phận đích nằm trong tay mỗi người" lên giấy.

        

      Sinh mệnh là đề tài phiền toái. Sau khi Hàn Ích Dương về nhà, tự vấn bản thân, nếu đồng ý đến chỗ hẹn, phải chăng Dương Hân chết?

        

      Ở lễ tang của Dương Hân, Hàn Ích Dương cũng trông thấy Dương Hân cứu sống ngồi xổm khóc nức nở.

        

      Người chết là nhõm, khó chịu vĩnh viễn là người sống.


      được Dương Hân cứu tên là Trình Điện Điện. Khi sinh ra, nặng hơn 4 kg, ba mẹ gọi là Trình Điện Điện. Sau này lớn lên, Trình Điện Điện mở nhật ký của chị Dương Hân cứu mình vào ngày mưa tầm tả, đọc được câu thế này, "Nếu phải người mình thế nào? Mình dùng cách đặc biệt nhất để lưu lại mãi trong tim ấy."

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 22


      Chuyện hạnh phúc nhất trong đời chính là kết hôn với người mình muốn kết hôn, sống trọn đời bên người mình . Dẫu chúng ta phải mất nhiều thời gian để đợi được người này, lâu đến mức sợ rằng người này vĩnh viễn cũng tới.

      ***

      Cầu hôn là việc làm thất bại nhất trong cuộc đời Hàn Ích Dương.

        

      Trước khi cầu hôn, em trai Hàn Tranh nghĩ cho khá nhiều cách. Ví dụ như kiểu cầu hôn lãng mạn ở rạp chiếu phim. bộ phim cảm động kết thúc, màn hình ở rạp chiếu chuyển thành lời thề tình thắm thiết của , quỳ xuống cầu hôn dưới chứng kiến của nhiều người.

      Hàn Ích Dương thể lú mặt ra làm chuyện này. Bất cứ giá nào, kiểu cầu hôn này cũng hợp với và Điện Điện.

      Kiểu thứ hai là bữa ăn tối dưới ánh nến rồi thổ lộ tình cảm. Cách này đơn giản, truyền thống, kinh điển, nhưng kinh điển lại chẳng có ý tưởng gì mới.

        

      Kiểu thứ ba là phong cách đoàn xe. Cụ thể là bắt chước theo màn cầu hôn nào đó mạng. Hàn Ích Dương bác bỏ thẳng thừng. Đúng là càng càng quá đáng!

      Kiểu thứ tư là vào mùa hè oi ả thế này, chút mảy may đụng chạm cũng có thể tạo ra lửa cháy bừng bừng. Hàn Tranh đề nghị tình: "Về cơ bản, cầu hôn ở giường xác xuất thành công rất cao, vì đó là lúc phụ nữ mềm lòng và có sức chống cự yếu ớt nhất. Dĩ nhiên việc này thành công hay thất bại còn phụ thuộc vào năng lực ở phương diện nào đó của người đàn ông..."

      Hàn Ích Dương nhướng cao mày, trầm ngâm tiếng nào. Vấn đề năng lực cần nghi ngờ, nhưng chung quy là cách này quá qua loa miễn cưỡng. Sau này, con hỏi ba cầu hôn mẹ như thế nào, làm sao trả lời cho con được.

      Do nghĩ ra cách, Hàn Tranh muốn hút điếu thuốc rồi bàn bạc tiếp. Nhưng phải công nhận dạo này đàn ông ở Hàn gia ít hút thuốc cực kỳ.

           

      Kỳ thực đến xã giao, đàn ông ở Hàn gia hút thuốc là việc khó tránh. Bộ trưởng Hàn là người nghiện hút thuốc. Hàn Tranh từ mười ba tuổi có thể phun khói thuốc quyến rũ, thể đây là di truyền. Hàn Ích Dương tuy biết kiềm chế bản thân nhưng ở bộ đội, thỉnh thoảng về đêm cũng hút vài điếu nâng cao tinh thần.

      tại, bà Hàn cấm bộ trưởng Hàn đụng đến thuốc lá vì lý do sức khỏe. Hàn Tranh sợ Châu Thương Thương và Ngưu Bì Đường hít khói thuốc nên chủ động cai. Còn Hàn Ích Dương là vì Trình Điện Điện vô tình , "Em thích đàn ông hút thuốc lá! Mấy người như vậy miệng hôi lắm."

      Miệng hôi! Hàn Ích Dương nghe thấy thế lặng thinh. với Trình Điện Điện, " ít khi hút lắm."

      "Ủa? Em hồi nào? Em đồng nghiệp nam của em kia kìa. biết đâu, ta chuyện cạnh em..."

      " ta chuyện cạnh em? Hai người ở gần lắm ư?"

      "Aaaaaaaa..." Đúng là càng càng đen tối.

      Nhưng kể từ hôm đó, mỗi khi có người mời Hàn Ích Dương hút thuốc, đều từ chối.

      Ai ai cũng hiểu tuổi Hàn Ích Dương lớn, kết hôn nhằm kiếm đứa con. Cai thuốc để chuẩn bị đón thành viên mới trong gia đình là đúng! Với kiểu suy nghĩ này, họ miễn cưỡng Hàn Ích Dương hút thuốc. Huống chi họ cũng đâu dám ép buộc .

        

      Hàn Ích Dương nghĩ ra cách cầu hôn nhưng như vậy đâu có nghĩa là cầu. Mà ngược lại, cầu của cao cực kỳ!

      Cầu hôn thể quá giả tạo, quá tầm thường, quá phô trương, nhưng cũng thể đáng giá. Nó phải nổi bật, ý nghĩa, tốt nhất là phải đáng nhớ.

      Ngày hôm đó do suy nghĩ quá nhiều, Hàn Ích Dương cứ rút hết điếu này điếu khác.

      ***

      giấu nhẫn cầu hôn trong khu rừng ở quân khu, buổi tối dẫn Trình Điện Điện tìm.

        

      Con đường này nào là muỗi, ruồi, cóc, nhái, cú mèo, chim gõ kiến,... băng qua chín chín tám mốt ải khó, chật vật dựa theo ánh đèn pin để tìm chiếc nhẫn giấu trong đóa hoa dại mọc dưới đất. Kết quả Trình Điện Điện bật khóc nức nở.

        

      phải khóc giả, mà là khóc . Đêm đen thăm thẳm, côn trùng kêu vang, chim kêu quác quác, rừng cây tối om, Trình Điện Điện đầu tóc dính đầy hoa cỏ khóc bù lu bù loa, "Hu hu, em muốn về nhà... Hu hu hu hu..."

        

      Dưới khung cảnh trời tối gió lộng ngoài rừng, Hàn Ích Dương cõng vợ của mình bước từng bước về chỗ ở trong quân khu. Suốt đường về, Trình Điện Điện còn vừa hít mũi vừa phàn nàn mình bị cắn biết bao nhiêu dấu.

        

      Cầu hôn hỏng bét nhưng cũng để lại hồi ức đáng giá. Chẳng hạn như ngoài nam nữ chính, còn có sâu, chim, rắn nghe chung lời cầu hôn. Nhưng nhìn chung đây vẫn là lời cầu hôn cảm động, đặc biệt là lời hứa hẹn chân thành của người nào đó.

      Có vài người đàn ông hứa hẹn chỉ là câu cửa miệng, nhưng có vài người ra là cả đời.

        

      Hàn Ích Dương cõng Trình Điện Điện về đến sân vườn của quân khu nhưng nhõng nhẽo chịu . Vậy nên Hàn Ích Dương lại cõng lên lầu rửa mặt, cõng ngủ, cõng xuống giường vệ sinh...

      Dạng tình cảm ngọt đến phát ngấy này phải chỉ có ở tuổi mới lớn. Dù gặp nhau trễ đến mấy, chỉ cần đúng người, ở cạnh nhau vẫn có thể ngọt đến phát ngấy.

      Tình tới muộn màng nhưng nó vẫn tới. So với thiếu nam thiếu nữ tuổi chớm , hai người trưởng thành càng dễ khiến tình bền chặt, đơm hoa kết trái thành hôn nhân - nơi vun đắp tình và là điểm tựa vững chắc cho đôi bên.

        

      Dĩ nhiên cầu hôn xong đến kết hôn. Dù là trai ế cực phẩm Hàn Ích Dương hay ế bé Trình Điện Điện khát khao có mái ấm gia đình luôn nồng nhiệt, nhất là khi gặp đúng nửa của đời mình.

           

      Hàn Ích Dương và Trình Điện Điện đều muốn đám cưới đơn giản. Nhưng có quan tâm nhiệt tình của hai bà mẹ, đám cưới của hai người định sẵn là thể đơn giản.

        

      Bà Hàn phóng khoáng, "Tuy hai đứa lớn tuổi nhưng đều là lần đầu đám cưới, sao có thể qua loa? Vả lại Điện Điện à, con mẹ may mắn lấy được tốt như con, sao lại còn biết thẹn tổ chức qua quýt?"

      Hàn Ích Dương và Trình Điện Điện đều mong hai người tự tổ chức đám cưới giản dị, chỉ mời ít bạn bè thân thiết đến tham dự là được, bởi vì rườm rà tạo gánh nặng cho hạnh phúc.

      Nhưng đây là chuyện tốt, gánh nặng gánh nặng. Giống như Hàn Tranh đám cưới chỉ có lần trong đời, muốn cho chị ấy thứ tốt nhất ư?

        

      Đám cưới tổ chức hai nơi, ở thành phố S và ở Lộc Kiều. Đám cưới ở thành phố S cũng gần giống đám cưới ngày xưa của Hàn Tranh và Châu Thương Thương, nhưng bây giờ lại có thêm Ngưu Bì Đường rải hoa.

      Ở đám cưới, Đường Đường mặc váy trắng, Bì Bì và Ngưu Ngưu mặc comple nghiêm chỉnh, thắt nơ con bướm đáng , kiểu tóc cũng được chuyên gia làm riêng cho phù hợp. May mắn Ngưu Bì Đường tương đối thấp bé, thôi nổi bật hơn dâu chú rể.

        

      Họ hàng của Hàn gia nhiều, Trình gia lại càng nhiều hơn. Khác với đám cưới ở thành phố S, đám cưới tại Lộc Kiều là kiểu truyền thống Trung Quốc. Trình Điện Điện mặc sườn xám đỏ, Hàn Ích Dương mặc comple kiểu dân quốc xưa. Trình Điện Điện mang guốc cao mười phân, hai người đứng chung càng nhìn càng xứng đôi.

      Trai tài sắc, con ngoan dâu thảo.

        

      Dạm hỏi chỉ có ông Hàn bà Hàn đến Lộc Kiều. Bây giờ chính thức làm đám cưới, Hàn Tranh, Châu Thương Thương và Ngưu Bì Đường cũng bay tới Lộc Kiều trước hai ngày.

      Trình gia rộng bằng Hàn gia nhưng trong nhà cũng có đủ phòng. Ông Trình đáng mến còn chuẩn bị cả giường tầng hoạt hình đáng cho Ngưu Bì Đường.

      Đường Đường ngủ ở tầng dưới, Ngưu Ngưu và Bì Bì ngủ ở hai tầng . Sau đêm ngủ, Bì Bì cứ tranh cãi ồn ào. Cuối cùng Bì Bì lại chạy xuống ngủ ở tấm nệm trải sàn nhà.

      Tuy tấm nệm đó mới tinh nhưng Trình Điện Điện vốn mua cho chó lông xù. Sáng sớm vào phòng, trông thấy Bì Bì nằm ngủ đó đáng đến ghê gớm, lật đật chụp lại làm kỷ niệm.

        

      ***

      Theo kiểu của hai bà mẹ là đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Vì vậy dù là đám cưới ở thành phố S hay Lộc Kiều, hai bà mẹ đều chuẩn bị hết sức chu đáo.

      Nhưng người trong cuộc vẫn phải tham dự quá trình chuẩn bị đám cưới. Bà Trình bàn bạc với Trình Điện Điện, Trình Điện Điện truyền đạt lại Hàn Ích Dương. Cách thương lượng đám cưới này đặc biệt ăn rơ.

      Đám cưới hơi náo nhiệt cầu kỳ nhưng thể đây là niềm hạnh phúc vô bờ.

        

      Thời điểm Trình Điện Điện và Hàn Ích Dương về Lộc Kiều, Triệu Mẫn cũng trùng hợp công tác xa. Giọng ta trong điện thoại nghe rất áy náy, "Điện Điện, mình xin lỗi, mình thể qua giúp cậu. Mình lòng xin lỗi cậu! Ngày cậu cưới, mình nhất định về gấp."

      Trình Điện Điện mỉm cười, " sao, công việc quan trọng hơn."

      Cuộc đời là đoạn đường thể biết trước phương hướng. Ví dụ như và Triệu Mẫn trước khi kết hôn.

      Đáng lẽ Triệu Mẫn và Trình Minh Dương đám cưới nhưng do lần trước bà Triệu nằm viện, mẹ của Trình Minh Dương tìm người coi ngày, cho rằng năm nay hai người hợp kết hôn. Kết quả đám cưới phải dời đến tận đầu xuân năm sau.

        

      ***

      Trình gia có nhà hàng nên đám cưới tìm nhà hàng khác, mà tổ chức ngay ở nhà hàng Trình gia. Quy mô nhà hàng lớn nhưng tốt xấu gì cũng là đồ nhà mình, coi sóc chuẩn bị đều thuận tiện.

      Trước khi kết hôn, bạn thân Cố Minh Minh tặng Trình Điện Điện bộ sưu tập tranh vẽ chibi hình thủ trưởng và vợ thủ trưởng đáng làm quà cưới. Trình Điện Điện thích vô cùng. đột nhiên nảy ra sáng kiến, vội kêu Hàn Ích Dương đến xem. Hàn Ích Dương xem xong trầm mặc, "Đẹp đẹp, nhưng thấy chúng ta nhìn hơi ngốc. Dĩ nhiên em vẫn đẹp vẫn quyến rũ như cũ, có điều của ..."

        

      Trình Điện Điện cắn cánh tay Hàn Ích Dương. Bộ sưu tập tranh vẽ chibi có đủ kiểu quân phục, áo cưới, thường ngày... bị sao chép trắng trợn lên hộp kẹo mừng cưới, thiệp cưới, khăn tay,...

      Tổng kết: Tuy hai nhân vật chính hơi lớn tuổi nhưng đám cưới lại dễ thương và ấm áp hơn thanh niên tuổi hai mươi.

      Trình Điện Điện có ý kiến, "Tôi già lắm ư? ràng tôi mới hơn hai mươi thôi mà!!!!!!!"

        

      ***

      Ngày thứ hai sau đám cưới, chú rể và dâu thản nhiên bay hưởng tuần trăng mật.

      Đêm tân hôn ở Trình gia, bà Hàn dạy Ngưu Bì Đường, buổi tối phải lén lẻn vào phòng của bác lấy đồ, hôm sau tìm bác trai lớn dùng tiền lì xì đổi lại.

      Ngưu Ngưu lấy đôi giày.

      Đường Đường ôm cái gối ra.

      Bì Bì cầm theo hộp... bao cao su...

      Cậu bé lấy món này là vì trông rất quen mắt. Cậu bé thường thấy nó ở trong phòng ba mẹ... vậy nên tiềm thức Bì Bì cho rằng nó rất quan trọng, rất quan trọng!!!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :