1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiếu tướng ế vợ - Tùy Hầu Châu (22 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 14


      Đàn ông luôn muốn được hời khi cưới vợ. Ví như Hàn Ích Dương, nghĩ đến cầu hôn Trình Điện Điện, mà tính ngay tới việc kết hôn với .

      Xuống máy bay, Trình Điện Điện đội mũ lưỡi trai lên đầu, quái gở hỏi , "Nhà toàn kết hôn như vậy chăng? Nhà trai tùy tiện câu muốn cưới, đằng phải đồng ý ngay tức khắc?"

        

      Rốt cục Hàn Ích Dương cũng hiểu tại sao sắc mặt của Trình Điện Điện thay đổi. thầm trách mình quá sơ ý. " phải, nhà quen làm trước rồi mới ."

      Trình Điện Điện tức tối từ nãy tới giờ đột nhiên bật cười. Là người tâm linh tương thông cảm xúc của đôi bên cũng ảnh hưởng đối phương. Nụ cười của Trình Điện Điện khiến Hàn Ích Dương cong môi vui sướng.

        

      Từ sân bay xe thêm ba mươi phút là tới Lộc Kiều. Máy bay chỉ vừa đến trụ sở quản lý Lộc Kiều ở thành phố C, kiêu căng của Trình Điện Điện lặng lẽ tăng lên vô số. Đến khi về tới Lộc Kiều, chắc chắn đuôi của nhỏng lên tận trời.

      Sân bay ở thành phố C khá náo nhiệt. Hàn Ích Dương tay đẩy hành lý, tay nắm tay Trình Điện Điện.

        

      Trình Điện Điện cúi đầu nhìn bóng hình của mình và Hàn Ích Dương quấn quýt lấy nhau, , "Thủ trưởng, để nở mặt, cũng là giữ thể diện cho em, chúng ta có nên thuê chiếc xe hơi đắt tiền chạy về ?”

      "Em nghĩ rất chu đáo." Hàn Ích Dương nhìn thương lượng với mình, rồi giơ mắt về góc gần đó, mắt lóe ý cười sâu xa.

      "Dĩ nhiên, tương lai em làm vợ của thủ trưởng cơ mà. Em phải biết suy nghĩ chút chứ." Trình Điện Điện mèo khen mèo dài đuôi, nghiễm nhiên quên mới vừa nãy còn giả vờ giận người nào đó cầu hôn mình.

        

      "Ừ." Hàn Ích Dương nắm tay Trình Điện Điện bước đến chiếc Thịnh Thế* đen bóng loáng. thanh niên bước xuống xe, lễ phép chào hỏi họ, đưa chìa khóa cho Hàn Ích Dương rồi đón taxi về.

      *Thịnh thế (Hồng Kỳ HQ3): là trong những mẫu xe hạng sang do tập đoàn FAW của Trung Quốc thiết kế và sản xuất.

      "Xe này có giữ được thể diện cho em ?" Hàn Ích Dương buông câu nhàng.

      Trình Điện Điện trố mắt nhìn chiếc xe Thịnh Thế mới tinh, tư duy của và Hàn Ích Dương hiển nhiên giống nhau. chặc lưỡi, "Hàn Ích Dương ơi Hàn Ích Dương, dám lạm dụng quyền hành của mình. Xe này là..."

      "Của bạn ." Hàn Ích Dương tức ách như muốn bóp cổ Trình Điện Điện, "Có chiếc xe tầm này thôi, đâu cần lạm dụng chức quyền."

      "Tự cao tự đại!" Trình Điện Điện chống nạnh nhìn Hàn Ích Dương cất hành lý vào cốp sau, nhướng cao mày, "Nhưng mà em thích."

      Hàn Ích Dương đóng cốp lại, kéo còn dòm ngó lung tung vào trong xe.

        

      Trình Điện Điện ngồi bên cạnh Hàn Ích Dương. Suốt đường , giống như bản đồ sống chỉ huy Hàn Ích Dương chạy xe, hướng bên này bên kia để đến nhà ba mẹ vợ. Nhưng bất ngờ nhận ra Hàn Ích Dương rất là rành đường.

      Trình Điện Điện buồn bực hỏi , "Chẳng lẽ lén lút đến đây?"

      Hàn Ích Dương thở dài, giải thích, "Đến nhà ba mẹ vợ, chuẩn bị trước làm sao được."

      Trình Điện Điện hừ tiếng, chòng ghẹo , "Coi như có lòng. Lát nữa về tới nhà có chuyện gì xảy ra, em che chở cho ."

      Thực ra Hàn Ích Dương thấp thỏm lo âu nhưng vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên như , "Về đến nhà nhờ em chăm sóc kỹ hơn."

      Trình Điện Điện bắn cho Hàn Ích Dương cái nhìn kiểu như "Yên tâm ". vui vẻ hát ngâm nga, rồi bất chợt quay qua , "Họ hàng nhà em hơi đông."

      "Ừ, biết." Hàn Ích Dương . Vài ngày trước, kêu Từ Lập đem sơ đồ họ hàng của Trình gia cho xem. những tưởng họ hàng của Hàn gia là nhiều nhưng ngờ ở Trình gia, chỉ tính bác thôi có đến mười bốn người.

      "Họ hàng đông đúc xuất rất nhiều vấn đề." Trình Điện Điện ra nỗi lo của mình, "Có thể mọi người hỏi thích em ở điểm gì."  

      Hàn Ích Dương, “…”

        

      "Vì vậy chúng ta nên tập trước, đúng ?" Mắt Trình Điện Điện sáng lấp lánh, giọng khe khẽ nghe như nhõng nhẽo với Hàn Ích Dương, "Chẳng hạn như thích em ở điểm gì, ai thích ai trước tiên, định sinh con trai hay con , tính sinh trong vòng năm, ba năm hay là năm năm,..."

      Hàn Ích Dương hít sâu hơi, trả lời từng câu hỏi mang tính giả thiết của Trình Điện Điện, "Thích em ở điểm gì? thích em thẳng thắn và... đáng . Ai thích ai trước tiên? biết em thích ở điểm nào nên chúng ta thảo luận câu này sau. Còn kế hoạch sinh con, năm hơi gấp, ba năm hơi lâu, hai năm là tuyệt nhất."

      Lần này đến phiên Trình Điện Điện há hốc miệng kinh ngạc nhìn .

        

      Quãng đường dài nửa tiếng dường như qua nhanh hơn với các cuộc chuyện trò ríu rít giữa hai người. đường về nhà, bà Trình gọi hai lần, bà hỏi đến đâu.

      Đến cuộc gọi thứ ba, Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, "Mọi người canh giờ đốt pháo chào đón?"

      "Con thôi nhảm ." Bên trong điện thoại truyền đến giọng của ông Trình. Ông Trình dặn dò Trình Điện Điện, "Điện Điện, con được năng linh tinh. Trong nhà, ba mẹ chuẩn bị xong xuôi. Con và thủ... Tiểu Hàn mau về ."

      Họ về gần tới nơi, chỉ cần quẹo khúc cua nữa là đến nhà. Trình Điện Điện vừa chỉ đường cho Hàn Ích Dương vừa với ông Trình, "Mình làm thế này ba. Bây giờ ba nhắm mắt, đếm ngược. Mười, chín,..."

      "Con hồ đồ vừa thôi!" Ông Trình la Trình Điện Điện.

      Trình Điện Điện cúp điện thoại. Hàn Ích Dương rẽ vào đường đến nhà Trình Điện Điện, "Nhà nào ở phía trước hả em?"

      "Nhà có cánh cổng lớn màu đỏ sậm." Trình Điện Điện chỉ phía trước, Hàn Ích Dương gật đầu.

        

      Trình Điện Điện ngắm gương mặt nghiêm nghị mà mất vẻ điển trai của thủ trưởng đại nhân, cười tủm tỉm, " hồi hộp ?"

      Hàn Ích Dương cất giọng ôn hòa, " hơi hồi hộp."

      Cũng mang tâm trạng hồi hộp như Hàn Ích Dương chính là ông Trình. Ông căng thẳng đứng ngoài cổng nhìn chiếc xe màu đen từ từ đến gần.

      Ông Trình khẩn trương. Ông chỉ là đầu bếp trong quân ngũ, vả lại ông xuất ngũ từ lâu. Nhưng xuất ngũ rồi có thể quên thân phận quân nhân của mình ?

      Bà Trình quan sát ông xã lâu đứng ưỡn thẳng lưng của bà. Bà nhịn được, nhắc nhở ông, "Ông chuẩn bị gặp con rể, phải gặp tư lệnh của ông!"

      Ông Trình bước về phía chiếc xe vừa ngừng lại.

        

      Bàn tay cầm tay nắm cửa xe hơi của Hàn Ích Dương bất giác co chặt. Ba vợ tương lai của nghiêm nghị tiến lại gần . Hàn Ích Dương nghĩ thầm trong lòng hình như ba vợ dễ đối phó.

      Trình Điện Điện mở cửa xe xuống, chạy tới chỗ ông Trình. nũng nịu ôm ông Trình, lắc lắc tay ông, "Ba, con nhớ ba quá!"

      Ông Trình ra vẻ lạnh lùng đẩy con sang bên. Trình Điện Điện trợn mắt nhìn ba mình hừng hực khí thế, xoay người chào Hàn Ích Dương theo kiểu quân đội.

        

      Trình Điện Điện, “Ba à.”  

      Hàn Ích Dương, “…”

      Lần đầu tiên trong đời, Hàn Ích Dương cảm thấy được người khác cúi chào lại áp lực kinh khủng như vậy.

      Hàn Ích Dương cũng chào ông theo kiểu quân đội. Sau đó, lễ phép chào hỏi ông với tư cách là người con rể. chìa tay với ông Trình, "Con chào bác. Con là Hàn Ích Dương, bạn trai của Điện Điện. Con xin lỗi vì đến giờ mới chào hỏi bác."  

      Ông Trình ngơ ngác, lật đật vươn hai tay túm chặt tay Hàn Ích Dương, "Vinh hạnh, vinh hạnh quá! Xin hỏi thủ trưởng có hài lòng Điện Điện nhà chúng tôi ?"  

      Hài lòng…

       

      Hàn Ích Dương cảm thấy tay đúng phép, bèn dùng thêm tay nữa bắt tay ông Trình.

      Từ góc nhìn của Trình Điện Điện, ông Trình nắm chặt buông hai tay của thủ trưởng nhà . người run run bắt lấy, còn người phối hợp lắc theo...

      Trình Điện Điện đột nhiên mất hết mong chờ vào ba. lại chỗ bà Trình, khoác tay bà, "Mẹ, trước khi về con dặn rồi mà, sao ba còn như vậy?"

      "Con hiểu tính ba con à? Lần trước, ông ấy mới chụp với thượng tá có tấm hình bé cỏn con làm quá phóng to lên treo ngoài phòng khách còn gì."

        

      Trình Điện Điện chớp mắt, đắc ý vô cùng, thủ thỉ với bà Trình, "Mẹ thấy thế nào? Con khiến ba mẹ nở mày nở mặt chưa?"

      "Rồi rồi, nở mặt rồi. Con đừng vội hả hê, tối nay mẹ còn phải tra hỏi con thêm." Bà Trình tươi cười đến chào đón Hàn Ích Dương, "Tiểu Dương hả con? Con chạy xe chắc mệt lắm rồi. Con vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước ."

      Hàn Ích Dương vội vàng lấy quà, "Con biết bác thích gì nên con mua chung với Điện Điện."

      "Con khách sáo quá." Bà Trình cũng choáng váng chịu nổi. Bà vỗ vai ông Trình, kêu ông cùng bà đón con rể vào nhà.

        

      Trình Điện Điện vào nhà trước. Nhà có nuôi con chó lông xù đáng . vào gọi nó, chưa đầy năm giây, nó hưng phấn chạy đến cọ chân .

      Trình Điện Điện cúi người bồng nó lên. Vào lúc này, giọng trong trẻo gọi , "Điện Điện."

      Trình Điện Điện đứng thẳng người, nhìn Triệu Mẫn đeo tạp dề đứng trong nhà mình.

      "Triệu Mẫn nghe con dẫn Tiểu Dương về nên cố tình qua giúp nhà mình tay." Bà Trình cười .

        

      Trình Điện Điện nhếch miệng hờ hững với Triệu Mẫn. tới cạnh Hàn Ích Dương ôm thắt lưng của , “ thấy mẹ em tuyệt vời ? Mẹ em định làm cả Mãn Hán Toàn Tịch** chào đón đấy." vừa hết câu cảm thấy bàn tay khác vòng ôm eo . Trình Điện Điện nhướng mắt lên, Hàn Ích Dương cười hỏi , "Bạn em à? ''

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 15


      Trình gia nằm ở khu biệt thự ven sông Lộc Kiều. Ông Trình ngồi trong phòng khách kể Hàn Ích Dương nghe cuộc đời làm lính của ông. Ông vô tình và cố ý mấy món ông nấu trước đây được cấp khen ngợi khủng khiếp, rồi nhắc tới cả vị trí tổ trưởng của mình trong nhà bếp.

        

      "Ầy, mấy chuyện này ba kể liên tục cả trăm lần mà vẫn mệt sao ba?" Trình Điện Điện ôm chó lông xù, chen vào giữa ba và Hàn Ích Dương. đút nó ăn đậu phộng, rồi bóc nắm cho , "Đậu phộng gia truyền của ba em, ăn thử ."

      Hàn Ích Dương bóc hạt bỏ vào miệng, "Bác Trình làm rất ngon."

      Ông Trình ngượng ngùng xua tay, ông khiêm tốn khác thường, "Thường thôi. Chừng nào về bác làm vài kg, thủ trưởng mang về cho gia đình thủ... con ăn."

      Tuy nhiên từ "thủ trưởng" của ông Trình vẫn mồn trong tai mỗi người ngồi ghế sô pha. Trình Điện Điện khoác tay Hàn Ích Dương, tựa đầu lên vai than vãn, " phải cố gắng chịu đựng."

      "Điện Điện, chú chỉ quá khẩn trương thôi." Triệu Mẫn ngồi đối diện Trình Điện Điện lên tiếng, ta cười nhàng nhìn Hàn Ích Dương.

      Hàn Ích Dương xoa đầu Trình Điện Điện, với ông Trình, "Bác Trình, dù con phải bạn trai của Điện Điện bác cũng là bề của con. Xin bác đừng xa cách với con. Con đến đây làm phiền hai bác nhiều quá rồi ạ."

        

      Thủ trưởng này đúng là vừa trẻ tuổi vừa lễ phép! Ông Trình gật đầu lia lịa, rướn người đẩy dĩa đậu phộng bàn qua gần Hàn Ích Dương, "Thích ăn nhiều chút."

      Trình Điện Điện lặng thinh, cười tươi như hoa.

      Triệu Mẫn cũng cười nhưng nụ cười của ta nhợt nhạt, có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.

      " sao rồi?" Mấy hôm trước, Trình Điện Điện có nghe mẹ kể về tình trạng của bà Triệu, bà Triệu bị gãy chân nhưng ổn định và xuất viện về nhà.

      "Ổn, ở nhà tĩnh dưỡng." Triệu Mẫn rút điện thoại ra xem giờ. Đôi lông mày thanh tú của ta chau lại, "Sao giờ này Minh Dương chưa tới nhỉ?"

        

      Bàn tay đút thức ăn cho chó lông xù của Trình Điện Điện khựng lại, ngẩng lên nhìn Triệu Mẫn. Triệu Mẫn như cảm giác được ánh mắt của , ta nhếch miệng, "Minh Dương được nhiều công ty lớn mời làm việc. Nhưng ba mẹ ấy chỉ có người con trai nên cứ ép ấy tiếp quản công ty của gia đình. mình ấy phải lo lắng chu toàn cho cả công ty. Từ lúc về nước đến giờ, mình thấy ấy chẳng có thời gian nhàn rỗi."

      Trình Điện Điện, "..." mình thủ trưởng nhà phải lao tâm khổ trí với đống trung đoàn đây này!

      Trình Điện Điện quan tâm Trình Minh Dương thừa kế công ty gia đình này nọ, chỉ thắc mắc tại sao Trình Minh Dương đến đây ăn cơm? ràng mở tiệc mời thủ trưởng nhà , tại sao lại xuất thêm hai miệng ăn chực này vậy?

        

      "Ơ mà Điện Điện, bạn trai của cậu cũng là con à?" Triệu Mẫn hỏi về Hàn Ích Dương nhưng người ta đặt ra nghi vấn lại là Trình Điện Điện.

      "." Trình Điện Điện trả lời.

      "Tôi còn em trai." Hàn Ích Dương tự giải đáp thắc mắc cho ta.

        

      "Còn em trai? Lẽ nào hồi đó thành phố S chưa triển khai chính sách kế hoạch hóa gia đình? Làm sao lại có hai người con? Theo lý thuyết..."

      "Tôi và em tôi là cùng cha khác mẹ." Hàn Ích Dương tùy ý. đặt tách trà xuống bàn, quét mắt qua Triệu Mẫn.

      Trình Điện Điện cúi gằm đầu, tâm trạng của rất tệ.

      "Ồ... xin lỗi vì nên hỏi vấn đề này." Giọng Triệu Mẫn nghe như tự trách bản thân.

        

      và em cùng cha khác mẹ. Trước sáu tuổi, sống ở quê với bà ngoại... Trình Điện Điện nhớ thủ trưởng từng với .

      " sao. Năm tôi lên ba mẹ qua đời." Hàn Ích Dương đoạn, nghiêng đầu nhìn vào mắt Trình Điện Điện. dùng ánh mắt trấn an , muốn với sao.

      Trình Điện Điện đặt tay lên mu bàn tay của Hàn Ích Dương.

      "Quan hệ của tôi và mẹ kế rất thân thiết, khác gì mẹ ruột." Hàn Ích Dương tiếp.

        

      Trình Điện Điện từng chứng kiến Hàn Ích Dương ở chung với bà Hàn. Nếu chủ động , người khác nhìn ra. Hay Triệu Mẫn biết gì đó? Trình Điện Điện cảm thấy mình nghĩ ngợi lan man hơi nhiều. buồn bực kéo tay Hàn Ích Dương, " muốn xem hình của em ? Em dẫn lên lầu xem."

      Hàn Ích Dương, " rất muốn xem."

        

      Hình trong nhà đều do ông Trình cất giữ. Thủ trưởng muốn coi hình, ông Trình chỉ lấy hình của Trình Điện Điện, mà còn mang hết hình kỷ niệm và kỷ niệm chương ông có trong cuộc đời làm lính của mình. Ông giành giật kể những câu chuyện liên quan đến chúng cho Hàn Ích Dương nghe.

      Hóa ra ba mới là "bóng đèn" lớn nhất. Trình Điện Điện chán chường dựa vào người Hàn Ích Dương. ngờ lên lầu mà vẫn phải nghe ba nhắc tới nhắc lui những câu chuyện lỗi thời của ông.

      Gần tới giờ cơm, ông Trình phải xuống lầu giúp đỡ làm bếp.

      Lầu và lầu dưới cách tốt, loáng thoáng nghe thấy Triệu Mẫn cười rôm rả với mẹ.

        

      Trình Điện Điện tựa vào người Hàn Ích Dương, giọng hỏi , "Chuyện của mẹ ..."

      "Vì thấy quan trọng." Hàn Ích Dương vuốt tóc Trình Điện Điện, "Có khi nào vì chuyện này mà em thay đổi cách nhìn về ?"

      "Làm sao như vậy được." Trình Điện Điện phủ định.

      "Thế tốt, chuyện của chỉ là chuyện ." Ánh mắt Hàn Ích Dương nồng ấm, giọng trầm trầm sâu lắng như bầu trời ngày thu, "Điện Điện, mẹ bà mẹ chồng tuyệt vời."

        

      "Đương nhiên em tin." Trình Điện Điện nóng nảy, sợ Hàn Ích Dương lo lắng, nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của , ngửa đầu giải thích, "Em quan tâm điều này chút nào. Dù mẹ là mẹ chồng xấu, em cũng ngán. Thực ra lúc đầu mới quen , em hơi sợ vì em thấy gia đình rất cao quý. Nhưng em nghĩ thích em, em phải tin lòng, cũng chứng minh em có điểm thu hút . Hai người thích nhau thể so đo ai trèo cao ai, đúng ?"

      "Đúng, em rất hay." Hàn Ích Dương cười tán thưởng . hỏi , "Thế còn chuyện tuổi tác, em có ghét bỏ già hơn em ?"

      " ghét, tuyệt đối ." Trình Điện Điện choàng tay qua vai Hàn Ích Dương, mắt sáng hấp háy, thầm với , "Chờ đến khi già, em đẩy xe lăn, đánh răng giả giúp ."

      Hàn Ích Dương, "... Cám ơn em."

        

      " cần khách sáo vậy đâu." Trình Điện Điện xinh đẹp kê đầu lên vai Hàn Ích Dương. Giọng của còn thân thiết hơn cả động tác, "Em tính thế này được ? Bây giờ, em hơn , phải chiều chuộng em nhiều chút. Sau này già, em chăm sóc lại cho ."

      "..." Hàn Ích Dương thể thừa nhận, lòng tự trọng của bị này dùng cách thức nhàng chà đạp nặng nề. Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Tốt, em phải nhớ mình gì đấy nhé. Đến lúc già, em phải đẩy xe lăn và đánh răng giả cho ."

        

      Trình Minh Dương tới đúng vào giờ ăn cơm. ta màu mè mang hai hộp hải sâm và bào ngư tới tặng ông Trình bà Trình. Trình Minh Dương đến, Triệu Mẫn cũng cởi tạp dề ra ngồi ngoài phòng khách với ta. ta vừa lột quýt mới hái cho ta, vừa hỏi việc công ty.

        

      "Minh Dương, bận lắm hả con?" Ông Trình bưng đồ ăn lên, xã giao với ta.

      "Dạ, cũng tương đối." Trình Minh Dương trả lời lịch .

        

      Ông Trình nhìn thoáng qua đồng hồ đeo cổ tay mình, "Hai đứa vào bàn trước , bác lên lầu gọi Điện Điện và Ích Dương xuống ăn. Nào giờ bác lo lắng tính tình của nó cả đời ai, nhưng cuối cùng lại gặp đúng người. Nó bây giờ cũng giống như những khác, cứ thích dính bạn trai mình như sam... Ha ha…" Ông Trình giọng hớn hở, nhưng những lời này lọt vào tai Trình Minh Dương lại khó nghe vô cùng.

        

      Ông Trình sung sướng lên gọi con và con rể thủ trưởng của ông xuống ăn cơm.

      Lúc ông Trình lên, Trình Điện Điện ngồi trong lòng Hàn Ích Dương chuyện với . cảm thấy thủ trưởng đại nhân là người rất biết lắng nghe. nhiều, ra vẻ, cũng lên lớp . Mỗi khi hết, nêu ý kiến và quan điểm của bản thân, thể tôn trọng từng lời và suy nghĩ của .

      Nghe thấy tiếng bước chân, Trình Điện Điện lật đật nhảy khỏi lòng Hàn Ích Dương, "Chắc ba gọi xuống ăn cơm. Chúng ta ăn trước, buổi tối tiếp."

        

      Hàn Ích Dương nổi tiếng đúng đắn và trong sáng từ bé đến lớn, nhưng câu "buổi tối tiếp" của Trình Điện Điện lại lượn mấy vòng trong tim , lắng xuống đáy lòng, biến thành niềm chờ mong nho . Bắt đầu từ khi nào, câu qua loa như vậy của lại trở thành niềm vui và mong đợi trong lòng ?

        

      ***

      Bữa tối rất phong phú, chỉ cần đứng ở cầu thang là ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

      Ba người cùng xuống cầu thang lượt hơi chật nên Hàn Ích Dương và ông Trình sánh vai trước, còn Trình Điện Điện bị bỏ rơi phía sau. Trình Điện Điện tủi thân trợn tròn mắt nhìn ba và thủ trưởng của .

        

      "Hai người được mời xuống rồi đấy." Triệu Mẫn cười .

      "Mình lâu lâu mới về nhưng đâu phải khách." Rốt cục Trình Điện Điện cũng được đứng cạnh Hàn Ích Dương.

      "Chào ." Trình Minh Dương đứng đằng sau Triệu Mẫn chào hỏi Hàn Ích Dương.

      Hàn Ích Dương chìa tay với ta, "Xin chào."

        

      Kỳ thực bà Trình gọi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương đến cũng có ý gì. Bà nghĩ hai cặp vợ chồng trẻ gặp nhau có nhiều đề tài hay ho trò chuyện. Vả lại bà cũng có mục đích riêng. Từ tới lớn, Mẫn Mẫn luôn hơn con bà mọi mặt, đến cả cặp bồ cũng vậy. Nhưng bây giờ con bà tìm được bến đỗ tốt của đời mình. Người làm mẹ như bà cũng cảm thấy tự hào.

      Có điều mọi việc lại đúng theo ý bà. Tuy khí bàn ăn quá gay go nhưng tuyệt đối ấm cúng theo kiểu bà tưởng tượng: Hai đôi tình nhân trẻ hạnh phúc bàn bạc chuyện cưới xin.

      Nhất là Trình Minh Dương, bà thấy có gì đó rất lạ.

        

      Đến món cuối, bà Trình viện cớ kêu ông Trình vào bếp, bà hỏi thỏ thẻ, "Lão Trình, ông có thấy bọn hơi lạ ?"

        

      "Bà chịu để ý rồi hả?” Giọng ông Trình lạnh như băng, ông tức giận liếc xéo bà Trình. "Chẳng phải do bà bày ra ư?"

      Từ ngày bà Trình lấy ông Trình, ông chưa bao giờ nặng lời với bà. Bà Trình ấm ức ghê gớm, "Ông Trình, ông tôi biết . Tôi làm sai cái gì?"

        

      "Có con rể Hàn ở đây, tôi tiện ." Ông Trình hạ thấp giọng , "Buổi tối xong xuôi tôi kể với bà, để bà coi bà làm được bao nhiêu chuyện tốt."

        

      bàn cơm, ba người đàn ông đều uống rượu. Người uống nhiều nhất là Trình Minh Dương. ta hết mời Hàn Ích Dương rồi đến ông Trình. Trình Minh Dương nốc liên tục mấy ly rượu vào bụng, mặt ta đỏ như quan công.

        

      Trình Điện Điện biết tửu lượng của Trình Minh Dương khá kém. Vào buổi tiệc tốt nghiệp cấp ba, ta gọi ra hành lang. Ngày đó, tưởng ta có chuyện muốn với mình nhưng ngờ ta chẳng chẳng rằng ói hết vào người .

        

      ***

      Sau bữa cơm tối, Triệu Mẫn đề nghị bốn người cùng đánh bài.

      Trình Điện Điện lo lắng Hàn Ích Dương biết chơi nhưng nào ngờ Hàn Ích Dương chơi giỏi hơn cả .

      "Hai người rất ăn ý." Triệu Mẫn .

      "Hai bọn mình là tâm linh tương thông." Trình Điện Điện vừa cười vừa bắt bài.

      " vậy khác gì kêu mình và Minh Dương tâm linh tương thông!" Triệu Mẫn với vẻ tức tối.

      Trình Điện Điện ngờ Triệu Mẫn lại nhạt nhẽo đến vậy. Khóe miệng của trĩu xuống, "Tùy cậu. Cậu nghĩ vậy, mình cũng ý kiến."

        

      " được, chúng ta chơi thêm ván nữa. Nhất định ván tới mình và Minh Dương thắng." Triệu Mẫn nhìn Hàn Ích Dương, " có ý kiến gì chứ?"

      "Tôi sao." Hàn Ích Dương .

      "Tôi mệt, lần sau đánh tiếp." Trình Minh Dương đột nhiên đứng dậy.

      Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn Trình Minh Dương: "Minh Dương."

        

      " về trước, muốn chơi tiếp kêu chơi với em." Trình Minh Dương thẳng ra ngoài.

      Trình Minh Dương ngà ngà say. Gió mát bên ngoài giúp ta tỉnh táo hơn phần nào. ta nhìn xe của mình, bật cười bản thân có phong độ.

      Ngày xưa, Trình Minh Dương ở trước mặt nàng đó ngời ngời phong độ và bảnh bao nhường nào, còn bây giờ sao? Đến cả phong độ cũng đánh mất.

      Trình Điện Điện theo Hàn Ích Dương ra, Triệu Mẫn chạy lại kéo Trình Minh Dương định lái xe, " uống rượu, làm sao chạy xe được?"

      Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, đề nghị, "Hay kêu Hà Nghị qua đón." Hà Nghị là họ của Trình Điện Điện.

      " cần, tôi tự lái xe được." Trình Minh Dương .

      Triệu Mẫn đỡ cánh tay Trình Minh Dương, "Nhờ Hà Nghị phiền lắm. Hay chúng ta kêu taxi về."

      "Vậy cẩn thận." Trình Điện Điện .

      "Ừ." Trình Minh Dương ngước nhìn Hàn Ích Dương.

      Hàn Ích Dương rằng, gật đầu với ta.

      Trình Minh Dương và Triệu Mẫn ra về, Trình Điện Điện nắm tay Hàn Ích Dương vô thức thở dài thườn thượt.

        

      "Con bạn thân nhất của mẹ và người mình thích." Hàn Ích Dương bất ngờ lên tiếng.

      "Thủ trưởng, là người xấu, cố tình khoét vào sẹo của người ta."

        

      " ra vẫn còn sẹo..." Hàn Ích Dương . Chẳng biết có phải do cơn gió mát rượi thổi tan giọng hay , mà thanh của nghe như mất mát.

      Trình Điện Điện xoay phắt lại, ôm chặt , " đừng để ý... Người ta giỡn thôi mà."

      "Điện Điện, chuyện này mắc cười." Hàn Ích Dương nhìn chăm chú.

      Trình Điện Điện sốt ruột, "..."

      Hàn Ích Dương phì cười, siết chặt tay , "Hình như hợp để đùa."

      Trình Điện Điện nghẹn ngào, đánh , "Nhàm chán!"

        

      Buổi tối, Trình Điện Điện mang đồ dùng cá nhân mà bà Trình chuẩn bị qua cho Hàn Ích Dương. Trước khi về phòng, dặn , "Tắm nhớ khóa cửa cẩn thận, coi chừng bị em rình."

      Hàn Ích Dương hết nổi. nhìn Trình Điện Điện, "Vậy khóa."

        

      Phòng riêng của Trình Điện Điện liền sát bên phòng Hàn Ích Dương và nằm cùng ban công. Ban công được ngăn cách bằng lan can , muốn nhìn lén thực rất dễ.

      Hàn Ích Dương tắm xong, bèn ra đánh cờ với ông Trình. Sau khi Hàn Ích Dương thắng liên tục ba ván, bắt đầu dở trò, nhường ông Trình thắng ván. Trình Điện Điện trông thấy, phối hợp tâng bốc ông Trình lên tận trời xanh, "Wow, ba hay quá. Ba thắng thủ trưởng luôn."

      Ông Trình cười bẽn lẽn cầm quân cờ.

        

      nhà ba người và nửa con rể ngồi xem tin tức cùng hai tập phim truyền hình éo le đến tám giờ. Bà Trình lật đật kéo ông Trình về phòng.

      Trình Điện Điện cũng mệt mỏi, ngáp ngủ, cất giọng nũng nịu, "Mình lên lầu ngủ thủ trưởng."

      Hàn Ích Dương choáng váng, gật đầu, "Ừ, mình ngủ."

      ***

      Cuối cùng, Hàn Ích Dương nằm trèo queo mình trong phòng. bật cười mình hơi say. Đàn ông say rượu thường suy nghĩ miên man.

      Hàn Ích Dương tắt đèn, kéo chăn lên ngủ.

      Khoảng nửa tiếng sau, ngoài ban công truyền đến tiếng dép sột soạt.

      Hàn Ích Dương sống bao năm trong quân đội có thể phân biệt tiếng bước chân vào là của ai. Khóe miệng của cong lên, nhắm mắt giả vờ ngủ… giọng nữ vang lên đằng sau .

      "Thủ trưởng, ngủ chưa? Em qua tìm chuyện..."

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 16


      Hàn Ích Dương lật người, mở mắt nhìn thò đầu vào giường của . Ánh trăng bàng bạc ngoài trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, bên trong tối om bật đèn nhưng mắt Hàn Ích Dương lại sáng lấp lánh, phảng phất như mọi vì sao rực rỡ trời đều rơi vào mắt .

      "Em qua đây để trò chuyện?" Giọng về đêm càng êm ái cuốn hút.

      "Đúng thế, chẳng phải ban nãy chúng ta chưa xong ư?" Trình Điện Điện nghiêm túc, có vẻ gì là chòng ghẹo .

        

      Hàn Ích Dương chống người ngồi dậy, thở dài khe khẽ, mở đèn đầu giường. Ánh đèn màu cam dịu xua tan bóng đêm tăm tối, chiếu vào khuôn mặt thanh tú của Hàn Ích Dương. Trình Điện Điện có cảm giác như mọi ánh sáng xung quanh đều trở nên lu mờ, làm nền cho .

        

      Trình Điện Điện là nhút nhát nhưng chỉ nhút nhát với những người đàn ông khác. Còn đối với người đàn ông của mình, lúc nào cũng có thể dở trò trêu ghẹo. tự nhiên túm chặt áo ngủ của Hàn Ích Dương.

        

      Hàn Ích Dương nghiêm chỉnh tựa người vào giường, sẵn sàng chuyện với .

        

      Có điều Trình Điện Điện thích ngồi cạnh giường tâm cùng Hàn Ích Dương. Bởi vì kiểu ngồi này rất giống người mẹ cố tìm hiểu tiếp xúc với con trai. Do đó, nhanh nhẹn cởi dép, bò ngay lên giường. Trong chốc Hàn Ích Dương ngây người, rúc vào lòng .

        

      Dựa sát vào nhau thế này dễ chịu!

        

      Cúi nhìn trong lòng mình, bỗng phấn chấn khác thường. Kỳ thực mẫu đàn ông hay được theo đuổi như Hàn Ích Dương rất xa cách, ít thích các nàng chủ động. Tuy nhiên khi đàn ông gặp đúng của mình, nguyên tắc này, mấu chốt này, tiêu chuẩn này,… tất cả đều mất hết tác dụng.

      Trình Điện Điện tay đặt sau lưng Hàn Ích Dương, tay ôm vòng thắt lưng gầy gò của , "Thủ trưởng, chúng ta về tuổi thanh xuân ."

        

      Hàn Ích Dương có tâm trạng để trò chuyện về vấn đề thanh xuân thuần khiết. trở nên ngây ngô như thiếu niên mới lớn. Lồng ngực của nóng hực, trong đầu và mắt chỉ còn làn da trắng muốt của Điện Điện áp sát vào . Da mịn đến mức có thể bấm ra nước... muốn dùng nước của dập tắt lửa trong người .

      Nhưng Hàn Ích Dương vẫn là Hàn Ích Dương. ho khan vài tiếng, mở miệng thế này với của mình, "Điện Điện, em về trước . Sáng mai chúng ta hẵng thảo luận vấn đề này, được , hmm?"

      Chữ "hmm" cuối cùng bật ra từ cổ họng khô khốc và ngứa râm ran của Hàn Ích Dương.

      " mệt hả?" Trình Điện Điện nhướng mắt hỏi . vẫn hết sức trong sáng và hề có ý xấu với .

      ràng là cố tình giả vờ ngây thơ nhìn ! Hàn Ích Dương biết trả lời thế nào. thở dài thườn thượt, rồi phát hơi thở của mình cũng nóng hổi. Kỳ thực đàn ông rất mâu thuẫn. Chẳng hạn như thủ trưởng Hàn, vừa điều chỉnh cánh tay cho trong lòng mình nằm thoải mái hơn, vừa ra vẻ đạo mạo, "Điện Điện, em sợ có ý xấu với em à?"

      "Đương nhiên , đây là nhà của em." Trình Điện Điện hiểu thấu suy nghĩ của Hàn Ích Dương, cười híp mắt, vươn tay sờ lông mày của , "Nếu muốn, em chỉ cần kêu vài tiếng là ba mẹ lên ngay. Nhưng nếu em muốn..."

      Trình Điện Điện còn chưa xong, Hàn Ích Dương nhìn sang chỗ khác, "Được rồi, em bắt đầu ."

      Ánh sáng mờ ảo chiếu vào đôi nam nữ ôm nhau giường. ôm nhau thực ra đúng lắm, chính xác là Trình Điện Điện giống như bạch tuột quấn lấy người Hàn Ích Dương.

        

      "Khi em còn học, em là lớp phó lao động suốt mấy năm liền, còn sao?" Trình Điện Điện bắt đầu đề tài "thanh xuân". Trong lúc đợi Hàn Ích Dương trả lời, với tay qua người , tiến đến công tắc đèn.

      Hàn Ích Dương run bắn người, "Điện Điện, em làm gì vậy?"

      "Em tắt đèn, chuyện đâu cần bật đèn. Em tiết kiệm điện cho nhà em." Trình Điện Điện như thể đó là điều dĩ nhiên.

      Hàn Ích Dương lặng thinh. Nếu lúc này càng nhiều càng như che giấu gì đó.

        

      "Hồi bé thế nào? Có phải cái kiểu đeo năm gạch* ?"

      *Năm gạch mà Trình Điện Điện với Hàn Ích Dương là việc xảy ra năm 2011 tại Trung Quốc. Ở Trung Quốc, đội thiếu niên tiền phong chỉ có các ký hiệu tương ứng là gạch (tiểu đội trưởng), hai gạch (trung đội trưởng) và ba gạch (đại đội trưởng). Nhưng cậu bé được nhắc tớilại chụp hình mình đeo tận năm gạch, rồi đăng lên mạng và kèm theo lời bình gây sốc nên bị cư dân mạng phê phán dữ dội, thu hút quan tâm của xã hội.

      "Làm gì mà năm gạch." Hàn Ích Dương khẽ cười, " đeo có ba gạch thôi."

      "Em chỉ được gạch, mà có tới tận ba gạch." Tay Trình Điện Điện lướt tới lướt lui lưng như đánh đàn dương cầm. Hàn Ích Dương căng thẳng, lật đật chặn tay lại.

      " ngờ em cũng được gạch, chắc nhờ em lao động tích cực nên mới có chứ gì?" Hàn Ích Dương tự nhủ mình phải thả lỏng, được khẩn trương.

        

      " coi thường em." Trình Điện Điện muốn cắn Hàn Ích Dương cái, "Em cũng từng làm gương cho người khác noi theo nữa cơ.”

      Hàn Ích Dương vuốt tóc Trình Điện Điện, "Ồ, ra em giỏi đến thế..."

      Trình Điện Điện khó chịu lẩm bẩm, "Thực ra hồi , em thích học chút nào. Mãi đến cấp ba em mới cố gắng phấn đấu."

      " biết." Hàn Ích Dương đáp.

      "Làm sao biết?"

      "Vừa rồi ba em cho xem phiếu điểm cấp của em, có chút..."

      "Có chút gì?"

      "Thê thảm."

        

      "Hàn Ích Dương!" Trình Điện Điện nhổm khỏi ngực Hàn Ích Dương, Hàn Ích Dương lập tức nhấn xuống, giọng của khản đặc, "Đừng nhích tới nhích lui."

      Trình Điện Điện nở nụ cười, lại ngoan ngoãn nép vào lòng .

      " biết tại sao lên cấp ba em cố gắng học ?" Trình Điện Điện trở lại chuyện chính, giọng bình thường chút cảm xúc.

      "Đột nhiên thức tỉnh?"

      "Là do mối tình đầu." Trình Điện Điện . Đôi khi trong lòng ngay thẳng chính trực nội dung ra có mập mờ cách mấy cũng là câu trần thuật bình thường. "Trước đây, em rất thích ta. Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, tổng cộng bảy năm, sau đó em phát ta đứng núi này trông núi nọ thèm thích nữa..."

      Đứng núi này trông núi nọ… Hàn Ích Dương ôm chặt hơn, "Em sợ ghen à?"

      "Em cố tình để ghen." Trình Điện Điện cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hàn Ích Dương, "Nhưng thủ trưởng, phải tự tin."

        

      "Dĩ nhiên tự tin." Hàn Ích Dương từ tốn nhấn mạnh, "Chẳng phải người còn nằm trong lòng ư?"

      "Đồ đểu!" Trình Điện Điện "e thẹn" vùi mặt vào ngực Hàn Ích Dương, lí nhí, "Thủ trưởng, chắc trước đây cũng có nhiều cố gắng học tập để xứng đôi với ..."

      " biết nhưng nếu đúng như em cũng hay, coi như làm việc thiện." Hàn Ích Dương .

      Trình Điện Điện, "Đúng vậy! Đáng tiếc mấy đó may mắn được như em. Chẳng phải chàng trai thần thánh của họ nằm giường ở nhà em ư?"

      Hàn Ích Dương, "Khụ khụ khụ..."

      "Thủ trưởng, khi nào về em kể nghe bí mật."

      " ngay được ư?"

      " được, em định tìm chỗ thích hợp để kể nghe."

      "Được rồi, tùy em." Hàn Ích Dương lại xoa đầu Trình Điện Điện.

        

      Trình Điện Điện cũng phối hợp cọ người vào ngực .

      Trai đơn chiếc gần gũi nhau vào đêm mùa hè thế này, chỉ cần đụng chút là khiến nhiệt độ xung quanh tăng cao, đốt cháy phản ứng sinh lý. Đôi nam nữ giường đột nhiên im bặt, mắt Hàn Ích Dương ngày càng sáng hơn.

      Trình Điện Điện nhìn vào mắt Hàn Ích Dương, sốt ruột nuốt khan, đầu văng vẳng lời Cố Minh Minh với lúc nãy trong điện thoại, "Trình Điện Điện, cậu muốn kiểm tra hàng sao..."

      Kiểm tra hàng...

      Kiểm tra bằng cách nào?

        

      Trình Điện Điện khẩn trương, bàn tay run run của lưng Hàn Ích Dương nhích từng chút từng chút xuống dưới.

      Mà lần này Hàn Ích Dương cũng giữ tay lại.

      Trình Điện Điện dám nhìn Hàn Ích Dương. Nhưng lại thấy nếu ra cầu tiếp theo của mình mà nhìn vào mắt thành , vì vậy nghiêm túc ngẩng đầu, "Thủ trưởng... có thể cho em xem ?"

        

      Xấu hổ quá! Ánh trăng bên ngoài như nghe thấy lời của Trình Điện Điện cũng lẩn vào mây đen, trong phòng tối mịt chỉ còn hai đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào nhau.

      "Tối như vậy, em nhìn thấy đâu." Hàn Ích Dương nhắc nhở. vừa hết câu phát mình điên rồi, điên rồi! cái cái gì vậy? Lẽ ra phải đuổi này về phòng ngay tức khắc mới đúng chứ.

      "Vậy em sờ..." Trình Điện Điện nuốt nước bọt, cất giọng nhác gừng hỏi .

      Nếu Hàn Ích Dương nghe sai trong lời của hình như có tia năn nỉ...

        

      ***

      Cùng lúc ở dưới lầu, ông Trình kể bà Trình nghe chi tiết chuyện giữa con mình và Triệu Mẫn, gồm việc Điện Điện thích Trình Minh Dương nhiều năm, rồi Triệu Mẫn lấy bí mật trong nhật ký của con mình ra làm trò hề.

      Bà Trình nghe xong, trầm ngâm rất lâu. Hồi lâu sau, bà đứng dậy lên lầu, định tìm Trình Điện Điện chuyện. Nhưng lên tới nơi, bà gõ cửa phòng của Trình Điện Điện mãi mà ai trả lời.

      Giờ này còn sớm lắm mà, có khi nào con bà ở trong toilet ? Bà Trình gọi tên , "Điện Điện?"

        

      Giọng bà Trình truyền đến thủ trưởng Hàn ở kế bên... Trình Điện Điện cũng nghe thấy, hoảng sợ giật thót tim, liền mạnh tay hơn.

      Giờ khắc này có kích thích mạnh đến nhường nào, Hàn Ích Dương cũng chỉ thốt ra được tiếng rên rỉ yếu ớt, "Ưm...m..."  

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 17


      số việc vừa hoang đường vừa kích thích, nếu làm cùng người trở nên khác biệt hoàn toàn. Bên cạnh cảm giác hoang đường và kích thích, còn có khẩn trương, xúc động, hiếu kỳ... và ngọt ngào.

        

      Bây giờ, là của , là của . Họ có tình , có vị trí đặc biệt trong tim đối phương. Họ có thể tự nhiên kể nhau nghe bí mật chôn sâu trong lòng, cũng có thể thăm dò nơi riêng tư nhất cơ thể đối phương.

        

      Tiếp xúc tìm hiểu về giới tính trước để sau này trải nghiệm tường tận hơn chăng?

        

      Người có địa vị như Hàn Ích Dương rất am hiểu công tác tư tưởng. Và lúc này đây ngừng áp dụng nó cho bản thân.

      Hàn Ích Dương là người đàn ông tương đối bảo thủ và thích sạch . cách biệt nhau khoảng tuổi nhất định. Nhưng bây giờ chỉ là người đàn ông chìm đắm trong tình , muốn nhận biết cơ thể của . Ý nghĩ này nảy ra phải do dục vọng khống chế đầu óc của , mà ngược lại tỉnh táo vô cùng. Tính chất đặc biệt của nghề nghiệp cầu phải minh mẫn vào thời khắc quan trọng. Ngay giây phút này, tỉnh đến mức từng lỗ chân lông cũng mở ra.

        

      Trình Điện Điện tự biết bản thân quá mức bạo dạn, nuốt khan hồi hộp. ràng đều vã mồ hôi như tắm, gian xung quanh cũng trở nên oi bức, nhưng tại sao cơ thể còn nhiều nước đến vậy? nơi nào đó người cứ ùn ùn ứa nước như thượng nguồn đổ về.

        

      Vào lúc Trình Điện Điện mơ màng còn biết gì, tay bị chộp lấy, lòng bàn tay đàn ông nóng hổi khiến tim vọt lên tận cổ. tưởng gạt tay từ chối, đạp xuống giường. Nhưng bàn tay này kéo nhích dần xuống dưới…  

      Quả là... đáng mong đợi! Trình Điện Điện chớp mắt, nằm gọn trong lòng Hàn Ích Dương chờ mong. như người khách hiếu kỳ mang trái tim nảy lên tận cổ được Hàn Ích Dương dẫn khám phá nơi thần bí nhất cơ thể . Đầu tiên là lướt qua khe rãnh, sau đó leo lên đồi cao, cuối cùng dừng chân ở hai gò đất nổi, cảm thụ "phong cảnh" nơi đây... Lúc " bộ ngược xuôi", lúc "thám hiểm rừng sâu". Nơi này rất nóng cũng rất cứng, nhiệt độ cao như núi lửa hoạt động. Nó giống như cảm nhận của người khác về Hàn Ích Dương, điềm tĩnh cương trực nhưng mất nhiệt tình. cảm giác ràng mỗi mạch đập bừng bừng nơi đó, chúng hơi hơi đáng và rung động khó thành lời...

      Nhưng rung động cái quái gì cơ chứ? Rung động vì tạo hóa thần kỳ và sức mạnh của con người?

        

      Tay phải của Hàn Ích Dương dẫn Trình Điện Điện khám phá liên tục. Trong căn phòng tối mù im ắng đến lạ lùng, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh và tiếng hít thở gấp gáp của hai người. Khoảnh khắc này, dù chỉ là thanh cây kim bé rơi xuống đất cũng quấy rối màn đêm tĩnh lặng, huống chi là tiếng bước chân loạt soạt của bà Trình.

      Trình Điện Điện biết mẹ lên lầu vì tiếng động này rất quen tai. Còn Hàn Ích Dương trải qua huấn luyện đặc biệt, có thể phán đoán chính xác độ tuổi và chiều cao của đối tượng qua tiếng bước chân, huống hồ trong nhà cũng chỉ thưa thớt vài người. Tiếng bước dừng lại, vang tiếp sau đó là thanh đập cửa và giọng của bà Trình, “Điện Điện.”

      Bà Trình sợ quấy rầy con rể ngoan ngủ ở sát vách nên bà cố tình đè thấp giọng . Tiếc là bà lại biết ở căn phòng sát vách, con rể ngoan của bà bị chính bà mẹ vợ tốt là bà phá rối.

      ***

      Tuy nhiều lúc đầu óc của bà Trình linh động nhưng là người sắp qua tuổi năm mươi, vào phòng con lại thấy ai bà cũng tự hiểu, mắng thầm mình làm bậy rồi.

      Bà Trình hì hục xuống lầu, thở hồng hộc chạy vào phòng kêu ông Trình. Ông Trình hỏi bà chuyện gì xảy ra.

      Bà Trình nắm tay ông Trình, bà sốt ruột lên tiếng, "Ông Trình, con ở trong phòng, có khi nào, có khi nào..."

      Ông Trình vuốt ve tay vợ mình, "Hai đứa nó mới lớn hay chưa xác định quan hệ? Trời nóng thế này... hai đứa nó phải giải nhiệt."

      Ông Trình có vẻ dễ dàng nhưng khi nhắm mắt, ông vẫn bùi ngùi than vãn, "Con sớm muộn gì cũng là của người ta..."

        

      ***

      Biết mẹ xuống lầu, Trình Điện Điện đỏ mặt vùng khỏi lòng Hàn Ích Dương, muốn chạy vớt vát lại “trinh tiết”.

      Hàn Ích Dương lại đè tay Trình Điện Điện xuống, "Bây giờ em về có thay đổi được gì ?" Giọng Hàn Ích Dương khàn khàn vang lên.

      Trình Điện Điện cúi đầu suy nghĩ. Đúng , bây giờ về thay đổi được gì nữa đâu. cũng thể chạy ào xuống dưới, giải thích với ba mẹ là mình chỉ kiểm tra hàng mà thôi.

      Nhưng hàng kiểm xong rồi, ở lại làm gì? Trình Điện Điện quay sang nhìn Hàn Ích Dương. còn chưa suy nghĩ sáng suốt, miệng bị cướp lấy...

        

      Tình đến người tự say. Họ cùng lấn chiếm, triền miên cuồng nhiệt từng chút từng chút . ngờ đến bước cuối cùng đỏi hỏi con người tỉnh táo, họ vẫn sáng suốt dừng lại. Mặc dù từ đầu tới cuối, thủ trưởng Hàn tìm tòi sâu vào trong nhưng khi kết thúc, vẫn thỏa mãn khôn xiết. Sau khi thu dọn “chiến trường”, Hàn Ích Dương lại với tay sờ soạng bắp đùi trắng mịn của nằm trong lòng , đặt nụ hôn lên vành tai .

        

      Thứ càng quý báu càng phải trân trọng. Biểu đạt tình có rất nhiều cách, vừa rồi cũng là cách. giữ gìn lần đầu tiên quý giá cho đêm tân hôn.

          

      ***

      Sáng sớm hôm sau, Trình Điện Điện tỉnh dậy, thấy mình và thủ trưởng Hàn nằm ôm cổ nhau. Ánh ban mai phủ xuống, chiếu lên ngũ quan thanh tú của Hàn Ích Dương, cảm giác hạnh phúc chưa từng có trỗi dậy trong lòng Trình Điện Điện.

      buổi sáng tinh mơ tươi đẹp cùng người đàn ông tốt, tất cả đều là của .

      Bàn tay đặt lưng Trình Điện Điện đột nhiên thu lại, mở mắt chào , "Chào buổi sáng.

      "Chào buổi sáng."

      " ra dậy từ lâu."

      " nhìn em lúc lâu rồi."

      "Nhìn em làm gì?" Mặt đỏ bừng.

      "Nhìn em ngủ say." Kỳ thực Hàn Ích Dương muốn , nhìn em ngủ như heo. Có điều vậy làm hỏng khí.

        

      Thực ra Hàn Ích Dương dậy từ sớm. vừa ngắm nghía ngủ trong lòng mình, vừa chờ bầu trời bên ngoài sáng lên với trái tim tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.

        

      ***

      Hàn Ích Dương theo Trình Điện Điện về quê tổng cộng ba ngày. theo gặp họ hàng, thăm thú danh lam thắng cảnh, thưởng thức các món ăn đặc sản ở Lộc Kiều. Ngày cuối cùng trước khi quay lại thành phố S, Trình Điện Điện dẫn Hàn Ích Dương mang quà đến thăm nhà Triệu Mẫn.

        

      Ông Triệu là người đam mê võ hiệp. Cứ nhìn ông đặt tên cho con Triệu Mẫn cũng biết ông thích nhân vật dưới ngòi bút của Kim Dung đến nhường nào. Trình Điện Điện đến chơi, ông Triệu niềm nở kêu ngắm hai chậu hoa lan mà ông vừa trồng.

      Bà Triệu đứng tiện nên phải nhờ người giúp việc chợ mua đồ ăn. Bà giữ lại ăn cơm, lắc đầu từ chối, "Bọn con ăn cơm đâu, bọn con chỉ đến thăm thôi ạ."

      " ăn cơm sao được." Bà Triệu kìm được, quan sát Hàn Ích Dương, " mừng lắm, bây giờ con và Mẫn Mẫn tìm được bến đỗ của đời mình."

      Trình Điện Điện cười hì hì trò chuyện với bà Triệu, Triệu Mẫn gọt hoa quả bưng lên.

      hay đánh giá Triệu Mẫn này nọ. Nhưng bà Triệu là bà Triệu, bà là nguời lớn hiền hậu dễ gần. Trước đây mẹ thường kể tình cảm của mẹ và bà Triệu cho nghe, làm sao hoạn nạn gặp chân tình, làm sao kết nghĩa chị em.

      nghe xong còn ước ao, "Con ước mình được như mẹ và Triệu."

        

      "Chẳng phải con và Mẫn Mẫn cũng thế ư?" Bà Trình phản bác.

      " giống đâu." Khi ấy, Trình Điện Điện thầm trong lòng mình như vậy.

        

      Triệu Mẫn tiễn và thủ trưởng Hàn ra về, ta bày ra vẻ mặt tươi cười dặn dò Hàn Ích Dương dăm ba câu, "Nhất định phải tốt với Điện Điện của em, thôi em cướp cậu ấy khỏi tay ."

      Hàn Ích Dương gật đầu, im lặng đặt tay lên vai Trình Điện Điện.

        

      ***

      máy bay về thành phố S, Trình Điện Điện gối đầu lên vai thủ trưởng hồi tưởng lại tình cảm của và Triệu Mẫn.

      Hồi ba vừa mở quán ăn, mọi tài sản đều mang ra cầm cố làm vốn, trong nhà rất túng thiếu. Ba mẹ bận bịu kiếm sống, có thời gian lo lắng cho . nhớ buổi trưa ai đến đón, bà Triệu dẫn và Triệu Mẫn về nhà ăn cơm.

      Ngày đó, và Triệu Mẫn thường xuyên trao đổi đồ chơi, văn phòng phẩm, quần áo, cùng ăn chung viên kem. Triệu Mẫn được tặng váy công chúa xinh xắn, ta cũng tiếc đưa cho mặc.

        

      Chưa đầy năm, ba làm ăn sinh lời, xe đạp trong nhà đổi thành xe hơi. Mà lúc này chú Triệu và Triệu lại thất nghiệp.

      Ông Triệu bèn qua học nấu ăn với ba. Quãng thời gian đó, Triệu gia và Trình gia rất thân thiết. Có điều lại cảm thấy quan hệ giữa mình và Triệu Mẫn thay đổi. Chẳng biết từ lúc nào, người cùng toilet với Triệu Mẫn còn là ; chơi nhảy dây, Triệu Mẫn cũng cười với bạn khác; tan học, Triệu Mẫn cũng chơi cùng ...

      Thế nhưng khi Triệu gia và Trình gia gặp mặt, Triệu Mẫn vẫn gần gũi với như chị em.

      Có lần dốc hết can đảm hỏi Triệu Mẫn, "Mẫn Mẫn, cậu ghét mình sao?"

      "Làm gì có! Điện Điện, tại sao cậu nghĩ như vậy?"

      Trình Điện Điện cũng thấy mình nghĩ ngợi lan man.

        

      Mùa hè của hai năm sau đó, ba cho tiền và Triệu Mẫn đến thành phố S tham dự trại hè ở biển...

      Trình Điện Điện ngủ giấc máy bay. Đến khi tỉnh dậy, Trình Điện Điện thấy Hàn Ích Dương lau nước mắt cho .

      "Mắt em chảy ghèn." Hàn Ích Dương mở to mắt nhưng vẫn dối.

      Trình Điện Điện nghẹn ngào, " ràng là nước mắt cơ mà..."

      "Em nỡ về à?" Hàn Ích Dương trầm tư, "Nếu vậy, kêu ba mẹ mau đến nhà em xin cưới, lần sau mình lại quay về."

      " có, em chỉ nằm mơ thôi."

      "Ừm, em mơ thấy gì?"

      "Em mơ thấy mình rớt xuống nước..." Trình Điện Điện ôm chặt thắt lưng của Hàn Ích Dương, "Ghê lắm."

      "Đừng sợ." Giọng Hàn Ích Dương nghe như dỗ dành trẻ con, "Em đừng sợ, bơi rất cừ."

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 18


      Hàn Ích Dương tình cờ gặp bạn học cấp ba ngoài sân bay của thành phố S. Trong lúc Trình Điện Điện rùng mình vì cái bụng tròn vo của ta, Hàn Ích Dương giới thiệu, "Đây là vợ sắp cưới của ."

      Người đàn ông bụng bự vươn tay, "Chào chị dâu! Ngày xưa, em là bạn cùng chơi bóng với Ích Dương."

      Trình Điện Điện rất thích cách gọi "chị dâu" của ta. vừa bắt tay vừa , "Xin chào, xin chào."

      Hai người ra khỏi đại sảnh sân bay. Trình Điện Điện đưa mắt nhìn dáng người đạt chuẩn của thủ trưởng nhà mình, khoác tay , "Em phát chỉ đàn ông độc thân mới giữ được dáng chuẩn.”

      Hàn Ích Dương nhếch miệng, "Thế là tiêu rồi, sắp kết hôn."

      " đừng lo, sau này chúng ta cùng nhau vận động."

      Chữ "vận động" trong miệng Trình Điện Điện là thuần khiết gì sánh bằng. Vận động theo ý là chơi bóng, nhảy dây, leo núi,... chỉ có điều chữ này lọt vào tai Hàn Ích Dương lại được trong sáng như vậy. nghiêng đầu nhìn vẫy tay đón xe, khóe miệng kìm được cong lên.

        

      Tốt! Cùng nhau vận động!

        

      ***

      nghi ngờ gì, bữa tối Trình Điện Điện và Hàn Ích Dương ăn ở Hàn gia. Trình Điện Điện mang quà đến gửi cho mọi người trong Hàn gia. biếu ông Hàn bà Hàn đặc sản của Lộc Kiều, tặng Châu Thương Thương mặt nạ và kem dưỡng da, cho Ngưu Bì Đường hộp đồ chơi mười hai con giáp bằng gỗ xinh xắn. Những món quà này đều do và thủ trưởng Hàn cùng dạo mua về.

        

      Trình Điện Điện tặng quà lần lượt cho mọi người. Ngưu Bì Đường lại gần gũi gọi là “bác ”.

        

      Sau bữa tối, Trình Điện Điện cùng chơi với Ngưu Bì Đường. bày bộ đồ chơi mười hai con giáp có dây cót ra ngoài. Ngưu Bì Đường bóc ra ba con trâu, ngựa và dê, vặn dây cót cho chúng chạy đua với nhau, còn Trình Điện Điện ngồi bên làm trọng tài.

        

      Trình Điện Điện phát làm trọng tài cho Ngưu Bì Đường chẳng đơn giản chút nào. Trong ba đứa bé, Ngưu Ngưu là tuân thủ quy tắc nhất. Nhưng chỉ có đứa bé chơi đúng luật đâu được gì. Bì Bì chơi ăn gian, còn Đường Đường lại cầm con thú đẩy cho nhanh...

      Trình Điện Điện cầu cứu Hàn Ích Dương. Hàn Ích Dương kéo đứa bé ra răn đe, "Bì Bì, bác từng dạy phải chơi đúng luật, con nhớ ?"

      Bì Bì đắc ý đột nhiên cúi gằm đầu, cậu bé xổ ra tràng lưu loát, "Bì Bì biết Bì Bì ngoan, Bì Bì chơi ăn gian. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trò chơi có luật trò chơi. Bì Bì sai rồi..."

      Bì Bì nhận lỗi với Hàn Ích Dương. Cậu bé tuôn ra trôi chảy vẻ như thuộc nằm lòng từ lâu hoặc như kiểu kiểm điểm này lặp lặp lại biết bao nhiêu lần.

      "Còn Đường Đường?" Hàn Ích Dương quay qua với Đường Đường, "Hành khúc ông nội dạy con lần trước có câu gì?"

        

      "Mỗi quân nhân phải nhớ ba điều..." Đường Đường gục đầu suy nghĩ lâu, "Nhưng Đường Đường phải quân nhân, bác mới là quân nhân. Đường Đường là con nít. Ông nội con nít làm sai là bình thường..."

      chịu nổi nữa rồi! Tại sao lại có đứa bé đáng đến vậy cơ chứ! Trình Điện Điện ôm Đường Đường vào lòng, "Hôn bác cái, bác cho Đường Đường hạng nhất, chịu ?"

        

      "Chụt..." Đường Đường lập tức hôn bác cái, khuôn mặt nhắn của bé cười tươi như hoa.

      Trình Điện Điện nhìn Bì Bì và Ngưu Ngưu, xoa đầu hai đứa bé, "Nhường em ha!"

      Ngưu Ngưu hiểu chuyện gật đầu. Còn Bì Bì tranh giành hơn thua đến mấy, cũng chỉ là đứa bé hay quên. Trình Điện Điện từng chứng kiến giây trước cậu bé còn gây gỗ với Đường Đường, giây sau xáp đến chuyện với bé.

        

      Trình Điện Điện và Hàn Ích Dương cùng chơi với Ngưu Bì Đường lầu. Ở dưới nhà, bà Hàn tranh thủ dặn dò Hàn Tranh, " cả chắc chẳng biết đương gì đâu, con mau giúp nó ."

      "Con giúp thế nào đây? Mấy việc này làm sao giúp được hả mẹ?!" Hàn Tranh lườm nguýt bà Hàn.

        

      "Con, con, con thể tìm cớ để hai đứa nó được ở cạnh nhau nhiều hơn ư?"

      Hàn Tranh khó hiểu, "Chẳng phải họ ở cạnh nhau à?"

      vậy! Hàn Tranh vẫn thong dong lên lầu, tựa vào cửa, bắt chuyện với "đôi nam nữ nhau thắm thiết", "Tối nay, em và Thương Thương đến Hằng Đức ăn khuya, chị muốn cùng ?"

        

      Hàn Ích Dương là kiểu người có số lần ăn khuya đếm quá bàn tay trong vòng năm. hỏi Trình Điện Điện, "Em muốn ?"

      Trình Điện Điện rất thích ăn khuya. lại còn ngày rưỡi phép, buổi đêm tuyệt vời như thế này, nếu làm thêm chút gì đó, hình như hơi phí phạm?

        

      Hai đôi nam nữ ra ngoài, chắc chắn Ngưu Bì Đường là "ba bóng đèn ” với công suất hoạt động cao. Do đó, Hàn Tranh và Châu Thương Thương, Hàn Ích Dương và Trình Điện Điện trốn ra bằng cửa sau của Hàn gia, rồi vòng lên trước lấy xe.

      Khi Ngưu Bì Đường nhớ ba, mẹ, bác trai lớn, bác , bộ trưởng Hàn và bà Hàn dẫn ba đứa bé mở cửa khắp các phòng, sau đó giả vờ lên tiếng, "Ở đây có sao? Ông nội dẫn Ngưu Bì Đường lên lầu tìm, chắc ba mẹ trốn đó đấy."

      "Ô kìa, ở đây cũng có luôn."

      "Kỳ quá, trốn đâu rồi?"

      "À, ông nội biết rồi, chắc trốn trong vườn hoa sau nhà. Ông cháu mình ra đó nào."

      "..."

        

      Đến Hằng Đức gồm Hàn Tranh, Châu Thương Thương ngồi ở ghế trước, đằng sau là Hàn Ích Dương và Trình Điện Điện.

      Hằng Đức là sơn trang nghỉ mát, do nằm ở địa thế cao nên hết đường cao tốc, lại phải chạy vòng tiếp lên núi. Vào mùa hè thế này, rất nhiều xe cá nhân chạy Hằng Đức. Do đó tám giờ rưỡi tối, đường xá vẫn đông đúc xe đến xe .

      Suốt hành trình dài giờ, bốn người trò chuyện rôm rả về thức ăn, cảnh đẹp và... sức khỏe sinh sản. niềm vui quen thêm bạn mới khi du lịch cùng người . Khu du lịch đông nghìn nghịt vào mùa hè. Ánh đèn đường trải dài đường lên Hằng Đức vào buổi tối. Quần thể kiến trúc cổ kính ra như ngọn núi lớn vắng lặng từ từ hé mở tiên cảnh nhân gian. Khu du lịch phức hợp sang trọng có khu ẩm thực, suối nước nóng, khu điện tử, sân trượt băng, khu vui chơi giải trí, karaoke,...

        

      Sau bữa ăn khuya, hai đôi nam nữ cùng đến khu điện tử tranh tài quyết liệt.

        

      Hàn Ích Dương chơi kém hơn Hàn Tranh nhưng Trình Điện Điện lại chơi hay hơn Châu Thương Thương. Ném bóng rổ, đua xe 3D là chuyện với . Vì vậy khi đấu tay đôi, Trình Điện Điện dũng như chàng trai thực thụ, mạnh mẽ đòi lại những gì Hàn Ích Dương mất.

        

      Châu Thương Thương thua thê thảm, xấu hổ vô cùng. Hàn Tranh vội thầm dỗ dành , "Thương Thương, chúng ta chỉ chơi cho vui thôi."

      khỏi khu điện tử, Châu Thương Thương và Trình Điện Điện tay nắm tay trước, theo sau là Hàn Ích Dương và Hàn Tranh. Nhìn thế này lại giống bạn bè thời đại học cùng nhau chơi. Dĩ nhiên... dáng vẻ nghiêm túc của thủ trưởng Hàn, trông hơi buồn cười.

      Tiếp theo họ đến suối nước nóng. Mọi sắp xếp tối nay đều do vợ chồng Hàn Tranh và Châu Thương Thương bày ra.

      Suối nước nóng cung cấp nhiều gói dịch vụ khác nhau. Hàn Tranh ôm vợ xem lướt qua các gói dịch vụ, "Em và Thương Thương chọn gói tình nhân, hai người sao?"

      Quá đáng lắm, coi thường có giấy đăng ký kết hôn? Mặt Hàn Ích Dương vô cảm quét qua bảng dịch vụ, hỏi Trình Điện Điện, "Em thích gói trị liệu nào?"

        

      Vốn định chọn gói tắm nước nóng tình nhân... nhưng đến cuối cùng còn chưa hưởng thụ phải chia thành hai phòng. Trình Điện Điện và Châu Thương Thương phòng, hai em Hàn Tranh và Hàn Ích Dương phòng.

      Hàn Ích Dương là quân nhân. Dù làm gì ở đâu, đều ngồi thẳng lưng. Tắm nước nóng cũng ngoại lệ.

      Hàn Tranh tựa vào tường, vươn chân đá Hàn Ích Dương, ", em xin đừng ngồi kiểu đó. làm em thấy mình như luyện công với vậy đấy."

      Hàn Ích Dương nhướng mắt nghĩ đến vấn đề, "Em nghĩ trước khi cưới có cần cầu hôn ?"

      "Dĩ nhiên cần."

      "Phải chuẩn bị thế nào mới tốt?"

        

      " định làm hả?" Đôi mắt nhắm lại ung dung của Hàn Tranh mở ra, bắt gặp ánh nhìn của Hàn Ích Dương, mỉm cười, " muốn cầu hôn kiểu nào? Lãng mạn hay thực tế? Hay cầu hôn cho oai . Bữa trước, em lên mạng thấy có thằng nhóc quân nhân dàn nguyên hàng xe quân đội cầu hôn bạn . có thể tham khảo kiểu đó. Cấp bậc cỡ như , chắc cũng điều được phi cơ chiến đấu và tàu chiến nhỉ?"

      Hàn Ích Dương phớt lờ Hàn Tranh.

      Hàn Tranh cười cười, xáp đến Hàn Ích Dương. thu lại gương mặt bỡn cợt, bắt đầu góp ý nghiêm túc cho người đàn ông sống độc thân lâu năm của Hàn gia.

        

      ***

      Hai người phụ nữ ở căn phòng bên kia vừa ngâm nước nóng vừa đắp mặt nạ. Nhiều khi phụ nữ thân nhau mấy cũng có cách tìm ra đề tài chung để tâm . Họ có thể trò chuyện từ mỹ phẩm đến tình cảm.

      Kết giao bạn bè phải nhờ vào duyên phận. Trình Điện Điện và Châu Thương Thương rất có duyên này.

      Có vài bạn bè biết mấy chục năm cũng cách nào tâm lòng, nhưng có vài người chỉ mới gặp đôi lần có thể dốc hết ruột gan.

        

      Trình Điện Điện biết ít chuyện về Châu Thương Thương nhưng phải người lắm mồm. biết trước khi Châu Thương Thương kết hôn với em trai của Hàn Ích Dương từng có đời chồng. biết chuyện này trước khi quen Hàn Ích Dương. Đến khi quen Hàn Ích Dương, cũng tìm hiểu sâu xa. Tiếp xúc với Châu Thương Thương, cảm thấy Châu Thương Thương rất hạnh phúc.

      Đứng trước hạnh phúc, chuyện kết hôn lần hay lần hai đâu phải vấn đề quan trọng. Mỗi người phụ nữ đều khát khao tình và hôn nhân thuận buồm xuôi gió, nhưng đôi lúc phải chỉ cố gắng là được.

        

      Vốn dĩ Châu Thương Thương và Trình Điện Điện về đề tài này, thậm chí lâu lắm rồi Châu Thương Thương cũng tâm chuyện này với ai. Mọi suy nghĩ và cảm nhận của theo người đó biến mất khỏi thế gian. nằm xuống mồ, đoạn chuyện cũ của cũng bỏ vào chai chôn cùng vào bùn đất.

      Trước khi tắm nước nóng, Trình Điện Điện và Châu Thương Thương vào phòng thay quần áo, lại vô tình gặp người quen. Người quen của Hàn Ích Dương... Khương Thiên Dung.

        

      Trình Điện Điện nhận ra Khương Thiên Dung, nhưng Khương Thiên Dung nhận ra .

        

      Trình Điện Điện cảm thấy Khương Thiên Dung quá mức lịch . đúng ra ta quen biết nhau, gặp gỡ cần chào hỏi nhưng Khương Thiên Dung chỉ chào hỏi, mà còn hẹn rảnh rỗi uống nước.

      Đúng là chỉ uống nước thôi ư? Trình Điện Điện chỉ muốn phun nước ngọt dìm chết ta. là cao thủ ghét thầm, thẳng có vẻ hơi nhen. Ngay lúc nghĩ cách từ chối, Châu Thương Thương giải vây giúp , khách sáo vài câu rồi .

      " ta là mối tình đầu của Ích Dương." Trong hồ nước nóng, Trình Điện Điện vừa đắp mặt nạ cho Châu Thương Thương vừa .

      "Mối tình đầu? Mình chưa nghe Hàn Tranh bao giờ." Châu Thương Thương .

      "Chuyện lâu lắm rồi, mối tình đầu từ thời cấp ba." Trình Điện Điện là người đứng ngoài chăm chú theo dõi tuổi trẻ của Hàn Ích Dương, vì vậy có vài việc về biết rất .

        

      "Cậu có để ý ? Mối tình đầu thường bền lâu." Châu Thương Thương chớp mắt, động tác của mềm mại y hệt Đường Đường. Trình Điện Điện hoài nghi người phụ nữ trước mắt là mẹ của ba đứa bé hay ?

      "Mình để ý nhưng mối tình đầu chắc chắn quý giá. mình dám hỏi thủ trưởng chuyện này. Mình nghe Khương Thiên Dung vẫn chưa kết hôn. Thương Thương, cậu nghĩ có phải ta đợi thủ trưởng ?"

      Đợt này đổi lại là Châu Thương Thương đắp mặt nạ cho Trình Điện Điện. Châu Thương Thương cẩn thận vuốt đều mặt nạ, , "Cứ cho là ta chờ đợi thủ trưởng nhà cậu liên quan gì đến cậu và cả? Cậu phải tin tưởng cả."

      "Nhưng mình tự tin." Trình Điện Điện kéo tay Châu Thương Thương.

      Châu Thương Thương bỗng nhiên nở nụ cười, "Điện Điện, cậu gợi mình nhớ đến bản thân ngày xưa..."

      Trình Điện Điện, “Trước đây cậu thế nào?"

        

      "Cậu giống mình ngày trước, ràng hạnh phúc nằm ngay trước mắt nhưng lại hoài nghi nó có thuộc về bản thân, bản thân còn xứng đáng có nó hay ? Thậm chí còn ngờ vực người đàn ông hứa hẹn mang đến hạnh phúc cho mình, liệu có ngày nào đó ta lại đâm nhát vào tim mình hay ?"

      Trình Điện Điện im lặng lắng nghe.

      "Bây giờ cậu nhìn mình . Có phải mình rất tốt ? Trước đây, mình luôn nghĩ hạnh phúc cần cố gắng vì nó phụ thuộc vào vận mệnh tốt hay xấu của phụ nữ. Nhưng phải vậy. Hạnh phúc cần nỗ lực vun đắp, cần hao tổn tâm tư và sức lực. Hai người đến với nhau do duyên phận, nhưng hai người chung sống cần tấm lòng. Ví dụ như ấy cậu nhiều chút, cậu phải đáp lại ấy nhiều chút. Nếu hai người đều làm vậy cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, phải ?"

      Trình Điện Điện nghe Châu Thương Thương tâm , xúc động khôn xiết. Trình Điện Điện gật mạnh đầu, sực nghĩ đến việc, áp sát Châu Thương Thương, "Thương Thương, mình lấy thủ trưởng có phải thành chị dâu của cậu ?"

      Châu Thương Thương cười cười. Nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, mọi thứ bỗng trở nên im ắng lạ thường.

        

      Trình Điện Điện cảm thấy Châu Thương Thương an ủi nhiều như vậy, cũng nên chuyện, "Hạnh phúc là cần tìm kiếm. Cứ tìm tìm tìm, tìm người này được tìm người khác."

      Châu Thương Thương quẹt vội giọt lệ nơi khóe mắt, lúng túng , "Nước trong mặt nạ chảy vào mắt..."

      Trình Điện Điện cười hì hì, "Đúng vậy, mặt nạ này nhiều nước quá!"

        

      Đôi khi con người rơi nước mắt phải vì khó chịu, cũng phải vì tại bất hạnh, mà vì nhớ, chỉ đơn thuần là nhớ đến người xưa. Người đó có thể còn là chồng, cũng phải bạn bè của bạn. Nhưng người đó từng đóng vai trò nhất định, cùng qua năm tháng quan trọng trong cuộc đời. Dù quá khứ ngọt ngào hay chua xót, trí nhớ vẫn còn nên có hồi tưởng.

      Trình Điện Điện muốn hỏi thêm về Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung. Nếu hôm nay trùng hợp gặp Khương Thiên Dung, nếu Khương Thiên Dung vờ như thấy hay chỉ chào hỏi đơn giản, để tâm đến chuyện này. Thế nhưng Khương Thiên Dung lại muốn hẹn uống nước.

      Vì vậy có nên hỏi ý kiến của thủ trưởng đại nhân? Coi có cho phép hay ?

      Sau khi tắm nước nóng, bốn người đều qua đêm ở Hằng Đức.

        

      Bốn người chia ra ở hai phòng uyên ương. Đôi có giấy chứng nhận kết hôn thoải mái ôm nhau vào trong, còn đôi ... nắm tay dạo vòng... rồi cũng dắt nhau vào.

      Giường đôi trong phòng uyên ương rất lớn. Hàn Ích Dương ôm Trình Điện Điện ngủ. Nội tâm của Trình Điện Điện ngừng đấu tranh, lúc sau lên tiếng, "Thủ trưởng, tại sao chia tay với mối tình đầu?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :