1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá (172/196)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)

      Từ nơi ở của Nghiêm thị ra, Nghiêm Yên hai mắt ướt sũng chạy , cho đến khi nghe thấy tiếng đàn mới bất giác tới phía trước tòa biệt viện.

      Có lẽ trong tiềm thức nơi nàng muốn đến chính là đây, Nghiêm Yên cười khổ chút, hít hơi, tiến lên đẩy ra cửa viện.

      Vệ Vô Hạ ngồi ở chỗ ấm áp trong viện đánh đàn, thấy Nghiêm Yên tiến vào cũng dừng lại, khúc lại khúc, cầu đánh được tinh tế, chỉ cầu vui sướng thỏa thê.

      Nghiêm Yên cũng sốt ruột, thẳng vào trong thư phòng lấy đá lửa thắp lư hương, trước cây đàn thắp lên huân hương, lại tự tìm cho mình quyển sách, tìm nơi mát mẻ ngồi xuống, nghe đàn ngửi hương, rất thích ý.

      “Nghiêm nương có nhã hứng.” Ngửi mùi hương thơm ngát lượn lờ, tay Vệ Vô Hạ cũng dừng lại, mỉm cười mở miệng.

      Tầm mắt Nghiêm Yên vẫn chăm chú vào quyển sách, “Sao so được với Vệ công tử.”

      “Tại hạ bởi vì nghĩ đến chuyện thú vị, cho nên mới đột nhiên hưng chí.”

      “Chuyện thú vị…” Nghiêm Yên nhìn về phía , “ biết cùng với chuyện ta nghe thấy có phải cùng chuyện.”

      Vệ Vô Hạ lắc đầu, “Nghiêm nương nghe nhất định là chuyện Mộ Dung nương gả cho Thiếu Dương, mà chuyện tại hạ nghĩ đến, chính là ước định lâu trước ngẫu nhiên biết được. Ước định năm vừa mới qua vài ngày, đối phương liền chọn được người thành thân, biết Nghiêm nương có cảm giác gì?”

      Nghiêm Yên khẽ nhấp môi, đứng lên, thay lư hương sớm hết mùi, chuyên tâm đánh lửa cho nhiên hương, đến khi làn hương thơm lại tỏa ra, mới chậm rãi : “Cái gọi là ước định năm, cùng lắm cũng chỉ là tự đặt cho mình cái quy định, trong vòng năm nếu chúng ta đều có người ngưỡng mộ, liền đúng hẹn thành hôn, tại người đó có đối tượng muốn thành hôn, ước định này tất nhiên hủy bỏ, cứ đơn giản vậy thôi.”

      “Thu hổi móng vuốt a…” Vệ Vô Hạ tò mò liếc nhìn nàng cái. “Sao nào? Có chuyện muốn cầu xin ta?”

      “Ta muốn ngươi hủy bỏ danh tự của Đông Tuyết trong danh sách tuyển tú, thay bằng tên của ta.”

      “Ngươi phải tham gia tuyển tú?” Đầu ngón tay Vệ Vô Hạ nhàng đè lại dây đàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào dung nhan khéo léo tinh xảo của Nghiêm Yên. “Thất bại trong tình trường cũng có nghĩa phải cam chịu.”

      Nghiêm Yên hơi giương mi lên. “Tham gia tuyển tú sao lại là cam chịu?”

      “Bởi vì…” Vệ Vô Hạ nghĩ nghĩ. “Bởi vì cuộc sống giàu có xa hoa bằng cuộc sống bố vải tự do khoái hoạt, chấp tử giai lão. Tình cảm như vậy thể tìm thấy trong cung.”

      “Ngươi thế nhưng lại trong mong có được tình như vậy sao?” Nghiêm Yên cười lắc đầu. “Loại tình cảm khả ngộ thể cầu này vẫn là nên quá mức trong mong mới được.”

      Vệ Vô Hạ nhưng ra cảm thấy kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi bởi vì thích Thiếu Dương, mới cùng đặt ra ước định năm sao?”

      “Đây là vấn đề của ta, việc ngươi phải làm chỉ là giúp ta.”

      “Ngươi sao biết ta nhất định giúp ngươi?”

      “Bởi vì ta nhất định có thể nhập kinh tham gia tuyển chọn, trở thành tân trợ thủ của tỷ tỷ ngươi.”

      “Ngươi thế nhưng … rất tin tưởng vào bản thân.” Vệ Vô Hạ nhìn qua nơi nàng vừa ngồi, “ đọc sách gì vậy?”

      Nghiêm Yên nghiêng người qua, đem bản binh pháp kia đưa cho Vệ Vô Hạ, “Ngươi cảm thấy ta có tư chất đó sao?”

      “Nữ nhân xem loại sách nào phải rất tốt.” Vệ Vô Hạ tiếp nhận quyển sách kia, tùy ý vứt qua bên, “Chọn sao… ngươi so với tứ tiểu thư thích hợp hơn rất nhiều.”

      Nghiêm Yên cười cười, cũng nhiều lời, nhàng vén váy thi lễ, xoay người rời khỏi biệt viện.

      Thong thả bước từng bước về nơi mình ở, đẩy ra cửa viện, nụ cười bình tĩnh mà Nghiêm Yên vẫn luôn duy trì mới nhạt chút, rồi ngay lúc nhìn thấy bóng dáng đứng trong viện kia lại lần nữa đậm lên, tiến lên gọi khẽ, “Tam biểu ca.”

      Vị Thiếu Dương xoay người, trong nụ cười bao hàm xin lỗi, “Thực xin lỗi.”

      Nghiêm Yên cúi đầu mỉm cười, “Tam biểu ca hình như nên những lời giải thích này với Mộ Dung nương mới đúng.”

      “Tất nhiên… rồi.”

      “Giả vờ say rượu cố ý làm chuyện thất đức, cũng rồi sao?”

      Vị Thiếu Dương gì, nhìn chằm chằm Nghiêm Yên, lúc lâu sau lại lướt qua nơi khác, “Say say, sao có thể giả vờ?”

      “Tuy rằng tam biểu ca rất ít khi uống rượu, Yên nhi lại biết tam biểu ca ngàn chén say, sao có thể dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn?”

      “Ngoài ý muốn vốn là chuyện thể dự tính trước được, mỹ nhân ngay trước mặt, rượu say nhưng người tự say thôi.”

      “Tam biểu ca tự chính mình trở thành con quỷ háo sắc sao, chính là…”

      Nụ cười của Nghiêm Yên nhạt , thong thả bước đến, “Huynh làm nhiều như vậy, nhị biểu tẩu biết tâm ý của huynh sao?”

      “Yên nhi!” Vị Thiếu Dương lập tức trầm thanh, “Mặc kệ muội nghĩ thế nào, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ta nghe thấy muội những lời này.”

      “Tất nhiên.” Nghiêm Yên chậm rãi hít sâu hơi, “ xin lỗi, ra muội cũng thể ngoại lệ, khi gặp chuyện chỉ biết những lời đùa cợt như vậy.” Dứt lời nàng nhìn Vị Thiếu Dương, cười cười, “Nhưng mà, tam biểu ca giỏi ngụy trang lắm đâu, ngay cả Yên nhi cũng nhìn ra được, nhị biểu ca chắc chắn cũng biết.”

      “Đây là… lần cuối cùng.” Vị Thiếu Dương hạ thấp tầm mắt, giống như hạ quyết tâm khẽ.

      lần cuối cùng, quyết tâm như vậy, giống như sớm quyết rồi.

      tình phát triển đến bước này, thực còn liên quan tới Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung. Hai người này ngày hôm qua vẫn còn thảo luận chuyện ác giả ác báo, hôm nay lại bị đẩy ra khỏi tiêu điểm, khó tránh khỏi khiến người ta thích ứng được.

      Hách Liên Dung luôn luôn cảm thấy thần kỳ của duyên phận, Vị Thiếu Quân câu được câu phụ họa, đối với cái chuyện say rượu loạn tính này hiển nhiên tin.

      Thế nhưng, lười tìm hiểu, thà rằng tin tưởng Vị Thiếu Dương say , cũng nguyện ý tìm hiểu hàm nghĩa của hành động chính nghĩa này của Vị Thiếu Dương.

      khúc nhạc đệm đầy hỗn loạn trôi qua, tựa hồ tất cả đều có sắp xếp, hôn của Vị Thiếu Dương cùng Mộ Dung Phiêu Phiêu định vào đầu tháng tám, sau sinh thần của lão phu nhân, mà trước đó, cửa hàng mới của Vị Thiếu Quân cùng Vệ Vô Hạ cũng chính thức khai trương, cách sinh thần của lão phu nhân hai ngày.

      Khi Vị Thiếu Quân tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, Vị Thiếu Dương có chút kinh ngạc nào, chỉ đưa ra bản danh sách sớm chuẩn bị sẵn, “Nghe hôm đó có nhiều thương nhân kinh thành đến, chút đồ vật này của Vị Tất Tri sớm muốn bán ra ngoài, phiền nhị ca hỗ trợ tìm kiếm khách hàng.”

      Vị Thiếu Quân tất nhiên biết hỗ trợ, nếu ngay lúc quan hệ của hộ trở nên khó đoán, Vị Thiếu Quân rất khó mở miệng mong lấy chút đồ cổ bày bán tại mặt tiền của cửa hàng.

      chút khách khí nhận lấy danh sách, Vị Thiếu Quân nhìn lướt qua nhanh, “Yên tâm, tìm được khách hàng, ta lấy tiền thuê.”

      Vị Thiếu Dương gật gật đầu, “Đệ cũng đưa đại ca danh sách như vậy, huynh lúc nào cần dùng, cứ tới khố phòng lấy là được.”

      Vị Thiếu Huyên ngồi ở đầu khác của bàn ăn vội vàng gật đầu, lại có chút khó hiểu, “Các đệ sao vậy? Trở nên thực khác thường.”

      Ngô thị đá cái, lại gắp cho chút rau xanh, “Ăn nhanh .”

      Vị Thiếu Huyên ngay lập tức quên ngay chuyện vừa rồi, trả lời câu, “Được, ăn xong sớm, làm việc sớm.”

      Lời này, những người bên cạnh nghe xong còn chưa kịp hiểu gì, mặt Ngô thị lại nhất thời bốc hơi, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

      Lão phu nhân thực để ý lời của Vị Thiếu Huyên, với Vị Thiếu Dương, “Nhị ca cháu khai trương cửa hàng, cháu nên giúp đỡ nhiều mới đúng, đều là chuyện làm ăn trong nhà, cần phân chia làm gì, cũng tồn tại cạnh tranh.”

      Thấy lão phu nhân hiểu lầm, Vị Thiếu Dương chỉ cười cười, “Nãi nãi yên tâm.”

      Nghiêm thị bên cạnh lại : “Bọn nó sao lại bởi chuyện này mà được tự nhiên, ràng tẩu tử giờ lại thành nương tử, nương, người bảo Thiếu Dương thích ứng sao được chứ.”

      Môi Ngô thị giật giật, giống như có chuyện muốn , đảo mắt lại nhịn lại, Dương thị có cùng ý nghĩ với nàng, nghĩ nghĩ mở miệng trước, “Nhị thiếu phu nhân lúc đầu chẳng phải là tam thiếu phu nhân sao? Lúc trước cùng nhị thiếu thủy hỏa bất dung, nhìn nay mà xem, ai có thể chia cách bọn họ?”

      Hách Liên Dung tự dưng bị điểm danh, còn nhắc tới đoạn thời gian xấu hổ lúc trước, khỏi có chút tự nhiên, Vị Thiếu Quân lại chút để ý ánh mắt mọi người cười ôm lấy nàng, nhìn Vị Thiếu Dương : “ ầm ỹ ồn ào sao thành vợ chồng? Tương lai các đệ tất nhiên giống ta cùng nhị tẩu đệ vậy, tách ra khắc cũng sợ lâu đâu.”

      Hách Liên Dung vội nhéo cái ở dưới bàn, Vị Thiếu Quân giống như cảm thấy gì, càng ôm chặt lấy nàng.

      Vị Thiếu Dương nhìn ra chút tâm tư, cười : “Cảm ơn cát ngôn của nhị ca.”
      TĐHS: haiz, khổ thân Thiếu Dương ca ca…
      Chương 172: Tri cùng thưởng thức nhau

      “Chàng với Thiếu Dương rốt cuộc sao vậy?” đường trở lại Thính Vũ hiên, Hách Liên Dung khoan thai hỏi.

      Vị Thiếu Quân hơi ngửa đầu, tùy tiện : “Khó mà hết, đệ ấy gần đây cứ quái lạ sao ấy, chắc là sợ về sau khó có thể ứng phó cái nữ Bao Thanh Thiên kia.”

      lời đứng đắn cũng có.” Hách Liên Dung kéo lại, bước vượt qua , “Lễ vật sinh thần bà nội chàng chuẩn bị xong chưa? Còn có mấy ngày, đừng để nước đến chân mới nhảy.”

      “Yên tâm , Tri Thưởng khai trương trước sinh thần của bà nội, đến lúc đó lễ vật chắc chắn thiếu, chọn hai món tặng bà nội làm thọ lễ, người nhất định thích.”

      “Tri Thưởng?” Hách Liên Dung có chút hứng thú nhớ kĩ ba chữ này, “Tên cửa hàng mới của chàng?”

      “Thế nào?”

      Nhìn khuôn mặt dào dạt đắc ý của , Hách Liên Dung cố ý bĩu môi, “Có thể chấp nhận .”

      thể nào? Như vậy mà mới có thể chấp nhận sao? Ta nghĩ lâu lắm đấy.”

      phục khiến Hách Liên Dung bật cười thôi, “Ta thọ lễ được chấp nhận, trong những món hạ lễ tặng, rất có thành ý ?” (hạ lễ: quà tặng khi tham dự hôn lễ, khai trương…)

      “Này, đây là rất rất có thành ý đó. Lúc trước tặng bà nội mấy cái vòng trang sức vòng ngọc trời dưới đất, bà nội còn nhận, lần này Vệ Vô Hạ mời ít đại lão bản từ kinh thành đến, lễ vật của bọn họ khẳng định đủ hiển hách, đến lúc đó ta lại giữa đám báu vật đó lựa chọn, tự nhiên so với những người khác tới chợ chọn lễ vật phải tốt hơn gấp trăm lần.”

      “Ngụy biện ai mà lại ngươi.”

      Vị Thiếu Quân cười hắc hắc, kéo tay áo Hách Liên Dung. “Liên Dong, chúng ta ra ngoài chút.”

      đâu? Trời cũng tối rồi.” xong nàng mới ý thức được câu Vị Thiếu Quân vừa phải câu hỏi mà là câu trần thuật. sớm lôi kéo nàng tới đại môn Vị phủ.

      Lúc đầu, Hách Liên Dung còn tưởng muốn tới cỗ Trân nương, chờ xe ngựa tới đường lớn Chu Tước, mới có chút dự cảm khác. Thấy bộ dáng hưng trí bừng bừng của cũng câu nào quấy phá, giả vờ như mơ hồ theo vào mặt tiền cửa hàng đường.

      Lúc này sắc trời tối mịt, ngay cả dưới bóng đêm cũng có thể nhìn ra tòa nhà ba tầng được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, lịch tao nhã này. Nơi đặt biển vẫn trống , cửa vẫn đặt ván cửa.

      “Tường thúc!” Vị Thiếu Quân gõ cửa mạnh, vừa gõ vừa gọi. lâu sau, lão nhân mặt dài từ trong ván cửa mở cửa ra, thấy là Vị Thiếu Quân, lúc này mới dỡ xuống phiến ván cửa, để hai người tiến vào.

      Thắp ngọn nến, bảo Tường thúc tránh , Vị Thiếu Quân giống như hiến vật quý đến đại đường lầu, giang hai tay ra, xoay nửa vòng. “Vừa lòng ? Lão bản nương?”

      Hách Liên Dung cười khẽ, lập tức liền bị vô số bảo vật hấp dẫn ánh mắt. Từng kiện từng kiện hoặc cổ xưa hoặc tinh mỹ được đặt ở đây, mỗi loại lại được phối hợp bài trí, mỗi góc độ đều được thiết kế tỉ mỉ, cố gắng để mỗi món đồ cổ đều phù hợp với toàn thể, đồng thời lại làm mất khí chất cổ xưa riếng biệt.

      Hách Liên Dung cẩn thận dạo qua trước từng món đồ cổ, ngừng hô hấp, sợ bản thân chỉ cần có chút sơ xuất phá hủy món bảo vật kia. Vị Thiếu ngay khi ánh mắt nàng dừng lại món đồ cổ nào, liền đưa tay lấy nó xuống, hướng dẫn nàng thông qua cảm giác cảm nhận tồn tại của nó, qua đặc điểm niên kỉ của nó, truyền kỳ được lưu truyền, đặc điểm về màu sắc hình dạng, từng kiện từng kiện đều thuộc nằm lòng.

      Giữa đống lớn những kiến thức, Hách Liên Dung phần lớn nhớ hết, nhưng lại vô cùng thỏa mãn, chỉ bởi vì lúc Vị Thiếu miệng lưỡi lưu loát, chút nào lưu tâm mà thần thái phi dương. (phi dương: ý chỉ sáng lạn)

      Hách Liên Dung đột nhiên vô cùng cảm tạ Vệ Vô Hạ, thập phần may mắn thuyết phục được Vị Thiếu Quân, nếu bản thân biết đến tận ngày tháng năm nào mới có thể nhìn thấy loại kiêu ngạo thuần túy thỏa mãn này.

      Lôi kéo tay Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân lên lầu hai, nhưng thắp đèn, mang theo Hách Liên Dung chậm rãi sờ qua, vẫn là cái giá trống .

      “Sao lại trống ?”

      “Lầu hai dự định đặt bảo bối của Vị Tất Tri, trước khi khai trương đêm bố trí.”

      Hách Liên Dung cố gắng mở to hai mắt, trước mắt vẫn là mảnh tối đen, “Vậy lầu ba sao?”

      “Lầu ba để lưu trữ, tương lai dùng để đặt tinh phẩm chân chính của Tri Thưởng.” Vị Thiếu Quân nâng tay che lại ánh mắt Hách Liên Dung, “Trước mắt có thể vẫn để trống.”

      Hách Liên Dung cười khẽ ra tiếng, đây chân chính là nhìn thấy năm đầu ngón ta, chỉ có thể cảm giác được độ ấm của .

      “Liên Dong.” Vị Thiếu Quân chậm rãi ghé lại bên tai Hách Liên Dung, “Cảm ơn nàng.”
      Hơi thở ấm áp thổi vào trong tai, Hách Liên Dung kháng nghị, cọ cọ lỗ tai ở vai , lại mang théo chút nghi hoặc, “Sao lại cảm ơn thiếp? Tri Thưởng này, thiếp có chút công lao nào.”

      “Cảm ơn nàng vẫn ở cạnh ta.” Vị Thiếu Quân ôm lấy nàng từ phía sau, đem cằm đặt lên vai nàng, chóp mũi cọ cọ chiếc gáy trắng mịn của nàng, “Cảm ơn nàng tin tưởng ta, cảm ơn nàng… ta như vậy.”

      Trước mắt mảnh tối đen khiến cho những giác quan khác càng thêm nhạy bén, Hách Liên Dung bất an rụt rụt cổ, “Ngứa…”

      Vị Thiếu Quân nhàng cười, mang theo nàng từng bước từng bước tới, “Ta còn nhớ nơi này…”

      Có đặt chiếc bàn vuông lớn.

      Vị Thiếu Quân kề bụng Hách Liên Dung bên cạnh bàn vuông, hai tay lại càng gắng sức ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng nhàng thổi khí, “Có muốn ở trong này?”

      “Chuyện gì…” Hách Liên Dung bị thổi nhiệt khí vào trong tai, trêu trọc này khiến toàn thân nàng run rẩy, khẽ đẩy ra chút, hô hấp có chút hỗn loạn, muốn cự tuyệt, “ được.”

      Vị Thiếu Quân cho phép nàng thoát ra, ôm lấy vòng eo của nàng, lần nữa chậm rãi tìm tới bên tai nàng, ngậm lấy bên thùy tai của nàng, “Nhớ lại lần ở bên ngoài trước, phản ứng của nàng tuyệt, ta cũng như vậy ở phía sau….”

      “Đừng, đừng …” Nhớ lại cảnh tượng lần kích tình giữa thiên địa, Hách Liên Dung liền nhịn được cả người nóng lên.

      Vị Thiếu Quân cười khẽ, “Nàng rất thích ? Đến từ phía sau? Mỗi lần đều ngậm ta chặt…”

      “Chàng…” Hách Liên Dung mặt đó tía tai nghe miêu tả lại điên cuồng phóng túng của bọn họ, chỗ sâu nhất trong bụng nhanh chóng xuất ngọn lửa quen thuộc, dần dần di chuyển xuông bên dưới, đốt cháy nơi chân nàng.

      “Phản ứng tuyệt…” Bàn tay Vị Thiếu Quân biết từ khi nào vén lên váy Hách Liên Dung, tiến vào chỗ bắp đùi của nàng, mới phát nhiệt tình của nàng sớm thấm ướt cả khố sam. (khố sam=underwear)

      “Đừng… Đừng ở đây….” Hách Liên Dung cố gắng nắm lấy cổ tay , “Tường thúc còn ở bên dưới…”

      “Mặc kệ chứ!” Vị Thiếu Quân lướt qua hai gò má Hách Liên Dung, hôn lên cái miệng nhắn huyên náo, tay lên trước nắm lấy nơi mềm mại, chuẩn xác tìm được nơi đỉnh núi, nhàng xoa nắn.

      Nghe thấy nơi yết hầu Hách Liên Dung phát ra tiếng ngâm khẽ, Vị Thiếu Quân mới buông tha nàng, ôm nàng lại gần hơn, ngay khi định tiến thêm bước nữa, từ chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, thanh Tường thúc chần chừ vang lên, “Lão bản?”

      Vị Thiếu Quân dừng lại chút, Hách Liên Dung vội vàng đẩy ra, vội vàng ngừng sửa sang lại quần áo hỗn độn.

      “Lão bản?” thấy hồi , Tường thúc lại bước lên mấy bậc cầu thang, chỗ cửa cầu thang cũng lên ánh lửa chập chờn.

      “Đừng quá đắc ý.” Hách Liên Dung đỏ mặt nhéo Vị Thiếu Quân cái, về phía cầu thang lên tiếng, “Tường thúc, chúng ta xuống đây.”

      “Đắc ý cũng đâu có gì tốt a…” Vị Thiếu Quân vượt qua Hách Liên Dung, ôm cổ nàng thấp giọng : “Sau khi chúng ta trở về lại tới chỗ hòn núi giả kia làm ?”
      chết !”

      Hách Liên Dung cả giận câu, theo ánh lửa nơi Tường thúc xuống cầu thang, Vị Thiếu Quân đứng tại chỗ sờ sờ cằm, “ bàn đá trong viện cũng tồi…”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :