1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiếu một gáo nước - Lâm Sơ Ước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5 : Là kẻ họa thủy ...

      Editor : Selene Lee

      Vì buổi tối còn lớp Karatedo nên Lạc Thủy vội vã logout, gọi đám bạn cùng phòng ăn cơm. Kể ra cũng lạ, 4 đứa mỗi đứa nơi, hội đủ đông tây nam bắc của đất nước nhưng sống với nhau cực kỳ hòa thuận, xem nhau như chị em trong nhà. Người ta quãng thời gian học đại học , có môn học bắt buộc tên là ái tình, nhưng trong phòng chỉ có mình Vương Tiểu Du hẹn hò...Bạn trai của nàng là người địa phương, cặp thanh mai trúc mã tình cảm dạt dào, chàng sẵn sàng từ bỏ những cơ hội tốt đẹp hơn vì nàng, theo quan tâm chăm sóc . Cha mẹ hai bên cũng đồng ý, chỉ chờ tốt nghiệp liền cho cả hai kết hôn...hai người tình tình tứ tứ cả ngày như thế, tất nhiên chẳng thấy bóng dáng, nhưng bạn trai Tiểu Du hay mời các ăn cơm, còn đưa đồ ăn vặt các loại.

      Trong trường đại học ký túc xá là quan trọng nhất, mỗi phòng bỗng biến thành mấy đơn vị, tiểu đoàn cực kỳ nhanh chóng. Bên trong luôn có tốp ba tốp nam tụ tập , quan hệ thường kéo dài đến tận tốt nghiệp.

      Quan hệ của đám Lạc Thủy rất tốt, tuy mỗi người nết nhưng biết quan tâm lẫn nhau, ăn cơm hay học đều cùng chung chí hướng...

      Ba người cùng nhau vào căn- tin , căn- tin đại học Y là nơi cực kỳ nổi tiếng, mỗi lần đến giờ cơm đều có hàng dài xếp ra tận ngoài sân,ai muốn ăn cơm ngon phải chạy thục mạng. Hôm nay thực đơn có món khoai tây nghiền trứng, Lạc Thủy vội vàng chiếm chỗ, Diễm Yến và Oanh Oanh cũng mua xong đồ ăn, phối hợp tung hứng cực kỳ ăn ý... dù sao các cũng quen rồi.

      " Lạc Thủy, Oanh Oanh Yến Yến, mau qua đây ngồi "

      Lạc Thủy nghe có người gọi, quay lại liền thấy hàm răng trắng sáng của Đốn Cảnh Nhiên- biệt danh Đốn họa thủy... nếu như người khác gọi hai nàng kia là " Oanh Oanh Yến Yến" , chắc sớm bị tẫn trận đòn...Nhưng giờ ...Lạc Thủy nhìn hai cái mặt cười đến toe toét kia, còn lời nào để nữa. Mặc dù cũng bị khuôn mặt với nụ cười đồng tiền " khuynh quốc khuynh thành" kia mê hoặc, nhưng nhiều năm sống chung hình như có chút chai mặt rồi.

      - ta là phân cách tuyến Lạc Thủy và Đốn nghiệt -

      Từ khi Đốn Cảnh Nhiên xuất trong cuộc sống yên bình của Lạc Thủy đời bắt đầu gợn sóng, xui xẻo đến ngớt, giống như họa thủy vậy. Đối với chuyện này Lạc Thủy từng ngẫm nghĩ qua, cuối cùng rút ra kết luận : Đốn Cảnh Nhiên chính là Đát Kỷ tái sinh, gieo họa cho nhân gian, đáng tiếc nàng đầu thai sai cửa dương nên trở thành người đàn ông...

      Lạc Thủy còn nhớ lúc lên 6, cái gì cũng biết, liền bị ba mẹ quăng đến nhà bà ngoại mà học. rất thích loanh quanh với kẻ có bề ngoài xinh đẹp trí tuệ kia... cho đến ngày nọ, cả hai bị bắt cóc rồi bị nhốt trong cái hầm 2 ngày 2 đêm mới thoát ra được, sau khi biết nguyên nhân chủ chốt là do khuôn mặt họa thủy của bạn Đốn nào đó, lòng Lạc Thủy liền xuất bóng ma tâm lý, từ đó về sau thém qua lại với cậu nữa. Đây cũng là lý do mà học Karate, tự bảo vệ bản thân...

      Năm Lạc Thủy 13 tuổi , bóng ma kia mờ dần trong tâm trí qua từng năm tháng, quan hệ với Đốn họa thủy cũng trở lại bình thường như cũ, thỉnh thoảng tan học đều cùng nhau... hôm nọ đường về nhà, có người ngang qua đường chỉ vào Đốn Cảnh Nhiên : " Bạn của cháu xinh xắn" . Lạc Thủy nghe xong liền rụng rời tay chân, chạy mạch về nhà soi gương... nhìn nhìn lại mái tóc húi cua, da dẻ đen thui của mình...còn cái người bên cạnh mắt phượng mày ngài, da thịt trắng hồng, vóc dáng đẹp đẽ...quả là khác nhau trời vực. Kể từ đó mỗi khi Đốn họa thủy đến gần, lập tức dùng sư tử rống đuổi cậu ra chỗ khác.... ra chuyện đẹp xấu này cũng thể trách Lạc Thủy được, vì mẹ tâm niệm sinh được cậu con trai lại chờ hoài thấy, mới quyết định xem như quý tử mà nuôi dưỡng. Và thế là 365 ngày năm Lạc Thủy đều để tóc húi cua, váy áo điệu đà tất nhiên có nên mới ra nông nỗi này. Còn kẻ họa thủy kia, là do mẹ sinh ra, có trách cũng chỉ trách được ông trời ...

      Lúc Lạc Thủy 17 là 1 thiếu nữ kiều, bắt đầu nuôi tóc dài, mặc váy hoa, nghĩ rằng kẻ họa thủy bất nam bất nữ kia tất nhiên so được với mình, nên thường xuyên đắc ý qua lại trước mặt cậu. ngờ người kia lại nháy mắt phượng đẹp cái, to giữa lớp : " Lạc Thủy, mặc dù mình biết cậu thích mình, nhưng việc học mới là quan trọng nhất, chúng ta cùng nhau cố gắng thi đổ đại học Y rồi chuyện đương sau nhé " Lạc Thủy nghe xong ỉu xìu, hôm sau còn bị giáo chủ nhiệm mời ở lại răn dạy, cả hiệu trưởng trường cũng biết đến đến danh tiếng , bàn luận ngớt... vô cùng hối hận !

      Lúc vào đại học , sau khi nghe tin mình cùng trường với Đốn họa thủy lòng lập tức vỡ vụn thành từng mảnh , may là cả hai học cùng khoa, nếu chẳng biết chuyện gì xui xẻo đến với nữa.

      Lạc Thủy kết thúc hồi tưởng, chỉ vào kẻ họa thủy ngồi đối diện, " họa thủy, sao hôm nay cậu có hứng thú đến đây ăn cơm thế hả?" - là người có tiền, vì thế có dùng kiệu hoa 8 cửa đến rước cũng dám ngồi xuống chỗ này đâu.

      Đốn họa thủy nhíu mày tỏ vẻ hờn giận : " Sao cậu lại bảo mình như thế rồi? thấy ở đây có rất nhiều người đẹp à ?"

      Oanh Oanh Yến Yến nghe thế trong lòng hân hoan, ra các là mỹ nhân nga...

      Lạc Thủy lườm ai đó cái, kẻ gây họa vẫn là kẻ gây họa, rảnh so đo mất giờ : " Cơn gió nào đưa cậu đến đây thế ? "

      Đốn họa thuỷa ra vẻ xảo trá cười : " phải là vì thương nhớ cậu sao ? , mỗi người ngả làm sao chịu được chứ?"

      Lạc Thủy nghe xong , xem chút phun hết cơm trong miệng ra ngoài, nuốt nghẹn cười khổ, hàm răng cũng chua theo : " Đại hiệp, làm ơn xuống tay chút, tiểu muội chịu nổi đả kích" - cũng muốn bị ba con người cùng phòng kia xông vào đánh hội đồng rồi thẩm vấn đâu...

      Ở dưới bàn ăn, Diễm Yến véo cái đau điếng, thầm : " Trở về cho cậu thưởng thức 10 đại cực hình thời Mãn Thanh, xem cậu có khai hết "

      Khai?Cứ để cho tên họa thủy kia tự mình thú nhận : " Mình học trước, trễ giờ rồi, mọi người tiếp tục ăn nhé "

      " Học cái gì ? Mình đưa cậu " - Họa thủy đứng lên

      Lạc Thủy liếc người , nhìn cậu từ xuống dưới : " Chuyện của đàn bà con , đàn ông xen vào làm gì? "

      Đốn Cảnh Nhiên rất lịch ngồi xuống, hỏi nữa : " Vậy để tôi đưa mọi người về nhé... khi nào rãnh mời mọi người ăn bữa"

      Lạc Thủy vui mừng, chậm rãi rời .
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6 : Ở lớp karate...

      Editor : Selene Lee

      Cũng may Lạc Thủy đến lớp vừa kịp giờ, nhanh chóng thay võ phục, bước vào sàn tập rồi tìm đồng môn đấu qua vài trận...Vị huấn luyện viên nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh quan sát, thấy Lạc Thủy liên tục chiến thắng liền đứng dậy qua, vỗ vai cười đắc ý, dùng tiếng Trung lưu loát của mình mà : " Lạc Thủy, kỹ năng của em ngày càng tiến bộ, tốt lắm!...Hôm nay có người cực kỳ lợi hại đến đây, khi nào thuận lợi thầy cho hai đứa giao lưu, sẵn tiện thu thập thêm kinh nghiệm"

      Lạc Thủy nghe xong có phần hơi ngạc nhiên, huấn luyện viên của thường khen ngợi ai...xem ra người kia đối thủ đáng gờm. Mặc dù phải kẻ háo thắng, nhưng học Karate nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng làm người ta bị ảnh hưởng bởi cái tâm của từ " võ " , Lạc Thủy tò mò hỏi : " Người đó như thế nào ? "

      Huấn luyện viên suy nghĩ hồi lâu, cúi cùng phấn khởi : " cậu thanh niên cực kỳ đẹp trai "

      Lạc Thủy cạn lời , muốn hỏi về kỹ thuật của người ta kia mà... : " Thầy, ý em là..."

      Huấn luyện viên cắt ngang lời , mỉm cười : " Thầy biết, nhưng thầy nghĩ em thích vẻ ngoài của cậu ấy hơn" . võ sinh này của ông độ tuổi xuân tươi đẹp, biết đâu chuyện này lại là cuộc gặp gỡ đầy lãng mạn sao? ngờ em ấy lại chậm chạp như vậy, Haizz..." Được rồi.. tốc độ ra đòn nhanh, sức bền, trụ rất vững vàng, chiến thuật đánh cũng biến hóa khôn lường, thông minh mưu trí"

      Lạc Thủy có thể thắng ở nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng căn cứ vào mấy lời của huấn luyện viên, e là khi đấu thể địch lại được.

      Huấn luyện viên nhìn khuôn mặt nhắn xụ lại của Lạc Thủy, an ủi : " Kinh nghiệm đối kháng của em phong phú hơn cậu ấy rất nhiều, đừng lo lắng " - Trong vòng hai năm qua , học trò này luôn dẫn đầu mọi ưu thế ở đạo quán. Ông còn nhớ lúc ban đầu khi mình muốn dẫn đến võ đường tất cả gần như bất đắc dĩ, ngờ nhìn bộ dáng em ấy yểu điệu mềm mại mà học tập lại vô cùng nghiêm túc, mỗi khi ngã xuống dập đầu đều than khóc kêu la, rất có chí khí của người học võ. Qủa uổng phí công sức của ông trong hai năm ở Trung Quốc này...

      " Huấn luyện viên , tiếp chiêu " - Thừa lúc thầy mình suy nghĩ mông lung, Lạc Thủy tung đòn quét chân đầy mạnh mẽ, dùng hết mười phần lực.

      " Lạc Thủy, em quá quá..." Lúc tình thế cấp bách lại nhờ ra được chữ nào... " Đúng rồi...khó trách người xưa có câu : tiểu nhân và đàn bà đều khó nuôi"

      Lạc Thủy nhìn huấn luyện viên thoát khỏi đòn đá kia, tốn sức lực mà còn có thể trả lại cước, liền : " Qúa cái gì mà quá, em là đàn bà, còn thầy là tiểu nhân, kẻ tám lạng nười nửa cân mà thôi " rồi nhân lúc thầy để ý mà tung đòn vào chân phải của ông.

      Chẳng lẽ em ấy biết chân phải là điểm yếu của ông sao ? - Huấn luyện viên vội lấy lại bình tĩnh, cong chân chặn ngang đòn vào thắt lưng rồi thừa dịp Lạc Thủy nhảy lên mà tìm chỗ hở , thu lực vào hai tay, thừa thế tung ra. Chiều này của ông thoạt nhìn có vẻ mềm mại, nhưng ra chức toàn bộ sức lực, cực kỳ mạnh mẽ...Điều quan trọng nhất trong Karate là cường nhu tịnh thể, mỗi chiêu đều cần đến dứt khoát chuẩn xác, nhưng ra cũng kém phần thưởng thức, đáng để trầm trồ chiêm ngưỡng.

      Trong lúc hai người đối kháng, cách đó xa tại ngõ cua có hai người đàn ông nổi bật ngắm nhìn , tỏ vẻ thích thú :

      " Đáng tiếc đòn kia lực chưa đủ"

      " Nhưng tốc độ của ấy tệ"

      " A Nam, có hứng đấu trận à ? "

      " Hy vọng có cơ hội "

      Mà trong lúc này, Lạc Thủy né kịp, bất đắc dĩ phải lùi lại hơn 10 bước, ảo não : " Thầy, em lại thua rồi "

      " Hình như gần đây em có chút lơ là" - Huấn luyện viên mang ra hai lon coca, đưa cho lon , " có tâm sao?"

      Lạc Thủy mở lon nước ra, hình như gần đây có hoạt động " thêm lon nữa " , liền cẩn thận soi cái nắp dưới ánh đèn, vẫn là trúng giải : " Có nhiều chuyện làm em đau đầu, thầy, nếu như có kẻ quen biết mà lại mắng, còn dọa đánh em, em phải làm sao ? "

      có nhiều chuyện ? - Huấn luyện viên gãi đầu khó xử, bây giờ là mùa hè, em ấy bị điều gì kích thích đây? : " Là người bình thường sao ? "

      Gia tộc Thanh Thanh kia cũng phải đám người từ bệnh viện tâm thần bỏ trốn...Lạc Thủy nghĩ thế nên gật đầu : " Là người bình thường"

      " Vậy em cứ phòng thủ trước, sau đó chời thời cơ phản công"

      Lạc Thủy gật đầu : " Thầy có lý "

      " Bị người khác gây khó dễ phải đánh lại, người học võ biết chần chừ" - Huấn luyện viên vỗ vai cười đầy ý.

      Vai Lạc Thủy tê dại, liền than thầm trong lòng...dù sao mình cũng là mà, tại sao thầy có thể đối xử với mình như thế ? : " Em hiểu rồi, bây giờ em phải về, hôm khác gặp lại thầy "

      " Ừ, về sớm chút, con về trễ tốt "- Huấn luyện viên gật đầu .

      Hình như thầy nghĩ quá rồi phải, chỉ là do trận cứ điểm chiến trong game,nếu muốn thăng cấp nhanh cần có nhiều người tham gia mà thôi, nào có chuyện an toàn gì đó. Huống chi cũng thể rút lui, game có quy tắc của game, trận cứ điểm chiến này nhất định phải tham gia!

      Cùng nhau đạo hỏa tuyến, toàn bộ bang Bỉ Niên Phù Hoa chưa bao giờ tăng nhiều cấp như vậy, thăng đến tận cấp 6. Số người phòng thủ và khoa học kỹ thuật cũng tăng lên quá nửa.

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Bang của chúng ta nghèo rách mồng tơi, chuột cũng muốn đến ...

      [ Bang hội ] Hiên Viên Đế : Mọi người cố gắng góp đủ 30 vàng, quyên thêm bạc . Lâm Thủy, nhiệm vụ thương nghiệp bang hội kia muội nên .

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : lại lần nữa, chuột so với chúng ta còn có giá hơn đấy. Lâm Thủy bình thường là người tháo vát, sao hôm nay chạy thương lại biến thành bị thương vậy ?

      Lạc Thủy cũng nhìn thấy trạng thái giờ của Lâm Thủy Chiếu Hoa, liên tục bao vây đám NPC, dốc toàn bộ tinh lực để chạy nhưng rất bi đát. Người ta chỉ cần tiếng nàng mất đến hai tiếng rưỡi, hơn nữa cũng kiếm thêm được đồng bạc nào.

      [ Bang hội ] Lâm Uyên Tiễn Ngư : Lão bà ta là nương tốt, thích hợp trục lợi đầu cơ à

      [ Bang hội] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Xí, ta đem muội ấy PIA bay

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Tiểu đệ nên say đắm tỉ à, tỉ cho em hộc máu giờ

      [ Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Đàn ông sợ vợ là đàn ông tốt, biết trân trong thương phái nữ bọn ta.

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Ủng hộ hai tay hai chân

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Xí, người ta cũng giống như Lão Nạp và Tinh Thần suốt ngày ngọt ngào , đầy gian tình minh bạch .

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : ...

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Lão Nạp, chúng ta tìm chỗ mát mẻ tâm tình, mặc kệ bọn họ

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : Miếng ngói này muốn theo mủm mĩm, béo béo tròn tròn

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : béo tròn và Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn, xin lổi, ta mường tượng được

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Lão Nạp nè, huynh cũng cần gieo họa cho con nhà người ta đâu, có Tinh Thần là đủ rồi.

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Cái tên Lão Nạp này là 1 thất bại lớn, nhưng mà Tinh Thần chê huynh đâu , đừng lo .

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Người này có mặt, đốt giấy

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : Mẹ ta kêu ta về nhà ăn cơm

      [ Bang hội] Hiên Viên Đế : Rảnh săn, mau mau đăng ký

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Tuân lệnh, vú em. Phía dưới giữ vững đội hình

      [ Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Tuân lệnh vú em

      --- ------ ------ ------ -----ta là phân cách tuyến chia đội hình --- ------ ------ ------ ------ ----

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Mọi người thiếu trang bị cứ M cho ta, ta để ít trong kho của bang, nhưng muốn dùng phải báo cho Lâm Thủy 1 tiếng. Ai đánh tới Xà Hình Thạch, Tây Hồ làm ơn mang ít tơ lụa về đây cho ta.

      Cặp vợ chồng Lâm Thủy Chiếu Hoa và Lâm Uyên Tiễn Ngư là quản gia của " Bỉ Niên Phù Hoa", cũng được xem là nguyên lão bang giống như Lạc Thủy, đều muốn tham gia bang hội nhưng cũng xem bang như gia đình thứ hai của mình, cùng đám quậy phá kia vui vẻ hòa thuận.

      [ Bang hội] Lâm Uyên Tiễn Ngư : Trong kho có nhiều lắm, cần mua thêm đâu

      Lạc Thủy mở tin nhắn kiểm tra số lượng vật phẩm khai thác, cơ bản đều là tài liệu, cũng có mấy món vũ khí đưa cường hóa. Hiên Viên Đế gửi đến cái " Quanh Ảnh " , còn có " Tùy Phong " của Tinh Thần, mở túi ra xem lại bảo thạch, đá Hồng Ngọc còn đến mười mấy viên có thể khảm nhưng đá cường hóa lại đủ, phải mua thêm ít. Đột nhiên lại nhớ đến việc góp bạc, liền mở mục cống hiến bang ra, Vú em góp đến 500 vàng, mấy nguyên lão khác ai cũng góp ít ngân lượng...ừm để xem phải góp thêm bao nhiêu...

      đến chợ trong kinh thành mua ít đá cường hóa, trong túi còn ít bạc, nhiều nhất có thế chế được thêm ba thanh vũ khí bậc lam. Lạc Thủy lại đến phố Thanh Long , khảm đá vào trước rồi nâng thuộc tính sau, lúc đó tỷ lệ cường hóa thành công tăng lên chút. Đời chế vũ khí nhiều rồi, trong lòng tự có năng lực cường hãn, chết tạo thất bại rồi tiên tán vũ khí là chuyện như cơm bữa, nhưng cường hóa được mới là điều làm cảm thấy khó chịu nhất... Lạc Thủy đưa vũ khí cho NPC, hơi cường hóa đến +5, trong game này cường hóa thất bại trước +5 chỉ bị mất nguyên vật liệu. Lại tiếp tục tăng đến +7, Lạc Thủy rất vui vẻ, xem ra hôm nay vận khí tệ...

      Nhưng Lạc Thủy chỉ đắc ý được được giây lát, bởi vì khi cường hóa đến +8 tỉ lệ thành công chỉ còn 30%. có nên cường hóa mạnh thêm nữa hay ? Nếu thành công cho ra vũ khí cực phẩm , còn thất bại mất tất cả công sức...Nhưng hiếm khi mới có điều liện thuận lợi như thế này, cam lòng mà...

      Toa ông ra sân : " To be, or not to be, that is a question "
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7 : Ai mới là tiện nhân...

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiểu : " Eo, tiện nhân cũng ở đây à ?"

      Lạc Thủy liếc mắt liền nhìn thấy loại hồn tan kia, cần hỏi han mất giờ, có mấy kẻ như thế này ở đây là mất hứng...Xem ra hôm nay thể cường hóa thành công rồi- Lạc Thủy nghĩ ngợi, chuẩn bị điều khiển nhân vật sang nơi khác, cứ coi như chưa thấy gì là được...

      [ Cận] Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh : ai tiện nhân?

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiểu : phải chuyện của mình mau câm mồm lại ra chỗ khác.

      Hình như người này ngoại trừ tính tình thô bạo ra chẳng còn gì khác... mình cũng dám phách lối như thế, não để quên ở nhà rồi sao?

      [ Cận ] Ta OO ngươi XX : Mà ai là tiện nhân cơ?

      [ Cận ] Trời Bạch Ngọc Kinh : rành rành như thế còn gì ?

      [ Cận] Thanh Thanh Tiểu : Trời Bạch Ngọc Tinh, ai đê tiện?

      [ Cận ] Trời Bạch Ngọc Kinh : Ai nhột tự khắc biết

      Lạc Thủy đọc được đoạn hội thoại kia trong lòng vui sướng trào dâng, nếu như chuyện này liên quan gì đến , vậy cầm hoa chạy vậy. Xem ra Thanh Thanh Tiểu kia cũng biết lượng sức mình, xông lên " gặp giết " như ta hù dọa trước đó.

      Đột nhiên Lạc Thủy nhớ ra chuyện gì đó, liền kéo danh sách hảo hữu ra xem, Nam Cửu Khanh quả nhiên online, có thể tự do tung hoành...

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Hiên Viên Đế, Tinh Thần, vũ khí gửi qua cho hai người rồi, sợ chết cứ M muội cường hóa tiếp.

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Nhược Thủy, muội quá mạnh mẽ rồi

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Mau mau mang vào rồi đến trình diễn 1 vòng

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Mẹ dạy gia tài thể lộ, ngộ nhỡ có kẻ xấu mò đến

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Mẹ ta ta là người tốt mà

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Người mẹ kia của tỉ chắc chắn là mẹ kế rồi

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Tới đây xem, hôm nay tiểu tử ngươi bị ngứa da à?, đóng cửa để Lão Nạp chăm sóc

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : Ta OO còn ngươi XX, chỉ có 1 loại quan hệ đó thôi

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : Hai kẻ này cấu kết với nhau làm chuyện xấu, nhân dịp đại thúc Lâm Uyên có nhà khi dễ Lâm Thủy hả?

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : ( icon hoảng sợ ) thôi, ta đây

      [ Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Hahahahahaha

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Mama đúng, đàn bà là hổ dữ

      [Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Nhưng mà bọn ta khả ái hơn cọp nhiều

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Ta muốn nghe mấy tiếng lừa mình dối người đâu

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Theo tinh thần thiếu dạy dỗ, mọi người thử xem nhiệm vụ vinh quang này giao cho ai tốt?

      [ Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Lão Nạp tất nhiên.... được

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : ra ta thấy Quân Lâm Thiên Hạ rất thích hợp, mọi người nghĩ sao?

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Chính xác, Quân Lâm tuyệt đối là cường " công" à.

      Quân Lâm Thiên Hạ cũng được xem là 1 huyền thoại trong bang, bất kể kỹ năng hay trang bị đều thuộc hàng đẳng cấp, nhưng lại ít chuyện. bảng xếp hạng PK cũng ở thứ hạng vô cùng khiêm tốn...Tuy nhiên đa số mọi người đều phục ta về những khoảng này, mà chính là cặp mắt phát " hủ nữ " cực chuẩn kia, tuyệt đối là đại cường công !

      [ Bang hội ] Quân Lâm Thiên Hạ : Tinh Thần mau tới phố Vương Thành

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Để làm gì cơ? Lặn xuống nước tắm ?

      [ Bang hội ] Quân Lâm Thiên Hạ : Chăm sóc dạy dỗ thôi , nghĩ nhiều rồi.

      [ Bang hội ] Tinh Thần Bị Chà Đạp : Chuyện này ra làm người khác lạnh sống lưng...

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Chà, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à ?

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : , , là mọc ngay đường chân trời...

      [ Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Dự báo thời tiết hôm nay gió lạnh ùa về, mọi người cẩn thận bị cảm ...

      [ Bang hội ] Hiên Viên Đế : Chà, mọi người làm xong nhiệm vụ thu thu thập hết rồi sao ?

      Mọi người oán thầm : Vú em, khi nào ngài hòa nhập được với xã hội nền giáo dục chắc cũng lên theo đấy!

      [ Chat riêng ] Hiên Viên Đế : Nhược Thủy, cảm ơn cường hóa giúp ta

      Vú em, ngài đứng đắn đền mức làm người khác tức chết mà, chẳng lẽ nghiêm túc hoài như vậy ngài cảm thấy mệt sao?

      [ Chat riêng ] Nhược Thủy Tam Thiên : ( icon quyến rũ) có gì, mong khách quan lần sau lại tới là được.

      [ Bang hội ] Hiên Viên Đế : Nhược Thủy bị trộm ID rồi à ?

      [ Bang hội ] Lâm Thủy Chiếu Hoa : Sao ???

      [Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : ??????

      [ Bang hội ] Hiên Viên Đế : ... có gì, mọi người giải tán .

      đám hòa thượng và ni vò đầu bức tóc, Vú em hôm nay biết đùa...

      [ Bang hội ] Lâm Uyên Tiễn Ngư : mình thân phải là biện pháp hay, chúng ta cần rất nhiều kỹ năng khoa học, còn cả kiến trúc cũng theo kịp rồi.

      [ Bang hội ] Táo Trắng Như Tuyết : Đồng tình

      [ Bang hội] Hiên Viên Đế : Chúng ta cử 1 người mua hết là được, hay là mọi người có cách hay hơn?

      [ Bang hội ] Lâm Uyên Tiễn Ngư : Chúng ta đều có ý kiến gì

      [ Bang hội ] Hiên Viên Đế : Lần sau mọi người ra chợ thấy cái gì tốt mà giá phải chăng cứ việc mua về, thanh toán gì đó cứ quăng , tính toán sau cũng muộn.

      [ Bang hội ] Kẹp Chặc Hoa Cúc Làm Người : Vú em hào phóng!

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : So với cái tên của huynh còn kém chút

      [ Bang hội ] Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn : Ta , lời này của Hoa Cúc huynh thể trách được. Nhược Thủy, từ nay huynh quyết định bắt đầu chăm chỉ học cưỡi ngựa, trồng cây, chủ yếu là luôn tìm được vấn đề mấu chốt...

      [ Bang hội ] Nhược Thủy Tam Thiên : phải là ta, mặc kệ

      Bỗn chữ " phải là ta " vừa đánh xuống nghe được 1 tiếng " tinh " báo của hệ thống : " Bạn tốt Nam Cửu Khanh của bạn online "

      Sau đó liền nhận được 1 lời nhắn của Nam Cửu Khanh : Núi Bích Trâm, bí mật thạch thất phần 1, mau mau chút, nhớ phải thân. Đính kèm theo thư còn có lọ thuốc thân, cái loại dược này Lạc Thủy cũng từng thử học cách điều chế, đáng tiếc vì quá khó nên đành bỏ cuộc. Nguyên liệu tìm mệt, còn bắt phải mua thêm bằng tiền mặt... phải hôm nay ra chắc cũng quên luôn chuyện này rồi.

      thạch thất núi Bích Trâm phần là ở đâu? Lạc Thủy mơ hồ mở bản đồ thế giới ra, tìm nửa ngày mới thấy nó trốn trong góc, cũng thể dùng chức năng tự động để tìm đường . Cồ đành phải mở túi lấy cái truyền tống phù mà mình luôn ăn xài tiết kiệm ra dùng...

      Cái lợi của phương pháp này chính là nháy mắt đến nơi mà tốn chút sức sực...vì nghĩ rằng đại thần thân nên Lạc Thủy báo lên 1 tiếng : " Đến rồi "

      Nam Cửu Khanh hồi rất nhanh : " Ừ, tới vách nghe chút "

      Nghe câu kia của đại thần, trong đầu Lạc Thủy lập tức ra mấy hình ảnh được trong sáng...đại thần lén la lén lút nấp nghe lóm để làm gì chứ? Nhưng sau khi bước tới đó, liền bộc phát tinh thần trước cảnh quỷ dị phía sau.

      gia tộc Thanh Thanh và Thiên Hạ đứng đối diện nhau, nhưng ràng là thể hình tình hão hữu mà phải thù địch. Bang Thiên Hạ này nếu ra cũng là 1 bang lớn, bình thường rất khiêm tốn hòa nhã, nhưng đến thời điểm tranh đoạt phong hiệu " Thiên hạ đệ nhất bang " lại chiến đấu vô cùng kịch liệt, còn chịu thua bất cứ ai. Đáng tiếc là gặp phải vị đại thần ở cạnh đây, tất nhiên là bị đè bẹp đến mẫu cũng còn, dẫn đến trận lắc đầu của mọi người chơi trong server " Trời sinh Du sao còn sinh Lượng ? " . khoảng thời gian sau, bang Thiên Hạ cũng quay trở vệ trật tự tỏa sáng như cũ, gia tộc Thanh Thanh giờ là đám hỏng bét lại ngu ngốc... lẽ hai bên này muốn liên minh sao?

      [ Cận] Tứ Hải Quy Nhất : Thanh Thanh Tiên Nhi, có chuyện gì ?

      [ Cận] Thanh Thanh Tiên Nhi : " Tứ Hải bang chủ, xin chờ chút "

      [ Cận] Thanh Thanh Tiên Nhi : Người trong gia tộc Thanh Thanh nghe đây, cấp bậc chúng ta kém nhiều, chức nghiệp cũng có thể bổ sung nhanh chóng, nếu có chuyện khác điều chỉnh sau.

      Lạc Thủy quăng hình ảnh tiểu nhân ra khỏi đầu, bang chủ Thanh Thanh Phong Phong của gia tộc Thanh Thanh xem ra chỉ là 1 cái cớ danh nghĩa, người đứng đầu chính là Thanh Thanh Tiên Nhi thích dùng từ ngữ hoa mỹ để chuyện này...

      [ Cận] Tứ Hải Quy Nhất : số người ra canh cửa, Thanh Thanh Tiên Nhi, mau ràng chút

      [ Cận] Thanh Thanh Tiên Nhi : Thỉnh bang Thiên Hạ giúp bọn ta đánh bại " Bỉ Niên Phù Hoa " , sau đó chúng ta nhập bang lại làm , bang chủ nghĩ sao ?

      [ Cận ] Thanh Thanh Manh Sơn Sơn : Chuyện này phải chúng ta quyết định rồi sao ? Vốn có lựa chọn khác...

      [ Cận ] Thanh Thanh Thủy : Quen thói độc tài rồi

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiểu : Tiên Nhi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người, đừng làm to chuyện

      [ Cận ] Thanh Thanh Thủy : Sợ là chỉ có mình ở đây làm lớn chuyện thôi

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiểu : Lúc ta cầm trang bị của ta, sao ta lại cảm thấy miệng hèn như thế nhỉ?

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiên Nhi : Mọi người đều là người trong nhà cả, bớt lại tiếng cũng làm sao đâu. Chuyện này quyết định xong, ai có ý kiến cứ về bang mà thương lượng

      [ Cận ] Tứ Hải Quy Nhất : Bân giờ mọi người nhanh chóng tập hợp nhân lực, căn cứ nghề nghiệp và cấp bậc mà dựng lại đội hình, còn về phần những người yếu cứ kick hết .

      Người trong Thiên Hạ bang có cấp bậc tương đối cao, người chơi RMB cũng nhiều, Lạc Thủy từng giao đấu với số nhân vật có chiến tước trong họ, kỹ năng quả thực tệ. Gia tộc Thanh Thanh kia chủ yếu là người chơi RMB , cả người đều là trang bị vàng lóa mắt, hai bang này mà thống nhất tình thế hay chút nào.

      [ Cận ] Sét Gỉa Bộ Đánh : Đối với việc hợp nhất này ai cũng có ý kiến riêng, nhưng bây giờ là người nhà , nên coi thường đạo lý mà tranh cãi.

      Chương 8 : Hộ vệ riêng ...


      Tim Lạc Thủy rung lên, ngờ cái cảm giác " biết được cơ mật quốc gia " này lại kinh sợ đến thế, nhưng bây giờ chỉ có thể bày tỏ nỗi niềm này với đại thần : " Nam đại thần, bọn họ liên minh "

      Nam Cửu Khanh ở cạnh nghe được câu " Nam đại thần " kia nhướng mi trả lời : " nghe, nhưng muội có thể gọi ta là Khanh, A Nam hay Cửu Khanh gì đó, làm ơn đừng gọi ta là Nam Thiên Môn "

      Vì sao thể a ? Mặc dù có chút giống nhau , nhưng phải cái danh hiệu này rất hay sao? - Lạc Thủy buồn lòng, đại thần thích phải đổi ....Khanh ? Cửu Khanh? được, tất cả nghe đều nổi da gà...A Nam ? hay lắm ... " Lão đại , huynh cho ta ý kiến "

      Nam Cửu Khanh hời hợt : " đám ô hợp "

      Đại thần phách lối, nhưng mà thích !, quá khí chất, quá nổi bật....Nhưng mà cái dạng nghe trộm xong cảm thấy sai trái này, nhất định là do đại thần quen rồi - Lạc Thủy nghĩ đến đó liền run lên, yếu ớt hỏi : " Làm sao huynh biết bọn họ ở đây diễn tập ? "

      Nam Cửu Khanh lới ít ý nhiều : " Chỉ là ngẫu nhiên thôi "

      Đại thần ra mấy chữ này , học tốt, học tốt đấy.

      Bởi vì thể nào đồng tình được với ai đó, Lạc Thủy mở kênh bang hội ra, suy nghĩ chút quyết định cho vú em nghe chuyện này. ngờ vú em chỉ trấn định với " binh đến tướng đỡ, nước tới đât ngăn "

      Lần nữa thoát ly, phái ra rằng bọn người ô hợp kia tổ đội xong.

      [ Cận ] Thanh Thanh Tiên Nhi : Trận cứ điểm chiến ngày thứ 7, mọi người nhớ đến nhận vinh dự và kinh nghiệm

      Lời này ra cũng thực xuất sắc, Lạc Thủy cười lạnh trong lòng, chiến thắng cứ điếm chiến mới có được vinh dự và kinh nghiệm, ta như vậy tức là mặc nhiên cho rằng bọn họ thắng, gợi lên trong lòng nhân lực ý chí và cám dỗ chiến đấu. Bởi vì những người chơi trong gia tộc Thanh Thanh thể bị ép buộc, nếu hiệu quã đảo ngược...kế sách này rất hay. Qủa nhiên những lời tung hô phụ họa thay nhau vang lên tiếp giọng...Xem ra Thanh Thanh Tiên Nhi này và Tiểu kia cùng chung cấp bậc, phải cẩn thận mới được.

      Nam Cửu Khanh : " Muội cần quan tâm đến Thiên Hạ "

      Lạc Thủy : " Huynh có ý gì ? "

      Nam Cửu Khanh : " Đến lúc đó bọn họ tự lo cũng xong, cứ đợi lát khắc biết, bây giờ ta sau, muội che phía trước "

      Lạc Thủy im lặng theo, lúc này xe của tổng thống cần lái... Sau khi hai người rời khỏi Ma Thiên cư, Nam Cửu Khanh cũng dùng tọa kỵ mà chậm rãi dọc đường sông. Lạc Thủy nhịn được hỏi : " Chúng ta đâu thế ? "

      Nam Cửu Khanh : " Cao Xương cung "

      Lạc Thủy nghe xong chấn động, Phích Lịch đường phải là đại bản doanh của Thiên Hạ hay sao ? : " Cao Xương cung ?"

      Nam Cửu Khanh dừng bước : " Có ý kiến ? "

      " có " - Ý kiến , nhưng vấn đề

      Nam Cửu Khanh dường như biết điều nghĩ : " Có vấn đề ? "

      " Chúng ta làm gì ? "

      " Giải quyết vấn đề "

      Lúc đến được Cao Xương cung là hai giờ sau...Trong khoảng thời gian kia, vị áo xanh nào đó nghỉ ngơi N lần, ngắm hoa thưởng nguyệt N lần, bị quái công kích N lần, Lạc Thủy đánh trả N lần, đại thần xuất thủ 0 lần...

      Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn " Thiên Hạ" ngoài vàng trong bạc, thở hắt hơi, phía xa liền thấy đám người chạy đến.

      Tứ Hải Quy Nhất ôm quyền : " biết Nam bang chủ đại giá quang lâm là vì chuyện gì ? "

      Nam Cửu Khanh : " Tùy tiện dạo chơi chút thôi "

      Sau đó Nam Cửu Khanh tiếp tục về phía trước, trực tiếp ngó lơ Tứ Hải Quy Nhất, xem như thấy gì cả.

      Nam đại thần tư thái ung dung, thèm chớp mắt mà : " Chớ cản đường "

      Ba chữ vừa được đánh xuống, tất cả mọi người xung quanh đều hít hơi lạnh. Mặc dù Nam Cửu Khanh qua là đến đây tìm Thiên Hạ, ai ai cũng hiểu điều đó, nhưng bang chủ tự mình ra nghênh đón mà Nam Cửu Khanh kia lại cho người mặt mũi danh dự.

      Lạc Thủy muốn khóc...Đại thần, ngài chắn chắn là mình đến giải quyết vấn đề chứ phải là khiêu khích sao?

      Tứ Hải Quy Nhất cũng bị ngơ ngẩn theo, nhất thời phản ứng kịp... làm được mà bỏ qua cũng chẳng xong, người ta căn bản đâu có đến tìm Thiên Hạ ?

      số quần chúng kịp hiểu chuyện liền lập tức chửi rủa ...

      [ Cận ] Ta Phải Hung Khí : Bang chủ đệ nhất bang gì chứ, chẳng qua cũng là 1 tên chó má, trực tiếp lên chém .

      [ Cận ] Não Tàn 90 Hậu : Đúng, mau đóng cửa giết chó , ta mặc kệ là thứ gì

      [ Cận ] Tô Thiển Hoan : Mọi người bình tĩnh lại chút , người ta cũng phải đến tìm bang chúng ta.

      [ Cận ] Ta Phải Hung Khí : Bình tĩnh cái rắm, ngươi ở chính nhà mình bị người ta cho cái tát còn bảy vẻ cốt khí? Chơi game mà muốn nghĩ bảy nghĩ tám, chơi cái lông !

      Chúng nhân muốn dàn xếp ổn thỏa sau khi nghe được mấy lời của Ta Phải Hung Khí, lập tức nhiệt huyết sục sôi, nhao nhao muốn đánh, chẳng lẽ nhiều người như vậy mà đánh lại người ?

      Nam Cửu Khanh vẫn như cũ xem tất cả như khói mây, nhích sang bên, thiếu điều chỉ còn vắng chén hạt dưa hóng chuyện. chừng người kia ở đời ngồi đó thích thú nhai hạt chừng, mặc dù hơi khó tiếp nhận, nhưng quả là" vân đạm phong khinh, tuấn tiêu sái " ... Trước màn hình xuất mấy sắc đỏ khả nghi, Lạc Thủy cúi mình lặng lẽ, dám nghĩ gì thêm nữa. Đại thần ra mặt hà cớ gì con tôm đây phải xuất ?, cứ tiếp tục đứng xem náo nhiệt .

      [ Cận ] Ta Phải Hung Khí : Bang chủ, chúng ta chỉ chờ câu của ngươi

      [ Cận ] Ta Chỉ Là Người Qua Đường : Đúng đó, chỉ cần chữ, chúng ta liền quan tâm là Nam Cửu Khanh hay Bắc Đẩu Tinh gì hết, mau cút !

      Lạc Thủy cầm cốc uống nước liền phun hết lên màn hình, cười đến phát khóc, vội vàng rút khăn giấy ra lau , vừa lau vừa cười, cười đến mức run rẩy , hahaha, cho người viên Bắc Đẩu Tinh đổi lấy đêm vô lệ, tên gọi của đại thần vì sao lại là cái cốc?

      Nam Cửu Khanh cúi cùng cũng bị chọc giận, đám người này sao nhiều chuyện như vậy, mau xuất thủ ? Vì vậy liền đổ dầu vào lửa : " Chó ngoan cản đường, cút ngay "

      Bị khiêu khích như vậy ai mà nhịn được ? Từng đợt từng đợt kỹ năng hoa lệ đánh tới, Lạc Thủy múa tay bàn phím, thần sắc vẫn như cũng chút kích động. muốn chết ở nhà người ta đâu, trong lòng lại than thầm...sao đại thần vẫn chưa ra tay vậy ?

      Đại thần xuất thủ...bởi vì đội cố định của dẫn Tuyệt Diễm Phần Thiên đến...

      Lạc Thủy thể hoài nghi... ra nãy giờ đại thần đóng kịch sao?

      Tuyệt Diễm Phần Thiên đến, tình thế liền nghịch chuyển nhanh chóng, người của bang Thiên Hạ vội vã thu hồi vũ khí.

      [ Cận ] Tây Môn Trái Chủ : Chẳng lẽ lão đại của Tuyệt Diễm Phần Thiên bọn ta đến Cao Xương cung dạo cũng cần xin phép sao ? là ức hiếp người quá đáng.

      [ Cận ] Tô Thải Hoan : Chỉ là hiểu lầm thôi, hy vọng Nam bang chủ có thể câu ràng, chuyện trở nên như vậy là lỗi của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng muốn làm vậy đâu !

      [ Cận ] Bắc Viên Phẩn : A Tây, cần nhảm với bọn họ, trực tiếp hạ chiến thư

      [ Cận ] Nam Cửu Khanh : Hiểu lầm thôi

      Người trong Thiên Hạ đều thở phào nhõm, bên này Tuyệt Diễm Phần Thiên lại gãi đầu hiểu gì.

      [ Cận] Bắc Viên Phẩn : Lão đại ?

      [ Cận ] Nam Cửu Khanh : Nhưng mà ta thấy Thiên Hạ hình như muốn so tài với Tuyệt Diễm Phần Thiên, chi bằng cứ đánh trận .

      Viên Phẩn nổi giận, cái tên này thể hết lần sao, đùa bỡn người khác vui lắm chắc?

      [ Hệ thống ] Tuyệt Diễm Phần Thiên hạ chiến thư với Thiên Hạ, tám giờ tối thứ sáu quyết chiến Cao Xương .

      Lạc Thủy nhìn tin tức mà hệ thống phát , rốt cuộc hiểu lời " Thiên Hạ lo xong " của Nam Cửu Khanh là gì, ấy cố ý đến gây chuyện với Cao Xương cung. Trò chơi này khích lệ bang chiến nên mới lập ra cứ điểm chiến, nhưng điều kiện khắc khe, bang có tới 3 cứ điểm , lần này muốn lấy Cao Xương cung tất phải tổn thất 1 nơi. Nhưng Thiên Hạ và Tuyệt Diễm bao năm nay đều hòa hoãn yên bình, hà cớ gì Nam Cửu Khanh phải khơi mào cứ điểm chiến ? , còn phải vì giúp người gây họa là sao ? - Lạc Thủy nghĩ đến đó mê mẩn tâm thần, lòng mềm mại tưởng tượng được...

      Lạc Thủy vội vàng viết 1 câu khung chat riêng, nhưng xóa rồi viết, viết rồi lại xóa mãi xong, cuối cùng đánh được 2 chữ : " Cảm ơn '' .

      Nam Cửu Khanh trả lời : " Muội là hộ vệ riêng của ta, phải hộ pháp của bang hội "

      Lạc Thủy nhìn tin gửi lại mà lòng muốn khóc. Đại thần, hộ vệ và độc quyền cũng có ít khoảng cách đâu, vậy dễ làm người khác hiểu lầm lắm....

      Bắc Viên Phẩn đến cạnh Lạc Thủy , : '' Nhược Thủy MM , trách nhiệm bảo vệ lão đại nặng nề này phải gia cho muội rồi, bảo trọng "

      Sau đó đám người chậm rãi nghênh ngang bước ...
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9 : Kẻ họa thủy đến...

      Editor : Selene Lee

      Lạc Thủy suy nghĩ xâu xa liền bị cái gối và giọng sư tử rống của Tiết Diễm Yến đánh thức :

      " LẠC THỦY !!!!! ĐÁNG GIẬN ! "

      " Hả ? Cháy nhà hả ? " - Lạc Thủy vội vã đứng dậy

      Diễm Yến tức giận gõ đầu : " Lửa cháy cái đầu cậu, mình thấy cậu giống như bị bắt mất hồn rồi, nãy giờ cứ nhìn máy tình mà cười rồi ngây ra như phát xuân "

      khoa trương như vậy à ? Lạc Thủy nhìn Diễm Yến thận trọng hỏi : " Có chuyện gì ? "

      Diễm Yến liếc : " Đốn đại soái chờ cậu bên dưới "

      Đốn họa thủy? Người đó ở dưới lầu làm gì? Vì muốn giao thông trong sân trường bị tắc nghẽn, Lạc Thủy quyến định lếch mình xuống .

      Nhăn nhăn nhó nhó rồi ngượng ngùng nhắn 1 tin cho Nam Cửu Khanh : " Ta có chút việc, gặp sau "

      Nam Cửu Khanh : " ..."

      " ....." là như thế nào ? Đại thần, thích chơi trò đoán đoán lại đâu, huynh ấy biết là tốt rồi.

      Nhược Thủy Tam Thiên : " Vậy muội trước, huynh yểm trợ "

      Lạc Thủy đánh mấy chữ này xong vô cùng đắc ý, ngờ cảm giác được che chở này lại thoải mái đến vậy .

      Lạc Thủy mở balo ra tìm điện thoại di động rồi chạy xuống lầu với tốc độ sét đánh , liền thấy kẻ họa thủy nào đó nhàn nhã dựa vào gốc cây , ánh dương chiếu qua ke hở của những tán lá , soi rọi như những mảnh pha lê óng ánh trong suốt.

      Gió lướt tóc mai, mắt phượng soi ánh nắng, nụ cười khuynh đảo nhân gian của người kia làm cho đám nữ sinh ngang qua đều xì xào bàn tán, quay lại nhìn cho bằng được. Lúc đó tinh còn sung sướng cười tiếng, để lộ đôi má lúm đồng tiền vừa quyến rũ vừa đáng , tất nhiên càng khiến người khác phải hét đến thủng màng nhĩ.

      Có lầm hay vậy? Sao ông trời lại sinh ra đại nam nhân như thế này chứ? OMG !

      Lạc Thủy nhất thời tức giận : " lẽ cậu biết gọi điện thoại ? " Cần gì phải đứng gây họa trước phòng ngủ của các ? Bây giờ nhìn xem, đám mắt tò mò thế kia phải trốn đâu bây giờ?

      Nhưng Đốn Cảnh Nhiên có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, : " Đại tỷ à, em gọi điện cho tỷ trước rồi "

      Lạc Thủy ra hiệu cho Đốn họa thủy đến nơi khác, lại móc điện thoại ra xem, quả cuộc gọi nhỡ của Đốn Cảnh Nhiên : " Được rồi, là mình đúng "

      " sao đâu "

      " sao? Mà cậu tìm mình làm gì ? " - Lạc Thủy chống nạnh hỏi

      Đại tỷ hình như hôm nay đầu óc có vấn đề, khó trách đến giờ vẫn là trái cà chua ( học năm 3 mà chưa có bạn trai chính là trái cà chua, tính là hoa quả ) , tìm được đàn ông có mà ế đến già . - Đốn Cảnh Nhiên nghĩ thầm

      " Tìm cậu bao cơm "

      Lạc Thủy nghi hoặc hỏi : " Bao mình ăn? Mấy giai nhân tri kỷ, hậu cung 3000 đóa hoa của cậu đâu cả rồi? "

      Đốn Cảnh Nhiên ngạc nhiên nhìn : " phải lần trước qua rồi sao, bây giờ bao cậu ăn"

      Bây giờ Lạc Thủy mới nhớ lại thời điểm ở căn tin nào đó, hình như họa thủy cũng qua rồi. Đốn tinh qua đây có chút chưa quen...nhưng là thân chủ nhà, đáng lẽ phải là bao cậu ấy mới đúng.

      " Mình mời cậu, chọn địa điểm "

      Đốn Cảnh Nhiên thận trọng nhìn , giống như xét xem hay : " Cậu chắc chứ?"

      Cái gì mà chắc với chắc? Chẳng lẽ đây hẹp hòi lắm sao? Lạc Thủy bóp chặp túi tiền trong ba lô, lại dâng lên chút lo lắng : " Tất nhiên, nhưng mà bào ngư vi cá , nhà hàng Tây âu đắt đỏ linh tinh được"

      " thành vấn đề " - Đốn Cảnh Nhiên cười

      Lạc Thủy bỗng dưng có cảm giác sắp bị ăn thịt, kéo dài cho đến khi ngồi lên xe của họa thủy- chiếc xe thể thao màu đỏ, quả nhiên người nào xe nấy, ăn diện y hệt nhau.

      " Còn mà bày đặt Lamborghini, xí "

      " Đại tỷ à, nhà em ở khu Tây, xe buýt phải mất ít nhất 2 giờ, em đâu có khùng ? "

      Lạc Thủy bị xem là ngu liền cả giận : " Đại tỷ cũng đến lược em gọi, đại thúc tiêu xài hoang phí còn kiếm cớ "

      Đốn Cảnh Nhiên nhớ lời mẹ dạy, chuyện với phái nữ nhất định phải hạ tuổi ấy xuống, nên đưa tay chọt chọt người bên cạnh : " Lạc Thủy mỹ nhân, tha thứ cho đại thúc, đại thúc cố ý mà "

      Lạc Thủy liếc ai đó cách khinh bỉ, cuối cùng nhịn được bật cười, mắt lại vô tình đảo qua đồng hồ vận tốc. Nơi này hạn chế 50km/h , vậy mà Đốn họa thủy lại cả gan chạy tới 90...có thể là do tính năng xe quá tốt nên có cảm giác gì lớn, nhưng dọa giật mình . Lại liếc sang họa thủy, thấy mặt cậu viết 4 chữ : " sát thủ đường phố "

      Đốn Cảnh Nhiên cười hỏi : " Sao thế? "

      " Cậu phải là chưa có bằng lái đấy chứ? " Lái xe mau mau tránh cảnh sát, chừng bọn họ ở phía sau điên cuồng đuổi theo .

      Đốn Cảnh Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, là vì cái này sao? cậu dùng hai ngón tay thọc vào túi áo trong, lấy bằng lái ra đưa cho .

      Lạc Thủy chộp lấy nhìn, cũng lấy 4 năm, hơn nữa phía sau hình như có ai đuổi theo. mới an tâm thờ phào, nhưng bắt họa thủy phải hạ tốc độ xuống bình thường cho an toàn.

      Xe liên tục rẽ hướng, những ngôi nhà xung quanh ngày càng thưa dần , lộ ra những mảng đất xanh tươi và khí mát mẻ dễ chịu xộc vào khoang mũi.

      " Xe chạy vào được, cậu chịu khó bộ " - Đốn Cảnh Nhiên dừng xe lại .

      Phóng tầm mắt về phía bãi cỏ xanh rờn với tâm trạng thoải mái, hai người dọc theo lối mòn bị che phủ bởi đám cỏ hoang , giây lát sau liền thấy tòa trúc lâu ba tầng xây ven hồ nhân tạo. Nhưng nước hồ trong thấy đáy,còn có mấy loài cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Lạc Thủy dùng móng chân cũng đoán được nơi này dùng đồ tiện nghi, nhưng chưa kịp bỏ chạy bị phục vụ đón đầu, đưa thẳng bọn vào cái bàn cạnh cửa sổ, cho thấy Đốn họa thủy vốn là khách quen của nơi này. Lạc Thủy lại nhìn xung quanh, tuy phòng đầy người nhưng nghe được bất cứ tiếng ồn nào, thực khách nhấc tay nhấc chân đều mang vẻ tao nhã quý phái.

      Khe hở của những thanh trúc bên dưới hơi lớn, có thể thấy cá trong nước lội ngang qua chân, bên ngoài cửa sổ còn có guồng nước làm bằng trúc. Nước trong hồ dẫn tới rồi lại rơi xuống, mỗi khi gió thổi qua phất phơ như mưa rào.

      Lạc Thủy cầm thực đơn được phục vụ đưa đến , nhìn kẻ nào đó bày ra vẻ mặt vô tội, cũng chỉ là những món ăn bình thường trong gia đình, nhưng phía căn bản đề giá. đành phải khép lại đưa thực đơn qua : " Cậu chọn "

      Đốn Cảnh Nhiên hề khách khí nhận lấy, thoải mái gọi ít món

      Lạc Thủy nhìn bàn toàn thức ăn, có cảm giác mình cũng no theo rồi....Đúng là kẻ họa thủy, trước giờ mỗi khi theo cậu ta đều gặp may .

      " Cậu mà ăn hết ...hừ hừ " - Lạc Thủy siết chặt nắm đấm đe dọa

      Đốn Cảnh Nhiên cầm lên khối bơ sầu riêng : " Yên tâm, hồng phấn tri kỉ của mình cò chờ ở ngoài "

      " Mình kêu cậu ăn hết, phải kêu bọn ruồi muỗi nhà cậu "

      Vừa rồi còn bảo là hồng phấn tri kỷ, 3000 giai lệ, sao bây giờ lại thành ruồi muỗi mất rồi ?" - Đống Cảnh Nhiên đổ mồ hôi

      " Bớt giận, bớt giận : - Đốn Cảnh Nhiên gắp miếng cá hấp rượu qua

      Đúng là làm chuyện nên , tự nhiên lại mời họa thủy ăn cơm, dạy nhiều lần rồi mà não vẫn như gỗ đá. Người ta bi phẫn làm đồ ăn no quả sai mà !

      Lạc Thủy đau khổ vùi đầu ăn cơm, hồi sau lại có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, liền ngẩng đầu lên nhìn....Có người đàn ông....còn vì sao chỉ thấy mỗi mình ta hiểu được.

      Đồ thể thao trắng vẫn hay làm người khác tức giận, khoa trương như Đốn họa thủy cũng dám mặc, bây giờ ở người nam nhân kia lại làm mắt người ta đui mù, chỉ nhớ nổi câu " Áo trắng tựa tuyết, ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái " . Lại thêm ánh mắt đen cuốn hút và nụ cười cong lên thành vầng trăng non, quả mày kiếm mắt sáng... dù có lên ti vi đầy hạt mưa cũng lấp lánh như ánh dương hồng.

      Lạc Thủy sửng sốt, khi còn bé có đọc " lạc thần phú " , còn nhớ trong đó có ghi câu " kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Vốn nghĩ người như vậy đời, nhưng bây giờ tin rồi !

      Nam nhân trước mặt chính là phiên nhược kinh hồng, vinh diệu thu cúc kia ...

      " Này , này, cậu ngắm trai đến ngớ ngẩn à ? " - Đốn Cảnh Nhiên đẩy đẩy Lạc Thủy, theo ánh mắt liền nhìn thấy 1 người đàn ông, cũng sửng sốt 2 giây ....Chẳn qua chỉ là ánh mắt đẹp hơn cậu 1 chút, cười lên cũng đẹp hơn cậu chút thôi mà, chừng là đem mỹ đồng chỉnh dung, chỉ có cậu mới là tự nhiên thôi !

      ( TG cảm thán : cậu nghĩ mình mang theo mỹ đồng ai cũng vậy chắc? )

      " A, sao, chính là cảm thấy có chút quen thuộc thôi " - Lạc Thủy giật mình nhận ra bản thân nhìn chằm chằm người ta, như thế chính là bất lịch , liền vội vàng thu mắt lại xem nữa.



      Hình như nàng xem phim truyền hình 8 giờ nhiều quá nên bị lậm , là...- Đốn Cảnh Nhiền buồn rầu nghĩ

      " Mặt thộn như vậy mà còn bảo là sao? " - Đốn Cảnh Nhiên khịt mũi xem thường

      " có là có, sao cậu chậm tiêu thế hả ? "

      " thôi, cậu đừng kích động như vậy "

      Lạc Thủy cũng cảm thấy mình có chút kích động, liền im lặng gắp lại miếng bơ sầu riêng cho kẻ gây họa kia... tình hiểu cái món này có vị quái quỷ gì, còn kêu tới 2 phần, muốn giết à ?

      ( TG muốn : Cố gắng, cố gắng, cố gắng . Ngày đêm đều cố gắng )

      Chương 10 : Phía sau của lời

      Editor : Selene Lee

      Cảm ơn 2 bạn Tiểu Đỗ Quyên và Xuanthoathoaxuan gửi thanks cho mình . Tặng chương này cho hai bạn nhé, thân . http://***************.com/images/smilies/icon_bow.gif

      Lâm Tuấn từ nhà vệ sinh ra, lúc về bàn thấy Lam Khanh mỉm cười kiều. lập tức ngẩng đầu nhìn trời, có gì lạ, nhìn xuống đất....cũng có tiền đánh rơi liền ngạc nhiên hỏi : " Chuyện gì mà cậu vui vẻ thế ? "

      Lam Khanh lại mỉm cười : " có gì, thôi "

      Chỉ tội Lâm Tuấn đưa lưng về phía Lạc Thủy nên bị câu qua loa kia lừa vố. Nếu Lam Khanh bị trêu chọc rồi.

      Lam Khanh đến đại sảnh , trước khi bước ra còn quay đầu lại suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng chỉ vào bàn Lạc Thủy ngồi , với thu ngân : " Phiền tính luôn bàn kia vào giúp tôi "

      Lâm Tuấn lại càng thấy kỳ quái, rốt cuộc ở bàn kia chất chứa thần thánh phương nào ? Nhưng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn bị ai đó lôi mất. Lam Khanh cũng biết vì sao mình lại trả tiền dùm ấy, chẳng qua bộ dáng ăn uống sầu khổ kia của làm cảm thấy phi thường vui vẻ...

      Còn nữa, người đối diện kia phải người ... Nếu như ấy muốn mời khách, cứ để trả tiền vậy.

      --- ------ --------ta là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ----

      Lạc Thủy nhìn đống thức ăn thừa bàn mà than thở

      Đốn họa thủy tỏ vẻ khinh thường : " Gói về hết mà ăn "

      Lạc Thủy liền ngoắc phục vụ lại .

      " Tiểu thư cần gì ạ ? "

      " Phiền giúp chúng tôi gói lại toàn bộ, thuận tiện thanh toán luôn "

      " Được, xin tiểu thư chờ lát " - Phụ vụ lui ra, hồi sau mới cầm hộp đựng quay trở lại, còn : " Tiểu thư, bàn được thành toán rồi ạ "

      " Sao? tính tiền rồi à? "

      " Đúng vậy ạ. Là hai vị tiên sinh vừa mới ra thôi " - phục vụ mỉm cười, tay gói hết toàn bộ thức ăn cho vào hộp.

      Lạc Thủy và Đốn Cảnh Nhiên nghe thế liền trố mắt nhìn nhau

      " Người quen của cậu à ? " - Lạc Thủy hỏi

      " thể nào, nãy giờ mình hề gặp ai quen cả "

      " Vậy là ai nhỉ ? "

      " Ai mà biết được " - Đốn Cảnh Nhiên đứng lên , " Đừng đón mò nữa, người ta thanh toán dùm rồi thôi vậy "

      Lạc Thủy nghe thế cũng bước ra, nhưng trong lòng khỏi nghi hoặc, là ai trả tiền giúp bọn đây?

      Hai người cùng nhau xách bịch lớn bịch đến bãi đổ xe. Lạc Thủy nắn bóp túi tiến của mình, tốn tiền ok, nhưng lại nợ ân tình của người ta...

      " Đốn họa thủy, để lần sau mình mời cậu vậy "

      Đốn Cảnh Nhiên tất mặt mày hớn hở như vớ được vàng, nhanh nhảu trả lời : " Ý kiến hay à "

      Lạc Thủy cũng cảm thấy mình lại ngựa quen đường cũ mà mắc sai lầm, nhưng thèm quan tâm nhiều nữa. trở về phòng ngủ trong ký túc xá, quăng đồ đạt cho đám bạn cùng phòng rồi đăng nhập vào game. Lúc đó Lạc Thủy thấy biểu tượng của Nam Cửu Khanh rực sáng, lập tức gửi tin nhắn qua : " Xin lỗi vì đến trễ, huynh ở đâu ? "

      Nam Cửu Khanh : " Để bọn ta chờ lâu như vậy, đáng bị phạt "

      Lạc Thủy sợ hãi : " Hả? Chẳng lẽ huynh muốn trừ lương của ta ? "

      Nam Cửu Khanh : " Muội thấy ta là kẻ sáng tạo như thế à ? "

      ... ........Đại thần phải là người, là thân linh...Cái này mà cũng cần sáng tạo hả trời ?

      Nhược Thủy Tam Thiên : " phải huynh muốn ta nhảy múa hiến vũ ở trong phố chứ ? "

      Nam Cửu Khanh : " Chờ ta suy nghĩ , giờ muội cứ đến Vương thành "

      có sáng kiến, đại thần , ngài phải cha của Triệu Mẫn chứ hả?

      Lạc Thủy đành nghe lời điều khiển nhận vật chạy đến Vương thành, lúc nhìn thấy bóng dáng áo xanh quen thuộc nhấn nút theo, hai người lòng vòng nửa ngày, cuối cùng Lạc Thủy chịu nỗi nữa, đánh ra dấu chấm hỏi .

      Nam Cửu Khanh : " Ta đợi muội hỏi ta đâu "

      Còn có vụ này nữa à ? - Lạc Thủy muốn ngất ngay tại chỗ

      Mặt Nam Cửu Khanh đổi sắc : " Đến nhà ta chuyến "

      Vương thành này cũng là cứ điểm của " tuyệt diễm phần thiên " , là khu vực an toàn tuyệt đối : có quái để đánh, có báu vật quý giá hay kinh nghiệm gì cả. Nhưng Vương thành này lại là trung tâm kinh tế quan trọng, đầu mối giao thông then chốt, đồng thời cũng là nơi giàu có và sầm uất nhất kinh thành... Các bang phái lớn ai ai cũng mong muốn có được nơi này trong tay.

      Lạc Thủy đứng trước quần thể kiến trúc của Tuyệt Diễm Phần Thiên, hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm tình tốt đẹp. Trong trò chơi này, xây dựng căn cứ bang hội từ xưa đến nay đều do tay bang chủ tự thiết kế, còn nhớ lúc ban đầu khi " Tuyệt Diễm Phần Thiên" xây xong, bất kể là kênh thế giới hay diễn đàn đều sục sôi trận. Có rất nhiều người chen chen chúc chúc, nhất định đòi vào Vương thành chiêm ngưỡng trận, kết quả lại bị vị chủ nhân nào đó đóng cửa thèm tiếp...

      Mấy người chơi bị chặn cam lòng, sau mấy ngày tụ tập thị uy thành liền khiếu nại với công ty game. Nghe công ty cũng muốn mua quyền chuyên chủ kiến trúc của " Tuyệt Diễm Phần Thiên " , nhưng chủ nhà đồng ý. còn khi nào thủ được Vương thành nữa đưa qua, công ty game thể làm gì được nên đành chịu bỏ cuộc.

      Lúc đầu hình như Lạc Thủy cũng có mặc trong đám người kia, nhưng chủ nhà đón khách thèm đến nữa... đông đúc ồn ào như vậy , có vào chắc cũng chẳng xem được gì, có mà đếm đầu người ấy chứ !

      Thế mà bây giờ lại được danh chính ngôn thuận bước vào cùng Nam Cửu Khanh, dĩ nhiên là vô cùng kinh hỉ. đây cũng học ngành kiến trúc, tất nhiên là người thích theo đuổi nghệ thuật rồi !

      Chỉ thấy bảng gỗ lim sơn son thếp vàng treo ngay ngắn cửa lớn , trước đề mấy chứ " Tuyệt Diễm Phần Thiên " tuyệt đẹp, trông như rồng bay phượng múa.

      Thủ vệ trấn môn nhìn thấy Nam Cửu Khanh và Nhược Thủy Tam Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hướng hai người trấn định : " Bang chủ đại giá, hoanh nghênh Nhược Thủy Tam Thiên "

      Đập vào mắt Lạc Thủy đầu tiên chính là cái hồ với làn nước trong xanh như ngọc, lác đác vài đóa thụy liên khoe sắc , ven hồ lại có liễu rũ soi mình rợp bóng mát. Bước hành lang trắng gần đó, theo mỗi bước chân lại là cảnh vật thay đổi, vọng lâu tinh sảo đột ngột ngoi lên mặt đất, tường cao ngói đỏ lại lộ ra đỉnh lưu ly trong suốt. Hai bên mái là hai con rồng giống nhau như đúc, rực rỡ ánh kim, tựa như đều muốn theo gió bay ...

      Lại quẹo trái lần nữa, chánh định hùng vĩ ra, thấp thoáng kỳ ảo dưới bầu trời xanh thẳm...giống như giấc chiêm bao.

      Dạo chơi nơi này mà cứ như vào trong cõi mộng : núi non ở trung tâm, bên cạnh lại có phủ đệ, cung điện, lầu các xen kẽ nỗi bật lẫn nhau, bố trí quả làm người ta cảm thấy có chút xa xăm vô định.

      Dù chỉ mới lướt qua vài dãy nhà , nhưng cũng đủ làm cho Lạc Thủy thán phục ngớt, coi như được mở rộng tầm mắt. Những kiến trúc này bất kể là tỉ lệ, hình thái, quy mô hay ánh sáng đều vô cùng hoàn mỹ. Người thiết kế ra được cũng là chiến thần trong đại thần nha!

      Nhược Thủy Tam Thiên liền chạy như điên tới chỗ nhân vật chính , hỏi : " Lão đại, lão đại, nơi này là ai thiết kế vậy ? "

      " Muội muốn biết sao ? "

      Đương nhiền rồi, đại thần phải cho người khác ngưỡng mộ chứ !

      Lạc Thủy lập tức gật đầu đồng ý

      Nam Cửu Khanh : " Vậy phải xem biểu của muội cái "

      Trán Lạc Thủy đầy vạch đen, nửa mê nửa tỉnh hỏi lại : " Vậy phải biểu thế nào ? "

      Nam Cửu Khanh : " thể tốt chút "

      Thể tốt chút ? ok , vì đại thần tiếc bất cứ giá nào !

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10 : Phía sau của lời

      Editor : Selene Lee



      Lâm Tuấn từ nhà vệ sinh ra, lúc về bàn thấy Lam Khanh mỉm cười kiều. lập tức ngẩng đầu nhìn trời, có gì lạ, nhìn xuống đất....cũng có tiền đánh rơi liền ngạc nhiên hỏi : " Chuyện gì mà cậu vui vẻ thế ? "

      Lam Khanh lại mỉm cười : " có gì, thôi "

      Chỉ tội Lâm Tuấn đưa lưng về phía Lạc Thủy nên bị câu qua loa kia lừa vố. Nếu Lam Khanh bị trêu chọc rồi.

      Lam Khanh đến đại sảnh , trước khi bước ra còn quay đầu lại suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng chỉ vào bàn Lạc Thủy ngồi , với thu ngân : " Phiền tính luôn bàn kia vào giúp tôi "

      Lâm Tuấn lại càng thấy kỳ quái, rốt cuộc ở bàn kia chất chứa thần thánh phương nào ? Nhưng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn bị ai đó lôi mất. Lam Khanh cũng biết vì sao mình lại trả tiền dùm ấy, chẳng qua bộ dáng ăn uống sầu khổ kia của làm cảm thấy phi thường vui vẻ...

      Còn nữa, người đối diện kia phải người ... Nếu như ấy muốn mời khách, cứ để trả tiền vậy.

      --- ------ --------ta là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ----

      Lạc Thủy nhìn đống thức ăn thừa bàn mà than thở

      Đốn họa thủy tỏ vẻ khinh thường : " Gói về hết mà ăn "

      Lạc Thủy liền ngoắc phục vụ lại .

      " Tiểu thư cần gì ạ ? "

      " Phiền giúp chúng tôi gói lại toàn bộ, thuận tiện thanh toán luôn "

      " Được, xin tiểu thư chờ lát " - Phụ vụ lui ra, hồi sau mới cầm hộp đựng quay trở lại, còn : " Tiểu thư, bàn được thành toán rồi ạ "

      " Sao? tính tiền rồi à? "

      " Đúng vậy ạ. Là hai vị tiên sinh vừa mới ra thôi " - phục vụ mỉm cười, tay gói hết toàn bộ thức ăn cho vào hộp.

      Lạc Thủy và Đốn Cảnh Nhiên nghe thế liền trố mắt nhìn nhau

      " Người quen của cậu à ? " - Lạc Thủy hỏi

      " thể nào, nãy giờ mình hề gặp ai quen cả "

      " Vậy là ai nhỉ ? "

      " Ai mà biết được " - Đốn Cảnh Nhiên đứng lên , " Đừng đón mò nữa, người ta thanh toán dùm rồi thôi vậy "

      Lạc Thủy nghe thế cũng bước ra, nhưng trong lòng khỏi nghi hoặc, là ai trả tiền giúp bọn đây?

      Hai người cùng nhau xách bịch lớn bịch đến bãi đổ xe. Lạc Thủy nắn bóp túi tiến của mình, tốn tiền ok, nhưng lại nợ ân tình của người ta...

      " Đốn họa thủy, để lần sau mình mời cậu vậy "

      Đốn Cảnh Nhiên tất mặt mày hớn hở như vớ được vàng, nhanh nhảu trả lời : " Ý kiến hay à "

      Lạc Thủy cũng cảm thấy mình lại ngựa quen đường cũ mà mắc sai lầm, nhưng thèm quan tâm nhiều nữa. trở về phòng ngủ trong ký túc xá, quăng đồ đạt cho đám bạn cùng phòng rồi đăng nhập vào game. Lúc đó Lạc Thủy thấy biểu tượng của Nam Cửu Khanh rực sáng, lập tức gửi tin nhắn qua : " Xin lỗi vì đến trễ, huynh ở đâu ? "

      Nam Cửu Khanh : " Để bọn ta chờ lâu như vậy, đáng bị phạt "

      Lạc Thủy sợ hãi : " Hả? Chẳng lẽ huynh muốn trừ lương của ta ? "

      Nam Cửu Khanh : " Muội thấy ta là kẻ sáng tạo như thế à ? "

      ... ........Đại thần phải là người, là thân linh...Cái này mà cũng cần sáng tạo hả trời ?

      Nhược Thủy Tam Thiên : " phải huynh muốn ta nhảy múa hiến vũ ở trong phố chứ ? "

      Nam Cửu Khanh : " Chờ ta suy nghĩ , giờ muội cứ đến Vương thành "

      có sáng kiến, đại thần , ngài phải cha của Triệu Mẫn chứ hả?

      Lạc Thủy đành nghe lời điều khiển nhận vật chạy đến Vương thành, lúc nhìn thấy bóng dáng áo xanh quen thuộc nhấn nút theo, hai người lòng vòng nửa ngày, cuối cùng Lạc Thủy chịu nỗi nữa, đánh ra dấu chấm hỏi .

      Nam Cửu Khanh : " Ta đợi muội hỏi ta đâu "

      Còn có vụ này nữa à ? - Lạc Thủy muốn ngất ngay tại chỗ

      Mặt Nam Cửu Khanh đổi sắc : " Đến nhà ta chuyến "

      Vương thành này cũng là cứ điểm của " tuyệt diễm phần thiên " , là khu vực an toàn tuyệt đối : có quái để đánh, có báu vật quý giá hay kinh nghiệm gì cả. Nhưng Vương thành này lại là trung tâm kinh tế quan trọng, đầu mối giao thông then chốt, đồng thời cũng là nơi giàu có và sầm uất nhất kinh thành... Các bang phái lớn ai ai cũng mong muốn có được nơi này trong tay.

      Lạc Thủy đứng trước quần thể kiến trúc của Tuyệt Diễm Phần Thiên, hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm tình tốt đẹp. Trong trò chơi này, xây dựng căn cứ bang hội từ xưa đến nay đều do tay bang chủ tự thiết kế, còn nhớ lúc ban đầu khi " Tuyệt Diễm Phần Thiên" xây xong, bất kể là kênh thế giới hay diễn đàn đều sục sôi trận. Có rất nhiều người chen chen chúc chúc, nhất định đòi vào Vương thành chiêm ngưỡng trận, kết quả lại bị vị chủ nhân nào đó đóng cửa thèm tiếp...

      Mấy người chơi bị chặn cam lòng, sau mấy ngày tụ tập thị uy thành liền khiếu nại với công ty game. Nghe công ty cũng muốn mua quyền chuyên chủ kiến trúc của " Tuyệt Diễm Phần Thiên " , nhưng chủ nhà đồng ý. còn khi nào thủ được Vương thành nữa đưa qua, công ty game thể làm gì được nên đành chịu bỏ cuộc.

      Lúc đầu hình như Lạc Thủy cũng có mặc trong đám người kia, nhưng chủ nhà đón khách thèm đến nữa... đông đúc ồn ào như vậy , có vào chắc cũng chẳng xem được gì, có mà đếm đầu người ấy chứ !

      Thế mà bây giờ lại được danh chính ngôn thuận bước vào cùng Nam Cửu Khanh, dĩ nhiên là vô cùng kinh hỉ. đây cũng học ngành kiến trúc, tất nhiên là người thích theo đuổi nghệ thuật rồi !

      Chỉ thấy bảng gỗ lim sơn son thếp vàng treo ngay ngắn cửa lớn , trước đề mấy chứ " Tuyệt Diễm Phần Thiên " tuyệt đẹp, trông như rồng bay phượng múa.

      Thủ vệ trấn môn nhìn thấy Nam Cửu Khanh và Nhược Thủy Tam Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hướng hai người trấn định : " Bang chủ đại giá, hoanh nghênh Nhược Thủy Tam Thiên "

      Đập vào mắt Lạc Thủy đầu tiên chính là cái hồ với làn nước trong xanh như ngọc, lác đác vài đóa thụy liên khoe sắc , ven hồ lại có liễu rũ soi mình rợp bóng mát. Bước hành lang trắng gần đó, theo mỗi bước chân lại là cảnh vật thay đổi, vọng lâu tinh sảo đột ngột ngoi lên mặt đất, tường cao ngói đỏ lại lộ ra đỉnh lưu ly trong suốt. Hai bên mái là hai con rồng giống nhau như đúc, rực rỡ ánh kim, tựa như đều muốn theo gió bay ...

      Lại quẹo trái lần nữa, chánh định hùng vĩ ra, thấp thoáng kỳ ảo dưới bầu trời xanh thẳm...giống như giấc chiêm bao.

      Dạo chơi nơi này mà cứ như vào trong cõi mộng : núi non ở trung tâm, bên cạnh lại có phủ đệ, cung điện, lầu các xen kẽ nỗi bật lẫn nhau, bố trí quả làm người ta cảm thấy có chút xa xăm vô định.

      Dù chỉ mới lướt qua vài dãy nhà , nhưng cũng đủ làm cho Lạc Thủy thán phục ngớt, coi như được mở rộng tầm mắt. Những kiến trúc này bất kể là tỉ lệ, hình thái, quy mô hay ánh sáng đều vô cùng hoàn mỹ. Người thiết kế ra được cũng là chiến thần trong đại thần nha!

      Nhược Thủy Tam Thiên liền chạy như điên tới chỗ nhân vật chính , hỏi : " Lão đại, lão đại, nơi này là ai thiết kế vậy ? "

      " Muội muốn biết sao ? "

      Đương nhiền rồi, đại thần phải cho người khác ngưỡng mộ chứ !

      Lạc Thủy lập tức gật đầu đồng ý

      Nam Cửu Khanh : " Vậy phải xem biểu của muội cái "

      Trán Lạc Thủy đầy vạch đen, nửa mê nửa tỉnh hỏi lại : " Vậy phải biểu thế nào ? "

      Nam Cửu Khanh : " thể tốt chút "

      Thể tốt chút ? ok , vì đại thần tiếc bất cứ giá nào !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :