1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiếu Tá Kết Hôn Đi - Bát Trà Hương (63 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 57: Quan tâm đến em

      Cố Thừa Hiên ôm Ninh Mông, lời nào về phía trước. Tần Mặc chỉ cảm thấy vết thương đùi rất đau, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, phía bên hông đau đớn truyền đến, giống như mỗi đốt xương thân thể đều bị bẻ gãy hết.

      Diệp Thanh Dương trong tay bế đứa bé đuổi theo thấy cảnh này, nhìn Cố Thừa Hiên hỏi: “Hai người muốn xử lí ra sao cũng được, tôi xem như thấy gì hết.”

      “Nên làm cái gì bây giờ nên làm thế ấy thôi.”- Cố Thừa Hiên gật đầu đáp lại .

      Ninh Mông nằm trong lòng Cố Thừa Hiên liếc nhìn về phía Tần Mặc, thấy Tần Mặc nằm cuộn mình mặt đất, môi trở nên tím tái, thống khổ rên rỉ, phát ra những tiếng đứt quãng: “Cứu tôi….Cầu xin hai người….Tôi…. Thực xin lỗi….. Tôi…… muốn chết…..”

      Diệp Thanh Dương lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoạibáo tin cho Diệp Oanh Khê biết, Ninh Mông lại lên tiếng cản lại. Đôi tay mềm yếu của Ninh Mông nhàng kéo cổ áo Cố Thừa Hiên, giọng mà : “Em nghĩ ta nên cứu . Tội của để cho pháp luật định đoạt. tại Tần gia cũng chỉ còn lại mình , nếu chết Tần Vũ Linh làm thế nào? Còn ba của ở trong tù nữa?”

      Trong lòng Cố Thừa Hiên hận thể lóc từng miếng thịt của Tần Mặc xuống, nhưng thân là quân nhân, Cố Thừa Hiên hiểu nên đặt lí trí lên tình cảm, tội của Tần Mặc đáng chết. Nhưng khi nghe Ninh Mông cầu xin tha mạng cho Tần Mặc trong lòng cảm thấy thoải mái mà thôi: “Em xác định muốn tha cho ?”

      “Dạ”- Ninh Mông gật gật đầu, nhíu mày nhìn về phía Tần Mặc. “Dù sao cũng chơi với nhau từ đến lớn….”

      Cố Thừa Hiên nhìn Diệp Thanh Dương gật gật đầu, Diệp Thanh Dương liền hiểu được ý tứ của Cố Thừa Hiên.

      Diệp Thanh Dương đem đứa bé đặt xuống, dặn dò được chạy loạn khắp nơi. Chính mình lấy ra cây dao , đem ống quần Tần Mặc xé làm đôi, tiếp theo lấy trong túi ra bật lửa, hơ hơ cây dao ngọn lửa lát, rồi nhìn Tần Mặc : “ đau chút, nếu muốn sống phải cố chịu đựng”.

      xong liền dùng dao rạch xuống đường ở vết thương rắn cắn, áp môi hút máu độc phun ra ngoài. Đứa bé đứng ở kế bên, hai mắt ngạc nhiên mở to. Diệp Thanh Dương sau khi hút hết máu độc dùm Tần Mặc quay sang vỗ vỗ đầu đứa bé, thèm nhìn Tần Mặc cái bế đứa bé về nhà Nham Nạp.

      Ở nhà Nham Nạp, Ninh Trí Ngôn sốt ruột qua lại, khi vừa thấy Cố Thừa Hiên bế Ninh Mông về liền chạy đến, thấy vết thương chân Ninh Mông cảm thấy rất đau lòng và tức giận….Các loại cảm xúc đều xuất , Ninh Trí Ngôn muốn giúp tay lại phát ra tâm trạng của mình giờ căn bản thể giúp gì, chỉ có thể bất an xoa xoa hai tay theo Cố Thừa Hiên và Ninh Mông vào phòng.


      Cố Thừa Hiên ẵm Ninh Mông vào phòng, nhàng đặt ở giường. Diệp Oanh Khê tiến đến muốn nhìn Ninh Mông.

      Ninh Mông nhìn thấy Diệp Oanh Khê hai mắt chớp chớp, đầy vẻ tò mò nhìn mình; liền mở miệng cười với Diệp Oanh Khê cái. Nhưng Diệp Oanh Khê giống như bị uống thuốc kích thích, ngây ngô cười nhảy lên nhảy xuống, còn ngừng vỗ vai Cố Thừa Hiên : “Cố Thừa Hiên, vợ của - Tiểu Cửu trông xinh đẹp, nhìn rất dịu dàng a!”

      Diệp Thanh Dương vào sau nhìn thấy những hành động trẻ con bạn mình thấy có chút đau đầu, kéo Diệp Oanh Khê ra khỏi phòng: “Tiểu Cửu giờ cần phải nghỉ ngơi, em lại ở đây ồn ào cái gì chứ? Những điều dạy em hình như em nhớ cái gì hết?”

      Diệp Oanh Khê sợ nhất là nghe Diệp Thanh Dương thuyết giáo, vừa nghe Diệp Thanh Dương chuẩn bị răn dạy, liền lập tức tỏ vẻ hối lỗi, tay vò vò tóc, ngượng ngùng : “Xin lỗi em quên mất”. Rồi quay sang nhìn Ninh Mông : “Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ra ngoài đây”.

      Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ gõ gõ đầu Diệp Oanh Khê, nắm tay ra khỏi phòng.

      “Ngoài vết thương chân em còn bị thương ở đâu nữa ?”- Cố Thừa Hiên vừa đắp chăn cho Ninh Mông vừa thấp giọng hỏi.

      “Còn có tay”- Ninh mông bĩu môi, hai mắt rưng rưng giơ hai tay lên cho Cố Thừa Hiên xem, rồi quay sang Ninh Trí Ngôn làm nũng: “Chú, cháu đói quá, lâu rồi được ăn no. Chú mua cho cháu đồ ăn nha!!!”

      Ninh Trí Ngôn lắc đầu thở dài : “Tiểu bảo bối! Cháu ngoan ngoãn nằm ở đây nghỉ ngơi lát, bây giờ chú ra ngoài tìm mua thức ăn ngon cho cháu ăn”.

      Nham Nạp thấy vậy liền tìm thảo dược để đắp lên vết thương cho Ninh Mông để ra ngoài, trả lại gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ.

      “Cố Thừa Hiên…..” Ninh Mông nhắm mắt đợi hồi lâu, cũng thấy Cố Thừa Hiên có động tác gì, đành phải lên tiếng gọi trước.

      “Làm sao vậy?” Cố Thừa Hiên lại, đem Ninh Mông và chăn ôm vào trong lòng, đưa ly nước tới bên miệng Ninh Mông: “Em uống nước trước ”.

      Ninh Mông uống mấy ngụm nước, sau đó dộng đậy thân thể. Cố Thừa Hiên vươn tay đem ly nước đặt bàn, vỗ má Ninh Mông hỏi: “Vẫn cảm thấy thoải mái sao?”

      Đúng là khúc gỗ hiểu phong tình.

      “Em quấn chăn nữa! Nóng!”

      “Chỗ nào nóng? được, nghe lời, đắp lên”.

      “Em muốn!”- Ninh Mông hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Thừa Hiên mím môi cau mày, lại xinh đẹp cười : “Vậy ôm em , như vậy cảm thấy nóng cũng cảm thấy lạnh”.

      Cố Thừa Hiên thở dài, xốc chăn lên, đem thân hình bé bỏng của Ninh Mông kéo vào lòng, thân mật hôn lên tóc Ninh Mông: “ cho biết lúc đó em có sợ lắm ?”

      “Sợ!”- Ninh Mông nhắm mắt tựa vào lòng Cố Thừa Hiên, lấy ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực . “Em sợ chết! Nhưng em lại dám là mình sợ chết, lúc nào cũng phải giả bộ lạnh nhạt, để ý đến sống chết”.

      “Thực xin lỗi….”- Cố Thừa Hiên vừa nghĩ đến mảnh mai như vậy lại bị đám buôn bán thuốc phiện bắt làm con tin liền cảm thấy đau lòng.

      “Sao lại xin lỗi em?” vuốt ve bàn tay của . “Em có trách . Em hiểu mà việc này liên quan đến ”.

      “Là bảo vệ tốt cho em. Lúc trước khi chúng ta đám cưới, từng hứa với ông nội em là bảo vệ và chăm sóc em tốt…..”

      ở đây hươu vượn gì vậy?”- Ninh Mông nóng nảy, để ý lòng bàn tay đau đớn, chống tay đứng dậy. “ ở chỗ nào lo lắng tốt cho em? Em cảm thấy đối xử với em rất tốt. Mỗi ngày ở với , em đều cảm thấy rất vui vẻ rất hạnh phúc. Nếu trong nhà có ai dám đối xử tốt với em, em giận thèm chuyện với người đó”.

      Cố Thừa Hiên thấy bộ dạng trẻ con của cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp : “Em kích động cái gì chứ? Nằm xuống nghỉ !”

      “Em thích người khác xấu !”- Ninh Mông lúc này mới ý thức được mình bị thương, lòng bàn tay có chút đau, liền ngoan ngoãn mà nằm vào trong lòng Cố Thừa Hiên. Cố Thừa Hiên sớm thành thói quen, lúc này hỏi , chỉ đem bàn tay to của mình vuốt ve bụng của Ninh Mông.

      “Đúng rồi, ngày đó Dịch đại đội trưởng cho em biết, có viết cái gì đó. viết cái gì vậy?”- Ninh Mông nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhớ đến việc này, liền mở mắt ra hỏi Cố Thừa Hiên.

      “Bọn mỗi khi có nhiệm vụ đều phải viết”

      “vậy viết cái gì vậy?”

      viết mật mã sổ tiết kiệm, còn có mật mã chi phiếu”.

      “A?”- Ninh Mông đầu tiên cảm thấy thể hiểu nổi, về sau “Xì----“, nở nụ cười: “Cố Thừa Hiên, lúc nào cũng thực tế vậy sao?”

      Nham Nạp cầm thảo dược tiến vào, đem thau nước đặt bàn. Cố Thừa Hiên lau sạch vết thương lòng bàn chân và lòng bàn tay của Ninh Mông, vừa lau vừa thổi để Ninh Mông bớt đau. Đúng lúc Ninh Trí Ngôn mua đồ ăn vặt trở về, Ninh Mông rất nhanh dời chú ý, hết sức chuyên chú ăn đồ ăn”

      Diệp Thanh Dương cũng vào phòng bàn chuyện Ba Tụng, Tần Mặc với Cố Thừa Hiên. Diệp Oanh Khê theo bên cạnh, thấy trong lòng Ninh Mông là túi đồ ăn vặt, liền tiến đến gần. Ninh Mông thấyDiệp Oanh Khê liền vui vẻ mới ăn chung, Diệp oanh Khê cũng khách khí lập tức ngồi xuốngvới tay lấy túi khoai tây mở ra ăn.

      “Mọi người đều gọi là Tiểu Cửu. Vậy tôi cũng gọi là Tiểu Cửu nha?”- Diệp Oanh Khê miệng đầy khoai tây, lúng búng .

      “Được”

      “Hắc hắc, tên tôi là Diệp Oanh Khê, cứ gọi tôi là dòng suối

      “Được”- Ninh Mông ăn miếng mứt táo, cẩn thận đánh giá Diệp Oanh Khê : “ nhìn rất giống người!”

      “Trần Đạp Tuyết?”

      làm sao mà biết?”

      “Nhiều người cũng tôi nhìn rất giống ta. đôi mắt, cái mũi đặc biệt rất giống…. Nhưng mà tôi cảm thấy như vậy, tôi cảm thấy tôi đẹp hơn ta rất nhiều!”

      “Ha ha….Dòng suối , rất đáng !”- Ninh mông dùng cánh tay bị bang bó giống như cái bánh ú mà huých huých tay Diệp Oanh Khê.

      cũng đáng ”- Diệp Oanh Khê cũng chịu thua nhéo lại Ninh Mông cái.

      Bên kia Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên thấy cảnh này liền nhíu mày, sau đó đều nhất trí đứng dậy kéo người mình vào lòng. Diệp Thanh Dương lấy túi khoai tây trong tay Diệp Oanh Khê, ngăn cho Diệp Oanh Khê giãy dụa, nhìn Ninh Mông hỏi: “ Cố phu nhân, lúc bị Tần Mặc bắt, có người nào đưa cho cái gì ?”

      “Có người đưa cho tôi cây dao cái đồng hồ”.

      “Vậy những vật đó đâu rồi?”

      Ninh Mông chỉ chỉ tay có ý Cố Thừa Hiên từ trong túi của lấy ra những vật đó. Diệp Thanh Dương cầm lấy, lật qua lật lại nhìn, càng xem càng nhíu mày.

      “Có vấn đề gì sao?”- Cố Thừa Hiên hỏi

      “Trần Nhất Thần chắc là bị bại lộ….”- Diệp Thanh Dương đứng dậy, kéo Diệp Oanh Khê đến trước mặt Cố Thừa Hiên, “Oanh Khê cùng mọi người trở về, tôi ở lại đây giải quyết chuyện của Trần Nhất Thần”.

      quay về phục mệnh sao?”

      “Chúng tôi là đồng đội”.

      Chỉ câu , Cố Thừa Hiên liền hiểu ý của Diệp Thanh Dương. là đồng đội, là chiến hữu với nhau vì an toàn của mình mà bỏ mặc hay buông tay đồng đội của mình.

      Chương 58: Ghen

      Diệp Oanh Khê vừa nghe Diệp Thanh Dương muốn ở lại, đôi mắt phiếm hồng muốn kéo lại, Diệp Thanh Dương nắm tay ra ngoài. Ninh Mông nhìn hai người rời khỏi chỗ, có vẻ đăm chiêu : “ là Trần Nhất Thần và Trần Đạp Tuyết cứu em rồi.”

      “Ừ.” Cố Thừa Hiên cẩn thận kiểm ra kiểm tra vết thương ở lòng bàn chân , rầu rĩ lên tiếng, “Đêm nay chúng ta quay lại thành phố N, bây giờ bàn bạc với chú Bảy lát, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước, đừng ăn đồ ăn vặt nữa, đến lúc lại ăn được bữa chính.”

      Mấy ngày nay Ninh Mông đều trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ, ngủ muộn nhưng cũng yên giấc, thừa dịp này cũng muốn ngủ ngon chút. gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, an tâm nhắm mắt lại, Cố Thừa Hiên sau khi vén góc chăn cho , mới ra ngoài.

      Ninh Trí Ngôn và Nham Nạp đứng ở cửa thảo luận cái gì, thấy Cố Thừa Hiên ra ngoài, Nham Nạp bảo là muốn chuẩn bi cơm chiều, lại bị Ninh Trí Ngôn ngăn cản.

      “Chúng tôi vẫn nên về sớm chút, cơm chiều ăn đâu.” Ninh Trí Ngôn sau khi giải thích, lại quay đầu với Cố Thừa Hiên, “Chuyện này đối với ông cụ ở nhà có phần đả kích, có lẽ….. Cũng sắp, cháu tìm cơ hội giải thích cho Tiểu Cửu hiểu, chỉ sợ đến lúc về đến nhà, con bé lại chịu nổi.”

      Đôi mắt Cố Thừa Hiên trầm lại, ánh mắt dừng lại cánh cửa căn phòng mà Ninh Mông ngủ, thâm trầm mà xa xôi: “Vâng, cháu hiểu rồi.”

      Khi Diêp Oanh Khê trở về, cũng chỉ có mình, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sau khi vào nhà cũng chỉ ngồi chỗ, lời nào. Cố Thừa Hiên nhìn cái, muốn an ủi chút, nhưng lại biết như thế nào. suy nghĩ, liền nghe thấy : “Diệp Thanh Dương bảo tôi chuyển lời cho , lúc nãy có điện thoại nên ấy đến bệnh viện có lẽ Tần Mặc cũng được xe cứu thương đưa tới.”

      Cố Thừa Hiên gật gật đầu, đứng dậy muốn vào nhà, được vài bước dường như nghĩ ra điều gì, quay đầu, : “Đêm nay chúng ta trở về thành phố N, cùng đến thành phố N với chúng tôi hay là đến nơi khác?”

      thành phố G, nhà tôi ở đó.”

      “Vậy được, chúng tôi giúp đặt vé máy bay, đến lúc đó đưa đến sân bay.”

      Sau khi vào phòng, Ninh Mông vẫn chưa tỉnh, ôm chăn, hai chân lộ ra ngoài, kẹp chăn ở giữa mà ngủ say. Động tác Cố Thừa Hiên nhàng, vén tóc mái của lên. , cũng biết phải mở miệng với chuyện của ông cụ như thế nào, sau đám cưới đó là đề tài cấm kỵ giữa hai người.

      Mỗi khi hai người lỡ về chuyện này, tinh thần Ninh Mông cực kỳ sa sút, có vài lần, thậm chí bắt đầu nhào vào lòng mà gào khóc. Khi khóc, có thể hiểu sức nặng của ông cụ trong lòng như thế nào, nặng hơn so với Ninh Trí Văn và Cố Thừa Hiên cộng lại.

      Từ đến lớn đều sống trong hạnh phúc, tham dự vào đó đều có ông cụ Ninh, thời gian hai mươi mấy năm, nghĩ cũng muốn chống lại, người nhà của mình, đó phải là chuyện xấu. Đúng là, có lần, khi dựa vào trong lòng , nước mắt chảy dài mà “Nếu có ông nội em, em cũng gả cho ”, trong lòng Cố Thừa Hiên đau nhói. hiểu , phải có ý đó, chỉ là ra càng khiến phiền lòng.

      cuộc hôn nhân bắt đầu bằng tình , có thể duy trì đến cuối cùng được bao lâu? Đáp án từ đầu đến cuối chỉ có chính là . phải thần tiên, thể biết trước được tương lai, có quyền lực để có thể trói tương lai của vào với mình, trừ khi cam tâm tình nguyện. Đúng vậy, chưa từng cho lời hứa hẹn nào, cũng chưa từng hỏi , cho dù vẫn canh cánh vấn đề này trong lòng.

      “Ưm……” Có con muỗi đậu mặt Ninh Mông, sau khi rên rỉ hai tiếng, gãi gãi rồi tỉnh lại. Thấy Cố Thừa Hiên đứng ở bên cạnh cửa sổ, bàn tay đặt song cửa, bàn tay buông thõng xuống bên chân, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc

      Cố Thừa Hiên nghe thấy thanh của , quay đầu lại, trong khoảng thời gian ngắn, nhíu chặt chân mày. Khuôn mặt khổ sở, má trái hồng hồng, đôi móng vuốt nho vẫn ra sức mà gãi.

      thở dài tắt điếu thuốc, qua kéo tay xuống: “Để xem…..Đừng gãi nữa, lúc sau nó lại đỏ mảng lớn.”

      “Ngứa…..” vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn mơ mơ màng màng dựa vào trong lòng .

      nhàng vuốt ve cái nút đỏ gồ ghề, dịu dàng dỗ: “Nhịn chút, lập tức ngứa nữa.”

      ở trong lòng bất mãn cọ xát, lại nghe mùi thuốc lá nồng nặc, giơ tay chọc chọc vào trong ngực , hỏi: “ hút thuốc hả? làm sao thế?”

      vốn muốn nhân cơ hội này để hỏi ràng, cuối cùng vẫn lắc đầu, cũng gì: “ có việc gì…..Còn muốn ngủ sao? Đêm nay chúng ta .”

      “Vậy ngủ nữa, chứ máy bay lại có việc gì làm, trước tiên, chúng ta đến mộ chú xem thử, chú ấy còn chưa gặp nha.” Ninh Mông chống vào trong ngực , để kéo khoảng cách giữa hai người, “Dòng suối kia cùng với chúng ta sao? Còn Tần Mặc phải làm sao bây giờ?”

      ấy trở về nhà của ấy ở thành phố G…..” Cố Thừa Hiên kiên nhẫn tình huống của Diệp Oanh Khê cho nghe, nhưng vừa nghe nhắc đến Tần Mặc trong lòng liền thoải mái, vô cùng phiền muộn, “Em nghĩ đến Tần Mặc làm cái gì?!”

      Ninh Mông bị quát có chút sửng sốt, có chút ấm ức mà chép miệng, sau vài giây, mới phản ứng lại, khuôn mặt nở nụ cười: “ ghen?”

      “Khụ khụ…..” Cố Thừa Hiên có chút xấu hổ mà giả bộ ho khan, bắt đầu lảng sang chuyện khác, “Dậy , đưa em ra ngoài ăn chút gì, chỉ ăn đồ ăn vặt sao mà no được?”

      Ninh Mông si ngốc che miệng cười, gác chân lên, giọng mềm mại làm nũng : “Chân em như vậy làm sao mà được chứ?”

      Cố Thừa Hiên vẫn cau mày như cũ, lấy tay kéo khuôn mặt ôm vào trong ngực. thuận thế ôm chặt lấy cổ , khuôn mặt nhắn trắng noãn dán chặt bên gáy , hơi ngẩng đầu, cắn cái bên vành tai : “Em khẳng định là ghen.”

      “Ghen cái gì chứ?” thấy vẫn nhếch môi nhưng lời nào, lại nh1ich gần vào trong lòng , “Em gọi là chồng, nhưng gọi ta là chồng. Em chỉ hỏi chút thôi, thông cảm cảm cho kẻ yếu mà.”

      “Ừm.” Vẫn là thanh rầu rĩ, quá vui mừng.

      nên tức giận nha,” cánh tay quàng nắm chặt, kéo lại gần hơ, ngầng đầu lên, gần như là dán vào môi , “Trước kia là em thích ta, đó là chuyện trước kia rồi. Nếu bây giờ em vẫn thích ta, nhất định là đầu óc em có bệnh, bị cửa kẹp, bị lừa đá. tại là em toàn tâm toàn ý đứng bên cạnh , mới là bầu trời của em….Chồng à, là em rất ……”

      thanh cuối cùng sắp biến mất, môi của chạm vào môi , rất ít khi chủ động giống như bây giờ, tự động vươn lưỡi ra liếm lấy cánh môi , thậm chí còn chủ động cạy mở cánh môi của ra.

      Cố Thừa Hiên nghe xong những lời của , nhất thời vui mừng quên cả phản ứng. cũng biết, ông trời lại chiếu cố như vậy, giây trước còn phiền não, giây sau, ra những lời để trấn an những lo lắng của mình. Hứa hẹn, quả nhiên là lời hữu hiệu nhất trong tình .

      cảm thấy vô cùng vui sướng, liều lĩnh ôm lấy eo , mạnh mẽ giống như hận thể khảm vào trong thân thể mình, rời khỏi môi , mặc cho mùi hương thanh nhã của nằm trong miệng , mút mùi đinh hương thơm ngát của . Ở phương diện này luôn cường chế, nụ hôn này rất dài, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, khi buông ra vẫn thở hổn hển.

      “Tiểu Cửu……”

      “Hử?”

      có việc muốn với em, trước tiên em ngồi cho nghiêm túc nào.” Cố Thừa Hiên sờ sờ đầu , nghiêm túc .

      “Ừm, .” Tuy miệng đồng ý, nhưng cơ thể có bất kỳ động tác nào.

      bất đắc dĩ, đành phải nâng vai dậy, để ngồi xong, chống lại ánh mắt thỏa mãn của , nhưng vẻ mặt của mình lại ngẩn ra. biết chuyện tiếp theo ra khiến bất mãn, nhưng có những chuyện lại thể . Khi vừa mới gặp , luôn cảm thấy đứa bé được cả nhà cưng chiều lên tận trời, sau khi kết hôn, lại thấy được thay đổi, hiểu muốn mình trưởng thành hơn. Chuyện này mà , có khả năng đó đả kích, nhưng đối với , đó là lần có kinh nghiệm, khi lớn dần, cho dù quá trình rất thống khổ.

      “Vừa rồi chú Bảy có , em đối diện với chuyện này chuyện đả kích rất lớn…..Ông nội……Rất có khả năng chống đỡ nổi nữa…..”

      Trong nháy mắt thân thể Ninh Mông cứng đờ, chóp mũi hồng hồng, hốc mắt đỏ lên, cắn môi dưới, hé miệng, dường như rất nghẹn ngào, thanh ấp úng, giống như cố rắng kiềm chết điều gì: “A, chúng ta nên nắm chắc thời gian quay về , có thể giúp em tìm đôi giày ? Giày của em rớt ở đường rồi.”

      “Chân của em bị thương giày tốt đâu.” Tuy Cố Thừa Hiên rất kinh ngạc về bình tĩnh của ,nhưng ra biết giờ phút này cũng ổn hơn chút nào, bởi vì đôi tay đặt chân run rẩy.

      tìm cho em đôi giày…..” cố chấp mà lặp lặp lại những lời này.

      Cố Thừa Hiên lay chuyển được , cầm tay : “Em ngồi đây chờ , lập tức tìm.”

      Ninh Mông máy móc gật đầu, nhìn theo Cố Thừa Hiên rời khỏi phòng, sau đó ngồi yên giường cầu nguyện.

      Cuối cùng ngày này vẫn đến sao? Từ ngày biết ông nội bị bệnh, hiểu rằng sớm muộn gì ngày đó cũng tới. Chỉ là quãng thời gian trước rất ngọt ngào, cho nên dần quên mất. chưa bao giờ căm giận mối quan hệ giữa mình và Cố Thừa Hiên giống như bây giờ, bởi vì mình và ngày đêm chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, thân thiết với ông nội nhất nhưng vẫn để ông tiến về phía cửa tử.

      “Chú Bảy, cháu với ấy, kiên trì muốn tự mình .” Cố Thừa Hiên mệt muốn chết, khi những lời này, vẫn cố gắng suy nghĩ, giọng khan khan, “Chú yên tâm, cháu chăm sóc tốt cho ấy.”

      Ninh Trí Ngôn phản bác được, Cố THừa Hiên có chút nóng nảy rút tay khỏi Ninh Trí Ngôn, bước nhanh ra khỏi phòng khách.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 59: Kiên cường

      Lúc Cố Thừa Hiên vào phòng, Ninh Mông nằm xuống. Trong lòng có chút hoảng hốt, tới, lắc lắc . Ninh Mông như là bị kinh ngạc chút, mở mắt.

      mua giày rồi ah?”- vừa hỏi vừa nhấc mình khỏi chăn, xoay người muốn thử đôi giày mới. Cố Thừa Hiên đè vai lại, ngồi xổm xuống giúp mang giày. Bởi vì sợ vết thương chân cọ vào nứt ra chảy máu lại nên lót thêm lớp giấy vệ sinh để chân bị đau.

      Ninh Mông vâng lời ngồi im nhìn giúp mình mang giày. Dựa vào cánh tay của Cố Thừa Hiên chậm rãi đứng dậy, nhàng kéo kéo tay áo : “ với em thăm chú út ”.

      Cố Thừa Hiên gật đầu, dìu Ninh Mông, từng bước đều chậm. Ninh Mông nghiêng đầu nhìn cái, phát mặt chút nào biểu cảm là phiền chán, nhàng mà cười cười. Ninh Mông : “Cố Thừa Hiên, hai chúng ta càng ngày càng hợp với nhau phải ?”

      Cố Thừa Hiên quay đầu lại nhìn , thấy cười, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy: “Rất hợp”.

      “Đúng vậy, chúng ta càng ngày càng hợp với nhau”- Ninh Mông xong câu đó, lại “khanh khách” cười.

      “Cố Thừa Hiên, có câu thơ từng nghe chưa?”- Ninh Mông lại tiếp tục gọi tên .

      “Câu thơ nào?”

      “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân đợi”.

      Cố Thừa Hiên trả lời , bàn tay khẽ ôm lấy vai , bàn tay lại nắm chặt tay .

      làm đau em”- Ninh Mông chu miệng, ủy khuất nhìn

      “Vậy ah?” Cố Thừa Hiên chỉ đơn giản lên tiếng, lực ở tay chút nhưng vẫn nắm chặt tay .

      Ninh Mông cũng nữa, chỉ trầm mặc đến.Thấp thoáng phía trước là hai phần mộ. Cố Thừa Hiên cảm nhận ràng khoảng cách giữa họ và hai mộ phần càng gần hô hấp của Ninh Mông càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng lại há miệng thở dốc. Cố Thừa Hiên để ý đến phản đối của côm tực tiếp bế lên.

      Ninh Mông úp mặt vào khuỷu tay , kích độnggiống như điên mà đánh vào người , mắng . Nhưng Cố Thừa Hiên tỏ thái độ gì, vẫn từ từ đến. Ninh Mông cố nén nước mắt nhưng lúc này thể kềm chế được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống. từng đáp ứng lời của ông nội rằng cố gắng trưởng thành, cố gắng kiên cường hơn, cho dù là ở thờiđiểm khó khăn nhất cũng cố gắng cắn răng khóc mà vượt qua.

      “Đừng khóc nữa!” Cố Thừa Hiên gần như thô lỗ thét lên. Ninh Mông nhìn qua hai mắt đẫm lệ, nức nở nhưng dám khóc tiếp, nhưng cũng kềm chế được mà khóc nức nở.

      “Đừng khóc mà….” Cố Thùa Hiên buông xuống, lấy mu bàn tay lau nước mắt mặt , giọng điệu nhàng hơn chút. “Em hai mươi hai tuổi rồi, phải là đứa bé mười hai tuổi hễ gặp chút chuyện là lại khóc như vậy. Em thử xem trưởng thành của em cuối cùng là em cất ở chỗ nào vậy?”

      Bình thường Cố Thường Hiên rất ít, nhưng bây giờ lại giống như ông già phân tích phải trái với Ninh Mông; Ninh Mông nhất thời tiếp thụ được. cúi đầu, tất cả những điều đều hiểu nhưng ở trong tình huống tại có cách nào làm được như điều được.

      “Em phải là ông nội, em biết ông nội nghĩ gì sao?”

      “Thế nào là em phải là ông nội, vậy là có nghĩa gì?”- Ninh Mông hỏi. Cố Thừa Hiên có chút chán nản hỏi ngược lại: “Con người già chết là chuyện đương nhiên, cũng giống như mặt trời mọc vào buổi sáng và lặn vào buổi chiều tối vậy. Đây là quy luật tự nhiên ai là tránh khỏi. Bây giờ em vì ông nội mà vừa cười vừa khóc, giống như người điên vậy. Em làm vậy liệu ông nội em có an lòng mà nhắm mắt hay ? Hay là ông ra mà vẫn có cách nào yên tâm cho cháu bảo bối của mình?

      “Cố Thừa Hiên, là lạnh lùng. ….là người máu lạnh”- Ninh Mông nghe Cố Thừa Hiên như vậy, cơn tức vừa xuống lại trỗi dậy. “Ở trong mắt , người thân mất chẳng qua là căn nhà thiếu người, bàn ăn thiếu cái chén, đôi đũa thôi phải ? căn bản là thờ ơ với mọi việc!”

      “Chính là thiếu người, bàn ăn thiếu đôi đũa, chén cơm?”Cố Thừa Hiên tức giận mà lặp lại, đột nhiên ở trong túi lấy ra cái túi , tờ tờ đưa cho xem.

      “Cái này là lúc mới vừa vào bộ đội đặc chủng, đồng đội gục ngay trước mặt

      “cái này là lúc thi hành nhiệm vụ trong lúc truy bắt đối tượng nguy hiểm, đồng đội của bị tên đó đạp văng ra khỏi trực thăng, lúc đó ấy có mang dù bảo hộ….”

      “cái này… cái này nữa”

      Còn rất nhiều rất nhiều tờ giấy vàng, mỗi tờ giấy là danh hiệu, câu chuyện tàn nhẫn, khổ sợ bịt chặt tay lại, muốn nghe thanh trầm ấm kia nữa.

      “Đừng nữa!”

      “Em có biết có bao nhiêu người chết trước mặt ? Bọn họ, tất cả bọn họ đều là đồng đội giàu sinh ra tử với ”. Cố Thừa Hiên cất lại những tờ giấy vàng đó vào túi, cảm thấy như có phiến đá lớn đè ở ngực, thể nào thở nổi nữa. “Nhưng vẫn phải cố gắng sống cho tốt. Bọn họ đến chết vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ làm sao có thể buông lỏng bản thân mình?”

      hối hận vì tham gia bộ đội đặc chủng? Ninh Mông mơ hồ ý thức được sinh mạng của cũng mong manh như những đồng đội ngã xuống của …. cũng giống như những đồng đội rất nhanh rời bỏ sao?

      chưa từng hối hận!” Cố Thừa Hiên chút suy nghĩ, trả lời rất nhanh. “Tiểu Cửu, em có biết mỗi khi tưởng chừng như thể vượt qua nghĩ gì ?”

      nghĩ gì?”

      tiếp tục nhiệm vụ mà bọn họ chưa hoàn thành, hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ tin tưởng mà giao lại cho . Mỗi giờ mỗi phút, cảm thấy nếu mình còn sống phải càng dung cảm và kiên cường hơn. Vì phải sống dùm những đồng đội kia nữa, tiếp tục giúp họ hoàn thành niềm tin thần thánh vào bộ đội”.

      “Kế thừa?”- Ninh Mông cái hiểu cái

      “Ông nội em, như vậy em nỡ nào ích kỷ mà khóc lóc khiến cho ông nội em yên lòng mà rời sao? Sao em biến tình đó thành động lực để sống cho tốt, cười nhiều hơn khiến cho ông nội em có thể yên tâm và thanh thản mà ra . Chúng ta sau này cũng có con, em cũng thương nó , tình cách của em cũng trực tiếp ảnh hưởng đến nó. Nếu em vui vẻ con chúng ta cũng vui vẻ; nhưng nếu em suốt ngày chìm đắm trong đau khổ con chúng ta cũng trải qua những ngày tháng buồn khổ. Em có hiểu ý ?”

      Ninh mông sững sờ, chậm rãi tiêu hóa những lời Cố Thừa Hiên . Cuối cùng ánh mắt mới lần nữa sáng lên, ôm chặt eo Cố Thừa Hiên, giấu mặt vào lồng ngực rắn chắc của , : “Em nghĩ, em vẫn còn quá trẻ con. Em giống như đứa trẻ ích kỳ chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân. Cha mẹ em vẫn còn cần em chăm sóc, em còn phải chăm sóc cho , thế giới của em thể vì việc ông nội ra mà đóng lại. Còn rất nhiều người cần em chăm sóc. Em phải kiên cường hơn, cười nhiều hơn chút, có lẽ đây mới là điều mà ông nội hi vọng nhất”.

      Cố Thừa Hiên biết trong lòng rất kiên cường, khuôn mặt giãn ra, vỗ vỗ lưng , ý bảo đứng dậy. ngẩng đầu lên, kéo ra chút, dẫn đến mộ của Ninh Trí Dũng mà cúng bái.

      Lúc hai người trở lại nhà Nham Nạp Ninh Trí Ngôn chuẩn bị gọi điện thoại cho hai người. Ninh Mông thấy Diệp Oanh Khê thủy chung cuối đầu ngồi ở bên, liền ngồi xuống kế bên để Cố Thừa Hiên theo Ninh Trí Ngôn chuẩn bị mọi thứ trước khi rời khỏi.

      Thời gian bay là buổi tối, mọi người tiễn Diệp Oanh Khê lên máy bay cũng lên chuyến bay của mình. Sau khi xuống máy bay Cố Thừa Hiên chỉ kịp đưa Ninh Mông đến Ninh gia lập tức phải trở về bộ đội

      Dịch đại đội trưởng thấy trở về, cười tủm tỉm mà vỗ vai : “vất vả rồi”. nhéo nhéo mi tâm, ngồi ở ghế tựa, có chút buồn bực : “Căn bản là cũng tốn chút sức lực nào, chỉ lại trong rừng vài dặm mà thôi”.

      “Thoải mái như vậy tốt sao? Ta xem a, tiểu tử ngươi là thích bị đánh sao?”Cố Thừa Hiên tức giận dới ánh mắt, “Chính là bị thương….lại tiếp, chuyện này vẫn là cám ơn Diệp Thanh Dương”.

      Dịch đại đội trưởng tiếp, Cố Thừa Hiên ngồi lát, vẫn thể nhịn xuống hỏi: “Diệp Thanh Dương lại trở về cứu ngườinên chưa có báo cáo với cấp

      “Lúc ngươi cứu Diệp Thanh Dương Trần Nhất Thần cũng báo với trung tâm tình báo biện pháp nên mới bị phát thân phận. Chính là vẫn có chút tiếc nuối, cá lớn vẫn chưa bị bắt.”

      Ninh Trí Văn vẫn bận rộn như trước, có khi về nhà thấy thay đổi của Ninh Mông trong lòng cũng trấn an ít.

      Cuộc sống ngay ngắn có nề nếp, thẳng cho đến hai tháng sau, Cố Thừa Hiên ở trong văn phòng nghe điện thoại của Ninh Mông báo Ninh lão gia qua đời


      Chương 60: Thay đổi


      Cố Thừa Hiên vô cùng sửng sốt khi nghe xong tin này, phải là do tin tức quámức khủng khiếp, mà là do giọng điệu củaNinh Mông quá mức bình tĩnh.

      “Cố Thừa Hiên, có thể trở về được , sáng nay ông nội .”

      với như chuyện rất bình thường, giống như vào buổi sáng, hỏi ‘Buổi trưa ăn gì?’, giọng điệukhông có chút khác thường nào khiếnanh thể đoán được cảm xúc của vào lúc này.

      “Bây giờ ở bên kia thế nào rồi?” Trongkhoảng thời gian này trong đội cũng có vẻ nhiều việc, hằng năm vào khoảng thời giannày đều có quân diễn, năm nay phía quân ủy cầu bộ đội đặc chủng cũngphải tham gia, cho nên cơ bản là thời gian mỗi ngày đều ở sân huấn luyện.

      “Mọi người trong nhà đều ở đây, cái gì em cũng động tay vào…..” Sau khi xong, dừng chút rồi mới nóitiếp, “Nếu bận nhiều việc, cũngkhông cần xin phép để quay về đâu, dù sao ở đây cũng đủ người rồi.”

      xin lỗi.” Cố Thừa Hiên nghe thế, có chút đau lòng, cũng có chút áynáy, “ cố gắng hết sức để xin phépquay về.”

      cần.” thanh của Ninh Mông vẫn nhàn nhạt, “ thường xuyên xinphép như vậy, Đại đội trưởng Dịch cũngkhông dễ ăn , hay là thôi …. Có lẽ cũng trong khoảng thời gian này, em trở lại. Mỗi ngày nhớ đến căn tin ăn cơmđúng giờ, cần cố gắng quá mức, vẫn nên nghỉ ngơi chút, buổi tối ngủnhớ đắp chăn kín…..”

      “Em làm sao vậy?” Cố Thừa Hiên kinhngạc, chỉ mới hai tháng gặp màthôi, dường như Ninh Mông thay đổithành người khác. Nếu là trướckia, vào thời điểm như thế này nhất định cần có người ở bên cạnh an ủi, càngngày càng giống vợ rồi. Côthay đổi quá nhanh, khiến cảm thấyhoang mang.

      có việc gì……” Hình như ở phíabên kia điện thoại có người gọi , vộivàng câu ‘Còn có việc’ rồi cúpđiện thoại.

      Sau cuộc điện thoại này, Cố Thừa Hiên yên lòng chút nào. đường , Đại đội trưởng Dịch đường đến sân huấn luyện, nhìn thấy Cố Thừa Hiên ngẩn người dựa vào tường, cau mày, chuẩn bị gào thét mấy câu, thấy anhmệt mỏi đứng dậy lau mặt, quay về chỗ cũ, bắt đầu huấn luyện.

      Đại đội trưởng Dịch há hốc miệng, cuối cùng cũng gì, buổi tối sau khi hoàn thành huẩn luyện, gọi Cố Thừa Hiên vào nhà của mình. Chị dâu Dịch ở trongphòng bếp nấu chút đồ ăn cho hai ngườiđàn ông, con trai Dịch Lâm Hiên ở phòngkhách bày đồ chơi ở bàn trà, Đại độitrưởng Dịch lôi kéo Cố Thừa Hiên, muốn uống vài ly.

      Quả là Cố Thừa Hiên rất phiền lòng, ly lại thêm ly, hề từ chối. Chị dâu Dịch bưng đồ ăn lên, vừa thấycảnh này, đoạt lại chai rượu trừ trong tay Đại đội trưởng Dịch, kiên quyết khôngcho hai người uống. Đại đội trưởng Dịch vô cùng bất mãn, thao thao bất tuyệt, màlại dám to tiếng. Cố Thừa Hiên ởmột bên cười ha hả, Dịch Lâm Hiên chơi ở bên cạnh sau khi nghe thấy thanh dọa người liền nhảy dựng lên.

      “Chú Cố, tại sao chú lại vui mừng như vậy?”

      Cố Thừa Hiên vỗ vỗ đầu đứa bé, thu lạinụ cười: “Chú dạy cho dì Tiểu Cửu phảikiên cường, muốn sống vui vẻ, đương nhiên chú phải làm gương chứ, làm tấm gương tốt để cho dì ấy noi theo.”

      “A…..” Dịch Lâm Hiên đến mép bàn, cũng quay lại, bốc củ lạc némvào miệng, ăn ngon lành, “Dì Tiểu Cửu đâu ạ? Nhắc mới nhớ đến dì ấy.”

      Cố Thừa Hiên trả lời, dùng chiếc đũa chỉ chỉ hướng cửa chính, sau đó lạithu hồi hai tay lại. Chị dâu Dịch nhìn thấy bộ dạng này của biết ngay, anhuống nhiều rồi. chạm vào cánh tay Đại đội trưởng Dịch, bĩu bĩu môi, lúc sau lạigật đầu, đem ghế kéo gần lại chỗ Cố ThừaHiên, gắp cho đũa thức ăn, bắtđầu an ủi khuyên giải.

      “Sao mà hôm nay tiểu tử cậu ủ rũ thếhả?”

      .”

      “Nhớ vợ rồi hả? Gọi điện thoại đón ngườivề .”

      ấy được.” Cồ Thừa Hiên cười khổ rồi , “Hôm nay ông nội ấy qua đời.”

      “Chính là ông cụ cưng chiều ấy phảikhông? Ở cục cảnh sát trước kia phảikhông?” Đại đội trưởng Dịch giật mình hỏi.

      “Ừm.” Cố Thừa Hiên gật đầu, đem số rượu trắng trong ly uống nốt, biết là bị rượu thôi thúc, nên đem mọi chuyệnphiền muộn trong lòng hết ra, bắt đầu ba hoa, “Trước kia tôi cảm thấy ấy chỉ là , tôi nghĩ, làm cách nào để cho ấy trưởng thành, để cho ấy hiểu chuyện. Nhưng khi đến ngày này, tôi lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Hômnay khi ấy gọi điện thoại cho tôi, liên tục dặn tôi phải làm thế này phải làm thế kia, có câu nào là ấy nhắc đếnbản thân mình. Trước kia, lúc ấythương tâm, nước mắt rơi ngừng, luôn kêu la gào thét, còn bây giờ, ngay cảkhi ấy khổ sở như thế nào tôi cũng thể biết được, vào ngày này, tronglòng tôi giống như cái hang khôngđáy, sâu vô cùng.”

      Đại đội trưởng Dịch vợ của mình đemDịch Lâm Hiên vào trong phòng, khi hai người vào trong phòng ngủ, lại lần nữa cầm lấy chai rượu, rót cho Cố Thừa Hiên ly đầy, cười : “ ấy hiểu chuyện phải là đúng lúc sao? Tôi thấy, có lẽ cậu cũng chỉ đoán mò mà thôi.”

      Cố Thừa Hiên bắt đầu chuyện lưu loát, vẫn cầm lấy ly rượu,thẳng thắn , lại hung hăng ném ly rượulên bàn, tiếng ‘Ầm….’ mạnh mẽvang lên: “Loại cảm giác này, hiểu đâu.”

      “Hắc, tại sao tôi lại hiểu chứ? Tôivà chị dâu cậu phải cứ như vậy màđến được với nhau đâu. đượcngười nhà nâng niu trong lòng bàn tay yêuthương hai mươi mấy năm gả cho cậu, nấu cơm giặt quần áo cho cậu, có gì là tốt? Cậu cảm thấy chưa đủ sao? Cậu mong người ta đừng làm cái gì sao, cả ngày ngồi yên ở nhà, cơm đến miệng quầnáo đến tay, việc duy nhất cần thiết là đợicậu đến ôm sao…..Cậu cưới người vợ, chứ phải nuôi dưỡng sủng vật!”

      là tôi nghĩ muốn nuôi ấy, cáilần ba ấy gặp chuyện may, chỉ muốn để ba ấy nuôi dưỡng, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. ấy muốntoàn bộ thế giới, tôi đều nghĩ cách lấy chocô ấy, nhưng mà, tại sao ấy lại cần, xem tôi phải làm sao?”

      Đại đội trưởng Dịch nhìn bộ dạng đau buồn của , cũng biết gì hơn,đành phải bày mưu tính kế cho : “Haingười nghĩ đến đứa bé sao?”

      ấy còn , làm sao tôi có thể để cho ấy chịu khổ chứ!”

      ấy còn , còn cậu trưởngthành, tôi cho cậu biết, sau khi có đứabé, người phụ nữ hoàn toàn biến thành người khác, cậu nhìn chị dâu xem, ở nhà chăm lo cho con học, vẫn luônphải chạy chạy lại. Có con, cảm thấy, rời được……”

      Cố Thừa Hiên nghe như vậy, ánh mắt sáng lên, cười ngây ngô, lại rót cho mình chút rượu, khi Đại đội trưởng Dịch giục về nhà. Đêm nay uốngcũng ít, đường bộ dạng xiêuxiêu vẹo vẹo, vừa vào đến cửa là gục trênghế sofa, lăn qua lăn lại, ở bên tai toàn bộ đều là thanh của Ninh Mông, lại đứng dậy tìm kiếm điện thoại di động bắtđầu gọi cho Ninh Mông.

      *******

      ra, Ninh Mông có bình tĩnhnhư ở trong điện thoại.

      Sáng sớm mới hơn năm giờ, bà nội Ninhchạy đến gõ cửa phòng , là ông cụ sắp qua khỏi, muốn gặp mặt . mặc áo ngủ ngồi giường, nhớ lại ba chữ ‘ thể được’ cuối cùng là có ýnghĩa gì. dám sâu vào tầngnghĩa, sợ rằng chính bản thân mìnhkhông chấp nhận được.

      Giọng của Ninh Trí Văn truyền đến: “Ngồi ở chỗ đó làm gì?!”

      Lúc này Ninh Mông mới tỉnh lại từ trongmộng, mặc áo ngủ, té từ giườngxuống, lảo đảo bước vài bước mới đứnglên được. Khi đến phòng ông cụ Ninh,mọi người ở bên trong khóc lóc. Ôngcụ nằm ở nơi đó, còn hơi sức đểchống tay, chỉ có thể nằm đó mà nhìnchằm chằm vào Ninh Mông.

      chạy đến, quỳ gối ở bên giường, liên tục gọi ‘Ông nội, ông nội, ông nội…..”, thanh khàn khàn của ông cụ khiến cho mọi người thể nghe được ông gì. Hô hấp dần dần khó khăn, mọi người đều nhìn thấy ông cụ liều mạng vùng vẫy, nhất định chịu ngừng lại. Khẽ nhếch miệng, thân thể càng khôngngừng run rẩy, khóe mắt rơi lệ, thống khổ như vậy khiến cho phụ nữ trong nhà đềuđã khóc thét.

      “Ông à, ông yên tâm mà thôi…..” Bà nội Ninh ở bên cạnh cầm lấy tay người bạn già, ở bên cạnh gạt nước mắt ,“Tiểu Cửu cũng ở đây, nó gả cho người ta, có gia đình của mình, có Thừa Hiên chăm sóc cho nó, ông còn lo lắngđiều gì nữa?”

      Ninh Trí Văn qua, bàn tay đặt vaiNinh Mông, hơi nghiêng người: “Ba, người yên tâm , chúng con chăm sóc Tiểu Cửu.”

      Ninh Mông cười yếu ớt, tựa đầu vào bênmép giường, chớp chớp mắt : “Ông nội, cháu hứa với ông, cho dù có xảy ra chuyện gì, cháu dễ dàng khóc, ông xem, bây giờ cháu cũng làm được,có phải là cháu rất ngoan, rất nghe lời đúng ? Ông nội, khi cháu còn , cháu luôn theo mọi người, dù thế nào cũng muốn buông tay, bây giờ cháu hiểu được rằng, cũng có con đường mà cháu phải tự mình , mìnhcháu cũng có thể được, cháu có yếu ớt như vậy đâu.”

      Ông cụ Ninh chậm rãi chớp chớp đôi mắt,cuối cùng nhắm lại. giây này,dường như tất cả mọi người đứng chungquanh đều bước về phía bên cạnh giường,sống cả đời cũng chỉ chờ đến lúc sinh mệnh mình đến cuối con đường. Ninh Mông mệt mỏi nằm giường, nước mắtliên tiếp rơi xuống.

      Lần này, khóc đến thương tâm, nhưng sau mọi chuyện phải ngấm ngầm chịu đựng. Trong toàn bộ quá trình, bọn họ xuất tiếng khóc nào.

      Sau đó, thực đúng như lời hứa,lau khô nước mắt, bình tĩnh lo liệu hậu .

      “Tiểu Cửu…..” Khi Cố Thừa Hiên gọiđiện thoại tới, Ninh Mông ngồi túctrực bên linh cữu trong nhà tang lễ, cửa rộng mở, có gió thổi vào, kéo chặt áo khoác người, có chút mệt mỏi trả lời:“Vâng?”

      “Khi nào em trở về?”

      uống rượu hả?” Ninh Mông nghetiếng mơ hồ, trong lòng cũng hiểumột chút, “ uống rượu làm gì vậy?”

      uống nhiều đâu…..” Cố ThừaHiên ợ hơi, tiếp tục , “Chỉ là có chút nhớ em.”

      Ninh Mông trợn mắt lên, cơ bản là có thểhiểu được độ chân của câu ‘Khônguống nhiều’ của , ngày thường Cố Thừa Hiên đâu có những câu buồnnôn như vậy đâu: “Được, em biết rồi, bâygiờ ở đâu?”

      “Trong nhà.”

      “Nơi nào trong nhà?”

      sofa….. Ngủ hề thoải mái, chừng nào em về?” Đây là lần thứ hai hỏi .

      Đúng là…..Ninh Mông gì mà sang bên, hạ thấp thanh :“Đứng lên vào phòng ngủ ….. Trong phòng bếp, ở ngăn tủ thứ ba có mật ong, pha với nước ấm uống , nếu khôngthì ngày mai rất đau đầu.”

      “Ừm, chừng vào em về?” Đây là lần thứ ba rồi.

      “Ở bên này bận chút việc, sau khi xong xuôi mọi việc, em quay về liền.” Ninh Mông nghe thấy Ninh Trí Văn gọi , vộivàng , “Ba gọi em, cúp nha.”

      cho phép cúp máy…. có chuyện muốn với em!”

      Ninh Mông có chút sốt ruột quay đầu nhìn về phía Ninh Trí Văn: “Vậy ! Ba trừng mắt với em!”

      “Chúng ta sinh đứa bé .”

      “Cái gì?”

      “Sinh đứa bé, trai hay đều được,chỉ cần là con của chúng ta…..” Cố ThừaHiên xong, giống như Ninh Mông mang thai, kích động đứng dậy từ ghế sofa, nhếch miệng cười với khí.

      Ninh Mông hít hơi, sau khi ‘Chờ em quay lại tính sổ với cúp điện thoại.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chương 61: Cơm tối

      “Vừa rồi chuyện điện thoại với ai vậy? ba gọi con nửa ngày mà con vẫn phản ứng”.Ninh Trí Văn thấy tay cầm điện thoại đến, mặt có chút vui mà hỏi.

      “A, là điện thoại của Cố Thừa Hiên, ấy uống say nên con mới cằn nhằn vài câu”.

      “Vậy à!”- Ninh Trí Văn đơn giản lên tiếng, “Ngày mai cần các con theo, tối nay con ngủ sớm chút !”

      “Dạ”- Ninh mông đứng tại chỗ lát vẫnkhông thấy Ninh Trí Văm tiếp, liền chuẩn bị rời , vừa mới xoay người nghe tiếng Ninh Trí Văn gọi lại.

      “Tiểu Cửu…”- Ninh Trí Văn suốt ngày ở văn phòng lo việc chính trị nên dần dần hình thành thói quen nghiêm túc, cười . Đến khi Ninh lão gia mất Ninh Trí Vănmới hoàn toàn cảm giác được, bản thân mình đối với Ninh Mông có bao nhiêu hà khắc, làm cho Ninh Mông tại là cha mẹ nghe nấy, chút chủ kiến, có nhiều lúc rất giống đứa trẻ, chính vì điều này mớikhiến cho Ninh lão gia trước khi nhắm mắt vẫnkhông yên tâm.

      “Dạ?”

      “Con người sống đời này đến lúc nào đó ai cũng phải trải qua việc này, con khôngcần đau lòng quá”.

      “Dạ con hiểu”- Ninh Mông chưa bao giờ cùngcha mình tâm . Bình thường khi hai cha con bọn họ ở chung chỗ thường là cảnhNinh Mông cúi gầm mặt nghe Ninh Trí Văn răndạy. Vì vậy giọng điệu của Ninh Trí Văn lúcnày làm cho Ninh Mông cảm thấy có chút kỳ quái.

      “Về sau….con cố gắng mà sống cho thậttốt…..Bây giờ con lập gia đình, thểgiống như trước kia hễ chút là liền nổigiận…..Có việc gì cũng phải thương lượng với Thừa Hiên trước biết chưa?”

      “Dạ”

      “Cố gắng làm người vợ tốt….Gia đình củacon chỉ có con mới có thể bảo vệ được thôi,cha mẹ thể nào lo lắng cho con mãiđược”

      “Dạ biết”

      “Còn có…Về sau khi nào rảnh nhớ thườngxuyên về thăm nhà”

      “Dạ”- Giọng Ninh Mông ngày càng , hốc mắt ngày càng nóng, nước mắt từ từ lăn xuống, dám ngẩng mặt lên. hiểu hếtnhững tâm trong lòng của Ninh Trí Văn, hiệntại ông nội mất, mà cha năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi, còn bao nhiêu cái bốnmươi năm nữa để cha có thể cùng con cháuhưởng thụ hạnh phúc gia đình.

      “Ừ, còn việc gì nữa con trở về ngủ sớmđi, cha ra kia xem của con làm gì”- Ninh Trí Văn cuối cùng vỗ vỗ vào vai NinhMông.

      Ninh Mông đợi Ninh Trí Văn rồi mới dámkhóc to thành tiếng.

      Cố Thừa Hiên sau khi chuyện điện thoại vớiNinh Mông lại ngồi xuống sofa than thở oángiận vài câu, rồi nặng nề ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, Cố Thừa Hiên theo thóiquen dậy vào lúc năm giờ sáng. Đầu đau,nửa người nhức mỏi, đè khóe mắt, chống đỡ đứng dậy, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Chợt nhớ đến cuộc điện thoại hômqua với Ninh Mông, nhíu mày, bất đắc dĩlại có chút đau đầu, xem ra chắc là lại chọc Ninh Mông giận rồi.

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, đứngdậy vào phòng tắm vội vàng tắm rửa, lúc ra chợt nhớ đến lời dặn của Ninh Mông, chânkhông tự giác mà liền bước đến phòng bếp. Mởtủ lạnh ra, trong tủ còn sữa mà Ninh Mông mua lúc trước, sau khi kiểm tra vẫn còn hạn sử dụng, liền rót cho mình li, lại bắt chước NinhMông đổ dầu vào trong chảo, đánh giá thời gianlúc trước Ninh Mông chờ dầu sôi, sau đó dựavào trí nhớ bắt chước Ninh Mông, cầm lấy mộtcái trứng gà, ở thành chảo mà gõ cái,đem lòng đỏ trứng và lòng trắng đổ vào chảo.

      Lúc Cố Thừa Hiên bưng đĩa trứng ốp lếp cùng với ly sữa ngồi xuống bàn ăn, chính anhcảm thấy có chút hiểu nổi. Cắn ngụm trứng, ngoại trừ có chút mùi khét ở bên ngoài trứng chiên sao có vị giốngNinh Mông, uống ngụm sữa tươi, hơi lạnh, có cảm giác thoải mái như khi Ninh Mông làm bữa sáng.

      Tuy rằng trong lòng kinh ngạc vì sao cũng là những món đó nhưng khi làm lại khôngcó hương vị giống Ninh Mông; nhưng vẫn ăn hết sạch , dù sao bây giờ cũng còn là thiếu gia được nuông chiều từ bé nữa rồi. Ăn xong, bưng mâm vào phòngbếp, chuẩn bị rửa chén, chợt nghe tiếng còi tập trung buổi sáng. nhíu mày, nhìnthoáng qua thời gian, chỉ đành đem mâm và cốcngâm trong bồn rửa rồi xuống lầu.


      Sau ngày huấn luyện, đến hơn bảy giờ tối, Cố Thừa Hiên mới mệt mỏi trở về nhà. đường có thói quen nhìn thẳng đằng trước, cho nên cũng phát ra phòng khách của nhà mình sáng đèn.

      Lên lầu, tìm chìa khóa để mở cửa, lúc vào nhàthấy đôi giày trắng để trước cửa, Cố Thừa Hiêncảm thấy có niềm vui sướng xông thẳng vào tim, thế nhưng vẫn sững sờ đứng tại chỗ.

      Ninh Mông từ phòng bếp ra, nhìn thấy anhđứng yên ở cửa ra vào, giày cũng chưa thay, chỉcúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của ,liền có chút nghi hoặc hỏi: “Sao vào nhà?”

      “À…. vào liền” Cố Thừa Hiên mở miệng trảlời, trấn tĩnh lại thay đổi giày, đóng cửa lại, ngồi dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần.

      ăn cơm chưa?”- Ninh Mông thấy CốThừa Hiên mệt mỏi như vậy có chút đau lòng.

      “Vẫn chưa ăn”- hỏi lâu, mới trả lời

      “Sao nghe lời em dặn?” – Ninh Mông nghe trả lời xong tức giận, khôngphải hôm qua mới vừa dặn là phải ăn cơm đúnggiờ hay sao chứ?

      giờ mệt muốn chết, em làm đồ ăn , nghỉ chút”. thực rất mệt, lúc trả lòi mắt vẫn mở ra.

      Cơn giận của Ninh Mông bị mệt mỏi của anhlàm tiêu nửa, tiến lên đẩy , có chúttức giận : “Vậy lên giường ngủ lát , khi nào cơm chín em gọi dậy”.

      “Ừ”- Cố Thừa Hiên ngoài miệng đáp lời, nhưngvẫn ngồi yên nhúc nhích.

      “Đúng là lười a!” Ninh Mông dùng sức nhéomặt : “Hừ, đợi lát nữa em đem baomuối đổ vào cơm, cho mặn chết ! Em xem xem có lười đến mức rót nướcuống ?”

      Cố Thừa Hiên chỉ nhíu mày, bắt lấy tay , cúiđầu quát lớn tiếng “Đừng ồn nữa”, liền ngủtiếp.

      ra Ninh Mông trở về bộ đội cũng mệt chết được, nhưng khi vào nhà thấy mâm và ly sữaanh chưa kịp rửa để trong bồn cố mà thudọn cho sạch . Trong lòng có chút vui mừng, bởi vì biết, người đàn ông này ngoài mặt lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng trong lònganh lại nhớ từng câu từng câu dặn dò.

      Ninh Mông rút tay ra khỏi tay , và phòngngủ lấy mền mỏng đắp người , sau lạixoay người vào phòng ngủ đem khăn trảigiường, khăn phủ giường, bao gối ném vào máy giặt, lại ngồi ở bên chơi di động đợi, chờanh ngủ khoảng tiếng mới đứng dậy vào bếp nấu bát mì mang đến.

      Mì sợi vừa làm tốt, vẫn còn nóng, cũng vội đánh thức , mà chờ mì nguội chút, ăn nóng quá mới kéo đứng lên.

      Trải qua giờ nghỉ ngơi, thể lực Cố Thừa Hiên khôi phục ít, đến bàn ăn ngồixuống, gắp vài gắp, mới đột nhiên nhớ đếnmột vấn đề: “Sao em lại trở về?”

      “Ba em bên kia hôm nay cần em phụ nữa, bốn ngày sau đưa hũ cốt của ông vào chùa, em lại trở về là được”. Ninh Mông nhìn ăn mì, cũng cảm thấy đói bụng liền hỏi:“ ăn đủ ?”

      Cố Thừa Hiên nhìn cái, đột nhiên nhớ tới khả năng, có chút đau lòng: “Chắc là hết”

      “vậy à?” gật đầu, vào bếp lấy chén ra, ngồi bên cạnh , gắp mì từ trongbát lớn của sang chén của mình ít. Mới ăn mấy gắp liền nghe Cố Thừa Hiên hỏi: “Em cũng chưa ăn tối sao?”

      “dạ em chưa ăn” chuyên chú ăn, đáp khôngchút suy nghĩ.

      Cố Thừa Hiên trong lòng nhảy dựng, mặt nghiêm lại : “Sao làm đồ ăn ăn? Nếukhông muốn nấu tại sao đến căn tin?”

      “Tối hôm qua ngủ đủ giấc, cảm thấy mệtmỏi. Hôm nay lại bộ lâu như vậy, muốn làm gi hết”

      Cố Thừa Hiên buông đũa, nhìn chằm chằm ,trong lòng khó chịu giống như bị ai đánh. mệt quá, mệt đến mức ngay cả mình đói bụng cũng muốn ăn, lại vì mà xuống bếp nấu mì. từ trước đến giờ yếu ớt, tạilại vì mà bỏ tính tiểu thư, chưa bao giờ nghĩ làm được điều này.

      làm sao vậy?”- Ninh Mông thấy anhkhông động đũa, chỉ nhìn chằm chằm mình,cảm thấy có chút kỳ lạ

      có việc gì”- Cố Thừa Hiên lên tiếng, ăn ngụm, lại buống đũa xuống. “ no rồi,em ăn tiếp .”

      “Được, em đói lắm rồi”- Ninh Mông nghe nh như vậy, giống như con mèo gặp được bể cá vậy, hai mắt tỏa sáng, vội vàng đem chénmì của mình đổ lên bát lớn của Cố Thừa Hiên.

      “Đói như vậy mà cùng chịu ăn tối?”CốThừa Hiên giáo huấn, “Sao có thể lười đến mứcđộ này?”

      “Ai nha, cái này là tám lạng nửa cân thôi” Ninh Mông xem thường : “Chén dĩa sáng ăn cũng ngâm trong bồn rửa, em trở về thấy vậy liền thu dọn, về phòng ngủ, anhcũng đâu chịu , vậy rốt cuộc là ai lười hơn ai a?”

      Cố Thừa Hiên lắc đầu, dùng chiếc đũa gõ vào chén của leng keng leng keng: “Ăn mau , hôm nay rửa chén”.

      “Ha ha, còn rất nhân đạo nha, thưởng cho cái”. Dứt lời, câu cổ Cố Thừa Hiên, đưamiệng đầy mỡ hôn lên má cái.

      Chương 62: Tình nồng
      Ninh Mông đói bụng quá nên ăn hết sạch bát mì lớn, cũng cảm thấy khỏe lên nhiều. Cố Thừa hiên thấy ăn đến mức bụng phình lên, liền lấy khăn giấy đưa cho : “Em lau miệng , thu dọn dùm em”.
      “Vậy em ngủ trước nha, hôm nay mệt mỏi quá”- Ninh Mông lau miệng qua loa, đứng dậy lê dép chuẩn bị vào phòng ngủ.
      dạo chút , đừng ngủ sớm vậy, có chuyện muốn với em”- Cố Thừa Hiên vừa dọn bát đũa vừa với Ninh Mông.
      “Dạ”
      Cố Thừa Hiên lau dọn phòng bếp sạch , sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa rồi chạy vọt vào phòng ngủ. Lúc vào, Ninh Mông tựa người vào đầu giường xem tivi, dáng vẻ rất mệt mỏi. cười cười, qua ôm vào lòng, nhè nhéo nhéo khuôn mặt của Ninh Mông: “Em mệt lắm à?”
      “À, có chút…..”- Ninh Mông giật mình nhưng thấy người kế bên là , yên tâm chon đầu vào hõm gáy .
      “Khoan ngủ , nghe hết được ”- Cố Thừa Hiên lấy chăn giường, trùm lên người hai người, tay đỡ lấy vai , tay lấy gối để dựa sau lưng, điều chỉnh tư thế sao cho hai người thoải mái nhất, rồi mới : “Trong khoảng thời gian này em có thay đổi rất nhiều”
      “Ai rồi cũng phải lớn lên thôi”- Ninh Mông giống như con chó dùng mũi cọ cọ vào gáy của . “ thích em hiểu chuyện như bây giờ sao?”
      “Tiểu Cửu”- Cố Thừa Hiên khẽ vuốt tóc Ninh Mông, môi chạm lên đỉnh đầu , giọng vừa giống như thở dài lại có pha lẫn chút đau lòng : “ chỉ hi vọng em đối với việc ông nội ra mà kiêng cường chút; nhưng muốn thấy em vì cái được gọi là “ người vợ tốt” mà ủy khuất miễn cưỡng chính mình, biết ?”
      “Em nghĩ đó là ủy khuất chính mình”, Ninh Mông từ trong lòng Cố Thừa Hiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc mà : “Có lúc em suy nghĩ, từ đến lớn mục đích sống của em là gì? Rời giường, ăn cơm, đến giường, nghỉ ngơi, ngày liền như vậy trôi qua, tốt nghiệp đại học, ngay cả việc đúng đắn cũng chưa từng làm. hơn hai mươi tuổi mà còn làm cho người nhà lo lắng cho mình, em cảm thấy mình vô dụng lắm. Em bắt buộc mình giống người khác xuất sắc, em chỉ hi vọng em có thể làm và người nhà lo lắng cho mình”.
      Lúc hai người xong, cũng ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt , gằn từng tiếng : “Ở trong mắt , em phải là người vô dụng, cũng cần em có thể làm được việc gì to lớn. Em là vợ của , chỉ hi vọng mỗi ngày của em trôi qua vui vẻ, hạnh phúc. Em chỉ cần làm việc giúp chính là hãy sống vui vẻ là được rồi”.
      Ninh Mông nghe xong, nước mắt bỗng chốc lăn xuống. quay sang Cố Thừa Hiên hỏi: “Chẳng lẽ cảm thấy em giống như đứa con nít? cảm thấy em phiền lắm sao? Tần Vũ Linh trước kia …..”
      “Người ta thế nào là chuyện của người ta, chỉ biết em là vợ của , cảm thấy như vậy là đủ rồi”. Cố Thừa Hiên nghiêng người ôm vào lòng, hôn khắp nơi lên mặt : “ chỉ muốn em vui vẻ”.
      là ngốc, đừng khóc, phải muốn mỗi ngày của em vui vẻ sao?”- Cố Thừa Hiên hôn lên từng giọt nước mắt của , sau đó dùng mu bàn tay lau hết nước mắt mặt .
      Ninh Mông đột nhiên nhào vào người Cố Thừa Hiên, đẩy ngã giường, cúi đầu, cắn lên má của . Cố Thừa Hiên có chút buồn cười quay đầu , : “Em cầm tinh con chó sao? Hay em cố tình cắn để lưu lại dấu răng ? Cố tình để ngày mai đám tiểu quỷ kia chê cười ?”
      “Bọn họ dám!”. Ninh Mông nhắm ngay môi của hôn xuống, sau đó ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn : “Nếu bọn họ chọc , vậy đem bọn họ huấn luyện đến……mức chọc nổi nữa là được rồi”
      “Bây giờ kêu huấn luyện bọn họ?”- Cố Thừa Hiên hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên môi : “Lúc trước ai là bạo quân?”
      “A?”- Ninh Mông ghé vào trong ngực của , ngón tay chơi cằm của , làm bộ như vô tội : “Sao em nhớ vậy ta? Chồng à, lần sau nếu ai lại dám như vậy, nhất định phải ghi nhớ người đó là ai. Tuy đánh nhau rất lợi hại, nhưng võ miệng của em cũng tốt lắm, em giúp đến thương tích đầy mình”.
      tiếng “Chồng à” từ miệng ra lọt vào tai bộ phận nào đó đột nhiên cứng rắn. Hai người mấy tháng gặp, lại vừa mới thổ lộ tình cảm xong, lửa tình nồng thắm, lúc này khí vừa vặn, tư thế lại mờ ám, Cố Thừa Hiên có chút nhịn được. nắm lấy ót của , xoay người cái, đem người đặt dưới thân, : “Tối hôm trước việc hai chúng ta sinh đứa trẻ, em suy nghĩ như thế nào?”
      “Đó bộ phải là lời của người say sao?” Ninh Mông nghe như vậy, cơ hồ là lập tức liền hiểu được ý tứ của , mặt bỗng chốc như bị thiêu, có chút ngượng ngùng hỏi .
      phải”, Cố Thừa Hiên cắn cái lên mũi , : “Sau khi tỉnh dậy những gì , làm gì đều nhớ hết, cho nên….”
      Ninh Mông cười, vươn hai tay trắng nõn ôm lấy cổ của : “Em chưa bao giờ say rượu linh tinh…..Sinh ra được sinh, dù sao sớm hay muộn cũng phải sinh”.
      sảng khoái đáp ứng, lại ngây ngẩn cả người, thấy bộ dạng ngây ngốc của , khỏi buồn cười, chủ động kéo tay để lên áo ngủ của mình. Cố Thừa Hiên sực tỉnh, vội vàng kéo dây lưng, nâng lưng của nâng lên, đem áo ngủ rút ra ném lên giường.
      cười, kéo đầu của xuống, môi hôn lên môi của , nhắm mắt lại, mặt rất hưởng thụ. bộ phận nào đó người Cố Thừa Hiên đột nhiên cứng rắn. Động tác tay cũng thô bạo hơn, đôi bàn tay như đốt lửa, đường xuống, làm cho thân thể của càng ngày càng nóng.
      Đầu lưỡi trực tiếp khiêu mở phòng tuyến của , dò xét vào, quấn quýt lấy lưỡi của , như là nhấm nháp được mỹ vị giống nhau ra sức mà mút vào. cười khẽ, dùng răng nanh cắn lưỡi , Ninh Mông theo tiết tấu của , thân mình mẫn cảm rung rung đứng lên.
      “Ân….”. Lúc bàn tay to của tiến vào váy ngủ bằng tơ lựa của , phủ ngực của , rên tỉ rốt cuộc khống chế được, theo môi thoát ra ngoài.
      Tiếng rên rỉ của giống như cổ vũ cho , phía dưới càng bành trướng. Rời khỏi môi của , chậm rãi đường xuống, cần cổ trắng nõn của , xuống phía dưới, là bộ ngực tròn trịa của , sau đó, là cái rốn khêu gợi, lại xuống phía dưới….
      Ninh Mông còn khả năng suy xét, chỉ cảm thấy từ trong cơ thể của mình chảy ra nhiều chất lỏng ẩm ướt, thế giới của lúc này chỉ có , nhiệt tình thân thể, khẩn thiết hôn.
      Cố Thừa Hiên cơ hồ hôn lên toàn bộ cơ thể , thân thể Ninh Mông ngừng run rẩy, cần cái ôm ấm áp của , cần để lấp đầy nỗi trống rỗng trong lòng mình. Nhưng lại cố tình cho , bây giờ giống như đứa bé đáng ghét, cầm kẹo dụ dỗ , lại giơ kẹo ngày cao, làm cho tha thiết nhìn .
      Cuối cùng, sắp bị làm cho nổi điên. ôm đầu của , khó nhịn lắc lắc thân mình gọi tên của , cái gì thô tục ngượng ngùng đều ra, mới lưng trầm xuống, đem chính mình vùi sâu vào cơ thể .
      Thời khắc kết hợp hai tiếng than thở đồng thời vang lên. nắm chặt em của , vùi đầu vào ngực , ngậm lấy ngực , đầu lưỡi vây quanh đảo quanh lấy lòng , dưới thân cũng cấp tốc mà kích thích đứng lên. Động tác của luôn luôn sung mãn, lại lâu như vậy có làm, có chút theo kịp tiết tấu của , theo thói quen kẹp chặt hai chân lại, lại đụng đến thắt lưng cường tráng của .
      chút…. Đau….” thở gấp cầu xin : “ chút nha!”
      Cố Thừa Hiên cũng thở dốc ngừng, ấn , ở bên tai dụ dỗ: “Ngoan, tách hai chân ra, nhàng chút, đau nữa”
      sớm bị động tác của làm cho đầu óc choáng váng, lúc này đều tin tưởng. Cho nên, nghe lời mà mở chân ra chút, lại động thân cái, càng ra sức ra vào. khó thở, móng tay bấm sau vào thịt của , nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mà : “Cố Thừa Hiên, là kẻ lừa đảo!”
      Cố Thừa Hiên cười khẽ, làm như nghe thấy kháng nghị của , dựa theo tiết tấu của mình mà động. nằm người của , sắp thở nổi, đành phải lui chính mình kỳ vọng mau kết thúc chút, như thế vài lần sau, ra sức vài cái, sau đó lưng đầy mồ hôi, trong cổ họng gầm hai tiếng, đem chính mình phun ra trong cơ thể của .
      bị chất lỏng cực nóng của làm cho thất thần, giương cái miệng nhắn, nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng. ra khỏi thân thể , nghiêng người nằm xuống, ôm trước ngực tinh tế hôn
      Lúc mơ mơ màng màng, nghe được tiếng gọi , lười biếng “Dạ” tiếng. lại nghe : “Thực xin lỗi”.
      “Sao lại xin lỗi em?” dựa vào ngực vô lực hỏi.
      “Ông nội có chuyện, lại thể về, em cần tức giận”
      “Em biết là bận. Em cũng giải thích với mọi người dùm , nên có ai trách hết….” an ủi , lại ngáp cái: “Tốt lắm, ngủ , em buồn ngủ lắm”
      Cố Thừa Hiên vỗ lưng , thấy thực ngủ, liền hôn lên trán : “Ngủ ngon”
      Chương 63: Em
      Ngày hôm sau, Cố Thừa Hiên sớm tỉnh dậy, liếc nhìn nằm trong lòng mình ngủ say sưa, im lặng mà giật giật khóe miệng, cẩn thận rút cánh tay bị ôm vào ngực, bàn tay lại đặt lên trán xem có mồ hôi hay . Sau khi xác định mọi thứ, mới nhàng rời khỏi giường mặc quần áo.
      Ninh Mông đột nhiên thấy thiếu, chuyển người, rầm rì lẩm bẩm vài tiếng rồi mới ngủ tiếp. Cố Thừa Hiên ở bên mặc quần áo, đứng ở bên cạnh nghe hừ hừ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
      Sau khi sửa sang xong xuôi, lại về phòng ngủ nhìn thoáng qua, sau khi nghĩ lát, rồi cầm lấy di động động của , đặt đồng hồ báo thức, để lại đầu giường. Xoay người vào phòng bếp, vẫn là dáng vẻ vụng về như hôm ngày hôm qua làm bữa sáng, lúc này mới ra sân huấn luyện.
      Tối qua Ninh Mông bị Cố Thừa Hiên dằn vặt cả đêm, sớm kiệt sức, cảm thấy toàn thân bị ép khô. Trước khi ngủ, quyết định là hôm nay ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Nhưng mà, khi chìm trong mộng đẹp, lại bị chuông báo thức làm tỉnh, có chút buồn bực vò đầu bứt tóc, giống như con thú nghẹn ngào, đầu cọ cọ vào gối, từ từ nhắm hai mắt, càng ngừng xoay người, chịu rời giường. Chỉ muốn chống lại cái thanh đáng giận kia.
      Hình như tiếng chuông kia muốn đối nghịch với , vừa yên tĩnh được năm phút, lại bắt đầu kêu vang inh ỏi. Ninh Mông bi thương gào lên tiếng, hai bàn tay sờ soạng đầu giường, cuối cùng, bàn tay vung lên, điện thoại di động cũng theo đó mà rơi xuống đất.
      “A!” Lần này, rốt cuộc cũng tỉnh táo, quấn lấy chăn xoay người đến sát mép giường, nhìn thấy pin điện thoại di động rơi ra, còn xác mày nằm thê thảm ở bên.
      có chuyện gì sao ngươi kêu to vậy hả?!” Ninh Mông mím mím môi, nhặt những phụ tùng vương vãi, ngồi ở giường bắt đầu lắp vào, miệng cũng ngừng , “Nhất định ngươi được hư nha, ta là người thất nghiệp, làm gì có tiền để mua cái mới chứ? Dù sao ngươi cũng bị ta ném vài lần, nhiều hơn lần cũng là vài lần mà, nhất định phải mạnh mẽ lên, thân ái.”
      Xem xét lại pin, sau khi đặt vào bên trong máy, ấn phím mở máy, may quá, điện thoại bị hư hỏng gì, khi thở phào nhõm, lại phát ra mình còn buồn ngủ nữa. ngồi giữa giường ảo não cúi đầu hồi lâu, mới chán nản đứng lên mặc quần áo, lưu luyến rời khỏi giường.
      Cửa sổ phòng khách mở rộng, lẩm bẩm lấy kem đánh răng, nhớ lúc Cố Thừa Hiên mở cửa lúc , luôn luôn đề kháng với cái lạnh, với cũng từng tranh chấp nhau chuyện này. Khi đó, vừa bắt đầu vào mùa hè, buổi sáng thường có chênh lệch nhiệt độ, gió thổi vù vù, từ sợ lạnh, mà đều có thói quen mở cửa sổ vào buổi sáng, khiến tỉnh dậy, nhiều lần như vậy, cảm thấy thể nhịn nữa.
      có thể đừng mở cửa sổ vào buổi sáng hả? Lạnh chết mất!” Khi cắt ớt liền kháng nghị.
      mở cửa sổ, khí lưu thông.” ngồi sofa, cầm trong tay tờ báo quân , vô cùng say mê, nghe phàn nàn, cũng buồn ngẩng đầu trả lời.
      ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, da dày thịt béo, em chịu nổi!” thấy thèm quan tâm lại càng thêm tức giận.
      “Bây giờ chưa đến mùa đông mà, cũng phải là mùa thu, có lạnh đến mức nào chứ?”
      Nghe xong lời này, ngay lập tức Ninh Mông cảm thấy vô cùng tủi thân, mà học những thứ khác, vì mà nhận lấy những lời châm chọc của Tần Vũ Linh, lúc này chỉ có việc , lại chịu nhượng bộ. Nghĩ đến đây, tính tình của cũng nổi lên, ném con dao trong tay, bắt đầu cởi bỏ tạp dề: “Được rồi, em học nấu cơm nữa, tự nấu .”
      Lúc này Cố Thừa Hiên mới phát ra rằng tức giận, thấy tức giận hai má đỏ bừng, đôi mắt to đen láy dường như muốn phun lửa dõi theo , đành phải chịu thua: “Được rồi, nghe lời em, sau này cũng chỉ mở cửa sổ phòng khách.”
      Có gió thổi vào, Ninh Mông tự chủ mà hắt hơi cái, lúc này mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Khóe miệng khẽ cong lên, ấy cứ nuông chiều mình như vậy sao? Ninh Mông nhanh chóng kéo áo lại, đứng tại chỗ nhớ lại, là trong ký ức tìm ra được chuyện gì mà bác bỏ đề nghị của , cầu của , có lý, vô lý, căn bản là đều nghe theo toàn bộ.
      ngừng bao dung, đó là thương dành cho , cũng là tình của , cảm giác tuyệt…..
      ra, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, ra, khoảng cách đến hạnh phúc lại gần như vậy, giống như cách bướm lặng lẽ bay đến, dừng lại vai , mãi mãi rời .
      Sau khi rửa mặt, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, mới phát ra bàn ly sữa và cái trứng ốp lếp. đến dùng ngón trỏ thử nhiệt độ xung quanh đĩa, ừm, vừa khéo. Nụ cười của lại càng thêm ấm áp, biểu cảm mặt lại càng thêm thỏa mãn, vui vẻ ngồi xuống ăn bữa sáng đầu tiên do Cố Thừa Hiên làm.
      Giữa trưa Cố Thừa Hiên trở về, Ninh Mông còn bận việc trong phòng bếp, từ phía sau ôm vào vòng tay của mình, vùi mặt vào cổ chậm rãi : “Ăn cái gì?”
      “Ừm, lúc trước ở nhà em có học, rau diếp xào thịt, cải trắng muối chua, sườn xào chua ngọt, còn có cả canh trứng rong biển.”
      “Có vẻ khoảng thời gian này ở nhà cũng tiến bộ ít nhỉ,” đưa tay nhéo nhéo má , lại có chút bất đắc dĩ , “Tại sao lại càng ngày càng gầy vậy?”
      “Gầy tốt sao? Em lười phải giảm béo mà.” cười, đầu hơi ngửa ra sau, giống như dán vào tai , “ học làm bữa sáng từ khi nào vậy?”
      “Khoảng thời gian em ở nhà phải tự làm.” Bị hỏi ngay trước mặt, cảm thấy có chút xấu hổ, “Thế nào?”
      “Thiếu tá Cố,” Ninh Mông giả bộ nghiêm trang, cầu , “Lần sau làm trứng ốp lếp á, có thể bỏ thêm chút muối vào, như vậy dễ ăn hơn, còn nữa nha, sữa nên hâm nóng chút, nếu cứ để như vậy mà uống, dạ dày khó chịu đó.”
      nè, đối với em như thế nào mới tốt chứ.” chôn đầu ở cổ càu nhàu.
      “Được rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào.” tách bàn tay của eo .
      “Ừm.” hôn lên khóe mắt , buông tay ra, vào phòng bếp.
      liền ngây người, mím môi cười rộ lên, đúng là tố chất hồ ly tiềm , trước kia lại phát ra rằng lại có mặt lẳng lơ như gió thế này?
      Ở đơn vị vài ngày, Ninh Trí Văn gọi điện bảo về chùa nhận bài vị. Trước khi , Cố Thừa Hiên do dự mà xin phép nghỉ để đưa về chuyến, dù sao cũng là đứa cháu rể, trước lễ tang, lại vắng mặt, lần này đến phải đạo. nghe xong liền ôm cổ rồi lắc đầu, khuôn mặt là vẻ mặt hiểu.
      vội vàng như vậy, qua lại theo em như vậy, rất mệt.”
      chưa lần nào, bây giờ mà được.” biết suy nghĩ vì , nhưng vẫn cảm thấy có chút băn khoăn.
      “Mọi người trong nhà trách , trong lòng có ông nội là được rồi, những thứ như mặt mũi đều cần quá để ý, hằng năm nhớ đến thăm ông nội là được rồi.”
      ôm vào lòng vừa cảm thấy vui sướng vừa cảm thấy chua xót, cũng biết nên gì, hôn từng cái vào cổ . khẽ cười, nghiêng đầu trốn tránh nụ hôn của . Buổi trưa sofa, người đàn ông đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt hai người đều là nụ cười, hình ảnh hài hòa.
      Về nhà tuần, Ninh Mông lại trở về đơn vị, tiếp tục sinh hoạt, Cố Thừa Hiên tiếp tục lại lại giữa sân huấn luyện và nhà, Ninh Mông có việc gì làm lại tiếp tục viết tiểu thuyết. Mãi đến khi Ninh Trí Văn gọi điện thoại, rằng Tần Mặc muốn gặp , khi đó, Tần Mặc bị bắt vào tù vì tội bắt cóc và tội danh biết chuyện nhưng trình báo.
      Ý của Cố Thừa Hiên là muốn cho Ninh Mông , trải qua chuyện như vậy, luôn cảnh giác đối với Tần Mặc. Trái lại Ninh Mông cảm thấy, nếu có Ninh Mông làm thuyết khách, lần như vậy cũng có gì. Cố Thừa Hiên mãi, đành phải đồng ý với .
      Ninh Mông ngồi ở ghế chờ Tần Mặc ra, trong lòng có chút cảm xúc nào. biết hôm tình trạng hôm nay được bình thường. Nếu Tần Vũ Linh có vu oan cho Ninh Trí Văn, như vậy Tần gia cũng tan tác như vậy, đúng là bây giờ bộ dạng điên điên khùng khùng của Tần Vũ Linh, khiến người ta thể nào hận được.
      “Tôi nghĩ là em đến.” Tần Mặc ngồi xe lăn cách bức tường thủy tinh mà cười với .
      “Chân của có sao ?” Ninh Mông có cút bối rối, hoàn toàn biết gì với ta cả.
      “Phá hủy phải phá hủy.” Tần Mặc vô cùng mệt mỏi cười cười, “Tôi muốn gặp em là để lời xin lỗi, khi ở Vân Nam, những điều em đều là , tất cả đều do Tần gia tự chuốc lấy.”
      “Tần Mặc, đừng như vậy.” Ninh Mông nghe như vậy, lại càng thêm luống cuống.
      , em để cho tôi xong, nửa đời trước, tôi đều sống kiêu ngạo, đương nhiên, trừ chuyện của em ra. Tuy mỗi chuyện đều theo ý tôi, nhưng ít nhất tôi cũng cảm thấy mình trong sạch. Chuyện xảy ra sau này, tôi ngày ngủ yên giấc, biết rằng từ nay về sau mình thể ra ngoài ánh sáng được, tôi rất sợ, sợ rằng cuộc đời cứ trôi qua như vậy, tôi rất hận, rất hận vì sao các người lại để cho tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này. Ha ha…..Bây giờ tôi nghĩ lại cảm thấy buồn cười, tôi mang hận thù trong người để làm gì? Bị phế mất chân, còn phải ở trong ngục giam này….Tiểu Cửu, đây là do tôi tự tìm lấy.”
      Trong lòng Ninh Mông rất bối rối, nhưng lại gì được.
      Hai người lớn lên cùng nhau, trước đây, tuy ta lợi dụng , nhưng vẫn có chút bảo vệ dành cho . “Thanh mai trúc mã” là từ ngữ rất ấm áp và cảm động nhưng cũng rất khó để gạt bỏ.
      “Sau khi khai báo mọi chuyện, tôi mới cảm thấy mình có thể hít thở bình thường, cần phải cẩn thận, cần phải mệt mỏi như vậy…..Nhưng mà tôi còn có chuyện thể bỏ xuống được, cho nên tôi mới nhờ chú Trữ chuyển lời muốn gặp em.”
      “Chuyện gì?”
      “Tôi thành tâm muốn với em câu ‘ xin lỗi’, vì chị của tôi, vì ba mẹ tôi, và cũng vì bản thân tôi….Cho dù em có chấp nhận hay , tôi đều phải , ít nhất trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút dễ chịu….Tiểu Cửu, xin lỗi!”
      “Được, em chấp nhận!” Ninh Mông thấy ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nở nụ cười với , “Giống như em lúc trước, hận hận lại, có ý nghĩa gì đâu!”
      “Cám ơn!” Tần Mặc gắt gao nắm hai bàn tay bị còng lại, bộ dạng vô cùng cảm động.
      tình lẫn lộn, giữa tình thân và hận thù rốt cuộc cũng biến mất giữa nụ cười của hai người.
      ra khỏi ngục giam, Ninh Mông lấy điện thoại gọi cho Cố Thừa Hiên, rất nhanh nhận điện thoại.
      “Xong rồi?”
      “Đúnh rồi….” Ninh Mông khúc khích thở ra hơi, giọng điệu rất thoải mái, “Bây giờ em rất vui vẻ.”
      biết,” ràng là Cố Thừa Hiên vui vẻ bằng , chuyện cũng chua chua, “Gặp ta rất vui vẻ sao?”
      “Ha ha, đồ mọn, bình dấm chua!” Ninh Mông cười rồi mắng câu, lại tiếp, “Đột nhiên em có câu muốn với .”
      “Câu gì?”
      “Em cảm thấy cùng hạnh phúc, Cố Thừa Hiên, kết hôn với quyết định chính xác nhất.”
      Ninh Mông vừa xong, liền nghe thấy tiếng hít thở ở phía bên kia điện thoại.
      “Tiểu Cửu…..”
      “Ừm?”
      có gì, chỉ là đột nhiên muốn cho em biết, kết hôn với em là quyết định mà cả đời này hối hận”
      “Em
      biết…..”
      “Như thế là bày tỏ sao?”
      cũng em…..”
      【 Hoàn 】

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :