1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiếu tướng ế vợ - Tùy Hầu Châu (22 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 4


      Trước khi Trình Điện Điện đến thành phố Z, bà Hàn kịp tới gặp . Bà Hàn cười thân thiết bước ra khỏi xe, bà hỏi , "Con là Điện Điện?"

      Trình Điện Điện ngơ ngác nhưng vẫn kiên trì lên xe với bà Hàn. Lúc ngồi trong quán trà giải thích với bà Hàn thế nào là photoshop là chuyện của mấy giờ sau.

      "Con chỉ đứng bên cạnh ấy, nó giống như báo chí đăng đâu ạ. Bọn con có ôm nhau, bọn con chỉ tay nắm tay…"

      "Tay nắm tay?" Bà Hàn hỏi ngay.

        

      Bà Hàn rất biết cách tóm lấy trọng điểm.

      Trình Điện Điện muốn diễn tả lại nhưng đối mặt với bà Hàn tin sái cổ bài báo đó, mọi lời của đều trở nên vô nghĩa. Sau khi nghe giải thích, bà cười tủm tỉm, "Nếu đây là hiểu lầm cũng là hiểu lầm mỹ lệ."

      Trình Điện Điện suýt quỳ rạp xuống đất, chịu thua bà Hàn. hết cách, đành ngậm ngùi mang theo hiểu lầm mỹ lệ này đến thành phố Z lấy tin.

      mẫu thuốc mới bào chế của xưởng dược Hồng Đạt được quảng cáo rầm rộ ngoài thị trường, nhưng hiệu quả của nó tốt như quảng cáo. Thậm chí tòa soạn còn nhận được điện thoại và thư chứng minh thuốc này xuất nhiều tác dụng phụ có hại cho sức khỏe. Khi liên lạc với xưởng dược để tìm hiểu họ im lặng, phản hồi về việc này.

        

      Mọi phóng viên liên hệ phỏng vấn đều bị từ chối hết thảy. Dĩ nhiên Trình Điện Điện cũng ngoại lệ. Trình Điện Điện tìm được người để hỏi, họ trốn tránh trách nhiệm, liên quan đến mình; còn tìm người phụ trách bảo là họp.

        

      Tình trạng này chứng minh trước Trình Điện Điện, có phóng viên đến hỏi thăm nên họ mới đề phòng như vậy.

        

      Ở thành phố Z này, phép vua còn thua lệ làng. Huống chi chỉ là người bé tầm thường.

        

      Trình Điện Điện chịu về. cố chấp tìm nơi thoáng mát canh chừng động tĩnh của xưởng dược. Nơi thoáng mát của Trình Điện Điện là tán cây xíu che chắn đỉnh đầu.

      Trình Điện Điện ngồi chồm hổm chờ đợi. Mặt đất nóng gay gắt và mặt trời chiếu thẳng đầu như muốn bóp ngạt .

      Vào lúc này, ông Trình gọi điện cho . Ông cười hỏi, phóng viên của ông làm gì?

      Trình Điện Điện quệt lỗ mũi ướt sũng mồ hôi, trả lời, "Ba, con uống trà chiều với đồng nghiệp."  

      Ông Trình ở đầu dây bên kia cũng uống trà với bạn, giọng lanh lảnh của ông truyền tới, "Trùng hợp quá. Ba cũng uống trà chiều. Điện Điện của ba uống trà với bao nhiêu đồng nghiệp thế?"

      "Con với nhiều đồng nghiệp lắm." Trình Điện Điện ngẩng lên thấy chiếc xe màu xám bạc chạy vào xưởng dược, vội vã tắt điện thoại, đứng dậy đuổi theo xe.

      Trình Điện Điện còn chưa đuổi kịp gặp hai con chó săn to lớn dữ dằn chạy ra khỏi xưởng dược. phát hoảng, xoay người chạy ngay lập tức.  

      Trình Điện Điện hai chân làm sao nhanh bằng hai con chó tám chân. nhớ ba dạy, gặp chó dữ được chạy, cũng đừng nhìn vào mắt nó, phải tìm chỗ chậm rãi ngồi xuống chờ nó bỏ .

        

      Trình Điện Điện run lẩy bẩy ôm chân ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài mặt .

      Hai con chó săn sủa om sòm đến gần Trình Điện Điện, sợ chúng nuốt chửng mình. Trình Điện Điện bỗng thấy tay mình ấm nóng và ươn ướt, con chó lè lưỡi liếm cánh tay . Trình Điện Điện sởn hết gai ốc, sợ nó cắn . Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lên Trình Điện Điện, òa khóc nức nở.

        

      Đúng lúc này, bên đường truyền đến tiếng còi xe. Trình Điện Điện hoang mang quay lại hai con chó chạy .

      " có sao ?" Có người hỏi .

        

      Trình Điện Điện nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy người đàn ông mặc quân phục gạch ba sao* ngồi xe jeep hỏi .

      * gạch ba sao: thượng úy

        

      vịn hai chân mềm nhũn đứng dậy, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo thủ trưởng, tôi sao."

      Người đàn ông mặc quân phục cũng đáp lại, ta quay đầu chuyện với người ngồi trong xe, sau đó ta hỏi , " có cần nhờ đoạn ?"

      Do ông Trình là cựu chiến binh nên từ bé Trình Điện Điện có thiện cảm với quân nhân. ta dứt lời, lại chào theo kiểu quân đội, "Cám ơn thủ trưởng." 

      Trình Điện Điện bị hai con chó săn dọa sợ hết hồn, chếnh choáng lại xe jeep, run rẩy mở cửa xe.

      "Tôi phải thủ trưởng. Thủ trưởng của tôi ngồi ở đây." Người đàn ông mời Trình Điện Điện lên xe .

      Trình Điện Điện giật mình, "Chào thủ trưởng."

      Hàn Ích Dương lướt mắt qua Trình Điện Điện tóc tai bù xù rồi nhìn sang chỗ khác, "Lên xe ."

      Vinh hạnh, quá xá vinh hạnh!

      Trình Điện Điện ngồi ngay ngắn cạnh Hàn Ích Dương, len lén liếc nhìn người đàn ông mặc quân trang ngồi bên. lúc này khác hẳn người đàn ông mặc comple tối qua. Trình Điện Điện nghĩ, nếu quân trang có linh hồn Hàn Ích Dương điển trai với khí chất lạnh lùng bức người hòa thành thể thống nhất với nó.

        

      Hàn Ích Dương cho Trình Điện Điện nhờ đến trung tâm thành phố. Trước khi xuống xe, , "Tôi xin lỗi việc hình chụp báo vì nó gây phiền phức cho . Tôi giải quyết ổn thỏa chuyện này."

      ra biết.

      Trình Điện Điện lắc đầu nguầy nguậy, thể quyết tâm "hi sinh vì nước quên mình", giọng run run xúc động, " phiền, phiền. Thủ trưởng cứ yên tâm, việc này là vinh hạnh và tự hào của em."

      Vinh hạnh và tự hào... Hàn Ích Dương cố tình nghe thấy từ này. gật đầu, với thượng úy lái xe, " thôi."

        

      ***

      Chuyện xảy ra sau đó thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Trình Điện Điện. Giám đốc xưởng dược đồng ý cho phỏng vấn. Ông ta hứa chịu trách nhiệm nếu mẫu thuốc mới của xưởng gây tác dụng phụ cho người dùng.

      Trình Điện Điện nghĩ, lẽ nào có người giúp ?

      Sau đó, bà Trình gọi biết, "Chuyện xưởng dược là nhờ ba con quen biết, con mới thuận lợi như vậy."  

      Ba mẹ luôn là người thân thiết và thương ta nhất. Nhưng đôi khi con cái lại biết ơn ba mẹ.

        

      "Chẳng phải mẹ cấm ba quan tâm đến việc của con ư?"

      "Con tưởng ba mẹ muốn để ý tới con? Nếu phải ba mẹ chỉ có đứa con như con, ba mẹ chẳng lo lắng làm gì." Bà Trình cất giọng chua chát, "Điện Điện, con mà bằng phân nửa Mẫn Mẫn tốt biết mấy."

      Bằng phân nửa Mẫn Mẫn tốt biết mấy là điều bà Trình nhắc ngần ấy năm qua. Nhưng tiếc là đến tận lúc này vẫn chưa làm được mong ước nhoi này của bà.

      ***

      Buổi tối Trình Điện Điện bị mất ngủ. Ngày hôm sau làm cũng có phân công gì mới, chỉ ngồi viết bản thảo đến hết giờ làm. Tan tầm mua hoa quả và thuốc bổ đến Dương gia.

      Ông Dương chạy taxi vẫn chưa về, còn bà Dương ngồi lặt đậu que. Trình Điện Điện bỏ thuốc bổ và hoa quả lên bàn, lại giúp bà tay. Bà Dương niềm nở cản , "Con ngồi , để bác làm cho."

      Trình Điện Điện ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ bong hết sơn, cầm đậu que lên , "Mềm quá bác."

      "Ừ con, đậu que này dưới quê mới gửi lên. Điện Điện, lát con mang ít về ăn nhé.”

        

      "Con cũng muốn nhưng con chẳng mấy khi nấu nướng, mang về ăn hết uổng lắm."

      "Vậy lát con mang đào về ăn cho bác. Đào này cũng dưới quê gửi lên." Bà Dương ôn hòa.

      Trình Điện Điện gật đầu, "Dạ, con khách sáo đâu."  

      Đến giờ ăn tối, ông Dương mới về. Trình Điện Điện cùng uống rượu với ông, rượu mạnh cay xè làm mặt đỏ bừng bừng. Bà Dương loay hoay dọn bàn cơm ra ngoài sân. Trời nhá nhem tối, gió mát thổi hiu hiu xua bớt bầu khí oi bức.

      Bên cạnh chiếc bàn đặt mâm cơm là cây quạt máy cũ, cánh quạt quay phần phật mát hơn gió tự nhiên.

      Trình Điện Điện vừa gấp đồ ăn vừa , "Bác Dương nấu ăn càng ngày càng ngon."

      "Ăn ngon phải tới đây nhiều hơn." Ông Dương , "Con mà đến nữa, bác quên con đấy."

      "Gần đây con hơi bận." Trình Điện Điện mỉm cười. 

      "Bận đương?" Ông Dương giọng chắc nịch, "Có rồi dẫn qua đây cho bác nhìn mặt. Bác giỏi việc gì, chứ nhìn người là chuẩn lắm."

      "Tiếc là con chưa có. Khi nào có con dẫn qua cho bác thẩm định ngay."

        

      “…”

      Dùng bữa xong, Trình Điện Điện rửa bát giúp bà Dương rồi mới ra về. Trước khi về, nhìn tấm hình tốt nghiệp dán tường phòng khách.

      tấm hình đó có hai người Trình Điện Điện quen biết. người là Dương Hân và người khác là Hàn Ích Dương. 

       

      Hàn Ích Dương năm mười tám tuổi là chàng thiếu niên có ngũ quan góc cạnh khác bây giờ là mấy. Nhưng khi ấy, thần thái của hòa nhã và ấm áp, gương mặt cương nghị cũng toát lên nét thanh tú của thời tuổi trẻ ngây ngô.

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 5


      Buổi tối, Trình Điện Điện định tắt máy tính QQ báo có tin nhắn mới. nhấp vào khung đối thoại, trông thấy tin nhắn của Trình Minh Dương.

      "Ngày mai tới thành phố S họp."

      Trình Điện Điện chống cằm nhìn màn hình vi tính vài giây, trả lời, "Ừ."

      "Có định mời ăn ?" Đối phương nhắn tiếp.

      Trình Điện Điện trả lời: " có tiền." muốn thoát ra nhưng khung đối thoại lên biểu tượng mặt buồn, theo sau là hàng chữ, "Hi hi, mình là Mẫn Mẫn."

      Triệu Mẫn lại gọi thoại qua QQ. Màn hình thoại còn chưa ra, giọng của Triệu Mẫn truyền đến tai . ta ta cùng Trình Minh Dương đến thành phố S chơi, cần tiếp đón hai ngày.

      Nửa giờ sau, bà Trình cũng gọi báo Mẫn Mẫn tới chơi vài ngày. Nếu rảnh rỗi xin nghỉ hai ngày chơi với họ.

      Trình Điện Điện vừa đắp mặt nạ vừa , "Con bận lắm, có thời gian chơi cùng họ. Cùng lắm con chỉ ăn với họ thôi."

      "Điện Điện!" Giọng bà Trình vui, "Có mấy khi Mẫn Mẫn đến thành phố S đâu con."

      Trình Điện Điện tiếng nào cúp máy lập tức. giận dỗi nằm giang tay giang chân giường. lúc sau bà Trình gọi lại, giọng bà khác hẳn ban nãy, "Điện Điện, con bận ?"

        

      “Mẹ nghĩ con dối?”

      “Xin lỗi con, mẹ…”

        

      "Hừ, dẫu sao từ đến lớn, mẹ cũng thương Mẫn Mẫn hơn con." Trình Điện Điện buồn man mác, "Riết rồi con chẳng biết mẹ là mẹ của con hay Mẫn Mẫn nữa."

      "Mẹ cũng muốn Mẫn Mẫn là con của mình, nhưng đáng tiếc mẹ có phúc đó." Bà Trình đùa.  

      lời đùa sao cười nổi. Trình Điện Điện cười gượng vài tiếng, tắt điện thoại. xoay người, vô tình đụng trúng quyển nhật ký màu xanh nhạt để đầu giường.

      Trình Điện Điện mở trang đầu tiên ra đọc. Từng nét chữ viết hoa đẹp đẽ đó, " LÀ TÌNH CẢM ẤM ÁP NHẤT ĐỜI NÀY", bên dưới là chữ ký của chủ nhân cuốn nhật ký... Dương Hân.

        

      Có lẽ Dương Hân thường xuyên luyện viết nên nét chữ của ấy rất đẹp. Trình Điện Điện cũng từng viết vô số lần tên của mình lên nháp nhưng viết mãi cũng được. Có lần Trình Minh Dương cầm lấy bút của , ta khom lưng viết tên lên chỗ còn trống giấy nháp. Trong tích tắc, tên ra với vẻ thanh thoát nhàng.

      Kê từ hôm ấy, cố viết giống ta vô số lần ba chữ đó.

        

      Dương Hân cũng bắt chước thể chữ của Hàn Ích Dương. ấy còn dùng thể chữ này tự viết cho mình lá thư, lá thư chất chứa toàn bộ tình cảm của thời thanh xuân, nhưng lá thư này chỉ có vỏn vẹn bốn chữ "Dương Hân cố lên".

        

      Dương Hân cố lên.

        

      ***

      Phải chăng trong mỗi lớp học đều có như thế này. đó ồn ào, ăn mặc quái dị, thích chuyện nhưng luôn bị bạn bè hoài nghi là kẻ đâm thọc sau lưng. Mỗi ngày, đó đều siêng năng học tập nhưng thành tích luôn xếp cuối lớp. đó thích nhưng bất ngờ lớn tiếng tranh luận, nhất định phải tranh thắng thua mới chịu bỏ qua.

      đó được mọi người chú ý nhưng thường xuất trong đề tài vui đùa của bạn bè cùng lớp.

      Chẳng hạn như:

      "Hôm nay, mình thấy cậu chuyện với Dương Hân, cậu thích nó hả?"

      "Cậu mới thích nó, cả nhà cậu thích nó có."

      "Dương Hân thích tìm cậu thảo luận bài vở, chắc chắn cậu bị nó thích rồi."

      "Cậu bị bệnh hả? Nó thích tìm mình, chứ có phải mình đâu!"

        

      “…”

        

      Họ thỏa thích bàn tán, màng quan tâm những lời này truyền đến tai đối phương, xúc phạm tên Dương Hân. Hoặc họ biết nhưng họ quan tâm, sợ mất lòng Dương Hân, họ chỉ cần cảm thấy vui là được.

        

      Năm đầu tiên của cấp ba, trường tổ chức học quân . Dương Hân có dáng bước đều kỳ dị, trở thành trò hề của bạn bè. Nam nữ tuổi dậy có khả năng quan sát rất tốt. Họ có thể phát ai mặc hàng hiệu gì, ai chuyện với nhau nhiều hơn,...

        

      Trong ký túc xá, đám nam sinh ấu trĩ bình chọn ra "Mười người đẹp nhất khối". Khi họ tìm kiếm mười người đẹp, họ bình phẩm đủ thứ, đưa người này lên trời, đạp người kia xuống đất. Sau khi soi mói chọn ra được "Mười người đẹp nhất khối", họ lại hăng hái bừng bừng sàn lọc ra "Mười người xấu nhất khối". 

      nghi ngờ gì Khương Thiên Dung là người đẹp nhất trong cuộc bình chọn của đám nam sinh. Tiêu chuẩn chọn người đẹp ít nhiều có điểm giống nhau nên khó chọn mấy. Nhưng chọn ra mười người xấu nhất, mỗi người đều có tiêu chuẩn riêng nên cả đám cùng đưa ra ý kiến của bản thân. Có người đề cử tên "XXX", người đề cử tỏa ra mùi hôi khó chịu, cuối cùng có người nêu đích danh "Dương Hân".

      Nhắc tới "Dương Hân" có kiểu bước đều quái dị, mọi người đều cười phá lên đồng ý thông qua.

        

      Đúng lúc này, có người hỏi Hàn Ích Dương trầm mặc suốt từ nãy đến giờ, "Ích Dương, hôm nay đúng là làm khó cho cậu."

        

      Tại sao khó?

        

      Hàn Ích Dương là chàng trai xuất sắc nhất trong đợt huấn luyện quân . Dương Hân cũng từng miêu tả chàng thiếu niên Hàn Ích Dương khi ấy trong nhật ký.

      Dương Hân biết bước đều, sĩ quan huấn luyện kêu chỉ dạy Dương Hân. Dưới cái nắng oi ả, chàng thiếu niên đứng thẳng người, giơ chân lên rồi trầm ổn hạ xuống. Mỗi bước vững chãi của đều rơi vào lòng Dương Hân.

        

      ***

      Trình Điện Điện đúng giờ tới chỗ hẹn. Triệu Mẫn và Trình Minh Dương tới muộn tận nửa tiếng. ngồi đợi họ ông Trình gửi tin nhắn cho .

        

      "Ba vừa gửi tiền vào thẻ của con, nhớ chiêu đãi hai đứa nó tử tế, đừng để mình mất mặt."

      Trình Điện Điện trả lời tin nhắn, "Tạ chủ long ân!". cảm động cất điện thoại vào giỏ xách.

      Ba của là người ba tuyệt vời nhất đời.

      Còn mẹ sao?

      Mẹ là người tuyệt vời thứ hai đời.

      ***

      Trình Điện Điện mỉm cười nhớ về thời thơ ấu của mình nhân viên dẫn đôi nam nữ vào.

      Đôi nam nữ đó chính là Triệu Mẫn và Trình Minh Dương.

      " lâu gặp." Trình Điện Điện đứng dậy chào hỏi.

        

      "Lâu rồi gặp, Điện Điện." Giọng Trình Minh Dương vẫn trầm ấm khác mấy trí nhớ của . Trước đây, từng cho rằng giọng Trình Minh Dương là thanh dễ nghe nhất thế giới. Nó trầm trầm nhưng hiền hậu như nước chảy qua khe suối, rót vào tim .

      Triệu Mẫn đứng cạnh Trình Minh Dương, ta cười rạng rỡ, xin lỗi , "Do mình tốt, mình nên kêu Minh Dương cùng mua sắm đến quên thời gian."

      Trình Điện Điện nhìn bao lớn bao hàng hiệu nối tiếng thế giới trong tay Triệu Mẫn.

        

      sực nhớ nhiều năm trước đây, Triệu Mẫn dẫn đến khu chợ bình thường. ta vừa chui vào góc thử quần áo chật hẹp, vừa khinh thường những bạn học mặc đồ hiệu, "Đúng là chịu nổi đám đó. Xài có mỗi đồ của Erke* mà chạy khoe vòng vòng. thế còn luôn miệng to be No 1, mình thấy tu bi No 1 có."

      *Erke: nhãn hiệu đồ thể thao của Trung Quốc. Khẩu hiệu của Erke là to be No 1.

      ***

      Có Triệu Mẫn ở đây bao giờ thiếu đề tài chuyện. Với sắp kết hôn, đề tài chính dĩ nhiên là chuyện đám cưới của bản thân.

      "Điện Điện, cậu thấy đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây đẹp?"

        

      "Kết hợp cả hai ." Trình Điện Điện cảm thấy ánh mắt của người nào đó dừng mặt mình. nhếch miệng cười chua xót, "Mình có đồng nghiệp tổ chức đám cưới kết hợp Trung Tây, mình thấy được lắm."  

      ?”

        

      Trình Điện Điện gật đầu. ngẩng lên, Trình Minh Dương đột nhiên hỏi , "Đồng nghiệp nào của em?"

      Đồng nghiệp nào của liên quan gì tới ? Trình Điện Điện cười cười trả lời. Đúng lúc này, điện thoại của "ting tang" ngân lên.

      "Mình ra ngoài nghe điện thoại." Trình Điện Điện , cầm điện thoại nhanh ra ngoài.

        

      Cuộc gọi này là của chủ biên. Bình thường trò chuyện với chủ biên, Trình Điện Điện chỉ mấy câu qua loa rồi cúp ngay. Nhưng hôm nay chủ động đủ thứ truyện trời dưới đất. trò chuyện về công việc phân chia hôm qua, nêu lên cách nhận xét của bản thân.

      Chủ biên nhạy cảm hỏi , "Điện Điện, lẽ nào em coi mắt?"

      " phải... em bận, cúp trước đây."

      Trình Điện Điện vừa ra hành lang bóng người xíu đâm vào đầu gối . Trình Điện Điện cúi đầu nhìn, cậu bé đáng cất giọng nhõng nhẽo, "Chị đụng em đau quá."

      Trình Điện Điện nghiến răng. Thằng bé này dám đảo ngược trắng đen!

    3. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 6


      "Đau ở đâu?" Trình Điện Điện ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn đứa bé. Thấy đứa bé giả vờ đau hù mình, nghiêm mặt răn dạy, "Em đụng chị mới đúng chứ!"

      " đúng." Đứa bé trả lời quả quyết, "Em là con nít, chị là người lớn, con nít làm sao đụng được người lớn."

      Đúng là kiểu suy luận của trẻ con.

        

      "Được rồi, em mau tìm ba mẹ ." Trình Điện Điện .

      Cậu bé nháy mắt với Trình Điện Điện rồi bỏ .

      Trình Điện Điện vòng qua khúc cua lại thấy cậu bé nhón chân xem cá trong hồ, bước lại xoa đầu cậu bé, "Tại sao còn chưa tìm ba mẹ?"

        

      Cậu bé chậm rãi xoay đầu, tuy mặc đồ giống nhau nhưng đứa bé này và đứa bé ban nãy nhìn khá khác nhau. Cậu bé nhíu mày, "Em quen chị?"

      Trình Điện Điện có chút xấu hổ, "Xin lỗi em."

      " sao." Cậu bé ngoảnh đầu ngắm bầy cá đủ màu sắc trong hồ. Đúng lúc này, giọng khá quen thuộc truyền tới, "Ngưu Ngưu, Bì Bì, hai cháu ở đâu thế?"

      Xem ra hai đứa bé này là sinh đôi. Trình Điện Điện còn chưa định thần hai tay bị người khác kéo lấy. Trình Điện Điện trông thấy bà Hàn đứng trước mặt , "Chào cháu Trình, trùng hợp quá."

      "Chào bà Hàn."

        

      “Gọi bác được rồi.”

        

      “Dạ, bác…”

        

      Cũng trong lúc này, người phụ nữ trông giống bảo mẫu ôm cậu bé ban nãy quay lại, bảo mẫu khác ẳm ra, bé vừa cầm di động vừa , "Bà nội, ông nội hỏi bà nội bỏ trốn khỏi nhà, chừng nào mới chịu về?"

      bé phát nhưng Trình Điện Điện nghe hiểu.

      Bà Hàn cười toe toét, "Con nít linh tinh, con đừng nghe nó."

      Trình Điện Điện mỉm cười, "Bạn con chờ bên trong. Con xin phép trước."

      Bà Hàn bồng Ngưu Ngưu xem cá lên, "Khi nào cháu Trình... Điện Điện rảnh rỗi, đến nhà bác chơi nhé."

      Trình Điện Điện biết phải trả lời thế nào, cười cười nhìn ba đứa bé sinh ba của Hàn gia, "Đáng quá!"

        

      "Cám ơn." Chỉ có mỗi bé Đường Đường nghe khen dễ thương là thích trả lời. Bì Bì ở bên cạnh hừ tiếng coi thường Đường Đường, rồi cau mặt ghét bỏ. Còn "quý ông" Ngưu Ngưu đẹp trai lại trầm tư đánh giá Trình Điện Điện lượt từ xuống dưới.

      Bà Hàn và hai bảo mẫu đưa ba đứa bé về. Trước khi , bà Hàn kêu ba đứa bé chào tạm biệt .

        

      Nghe giọng mềm mại của trẻ con, Trình Điện Điện cảm thấy thư thái hẳn. nghiêng đầu vẫy tay chào theo đến lúc họ biến mất. Khi xoay người, Trình Minh Dương đứng gần đó nhìn .

      Trình Điện Điện há hốc miệng kinh ngạc, máy móc, "Hi."

        

      Trình Minh Dương tựa người vào tường, đầu ta là bức tranh sơn dầu hình thiếu nữ. ta giơ di động lên với , hết sức tự nhiên, "Tôi tưởng em muốn trả tiền nên bỏ trốn."

      Trình Điện Điện cười, "Đúng đấy, ngờ lại bị bọn phát ."

      dùng từ "bọn ", chứ phải "". Nụ cười mặt Trình Minh Dương thoáng cứng lại, tiếng nào thẳng vào trong.

      Dùng bữa xong, Trình Điện Điện thanh toán, tay phải Triệu Mẫn vỗ lưng chồng sắp cưới Trình Minh Dương, ta , "Điện Điện, để Minh Dương tính ."

      Trình Điện Điện vừa rút thẻ vừa , "Như thế sao được. Mấy ngày sắp tới, bọn cậu chỉ cần ăn uống ngon lành, chơi vui vẻ thôi, mình chi hết."

        

      Như mọi lần cùng Mẫn Mẫn, Trình Điện Điện luôn là người trả tiền, sau đó chi mãi cũng thành thói quen của .

      Trình Điện Điện đưa thẻ cho thu ngân nhưng thẻ khác bất ngờ truyền lên từ đằng sau , "Để tôi trả."

      Thu ngân quá quen với trường hợp này. ta mỉm cười với Trình Điện Điện, "Việc trả tiền nên dành cho quý ông."

        

      Thu ngân nhận thẻ của Trình Minh Dương. Vài giây sau, ta kinh ngạc ngẩng đầu, "Phòng ăn của mọi người được thanh toán."

      Trình Điện Điện hiểu.

      Lúc này, quản lý tới giải thích, "Bà Hàn thanh toán hết. Vừa nãy do em giao ca với Tiểu Phân nên biết."

      Trình Điện Điện đau đầu, biết giải quyết thế nào.

        

      Ngày hôm nay để mất mặt theo đúng lời ba dạy, mượn xe của đồng nghiệp trong tòa soạn. Đồng nghiệp này là con nhà giàu nên xe của ta là mẫu BMWs nhập khẩu mới nhất.

      Triệu Mẫn và Trình Minh Dương ngồi ghế sau. Trình Điện Điện mở máy điều hòa, hỏi họ, "Đặt khách sạn chưa? Nếu chưa có thể đến khách sạn của bạn mình."

      "Đặt rồi." Triệu Mẫn , "Khách sạn Tứ Quý nằm gần đây."

      Trình Điện Điện "ừ" tiếng rồi thôi. tiếp, "Vậy để mình chở hai người qua đó."

      "Cám ơn cậu, Điện Điện."

      Trình Điện Điện đáp, " có gì."

        

      Thoáng chốc, trong xe lâm vào trầm mặc. Trình Điện Điện im lặng lái xe. Chiếc xe này chỉ mới chạy vài lần nên quen lắm, vì vậy cố gắng tập trung giữ tốc độ ổn định.

      Triệu Mẫn đột nhiên hỏi , "Điện Điện, xe này ba cậu đưa cậu chạy hả?"

      Phía trước là đèn đỏ, Trình Điện Điện dừng xe. " phải, xe này của bạn mình."

      "Bạn cậu là ai mà chạy xe đắt tiền thế?" Triệu Mẫn chọc , "Hay là bạn trai?"

      Trình Điện Điện muốn giải thích. nhìn chiếc xe Audi đằng trước, lái sang chuyện khác, " chú khỏe ?"

      "Cậu hỏi ba mẹ mình? Họ cũng tàm tạm. Bây giờ ba mình làm ở công xưởng."

      Trình Điện Điện tiếp.

        

      Triệu Mẫn quay về đề tài ban nãy, "Điện Điện, ngày mai dẫn bạn trai của cậu ra gặp bọn mình !"

      Triệu Mẫn vừa dứt lời đèn đỏ cũng chuyển sang xanh.

      Trình Điện Điện đạp ga, lái xe khỏi ngã tư. đáp lời Triệu Mẫn. Trình Minh Dương trầm ngâm từ nãy đến giờ lên tiếng, "Bạn trai của Điện Điện chắc rảnh đâu."

      Triệu Mẫn ồ lên kinh ngạc, ta hỏi, "Sao biết?"

      Trình Minh Dương giải thích thắc mắc của ta.

        

      Trình Điện Điện cũng đào sâu suy nghĩ ý của ta. Đến khi Trình Minh Dương và Triệu Mẫn xuống xe, chạy xe về chung cư mình ở. Lúc này, mới trông thấy cuốn tạp chí giải trí do đồng nghiệp mua để phía sau xe.

        

      Trong gian xe tối om, ngờ Trình Minh Dương lại thấy bài đăng đó. À, suýt nữa quên thị lực của Trình Minh Dương rất tốt. Người có thị lực tốt thường tinh mắt, vì thế ngày ấy Trình Minh Dương chỉ cần liếc sơ là biết thích .

    4. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 7


      Dương Hân từng viết thầm là cảm giác ngọt ngào. Trình Điện Điện biết thầm có vị gì bởi vì còn chưa nếm ra tình cảm thầm kín của tan thành mây khói. Buổi tối, Trình Điện Điện mở nhật ký của Dương Hân ra xem. Dương Hân viết bảy mươi phần trăm con trong lớp đều thích Hàn Ích Dương.

      Trình Điện Điện nghĩ đến Trình Minh Dương. Ngày xưa thời còn học, rất nhiều bạn nữ trong lớp thích ta. bạn ngồi cùng bạn của Trình Điện Điện cũng thích Trình Minh Dương. Khi bạn đó tâm bí mật này, Trình Điện Điện chỉ biết than vãn lại đụng trúng đối thủ.

      Hàn Ích Dương trở thành đối tượng được đông đảo nữ sinh thích cũng mấy khó hiểu. Giống như côn trùng định hướng theo ánh sáng người ưu tú luôn là vầng hào quang chói mắt. Dù mặc đồng phục như bao bạn bè, lên lớp như mọi người, học lý hóa như họ nhưng hào quang vẫn là hào quang.

      Mỗi ngày ngoài việc chăm chỉ học tập, Dương Hân đều như thám tử thần bí trong lớp. ấy quan sát từng nữ sinh, quan sát họ mượn cớ tiếp cận Hàn Ích Dương. Dương Hân thích giống họ nhưng ngày nào ấy cũng muốn tìm lý do đến gần Hàn Ích Dương.

      Tuy nhiên, trong lớp lại có người giống bao bạn bè khác, người đó chính là Khương Thiên Dung. Nếu Hàn Ích Dương là mặt trời sáng chói, Khương Thiên Dung là đóa hoa tường vi xinh đẹp sinh trưởng dưới ánh nắng.

      chàng thiếu niên điển trai và thiếu nữ xinh xắn, đến cả giáo viên cũng đùa giỡn ghép đôi cho họ.

       

      lần trong tiết vật lý, giáo viên trẻ tuổi lướt nhìn hai cậu học trò nổi bần bật trong lớp, "Nếu giáo viên chịu trách nhiệm tổ chức tiệc của trường vào tháng sau là thầy, nhất định thầy kêu Khương Thiên Dung và Hàn Ích Dương đến tham gia."

      Mọi người trong lớp đều bàn tán sôi nổi, nhưng hai nhân vật chính có phản ứng. Có điều khóe miệng Khương Thiên Dung cong lên vẫn đập vào mắt Dương Hân. Dương Hân cảm thấy Khương Thiên Dung rất giả dối. Kể từ hôm đó, ấy bắt đầu ghét đóa hoa tường vi sinh trưởng dưới ánh mặt trời này.

      Nếu Khương Thiên Dung là hoa tường vi Dương Hân là gì? Chẳng lẽ là vật thể xác định vĩnh viễn sống trong bí mật.  

      Kết thúc học kỳ, thành tích học tập của Dương Hân tiến bộ vượt bậc. Thầy chủ nhiệm vui vẻ trao bằng khen cho Dương Hân. Thầy chủ nhiệm là người thích giảng đạo nên hai tiết học mỗi ngày, thầy đều dành phân nửa giáo dục tư tưởng học sinh.

      Thầy chủ nhiệm khen ngợi Dương Hân nhiệt liệt. Để động viên Dương Hân, thầy kể cho mọi người trong lớp về hoàn cảnh gia đình của ấy, còn đề nghị nhà trường cấp học bổng.

      Thầy chủ nhiệm vừa được phân nửa Dương Hân mạnh dạn đứng dậy, "Thưa thầy, gia đình em nghèo khó đến mức như vậy, em cần học bổng!"

        

      Thầy chủ nhiệm đại khái biết mình vô ý xúc phạm tới lòng tự trọng của Dương Hân, thầy bèn mỉm cười kêu ấy ngồi xuống, "Dù thế nào nữa, Dương Hân cũng là tấm gương sáng của lớp chúng ta. Chúng ta phải noi gương bạn ấy cố gắng phấn đấu."

      Dương Hân càng lúc càng nỗ lực học tập. Khi mọi người ra ngoài ăn cơm, Dương Hân vẫn cặm cụi học bài lớp.

      lần Hàn Ích Dương trực nhật. nán lại lớp lau bảng. Sau khi lau xong cũng chỉ còn mình Dương Hân trong lớp.

      thuận miệng hỏi , "Cậu ăn à?"

      Dương Hân vùi đầu giải bài tập, trả lời Hàn Ích Dương.

        

      Khóe miệng Hàn Ích Dương trĩu xuống. Khi định bước ra ngoài giọng cứng ngắc vang lên từ đằng sau, "Làm bài toán cuối chưa?"

      Đây là giọng điệu gì? Cứng ngắc, nghiêm túc, còn loáng thoáng sắc lạnh như muốn giết người?

      Đúng rồi, chính là giọng điệu đó! Hàn Ích Dương đột nhiên sản sinh ra kiểu ảo giác như vậy.

      sờ mũi, xoay người lại chỗ Dương Hân. Hàn Ích Dương cúi đầu nhìn bài toán khó trước mặt , gợi ý sơ sơ, "Bài này cần dùng hàm số lượng giác..."

      Nhưng Hàn Ích Dương vừa nam sinh gọi , "Ích Dương, sao cậu còn chưa ăn?"

      "Ừ, ngay." Hàn Ích Dương vội với Dương Hân, "Lát tôi quay lại tiếp với cậu."

        

      Có điều sau khi ăn trưa, văn bắt làm kiểm tra đột xuất, rồi đến hai tiết tiếng căng thẳng và cuối cùng là tiết thể dục... Tới tận tiết học cuối cùng, Hàn Ích Dương vẫn gợi ý giải bài cho ấy. Dương Hân nghĩ chắc quên.

      Thực ra Hàn Ích Dương quên. Người có trí nhớ tốt như sao có thể quên? Hàn Ích Dương cảm thấy nàng Dương Hân này hơi hung dữ. Tuy ngại giúp đỡ nhưng cũng thích tốn thời gian làm chuyện lấy lòng người khác.

      ***

      Đối với tình cảm thầm mến của Dương Hân, Trình Điện Điện thấy mình cũng từng mến thầm ai đó như Dương Hân. Nhưng tình cảm thầm kín của lại mang ý nghĩa khác, nó giống như quãng thời gian mập mờ khó hiểu hơn là tình thầm kín trong lòng.

      Trình Minh Dương mua đồ ăn sáng cho , cũng mua giò cháo quẩy cho ta vào cuối tuần. Trình Minh Dương hưng phấn nhận làm em , cũng ngọt ngào gọi ta là Trình. Trình Minh Dương mạo hiểm qua mặt chủ nhiệm, quăng đáp án đề thi cho , cũng nghĩa hiệp làm môn tập làm văn đau đầu giúp ta...

       

      Trình Điện Điện từng nghĩ Trình Minh Dương cũng thích . Thời gian trôi qua, cảm nhận chủ quan này càng đánh lừa , khiến nhốt mình trong thế giới ảo tưởng do bản thân xây lên.

      chuyện được phóng đại, ảo giác đồng dạng nào đó được làm quá lên vô số lần, sau đó biến thành, "Đúng là thích ".

      Có thể Trình Minh Dương đối xử với khác các nữ sinh khác nhưng như vậy sao? Đó chỉ là trò chơi mập mờ do chàng thiếu niên lão luyện tình trường đùa giỡn với .

      ***

      Triệu Mẫn ở lại thành phố S ba ngày. Hôm ta trở về, ta ôm Trình Điện Điện, cất giọng tiếc nuối, "Tiếc quá, gặp được bạn trai của cậu."    

      Trình Điện Điện cười cười, đưa hai hộp đông trùng hạ thảo đồng nghiệp mua giúp cho Triệu Mẫn, "Mình gửi cái này cho chú. Mẫn Mẫn đưa giúp mình nhé."

      "Cái này đắt tiền lắm" Triệu Mẫn nhìn hộp quà tặng, "Lần trước Minh Dương cũng mua cho ba mẹ mình, còn nhiều lắm dùng chưa hết."

      Nụ cười của Trình Điện Điện hơi cứng lại, tỏ vẻ thoải mái, "Trình Minh Dương là Trình Minh Dương, mình là mình. Lẽ nào chú có con rể cần mình hiếu thảo?"

      "Được rồi, có con nuôi như cậu, mình cũng bớt lo lắng phần nào cho ba mẹ." Triệu Mẫn nhận thuốc bổ đưa cho Trình Minh Dương, ta lại tiếp đề tài trước đó, "Lần sau có dịp được từ chối mình. Cậu phải dẫn bạn trai đến cho mình gặp. Tới khi ấy, mình và Minh Dương làm chủ chiêu đãi bạn trai của cậu."

      Trình Điện Điện cười chúm chím, gật đầu vui vẻ với ta.

      Vẻ mặt Trình Minh Dương vẫn lạnh đạm như thường lệ. Thỉnh thoảng Triệu Mẫn chuyện, ta góp vào vài câu, đúng chuẩn của người bạn trai nho nhã lịch .

      Điện thoại của Trình Minh Dương đổ chuông. ta ra góc khác nghe máy.

        

      Triệu Mẫn bịn rịn nắm tay Trình Điện Điện, "Mình rất nhớ chúng ta của ngày xưa."

      "Bây giờ tốt ư?" Trình Điện Điện nửa đùa nửa , mắt sáng như ánh sao, "Nhớ ngày xưa..."

      Triệu Mẫn cuống quýt che giấu vẻ lúng túng, "Ý mình là mình nhớ đến năm tháng thanh xuân tươi đẹp trước đây, phải là..."

      Trình Điện Điện cười, "Vừa nãy mình định đùa thôi."

      về khoảng đùa giỡn, ai lợi hại hơn Triệu Mẫn. ta từng kể hết mọi chuyện Trình Điện Điện viết trong nhật ký cho người khác nghe. Sau đó ta kêu ta chỉ vui đùa chút mà thôi.

      Nhật ký là nơi chứa đựng toàn bộ tình cảm thầm kín và bí mật của . Những tâm tư kín đáo của trở thành đề tài chuyện trò cho Triệu Mẫn, truyền tới tai Trình Minh Dương. Trình Minh Dương chạy tới hỏi hay .

        

      Năm cấp ba, Triệu Mẫn học khác lớp với . Sau khi vào đại học, ta trở thành bạn của Trình Minh Dương. Vào ngày tốt nghiệp, Triệu Mẫn uống hơi say, ta hát bài khá nổi tiếng và thịnh hành vào thời đó. Trình Điện Điện nhớ tên bài hát nhưng trong đó có câu: "Cám ơn trời, cám ơn đất, cám ơn số phận cho chúng ta quen nhau..."

      Lúc Triệu Mẫn hát bài này, vùi người vào ghế sô pha ở KTV nghĩ thầm, “Số phận đối đãi với Triệu Mẫn tốt.”

        

      Triệu Mẫn và Trình Minh Dương học đại học cùng thành phố, còn lại chọn trường nằm ở phương bắc xa xôi.

      Có lần Trình Minh Dương tới trường của Trình Điện Điện. Mới sáng sớm ta ở dưới ký túc xá gọi xuống.

      Trình Điện Điện kịp chải đầu, lật đật chạy xuống hỏi ta, "Triệu Mẫn đâu, đến cùng ư?"

      Trình Minh Dương cắm tay vào túi quần, ta nhíu mày với , "Trình Điện Điện, chẳng lẽ em biết tôi và Triệu Mẫn chia tay."  

      Trình Điện Điện biết Trình Minh Dương tới trường làm gì. Ban ngày vẫn đến giảng đường ngồi học như thường lệ. Sau giờ học, thấy Trình Minh Dương đợi mình bên ngoài. hỏi ta cần học sao, ta kêu xin phép nghỉ học. Cuối cùng kìm được, bèn hỏi ta tới đây làm gì.

      Trình Minh Dương chụp con muỗi bay trước mặt Trình Điện Điện, "Có muỗi."

      Trình Điện Điện nổi cáu với ta.

      Trình Minh Dương lại xòe bàn tay cho xem con muỗi, " lừa em đâu."  

      Trình Minh Dương với giọng điệu hết sức sinh động. Trình Điện Điện bán tin bán nghi ngẩng đầu lên nhìn. Trình Minh Dương lại ôm lấy mặt , ta hỏi...

      "Điện Điện, em hỏi tới đây làm gì, em biết lý do. Chúng ta quen nhau , Điện Điện."

      Trình Điện Điện là người trọng sĩ diện. coi trọng thể diện của mình hơn tình . Khi ấy còn thích Trình Minh Dương nhưng tại sao từ chối ta? Tại sao đáp lại ta?

      Trình Điện Điện vừa như chăm chú vừa như đùa, "Em sợ mẹ em giết em, em cướp bạn trai của Mẫn Mẫn."

        

      dừng chút rồi tiếp, “Kỳ thực em quá thích , Trình Minh Dương. Em thích đến mức có thể liều lĩnh vì , thích đến mức để nó biến thành tình . Nếu quen em trước khi đến với Mẫn Mẫn, em đồng ý. Biết đâu khi ấy chúng ta quen nhau bền lâu. Nhưng chuyện hỏi em lúc này chỉ là hiếu kỳ, suy nghĩ vẩn vơ trong lòng . Tại sao em phải giúp hoàn thành suy nghĩ vớ vẩn đó? Vả lại em muốn tình cảm thầm mến của em thành thực. Em giữ nó ở góc trong tim, biến nó thành hồi ức tươi đẹp và phai nhòa theo thời gian."

          

      Nghe xong điện thoại, sắc mặt của Trình Minh Dương tốt mấy, ta tới bên Triệu Mẫn, đặt tay lên vai ta. ta trầm mặc vài giây rồi lên tiếng, "Mẫn Mẫn, ba em vừa gọi cho . Ba em mẹ em..."

      ***

      Buổi tối, Trình Điện Điện nhận được điện thoại của bà Trình.

      Bà Trình kể nghe tình trạng của mẹ Triệu Mẫn, mắng vô tâm. Bà mắng vô tâm là vì cùng về với Triệu Mẫn.

      Trình Điện Điện mệt mỏi đáp lời, "Mẹ, phải muốn mua vé máy bay là mua ngay được..."

       

      Bà Trình im lặng rồi bỗng chạm trúng dây thần kinh nào đó, giọng bà đột nhiên buồn bã, " đời này có nhiều chuyện ngoài ý muốn. Điện Điện, nếu sau này mẹ gặp chuyện may, còn ai hối con kết hôn, con phải..."

      "Sặc!" Trình Điện Điện buột miệng la bà Trình, "Mẹ chuyện dễ nghe hơn được ? Mẹ là người lớn, trước khi chuyện có thể suy nghĩ kỹ ?"

      Bà Trình tủi thân, qua loa về bà Triệu rồi cúp máy.

        

      Mấy ngày trước, Triệu Mẫn vừa thuê người giúp việc đến chăm sóc ba mẹ. Bà Triệu chú ý giẫm xuống sàn nhà ướt sũng mà người giúp việc vừa lau nên trượt chân, ngã lăn xuống cầu thang. Bà bất tỉnh, nằm theo dõi trong phòng hồi sức cấp.

      Bà Trình , người lớn tuổi bất cẩn té cái là mất nửa cái mạng.

        

      Ngày hôm sau, Trình Điện Điện làm việc ba gọi cho . hỏi ba có cần về nhà hay .

      Ông Trình thẳng, "Người té phải ba mẹ con, con về làm gì? Nhà người ta neo đơn, có con cái chăm sóc cho à?"

      Trình Điện Điện ghé sát vào góc phòng làm việc, , "Vậy ba phải giải thích cho mẹ dùm con, thôi mẹ càm ràm con đấy."

      "Biết rồi!" Ông Trình , "Điện Điện, nếu con muốn về thăm đợi Triệu ổn định hơn . Bây giờ, Triệu bị gì cũng đến phiên con quan tâm. Con cứ chờ Triệu ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu rồi về."

      Trình Điện Điện “Dạ” tiếng. hỏi ba ăn gì hay chưa.

       

      Ông Trình trong điện thoại làm nũng, "Ăn ăn rồi, nhưng có con bên cạnh ăn gì cũng ngon."

      Trình Điện Điện, "Vậy hôm nào con về ăn với ba."

      " ?"

      "Dĩ nhiên, con là đứa con hiếu thảo cơ mà."

      Hôm qua, Trình Điện Điện canh giờ Triệu Mẫn xuống máy bay, gọi cho ta hai lần nhưng ai nghe máy. Bà Trình Mẫn Mẫn có tâm trạng nghe điện thoại. Trình Điện Điện nghe lời ông Trình, về thăm bà Triệu. Quyết định như vậy, cũng tiếp tục gọi điện thoại, mà có gọi cũng biết gì.

      Buổi trưa và đồng nghiệp cùng ăn cơm, Triệu Mẫn gọi lại cho . Trình Điện Điện nghe máy nhưng điện thoại truyền đến giọng của Trình Minh Dương.

      Trình Minh Dương báo bà Triệu làm phẫu thuật, qua khỏi cơn nguy hiểm.

      Trình Điện Điện thở phào nhõm, "Vậy mừng quá."

      Trình Minh Dương chợt lặng thinh, tiếng nào. Trình Điện Điện cũng chuyện. định cúp máy, Trình Minh Dương lại cất tiếng, "Điện Điện..."

      Trình Điện Điện vờ như nghe thấy, nhấn nút tắt điện thoại.

        

      ***

      Tối nay, Trình Điện Điện đến nhà của họ ở thành phố S ăn cơm. Dượng của Trình Điện Điện làm chức cao ở công ty chứng khoán. họ là người Lộc Kiều. Sau khi đám cưới với dượng, họ và dượng đến đây sinh sống. Em họ của Trình Điện Điện là sinh viên đại học. Khi Trình Điện Điện đến, em họ trốn trong phòng lén gọi điện thoại cho bạn.

      Buổi tối, họ làm vài món đặc sản của thành phố S, Trình Điện Điện vừa ăn vừa khen, " nấu đặc sản của thành phố S còn ngon hơn cả đầu bếp."

      họ mỉm cười nhìn Trình Điện Điện, bà đột nhiên hỏi, "Điện Điện, con thấy đàn ông ở thành phố S thế nào?"

       

      Trình Điện Điện nhạy cảm biết họ sắp chuyện gì. lập tức sang chuyện khác, quay đầu hỏi em họ, "Dạo này em làm gì? Hồi trước, em bảo với chị là muốn đến tòa soạn thực tập, chị hỏi chủ biên cho em. Chủ biên đồng ý..."

      "Điện Điện, tới lúc con phải tìm người đàn ông cho mình rồi." họ cắt ngang lời Trình Điện Điện.

      Trình Điện Điện thở dài, "Con thấy đàn ông ở thành phố S nam ra nam nữ ra nữ."

      Mắt họ đột nhiên sáng lấp lánh, " đảm bảo người này đàn ông 100%."  

      phải Trình Điện Điện chưa từng coi mắt. Khi ở Lộc Kiều, coi mắt vài lần, tới tận lúc ở thành phố S cũng thử qua. Đôi khi coi mắt cũng giống như trận chiến tâm lý giữa nam và nữ.

      Trình Điện Điện ngờ mình gặp lại Hàn Ích Dương qua kiểu quen biết quê mùa này.

      Thấy người đến là Hàn Ích Dương, vội vã đứng dậy, khúm na khúm núm chào , "Chào... thủ trưởng."

      "Chào." Hàn Ích Dương ngồi vào chỗ đối diện Trình Điện Điện. ngước lên ngớ người nhìn , " Trình ngồi ư?"

      Trình Điện Điện lắc đầu lia lịa, vịn tay ghế ngồi xuống.

        

      Hàn Ích Dương bận quân phục. mặc áo thun trắng, quần tây màu tối. Nếu biết năm tốt nghiệp của Hàn Ích Dương, nghĩ chỉ vừa ba mươi.

      "Uống gì?"

      "Uống gì..." Trình Điện Điện vô thức lặp lại câu hỏi của Hàn Ích Dương. Trình Điện Điện sực phát mình hơi ngốc nghếch, nhếch miệng thay đổi giọng điệu tức khắc, "Uống gì cũng được. Em muốn uống hồng trà."

      "Muốn ăn gì?"

      Trình Điện Điện khẩn trương toát mồ hôi, "Gì cũng được."

      " Trình."

      Trình Điện Điện nhướng mắt, "Dạ."

      Hàn Ích Dương mỉm cười, đặt thực đơn xuống bàn, "Lúc này, tôi phải thủ trưởng. Tôi chỉ là đối tượng coi mắt mà thôi."

      "Em biết." Trình Điện Điện lí nhí.

        

      Hàn Ích Dương, "Vì vậy... đừng khẩn trương."

      Trình Điện Điện cười gượng, "Nếu tiếng Trình hai tiếng Trình, em khẩn trương."

      "Được." Hàn Ích Dương trả lời. đưa thực đơn cho , "Em chọn món , Điện Điện."

    5. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      Chương 8


      Trình Điện Điện nghĩ thầm trong bụng, ngồi ở đây coi mắt Hàn Ích Dương là chuyện quá thần kỳ.

      từng đọc nhật ký của Dương Hân nên có biết về Hàn Ích Dương. Bây giờ tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông này, cảm thấy mình như xuyên . Hàn Ích Dương biết qua nhật ký của Dương Hân là Hàn Ích Dương thời trẻ nho nhã thanh tú. Thời gian là bậc thầy vi diệu, cậu thiếu niên năm nào trở thành người đàn ông trầm tĩnh tinh .

      Thời gian và số phận rất kì diệu, nó là những thứ thể nhìn thấy trước.

      Dương Hân đồng trang lứa với Hàn Ích Dương. Những người cùng thế hệ với họ có người thành công trong nghiệp, cũng có người làm ăn thất bại; có người tới nay vẫn chưa kết hôn, cũng có người tái hôn; có người chết vì bệnh, cũng có người bất ngờ qua đời...

      Còn Trình Điện Điện sao? Bạn bè của đa phần đều cố gắng phấn đấu cho tương lai, dù họ xuất sắc cũng có cuộc đời phong phú; phần còn lại cũng giống như , sống lộn xộn mất phương hướng và mục tiêu. Hôm nay còn trang điểm tỉ mỉ coi mắt, ngày mai chùm kín chăn muốn thức dậy.  

      " nghĩ gì vậy?" Hàn Ích Dương đột nhiên lên tiếng.

      Trình Điện Điện cười cười, trả lời thành , "Em nghĩ tại sao vẫn chưa kết hôn?"

      "Đúng là tôi lớn tuổi hơn em nhiều." Gương mặt Hàn Ích Dương phảng phất ý cười nhàn nhạt. Người đàn ông này cười rất đẹp. Nụ cười của giả vờ như đám thanh niên mới lớn, mà nó dịu như ly trà xanh thanh mát, điềm tĩnh khiến người đối diện thể khước từ.

      "Thoạt đầu do tôi chỉ biết công việc, thích đời sống hôn nhân. Tôi cho rằng hôn nhân là chuyện phiền toái..." đoạn, Hàn Ích Dương dừng lại, trông có vẻ biết giải bày thế nào, "Thực tôi biết dung hòa khi ở cạnh ."

      Trình Điện Điện nhấp hớp trà, lắc đầu, "Em tin. Lẽ nào chưa từng có bạn ?"

      Hàn Ích Dương nhướng mắt lên nhìn , nom rất thành thực, "Tôi từng có bạn . Nếu chưa bao giờ có bạn , làm sao tôi nhận ra được điều đó."

      Trình Điện Điện mỉm cười, lắc đầu, "Em vẫn tin, chẳng lẽ nào theo đuổi ? Mẫu đàn ông như tùy tiện đứng ngoài đường cũng có rất nhiều chủ động bắt chuyện."

      Hàn Ích Dương bật cười, "Tiếc là tôi ra đường, càng đừng là đứng ở đó."

        

      Trình Điện Điện phì cười nhìn ly hồng trà. nhìn thẳng vào mắt Hàn Ích Dương. Khóe miệng chỉ hơi cong lên khi cười nhưng vẫn cảm thấy nụ cười của tỏa sáng đến chói mắt.

      Dùng bữa xong, Hàn Ích Dương mở lời để đưa về nhà.

        

      Thường sau khi dùng bữa, các buổi coi mắt cơ bản là kết thúc. Trình Điện Điện nghĩ Hàn Ích Dương để ý đến mình. Tuy tỏ vẻ khó chịu về , nhưng với tính cách của Hàn Ích Dương dù hài lòng về người phụ nữ nào đó, cũng biểu lộ ra.

      Trình Điện Điện ngồi bên ghế phụ. đột nhiên nghĩ tới giả thiết. Nếu hồi trẻ có thể gặp cả Trình Minh Dương và Hàn Ích Dương, hai chàng trai tên "Dương*", chọn ánh mặt trời sáng chói nào?

      *阳 (Dương): Mặt trời. 阳光 (Dương quang): Ánh mặt trời

      đường chở Trình Điện Điện về, Hàn Ích Dương trò chuyện với . hỏi về hoàn cảnh gia đình, tình sử hay những người coi mắt trước đây, mà hỏi về công việc và sở thích của như người bạn thân thiết.

      Sở trường của Trình Điện Điện chính là trò chuyện ngừng nghỉ. kể nghe về công việc cũ của mình. hứng thú phê bình công việc mà người ngoài nhìn vào thèm thuồng nhưng thực chất lại giày vò đáng sợ.

      "Đúng là quái lạ. Tại sao nhà nước lại nuôi loại cấp quá quắt kiểu đó cơ chứ..." say sưa hồi mới sực định thần, đảo mắt nhìn Hàn Ích Dương. Hình như quên rằng cũng là cán bộ nhà nước.

      Thấy dừng lại, Hàn Ích Dương hỏi , "Sao nữa?"

      " ." Trình Điện Điện vội vàng che miệng, nháy mắt với , "Thực ra em rất nước."

        

      "Tôi biết nhưng đôi khi quyền lợi là thứ xấu xa, nó khiến con người biến chất." Hàn Ích Dương vừa chạy xe vừa .

      " đề tài này nữa. chung em thích công việc tại hơn." Trình Điện Điện .

      "Em nghĩ tôi giải thích thay họ?" Hàn Ích Dương nghe thấy giọng thoáng vẻ bất mãn.

      " có... Có." Trình Điện Điện đáp lí nhí trong miệng.

      Hàn Ích Dương tiếp nữa, mỉm cười lái xe.

       

      Trình Điện Điện lại , "Em thấy nó phải câu chuyện vui vẻ gì."

      "Đúng là vui." Hàn Ích Dương . nhớ đến việc, "Lần trước, em phỏng vấn thuận lợi ?"

      "Thuận lợi." Trình Điện Điện nghiêng đầu nhìn , "Em còn chưa cám ơn . Cám ơn lần trước cứu em."

      "Chuyện thôi."

        

      Xe quẹo qua khúc cua. Trình Điện Điện nghĩ biết qua hôm nay còn dịp gặp hay , vì vậy muốn hỏi câu. Nhưng điều muốn hỏi lại liên quan đến , mà nó là nghi vấn của Dương Hân. có quyền hỏi thay ấy, thế nên ngẫm nghĩ lúc, quyết định .

      Xe dừng dưới chung cư, Trình Điện Điện cởi dây an toàn, "Cám ơn đưa em về. Tạm biệt ."

      Hàn Ích Dương gật đầu.

      Trình Điện Điện quay người mở cửa xe. Lúc gần bước xuống, Hàn Ích Dương đột ngột lên tiếng.

      "Em nghĩ chúng ta có thể thử ?"

        

      Đầu óc Trình Điện Điện nổ tung, cơ thể cứng ngắc vì tình huống này xảy ra quá bất ngờ.

      Trình Điện Điện ngoảnh đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Hàn Ích Dương, đôi má nóng ran.

      Hàn Ích Dương nhìn , "Hôm nay, em và tôi cùng coi mắt. Tôi nghĩ nếu em đến coi mắt hẳn biết..."

      "Em... biết!" , "Trước khi đến em biết người đó là ai, nhưng họ của em kêu họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng."

      "Ờ." Hàn Ích Dương cảm thấy hơi bất ngờ, lại nhìn , "Vậy em có thấy kinh ngạc và vui mừng ?"

      "Em..." Trình Điện Điện lắp bắp.

      "Có vẻ là kinh hãi." Hàn Ích Dương đùa giúp bớt khẩn trương.

      Tim Trình Điện Điện như muốn bật tung khỏi lồng ngực. hỏi , " để ý tới em?"

      Hàn Ích Dương cười ôn hòa, gật đầu, " để ý tới em."

      Thần kỳ quá! Ngày hôm nay đúng là ngày thần kỳ!

      Buổi tối thể nghi ngờ gì Trình Điện Điện lại mất ngủ. nằm giường cười tủm tỉm. Nhớ đến đoạn đối thoại bối rối với Hàn Ích Dương ngoài chung cư, Trình Điện Điện phì cười vỗ trán mình.

      "Vì sao... Ý em là vì sao để ý em?"

          

      "Vì sao?" Mắt Hàn Ích Dương giấu cảm xúc sâu xa khó đoán như hồ nước phẳng lặng dưới ánh trăng. trầm ngâm như biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Dáng vẻ của hết sức nghiêm túc, chút qua loa và tỏ vẻ cho có để ứng phó.

      "Tôi cũng biết trả lời thế nào. Nhưng chắc giống như phim, vừa gặp ."

      Vừa gặp ...

      Còn lâu mới tin, định lừa ư?

      "Xin lỗi, em nghĩ chúng ta có khả năng..."

      "Cũng đúng, tôi hiểu mà. Tôi lớn tuổi hơn em, già hơn em." Thần sắc Hàn Ích Dương có vẻ tiếc nuối. 

      người đàn ông tự nhận mình già là việc đáng xót xa biết bao! Lời của Hàn Ích Dương đánh trúng tâm tính thiện lương của Trình Điện Điện, mím môi, " già... Tuổi của bây giờ là độ tuổi vững vàng chín chắn."

      "Ồ, thế ư?" Hàn Ích Dương tiếp tục hạ thấp bản thân, "Tôi phải tuýp người thú vị, chắc chắn em tiếp xúc với tôi cảm thấy buồn chán."

      lại lắc đầu, " có..."

      "Tôi xấu trai?"

      "Đương nhiên !"

      "Em thích ai đó rồi?"

      " có... tại em chưa thích ai hết."

      "Tôi phù hợp với mẫu người lý tưởng của em?"

      "Cũng ..."

        

      Hàn Ích Dương nhìn Trình Điện Điện, buông tiếng thở dài, "Phải chăng em nên cho tôi lý do?"

      Trình Điện Điện căng thẳng, dốc hết can đảm hỏi , " người đàn ông bình thường?"

      Hàn Ích Dương, “…”

        

      Trình Điện Điện hít sâu hơi, "Ý em là mấy khía cạnh như xu hướng giới tính, khả năng tính dục và tính cách có khiếm khuyết gì ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :